Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 648
Chương 648: Qua đêm
Trước giờ Nhạc Hạ Thu luôn lương thiện, hiền lành trong lòng Hoắc Anh Tuấn. Hôm nay cô ta khóc ở trước mặt anh, Hoắc Anh Tuấn cũng không biết trong lòng thấy thế nào.
Tức giận đương nhiên là có, người khác không biết cũng được đi, Nhạc Hạ Thu có thể hiểu, chuyện này trong lòng anh bài xích.
Nhưng cô ta lại làm như vậy. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là anh không có cho cô ta đầy đủ cảm giác an toàn.
Suy nghĩ một chút, quả thật bởi vì Khương Tuyết Nhu trở lại, anh ít chú ý đối với cô ta Hơn nữa Nhạc Hạ Thu luôn một mực giữ im lặng nhưng ngay cả nhu cầu cơ bản nhất cầu cũng không thỏa mãn được cô ra.
Với thân phận là đàn ông, Hoắc Anh Tuấn thật rất áy náy.
Giờ khắc này, Nhạc Hạ Thu hèn mọn cầu khẩn anh, để cho anh căn bản vô lực cự tuyệt.
Thấy anh yên lặng, Nhạc Hạ Thu so với trước điên cuồng chủ động hơn.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn mặc dù thân thể có lợi hại, nhưng đối mặt với va chạm của Nhạc Hạ Thu vẫn rất muốn ói.
Cuối cùng quả thực không nhịn được liền dùng sức đẩy một cái.
Nhạc Hạ Thu chật vật té ngã trên thảm dưới đất.
“Hạ Thu, thật xin lỗi… “
Hoắc Anh Tuấn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này tái nhợt, không biết làm sao lắc đầu một cái, xoay người vọt ra khỏi thư phòng.
“Anh Tuấn, anh chờ một chút.” Nhạc Hạ Thu quần áo xốc xếch cố hết sức bò dậy đuổi theo, nhưng chỉ thấy bóng xe vụt đi.
“A a a, Hoắc Anh Tuấn, anh là đồ phế vật”
Nhạc Hạ Thu cuồng loạn giậm chân, cô ta không dám tin tưởng, rõ ràng anh cũng khó chịu như vậy, nhưng thân thể vẫn bài xích cô ta.
Tại sao.
Anh chán ghét cô ta đến thế sao?
Rốt cuộc thuật thôi miên của cô ta là có vấn đề chỗ nào.
Nhưng thân thể anh như vậy, chạy ra ngoài sẽ không đi tìm người phụ nữ khác chứ?
Sẽ không, sẽ không, anh căn bản sẽ không làm được, phụ nữ khác khẳng định cũng vô ích thôi.
Nhưng cô ta lại càng thêm bất an trong lòng.
Nhất là… vạn nhất anh đi tìm Khương Tuyết Nhu thì phải làm sao?
Nhạc Hạ Thu vội vàng gọi cho Tổng Dung Đức, cô ta khóc sướt mướt nói cho anh ta nguyên nhân.
Tống Dung Đức trợn mắt hốc mồm: “Không thể nào, lão Hoắc không được?”
“Dung Đức, đừng nói cái này, anh nhanh giúp em tìm anh ấy, em sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện”.
Nhạc Hạ Thu lòng như lửa đốt nói.
“Không phải, anh hôm nay đi công tác bên ngoài, để anh gọi Tử Uyên đi tìm, anh sẽ sớm chạy về.”
“Anh không ở đây?” Nhạc Hạ Thu thiếu chút nữa tức đến hộc máu, Tống Dung Đức ngu xuẩn lúc mấu chốt cũng không dùng được.
Đêm khuya.
Xe nhanh trên phố như bay.
Hoắc Anh Tuấn mở cửa sổ toàn bộ ra, ban đêm gió lạnh thổi vào, chẳng những không có thổi tan sự khó chịu trên người anh, ngược lại càng khiến anh khó chịu thêm.
Không được, như vậy không được.
Mơ mơ màng màng trong đầu, thoáng qua gương mặt Khương Tuyết Nhu.
Dưới chân cần ga tăng thêm.
