Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-60
Khương Tuyết Nhu rất bực bội. Gần đây ngày nào cô cũng ở suốt trong nhà, coi nhà, nấu cơm, căn bản không đặt chân ra ngoài còn muốn gì nữa? “Chẳng qua là tôi cùng với một người bạn từ thời đại học ở nước ngoài đi ăn với nhau bữa cơm mà thôi.”
Hoắc Anh Tuấn ha ha hai tiếng: “Hóa ra là bạn học thời đại học. Lần trước không phải cô còn bị bạn cấp Hai bắt đến quán rượu còn gì!” “Tóm lại, cứ như vậy đi.” Khương Tuyết Nhu không muốn bị tức chết, thẳng thừng cúp máy.
Nhìn thấy cô bị chọc tức đến phùng mang trợn máy như con cá nóc, ánh mắt Đường Hiếu hơi tiếc nuối: “Bạn trai mới hay là chồng the?”
Khương Tuyết Nhu khiếp sợ trợn to hai mắt: “Làm sao có thể, là… Bạn cùng phòng.”
Mặc dù trên giấy hôn thú là chồng, nhưng người ta căn bản không thừa nhận được không? Cho nên cô cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi.
Đường Hiểu khẽ nhếch khóe miệng, cong thành nụ cười: “Nghe cách nói chuyện của em cũng khá giống đấy.” “Thế à?”
Khương Tuyết Nhu trong lòng đột đột nhiên giật một cái, không phải chứ? Bình thường cô và Hoắc Anh Tuấn cũng chẳng trao đổi như vậy. Nhưng có khi là vì do ở chung nên mới khiến cho người ta có ảo giác như kia.
Cô và Đường Hiếu đã lâu không gặp, nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Một bữa cơm tối mà ăn đến chín giờ, Đường Hiếu mới đưa cô đến cửa Châu Khê. “Sáng mai nhớ đến báo cáo. Ngày mai buổi sáng nhớ tới báo cáo, tôi ở khu dân cư Thủy Sinh gần đây có một căn biệt thự. Mai em qua đó thương lượng nhận phòng.” “Được.”
Khương Tuyết Nhu vẫy vẫy tay với anh ta, đưa mắt nhìn theo chiếc Land Rover rời đi hẳn rồi mới xoay người.
Ngay lúc này lại thấy Hoắc Anh Tuấn mặc đồ bình thường đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn cô. hưng đúng dịp thấy Hoắc Anh Tuấn người mặc đồ hưu nhàn y đứng trên thang lầu lạnh lùng nhìn cô, Bunny tựa vào ngực anh lười biếng, mắt lim dim buồn ngủ. “Bạn cô là đàn ông?”
Chân mày Hoắc Anh Tuấn chau vào kín đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Nghĩ đến việc tối nay anh phải ăn cơm canh khó nuốt, mà cô lại ăn ngon uống ngon ở bên ngoài cùng với người đàn ông khác, còn cười cười nói nói, trong lòng anh không biết thế nào lại nổi lên lửa giận. “Đúng vậy, anh ấy là đàn anh thời đại học của tôi…”
Hoắc Anh Tuấn cắt ngang lời cô: “Khương Tuyết Nhu, tôi cảnh cáo cô, ban đầu là cô lựa chọn kết hôn cùng với tôi. Cứ cho là hôn nhân trên khế ước thì cũng phải biết một vừa hai phải cho tôi. Tôi không muốn bị cắm sừng trên đầu đầu.”
Nụ cười trên mặt Khương Tuyết Nhu cứng đờ: “Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Chẳng qua là tôi cùng với bạn mình ăn bữa cơm mà thôi. Chẳng lẽ trong mắt anh tôi là người tùy tiện như vậy à?” “Ai mà biết được. Tôi với cô cũng chẳng quen biết được bao lâu.” Mỗi của Hoắc Anh Tuấn cong lên thành một nụ cười giễu cợt: “Còn nữa, mong cô nhớ cho, sau này đừng có tùy tiện ăn cơm bên ngoài. Đừng quên cô là bảo mẫu của Bunny. Dạ dày của nó bị cô làm cho có vấn đề nên cô phải chịu trách nhiệm.” “Bunny nó bây giờ không phải là không sao rồi hay sao? Tôi thấy nó ăn cũng mập ra thêm rồi đấy.” Khương Tuyết Nhu nghiến răng nghiến lợi. Nếu như không phải anh đã cứu cô hai lần thì chắc chắn cô sẽ cãi với anh một trận ra trò.
Thế mà trước đó cô còn thấy anh là người trong nóng ngoài lạnh. Cái miệng lưỡi cay nghiệt ác độc thế này, thật sự có thể khiến cho chút thiện cảm nhỏ nhoi trong lòng cũng bị dập tắt chẳng còn gì.
Hoắc Anh Tuấn cười nhạt: “Đúng vậy, tại sao lại mập lên rồi? Cô hẳn phải tự kiểm điểm lại trách nhiệm của mình với Bunny dưới tư cách là một người bảo mẫu đi. Tôi để cô chăm sóc tốt cho nó, chứ không phải để cho cô nuôi nó mập lên…”
Té ra, Bunny háu ăn cũng được cho là lỗi của cô rồi.
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa bị tức chết: “Được, vậy sau này tôi chỉ cho nó ăn một chút xíu, thế đã được chưa?” “Vậy không được.” Chẳng may bị đói đến đau dạ dày thì biết thế nào đây? “Thế anh muốn như thế nào? Thật xin lỗi, tôi không phải là người có chuyên môn nuôi mèo.” Khương Tuyết Nhu tức giận nói. “Chẳng lẽ tôi thì phải à? Cô tự suy nghĩ một chút đi. Để ý đến nó chút xíu. Không có việc gì thì có thể mang nó ra ngoài đi phơi nắng, tản bộ một chút. Đừng chỉ có ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn như thế.”
Hoắc Anh Tuấn nói xong liền ôm Bunny đi vào trong.
Khương Tuyết Nhu giơ nấm đấm về hướng bóng lưng của anh. Vốn còn đang muốn chia sẻ niềm vui tìm được việc làm, nhưng bây giờ một câu cô cũng không muốn nói với anh.
Về đến nhà, Khương Tuyết Nhu chuẩn bị trở về phòng lấy quần áo đi tắm, thì phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng. “Tôi đói.”
Cô quay đầu, người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, bày ra dáng vẻ chờ cơm.
Khương Tuyết Nhu còn đang tức giận nên thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, tôi chỉ là bảo mẫu cho con mèo của mấy người mà thôi, không phải là bảo mẫu của anh.”
Cô nhấn mạnh vào bảy chữ cuối cùng, Hoắc Anh Tuấn bày ra vẻ mặt lười biếng, khỏe miệng nhếch lên, lạnh mà như không lạnh: “Đây chính là “yêu” mà cô luôn miệng nói với tôi đấy à?”
Yêu cái rắm.
Bà đây yêu chính là yêu cái vị trí mợ này thôi, hiểu không? Hiểu không hả?
Khương Tuyết Nhu nhịn cơn tức cành hồng mà mở tủ lạnh, lấy túi hoành thánh ngày hôm qua ra nấu cho anh.
Hoặc Anh Tuấn nhìn theo bóng lưng cô mở cửa tủ lạnh, cũng phiền lòng.
Bây giờ trừ đồ mà người phụ nữ này nấu ra, món ăn người khác làm anh cũng chẳng thấy chút gì hứng thú. Cũng không biết liệu cô có bỏ bùa mê thuốc lú gì trong thức ăn cô nấu hay không nữa.
Sau bữa sáng hôm sau.
Hoắc Anh Tuấn cài xong cúc tay áo chỉnh tế, lúc chuẩn bị ra ngoài, phát hiện Khương Tuyết Nhu cũng đã thay một chiếc áo khoác màu trắng.
Bên trong là áo sơ mi màu hồng phối với chân váy dài. Nhìn đơn giản, nghiêm chỉnh, nhưng lại phô bày đường nét cơ thể.
Hơn nữa trên mặt còn ang điểm nhẹ, tai đeo một đôi bông tai ngọc trai, đẹp để tinh xảo, bừng bừng sức sống khiến cho anh có chút không rời mắt nổi.
Nhưng một giây kế tiếp, anh ý thức được cô muốn ra ngoài, ăn diện như thế này tuyệt không phải để cho anh ngắm. “Cô lại muốn đi hẹn hò?” Giọng anh đè thấp, lộ ra không vui. “Không phải, là đi làm. Ngày hôm qua tôi đã tìm được việc. Hết giờ làm sẽ về nấu cơm tối. Buổi tối tôi cũng sẽ đưa Bunny đi tản bộ.”
Khương Tuyết Nhu nói một câu chặn ngay Hoắc Anh Tuấn tìm cớ phản bác. Có điều, đối với công việc của cô, anh vẫn cứ là xem thường. “Lại là đi phát tờ rơi?” “Chẳng phải. Lần này là đi làm nhà thiết kế trưởng.” Khương Tuyết Nhu hừ một tiếng, xách túi trước bước ra khỏi nhà.
Hoắc Anh Tuấn sau đó cũng đi ra ngoài, hai người cùng đi vào thang máy. Anh nhìn hình ảnh cô gái trẻ tuổi như nụ hoa còn đang e ấp hé mở nọ được phản chiếu trên tấm kính, cổ họng có chút khô khan khó hiểu: “Tôi đưa cô đi?” “Cảm ơn, không cần.” Khương Tuyết Nhu quả quyết cự tuyệt: “Tôi từ lái xe đi thì hơn. Tôi cũng không muốn đi được nửa đường lại phải chuyển tàu điện ngầm.”
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Đây là giễu anh chỉ đưa cô đến cổng trạm tàu điện ngầm thôi à? Trước kia anh còn chẳng thèm đưa người phụ nữ nào đi dù chỉ là nửa bước thôi đấy!
Không biết điều
Tám giờ ba mươi.
Khương Tuyết Nhu đúng giờ bước vào công ty mới .
