Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 901-903
Chương 901: Ngộ ra tất cả
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cô ta bị Lục Thiên Bảo làm cho.
suýt chút mất trinh hay sao, không có, ngược lại, Lục Thiên Bảo thì sao, bị mất ngón tay, còn dính vào việc ghiền ma túy, trên người chồng chất vết thương.
” Anh Tuấn, anh không tin em?” Nhạc Hạ Thu gương mặt tái nhợt lộ vẻ sầu thám nhìn anh.
Hoäc Anh Tuấn cũng nhìn chăm chú cô ta.
Đây là người đàn bà anh đã từng yêu sâu đậm, cho dù không thương, cũng nghĩ tới phải bảo vệ cô ta thật tốt, nhưng mà đột nhiên anh phát hiện, mình hoàn toàn nhìn không hiểu cô ta.
Lần đầu tiên đó là Lõ Triết Hạn.
Lần này thì sao, thời điểm anh cùng Khương Tuyết Nhu tình cảm thật là tốt, cô ta đột nhiên bị bắt cóc, sau đó hết thảy đều thay đổi.
Không phải do hai anh em bọn họ, mình sẽ không đi chém đứt ngón tay của Lục Thiên Bảo, cũng sẽ không đứng ra lãnh vụ kiện này.
Nếu như hết thảy các thứ này thật sự là do Nhạc Hạ Thu tự tay bày kế, cái này quả thật để cho anh rợn cả tóc gáy.
* Hạ Thu, vụ án này của cô sau này sẽ do cảnh sát chính thức tiếp nhận, hai tên bắt cóc kia cảnh sát cũng sẽ cố gắng đi tìm giúp cô, tôi cùng cô đã chia tay, sau này cô không nên tới tìm tôi nữa.”
Hoäắc Anh Tuấn buông ánh mắt nói thật nhỏ, lúc anh sắp xếp chuẩn bị rời đi.
Nhạc Hạ Thu hạ bắt cánh tay anh lại, thê lương kêu khóc: ” Anh Tuấn, người khác có thể hoài nghỉ em cũng không quan trọng, nhưng chúng ta quen biết hai mươi năm, anh cũng không tin em sao? Em một cô gái yếu đuối cũng không có bản lãnh cao để đi bắt cóc Lục Thiên Bảo như vậy, anh ta năng lực chiến đấu cũng có thể ganh đua cao thấp cùng với Chiến Thành, nói cho cùng em quả thật không biết Lục Thiên Bảo cũng là bị người ta trói đem tới, em mở mắt ra một cái là đã nhìn thấy anh ta”
” Chính là như vậy. ” Nhạc Trạch Đàm vội vàng nói: ” Tôi bình thường coi như ni nhất cũng tiếp xúc với một vài tên côn đồ tâm thường, cái gì mà chích ma túy người ta kia cũng không đụng tới bao giờ, những người này rất rõ ràng chính là một bang phái có tố chức, hơn nữa những người đó nếu như là đối với Hạ Thu lại hạ thủ nữa thì phải làm như thế nào”
Nhạc Hạ Thu tán thưởng nhìn Nhạc Trạch Đàm, người này cuối cùng cũng nói một câu tiếng người.
Hoäc Anh Tuấn bị hai anh em bọn họ nói đến mức huyệt thái dương đột nhiên đau.
Anh cho tới bây giờ khô như bây giờ cả, cá người mà lại sợ hãi.
Nhất là khi thấy Khương Tuyết Nhu đi ra tòa án, cả người anh cũng phiền não có một giây phút nào chán ghét giống ng như phiêu ở giữa không trung, vô lực.
” Tôi sẽ tìm người bảo vệ cô một đoạn thời gian nữa, nhưng xin cô, tôi không muốn cô lại liên lạc với tôi.”
Hoäc Anh Tuấn hất cánh tay Nhạc Hạ Thu ra: ” Hạ Thu, cô phải hiểu rõ, lúc tôi cùng cô chia tay, nhà xe, trăm ngàn tỉ tiền mặt toàn bộ đều đã cho cô, còn có cô, Nhạc Trạch Đàm, tôi vì Nhạc thị đã đứng sau bảo vệ như vậy nhiều năm, lại nhiều lần cứu cô, tôi đã không nợ các người Cả khuôn mặt của Nhạc Hạ Thu cũng trắng bệch như tuyết, nước mắt lại trực tiếp tuôn rơi xuống.
