Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 708: Bố đứa trẻ đầu
Hiểu Lãnh cuốn ống tay áo lên nói: “Mẹ, con là...”
“Không được, con còn quá nhỏ, không thể hiển” Bác sĩ cắt ngang cậu: “Bệnh nhân cần ít nhất năm trăm cc máu, người trưởng thành mất nhiều máu như vậy cũng đã không chịu nổi, một đứa bé sẽ sụp đổ. Bố đứa trẻ đâu...”
“Bố?” Khương Tuyết Nhu nắm tay thành quyền, nếu để cho Hoắc Anh Tuấn biết, chắc chắn sẽ cướp Hiểu Khuệ của cô đi.
Lúc này, Hiểu Lãnh kéo tay cô một cái: “Mẹ, có thể tìm chú nhỏ, trước đây chú ấy nói chúng con có cùng nhóm máu với chú ấy”
Khương Tuyết Nhu thoáng sững sốt, sau đó vội vàng bẩm số điện thoại của Hoắc Phong Lang.
Chưa đầy mười phút, Hoắc Phong Lang đã vội vàng chạy tới.
“Hiểu Khuê sao rồi? Tôi vừa nghe nói con bé xảy ra chuyện, lập tức vượt mất cái đèn đỏ chạy tới”.
“Hoắc Phong Lang, cảm ơn cậu” Khương Tuyết Nhu cảm kích không thôi: “Hiểu Khuê vẫn còn đang cấp cứu, cần chuyển năm trăm cc máu”
“Tôi có cùng nhóm máu với con bé, mau lấy đi.” Hoắc Phong Lang không nói hai lời cuốn ống tay áo lên.
“Trước tiên chờ một lát đã, chúng tôi muốn xác định nhóm máu của anh một chút”
Rất nhanh y tá đã dẫn anh ta xuống dưới lầu, không lâu sau, sau khi xác định nhóm máu xong thì rút năm trăm cc máu truyền cho Hiểu Khuê, tình hình của Hiểu Khuê cũng dần dần ổn định lại.
“Hoắc Phong Lang, lần này thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào? Khương Tuyết Nhu cảm thấy mình nợ Hoắc Phong Lang rất nhiều.
“Được rồi, Hiểu Khuê cũng là cháu gái ruột của tôi mà”
Gương mặt Hoắc Phong Lang tái nhợt, anh ta uống một chai sữa bò xong, mặc dù anh ta là một người trưởng thành có cơ thể khoẻ mạnh, nhưng rút liền một mạch năm trăm cc máu, đầu óc vẫn có hại choáng váng: “Chị đi chăm sóc Hiểu Khuê đi, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát”
“Ừm”
Khương Tuyết Nhu trở lại phòng bệnh của Hiểu Khuê, không lâu sau, Lâm Minh Kiều vội vàng chạy tới.
“Trời ơi, tớ vừa mới trở về, nhà cậu bị đập nát đến mức không nỡ nhìn, tớ đã báo cảnh sát rồi, bây giờ Hiểu Khuê thế nào?”
“Đã thoát khỏi nguy hiểm” Khương Tuyết Nhu đau lòng nhìn Hiểu Khuê vẫn còn đang mê man, trên trán con bé quấn vải xô, gương mặt hồng phấn bây giờ trắng bệch.
“Đám người này quá độc ác, ngay cả trẻ con mà cũng không buông tha”
Bỗng nhiên Lâm Minh Kiều khựng lại, gương mặt thanh tú lạnh lùng, nói: “Có phải Nhạc Trạch Đàm không?”
“Có lẽ là vậy” Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt gật đầu một cái, kẻ thù của cô quá nhiều, nhưng nếu như là Diệp Minh Ngọc và Diệp Diêu Đông thì chắc là đã sớm ra tay, chứ không phải đợi đến hôm nay.
“Đều do tớ.” Lâm Minh Kiều ảo não nói: “Là do tớ quá nóng nảy, khiêu khích Nhạc Trạch Đàm trên buổi họp báo công khai ngày hôm nay. Chắc chắn là anh ta đã nhìn thấy, cái tên xông vào trong nhà tớ ba năm trước cũng không có chuyện gì mà anh ta không dám làm”
“Đúng vậy, tang vật của cái người ba năm trước đó đã có mà anh ta cũng không bị ngồi tù, cho nên mới càng thêm không sợ” Khương Tuyết Nhu lạnh mặt: “Đúng lúc lắm, vốn dĩ tớ vẫn chưa bắt đầu tính sổ với anh ta” .
Lâm Minh Kiều mím môi: “Chỉ e... Hoắc Anh Tuấn vẫn còn che chở anh ta”
Khương Tuyết Nhu cảm thấy ngực bị nghẹn, cô quay đầu nhìn Hiểu Khuê, cơn tức giận trào lên.
Nhạc Hạ Thu, Nhạc Trạch Đàm!
Dám làm con gái cô bị thương, cô nhất định phải khiến bọn họ đẹp mặt!
Đến lúc trời sáng.
Cảnh sát tới nói: “Đã tìm được người đập nhà cô vào tối hôm qua, là mấy tên côn đồ ở gần đó. Chúng tôi đã bắt bọn họ, bọn họ thừa nhận là vào nhà cướp của, chúng tôi còn tìm được một số trang sức và tiền mặt ở trên người bọn họ. Cô nhìn xem có phải là đồ mà nhà cô bị cướp không”
“Đúng vậy.” Khương Tuyết Nhi liếc nhìn rồi nhận lấy.