Làm cô bất ngờ là nhân viên công ty đi nấy đều rất trẻ tuổi nhiệt tình, hơn nữa đều là sinh viên có trình độ cao, và có kinh nghiệm phong phú khi du học hải ngoại.
Sau khi Đường Hiếu giới thiệu cho cô làm quen một lượt rồi dẫn cô vào phòng làm việc, đưa cho cô một tấm bản đồ. “Đây là biệt thự của Tổng Giám đốc Lương ở khu dân cư Thủy Sinh, có ba ngàn thước vuông, Tổng Giám đốc Lượng trước có mở chi nhánh công ty ở hải ngoại rồi. Tôi cũng quen biết với anh ấy từ bên đó, cũng coi như là bạn cũ.
Bây giờ anh ấy về nước, định cư ở Thanh Đồng. Em cần sáng tạo ra mẫu thiết kế thật tốt, tiền sửa sang không thành vấn đề, nhưng nhất định phải sửa sang cho thật tốt. Trong tay anh ấy có một hạng mục khu resort nghỉ mát. Cuối năm sẽ bắt đầu xây dựng, tôi hy vọng em có thể hợp tác lâu dài với anh ấy.”
Khương Tuyết Nhu nghiêm túc gật đầu.
Lai lịch của Tổng Giám đốc Lương không khác mấy so với Hoắc Anh Tuấn, chỉ có điều, cùng là Tổng Giám đốc nhưng Hoắc Anh Tuấn chỉ ở trong một căn nhà khoảng hơn một trăm thước vuông thôi.
Đường Hiếu cười nói: “Thật ra thì bạn gái một người cháu của Tổng Giám đốc Lương cũng làm trong ngành thiết kế sửa chữa nhà cửa. Chẳng qua là anh ấy không thích phong cách của bên kia. Nhưng dù sao cũng là thân thích nên không tiện nói nhiều, nhà cũng là len lén sửa sang lại thôi, không nói cho người khác biết, cho nên cô cũng đừng nói ra, khiêm tổn, đừng để cho Tổng Giám đốc Lương khó xử.”
Khương Tuyết Nhu nghe mà sửng sốt một chút.
Tổng Giám đốc Lương này, không chỉ giống là kiều bào về nước sống như Hoắc
Anh Tuấn mà đến cả chuyện bại gái của cháu cũng giống hệt nhau.
Sau khi ra khỏi công ty, Khương Tuyết Nhu lái xe đi đến khu dân cư Thủy Sinh.
Nơi này là khu biệt thự sang trọng đắt tiền nhất Thanh Đồng, người thực sự có tiền mới mua nổi.
Xe cô bị bảo vệ chặn ở cửa khu dân cư, chỉ có thể đi bộ đi vào.
Bên cạnh hồ bơi có một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi đang đứng ở đó. Vóc dáng rất cao, mặt mũi ôn hòa, cả người mặc tây trang màu đen được cắt may riêng, tỏ ra nho nhã lịch sự.
Cô ngẩn người, dò xét, hỏi: “Anh Lương?” “Ừ? Cô là nhà thiết kế bên chỗ Đường Hiếu cử tới đúng không? Cô còn trẻ quá nhỉ!” Trong mắt Lương Mạnh Duy có chút bất ngờ.
Cô gái trước mặt dường như là người xinh đẹp nhất mà anh ta gặp từ khi trở về Thanh Đồng. Nếu không biết chuyện thì còn tưởng là Đường Hiếu tìm người đến cám dỗ anh ta.
Có điều, ánh mắt cô trong suốt kiến nghị, không một chút tia mị sắc nào, có thể thấy là người làm việc đàng hoàng. “Tôi là đàn em của Tổng Giám đốc Đường, anh Lương có thể đợi cho tôi tính toán căn nhà này rồi xem bản thiết kế. Nếu như không thích thì có thể đổi người khác, tôi không có vấn đề gì.”
Khương Tuyết Nhu trả lời dửng dưng nhưng không mất sự tự tin: “Hơn nữa tôi cho rằng trẻ tuổi không liên quan đến thực lực, giống như anh Lương đây cũng rất trẻ tuổi.”
Lương Mạnh Duy cười: “Cô nói như thế thì tôi không thể phản bác được rồi.”
Khương Tuyết Nhu đưa danh thiếp ra.
Lương Mạnh Duy nhận lấy nhìn một chút: “Khương Tuyết Nhu, có chút quen tai.”
Khương Tuyết Nhu hơi hoảng. Sợ anh ta nghe qua danh tiếng không được tốt của mình, liền vội vàng nói: “Có thể là có rất nhiều người có cái tên này. Nếu như không ngại thì mời Tổng Giám đốc Lương có thể cùng tôi vừa đi tham quan vừa giải thích yêu cầu mong muốn của anh được không?”
Tiếp theo, Lương Mạnh Duy dẫn cô đi một vòng căn biệt thự lớn này.
Hơn nữa còn nói cho cô, anh ta cần phòng thể dục, phòng chiếu phim, phòng bóng rổ và hồ bơi bên trong.
Khương Tuyết Nhu đại khái biết phong cách mà anh ta thích rồi. Không tới nửa giờ, liền đưa cho Lương Mạnh Duy xem một bản phác thảo sơ bộ.
Lương Mạnh Duy nhìn một cái, hoàn toàn không tìm được bất kỳ tỳ vết nào.
Bản thiết kế này rất hợp ý của anh ta. “Bản lĩnh này của cô Khương không hề thua kém với những nhà thiết kế hàng đầu mà tôi gặp bên nước ngoài. Không tệ, hồ bơi trong nhà này thiết kế rất có ý tứ.” “Nếu như được chỉnh sửa hoàn chỉnh thì khi ra ngoài có khi sẽ đẹp mắt hơn.” “Được, tôi cho cô thời gian một tuần lễ. Tôi hy vọng cô mau sớm bắt tay làm việc.” Lương Mạnh Duy đưa thẻ chìa khóa cho cô: “Sau có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể tới công ty tôi gặp. Đây là danh thiếp của tôi.”
Khương Tuyết Nhu nhìn một cái, Tổng Giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ. Có vẻ, Thanh Đồng lại sắp có quý nhân mới rồi.
Từ biệt thự đi ra, cô còn muốn nhìn một chút trong tiểu khu có hay không khác nhà ở biệt thự không giả bộ.
Kết quả đi chưa được mấy bước, liền thấy một chiếc Lexus màu trắng lái vào trong một cái biệt thự lớn, đó không phải là xe của Hoắc Anh Tuấn sao?
Chẳng lẽ anh cũng mua nhà ở đây? “Tại sao cô lại ở đây?”
Bỗng nhiên, sau lưng truyền tới thanh âm quen thuộc.
Cô quay đầu, thấy Lục Thanh Minh bước xuống từ Lamborghini.
Nếu là bình thường, Khương Tuyết Nhu sẽ quay đầu bước đi, nhưng hôm nay đụng phải anh ta ở chỗ này khiến cho cô hơi nghi ngờ. “Lời này là tôi hỏi cậu mới đúng. Cậu và
Khương Kiều Nhân muốn mua nhà tân hôn ở đây?” “Không có, chúng tôi còn chưa mua, tôi là tới nhìn biệt thự của cậu mình. Cậu ấy muốn sửa sang, tôi định nói cậu ấy giao nhà cho Kiều Nhân.”
Lục Thanh Minh vừa nói vừa quan sắt biểu tình của cô.
Cô không phải luôn miệng nói những tài nguyên kia là do chính cô có được hay sao? Bây giờ anh ta sẽ cho cô xem thật kỹ xem anh ta có thể mang đến bao nhiêu là chỗ tối cho nửa kia của mình.
Quả nhiên, anh ta thấy sắc mặt của Khương Tuyết Nhu thay đổi một cái, trong lòng thoải mái được một chút: “Làm sao? Hối hận rồi à? Nếu như cô vẫn giống như trước kia thì tôi cũng có thể cho cô được tài nguyên.”
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa tức ói máu.
Trước kia cô đúng là mắt chó đui mù mới cho rằng anh ta nho nhã lịch thiệp, mới vừa rồi cô là vì nghĩ đến Hoắc Anh Tuấn nên mới không thoải mái, được không?
Hóa ra, anh thật sự có nhà ở đây. Anh cho ai sửa sang cũng được, nhưng nếu mà là cho Khương Kiều Nhân cô chắc chắn sẽ giận điên. “Được rồi. Biệt thự kia của cậu nhà cậu giao cho ai sửa cũng không phải là chuyện mà cậu có thể làm chủ. Nói không chừng anh ta còn có vợ ở nhà, vợ người ta đầu ấp tay gối nói mấy câu thì cậu nhằm nhò gì chứ?”
Hà hà, lúc về nhà cô chắc chắn phải nói bóng nói gió một chút mới được.
Lục Thanh Minh cau mày: “Dáng vẻ miệng lưỡi thô tục bây giờ của cô hệt như người không có giáo dục gì. Cậu tôi vốn dĩ chưa kết hôn. Làm gì có mợ nào từ đầu tới? Bình thường cậu ấy có quan hệ rất tốt với tôi. Chỉ cần tôi mở miệng nói, cậu ấy sẽ đồng ý.
Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Được thôi, vậy cậu đi về hỏi cậu mình xem, bảo cậu của cậu để lại tài sản cho cậu đi, xme thử người ta có cho hay không?” “Cô có bị bệnh không?” Lục Thanh Minh bị bắt bẻ, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên vì tức giận: “Chẳng trách lại bị bác trai bác gái giam lại, đáng đời.”
Hai chữ cuối cùng kích trúng nỗi hận khắc cốt ghi tâm trong lòng của Khương
Tuyết Nhu. “Lục Thanh Minh, cậu có trái tim không? Cậu có biết nói tiếng người hay không?” “Chẳng lẽ tôi nói sai à? Cô mạnh miệng nói trước mặt phóng viên rằng nhà họ Khương giam giữ cô, ngược đãi cô. Nhưng tôi thấy dáng vẻ cô gọn gàng xinh đẹp, sắc mặt hồng nhuận, cuộc sống rất thoải mái đấy chứ.
