Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 615
Chương 615: Không cần đi khám bệnh
Anh cản chặt hàm răng đi tới, lạnh như băng nói: “Cô đang dụ dỗ tôi?”
“Ặc.’ Khương Tuyết Nhu như bị sét đánh ngang tai, đôi mắt đen nhánh vô tội mở to, cô không ngờ được dáng vẻ mình lúc này lại là đi câu dẫn người khác.
“Tôi làm cái gì?”
“Lòng cô biết rõ.” Hoäc Anh Tuấn vẫn chăm chú nhìn vào.
mắt cô, trong lòng cười nhạt, bây giờ không phải là anh đang dụ dỗ cô sao.
Khương Tuyết Nhu không biết nói gì, bất giác đưa mắt nhìn xuống: “Rốt cuộc xong rồi?”
Hoắc Anh Tuấn trợn mắt nhìn cô một cái, hai tai theo bản năng đỏ lên: “Khương Tuyết Nhu, trong đầu cô đang suy nghĩ gì, còn có xấu hổ hay không?”
Khương Tuyết Nhu nhướng mày, rõ ràng anh chính là đàn ông cặn bã, tai thì đã đỏ lên rồi còn giả bộ thanh khiết: “Tôi chính là đang suy nghĩ anh không cần phải đi khám sinh lý đâu, để cho Nhạc Hạ Thu đi khám bệnh xem, phụ nữ lúc nào cũng cảm thấy không đủ là không ổn, anh vậy mà không biết à?”
“Cô cho là Hạ Thu giống cô sao?” Hoắc Anh Tuấn biết ý tứ trong lời nói của cô, buồn bực phản pháo.
Nhưng mà anh để cho Nhạc Hạ Thu đợi ba năm, cô ta có thể không thấy cô đơn sao?
Đáy mắt anh thoáng qua chút suy nghĩ phức tạp, bỗng nhiên có chút không dám chắc chắn.
“Có phải hay không trong lòng anh tôi không có một chút vị trí nào, chúng ta đã từng có cả những đứa trẻ.” Khương Tuyết Nhu mặt không đỏ tim không đập mạnh đáp trả anh Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị chẹn họng.
Anh hoài nghỉ cô còn gì đó với anh, nhưng anh không chứng cớ.
“Suy nghĩ kỹ chưa?” Khương Tuyết Nhu đột nhiên hỏi.
Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra, cau mày: “Cô nói chuyện của công ty?”
“Có trả lại cho tôi hay không thì hãy tự quyết định, nhưng nếu muốn tôi xin lỗi Nhạc Hạ Thu là không thể nào” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói: “Nhưng mà tôi cũng không phải người kiên nhẫn, lâu nhất đến ngày mai, nếu không tôi sợ tôi không khống chế được tay mình, đem những chuyện xấu hai người từng làm công bố ra ngoài.”
“Khương Tuyết Nhu, cô có phải không biết thân phận mình, dám uy hiếp tôi?” Hoắc Anh Tuấn cả người như phủ mấy tầng sương lạnh.
“Làm sao, muốn giết người diệt khẩu?” Khương Tuyết Nhu không sợ hãi chút nào.
Gương mặt tuấn tủ của Hoắc Anh Tuấn càng lúc càng thêm khó coi, ở trong mắt cô, anh không lế là một người mắc bệnh thần kinh giết người không ghê tay hay sao.
“Cô cho là tôi không dám?” Anh cắn răng cảnh cáo.
“Dám chứ. Tôi tuyệt đối sẽ không hoài nghị, chỉ là tôi bây giờ cũng không phải là người anh có thể tùy tiện bóp cổ giết chết”
Khương Tuyết Nhu cười một tiếng: “Có lẽ tôi không bằng anh, nhưng mà nếu chúng ta động thủ nhất định sẽ thu hút sự chú ý của hàng xóm láng giềng ở đây, hơn nữa khi anh bước vào đây, camera đã ghi lại, nếu như tôi chết, khẳng định rằng anh cũng không thoát được Tình nghĩ.
