Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 590-600
Chương 590: Khương Tuyết Nhu trở về
Khi đó trong lòng anh liền muốn vạch trần bộ mặt nạ lãnh đạm của cô.
Sau đó, đích thân anh vạch trần.
Đêm hôm đó, hình dáng làm bộ ổn định nhưng trong con người lại lộ ra ngượng ngùng, cho tới bây giờ anh đều nhớ.
Chỉ tiếc… Cảnh còn người mất.
Ba năm sau.
Ở nước Miên.
Trong gương, khuôn mặt bị quấn vải thưa chậm rãi được mở ra, lộ ra bên trong là một khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan tinh xảo chói mắt, người đàn bà bên trong chậm rãi sờ lên da thịt mềm mại của mình, chữa hết những năm này, khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô rất ít khi thấy ánh mặt trời, giống như tuyết trắng nõn, như tơ lụa vậy.
Hôm nay nói cô là thiếu nữ mười tám tuổi cũng không quá đáng.
“Oa, mẹ, thì ra mẹ thật là đẹp oh”
Một đứa trẻ bỗng nhiên nhào tới trên đùi cô, mặt đầy vui vẻ nhìn cô.
“Nói nhảm, em cũng không nhìn một chút nét đẹp là gien di truyền từ ai.” Sau lưng thằng bé trai lộ ra vẻ mặt đầy vui mừng: “Không phải ai cũng sinh anh ra với hình tượng soái ca như thế này.”
Khương Tuyết Nhu che trán.
Được rồi, thật ra ai cũng không dám tin là cô nhìn còn trẻ tuổi như vậy, mà cũng đã có hai đứa con nói chuyện lưu loát như vậy rồi.
“Nhưng mà em nhìn dáng dấp một chút cũng có vẻ không giống mẹ a, em khẳng định giống như cái người bố thúi bại hoại đó rồi.” Đứa trẻ mặt lộ khổ não.
Khương Tuyết Nhu cũng lộ nét mặt phiền não.
Đều nói nữ nhi giống ba, con trai giống như mẹ. Thật là một chút cũng nói không sai.
Mặc dù Hiểu Lãnh và Hiểu Khê là sinh đôi, nhưng quả thật không quá giống nhau.
“Không sai, con quả thật giống như cái người bố thúi bại hoại đó, Hiểu Khê của chúng ta dễ thương hơn nhiều.” Lâm Minh Kiều khom người sờ cái đầu hạt dưa của Hiểu Khê một cái.
“Minh Kiều… . Khương Tuyết Nhu nhìn cô: “Tớ chuẩn bị trở về nước, cậu đi chứ ?”
Lâm Minh Kiều đảo mắt: “Qua ít ngày nữa đi, trong tay tớ còn có một hạng mục vẫn chưa xong”
Khương Tuyết Nhu hơi đau lòng nhìn cô: “Không có chuyện gì, những chuyện kia đều đã qua, lần này trở về tớ sẽ đích thân…“
“Không cần, tớ sẽ đích thân đối phó với Nhạc Trạch Đàm.” Lâm Minh Kiều bỗng dưng ngẩng đầu: “Tớ đã không còn yếu ớt như cậu tưởng tượng vậy đâu.
“Vậy thì tốt.” Khương Tuyết Nhu che đậy đáy mắt phức tạp: “Lần này trở về nước tớ tạm thời không thể mang hai đứa nhỏ trở về, bọn nhỏ tạm thời giao cho cậu vậy”
“Yên tâm, chúng ta quan hệ thế nào, huống chi đây đều là con gái nuôi con trai nuôi của tớ.” Lâm Minh Kiều cười vỗ bả vai của Khương Tuyết Nhu.
“Mẹ, con có thể cùng mẹ trở về chung” Hiểu Lãnh ngẩng đầu lên nói: “Con có thể giúp mẹ.”
“Ngoan, mẹ biết con có thể làm, nhưng mà Hiểu Khê cần con chăm sóc.” Khương Tuyết Nhu sờ cái đầu hạt dưa của cậu bé một cái: “Hơn nữa… Nếu như người nhà họ Hoắc bên kia phát hiện các con, sẽ đem các con cướp đi.”
“Lúc trước mẹ các con ban đầu đã xài nội công thầm hậu mới có thể giữ được các con.” Lâm Minh Kiều cúi đầu nói nghiêm túc: “Chủ yếu nhất là bố con lập tức muốn đón mẹ ghẻ ác độc kia, người đàn bà kia so với mẹ ghẻ của công chúa Bạch Tuyết còn ác độc hơn nữa, nếu như bố con phát hiện sự tồn tại của các con, sẽ đem các con giao cho cái bà mẹ ghẻ ác độc đó chăm sóc”
Khương Hiểu Khê bị dọa đến lập tức ôm lấy bắp đùi Lâm Minh Kiều: “Vậy con không trở về, con không cần mẹ ghẻ.”
Chân mày Hiểu Lãnh phiền não nhíu chặc: “Được rồi, vậy thì con cố ở lại đây một khoảng thời gian, nhưng mà mẹ phải mau sớm tới đón chúng con.”
“Được.”
Khương Tuyết Nhu mỉm cười gật đầu, mặc dù rất không bỏ được các con của mình, nhưng cô nhất định phải trở về.
Hai ngày sau.
Khương Tuyết Nhu mới vừa xuống phi cơ, một bóng người anh tuần nho nhã lập tức tiến lên đón.
“Tuyết Nhu, hoan nghênh em trở về nước.” Lương Duy Phong mỉm cười tiến lên giúp cô nhận lấy hành lý: “Không mang bọn nhỏ Hiểu Lãnh trở lại sao?”
Chương 591
“Tôi để cho Minh Kiều chăm sóc bọn nhỏ rồi, Duy
Phong…”
“Nhà đều đã sửa sang chuẩn bị xong, tôi bây giờ đưa em về đó.”
Lương Duy Phong đưa cô lên xe.
Trên xe bật radio, một trang báo trong nước đang đọc một ít tin tức: “Theo những người liên quan tiết lộ, tổng giám đốc Hoắc người giàu nhất nước Nguyệt Hàn đã hào phóng ném ra chín trăm tỷ chỉ vì để đặt may áo cưới cho bạn gái, nghe nói là bộ lễ phục này, tổng giám đốc Hoắc chuẩn bị suốt hai năm, hai người nói yêu thương nhau đã xấp xỉ bốn năm, lần này rốt cuộc chuyện tốt cũng sắp đến.”
Lương Duy Phong nhanh chóng nhìn Khương Tuyết Nhu một cái, thấy sắc mặt cô bình tĩnh, mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi cũng nghe nói tin tức này, nghe nói là thật sắp kết hôn rồi.”
“Tốt vô cùng. Ánh mắt Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt, cô cũng không khó chịu, từ sau khi cô bị giam vào khoa tâm thần chữa trị, cô đối với Hoắc Anh Tuấn cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng: “Chẳng qua là tôi cho là bọn họ hẳn đã sớm kết hôn rồi.”
Lương Duy Phong nói: “Đã sớm ở chung, mặc dù không có kết hôn nhưng cũng tựa như kết hôn.” Khương Tuyết Nhu cười cười: “Rất bình thường.”
Thời điểm trước khi hai người ly dị đã thường xuyên qua lại với nhau, huống chi sau khi cô “chết”, chắc là như cá gặp nước.
Lương Duy Phong thấy cái bộ dạng này của cô mỗi giật giật, muốn nói lại thôi.
Một tiếng đồng hồ sau, xe lái vào khu biệt thự Hằng Thịnh.
Anh vì cô mà mua phòng ở lầu tám, bốn gian lớn hai gian nhỏ, bên trong còn có sân thượng rộng lớn, còn có hai gian phòng nhỏ cho trẻ con, trong phòng con trai lấy màu xanh da trời làm chủ đạo, trên ga giường cũng là hoa văn mà Hiểu Lãnh thích nhất hình người nhện, phòng con gái là màu hồng, phía trên bày đủ các loại các dạng búp bê.
Khương Tuyết Nhu nhìn mà ngẩn ra.
Lương Duy Phong ôn giải thích rõ: “Tôi nghĩ Hiểu Lãnh và Hiểu Khê cũng không thể ở nước ngoài mãi như vậy, sớm muộn gì thì em cũng sẽ đem bọn nhỏ đón trở lại mà, nhà cũng là dựa theo sở thích của bọn nhỏ mà sắp xếp, trong khu vực còn có nhà trẻ, hoàn cảnh phương tiện cũng rất tốt, bên cạnh còn có trường tiểu học, trường trung học cấp hai, trường trung học cấp ba, đều là trường học đứng đầu nhất Kinh Đô.”
Khương Tuyết Nhu nghe thật lâu không lên tiếng. Nếu nói là trong lòng không cảm động thì đó là không thể nào.
Ba năm nay, nếu như không phải là Lương Duy Phong, Ngôn Minh Hạo và Hoắc Phong Lang ba người bọn họ hỗ trợ, có lẽ cô vẫn còn đang ở trong cái phòng bệnh đó, mỗi ngày bị chích thuốc mà điên cuồng, nói không chừng bây giờ sớm đã trở thành người điên trong bệnh viện rồi.
Sau đó xuất ngoại sau, Lương Duy Phong cũng luôn là trợ giúp ba mẹ con bọn họ.
Có thể nói, không có anh ta, sẽ không có mình ngày nay.
Bây giờ trở về nước, anh lại là như vậy chu đáo hơn mình tưởng tượng.
“Tuyết Nhu, em đừng suy nghĩ quá nhiều, những thứ này đều là tôi cam tâm tình nguyện” Lương Duy Phong cười nói: “Từ năm ấy ở Thanh Đồng gặp em, trong lòng tôi lại không thể chứa nổi bất kỳ người nào, em yên tâm đi làm chuyện của mình, tôi sẽ ở chỗ này chờ em.”
“Duy Phong, tôi chẳng qua là… Cảm thấy mình không xứng với anh.” Khương Tuyết Nhu phát ra áy náy tràn đầy từ nội tâm.
“Em nói như vậy là bởi vì Hiểu Lãnh và Hiểu Khê?” Lương Duy toàn tâm toàn ý nói: “Ở trong mắt tôi, bọn nhỏ là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất mà tôi đã từng gặp, cho tới bây giờ không phải cảm thấy gánh nặng, nếu như có thể trở thành bố của bọn nhỏ thì đó là vinh hạnh của tôi.”
Khương Tuyết Nhu lần nữa lộ vẻ xúc động.
Ngay những lúc này, cô luôn vô số lần hối hận tại sao ban đầu mình lại yêu Hoắc Anh Tuấn, mà không phải là anh.
Lương Duy Phong mới thật sự là xứng đáng được quý trọng.
“Duy Phong, xin lỗi, tôi bây giờ không thể cho anh bất kỳ cam kết gì, tôi lần này trở về mục đích duy nhất chính là báo thù.” Khương Tuyết Nhu như đinh đóng cột.
“Tôi biết, ba năm tôi cũng đã chờ, một thời gian ngắn nữa không lẽ tôi cũng chờ không nổi hay sao.”
Chương 592: Tiệc kỉ niệm ba mươi năm ngày thành lập tập đoàn Diệp thị
Lương Duy Phong sờ đầu cô một cái: “Chuẩn bị thật tốt một chút, tối nay tập đoàn Diệp thị kỉ niệm ba mươi năm sáng lập.”
Khách sạn Hiền Châu.
Một buổi lễ long trọng đang được cử hành.
Những năm này, toàn bộ nhà họ Diệp xảy ra quá nhiều chuyện.
Ba đầu năm, Diệp Gia Thanh hôn mê thật lâu bỗng nhiên tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, ông lập tức muốn ly dị với Vệ Phương Nghi, nhưng mà Vệ Phương Nghi sống chết không đồng ý, sau đó đưa lên tòa án, tòa án rốt cuộc xử xuống hai người ly dị, nhưng mà hai người còn có một đứa con gái chung là Diệp Minh Ngọc.
Diệp Minh Ngọc sau khi gả cho Sở Văn Khiêm, thân phận thăng tiến như diều gặp gió, những năm này chẳng những đứng vững vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, mà còn cùng tập đoàn Sở thị thành lập công ty điện thương, nghe nói tập đoàn này có tổng giá trị vượt xa tập đoàn Diệp thị. Mới một thời gian ngắn đã đột phá sáu trăm ba mươi nghìn tỷ.
Mà hôm nay là ngày kỉ niệm tập đoàn Diệp thị đã thành lập được ba mươi năm, tập đoàn lại cử hành bữa tiệc lớn nhất chưa từng có trong lịch sử, chẳng những mời đại thiên vương cao cấp nhất đứng đầu nước Nguyệt Hàn, các đại thương giới nhà giàu có, nhân vật nổi tiếng tất cả đều được mời đến.
Trong phòng tiệc.
Diệp Gia Thanh xã giao hoàn mấy vị tân khách, vừa quay đầu, liền thấy bị những nhà giàu có cửa hàng tổng hợp quyền quý đang vây quanh Diệp Diêu Đông.
Trong lòng ông thoáng qua một chút phức tạp.
Ba năm nay, sau khi ông tỉnh lại, rất nhiều chuyện tựa hồ cũng thay đổi.
Khương Tuyết Nhu tự sát, Diệp Diêu Đông trước giờ vẫn luôn tự ti lại trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn, hôm nay Diệp Diêu Đông giống như thay đổi thành một con người khác vậy, mặc dù là vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng hăm hở, bày mưu lập kế, thậm chí rất nhiều tâm phúc của ông cũng hoàn toàn bị Diệp Diêu Đông thay đổi.
Nhưng cân nhắc đến Diệp Diêu Đông cũng là em trai ruột của mình, hơn nữa khi ông hôn mê thì ông ta cũng đã ra sức bồi dưỡng Diệp Minh Ngọc, Diệp Gia Thanh cũng chỉ đành mở một con mắt nhắm một con mắt.
Cũng may, Diệp Minh Ngọc cuối cùng cũng hiểu chuyện, những năm nay cũng rất cố gắng.
Chẳng qua là mỗi lần ông thấy Diệp Minh Ngọc, cũng sẽ cảm thấy mình thiếu nợ Khương Tuyết Nhu quá nhiều.
“Gia Thanh, thì ra ông ở chỗ này. Vệ Phương Nghi đi tới, không yên lòng nói: “Ông định tối nay lúc nào tuyên bố để cho Minh Ngọc chính thức đảm nhiệm chức CEO của tập đoàn, để cho con bé cùng với Sở thị thành lập hùn vốn mở xí nghiệp.”
Diệp Gia Thanh đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét: “Ai bảo bà tới nơi này.”
“Ai, tôi làm sao lại không thể tới, tôi lại là mẹ ruột của Minh Ngọc.” Vệ Phương Nghi hành động kênh kiệu nói: “Ông nhìn Minh Ngọc nhà chúng ta nhiều một chút, bây giờ nó có thể làm được cái gì rồi, đã nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn chưa yên tâm đưa Diệp thị cho nó trông coi sao”
Diệp Gia Thanh quả thực lười để ý bà ta, người đàn bà Vệ Phương Nghi này liếc mắt nhiều một chút liền khiến cho ông cảm thấy nôn mửa.
“Chị dâu, anh hai.” Diệp Diêu Đông mỉm cười ngồi xe lăn tới.
“Tôi đã nói rồi, bà ta đã không phải là chị dâu của em nữa.” Diệp Gia Thanh trầm giọng cảnh cáo.