Tôi phải nói nhà họ Khương có đứa con gái như cô đúng là nỗi nhục tám đời. Cô có biết cũng bởi vì những lời đó của cô mà công ty Khải Phong bị hao tổn danh dự, giá cổ phiếu hạ thấp, bao nhiêu là tiền bị bốc hơi mất hay không?” “Ban đầu tôi thích cô đúng là vết ô nhục tám đời tẩy không sạch mà.” Khương Tuyết Nhu hận không thể đậm mù mắt chó của anh ta.
Cô lo rằng mình sẽ bị tức chết bèn bỏ đi về phía trước. “Chờ một chút.” Lục Thanh Minh xông tới níu lại cánh tay cô: “Cuối tháng tôi cùng Kiều Nhân đính hôn, cô phải tới, là cô bôi đen Khải Phong, cô phải chịu trách nhiệm cứu vãn lại danh dự của Khải Phong.” “Vãn cái rắm! Cút, tôi hận không thể làm cho Khải Phong sập tiệm! Cậu phản bội tình cảm của chúng ta, còn mặt dày nói tôi tham dự lễ đính hôn của các người ngươi phản bội chúng tôi cảm tình, còn có mặt mũi để cho tôi tham dự các ng. Da mặt của cậu làm bằng nhựa đường à?”
Khương Tuyết Nhu tức miệng mắng to.
Lục Thanh Minh không có động tĩnh gì: “Ngày hôm đó cũng là đại thọ tám mươi tuổi của bà cô. Chúng tôi cùng nhau tổ chức. Bà cô thương cô từ nhỏ. Cơ thể của cô không tốt, có thể qua một năm thì được một năm, chẳng lẽ cô cũng không có ý định tham gia hay sao?”
Cơ thể của Khương Tuyết Nhu cứng đờ, hung hăng trợn mắt nhìn anh ta: “Các người thật hèn hạ.” “Việc mình làm thì mình phải tự chịu trách nhiệm.” Ánh mắt Lục Thanh Minh lạnh như băng. “Cậu yên tâm, tôi sẽ đến.”
Tôi sẽ dẫn theo cậu của cậu tới. Tôi sẽ giảm đôi mèo mả gà đồng các người xuống dưới chân mình!
Tôi phải dạy dỗ cậu của cậu đến khi nào anh ta ngoan ngoãn nghe lời. Tôi không đồng ý cho Khương Kiều Nhân vào cửa thì kiên quyết không cho phép vào cửa! Hừ hừ hừ hừ!
Khương Tuyết Nhu giận đùng đùng bỏ đi.
Lục Thanh Minh nhìn bóng lưng cô mà bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó mới đến biệt thự của Lương Mạnh Duy.
Lương Mạnh Duy đang ngồi ở dưới bóng cây nhìn bản thiết kế, thấy anh ta tới, bình tĩnh như không cuộn bản vẽ lại. “Cậu, cậu thật muốn sửa sang biệt thự?” Lục Thanh Minh lanh mắt, liếc mắt liền thấy bản vẽ trong tay anh ta. “Bà ngoại cháu nói?” “Vâng.” Lục Thanh Minh vội vàng cười nói: “Bình thường cậu bận rộn như vậy, chuyện này giao cho Khải Phong làm đi. Kiều Nhân, cô ấy chính là nhà thiết kế, cậu cho cô ấy một cơ hội đi.”
Lương Mạnh Duy xoa xoa mày, đứng lên: “Thanh Minh, nhà thiết kế của Khải Phong cậu cũng có chút hiểu biết. Sang trọng, xa hoa cao cấp đều đủ, nhưng quá truyền thống, quá cứng ngắc. Cậu sống ở nước ngoài đã lâu, cậu tương đối thích phong cách bên kia.” “Vậy cũng có thể thương lượng với bên Khải Phong. Bây giờ danh tiếng của họ đang bị ảnh hưởng. Cậu, cậu giúp một tay đi…”
Lương Duy Phong khoát tay: “Cái gì cũng đồng ý được. Nhưng yêu cầu của cậu với chỗ ở rất cao, cậu không muốn tạm bợ. Khương Kiều Nhâncậu đã gặp qua, nói thật, kiến thức cô ta quá ít. Vật liệu mới nhất hay đồ gia dụng công nghệ cao một chữ cũng không biết, côta sẽ hủy diệt nhà của cậu mất.”
Dù sao cũng là vị hôn thê của mình, Lục Thanh Minh bị anh ta nói thế nên hơi khó chịu. “Nhưng lần trước cô ấy đã thiết kế rất tốt…” “Cháu nên hiểu cho rõ ràng rằng cô ấy có được thắng lợi là do cậu đã đi chào hỏi trước.”Nhắc tới sự kiện kia Lương Duy Phong cũng không quá vui vẻ. “Còn nữa, cháu nên thấy vui vì việc của hội trưởng Tiêu chỉ đến đó là ngừng, không liên lụy đến cháu và cậu. Nếu không, một khi bị lộ ra ngoài, sẽ có rất nhiều phiền toái.”
Trong lòng Lục Thanh Minh trầm xuống: “Được. Cậu không đồng ý cũng đành vậy đi. Đúng rồi, bản vẽ trong tay cậu là sao thế? Cậu tìm ai giúp cậu thiết kế à? Cháu chỉ tò mò hỏi thôi, không có ý gì khác đâu.” “Đường Hiếu, là một người bạn cậu quen lúc ở Hương Lý. Anh ta đến thành phố Thanh Đồng mở chi nhánh công ty.” Lương Duy Phong đưa bản vẽ ra. “Đây là bản thiết kế của nhà thiết kế trong công ty anh ta. Đi chưa đến nửa giờ đã phác ra một bản vẽ sơ bộ cho biệt thự ba nghìn thước vuông. Hơn nữa, hoàn toàn hiểu thấu suy nghĩ của cậu. Cậu rất hài lòng.” “Khương Tuyết Nhu?”
Lục Thanh Minh nhìn thấy chữ kí ở dưới góc phải mà giật mình. Anh ta nhớ khi nãy mới đến đã đụng phải cô ngoài cửa, hóa ra cô là người thiết kế nhà cho cậu Lương Duy Phong. “Đúng, chính là cô ấy.” “Cậu, cậu không thể tìm cô ta được.” Lục Thanh Minh nói, giọng điệu phức tạp: “Cô ta chính là con gái nhỏ của nhà họ Khương mà trước đó cháu đã nói với cậu. Đây là bạn gái cũ của cháu. Có điều bây giờ, nhân phẩm của cô ta tha hóa, một lời khó mà nói hết. Vụ cáo cho người khác ăn cắp đạo nhái tác phẩm của cô ta thì thôi không nói, thậm chí đến cả bố mẹ ruột cũng bị cô ta bêu xấu.”
Lương Duy Phong hơi kinh ngạc, chẳng trách lại cảm thấy tên cô quen tai.
Nhớ lại mới cô gái tự nhiên phóng khoảng dáng vẻ thanh tao điềm đạm vừa rồi, anh ta không nhịn được mà cau mày: “Với tài nghệ thế này, cậu không nghĩ cô ấy cần đi ăn cắp bản quyền của người khác làm gì. Trên thương trường cậu đã gặp qua quá nhiều người, cách nhìn người cậu rất chính xác. Cô ấy là một người rất có thiên phú. Nhân phẩm cậu cũng không cho là có vấn đề. Nói ngược lại thì, Thanh Minh, cậu nghĩ là cháu có thành kiến với cô ấy thôi.” “Cậu thật sự không biết cô ta…”
Lương Duy Phong hỏi ngược lại: “Cháu không cảm thấy rất kì quái à? Lúc trước cháu gọi điện thoại cho cậu, đều nói cô ấy rất tốt. Thế mà bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ thành không ưa chút nào thế này. Cô ấy đã làm chuyện gì có lỗi với cháu à? Hình như là cháu ruồng bỏ người ta trước mà?”
Lục Thanh Minh ngẩn ra, bị anh ta chặn á khẩu không trả lời được, trong lòng cũng có chút hoang mang. “Theo lời cháu, Khương Kiều Nhân tốt gấp trăm ngàn lần, nhưng cậu không cảm nhận được năng lực và nhân phẩm của cô ta. Nếu như không phải cô ta là người thừa kế của tập đoàn Khương thị thì người phụ nữ như vậy cậu căn bản kho67ng6 hề xem trọng”
Lương Duy Phongrút lại bản vẽ từ trong tay Lục Thanh Minh, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Chờ khi Lục Thanh Minh phục hồi tinh thần lại, Lương Duy Phong đã đi rồi.
Khương Tuyết Nhu nghĩ đến buổi lễ đính hôn của Lục Thanh Minh, cả ngày phiền lòng không sao yên được.
Thật vất vả chịu đựng đến khi tan làm, cô chạy về nhà, chờ mãi đến khi sắc trời tối thui đen thùi rồi, Hoắc Anh Tuấn mới trở về. “Hình như hôm nay tôi gặp anh ở khu dân cư Thủy Sinh.” “Hôm nay cô đến đó à?” Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc, chân mày nhướn lên. “Đúng vậy. Anh qua đó… Để làm gì?” Khương Tuyết Nhu cười nói, “Chẳng lẽ anh mua nhà ở bên đó?” “Không có.”
Hoắc Anh Tuấn cầm đôi đũa trên bàn lên.
Hôm nay anh bị Hạ Văn Trì giật dây qua bên kia xem nhà. Dù sao cũng còn phải ở lại thành phố Thanh Đồng một thời gian.
Bunny thì sắp sinh, đến lúc đó sinh ba ra thì căn nhà này chắc chắn là quá nhỏ.
Chỉ có điều sau khi đến bên khu dân cư Thủy Sinh kia thì phát hiện biệt thự bên đó quá lớn. Bây giờ trong lòng Khương Tuyết Nhu có bóng mờ, nhất định sẽ sợ, cho nên anh cũng không suy xét.