Nhưng Hoäc Anh Tuấn đã vô lực không muốn quan tâm, anh quá mệt mỏi, bởi vì anh sâu sắc ý thức được, ràng buộc của mình và Nhạc Hạ Thu đã triệt triệt để để hủy diệt tình cảm mà anh và Khương Tuyết Nhu thật vất vả tạo dựng lên.
” Hạ Thụ, tôi cũng không muốn cô đem sinh tử của cô buộc chung một chỗ với tôi.”
Hoäc Anh Tuấn từng bước một lui về phía sau, xoay người cũng không quay đầu lại đuổi theo Khương Tuyết Nhu.
Trên hành lang, Lâm Minh Kiều cùng Khương Tuyết Nhu đang đứng chờ thang máy.
Hoắc Anh Tuấn sãi bước hướng Khương Tuyết Nhu đi tới, nhịp bước vội vàng, chẳng qua là còn không có đến gần được, Lương Vũ đã chặn anh lại.
*“ Tránh ra, tôi còn có lời muốn nói với cô ấy”
Hoäc Anh Tuấn sốt ruột nhìn chấm chấm Khương Tuyết Nhu, anh phát hiện, mới không qua mấy ngày không gặp, cô đã tiều tụy đi rất nhiều, đáy mắt đều là tia máu đỏ, thậm chí còn có vành đen ở mắt.
Cô nhất định vì vụ án của Lục Thiên Bảo mà rất bận tâm, có thể mấy đêm đều không thể ngủ được.
Lòng dạ ác độc của anh đau thắt.
Hết thảy các thứ này đều là do anh ép, nếu như anh đối với cô tín nhiệm nhiều một chút, hết thảy cũng sẽ không đến mức như vậy.
Lâm Minh Kiều giễu cợt nói: ” Cậu cả Hoắc, người cần thể diện, cây cần lá, tôi nếu là anh thì cũng không có mặt mũi tới, thời điểm anh tốn thương Tuyết Nhu nhà chúng tôi, lòng dạ anh ác độc, không chút nương tay, hoàn toàn hết mình vì nữ nhân ác độc kia, ngay cả một chút tình cảm cũng không có, bây giờ biết anh hiểu lâm người, lại muốn tới cầu hòa hay sao?”
Chương 902: Cảm giác như mất đi thứ mình yêu mến nhất
Hoắc Anh Tuấn bị lời của Lâm Minh Kiều kích thích khiến ngực quặn đau.
Anh nhìn gương mặt lạnh lùng lạnh nhạt kia của Khương Tuyết Nhu, chợt nhớ tới trước đây không lâu, hai người vẫn còn ở Lư Sơn du sơn ngoạn thủy, mặt mũi cô tươi mới sáng ngời, thỉnh thoảng cô sẽ nũng nịu với mình, còn cười ngọt ngào như vậy.
Nhưng mà một cái chớp mắt, tại sao lại khẩn trương thay đổi.
* Đúng… “
* Anh không cần phải nói xin lỗi” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh: ” Bởi vì tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
* Hay là anh đi trông nom anh em nhà họ Nhạc một chút đi” Lâm Minh Kiều đùa cợt nói: ” Dẫu sao em gái nhà họ Nhạc nạn, nhưng mà anh luôn là không để ý hết thảy chạy tới, sau đó vô điều kiện che chở cho cô ta, Hoắc Anh Tuấn, ở trong mắt của anh, vị trí của Nhạc Hạ Thu chính là không giống nhau chút nào, tại sao anh chết cũng không thừa nhận chứ?
Vừa nói là không thương, nhưng lại phải bảo vệ cô ta, còn bên kia, muốn tình yêu của Tuyết Nhu, nhưng lại hy vọng cô ấy quay lại mặc dù đã làm tổn thương cô ấy, muốn cho cô ấy trở thì cô ấy phải trở lại, anh đâu phải diễn kịch Quỳnh Dao đâu.”
