Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 880-885
Chương 880: Trần tình sự việc ngày ấy
“Đúng vậy, Hạ Thu”Nhạc Trạch Đàm cũng hét lên: “Ngày hôm qua sau khi em xảy ra chuyện, Cậu cả Hoắc nửa bước cũng không rời chỗ này, nếu như mà em có mệnh hệ gì, thì để lại anh ấy như thế làm sao ược”
Hoäc Anh Tuấn nghe vậy, chân mày cau lại, nhưng thấy trong hai mắt Nhạc Hạ Thu toát ra khí lực, có mấy lời vẫn là không có nói ra được.
“Thật?”Hai mắt Nhạc Hạ Thu đỏ mong đợi nhìn anh: “Anh Tuấn, anh không ngại em sao, em bẩn như vậy, em thiếu chút nữa thì bị… “
“Em không có”Hoäc Anh Tuấn cắt đứt lời cô: “Không nên suy nghĩ bậy bạ, chúng ta lúc ấy chạy tới ngăn cản kịp”
“Tại sao em luôn đụng phải loại chuyện này”Sắc mặt Nhạc Hạ Thu lộ vẻ sầu thảm tuyệt vọng: “Em căn bản cũng không biết người kia, thật là đáng sợ, anh ta đem quần áo em xé… A a”
Cô ta bỗng nhiên ôm lấy đầu thống khổ.
“Đừng suy nghĩ nữa”Hoäc Anh Tuấn bắt lấy tay cô ta, Nhạc Hạ Thu nhào vào trong ngực anh, run rẩy khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực anh thật chặc: “Anh Tuấn, tại sao phải cứu em a, em thật muốn chết, em quá mệt mỏi, chuyện ngày hôm qua lại để cho em nghĩ tới chuyện phát sinh ở nước Miên, nhưng xin anh hãy giúp em, đừng rời khỏi em có được hay không”
“…. Được, anh ở chỗ này”Hoäc Anh Tuấn bất đắc dĩ dụ dỗ cô ta.
Nhạc Hạ Thu ở trong ngực anh ta dần dần an tĩnh, cho đến khi cô bình tĩnh một chút, sau đó Nhạc Trạch Đàm lập tức hỏi: “Hạ Thu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người kia tại sao muốn bắt em”
“Em cũng không biết, em chẳng qua là tâm tình không tốt muốn đi dạo đường phố một chút, kết quả ở bãi đậu xe liền bị anh ta đánh bất tỉnh kéo lên xe, chờ sau khi tỉnh lại liền ở trong sơn động, người kia…
Anh ta nói… Anh ta nói phải đem em biến thành tàn hoa bại, còn phải chụp hình lại để cho người bên ngoài nhìn, để cho tất cả mọi người đều nhìn một chút… Cái dáng vẻ kia của em”
Nhạc Hạ Thu nghẹn ngào mở miệng: “Người kia là muốn hủy diệt em, nhưng căn bản em không biết anh ta”
“Thật quá đáng “Nhạc Trạch Đàm tức giận lửa giận bốc ba mét: “Cậu cả Hoäc, tôi ngày hôm qua nghe Cậu Tống nói tên bắt cóc là người của Khương Tuyết Nhu, anh nhất định phải cho Hạ Thu một câu trả lời”
*Ừ… Là Khương Tuyết Nhu sắp xếp?”
Nhạc Hạ Thu mặt đầy mờ mịt cùng sợ hãi: “Tại sao cô ta phải như vậy, anh đã bị cô ta đoạt đi a, cô ta còn có cái gì không cam lòng, em biết, có phải là cô ta hận em trước kia nói cô ta có bệnh tâm thần hay không, hay là hận em đoạt đi anh, hoặc là là hận Trạch Đàm năm đó thiếu chút nữa làm bẩn bạn cô ta, nhưng mà cô ta có thể trực tiếp tới tìm em a, tại sao phải dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy”
Hoäc Anh Tuấn nghe xong một gương mặt tuấn tú lạnh lùng như băng vậy.
Nhạc Trạch Đàm trộm nhìn lén anh một cái sau, cố làm tức giận la hét nói: “Em gái, em vẫn chưa rõ sao, cô ta không chỉ là muốn trả thù em, là muốn triệt triệt để để hủy diệt em, để cho sau này em đi tới bất kỳ đâu cũng bị người chỉ chõ, phỉ nhố, sau này sẽ không có bất kỳ người đàn ông nào dám lấy em, thậm chí để cho em ngay cả nghị lực sống tiếp cũng mất đi”
“Thật là đáng sợ”
Nhạc Hạ Thu không ngừng run run, sau đó vừa sợ khẩn cầu nhìn Hoäc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, em biết anh bây giờ yêu cô ta, anh sế không vì cô ta mà làm tổn thương em có đúng hay không?”
“Sẽ không, anh bảo đảm sẽ bảo vệ em”
Hoäc Anh Tuấn êm ái dụ dõ.
Nhạc Trạch Đàm không cam lòng nói: “Cậu cả Hoäc, chuyện này anh phải cho Hạ Thu của chúng tôi một câu trả lời, không thể bởi vì nhà họ Nhạc chúng ta yếu, mà để cho Hạ Thu của chúng tôi bị khi dễ như vậy được, đời này của con bé qua đáng thương, khi còn bé bị bố mẹ chê đưa vào bệnh viện tâm thần, sau đó được ra về tới nhà thì mọi người chỉ thích Nhạc Tiêu Nhi, không thích con bé, đi một chuyến nước.
Miên học bổ túc còn mất tích nhiều năm, quá lận đận rồi, ông trời già tại sao đối với con bé không công bằng như vậy”
“Tôi sẽ cho cô ấy một câu trả lời”Hoắc Anh Tuấn cúi đầu hỏi NhạcHạ Thu:“Em muốn anh làm gì”
Nhạc Hạ Thu cúi đầu lắc đầu nói: “Theo lý thuyết hẳn đem anh ta đưa vào trong tù, nhưng mà em thật sự thống hận người kia lấy tay đụng vào em, Anh Tuấn, có thể đem đầu ngón tay anh ta đụng vào em chặt đi được không, em cũng không muốn để cho những cô gái vô tội lại bị anht ta đầu độc”
“… Được”Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu: “Đợi một hồi anh đi lấy ngay”
Cho đến hơn mười phút sau, Nhạc Hạ Thu lần nữa uế oải ngủ.
Hoäc Anh Tuấn mới đứng dậy, đối với Nhạc Trạch Đàm nói: “Anh ở chỗ này chăm sóc Hạ Thu”
“Cậu cả Hoäc anh muốn đi lấy ngón tay sao”Nhạc Trạch Đàm hàm hồ đứng lên chất vấn: “Cậu cả Hoäc không phải là làm đồ giả tới lừa bịp chúng tôi chứ, dẫu sao… Anh cùng Khương Tuyết Nhu ở chung một chỗ lâu, thì hoàn toàn không quan tâm đến Hạ Thu nữa”
“… Tôi không có“Hoắc Anh Tuấn gương mặt tuấn tú khó coi xoay. người rời đi.
Chương 881: Vào hang cọp.
Cho đến sau khi anh đi không bao lâu, Nhạc Hạ Thu mới từ trên giường mở hai mắt ra.
“Hạ Thu, em thật là lợi hại”Nhạc Trạch Đàm giơ ngón tay cái lên, nhỏ giọng nói: “Em nói xem Khương Tuyết Nhu nếu như biết thuộc hạ quan trọng nhất của cô ta bị chém đứt đầu ngón tay, phải tức đến mức nào chứ”
Nhạc Hạ Thu chớp mắt.