Anh không để ý rằng khi Khương Tuyết Nhu nghe được lời sau của anh, nụ cười trên mặt dần đọng lại.
Nếu như không phải là Lục Thanh Minh chính miệng nói rõ cậu của anh ta mua biệt thự ở khu Thủy Sinh, có khi cô sẽ tin thật mất.
Cô không hiểu anh có cái gì mà phải giấu diếm. Là vì e ngại cô dòm ngó gia tài hay là vì muốn đưa nhà cho Khương Kiều Nhân thiết kế sửa sang nên mới giấu?
Nếu như là cái trước thì thôi, nếu là cái sau, cô thật không có cách nào tiếp nhận.
Anh biết rất rõ ràng nhà họ Khương thiếu chút nữa thì muốn mạng của cô rồi. Ân oán giữa cô và Khương Kiều Nhân không chết không thôi. “Cho dù có cũng không sao. Tôi cũng không muốn anh đưa nhà cho tôi sửa sang.” Cô dùng giọng nửa thật nửa đùa mà nói. “Tôi nói không có thì chính là không có!” Hoắc Anh Tuấn trả lời rất dứt khoát.
Khương Tuyết Nhu cầm đũa, đổi một đề tài khác: “Vậy gần đây… Có buổi tiệc nào anh cần tham dự không? Có thiếu bạn gái hay không… “Không thiếu.” Người có danh thế lớn ởthành phố Thanh Đồng này quá ít, vốn không đáng để anh hạ mình đến tham dự.
Khương Tuyết Nhu: “… Được, anh không thiếu, nhưng tôi thiếu.”
Hoắc Anh Tuấn để đũa xuống, chân mày nhướn lên, nhìn cô: “Rốt cuộc cô muốn cái gì?” “Cuối tháng này là sinh nhật tám mươi tuổi của bà nội tôi. Tiệc sinh nhật ngày hôm đó sẽ đồng thời được cử hành với buổi lễ đính hôn của Lục Thanh Minh và Khương Kiều Nhân. Tôi không thể không trở về. Từ khi tôi còn bé, bà nội tôi rất tốt với tôi. Anh có đồng ý đi cùng tôi không?”
Khương Tuyết Nhu vứt thể diện lên bàn cược, ngửa đầu nhìn anh đầy hy vọng.
Trong đầu Hoắc Anh Tuấn đảo một vòng liền biết mục đích của nhà họ Khương. “Tôi nhớ lúc trước khi đăng kí kết hôn đã có nói với cô sẽ không gặp mặt người nhà cô rồi còn gì.” “Nhưng dù sao anh cũng phải tham gia buổi lễ đính hôn mà?” Cô bật thốt lên. “Tại sao tôi phải tham gia?” Hoắc Anh Tuấn thật là không giải thích được, anh căn bản cũng không biết bọn họ.
Khương Tuyết Nhu há mồm, thiếu chút nữa nói ra câu “Anh không phải là cậu của Lục Thanh Minh hay sao?”
Có điều, nếu như nói ra câu này, Hoắc Anh Tuấn có thể sẽ đoán ra được cô ôm mục đích riêng mà tiếp cận anh: “Bởi vì… Ngày đó hôm đó cũng sẽ có rất nhiều nhân vật quyền quý của thành phố Thanh Đồng cũng sẽ tham gia, tôi cho là anh cũng sẽ…” “Xin lỗi, đẳng cấp thấp như vậy tôi không tham dự.”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Đẳng cấp thấp?
Cũng bởi vì đẳng cấp thấp mà tiệc đính hôn của cháu ruột nhà mình cũng không tham gia.
Rốt cuộc đẳng cấp của ngài đây cao đến mức nào? Chẳng lẽ bây giờ người nào ở nước ngoài về cũng trâu thế à?
Khương Tuyết Nhu mặt đầy vẻ mờ mịt. “Còn nữa, tôi cũng khuyên cô tốt nhất đừng đi, có lại xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không xen vào nữa đâu.” Hoắc Anh Tuấn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, cảnh cáo. “Anh ta hơi có chút rung động với mình.” – điểm bấu víu cuối cùng này của Khương Tuyết Nhu trong nháy mắt hóa thành bọt biển
Đây đúng là tảng đá cuối đường mà! Cô không cách nào dịch chuyển được, cũng chẳng thể lấy mặt nóng đi áp mông lạnh được!
Ngay cả khẩu vị ăn cơm cũng mất, cô cầm điện thoại di động qua một bên nhắn tin cùng Lâm Minh Kiều.
Khương Tuyết Nhu: “Đây chính là cái “anh ta hình như có hơi chút thích cậu” mà cậu nói với tớ đấy à? Xin lỗi, tớ hoàn toàn không cảm giác được, thiếu chút nữa tớ tức đến hộc máu rồi.”
Lâm Minh Kiều: “Thôi nào, cố chịu, muốn ra ngoài ăn gì đó không? Lâu lắm không đi ăn đêm với cậu rồi.”
Khương Tuyết Nhu: “E là không được. Chút nữa tớ mà đi ra ngoài anh ta nhất định sẽ nói tớ.”
Lâm Minh Kiều: “Đủ rồi, cậu cũng có phải là bảo mẫu của anh ta đâu? Anh ta cũng không trả lương cho cậu. Cậu đang nuông chiều anh ta quá mức.
Khương Tuyết Nhu im lặng không lên tiếng nhìn người đàn ông cơm nước ăn xong cũng không thèm dọn chén đũa ở bên cạnh một cái. Trong lòng buồn rầu khó mà nói được.
Mệt quá rồi đấy! Cô chỉ muốn làm mợ thôi, chứ không phải là bảo mẫu toàn năng đâu nha!
Bất đắc dĩ đứng dậy thu dọn chén đũa, rửa dọn xong mới đi ra nói: “Chốc nữa tôi muốn ra ngoài một chút…”
“Đi làm gì?” Người đàn ông quét tầm mắt tới, vẻ không vui: “Lại muốn đi uống rượu hay là trở về nhà họ Khương? Hay là đi hẹn hò với đàn anh trường cũ? Còn nữa, cô đừng quên nhiệm vụ dẫn Bunny đi tản bộ tiêu cơm.”
Khương Tuyết Nhu bị đánh phủ đầu lộ vẻ tức giận, nhưng không dám nói thật. “Tôi đi dạo phố cùng Minh Kiều, gần đây trời lạnh, không có đồ mặc, tôi muốn đi mua quần áo.”
Hoắc Anh Tuấn quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lần, có ý ám chỉ nói: “Quả thật nên mua, mua dầy một chút, đừng có ăn mặc mát mẻ thế này đứng trước mặt tôi.”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Anh đang ghen ư “Đi làm gì?” Người đàn ông quét tầm mắt tới, vẻ không vui: “Lại muốn đi uống rượu hay là trở về nhà họ Khương? Hay là đi hẹn hò với đàn anh trường cũ? Còn nữa, cô đừng quên nhiệm vụ dẫn Bunny đi tản bộ tiêu cơm.”
Khương Tuyết Nhu bị đánh phủ đầu lộ vẻ tức giận, nhưng không dám nói thật. “Tôi đi dạo phố cùng Minh Kiều, gần đây trời lạnh, không có đồ mặc, tôi muốn đi mua quần áo.”
Hoắc Anh Tuấn quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lần, có ý ám chỉ nói: “Quả thật nên mua, mua dầy một chút, đừng có ăn mặc mát mẻ thế này đứng trước mặt tôi.”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Thật là đủ rồi nha, nếu không phải vì muốn quyến rũ anh, cô sẽ mặc đồ mỏng manh như thế này vào cái tiết trời đầu đông thế này sao? Lại nói, người được nhìn cho đã con mắt không phải anh thì còn ai vào đây? “Vừa hay, tôi cũng thiếu quần áo, giúp tôi mua mấy món, dùng thẻ lần trước tôi đưa cô để thanh toán là được.” Anh lười biếng bổ sung thêm.
Khương Tuyết Nhu muốn ói máu, cô thật ra là muốn cùng Lâm Minh Kiều đi ra ngoài ăn khuya kia mà.
Kể từ sau khi lấy giấy đăng kí kết hôn với anh, cô chưa từng được ăn bữa thịt nướng ngon lành, hơn nữa, thời tiết bây giờ cũng là lúc thích hợp để ăn món cua rang nóng hổi! “Vậy anh có thể tự mình đi mua mà? Tôi cũng không phải là vợ anh thật.” Giọng nói của cô có chút oán trách.
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, cười mà như không cười, nói: “Làm sao, lại đang ám chỉ gì tôi?”
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn thua dưới tay anh. Ý trong câu nói khi nãy của cô rất đơn giản, có được không hả? “Được được được, tôi cũng có thể đi xem cho anh một chút, anh mặc size gì?” “Den ngay cả việc tôi mặc size gì mà cô cũng không biết? Thái độ như thế mà cũng đòi được lên chức?” Hoắc Anh Tuấn lộ vẻ không vui, đây chính là cái gọi là “yêu” mà cô ba hoa miệng lưỡi nói với anh hay sao? “Tôi sai rồi, tôi không đủ tư cách.” Khương Tuyết Nhu cúi đầu kiểm điểm.
Hoắc Anh Tuấn hừ một tiếng, nói size của mình cho cô nghe. “Vậy anh muốn mua mắc hay rẻ?” “Tùy.” Dù sao anh cũng không rõ giá cả quần áo lắm. Trước tới giờ đều là nhà thiết kế hàng đầu thế giới đo may cho anh cả.
Mười phút sau, xe của Lâm Minh Kiều xuất hiện ở dưới lầu.
Cô nản chí ủ rủ ngồi lên xe: “Đi trung tâm thương mại đi, Hoắc Anh Tuấn nói tôi mua quần áo cho anh ta.” “Thống nhất rồi mà? Tớ còn chưa ăn cơm tối đầu” Lâm Minh Kiều mặt đầy dấu chấm hỏi.
