Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 689: Mấy bản nhạc đó là Khương Tuyết Nhu viết cho cô thật sao?
“Có khoa trương đến vậy không?”
“Mấy người không hiểu về âm nhạc, bài hát mà cô ấy chơi là kiểu càng nghe càng thấy hay, hơn nữa giọng hát của Khương Tuyết Nhu rất tốt, kỹ năng chơi đàn dương cầm tuyệt đối vượt qua cấp mười, thậm chí có thể so sánh với những nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp, nhưng còn lâu Thang Nhược Lan mới đạt được đến cấp bậc đó”.
“Thật sự không thể tin được Thang Nhược Lan lại là người như vậy”
“Rất bình thường, trong giới chơi nhạc đầy mùi danh lợi này có rất nhiều người nổi tiếng rồi thì sẽ trở nên tham tiền phụ nghĩa, hơn nữa nghe nói mấy năm trước Khương Tuyết Nhu chỉ là một nhân vật nhỏ bé không được nhiều người biết đến của thành phố Thanh Đồng, nhà họ Diệp cũng không nhận cô ấy”
“Chẳng trách”
Ánh mắt mọi người hướng về phía Thang Nhược Lan ngày càng trở nên khinh miệt, coi thường.
Thang Nhược Lan đứng đó mặt trắng bệch như giấy, kể từ sau khi đi the từng có ai dám xem thường hay khinh miệt cô ta.
Sau đó lại giống như tìm được cứu tinh đi đến bên cạnh Quý Tử Uyên: “Tử Uyên, em.”
“Mấy bản nhạc đó là Khương Tuyết Nhu viết cho em thật sao?”
Ánh mắt sắc bén của Quý Tử Uyên nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, tựa như muốn chọc thủng một cái lỗ trên đó: “Tốt nhất là em nên nói thật, nếu trong tay Khương Tuyết Nhu có bản gốc thì cho dù em có tìm thủy quân như thế nào thì dân mạng cũng sẽ dìm em đến chết”
Thang Nhược Lan hiểu được ý tứ trong lời nói của Quý Tử Uyên, anh ta sẵn lòng giúp đỡ mình thì chỉ có thể gật đầu, ấm ức vừa khóc vừa nói: “Lúc trước hai người chúng em là bạn thân, Tuyết Nhu nói cô ta sẵn lòng giúp em thực hiện ước mơ của mình, cô ta nói không muốn làm ca sĩ mà muốn kế thừa công ty của gia đình, cho nên đã tặng mấy bài nhạc đó cho em, em thật sự không thể ngờ rằng... bây giờ cô ta lại truy cứu chuyện này, có lẽ là do giữa chúng em có hiểu lầm chưa được giải quyết nên mới khiến cho cô ta ngày càng hận em hơn.”
Nhạc Hạ Thu vừa đi tới, nghe được lời này thì gật đầu nói: “Nếu đúng là tặng cho cô, vậy thì bây giờ đột nhiên cô ta truy cứu quả thực là không đúng, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của cô”
Tống Dung Đức nói: “Có lẽ không phải vì Khương Tuyết Nhu nhìn chúng ta không thuận mắt nên bây giờ mới gây rắc rối cho từng người đâu nhỉ? Cô ta bị điện chắc, cậy mình thừa kế Diệp thị là ghê gớm lắm hay sao?"
Thang Nhược Lan khó chịu nói: “Tôi sợ cô ta sẽ đăng bản thảo lên mạng, vậy thì tôi thật sự không thể giải thích rõ ràng được”
Quý Tử Uyên lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Anh sẽ đi tìm cô ta”
Ở một chiếc ghế sofa ở góc tường, Khương Tuyết Nhu đang nói chuyện ông Khang.
Ông Khang và cô đang tán gẫu mấy chuyện liên quan đến âm nhạc, càng nói càng thấy ăn ý: “Với tài năng thiên phú này mà cô không đi trên con đường âm nhạc thì thật đáng tiếc, hay là cô đừng làm kiến trúc sư gì nữa, bái tôi làm sư phụ đi, cô còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, bảo đảm có thể làm cho cô trở thành siêu sao âm nhạc, so với cái cô Thang Nhược Lan gì đó còn tài giỏi hơn nhiều lần”
“Ông tin tưởng tôi đến vậy sao?” Khương Tuyết Nhu cười nói.
“Tại của tôi rất chuyên nghiệp đó”
Ông Khang cười tủm tỉm nói: “Thực lực của Thang Nhược Lan trên tất cả các phương diện đều không bằng cô, tôi không rõ giữa hai người các cô có ân oán gì nhưng tôi vẫn rất tán thưởng cô."
“Cảm ơn ông, nhưng tôi thực sự không quan tâm đến âm nhạc” Khương Tuyết Nhu lại khéo léo từ chối một lần nữa.
Sau khi ông Khang rời đi thì Quý Tử Uyên đi tới, anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh đậm được cắt may tỉ mỉ, trên gương mặt tuấn mỹ đeo cặp kính gọng vàng, khóe môi lộ ra một nụ cười vô cùng nhạt nhẽo lại cực kỳ quyến rũ, lộ rõ vẻ lịch sự, cao quý.
Nhưng Khương Tuyết Nhu biết bên dưới gương mặt đẹp đẽ này ẩn chứa một trái tim rất lạnh lùng.
Giống như chuyện Nhạc Tiếu Nhi đã từng trao mối tình đầu cho anh ta.
