Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 725: Em về trước đi
Chương 725: Em về trước đi
Trái tim mới bình tĩnh của Nhạc Hạ Thu lại run lên, trông cô ta làm gì giống một nhân viên chứ.
“Không phải, cô ấy là vợ sắp cưới của bác” Hoắc Anh Tuấn giải thích.
“Cháu chào thím” Hiểu Khuê lập tức ngọt ngào gọi.
“Này” Nhạc Hạ Thu cười nhạt: “Anh Tuấn, không ngờ anh lại thích trẻ con như vậy. Xem ra chúng ta phải sớm sinh một đứa mới được”
“Ừ” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt đáp: “Có lẽ là bởi vì đứa nhỏ này rất giống anh”
“Không sao, đứa trẻ sau này của chúng ta sẽ giống anh hơn” Nhạc Hạ Thu che môi, cười ngọt ngào.
Hiểu Khuê cụp mắt xuống, lộ ra một tia thất vọng, nắm chặt tay áo của Hoắc Anh Tuấn: “Bác là, sau này bác có con rồi thì sẽ không thương Hiểu Khuê nữa sao?”
Đôi mắt đen láy đầy vẻ sợ hãi và mất mát, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn và miếng băng gạc trắng bệch trên trán của cô bé.
Hoắc Anh Tuấn giật mình không thể giải thích được, lẩm bẩm: “Sẽ không đâu, cho dù sau này có con, bác cũng sẽ rất thích Hiểu Khuê.
“Cảm ơn bác” Hiểu Khuê hôn lên má anh.
Vẻ mặt Nhạc Hạ Thu cứng đờ, mặc dù Hiểu Khuế mới hơn hai tuổi, nhưng vô thức cô ta rất ghét đứa bé này.
Hơn nữa, Hoắc Anh Tuấn rất dịu dàng với cô bé, trước đây anh chưa từng đối xử như vậy với cô ta.
“Anh Tuấn, hôm nay chúng ta.”
“Bác ơi, đây có phải là cơm của bác không?” Đột nhiên, Hiểu Khuê lên tiếng.
“Phải” Hoắc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ mong đợi của cô bé, nhướng mày: “Con đói rồi à, muốn ăn không?
“Vâng vâng” Hiểu Khuê cầm thìa bắt đầu ăn, cắn vài miếng, cau mày nói: “Oa, khó ăn quá, không ngon bằng của mẹ nấu gì cả”
Mặt mũi của Nhạc Hạ Thu gần như nhăn nhúm lại vì tức giận, ăn đồ ăn của cô ta xong lại còn nói không ngon.
Hoắc Anh Tuấn không thèm để ý, dùng sao anh cũng có cảm giác giống với Hiểu Khuê, thật ra anh cũng cảm thấy không ngon: “Mẹ con nấu ngon lắm à?”
“Vâng, đúng ạ, sườn xào chua ngọt, thịt heo kho, tôm chiên và khoai tây bào sợi của mẹ con siêu ngon”
Không hiểu sao, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nghĩ đến món tôm chiên dầu của Khương Tuyết Nhu, tuy chỉ ăn một lần nhưng anh vẫn nhớ mãi hương vị.
Anh chắc chắn rằng Hiểu Khuê cũng sẽ thích nó.
“Ôi, đột nhiên nhớ cơm mẹ nấu quá” Đôi mắt Hiểu Khuê bỗng đỏ hoe, nước mắt rơi thành từng giọt.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trong lòng nhói đau, nhớ tới hôm qua Hoắc Nhã Lam nói rằng mẹ của cô bé này đã chết vì bệnh ung thư.
“Cháu đừng khóc nữa, nếu cháu muốn ăn sườn xào chua ngọt, chú sẽ tìm người làm cho cháu”
“Nhưng con rất nhớ mẹ, thật sự rất nhớ” Hiểu Khuệ càng khóc càng khó chịu.
Lần đầu tiên Hoắc Anh Tuấn ở với một đứa trẻ đang khóc, cảm thấy vô cùng bối rối.
Anh chỉ có thể nhìn Nhạc Hạ Thu cầu cứu.