“Biết biết, rồi rồi.” Diệp Diêu Đông cười nói: “Anh hai, hôm nay anh có thấy thành tích lần này của Minh Ngọc không, em thật cảm thấy mình đã già rồi, bây giờ tuổi trẻ bọn nhỏ thật là người thiên hạ, mới vừa nãy những vị tân khách kia vẫn luôn đang khen anh hai có phúc, mới có thể sinh ra đứa con gái ưu tú như vậy!”
Diệp Gia Thanh gật đầu một cái: “Minh Ngọc hai năm qua quả thật biểu hiện không tệ, để cho con bé đảm nhiệm CEO cũng tốt, lát nữa sau khi lên sân khấu anh sẽ tuyên bố.”
“Anh hai, thật ra thì điều em lo lắng chính là sau khi Minh Ngọc nhậm chức CEO, trong tay không có cổ phần, chỉ sợ sẽ có chút khó khăn khiến kẻ dưới không phục tùng.”
Diệp Diêu Đông thấp giọng nói: “Em lúc trước nghe được những người góp vốn khác của công ty không chịu phục, dẫu sao tổng giám đốc là bố, thì CEO cũng là người nhà họ Diệp của chúng ta.
Diệp Gia Thanh cổ quái nhìn ông ta một cái: “Diêu Đông, nếu như anh cho Minh Ngọc cổ phần, tương đương với xác định tương lai Diệp thị chính là giao vào trong tay con bé, em thật nguyện ý sẽ bên cạnh hỗ trợ Minh Ngọc sao?”
“Anh, anh là anh ruột của em, em từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, vẫn luôn là anh ở đây chăm sóc em, em làm sao lại cùng anh so đo những thứ này, hơn nữa em không có con cái, đã sớm xem Minh Ngọc là con gái ruột của em rồi.” Mặt Diệp Diêu Đông cười nhạt cười: “Sau này em sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ con bé, để cho nhà họ Diệp chúng ta đi xa hơn.”
Chương 593
“Cám ơn.” Diệp Gia Thanh lộ vẻ xúc động vỗ vỗ bả vai ông ta: “Thật ra thì những năm nay thân thể anh không khỏe mạnh bằng lúc trước, sau này Diệp thị liền giao cho các người.
“Đây là chuyện em phải làm.
Diệp Diêu Đông mới vừa nói xong, cửa đột nhiên truyền tới một trận xôn xao.
Có người hồ: “Tổng giám đốc Hoắc tới.”
Tổng giám đốc Hoắc, hôm nay Hoắc Anh Tuấn chính là người nắm quyền nhà họ Hoắc, đã từng là cậu cả Hoắc.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may khéo léo, bên trong phối hợp áo sơ mi màu xanh da trời cùng nơ con bướm, chỉ cần nhìn qua quần áo chỉnh tế, gọn gàng, dáng người thon dài cao ngất, một gượng mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt tinh xảo khuôn mặt anh tuấn cũng đủ khiến cho người khác có thể hít ngược lại một hơi lạnh.
Ánh đèn của buổi tiệc đèn rơi vào trên mặt anh.
Dù là qua bất kể bao nhiều năm, người đàn ông này giống như rượu ngon cất càng lâu càng đậm đà, chẳng những càng phát ra ánh sáng chói mắt, trên người đã có sẵn khí chất sang trọng và mạnh mẽ cũng càng ngày càng đậm hơn.
Cách đó không xa Diệp Minh Ngọc giống như bị trúng tiếng sét ái tình nhìn mà tinh thần rạo rực.
Người đàn ông này, bất kể là nhìn bao nhiêu lần, đều không cảm thấy chán.
Nhìn thêm chút nữa Sở Văn Khiêm bên người mặc tây trang màu đen giống vậy, mặc dù những năm này thân phận của Sở Văn Khiêm cũng như nước dâng thuyền cao, nhưng cái loại khí chất tôn quý này thì cũng không cách nào so sánh với Hoắc Anh Tuấn.
“Vợ, em đang nhìn cái gì?” Sở Văn Khiêm âm u cười chớp mắt, anh ta giận nhất chính là những năm này một mực cố gắng đuổi theo, nhưng cái người Hoắc Anh Tuấn này giống như trời sinh đã là thiên tài buôn bán, anh ta luôn là kém hơn như vậy một chút xíu, hơn nữa mặc dù là ở đâu, Hoắc Anh Tuấn vẫn luôn là người được mọi người nhìn chăm chú nhất.
“Em chính là cảm thấy kỳ quái làm sao anh ta lại tới đây.” Diệp Minh Ngọc cười giả ngơ ở trong tay anh ta.
Sở Văn Khiêm chớp mắt: “Có thể có liên quan đến Khương Tuyết Nhu, dẫu sao Khương Tuyết Nhu cũng là vợ trước của anh ta, lần trước bố em mừng đại thọ năm mươi anh ta cũng tới.”
“Thôi đi, bố em lần trước một chút cũng không hoan nghênh anh ta, em nghe nói Khương Tuyết Nhu thật ra là bị anh ta và Nhạc Hạ Thu ép bức đến mức đang sống sờ sờ mà phải tự sát.”
Nhớ tới chuyện này, Diệp Minh Ngọc liền không nhịn được mà run run, vui mừng ban đầu mình thật may không gả cho anh.
“Đúng vậy, anh cũng thật bội phục anh ta mặt dày vô sỉ.” Khóe miệng Sở Văn Khiêm nói giọng mỉa mai.
Bàn luận về việc đối với nữ nhân ra tay tàn ác, anh ta thật là không bằng phân nửa Hoắc Anh Tuấn.
Bên kia, Diệp Gia Thanh mới nhìn đến Hoắc Anh Tuấn thì cả khuôn mặt đều tối.
Hết lần này tới lần khác Hoắc Anh Tuấn giống như là không nhìn thấy vậy, tiến lên giọng thấp chào hỏi: “Bác Diệp, hôm nay con là tới chúc mừng Diệp thị thành lập được ba mươi năm, đây là một chút thành ý nhỏ của con.”
Anh nói xong, Ngôn Minh Hạo liền đem lễ vật vừa dầy vừa nặng đưa tới. Ngực Diệp Gia Thanh kịch liệt phập phồng trợn mắt nhìn anh: “Hoắc Anh Tuấn, cậu cút ra ngoài cho tôi.”
“Ngôn Minh Hạo, đem vào đi.” Hoắc Anh Tuấn giống như là không nghe được vậy nháy mắt.
“Hoắc Anh Tuấn, cậu cảm thấy như vậy là xem được hay sao.” Diệp Gia Thanh tức giận chỉ trích: “Con gái tôi là bị chính tay cậu hại chết, chuyện cho tới bây giờ cậu lại giả mù sa mưa, làm sao, muốn đền bù lương tâm bất an trong lòng kia của cậu một chút xíu sao!”
Hoắc Anh Tuấn khuôn mặt anh tuấn mày rậm hơi nhăn, môi mỏng theo bản năng mím chặc một chút.
Không thể chối, Khương Tuyết Nhu mặc dù không phải là đích thân anh hại chết, nhưng đúng là anh không làm tròn bổn phận.
Diệp Gia Thanh càng nhìn lại càng ngày càng căm tức: “Năm đó là tôi nhìn lầm, cút, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
“Anh hai, người tới là khách, nhiều người nhìn như vậy, không tốt đâu.” Diệp Diêu Đông cười nhạt hóa giải bầu không khí.
Vừa vặn đến tám giờ.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Người chủ trì mời Diệp Gia Thanh lên sân khấu phát biểu.
Chương 594: Khương Tuyết Nhu trở lại
Diệp Gia Thanh liếc mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn nhiều một chút thì tâm tình lại không vui hơn một phần, dứt khoát lười nhìn anh, trực tiếp leo lên sân khấu.
Ông cầm micro lên, nói: “Hoan nghênh các vị khách mời tới tham gia tập đoàn Diệp thị kỉ niệm ba mươi năm thành lập, thật ra thì hôm nay trừ việc ăn mừng ra, còn có một đại sự nữa tôi muốn tuyên bố, những năm nay, bởi vì thân thể tôi hơi khó chịu, chuyện của công ty phần lớn cũng giao cho Diệp Diêu Đông và Diệp Minh Ngọc phụ trách, tôi định mượn buổi tiệc hôm nay, tuyên bố sau này sẽ do Minh Ngọc đảm nhiệm…”
“Tôi phản đối.” Cửa phòng được đã đóng lại bỗng nhiên bị người khác dùng lực đẩy ra.
Tất cả mọi người đều nhìn ra.
Một người đàn bà mặc một bộ lễ phục màu đỏ làm bằng vải tuyến nhung tiến vào, phần váy dưới dài thướt tha được kéo trên đất, lộ ra một đôi chân uyển chuyển trắng như tuyết, trên chân cô mang một đôi giày cao gót, mái tóc dài uốn lượn sóng được vén qua hai bên nhìn thật mê người, ánh đèn chập chờn trên không trung, một dung nhan tuyệt sắc giống như mỹ nhân lạc vào phàm trần, giở tay nhấc chân cũng tản ra ánh sáng chói mắt thần bí hào quang.
Không thể nghi ngờ, tối nay cô là nữ nhân đẹp nhất trong bữa tiệc này. Phần lớn tần khách tất cả đều nhìn ngây người.
Sắc đẹp như vậy đặt ở toàn bộ Kinh Đô đều phải là vạn dặm có một.
Nhưng mà bọn họ rất nhanh liền ý thức được một vấn đề là, Diệp Minh Ngọc cùng với người đàn bà mặc lễ phục đỏ tướng mạo có điểm tương đồng như vậy, nhưng mà sau khi so sánh, tướng mạo Diệp Minh Ngọc quả nhiên kém xa, không bằng cô gái lễ phục đỏ tinh xảo này.
Đứng ở trên sân khấu micro của Diệp Gia Thanh nặng nề rơi xuống đất.
Ông khiếp sợ nhìn cô gái lễ phục đỏ, thân thể run rẩy, hai mắt đỏ bừng: “Tuyết Nhu.”
Diệp Minh Ngọc lại là hét rầm lên: “Khương Tuyết Nhu, cô không phải là đã chết rồi sao”
Cô ta bị dọa sự thật là sắp điên rồi.
Cô ta chờ mong ba năm, thật vất vả mới chờ được ngày rốt cuộc có thể đón lấy Diệp thị, nhưng cái người đàn bà dáng dấp giống Khương Tuyết Nhu như đúc này, đây là ban ngày gặp phải quỷ sao.
Vệ Phương Nghi dẫn đầu lấy lại tinh thần, lập tức trách mắng: “Từ đầu tới một tên lường gạt, an ninh, nhanh lên một chút đem cô ta đuổi ra ngoài, đừng quấy rầy bữa tiệc của chúng ta.”
Mấy người an ninh lập tức hướng Khương Tuyết Nhu đi tới, Khương Tuyết Nhu hơi nhếch lên chân mày xinh đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ưu nhã thần thái tràn đầy sự khinh miệt: “Vệ phu nhân, tôi nhớ bà và Diệp Gia Thanh tiên sinh đã ly dị được hai năm, bữa tiệc quan trọng của tập đoàn Diệp thị từ lúc nào đến phiên một người ngoài như bà tới chỉ huy? Bố, bố nói có đúng hay không.”
Cô vừa nói con người vừa nhìn nhìn chằm chằm Diệp Gia Thanh.
Hai hàng thanh lệ của Diệp Gia Thanh chảy xuống, ông hung ác trợn mắt nhìn Vệ Phương Nghi một cái, sau đó hướng những an ninh kia nói: “Ai dám đụng đến con bé một chút thử xem.”
Ông nói xong kích động đi xuống dưới sân khấu.
“Anh, anh bình tĩnh một chút, Khương Tuyết Nhu ba năm trước đã chết.” Diệp Diêu Đông liền vội vàng kéo Diệp Gia Thanh lại, ông ta có loại dự cảm xấu, trực giác nói cho ông biết, phải nhanh lên một chút bắt lấy người đàn bà này, bất kể cô là Khương Tuyết Nhu thật, hay là giả.
“Không cần em nói, con gái của chính anh thì anh nhận ra được.” Diệp Gia Thanh hất tay Diệp Diêu Đông ra. Đi càng gần, ông lại càng thêm xác định cô đúng là Khương Tuyết Nhu.
“Tuyết Nhu, con còn sống?” Diệp Gia Thanh nước mắt chảy dài.
“Bố, thật xin lỗi, bởi vì một ít lý do bất đắc dĩ, năm đó con không thể không giả chết rời đi, bây giờ con đã trở lại. Khương Tuyết Nhu tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Gia Thanh, giọng nói nghẹn ngào.
“Con gái ngoan, trở lại thì tốt, trước kia là bố thiếu con, sau này, bố sẽ đem thứ tốt nhất giao cho con.
Lời này của Diệp Gia Thanh khiến cho tân khách chung quanh đều nghe được.
Tất cả mọi người đều thấp giọng nghị luận.
“Diệp Gia Thanh lúc nào có một đứa con gái riêng chứ?”
“Ba năm trước tôi thì có nghe nói qua, nghe nói Diệp Gia Thanh từ Thành Đông mang về một cô con gái trở về nhà họ Diệp nhận tổ quy tông.”
“Ông nói như vậy tôi nhớ ra rồi, nghe nói người con gái riêng này của ông ấy sau đó gả cho Hoắc cậu cả.”
Chương 595
“Không thể nào, vợ trước của Hoắc cậu cả không phải là cái đó. Cái đó là Khương Tuyết Nhu.”
“Đúng đúng, chính là cô ta.”
Mọi người nhất thời cùng đưa mắt len lén nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn.
Lúc này, người đàn ông này mang một bộ mặt anh tuấn lạnh lùng u ám, một đôi mắt sâu thẳm lóe lên khiên cho người khác nhìn không thấu ý đồ.
Không có ai biết được anh đang suy nghĩ gì.
Chẳng qua là nhìn anh chậm rãi móc ra một gói thuốc lá ra đốt. Rất nhanh, khói mù mơ hồ bay trên gương mặt thâm thúy.
“Bố, bố đừng bị cô ta lừa” Diệp Minh Ngọc bỗng nhiên đi tới, ôn nhu nói: “Người chết làm sao có thể sống lại, con nhìn cô ta chính là giống với Khương Tuyết Nhu thôi, cũng không biết từ đầu biết được tướng mạo của Khương Tuyết Nhu trước kia, bây giờ chạy tới gạt người, với nói thêm bố đừng quên Khương Tuyết Nhu đã sớm bị hủy khuôn mặt “
“Chính là như vậy, anh hai, cái dáng vẻ ban đầu kia của Khương Tuyết Nhu anh hẳn là nhớ, bác sĩ thẫm mỹ đứng đầu cũng nói hết rồi, gương mặt đó của cô ta căn bản sẽ không trở lại bộ dáng của ban đầu nữa. Chuyện này cậu cả hẳn là nhớ đúng không?”
Diệp Diêu Đông bỗng nhiên nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn đang ngồi.
Hoắc Anh Tuấn búng một cái tro thuốc lá, đứng dậy, một tay đưa vào túi quần hướng Khương Tuyết Nhu đi tới. Đi càng gần, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như tơ lụa của Khương Tuyết Nhu lại càng rõ ràng.
Những năm này, anh phát hiện lúc mình nhớ tới hình dáng của Khương Tuyết Nhu, luôn là khuôn mặt lồi lõm của cô, cho tới giờ anh đã đều quên tướng mạo ban đầu của cô
Bây giờ lần nữa được nhìn thấy, một cảm giác quen thuộc, tươi đẹp đập vào mặt.
Không thể không nói, vẻ đẹp tuyệt sắc độc nhất vô nhị như vậy ở Kinh Đô không người nào có thể hơn được với “Được rồi, các người cũng đừng hỏi anh ta, người nào không biết ban đầu trong lòng Hoắc Anh Tuấn căn bản cũng không có tôi, anh ta đối với tôi còn không bằng thư kí bên người anh ta.”