Hoắc Anh Tuấn bị chất vấn đến nỗi một gương mặt tuấn tú tinh xảo cũng phải tái nhợt.
Lâm Minh Kiều nhìn mà đừng nhắc tới có bao nhiêu thống khoái trong lòng: ” Đúng rồi, mới vừa vô tình nghe được thời điểm anh cùng Nhạc Hạ Thu chia tay, cho cô ta trăm ngàn tỉ tiền mặt, nhà xe, ông trời của tôi ơi, đúng là phí người cao quý nhất toàn cầu chia tay đi, xin hỏi Tuyết Nhu nhà chúng tôi thời điểm cùng anh ly dị, anh đã cầm cái gì cho cô ấy”
*“ Tuyết Nhu, anh sẽ không làm như vậy, anh thề!” Hoäc Anh Tuấn cả người cũng luống cuống.
Lâm Minh Kiều nói nhiều một câu, anh liền sâu sắc ý thức được mình đối với Khương Tuyết Nhu thật rất không công bằng.
” Đừng thề nữa, lời thề của anh khiến cho tôi chán ghét, Hoắc Anh Tuấn, sau này cách xa tôi ra một chút, thứ anh cho tôi không phải là hạnh phúc, mà là lần lượt đem tôi đánh vào vực sâu thống khổ, tôi vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho anh, cho nên đừng đến khiến tôi chán ghét nữa”
Khương Tuyết Nhu cũng không quay đầu lại vào thang máy.
Hoắc Anh Tuấn đối mặt với ánh mắt căm ghét của cô, hai chân giống như đổ xi măng, muốn chạy theo vào, nhưng lại không cách nào nhúc nhích được.
Cho đến khi rời đi, anh mới cảm giác thân thể mình bị rút sạch.
Anh không biết mình tại làm sao lại từng bước từng bước đi ra tòa án.
Anh một mình ở trên đường đi rất lâu, cho đến khi đi mệt mỏi, ngồi ở trên ghế bên đường, giống như một tượng gỗ không có linh hồn.
Ngôn Minh Hạo cầm dù che nắng đi tới: ” Cậu cả Hoäc, mặt trời lên cao rồi, anh về xe trước đi”
” Ngôn Minh Hạo, cậu nói xem cô ấy có tha thứ cho tôi không?”
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn tay mình.
Chính là đôi tay này tự tay chém đứt đầu ngón tay của Lục Thiên Bảo.
Cô đã từng lần lượt cầu xin anh, để cho anh tin tưởng cô.
Nhưng mà mình thì sao, luôn miệng nói yêu cô, nhưng cho tới bây giờ không có cho cô một chút tín nhiệm nào.
dáng này của Hoắc Anh Tuấn, giống như bị vứt bỏ đồ mình yêu mến nhất, bàng hoàng, luống cuống.
Chương 903: Nên quên đi
* Cậu cả Hoắc, anh vẫn là nên quên Khương tiểu thư đi, sau này đừng qua lại nữa.” Ngôn Minh Hạo trong lòng nhẹ than, cậu ta đêm hôm đó đã nhắc nhở cậu cả Hoắc, chỉ tiếc anh không nghe, hoặc giả nói là cậu cả Hoäc quá tin tưởng Nhạc Hạ Thu.
Bây giờ hối hận rồi, nhưng trên thế giới không có thuốc chữa hối hận.
* Quên đi?’ Hoắc Anh Tuấn chợt ngẩng đầu đứng dậy, anh nắm lên cổ áo của Ngôn Minh Hạo, giống như đầu muốn hỏng mất tức giận: “
Cậu kêu tôi phải làm sao quên đi? !”
” Thời điểm trước kia anh giúp Cô Nhạc kiện, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ tương lai của anh với Khương tiểu thư? Đã như vậy, anh hẳn đã sớm chuẩn bị tâm tư hết rồi.” Ngôn Minh Hạo nhắc nhở anh.
Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra, lời Ngôn Minh Hạo giống như bàn tay vậy hung hăng đấm ở trên mặt cậu ta.
Đúng vậy, trước kia đã quyết định không thương cô, hiện tại tại sao lại không buông được, tại sao lòng anh thật giống như có mười ngàn con kiến gặm căn bên trong.
