Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616
Chương 616: Đói bụng
Nghe anh nói chuyện, trong lòng sẽ thấy khó chịu.
Khương Tuyết Nhu dứt khoát không để ý tới anh, nghiêm túc thái đồ ăn Cô đưa dao xuống thái khoai tây thật nhỏ.
Hoắc Anh Tuấn ấn một cái vào giữa hai lông mày: “Cô không ký thì tôi có thể gửi đơn lên tòa, vợ chồng không ở cùng nhau hai năm có thể đơn phương ly hôn.”
“Vậy cũng có thể, chúng ta lên toàn án, kiểu gì phóng viên chả tới, phát hiện tôi và anh chưa ly dị, vậy thì có việc gì xảy ra tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu nhé, liệu mà giữ danh tiếng cho Nhạc Hạ Thu nha”
Khương Tuyết Nhu dửng dưng nói.
Hoäc Anh Tuấn tức giận nói: “Vậy cô rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể ly dị?”
“… Chưa nghĩ ra”
Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra bắt đầu bật bếp chuẩn bị xào thức ăn lên.
Sau khi chờ dầu sôi, khoai tây bào mỏng được cho vào, chỉ ít phút đã tỏa ra mùi thơm, cho thêm một chút hành, nhìn thật ngon mắt, anh không nhịn được lại muốn ăn.
Bụng Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên sôi âm ầm lên.
Khương Tuyết Nhu quay đầu dường như là liếc dọc bụng anh một cái, anh xấu hổ mỉm cười: “Còn không phải là vì đến tìm cô nên tôi còn chưa kịp ăn trưa sao?”
“0h”
Khương Tuyết Nhu múc món ăn ra, sau khi rửa sạch nồi lại tiếp tục cho tôm vào chiên.
Hoắc Anh Tuấn lần nữa nói: “Làm nhiều chút, tôi đói “Anh đói liên quan gì đến tôi” Khương Tuyết Nhu nói.
“… Tôi là chồng trên phương diện luật pháp của cô, đĩ nhiên liên quan đến cô.” Hoắc Anh Tuấn rất lâu không có khẩu vị như vậy, chỉ có thể mặt dày nói “Lấp đầy bụng chồng mình là trách nhiệm của cô.”
“Luật sư Hoäc, không nghĩ răng pháp luật lại có quy định như vậy”
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa, xoay người, bàn tay thon dài trắng nõn kéo lấy cổ áo sơ mi của anh, lười biếng mà xinh đẹp giống như là yêu tinh Con ngươi của Hoắc Từ trầm xuống, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trước kia có rất nhiều người gọi anh là “luật sư Hoäắc”, bây giờ anh mới thấy Khương Tuyết Nhu gọi mình bảng cái tên đó, hơn nữa còn có phần rất quen thuộc, giống như trong trí nhớ có một người phụ nữ nào đó đã từng gọi qua anh như: Vậy.
Nhưng làm thế nào anh cũng không nhớ nổi.
“Luật sư Hoắc, anh đừng quên anh còn mới vừa thương lượng chuyện ly dị với tôi” Khương Tuyết Nhu tốt bụng nhắc nhở.
“Đây không phải là không thương lượng thành công sao.”
Hoäc Anh Tuấn tỏ vẻ lưu manh.
Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh một cái, xoay người tiếp tục xào thức ăn.
Nhưng mà cô cũng không vì anh mà làm thêm thức ăn Sau khi làm xong hai món đồ ăn, cô đặt lên trên bàn.
“Cô chỉ làm có hai món mời tôi ăn thôi sao?” Hoäc Anh Tuấn hết sức không vui.
“Tôi có nói mời anh ăn sao?” Khương Tuyết Nhu tự lấy một bát cơm đầy và bắt đầu ăn.
Mặc dù ở nước ngoài thường xuyên xuống bếp, nhưng nguyên liệu nấu ăn có hạn nên không thể nào nấu ngon như khi ở Nguyệt Hàn, nhất là chỗ thịt này, thật là chỉ đủ cho cô ăn hai bát cơm.
Hoäc Anh Tuấn trợn mắt thấy cô ăn cơm ngon miệng như vậy, bưồn bực không thể làm gì khác hơn là tự mình đi lấy cơm, kết quả anh phát hiện cơm cũng chỉ còn dư lại đúng một bát, anh vẫn không ngại mà lấy hết Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, thấy trong tay anh cầm một bát cơm, suýt chút thì phun cả thức ăn trong miệng ra ngoài.
