Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 670: Mất đi vợ, mất luôn cả con trai
“Có người đã báo cáo là bà có hành vi đầu độc giết người” Cảnh sát nhanh chóng chế trụ cổ tay của bà ta.
Bà ta sợ ngây người, hung hăng nhìn về phía Khang Hạo Đức thì nhìn thấy anh ta đã ôm đầu quý xuống mặt đất: “Các anh cảnh sát, là do bà ta cưỡng ép tôi cho nên tôi phải làm theo, tôi không còn biện pháp nào khác..”.
Vừa nói anh ta vừa đập đầu của mình xuống.
Vệ Phương Nghi cảm thấy sợ hãi, lúc này bà ta mới nhận ra là mình đã bị lừa: “Không phải, tôi không biết là cậu ta đang nói cái gì, Khang Hạo Đức, tại sao cậu lại vu oan cho tôi, tôi tìm cậu đến đây chỉ là muốn nói chút chuyện mà thôi.”
“Vệ Phương Nghi, bà còn muốn nói xạo đến khi nào?”
Từ trên lầu hai của nhà kho, Khương Tuyết Nhu đỡ Diệp Gia Thành đi xuống, trên mắt của Diệp Gia Thành tràn ngập vẻ tức giận, hận không thể lột da rút gân của người phụ nữ này, nếu không phải vừa rồi chốn sau đó nghe được những lời kia của Vệ Phương Nghi thì ông ta cũng không ngờ là hai mươi năm qua mình lại sống cạnh người đàn bà đáng ghê tởm đến như vậy: “Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng, bà chẳng qua chỉ ở sau lưng của tôi có một chân với Diệp Diệu Đông mà thôi, không nghĩ tới lại cùng với cả Khang Hạo Đức..”
Ông ta hoàn toàn cảm thấy buồn nôn không nói nổi nữa.
Cả khuôn mặt của Vệ Phương Nghi đều trắng bệch, còn Khang Hạo Đức thì khóc không ra nước mắt, anh ta vội vàng nói: “Chủ tịch Diệp, không phải là tôi cố ý, là... là bà Vệ Phương Nghi thừa dịp ngài không có ở đây có tình câu dẫn tôi.”
“Hóa ra là lúc trước anh cũng không nói hết tình hình thực tế” Khương Tuyết Nhu líu lưỡi nói: “Bảo sao hai năm qua anh lại giúp bà ta bỏ thuốc, dì Vệ, không nghĩ tới bà lại có thể làm ra chuyện này ở độ tuổi như vậy, tầm tuổi như vậy cũng bằng tuổi của con gái bà với Diệp Diệu Đông rồi đấy, bà có biết không?”
“Cô câm miệng” Vệ Phương Nghi như một người điên hét ầm lên.
“Vệ Phương Nghi ơi là Vệ Phương Nghi, đời trước tôi cùng bà có thù oán gì hay sao mà bà cần gì phải kết hôn với tôi, hủy hoại cả đời tôi như vậy?” Diệp Gia Thành hận bà ta đến tận xương. tủy: “Bà quá ác độc, chẳng những để cho tôi nuôi đứa con của người khác hơn hai mươi năm lại còn muốn hại chết tôi sau đó để cho Diệp Minh Ngọc thừa kế tài sản, lần này tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà”.
“Diệp Gia Thành, ông đừng vu oan cho tôi, không phải là ông hận tôi đã cắm sừng ông hay sao, đừng hòng vu oan cho tôi.” Vệ Phương Nghi hét chói tại không chịu thừa nhận.
Khương Tuyết Nhu cười bổ sung: “Dì Vệ, bà cũng đừng mạnh miệng, trên người của Khang Hạo Đức còn có trang bị thêm thiết bị nghe lén, còn cuộc gọi lần trước cho bà cũng đã ghi âm lại, hãy nghĩ xem bà vừa nói gì với Khang Hạo Đức đi”
Vệ Phương Nghi ngẩn ngơ, chuyện gì cơ?
Bà ta vừa mới nói gì, bà ta đã nói là nửa năm sau muốn để cho Diệp Gia Thành chết đi.
Cả người bà ta mềm nhũn, khuyụ xuống bịch một cái rồi túm lấy Khang Hạo Đức như một kẻ điện: "Đều là cậu, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cậu đâu."
“Anh cảnh sát à, bà ta đã uy hiếp tôi” Khang Hạo Đức sợ đến mức vội vàng chạy đến sau lưng của người cảnh sát: “Người đàn bà này rất ác độc”
Vệ Phương Nghi cười lớn tiếng: “Trước kia cậu đâu có nói như vậy, cậu nói là tội ôn nhu hơn so với vợ của cậu, chính là bảo bối trong lòng của cậu” .