Ngôn Minh Hạo nói tiếp: ” Anh là cảm thấy có áy náy đối với Khương tiểu thư sao, nhưng đối với cô ấy mà nói lời xin lỗi tốt nhất là không bị quấy rầy, cô ấy nói đúng, nếu như không đồng ý đên gần anh, có lẽ cũng sẽ không tổn thương nhiều như vậy đâu”
*” Ngôn Minh Hạo… ” Hoắc Anh Tuấn giận trợn mắt nhìn cậu ta, chưa từng nghĩ Ngôn Minh Hạo sẽ có gan nói với anh những lời như vậy.
* Cậu cả Hoäc, xin lỗi, hôm nay tôi nói chuyện này để khuyên anh có thể vượt qua” Ngôn Minh Hạo cười khổ: ” Coi như là người đứng xem, tôi cho là Khương tiểu thư quá đáng thương, trước kia anh và cô ấy ly dị, Trình Nhã Thanh ngay trước mặt Dương Nham của bọn họ cởi quần áo của cô ấy, anh thật vất vả xử lý Trình Nhã Thanh, để cho.
Khương tiểu thư có một chút ít cảm động, lần bắt cóc này lại hủy diệt hy vọng của cô ấy, anh muốn để cô ấy tha thứ cho anh, vậy sau này cô ấy đi đối mặt như thế nào với ngón tay bị mất của Lục Thiên Bảo”
* Đúng vậy, chính miệng cô ấy cũng đã nói qua ngón tay bị mất thì không cách nào dài mới ra được.”
Hoäc Anh Tuấn bi thương cười một tiếng, anh lảo đảo lui về phía sau hai bước, xoay người rời đi.
* Cậu cả Hoäc… ” Ngôn Minh Hạo muốn đuổi theo anh.
Hoäc Anh Tuấn mệt mỏi mở miệng: ” Cậu đi đi, tôi muốn yên lặng một chút”
Trên xe thể thao, Lâm Minh Kiều hưng phấn la ầm lên: ” Tuyết Nhu, cậu nói xem Hoäc Anh Tuấn lần này có thể hoài nghi Nhạc Hạ Thu hay không”
* Không biết, nhưng mà tớ nghĩ Nhạc Hạ Thu sẽ nghĩ hết pháp đem hiềm nghỉ của mình tẩy trắng sạch sẻ thôi” Khương Tuyết Nhu cho tới bây giờ cũng không dám xem thường Nhạc Hạ Thu.
* Nói cũng phải a, lần trước cho là cậu khẳng định đã bắt lại được Hoäc Anh Tuấn, ai biết cô ta lại tạo ra loại chuyện bắt cóc này”
Lâm Minh Kiều tranh cãi: ” Bất quá Hoắc Anh Tuấn bây giờ khẳng định là rất hối hận, tớ cảm giác cậu ta sẽ còn tới tìm cậu, cậu không thấy lúc chúng ta rời khỏi tòa án, anh ta thật hối tiếc, ánh mắt thương tâm, a a, quá thống khoái”
” Đáng tiếc lại chỉ đau như vậy, ngón tay của Lục Thiên Bảo cũng đã bị mất đi.’ Khương Tuyết Nhu không nhịn được nâng lên năm ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của mình.
Lâm Minh Kiều sau khi thấy trong lòng nhất thời bị một trận thương cảm thay thế: ” Không quan trọng, sớm muộn chúng ta cũng sẽ xử lý được hết hai anh em Nhạc Hạ Thu”
” Chính cậu cũng nên cẩn thận một chút” Khương Tuyết Nhu nhắc nhở: ” Tớ cảm giác Nhạc Hạ Thu là một người rất điên cuồng, vì lấy được tín nhiệm của Hoäc Anh Tuấn, ngay cả tự sát cũng có thể làm được, loại đàn bà này rất kinh khủng”
* Ừ, tớ sẽ chú ý”
thể giống như lần trước vậy uy hiếp các người tách ra hay không” Lâm Minh Kiều lo lắng nói.