Khương Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại sau đó kể hết mọi chuyện cho Lâm Minh Kiều nghe. Lâm Minh Kiều khinh bỉ thật sâu: “Khương Tuyết Nhu, khí chất ngời ngời của cậu đâu? Chẳng phải trước đây cậu đều cảm thấy mình đều là độc nhất vô nhị sao?” “Cậu không hiểu đâu, anh ấy mỗi lần nhìn thấy Bunny quấn quýt tớ đều mượn cớ xấu” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa anh ấy cứu tớ hai lần rồi, tớ cũng muốn bảo đáp anh ấy một chút” “Từ lúc nào cậu trở thành bà vú của anh ta vậy?” Lâm Minh Kiều châm chọc. “Được rồi được rồi, tớ là bà vú.” Khương Tuyết Nhu ngồi ở vị trí kế lái xe, gương mặt vô cám. “Xong rồi. Cậu nói xem lúc nào thì tớ mới lấy được thân phận mợ của Lục Thanh Minh đứng trước mặt mọi người? Bọn họ sắp tổ chức tiệc đính hôn rồi.”
Lâm Minh Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chứt, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có thể trong mắt Hoắc Anh Tuấn cậu chỉ là một bà vú nấu ăn ngon. Cậu phải thay đổi suy nghĩ của anh ta. Tốt nhất là biến gạo nấu thành cơm”
Khương Tuyết Nhu: “…” “Làm người phụ nữ chân chính của anh ta” Lâm Minh Kiều mập mờ nhìn cô: “Cậu hiểu không?”
Khương Tuyết Nhu sợ ngây người, tưởng tượng cảnh kia, gò má cô nóng lên một cách khó hiểu.
“Nhưng chỉ sợ tớ sẽ bị anh ta đạp một cước xuống giường mất” “Cậu có thể chuốc say anh ta mà. Đàn ông sau khi bị chuốc say sẽ bị mất đi năng lực tự khống chế. Đến lúc đó cậu có bầu rồi thì càng tốt. Cậu không cần phải cố gắng cũng có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu. Đúng rồi, nhất định phải chọn ngày bà dì vừa đi đó, mấy ngày đó dễ dàng mang thai nhất”
Khương Tuyết Nhu đầu óc hỗn loạn, cô bây giờ ngay cả yêu cũng không thể làm theo ý mình, chỉ có thể dùng đến đứa nhỏ của chính cô. “Nhưng anh ta không hề yêu tớ, gia đình như vậy đối với đứa nhỏ… “Cậu không cần để ý những điểm này, trước hết kéo anh ta lên giường trước đã Lâm Minh Kiều cắt đứt lời cô: “Hơn nữa cậu không phải nói muốn báo thù sao? Chỉ cần cậu có thể chui vào nhà họ Lục, lợi dụng Hoắc Anh Tuấn. Với thân phận mợ chủ của cậu thì có chắc chắn có thể làm cho bọn họ gà chó không yên, lúc đó có gì sảng khoái hơn? Hơn nữa bọn họ cũng không thể chửi mắng cậu, vì cậu là trưởng bối mà” “Cũng có lý… Khương Tuyết Nhu nhất thời bị cảm xúc mạnh mẽ xông lên tận óc: “Có điều, cậu làm sao biết nhiều đến vậy? Chẳng lẽ cậu đã cùng Giang Quý Dương… “Phi phi phi, tớ với anh ta chỉ mới dừng lại ở hôn môi thôi, chưa có tiến thêm bước nào nữa” “Thật hâm mộ.” Cô và Hoắc Anh Tuấn ngay cả hôn cũng chưa từng có, quả thật thất bại.
Nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở một trung tâm mua sắm đắt tiền ở thành phố Thanh Đồng.
Khương Tuyết Nhu sau khi đi vào thì vẫn một mực oán trách. “Quần áo nơi này rất đắt tiền, tại sao cậu lại dẫn tớ vào nơi này. Hoắc Anh Tuấn là một người rất tiết kiệm tiền, xe cũng là xe Lexus, bình thường mặc quần áo giản dị, chất lượng tuy rất tốt nhưng nhãn hiệu tớ cũng chưa nghe qua bao giờ “Là một Tổng giám đốc thì cũng không thể nào mặc quá kém được. Cậu nhìn xem cửa tiệm kia quần áo thế nào?” Lâm Minh Kiều lôi cô bước vào một shop thời trang nam mắc tiền, chỉ quần áo trên người ma nơ canh hỏi.
Khương Tuyết Nhu nhìn một cái: “Quần áo rất đẹp mắt, nhưng con ma nơ canh này vốc người không giống Hoắc Anh Tuấn lắm”
Lâm Minh Kiều trêu ghẹo: “Biết chồng của cậu có một vóc dáng cực chuẩn như người mẫu rồi”
Người mẫu?
Khương Tuyết Nhu cho là Hoắc Anh Tuấn không gánh nổi danh hiệu này. Cô đã gặp qua những người bạn nam của anh ấy, anh ấy là người có vóc dáng chuẩn nhất, thậm chí ngay cả cởi quần áo xuống thì dáng vẻ… “Cậu đang suy nghĩ gì bậy bạ hay sao mà mặt đỏ dữ vậy?” Lâm Minh Kiều cười khì khì nhìn Khương Tuyết Nhu. “Khụ khụ… chúng ta hay là đi thôi, nơi này mắc quá” Khương Tuyết Nhu quẫn bách kéo cô ấy đang muốn đi vào trong.
Nhân viên phục vụ chào đón họ: “Bộ quần áo này của chúng tôi là bộ mới nhất và là mẫu giới hạn. Toàn quốc chỉ có tổng cộng hai bộ mà thôi” “A, cô đừng giới thiệu làm gì cho tổn công, những cô gái đó nhìn là thấy nghèo rồi, căn bản không mua nổi đâu” Tiếng chế giễu bỗng nhiên truyền tới,
Ngay sau đó Tần Gia Như cùng Thang Nhược Lan xuất hiện trước mặt cô. “Cô Tần, cô Thang,… Nhân viên phục vụ sáng mắt lên, vội vàng nghênh đón.
Tân Gia Như liếc Khương Tuyết Nhu một cái: “Sao? Mới đó đã tìm được đàn ông khác rồi sao? Có điều, người đàn ông mới của cô sao cô không cho xuất hiện đi? Không dám à? Chỉ là một luật sư nhỏ bé thôi, còn chẳng phải là công việc mà đại gia tộc hay làm”
Lâm Minh Kiều giận nói: “Mày có bệnh không? Mày có biết bạn trai của cậu ấy là…
Khương Tuyết Nhu kéo kéo tay cô ấy, nhìn cô ấy lắc đầu.
Cô và Hoắc Anh Tuấn là bí mật kết hôn, chẳng qua không biết Tân Gia Như hiểu nhầm bạn trai cô là ai.
Thang Nhược Lan nhìn thấy vậy trong lòng đắc ý suy nghĩ một chút. Trước kia gia cảnh của hai người họ rất tốt, mỗi lần cô ta cũng chỉ có thể đứng phía sau lưng. “Tuyết Nhu, cậu đổi chỗ đi, theo tớ biết hiện tại trong thẻ của cậu chắc không có mấy đồng đâu nhỉ” “Thang Nhược Lan, cậu đừng có quá đáng” Lâm Minh Kiều tức chết, lần trước lúc hai người chưa tuyệt giao, chính cô ta đã nói chuyện của Khương Tuyết Nhu cho cô ấy biết, không nghĩ vừa quay đầu liền bán đứng bạn bè.
Quả nhiên, phục vụ vừa nghe được các cô không có tiền lập tức nhịn không được nói: “Nếu như các cô không có tiền mua nổi thì đi đi, chúng tôi nơi này nhân viên phục vụ rất ít, không tiếp đãi nổi” “Ai nói chúng tôi không có tiền?” Lâm Minh Kiều móc ra chiếc thẻ.
Tần Gia Như chặc lưỡi nói: “Thang Nhược Lan, thật may mắn cậu không chơi chung với các cô ta, nếu không loại bạn này sớm muộn cũng kéo chân cậu” “Cũng thật là, rõ ràng không mua nổi lại còn tìm bạn mượn tiền
Khương Tuyết Nhu từ nãy giờ nhẫn nhịn, giờ phút này cũng bị những người bạn cũ khiến cô ấm ức quát lên. “Ai nói tôi không có tiền? Gói bộ giới hạn lại cho tôi”
Cô trực tiếp móc chiếc thẻ Hoắc Anh Tuấn đưa cho nhân viên phục vụ: “Cô không phải nói bộ quần áo kia chỉ có 2 bản giới hạn sao? Tôi mua hết. Tôi không cho phép trên thế giới này có người mặc đồ giống người đàn ông của tôi”
Nhân viên phục vụ sững sốt một chút, có tiền mà không kiếm rõ ràng là người ngu. Cô vội vàng nói: “Có thể. Hai bộ tổng cộng ba tỷ rưỡi”
Khương Tuyết Nhu chân mềm nhũn, cô thật sự muốn hung hăng vả miệng mình hai cái. Cô đã quá tùy tiện rồi.
Ô ô nếu như trong thẻ không có nhiều tiền đến vậy thì phải làm sao?
Mắt thấy Tần Gia Như và Thang Nhược Lan không tin tưởng cô nhìn chằm chằm. Cô liền ngoan ngoãn đưa tấm thẻ cho nhân viên phục vụ, trong lòng thầm cầu nguyện: “Nhất định phải đủ, nhất định phải đủ” “Đúng rồi, tôi phải nhắc nhở cô một chút, bởi vì đây là bản giới hạn do đó không thể đổi trả” Nhân viên phục vụ đột nhiên nói.
Khương Tuyết Nhu đầu óc rối loạn.
Trời đất chứng giảm cô vốn định đợi một lát thì trả hàng lại.
Thang Nhược Lan che miệng giật mình: “Tuyết Nhu, chẳng lẽ cậu định một lát nữa tới trả hàng sao?” “Làm sao có thể?” Khương Tuyết Nhu đáp một tiếng, giống như đang cười nhạo: “Tôi sẽ không làm ra những trò thấp kém không có nhân phẩm như vậy. Cũng đừng gọi tôi là Tuyết Nhu, bồn tiểu thư tôi vô cùng chán ghét!”