Tức đến mức nào chứ?
Theo tin tức cô ta lấy được, người kia chính là thuộc hạ của Khương Tuyết Nhu, nhưng Khương Tuyết Nhu thật là xem anh ta như là người nhà vậy.
Khương Tuyết Nhu là người trọng tình, người nhà của cô bị chém đứt ngón tay, phải tức đến mức nào.
Hoäc Anh Tuấn sợ là đời này cũng đừng nghĩ cùng Khương Tuyết Nhu ở cùng một chỗ.
Thanh Long, Khương Tuyết Nhu sau khi dừng xe lại, đi tới cửa chính.
Người gác cửa thấy cô sau khi xuất hiệt , lập tức đi vào thông báo.
Mấy phút sau, Kiều Vỹ dẫn người tới, cô ấy sau khi thấy Khương Tuyết Nhu, cả người cũng sợ run lên: “Thiếu phu nhân… “
“Đừng gọi tôi là Thiếu phu nhân, tôi đã sớm không ph: Tuyết Nhu mỉm cười nhìn cô ấy.
Ba năm không thấy, da của Kiều Vỹ tối màu đi một ít, nhìn ra được mấy năm này cô ấy bị điều đi đến một chỗ không tốt lắm.
“Kiều Vỹ, đã lâu không gặp, cô những năm qua có khỏe không”
“Ừ, tôi mới được điều trở lại được mấy ngày”Kiều Vỹ vừa nghe đến đến giọng nói của cô, hơi khổ sở nói: “Không khổ gì cả, nhưng mà tôi biết có khố đi nữa cũng không khổ bằng cô”
Cậu cả Hoäc đã từng đối với cô tàn nhãn như thế nào cô ấy đã thấy hết, chỉ tiếc coi như thuộc hạ chỉ biết nghe lệnh cũng không giúp được.
“Cô Khương, thừa dịp cậu cả Hoắc không có ở đây, cô nhanh lên một chút trở về đi, vì một người hộ vệ không đáng giá”Kiều Vỹ sốt ruột khuyên.
Khương Tuyết Nhu khổ sở nói: “Hộ vệ cũng là người a, huống chỉ đối với tôi mà nói, cậu ấy không chỉ là hộ vệ, cũng là người nhà quan trọng của tôi, chỉ cần chân thành trung thành làm người của tôi, là chủ nhân, tôi sẽ đem hết toàn lực bảo toàn cậu ấy”
Kiều Vỹ sợ run: “Cô vẫn là giống như trước kia vậy, chẳng qua là…
Tôi lo lắng cô tiến vào, sẽ không có đường ra, lần này cậu cả Hoắc thật rất tức giận”
“Nếu tôi đã tới, cũng sẽ không lùi bước “Khương Tuyết Nhu thân thể đi thẳng vào trong.
“Khương Cho đến khi Chiến Thành xuất hiện, đưa cô mời vào phòng khách: “Cô Khương, cô hãy ngồi ở nơi này chờ cậu cả Hoäc đi”
cao lớn đi vào, anh mặc áo sơ mi màu đen, quần dài màu đen, anh tuấn lãnh đạm nhưng cả người tràn đầy sát khí.
Chương 882: Tuyệt tình
Mặc dù cách một khoảng cách.
Nhưng Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy người đàn ông này tâm tình thật không tốt, thậm chí đáy mắt đều là tức giận.
Lại nghĩ tới anh là từ trong bệnh viện tới, khẳng định cái tên trà xanh Nhạc Hạ Thu này lại khích bác ly gián rồi.
“Cậu cả Hoắc, Cô Khương nói muốn gặp Lục Thiên Bảo “Chiến Thành tiến lên nói.
Đôi môi lạnh lẽo của Hoắc Anh Tuấn hiển nhiên nói: “Muốn gặp hẳn ta, có thể, nhưng mà đã tiến vào cũng đừng nghĩ sẽ đi ra, như thế nào?”
Khương Tuyết Nhu chớp đôi mắt đẹp đẽ thanh tú: “Hoắc Anh Tuấn, lần này tôi tới, là chân tâm thật ý thật muốn ôn hòa nhã nhặn cùng anh nói một chút, giữa chúng ta thật phải đi đến nước này sao”
“ý, là cô ép tôi”
Trong lồng ngực Hoắc Anh hí, khiến cho giọng nói của anh cũng tràn đầy “Cô cho là tôi nguy: Tuấn tràn đầy một cổ l phiền muộn.
“Khương Tuyết Nhu, thời điểm cô cầm súng chỉa vào tôi có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi sao, cô đối với Hạ Thu làm ra cái loại chuyện mất trí đó, cô là suy nghĩ muốn hủy diệt cô ấy, thậm chí bức tử cô ấy a, người lòng ác độc nhất, chính là loại người như cô”
Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu Vốn là tâm tình bình tĩnh, lập tức liền bị vài ba lời của anh làm cho tức giận.
Khương Tuyết Nhu buồn bả cười một tiếng: “Tôi sở dĩ muốn gặp.
Thiên Bảo, là muốn biết cùng ngày xảy ra chuyện gì, Hoắc Anh Tuấn, coi như là một tội phạm tử hình, cảnh sát cũng sẽ trải qua nhiều lần thẩm vấn điều tra, anh dựa vào cái gì liền trực tiếp kết luận Lục Thiên Bảo là do tôi sai khiến, anh có cho tôi cơ hội giải bày qua sao, nếu như anh không tin tôi, đợi một hồi có thể đứng bên cạnh”
Hoäc Anh Tuấn cười nhạt: “Được, tôi để cho cô gặp, nhưng cô tạm thời cũng đừng đi ra ngoài.”
Anh nói xong vô tình quay đầu đối Chiến Thành nói: “ÐĐem cô ấy mang vào phòng ngầm dưới đất đi”
“Cậu cả Hoäc”Kiều Vỹ có chút lo âu đứng lên.
“Im miệng, tôi không có đưa cô ấy đi đến sở cảnh sát đã rất tốt rồi, đây là dạy dỗ cô ấy”Hoắc Anh Tuấn lạnh như băng nhìn chấm chẵ Khương Tuyết Nhu: “Ở bên trong suy nghĩ lại làm một người thật tốt đi, suy nghĩ ra mình rốt cuộc sai ở chỗ nào, thu hồi tâm tư ác độc kia của cô, sau này đừng nữa nhằm vào, căm ghét Hạ Thu nữa, nói không chừng tôi sẽ cân nhắc để cho cô đi ra”
Anh nói xong xoay người, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Khương Tuyết Nhu nhìn bóng lưng anh, tuyệt tình, lạnh lùng như vậy.
Đây chính là người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm, dù là trở về lại cũng lại phải lòng người đàn ông này.
Nhưng mà giờ phút này, lòng cô là triệt triệt để để lạnh, thậm chí đối với anh không thể nào biết động lòng nữa.
Chiến Thành đi tới, cô không phản kháng, trực tiếp để cho người đem cô mang ra ngoài.
Khi cô xoay người đi, Hoắc Anh Tuấn mới lần nữa xoay người, nhìn bóng lưng cô, đáy mắt có nỗi đau đang dũng động long trời lỡ đất.
“Cậu cả Hoäc… “Kiều Vỹ bỗng nhiên ùm quy xuống đất: “Cậu cả Hoắc, tôi cảm thấy Cô Khương không phải cái loại ác độc đó..