* Cho nên tớ không tính công khai, ít nhất chờ chúng tớ giải quyết xong rồi nói sau” Khương Tuyết Nhu khẽ mỉm cười
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, cô ta bị Lục Thiên Bảo làm cho.
suýt chút mất trinh hay sao, không có, ngược lại, Lục Thiên Bảo thì sao, bị mất ngón tay, còn dính vào việc ghiền ma túy, trên người chồng chất vết thương.
” Anh Tuấn, anh không tin em?” Nhạc Hạ Thu gương mặt tái nhợt lộ vẻ sầu thám nhìn anh.
Hoäc Anh Tuấn cũng nhìn chăm chú cô ta.
Đây là người đàn bà anh đã từng yêu sâu đậm, cho dù không thương, cũng nghĩ tới phải bảo vệ cô ta thật tốt, nhưng mà đột nhiên anh phát hiện, mình hoàn toàn nhìn không hiểu cô ta.
Lần đầu tiên đó là Lõ Triết Hạn.
Lần này thì sao, thời điểm anh cùng Khương Tuyết Nhu tình cảm thật là tốt, cô ta đột nhiên bị bắt cóc, sau đó hết thảy đều thay đổi.
Không phải do hai anh em bọn họ, mình sẽ không đi chém đứt ngón tay của Lục Thiên Bảo, cũng sẽ không đứng ra lãnh vụ kiện này.
Nếu như hết thảy các thứ này thật sự là do Nhạc Hạ Thu tự tay bày kế, cái này quả thật để cho anh rợn cả tóc gáy.
* Hạ Thu, vụ án này của cô sau này sẽ do cảnh sát chính thức tiếp nhận, hai tên bắt cóc kia cảnh sát cũng sẽ cố gắng đi tìm giúp cô, tôi cùng cô đã chia tay, sau này cô không nên tới tìm tôi nữa.”
Hoäắc Anh Tuấn buông ánh mắt nói thật nhỏ, lúc anh sắp xếp chuẩn bị rời đi.
Nhạc Hạ Thu hạ bắt cánh tay anh lại, thê lương kêu khóc: ” Anh Tuấn, người khác có thể hoài nghỉ em cũng không quan trọng, nhưng chúng ta quen biết hai mươi năm, anh cũng không tin em sao? Em một cô gái yếu đuối cũng không có bản lãnh cao để đi bắt cóc Lục Thiên Bảo như vậy, anh ta năng lực chiến đấu cũng có thể ganh đua cao thấp cùng với Chiến Thành, nói cho cùng em quả thật không biết Lục Thiên Bảo cũng là bị người ta trói đem tới, em mở mắt ra một cái là đã nhìn thấy anh ta”
” Chính là như vậy. ” Nhạc Trạch Đàm vội vàng nói: ” Tôi bình thường coi như ni nhất cũng tiếp xúc với một vài tên côn đồ tâm thường, cái gì mà chích ma túy người ta kia cũng không đụng tới bao giờ, những người này rất rõ ràng chính là một bang phái có tố chức, hơn nữa những người đó nếu như là đối với Hạ Thu lại hạ thủ nữa thì phải làm như thế nào”
Nhạc Hạ Thu tán thưởng nhìn Nhạc Trạch Đàm, người này cuối cùng cũng nói một câu tiếng người.
Hoäc Anh Tuấn bị hai anh em bọn họ nói đến mức huyệt thái dương đột nhiên đau.
Anh cho tới bây giờ khô như bây giờ cả, cá người mà lại sợ hãi.
Nhất là khi thấy Khương Tuyết Nhu đi ra tòa án, cả người anh cũng phiền não có một giây phút nào chán ghét giống ng như phiêu ở giữa không trung, vô lực.
” Tôi sẽ tìm người bảo vệ cô một đoạn thời gian nữa, nhưng xin cô, tôi không muốn cô lại liên lạc với tôi.”
Hoäc Anh Tuấn hất cánh tay Nhạc Hạ Thu ra: ” Hạ Thu, cô phải hiểu rõ, lúc tôi cùng cô chia tay, nhà xe, trăm ngàn tỉ tiền mặt toàn bộ đều đã cho cô, còn có cô, Nhạc Trạch Đàm, tôi vì Nhạc thị đã đứng sau bảo vệ như vậy nhiều năm, lại nhiều lần cứu cô, tôi đã không nợ các người Cả khuôn mặt của Nhạc Hạ Thu cũng trắng bệch như tuyết, nước mắt lại trực tiếp tuôn rơi xuống.