Xe nhanh như điện chớp mắt đã tới khu Hằng Thịnh.
Lúc này tại khu Hằng Thịnh, Khương Tuyết Như giờ phút này hoàn toàn không biết có người nhớ tới cô.
Nàng đang cùng Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh gọi điện video nói chuyện phiếm, múi giờ khác nhau, nước Miến bây giờ vẫn là ban ngày.
“Mẹ, con hôm nay biểu hiện như thế nào?” Hiểu Khuê hưng phấn nói: “Con nghe được mẹ gọi Hoắc Anh Tuấn, cũng biết là người cha không ra gì của con, con dĩ nhiên sẽ không bại lộ thân phận, con cũng không muốn bị hắn nhận trở về để cho người phụ nữ xấu xa kia thành mẹ ghẻ”
“Khụ” Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa bị sặc, con gái nói chuyện không có tim không có phổi, nếu là đổi thành con nhà người khác đoán chừng muộn phiền mất nửa ngày.
Cô không nhịn được đưa mắt về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Lãnh: “Con trai yêu quý, con thấy thế nào?”
“Con không thích bố, rất rõ ràng, bố không nghĩ có trách nhiệm với mẹ, nhưng lại muốn mẹ vì mình mà lập đền thờ trinh tiết. Tra nam” Hiểu Lãnh không do dự mà nói.
“… Ặc, con nói rất có lý” Khương Tuyết Nhu lần nữa âm thầm cảm khái hai đứa con sinh đôi của mìn từ ngữ phong phú quá đi.
“Mẹ, con cũng không thích bố, bố lại không để cho con ăn sô cô la” Hiểu Khuê bực bội nói: “Nhà có một người không để cho con ăn sô cô la là đủ rồi, thêm một người nữa, vậy con hoàn toàn không có được ăn”
“… A a, con thật đúng là cô bé gian manh nha” Khương Tuyết Nhu nhức đầu tán dương.
“Đó là đương nhiên, mẹ cũng không nhớ con là con gái yêu của ai à”
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa ầm ầm.
“Khương Tuyết Nhu, mở cửa nhanh”
Lại là Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu che trán, buổi tối không có mặt là không xong đúng không?
“Mẹ, bố xấu xa tới tìm mẹ sao?” Hiểu Lãnh nhanh chóng nói: “Dựa theo thời gian nước Nguyệt Hàn bây giờ đã mười một giờ tối, trễ như vậy tới bố chẳng lẽ muốn ngủ lại sao”
“Suy nghĩ nhiều, mẹ phỏng đoán là có việc gấp thôi, ngày mai chúng ta trò chuyện.”
Khương Tuyết Nhu cúp máy, đi tới cửa, không vội vã mở cửa: “Hoắc Anh Tuấn, anh lại muốn làm gì” .
“Đừng dài dòng, em nếu không mở cửa, tôi một cước đá văng cửa” Hoắc Anh Tuấn muốn đạp cửa.
Khương Tuyết Nhu thật sợ rằng buổi tối ồn ào đến hàng xóm, không thể làm gì khác hơn là mở cửa ra.
Mới vừa mở cửa một cái, Hoắc Anh Tuấn liền vọt về phía cô, môi mỏng hung hãn hôn môi cô.
Cô mới vừa tắm xong không lâu, trên người hương thơm tươi mát bay vào trong mũi anh.
Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn mất hết lý trí.
Bây giờ Khương Tuyết Nhu ở trong mắt anh chính là chiếc bánh ngọt thơm ngon, tràn đầy cám dỗ.
“Hoắc Anh Tuấn, anh làm gì? ! Buông tôi ra!” Khương Tuyết Nhu bị anh dọa sợ, dùng sức mạnh mẽ mới đấy anh ra được một chút.
Trước mắt cô, người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn đang đỏ bừng rất quen thuộc.
“Tôi muốn em” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn đỏ nhạt nhìn chằm chằm cô.
“Anh đi nhầm chỗ rồi, tìm Nhạc Hạ Thu ấy, tôi.”
Khương Tuyết Nhu còn chưa nói hết, mỗi đàn ông lần nữa hôn tới, không cho cô bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.