Cô nói xong thì nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Còn không nhanh tay gói lại cho tôi sao? Tôi một phút cũng không muốn nhìn thấy hai con chó bên cạnh sủa liên tục làm bản thân phiền não đầu”
Thang Nhược Lan tức giận mặt đỏ lên.
Tần Gia Như kéo tay cô ta: “Được rồi, cứ để cô ta cà thẻ đi. Lát nữa chúng ta đi qua tiệm Burberry xem một tí. Nói thật chỗ này tôi vẫn còn cảm thấy quá rẻ, anh tôi sẽ coi thường” “Cũng đúng” Thang Nhược Lan trong nháy mắt liền hiểu ý cô ta, nghĩ đến đợi một lát Khương Tuyết Nhu cà thẻ nhưng lại không có đủ tiền mất mặt thì cô ta liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Khương Tuyết Nhu liếc mắt một cái, bày ra dáng vẻ một tiểu thư cao cao tại thượng.
Thẻ thuận lợi cà xong, nhân viên phục vụ đem hai bộ đồ cho vào hai chiếc túi đem đến: “Đây là biên lai thanh toán và quần áo đã mua
A… cô ngàn vạn lần không nghĩ đến thẻ mà Hoắc Anh Tuấn cho cô lại có hơn ba tỷ rưỡi trong thẻ. Cô liền cảm động. “Nhược Lan, đi thôi!”
Không thấy Khương Tuyết Nhu mất thể diện, Tần Gia Như liền kéo Thang Nhược Tuyết khó chịu bỏ đi.
Lâm Minh Kiều kéo tay Khương Tuyết Nhu: “Được nha, không nghĩ đến Hoắc tổng đối với cậu thật rộng rãi nha”
Khương Tuyết Nhu thật sự không có chút vui vẻ nào, hiện tại trong lòng cô như có một ngọn núi lớn đè ép. Xách túi quần áo trị giá ba tỷ rưỡi đi ra khỏi tiệm, chân cô mềm nhũn. “Xong rồi, anh ta nhất định sẽ nghĩ tôi phô trương lãng phí, tôi có cảm giác khoảng cách của bản thân đến vị trí mợ chủ ngày càng xa mãnh liệt” “Không phải khoa trương, Hoắc Anh Tuấn trị giá mất tỉ tỉ, chút tiền này đối với anh ta chắc chắn là chuyện nhỏ” “Cậu không hiểu đâu, anh ta rất tiết kiệm. Nhà cũng không tới một trăm mét vuông, xe thì vài triệu, đi đổ xăng thì luôn cố gắng dùng các tờ giấy khuyến mãi miễn phí.” “Vậy anh ta thật là…người đàn ông đích thật a” Lâm Minh Kiều cũng rất ít khi nhìn thấy quý tộc như vậy. “Nếu vậy tớ cho cậu mượn trước ba tỷ rưỡi nhé?” “Cũng được, tớ về thăm dò một chút. Nếu không được thì trả lại anh ta ba tỷ rưỡi này, rồi chậm chậm trả cậu
Tiếp theo, Khương Tuyết Nhu cũng không còn tâm tình để đi dạo, cô cũng không muốn đụng phải hai tiện nhân Tần Gia Như và Thang Nhược Lan lần nữa
Hoắc Anh Tuấn ha ha hai tiếng: “Hóa ra là bạn học thời đại học. Lần trước không phải cô còn bị bạn cấp Hai bắt đến quán rượu còn gì!” “Tóm lại, cứ như vậy đi.” Khương Tuyết Nhu không muốn bị tức chết, thẳng thừng cúp máy.
Nhìn thấy cô bị chọc tức đến phùng mang trợn máy như con cá nóc, ánh mắt Đường Hiếu hơi tiếc nuối: “Bạn trai mới hay là chồng the?”
Khương Tuyết Nhu khiếp sợ trợn to hai mắt: “Làm sao có thể, là… Bạn cùng phòng.”
Mặc dù trên giấy hôn thú là chồng, nhưng người ta căn bản không thừa nhận được không? Cho nên cô cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi.
Đường Hiểu khẽ nhếch khóe miệng, cong thành nụ cười: “Nghe cách nói chuyện của em cũng khá giống đấy.” “Thế à?”
Khương Tuyết Nhu trong lòng đột đột nhiên giật một cái, không phải chứ? Bình thường cô và Hoắc Anh Tuấn cũng chẳng trao đổi như vậy. Nhưng có khi là vì do ở chung nên mới khiến cho người ta có ảo giác như kia.
Cô và Đường Hiếu đã lâu không gặp, nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Một bữa cơm tối mà ăn đến chín giờ, Đường Hiếu mới đưa cô đến cửa Châu Khê. “Sáng mai nhớ đến báo cáo. Ngày mai buổi sáng nhớ tới báo cáo, tôi ở khu dân cư Thủy Sinh gần đây có một căn biệt thự. Mai em qua đó thương lượng nhận phòng.” “Được.”
Khương Tuyết Nhu vẫy vẫy tay với anh ta, đưa mắt nhìn theo chiếc Land Rover rời đi hẳn rồi mới xoay người.
Ngay lúc này lại thấy Hoắc Anh Tuấn mặc đồ bình thường đứng trên cầu thang lạnh lùng nhìn cô. hưng đúng dịp thấy Hoắc Anh Tuấn người mặc đồ hưu nhàn y đứng trên thang lầu lạnh lùng nhìn cô, Bunny tựa vào ngực anh lười biếng, mắt lim dim buồn ngủ. “Bạn cô là đàn ông?”
Chân mày Hoắc Anh Tuấn chau vào kín đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Nghĩ đến việc tối nay anh phải ăn cơm canh khó nuốt, mà cô lại ăn ngon uống ngon ở bên ngoài cùng với người đàn ông khác, còn cười cười nói nói, trong lòng anh không biết thế nào lại nổi lên lửa giận. “Đúng vậy, anh ấy là đàn anh thời đại học của tôi…”
Hoắc Anh Tuấn cắt ngang lời cô: “Khương Tuyết Nhu, tôi cảnh cáo cô, ban đầu là cô lựa chọn kết hôn cùng với tôi. Cứ cho là hôn nhân trên khế ước thì cũng phải biết một vừa hai phải cho tôi. Tôi không muốn bị cắm sừng trên đầu đầu.”
Nụ cười trên mặt Khương Tuyết Nhu cứng đờ: “Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Chẳng qua là tôi cùng với bạn mình ăn bữa cơm mà thôi. Chẳng lẽ trong mắt anh tôi là người tùy tiện như vậy à?” “Ai mà biết được. Tôi với cô cũng chẳng quen biết được bao lâu.” Mỗi của Hoắc Anh Tuấn cong lên thành một nụ cười giễu cợt: “Còn nữa, mong cô nhớ cho, sau này đừng có tùy tiện ăn cơm bên ngoài. Đừng quên cô là bảo mẫu của Bunny. Dạ dày của nó bị cô làm cho có vấn đề nên cô phải chịu trách nhiệm.” “Bunny nó bây giờ không phải là không sao rồi hay sao? Tôi thấy nó ăn cũng mập ra thêm rồi đấy.” Khương Tuyết Nhu nghiến răng nghiến lợi. Nếu như không phải anh đã cứu cô hai lần thì chắc chắn cô sẽ cãi với anh một trận ra trò.
Thế mà trước đó cô còn thấy anh là người trong nóng ngoài lạnh. Cái miệng lưỡi cay nghiệt ác độc thế này, thật sự có thể khiến cho chút thiện cảm nhỏ nhoi trong lòng cũng bị dập tắt chẳng còn gì.
Hoắc Anh Tuấn cười nhạt: “Đúng vậy, tại sao lại mập lên rồi? Cô hẳn phải tự kiểm điểm lại trách nhiệm của mình với Bunny dưới tư cách là một người bảo mẫu đi. Tôi để cô chăm sóc tốt cho nó, chứ không phải để cho cô nuôi nó mập lên…”
Té ra, Bunny háu ăn cũng được cho là lỗi của cô rồi.
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa bị tức chết: “Được, vậy sau này tôi chỉ cho nó ăn một chút xíu, thế đã được chưa?” “Vậy không được.” Chẳng may bị đói đến đau dạ dày thì biết thế nào đây? “Thế anh muốn như thế nào? Thật xin lỗi, tôi không phải là người có chuyên môn nuôi mèo.” Khương Tuyết Nhu tức giận nói. “Chẳng lẽ tôi thì phải à? Cô tự suy nghĩ một chút đi. Để ý đến nó chút xíu. Không có việc gì thì có thể mang nó ra ngoài đi phơi nắng, tản bộ một chút. Đừng chỉ có ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn như thế.”
Hoắc Anh Tuấn nói xong liền ôm Bunny đi vào trong.
Khương Tuyết Nhu giơ nấm đấm về hướng bóng lưng của anh. Vốn còn đang muốn chia sẻ niềm vui tìm được việc làm, nhưng bây giờ một câu cô cũng không muốn nói với anh.
Về đến nhà, Khương Tuyết Nhu chuẩn bị trở về phòng lấy quần áo đi tắm, thì phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng. “Tôi đói.”
Cô quay đầu, người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon, bày ra dáng vẻ chờ cơm.
Khương Tuyết Nhu còn đang tức giận nên thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, tôi chỉ là bảo mẫu cho con mèo của mấy người mà thôi, không phải là bảo mẫu của anh.”
Cô nhấn mạnh vào bảy chữ cuối cùng, Hoắc Anh Tuấn bày ra vẻ mặt lười biếng, khỏe miệng nhếch lên, lạnh mà như không lạnh: “Đây chính là “yêu” mà cô luôn miệng nói với tôi đấy à?”
Yêu cái rắm.
Bà đây yêu chính là yêu cái vị trí mợ này thôi, hiểu không? Hiểu không hả?