Nhưng Hoäc Anh Tuấn đã vô lực không muốn quan tâm, anh quá mệt mỏi, bởi vì anh sâu sắc ý thức được, ràng buộc của mình và Nhạc Hạ Thu đã triệt triệt để để hủy diệt tình cảm mà anh và Khương Tuyết Nhu thật vất vả tạo dựng lên.
” Hạ Thụ, tôi cũng không muốn cô đem sinh tử của cô buộc chung một chỗ với tôi.”
Hoäc Anh Tuấn từng bước một lui về phía sau, xoay người cũng không quay đầu lại đuổi theo Khương Tuyết Nhu.
Trên hành lang, Lâm Minh Kiều cùng Khương Tuyết Nhu đang đứng chờ thang máy.
Hoắc Anh Tuấn sãi bước hướng Khương Tuyết Nhu đi tới, nhịp bước vội vàng, chẳng qua là còn không có đến gần được, Lương Vũ đã chặn anh lại.
*“ Tránh ra, tôi còn có lời muốn nói với cô ấy”
Hoäc Anh Tuấn sốt ruột nhìn chấm chấm Khương Tuyết Nhu, anh phát hiện, mới không qua mấy ngày không gặp, cô đã tiều tụy đi rất nhiều, đáy mắt đều là tia máu đỏ, thậm chí còn có vành đen ở mắt.
Cô nhất định vì vụ án của Lục Thiên Bảo mà rất bận tâm, có thể mấy đêm đều không thể ngủ được.
Lòng dạ ác độc của anh đau thắt.
Hết thảy các thứ này đều là do anh ép, nếu như anh đối với cô tín nhiệm nhiều một chút, hết thảy cũng sẽ không đến mức như vậy.
Lâm Minh Kiều giễu cợt nói: ” Cậu cả Hoắc, người cần thể diện, cây cần lá, tôi nếu là anh thì cũng không có mặt mũi tới, thời điểm anh tốn thương Tuyết Nhu nhà chúng tôi, lòng dạ anh ác độc, không chút nương tay, hoàn toàn hết mình vì nữ nhân ác độc kia, ngay cả một chút tình cảm cũng không có, bây giờ biết anh hiểu lâm người, lại muốn tới cầu hòa hay sao?”
Chương 902: Cảm giác như mất đi thứ mình yêu mến nhất
Hoắc Anh Tuấn bị lời của Lâm Minh Kiều kích thích khiến ngực quặn đau.
Anh nhìn gương mặt lạnh lùng lạnh nhạt kia của Khương Tuyết Nhu, chợt nhớ tới trước đây không lâu, hai người vẫn còn ở Lư Sơn du sơn ngoạn thủy, mặt mũi cô tươi mới sáng ngời, thỉnh thoảng cô sẽ nũng nịu với mình, còn cười ngọt ngào như vậy.
Nhưng mà một cái chớp mắt, tại sao lại khẩn trương thay đổi.
* Đúng… “
* Anh không cần phải nói xin lỗi” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời anh: ” Bởi vì tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
* Hay là anh đi trông nom anh em nhà họ Nhạc một chút đi” Lâm Minh Kiều đùa cợt nói: ” Dẫu sao em gái nhà họ Nhạc nạn, nhưng mà anh luôn là không để ý hết thảy chạy tới, sau đó vô điều kiện che chở cho cô ta, Hoắc Anh Tuấn, ở trong mắt của anh, vị trí của Nhạc Hạ Thu chính là không giống nhau chút nào, tại sao anh chết cũng không thừa nhận chứ?
Vừa nói là không thương, nhưng lại phải bảo vệ cô ta, còn bên kia, muốn tình yêu của Tuyết Nhu, nhưng lại hy vọng cô ấy quay lại mặc dù đã làm tổn thương cô ấy, muốn cho cô ấy trở thì cô ấy phải trở lại, anh đâu phải diễn kịch Quỳnh Dao đâu.”