Qua một đêm, sáng sớm mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Khương Tuyết Nhu bị mặt trời chiếu vào liền mở mắt ra, cô quay đầu, thấy Hoắc Anh Tuấn vẫn ngủ say, gương mặt tuấn tú liền tức giận hung hăng đạp anh một cái.
Chết tiệt thật.
Hoắc Anh Tuấn đang ngủ say nhíu mày một cái, lại không mở mắt ra.
Khương Tuyết Nhu cố gắng bò dậy, đi vào phòng tắm.
Nước nóng cọ rửa trên người, ước chừng cô tắm tới nửa tiếng mới ra ngoài Mới vừa mở cửa, người đàn ông cũng vừa vặn chống tay trên giường ngồi dậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Anh Tuấn lập tức thấy trên cổ cô, xương quai xanh loang lổ vết hôn, anh cúi đầu nhìn lại giường lớn xộc xệch, cả gương mặt tuấn tú biến thành đen trông rất khó coi.
Chuyện tối ngày hôm qua, hết chuyện này đến chuyện khác anh còn loáng thoáng nhớ.
Anh bị Nhạc Hạ Thu tính toán, đó là bạn gái anh, vị hôn thê, mặc dù cô ta làm không đúng, nhưng anh yêu cô ta, cũng nguyện ý tha thứ cô ta, chẳng qua là lúc chạm vào người Nhạc Hạ Thu lại muốn nôn mửa.
Đáng chết, tại sao lại như vậy?
Anh chẳng những có lỗi với Nhạc Hạ Thu mà còn tìm phương Tuyết Nhu làm chuyện này.
Khương Tuyết Nhu nhìn gương mặt tuấn tú của anh đang một hồi đau khổ đến cắn răng nghiến lợi, cô cười lạnh, lấy luôn khăn tắm trên người ném anh: “Hoắc Anh Tuấn, đây chính là gào khóc nói yêu Nhạc Hạ Thu đó sao, tôi thật đúng là cảm nhận được.”
Trước giờ Nhạc Hạ Thu luôn lương thiện, hiền lành trong lòng Hoắc Anh Tuấn. Hôm nay cô ta khóc ở trước mặt anh, Hoắc Anh Tuấn cũng không biết trong lòng thấy thế nào.
Tức giận đương nhiên là có, người khác không biết cũng được đi, Nhạc Hạ Thu có thể hiểu, chuyện này trong lòng anh bài xích.
Nhưng cô ta lại làm như vậy. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là anh không có cho cô ta đầy đủ cảm giác an toàn.
Suy nghĩ một chút, quả thật bởi vì Khương Tuyết Nhu trở lại, anh ít chú ý đối với cô ta Hơn nữa Nhạc Hạ Thu luôn một mực giữ im lặng nhưng ngay cả nhu cầu cơ bản nhất cầu cũng không thỏa mãn được cô ra.
Với thân phận là đàn ông, Hoắc Anh Tuấn thật rất áy náy.
Giờ khắc này, Nhạc Hạ Thu hèn mọn cầu khẩn anh, để cho anh căn bản vô lực cự tuyệt.
Thấy anh yên lặng, Nhạc Hạ Thu so với trước điên cuồng chủ động hơn.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn mặc dù thân thể có lợi hại, nhưng đối mặt với va chạm của Nhạc Hạ Thu vẫn rất muốn ói.
Cuối cùng quả thực không nhịn được liền dùng sức đẩy một cái.
Nhạc Hạ Thu chật vật té ngã trên thảm dưới đất.
“Hạ Thu, thật xin lỗi… “
Hoắc Anh Tuấn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này tái nhợt, không biết làm sao lắc đầu một cái, xoay người vọt ra khỏi thư phòng.
“Anh Tuấn, anh chờ một chút.” Nhạc Hạ Thu quần áo xốc xếch cố hết sức bò dậy đuổi theo, nhưng chỉ thấy bóng xe vụt đi.