Lời nói còn chưa nói hết, cặp mắt Hoäc Anh Tuấn lạnh như băng đã quét tới: “Kiều Vỹ, cô cũng giống Trình Nhã Thanh vậy, phạm vào cùng một cái sai lầm, các người là thành viên của Thanh Long, nhưng lại để tư tình cá nhân xen vào”
“Tôi biết, cho nên cậu cả Hoäc năm đó mới đem tôi điều đi”
Kiều Vỹ cười khổ: “Nhưng mà tôi ban đầu dựa theo lệnh anh phân phó bảo vệ bên cạnh Cô Khương, cô ấy thật không phải là một người ác độc, cậu cả Hoäc, tôi cũng là vì tốt cho anh, anh và cô ấy thật vất vả mới có thể khá lên một chút, nếu như làm quá tuyệt tình, là đêm đoạn tình cảm cuối cùng chặt đứt đi, anh và Cô Khương sẽ không có khả năng nữa”
tới, anh đã đi một chuyến tới địa lao.
Kiều Vỹ há miệng một cái, chật vật nói: “Mới vừa rồi thời điểm tôi ở cửa gặp Cô Khương, cô ấy nói, mặc dù Lục Thiên Bảo là hộ vệ của cô ấy, nhưng cô ấy đã sớm xem cậu ấy như là người nhà của mình”
Chương 883: Sự thật
Tim Hoäc Anh Tuấn run một cái, chớp mắt: “Cô có ý gì?”
“Tôi chẳng qua là đang suy nghĩ, cậu cả Hoäc, nếu như có người chém đứt ngón tay của người nhà anh, anh sẽ nghĩ như thế nào ”Kiều Vỹ khổ sở kéo môi, cô khom người, nhặt lên ngón tay trên đất đi đến bệnh viện.
Chỉ có Hoắc Anh Tuấn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Rõ ràng mùa hè sắp tới, anh lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lạnh Không, sẽ không, đó cũng chỉ là người hộ vệ.
Huống chỉ anh cũng cần phải dạy dỗ cô một chút, nếu không anh không có biện pháp giao phó với Nhạc Hạ Thu.
Phòng ngầm dưới đất trong.
Khương Tuyết Nhu bị dẫn vào, sau khi cửa mở ra, đầu tiên cô ngửi được là một mùi máu tanh, sau đó thấy Lục Thiên Bảo giống như một bao bố bị ném xuống đất vậy, người đã hoàn toàn ngất xỉu.
Đã từng là một gương mặt đẹp trai bướng bỉnh nhưng giờ đã vết thương chồng chất, trên người cậu ta tất cả đều loang lổ vết đòn roi.
Cô nhìn quét một lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên tay cậu ta, con ngươi của cô chợt hung hăng co rúc một cái.
“Ngón tay của cậu ấy… “
“Cậu cả Hoäc mới vừa rồi chém đứt”Người Thanh Long sau khi nói xong liền khóa cửa đi.
Mới vừa rồi…
Trong đầu Khương Tuyết Nhu ùng ùng nổ tung.
Ngay mới vừa rồi, lúc cô ở bên ngoài chờ, Hoắc Anh Tuấn tới nơi này…
Cô cầm tay của cậu ta lên, đến móng tay cũng vùi lấp vào trong thịt.
Một người, làm sao có thể ác như vậy.
Quá tàn nhẫn, anh ta thật là không phải là một con người Nước mắt từ đáy mắt cô tuột xuống, giờ khắc này, đáy mắt cô không có ôn tình nữa, thứ có chẳng qua là cừu hận vô tận.
“Thiên Bảo… Thiên Bảo “Cô nhẹ nhàng gọi tên Lục Thiên Bảo, không có ai biết Lục Thiên Bảo đối với cô quan trọng biết bao nhiêu.
Cậu ta chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, cô đã sớm xem cậu ta làm đệ đệ vậy.
“Lão đại… “Lục Thiên Bảo cật lực mở hai mắt ra: “Chị làm sao ở nơi này, Hoắc… Hoắc Anh Tuấn cũng đem chỉ giam, cái này… Khốn kiếp”
“Tôi… Tôi có biện pháp đi ra ngoài “Khương Tuyết Nhu mắt đỏ khuông nói: “Ngón tay của cậu… “
“Không quan trọng, không… Không phải chỉ là một ngón tay thôi sao”Lục Thiên Bảo đau đến mức ngất trời, nhưng một lát sau, thân thể cậu ta chợt co quấp kịch liệt, thậm chí mí mắt trảng bệch.
“Cậu thế nào?”Khương Tuyết Nhu hoàn toàn bị mình.
“Tôi… Tôi bị người khác đánh ma túy”Lục Thiên Bảo từng ngốn từng ngốn thở hổn hển.
“Là Hoäc Anh Tuấn làm?”Khương Tuyết Nhu run giọng hỏi.
“Không… Không phải”Lục Thiên Bảo thống khổ dùng quả đấm gõ mặt đất: “Trước đó vài ngày, tôi dựa theo phân phó của chị tạm thời…
Trốn đi, tôi rất cẩn thận, nhưng ngàn lần không nghĩ tới, người bán thức ăn bên ngoài bỏ thuốc vào trong đồ ăn của tôi, lúc tôi tỉnh lại… Liền bị người ta ném tới trong sơn động.
Nhạc Hạ Thu cũng ở đây bên cạnh, lúc ấy tôi phát tác ghiền ma túy, hoàn toàn không khống chế được mình, sau đó… Hoắc Anh Tuấn bọn họ đã tới rồi, đây là một âm mưu”
Khương Tuyết Nhu hoảng sợ, cô ban đầu đã ngờ tới là có người đang hãm hại, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Lục Thiên Bảo, tựa như hành tung của cô và Lục Thiên Bảo toàn bộ đều ở dưới mí mắt người đó.
Chương 884: Đừng tha thứ cho tôi
“Hết thảy các thứ này… Tuyệt đối cùng Nhạc Hạ Thu không thoát được quan hệ, nhưng… Đáng sợ hơn là người giấu sau lưng Nhạc Hạ Thu kia”
Lục Thiên Bảo cật lực nói: “Hẳn ta đã… Để mắt tới chúng ta”
Khương Tuyết Nhu rùng mình một cái: “Những thứ này cậu có nói với Hoắc Anh Tuấn không?”
“Nói, nhưng… Bọn họ cho là tôi đang nói láo “Lục Thiên Bảo cười khổ một tiếng: “Lão đại, chị cái này… Ánh mắt chưa ra hình dáng gì a, tôi cũng… So với anh ta yếu hơn”
“Thật xin lỗi, cậu chịu đựng được không”Khương Tuyết Nhu lo lắng nhìn cậu ta.
“Thống khổ nhất… Chính là ghiền ma túy”Lục Thiên Bảo há mồm thở dốc: “Nhưng… Trên người đau khiến cho tôi có thể giữ thanh tỉnh, khống chế được… nói cho cùng, chết liền… Chết đi, dù sao… Tôi thiếu chị một cái mạng”
“Không nói nữa, tôi sẽ cứu cậu đi ra”
Khương Tuyết Nhu nắm tay cậu ta cặp mắt đỏ bừng thề.
Cửa sắt bỗng nhiên được mở ra, Hoắc Anh Tuấn đứng cửa, khi ánh mắt thấy tay hai người nắm chặc lấy nhau, đáy mắt anh thoáng qua lệ khí hoảng sợ.