Kết quả là đích thân anh ta đã tìm một luật sư để tống người ta vào tù.
“Mấy người không hiểu về âm nhạc, bài hát mà cô ấy chơi là kiểu càng nghe càng thấy hay, hơn nữa giọng hát của Khương Tuyết Nhu rất tốt, kỹ năng chơi đàn dương cầm tuyệt đối vượt qua cấp mười, thậm chí có thể so sánh với những nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp, nhưng còn lâu Thang Nhược Lan mới đạt được đến cấp bậc đó”.
“Thật sự không thể tin được Thang Nhược Lan lại là người như vậy”
“Rất bình thường, trong giới chơi nhạc đầy mùi danh lợi này có rất nhiều người nổi tiếng rồi thì sẽ trở nên tham tiền phụ nghĩa, hơn nữa nghe nói mấy năm trước Khương Tuyết Nhu chỉ là một nhân vật nhỏ bé không được nhiều người biết đến của thành phố Thanh Đồng, nhà họ Diệp cũng không nhận cô ấy”
“Chẳng trách”
Ánh mắt mọi người hướng về phía Thang Nhược Lan ngày càng trở nên khinh miệt, coi thường.
Thang Nhược Lan đứng đó mặt trắng bệch như giấy, kể từ sau khi đi the từng có ai dám xem thường hay khinh miệt cô ta.
Sau đó lại giống như tìm được cứu tinh đi đến bên cạnh Quý Tử Uyên: “Tử Uyên, em.”
“Mấy bản nhạc đó là Khương Tuyết Nhu viết cho em thật sao?”
Ánh mắt sắc bén của Quý Tử Uyên nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, tựa như muốn chọc thủng một cái lỗ trên đó: “Tốt nhất là em nên nói thật, nếu trong tay Khương Tuyết Nhu có bản gốc thì cho dù em có tìm thủy quân như thế nào thì dân mạng cũng sẽ dìm em đến chết”
Thang Nhược Lan hiểu được ý tứ trong lời nói của Quý Tử Uyên, anh ta sẵn lòng giúp đỡ mình thì chỉ có thể gật đầu, ấm ức vừa khóc vừa nói: “Lúc trước hai người chúng em là bạn thân, Tuyết Nhu nói cô ta sẵn lòng giúp em thực hiện ước mơ của mình, cô ta nói không muốn làm ca sĩ mà muốn kế thừa công ty của gia đình, cho nên đã tặng mấy bài nhạc đó cho em, em thật sự không thể ngờ rằng... bây giờ cô ta lại truy cứu chuyện này, có lẽ là do giữa chúng em có hiểu lầm chưa được giải quyết nên mới khiến cho cô ta ngày càng hận em hơn.”
Nhạc Hạ Thu vừa đi tới, nghe được lời này thì gật đầu nói: “Nếu đúng là tặng cho cô, vậy thì bây giờ đột nhiên cô ta truy cứu quả thực là không đúng, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của cô”
Tống Dung Đức nói: “Có lẽ không phải vì Khương Tuyết Nhu nhìn chúng ta không thuận mắt nên bây giờ mới gây rắc rối cho từng người đâu nhỉ? Cô ta bị điện chắc, cậy mình thừa kế Diệp thị là ghê gớm lắm hay sao?"
Thang Nhược Lan khó chịu nói: “Tôi sợ cô ta sẽ đăng bản thảo lên mạng, vậy thì tôi thật sự không thể giải thích rõ ràng được”
Quý Tử Uyên lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Anh sẽ đi tìm cô ta”
Ở một chiếc ghế sofa ở góc tường, Khương Tuyết Nhu đang nói chuyện ông Khang.
Ông Khang và cô đang tán gẫu mấy chuyện liên quan đến âm nhạc, càng nói càng thấy ăn ý: “Với tài năng thiên phú này mà cô không đi trên con đường âm nhạc thì thật đáng tiếc, hay là cô đừng làm kiến trúc sư gì nữa, bái tôi làm sư phụ đi, cô còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, bảo đảm có thể làm cho cô trở thành siêu sao âm nhạc, so với cái cô Thang Nhược Lan gì đó còn tài giỏi hơn nhiều lần”
“Ông tin tưởng tôi đến vậy sao?” Khương Tuyết Nhu cười nói.
“Tại của tôi rất chuyên nghiệp đó”
Ông Khang cười tủm tỉm nói: “Thực lực của Thang Nhược Lan trên tất cả các phương diện đều không bằng cô, tôi không rõ giữa hai người các cô có ân oán gì nhưng tôi vẫn rất tán thưởng cô."
“Cảm ơn ông, nhưng tôi thực sự không quan tâm đến âm nhạc” Khương Tuyết Nhu lại khéo léo từ chối một lần nữa.
Sau khi ông Khang rời đi thì Quý Tử Uyên đi tới, anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh đậm được cắt may tỉ mỉ, trên gương mặt tuấn mỹ đeo cặp kính gọng vàng, khóe môi lộ ra một nụ cười vô cùng nhạt nhẽo lại cực kỳ quyến rũ, lộ rõ vẻ lịch sự, cao quý.
Nhưng Khương Tuyết Nhu biết bên dưới gương mặt đẹp đẽ này ẩn chứa một trái tim rất lạnh lùng.
Giống như chuyện Nhạc Tiếu Nhi đã từng trao mối tình đầu cho anh ta.
Kết quả là đích thân anh ta đã tìm một luật sư để tống người ta vào tù.
Bình luận facebook