“A a a, Hoắc Anh Tuấn, anh là đồ phế vật”
Nhạc Hạ Thu cuồng loạn giậm chân, cô ta không dám tin tưởng, rõ ràng anh cũng khó chịu như vậy, nhưng thân thể vẫn bài xích cô ta.
Tại sao.
Anh chán ghét cô ta đến thế sao?
Rốt cuộc thuật thôi miên của cô ta là có vấn đề chỗ nào.
Nhưng thân thể anh như vậy, chạy ra ngoài sẽ không đi tìm người phụ nữ khác chứ?
Sẽ không, sẽ không, anh căn bản sẽ không làm được, phụ nữ khác khẳng định cũng vô ích thôi.
Nhưng cô ta lại càng thêm bất an trong lòng.
Nhất là… vạn nhất anh đi tìm Khương Tuyết Nhu thì phải làm sao?
Nhạc Hạ Thu vội vàng gọi cho Tổng Dung Đức, cô ta khóc sướt mướt nói cho anh ta nguyên nhân.
Tống Dung Đức trợn mắt hốc mồm: “Không thể nào, lão Hoắc không được?”
“Dung Đức, đừng nói cái này, anh nhanh giúp em tìm anh ấy, em sợ anh ấy sẽ xảy ra chuyện”.
Nhạc Hạ Thu lòng như lửa đốt nói.
“Không phải, anh hôm nay đi công tác bên ngoài, để anh gọi Tử Uyên đi tìm, anh sẽ sớm chạy về.”
“Anh không ở đây?” Nhạc Hạ Thu thiếu chút nữa tức đến hộc máu, Tống Dung Đức ngu xuẩn lúc mấu chốt cũng không dùng được.
Đêm khuya.
Xe nhanh trên phố như bay.
Hoắc Anh Tuấn mở cửa sổ toàn bộ ra, ban đêm gió lạnh thổi vào, chẳng những không có thổi tan sự khó chịu trên người anh, ngược lại càng khiến anh khó chịu thêm.
Không được, như vậy không được.
Mơ mơ màng màng trong đầu, thoáng qua gương mặt Khương Tuyết Nhu.
Dưới chân cần ga tăng thêm.
Xe nhanh như điện chớp mắt đã tới khu Hằng Thịnh.
Lúc này tại khu Hằng Thịnh, Khương Tuyết Như giờ phút này hoàn toàn không biết có người nhớ tới cô.
Nàng đang cùng Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh gọi điện video nói chuyện phiếm, múi giờ khác nhau, nước Miến bây giờ vẫn là ban ngày.
“Mẹ, con hôm nay biểu hiện như thế nào?” Hiểu Khuê hưng phấn nói: “Con nghe được mẹ gọi Hoắc Anh Tuấn, cũng biết là người cha không ra gì của con, con dĩ nhiên sẽ không bại lộ thân phận, con cũng không muốn bị hắn nhận trở về để cho người phụ nữ xấu xa kia thành mẹ ghẻ”
“Khụ” Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa bị sặc, con gái nói chuyện không có tim không có phổi, nếu là đổi thành con nhà người khác đoán chừng muộn phiền mất nửa ngày.
Cô không nhịn được đưa mắt về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Lãnh: “Con trai yêu quý, con thấy thế nào?”
“Con không thích bố, rất rõ ràng, bố không nghĩ có trách nhiệm với mẹ, nhưng lại muốn mẹ vì mình mà lập đền thờ trinh tiết. Tra nam” Hiểu Lãnh không do dự mà nói.
“… Ặc, con nói rất có lý” Khương Tuyết Nhu lần nữa âm thầm cảm khái hai đứa con sinh đôi của mìn từ ngữ phong phú quá đi.
“Mẹ, con cũng không thích bố, bố lại không để cho con ăn sô cô la” Hiểu Khuê bực bội nói: “Nhà có một người không để cho con ăn sô cô la là đủ rồi, thêm một người nữa, vậy con hoàn toàn không có được ăn”
“… A a, con thật đúng là cô bé gian manh nha” Khương Tuyết Nhu nhức đầu tán dương.
“Đó là đương nhiên, mẹ cũng không nhớ con là con gái yêu của ai à”
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa ầm ầm.