Hoắc Anh Tuấn bị chất vấn đến nỗi một gương mặt tuấn tú tinh xảo cũng phải tái nhợt.
Lâm Minh Kiều nhìn mà đừng nhắc tới có bao nhiêu thống khoái trong lòng: ” Đúng rồi, mới vừa vô tình nghe được thời điểm anh cùng Nhạc Hạ Thu chia tay, cho cô ta trăm ngàn tỉ tiền mặt, nhà xe, ông trời của tôi ơi, đúng là phí người cao quý nhất toàn cầu chia tay đi, xin hỏi Tuyết Nhu nhà chúng tôi thời điểm cùng anh ly dị, anh đã cầm cái gì cho cô ấy”
*“ Tuyết Nhu, anh sẽ không làm như vậy, anh thề!” Hoäc Anh Tuấn cả người cũng luống cuống.
Lâm Minh Kiều nói nhiều một câu, anh liền sâu sắc ý thức được mình đối với Khương Tuyết Nhu thật rất không công bằng.
” Đừng thề nữa, lời thề của anh khiến cho tôi chán ghét, Hoắc Anh Tuấn, sau này cách xa tôi ra một chút, thứ anh cho tôi không phải là hạnh phúc, mà là lần lượt đem tôi đánh vào vực sâu thống khổ, tôi vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho anh, cho nên đừng đến khiến tôi chán ghét nữa”
Khương Tuyết Nhu cũng không quay đầu lại vào thang máy.
Hoắc Anh Tuấn đối mặt với ánh mắt căm ghét của cô, hai chân giống như đổ xi măng, muốn chạy theo vào, nhưng lại không cách nào nhúc nhích được.
Cho đến khi rời đi, anh mới cảm giác thân thể mình bị rút sạch.
Anh không biết mình tại làm sao lại từng bước từng bước đi ra tòa án.
Anh một mình ở trên đường đi rất lâu, cho đến khi đi mệt mỏi, ngồi ở trên ghế bên đường, giống như một tượng gỗ không có linh hồn.
Ngôn Minh Hạo cầm dù che nắng đi tới: ” Cậu cả Hoäc, mặt trời lên cao rồi, anh về xe trước đi”
” Ngôn Minh Hạo, cậu nói xem cô ấy có tha thứ cho tôi không?”
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhìn tay mình.
Chính là đôi tay này tự tay chém đứt đầu ngón tay của Lục Thiên Bảo.
Cô đã từng lần lượt cầu xin anh, để cho anh tin tưởng cô.
Nhưng mà mình thì sao, luôn miệng nói yêu cô, nhưng cho tới bây giờ không có cho cô một chút tín nhiệm nào.
dáng này của Hoắc Anh Tuấn, giống như bị vứt bỏ đồ mình yêu mến nhất, bàng hoàng, luống cuống.
Chương 903: Nên quên đi
* Cậu cả Hoắc, anh vẫn là nên quên Khương tiểu thư đi, sau này đừng qua lại nữa.” Ngôn Minh Hạo trong lòng nhẹ than, cậu ta đêm hôm đó đã nhắc nhở cậu cả Hoắc, chỉ tiếc anh không nghe, hoặc giả nói là cậu cả Hoäc quá tin tưởng Nhạc Hạ Thu.
Bây giờ hối hận rồi, nhưng trên thế giới không có thuốc chữa hối hận.
* Quên đi?’ Hoắc Anh Tuấn chợt ngẩng đầu đứng dậy, anh nắm lên cổ áo của Ngôn Minh Hạo, giống như đầu muốn hỏng mất tức giận: “
Cậu kêu tôi phải làm sao quên đi? !”
” Thời điểm trước kia anh giúp Cô Nhạc kiện, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ tương lai của anh với Khương tiểu thư? Đã như vậy, anh hẳn đã sớm chuẩn bị tâm tư hết rồi.” Ngôn Minh Hạo nhắc nhở anh.
Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra, lời Ngôn Minh Hạo giống như bàn tay vậy hung hăng đấm ở trên mặt cậu ta.
Đúng vậy, trước kia đã quyết định không thương cô, hiện tại tại sao lại không buông được, tại sao lòng anh thật giống như có mười ngàn con kiến gặm căn bên trong.