"Tôi chưa từng nói, tôi chưa từng nói” Khang Hạo Đức run rẩy, có chết cũng không thừa nhận.
Rất nhanh sau đó cảnh sát mang hai người bọn họ rời đi.
Vệ Phương Nghi bắt đầu khóc lóc cầu xin Diệp Gia Thành: “Gia Thành, không phải là tội cố ý đầu, lúc mà tôi vừa mới gả cho ông, tôi thực sự rất yêu ông nhưng mà sau đó nhiều năm ông vẫn luôn khiến tôi hiu quạnh, tôi cảm thấy rất cô đơn lạnh lẽo cho nên là sinh ra hận ý, ông hãy bỏ qua cho tôi đi”.
Diệp Gia Thành thất vọng nói: “Vệ Phương Nghi, rốt cuộc là bà yêu tôi hay cũng chỉ là vì tiền của tôi, thân phận của tôi mà thôi, trong lòng của bà đều biết rõ”
“Không, thứ tôi yêu chính là bản thân ông, chính là ông mà”
Mặc kệ là bà ta có hét lên như thế nào thì cuối cùng vẫn bị lôi đi.
Trước khi Khương Hạo Đức rời đi thì Khương Tuyết Nhu đã nói: “Sự việc anh tham ô tội đồng ý là sẽ không truy cứu nhưng mà nếu như sau khi anh bị bỏ tù mà vợ của anh ở bên ngoài biết được anh làm ra chuyện như vậy thì chỉ sợ là cô ta và con trai của anh cũng sẽ không chịu chờ anh đầu”
Khang Hạo Đức chỉ cảm thấy như là cả bầu trời đang sắp đổ sập xuống.
Đây cũng chính là nguyên nhân cho dù chết đi sống lại anh ta cũng không muốn nói, sợ sẽ mất đi vợ, mất luôn cả con trai.
Giờ mọi thứ đều trở thành công dã tràng.
Rất nhanh, sự tình Vệ Phương Nghi bị bắt cũng đã truyền khắp nơi ở Kinh đô.
Nhất là theo như tin tức truyền thông tung ra, lúc cảnh sát bắt được Vệ Phương Nghi thì bắt gặp Vệ Phương Nghi đang cùng với thư ký của tập đoàn Diệp Thị là Khang Hạo Đức thân mật với nhau.
Bà ta sợ ngây người, hung hăng nhìn về phía Khang Hạo Đức thì nhìn thấy anh ta đã ôm đầu quý xuống mặt đất: “Các anh cảnh sát, là do bà ta cưỡng ép tôi cho nên tôi phải làm theo, tôi không còn biện pháp nào khác..”.
Vừa nói anh ta vừa đập đầu của mình xuống.
Vệ Phương Nghi cảm thấy sợ hãi, lúc này bà ta mới nhận ra là mình đã bị lừa: “Không phải, tôi không biết là cậu ta đang nói cái gì, Khang Hạo Đức, tại sao cậu lại vu oan cho tôi, tôi tìm cậu đến đây chỉ là muốn nói chút chuyện mà thôi.”
“Vệ Phương Nghi, bà còn muốn nói xạo đến khi nào?”
Từ trên lầu hai của nhà kho, Khương Tuyết Nhu đỡ Diệp Gia Thành đi xuống, trên mắt của Diệp Gia Thành tràn ngập vẻ tức giận, hận không thể lột da rút gân của người phụ nữ này, nếu không phải vừa rồi chốn sau đó nghe được những lời kia của Vệ Phương Nghi thì ông ta cũng không ngờ là hai mươi năm qua mình lại sống cạnh người đàn bà đáng ghê tởm đến như vậy: “Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng, bà chẳng qua chỉ ở sau lưng của tôi có một chân với Diệp Diệu Đông mà thôi, không nghĩ tới lại cùng với cả Khang Hạo Đức..”
Ông ta hoàn toàn cảm thấy buồn nôn không nói nổi nữa.
Cả khuôn mặt của Vệ Phương Nghi đều trắng bệch, còn Khang Hạo Đức thì khóc không ra nước mắt, anh ta vội vàng nói: “Chủ tịch Diệp, không phải là tôi cố ý, là... là bà Vệ Phương Nghi thừa dịp ngài không có ở đây có tình câu dẫn tôi.”
“Hóa ra là lúc trước anh cũng không nói hết tình hình thực tế” Khương Tuyết Nhu líu lưỡi nói: “Bảo sao hai năm qua anh lại giúp bà ta bỏ thuốc, dì Vệ, không nghĩ tới bà lại có thể làm ra chuyện này ở độ tuổi như vậy, tầm tuổi như vậy cũng bằng tuổi của con gái bà với Diệp Diệu Đông rồi đấy, bà có biết không?”