Nhưng Nhạc Hạ Thu cũng chưa bao
Trái tim mới bình tĩnh của Nhạc Hạ Thu lại run lên, trông cô ta làm gì giống một nhân viên chứ.
“Không phải, cô ấy là vợ sắp cưới của bác” Hoắc Anh Tuấn giải thích.
“Cháu chào thím” Hiểu Khuê lập tức ngọt ngào gọi.
“Này” Nhạc Hạ Thu cười nhạt: “Anh Tuấn, không ngờ anh lại thích trẻ con như vậy. Xem ra chúng ta phải sớm sinh một đứa mới được”
“Ừ” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt đáp: “Có lẽ là bởi vì đứa nhỏ này rất giống anh”
“Không sao, đứa trẻ sau này của chúng ta sẽ giống anh hơn” Nhạc Hạ Thu che môi, cười ngọt ngào.
Hiểu Khuê cụp mắt xuống, lộ ra một tia thất vọng, nắm chặt tay áo của Hoắc Anh Tuấn: “Bác là, sau này bác có con rồi thì sẽ không thương Hiểu Khuê nữa sao?”
Đôi mắt đen láy đầy vẻ sợ hãi và mất mát, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn và miếng băng gạc trắng bệch trên trán của cô bé.
Hoắc Anh Tuấn giật mình không thể giải thích được, lẩm bẩm: “Sẽ không đâu, cho dù sau này có con, bác cũng sẽ rất thích Hiểu Khuê.
“Cảm ơn bác” Hiểu Khuê hôn lên má anh.
Vẻ mặt Nhạc Hạ Thu cứng đờ, mặc dù Hiểu Khuế mới hơn hai tuổi, nhưng vô thức cô ta rất ghét đứa bé này.
Hơn nữa, Hoắc Anh Tuấn rất dịu dàng với cô bé, trước đây anh chưa từng đối xử như vậy với cô ta.
“Anh Tuấn, hôm nay chúng ta.”
“Bác ơi, đây có phải là cơm của bác không?” Đột nhiên, Hiểu Khuê lên tiếng.
“Phải” Hoắc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ mong đợi của cô bé, nhướng mày: “Con đói rồi à, muốn ăn không?
“Vâng vâng” Hiểu Khuê cầm thìa bắt đầu ăn, cắn vài miếng, cau mày nói: “Oa, khó ăn quá, không ngon bằng của mẹ nấu gì cả”
Mặt mũi của Nhạc Hạ Thu gần như nhăn nhúm lại vì tức giận, ăn đồ ăn của cô ta xong lại còn nói không ngon.
Hoắc Anh Tuấn không thèm để ý, dùng sao anh cũng có cảm giác giống với Hiểu Khuê, thật ra anh cũng cảm thấy không ngon: “Mẹ con nấu ngon lắm à?”
“Vâng, đúng ạ, sườn xào chua ngọt, thịt heo kho, tôm chiên và khoai tây bào sợi của mẹ con siêu ngon”
Không hiểu sao, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nghĩ đến món tôm chiên dầu của Khương Tuyết Nhu, tuy chỉ ăn một lần nhưng anh vẫn nhớ mãi hương vị.
Anh chắc chắn rằng Hiểu Khuê cũng sẽ thích nó.
“Ôi, đột nhiên nhớ cơm mẹ nấu quá” Đôi mắt Hiểu Khuê bỗng đỏ hoe, nước mắt rơi thành từng giọt.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trong lòng nhói đau, nhớ tới hôm qua Hoắc Nhã Lam nói rằng mẹ của cô bé này đã chết vì bệnh ung thư.
“Cháu đừng khóc nữa, nếu cháu muốn ăn sườn xào chua ngọt, chú sẽ tìm người làm cho cháu”
“Nhưng con rất nhớ mẹ, thật sự rất nhớ” Hiểu Khuệ càng khóc càng khó chịu.
Lần đầu tiên Hoắc Anh Tuấn ở với một đứa trẻ đang khóc, cảm thấy vô cùng bối rối.
Anh chỉ có thể nhìn Nhạc Hạ Thu cầu cứu.
Nhưng Nhạc Hạ Thu cũng chưa bao
Bình luận facebook