Ngôn Minh Hạo nói tiếp: ” Anh là cảm thấy có áy náy đối với Khương tiểu thư sao, nhưng đối với cô ấy mà nói lời xin lỗi tốt nhất là không bị quấy rầy, cô ấy nói đúng, nếu như không đồng ý đên gần anh, có lẽ cũng sẽ không tổn thương nhiều như vậy đâu”
*” Ngôn Minh Hạo… ” Hoắc Anh Tuấn giận trợn mắt nhìn cậu ta, chưa từng nghĩ Ngôn Minh Hạo sẽ có gan nói với anh những lời như vậy.
* Cậu cả Hoäc, xin lỗi, hôm nay tôi nói chuyện này để khuyên anh có thể vượt qua” Ngôn Minh Hạo cười khổ: ” Coi như là người đứng xem, tôi cho là Khương tiểu thư quá đáng thương, trước kia anh và cô ấy ly dị, Trình Nhã Thanh ngay trước mặt Dương Nham của bọn họ cởi quần áo của cô ấy, anh thật vất vả xử lý Trình Nhã Thanh, để cho.
Khương tiểu thư có một chút ít cảm động, lần bắt cóc này lại hủy diệt hy vọng của cô ấy, anh muốn để cô ấy tha thứ cho anh, vậy sau này cô ấy đi đối mặt như thế nào với ngón tay bị mất của Lục Thiên Bảo”
* Đúng vậy, chính miệng cô ấy cũng đã nói qua ngón tay bị mất thì không cách nào dài mới ra được.”
Hoäc Anh Tuấn bi thương cười một tiếng, anh lảo đảo lui về phía sau hai bước, xoay người rời đi.
* Cậu cả Hoäc… ” Ngôn Minh Hạo muốn đuổi theo anh.
Hoäc Anh Tuấn mệt mỏi mở miệng: ” Cậu đi đi, tôi muốn yên lặng một chút”
Trên xe thể thao, Lâm Minh Kiều hưng phấn la ầm lên: ” Tuyết Nhu, cậu nói xem Hoäc Anh Tuấn lần này có thể hoài nghi Nhạc Hạ Thu hay không”
* Không biết, nhưng mà tớ nghĩ Nhạc Hạ Thu sẽ nghĩ hết pháp đem hiềm nghỉ của mình tẩy trắng sạch sẻ thôi” Khương Tuyết Nhu cho tới bây giờ cũng không dám xem thường Nhạc Hạ Thu.
* Nói cũng phải a, lần trước cho là cậu khẳng định đã bắt lại được Hoäc Anh Tuấn, ai biết cô ta lại tạo ra loại chuyện bắt cóc này”
Lâm Minh Kiều tranh cãi: ” Bất quá Hoắc Anh Tuấn bây giờ khẳng định là rất hối hận, tớ cảm giác cậu ta sẽ còn tới tìm cậu, cậu không thấy lúc chúng ta rời khỏi tòa án, anh ta thật hối tiếc, ánh mắt thương tâm, a a, quá thống khoái”
” Đáng tiếc lại chỉ đau như vậy, ngón tay của Lục Thiên Bảo cũng đã bị mất đi.’ Khương Tuyết Nhu không nhịn được nâng lên năm ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của mình.
Lâm Minh Kiều sau khi thấy trong lòng nhất thời bị một trận thương cảm thay thế: ” Không quan trọng, sớm muộn chúng ta cũng sẽ xử lý được hết hai anh em Nhạc Hạ Thu”
” Chính cậu cũng nên cẩn thận một chút” Khương Tuyết Nhu nhắc nhở: ” Tớ cảm giác Nhạc Hạ Thu là một người rất điên cuồng, vì lấy được tín nhiệm của Hoäc Anh Tuấn, ngay cả tự sát cũng có thể làm được, loại đàn bà này rất kinh khủng”
* Ừ, tớ sẽ chú ý”
thể giống như lần trước vậy uy hiếp các người tách ra hay không” Lâm Minh Kiều lo lắng nói.
* Cho nên tớ không tính công khai, ít nhất chờ chúng tớ giải quyết xong rồi nói sau” Khương Tuyết Nhu khẽ mỉm cười