“Được, nhìn dáng dấp, mày chẳng những không muốn đầu ngón tay, ngay cả tay cũng không muốn nữa”
Hoäc Anh Tuấn sãi bước đi tới, dùng sức xé Khương Tuyết Nhu ra, chân dùng sức giãm ở trên mu bàn tay của Lục Thiên Bảo.
“Dừng tay”Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa một quyền đánh lên.
Hoắc Anh Tuấn bất ngờ không kịp đề phòng bị cô đánh ra một khoảng cách, ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, nhưng mà đau cũng không đau bằng trong lòng.
“Cô lại vì người đàn ông khác mà đánh tôi”Hoắc Anh Tuấn giận trợn mắt nhìn cô, giống như tùy thời co thể bùng nổ vậy: “Nếu cô quan tâm hắn ta như vậy, vậy tôi liền giết chết hẳn ta”
“Hoäc Anh Tuấn, nếu như anh dám giết chết cậu ấy, tôi liền lập tức chết ở trước mặt anh”tức giận uy hiếp.
“Cô yêu hắn ta?“Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn giống như ma quỷ.
“Tôi không thương cậu ấy, nhưng cậu ấy là người nhà quan trọng nhất của tôi”
Khương Tuyết Nhu nâng lên cặp mắt đỏ ngầu: “Những năm này, tôi cùng Minh Kiêu hai người ở nước lạ tha hương, chịu nhiều đau khổ, nếu như không có Lục Thiên Bảo bảo vệ, tôi rất có thể đã sớm chết rồi. Tôi đã từng cứu cậu ấy một mạng, để cho cậu ấy ở lại bên người tôi bảo vệ tôi mười năm, trong mười năm, tôi không thể để cho cậu ấy chết”
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn hơi chuyển biến tốt, nhưng vẫn rất khó nhìn: “Vậy cô mới vừa rồi tại sao nắm lấy tay hẳn ta, cô là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép cô nằm lấy tay của bất kỳ người đàn ông nào khác.”
“Tôi là phụ nữ của anh?”Khương Tuyết Nhu thấp giọng cười nhẹ, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn: “Thôi đi, phụ nữ của anh từ đầu tới đuôi đều không phải là tôi, chỉ có Nhạc Hạ Thu, tôi đã không còn cái loại ảo tưởng đó nữa”
Mặt Hoắc Anh Tuấn liền biến sắc: “Đủ rồi, nếu như không phải là cô làm thương tổn Hạ Thụ, tôi cũng sẽ không đối với cô như vậy, vốn là cô đã làm sai chuyện, là cô không đứng ở lập trường của tôi mà suy nghĩ, tôi thậm chí hoài nghi… Cô gần đây cùng tôi ở chung một chỗ, thuần túy là vì trả thù Hạ Thu với tôi hay không”
“Nhìn dáng dấp của mày mấy ngày nay chắc tao đối với mày hạ thủ lưu tình rồi”Hoắc Anh Tuấn âm u liếc cậu ta.
Sắc mặt Khương Tuyết Nhu xinh đẹp không có bất kỳ biểu lộ gì: “Hoäc Anh Tuấn, anh không cần tha thứ tôi”
“Có ý gì?“Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra “Có ý gì, anh vẫn chưa rõ sao?”Lục Thiên Bảo cười lê là chị ấy… Không cần cùng anh ở cùng một chỗ nữa, du là đàn ông trên toàn thế giới… Không còn nữa thì sẽ không cần anh?”
Chương 885: Cảm giác xa cách
Hoắc Anh Tuấn thần sắc biến đổi, anh gắt gao nhìn chăm chằm Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu một đôi mắt giống như nước hồ bất động, bình tĩnh lại không có bất kỳ rung động nào.
“Cậu ấy nói không sai, nếu như chúng ta trước kia lui tới qua, vậy.
bây giờ tôi chính thức nói rằng, Hoắc Anh Tuấn, chúng ta chia tay, tôi không thể nào lại cùng anh ở cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không thế, cho nên anh cũng không cần tha thứ tôi, không quan trọng nữa”
Hoäc Anh Tuấn nhìn mặt đầy kiên quyết bình tĩnh của người phụ nữ trước mặt mình, con tim lại hung hăng run rẩy.
Một cảm giác hoảng sợ không nói ra được bao phủ toàn thân.
Rõ ràng cô bây giờ cách mình gần như vậy, nhưng tựa như cách thiên sơn vạn thủy.
Không có ai biết, anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn chia tay, dù là lúc Tống Dung Đức quỳ xuống trước mặt anh, dù là lúc biết được là cô xúi giục Lục Thiên Bảo.
Anh nghĩ là đem Lục Thiên Bảo đẩy ra ngoài gánh tội, chỉ cần cô tự sửa đổi, anh sẽ tha thứ cô.
“Cô dám”
Hồi lâu, anh âm trầm mở miệng “Hoäắc Anh Tuấn, anh ngàn không nên vạn không nên, chém đứt ngón tay của cậu ấy”
Khương Tuyết Nhu đáy mắt tràn đầy coi người trước mặt là kẻ thù: “Cậu ấy là người nhà của tôi, tôi xem cậu ấy như là em trai, anh nghĩ tới người nhà của anh bị người khác chém đứt ngón tay là mùi vị như thế nào? Xương cắt đứt có thể lành lại, da thịt bị tổn thương thời gian qua đi có thể khiến cho nó khép lại!
Nhưng chỉ có ngón tay, vĩnh viễn là không có biện pháp hình thành lại! Cái người lòng dạ độc ác ma quỷ này, đồ yếu quái, thứ người như anh vậy thì cả đời ở với Nhạc Hạ Thu đi cả hai là cùng một loại người!”
“Cô nằm mơ ”Hoäc Anh Tuấn giống như một người điên hướng cô hống lên: “Tôi coi như là cùng Nhạc Hạ Thu kết hôn, cô cũng phải làm người phụ nữ của tôi, muốn tôi buông tha cô, trừ phi tôi chết”
“Vậy anh đi chết ngay đi, loại đàn ông hèn hạ vô sỉ giống như này căn bản cũng không xứng đáng sống trên đời”Khương Tuyết Nhu tức miệng mắng to: “Người nhà họ Hoắc các người trước kia làm đúng, anh phải bị giam vào trong bệnh viện tâm thần, cả đời không nên thả ra, tại sao anh phải ra đây, làm sao anh không chết ở bên trong? !”
Trong phòng giam dưới đất lạnh như băng đột nhiên an tĩnh lại.
Hoäc Anh Tuấn trợn mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy nước mắt đỏ tươi, một gương mặt anh tuấn thay đổi dử tợn, điên cuồng.
Anh cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua có một ngày người phụ nữ anh thích nhất sẽ nguyên rủa anh như vậy.
Cô ác độc như vậy muốn hẳn chết.
Lòng, thật giống như bị người khác kéo ra thành hai nửa.
“Cô dám thử nói lại lần nữa xem?”Anh hướng cô từng bước một đi tới, giống như một người điên sắp bị buộc vào chân tường.
Khương Tuyết Nhu cười: “Tôi nếu dám đến, vậy tôi liền có tự tin có ‘thể đi ra ngoài, Hoäc Anh Tuấn, anh làm sao không tìm xem một chút, hay là đi hỏi thăm người thân của anh một chút”
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn: “Cô đã làm gì?”