Nghe anh nói chuyện, trong lòng sẽ thấy khó chịu.
Khương Tuyết Nhu dứt khoát không để ý tới anh, nghiêm túc thái đồ ăn Cô đưa dao xuống thái khoai tây thật nhỏ.
Hoắc Anh Tuấn ấn một cái vào giữa hai lông mày: “Cô không ký thì tôi có thể gửi đơn lên tòa, vợ chồng không ở cùng nhau hai năm có thể đơn phương ly hôn.”
“Vậy cũng có thể, chúng ta lên toàn án, kiểu gì phóng viên chả tới, phát hiện tôi và anh chưa ly dị, vậy thì có việc gì xảy ra tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu nhé, liệu mà giữ danh tiếng cho Nhạc Hạ Thu nha”
Khương Tuyết Nhu dửng dưng nói.
Hoäc Anh Tuấn tức giận nói: “Vậy cô rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể ly dị?”
“… Chưa nghĩ ra”
Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra bắt đầu bật bếp chuẩn bị xào thức ăn lên.
Sau khi chờ dầu sôi, khoai tây bào mỏng được cho vào, chỉ ít phút đã tỏa ra mùi thơm, cho thêm một chút hành, nhìn thật ngon mắt, anh không nhịn được lại muốn ăn.
Bụng Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên sôi âm ầm lên.
Khương Tuyết Nhu quay đầu dường như là liếc dọc bụng anh một cái, anh xấu hổ mỉm cười: “Còn không phải là vì đến tìm cô nên tôi còn chưa kịp ăn trưa sao?”
“0h”
Khương Tuyết Nhu múc món ăn ra, sau khi rửa sạch nồi lại tiếp tục cho tôm vào chiên.
Hoắc Anh Tuấn lần nữa nói: “Làm nhiều chút, tôi đói “Anh đói liên quan gì đến tôi” Khương Tuyết Nhu nói.
“… Tôi là chồng trên phương diện luật pháp của cô, đĩ nhiên liên quan đến cô.” Hoắc Anh Tuấn rất lâu không có khẩu vị như vậy, chỉ có thể mặt dày nói “Lấp đầy bụng chồng mình là trách nhiệm của cô.”
“Luật sư Hoäc, không nghĩ răng pháp luật lại có quy định như vậy”
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa, xoay người, bàn tay thon dài trắng nõn kéo lấy cổ áo sơ mi của anh, lười biếng mà xinh đẹp giống như là yêu tinh Con ngươi của Hoắc Từ trầm xuống, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trước kia có rất nhiều người gọi anh là “luật sư Hoäắc”, bây giờ anh mới thấy Khương Tuyết Nhu gọi mình bảng cái tên đó, hơn nữa còn có phần rất quen thuộc, giống như trong trí nhớ có một người phụ nữ nào đó đã từng gọi qua anh như: Vậy.
Nhưng làm thế nào anh cũng không nhớ nổi.
“Luật sư Hoắc, anh đừng quên anh còn mới vừa thương lượng chuyện ly dị với tôi” Khương Tuyết Nhu tốt bụng nhắc nhở.
“Đây không phải là không thương lượng thành công sao.”
Hoäc Anh Tuấn tỏ vẻ lưu manh.
Khương Tuyết Nhu trợn mắt nhìn anh một cái, xoay người tiếp tục xào thức ăn.
Nhưng mà cô cũng không vì anh mà làm thêm thức ăn Sau khi làm xong hai món đồ ăn, cô đặt lên trên bàn.
“Cô chỉ làm có hai món mời tôi ăn thôi sao?” Hoäc Anh Tuấn hết sức không vui.
“Tôi có nói mời anh ăn sao?” Khương Tuyết Nhu tự lấy một bát cơm đầy và bắt đầu ăn.
Mặc dù ở nước ngoài thường xuyên xuống bếp, nhưng nguyên liệu nấu ăn có hạn nên không thể nào nấu ngon như khi ở Nguyệt Hàn, nhất là chỗ thịt này, thật là chỉ đủ cho cô ăn hai bát cơm.
Hoäc Anh Tuấn trợn mắt thấy cô ăn cơm ngon miệng như vậy, bưồn bực không thể làm gì khác hơn là tự mình đi lấy cơm, kết quả anh phát hiện cơm cũng chỉ còn dư lại đúng một bát, anh vẫn không ngại mà lấy hết Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, thấy trong tay anh cầm một bát cơm, suýt chút thì phun cả thức ăn trong miệng ra ngoài.