Khương Tuyết Nhu cười nhạt, chậm rãi tiến tới bên tại Diệp Gia Thanh: “Bố, trước khi bố xảy ra tai nạn giao thông, chính miệng bố đã nói qua phải đem ba mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty giao cho con.”
Đáy mắt kia của Diệp Gia Thanh từng tia nghi ngờ giờ lại không còn.
Chuyện này trừ Khương Tuyết Nhu ra, cũng chỉ có luật sư mà ông tín nhiệm nhất biết.
“Được rồi, các người không cần hỏi nữa, tôi đã xác định cô ấy chính là Khương Tuyết Nhu, con gái ruột thịt của tôi.” Diệp Gia Thanh bình tĩnh nói.
Diệp Minh Ngọc nóng nảy: “Bố, cô ta nói gì lừa bịp bố”
“Tôi chỉ là nói một ít bí mật nhỏ chỉ có tôi và bố biết mà thôi.” Khương Tuyết Nhu cười nói: “Không sai, bác sĩ thẩm mỹ đứng đầu đã từng nói gương mặt tôi không trị hết được, nhưng mà không có nghĩa là bác sĩ nước ngoài không làm được, bây giờ y học hiện đại phát triển, những năm này tôi đã ra nước ngoài chữa trị, qua hết ba năm, trước đó vài ngày rốt cục mới chữa khỏi.”
Diệp Diêu Đông nhàn nhạt nói: “Anh cả tôi là nóng lòng nhớ con gái nên bị lừa gạt tự nhiên rất đơn giản, nhưng nhà họ Diệp vốn là danh môn vọng tộc, không cho phép một người không rõ thân phận chui vào làm xằng bậy, tôi thấy hay là đi làm giám định thân nhân để yên tâm hơn chút”
“Đúng. Vệ Phương Nghi đứng yên bỗng nói phụ họa: “Coi như cô ta là thật, cũng chẳng qua là một đứa con gái riêng không thấy được ánh sáng, loại người này như cô ta không có tư cách tham gia.”
“An ninh, đuổi người.” Diệp Minh Ngọc trực tiếp đuổi người.
Cô là vợ của Sở Văn Khiêm, lại là người thừa kế tương lai Diệp thị, các nhân viên an ninh nhất thời do dự.
“Nhanh lên một chút, còn không mau đem người đuổi đi, sau này hai nhà Diệp Sở chúng ta sẽ phá nát cái khách sạn của các người đó có nghe không.” Sở Văn Khiêm cũng nhanh chóng ra lệnh.
“Ai dám” Diệp Gia Thanh tức giận nổi cơn giận dữ, liên tục ho khan.
Chương 596
“Bố, bố bình tĩnh một chút” Khương Tuyết Nhu lo lắng vỗ lưng ông vài cái, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Diêu Đông: “Chú Hai, chú vẫn là giống với trước kia vậy ha, hoàn toàn không hoan nghênh tôi, cùng là một đứa cháu gái, trong lòng chú cũng chênh lệch quá đi.”
Diệp Diêu Đông lạnh như băng nhìn cô: “Tôi nói, có giám định thân nhân, thì tôi sẽ thừa nhận cô là con gái của anh hai tôi, nếu như không có, tôi sẽ không tin.”
“Chỉ sợ không phải là sẽ không tin tưởng, mà căn bản là không muốn tôi trở lại, sợ sự tồn tại của tôi sẽ ảnh hưởng Diệp Minh Ngọc.”
Khương Tuyết Nhu khẽ mỉm cười, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẻo.
“Cô dĩ nhiên ảnh hưởng đến con gái tôi, là một đứa con gái riêng, chẳng lẽ còn vọng tưởng chấm mút Diệp thị sao. Vệ Phương Nghi vội vàng lớn tiếng nói: “Những năm này Minh Ngọc nhà chúng ta vì Diệp thị đã cống hiến biết bao nhiêu, mọi người quá rõ ràng”
“Vậy cũng được.”
Công ty một ít người góp vốn gật đầu liên tục, có người nhìn về phía ông cụ Diệp: “Ông cụ Diệp, ông thấy thế nào”
Ông cụ Diệp cau mày nói: “Minh Ngọc hôm nay đúng là có năng lực này, vị trí người thừa kế Diệp thị phải có người có khả năng mới có thể nắm giữ, Gia Thanh, trước tiên hãy tuyên bố Minh Ngọc đảm nhiệm chức vị CEO đã, những chuyện khác một hồi nói sau, cái người Khương Tuyết Nhu này bất kể là thật hay giả, vẫn phải là làm giám định nhân thân mới được.”
“Ông nội, ông hiểu lầm, con hôm nay xuất hiện cũng không phải là muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế Diệp thị, con chỉ là muốn vạch trần một chân tướng. Chính là Diệp Minh Ngọc cũng không phải là con gái ruột thịt của bố con.”
Khương Tuyết Nhu cười nhạt nói xong toàn trường trở nên xôn xao.
Diệp Gia Thanh cũng ngẩn ra.
Vệ Phương Nghi trong lòng cũng bất an cực kì, bà ta trực tiếp lớn tiếng mắng: “Cô còn nói không phải vì muốn làm người thừa kế Diệp thị, vì đá đi Minh Ngọc, cô thật là không chỗ nào không cầu kỳ vô cùng, lại còn bêu xấu Minh Ngọc không phải con gái ruột thịt của Gia Thanh, cô không thấy dáng dấp bọn họ có nhiều điểm giống nhau sao”
“Cô thật là nói bậy nói bạ, thật quá đáng” Cặp mắt Diệp Minh Ngọc cũng tức giận mà đỏ lên.
“Đều là nói bừa, lập tức đem cô ta đuổi đi.” Diệp Diêu
Đông cũng mặt đầy phẫn nộ đập tay vịn xe lăn.
“Chú Hai, chú gấp như vậy làm gì.” Khương Tuyết Nhu như có như không cười châm biếm: “Chẳng lẽ là chủ sợ tôi phá hư chuyện tốt của chủ sao.”
“Có nghe hay không, tôi không muốn lại nghe cô ta hồi ngôn loạn ngữ.” Diệp Diễu Đông trừng mắt nhìn đảm an ninh kia.
Các nhân viên an ninh không thể không lần nữa hướng Khương Tuyết Nhu đi tới.
“Tôi ở nơi này có hai cái giám định thân nhân” Khương Tuyết Nhu nâng lên một phần văn kiện trong tay: “Một phần là của bố tôi và Diệp Minh Ngọc, quan hệ bố con không khớp, một phần khác là của Diệp Minh Ngọc và chú hai, quan hệ bố con 99.99%.
Lời nói vừa ra, ngay cả các nhân viên an ninh cũng đều trợn tròn mắt.
Diệp Gia Thanh đoạt lấy báo cáo giám định trong tay Khương Tuyết Nhu, sau khi xem xong, cả khuôn mặt đều xanh mét, thân thể lảo đảo muốn ngã tựa như tùy thời có thể đứng không vững.
Ông ngẩng đầu ánh mắt đỏ nhạt trừng mắt nhìn Vệ Phương Nghi, lại nhìn Diệp Diêu Đông một chút: “Diệp Minh Ngọc là con gái của hai người các người.”
Hai mẹ con Vệ Phương Nghi và Diệp Minh Ngọc đáy mắt thoáng qua vẻ bất an, nhưng cũng chỉ là ngắn ngủi sau, Vệ Phương Nghi khóc giậm chân: “Diệp Gia Thanh, ông khốn kiếp, cô ta nói gì ông đều tin, bây giờ cái gì cũng đều làm giả được có biết hay không, tôi có thể thề với trời, Minh Ngọc chính là co gái ruột thịt của ông”
Sắc mặt Diệp Minh Ngọc tái nhợt nói: “Bố, bố làm sao có thể nói con là con gái của chủ hai được chứ, bổ thật quá đáng, bố là bố ruột của con mà.”
Diệp Diêu Đông cũng lộ vẻ mặt khổ sở và tức giận: “Anh hai, em và anh là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ bằng một phần văn kiện bị làm giả, anh liền nghi ngờ người em trai ruột này hay sao.”
Ông cụ Diệp và bà cụ Diệp nhìn nhau một cái, hai vị lão nhân nhà này cũng không quá tin tưởng: “Gia Thanh, bố cũng tin tưởng Diêu Đông, nó sẽ không làm ra loại chuyện như vậy”
Diệp Gia Thanh cũng mờ mịt lộ vẻ do dự.
Vệ Phương Nghi cũng được đi, nhưng Diệp Minh Ngọc là đích thân ông nuôi lớn, Diệp Diêu Đông cũng là em trai ruột của ông, ông cũng thật không có cách nào tin tưởng sự thật này.
Chương 597
“Tôi biết chỉ dựa vào báo cáo giám định này thì các người cũng chưa chắc sẽ tin tưởng, thật may tôi đã sớm chuẩn bị xong chứng cứ thứ hai”
Khương Tuyết Nhu ung dung không vội vã vỗ tay một cái.
Trước mặt màn ảnh lớn bỗng nhiên thay đổi, bên trong xuất hiện một hình ảnh rõ ràng lại không chịu nổi.
Diệp Diêu Đông nằm ở trên giường, mà Vệ Phương Nghi đang ngồi ở trên người ông ta, hai người đang tiến hành một hình ảnh không chịu nổi.
“Cục cưng, em nhìn anh ta tên phế vật kia bây giờ có nơi nào có thể so với anh.”
“Đúng, em thật hối hận, sớm biết ban đầu liền gả cho anh, Diêu Đông, anh thật là lợi hại.”
Vệ Phương Nghi thật là bị một màn này kích thích đến sững sờ, bà ta xông tới kêu: “Tắt đi, tắt đi.”
Nhưng hình ảnh lại là thay đổi.
Là bà ta quần áo xốc xếch tựa vào trong ngực Diệp Diêu Đông.
“Diêu Đông, tên già đầu Diệp Gia Thanh kia rốt cuộc muốn lúc nào mới có thể đem cổ phần cho Minh Ngọc nhà chúng ta.”
“Yên tâm đi, chờ thời điểm kỷ niệm ba mươi năm, anh sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục anh của anh.”
“Quá tốt, đến lúc đó cổ phần đến tay một cái, toàn bộ Diệp thị đều là của Minh Ngọc nhà chúng ta.” 11 Dưới sân khấu, sắc mặt Diệp Diêu Đông từ tức giận ngất trời chuyển sang tái nhợt, khó chịu.
Vốn là ông ta muốn chờ Diệp Minh Ngọc lấy được hết cổ phần xong, thì liền có thể đứng trước mặt Diệp Gia Thanh vạch trần bộ mặt thật của mình, nhưng không nghĩ tới là ở dưới con mắt mọi người, lại dùng loại phương thức nhất không chịu nổi này.
Ông ta khổ tâm xây dựng hình tượng trong ba năm nháy mắt ầm ầm sụp đổ.
Tất cả mọi người đều chỉ chỉ chỗ chõ ba người Diệp Diêu Đông, Vệ Phương Nghi và Diệp Minh Ngọc.
“Ông trời của tôi ơi, thật là ghê tởm quá đi, chị dâu lén lút có tình cảm với em chồng, đúng là chỉ có trong ti vi mới có loại chuyện này.”
“Cái gì gọi là lén lút có tình cảm, người ta phỏng đoán hơn hai mươi năm trước thì đã qua lại với nhau rồi sinh ra một đứa con gái riêng, giả mạo là con gái của Diệp Gia Thanh, muốn đoạt được cổ phần trong tay Diệp Gia Thanh”
“Cái người Diệp Diêu Đông này quả là trăm phương ngàn kế đi, tôi nhớ Diệp Gia Thanh vẫn đối với ông ta rất tốt mà.”
“Còn có cái người Vệ Phương Nghi này, bình thường giả bộ cao quý ưu nhã, không nghĩ tới lại đê hèn từ trong xương như vậy.”
“Cũng không phải là vậy sao, nghĩ đến vợ tôi trước kia thường xuyên cùng bà ta đi dạo phố, cơm đêm qua ăn giờ đều muốn ói ra.”
“Thật may tối nay biết rõ, nếu không cổ phần của Diệp Gia Thanh đều rơi vào tay của Diệp Diêu Đông hết rồi.”
Những lời nghị luận ầm ỉ kia chui vào trong lỗ tai Diệp Gia Thanh, Diệp Gia Thanh tức giận hô hấp dồn dập, nhưng sau khi suy nghĩ ra một ít chuyện, lại trời đất giá rét cực kì bi ai.
Thì ra ban đầu Vệ Phương Nghi luôn miệng nói mang thai đứa con của ông là gạt người, nhưng mà ông lại vì đứa bé này mà từ bỏ Khương Thanh Thư và Khương Tuyết Nhu, buông bỏ gia đình chân chính đáng giá quan tâm mình.
Những năm nay, ông xem con của người khác là bảo bối, lại để cho Khương Tuyết Nhu nhận hết khổ đau. Rốt cuộc ông đã làm gì.
“Con tiện nhân này” Gương mặt nho nhã tuấn tú của Diệp Gia Thanh cho tới bây giờ không có giờ khắc nào tức giận giống như bây giờ vậy, ông đi tới, hung hăng bạt một cái tát lên trên mặt Vệ Phương Nghi: “Tôi giết chết bà”
Chương 598
“Diêu… Diêu Đông, cứu tôi. Vệ Phương Nghi cũng bị sắc mặt dữ tợn của Diệp Gia Thanh dọa sợ, chạy nhanh đến sau lưng Diệp Diêu Đông.
Diệp Gia Thanh xoay người, trợn mắt nhìn Diệp Diêu Đông: “Diệp Diêu Đông, tao thật không nghĩ tới, mày khiến tao quá đau lòng, tao là người anh ruột của mày, từ nhỏ đến lớn, mày muốn cái gì tao cũng cho mày, mày lại chính là đối phó với tạo như vậy, mày quá đáng sợ.
“Vô liêm sỉ, tại sao mày lại làm ra loại chuyện hoang đường này, có còn hiểu luận lý đạo đức hay không.”
Ông cụ Diệp tức giận đập ly tại chỗ, hôm nay nhà họ Diệp thật là cho thương giới một câu truyện cười rồi.
“Diêu Đông, mẹ đối với con quá thất vọng” Bà cụ Diệp trong lòng cũng nguội lạnh không dứt: “Vệ Phương Nghi, tôi ban đầu thật đã nhìn lầm, sớm biết, tôi thà chết cũng sẽ không để cho Gia Thanh cưới cô
Vệ Phương Nghi không cam lòng la hét nói: “Tôi năm đó là thật lòng yêu Gia Thanh, tôi làm như vậy cũng là vì quá yêu ông ta, tôi muốn gả cho ông ta, mới không thể không ra hạ sách này…“
“Bà yêu tôi, chính là mang thai đứa con của em trai tôi để gả cho tôi?” Diệp Gia Thanh cười ha hả, tuổi đã cao cười lớn nước mắt lại tràn ra: “Diệp Gia Thanh tôi là đời trước đã hại gì bà, mà đời này mới đụng phải bà chứ, cút, hai mẹ con các người cùng cút cho tôi.”
“Bố…” Sắc mặt Diệp Minh Ngọc đã trắng không cách nào hình dung.
Cô ta rõ ràng lập tức phải tiếp quản Diệp thị, làm sao mà một cái chớp mắt hết thảy đều thay đổi: “Bố, con không biết, con chỉ có một mình bố là bố con mà thôi, bố đừng từ bỏ con.”
“Cô chắc chắn là cô không biết sao!”