“Cô câm miệng” Vệ Phương Nghi như một người điên hét ầm lên.
“Vệ Phương Nghi ơi là Vệ Phương Nghi, đời trước tôi cùng bà có thù oán gì hay sao mà bà cần gì phải kết hôn với tôi, hủy hoại cả đời tôi như vậy?” Diệp Gia Thành hận bà ta đến tận xương. tủy: “Bà quá ác độc, chẳng những để cho tôi nuôi đứa con của người khác hơn hai mươi năm lại còn muốn hại chết tôi sau đó để cho Diệp Minh Ngọc thừa kế tài sản, lần này tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà”.
“Diệp Gia Thành, ông đừng vu oan cho tôi, không phải là ông hận tôi đã cắm sừng ông hay sao, đừng hòng vu oan cho tôi.” Vệ Phương Nghi hét chói tại không chịu thừa nhận.
Khương Tuyết Nhu cười bổ sung: “Dì Vệ, bà cũng đừng mạnh miệng, trên người của Khang Hạo Đức còn có trang bị thêm thiết bị nghe lén, còn cuộc gọi lần trước cho bà cũng đã ghi âm lại, hãy nghĩ xem bà vừa nói gì với Khang Hạo Đức đi”
Vệ Phương Nghi ngẩn ngơ, chuyện gì cơ?
Bà ta vừa mới nói gì, bà ta đã nói là nửa năm sau muốn để cho Diệp Gia Thành chết đi.
Cả người bà ta mềm nhũn, khuyụ xuống bịch một cái rồi túm lấy Khang Hạo Đức như một kẻ điện: "Đều là cậu, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cậu đâu."
“Anh cảnh sát à, bà ta đã uy hiếp tôi” Khang Hạo Đức sợ đến mức vội vàng chạy đến sau lưng của người cảnh sát: “Người đàn bà này rất ác độc”
Vệ Phương Nghi cười lớn tiếng: “Trước kia cậu đâu có nói như vậy, cậu nói là tội ôn nhu hơn so với vợ của cậu, chính là bảo bối trong lòng của cậu” .
"Tôi chưa từng nói, tôi chưa từng nói” Khang Hạo Đức run rẩy, có chết cũng không thừa nhận.
Rất nhanh sau đó cảnh sát mang hai người bọn họ rời đi.
Vệ Phương Nghi bắt đầu khóc lóc cầu xin Diệp Gia Thành: “Gia Thành, không phải là tội cố ý đầu, lúc mà tôi vừa mới gả cho ông, tôi thực sự rất yêu ông nhưng mà sau đó nhiều năm ông vẫn luôn khiến tôi hiu quạnh, tôi cảm thấy rất cô đơn lạnh lẽo cho nên là sinh ra hận ý, ông hãy bỏ qua cho tôi đi”.
Diệp Gia Thành thất vọng nói: “Vệ Phương Nghi, rốt cuộc là bà yêu tôi hay cũng chỉ là vì tiền của tôi, thân phận của tôi mà thôi, trong lòng của bà đều biết rõ”
“Không, thứ tôi yêu chính là bản thân ông, chính là ông mà”
Mặc kệ là bà ta có hét lên như thế nào thì cuối cùng vẫn bị lôi đi.
Trước khi Khương Hạo Đức rời đi thì Khương Tuyết Nhu đã nói: “Sự việc anh tham ô tội đồng ý là sẽ không truy cứu nhưng mà nếu như sau khi anh bị bỏ tù mà vợ của anh ở bên ngoài biết được anh làm ra chuyện như vậy thì chỉ sợ là cô ta và con trai của anh cũng sẽ không chịu chờ anh đầu”
Khang Hạo Đức chỉ cảm thấy như là cả bầu trời đang sắp đổ sập xuống.
Đây cũng chính là nguyên nhân cho dù chết đi sống lại anh ta cũng không muốn nói, sợ sẽ mất đi vợ, mất luôn cả con trai.
Giờ mọi thứ đều trở thành công dã tràng.
Rất nhanh, sự tình Vệ Phương Nghi bị bắt cũng đã truyền khắp nơi ở Kinh đô.
Nhất là theo như tin tức truyền thông tung ra, lúc cảnh sát bắt được Vệ Phương Nghi thì bắt gặp Vệ Phương Nghi đang cùng với thư ký của tập đoàn Diệp Thị là Khang Hạo Đức thân mật với nhau.
Bình luận facebook