Khương Tuyết Nhu nhịn cơn tức cành hồng mà mở tủ lạnh, lấy túi hoành thánh ngày hôm qua ra nấu cho anh.
Hoặc Anh Tuấn nhìn theo bóng lưng cô mở cửa tủ lạnh, cũng phiền lòng.
Bây giờ trừ đồ mà người phụ nữ này nấu ra, món ăn người khác làm anh cũng chẳng thấy chút gì hứng thú. Cũng không biết liệu cô có bỏ bùa mê thuốc lú gì trong thức ăn cô nấu hay không nữa.
Sau bữa sáng hôm sau.
Hoắc Anh Tuấn cài xong cúc tay áo chỉnh tế, lúc chuẩn bị ra ngoài, phát hiện Khương Tuyết Nhu cũng đã thay một chiếc áo khoác màu trắng.
Bên trong là áo sơ mi màu hồng phối với chân váy dài. Nhìn đơn giản, nghiêm chỉnh, nhưng lại phô bày đường nét cơ thể.
Hơn nữa trên mặt còn ang điểm nhẹ, tai đeo một đôi bông tai ngọc trai, đẹp để tinh xảo, bừng bừng sức sống khiến cho anh có chút không rời mắt nổi.
Nhưng một giây kế tiếp, anh ý thức được cô muốn ra ngoài, ăn diện như thế này tuyệt không phải để cho anh ngắm. “Cô lại muốn đi hẹn hò?” Giọng anh đè thấp, lộ ra không vui. “Không phải, là đi làm. Ngày hôm qua tôi đã tìm được việc. Hết giờ làm sẽ về nấu cơm tối. Buổi tối tôi cũng sẽ đưa Bunny đi tản bộ.”
Khương Tuyết Nhu nói một câu chặn ngay Hoắc Anh Tuấn tìm cớ phản bác. Có điều, đối với công việc của cô, anh vẫn cứ là xem thường. “Lại là đi phát tờ rơi?” “Chẳng phải. Lần này là đi làm nhà thiết kế trưởng.” Khương Tuyết Nhu hừ một tiếng, xách túi trước bước ra khỏi nhà.
Hoắc Anh Tuấn sau đó cũng đi ra ngoài, hai người cùng đi vào thang máy. Anh nhìn hình ảnh cô gái trẻ tuổi như nụ hoa còn đang e ấp hé mở nọ được phản chiếu trên tấm kính, cổ họng có chút khô khan khó hiểu: “Tôi đưa cô đi?” “Cảm ơn, không cần.” Khương Tuyết Nhu quả quyết cự tuyệt: “Tôi từ lái xe đi thì hơn. Tôi cũng không muốn đi được nửa đường lại phải chuyển tàu điện ngầm.”
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Đây là giễu anh chỉ đưa cô đến cổng trạm tàu điện ngầm thôi à? Trước kia anh còn chẳng thèm đưa người phụ nữ nào đi dù chỉ là nửa bước thôi đấy!
Không biết điều
Tám giờ ba mươi.
Khương Tuyết Nhu đúng giờ bước vào công ty mới .
Làm cô bất ngờ là nhân viên công ty đi nấy đều rất trẻ tuổi nhiệt tình, hơn nữa đều là sinh viên có trình độ cao, và có kinh nghiệm phong phú khi du học hải ngoại.
Sau khi Đường Hiếu giới thiệu cho cô làm quen một lượt rồi dẫn cô vào phòng làm việc, đưa cho cô một tấm bản đồ. “Đây là biệt thự của Tổng Giám đốc Lương ở khu dân cư Thủy Sinh, có ba ngàn thước vuông, Tổng Giám đốc Lượng trước có mở chi nhánh công ty ở hải ngoại rồi. Tôi cũng quen biết với anh ấy từ bên đó, cũng coi như là bạn cũ.
Bây giờ anh ấy về nước, định cư ở Thanh Đồng. Em cần sáng tạo ra mẫu thiết kế thật tốt, tiền sửa sang không thành vấn đề, nhưng nhất định phải sửa sang cho thật tốt. Trong tay anh ấy có một hạng mục khu resort nghỉ mát. Cuối năm sẽ bắt đầu xây dựng, tôi hy vọng em có thể hợp tác lâu dài với anh ấy.”
Khương Tuyết Nhu nghiêm túc gật đầu.
Lai lịch của Tổng Giám đốc Lương không khác mấy so với Hoắc Anh Tuấn, chỉ có điều, cùng là Tổng Giám đốc nhưng Hoắc Anh Tuấn chỉ ở trong một căn nhà khoảng hơn một trăm thước vuông thôi.
Đường Hiếu cười nói: “Thật ra thì bạn gái một người cháu của Tổng Giám đốc Lương cũng làm trong ngành thiết kế sửa chữa nhà cửa. Chẳng qua là anh ấy không thích phong cách của bên kia. Nhưng dù sao cũng là thân thích nên không tiện nói nhiều, nhà cũng là len lén sửa sang lại thôi, không nói cho người khác biết, cho nên cô cũng đừng nói ra, khiêm tổn, đừng để cho Tổng Giám đốc Lương khó xử.”
Khương Tuyết Nhu nghe mà sửng sốt một chút.
Tổng Giám đốc Lương này, không chỉ giống là kiều bào về nước sống như Hoắc
Anh Tuấn mà đến cả chuyện bại gái của cháu cũng giống hệt nhau.
Sau khi ra khỏi công ty, Khương Tuyết Nhu lái xe đi đến khu dân cư Thủy Sinh.
Nơi này là khu biệt thự sang trọng đắt tiền nhất Thanh Đồng, người thực sự có tiền mới mua nổi.
Xe cô bị bảo vệ chặn ở cửa khu dân cư, chỉ có thể đi bộ đi vào.
Bên cạnh hồ bơi có một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi đang đứng ở đó. Vóc dáng rất cao, mặt mũi ôn hòa, cả người mặc tây trang màu đen được cắt may riêng, tỏ ra nho nhã lịch sự.
Cô ngẩn người, dò xét, hỏi: “Anh Lương?” “Ừ? Cô là nhà thiết kế bên chỗ Đường Hiếu cử tới đúng không? Cô còn trẻ quá nhỉ!” Trong mắt Lương Mạnh Duy có chút bất ngờ.
Cô gái trước mặt dường như là người xinh đẹp nhất mà anh ta gặp từ khi trở về Thanh Đồng. Nếu không biết chuyện thì còn tưởng là Đường Hiếu tìm người đến cám dỗ anh ta.
Có điều, ánh mắt cô trong suốt kiến nghị, không một chút tia mị sắc nào, có thể thấy là người làm việc đàng hoàng. “Tôi là đàn em của Tổng Giám đốc Đường, anh Lương có thể đợi cho tôi tính toán căn nhà này rồi xem bản thiết kế. Nếu như không thích thì có thể đổi người khác, tôi không có vấn đề gì.”
Khương Tuyết Nhu trả lời dửng dưng nhưng không mất sự tự tin: “Hơn nữa tôi cho rằng trẻ tuổi không liên quan đến thực lực, giống như anh Lương đây cũng rất trẻ tuổi.”
Lương Mạnh Duy cười: “Cô nói như thế thì tôi không thể phản bác được rồi.”
Khương Tuyết Nhu đưa danh thiếp ra.
Lương Mạnh Duy nhận lấy nhìn một chút: “Khương Tuyết Nhu, có chút quen tai.”
Khương Tuyết Nhu hơi hoảng. Sợ anh ta nghe qua danh tiếng không được tốt của mình, liền vội vàng nói: “Có thể là có rất nhiều người có cái tên này. Nếu như không ngại thì mời Tổng Giám đốc Lương có thể cùng tôi vừa đi tham quan vừa giải thích yêu cầu mong muốn của anh được không?”
Tiếp theo, Lương Mạnh Duy dẫn cô đi một vòng căn biệt thự lớn này.
Hơn nữa còn nói cho cô, anh ta cần phòng thể dục, phòng chiếu phim, phòng bóng rổ và hồ bơi bên trong.
Khương Tuyết Nhu đại khái biết phong cách mà anh ta thích rồi. Không tới nửa giờ, liền đưa cho Lương Mạnh Duy xem một bản phác thảo sơ bộ.
Lương Mạnh Duy nhìn một cái, hoàn toàn không tìm được bất kỳ tỳ vết nào.
Bản thiết kế này rất hợp ý của anh ta. “Bản lĩnh này của cô Khương không hề thua kém với những nhà thiết kế hàng đầu mà tôi gặp bên nước ngoài. Không tệ, hồ bơi trong nhà này thiết kế rất có ý tứ.” “Nếu như được chỉnh sửa hoàn chỉnh thì khi ra ngoài có khi sẽ đẹp mắt hơn.” “Được, tôi cho cô thời gian một tuần lễ. Tôi hy vọng cô mau sớm bắt tay làm việc.” Lương Mạnh Duy đưa thẻ chìa khóa cho cô: “Sau có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể tới công ty tôi gặp. Đây là danh thiếp của tôi.”
Khương Tuyết Nhu nhìn một cái, Tổng Giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ. Có vẻ, Thanh Đồng lại sắp có quý nhân mới rồi.
Từ biệt thự đi ra, cô còn muốn nhìn một chút trong tiểu khu có hay không khác nhà ở biệt thự không giả bộ.
Kết quả đi chưa được mấy bước, liền thấy một chiếc Lexus màu trắng lái vào trong một cái biệt thự lớn, đó không phải là xe của Hoắc Anh Tuấn sao?
Chẳng lẽ anh cũng mua nhà ở đây? “Tại sao cô lại ở đây?”
Bỗng nhiên, sau lưng truyền tới thanh âm quen thuộc.
Cô quay đầu, thấy Lục Thanh Minh bước xuống từ Lamborghini.