“Khương Tuyết Nhu, mở cửa nhanh”
Lại là Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu che trán, buổi tối không có mặt là không xong đúng không?
“Mẹ, bố xấu xa tới tìm mẹ sao?” Hiểu Lãnh nhanh chóng nói: “Dựa theo thời gian nước Nguyệt Hàn bây giờ đã mười một giờ tối, trễ như vậy tới bố chẳng lẽ muốn ngủ lại sao”
“Suy nghĩ nhiều, mẹ phỏng đoán là có việc gấp thôi, ngày mai chúng ta trò chuyện.”
Khương Tuyết Nhu cúp máy, đi tới cửa, không vội vã mở cửa: “Hoắc Anh Tuấn, anh lại muốn làm gì” .
“Đừng dài dòng, em nếu không mở cửa, tôi một cước đá văng cửa” Hoắc Anh Tuấn muốn đạp cửa.
Khương Tuyết Nhu thật sợ rằng buổi tối ồn ào đến hàng xóm, không thể làm gì khác hơn là mở cửa ra.
Mới vừa mở cửa một cái, Hoắc Anh Tuấn liền vọt về phía cô, môi mỏng hung hãn hôn môi cô.
Cô mới vừa tắm xong không lâu, trên người hương thơm tươi mát bay vào trong mũi anh.
Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn mất hết lý trí.
Bây giờ Khương Tuyết Nhu ở trong mắt anh chính là chiếc bánh ngọt thơm ngon, tràn đầy cám dỗ.
“Hoắc Anh Tuấn, anh làm gì? ! Buông tôi ra!” Khương Tuyết Nhu bị anh dọa sợ, dùng sức mạnh mẽ mới đấy anh ra được một chút.
Trước mắt cô, người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn đang đỏ bừng rất quen thuộc.
“Tôi muốn em” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn đỏ nhạt nhìn chằm chằm cô.
“Anh đi nhầm chỗ rồi, tìm Nhạc Hạ Thu ấy, tôi.”
Khương Tuyết Nhu còn chưa nói hết, mỗi đàn ông lần nữa hôn tới, không cho cô bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.
Qua một đêm, sáng sớm mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Khương Tuyết Nhu bị mặt trời chiếu vào liền mở mắt ra, cô quay đầu, thấy Hoắc Anh Tuấn vẫn ngủ say, gương mặt tuấn tú liền tức giận hung hăng đạp anh một cái.
Chết tiệt thật.
Hoắc Anh Tuấn đang ngủ say nhíu mày một cái, lại không mở mắt ra.
Khương Tuyết Nhu cố gắng bò dậy, đi vào phòng tắm.
Nước nóng cọ rửa trên người, ước chừng cô tắm tới nửa tiếng mới ra ngoài Mới vừa mở cửa, người đàn ông cũng vừa vặn chống tay trên giường ngồi dậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Anh Tuấn lập tức thấy trên cổ cô, xương quai xanh loang lổ vết hôn, anh cúi đầu nhìn lại giường lớn xộc xệch, cả gương mặt tuấn tú biến thành đen trông rất khó coi.
Chuyện tối ngày hôm qua, hết chuyện này đến chuyện khác anh còn loáng thoáng nhớ.
Anh bị Nhạc Hạ Thu tính toán, đó là bạn gái anh, vị hôn thê, mặc dù cô ta làm không đúng, nhưng anh yêu cô ta, cũng nguyện ý tha thứ cô ta, chẳng qua là lúc chạm vào người Nhạc Hạ Thu lại muốn nôn mửa.
Đáng chết, tại sao lại như vậy?
Anh chẳng những có lỗi với Nhạc Hạ Thu mà còn tìm phương Tuyết Nhu làm chuyện này.
Khương Tuyết Nhu nhìn gương mặt tuấn tú của anh đang một hồi đau khổ đến cắn răng nghiến lợi, cô cười lạnh, lấy luôn khăn tắm trên người ném anh: “Hoắc Anh Tuấn, đây chính là gào khóc nói yêu Nhạc Hạ Thu đó sao, tôi thật đúng là cảm nhận được.”
Bình luận facebook