Khương Tuyết Nhu bước từng bước một đến gần, mỉm cười nói: “Ba năm trước, khi bố xảy ra tai nạn giao thông sau đó trở thành người không có tri giác, cô và mẹ cô cũng không một lần đến thăm ông ấy, thậm chí vì bác sĩ An Kiệt Nhân vì chữa bệnh cho bố tôi mà thiếu chút nữa còn bị người khác đốt chết, nếu không phải tôi nghĩ cách che giấu, để cho bác sĩ An Kiệt Nhân len lén chữa bệnh cho bố tôi, ông ấy căn bản cũng không thể tỉnh lại.”
Diệp Minh Ngọc hốt hoảng lắc đầu: “Tôi không có, tôi có đi thăm ông ấy, tôi…”
“Cô lúc ấy bận bịu kết hôn với Sở Văn Khiêm.”
Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời cô ta: “Thậm chí ban đầu người bên ngoài biết tin đồn bác sĩ An Kiệt Nhân chết, cô vẫn còn ở trước mặt tôi cười trên sự đau khổ của người khác, cười nhạo tôi trông thân thể bố như thế nào mà để xảy ra chuyện đó, thật ra thì khi đó cô đã sớm biết rồi đúng không.”
“Cô nói bậy, tôi không có.” Diệp Minh Ngọc run rẩy đôi môi giải thích.
Khương Tuyết Nhu giơ tay lên, tiếp giọng sắc bén nói: “Vốn là ba người các người cho là có thể chiếm đoạt toàn bộ Diệp thị, chờ sau khi bố tôi chết, Vệ Phương Nghi có thể thuận lý thành người thừa kế hết tất cả tài sản của bố, nhưng mà các người đại khái đều không dự liệu được bố tôi lại không tới nửa năm liền tỉnh, thời gian không đủ, vì vậy các người không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lừa bịp bố tôi, nếu như không phải là tôi xuất hiện, chờ sau khi các người lừa gạt cổ phần trong tay bố tôi tới tay, các người lập tức sẽ trở mặt vô tình, đến lúc đó nhà họ Diệp cũng sẽ không có đất cho bố của tôi đặt chân.”
Diệp Minh Ngọc hai chân run rẩy thiếu chút nữa mềm nhũn té xuống đất.
Bởi vì mỗi câu nói của Khương Tuyết Nhu đều là thật.
“Súc sinh.” Diệp Gia Thanh hung hăng chấn động một cái, có một số việc, nếu như không phải là Khương Tuyết Nhu nói ra, ông thật không biết chân tướng.
Càng nghĩ, càng cảm thấy lòng dạ ba người này thật đáng sợ.
“Các người cút cho tôi, cút ra ngoài.” Diệp Gia Thanh ánh mắt hận đến nổi không được thể tự tay đạp bọn họ ra ngoài.
Diệp Diêu Đông tức giận huyệt thái dương cũng như sắp nổ tung, nhưng mà ông ta cũng biết, việc đã đến nước này, da mặt coi như là đã hoàn toàn bị xé rách, rất nhiều chuyện cũng không có biện pháp giấu tiếp nữa.
Nửa phút sau, ông ta cười lạnh ngẩng đầu: “Anh không có tư cách đuổi tôi đi, tôi là tổng giám đốc Diệp thị, cũng là người góp vốn ở Diệp thị.”
“Chính là như vậy. Vệ Phương Nghi cũng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ bắt lấy cánh tay Diệp Diêu Đông: “Diêu Đông ở Diệp thị cũng có hai mươi phần trăm cổ phần, không phải một mình ông là người có thể định đoạt “Các người… Các người…” Diệp Gia Thanh thật là muốn ói ra máu, ông cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy: “Diệp Minh Ngọc, nói đi.”
Diệp Minh Ngọc ấp ủng nói: “Con mặc dù không phải là con gái bố, nhưng cũng là con gái tổng giám đốc Diệp thị, hơn nữa nếu không phải là nhờ vào con, Diệp thị cũng không có biện pháp cùng Sở thị hợp tác. Chồng, anh nói sao”
Sở Văn Khiêm mặc dù cảm thấy mất thể diện cực độ, nhưng lúc này cũng không thể làm gì khác hơn nói: “Minh Ngọc là vợ tôi, nếu như hôm nay các người muốn đuổi cô ấy rời, chúng tôi và tập đoàn Sở thị cũng sẽ rút vốn.”
Chương 599: Truyền hình trực tiếp
Mấy người góp vốn ở tập đoàn Diệp thị vừa nghe liền luống cuống, chủ tịch Lục đứng ra lúng túng nói: “Chủ tịch Diệp à, chuyện riêng nhà họ Diệp các người, những thứ kia để riêng rồi giải quyết là được rồi, không cần phải ở trong buổi lễ kỉ niệm ba mươi năm thành lập mà nói.”
“Chính là như vậy, Minh Ngọc những năm nay quả thật vì công ty lập được không ít công lao.” Có cổ đông lập tức phụ họa.
Huyết dịch cả người Diệp Gia Thanh cũng lạnh thấu.
Những người này đều là lúc đầu cùng ông chiến đấu vì Diệp thị, nhưng từng người một đều vì lợi ích mà đứng ra giúp đám người Diệp Diêu Đông.
“Bố, bố đừng bị chọc tức.
Khương Tuyết Nhu cười vỗ vỗ bả vai ông, quay đầu đối với người góp vốn tập đoàn Diệp thị nói: “Theo như lời các vị chú bác nói vậy, là hy vọng Diệp Diêu Đông tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc công ty, Diệp Minh Ngọc nhậm chức CEO?”
Chúng người góp vốn và những quản lý cấp cao của tập đoàn Diệp thị phân vân yên lặng không nói, những năm nay một số lớn người cũng thu được từ Diệp Diêu Đông không ít, cũng coi như là cột vào cùng trên một cái thuyền.
“Vậy cũng được. Bố, bọn họ không đi, chúng ta đi.”
Khương Tuyết Nhu nằm lấy cánh tay của Diệp Gia Thanh.
“Tuyết Nhu…” Diệp Gia Thanh có chút nóng nảy, Diệp thị tài sản duy nhất mà ông có thể để lại cho Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu tiến tới bên tại Diệp Gia Thanh: “Bố, bố quên tối nay Diệp thị cũng đã mời đến phần lớn ký giả ở nước Nguyệt Hàn rồi hay sao, bây giờ ký giả cũng đang truyền hình trực tiếp rồi.”
Diệp Gia Thanh thông suốt vừa tỉnh, ông đều quên hết, nói cách khác tối nay tai tiếng đã truyền khắp trên toàn bộ mạng.
Bất kỳ một người lãnh đạo công ty nào cũng để ý đến hình tượng và vinh dự của công ty.
Đám người góp vốn này cố ý giữ lại đám người Diệp Diêu Đông, đến lúc đó sớm muộn cũng sẽ bị quần chúng mắng chết đi.
“Rất nhanh, bọn họ sẽ đến xin bố trở về.” Khương Tuyết
Nhu ý vị sâu xa nhắc nhở ông. Diệp Gia Thanh gật đầu một cái: “Được, cái nơi này tôi ở lại cũng ngại bẩn. Đi, hai bố con chúng ta đi ôn chuyện một chút.”
Hai người rất nhanh rời khỏi phòng bữa tiệc.
Mọi người ai cũng không ngờ tới chủ tịch tập đoàn Diệp thị lại dẫn đầu rời đi.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau.
Hai bố con Diệp Gia Thanh rời đi không tới hai phút, Hoắc Anh Tuấn cũng rời đi.
Hai mẹ con Vệ Phương Nghi và Diệp Minh Ngọc hung hãng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng không nói ra được có bao nhiêu đắc ý.
Coi như Diệp Gia Thanh biết thì đã có sao, năm đó tâm phúc của ông đã sớm bị đuổi đi, bây giờ Diệp thị đã sớm là do Diệp Diêu Đông định đoạt.
Người chủ trì lúng túng nhìn về phía Diệp Diêu Đông: “Tổng… Tổng giám đốc Diệp, vậy kế tiếp….
Diệp Diêu Đông khẽ mỉm cười, đang muốn lên tiếng, chợt nghe vợ của hội trưởng thương hội nào đó lớn tiếng nói: “Còn cử hành cái gì nữa, trên mạng cũng đã mắng dữ dội, mọi người đều ở đây mắng tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị đê tiện, không biết xấu hổ, giả bộ nghiêm trang, người góp vốn Diệp thị cùng với ông ta cũng vậy đạo đức xấu xa, không có luân lý, Diệp Gia Thanh bị cắm cái sừng dài hơn hai mươi năm, lại còn bị các người ép rời đi.”
“Chính là như vậy, tối nay mấy cái đài truyền hình đều ở đây truyền trực buổi tiệc tối nay cả rồi.”
“Tôi xem bên đài truyền hình này, lượng xem cũng đạt tới hơn một trăm triệu người rồi.”
“Mắc cỡ chết người”
Diệp Diêu Đông sắc mặt đại biến.
Chúng người góp vốn và những quản lý cấp cao của tập đoàn Diệp thị lập tức cầm lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Chương 600: Tung tin lên mạng
Cứ như vậy một hồi tại tiếng của Diệp thị đã bùng nổ trở thành tin hot nhất trên mạng. [Kinh thiên động địa, tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị cùng chị dâu lén lút quan hệ sinh ra con riêng mưu đồ đoạt toàn bộ tài sản của anh trai]
[Thật là hủy hết mọi tai mắt của tôi, tôi mới vừa xem truyền trực tiếp, Diệp Diêu Đông loại cặn bã này lại được đảm quản lý Diệp thị ủng hộ, đảm quản lý Diệp thị chắc cũng nhận không ít hối lộ từ ông ta đi, tôi nghĩ là nên tra một chút thuế.]
[A a, chứng cứ đã rõ ràng như vậy, nói không chừng ở trong mắt bọn họ lén lút qua lại với chị dâu cũng chỉ là một chuyện bình thường.]
[Nghe nói người càng có tiền càng đổi vợ, tôi thật tin rồi. [Cho nên còn ở lại tham gia cái lễ kỉ niệm ba mươi năm đó còn là người sao, yên lặng ủng hộ Diệp Diêu Đông?]
[Không được, lần sau thấy sản phẩm của Diệp thị tôi cũng muốn nôn mửa, ngăn chặn Diệp thị, phát động biểu tình.]
Có không ít tân khách sau khi thấy bình luận cũng không ở nổi nữa: “Cái đó… Chúng tôi có chuyện đi trước.”
“Ai da, tôi nhớ tới tối nay còn có hội nghị, cũng không ở lại được.” Mắt thấy các vị tân khách lục đục rời đi, người góp vốn và những quản lý cấp cao của tập đoàn Diệp thị hận không thể chui vào trong hang.
“Diêu Đông, hai bố con các người thật đúng là khiến cho đám bộ lão chúng tôi mất hết mặt mũi rồi.” Những người góp vốn bây giờ trong lòng đều rối bời, hướng về đảm quản lý cấp cao dụ dỗ nói: “Còn đứng ì ra đó làm gì, nhanh lên trở về nói chuyện một chút.”
Toàn bộ phòng tiệc lập tức trống rỗng.
Ông cụ Diệp trực tiếp đánh một quải trượng lên trên người Diệp Diêu Đông: “Lão già đây mặt mũi đều bị mày làm mất hết.”
Ông nói xong, cùng bà cụ Diệp rời đi.
Diệp Diêu Đông nổi cơn giận dữ đem ly rượu toàn bộ lùa xuống đất, Vệ Phương Nghi sợ vội vàng ôm lấy con gái Diệp Minh Ngọc khóc hồ: “Ông trời giết cái con tiện nhân Khương Tuyết Nhu đó đi, tại sao không cùng mẹ nó chết sớm một chút đi a.”
“Bố… nên làm gì bây giờ.” Diệp Minh Ngọc run run mở miệng, cặp mắt đỏ ngầu thật không cam lòng.
Sở Văn Khiêm ánh mắt lóe lên, cười quỷ dị nói: “Cũng không phải là không có biện pháp, tối nay Khương Tuyết Nhu không phải hiện thân công khai thừa nhận cô ta là con gái riêng của Diệp Gia Thanh rồi sao, mẹ vợ hoàn toàn có thể cắn ngược lại Diệp Gia Thanh một cái, liền nói là bác Diệp trước kia phản bội mẹ trước, mẹ vì trả thù ông ta trong cơn tức giận liền tìm đến em trai ông ta.”
“Đúng, có thể như vậy.” Diệp Minh Ngọc ánh mắt sáng lên: “Như vậy người khác cũng sẽ không chỉ mắng chúng ta, hơn nữa phái nữ cũng sẽ ủng hộ chúng ta.”
Diệp Diêu Đông cũng tán đồng gật đầu: “Văn Khiêm, chủ ý này của cậu không tệ.
“Vậy được, tôi sẽ tìm ký giả để tiếp nhận phỏng vấn.”
Vệ Phương Nghi mới vừa nói xong, thư kí của Diệp Diêu Đông đột nhiên đi tới nói: “Tổng giám đốc Sở, cái phương án này sợ rằng không được, mới vừa ba phút trước, Khương Tuyết Nhu vừa mới đăng lên mạng một cái tin tức, các người nhìn đi.”
Cô ta đem điện thoại di động mở ra nhìn một cái.
Khương Tuyết Nhu đổi một cái tài khoản mạng xã hội mới đăng lên: [Mọi người khỏe không, tôi là Khương Tuyết Nhu, mẹ tôi là Khương Thanh Thư, bố tôi là Diệp Gia Thanh, rất khó chịu để nói ra, tôi là một đứa con gái riêng, hai mươi tám năm trước, bố mẹ tôi yêu nhau, nhưng bởi vì không môn đăng hộ đối, trưởng bối của nhà bố tôi ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ, hơn nữa bức bách ông cùng Vệ Phương Nghi đi coi mắt, một năm nọ, Diệp tiên sinh uống nhiều say rượu cùng Vệ Phương Nghi vô tình xảy ra quan hệ.
Không lâu sau, Vệ Phương Nghi tuyên bố mang thai đứa con của Diệp tiên sinh trẻ bắt ông ấy chịu trách nhiệm, khi đó mẹ tôi không có nói cho Diệp tiên sinh biết là bà ấy mang thai tôi, vì vậy Diệp tiên sinh từ bỏ mẹ tôi mà cưới Vệ Phương Nghi, những năm nay tôi đi theo bà ngoại, bà nuôi tôi lớn lên, tôi chỉ muốn nói, ban đầu nếu như không phải là Vệ Phương Nghi dùng đứa trẻ để uy hiếp, Diệp tiên sinh sẽ không cưới bà ta, buồn cười là đứa bé kia căn bản không phải là của Diệp tiên sinh, mà mẹ tôi sau khi sinh tôi ra không lâu thì qua đời…
Các bạn trên mạng nhanh chóng bình luận: [Tôi còn mới vừa muốn nói là, Vệ Phương Nghi và Diệp Gia Thanh kẻ tám lạng người nửa cân, một người có con gái riêng, một người cho chồng một cái sừng, thì ra căn bản Vệ Phương Nghi là tiểu tam.]
[Dùng đứa trẻ để đạt được mục đích, nhưng mà đứa trẻ còn không phải là con của người ta, để tiện.]
[Càng ghê gớm hơn nữa là nghe nói Diệp Gia Thanh mấy năm trước thời điểm ly dị với Vệ Phương Nghi, còn phân cho bà ta hơn chín trăm tỷ.]
[Nếu tôi là Diệp Gia Thanh, khẳng định tôi sẽ tức đến hộc máu.]
Khi đó trong lòng anh liền muốn vạch trần bộ mặt nạ lãnh đạm của cô.