“Đúng vậy, Hạ Thu”Nhạc Trạch Đàm cũng hét lên: “Ngày hôm qua sau khi em xảy ra chuyện, Cậu cả Hoắc nửa bước cũng không rời chỗ này, nếu như mà em có mệnh hệ gì, thì để lại anh ấy như thế làm sao ược”
Hoäc Anh Tuấn nghe vậy, chân mày cau lại, nhưng thấy trong hai mắt Nhạc Hạ Thu toát ra khí lực, có mấy lời vẫn là không có nói ra được.
“Thật?”Hai mắt Nhạc Hạ Thu đỏ mong đợi nhìn anh: “Anh Tuấn, anh không ngại em sao, em bẩn như vậy, em thiếu chút nữa thì bị… “
“Em không có”Hoäc Anh Tuấn cắt đứt lời cô: “Không nên suy nghĩ bậy bạ, chúng ta lúc ấy chạy tới ngăn cản kịp”
“Tại sao em luôn đụng phải loại chuyện này”Sắc mặt Nhạc Hạ Thu lộ vẻ sầu thảm tuyệt vọng: “Em căn bản cũng không biết người kia, thật là đáng sợ, anh ta đem quần áo em xé… A a”
Cô ta bỗng nhiên ôm lấy đầu thống khổ.
“Đừng suy nghĩ nữa”Hoäc Anh Tuấn bắt lấy tay cô ta, Nhạc Hạ Thu nhào vào trong ngực anh, run rẩy khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực anh thật chặc: “Anh Tuấn, tại sao phải cứu em a, em thật muốn chết, em quá mệt mỏi, chuyện ngày hôm qua lại để cho em nghĩ tới chuyện phát sinh ở nước Miên, nhưng xin anh hãy giúp em, đừng rời khỏi em có được hay không”
“…. Được, anh ở chỗ này”Hoäc Anh Tuấn bất đắc dĩ dụ dỗ cô ta.
Nhạc Hạ Thu ở trong ngực anh ta dần dần an tĩnh, cho đến khi cô bình tĩnh một chút, sau đó Nhạc Trạch Đàm lập tức hỏi: “Hạ Thu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người kia tại sao muốn bắt em”
“Em cũng không biết, em chẳng qua là tâm tình không tốt muốn đi dạo đường phố một chút, kết quả ở bãi đậu xe liền bị anh ta đánh bất tỉnh kéo lên xe, chờ sau khi tỉnh lại liền ở trong sơn động, người kia…
Anh ta nói… Anh ta nói phải đem em biến thành tàn hoa bại, còn phải chụp hình lại để cho người bên ngoài nhìn, để cho tất cả mọi người đều nhìn một chút… Cái dáng vẻ kia của em”
Nhạc Hạ Thu nghẹn ngào mở miệng: “Người kia là muốn hủy diệt em, nhưng căn bản em không biết anh ta”
“Thật quá đáng “Nhạc Trạch Đàm tức giận lửa giận bốc ba mét: “Cậu cả Hoäc, tôi ngày hôm qua nghe Cậu Tống nói tên bắt cóc là người của Khương Tuyết Nhu, anh nhất định phải cho Hạ Thu một câu trả lời”
*Ừ… Là Khương Tuyết Nhu sắp xếp?”
Nhạc Hạ Thu mặt đầy mờ mịt cùng sợ hãi: “Tại sao cô ta phải như vậy, anh đã bị cô ta đoạt đi a, cô ta còn có cái gì không cam lòng, em biết, có phải là cô ta hận em trước kia nói cô ta có bệnh tâm thần hay không, hay là hận em đoạt đi anh, hoặc là là hận Trạch Đàm năm đó thiếu chút nữa làm bẩn bạn cô ta, nhưng mà cô ta có thể trực tiếp tới tìm em a, tại sao phải dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy”
Hoäc Anh Tuấn nghe xong một gương mặt tuấn tú lạnh lùng như băng vậy.
Nhạc Trạch Đàm trộm nhìn lén anh một cái sau, cố làm tức giận la hét nói: “Em gái, em vẫn chưa rõ sao, cô ta không chỉ là muốn trả thù em, là muốn triệt triệt để để hủy diệt em, để cho sau này em đi tới bất kỳ đâu cũng bị người chỉ chõ, phỉ nhố, sau này sẽ không có bất kỳ người đàn ông nào dám lấy em, thậm chí để cho em ngay cả nghị lực sống tiếp cũng mất đi”
“Thật là đáng sợ”
Nhạc Hạ Thu không ngừng run run, sau đó vừa sợ khẩn cầu nhìn Hoäc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, em biết anh bây giờ yêu cô ta, anh sế không vì cô ta mà làm tổn thương em có đúng hay không?”
“Sẽ không, anh bảo đảm sẽ bảo vệ em”
Hoäc Anh Tuấn êm ái dụ dõ.
Nhạc Trạch Đàm không cam lòng nói: “Cậu cả Hoäc, chuyện này anh phải cho Hạ Thu của chúng tôi một câu trả lời, không thể bởi vì nhà họ Nhạc chúng ta yếu, mà để cho Hạ Thu của chúng tôi bị khi dễ như vậy được, đời này của con bé qua đáng thương, khi còn bé bị bố mẹ chê đưa vào bệnh viện tâm thần, sau đó được ra về tới nhà thì mọi người chỉ thích Nhạc Tiêu Nhi, không thích con bé, đi một chuyến nước.
Miên học bổ túc còn mất tích nhiều năm, quá lận đận rồi, ông trời già tại sao đối với con bé không công bằng như vậy”
“Tôi sẽ cho cô ấy một câu trả lời”Hoắc Anh Tuấn cúi đầu hỏi NhạcHạ Thu:“Em muốn anh làm gì”
Nhạc Hạ Thu cúi đầu lắc đầu nói: “Theo lý thuyết hẳn đem anh ta đưa vào trong tù, nhưng mà em thật sự thống hận người kia lấy tay đụng vào em, Anh Tuấn, có thể đem đầu ngón tay anh ta đụng vào em chặt đi được không, em cũng không muốn để cho những cô gái vô tội lại bị anht ta đầu độc”
“… Được”Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu: “Đợi một hồi anh đi lấy ngay”
Cho đến hơn mười phút sau, Nhạc Hạ Thu lần nữa uế oải ngủ.
Hoäc Anh Tuấn mới đứng dậy, đối với Nhạc Trạch Đàm nói: “Anh ở chỗ này chăm sóc Hạ Thu”
“Cậu cả Hoäc anh muốn đi lấy ngón tay sao”Nhạc Trạch Đàm hàm hồ đứng lên chất vấn: “Cậu cả Hoäc không phải là làm đồ giả tới lừa bịp chúng tôi chứ, dẫu sao… Anh cùng Khương Tuyết Nhu ở chung một chỗ lâu, thì hoàn toàn không quan tâm đến Hạ Thu nữa”
“… Tôi không có“Hoắc Anh Tuấn gương mặt tuấn tú khó coi xoay. người rời đi.
Chương 881: Vào hang cọp.
Cho đến sau khi anh đi không bao lâu, Nhạc Hạ Thu mới từ trên giường mở hai mắt ra.
“Hạ Thu, em thật là lợi hại”Nhạc Trạch Đàm giơ ngón tay cái lên, nhỏ giọng nói: “Em nói xem Khương Tuyết Nhu nếu như biết thuộc hạ quan trọng nhất của cô ta bị chém đứt đầu ngón tay, phải tức đến mức nào chứ”
Nhạc Hạ Thu chớp mắt.
