• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Hoắc Anh Tuấn - Khương Tuyết Nhu (125 Viewers)

  • Chap-293

Chương 293: Lấy lòng ông bà nội




Ông nội Diệp hài lòng gật đầu: "Suy nghĩ của con như vậy là đúng, đại thiếu gia muốn tìm một danh môn khuê tủ để làm vợ, nhà họ Diệp chúng ta cũng không thiếu tiền, cũng không thiếu châu báu, không cần phải giống như loại phụ nữ không có kiến thức chỉ cần tiền bạc châu báu".



" Đúng vậy, không giống như một số người, thấy châu báu liền miệng liền cười toe toét, mắt cũng nhắm" bà cô Diệp liếc Khương Tuyết Nhu một cái, mang ý đùa cợt.



Mọi người cười khẽ một tiếng, Diệp Gia Thanh nhất thời lộ vẻ mặt không vui, đang muốn giáo huấn người.



Khương Tuyết Nhu cười nói: "Đúng vậy, con thật rất vui vẻ khi nhận được như một phần trang sức châu báu đắt giá như vậy, nhưng mà ngược lại không phải là con tham đồ vì nó đắt, chủ yếu là con cảm | thấy đây là món quà bà nội tặng cho con."



Cô dừng một chút, con mắt long lanh xinh đẹp bỗng nhiên có chút đỏ lên.



"Trên đường tới, tâm tình con cứ thấp thỏm, con với Minh Ngọc không giống nhau, từ nhỏ đã được ông nội bà nội nuôi ở bên người, em ấy tính cách hoạt bát lại làm cho người người thích, mà còn lại không biết cách làm cho người nhà cảm thấy vui vẻ, với lại từ nhỏ được cậu mợ nuôi ở bên người, không có ai dạy con phải sống chung thật tốt với người nhà như thế nào, con thật sợ ông nội bà nội không thích con, thật may... Thật may bà nội tặng cho con phần lễ vật này để cho con biết trong lòng bà nội vẫn luôn có con”



Nói xong cô cảm động nhìn bà nội Diệp một chút. | Bà nội Diệp vốn chỉ là muốn vui vì đứa con trai của mình có thêm một đứa con gái, nhưng giờ phút này nghe cô nói lời này, đột nhiên đối với đứa cháu gái này có chút đau lòng, lại là có mấy phần xấu hổ, thật ra thì món đồ kia cũng chỉ là bà tùy ý chọn lựa, nhưng đứa cháu gái này lại cảm động đến như vậy.



Bà nội càng cảm thấy áy náy, vội vàng ngoắc: "Tới bên cạnh bà nội ngồi, đều là cháu gái nhà họ Diệp, con đã chịu không ít khổ cực, cậu mợ của con đổi với con không tốt sao"



"Trước kia thì tốt, nhưng mà sau khi bọn họ tìm được con gái ruột, thì liền đối với con rất lạnh nhạt, còn đem con giam lỏng trong nhà ăn cơm thiu uống nước lạnh." Khương Tuyết Nhu nước mắt lưng tròng nói.



"Tôi có nghe nói điều kiện nhà họ Khương cũng không kém đến như vậy, chị không có ý định gạt người chứ!” Diệp Minh Ngọc mắt thấy bà nội nắm lấy tay Khương Tuyết Nhu, không nhịn nổi bật thốt lên.



"Đúng vậy" Bà cô Diệp lập tức phụ họa: "Cậu mợ cô dù gì cũng nuôi cô từ nhỏ đến lớn như vậy, cô | làm sao có thể nói những lời như vậy."



"Các người không tin cũng được, có thể tùy tiện đi thăm dò, trong bệnh viện đều có ghi chép lịch sử chữa bệnh của tôi." Khương Tuyết Nhu buồn bã cười một tiếng.



"Cô không biết nói chuyện thì mau chóng im miệng" Diệp Gia Thanh lại là căm tức, tức giận: "Mọi người ở Thành Đông đều biết, cậu mợ của con bé ngay cả mẹ ruột cũng giết, loại người ác độc như thế này còn có thể đối tốt với cháu gái mình bao nhiêu"



"Cái gì, còn có loại người mất trí như thế này ư" Bà nội Diệp thân thể run run, nắm thật chặt tay Khương Tuyết Nhu nói: "Đứa trẻ này, con chịu khổ rồi."



"Có đôi lời nói vậy thôi, dù sau thì mọi cực khổ đều đã qua, bà nhìn đi, bây giờ con đều đã có bố và ông nội bà nội rồi" Khương Tuyết Nhu ngửa đầu, đáy mắt trong suốt lóe lên thật xinh đẹp.



"Đứa trẻ ngoan" Bà nội Diệp càng ngày càng thích cô, ngay cả ông nội một bên nghiêm túc nãy giờ, bây giờ trên mặt cũng như hòa hơn rất nhiều, lần đầu tiên miệng nói: "Nếu đã trở về nhà họ Diệp, thì chính là con cháu nhà họ Diệp, sau này ai khi dễ con, có thể nói với chúng ta, nhưng mà cũng không được ném mặt mũi của nhà họ Diệp đi được."



"Cám ơn ông nội" Khương Tuyết Nhu vui vẻ mà cười. Bây giờ so với lúc khóc, lúc cô cười càng khiến ông nội Diệp vui vẻ hơn.



Nhưng mà một bên mẹ con Vệ Phương Nghi tức gần chết, hai người bọn họ cố ý đến trước để nói xấu Khương Tuyết Nhu rất nhiều, không nghĩ tới Khương Tuyết Nhu lại giả bộ đáng thương còn lấy được cảm tình của ông bà nội.



Vệ Phương Nghi lại âm u nhíu mày, Khương Tuyết Nhu này thật sự không đơn giản.



Sau bữa cơm chiều, bà nội Diệp không ngừng gắp thức ăn cho Khương Tuyết Nhu: "Ăn nhiều một chút đi, quá gầy."



"Cảm ơn bà nội" Khương Tuyết Nhu ăn hết thức ăn mà bà nội gắp sang, cũng không kén ăn.



Bà nội Diệp nhìn rất hài lòng, quay đầu nói với Diệp Minh Ngọc kén ăn: "Con đó, là chưa bao giờ chịu khổ, cái này cũng không ăn cái kia cũng không ăn, con nên học chị con nhiều một chút".



"Bà nội... " Diệp Minh Ngọc tức giận mặt cả đỏ.



- ----------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom