Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 601-614
Chương 601
[Không hiểu nổi, Vệ Phương Nghi nếu trước đó lên giường với em trai của Diệp Gia Thanh, sao không ở bên cạnh ông ta, lại còn đi hại người.]
[Có gì không hiểu đâu, Diệp Diêu Đông là một người què, không có quyền thừa kế của nhà họ Diệp, tập đoàn Diệp thị vẫn là Diệp Gia Thanh làm chủ, nhà họ Vệ ở Kinh Đô vốn chẳng là cái thá gì, sau khi gả cho Diệp Gia Thanh thì trở thành gia đình giàu có.]
[Nghe nói ba năm trước, Diệp Gia Thanh đột nhiên xảy ra tai nạn, trở thành người thực vật, suýt chút nữa không tỉnh lại được, đoán chừng là Vệ Phương Nghi cùng với Diệp Diêu Đông hợp tác gây ra.]
[Ba năm trước tôi nói có thể mọi chuyện do Vệ Phương Nghi làm, mọi người còn mắng chửi thậm tệ.] “A! Khương Tuyết Nhu hèn hạ!” Vệ Phương Nghi hét ầm lên, toàn thân như phát điên, không còn tỏ ra đoạn trang gì nữa.
Sở Văn Khiêm cũng nghiến răng nghiến lợi, nhìn Khương Tuyết Nhu đã sớm biết có thủ đoạn.
Nói thật, nếu biết Diệp Minh Ngọc là con gái của Diệp Diêu Đông, anh ta cũng không cưới cô ta. Anh ta còn tính chờ Diệp Minh Ngọc thâu tóm tập đoàn Diệp thị, anh ta sẽ nuốt trọn cả tập đoàn.
Khương Tuyết Nhu xuất hiện liền phá vỡ kế hoạch.
Tiếng bước chân vang vọng trong bãi đậu xe rộng lớn. Khương Tuyết Nhu lấy chìa khóa ra bấm nút, chiếc siêu xe màu trắng trước mặt liền mở cửa trong nháy mắt.
“Khương Tuyết Nhu!”
Sau lưng, bỗng nhiên truyền tới tiếng trầm thấp lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn.
Diệp Gia Thanh lập tức quay lại, ngăn trước Khương Tuyết Nhu: “Hoắc Anh Tuấn, mời cậu cách xa con gái tôi một chút.”
Hoắc Anh Tuấn vờ như không nghe thấy, bước chân dài từng bước đi tới trước mặt Khương Tuyết Nhu.
Trước đây ở trong bữa tiệc cô đã khiến anh bất ngờ khi đứng trước người giàu có nhất nước Nguyệt Hàn mà vẫn rất lạnh lùng.
Anh có thể nhìn ra được tối nay tất cả là kế hoạch mà cô đã bày sẵn.
Trong bữa tiệc của giới nhà giàu Nguyệt Hàn, những con mắt đều nhìn vào Diệp Diêu Đông, Vệ Phương Nghi và Diệp Minh Ngọc.
Mấy kẻ ngu ngốc kia sợ rằng không thể biết được tối nay các minh tinh tự họp đã sớm khiến cho giới truyền thông chú ý mà truyền hình trực tiếp tất cả diễn biến.
Chờ sau khi lấy lại tinh thần, nếu là người có địa vị chắc chắn sẽ phủi sạch mọi quan hệ với ba người Diệp Diêu Đông. Đối với người làm thương mại, các mối quan hệ là quan trọng nhất so với tất cả mọi thứ.
Khương Tuyết Nhu dễ dàng chặt đứt đường lui của bọn họ. Cô thật sự khiến người khác không thể khinh thường.
Anh nhớ lại dáng vẻ ba năm trước của Khương Tuyết Nhu hùng hổ dọa người, có chút điên cuồng khiến người khác chán ghét. Hôm nay lắc mình một cái, không chỉ vô cùng xinh đẹp mà cô như biến thành một người khác.
Có thể thấy rằng mấy năm qua cô sống không tệ.
Anh thấy mình giống như đồ ngu, bị cô lừa gạt nhiều năm như vậy, thậm chí anh còn cảm thấy vô cùng áy náy với cô, cho đến bây giờ dù ngày hay đêm anh vẫn mất ngủ.
“Em lừa tôi, em cơ bản không chết”
Hoắc Anh Tuấn đôi mắt đen nhánh vô cùng tức giận. Bàn tay mất khống chế muốn kéo cô đi nhưng ngay lập tức bị Diệp Gia Thanh ngăn lại.
“Bác Diệp, tránh ra!”
Anh cất giọng cảnh cáo, thanh âm lạnh như băng.
Chương 602: Tránh xa là an toàn nhất
Diệp Gia Thanh tức giận định nói gì đó nhưng Khương Tuyết Nhu bỗng nhẹ nhàng đẩy ông ra, cô nhàn nhạt đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn: “Không sai! Tôi lừa anh!”
“Rất tốt, ai là người cùng phe với em? Lâm Minh Kiều hay là người của bệnh viện?” Hoắc Anh Tuấn càng nghĩ càng thấy mình ba năm y như một kẻ ngu, bị cô đùa giỡn như vậy.
Khương Tuyết Nhu nghiêng đầu, rồi cong môi cười một tiếng: “Tổng giám đốc Hoắc, nếu như ban đầu tôi không giả chết, sợ rằng bây giờ tôi đã sớm trở thành một hũ tro cốt rồi.”
“Em có ý gì?”
Cô rõ ràng cười rất xinh đẹp nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ mỉa mai khiến cho Hoắc Anh Tuấn đang tức giận bất chợt chùn bước, mặt mũi tỏa ra khí lạnh.
“Có ý gì anh còn không rõ sao? Không nhớ mình đã dồn ép tôi thế nào à?”
Khương Tuyết Nhu cười cười, từ trong túi xách lấy ra một cặp kính mát đeo lên, toàn thân toát ra vẻ thời thượng.
“Tôi là một người bình thường bị anh nhốt vào khoa tâm thần bệnh viện hàng ngày để tiêm thuốc, không thấy đầu là mặt trời. Sống như vậy có khác nào cầm tù. Tôi sớm muộn cũng bị các người ép thành một người điên!” Cổ họng Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nghẹn lại, giọng khàn đi mà nói: “Em lúc ấy tinh thần không bình thường…
“Anh có hiểu thế nào là tinh thần không bình thường và tức giận tột độ hay không?” Khương Tuyết Nhu cười nhạt.
“Tôi mất đi đứa bé, lại bị anh giam lỏng, hàng ngày anh cùng với Nhạc Hạ Thu trước mặt tôi ân ân ái ái, tôi không nên phát điên, chẳng lẽ phải bình tĩnh hay sao?”
“Hoắc Anh Tuấn, cậu thật quá tàn nhẫn với con gái tôi.” Diệp Gia Thanh nghe mà đau lòng. Lúc đầu khi ông mới tỉnh lại cũng cảm thấy tâm lý của Khương Tuyết Nhu không ổn, nhưng lại không nghĩ rằng là do bị Hoắc Anh Tuấn ép.
“Khốn kiếp!” Ông không nhịn được nữa, đấm vào mặt Hoắc Anh Tuấn một cái.
Hoắc Anh Tuấn dễ dàng chống đỡ được, thậm chí còn siết chặt cổ tay đối phương.
“Buông ra!” Đôi mắt Khương Tuyết Nhu đẹp đã đầy lạnh lùng: “Tại sao ba năm trước anh dùng bố tôi uy hiếp tôi, ba năm sau lại dùng bố tôi đối phó tôi?”
Hoắc Anh Tuấn hai tay cứng đờ, môi mỏng khẽ mím lại, hai tay từ từ bông lỏng tay của Diệp Gia Thanh ra.
Diệp Gia Thanh giật mình nói: “Cậu ta dùng bố để uy hiếp con cái gì?”
Hoắc Anh Tuấn yên lặng, Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn đối phương: “Hoắc hèn hạ, sao anh không nói gì? Năm đó anh không phải rất thích uy hiếp tôi sao?”
Một người phụ nữ cười càng rực rỡ thì Hoắc Anh Tuấn càng phiền não, anh nhớ trước kia khi nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Khương Tuyết Nhu toàn là hận thù, nhưng bây giờ lại hoàn toàn hờ hững và có chút trào phúng.
“Năm đó mọi người đều có cái sai. Bạn của em cũng không trong sạch.” Hoắc Anh Tuấn âm trầm nói.
“Đúng. Chỉ là bạn gái anh trong sạch.” Khương Tuyết Nhu quay đầu cười nói với Diệp Gia Thanh: “Bố, ban đầu anh ta bị phóng viên chụp được ảnh với Nhạc Hạ Thu, trên mạng người ta mắng chửi cô ta, anh ta đau lòng muốn chết, buộc con phải tuyên bố với mọi người rằng con và anh ta đã ly hôn nếu không anh ta sẽ không để bác sĩ An Kiệt Nhi chữa trị cho bố. Sau đó, anh trai Nhạc Hạ Thu xông đến nhà bạn con, đem hai người bạn con đánh thừa sống thiếu chết, còn suýt chút làm nhục họ, anh ta lại dùng bố để ép con không truy cứu trách nhiệm bạn gái anh ta.”
Diệp Gia Thanh nghe xong trong lòng hoảng sợ, con gái ông đã chịu bao nhiêu là khổ cực vì ông.
Ông hận mình không thể đập đầu mà chết đi, ánh mắt tức tối đỏ ngầu.
Ông hận mình tuổi tác đã cao, đánh cũng không lại Hoắc Anh Tuấn.
“Hoắc Anh Tuấn, cậu là đồ súc sinh! Không! Súc sinh vẫn còn hơn cậu!”
Hoắc Anh Tuấn khó chịu cau mày, anh trước kia từng hứa sẽ thật tốt với Khương Tuyết Nhu.
Chỉ là năm đó, những chuyện kia bị xé ra, anh không chịu nổi. Nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ tới Khương Tuyết Nhu có lẽ là vì có quá nhiều áy náy.
“Bố, không cần tức giận. Con đã buông xuống rồi.”
Khương Tuyết Nhu đẩy Diệp Gia Thanh lên xe, nhàn nhạt cười một tiếng: “Lên xe đi, nói chuyện với người như vậy chỉ tốn nước bọt.”
“Tuyết Nhu! Con yên tâm, bố nhất định báo thù cho con!” Diệp Gia Thanh tức tối nói.
Hoắc Anh Tuấn nhưởng mày, Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói: “Báo thù làm gì chứ? Con cũng không muốn lại bị anh ta đem nhốt vào viện tâm thần. Sau này, cách xa một chút là an toàn nhất.”
Dứt lời, cô liền mở cửa lên chỗ ghế lái ngồi.
Chương 603: Hoàn toàn lột xác
Xe rời đi, Hoắc Anh Tuấn vẫn đứng ở chỗ cũ.
Khương Tuyết Nhu thò đầu ra ngoài cửa kính xe ô tô: “Tổng giám đốc Hoắc, nhường một chút được không?”
Hoặc Anh Tuấn nhìn cô với ánh mắt phức tạp. Trước mặt anh, người phụ nữ xinh đẹp đeo kính trên sống mũi thanh tú, đôi môi xinh đẹp đang mở ra.
Người phụ nữ ấy giống như đã hoàn toàn lột xác.
Để cho anh vừa thấy xa lạ, vừa có chút không rời ánh mắt sang chỗ khác được.
Anh cũng không biết mình tại sao có thể như vậy, rõ ràng anh không phải một gã đàn ông bị cám dỗ bởi dung mạo phụ nữ.
Sau mấy giây, anh bước đi.
Chiếc xe thể thao màu trắng từ trước mặt anh lái vút đi. Ngôn Minh Hạo tới gần Hoắc Anh Tuấn nói: “Cậu chủ, về thôi a!”
“Mau đi thăm dò, điều tra cho tôi cô ấy giả chết rời đi thế nào, ai là người giúp cô ấy!” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt băng giá nhìn anh ta chẳm chằm.
Ngôn Minh Hạo giật mình, vội vàng cúi thấp đầu đáp lời.
Sau khi lên xe, Hoắc Anh Tuấn đã tìm thấy facebook của Khương Tuyết Nhu.
Người phụ nữ này… ngược lại sẽ chủ động ra tay trước để chiếm được lợi ích.
Khóe môi anh giật giật, đến lúc hiểu ra thì đã bế tắc. Đáng chết!Anh bị cô đùa giỡn ba năm, rõ ràng anh tức muốn chết mà vẫn còn cười: “Ngôn Minh Hạo, cậu nói xem, ba năm trước Khương Tuyết Nhu thật sự không bị bệnh sao?”
“Cái này… Tôi không biết.” Ngôn Minh Hạo ngượng ngùng trả lời: “Chẳng qua, cô Nhạc là người có chuyên môn, cô ấy nói có bệnh, cô ấy… sẽ không lừa chúng ta chứ?” Anh ta dừng lại ở phía sau, trông rất căng thẳng.
Hoắc Anh Tuấn nghe xong giật mình.
Đúng vậy, ba năm trước, Nhạc Hạ Thu nói cô mắc chứng uất ức, anh cũng tin.
Nhưng, nếu như Nhạc Hạ Thu lừa gạt thì sao?
Anh xoa nhẹ lông mày. Không, Nhạc Hạ Thu sẽ không. Đang suy nghĩ, điện thoại di động bỗng nhiên kêu lên, là Nhạc Hạ Thu gọi tới: “Anh Tuấn, anh trở về chưa?”
“Ừ, trên đường.”
Nhạc Hạ Thu yên lặng một hồi, bỗng nhiên nói: “Em vừa mới xem tin tức, Khương Tuyết Nhu trở lại, cô ấy giống như…”
“Ừ” Hoắc Anh Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu thoáng qua hình ảnh Khương Tuyết Nhu xinh đẹp, dáng người cũng thanh tú.
“Anh Tuấn, em…” Nhạc Hạ Thu bất an cười khổ: “Em thấy cô ấy thay đổi trở nên xinh đẹp, em có chút bất an, sợ anh sẽ trở lại bên cạnh cô ấy”
“Chớ suy nghĩ bậy bạ. Anh và cô ấy cho đến giờ cũng không ở cùng nhau, anh đang về.”
Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại, tự nhủ bản thân sẽ không nghĩ đến hình ảnh Khương Tuyết Nhu nữa.
Trở lại biệt thự Hải Tân, Nhạc Hạ Thu lập tức tiến đến đón, cô ta cả người mặc một bộ quần áo ngủ màu đỏ, tràn đầy vẻ quyến rũ.
Hoắc Anh Tuấn trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến tối nay Khương Tuyết Nhu mặc lễ phục màu đỏ, đều là màu đỏ nhưng Khương Tuyết Nhu rất mê hoặc mà lại không dung tục.
“Làm sao? Em khó coi lắm sao?” Nhạc Hạ Thu nhận ra
Hoắc Anh Tuấn thất thần mấy giây, cô ta chu mỏ lắc bả vai anh.
“Không có, anh đi tắm.” Hoắc Anh Tuấn đi lên lầu.
Nhạc Hạ Thu cắn cắn môi, chờ Hoắc Anh Tuấn tắm xong đi ra cô ta nhẹ nhàng từ phía sau ôm anh, mười phần mê người nói: “Anh Tuấn, buổi tối chúng ta… Thử lại lần nữa đi.” Hoắc Anh Tuấn không nhúc nhích.
Chương 604: Tôi chờ cô
Qua bốn phút sau, anh đẩy cô ta ra: “Anh ngủ ở thư phòng “Anh Tuấn, chúng ta phải làm sao mới có được em bé?” Nhạc Hạ Thu khóc nói: “Anh có phải chê em, chê em năm đó ở nước ngoài bị…
“Không có, anh chưa từng chê em, vấn đề ở anh.” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn thoáng qua vẻ ảo não, anh không biết mình có chuyện gì, ba năm qua, anh hiểu rõ ràng mình yêu Nhạc Hạ Thu. Nhưng mỗi khi anh muốn tiến xa hơn, bản năng sẽ mâu thuẫn.
Thậm chí, có lúc bản thân anh cũng cảm thấy rằng mình có thể đang mắc chứng không thích tiếp xúc với phụ nữ.
Hội chứng này Nhạc Hạ Thu có chữa trị tâm lý cũng đều vô dụng.
Nhạc Hạ Thu lộ ra vẻ sầu khổ: “Nếu không anh đi viện kiểm tra xem, em thật không chịu nổi, em muốn.”
Cô ta cởi quần áo ra, hoàn toàn không xấu hổ nhào tới Nhưng ngay lập tức hành động này kích thích Hoắc Anh Tuấn theo bản năng phản ứng lại đẩy cô ta ra. Nhạc Hạ Thu không ngờ được mình trực tiếp bị té ngã xuống, sự sỉ nhục này khiến cho cô ta khóc ầm lên.
“Xin lỗi.” Hoắc Anh Tuấn cởi áo khoác đắp lên người cô ta, đem cô ta ôm lên giường, xoay người rời khỏi phòng ngů. Sau khi anh vừa rời đi, Nhạc Hạ Thu tức giận ở trên giường khóc lóc.
Cô ta thật sự không ngờ tới ban đầu thôi miên để Hoắc Anh Tuấn yêu mình, nhưng anh luôn phòng vệ khiến cô ta cùng anh không thể nào phát sinh quan hệ. Có lúc, cô ta muốn cùng anh thực hiện từng bước, anh vậy mà lại muốn nôn.
Ba năm rưỡi rồi.
Cô ta đã chịu đựng cuộc sống như thế này đến sắp điên rồi, cô ta thật rất muốn tìm một người đàn ông vui vẻ một trận.
Đang khó chịu, điện thoại bỗng nhiên có số lạ gọi tới. Cô ta trực tiếp tắt đi không nghe.
Nhưng không lâu chừng một phút, điện thoại lại reo, số lạ còn gửi ảnh cho cô ta. Trong ảnh, cô ta mặc áo tắm hai mảnh, ngồi trên người một gã đàn ông trung niên dáng dấp tục tăng, khóe miệng đen kịt, cặn bã, trên người toàn hình xăm, bụng béo mập, còn cô ta thì cười mặt đầy ngọt ngào.
Cô ta run bắn người. Đó là ác mộng cả đời cô ta.
Điện thoại di động lần nữa vang lên. Cô ta lập tức nghe điện thoại, bên trong truyền tới giọng đàn ông thô bỉ: “Ha ha, Nhạc Hạ Thu, không nghĩ tới cô sau khi rời khỏi nước Miên, lại muốn gả cho người giàu có nhất nước Nguyệt Hàn, cô nói xem, nếu như Hoắc Anh Tuấn biết trước kia cô liều mạng tán tỉnh anh em chúng tôi thì sẽ thế nào?”
Nhạc Hạ Thu liền biến sắc : “Lỗ Triết Hạn, ông chưa chết?”
“A! Tôi dĩ nhiên không có chết. Chết rồi không biết được cô hèn hạ thế.” Lỗ Triết Hạn cắn răng nghiến lợi nói: “Cô thật là ác. Thật may ngày đó tôi không có ở đó, nếu không sẽ bị cảnh sát bắt cùng với bọn Nhĩ Sâm”
“Tôi không biết ông đang nói gì.” Nhạc Hạ Thu cố nén hốt hoảng nói.
“Cô không nhớ?” Lỗ Triết Hạn âm hiểm cười nói: “Vậy thì tôi không thể làm gì khác hơn là đi tìm Hoắc Anh Tuấn nói một chút, năm đó cô bị chúng tôi làm nhục. Sau đó lại không biết xấu hổ chủ động phục vụ bốn anh em chúng tôi. Tình cảm ấy trong lòng thật sự khó quên, tôi còn giữ mấy tấm hình, cô có muốn tôi gửi cho anh ta hay không để cho anh ta biết bạn gái anh ta đã bôn ba thế nào.”
“Im miệng! Ông muốn thế nào?”
Nhạc Hạ Thu thật không dám nghĩ tới.
“Cũng không muốn gì nhiều, tôi gần đây có chút eo hẹp…
“Ông muốn bao nhiêu?” Nhạc Hạ Thu không nhịn được hỏi.
“Khoảng ba trăm triệu” Lỗ Triết Hạn cười hì hì nói: “Hơn nữa, tôi gần đây ở Thanh Đồng có chút nhàm chán, cô cùng tôi vui vẻ một chút.”
Nhạc Hạ Thu phát run: “Đủ rồi, ông xứng sao.”
“Ha ha, tôi cũng không phải là chưa được hưởng qua. Được rồi Nhạc Hạ Thu, cô đừng có giả vờ, người khác không biết cô thế nào, tôi thì biết rất rõ.” Lỗ Triết Hạn cười khinh bỉ: “Nhanh lên một chút, tôi thỏa mãn cô, cô cũng đừng dùng thủ đoạn bịp bợm tôi. Nếu tôi có cái gì bất trắc thì ảnh của cô sẽ tới tay Hoắc Anh Tuấn”
“Được, tôi tới ngay”
Nhạc Hạ Thu giận dữ, nhằm hai mắt lại, không thể không đồng ý.
Cô ta ngàn vạn lần không nghĩ được Lỗ Triết Hạn lại không chết, cô ta cho rằng những chuyện đó vĩnh viễn không có ai biết.
“Tôi chờ cô.”
Hoắc Anh Tuấn.
Chương 605: Nhất định sẽ có lần sau
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, Nhạc Hạ Thu thay đồ rồi đi xuống tầng dưới. Hoäc Anh Tuấn đang đứng ở cửa số lầu một, ngón tay sạch sẽ thon dài đang cầm ly rượu, thân hình anh tuấn cao ngất in lên cửa sổ, ban đêm nhìn thoáng qua người đàn ông này góc độ nào cũng đẹp, có thể khiến cho bất kể phụ nữ nào thấy anh cũng muốn phạm tội.
Nhạc Hạ Thu thoáng qua trong lòng một sự ảo não.
Hoäc Anh Tuấn là người đàn ông cô ta thấy si mê nhất, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta đều thất bại.
“Muốn đi ra ngoài?” Hoäc Anh Tuấn liếc mắt nhìn cô ta cầm túi trên tay.
“Ừm. Em hẹn bạn giải sầu một chút. Em hơi mệt.’ Nhạc Hạ Thu cúi đầu vén tóc ra sau tai, lộ ra bộ dáng có phần khổ SỞ.
Hoäc Anh Tuấn áy náy trong lòng: “Xin lỗi, anh… anh sẽ đồng ý với em tới bệnh viện khám.”
“À… tốt’ Nhạc Hạ Thu lúc này chỉ nghĩ tới việc phải ứng phó thế nào với Lỗ Triết Hạn, đáp qua loa vào câu rồi vội vã rời khỏi biệt thự.
Trong phòng im ắng trở lại.
Hoắc Anh Tuấn cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, một con mèo nhỏ mập mạp chạy đến bên cạnh chân anh kêu “Meo, meo”
Anh khom người sờ một cái vào đỉnh đầu nó, trâm thấp nói: “Mày nói xem nếu như tao vẫn không làm được thì thế nào?”
Biệt thự nhà họ Diệp.
Khương Tuyết Nhu nghe thấy tiếng điện thoại, cô liền mở cửa đi ra vườn hoa, đầu dây bên kia cất tiếng: “Cô chủ, Nhạc Hạ Thu đang tới một khách sạn, Lỗ Triết Hạn cũng đi tới đó. Nhà nghỉ trước đó gắn camera e rằng không dùng được lần này.”
Nghe vậy, Khương Tuyết Nhu có vẻ tiếc nu: “Tôi còn tưởng cô ta sẽ trực tiếp tới nhà nghỉ Lõ Triết Hạn thuê, cô ta vậy mà cẩn trọng hơn tôi nghĩ.”
“Không sao! Bọn chúng có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, cá mắc câu là được.”
“Đúng vậy, theo dõi cô ta cho kỹ, xem cô ta về khi nào”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại xuống, Diệp Gia Thanh bước ra, biểu cảm có phần phức tạp: “Tuyết Nhu, cổ đông của tập đoàn Diệp thị vừa rồi không ít người gọi cho bố, bọn họ đồng ý tạm thời bãi nhiệm chức vụ của Diệp Diêu Đông và Diệp Minh Ngọc”
“Bố, tạm thời đừng đi, phải để cho cổ phiếu tập đoàn Diệp thị tụt dốc không phanh mới đi” Khương Tuyết Nhu nhíu mày nhắc nhở.
“Được” Diệp Gia Thanh không chút do dự đáp ứng.
Khương Tuyết Nhu sửng sốt một chút, cười nói: “Bố, bố cứ vậy mà đồng ý với con sao? Cổ phiếu mà bị hạ xuống có nghĩa là mấy trăm tỷ bốc hơi đấy ạ!”
“Bốc hơi thì có sao, đối với bố bây giờ con là quan trọng nhất, chỉ cần con vui vẻ là được rồi.” Diệp Gia Thanh vừa nói xong thân thể bỗng nhiên bị choáng.
Khương Tuyết Nhu vội vàng đỡ ông: “Bố, bố sao rồi?”
“Không sao. Chắc do có tuổi rồi nên gần đây thường xuyên choáng váng đầu óc. Bố thấy từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cơ thể không được như trước nữa, chạy một chút cũng mệt muốn đứt hơi” Diệp Gia Thanh cười khổ “Đây cũng là nguyên nhân muốn đem tập đoàn Diệp thị giao cho Minh Ngọc sớm, đáng tiếc…”
Khương Tuyết Nhu chân mày dao động: “Bố, ngày mai chúng ta đi viện làm kiểm tra sức khỏe tổng thể”
“Không cần, bố năm nào cũng làm kiểm tra rồi.”
“Bố nghe con đi mà, nếu không con sẽ không yên tâm.”
Khương Tuyết Nhu kiên trì tới cùng.
Diệp Gia Thanh chăm chú nhìn con gái, hốc mắt đỏ lên: “Tuyết Nhu, đời này bố mắc nợ mẹ con con quá nhiều. Bố đúng là kẻ vô dụng, là một phế “Bố, thật ra lúc đầu con rất hận bố, nhưng cũng chẳng làm được gì, ai bảo con là con gái của bố chứ” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ cười khổ.
Chương 606: Diệp Gia Thanh bị hạ độc
Diệp Gia Thanh ảo não không thôi, ông lăn lộn thương trường nhiều năm, cuối cùng ngay cả người bên cạnh cũng nhận không rõ, ông sau này sẽ đối xử thật tốt với Khương Tuyết Nhu, con gái ông không thể chịu khổ thêm nữa.
Hôm sau, Khương Tuyết Nhu đưa Diệp Gia Thanh tới một bệnh viện tại Kinh Đô mới mở không lâu nhưng rất có uy tín để kiểm tra sức khỏe.
Mất một buổi sáng, kết quả khám cũng đã lấy được. Bác sĩ nhìn hồ sơ, cau mày nói: “Ông Diệp, trong máu của ông phát hiện có độc”
Diệp Gia Thanh sợ hết hồn: “Nhưng ba tháng trước tôi có làm kiểm tra vẫn còn bình thường mà.”
Bác sĩ lắc đầu một cái: “Độc này phát tác rất chậm, độc cũng tích phải được hai năm trong cơ thể rồi. Bình thường ông thường ho khan, nhức đầu, trong lòng buồn bực phải không?”
“Đúng!” Diệp Gia Thanh liền vội vàng gật đầu: “Tôi trước đây có hỏi bác sĩ, bác sĩ kiểm tra cho tôi có nói là di chứng sau tai nạn và do tuổi tác.”
“Vâng. Cảm ơn.”
Khương Tuyết Nhu nói xong liền kéo Diệp Gia Thanh vẫn đang đờ đẫn đi ra ngoài. Nhìn bố mình, cô bất đắc dĩ nói: “Bố, độc trong người bố nhất định là do người bên cạnh động tay động chân trong đồ ăn thức uống hàng ngày. Người này không phải ở công ty thì cũng là người trong biệt thự. Con đoán bác sĩ trước kia khám nói bố không có vấn đề cũng là do bị mua chuộc rồi”
“Mỗi lần khám bệnh đều là Minh Ngọc đưa bố đi” Diệp Gia Thanh cất giọng vừa thê lương lại vừa mỉa mai: “Bố vạn lần không nghĩ tới, dù có thế nào bố cũng đã nuôi lớn nó hai mươi mấy năm, cho nó những điều tốt nhất, thậm chí ngày hôm qua còn cho rằng nó không biết Diệp Diêu Đông mới là cha ruột của nó. Còn cả Vệ Phương Nghị, ly dị xong bố cũng cho bà ta mấy tỷ, thật không ngờ hai mẹ con đó quá đáng sợ. Chuyện hạ độc này chắc chản cũng liên quan đến hai người đó”
Khương Tuyết Nhu mím môi.
Thật may là cô đã quay lại, chậm một chút nữa, Diệp Gia Thanh ngay cả mạng sống cũng không còn.
“Bố phải đi báo cảnh sát” Diệp Gia Thanh phẫn uất nói.
“Bố, nếu bố đi báo cảnh sát lúc này sẽ bứt dây động rừng Hai mẹ con họ khẳng định sẽ mang hết tội trạng đổ lên người đã hạ độc bố. Nếu họ đã dám làm vậy, sự việc bại lộ cũng đã chuẩn bị thật kỹ càng.”
Khương Tuyết Nhu đảo mắt: “Chuyện này trước hết một bên bố lén giải độc, một bên vẫn giả vờ không biết gì cả, trở về xem xét kỹ xem người bỏ độc là giúp việc, bảo mẫu, thư ký hay là ai, đến lúc đó đem người này bắt lại để khai ra hai mẹ con kia đứng sau.”
Diệp Gia Thanh nháy mắt đã hiểu, tán thưởng con gái một cái: “Tuyết Nhu, con so với bố thông minh hơn nhiều”
“Bố, là bố quá nhân từ dễ dàng tin tưởng người khác.”
Khương Tuyết Nhu nhếch môi nói.
Trải qua nhiều chuyện như vậy cô biết đối với một số người bố cô rất nhân từ nhưng đối với chính mình lại tàn nhẫn.
“Con nói đối với…” Diệp Gia Thanh thở dài đồng cảm gật đầu.
Nếu như không phải ông quá nhân từ, ban đầu làm sao lại lấy Vệ Phương Nghi mà làm tổn thương Khương Thanh Thư đâu.
Nghĩ đến Khương Thanh Thư, ông lại đau lòng đến không thở được.
Chương 607: Uống Viagra
Sau khi Diệp Gia Thanh rời đi, Khương Tuyết Nhu lần nữa nhận được điện thoại.
“Nhạc Hạ Thu đã rời đi.”
Khương Tuyết Nhu nhìn thời gian một chút bây giờ cũng đã là mười rưỡi: “Ồ, trễ như vậy, cô ta cũng có năng lực dày vò đó.”
“Đúng vậy!” Người đầu dây bên kia cười nói: “Tôi cũng thật tò mò, Hoắc Anh Tuấn bình thường không thỏa mãn được cô ta không?”
Khương Tuyết Nhu đang muốn nói chuyện, thang máy đột nhiên ngừng ở tầng ba, Hoắc Anh Tuấn cùng Ngôn Minh Hạo từ bên ngoài đi tới, dáng người cao ráo, anh tuấn, cả người tỏa ra chất đàn ông khiến cho không có một phụ nữ nào có thể kháng cự.
Ba người đối mặt nhau, Hoắc Anh Tuấn chết trân tại chỗ.
Khương Tuyết Nhu yên lặng nhìn anh từ phía sau: “Khoa sinh lý nam?” Cả khuôn mặt xinh đẹp trở nên cổ quái: “Có thể thật sự không thỏa mãn được. Tôi có chuyện, cúp máy đây!”
Cô ấn nút tắt điện thoại.
Hoäc Anh Tuấn nghe được từ miệng cô nói hai từ “thỏa mãn, cả gương mặt tuấn tú bất giác như bị phủ một tầng sương lạnh.
“Nhìn cái gì? Tôi là tới với Ngôn Minh Hạo xem bệnh.”
Ngôn Minh Hạo khó hiểu: “…
Muốn khóc.
Người khác thì có thể phản đối, nhưng người này anh ta có thể cự tuyệt sao.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn, anh ta chỉ biết cam chịu số phận gật đầu: “Đúng đúng, tôi… gần đây thời gian quá ngắn”
Thư ký được ông chủ đưa đi khám bệnh, nghĩ cô ngu lắm hay sao?
Khương Tuyết Nhu môi đỏ mọng xinh đẹp cong lên: “Nếu như là chuyện này thì tôi có biện pháp chữa được đó.”
“Em có thể chữa được, em là bác sĩ?” Hoäc Anh Tuấn tỏ vẻ khinh thường.
“Uống Viagra”” Khương Tuyết Nhu cười híp mắt nhìn lên “Phốc…” Ngôn Minh Hạo không nhìn được cười thành tiếng Hoắc Anh Tuấn âm thầm trợn mắt nhìn Ngôn Minh Hạo một cái. Ngôn Minh Hạo thống khổ nói “Đã uống rồi nhưng vô dụng”
“Ồ như vậy à?” Khương Tuyết Nhu ý vị sâu xa nhìn sang Hoắc Anh Tuấn.
“Em nhìn tôi làm gì, tôi chưa từng uống.” Hoắc Anh Tuấn thật sự hận không một cước đá văng cô ra ngoài thang máy.
“Tôi đâu có nói anh uống rồi.” Khương Tuyết Nhu xinh đẹp duyên dáng cười, nhìn như trăng vậy.
Hoäc Anh Tuấn trong lòng dao động, trong đầu nhớ đến khuôn mặt nàng đã từng bị hủy thì không khỏi không thừa nhận cô bây giờ quá đối xinh đẹp, khiến cho đàn ông đều ngơ ngẩn Nếu như trước đây cô vẫn thường cười như vậy, có lẽ anh cũng không chán ghét cô.
Một lát sau, Khương Tuyết Nhu nói: “Dù sao, có bệnh thì nên chữa trị, nếu không trị hết, bạn gái sẽ tìm người khác thỏa mãn.”
‘Vừa nói, cô vừa nhìn Hoäc Anh Tuấn.
“Em cho răng tất cả phụ nữ đều như em hành động không thận trọng sao?” Hoắc Anh Tuấn bị ánh mắt cô nhìn vào khó chịu ra mặt, liền cất tiếng phản bác.
“Tôi hành động không thận trọng?” Khương Tuyết Nhu chỉ vào chính mình cười một tiếng.
Hừm, không thể nào nói chuyện được với người như anh.
Rõ ràng Hoắc Anh Tuấn mới là người phản bội, vậy mà có thể đổ lỗi sang cho cô.
“Được, anh nói gì thì là như vậy. Tôi cũng chẳng muốn tranh luận cùng anh.”
Thang máy bật mở, Khương Tuyết Nhu đi thẳng ra ngoài Nhìn cô đi xa, Hoäc Anh Tuấn quay đầu sâm mặt nói với Ngôn Minh Hạo: “Kinh Đô nhiều bệnh viện như vậy, tại sao cậu dẫn tôi tới bệnh viện này?”
Ngôn Minh Hạo khóc không ra nước mắt: “Là anh không muốn đi bệnh viện của cậu Quý, tôi mới mang anh tới chỗ này, bệnh viện này mới mở, nhưng bác sĩ trị sinh lý nam là rất có tiếng”
Chương 608: Tới tập đoàn Hồng Nhân
“Cút” Hoắc Anh Tuấn hung hăng trợn mắt nhìn đối phương một cái, sải bước đi ra.
Bị vợ trước bắt gặp mình đi khám sinh lý nam, chuyện này thật đáng xấu hổ.
Chết tiệt.
Sau khi rời bệnh viện, Khương Tuyết Nhu trực tiếp đi tập đoàn Hồng Nhân.
Rời đi ba năm, lễ tân đã đổi thành nhóm khác cả rồi Khương Tuyết Nhu vừa đi vào, lễ tân lập tức ngăn cô lại: “Cô là ai? Có hẹn trước không?”
“Không có hẹn trước.” Khương Tuyết Nhu tháo kính mắt xuống, lộ ra khuôn mặt tỉnh xảo tuyệt đẹp: “Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người.”
Lễ tân sửng sốt một chút sau đó cười lạnh nói “Nếu cô không hẹn trước thì không có tư cách gặp tổng giám đốc, coi mình xinh đẹp thì ai cũng có thể gặp sao, cô cũng không phải là đại minh tinh Thang Nhược Lan.”
“Thang Nhược Lan?“ Khương Tuyết Nhu nhíu mày.
“Thang Nhược Lan chính là nghệ sĩ đại diện mới của tập đoàn chúng tôi. Cô mau đi đi” Lễ tân không nhịn được nói.
Khương Tuyết Nhu khóe miệng vừa cười lập tức ngưng trọng lại: “Vậy tổng giám đốc bây giờ của các người là ai?”
“Cô còn không biết tổng giám đốc của chúng tôi là ai mà còn đòi gặp. Tôi nói cho cô biết, tổng giám đốc của chúng tôi là Nhạc Hạ Thụ, là vị hôn thê của Tổng giám đốc Hoäc.”
Những gì lê tân vừa nói càng làm cho đáy mắt Khương Tuyết Nhu thêm mấy phần sương lạnh. Cả người tỏa ra vẻ uy nghiêm khiến cho lễ tân có chút bất an Lúc này, sau lưng bỗng nhiên có người run giọng hỏi: “Chủ tịch Khương?”
Khương Tuyết Nhu xoay người, người đàn ông phía sau nhìn khoảng bốn mươi tuổi, râu không cạo, tóc hơi dài, hình dáng chán chường.
“Lư Hồng Khoa, anh sao lại… già nhiều như vậy?” Khương Tuyết Nhu nhướng mày kinh ngạc cười một tiếng.
“Khương chủ tịch, thật sự là cô sao? Trên mạng nói là sự thật, cô không có chết?” Lư Hồng Khoa kích động nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng.
“Ừm. Tôi chưa chết” Khương Tuyết Nhu nhìn xuống tấm thẻ nhân viên trước ngực đối phương, cau mày: “Sao anh đang là thư ký cấp cao của chủ tịch tập đoàn lại trở thành chuyên viên quản lý kho hàng được?”
Lư Hồng Khoa khó chịu cười nói “Chủ tịch Khương, cô không biết đó, ba năm trước khi nghe tin cô chết, công ty được Tổng giám đốc Hoäc trực tiếp quản lý vì dẫu sao trên phương diện pháp luật thì anh ấy cũng là chồng cô. Đám người Diêu Vân Sơn dĩ nhiên tình nguyện dựa vào ngọn núi ấy. Thật ra thì dưới sự chỉ đạo của tổng giám đốc Hoảc, tập đoàn Hồng Nhân phát triển rất tốt, tài sản tăng lên gấp đôi, chỉ là hai năm trước, Nhạc Hạ Thu trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn, là do Hoắc Anh Tuấn an bài, tôi mới bị giáng chức, tổng giám đốc Ngô thảm hại hơn, chỉ là một quản lý nhỏ. Tóm lại những người của cô trước đây đều bị đè xuống “Còn bác Xuyên thì sao?”
“Giám đốc Trịnh trở về thành phố Thanh Hải, Nhạc Hạ Thu biết cô và ông ấy quan hệ tốt, căn bản không cho ông ấy nhúng tay chuyện công ty, tôi còn nghe nói công ty còn khấu trừ hoa hồng của ông ấy.”
Khương Tuyết Nhu sắc mặt trầm xuống.
Cô thật sự không nghỉ tới Hoắc Anh Tuấn vậy mà lại đem tập đoàn Hồng Nhân giao cho Nhạc Hạ Thu.
Tập đoàn hồng nhân là tài sản thừa kế lớn nhất mà mẹ để lại cho cô, vậy mà lại để cho Nhạc Hạ Thu làm chủ.
Hoắc Anh Tuấn, nếu như tôi đã trở lại thì cái thù này nhất định phải trả “Lư Hồng Khoa, cô ấy là ai?” Lễ tân nghe Lư Hồng Khoa gọi là Khương chủ tịch bèn bối rối “Cô không biết sao, cô ấy là Khương Tuyết Nhụ, là chủ tịch chân chính của tập đoàn chúng ta, bây giờ đã trở lại.” Lư Hồng Khoa giận dữ nói: “Đây là tập đoàn của cô ấy”
Lễ tân ngu người.
Lúc này từ sảnh nghe thấy tiếng bảo vệ lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc Nhạc tới”
“Tổng giám đốc Nhạc tới rồi”
Trước mặt mọi người, Nhạc Hạ Thu mặc một bộ đồ họa tiết thiên điểu cười dịu dàng đi vào, phía sao còn có một phụ nữ mặc đồ đen đoán chừng là vệ sĩ.
Nhưng khi cô ta vừa nhìn thấy Khương Tuyết Nhu trang phục chỉnh tề liền lập tức dừng lại. Mặc dù tối qua đã nhìn thấy Khương Tuyết Nhu trên video ra mắt nhưng không ngờ được rằng nhìn thấy người thật bên ngoài so với trên video còn xinh đẹp hơn gấp bội. Nếu nói cô mới hai mươi tuổi cũng không có ai nghi ngờ được.
Chương 609: Tiểu tam cướp công ty
So sánh với chính mình, dù cố gắng dưỡng da thế nào thì hôm nay cũng đã gần ba mươi tuổi, phía dưới mắt cũng có mấy cái nếp nhăn Cô ta rốt cuộc cũng hiểu trước kia vì sao Hoắc Anh Tuấn lại yêu Khương Tuyết Nhu.
Thật sự không biết được Khương Tuyết Nhu đã đi tới đâu chữa trị khỏi mặt.
Nhưng mà dẫu cho đối phương chữa khỏi thì thế nào, cô ta vẫn là người nắm được Hoäc Anh Tuấn ở trong tay, cô chẳng là cái gì. Nghĩ như vậy, Nhạc Hạ Thu nhếch môi cười, giống như không nhìn thấy Khương Tuyết Nhu hướng thẳng thang máy mà đi “Nhạc Hạ Thu, cô đi đâu đấy? Tập đoàn này là của tôi mới đúng chứ?’ Khương Tuyết Nhu đột nhiên kéo mái tóc dài diêm dúa của đối phương xuống.
Không ngờ được cô lại đột nhiên như vậy, hoàn toàn không đếm xia gì đến hình tượng cho Nhạc Hạ Thu, khiến cô †a té xuống đất.
“A..” Nhạc Hạ Thu đau quá kêu lên.
“Cô làm gì thế?” Người phụ nữ mặc đồ đen lập tức chân tay nhạy bén nhằm Khương Tuyết Nhu động thủ.
“Ồ, tôi không cố ý đâu. Tôi không nghĩ được chỉ kéo nhẹ một cái mà cô ta đã ngã xuống.’ Khương Tuyết Nhu lúi lại về sau một bước, buông tay ra, trong tay cầm một túm tóc giả thả xuống: “Tôi vừa mới thấy hâm mộ mái tóc dài và dày của cô ta, không ngờ lại là tóc giả nha!”
“Khương Tuyết Nhụ, rõ ràng là cô cố ý. Trình Nhã Thanh, bắt cô ta lại cho tôi.” Nhạc Hạ Thu tức giận nói. Bình thường cử chỉ ưu nhã nay cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo khó coi.
“Cô ta?” Trình Nhã Thanh mím môi khinh thường nói: “Cô ta sớm đã bị cậu chủ ném ra ngoài làm việc, mấy năm nay không thấy trở lại.”
Khương Tuyết Nhu bừng tỉnh, nhìn dáng dấp Trình Nhã Thanh có thể thấy chính là người Hoäc Anh Tuấn phái tới bảo vệ Nhạc Hạ Thu giống như trước đây để Kiều Vỹ bảo vệ cô Vậy.
Thủ đoạn đối xử với phụ nữ, anh quả thật không hề thay đổi.
Thấy Nhạc Hạ Thu cùng với vệ sĩ đều bị đánh ngã, lễ tân không biết làm sao liền nói: “Tổng giám đốc Nhạc, có muốn báo cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát cũng được.” Khương Tuyết Nhu vội vàng phụ họa: “Vừa vặn tôi cũng muốn nói với cảnh sát vài chuyện, tôi bị người khác chiếm đoạt công ty”’ “Chiếm đoạt cái gì?” Nhạc Hạ Thu cười lạnh chỉ trích.
“Hồng Nhân bây giờ là của Hoc Anh Tuấn, tôi là được Hoắc Anh Tuấn đưa lên vị trí tổng giám đốc, Khương Tuyết Nhu, nói khó nghe một chút cô chính là một người chết”
Khương Tuyết Nhu nháy mắt một cái: “Tôi vì sao lại chết được? Phía cảnh sát cũng không có làm giấy chứng tử cho tôi, tôi hoàn toàn có thể lấy lại tài sản của mình. À, đúng rồi, nghiêm chỉnh mà nói thì tôi cùng với Hoäc Anh Tuấn vẫn là vợ chồng trên phương diện pháp luật, vậy thì cô chính là tiểu tam chiếm đoạt tài sản công ty của vợ cả?”
“Chủ tịch Khương! Cô nói quá đúng.”
Lư Hồng Khoa lập tức tới bắt tay: “Đây đích thị là tiểu tam ngông cuồng nhất mà tôi từng biết “Vậy thì anh còn chưa biết rồi, tiểu tam này trước kia còn nói tôi có bệnh, để Hoäc Anh Tuấn đem tôi vào viện tâm thân.” Khương Tuyết Nhu than thở nói Lúc này đang là buổi trưa tan việc, dưới sảnh nhân viên lục tục tụ tập, nghe được lời nói của Khương Tuyết Nhu mỗi người đều thấy lạnh người, nhìn Nhạc Hạ Thu với ánh mắt khác ngày thường: “Trời ạt Ác độc quá đi mất!”
Chương 610: Không tự lượng sức
“Tôi thật không nghĩ tới bình thường nhìn cô ta cũng đoan trang, dịu dàng, tôi còn xem cô ta như nữ thần.”
“Này, nhỏ tiếng một chút, cô ta là tổng giám đốc, nếu nghe thấy mà sa thải chúng ta thì làm sao?”
Nhạc Hạ Thu tức giận đến mức mặt đen kịt lại Từ khi cô ta là công khai là bạn gái của Hoắc Anh Tuấn, ai đối với cô ta cũng a dua nịnh nọt, đều xem cô ta như nữ thần vậy, cô ta đâu có chịu được sự sỉ nhục này.
“Khương Tuyết Nhụ, cô nói thêm lời nào nữa tôi sẽ tố cáo cô tội phí báng”
“Tùy cô thôi, hôm nay tôi chỉ là tới công ty xem một chút.
Ngày mãi tôi sẽ cho mở cuộc họp cổ đông, tôi sẽ chính thức thông báo.”
Khương Tuyết Nhu đưa ngón chỉ được sơn đỏ chót chỉ vào Nhạc Hạ Thu: “Tôi sẽ tống cổ cô đầu tiên.”
Nhạc Hạ Thu giống như nghe được truyện cười vậy, cô ta cười lớn, chảy cả nước mắt: “Khương Tuyết Nhu, cô thật sự cho răng mình là cái rễ cây sao, Hồng Nhân hôm nay đã không còn là Hồng Nhân của ba năm trước nữa, được rồi, cô cứ từ từ thông báo tới cổ đông xem có đuổi được tôi đi không. Cô cứ năm mơ đi.”
“Vậy thì mỏi mắt mong chờ đi.” Khương Tuyết Nhu lúc xoay người, kéo cái thẻ nhân viên của Lư Hồng Khoa: “Còn làm cái chức quản lý kho làm gï? Đi với tôi.”
“Được” Lư Hồng Khoa mừng rỡ đi theo.
Nhưng đi qua cửa tập đoàn, Lư Hồng Khoa bắt đầu bất an: “Chủ tịch Khương, tôi có mấy lời không biết có nên nói hay không, tôi nói cô đừng nóng giận…”
“Anh là muốn nói Hoắc Anh Tuấn rất cưng chiều Nhạc Hạ Thụ, tôi không có cơ hội thẳng phải không?” Khương Tuyết Nhu liếc mắt cười nhìn anh ta một cái.
Lư Hồng Khoa lúng túng nịnh bợ: “Chủ tịch Khương, cô thật lợi h: tức đoán đúng.”
“Không có, tôi với Hoắc Anh Tuấn đã không còn ý nghĩ gì cả, anh ta cưng chiều cô ta như thế nào mặc kệ, chỉ cần tôi còn sống thì cổ đông lớn nhất chính là tôi. Anh ta sao có thể bỏ qua luật pháp được.”
Khương Tuyết Nhu từ đầu tới cuối cười, bộ dáng kia để cho Lư Hồng Khoa chợt phát hiện ra bản thân vốn không nhìn thấu được con người cô.
Trong tập đoàn, Nhạc Hạ Thu lập tức cho Trình Nhã Thanh nhanh chóng gọi điện cho Hoắc Anh Tuấn: “Tổng giám đốc Hoắc, vừa rồi, cô Khương tới Hồng Nhân, cô ấy vừa xuất hiện đã kéo tóc cô Nhạc, khiến tóc cô Nhạc bị đứt không ít da đầu cũng bị thương.”
“Đồ phụ nữ đáng chết Tôi đã bảo cô bảo vệ tốt cho Hạ Thu cơ mà” Hoặc Anh Tuấn tức giận nói.
“Tôi có nhưng mà cô Khương vừa tới liền đánh tôi không kịp trở tay, sau đó, cô ấy còn làm xấu mặt cô Nhạc, tôi mới động thủ nhưng mà… tôi không là đối thủ của cô ta. Cô Khương bây giờ đã rất lợi hại” Trình Nhã Thanh vô cùng áy náy nói Hoắc Anh Tuấn cảm thấy kinh động, Trình Nhã Thanh mặc dù không phải là người đứng đầu Thanh Long, nhưng ở nước Nguyệt Hàn cũng là người rất xuất sắc, không thể nghĩ được Khương Tuyết Nhu lại có thể đánh thắng được, không biết mấy năm nay rốt cuộc Khương Tuyết Nhu đã trải qua cái gì Trình Nhã Thanh nói tiếp: “Cô Khương cho là… cho là anh muốn chiếm tập đoàn của cô ấy”
“Tôi chiếm?” Hoắc Anh Tuấn cười nhạy: “Cô ấy đúng là tiểu nhân, Hồng Nhân chỉ là một tập đoàn nhỏ tôi vốn không có hứng thú”
“Cô Nhạc cũng nói như vậy, nhưng cô Khương lại không nghe, còn nói sẽ tổ chức cuộc họp cổ đông, còn nói sẽ đem cả anh và cô Nhạc đuổi đi”
“Không tự lượng sức” Hoắc Anh Tuấn bùng lên lửa giận ngùn ngụt: “Cô đưa Nhạc Hạ Thu đi bệnh viện kiểm tra da đầu một chút đi”
Chương 611: Quá lương thiện
“Được. Nhưng mà cuộc gọi này là tôi lén gọi cho anh, cô Nhạc không cho tôi nói với anh” Trình Nhã Thanh nhỏ giọng nói: “Cô ấy đối với chuyện ba năm trước vẫn còn áy náy, cảm thấy cô Khương cũng không dễ dàng”
“Cô ấy quá lương thiện.”
Hoắc Anh Tuấn đau lòng nói, nghĩ đến hôm qua còn nghỉ ngờ cô ta ba năm trước đã lừa anh chuyện Khương Tuyết Nhu bị chứng uất ức, anh bỗng nhiên thấy áy náy.
“Chẳng qua là từ khi cô Nhạc thấy cô Khương trở về thì y như mất hồn, đoán chừng là vì cô Khương nói rằng cô ta và anh là vợ chồng, cô ta còn mắng cô Nhạc là tiểu tam”
“Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Hạ Thu.”
Hoäc Anh Tuấn nghe thấy Khương Tuyết Nhu vô sỉ như vậy thì vô cùng tức giận.
Cúp điện thoại, Trình Nhã Thanh nhìn sang Nhạc Hạ Thu.
“Cô làm tốt lắm.’ Nhạc Hạ Thu cầm tay cô ta, khổ sở nói: “Trình Nhã Thanh, cảm ơn cô đã luôn giúp tôi.”
“Cô đừng nói như vậy. Tôi nhất định sẽ giúp cô.’ Trình Nhã Thanh cắn răng n‹ Nhạc Hạ Thu gật đầu một cái, điện thoại di động reo. Là Hoắc Anh Tuấn gọi t Cô ta vội bịt lỗ mũi, để cho tiếng nói có phần khổ sở, nghẹn ngào mới nhấn nút trả lời: “Anh Tuấn…”
“Giọng của em sao thế?” Hoắc Anh Tuấn lập tức phát hiện ra.
“Không có gì, có thể là do cổ họng có chút không thoải mái ” Nhạc Hạ Thu cười gượng nói “Được rồi, anh biết rồi, Khương Tuyết Nhu tới tìm em gây phiền phức đúng không?” Cô ta càng che giấu, Hoắc Anh Tuấn càng cảm thấy Khương Tuyết Nhu giống như một người phụ nữ không ra gì, hôm nay trong viện còn thấy cô xinh đẹp.
Anh đúng là hai mắt mù rồi.
“Anh đừng nói như vậy, em có thể hiểu được, cô ấy vốn ghét em, thấy em trở thành tổng giám đốc của Hồng Nhân nên lòng không vui.”
“Đừng nói thế, hai năm nay em vì tập đoàn Hồng Nhân mà vất vả cực khổ anh đều nhìn thấy, anh sẽ dạy dỗ cô ta”
“Anh Tuấn, cô ấy nói…hai người vân còn là vợ chồng, là thật sao?” Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên cổ họng nghẹn ngào: “Em còn có thể làm vợ của anh sao?”
“Yên tâm. Anh nói sẽ cưới em thì sẽ nhất định làm được.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Hoäc Anh Tuấn xoa xoa lông mày.
Anh trước kia không nghĩ đến vấn đề này, bởi vì thi thể Khương Tuyết Nhu anh không có thấy, anh cũng không đi thăm dò cái chết của cô, anh cho là Lâm Minh Kiều đã sớm giải quyết.
Nói như vậy thì anh và Khương Tuyết Nhu bây giờ đúng là vẫn có quan hệ vợ chồng.
“Đi điều tra một chút xem Khương Tuyết Nhu ở đâu?”
Hoắc Anh Tuấn quay sang nói với Ngôn Minh Hạo.
Tiểu khu Hãng Thịnh Lư Hồng Khoa nói chuyện điện thoại xong thì trở lại, đặc biệt nóng giận nói: “Chủ tịch Khương, thành viên ban giám đốc tập đoàn Hồng Nhân không ai nghe điện thoại, nếu có nhận thì cũng không chờ tôi nói xong thì đã cúp máy, tham dự chỉ có chú Trịnh”
“Chú Trịnh vẫn thế” Khương Tuyết Nhu vừa nói vừa cười trên ban công phun nước tưới hoa.
“Chủ tịch Khương, không tức giận sao?”
“Không cần lo lắng, ngày mai cuộc họp hội đồng quản trị sẽ đúng theo lịch thôi, anh cứ về đi, tôi có khách bây giờ.”
Khương Tuyết Nhu thản nhiên nói, chỉ nhìn anh ta chớp mắt một cái.
Lư Hồng Khoa thấy cô mười phần tự tin, cũng chỉ bán tín bán nghỉ rời đi.
Chương 612: Chỉ là tự vệ
Sau khi đối phương rời đi không lâu, Khương Tuyết Nhu mở cuộc gọi video lên cùng hai đứa trẻ bên nước Miên nói chuyện phiếm.
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm” Hiểu Khuê khuôn mặt đáng yêu như cái bánh bao nhỏ nước mắt lưng tròng, chỉ là trên miệng lem luốc sô cô la khiến cho Khương Tuyết Nhu lập tức nhăn mặt.
“Khương Hiểu Khuê, con lại giật giây mẹ nuôi mua sô cô la cho con có phải hay không?”
Khương Hiểu Khuê nhấp nháy ánh mắt đơn thuần “Không có đâu, mẹ, con bị oan mà, làm gì có.”
Hiểu Lãnh im lặng liếc cái miệng nhỏ một cái: “Thật không, sô cô la trên miệng em còn không lau sạch kìa.”
Khương Hiểu Khuê sợ hãi, lấy đầu lưỡi liếm miệng một cái, sau đó mím môi hai cái, dường như không muốn lãng phí một chút nào. Sau đó vẻ mặt vô tội nói: “Không phải, con không có ăn, là mẹ nuôi ăn sô cô la sau đó hôn con nên mới lưu lại trên mặt đó.”
Khương Tuyết Nhu che trán, làm sao cô lại sinh ra một tiểu yêu ăn vặt lại còn biết nói điêu.
Hiểu Lãnh nói: “Em cảm thấy lời nói điêu ngu ngốc này mà mẹ cũng sẽ tin sao?”
“Ai ngu ngốc chứ? Em không chơi với anh nữa.” Khương Hiểu Khuê hừ một tiếng, nhún vai làm bộ lạnh lùng.
Hiểu Lãnh thở dài, hỏi: “Mẹ, mẹ có khỏe không, người đàn ông xấu xa đó không làm khó mẹ chứ? Một mình mẹ có ổn không? Có cần con trở về giúp mẹ không?”
Khương Tuyết Nhu không nói, con trai nói giọng như cụ non thật cũng không biết giối Lúc này ngoài cửa truyền tới đạp tiếng cửa “Con yêu, mẹ có việc phải làm, chúng ta sẽ nói chuyện vào tối nay, được không?”
Khương Tuyết Nhu cúp cuộc gọi video, mới vừa đi tới, cửa bỗng nhiên bị một ai đó hung hãng đạp ra, Hoắc Anh Tuấn sải bước nhảy vào, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng trầm trầm, đáy mắt đầy vẻ tức giận.
“Khương Tuyết Nhụ, cô lại đi tìm Nhạc Hạ Thu. Cô muốn Bàn tay Hoắc Anh Tuấn không chút do dự túm lấy cổ họng cô mà bóp chặt.
Chỉ là Khương Tuyết Nhu nhanh hơn, cô không còn là cô trước đây, Hoắc Anh Tuấn còn chưa đụng phải cô cứ như con rắn linh hoạt tránh được.
Hoäc Anh Tuấn nhìn thân thủ của cô cười nói: “Nhìn dáng dấp thì Trình Nhã Thanh quả thật nói không sai, những năm này em chắc đã học không ít võ công. Nhưng đó là đối với Trình Nhã Thanh, đấu với tôi, cô vẫn còn non và xanh lắm.”
“Đương nhiên tôi biết, chỉ dùng để tự vệ thì không có vấn đề gì chứ” Khương Tuyết Nhu khuôn mặt thanh tú, tinh xarp ngẩng lên nói, hai hàng mi tuyệt đẹp chớp chớp: “Sao mà mới xa cách có mấy năm, chồng đã không chút kiêng ky ban ngày ban mặt giết vợ thế?”
“Cô gọi tôi là gì?” Hoắc Anh Tuấn cả gương mặt tuấn tú đều cơ hồ vặn vẹo: “Ai cho phép cô gọi tôi như vậy, tôi chán ghét”
“Tôi nói đúng mà. Đây không phải là giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta sao?” Khương Tuyết Nhu đưa ra một tờ giấy vẫy vẫy.
“Khương Tuyết Nhu, cô có bị bệnh không, cái giấy tờ này cũng mang theo người?” Hoắc Anh Tuấn không chút lưu tình mắng Khương Tuyết Nhu phức tạp cười một tiếng.
Lời này rất quen thuộc, chính là lời trước kia cũng từng mắng qua anh, anh trước đây cũng luôn mang giấy kết hôn bên người Đáng tiếc, hết thảy đều thay đổi.
“Tôi vốn chẳng muốn lấy nó ra, tượng đất còn có ba phần hồn”
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cười nhạt: “Hoắc Anh Tuấn, chúng ta đã kết hôn, cho dù là hợp đồng hôn nhân nhưng tôi có lấy của anh một đồng một cắc tiền nào không? Tập đoàn Hồng Nhân là thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi, anh lại mang thứ quan trọng như vậy giao cho Nhạc Hạ Thụ, anh tự tay đâm đao vào ngực tôi. Nếu anh muốn cho cô ta tài sản, lấy tài sản của anh là được, dựa vào cái gì lấy đồ của tôi?”
Chương 613: Vậy tôi nên cảm ơn hai người?
Cô càng nói càng tức giận, dù là những năm này đã học được cách kiềm chế bản thân nhưng vào giờ phút này vẫn là có chút mất bình tĩnh.
Hoắc Anh Tuấn vốn đang lửa giận bừng bừng lúc này cũng bị cô làm cho dịu lại: “Tôi làm sao biết đó là mẹ cô để lại cho cô cơ chứ.”
Khương Tuyết Nhu cười: “Đúng vậy, anh không biết, anh cái gì cũng không biết”
Rõ ràng những thứ này trước kia anh đều biết, bây giờ lại không nhớ chút nào nữa.
Cô sẽ không thể vì anh đã quên mà có thể tha thứ cho anh “Anh có thể không nhớ, nhưng anh cũng không thể vì một người phụ nữa mà đem những người khác đạp vào bùn.”
“Nhưng dù vậy thì cô cũng không nên đánh Nhạc Hạ Thu.” Hoắc Anh Tuấn tức giận: “Ai bảo chính cô giả chết, Hạ Thu phải lao tâm khổ tứ vì tập đoàn Hồng Nhân, cũng vì Hồng Nhân lập không ít thành tích.”
“Tập đoàn Hồng Nhân lớn như vậy không có nhân tài sao? Trước đây Tổng giám đốc Ngô quản lý tốt vô cùng, sao phải đến cô ta? Cô ta là học tâm lý học, cũng không phải là học quản lý, nếu cô ta muốn quản lý công ty, có thể đi tập đoàn Ánh Hạ, tại sao thế nào cũng phải tới Hồng Nhân”
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cười như không cười: “Có phải cô ta muốn cướp mọi thứ của tôi? Liệu cả tập đoàn Diệp Thị cô ta có phải cũng muốn cướp không?”
“Đủ rồi, Nhạc Hạ Thu không phải thứ người như vậy.”
Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa cắt ngang lời đối phương: “Ngay từ đầu cô ấy đã quan tâm đến việc đầu tư bất động sản. Tôi không có công ty bất động sản đứng tên mình, vì vậy tôi đã giao tập đoàn Hồng Nhân cho cô ấy.”
“Vậy tôi có phải nên cảm tạ các người giúp tôi quản lý Hồng Nhân tốt như vậy?” Khương Tuyết Nhu chợt cong môi: “Có muốn tôi trao bằng khen chăm chỉ cho cô ta hay không?”
“Khương Tuyết Nhụ, tôi phiền nhất là kiểu hành động quái gở này của cô, rất chán ghét” Hoắc Anh Tuấn đều không che giấu vẻ chán ghét trong đáy mát.
“Được, vậy anh muốn không thấy cái dáng vẻ này của tôi thì đem Hồng Nhân trả lại cho tôi, để Nhạc Hạ Thu rời khỏi đó, ngày mai tôi sẽ tới đó chỉnh đốn lại đội ngũ” Khương Tuyết Nhu không thèm để ý đến ánh mắt của anh một chút nào.
Hoắc Anh Tuấn giận đến muốn đánh mà không được, đối phương cứ làm như anh muốn chiếm tập đoàn của cô lắm ấy: “Tập đoàn nát như Hồng Nhân tôi vốn không có để trong mắt, nhưng mà ngày mai ngay trước mọi người cô phải xin lỗi Hạ Thu, để cô ấy tha thứ cho cô.”
Khương Tuyết Nhu ngoáy ngoáy lỗ tai: ‘Muốn tôi nói xin lỗi, anh là đang nằm mộng giữa ban ngày sao?”
“Vậy tôi sẽ không trả lại tập đoàn cho cô.’ Hoắc Anh Tuấn cười lạnh một tiếng: “Cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân cũng là người thông minh, nếu như tôi không mở lời trước thì họ cũng không để cô vào trong mắt đâu.”
“Không cho thì không cho.”
Khương Tuyết Nhu không hề mất bình tính chút nào, búng một cái lấy giấy đăng ký kết hôn ra nói: “Vậy tôi cũng chỉ đành chụp một bức hình cho truyền thông, nói chúng ta chưa hề ly hôn, ba năm trước tôi cũng không thể không công khai nói chúng ta đã ly hôn vì anh đem bố tôi ra uy hiếp, anh nói xem, nếu mọi người biết chuyện này, Nhạc Hạ Thu có thể bị công chúng mảng thế nào, những năm này tình yêu của hai người đúng là được người đời ca tụng”
“Cô dám?” Hoắc Anh Tuấn mặt liền biến sắc, hung tợn cảnh cáo.
“Tôi chẳng có cái gì mà không dám”
Khương Tuyết Nhu nhướng mày, vẻ ngoài nhỏ bé nhưng rất kiêu hãnh Hoắc Anh Tuấn nhìn cô một cái, bỗng nhiên đưa tay lấy giấy đăng ký kết hôn trong tay cô cướp đi.
Khương Tuyết Nhu lập tức xoay người gắt gao lôi giấy đăng ký kết hôn lại.
Ngực Hoäc Anh Tuấn lập tức đụng vào sau lưng cô, cô tóc dài tung ra, anh tùy tiện cúi đầu là có thể ngửi được mùi hương hoa nhàn nhạt trên đầu cô, anh không nhớ nổi là hương hoa gì, nhưng đặc biệt dễ ngửi, không có cảm giác nồng hắc, người rất thoải mái Thậm chí còn dễ chịu hơn mùi hương trên người Nhạc Hạ Thu.
Anh thất thần một hồi, Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra rồi lập tức chạy vào phòng Anh sợ cô chạy trốn, vô thức nắm lấy cánh tay mềm mại của cô.
Kết quả dùng sức quá độ, cô cả người ngã vào trong ngực anh, lần này là phần lưng cô dán chặt vào ngực. Đường cong cơ thể phụ nữ khiến cho Hoắc Anh Tuấn cảm thấy vừa xa lạ nhanh chóng trở thành hơi ấm quen thuộc.
Anh khẽ cần răng, một tay giữ chặt lấy cô, một tay cố gắng phớt lờ đưa ra chộp lấy tờ giấy đăng ký kết hôn trong vòng tay Khương Tuyết Nhu.
Chương 614: Tôi là người đàn ông bình thường
Khương Tuyết Nhu dùng sức tránh né, hoàn toàn không chú ý tới thân thể mình ở trong ngực anh không ngừng nhích tới nhích lui, chờ nhận ra được cơ thể anh có phản ứng, cả khuôn mặt đỏ rực lên.
“Hoắc hèn hạ, anh là tên khốn kiếp.”
Hoắc Anh Tuấn trừ mặt đầy lúng túng bên ngoài, trong lòng cũng hết sức khiếp sợ.
Anh vẫn cho là mình đối với loại tế nhị này có sự bài xích, vì mỗi lần đối mặt với Nhạc Hạ Thu, bản năng anh cũng không chấp nhận, anh đã hoài nghỉ mình có thể không làm được chuyện đó.
Không nghĩ tới bây giờ tùy tiện ôm ôm Khương Tuyết Nhu một chút lại có cảm giác mãnh liệt.
Loại cảm giác này thật là làm cho anh thấy có chút… sỉ nhục, nhưng lại có chút mất khống chế.
Đối mặt với sự vạch trần của Khương Tuyết Nhu, anh có chút áo não nói: ‘Tôi làm sao khốn kiếp, ai bảo cô không an phận cơ chứ? Tôi vốn là một đàn ông bình thường.”
“Anh là đàn ông bình thường sao? Rõ ràng buổi sáng nay anh mới đi khám sinh lý” Khương Tuyết Nhu thốt lên Hoắc Anh Tuấn đỏ bừng cả hai tai, thiếu chút muốn bóp chết cô: “Tôi nói là tôi đưa Ngôn Minh Hạo đi”
“Anh nghĩ tôi ngu sao? Làm gì có ông chủ nào đưa nhân viên đi.” Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra, hơi thở nặng nề chỉ ra phía ngoài nói: “Anh đi ra ngoài cho tôi.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của đối phương, yểu điệu ướt át, hoa hồng đã muốn nở rộ, cả người càng thêm khó chịu: “Như thế này tôi ra ngoài thế nào được”
“Dọa cô một chút thôi, tôi thấy gương mặt này của cô là mất cả hứng thú”
Hoắc Anh Tuấn nói xong cũng hừ lạnh đi vào phòng vệ sinh của cô.
Khương Tuyết Nhu cười nhạt, anh nói cứ như là cô có hứng thú không bảng, chỉ là tại sao anh lại vào nhà vệ sinh của cô.
Người đàn ông này chán ghét đến mức phải vào nhà vệ sinh nôn ói đúng không?
Nhưng anh là người nhanh nhẹn, chắc chỉ một lát sẽ đi ra.
Kết quả đợi hơn mười phút, Hoắc Anh Tuấn không đi ra, cô cũng hết ý kiến.
Chỉ như vậy cơ thể đã có phản ứng còn cần đi khám sinh lý sao, chẳng lẽ là Nhạc Hạ Thu nhu cầu quá lớn?
Cô rùng mình một cái.
Đột nhiên cô thấy đói bụng rồi, cô hôm nay cơm trưa cũng còn chưa ăn, cô liền đi phòng bếp nấu cơm, còn cho một ít xúc xích hun khói vào cơm.
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt khó coi đi ra từ phòng vệ sinh lập tức liền ngửi thấy trong phòng mùi cơm trộn xúc xích bay ra, rất thơm, cũng cảm thấy đói.
Anh đi tới cửa phòng bếp, thấy Khương Tuyết Nhu đang đeo tạp đề hoa cúc đang nấu thức ăn, tóc buộc thành đuôi ngựa, sau lưng thướt tha duyên dáng mê người Anh chỉ mới vừa đè nén được cảm xúc ham muốn trong mình lúc này lại lần nữa hiện lên.
[Không hiểu nổi, Vệ Phương Nghi nếu trước đó lên giường với em trai của Diệp Gia Thanh, sao không ở bên cạnh ông ta, lại còn đi hại người.]
[Có gì không hiểu đâu, Diệp Diêu Đông là một người què, không có quyền thừa kế của nhà họ Diệp, tập đoàn Diệp thị vẫn là Diệp Gia Thanh làm chủ, nhà họ Vệ ở Kinh Đô vốn chẳng là cái thá gì, sau khi gả cho Diệp Gia Thanh thì trở thành gia đình giàu có.]
[Nghe nói ba năm trước, Diệp Gia Thanh đột nhiên xảy ra tai nạn, trở thành người thực vật, suýt chút nữa không tỉnh lại được, đoán chừng là Vệ Phương Nghi cùng với Diệp Diêu Đông hợp tác gây ra.]
[Ba năm trước tôi nói có thể mọi chuyện do Vệ Phương Nghi làm, mọi người còn mắng chửi thậm tệ.] “A! Khương Tuyết Nhu hèn hạ!” Vệ Phương Nghi hét ầm lên, toàn thân như phát điên, không còn tỏ ra đoạn trang gì nữa.
Sở Văn Khiêm cũng nghiến răng nghiến lợi, nhìn Khương Tuyết Nhu đã sớm biết có thủ đoạn.
Nói thật, nếu biết Diệp Minh Ngọc là con gái của Diệp Diêu Đông, anh ta cũng không cưới cô ta. Anh ta còn tính chờ Diệp Minh Ngọc thâu tóm tập đoàn Diệp thị, anh ta sẽ nuốt trọn cả tập đoàn.
Khương Tuyết Nhu xuất hiện liền phá vỡ kế hoạch.
Tiếng bước chân vang vọng trong bãi đậu xe rộng lớn. Khương Tuyết Nhu lấy chìa khóa ra bấm nút, chiếc siêu xe màu trắng trước mặt liền mở cửa trong nháy mắt.
“Khương Tuyết Nhu!”
Sau lưng, bỗng nhiên truyền tới tiếng trầm thấp lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn.
Diệp Gia Thanh lập tức quay lại, ngăn trước Khương Tuyết Nhu: “Hoắc Anh Tuấn, mời cậu cách xa con gái tôi một chút.”
Hoắc Anh Tuấn vờ như không nghe thấy, bước chân dài từng bước đi tới trước mặt Khương Tuyết Nhu.
Trước đây ở trong bữa tiệc cô đã khiến anh bất ngờ khi đứng trước người giàu có nhất nước Nguyệt Hàn mà vẫn rất lạnh lùng.
Anh có thể nhìn ra được tối nay tất cả là kế hoạch mà cô đã bày sẵn.
Trong bữa tiệc của giới nhà giàu Nguyệt Hàn, những con mắt đều nhìn vào Diệp Diêu Đông, Vệ Phương Nghi và Diệp Minh Ngọc.
Mấy kẻ ngu ngốc kia sợ rằng không thể biết được tối nay các minh tinh tự họp đã sớm khiến cho giới truyền thông chú ý mà truyền hình trực tiếp tất cả diễn biến.
Chờ sau khi lấy lại tinh thần, nếu là người có địa vị chắc chắn sẽ phủi sạch mọi quan hệ với ba người Diệp Diêu Đông. Đối với người làm thương mại, các mối quan hệ là quan trọng nhất so với tất cả mọi thứ.
Khương Tuyết Nhu dễ dàng chặt đứt đường lui của bọn họ. Cô thật sự khiến người khác không thể khinh thường.
Anh nhớ lại dáng vẻ ba năm trước của Khương Tuyết Nhu hùng hổ dọa người, có chút điên cuồng khiến người khác chán ghét. Hôm nay lắc mình một cái, không chỉ vô cùng xinh đẹp mà cô như biến thành một người khác.
Có thể thấy rằng mấy năm qua cô sống không tệ.
Anh thấy mình giống như đồ ngu, bị cô lừa gạt nhiều năm như vậy, thậm chí anh còn cảm thấy vô cùng áy náy với cô, cho đến bây giờ dù ngày hay đêm anh vẫn mất ngủ.
“Em lừa tôi, em cơ bản không chết”
Hoắc Anh Tuấn đôi mắt đen nhánh vô cùng tức giận. Bàn tay mất khống chế muốn kéo cô đi nhưng ngay lập tức bị Diệp Gia Thanh ngăn lại.
“Bác Diệp, tránh ra!”
Anh cất giọng cảnh cáo, thanh âm lạnh như băng.
Chương 602: Tránh xa là an toàn nhất
Diệp Gia Thanh tức giận định nói gì đó nhưng Khương Tuyết Nhu bỗng nhẹ nhàng đẩy ông ra, cô nhàn nhạt đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn: “Không sai! Tôi lừa anh!”
“Rất tốt, ai là người cùng phe với em? Lâm Minh Kiều hay là người của bệnh viện?” Hoắc Anh Tuấn càng nghĩ càng thấy mình ba năm y như một kẻ ngu, bị cô đùa giỡn như vậy.
Khương Tuyết Nhu nghiêng đầu, rồi cong môi cười một tiếng: “Tổng giám đốc Hoắc, nếu như ban đầu tôi không giả chết, sợ rằng bây giờ tôi đã sớm trở thành một hũ tro cốt rồi.”
“Em có ý gì?”
Cô rõ ràng cười rất xinh đẹp nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ mỉa mai khiến cho Hoắc Anh Tuấn đang tức giận bất chợt chùn bước, mặt mũi tỏa ra khí lạnh.
“Có ý gì anh còn không rõ sao? Không nhớ mình đã dồn ép tôi thế nào à?”
Khương Tuyết Nhu cười cười, từ trong túi xách lấy ra một cặp kính mát đeo lên, toàn thân toát ra vẻ thời thượng.
“Tôi là một người bình thường bị anh nhốt vào khoa tâm thần bệnh viện hàng ngày để tiêm thuốc, không thấy đầu là mặt trời. Sống như vậy có khác nào cầm tù. Tôi sớm muộn cũng bị các người ép thành một người điên!” Cổ họng Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nghẹn lại, giọng khàn đi mà nói: “Em lúc ấy tinh thần không bình thường…
“Anh có hiểu thế nào là tinh thần không bình thường và tức giận tột độ hay không?” Khương Tuyết Nhu cười nhạt.
“Tôi mất đi đứa bé, lại bị anh giam lỏng, hàng ngày anh cùng với Nhạc Hạ Thu trước mặt tôi ân ân ái ái, tôi không nên phát điên, chẳng lẽ phải bình tĩnh hay sao?”
“Hoắc Anh Tuấn, cậu thật quá tàn nhẫn với con gái tôi.” Diệp Gia Thanh nghe mà đau lòng. Lúc đầu khi ông mới tỉnh lại cũng cảm thấy tâm lý của Khương Tuyết Nhu không ổn, nhưng lại không nghĩ rằng là do bị Hoắc Anh Tuấn ép.
“Khốn kiếp!” Ông không nhịn được nữa, đấm vào mặt Hoắc Anh Tuấn một cái.
Hoắc Anh Tuấn dễ dàng chống đỡ được, thậm chí còn siết chặt cổ tay đối phương.
“Buông ra!” Đôi mắt Khương Tuyết Nhu đẹp đã đầy lạnh lùng: “Tại sao ba năm trước anh dùng bố tôi uy hiếp tôi, ba năm sau lại dùng bố tôi đối phó tôi?”
Hoắc Anh Tuấn hai tay cứng đờ, môi mỏng khẽ mím lại, hai tay từ từ bông lỏng tay của Diệp Gia Thanh ra.
Diệp Gia Thanh giật mình nói: “Cậu ta dùng bố để uy hiếp con cái gì?”
Hoắc Anh Tuấn yên lặng, Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn đối phương: “Hoắc hèn hạ, sao anh không nói gì? Năm đó anh không phải rất thích uy hiếp tôi sao?”
Một người phụ nữ cười càng rực rỡ thì Hoắc Anh Tuấn càng phiền não, anh nhớ trước kia khi nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Khương Tuyết Nhu toàn là hận thù, nhưng bây giờ lại hoàn toàn hờ hững và có chút trào phúng.
“Năm đó mọi người đều có cái sai. Bạn của em cũng không trong sạch.” Hoắc Anh Tuấn âm trầm nói.
“Đúng. Chỉ là bạn gái anh trong sạch.” Khương Tuyết Nhu quay đầu cười nói với Diệp Gia Thanh: “Bố, ban đầu anh ta bị phóng viên chụp được ảnh với Nhạc Hạ Thu, trên mạng người ta mắng chửi cô ta, anh ta đau lòng muốn chết, buộc con phải tuyên bố với mọi người rằng con và anh ta đã ly hôn nếu không anh ta sẽ không để bác sĩ An Kiệt Nhi chữa trị cho bố. Sau đó, anh trai Nhạc Hạ Thu xông đến nhà bạn con, đem hai người bạn con đánh thừa sống thiếu chết, còn suýt chút làm nhục họ, anh ta lại dùng bố để ép con không truy cứu trách nhiệm bạn gái anh ta.”
Diệp Gia Thanh nghe xong trong lòng hoảng sợ, con gái ông đã chịu bao nhiêu là khổ cực vì ông.
Ông hận mình không thể đập đầu mà chết đi, ánh mắt tức tối đỏ ngầu.
Ông hận mình tuổi tác đã cao, đánh cũng không lại Hoắc Anh Tuấn.
“Hoắc Anh Tuấn, cậu là đồ súc sinh! Không! Súc sinh vẫn còn hơn cậu!”
Hoắc Anh Tuấn khó chịu cau mày, anh trước kia từng hứa sẽ thật tốt với Khương Tuyết Nhu.
Chỉ là năm đó, những chuyện kia bị xé ra, anh không chịu nổi. Nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ tới Khương Tuyết Nhu có lẽ là vì có quá nhiều áy náy.
“Bố, không cần tức giận. Con đã buông xuống rồi.”
Khương Tuyết Nhu đẩy Diệp Gia Thanh lên xe, nhàn nhạt cười một tiếng: “Lên xe đi, nói chuyện với người như vậy chỉ tốn nước bọt.”
“Tuyết Nhu! Con yên tâm, bố nhất định báo thù cho con!” Diệp Gia Thanh tức tối nói.
Hoắc Anh Tuấn nhưởng mày, Khương Tuyết Nhu liếc mắt nhìn anh một cái, cười nói: “Báo thù làm gì chứ? Con cũng không muốn lại bị anh ta đem nhốt vào viện tâm thần. Sau này, cách xa một chút là an toàn nhất.”
Dứt lời, cô liền mở cửa lên chỗ ghế lái ngồi.
Chương 603: Hoàn toàn lột xác
Xe rời đi, Hoắc Anh Tuấn vẫn đứng ở chỗ cũ.
Khương Tuyết Nhu thò đầu ra ngoài cửa kính xe ô tô: “Tổng giám đốc Hoắc, nhường một chút được không?”
Hoặc Anh Tuấn nhìn cô với ánh mắt phức tạp. Trước mặt anh, người phụ nữ xinh đẹp đeo kính trên sống mũi thanh tú, đôi môi xinh đẹp đang mở ra.
Người phụ nữ ấy giống như đã hoàn toàn lột xác.
Để cho anh vừa thấy xa lạ, vừa có chút không rời ánh mắt sang chỗ khác được.
Anh cũng không biết mình tại sao có thể như vậy, rõ ràng anh không phải một gã đàn ông bị cám dỗ bởi dung mạo phụ nữ.
Sau mấy giây, anh bước đi.
Chiếc xe thể thao màu trắng từ trước mặt anh lái vút đi. Ngôn Minh Hạo tới gần Hoắc Anh Tuấn nói: “Cậu chủ, về thôi a!”
“Mau đi thăm dò, điều tra cho tôi cô ấy giả chết rời đi thế nào, ai là người giúp cô ấy!” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt băng giá nhìn anh ta chẳm chằm.
Ngôn Minh Hạo giật mình, vội vàng cúi thấp đầu đáp lời.
Sau khi lên xe, Hoắc Anh Tuấn đã tìm thấy facebook của Khương Tuyết Nhu.
Người phụ nữ này… ngược lại sẽ chủ động ra tay trước để chiếm được lợi ích.
Khóe môi anh giật giật, đến lúc hiểu ra thì đã bế tắc. Đáng chết!Anh bị cô đùa giỡn ba năm, rõ ràng anh tức muốn chết mà vẫn còn cười: “Ngôn Minh Hạo, cậu nói xem, ba năm trước Khương Tuyết Nhu thật sự không bị bệnh sao?”
“Cái này… Tôi không biết.” Ngôn Minh Hạo ngượng ngùng trả lời: “Chẳng qua, cô Nhạc là người có chuyên môn, cô ấy nói có bệnh, cô ấy… sẽ không lừa chúng ta chứ?” Anh ta dừng lại ở phía sau, trông rất căng thẳng.
Hoắc Anh Tuấn nghe xong giật mình.
Đúng vậy, ba năm trước, Nhạc Hạ Thu nói cô mắc chứng uất ức, anh cũng tin.
Nhưng, nếu như Nhạc Hạ Thu lừa gạt thì sao?
Anh xoa nhẹ lông mày. Không, Nhạc Hạ Thu sẽ không. Đang suy nghĩ, điện thoại di động bỗng nhiên kêu lên, là Nhạc Hạ Thu gọi tới: “Anh Tuấn, anh trở về chưa?”
“Ừ, trên đường.”
Nhạc Hạ Thu yên lặng một hồi, bỗng nhiên nói: “Em vừa mới xem tin tức, Khương Tuyết Nhu trở lại, cô ấy giống như…”
“Ừ” Hoắc Anh Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu thoáng qua hình ảnh Khương Tuyết Nhu xinh đẹp, dáng người cũng thanh tú.
“Anh Tuấn, em…” Nhạc Hạ Thu bất an cười khổ: “Em thấy cô ấy thay đổi trở nên xinh đẹp, em có chút bất an, sợ anh sẽ trở lại bên cạnh cô ấy”
“Chớ suy nghĩ bậy bạ. Anh và cô ấy cho đến giờ cũng không ở cùng nhau, anh đang về.”
Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại, tự nhủ bản thân sẽ không nghĩ đến hình ảnh Khương Tuyết Nhu nữa.
Trở lại biệt thự Hải Tân, Nhạc Hạ Thu lập tức tiến đến đón, cô ta cả người mặc một bộ quần áo ngủ màu đỏ, tràn đầy vẻ quyến rũ.
Hoắc Anh Tuấn trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến tối nay Khương Tuyết Nhu mặc lễ phục màu đỏ, đều là màu đỏ nhưng Khương Tuyết Nhu rất mê hoặc mà lại không dung tục.
“Làm sao? Em khó coi lắm sao?” Nhạc Hạ Thu nhận ra
Hoắc Anh Tuấn thất thần mấy giây, cô ta chu mỏ lắc bả vai anh.
“Không có, anh đi tắm.” Hoắc Anh Tuấn đi lên lầu.
Nhạc Hạ Thu cắn cắn môi, chờ Hoắc Anh Tuấn tắm xong đi ra cô ta nhẹ nhàng từ phía sau ôm anh, mười phần mê người nói: “Anh Tuấn, buổi tối chúng ta… Thử lại lần nữa đi.” Hoắc Anh Tuấn không nhúc nhích.
Chương 604: Tôi chờ cô
Qua bốn phút sau, anh đẩy cô ta ra: “Anh ngủ ở thư phòng “Anh Tuấn, chúng ta phải làm sao mới có được em bé?” Nhạc Hạ Thu khóc nói: “Anh có phải chê em, chê em năm đó ở nước ngoài bị…
“Không có, anh chưa từng chê em, vấn đề ở anh.” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn thoáng qua vẻ ảo não, anh không biết mình có chuyện gì, ba năm qua, anh hiểu rõ ràng mình yêu Nhạc Hạ Thu. Nhưng mỗi khi anh muốn tiến xa hơn, bản năng sẽ mâu thuẫn.
Thậm chí, có lúc bản thân anh cũng cảm thấy rằng mình có thể đang mắc chứng không thích tiếp xúc với phụ nữ.
Hội chứng này Nhạc Hạ Thu có chữa trị tâm lý cũng đều vô dụng.
Nhạc Hạ Thu lộ ra vẻ sầu khổ: “Nếu không anh đi viện kiểm tra xem, em thật không chịu nổi, em muốn.”
Cô ta cởi quần áo ra, hoàn toàn không xấu hổ nhào tới Nhưng ngay lập tức hành động này kích thích Hoắc Anh Tuấn theo bản năng phản ứng lại đẩy cô ta ra. Nhạc Hạ Thu không ngờ được mình trực tiếp bị té ngã xuống, sự sỉ nhục này khiến cho cô ta khóc ầm lên.
“Xin lỗi.” Hoắc Anh Tuấn cởi áo khoác đắp lên người cô ta, đem cô ta ôm lên giường, xoay người rời khỏi phòng ngů. Sau khi anh vừa rời đi, Nhạc Hạ Thu tức giận ở trên giường khóc lóc.
Cô ta thật sự không ngờ tới ban đầu thôi miên để Hoắc Anh Tuấn yêu mình, nhưng anh luôn phòng vệ khiến cô ta cùng anh không thể nào phát sinh quan hệ. Có lúc, cô ta muốn cùng anh thực hiện từng bước, anh vậy mà lại muốn nôn.
Ba năm rưỡi rồi.
Cô ta đã chịu đựng cuộc sống như thế này đến sắp điên rồi, cô ta thật rất muốn tìm một người đàn ông vui vẻ một trận.
Đang khó chịu, điện thoại bỗng nhiên có số lạ gọi tới. Cô ta trực tiếp tắt đi không nghe.
Nhưng không lâu chừng một phút, điện thoại lại reo, số lạ còn gửi ảnh cho cô ta. Trong ảnh, cô ta mặc áo tắm hai mảnh, ngồi trên người một gã đàn ông trung niên dáng dấp tục tăng, khóe miệng đen kịt, cặn bã, trên người toàn hình xăm, bụng béo mập, còn cô ta thì cười mặt đầy ngọt ngào.
Cô ta run bắn người. Đó là ác mộng cả đời cô ta.
Điện thoại di động lần nữa vang lên. Cô ta lập tức nghe điện thoại, bên trong truyền tới giọng đàn ông thô bỉ: “Ha ha, Nhạc Hạ Thu, không nghĩ tới cô sau khi rời khỏi nước Miên, lại muốn gả cho người giàu có nhất nước Nguyệt Hàn, cô nói xem, nếu như Hoắc Anh Tuấn biết trước kia cô liều mạng tán tỉnh anh em chúng tôi thì sẽ thế nào?”
Nhạc Hạ Thu liền biến sắc : “Lỗ Triết Hạn, ông chưa chết?”
“A! Tôi dĩ nhiên không có chết. Chết rồi không biết được cô hèn hạ thế.” Lỗ Triết Hạn cắn răng nghiến lợi nói: “Cô thật là ác. Thật may ngày đó tôi không có ở đó, nếu không sẽ bị cảnh sát bắt cùng với bọn Nhĩ Sâm”
“Tôi không biết ông đang nói gì.” Nhạc Hạ Thu cố nén hốt hoảng nói.
“Cô không nhớ?” Lỗ Triết Hạn âm hiểm cười nói: “Vậy thì tôi không thể làm gì khác hơn là đi tìm Hoắc Anh Tuấn nói một chút, năm đó cô bị chúng tôi làm nhục. Sau đó lại không biết xấu hổ chủ động phục vụ bốn anh em chúng tôi. Tình cảm ấy trong lòng thật sự khó quên, tôi còn giữ mấy tấm hình, cô có muốn tôi gửi cho anh ta hay không để cho anh ta biết bạn gái anh ta đã bôn ba thế nào.”
“Im miệng! Ông muốn thế nào?”
Nhạc Hạ Thu thật không dám nghĩ tới.
“Cũng không muốn gì nhiều, tôi gần đây có chút eo hẹp…
“Ông muốn bao nhiêu?” Nhạc Hạ Thu không nhịn được hỏi.
“Khoảng ba trăm triệu” Lỗ Triết Hạn cười hì hì nói: “Hơn nữa, tôi gần đây ở Thanh Đồng có chút nhàm chán, cô cùng tôi vui vẻ một chút.”
Nhạc Hạ Thu phát run: “Đủ rồi, ông xứng sao.”
“Ha ha, tôi cũng không phải là chưa được hưởng qua. Được rồi Nhạc Hạ Thu, cô đừng có giả vờ, người khác không biết cô thế nào, tôi thì biết rất rõ.” Lỗ Triết Hạn cười khinh bỉ: “Nhanh lên một chút, tôi thỏa mãn cô, cô cũng đừng dùng thủ đoạn bịp bợm tôi. Nếu tôi có cái gì bất trắc thì ảnh của cô sẽ tới tay Hoắc Anh Tuấn”
“Được, tôi tới ngay”
Nhạc Hạ Thu giận dữ, nhằm hai mắt lại, không thể không đồng ý.
Cô ta ngàn vạn lần không nghĩ được Lỗ Triết Hạn lại không chết, cô ta cho rằng những chuyện đó vĩnh viễn không có ai biết.
“Tôi chờ cô.”
Hoắc Anh Tuấn.
Chương 605: Nhất định sẽ có lần sau
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, Nhạc Hạ Thu thay đồ rồi đi xuống tầng dưới. Hoäc Anh Tuấn đang đứng ở cửa số lầu một, ngón tay sạch sẽ thon dài đang cầm ly rượu, thân hình anh tuấn cao ngất in lên cửa sổ, ban đêm nhìn thoáng qua người đàn ông này góc độ nào cũng đẹp, có thể khiến cho bất kể phụ nữ nào thấy anh cũng muốn phạm tội.
Nhạc Hạ Thu thoáng qua trong lòng một sự ảo não.
Hoäc Anh Tuấn là người đàn ông cô ta thấy si mê nhất, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta đều thất bại.
“Muốn đi ra ngoài?” Hoäc Anh Tuấn liếc mắt nhìn cô ta cầm túi trên tay.
“Ừm. Em hẹn bạn giải sầu một chút. Em hơi mệt.’ Nhạc Hạ Thu cúi đầu vén tóc ra sau tai, lộ ra bộ dáng có phần khổ SỞ.
Hoäc Anh Tuấn áy náy trong lòng: “Xin lỗi, anh… anh sẽ đồng ý với em tới bệnh viện khám.”
“À… tốt’ Nhạc Hạ Thu lúc này chỉ nghĩ tới việc phải ứng phó thế nào với Lỗ Triết Hạn, đáp qua loa vào câu rồi vội vã rời khỏi biệt thự.
Trong phòng im ắng trở lại.
Hoắc Anh Tuấn cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, một con mèo nhỏ mập mạp chạy đến bên cạnh chân anh kêu “Meo, meo”
Anh khom người sờ một cái vào đỉnh đầu nó, trâm thấp nói: “Mày nói xem nếu như tao vẫn không làm được thì thế nào?”
Biệt thự nhà họ Diệp.
Khương Tuyết Nhu nghe thấy tiếng điện thoại, cô liền mở cửa đi ra vườn hoa, đầu dây bên kia cất tiếng: “Cô chủ, Nhạc Hạ Thu đang tới một khách sạn, Lỗ Triết Hạn cũng đi tới đó. Nhà nghỉ trước đó gắn camera e rằng không dùng được lần này.”
Nghe vậy, Khương Tuyết Nhu có vẻ tiếc nu: “Tôi còn tưởng cô ta sẽ trực tiếp tới nhà nghỉ Lõ Triết Hạn thuê, cô ta vậy mà cẩn trọng hơn tôi nghĩ.”
“Không sao! Bọn chúng có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, cá mắc câu là được.”
“Đúng vậy, theo dõi cô ta cho kỹ, xem cô ta về khi nào”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại xuống, Diệp Gia Thanh bước ra, biểu cảm có phần phức tạp: “Tuyết Nhu, cổ đông của tập đoàn Diệp thị vừa rồi không ít người gọi cho bố, bọn họ đồng ý tạm thời bãi nhiệm chức vụ của Diệp Diêu Đông và Diệp Minh Ngọc”
“Bố, tạm thời đừng đi, phải để cho cổ phiếu tập đoàn Diệp thị tụt dốc không phanh mới đi” Khương Tuyết Nhu nhíu mày nhắc nhở.
“Được” Diệp Gia Thanh không chút do dự đáp ứng.
Khương Tuyết Nhu sửng sốt một chút, cười nói: “Bố, bố cứ vậy mà đồng ý với con sao? Cổ phiếu mà bị hạ xuống có nghĩa là mấy trăm tỷ bốc hơi đấy ạ!”
“Bốc hơi thì có sao, đối với bố bây giờ con là quan trọng nhất, chỉ cần con vui vẻ là được rồi.” Diệp Gia Thanh vừa nói xong thân thể bỗng nhiên bị choáng.
Khương Tuyết Nhu vội vàng đỡ ông: “Bố, bố sao rồi?”
“Không sao. Chắc do có tuổi rồi nên gần đây thường xuyên choáng váng đầu óc. Bố thấy từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cơ thể không được như trước nữa, chạy một chút cũng mệt muốn đứt hơi” Diệp Gia Thanh cười khổ “Đây cũng là nguyên nhân muốn đem tập đoàn Diệp thị giao cho Minh Ngọc sớm, đáng tiếc…”
Khương Tuyết Nhu chân mày dao động: “Bố, ngày mai chúng ta đi viện làm kiểm tra sức khỏe tổng thể”
“Không cần, bố năm nào cũng làm kiểm tra rồi.”
“Bố nghe con đi mà, nếu không con sẽ không yên tâm.”
Khương Tuyết Nhu kiên trì tới cùng.
Diệp Gia Thanh chăm chú nhìn con gái, hốc mắt đỏ lên: “Tuyết Nhu, đời này bố mắc nợ mẹ con con quá nhiều. Bố đúng là kẻ vô dụng, là một phế “Bố, thật ra lúc đầu con rất hận bố, nhưng cũng chẳng làm được gì, ai bảo con là con gái của bố chứ” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ cười khổ.
Chương 606: Diệp Gia Thanh bị hạ độc
Diệp Gia Thanh ảo não không thôi, ông lăn lộn thương trường nhiều năm, cuối cùng ngay cả người bên cạnh cũng nhận không rõ, ông sau này sẽ đối xử thật tốt với Khương Tuyết Nhu, con gái ông không thể chịu khổ thêm nữa.
Hôm sau, Khương Tuyết Nhu đưa Diệp Gia Thanh tới một bệnh viện tại Kinh Đô mới mở không lâu nhưng rất có uy tín để kiểm tra sức khỏe.
Mất một buổi sáng, kết quả khám cũng đã lấy được. Bác sĩ nhìn hồ sơ, cau mày nói: “Ông Diệp, trong máu của ông phát hiện có độc”
Diệp Gia Thanh sợ hết hồn: “Nhưng ba tháng trước tôi có làm kiểm tra vẫn còn bình thường mà.”
Bác sĩ lắc đầu một cái: “Độc này phát tác rất chậm, độc cũng tích phải được hai năm trong cơ thể rồi. Bình thường ông thường ho khan, nhức đầu, trong lòng buồn bực phải không?”
“Đúng!” Diệp Gia Thanh liền vội vàng gật đầu: “Tôi trước đây có hỏi bác sĩ, bác sĩ kiểm tra cho tôi có nói là di chứng sau tai nạn và do tuổi tác.”
“Vâng. Cảm ơn.”
Khương Tuyết Nhu nói xong liền kéo Diệp Gia Thanh vẫn đang đờ đẫn đi ra ngoài. Nhìn bố mình, cô bất đắc dĩ nói: “Bố, độc trong người bố nhất định là do người bên cạnh động tay động chân trong đồ ăn thức uống hàng ngày. Người này không phải ở công ty thì cũng là người trong biệt thự. Con đoán bác sĩ trước kia khám nói bố không có vấn đề cũng là do bị mua chuộc rồi”
“Mỗi lần khám bệnh đều là Minh Ngọc đưa bố đi” Diệp Gia Thanh cất giọng vừa thê lương lại vừa mỉa mai: “Bố vạn lần không nghĩ tới, dù có thế nào bố cũng đã nuôi lớn nó hai mươi mấy năm, cho nó những điều tốt nhất, thậm chí ngày hôm qua còn cho rằng nó không biết Diệp Diêu Đông mới là cha ruột của nó. Còn cả Vệ Phương Nghị, ly dị xong bố cũng cho bà ta mấy tỷ, thật không ngờ hai mẹ con đó quá đáng sợ. Chuyện hạ độc này chắc chản cũng liên quan đến hai người đó”
Khương Tuyết Nhu mím môi.
Thật may là cô đã quay lại, chậm một chút nữa, Diệp Gia Thanh ngay cả mạng sống cũng không còn.
“Bố phải đi báo cảnh sát” Diệp Gia Thanh phẫn uất nói.
“Bố, nếu bố đi báo cảnh sát lúc này sẽ bứt dây động rừng Hai mẹ con họ khẳng định sẽ mang hết tội trạng đổ lên người đã hạ độc bố. Nếu họ đã dám làm vậy, sự việc bại lộ cũng đã chuẩn bị thật kỹ càng.”
Khương Tuyết Nhu đảo mắt: “Chuyện này trước hết một bên bố lén giải độc, một bên vẫn giả vờ không biết gì cả, trở về xem xét kỹ xem người bỏ độc là giúp việc, bảo mẫu, thư ký hay là ai, đến lúc đó đem người này bắt lại để khai ra hai mẹ con kia đứng sau.”
Diệp Gia Thanh nháy mắt đã hiểu, tán thưởng con gái một cái: “Tuyết Nhu, con so với bố thông minh hơn nhiều”
“Bố, là bố quá nhân từ dễ dàng tin tưởng người khác.”
Khương Tuyết Nhu nhếch môi nói.
Trải qua nhiều chuyện như vậy cô biết đối với một số người bố cô rất nhân từ nhưng đối với chính mình lại tàn nhẫn.
“Con nói đối với…” Diệp Gia Thanh thở dài đồng cảm gật đầu.
Nếu như không phải ông quá nhân từ, ban đầu làm sao lại lấy Vệ Phương Nghi mà làm tổn thương Khương Thanh Thư đâu.
Nghĩ đến Khương Thanh Thư, ông lại đau lòng đến không thở được.
Chương 607: Uống Viagra
Sau khi Diệp Gia Thanh rời đi, Khương Tuyết Nhu lần nữa nhận được điện thoại.
“Nhạc Hạ Thu đã rời đi.”
Khương Tuyết Nhu nhìn thời gian một chút bây giờ cũng đã là mười rưỡi: “Ồ, trễ như vậy, cô ta cũng có năng lực dày vò đó.”
“Đúng vậy!” Người đầu dây bên kia cười nói: “Tôi cũng thật tò mò, Hoắc Anh Tuấn bình thường không thỏa mãn được cô ta không?”
Khương Tuyết Nhu đang muốn nói chuyện, thang máy đột nhiên ngừng ở tầng ba, Hoắc Anh Tuấn cùng Ngôn Minh Hạo từ bên ngoài đi tới, dáng người cao ráo, anh tuấn, cả người tỏa ra chất đàn ông khiến cho không có một phụ nữ nào có thể kháng cự.
Ba người đối mặt nhau, Hoắc Anh Tuấn chết trân tại chỗ.
Khương Tuyết Nhu yên lặng nhìn anh từ phía sau: “Khoa sinh lý nam?” Cả khuôn mặt xinh đẹp trở nên cổ quái: “Có thể thật sự không thỏa mãn được. Tôi có chuyện, cúp máy đây!”
Cô ấn nút tắt điện thoại.
Hoäc Anh Tuấn nghe được từ miệng cô nói hai từ “thỏa mãn, cả gương mặt tuấn tú bất giác như bị phủ một tầng sương lạnh.
“Nhìn cái gì? Tôi là tới với Ngôn Minh Hạo xem bệnh.”
Ngôn Minh Hạo khó hiểu: “…
Muốn khóc.
Người khác thì có thể phản đối, nhưng người này anh ta có thể cự tuyệt sao.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn, anh ta chỉ biết cam chịu số phận gật đầu: “Đúng đúng, tôi… gần đây thời gian quá ngắn”
Thư ký được ông chủ đưa đi khám bệnh, nghĩ cô ngu lắm hay sao?
Khương Tuyết Nhu môi đỏ mọng xinh đẹp cong lên: “Nếu như là chuyện này thì tôi có biện pháp chữa được đó.”
“Em có thể chữa được, em là bác sĩ?” Hoäc Anh Tuấn tỏ vẻ khinh thường.
“Uống Viagra”” Khương Tuyết Nhu cười híp mắt nhìn lên “Phốc…” Ngôn Minh Hạo không nhìn được cười thành tiếng Hoắc Anh Tuấn âm thầm trợn mắt nhìn Ngôn Minh Hạo một cái. Ngôn Minh Hạo thống khổ nói “Đã uống rồi nhưng vô dụng”
“Ồ như vậy à?” Khương Tuyết Nhu ý vị sâu xa nhìn sang Hoắc Anh Tuấn.
“Em nhìn tôi làm gì, tôi chưa từng uống.” Hoắc Anh Tuấn thật sự hận không một cước đá văng cô ra ngoài thang máy.
“Tôi đâu có nói anh uống rồi.” Khương Tuyết Nhu xinh đẹp duyên dáng cười, nhìn như trăng vậy.
Hoäc Anh Tuấn trong lòng dao động, trong đầu nhớ đến khuôn mặt nàng đã từng bị hủy thì không khỏi không thừa nhận cô bây giờ quá đối xinh đẹp, khiến cho đàn ông đều ngơ ngẩn Nếu như trước đây cô vẫn thường cười như vậy, có lẽ anh cũng không chán ghét cô.
Một lát sau, Khương Tuyết Nhu nói: “Dù sao, có bệnh thì nên chữa trị, nếu không trị hết, bạn gái sẽ tìm người khác thỏa mãn.”
‘Vừa nói, cô vừa nhìn Hoäc Anh Tuấn.
“Em cho răng tất cả phụ nữ đều như em hành động không thận trọng sao?” Hoắc Anh Tuấn bị ánh mắt cô nhìn vào khó chịu ra mặt, liền cất tiếng phản bác.
“Tôi hành động không thận trọng?” Khương Tuyết Nhu chỉ vào chính mình cười một tiếng.
Hừm, không thể nào nói chuyện được với người như anh.
Rõ ràng Hoắc Anh Tuấn mới là người phản bội, vậy mà có thể đổ lỗi sang cho cô.
“Được, anh nói gì thì là như vậy. Tôi cũng chẳng muốn tranh luận cùng anh.”
Thang máy bật mở, Khương Tuyết Nhu đi thẳng ra ngoài Nhìn cô đi xa, Hoäc Anh Tuấn quay đầu sâm mặt nói với Ngôn Minh Hạo: “Kinh Đô nhiều bệnh viện như vậy, tại sao cậu dẫn tôi tới bệnh viện này?”
Ngôn Minh Hạo khóc không ra nước mắt: “Là anh không muốn đi bệnh viện của cậu Quý, tôi mới mang anh tới chỗ này, bệnh viện này mới mở, nhưng bác sĩ trị sinh lý nam là rất có tiếng”
Chương 608: Tới tập đoàn Hồng Nhân
“Cút” Hoắc Anh Tuấn hung hăng trợn mắt nhìn đối phương một cái, sải bước đi ra.
Bị vợ trước bắt gặp mình đi khám sinh lý nam, chuyện này thật đáng xấu hổ.
Chết tiệt.
Sau khi rời bệnh viện, Khương Tuyết Nhu trực tiếp đi tập đoàn Hồng Nhân.
Rời đi ba năm, lễ tân đã đổi thành nhóm khác cả rồi Khương Tuyết Nhu vừa đi vào, lễ tân lập tức ngăn cô lại: “Cô là ai? Có hẹn trước không?”
“Không có hẹn trước.” Khương Tuyết Nhu tháo kính mắt xuống, lộ ra khuôn mặt tỉnh xảo tuyệt đẹp: “Tôi muốn gặp tổng giám đốc của các người.”
Lễ tân sửng sốt một chút sau đó cười lạnh nói “Nếu cô không hẹn trước thì không có tư cách gặp tổng giám đốc, coi mình xinh đẹp thì ai cũng có thể gặp sao, cô cũng không phải là đại minh tinh Thang Nhược Lan.”
“Thang Nhược Lan?“ Khương Tuyết Nhu nhíu mày.
“Thang Nhược Lan chính là nghệ sĩ đại diện mới của tập đoàn chúng tôi. Cô mau đi đi” Lễ tân không nhịn được nói.
Khương Tuyết Nhu khóe miệng vừa cười lập tức ngưng trọng lại: “Vậy tổng giám đốc bây giờ của các người là ai?”
“Cô còn không biết tổng giám đốc của chúng tôi là ai mà còn đòi gặp. Tôi nói cho cô biết, tổng giám đốc của chúng tôi là Nhạc Hạ Thụ, là vị hôn thê của Tổng giám đốc Hoäc.”
Những gì lê tân vừa nói càng làm cho đáy mắt Khương Tuyết Nhu thêm mấy phần sương lạnh. Cả người tỏa ra vẻ uy nghiêm khiến cho lễ tân có chút bất an Lúc này, sau lưng bỗng nhiên có người run giọng hỏi: “Chủ tịch Khương?”
Khương Tuyết Nhu xoay người, người đàn ông phía sau nhìn khoảng bốn mươi tuổi, râu không cạo, tóc hơi dài, hình dáng chán chường.
“Lư Hồng Khoa, anh sao lại… già nhiều như vậy?” Khương Tuyết Nhu nhướng mày kinh ngạc cười một tiếng.
“Khương chủ tịch, thật sự là cô sao? Trên mạng nói là sự thật, cô không có chết?” Lư Hồng Khoa kích động nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng.
“Ừm. Tôi chưa chết” Khương Tuyết Nhu nhìn xuống tấm thẻ nhân viên trước ngực đối phương, cau mày: “Sao anh đang là thư ký cấp cao của chủ tịch tập đoàn lại trở thành chuyên viên quản lý kho hàng được?”
Lư Hồng Khoa khó chịu cười nói “Chủ tịch Khương, cô không biết đó, ba năm trước khi nghe tin cô chết, công ty được Tổng giám đốc Hoäc trực tiếp quản lý vì dẫu sao trên phương diện pháp luật thì anh ấy cũng là chồng cô. Đám người Diêu Vân Sơn dĩ nhiên tình nguyện dựa vào ngọn núi ấy. Thật ra thì dưới sự chỉ đạo của tổng giám đốc Hoảc, tập đoàn Hồng Nhân phát triển rất tốt, tài sản tăng lên gấp đôi, chỉ là hai năm trước, Nhạc Hạ Thu trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn, là do Hoắc Anh Tuấn an bài, tôi mới bị giáng chức, tổng giám đốc Ngô thảm hại hơn, chỉ là một quản lý nhỏ. Tóm lại những người của cô trước đây đều bị đè xuống “Còn bác Xuyên thì sao?”
“Giám đốc Trịnh trở về thành phố Thanh Hải, Nhạc Hạ Thu biết cô và ông ấy quan hệ tốt, căn bản không cho ông ấy nhúng tay chuyện công ty, tôi còn nghe nói công ty còn khấu trừ hoa hồng của ông ấy.”
Khương Tuyết Nhu sắc mặt trầm xuống.
Cô thật sự không nghỉ tới Hoắc Anh Tuấn vậy mà lại đem tập đoàn Hồng Nhân giao cho Nhạc Hạ Thu.
Tập đoàn hồng nhân là tài sản thừa kế lớn nhất mà mẹ để lại cho cô, vậy mà lại để cho Nhạc Hạ Thu làm chủ.
Hoắc Anh Tuấn, nếu như tôi đã trở lại thì cái thù này nhất định phải trả “Lư Hồng Khoa, cô ấy là ai?” Lễ tân nghe Lư Hồng Khoa gọi là Khương chủ tịch bèn bối rối “Cô không biết sao, cô ấy là Khương Tuyết Nhụ, là chủ tịch chân chính của tập đoàn chúng ta, bây giờ đã trở lại.” Lư Hồng Khoa giận dữ nói: “Đây là tập đoàn của cô ấy”
Lễ tân ngu người.
Lúc này từ sảnh nghe thấy tiếng bảo vệ lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc Nhạc tới”
“Tổng giám đốc Nhạc tới rồi”
Trước mặt mọi người, Nhạc Hạ Thu mặc một bộ đồ họa tiết thiên điểu cười dịu dàng đi vào, phía sao còn có một phụ nữ mặc đồ đen đoán chừng là vệ sĩ.
Nhưng khi cô ta vừa nhìn thấy Khương Tuyết Nhu trang phục chỉnh tề liền lập tức dừng lại. Mặc dù tối qua đã nhìn thấy Khương Tuyết Nhu trên video ra mắt nhưng không ngờ được rằng nhìn thấy người thật bên ngoài so với trên video còn xinh đẹp hơn gấp bội. Nếu nói cô mới hai mươi tuổi cũng không có ai nghi ngờ được.
Chương 609: Tiểu tam cướp công ty
So sánh với chính mình, dù cố gắng dưỡng da thế nào thì hôm nay cũng đã gần ba mươi tuổi, phía dưới mắt cũng có mấy cái nếp nhăn Cô ta rốt cuộc cũng hiểu trước kia vì sao Hoắc Anh Tuấn lại yêu Khương Tuyết Nhu.
Thật sự không biết được Khương Tuyết Nhu đã đi tới đâu chữa trị khỏi mặt.
Nhưng mà dẫu cho đối phương chữa khỏi thì thế nào, cô ta vẫn là người nắm được Hoäc Anh Tuấn ở trong tay, cô chẳng là cái gì. Nghĩ như vậy, Nhạc Hạ Thu nhếch môi cười, giống như không nhìn thấy Khương Tuyết Nhu hướng thẳng thang máy mà đi “Nhạc Hạ Thu, cô đi đâu đấy? Tập đoàn này là của tôi mới đúng chứ?’ Khương Tuyết Nhu đột nhiên kéo mái tóc dài diêm dúa của đối phương xuống.
Không ngờ được cô lại đột nhiên như vậy, hoàn toàn không đếm xia gì đến hình tượng cho Nhạc Hạ Thu, khiến cô †a té xuống đất.
“A..” Nhạc Hạ Thu đau quá kêu lên.
“Cô làm gì thế?” Người phụ nữ mặc đồ đen lập tức chân tay nhạy bén nhằm Khương Tuyết Nhu động thủ.
“Ồ, tôi không cố ý đâu. Tôi không nghĩ được chỉ kéo nhẹ một cái mà cô ta đã ngã xuống.’ Khương Tuyết Nhu lúi lại về sau một bước, buông tay ra, trong tay cầm một túm tóc giả thả xuống: “Tôi vừa mới thấy hâm mộ mái tóc dài và dày của cô ta, không ngờ lại là tóc giả nha!”
“Khương Tuyết Nhụ, rõ ràng là cô cố ý. Trình Nhã Thanh, bắt cô ta lại cho tôi.” Nhạc Hạ Thu tức giận nói. Bình thường cử chỉ ưu nhã nay cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo khó coi.
“Cô ta?” Trình Nhã Thanh mím môi khinh thường nói: “Cô ta sớm đã bị cậu chủ ném ra ngoài làm việc, mấy năm nay không thấy trở lại.”
Khương Tuyết Nhu bừng tỉnh, nhìn dáng dấp Trình Nhã Thanh có thể thấy chính là người Hoäc Anh Tuấn phái tới bảo vệ Nhạc Hạ Thu giống như trước đây để Kiều Vỹ bảo vệ cô Vậy.
Thủ đoạn đối xử với phụ nữ, anh quả thật không hề thay đổi.
Thấy Nhạc Hạ Thu cùng với vệ sĩ đều bị đánh ngã, lễ tân không biết làm sao liền nói: “Tổng giám đốc Nhạc, có muốn báo cảnh sát không?”
“Báo cảnh sát cũng được.” Khương Tuyết Nhu vội vàng phụ họa: “Vừa vặn tôi cũng muốn nói với cảnh sát vài chuyện, tôi bị người khác chiếm đoạt công ty”’ “Chiếm đoạt cái gì?” Nhạc Hạ Thu cười lạnh chỉ trích.
“Hồng Nhân bây giờ là của Hoc Anh Tuấn, tôi là được Hoắc Anh Tuấn đưa lên vị trí tổng giám đốc, Khương Tuyết Nhu, nói khó nghe một chút cô chính là một người chết”
Khương Tuyết Nhu nháy mắt một cái: “Tôi vì sao lại chết được? Phía cảnh sát cũng không có làm giấy chứng tử cho tôi, tôi hoàn toàn có thể lấy lại tài sản của mình. À, đúng rồi, nghiêm chỉnh mà nói thì tôi cùng với Hoäc Anh Tuấn vẫn là vợ chồng trên phương diện pháp luật, vậy thì cô chính là tiểu tam chiếm đoạt tài sản công ty của vợ cả?”
“Chủ tịch Khương! Cô nói quá đúng.”
Lư Hồng Khoa lập tức tới bắt tay: “Đây đích thị là tiểu tam ngông cuồng nhất mà tôi từng biết “Vậy thì anh còn chưa biết rồi, tiểu tam này trước kia còn nói tôi có bệnh, để Hoäc Anh Tuấn đem tôi vào viện tâm thân.” Khương Tuyết Nhu than thở nói Lúc này đang là buổi trưa tan việc, dưới sảnh nhân viên lục tục tụ tập, nghe được lời nói của Khương Tuyết Nhu mỗi người đều thấy lạnh người, nhìn Nhạc Hạ Thu với ánh mắt khác ngày thường: “Trời ạt Ác độc quá đi mất!”
Chương 610: Không tự lượng sức
“Tôi thật không nghĩ tới bình thường nhìn cô ta cũng đoan trang, dịu dàng, tôi còn xem cô ta như nữ thần.”
“Này, nhỏ tiếng một chút, cô ta là tổng giám đốc, nếu nghe thấy mà sa thải chúng ta thì làm sao?”
Nhạc Hạ Thu tức giận đến mức mặt đen kịt lại Từ khi cô ta là công khai là bạn gái của Hoắc Anh Tuấn, ai đối với cô ta cũng a dua nịnh nọt, đều xem cô ta như nữ thần vậy, cô ta đâu có chịu được sự sỉ nhục này.
“Khương Tuyết Nhụ, cô nói thêm lời nào nữa tôi sẽ tố cáo cô tội phí báng”
“Tùy cô thôi, hôm nay tôi chỉ là tới công ty xem một chút.
Ngày mãi tôi sẽ cho mở cuộc họp cổ đông, tôi sẽ chính thức thông báo.”
Khương Tuyết Nhu đưa ngón chỉ được sơn đỏ chót chỉ vào Nhạc Hạ Thu: “Tôi sẽ tống cổ cô đầu tiên.”
Nhạc Hạ Thu giống như nghe được truyện cười vậy, cô ta cười lớn, chảy cả nước mắt: “Khương Tuyết Nhu, cô thật sự cho răng mình là cái rễ cây sao, Hồng Nhân hôm nay đã không còn là Hồng Nhân của ba năm trước nữa, được rồi, cô cứ từ từ thông báo tới cổ đông xem có đuổi được tôi đi không. Cô cứ năm mơ đi.”
“Vậy thì mỏi mắt mong chờ đi.” Khương Tuyết Nhu lúc xoay người, kéo cái thẻ nhân viên của Lư Hồng Khoa: “Còn làm cái chức quản lý kho làm gï? Đi với tôi.”
“Được” Lư Hồng Khoa mừng rỡ đi theo.
Nhưng đi qua cửa tập đoàn, Lư Hồng Khoa bắt đầu bất an: “Chủ tịch Khương, tôi có mấy lời không biết có nên nói hay không, tôi nói cô đừng nóng giận…”
“Anh là muốn nói Hoắc Anh Tuấn rất cưng chiều Nhạc Hạ Thụ, tôi không có cơ hội thẳng phải không?” Khương Tuyết Nhu liếc mắt cười nhìn anh ta một cái.
Lư Hồng Khoa lúng túng nịnh bợ: “Chủ tịch Khương, cô thật lợi h: tức đoán đúng.”
“Không có, tôi với Hoắc Anh Tuấn đã không còn ý nghĩ gì cả, anh ta cưng chiều cô ta như thế nào mặc kệ, chỉ cần tôi còn sống thì cổ đông lớn nhất chính là tôi. Anh ta sao có thể bỏ qua luật pháp được.”
Khương Tuyết Nhu từ đầu tới cuối cười, bộ dáng kia để cho Lư Hồng Khoa chợt phát hiện ra bản thân vốn không nhìn thấu được con người cô.
Trong tập đoàn, Nhạc Hạ Thu lập tức cho Trình Nhã Thanh nhanh chóng gọi điện cho Hoắc Anh Tuấn: “Tổng giám đốc Hoắc, vừa rồi, cô Khương tới Hồng Nhân, cô ấy vừa xuất hiện đã kéo tóc cô Nhạc, khiến tóc cô Nhạc bị đứt không ít da đầu cũng bị thương.”
“Đồ phụ nữ đáng chết Tôi đã bảo cô bảo vệ tốt cho Hạ Thu cơ mà” Hoặc Anh Tuấn tức giận nói.
“Tôi có nhưng mà cô Khương vừa tới liền đánh tôi không kịp trở tay, sau đó, cô ấy còn làm xấu mặt cô Nhạc, tôi mới động thủ nhưng mà… tôi không là đối thủ của cô ta. Cô Khương bây giờ đã rất lợi hại” Trình Nhã Thanh vô cùng áy náy nói Hoắc Anh Tuấn cảm thấy kinh động, Trình Nhã Thanh mặc dù không phải là người đứng đầu Thanh Long, nhưng ở nước Nguyệt Hàn cũng là người rất xuất sắc, không thể nghĩ được Khương Tuyết Nhu lại có thể đánh thắng được, không biết mấy năm nay rốt cuộc Khương Tuyết Nhu đã trải qua cái gì Trình Nhã Thanh nói tiếp: “Cô Khương cho là… cho là anh muốn chiếm tập đoàn của cô ấy”
“Tôi chiếm?” Hoắc Anh Tuấn cười nhạy: “Cô ấy đúng là tiểu nhân, Hồng Nhân chỉ là một tập đoàn nhỏ tôi vốn không có hứng thú”
“Cô Nhạc cũng nói như vậy, nhưng cô Khương lại không nghe, còn nói sẽ tổ chức cuộc họp cổ đông, còn nói sẽ đem cả anh và cô Nhạc đuổi đi”
“Không tự lượng sức” Hoắc Anh Tuấn bùng lên lửa giận ngùn ngụt: “Cô đưa Nhạc Hạ Thu đi bệnh viện kiểm tra da đầu một chút đi”
Chương 611: Quá lương thiện
“Được. Nhưng mà cuộc gọi này là tôi lén gọi cho anh, cô Nhạc không cho tôi nói với anh” Trình Nhã Thanh nhỏ giọng nói: “Cô ấy đối với chuyện ba năm trước vẫn còn áy náy, cảm thấy cô Khương cũng không dễ dàng”
“Cô ấy quá lương thiện.”
Hoắc Anh Tuấn đau lòng nói, nghĩ đến hôm qua còn nghỉ ngờ cô ta ba năm trước đã lừa anh chuyện Khương Tuyết Nhu bị chứng uất ức, anh bỗng nhiên thấy áy náy.
“Chẳng qua là từ khi cô Nhạc thấy cô Khương trở về thì y như mất hồn, đoán chừng là vì cô Khương nói rằng cô ta và anh là vợ chồng, cô ta còn mắng cô Nhạc là tiểu tam”
“Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Hạ Thu.”
Hoäc Anh Tuấn nghe thấy Khương Tuyết Nhu vô sỉ như vậy thì vô cùng tức giận.
Cúp điện thoại, Trình Nhã Thanh nhìn sang Nhạc Hạ Thu.
“Cô làm tốt lắm.’ Nhạc Hạ Thu cầm tay cô ta, khổ sở nói: “Trình Nhã Thanh, cảm ơn cô đã luôn giúp tôi.”
“Cô đừng nói như vậy. Tôi nhất định sẽ giúp cô.’ Trình Nhã Thanh cắn răng n‹ Nhạc Hạ Thu gật đầu một cái, điện thoại di động reo. Là Hoắc Anh Tuấn gọi t Cô ta vội bịt lỗ mũi, để cho tiếng nói có phần khổ sở, nghẹn ngào mới nhấn nút trả lời: “Anh Tuấn…”
“Giọng của em sao thế?” Hoắc Anh Tuấn lập tức phát hiện ra.