Tức đến mức nào chứ?
Theo tin tức cô ta lấy được, người kia chính là thuộc hạ của Khương Tuyết Nhu, nhưng Khương Tuyết Nhu thật là xem anh ta như là người nhà vậy.
Khương Tuyết Nhu là người trọng tình, người nhà của cô bị chém đứt ngón tay, phải tức đến mức nào.
Hoäc Anh Tuấn sợ là đời này cũng đừng nghĩ cùng Khương Tuyết Nhu ở cùng một chỗ.
Thanh Long, Khương Tuyết Nhu sau khi dừng xe lại, đi tới cửa chính.
Người gác cửa thấy cô sau khi xuất hiệt , lập tức đi vào thông báo.
Mấy phút sau, Kiều Vỹ dẫn người tới, cô ấy sau khi thấy Khương Tuyết Nhu, cả người cũng sợ run lên: “Thiếu phu nhân… “
“Đừng gọi tôi là Thiếu phu nhân, tôi đã sớm không ph: Tuyết Nhu mỉm cười nhìn cô ấy.
Ba năm không thấy, da của Kiều Vỹ tối màu đi một ít, nhìn ra được mấy năm này cô ấy bị điều đi đến một chỗ không tốt lắm.
“Kiều Vỹ, đã lâu không gặp, cô những năm qua có khỏe không”
“Ừ, tôi mới được điều trở lại được mấy ngày”Kiều Vỹ vừa nghe đến đến giọng nói của cô, hơi khổ sở nói: “Không khổ gì cả, nhưng mà tôi biết có khố đi nữa cũng không khổ bằng cô”
Cậu cả Hoäc đã từng đối với cô tàn nhãn như thế nào cô ấy đã thấy hết, chỉ tiếc coi như thuộc hạ chỉ biết nghe lệnh cũng không giúp được.
“Cô Khương, thừa dịp cậu cả Hoắc không có ở đây, cô nhanh lên một chút trở về đi, vì một người hộ vệ không đáng giá”Kiều Vỹ sốt ruột khuyên.
Khương Tuyết Nhu khổ sở nói: “Hộ vệ cũng là người a, huống chỉ đối với tôi mà nói, cậu ấy không chỉ là hộ vệ, cũng là người nhà quan trọng của tôi, chỉ cần chân thành trung thành làm người của tôi, là chủ nhân, tôi sẽ đem hết toàn lực bảo toàn cậu ấy”
Kiều Vỹ sợ run: “Cô vẫn là giống như trước kia vậy, chẳng qua là…
Tôi lo lắng cô tiến vào, sẽ không có đường ra, lần này cậu cả Hoắc thật rất tức giận”
“Nếu tôi đã tới, cũng sẽ không lùi bước “Khương Tuyết Nhu thân thể đi thẳng vào trong.
“Khương Cho đến khi Chiến Thành xuất hiện, đưa cô mời vào phòng khách: “Cô Khương, cô hãy ngồi ở nơi này chờ cậu cả Hoäc đi”
cao lớn đi vào, anh mặc áo sơ mi màu đen, quần dài màu đen, anh tuấn lãnh đạm nhưng cả người tràn đầy sát khí.
Chương 882: Tuyệt tình
Mặc dù cách một khoảng cách.
Nhưng Khương Tuyết Nhu cũng cảm thấy người đàn ông này tâm tình thật không tốt, thậm chí đáy mắt đều là tức giận.
Lại nghĩ tới anh là từ trong bệnh viện tới, khẳng định cái tên trà xanh Nhạc Hạ Thu này lại khích bác ly gián rồi.
“Cậu cả Hoắc, Cô Khương nói muốn gặp Lục Thiên Bảo “Chiến Thành tiến lên nói.
Đôi môi lạnh lẽo của Hoắc Anh Tuấn hiển nhiên nói: “Muốn gặp hẳn ta, có thể, nhưng mà đã tiến vào cũng đừng nghĩ sẽ đi ra, như thế nào?”
Khương Tuyết Nhu chớp đôi mắt đẹp đẽ thanh tú: “Hoắc Anh Tuấn, lần này tôi tới, là chân tâm thật ý thật muốn ôn hòa nhã nhặn cùng anh nói một chút, giữa chúng ta thật phải đi đến nước này sao”
“ý, là cô ép tôi”
Trong lồng ngực Hoắc Anh hí, khiến cho giọng nói của anh cũng tràn đầy “Cô cho là tôi nguy: Tuấn tràn đầy một cổ l phiền muộn.
“Khương Tuyết Nhu, thời điểm cô cầm súng chỉa vào tôi có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi sao, cô đối với Hạ Thu làm ra cái loại chuyện mất trí đó, cô là suy nghĩ muốn hủy diệt cô ấy, thậm chí bức tử cô ấy a, người lòng ác độc nhất, chính là loại người như cô”
Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu Vốn là tâm tình bình tĩnh, lập tức liền bị vài ba lời của anh làm cho tức giận.
Khương Tuyết Nhu buồn bả cười một tiếng: “Tôi sở dĩ muốn gặp.
Thiên Bảo, là muốn biết cùng ngày xảy ra chuyện gì, Hoắc Anh Tuấn, coi như là một tội phạm tử hình, cảnh sát cũng sẽ trải qua nhiều lần thẩm vấn điều tra, anh dựa vào cái gì liền trực tiếp kết luận Lục Thiên Bảo là do tôi sai khiến, anh có cho tôi cơ hội giải bày qua sao, nếu như anh không tin tôi, đợi một hồi có thể đứng bên cạnh”
Hoäc Anh Tuấn cười nhạt: “Được, tôi để cho cô gặp, nhưng cô tạm thời cũng đừng đi ra ngoài.”
Anh nói xong vô tình quay đầu đối Chiến Thành nói: “ÐĐem cô ấy mang vào phòng ngầm dưới đất đi”
“Cậu cả Hoäc”Kiều Vỹ có chút lo âu đứng lên.
“Im miệng, tôi không có đưa cô ấy đi đến sở cảnh sát đã rất tốt rồi, đây là dạy dỗ cô ấy”Hoắc Anh Tuấn lạnh như băng nhìn chấm chẵ Khương Tuyết Nhu: “Ở bên trong suy nghĩ lại làm một người thật tốt đi, suy nghĩ ra mình rốt cuộc sai ở chỗ nào, thu hồi tâm tư ác độc kia của cô, sau này đừng nữa nhằm vào, căm ghét Hạ Thu nữa, nói không chừng tôi sẽ cân nhắc để cho cô đi ra”
Anh nói xong xoay người, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Khương Tuyết Nhu nhìn bóng lưng anh, tuyệt tình, lạnh lùng như vậy.
Đây chính là người đàn ông cô đã từng yêu sâu đậm, dù là trở về lại cũng lại phải lòng người đàn ông này.
Nhưng mà giờ phút này, lòng cô là triệt triệt để để lạnh, thậm chí đối với anh không thể nào biết động lòng nữa.
Chiến Thành đi tới, cô không phản kháng, trực tiếp để cho người đem cô mang ra ngoài.
Khi cô xoay người đi, Hoắc Anh Tuấn mới lần nữa xoay người, nhìn bóng lưng cô, đáy mắt có nỗi đau đang dũng động long trời lỡ đất.
“Cậu cả Hoäc… “Kiều Vỹ bỗng nhiên ùm quy xuống đất: “Cậu cả Hoắc, tôi cảm thấy Cô Khương không phải cái loại ác độc đó..
Lời nói còn chưa nói hết, cặp mắt Hoäc Anh Tuấn lạnh như băng đã quét tới: “Kiều Vỹ, cô cũng giống Trình Nhã Thanh vậy, phạm vào cùng một cái sai lầm, các người là thành viên của Thanh Long, nhưng lại để tư tình cá nhân xen vào”
“Tôi biết, cho nên cậu cả Hoäc năm đó mới đem tôi điều đi”
Kiều Vỹ cười khổ: “Nhưng mà tôi ban đầu dựa theo lệnh anh phân phó bảo vệ bên cạnh Cô Khương, cô ấy thật không phải là một người ác độc, cậu cả Hoäc, tôi cũng là vì tốt cho anh, anh và cô ấy thật vất vả mới có thể khá lên một chút, nếu như làm quá tuyệt tình, là đêm đoạn tình cảm cuối cùng chặt đứt đi, anh và Cô Khương sẽ không có khả năng nữa”
tới, anh đã đi một chuyến tới địa lao.
Kiều Vỹ há miệng một cái, chật vật nói: “Mới vừa rồi thời điểm tôi ở cửa gặp Cô Khương, cô ấy nói, mặc dù Lục Thiên Bảo là hộ vệ của cô ấy, nhưng cô ấy đã sớm xem cậu ấy như là người nhà của mình”
Chương 883: Sự thật
Tim Hoäc Anh Tuấn run một cái, chớp mắt: “Cô có ý gì?”
“Tôi chẳng qua là đang suy nghĩ, cậu cả Hoäc, nếu như có người chém đứt ngón tay của người nhà anh, anh sẽ nghĩ như thế nào ”Kiều Vỹ khổ sở kéo môi, cô khom người, nhặt lên ngón tay trên đất đi đến bệnh viện.
Chỉ có Hoắc Anh Tuấn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Rõ ràng mùa hè sắp tới, anh lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lạnh Không, sẽ không, đó cũng chỉ là người hộ vệ.
Huống chỉ anh cũng cần phải dạy dỗ cô một chút, nếu không anh không có biện pháp giao phó với Nhạc Hạ Thu.
Phòng ngầm dưới đất trong.
Khương Tuyết Nhu bị dẫn vào, sau khi cửa mở ra, đầu tiên cô ngửi được là một mùi máu tanh, sau đó thấy Lục Thiên Bảo giống như một bao bố bị ném xuống đất vậy, người đã hoàn toàn ngất xỉu.
Đã từng là một gương mặt đẹp trai bướng bỉnh nhưng giờ đã vết thương chồng chất, trên người cậu ta tất cả đều loang lổ vết đòn roi.
Cô nhìn quét một lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên tay cậu ta, con ngươi của cô chợt hung hăng co rúc một cái.
“Ngón tay của cậu ấy… “
“Cậu cả Hoäc mới vừa rồi chém đứt”Người Thanh Long sau khi nói xong liền khóa cửa đi.
Mới vừa rồi…
Trong đầu Khương Tuyết Nhu ùng ùng nổ tung.
Ngay mới vừa rồi, lúc cô ở bên ngoài chờ, Hoắc Anh Tuấn tới nơi này…
Cô cầm tay của cậu ta lên, đến móng tay cũng vùi lấp vào trong thịt.
Một người, làm sao có thể ác như vậy.
Quá tàn nhẫn, anh ta thật là không phải là một con người Nước mắt từ đáy mắt cô tuột xuống, giờ khắc này, đáy mắt cô không có ôn tình nữa, thứ có chẳng qua là cừu hận vô tận.
“Thiên Bảo… Thiên Bảo “Cô nhẹ nhàng gọi tên Lục Thiên Bảo, không có ai biết Lục Thiên Bảo đối với cô quan trọng biết bao nhiêu.
Cậu ta chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi, cô đã sớm xem cậu ta làm đệ đệ vậy.
“Lão đại… “Lục Thiên Bảo cật lực mở hai mắt ra: “Chị làm sao ở nơi này, Hoắc… Hoắc Anh Tuấn cũng đem chỉ giam, cái này… Khốn kiếp”
“Tôi… Tôi có biện pháp đi ra ngoài “Khương Tuyết Nhu mắt đỏ khuông nói: “Ngón tay của cậu… “
“Không quan trọng, không… Không phải chỉ là một ngón tay thôi sao”Lục Thiên Bảo đau đến mức ngất trời, nhưng một lát sau, thân thể cậu ta chợt co quấp kịch liệt, thậm chí mí mắt trảng bệch.
“Cậu thế nào?”Khương Tuyết Nhu hoàn toàn bị mình.
“Tôi… Tôi bị người khác đánh ma túy”Lục Thiên Bảo từng ngốn từng ngốn thở hổn hển.
“Là Hoäc Anh Tuấn làm?”Khương Tuyết Nhu run giọng hỏi.
“Không… Không phải”Lục Thiên Bảo thống khổ dùng quả đấm gõ mặt đất: “Trước đó vài ngày, tôi dựa theo phân phó của chị tạm thời…
Trốn đi, tôi rất cẩn thận, nhưng ngàn lần không nghĩ tới, người bán thức ăn bên ngoài bỏ thuốc vào trong đồ ăn của tôi, lúc tôi tỉnh lại… Liền bị người ta ném tới trong sơn động.
Nhạc Hạ Thu cũng ở đây bên cạnh, lúc ấy tôi phát tác ghiền ma túy, hoàn toàn không khống chế được mình, sau đó… Hoắc Anh Tuấn bọn họ đã tới rồi, đây là một âm mưu”
Khương Tuyết Nhu hoảng sợ, cô ban đầu đã ngờ tới là có người đang hãm hại, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Lục Thiên Bảo, tựa như hành tung của cô và Lục Thiên Bảo toàn bộ đều ở dưới mí mắt người đó.
Chương 884: Đừng tha thứ cho tôi
“Hết thảy các thứ này… Tuyệt đối cùng Nhạc Hạ Thu không thoát được quan hệ, nhưng… Đáng sợ hơn là người giấu sau lưng Nhạc Hạ Thu kia”
Lục Thiên Bảo cật lực nói: “Hẳn ta đã… Để mắt tới chúng ta”
Khương Tuyết Nhu rùng mình một cái: “Những thứ này cậu có nói với Hoắc Anh Tuấn không?”
“Nói, nhưng… Bọn họ cho là tôi đang nói láo “Lục Thiên Bảo cười khổ một tiếng: “Lão đại, chị cái này… Ánh mắt chưa ra hình dáng gì a, tôi cũng… So với anh ta yếu hơn”
“Thật xin lỗi, cậu chịu đựng được không”Khương Tuyết Nhu lo lắng nhìn cậu ta.
“Thống khổ nhất… Chính là ghiền ma túy”Lục Thiên Bảo há mồm thở dốc: “Nhưng… Trên người đau khiến cho tôi có thể giữ thanh tỉnh, khống chế được… nói cho cùng, chết liền… Chết đi, dù sao… Tôi thiếu chị một cái mạng”
“Không nói nữa, tôi sẽ cứu cậu đi ra”
Khương Tuyết Nhu nắm tay cậu ta cặp mắt đỏ bừng thề.
Cửa sắt bỗng nhiên được mở ra, Hoắc Anh Tuấn đứng cửa, khi ánh mắt thấy tay hai người nắm chặc lấy nhau, đáy mắt anh thoáng qua lệ khí hoảng sợ.
“Được, nhìn dáng dấp, mày chẳng những không muốn đầu ngón tay, ngay cả tay cũng không muốn nữa”
Hoäc Anh Tuấn sãi bước đi tới, dùng sức xé Khương Tuyết Nhu ra, chân dùng sức giãm ở trên mu bàn tay của Lục Thiên Bảo.
“Dừng tay”Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa một quyền đánh lên.
Hoắc Anh Tuấn bất ngờ không kịp đề phòng bị cô đánh ra một khoảng cách, ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, nhưng mà đau cũng không đau bằng trong lòng.
“Cô lại vì người đàn ông khác mà đánh tôi”Hoắc Anh Tuấn giận trợn mắt nhìn cô, giống như tùy thời co thể bùng nổ vậy: “Nếu cô quan tâm hắn ta như vậy, vậy tôi liền giết chết hẳn ta”
“Hoäc Anh Tuấn, nếu như anh dám giết chết cậu ấy, tôi liền lập tức chết ở trước mặt anh”tức giận uy hiếp.
“Cô yêu hắn ta?“Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn giống như ma quỷ.
“Tôi không thương cậu ấy, nhưng cậu ấy là người nhà quan trọng nhất của tôi”
Khương Tuyết Nhu nâng lên cặp mắt đỏ ngầu: “Những năm này, tôi cùng Minh Kiêu hai người ở nước lạ tha hương, chịu nhiều đau khổ, nếu như không có Lục Thiên Bảo bảo vệ, tôi rất có thể đã sớm chết rồi. Tôi đã từng cứu cậu ấy một mạng, để cho cậu ấy ở lại bên người tôi bảo vệ tôi mười năm, trong mười năm, tôi không thể để cho cậu ấy chết”
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn hơi chuyển biến tốt, nhưng vẫn rất khó nhìn: “Vậy cô mới vừa rồi tại sao nắm lấy tay hẳn ta, cô là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép cô nằm lấy tay của bất kỳ người đàn ông nào khác.”
“Tôi là phụ nữ của anh?”Khương Tuyết Nhu thấp giọng cười nhẹ, nhưng cười so với khóc còn khó coi hơn: “Thôi đi, phụ nữ của anh từ đầu tới đuôi đều không phải là tôi, chỉ có Nhạc Hạ Thu, tôi đã không còn cái loại ảo tưởng đó nữa”
Mặt Hoắc Anh Tuấn liền biến sắc: “Đủ rồi, nếu như không phải là cô làm thương tổn Hạ Thụ, tôi cũng sẽ không đối với cô như vậy, vốn là cô đã làm sai chuyện, là cô không đứng ở lập trường của tôi mà suy nghĩ, tôi thậm chí hoài nghi… Cô gần đây cùng tôi ở chung một chỗ, thuần túy là vì trả thù Hạ Thu với tôi hay không”
“Nhìn dáng dấp của mày mấy ngày nay chắc tao đối với mày hạ thủ lưu tình rồi”Hoắc Anh Tuấn âm u liếc cậu ta.
Sắc mặt Khương Tuyết Nhu xinh đẹp không có bất kỳ biểu lộ gì: “Hoäc Anh Tuấn, anh không cần tha thứ tôi”
“Có ý gì?“Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra “Có ý gì, anh vẫn chưa rõ sao?”Lục Thiên Bảo cười lê là chị ấy… Không cần cùng anh ở cùng một chỗ nữa, du là đàn ông trên toàn thế giới… Không còn nữa thì sẽ không cần anh?”
Chương 885: Cảm giác xa cách
Hoắc Anh Tuấn thần sắc biến đổi, anh gắt gao nhìn chăm chằm Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu một đôi mắt giống như nước hồ bất động, bình tĩnh lại không có bất kỳ rung động nào.
“Cậu ấy nói không sai, nếu như chúng ta trước kia lui tới qua, vậy.
bây giờ tôi chính thức nói rằng, Hoắc Anh Tuấn, chúng ta chia tay, tôi không thể nào lại cùng anh ở cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không thế, cho nên anh cũng không cần tha thứ tôi, không quan trọng nữa”
Hoäc Anh Tuấn nhìn mặt đầy kiên quyết bình tĩnh của người phụ nữ trước mặt mình, con tim lại hung hăng run rẩy.
Một cảm giác hoảng sợ không nói ra được bao phủ toàn thân.
Rõ ràng cô bây giờ cách mình gần như vậy, nhưng tựa như cách thiên sơn vạn thủy.
Không có ai biết, anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn chia tay, dù là lúc Tống Dung Đức quỳ xuống trước mặt anh, dù là lúc biết được là cô xúi giục Lục Thiên Bảo.
Anh nghĩ là đem Lục Thiên Bảo đẩy ra ngoài gánh tội, chỉ cần cô tự sửa đổi, anh sẽ tha thứ cô.
“Cô dám”
Hồi lâu, anh âm trầm mở miệng “Hoäắc Anh Tuấn, anh ngàn không nên vạn không nên, chém đứt ngón tay của cậu ấy”
Khương Tuyết Nhu đáy mắt tràn đầy coi người trước mặt là kẻ thù: “Cậu ấy là người nhà của tôi, tôi xem cậu ấy như là em trai, anh nghĩ tới người nhà của anh bị người khác chém đứt ngón tay là mùi vị như thế nào? Xương cắt đứt có thể lành lại, da thịt bị tổn thương thời gian qua đi có thể khiến cho nó khép lại!
Nhưng chỉ có ngón tay, vĩnh viễn là không có biện pháp hình thành lại! Cái người lòng dạ độc ác ma quỷ này, đồ yếu quái, thứ người như anh vậy thì cả đời ở với Nhạc Hạ Thu đi cả hai là cùng một loại người!”
“Cô nằm mơ ”Hoäc Anh Tuấn giống như một người điên hướng cô hống lên: “Tôi coi như là cùng Nhạc Hạ Thu kết hôn, cô cũng phải làm người phụ nữ của tôi, muốn tôi buông tha cô, trừ phi tôi chết”
“Vậy anh đi chết ngay đi, loại đàn ông hèn hạ vô sỉ giống như này căn bản cũng không xứng đáng sống trên đời”Khương Tuyết Nhu tức miệng mắng to: “Người nhà họ Hoắc các người trước kia làm đúng, anh phải bị giam vào trong bệnh viện tâm thần, cả đời không nên thả ra, tại sao anh phải ra đây, làm sao anh không chết ở bên trong? !”
Trong phòng giam dưới đất lạnh như băng đột nhiên an tĩnh lại.
Hoäc Anh Tuấn trợn mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy nước mắt đỏ tươi, một gương mặt anh tuấn thay đổi dử tợn, điên cuồng.
Anh cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua có một ngày người phụ nữ anh thích nhất sẽ nguyên rủa anh như vậy.
Cô ác độc như vậy muốn hẳn chết.
Lòng, thật giống như bị người khác kéo ra thành hai nửa.
“Cô dám thử nói lại lần nữa xem?”Anh hướng cô từng bước một đi tới, giống như một người điên sắp bị buộc vào chân tường.
Khương Tuyết Nhu cười: “Tôi nếu dám đến, vậy tôi liền có tự tin có ‘thể đi ra ngoài, Hoäc Anh Tuấn, anh làm sao không tìm xem một chút, hay là đi hỏi thăm người thân của anh một chút”
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn: “Cô đã làm gì?”