“Không được, con còn quá nhỏ, không thể hiển” Bác sĩ cắt ngang cậu: “Bệnh nhân cần ít nhất năm trăm cc máu, người trưởng thành mất nhiều máu như vậy cũng đã không chịu nổi, một đứa bé sẽ sụp đổ. Bố đứa trẻ đâu...”
“Bố?” Khương Tuyết Nhu nắm tay thành quyền, nếu để cho Hoắc Anh Tuấn biết, chắc chắn sẽ cướp Hiểu Khuệ của cô đi.
Lúc này, Hiểu Lãnh kéo tay cô một cái: “Mẹ, có thể tìm chú nhỏ, trước đây chú ấy nói chúng con có cùng nhóm máu với chú ấy”
Khương Tuyết Nhu thoáng sững sốt, sau đó vội vàng bẩm số điện thoại của Hoắc Phong Lang.
Chưa đầy mười phút, Hoắc Phong Lang đã vội vàng chạy tới.
“Hiểu Khuê sao rồi? Tôi vừa nghe nói con bé xảy ra chuyện, lập tức vượt mất cái đèn đỏ chạy tới”.
“Hoắc Phong Lang, cảm ơn cậu” Khương Tuyết Nhu cảm kích không thôi: “Hiểu Khuê vẫn còn đang cấp cứu, cần chuyển năm trăm cc máu”
“Tôi có cùng nhóm máu với con bé, mau lấy đi.” Hoắc Phong Lang không nói hai lời cuốn ống tay áo lên.
“Trước tiên chờ một lát đã, chúng tôi muốn xác định nhóm máu của anh một chút”
Rất nhanh y tá đã dẫn anh ta xuống dưới lầu, không lâu sau, sau khi xác định nhóm máu xong thì rút năm trăm cc máu truyền cho Hiểu Khuê, tình hình của Hiểu Khuê cũng dần dần ổn định lại.
“Hoắc Phong Lang, lần này thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào? Khương Tuyết Nhu cảm thấy mình nợ Hoắc Phong Lang rất nhiều.
“Được rồi, Hiểu Khuê cũng là cháu gái ruột của tôi mà”
Gương mặt Hoắc Phong Lang tái nhợt, anh ta uống một chai sữa bò xong, mặc dù anh ta là một người trưởng thành có cơ thể khoẻ mạnh, nhưng rút liền một mạch năm trăm cc máu, đầu óc vẫn có hại choáng váng: “Chị đi chăm sóc Hiểu Khuê đi, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát”
“Ừm”
Khương Tuyết Nhu trở lại phòng bệnh của Hiểu Khuê, không lâu sau, Lâm Minh Kiều vội vàng chạy tới.
“Trời ơi, tớ vừa mới trở về, nhà cậu bị đập nát đến mức không nỡ nhìn, tớ đã báo cảnh sát rồi, bây giờ Hiểu Khuê thế nào?”
“Đã thoát khỏi nguy hiểm” Khương Tuyết Nhu đau lòng nhìn Hiểu Khuê vẫn còn đang mê man, trên trán con bé quấn vải xô, gương mặt hồng phấn bây giờ trắng bệch.
“Đám người này quá độc ác, ngay cả trẻ con mà cũng không buông tha”
Bỗng nhiên Lâm Minh Kiều khựng lại, gương mặt thanh tú lạnh lùng, nói: “Có phải Nhạc Trạch Đàm không?”
“Có lẽ là vậy” Khương Tuyết Nhu lạnh nhạt gật đầu một cái, kẻ thù của cô quá nhiều, nhưng nếu như là Diệp Minh Ngọc và Diệp Diêu Đông thì chắc là đã sớm ra tay, chứ không phải đợi đến hôm nay.
“Đều do tớ.” Lâm Minh Kiều ảo não nói: “Là do tớ quá nóng nảy, khiêu khích Nhạc Trạch Đàm trên buổi họp báo công khai ngày hôm nay. Chắc chắn là anh ta đã nhìn thấy, cái tên xông vào trong nhà tớ ba năm trước cũng không có chuyện gì mà anh ta không dám làm”
“Đúng vậy, tang vật của cái người ba năm trước đó đã có mà anh ta cũng không bị ngồi tù, cho nên mới càng thêm không sợ” Khương Tuyết Nhu lạnh mặt: “Đúng lúc lắm, vốn dĩ tớ vẫn chưa bắt đầu tính sổ với anh ta” .
Lâm Minh Kiều mím môi: “Chỉ e... Hoắc Anh Tuấn vẫn còn che chở anh ta”
Khương Tuyết Nhu cảm thấy ngực bị nghẹn, cô quay đầu nhìn Hiểu Khuê, cơn tức giận trào lên.
Nhạc Hạ Thu, Nhạc Trạch Đàm!
Dám làm con gái cô bị thương, cô nhất định phải khiến bọn họ đẹp mặt!
Đến lúc trời sáng.
Cảnh sát tới nói: “Đã tìm được người đập nhà cô vào tối hôm qua, là mấy tên côn đồ ở gần đó. Chúng tôi đã bắt bọn họ, bọn họ thừa nhận là vào nhà cướp của, chúng tôi còn tìm được một số trang sức và tiền mặt ở trên người bọn họ. Cô nhìn xem có phải là đồ mà nhà cô bị cướp không”
“Đúng vậy.” Khương Tuyết Nhi liếc nhìn rồi nhận lấy.
Bình luận facebook