“Không có gì, có thể là do cổ họng có chút không thoải mái ” Nhạc Hạ Thu cười gượng nói “Được rồi, anh biết rồi, Khương Tuyết Nhu tới tìm em gây phiền phức đúng không?” Cô ta càng che giấu, Hoắc Anh Tuấn càng cảm thấy Khương Tuyết Nhu giống như một người phụ nữ không ra gì, hôm nay trong viện còn thấy cô xinh đẹp.
Anh đúng là hai mắt mù rồi.
“Anh đừng nói như vậy, em có thể hiểu được, cô ấy vốn ghét em, thấy em trở thành tổng giám đốc của Hồng Nhân nên lòng không vui.”
“Đừng nói thế, hai năm nay em vì tập đoàn Hồng Nhân mà vất vả cực khổ anh đều nhìn thấy, anh sẽ dạy dỗ cô ta”
“Anh Tuấn, cô ấy nói…hai người vân còn là vợ chồng, là thật sao?” Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên cổ họng nghẹn ngào: “Em còn có thể làm vợ của anh sao?”
“Yên tâm. Anh nói sẽ cưới em thì sẽ nhất định làm được.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Hoäc Anh Tuấn xoa xoa lông mày.
Anh trước kia không nghĩ đến vấn đề này, bởi vì thi thể Khương Tuyết Nhu anh không có thấy, anh cũng không đi thăm dò cái chết của cô, anh cho là Lâm Minh Kiều đã sớm giải quyết.
Nói như vậy thì anh và Khương Tuyết Nhu bây giờ đúng là vẫn có quan hệ vợ chồng.
“Đi điều tra một chút xem Khương Tuyết Nhu ở đâu?”
Hoắc Anh Tuấn quay sang nói với Ngôn Minh Hạo.
Tiểu khu Hãng Thịnh Lư Hồng Khoa nói chuyện điện thoại xong thì trở lại, đặc biệt nóng giận nói: “Chủ tịch Khương, thành viên ban giám đốc tập đoàn Hồng Nhân không ai nghe điện thoại, nếu có nhận thì cũng không chờ tôi nói xong thì đã cúp máy, tham dự chỉ có chú Trịnh”
“Chú Trịnh vẫn thế” Khương Tuyết Nhu vừa nói vừa cười trên ban công phun nước tưới hoa.
“Chủ tịch Khương, không tức giận sao?”
“Không cần lo lắng, ngày mai cuộc họp hội đồng quản trị sẽ đúng theo lịch thôi, anh cứ về đi, tôi có khách bây giờ.”
Khương Tuyết Nhu thản nhiên nói, chỉ nhìn anh ta chớp mắt một cái.
Lư Hồng Khoa thấy cô mười phần tự tin, cũng chỉ bán tín bán nghỉ rời đi.
Chương 612: Chỉ là tự vệ
Sau khi đối phương rời đi không lâu, Khương Tuyết Nhu mở cuộc gọi video lên cùng hai đứa trẻ bên nước Miên nói chuyện phiếm.
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm” Hiểu Khuê khuôn mặt đáng yêu như cái bánh bao nhỏ nước mắt lưng tròng, chỉ là trên miệng lem luốc sô cô la khiến cho Khương Tuyết Nhu lập tức nhăn mặt.
“Khương Hiểu Khuê, con lại giật giây mẹ nuôi mua sô cô la cho con có phải hay không?”
Khương Hiểu Khuê nhấp nháy ánh mắt đơn thuần “Không có đâu, mẹ, con bị oan mà, làm gì có.”
Hiểu Lãnh im lặng liếc cái miệng nhỏ một cái: “Thật không, sô cô la trên miệng em còn không lau sạch kìa.”
Khương Hiểu Khuê sợ hãi, lấy đầu lưỡi liếm miệng một cái, sau đó mím môi hai cái, dường như không muốn lãng phí một chút nào. Sau đó vẻ mặt vô tội nói: “Không phải, con không có ăn, là mẹ nuôi ăn sô cô la sau đó hôn con nên mới lưu lại trên mặt đó.”
Khương Tuyết Nhu che trán, làm sao cô lại sinh ra một tiểu yêu ăn vặt lại còn biết nói điêu.
Hiểu Lãnh nói: “Em cảm thấy lời nói điêu ngu ngốc này mà mẹ cũng sẽ tin sao?”
“Ai ngu ngốc chứ? Em không chơi với anh nữa.” Khương Hiểu Khuê hừ một tiếng, nhún vai làm bộ lạnh lùng.
Hiểu Lãnh thở dài, hỏi: “Mẹ, mẹ có khỏe không, người đàn ông xấu xa đó không làm khó mẹ chứ? Một mình mẹ có ổn không? Có cần con trở về giúp mẹ không?”
Khương Tuyết Nhu không nói, con trai nói giọng như cụ non thật cũng không biết giối Lúc này ngoài cửa truyền tới đạp tiếng cửa “Con yêu, mẹ có việc phải làm, chúng ta sẽ nói chuyện vào tối nay, được không?”
Khương Tuyết Nhu cúp cuộc gọi video, mới vừa đi tới, cửa bỗng nhiên bị một ai đó hung hãng đạp ra, Hoắc Anh Tuấn sải bước nhảy vào, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng trầm trầm, đáy mắt đầy vẻ tức giận.
“Khương Tuyết Nhụ, cô lại đi tìm Nhạc Hạ Thu. Cô muốn Bàn tay Hoắc Anh Tuấn không chút do dự túm lấy cổ họng cô mà bóp chặt.
Chỉ là Khương Tuyết Nhu nhanh hơn, cô không còn là cô trước đây, Hoắc Anh Tuấn còn chưa đụng phải cô cứ như con rắn linh hoạt tránh được.
Hoäc Anh Tuấn nhìn thân thủ của cô cười nói: “Nhìn dáng dấp thì Trình Nhã Thanh quả thật nói không sai, những năm này em chắc đã học không ít võ công. Nhưng đó là đối với Trình Nhã Thanh, đấu với tôi, cô vẫn còn non và xanh lắm.”
“Đương nhiên tôi biết, chỉ dùng để tự vệ thì không có vấn đề gì chứ” Khương Tuyết Nhu khuôn mặt thanh tú, tinh xarp ngẩng lên nói, hai hàng mi tuyệt đẹp chớp chớp: “Sao mà mới xa cách có mấy năm, chồng đã không chút kiêng ky ban ngày ban mặt giết vợ thế?”
“Cô gọi tôi là gì?” Hoắc Anh Tuấn cả gương mặt tuấn tú đều cơ hồ vặn vẹo: “Ai cho phép cô gọi tôi như vậy, tôi chán ghét”
“Tôi nói đúng mà. Đây không phải là giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta sao?” Khương Tuyết Nhu đưa ra một tờ giấy vẫy vẫy.
“Khương Tuyết Nhu, cô có bị bệnh không, cái giấy tờ này cũng mang theo người?” Hoắc Anh Tuấn không chút lưu tình mắng Khương Tuyết Nhu phức tạp cười một tiếng.
Lời này rất quen thuộc, chính là lời trước kia cũng từng mắng qua anh, anh trước đây cũng luôn mang giấy kết hôn bên người Đáng tiếc, hết thảy đều thay đổi.
“Tôi vốn chẳng muốn lấy nó ra, tượng đất còn có ba phần hồn”
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cười nhạt: “Hoắc Anh Tuấn, chúng ta đã kết hôn, cho dù là hợp đồng hôn nhân nhưng tôi có lấy của anh một đồng một cắc tiền nào không? Tập đoàn Hồng Nhân là thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi, anh lại mang thứ quan trọng như vậy giao cho Nhạc Hạ Thụ, anh tự tay đâm đao vào ngực tôi. Nếu anh muốn cho cô ta tài sản, lấy tài sản của anh là được, dựa vào cái gì lấy đồ của tôi?”
Chương 613: Vậy tôi nên cảm ơn hai người?
Cô càng nói càng tức giận, dù là những năm này đã học được cách kiềm chế bản thân nhưng vào giờ phút này vẫn là có chút mất bình tĩnh.
Hoắc Anh Tuấn vốn đang lửa giận bừng bừng lúc này cũng bị cô làm cho dịu lại: “Tôi làm sao biết đó là mẹ cô để lại cho cô cơ chứ.”
Khương Tuyết Nhu cười: “Đúng vậy, anh không biết, anh cái gì cũng không biết”
Rõ ràng những thứ này trước kia anh đều biết, bây giờ lại không nhớ chút nào nữa.
Cô sẽ không thể vì anh đã quên mà có thể tha thứ cho anh “Anh có thể không nhớ, nhưng anh cũng không thể vì một người phụ nữa mà đem những người khác đạp vào bùn.”
“Nhưng dù vậy thì cô cũng không nên đánh Nhạc Hạ Thu.” Hoắc Anh Tuấn tức giận: “Ai bảo chính cô giả chết, Hạ Thu phải lao tâm khổ tứ vì tập đoàn Hồng Nhân, cũng vì Hồng Nhân lập không ít thành tích.”
“Tập đoàn Hồng Nhân lớn như vậy không có nhân tài sao? Trước đây Tổng giám đốc Ngô quản lý tốt vô cùng, sao phải đến cô ta? Cô ta là học tâm lý học, cũng không phải là học quản lý, nếu cô ta muốn quản lý công ty, có thể đi tập đoàn Ánh Hạ, tại sao thế nào cũng phải tới Hồng Nhân”
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cười như không cười: “Có phải cô ta muốn cướp mọi thứ của tôi? Liệu cả tập đoàn Diệp Thị cô ta có phải cũng muốn cướp không?”
“Đủ rồi, Nhạc Hạ Thu không phải thứ người như vậy.”
Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa cắt ngang lời đối phương: “Ngay từ đầu cô ấy đã quan tâm đến việc đầu tư bất động sản. Tôi không có công ty bất động sản đứng tên mình, vì vậy tôi đã giao tập đoàn Hồng Nhân cho cô ấy.”
“Vậy tôi có phải nên cảm tạ các người giúp tôi quản lý Hồng Nhân tốt như vậy?” Khương Tuyết Nhu chợt cong môi: “Có muốn tôi trao bằng khen chăm chỉ cho cô ta hay không?”
“Khương Tuyết Nhụ, tôi phiền nhất là kiểu hành động quái gở này của cô, rất chán ghét” Hoắc Anh Tuấn đều không che giấu vẻ chán ghét trong đáy mát.
“Được, vậy anh muốn không thấy cái dáng vẻ này của tôi thì đem Hồng Nhân trả lại cho tôi, để Nhạc Hạ Thu rời khỏi đó, ngày mai tôi sẽ tới đó chỉnh đốn lại đội ngũ” Khương Tuyết Nhu không thèm để ý đến ánh mắt của anh một chút nào.
Hoắc Anh Tuấn giận đến muốn đánh mà không được, đối phương cứ làm như anh muốn chiếm tập đoàn của cô lắm ấy: “Tập đoàn nát như Hồng Nhân tôi vốn không có để trong mắt, nhưng mà ngày mai ngay trước mọi người cô phải xin lỗi Hạ Thu, để cô ấy tha thứ cho cô.”
Khương Tuyết Nhu ngoáy ngoáy lỗ tai: ‘Muốn tôi nói xin lỗi, anh là đang nằm mộng giữa ban ngày sao?”
“Vậy tôi sẽ không trả lại tập đoàn cho cô.’ Hoắc Anh Tuấn cười lạnh một tiếng: “Cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân cũng là người thông minh, nếu như tôi không mở lời trước thì họ cũng không để cô vào trong mắt đâu.”
“Không cho thì không cho.”
Khương Tuyết Nhu không hề mất bình tính chút nào, búng một cái lấy giấy đăng ký kết hôn ra nói: “Vậy tôi cũng chỉ đành chụp một bức hình cho truyền thông, nói chúng ta chưa hề ly hôn, ba năm trước tôi cũng không thể không công khai nói chúng ta đã ly hôn vì anh đem bố tôi ra uy hiếp, anh nói xem, nếu mọi người biết chuyện này, Nhạc Hạ Thu có thể bị công chúng mảng thế nào, những năm này tình yêu của hai người đúng là được người đời ca tụng”
“Cô dám?” Hoắc Anh Tuấn mặt liền biến sắc, hung tợn cảnh cáo.
“Tôi chẳng có cái gì mà không dám”
Khương Tuyết Nhu nhướng mày, vẻ ngoài nhỏ bé nhưng rất kiêu hãnh Hoắc Anh Tuấn nhìn cô một cái, bỗng nhiên đưa tay lấy giấy đăng ký kết hôn trong tay cô cướp đi.
Khương Tuyết Nhu lập tức xoay người gắt gao lôi giấy đăng ký kết hôn lại.
Ngực Hoäc Anh Tuấn lập tức đụng vào sau lưng cô, cô tóc dài tung ra, anh tùy tiện cúi đầu là có thể ngửi được mùi hương hoa nhàn nhạt trên đầu cô, anh không nhớ nổi là hương hoa gì, nhưng đặc biệt dễ ngửi, không có cảm giác nồng hắc, người rất thoải mái Thậm chí còn dễ chịu hơn mùi hương trên người Nhạc Hạ Thu.
Anh thất thần một hồi, Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra rồi lập tức chạy vào phòng Anh sợ cô chạy trốn, vô thức nắm lấy cánh tay mềm mại của cô.
Kết quả dùng sức quá độ, cô cả người ngã vào trong ngực anh, lần này là phần lưng cô dán chặt vào ngực. Đường cong cơ thể phụ nữ khiến cho Hoắc Anh Tuấn cảm thấy vừa xa lạ nhanh chóng trở thành hơi ấm quen thuộc.
Anh khẽ cần răng, một tay giữ chặt lấy cô, một tay cố gắng phớt lờ đưa ra chộp lấy tờ giấy đăng ký kết hôn trong vòng tay Khương Tuyết Nhu.
Chương 614: Tôi là người đàn ông bình thường
Khương Tuyết Nhu dùng sức tránh né, hoàn toàn không chú ý tới thân thể mình ở trong ngực anh không ngừng nhích tới nhích lui, chờ nhận ra được cơ thể anh có phản ứng, cả khuôn mặt đỏ rực lên.
“Hoắc hèn hạ, anh là tên khốn kiếp.”
Hoắc Anh Tuấn trừ mặt đầy lúng túng bên ngoài, trong lòng cũng hết sức khiếp sợ.
Anh vẫn cho là mình đối với loại tế nhị này có sự bài xích, vì mỗi lần đối mặt với Nhạc Hạ Thu, bản năng anh cũng không chấp nhận, anh đã hoài nghỉ mình có thể không làm được chuyện đó.
Không nghĩ tới bây giờ tùy tiện ôm ôm Khương Tuyết Nhu một chút lại có cảm giác mãnh liệt.
Loại cảm giác này thật là làm cho anh thấy có chút… sỉ nhục, nhưng lại có chút mất khống chế.
Đối mặt với sự vạch trần của Khương Tuyết Nhu, anh có chút áo não nói: ‘Tôi làm sao khốn kiếp, ai bảo cô không an phận cơ chứ? Tôi vốn là một đàn ông bình thường.”
“Anh là đàn ông bình thường sao? Rõ ràng buổi sáng nay anh mới đi khám sinh lý” Khương Tuyết Nhu thốt lên Hoắc Anh Tuấn đỏ bừng cả hai tai, thiếu chút muốn bóp chết cô: “Tôi nói là tôi đưa Ngôn Minh Hạo đi”
“Anh nghĩ tôi ngu sao? Làm gì có ông chủ nào đưa nhân viên đi.” Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra, hơi thở nặng nề chỉ ra phía ngoài nói: “Anh đi ra ngoài cho tôi.”
Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của đối phương, yểu điệu ướt át, hoa hồng đã muốn nở rộ, cả người càng thêm khó chịu: “Như thế này tôi ra ngoài thế nào được”
“Dọa cô một chút thôi, tôi thấy gương mặt này của cô là mất cả hứng thú”
Hoắc Anh Tuấn nói xong cũng hừ lạnh đi vào phòng vệ sinh của cô.
Khương Tuyết Nhu cười nhạt, anh nói cứ như là cô có hứng thú không bảng, chỉ là tại sao anh lại vào nhà vệ sinh của cô.
Người đàn ông này chán ghét đến mức phải vào nhà vệ sinh nôn ói đúng không?
Nhưng anh là người nhanh nhẹn, chắc chỉ một lát sẽ đi ra.
Kết quả đợi hơn mười phút, Hoắc Anh Tuấn không đi ra, cô cũng hết ý kiến.
Chỉ như vậy cơ thể đã có phản ứng còn cần đi khám sinh lý sao, chẳng lẽ là Nhạc Hạ Thu nhu cầu quá lớn?
Cô rùng mình một cái.
Đột nhiên cô thấy đói bụng rồi, cô hôm nay cơm trưa cũng còn chưa ăn, cô liền đi phòng bếp nấu cơm, còn cho một ít xúc xích hun khói vào cơm.
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt khó coi đi ra từ phòng vệ sinh lập tức liền ngửi thấy trong phòng mùi cơm trộn xúc xích bay ra, rất thơm, cũng cảm thấy đói.
Anh đi tới cửa phòng bếp, thấy Khương Tuyết Nhu đang đeo tạp đề hoa cúc đang nấu thức ăn, tóc buộc thành đuôi ngựa, sau lưng thướt tha duyên dáng mê người Anh chỉ mới vừa đè nén được cảm xúc ham muốn trong mình lúc này lại lần nữa hiện lên.
Bình luận facebook