Sau đó, đích thân anh vạch trần.
Đêm hôm đó, hình dáng làm bộ ổn định nhưng trong con người lại lộ ra ngượng ngùng, cho tới bây giờ anh đều nhớ.
Chỉ tiếc… Cảnh còn người mất.
Ba năm sau.
Ở nước Miên.
Trong gương, khuôn mặt bị quấn vải thưa chậm rãi được mở ra, lộ ra bên trong là một khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan tinh xảo chói mắt, người đàn bà bên trong chậm rãi sờ lên da thịt mềm mại của mình, chữa hết những năm này, khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô rất ít khi thấy ánh mặt trời, giống như tuyết trắng nõn, như tơ lụa vậy.
Hôm nay nói cô là thiếu nữ mười tám tuổi cũng không quá đáng.
“Oa, mẹ, thì ra mẹ thật là đẹp oh”
Một đứa trẻ bỗng nhiên nhào tới trên đùi cô, mặt đầy vui vẻ nhìn cô.
“Nói nhảm, em cũng không nhìn một chút nét đẹp là gien di truyền từ ai.” Sau lưng thằng bé trai lộ ra vẻ mặt đầy vui mừng: “Không phải ai cũng sinh anh ra với hình tượng soái ca như thế này.”
Khương Tuyết Nhu che trán.
Được rồi, thật ra ai cũng không dám tin là cô nhìn còn trẻ tuổi như vậy, mà cũng đã có hai đứa con nói chuyện lưu loát như vậy rồi.
“Nhưng mà em nhìn dáng dấp một chút cũng có vẻ không giống mẹ a, em khẳng định giống như cái người bố thúi bại hoại đó rồi.” Đứa trẻ mặt lộ khổ não.
Khương Tuyết Nhu cũng lộ nét mặt phiền não.
Đều nói nữ nhi giống ba, con trai giống như mẹ. Thật là một chút cũng nói không sai.
Mặc dù Hiểu Lãnh và Hiểu Khê là sinh đôi, nhưng quả thật không quá giống nhau.
“Không sai, con quả thật giống như cái người bố thúi bại hoại đó, Hiểu Khê của chúng ta dễ thương hơn nhiều.” Lâm Minh Kiều khom người sờ cái đầu hạt dưa của Hiểu Khê một cái.
“Minh Kiều… . Khương Tuyết Nhu nhìn cô: “Tớ chuẩn bị trở về nước, cậu đi chứ ?”
Lâm Minh Kiều đảo mắt: “Qua ít ngày nữa đi, trong tay tớ còn có một hạng mục vẫn chưa xong”
Khương Tuyết Nhu hơi đau lòng nhìn cô: “Không có chuyện gì, những chuyện kia đều đã qua, lần này trở về tớ sẽ đích thân…“
“Không cần, tớ sẽ đích thân đối phó với Nhạc Trạch Đàm.” Lâm Minh Kiều bỗng dưng ngẩng đầu: “Tớ đã không còn yếu ớt như cậu tưởng tượng vậy đâu.
“Vậy thì tốt.” Khương Tuyết Nhu che đậy đáy mắt phức tạp: “Lần này trở về nước tớ tạm thời không thể mang hai đứa nhỏ trở về, bọn nhỏ tạm thời giao cho cậu vậy”
“Yên tâm, chúng ta quan hệ thế nào, huống chi đây đều là con gái nuôi con trai nuôi của tớ.” Lâm Minh Kiều cười vỗ bả vai của Khương Tuyết Nhu.
“Mẹ, con có thể cùng mẹ trở về chung” Hiểu Lãnh ngẩng đầu lên nói: “Con có thể giúp mẹ.”
“Ngoan, mẹ biết con có thể làm, nhưng mà Hiểu Khê cần con chăm sóc.” Khương Tuyết Nhu sờ cái đầu hạt dưa của cậu bé một cái: “Hơn nữa… Nếu như người nhà họ Hoắc bên kia phát hiện các con, sẽ đem các con cướp đi.”
“Lúc trước mẹ các con ban đầu đã xài nội công thầm hậu mới có thể giữ được các con.” Lâm Minh Kiều cúi đầu nói nghiêm túc: “Chủ yếu nhất là bố con lập tức muốn đón mẹ ghẻ ác độc kia, người đàn bà kia so với mẹ ghẻ của công chúa Bạch Tuyết còn ác độc hơn nữa, nếu như bố con phát hiện sự tồn tại của các con, sẽ đem các con giao cho cái bà mẹ ghẻ ác độc đó chăm sóc”
Khương Hiểu Khê bị dọa đến lập tức ôm lấy bắp đùi Lâm Minh Kiều: “Vậy con không trở về, con không cần mẹ ghẻ.”
Chân mày Hiểu Lãnh phiền não nhíu chặc: “Được rồi, vậy thì con cố ở lại đây một khoảng thời gian, nhưng mà mẹ phải mau sớm tới đón chúng con.”
“Được.”
Khương Tuyết Nhu mỉm cười gật đầu, mặc dù rất không bỏ được các con của mình, nhưng cô nhất định phải trở về.
Hai ngày sau.
Khương Tuyết Nhu mới vừa xuống phi cơ, một bóng người anh tuần nho nhã lập tức tiến lên đón.
“Tuyết Nhu, hoan nghênh em trở về nước.” Lương Duy Phong mỉm cười tiến lên giúp cô nhận lấy hành lý: “Không mang bọn nhỏ Hiểu Lãnh trở lại sao?”
Chương 591
“Tôi để cho Minh Kiều chăm sóc bọn nhỏ rồi, Duy
Phong…”
“Nhà đều đã sửa sang chuẩn bị xong, tôi bây giờ đưa em về đó.”
Lương Duy Phong đưa cô lên xe.
Trên xe bật radio, một trang báo trong nước đang đọc một ít tin tức: “Theo những người liên quan tiết lộ, tổng giám đốc Hoắc người giàu nhất nước Nguyệt Hàn đã hào phóng ném ra chín trăm tỷ chỉ vì để đặt may áo cưới cho bạn gái, nghe nói là bộ lễ phục này, tổng giám đốc Hoắc chuẩn bị suốt hai năm, hai người nói yêu thương nhau đã xấp xỉ bốn năm, lần này rốt cuộc chuyện tốt cũng sắp đến.”
Lương Duy Phong nhanh chóng nhìn Khương Tuyết Nhu một cái, thấy sắc mặt cô bình tĩnh, mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi cũng nghe nói tin tức này, nghe nói là thật sắp kết hôn rồi.”
“Tốt vô cùng. Ánh mắt Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt, cô cũng không khó chịu, từ sau khi cô bị giam vào khoa tâm thần chữa trị, cô đối với Hoắc Anh Tuấn cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng: “Chẳng qua là tôi cho là bọn họ hẳn đã sớm kết hôn rồi.”
Lương Duy Phong nói: “Đã sớm ở chung, mặc dù không có kết hôn nhưng cũng tựa như kết hôn.” Khương Tuyết Nhu cười cười: “Rất bình thường.”
Thời điểm trước khi hai người ly dị đã thường xuyên qua lại với nhau, huống chi sau khi cô “chết”, chắc là như cá gặp nước.
Lương Duy Phong thấy cái bộ dạng này của cô mỗi giật giật, muốn nói lại thôi.
Một tiếng đồng hồ sau, xe lái vào khu biệt thự Hằng Thịnh.
Anh vì cô mà mua phòng ở lầu tám, bốn gian lớn hai gian nhỏ, bên trong còn có sân thượng rộng lớn, còn có hai gian phòng nhỏ cho trẻ con, trong phòng con trai lấy màu xanh da trời làm chủ đạo, trên ga giường cũng là hoa văn mà Hiểu Lãnh thích nhất hình người nhện, phòng con gái là màu hồng, phía trên bày đủ các loại các dạng búp bê.
Khương Tuyết Nhu nhìn mà ngẩn ra.
Lương Duy Phong ôn giải thích rõ: “Tôi nghĩ Hiểu Lãnh và Hiểu Khê cũng không thể ở nước ngoài mãi như vậy, sớm muộn gì thì em cũng sẽ đem bọn nhỏ đón trở lại mà, nhà cũng là dựa theo sở thích của bọn nhỏ mà sắp xếp, trong khu vực còn có nhà trẻ, hoàn cảnh phương tiện cũng rất tốt, bên cạnh còn có trường tiểu học, trường trung học cấp hai, trường trung học cấp ba, đều là trường học đứng đầu nhất Kinh Đô.”
Khương Tuyết Nhu nghe thật lâu không lên tiếng. Nếu nói là trong lòng không cảm động thì đó là không thể nào.
Ba năm nay, nếu như không phải là Lương Duy Phong, Ngôn Minh Hạo và Hoắc Phong Lang ba người bọn họ hỗ trợ, có lẽ cô vẫn còn đang ở trong cái phòng bệnh đó, mỗi ngày bị chích thuốc mà điên cuồng, nói không chừng bây giờ sớm đã trở thành người điên trong bệnh viện rồi.
Sau đó xuất ngoại sau, Lương Duy Phong cũng luôn là trợ giúp ba mẹ con bọn họ.
Có thể nói, không có anh ta, sẽ không có mình ngày nay.
Bây giờ trở về nước, anh lại là như vậy chu đáo hơn mình tưởng tượng.
“Tuyết Nhu, em đừng suy nghĩ quá nhiều, những thứ này đều là tôi cam tâm tình nguyện” Lương Duy Phong cười nói: “Từ năm ấy ở Thanh Đồng gặp em, trong lòng tôi lại không thể chứa nổi bất kỳ người nào, em yên tâm đi làm chuyện của mình, tôi sẽ ở chỗ này chờ em.”
“Duy Phong, tôi chẳng qua là… Cảm thấy mình không xứng với anh.” Khương Tuyết Nhu phát ra áy náy tràn đầy từ nội tâm.
“Em nói như vậy là bởi vì Hiểu Lãnh và Hiểu Khê?” Lương Duy toàn tâm toàn ý nói: “Ở trong mắt tôi, bọn nhỏ là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất mà tôi đã từng gặp, cho tới bây giờ không phải cảm thấy gánh nặng, nếu như có thể trở thành bố của bọn nhỏ thì đó là vinh hạnh của tôi.”
Khương Tuyết Nhu lần nữa lộ vẻ xúc động.
Ngay những lúc này, cô luôn vô số lần hối hận tại sao ban đầu mình lại yêu Hoắc Anh Tuấn, mà không phải là anh.
Lương Duy Phong mới thật sự là xứng đáng được quý trọng.
“Duy Phong, xin lỗi, tôi bây giờ không thể cho anh bất kỳ cam kết gì, tôi lần này trở về mục đích duy nhất chính là báo thù.” Khương Tuyết Nhu như đinh đóng cột.
“Tôi biết, ba năm tôi cũng đã chờ, một thời gian ngắn nữa không lẽ tôi cũng chờ không nổi hay sao.”
Chương 592: Tiệc kỉ niệm ba mươi năm ngày thành lập tập đoàn Diệp thị
Lương Duy Phong sờ đầu cô một cái: “Chuẩn bị thật tốt một chút, tối nay tập đoàn Diệp thị kỉ niệm ba mươi năm sáng lập.”
Khách sạn Hiền Châu.
Một buổi lễ long trọng đang được cử hành.
Những năm này, toàn bộ nhà họ Diệp xảy ra quá nhiều chuyện.
Ba đầu năm, Diệp Gia Thanh hôn mê thật lâu bỗng nhiên tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, ông lập tức muốn ly dị với Vệ Phương Nghi, nhưng mà Vệ Phương Nghi sống chết không đồng ý, sau đó đưa lên tòa án, tòa án rốt cuộc xử xuống hai người ly dị, nhưng mà hai người còn có một đứa con gái chung là Diệp Minh Ngọc.
Diệp Minh Ngọc sau khi gả cho Sở Văn Khiêm, thân phận thăng tiến như diều gặp gió, những năm này chẳng những đứng vững vị trí phó tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, mà còn cùng tập đoàn Sở thị thành lập công ty điện thương, nghe nói tập đoàn này có tổng giá trị vượt xa tập đoàn Diệp thị. Mới một thời gian ngắn đã đột phá sáu trăm ba mươi nghìn tỷ.
Mà hôm nay là ngày kỉ niệm tập đoàn Diệp thị đã thành lập được ba mươi năm, tập đoàn lại cử hành bữa tiệc lớn nhất chưa từng có trong lịch sử, chẳng những mời đại thiên vương cao cấp nhất đứng đầu nước Nguyệt Hàn, các đại thương giới nhà giàu có, nhân vật nổi tiếng tất cả đều được mời đến.
Trong phòng tiệc.
Diệp Gia Thanh xã giao hoàn mấy vị tân khách, vừa quay đầu, liền thấy bị những nhà giàu có cửa hàng tổng hợp quyền quý đang vây quanh Diệp Diêu Đông.
Trong lòng ông thoáng qua một chút phức tạp.
Ba năm nay, sau khi ông tỉnh lại, rất nhiều chuyện tựa hồ cũng thay đổi.
Khương Tuyết Nhu tự sát, Diệp Diêu Đông trước giờ vẫn luôn tự ti lại trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn, hôm nay Diệp Diêu Đông giống như thay đổi thành một con người khác vậy, mặc dù là vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng hăm hở, bày mưu lập kế, thậm chí rất nhiều tâm phúc của ông cũng hoàn toàn bị Diệp Diêu Đông thay đổi.
Nhưng cân nhắc đến Diệp Diêu Đông cũng là em trai ruột của mình, hơn nữa khi ông hôn mê thì ông ta cũng đã ra sức bồi dưỡng Diệp Minh Ngọc, Diệp Gia Thanh cũng chỉ đành mở một con mắt nhắm một con mắt.
Cũng may, Diệp Minh Ngọc cuối cùng cũng hiểu chuyện, những năm nay cũng rất cố gắng.
Chẳng qua là mỗi lần ông thấy Diệp Minh Ngọc, cũng sẽ cảm thấy mình thiếu nợ Khương Tuyết Nhu quá nhiều.
“Gia Thanh, thì ra ông ở chỗ này. Vệ Phương Nghi đi tới, không yên lòng nói: “Ông định tối nay lúc nào tuyên bố để cho Minh Ngọc chính thức đảm nhiệm chức CEO của tập đoàn, để cho con bé cùng với Sở thị thành lập hùn vốn mở xí nghiệp.”
Diệp Gia Thanh đáy mắt thoáng qua một tia chán ghét: “Ai bảo bà tới nơi này.”
“Ai, tôi làm sao lại không thể tới, tôi lại là mẹ ruột của Minh Ngọc.” Vệ Phương Nghi hành động kênh kiệu nói: “Ông nhìn Minh Ngọc nhà chúng ta nhiều một chút, bây giờ nó có thể làm được cái gì rồi, đã nhiều năm như vậy rồi, ông vẫn chưa yên tâm đưa Diệp thị cho nó trông coi sao”
Diệp Gia Thanh quả thực lười để ý bà ta, người đàn bà Vệ Phương Nghi này liếc mắt nhiều một chút liền khiến cho ông cảm thấy nôn mửa.
“Chị dâu, anh hai.” Diệp Diêu Đông mỉm cười ngồi xe lăn tới.
“Tôi đã nói rồi, bà ta đã không phải là chị dâu của em nữa.” Diệp Gia Thanh trầm giọng cảnh cáo.
“Biết biết, rồi rồi.” Diệp Diêu Đông cười nói: “Anh hai, hôm nay anh có thấy thành tích lần này của Minh Ngọc không, em thật cảm thấy mình đã già rồi, bây giờ tuổi trẻ bọn nhỏ thật là người thiên hạ, mới vừa nãy những vị tân khách kia vẫn luôn đang khen anh hai có phúc, mới có thể sinh ra đứa con gái ưu tú như vậy!”