Coi như anh muốn dùng tiền che giấu chân tướng, có thể cũng khó tránh khỏi sẽ kinh động người khác, ví dụ như… người nhà họ Sở bọn họ vốn vẫn trăm phương ngàn kế muốn tranh đoạt vị trí gia đình giàu có bậc nhất Nguyệt Hàn, chắc hẳn bọn họ sẽ nằm cơ hội này hoàn toàn để cho anh thân bại danh liệt thậm chí. .. Ở tù”
“Cô phân tích thật đúng là mạch lạc rõ ràng nha”
Hoäc Anh Tuấn dù giận nhưng vẫn cười, cô thật đúng là cho rằng anh sẽ giết chết cô, chuyện phạm pháp đó cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ, cô lại cho rằng anh tồi tệ như thế?”
“Được rồi được rồi” Khương Tuyết Nhu cúi đầu cắt đồ ăn “Trước kia anh có thể sử dụng bố tôi cùng Lâm Minh Kiều uy hiếp tôi, nhưng mà bố tôi giờ đã rất tốt, Minh Kiều cũng không có ở đây, tôi một thân một mình, chân trân không sợ mang giày”
Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm gáy cô, anh biết cô đang nói sự thật Lại cũng không có bất kỳ cái chuôi nào để có thể uy hiếp được người phụ nữ này.
Anh trầm mặc một hồi, rồi nói: “Tôi có thể đáp ứng cô nhưng cô phải cùng tôi đi làm thủ tục ly dị”
“Không được.” Khương Tuyết Nhu cũng không ngẩng đầu lên mà liền trực tiếp cự tuyệt.
Hoắc Anh Tuấn cả giận: “Cô đừng có không biết xấu hổ, tôi đã rất nhượng bộ.”
Khương Tuyết Nhu quay đầu, nhíu mày: “Nếu như anh không đề bạt Nhạc Hạ Thu làm tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Nhân tôi cũng không đến mức làm thế này. Tôi rất không thoải mái, nhất là hôm nay còn để cho.
Thang Nhược Lan làm phát ngôn đúng là rất lợi hại nha, anh mang tất cả những người tôi ghét tụ tập đến tập đoàn của tôi, sao anh không mang cả Khương Kiều Nhân cũng gọi trở về để thu gom đủ ba đóa bạch liên hoa, triệu hồi thần long”
Hoäc Anh Tuấn nhíu mày nói: “Trong mắt cô ai cũng đáng ghét, cô chính là có vấn đề”
Anh cản chặt hàm răng đi tới, lạnh như băng nói: “Cô đang dụ dỗ tôi?”
“Ặc.’ Khương Tuyết Nhu như bị sét đánh ngang tai, đôi mắt đen nhánh vô tội mở to, cô không ngờ được dáng vẻ mình lúc này lại là đi câu dẫn người khác.
“Tôi làm cái gì?”
“Lòng cô biết rõ.” Hoäc Anh Tuấn vẫn chăm chú nhìn vào.
mắt cô, trong lòng cười nhạt, bây giờ không phải là anh đang dụ dỗ cô sao.
Khương Tuyết Nhu không biết nói gì, bất giác đưa mắt nhìn xuống: “Rốt cuộc xong rồi?”
Hoắc Anh Tuấn trợn mắt nhìn cô một cái, hai tai theo bản năng đỏ lên: “Khương Tuyết Nhu, trong đầu cô đang suy nghĩ gì, còn có xấu hổ hay không?”
Khương Tuyết Nhu nhướng mày, rõ ràng anh chính là đàn ông cặn bã, tai thì đã đỏ lên rồi còn giả bộ thanh khiết: “Tôi chính là đang suy nghĩ anh không cần phải đi khám sinh lý đâu, để cho Nhạc Hạ Thu đi khám bệnh xem, phụ nữ lúc nào cũng cảm thấy không đủ là không ổn, anh vậy mà không biết à?”
“Cô cho là Hạ Thu giống cô sao?” Hoắc Anh Tuấn biết ý tứ trong lời nói của cô, buồn bực phản pháo.
Nhưng mà anh để cho Nhạc Hạ Thu đợi ba năm, cô ta có thể không thấy cô đơn sao?
Đáy mắt anh thoáng qua chút suy nghĩ phức tạp, bỗng nhiên có chút không dám chắc chắn.
“Có phải hay không trong lòng anh tôi không có một chút vị trí nào, chúng ta đã từng có cả những đứa trẻ.” Khương Tuyết Nhu mặt không đỏ tim không đập mạnh đáp trả anh Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bị chẹn họng.
Anh hoài nghỉ cô còn gì đó với anh, nhưng anh không chứng cớ.