Diệp Gia Thanh gật đầu một cái: “Minh Ngọc hai năm qua quả thật biểu hiện không tệ, để cho con bé đảm nhiệm CEO cũng tốt, lát nữa sau khi lên sân khấu anh sẽ tuyên bố.”
“Anh hai, thật ra thì điều em lo lắng chính là sau khi Minh Ngọc nhậm chức CEO, trong tay không có cổ phần, chỉ sợ sẽ có chút khó khăn khiến kẻ dưới không phục tùng.”
Diệp Diêu Đông thấp giọng nói: “Em lúc trước nghe được những người góp vốn khác của công ty không chịu phục, dẫu sao tổng giám đốc là bố, thì CEO cũng là người nhà họ Diệp của chúng ta.
Diệp Gia Thanh cổ quái nhìn ông ta một cái: “Diêu Đông, nếu như anh cho Minh Ngọc cổ phần, tương đương với xác định tương lai Diệp thị chính là giao vào trong tay con bé, em thật nguyện ý sẽ bên cạnh hỗ trợ Minh Ngọc sao?”
“Anh, anh là anh ruột của em, em từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, vẫn luôn là anh ở đây chăm sóc em, em làm sao lại cùng anh so đo những thứ này, hơn nữa em không có con cái, đã sớm xem Minh Ngọc là con gái ruột của em rồi.” Mặt Diệp Diêu Đông cười nhạt cười: “Sau này em sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ con bé, để cho nhà họ Diệp chúng ta đi xa hơn.”
Chương 593
“Cám ơn.” Diệp Gia Thanh lộ vẻ xúc động vỗ vỗ bả vai ông ta: “Thật ra thì những năm nay thân thể anh không khỏe mạnh bằng lúc trước, sau này Diệp thị liền giao cho các người.
“Đây là chuyện em phải làm.
Diệp Diêu Đông mới vừa nói xong, cửa đột nhiên truyền tới một trận xôn xao.
Có người hồ: “Tổng giám đốc Hoắc tới.”
Tổng giám đốc Hoắc, hôm nay Hoắc Anh Tuấn chính là người nắm quyền nhà họ Hoắc, đã từng là cậu cả Hoắc.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may khéo léo, bên trong phối hợp áo sơ mi màu xanh da trời cùng nơ con bướm, chỉ cần nhìn qua quần áo chỉnh tế, gọn gàng, dáng người thon dài cao ngất, một gượng mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt tinh xảo khuôn mặt anh tuấn cũng đủ khiến cho người khác có thể hít ngược lại một hơi lạnh.
Ánh đèn của buổi tiệc đèn rơi vào trên mặt anh.
Dù là qua bất kể bao nhiều năm, người đàn ông này giống như rượu ngon cất càng lâu càng đậm đà, chẳng những càng phát ra ánh sáng chói mắt, trên người đã có sẵn khí chất sang trọng và mạnh mẽ cũng càng ngày càng đậm hơn.
Cách đó không xa Diệp Minh Ngọc giống như bị trúng tiếng sét ái tình nhìn mà tinh thần rạo rực.
Người đàn ông này, bất kể là nhìn bao nhiêu lần, đều không cảm thấy chán.
Nhìn thêm chút nữa Sở Văn Khiêm bên người mặc tây trang màu đen giống vậy, mặc dù những năm này thân phận của Sở Văn Khiêm cũng như nước dâng thuyền cao, nhưng cái loại khí chất tôn quý này thì cũng không cách nào so sánh với Hoắc Anh Tuấn.
“Vợ, em đang nhìn cái gì?” Sở Văn Khiêm âm u cười chớp mắt, anh ta giận nhất chính là những năm này một mực cố gắng đuổi theo, nhưng cái người Hoắc Anh Tuấn này giống như trời sinh đã là thiên tài buôn bán, anh ta luôn là kém hơn như vậy một chút xíu, hơn nữa mặc dù là ở đâu, Hoắc Anh Tuấn vẫn luôn là người được mọi người nhìn chăm chú nhất.
“Em chính là cảm thấy kỳ quái làm sao anh ta lại tới đây.” Diệp Minh Ngọc cười giả ngơ ở trong tay anh ta.
Sở Văn Khiêm chớp mắt: “Có thể có liên quan đến Khương Tuyết Nhu, dẫu sao Khương Tuyết Nhu cũng là vợ trước của anh ta, lần trước bố em mừng đại thọ năm mươi anh ta cũng tới.”
“Thôi đi, bố em lần trước một chút cũng không hoan nghênh anh ta, em nghe nói Khương Tuyết Nhu thật ra là bị anh ta và Nhạc Hạ Thu ép bức đến mức đang sống sờ sờ mà phải tự sát.”
Nhớ tới chuyện này, Diệp Minh Ngọc liền không nhịn được mà run run, vui mừng ban đầu mình thật may không gả cho anh.
“Đúng vậy, anh cũng thật bội phục anh ta mặt dày vô sỉ.” Khóe miệng Sở Văn Khiêm nói giọng mỉa mai.
Bàn luận về việc đối với nữ nhân ra tay tàn ác, anh ta thật là không bằng phân nửa Hoắc Anh Tuấn.
Bên kia, Diệp Gia Thanh mới nhìn đến Hoắc Anh Tuấn thì cả khuôn mặt đều tối.
Hết lần này tới lần khác Hoắc Anh Tuấn giống như là không nhìn thấy vậy, tiến lên giọng thấp chào hỏi: “Bác Diệp, hôm nay con là tới chúc mừng Diệp thị thành lập được ba mươi năm, đây là một chút thành ý nhỏ của con.”
Anh nói xong, Ngôn Minh Hạo liền đem lễ vật vừa dầy vừa nặng đưa tới. Ngực Diệp Gia Thanh kịch liệt phập phồng trợn mắt nhìn anh: “Hoắc Anh Tuấn, cậu cút ra ngoài cho tôi.”
“Ngôn Minh Hạo, đem vào đi.” Hoắc Anh Tuấn giống như là không nghe được vậy nháy mắt.
“Hoắc Anh Tuấn, cậu cảm thấy như vậy là xem được hay sao.” Diệp Gia Thanh tức giận chỉ trích: “Con gái tôi là bị chính tay cậu hại chết, chuyện cho tới bây giờ cậu lại giả mù sa mưa, làm sao, muốn đền bù lương tâm bất an trong lòng kia của cậu một chút xíu sao!”
Hoắc Anh Tuấn khuôn mặt anh tuấn mày rậm hơi nhăn, môi mỏng theo bản năng mím chặc một chút.
Không thể chối, Khương Tuyết Nhu mặc dù không phải là đích thân anh hại chết, nhưng đúng là anh không làm tròn bổn phận.
Diệp Gia Thanh càng nhìn lại càng ngày càng căm tức: “Năm đó là tôi nhìn lầm, cút, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
“Anh hai, người tới là khách, nhiều người nhìn như vậy, không tốt đâu.” Diệp Diêu Đông cười nhạt hóa giải bầu không khí.
Vừa vặn đến tám giờ.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Người chủ trì mời Diệp Gia Thanh lên sân khấu phát biểu.
Chương 594: Khương Tuyết Nhu trở lại
Diệp Gia Thanh liếc mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn nhiều một chút thì tâm tình lại không vui hơn một phần, dứt khoát lười nhìn anh, trực tiếp leo lên sân khấu.
Ông cầm micro lên, nói: “Hoan nghênh các vị khách mời tới tham gia tập đoàn Diệp thị kỉ niệm ba mươi năm thành lập, thật ra thì hôm nay trừ việc ăn mừng ra, còn có một đại sự nữa tôi muốn tuyên bố, những năm nay, bởi vì thân thể tôi hơi khó chịu, chuyện của công ty phần lớn cũng giao cho Diệp Diêu Đông và Diệp Minh Ngọc phụ trách, tôi định mượn buổi tiệc hôm nay, tuyên bố sau này sẽ do Minh Ngọc đảm nhiệm…”
“Tôi phản đối.” Cửa phòng được đã đóng lại bỗng nhiên bị người khác dùng lực đẩy ra.
Tất cả mọi người đều nhìn ra.
Một người đàn bà mặc một bộ lễ phục màu đỏ làm bằng vải tuyến nhung tiến vào, phần váy dưới dài thướt tha được kéo trên đất, lộ ra một đôi chân uyển chuyển trắng như tuyết, trên chân cô mang một đôi giày cao gót, mái tóc dài uốn lượn sóng được vén qua hai bên nhìn thật mê người, ánh đèn chập chờn trên không trung, một dung nhan tuyệt sắc giống như mỹ nhân lạc vào phàm trần, giở tay nhấc chân cũng tản ra ánh sáng chói mắt thần bí hào quang.
Không thể nghi ngờ, tối nay cô là nữ nhân đẹp nhất trong bữa tiệc này. Phần lớn tần khách tất cả đều nhìn ngây người.
Sắc đẹp như vậy đặt ở toàn bộ Kinh Đô đều phải là vạn dặm có một.
Nhưng mà bọn họ rất nhanh liền ý thức được một vấn đề là, Diệp Minh Ngọc cùng với người đàn bà mặc lễ phục đỏ tướng mạo có điểm tương đồng như vậy, nhưng mà sau khi so sánh, tướng mạo Diệp Minh Ngọc quả nhiên kém xa, không bằng cô gái lễ phục đỏ tinh xảo này.
Đứng ở trên sân khấu micro của Diệp Gia Thanh nặng nề rơi xuống đất.
Ông khiếp sợ nhìn cô gái lễ phục đỏ, thân thể run rẩy, hai mắt đỏ bừng: “Tuyết Nhu.”
Diệp Minh Ngọc lại là hét rầm lên: “Khương Tuyết Nhu, cô không phải là đã chết rồi sao”
Cô ta bị dọa sự thật là sắp điên rồi.
Cô ta chờ mong ba năm, thật vất vả mới chờ được ngày rốt cuộc có thể đón lấy Diệp thị, nhưng cái người đàn bà dáng dấp giống Khương Tuyết Nhu như đúc này, đây là ban ngày gặp phải quỷ sao.
Vệ Phương Nghi dẫn đầu lấy lại tinh thần, lập tức trách mắng: “Từ đầu tới một tên lường gạt, an ninh, nhanh lên một chút đem cô ta đuổi ra ngoài, đừng quấy rầy bữa tiệc của chúng ta.”
Mấy người an ninh lập tức hướng Khương Tuyết Nhu đi tới, Khương Tuyết Nhu hơi nhếch lên chân mày xinh đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ưu nhã thần thái tràn đầy sự khinh miệt: “Vệ phu nhân, tôi nhớ bà và Diệp Gia Thanh tiên sinh đã ly dị được hai năm, bữa tiệc quan trọng của tập đoàn Diệp thị từ lúc nào đến phiên một người ngoài như bà tới chỉ huy? Bố, bố nói có đúng hay không.”
Cô vừa nói con người vừa nhìn nhìn chằm chằm Diệp Gia Thanh.
Hai hàng thanh lệ của Diệp Gia Thanh chảy xuống, ông hung ác trợn mắt nhìn Vệ Phương Nghi một cái, sau đó hướng những an ninh kia nói: “Ai dám đụng đến con bé một chút thử xem.”
Ông nói xong kích động đi xuống dưới sân khấu.
“Anh, anh bình tĩnh một chút, Khương Tuyết Nhu ba năm trước đã chết.” Diệp Diêu Đông liền vội vàng kéo Diệp Gia Thanh lại, ông ta có loại dự cảm xấu, trực giác nói cho ông biết, phải nhanh lên một chút bắt lấy người đàn bà này, bất kể cô là Khương Tuyết Nhu thật, hay là giả.
“Không cần em nói, con gái của chính anh thì anh nhận ra được.” Diệp Gia Thanh hất tay Diệp Diêu Đông ra. Đi càng gần, ông lại càng thêm xác định cô đúng là Khương Tuyết Nhu.
“Tuyết Nhu, con còn sống?” Diệp Gia Thanh nước mắt chảy dài.
“Bố, thật xin lỗi, bởi vì một ít lý do bất đắc dĩ, năm đó con không thể không giả chết rời đi, bây giờ con đã trở lại. Khương Tuyết Nhu tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Gia Thanh, giọng nói nghẹn ngào.
“Con gái ngoan, trở lại thì tốt, trước kia là bố thiếu con, sau này, bố sẽ đem thứ tốt nhất giao cho con.
Lời này của Diệp Gia Thanh khiến cho tân khách chung quanh đều nghe được.
Tất cả mọi người đều thấp giọng nghị luận.
“Diệp Gia Thanh lúc nào có một đứa con gái riêng chứ?”
“Ba năm trước tôi thì có nghe nói qua, nghe nói Diệp Gia Thanh từ Thành Đông mang về một cô con gái trở về nhà họ Diệp nhận tổ quy tông.”
“Ông nói như vậy tôi nhớ ra rồi, nghe nói người con gái riêng này của ông ấy sau đó gả cho Hoắc cậu cả.”
Chương 595
“Không thể nào, vợ trước của Hoắc cậu cả không phải là cái đó. Cái đó là Khương Tuyết Nhu.”
“Đúng đúng, chính là cô ta.”
Mọi người nhất thời cùng đưa mắt len lén nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn.
Lúc này, người đàn ông này mang một bộ mặt anh tuấn lạnh lùng u ám, một đôi mắt sâu thẳm lóe lên khiên cho người khác nhìn không thấu ý đồ.
Không có ai biết được anh đang suy nghĩ gì.
Chẳng qua là nhìn anh chậm rãi móc ra một gói thuốc lá ra đốt. Rất nhanh, khói mù mơ hồ bay trên gương mặt thâm thúy.
“Bố, bố đừng bị cô ta lừa” Diệp Minh Ngọc bỗng nhiên đi tới, ôn nhu nói: “Người chết làm sao có thể sống lại, con nhìn cô ta chính là giống với Khương Tuyết Nhu thôi, cũng không biết từ đầu biết được tướng mạo của Khương Tuyết Nhu trước kia, bây giờ chạy tới gạt người, với nói thêm bố đừng quên Khương Tuyết Nhu đã sớm bị hủy khuôn mặt “
“Chính là như vậy, anh hai, cái dáng vẻ ban đầu kia của Khương Tuyết Nhu anh hẳn là nhớ, bác sĩ thẫm mỹ đứng đầu cũng nói hết rồi, gương mặt đó của cô ta căn bản sẽ không trở lại bộ dáng của ban đầu nữa. Chuyện này cậu cả hẳn là nhớ đúng không?”
Diệp Diêu Đông bỗng nhiên nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn đang ngồi.
Hoắc Anh Tuấn búng một cái tro thuốc lá, đứng dậy, một tay đưa vào túi quần hướng Khương Tuyết Nhu đi tới. Đi càng gần, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như tơ lụa của Khương Tuyết Nhu lại càng rõ ràng.
Những năm này, anh phát hiện lúc mình nhớ tới hình dáng của Khương Tuyết Nhu, luôn là khuôn mặt lồi lõm của cô, cho tới giờ anh đã đều quên tướng mạo ban đầu của cô
Bây giờ lần nữa được nhìn thấy, một cảm giác quen thuộc, tươi đẹp đập vào mặt.
Không thể không nói, vẻ đẹp tuyệt sắc độc nhất vô nhị như vậy ở Kinh Đô không người nào có thể hơn được với “Được rồi, các người cũng đừng hỏi anh ta, người nào không biết ban đầu trong lòng Hoắc Anh Tuấn căn bản cũng không có tôi, anh ta đối với tôi còn không bằng thư kí bên người anh ta.”
Khương Tuyết Nhu cười nhạt, chậm rãi tiến tới bên tại Diệp Gia Thanh: “Bố, trước khi bố xảy ra tai nạn giao thông, chính miệng bố đã nói qua phải đem ba mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty giao cho con.”
Đáy mắt kia của Diệp Gia Thanh từng tia nghi ngờ giờ lại không còn.
Chuyện này trừ Khương Tuyết Nhu ra, cũng chỉ có luật sư mà ông tín nhiệm nhất biết.
“Được rồi, các người không cần hỏi nữa, tôi đã xác định cô ấy chính là Khương Tuyết Nhu, con gái ruột thịt của tôi.” Diệp Gia Thanh bình tĩnh nói.
Diệp Minh Ngọc nóng nảy: “Bố, cô ta nói gì lừa bịp bố”
“Tôi chỉ là nói một ít bí mật nhỏ chỉ có tôi và bố biết mà thôi.” Khương Tuyết Nhu cười nói: “Không sai, bác sĩ thẩm mỹ đứng đầu đã từng nói gương mặt tôi không trị hết được, nhưng mà không có nghĩa là bác sĩ nước ngoài không làm được, bây giờ y học hiện đại phát triển, những năm này tôi đã ra nước ngoài chữa trị, qua hết ba năm, trước đó vài ngày rốt cục mới chữa khỏi.”
Diệp Diêu Đông nhàn nhạt nói: “Anh cả tôi là nóng lòng nhớ con gái nên bị lừa gạt tự nhiên rất đơn giản, nhưng nhà họ Diệp vốn là danh môn vọng tộc, không cho phép một người không rõ thân phận chui vào làm xằng bậy, tôi thấy hay là đi làm giám định thân nhân để yên tâm hơn chút”
“Đúng. Vệ Phương Nghi đứng yên bỗng nói phụ họa: “Coi như cô ta là thật, cũng chẳng qua là một đứa con gái riêng không thấy được ánh sáng, loại người này như cô ta không có tư cách tham gia.”
“An ninh, đuổi người.” Diệp Minh Ngọc trực tiếp đuổi người.
Cô là vợ của Sở Văn Khiêm, lại là người thừa kế tương lai Diệp thị, các nhân viên an ninh nhất thời do dự.
“Nhanh lên một chút, còn không mau đem người đuổi đi, sau này hai nhà Diệp Sở chúng ta sẽ phá nát cái khách sạn của các người đó có nghe không.” Sở Văn Khiêm cũng nhanh chóng ra lệnh.
“Ai dám” Diệp Gia Thanh tức giận nổi cơn giận dữ, liên tục ho khan.
Chương 596
“Bố, bố bình tĩnh một chút” Khương Tuyết Nhu lo lắng vỗ lưng ông vài cái, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Diêu Đông: “Chú Hai, chú vẫn là giống với trước kia vậy ha, hoàn toàn không hoan nghênh tôi, cùng là một đứa cháu gái, trong lòng chú cũng chênh lệch quá đi.”
Diệp Diêu Đông lạnh như băng nhìn cô: “Tôi nói, có giám định thân nhân, thì tôi sẽ thừa nhận cô là con gái của anh hai tôi, nếu như không có, tôi sẽ không tin.”
“Chỉ sợ không phải là sẽ không tin tưởng, mà căn bản là không muốn tôi trở lại, sợ sự tồn tại của tôi sẽ ảnh hưởng Diệp Minh Ngọc.”
Khương Tuyết Nhu khẽ mỉm cười, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẻo.
“Cô dĩ nhiên ảnh hưởng đến con gái tôi, là một đứa con gái riêng, chẳng lẽ còn vọng tưởng chấm mút Diệp thị sao. Vệ Phương Nghi vội vàng lớn tiếng nói: “Những năm này Minh Ngọc nhà chúng ta vì Diệp thị đã cống hiến biết bao nhiêu, mọi người quá rõ ràng”
“Vậy cũng được.”
Công ty một ít người góp vốn gật đầu liên tục, có người nhìn về phía ông cụ Diệp: “Ông cụ Diệp, ông thấy thế nào”
Ông cụ Diệp cau mày nói: “Minh Ngọc hôm nay đúng là có năng lực này, vị trí người thừa kế Diệp thị phải có người có khả năng mới có thể nắm giữ, Gia Thanh, trước tiên hãy tuyên bố Minh Ngọc đảm nhiệm chức vị CEO đã, những chuyện khác một hồi nói sau, cái người Khương Tuyết Nhu này bất kể là thật hay giả, vẫn phải là làm giám định nhân thân mới được.”
“Ông nội, ông hiểu lầm, con hôm nay xuất hiện cũng không phải là muốn tranh đoạt vị trí người thừa kế Diệp thị, con chỉ là muốn vạch trần một chân tướng. Chính là Diệp Minh Ngọc cũng không phải là con gái ruột thịt của bố con.”
Khương Tuyết Nhu cười nhạt nói xong toàn trường trở nên xôn xao.
Diệp Gia Thanh cũng ngẩn ra.
Vệ Phương Nghi trong lòng cũng bất an cực kì, bà ta trực tiếp lớn tiếng mắng: “Cô còn nói không phải vì muốn làm người thừa kế Diệp thị, vì đá đi Minh Ngọc, cô thật là không chỗ nào không cầu kỳ vô cùng, lại còn bêu xấu Minh Ngọc không phải con gái ruột thịt của Gia Thanh, cô không thấy dáng dấp bọn họ có nhiều điểm giống nhau sao”
“Cô thật là nói bậy nói bạ, thật quá đáng” Cặp mắt Diệp Minh Ngọc cũng tức giận mà đỏ lên.
“Đều là nói bừa, lập tức đem cô ta đuổi đi.” Diệp Diêu
Đông cũng mặt đầy phẫn nộ đập tay vịn xe lăn.
“Chú Hai, chú gấp như vậy làm gì.” Khương Tuyết Nhu như có như không cười châm biếm: “Chẳng lẽ là chủ sợ tôi phá hư chuyện tốt của chủ sao.”
“Có nghe hay không, tôi không muốn lại nghe cô ta hồi ngôn loạn ngữ.” Diệp Diễu Đông trừng mắt nhìn đảm an ninh kia.
Các nhân viên an ninh không thể không lần nữa hướng Khương Tuyết Nhu đi tới.
“Tôi ở nơi này có hai cái giám định thân nhân” Khương Tuyết Nhu nâng lên một phần văn kiện trong tay: “Một phần là của bố tôi và Diệp Minh Ngọc, quan hệ bố con không khớp, một phần khác là của Diệp Minh Ngọc và chú hai, quan hệ bố con 99.99%.
Lời nói vừa ra, ngay cả các nhân viên an ninh cũng đều trợn tròn mắt.
Diệp Gia Thanh đoạt lấy báo cáo giám định trong tay Khương Tuyết Nhu, sau khi xem xong, cả khuôn mặt đều xanh mét, thân thể lảo đảo muốn ngã tựa như tùy thời có thể đứng không vững.
Ông ngẩng đầu ánh mắt đỏ nhạt trừng mắt nhìn Vệ Phương Nghi, lại nhìn Diệp Diêu Đông một chút: “Diệp Minh Ngọc là con gái của hai người các người.”
Hai mẹ con Vệ Phương Nghi và Diệp Minh Ngọc đáy mắt thoáng qua vẻ bất an, nhưng cũng chỉ là ngắn ngủi sau, Vệ Phương Nghi khóc giậm chân: “Diệp Gia Thanh, ông khốn kiếp, cô ta nói gì ông đều tin, bây giờ cái gì cũng đều làm giả được có biết hay không, tôi có thể thề với trời, Minh Ngọc chính là co gái ruột thịt của ông”
Sắc mặt Diệp Minh Ngọc tái nhợt nói: “Bố, bố làm sao có thể nói con là con gái của chủ hai được chứ, bổ thật quá đáng, bố là bố ruột của con mà.”
Diệp Diêu Đông cũng lộ vẻ mặt khổ sở và tức giận: “Anh hai, em và anh là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ bằng một phần văn kiện bị làm giả, anh liền nghi ngờ người em trai ruột này hay sao.”
Ông cụ Diệp và bà cụ Diệp nhìn nhau một cái, hai vị lão nhân nhà này cũng không quá tin tưởng: “Gia Thanh, bố cũng tin tưởng Diêu Đông, nó sẽ không làm ra loại chuyện như vậy”
Diệp Gia Thanh cũng mờ mịt lộ vẻ do dự.
Vệ Phương Nghi cũng được đi, nhưng Diệp Minh Ngọc là đích thân ông nuôi lớn, Diệp Diêu Đông cũng là em trai ruột của ông, ông cũng thật không có cách nào tin tưởng sự thật này.
Chương 597
“Tôi biết chỉ dựa vào báo cáo giám định này thì các người cũng chưa chắc sẽ tin tưởng, thật may tôi đã sớm chuẩn bị xong chứng cứ thứ hai”
Khương Tuyết Nhu ung dung không vội vã vỗ tay một cái.
Trước mặt màn ảnh lớn bỗng nhiên thay đổi, bên trong xuất hiện một hình ảnh rõ ràng lại không chịu nổi.
Diệp Diêu Đông nằm ở trên giường, mà Vệ Phương Nghi đang ngồi ở trên người ông ta, hai người đang tiến hành một hình ảnh không chịu nổi.
“Cục cưng, em nhìn anh ta tên phế vật kia bây giờ có nơi nào có thể so với anh.”
“Đúng, em thật hối hận, sớm biết ban đầu liền gả cho anh, Diêu Đông, anh thật là lợi hại.”
Vệ Phương Nghi thật là bị một màn này kích thích đến sững sờ, bà ta xông tới kêu: “Tắt đi, tắt đi.”
Nhưng hình ảnh lại là thay đổi.
Là bà ta quần áo xốc xếch tựa vào trong ngực Diệp Diêu Đông.
“Diêu Đông, tên già đầu Diệp Gia Thanh kia rốt cuộc muốn lúc nào mới có thể đem cổ phần cho Minh Ngọc nhà chúng ta.”
“Yên tâm đi, chờ thời điểm kỷ niệm ba mươi năm, anh sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục anh của anh.”
“Quá tốt, đến lúc đó cổ phần đến tay một cái, toàn bộ Diệp thị đều là của Minh Ngọc nhà chúng ta.” 11 Dưới sân khấu, sắc mặt Diệp Diêu Đông từ tức giận ngất trời chuyển sang tái nhợt, khó chịu.
Vốn là ông ta muốn chờ Diệp Minh Ngọc lấy được hết cổ phần xong, thì liền có thể đứng trước mặt Diệp Gia Thanh vạch trần bộ mặt thật của mình, nhưng không nghĩ tới là ở dưới con mắt mọi người, lại dùng loại phương thức nhất không chịu nổi này.
Ông ta khổ tâm xây dựng hình tượng trong ba năm nháy mắt ầm ầm sụp đổ.
Tất cả mọi người đều chỉ chỉ chỗ chõ ba người Diệp Diêu Đông, Vệ Phương Nghi và Diệp Minh Ngọc.
“Ông trời của tôi ơi, thật là ghê tởm quá đi, chị dâu lén lút có tình cảm với em chồng, đúng là chỉ có trong ti vi mới có loại chuyện này.”
“Cái gì gọi là lén lút có tình cảm, người ta phỏng đoán hơn hai mươi năm trước thì đã qua lại với nhau rồi sinh ra một đứa con gái riêng, giả mạo là con gái của Diệp Gia Thanh, muốn đoạt được cổ phần trong tay Diệp Gia Thanh”
“Cái người Diệp Diêu Đông này quả là trăm phương ngàn kế đi, tôi nhớ Diệp Gia Thanh vẫn đối với ông ta rất tốt mà.”
“Còn có cái người Vệ Phương Nghi này, bình thường giả bộ cao quý ưu nhã, không nghĩ tới lại đê hèn từ trong xương như vậy.”
“Cũng không phải là vậy sao, nghĩ đến vợ tôi trước kia thường xuyên cùng bà ta đi dạo phố, cơm đêm qua ăn giờ đều muốn ói ra.”
“Thật may tối nay biết rõ, nếu không cổ phần của Diệp Gia Thanh đều rơi vào tay của Diệp Diêu Đông hết rồi.”
Những lời nghị luận ầm ỉ kia chui vào trong lỗ tai Diệp Gia Thanh, Diệp Gia Thanh tức giận hô hấp dồn dập, nhưng sau khi suy nghĩ ra một ít chuyện, lại trời đất giá rét cực kì bi ai.
Thì ra ban đầu Vệ Phương Nghi luôn miệng nói mang thai đứa con của ông là gạt người, nhưng mà ông lại vì đứa bé này mà từ bỏ Khương Thanh Thư và Khương Tuyết Nhu, buông bỏ gia đình chân chính đáng giá quan tâm mình.
Những năm nay, ông xem con của người khác là bảo bối, lại để cho Khương Tuyết Nhu nhận hết khổ đau. Rốt cuộc ông đã làm gì.
“Con tiện nhân này” Gương mặt nho nhã tuấn tú của Diệp Gia Thanh cho tới bây giờ không có giờ khắc nào tức giận giống như bây giờ vậy, ông đi tới, hung hăng bạt một cái tát lên trên mặt Vệ Phương Nghi: “Tôi giết chết bà”
Chương 598
“Diêu… Diêu Đông, cứu tôi. Vệ Phương Nghi cũng bị sắc mặt dữ tợn của Diệp Gia Thanh dọa sợ, chạy nhanh đến sau lưng Diệp Diêu Đông.
Diệp Gia Thanh xoay người, trợn mắt nhìn Diệp Diêu Đông: “Diệp Diêu Đông, tao thật không nghĩ tới, mày khiến tao quá đau lòng, tao là người anh ruột của mày, từ nhỏ đến lớn, mày muốn cái gì tao cũng cho mày, mày lại chính là đối phó với tạo như vậy, mày quá đáng sợ.
“Vô liêm sỉ, tại sao mày lại làm ra loại chuyện hoang đường này, có còn hiểu luận lý đạo đức hay không.”
Ông cụ Diệp tức giận đập ly tại chỗ, hôm nay nhà họ Diệp thật là cho thương giới một câu truyện cười rồi.
“Diêu Đông, mẹ đối với con quá thất vọng” Bà cụ Diệp trong lòng cũng nguội lạnh không dứt: “Vệ Phương Nghi, tôi ban đầu thật đã nhìn lầm, sớm biết, tôi thà chết cũng sẽ không để cho Gia Thanh cưới cô
Vệ Phương Nghi không cam lòng la hét nói: “Tôi năm đó là thật lòng yêu Gia Thanh, tôi làm như vậy cũng là vì quá yêu ông ta, tôi muốn gả cho ông ta, mới không thể không ra hạ sách này…“
“Bà yêu tôi, chính là mang thai đứa con của em trai tôi để gả cho tôi?” Diệp Gia Thanh cười ha hả, tuổi đã cao cười lớn nước mắt lại tràn ra: “Diệp Gia Thanh tôi là đời trước đã hại gì bà, mà đời này mới đụng phải bà chứ, cút, hai mẹ con các người cùng cút cho tôi.”
“Bố…” Sắc mặt Diệp Minh Ngọc đã trắng không cách nào hình dung.
Cô ta rõ ràng lập tức phải tiếp quản Diệp thị, làm sao mà một cái chớp mắt hết thảy đều thay đổi: “Bố, con không biết, con chỉ có một mình bố là bố con mà thôi, bố đừng từ bỏ con.”
“Cô chắc chắn là cô không biết sao!”
Khương Tuyết Nhu bước từng bước một đến gần, mỉm cười nói: “Ba năm trước, khi bố xảy ra tai nạn giao thông sau đó trở thành người không có tri giác, cô và mẹ cô cũng không một lần đến thăm ông ấy, thậm chí vì bác sĩ An Kiệt Nhân vì chữa bệnh cho bố tôi mà thiếu chút nữa còn bị người khác đốt chết, nếu không phải tôi nghĩ cách che giấu, để cho bác sĩ An Kiệt Nhân len lén chữa bệnh cho bố tôi, ông ấy căn bản cũng không thể tỉnh lại.”
Diệp Minh Ngọc hốt hoảng lắc đầu: “Tôi không có, tôi có đi thăm ông ấy, tôi…”
“Cô lúc ấy bận bịu kết hôn với Sở Văn Khiêm.”
Khương Tuyết Nhu cắt đứt lời cô ta: “Thậm chí ban đầu người bên ngoài biết tin đồn bác sĩ An Kiệt Nhân chết, cô vẫn còn ở trước mặt tôi cười trên sự đau khổ của người khác, cười nhạo tôi trông thân thể bố như thế nào mà để xảy ra chuyện đó, thật ra thì khi đó cô đã sớm biết rồi đúng không.”
“Cô nói bậy, tôi không có.” Diệp Minh Ngọc run rẩy đôi môi giải thích.
Khương Tuyết Nhu giơ tay lên, tiếp giọng sắc bén nói: “Vốn là ba người các người cho là có thể chiếm đoạt toàn bộ Diệp thị, chờ sau khi bố tôi chết, Vệ Phương Nghi có thể thuận lý thành người thừa kế hết tất cả tài sản của bố, nhưng mà các người đại khái đều không dự liệu được bố tôi lại không tới nửa năm liền tỉnh, thời gian không đủ, vì vậy các người không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lừa bịp bố tôi, nếu như không phải là tôi xuất hiện, chờ sau khi các người lừa gạt cổ phần trong tay bố tôi tới tay, các người lập tức sẽ trở mặt vô tình, đến lúc đó nhà họ Diệp cũng sẽ không có đất cho bố của tôi đặt chân.”
Diệp Minh Ngọc hai chân run rẩy thiếu chút nữa mềm nhũn té xuống đất.
Bởi vì mỗi câu nói của Khương Tuyết Nhu đều là thật.
“Súc sinh.” Diệp Gia Thanh hung hăng chấn động một cái, có một số việc, nếu như không phải là Khương Tuyết Nhu nói ra, ông thật không biết chân tướng.
Càng nghĩ, càng cảm thấy lòng dạ ba người này thật đáng sợ.
“Các người cút cho tôi, cút ra ngoài.” Diệp Gia Thanh ánh mắt hận đến nổi không được thể tự tay đạp bọn họ ra ngoài.
Diệp Diêu Đông tức giận huyệt thái dương cũng như sắp nổ tung, nhưng mà ông ta cũng biết, việc đã đến nước này, da mặt coi như là đã hoàn toàn bị xé rách, rất nhiều chuyện cũng không có biện pháp giấu tiếp nữa.
Nửa phút sau, ông ta cười lạnh ngẩng đầu: “Anh không có tư cách đuổi tôi đi, tôi là tổng giám đốc Diệp thị, cũng là người góp vốn ở Diệp thị.”
“Chính là như vậy. Vệ Phương Nghi cũng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ bắt lấy cánh tay Diệp Diêu Đông: “Diêu Đông ở Diệp thị cũng có hai mươi phần trăm cổ phần, không phải một mình ông là người có thể định đoạt “Các người… Các người…” Diệp Gia Thanh thật là muốn ói ra máu, ông cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy: “Diệp Minh Ngọc, nói đi.”
Diệp Minh Ngọc ấp ủng nói: “Con mặc dù không phải là con gái bố, nhưng cũng là con gái tổng giám đốc Diệp thị, hơn nữa nếu không phải là nhờ vào con, Diệp thị cũng không có biện pháp cùng Sở thị hợp tác. Chồng, anh nói sao”
Sở Văn Khiêm mặc dù cảm thấy mất thể diện cực độ, nhưng lúc này cũng không thể làm gì khác hơn nói: “Minh Ngọc là vợ tôi, nếu như hôm nay các người muốn đuổi cô ấy rời, chúng tôi và tập đoàn Sở thị cũng sẽ rút vốn.”
Chương 599: Truyền hình trực tiếp
Mấy người góp vốn ở tập đoàn Diệp thị vừa nghe liền luống cuống, chủ tịch Lục đứng ra lúng túng nói: “Chủ tịch Diệp à, chuyện riêng nhà họ Diệp các người, những thứ kia để riêng rồi giải quyết là được rồi, không cần phải ở trong buổi lễ kỉ niệm ba mươi năm thành lập mà nói.”
“Chính là như vậy, Minh Ngọc những năm nay quả thật vì công ty lập được không ít công lao.” Có cổ đông lập tức phụ họa.
Huyết dịch cả người Diệp Gia Thanh cũng lạnh thấu.
Những người này đều là lúc đầu cùng ông chiến đấu vì Diệp thị, nhưng từng người một đều vì lợi ích mà đứng ra giúp đám người Diệp Diêu Đông.
“Bố, bố đừng bị chọc tức.
Khương Tuyết Nhu cười vỗ vỗ bả vai ông, quay đầu đối với người góp vốn tập đoàn Diệp thị nói: “Theo như lời các vị chú bác nói vậy, là hy vọng Diệp Diêu Đông tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc công ty, Diệp Minh Ngọc nhậm chức CEO?”
Chúng người góp vốn và những quản lý cấp cao của tập đoàn Diệp thị phân vân yên lặng không nói, những năm nay một số lớn người cũng thu được từ Diệp Diêu Đông không ít, cũng coi như là cột vào cùng trên một cái thuyền.
“Vậy cũng được. Bố, bọn họ không đi, chúng ta đi.”
Khương Tuyết Nhu nằm lấy cánh tay của Diệp Gia Thanh.
“Tuyết Nhu…” Diệp Gia Thanh có chút nóng nảy, Diệp thị tài sản duy nhất mà ông có thể để lại cho Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu tiến tới bên tại Diệp Gia Thanh: “Bố, bố quên tối nay Diệp thị cũng đã mời đến phần lớn ký giả ở nước Nguyệt Hàn rồi hay sao, bây giờ ký giả cũng đang truyền hình trực tiếp rồi.”
Diệp Gia Thanh thông suốt vừa tỉnh, ông đều quên hết, nói cách khác tối nay tai tiếng đã truyền khắp trên toàn bộ mạng.
Bất kỳ một người lãnh đạo công ty nào cũng để ý đến hình tượng và vinh dự của công ty.
Đám người góp vốn này cố ý giữ lại đám người Diệp Diêu Đông, đến lúc đó sớm muộn cũng sẽ bị quần chúng mắng chết đi.
“Rất nhanh, bọn họ sẽ đến xin bố trở về.” Khương Tuyết
Nhu ý vị sâu xa nhắc nhở ông. Diệp Gia Thanh gật đầu một cái: “Được, cái nơi này tôi ở lại cũng ngại bẩn. Đi, hai bố con chúng ta đi ôn chuyện một chút.”
Hai người rất nhanh rời khỏi phòng bữa tiệc.
Mọi người ai cũng không ngờ tới chủ tịch tập đoàn Diệp thị lại dẫn đầu rời đi.
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau.
Hai bố con Diệp Gia Thanh rời đi không tới hai phút, Hoắc Anh Tuấn cũng rời đi.
Hai mẹ con Vệ Phương Nghi và Diệp Minh Ngọc hung hãng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng không nói ra được có bao nhiêu đắc ý.
Coi như Diệp Gia Thanh biết thì đã có sao, năm đó tâm phúc của ông đã sớm bị đuổi đi, bây giờ Diệp thị đã sớm là do Diệp Diêu Đông định đoạt.
Người chủ trì lúng túng nhìn về phía Diệp Diêu Đông: “Tổng… Tổng giám đốc Diệp, vậy kế tiếp….
Diệp Diêu Đông khẽ mỉm cười, đang muốn lên tiếng, chợt nghe vợ của hội trưởng thương hội nào đó lớn tiếng nói: “Còn cử hành cái gì nữa, trên mạng cũng đã mắng dữ dội, mọi người đều ở đây mắng tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị đê tiện, không biết xấu hổ, giả bộ nghiêm trang, người góp vốn Diệp thị cùng với ông ta cũng vậy đạo đức xấu xa, không có luân lý, Diệp Gia Thanh bị cắm cái sừng dài hơn hai mươi năm, lại còn bị các người ép rời đi.”
“Chính là như vậy, tối nay mấy cái đài truyền hình đều ở đây truyền trực buổi tiệc tối nay cả rồi.”
“Tôi xem bên đài truyền hình này, lượng xem cũng đạt tới hơn một trăm triệu người rồi.”
“Mắc cỡ chết người”
Diệp Diêu Đông sắc mặt đại biến.
Chúng người góp vốn và những quản lý cấp cao của tập đoàn Diệp thị lập tức cầm lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Chương 600: Tung tin lên mạng
Cứ như vậy một hồi tại tiếng của Diệp thị đã bùng nổ trở thành tin hot nhất trên mạng. [Kinh thiên động địa, tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị cùng chị dâu lén lút quan hệ sinh ra con riêng mưu đồ đoạt toàn bộ tài sản của anh trai]
[Thật là hủy hết mọi tai mắt của tôi, tôi mới vừa xem truyền trực tiếp, Diệp Diêu Đông loại cặn bã này lại được đảm quản lý Diệp thị ủng hộ, đảm quản lý Diệp thị chắc cũng nhận không ít hối lộ từ ông ta đi, tôi nghĩ là nên tra một chút thuế.]
[A a, chứng cứ đã rõ ràng như vậy, nói không chừng ở trong mắt bọn họ lén lút qua lại với chị dâu cũng chỉ là một chuyện bình thường.]
[Nghe nói người càng có tiền càng đổi vợ, tôi thật tin rồi. [Cho nên còn ở lại tham gia cái lễ kỉ niệm ba mươi năm đó còn là người sao, yên lặng ủng hộ Diệp Diêu Đông?]
[Không được, lần sau thấy sản phẩm của Diệp thị tôi cũng muốn nôn mửa, ngăn chặn Diệp thị, phát động biểu tình.]
Có không ít tân khách sau khi thấy bình luận cũng không ở nổi nữa: “Cái đó… Chúng tôi có chuyện đi trước.”
“Ai da, tôi nhớ tới tối nay còn có hội nghị, cũng không ở lại được.” Mắt thấy các vị tân khách lục đục rời đi, người góp vốn và những quản lý cấp cao của tập đoàn Diệp thị hận không thể chui vào trong hang.
“Diêu Đông, hai bố con các người thật đúng là khiến cho đám bộ lão chúng tôi mất hết mặt mũi rồi.” Những người góp vốn bây giờ trong lòng đều rối bời, hướng về đảm quản lý cấp cao dụ dỗ nói: “Còn đứng ì ra đó làm gì, nhanh lên trở về nói chuyện một chút.”
Toàn bộ phòng tiệc lập tức trống rỗng.
Ông cụ Diệp trực tiếp đánh một quải trượng lên trên người Diệp Diêu Đông: “Lão già đây mặt mũi đều bị mày làm mất hết.”
Ông nói xong, cùng bà cụ Diệp rời đi.
Diệp Diêu Đông nổi cơn giận dữ đem ly rượu toàn bộ lùa xuống đất, Vệ Phương Nghi sợ vội vàng ôm lấy con gái Diệp Minh Ngọc khóc hồ: “Ông trời giết cái con tiện nhân Khương Tuyết Nhu đó đi, tại sao không cùng mẹ nó chết sớm một chút đi a.”
“Bố… nên làm gì bây giờ.” Diệp Minh Ngọc run run mở miệng, cặp mắt đỏ ngầu thật không cam lòng.
Sở Văn Khiêm ánh mắt lóe lên, cười quỷ dị nói: “Cũng không phải là không có biện pháp, tối nay Khương Tuyết Nhu không phải hiện thân công khai thừa nhận cô ta là con gái riêng của Diệp Gia Thanh rồi sao, mẹ vợ hoàn toàn có thể cắn ngược lại Diệp Gia Thanh một cái, liền nói là bác Diệp trước kia phản bội mẹ trước, mẹ vì trả thù ông ta trong cơn tức giận liền tìm đến em trai ông ta.”
“Đúng, có thể như vậy.” Diệp Minh Ngọc ánh mắt sáng lên: “Như vậy người khác cũng sẽ không chỉ mắng chúng ta, hơn nữa phái nữ cũng sẽ ủng hộ chúng ta.”
Diệp Diêu Đông cũng tán đồng gật đầu: “Văn Khiêm, chủ ý này của cậu không tệ.
“Vậy được, tôi sẽ tìm ký giả để tiếp nhận phỏng vấn.”
Vệ Phương Nghi mới vừa nói xong, thư kí của Diệp Diêu Đông đột nhiên đi tới nói: “Tổng giám đốc Sở, cái phương án này sợ rằng không được, mới vừa ba phút trước, Khương Tuyết Nhu vừa mới đăng lên mạng một cái tin tức, các người nhìn đi.”
Cô ta đem điện thoại di động mở ra nhìn một cái.
Khương Tuyết Nhu đổi một cái tài khoản mạng xã hội mới đăng lên: [Mọi người khỏe không, tôi là Khương Tuyết Nhu, mẹ tôi là Khương Thanh Thư, bố tôi là Diệp Gia Thanh, rất khó chịu để nói ra, tôi là một đứa con gái riêng, hai mươi tám năm trước, bố mẹ tôi yêu nhau, nhưng bởi vì không môn đăng hộ đối, trưởng bối của nhà bố tôi ngăn cản bọn họ ở chung một chỗ, hơn nữa bức bách ông cùng Vệ Phương Nghi đi coi mắt, một năm nọ, Diệp tiên sinh uống nhiều say rượu cùng Vệ Phương Nghi vô tình xảy ra quan hệ.
Không lâu sau, Vệ Phương Nghi tuyên bố mang thai đứa con của Diệp tiên sinh trẻ bắt ông ấy chịu trách nhiệm, khi đó mẹ tôi không có nói cho Diệp tiên sinh biết là bà ấy mang thai tôi, vì vậy Diệp tiên sinh từ bỏ mẹ tôi mà cưới Vệ Phương Nghi, những năm nay tôi đi theo bà ngoại, bà nuôi tôi lớn lên, tôi chỉ muốn nói, ban đầu nếu như không phải là Vệ Phương Nghi dùng đứa trẻ để uy hiếp, Diệp tiên sinh sẽ không cưới bà ta, buồn cười là đứa bé kia căn bản không phải là của Diệp tiên sinh, mà mẹ tôi sau khi sinh tôi ra không lâu thì qua đời…
Các bạn trên mạng nhanh chóng bình luận: [Tôi còn mới vừa muốn nói là, Vệ Phương Nghi và Diệp Gia Thanh kẻ tám lạng người nửa cân, một người có con gái riêng, một người cho chồng một cái sừng, thì ra căn bản Vệ Phương Nghi là tiểu tam.]
[Dùng đứa trẻ để đạt được mục đích, nhưng mà đứa trẻ còn không phải là con của người ta, để tiện.]
[Càng ghê gớm hơn nữa là nghe nói Diệp Gia Thanh mấy năm trước thời điểm ly dị với Vệ Phương Nghi, còn phân cho bà ta hơn chín trăm tỷ.]
[Nếu tôi là Diệp Gia Thanh, khẳng định tôi sẽ tức đến hộc máu.]