“Suy nghĩ kỹ chưa?” Khương Tuyết Nhu đột nhiên hỏi.
Hoäc Anh Tuấn ngẩn ra, cau mày: “Cô nói chuyện của công ty?”
“Có trả lại cho tôi hay không thì hãy tự quyết định, nhưng nếu muốn tôi xin lỗi Nhạc Hạ Thu là không thể nào” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt nói: “Nhưng mà tôi cũng không phải người kiên nhẫn, lâu nhất đến ngày mai, nếu không tôi sợ tôi không khống chế được tay mình, đem những chuyện xấu hai người từng làm công bố ra ngoài.”
“Khương Tuyết Nhu, cô có phải không biết thân phận mình, dám uy hiếp tôi?” Hoắc Anh Tuấn cả người như phủ mấy tầng sương lạnh.
“Làm sao, muốn giết người diệt khẩu?” Khương Tuyết Nhu không sợ hãi chút nào.
Gương mặt tuấn tủ của Hoắc Anh Tuấn càng lúc càng thêm khó coi, ở trong mắt cô, anh không lế là một người mắc bệnh thần kinh giết người không ghê tay hay sao.
“Cô cho là tôi không dám?” Anh cắn răng cảnh cáo.
“Dám chứ. Tôi tuyệt đối sẽ không hoài nghị, chỉ là tôi bây giờ cũng không phải là người anh có thể tùy tiện bóp cổ giết chết”
Khương Tuyết Nhu cười một tiếng: “Có lẽ tôi không bằng anh, nhưng mà nếu chúng ta động thủ nhất định sẽ thu hút sự chú ý của hàng xóm láng giềng ở đây, hơn nữa khi anh bước vào đây, camera đã ghi lại, nếu như tôi chết, khẳng định rằng anh cũng không thoát được Tình nghĩ.
Coi như anh muốn dùng tiền che giấu chân tướng, có thể cũng khó tránh khỏi sẽ kinh động người khác, ví dụ như… người nhà họ Sở bọn họ vốn vẫn trăm phương ngàn kế muốn tranh đoạt vị trí gia đình giàu có bậc nhất Nguyệt Hàn, chắc hẳn bọn họ sẽ nằm cơ hội này hoàn toàn để cho anh thân bại danh liệt thậm chí. .. Ở tù”
“Cô phân tích thật đúng là mạch lạc rõ ràng nha”
Hoäc Anh Tuấn dù giận nhưng vẫn cười, cô thật đúng là cho rằng anh sẽ giết chết cô, chuyện phạm pháp đó cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ, cô lại cho rằng anh tồi tệ như thế?”
“Được rồi được rồi” Khương Tuyết Nhu cúi đầu cắt đồ ăn “Trước kia anh có thể sử dụng bố tôi cùng Lâm Minh Kiều uy hiếp tôi, nhưng mà bố tôi giờ đã rất tốt, Minh Kiều cũng không có ở đây, tôi một thân một mình, chân trân không sợ mang giày”
Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm gáy cô, anh biết cô đang nói sự thật Lại cũng không có bất kỳ cái chuôi nào để có thể uy hiếp được người phụ nữ này.
Anh trầm mặc một hồi, rồi nói: “Tôi có thể đáp ứng cô nhưng cô phải cùng tôi đi làm thủ tục ly dị”
“Không được.” Khương Tuyết Nhu cũng không ngẩng đầu lên mà liền trực tiếp cự tuyệt.
Hoắc Anh Tuấn cả giận: “Cô đừng có không biết xấu hổ, tôi đã rất nhượng bộ.”
Khương Tuyết Nhu quay đầu, nhíu mày: “Nếu như anh không đề bạt Nhạc Hạ Thu làm tổng giám đốc của tập đoàn Hồng Nhân tôi cũng không đến mức làm thế này. Tôi rất không thoải mái, nhất là hôm nay còn để cho.
Thang Nhược Lan làm phát ngôn đúng là rất lợi hại nha, anh mang tất cả những người tôi ghét tụ tập đến tập đoàn của tôi, sao anh không mang cả Khương Kiều Nhân cũng gọi trở về để thu gom đủ ba đóa bạch liên hoa, triệu hồi thần long”
Hoäc Anh Tuấn nhíu mày nói: “Trong mắt cô ai cũng đáng ghét, cô chính là có vấn đề”