Nếu là bình thường, Khương Tuyết Nhu sẽ quay đầu bước đi, nhưng hôm nay đụng phải anh ta ở chỗ này khiến cho cô hơi nghi ngờ. “Lời này là tôi hỏi cậu mới đúng. Cậu và
Khương Kiều Nhân muốn mua nhà tân hôn ở đây?” “Không có, chúng tôi còn chưa mua, tôi là tới nhìn biệt thự của cậu mình. Cậu ấy muốn sửa sang, tôi định nói cậu ấy giao nhà cho Kiều Nhân.”
Lục Thanh Minh vừa nói vừa quan sắt biểu tình của cô.
Cô không phải luôn miệng nói những tài nguyên kia là do chính cô có được hay sao? Bây giờ anh ta sẽ cho cô xem thật kỹ xem anh ta có thể mang đến bao nhiêu là chỗ tối cho nửa kia của mình.
Quả nhiên, anh ta thấy sắc mặt của Khương Tuyết Nhu thay đổi một cái, trong lòng thoải mái được một chút: “Làm sao? Hối hận rồi à? Nếu như cô vẫn giống như trước kia thì tôi cũng có thể cho cô được tài nguyên.”
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa tức ói máu.
Trước kia cô đúng là mắt chó đui mù mới cho rằng anh ta nho nhã lịch thiệp, mới vừa rồi cô là vì nghĩ đến Hoắc Anh Tuấn nên mới không thoải mái, được không?
Hóa ra, anh thật sự có nhà ở đây. Anh cho ai sửa sang cũng được, nhưng nếu mà là cho Khương Kiều Nhân cô chắc chắn sẽ giận điên. “Được rồi. Biệt thự kia của cậu nhà cậu giao cho ai sửa cũng không phải là chuyện mà cậu có thể làm chủ. Nói không chừng anh ta còn có vợ ở nhà, vợ người ta đầu ấp tay gối nói mấy câu thì cậu nhằm nhò gì chứ?”
Hà hà, lúc về nhà cô chắc chắn phải nói bóng nói gió một chút mới được.
Lục Thanh Minh cau mày: “Dáng vẻ miệng lưỡi thô tục bây giờ của cô hệt như người không có giáo dục gì. Cậu tôi vốn dĩ chưa kết hôn. Làm gì có mợ nào từ đầu tới? Bình thường cậu ấy có quan hệ rất tốt với tôi. Chỉ cần tôi mở miệng nói, cậu ấy sẽ đồng ý.
Khương Tuyết Nhu cười nhạt: “Được thôi, vậy cậu đi về hỏi cậu mình xem, bảo cậu của cậu để lại tài sản cho cậu đi, xme thử người ta có cho hay không?” “Cô có bị bệnh không?” Lục Thanh Minh bị bắt bẻ, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên vì tức giận: “Chẳng trách lại bị bác trai bác gái giam lại, đáng đời.”
Hai chữ cuối cùng kích trúng nỗi hận khắc cốt ghi tâm trong lòng của Khương
Tuyết Nhu. “Lục Thanh Minh, cậu có trái tim không? Cậu có biết nói tiếng người hay không?” “Chẳng lẽ tôi nói sai à? Cô mạnh miệng nói trước mặt phóng viên rằng nhà họ Khương giam giữ cô, ngược đãi cô. Nhưng tôi thấy dáng vẻ cô gọn gàng xinh đẹp, sắc mặt hồng nhuận, cuộc sống rất thoải mái đấy chứ.
Tôi phải nói nhà họ Khương có đứa con gái như cô đúng là nỗi nhục tám đời. Cô có biết cũng bởi vì những lời đó của cô mà công ty Khải Phong bị hao tổn danh dự, giá cổ phiếu hạ thấp, bao nhiêu là tiền bị bốc hơi mất hay không?” “Ban đầu tôi thích cô đúng là vết ô nhục tám đời tẩy không sạch mà.” Khương Tuyết Nhu hận không thể đậm mù mắt chó của anh ta.
Cô lo rằng mình sẽ bị tức chết bèn bỏ đi về phía trước. “Chờ một chút.” Lục Thanh Minh xông tới níu lại cánh tay cô: “Cuối tháng tôi cùng Kiều Nhân đính hôn, cô phải tới, là cô bôi đen Khải Phong, cô phải chịu trách nhiệm cứu vãn lại danh dự của Khải Phong.” “Vãn cái rắm! Cút, tôi hận không thể làm cho Khải Phong sập tiệm! Cậu phản bội tình cảm của chúng ta, còn mặt dày nói tôi tham dự lễ đính hôn của các người ngươi phản bội chúng tôi cảm tình, còn có mặt mũi để cho tôi tham dự các ng. Da mặt của cậu làm bằng nhựa đường à?”
Khương Tuyết Nhu tức miệng mắng to.
Lục Thanh Minh không có động tĩnh gì: “Ngày hôm đó cũng là đại thọ tám mươi tuổi của bà cô. Chúng tôi cùng nhau tổ chức. Bà cô thương cô từ nhỏ. Cơ thể của cô không tốt, có thể qua một năm thì được một năm, chẳng lẽ cô cũng không có ý định tham gia hay sao?”
Cơ thể của Khương Tuyết Nhu cứng đờ, hung hăng trợn mắt nhìn anh ta: “Các người thật hèn hạ.” “Việc mình làm thì mình phải tự chịu trách nhiệm.” Ánh mắt Lục Thanh Minh lạnh như băng. “Cậu yên tâm, tôi sẽ đến.”
Tôi sẽ dẫn theo cậu của cậu tới. Tôi sẽ giảm đôi mèo mả gà đồng các người xuống dưới chân mình!
Tôi phải dạy dỗ cậu của cậu đến khi nào anh ta ngoan ngoãn nghe lời. Tôi không đồng ý cho Khương Kiều Nhân vào cửa thì kiên quyết không cho phép vào cửa! Hừ hừ hừ hừ!
Khương Tuyết Nhu giận đùng đùng bỏ đi.
Lục Thanh Minh nhìn bóng lưng cô mà bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó mới đến biệt thự của Lương Mạnh Duy.
Lương Mạnh Duy đang ngồi ở dưới bóng cây nhìn bản thiết kế, thấy anh ta tới, bình tĩnh như không cuộn bản vẽ lại. “Cậu, cậu thật muốn sửa sang biệt thự?” Lục Thanh Minh lanh mắt, liếc mắt liền thấy bản vẽ trong tay anh ta. “Bà ngoại cháu nói?” “Vâng.” Lục Thanh Minh vội vàng cười nói: “Bình thường cậu bận rộn như vậy, chuyện này giao cho Khải Phong làm đi. Kiều Nhân, cô ấy chính là nhà thiết kế, cậu cho cô ấy một cơ hội đi.”
Lương Mạnh Duy xoa xoa mày, đứng lên: “Thanh Minh, nhà thiết kế của Khải Phong cậu cũng có chút hiểu biết. Sang trọng, xa hoa cao cấp đều đủ, nhưng quá truyền thống, quá cứng ngắc. Cậu sống ở nước ngoài đã lâu, cậu tương đối thích phong cách bên kia.” “Vậy cũng có thể thương lượng với bên Khải Phong. Bây giờ danh tiếng của họ đang bị ảnh hưởng. Cậu, cậu giúp một tay đi…”
Lương Duy Phong khoát tay: “Cái gì cũng đồng ý được. Nhưng yêu cầu của cậu với chỗ ở rất cao, cậu không muốn tạm bợ. Khương Kiều Nhâncậu đã gặp qua, nói thật, kiến thức cô ta quá ít. Vật liệu mới nhất hay đồ gia dụng công nghệ cao một chữ cũng không biết, côta sẽ hủy diệt nhà của cậu mất.”
Dù sao cũng là vị hôn thê của mình, Lục Thanh Minh bị anh ta nói thế nên hơi khó chịu. “Nhưng lần trước cô ấy đã thiết kế rất tốt…” “Cháu nên hiểu cho rõ ràng rằng cô ấy có được thắng lợi là do cậu đã đi chào hỏi trước.”Nhắc tới sự kiện kia Lương Duy Phong cũng không quá vui vẻ. “Còn nữa, cháu nên thấy vui vì việc của hội trưởng Tiêu chỉ đến đó là ngừng, không liên lụy đến cháu và cậu. Nếu không, một khi bị lộ ra ngoài, sẽ có rất nhiều phiền toái.”
Trong lòng Lục Thanh Minh trầm xuống: “Được. Cậu không đồng ý cũng đành vậy đi. Đúng rồi, bản vẽ trong tay cậu là sao thế? Cậu tìm ai giúp cậu thiết kế à? Cháu chỉ tò mò hỏi thôi, không có ý gì khác đâu.” “Đường Hiếu, là một người bạn cậu quen lúc ở Hương Lý. Anh ta đến thành phố Thanh Đồng mở chi nhánh công ty.” Lương Duy Phong đưa bản vẽ ra. “Đây là bản thiết kế của nhà thiết kế trong công ty anh ta. Đi chưa đến nửa giờ đã phác ra một bản vẽ sơ bộ cho biệt thự ba nghìn thước vuông. Hơn nữa, hoàn toàn hiểu thấu suy nghĩ của cậu. Cậu rất hài lòng.” “Khương Tuyết Nhu?”
Lục Thanh Minh nhìn thấy chữ kí ở dưới góc phải mà giật mình. Anh ta nhớ khi nãy mới đến đã đụng phải cô ngoài cửa, hóa ra cô là người thiết kế nhà cho cậu Lương Duy Phong. “Đúng, chính là cô ấy.” “Cậu, cậu không thể tìm cô ta được.” Lục Thanh Minh nói, giọng điệu phức tạp: “Cô ta chính là con gái nhỏ của nhà họ Khương mà trước đó cháu đã nói với cậu. Đây là bạn gái cũ của cháu. Có điều bây giờ, nhân phẩm của cô ta tha hóa, một lời khó mà nói hết. Vụ cáo cho người khác ăn cắp đạo nhái tác phẩm của cô ta thì thôi không nói, thậm chí đến cả bố mẹ ruột cũng bị cô ta bêu xấu.”
Lương Duy Phong hơi kinh ngạc, chẳng trách lại cảm thấy tên cô quen tai.
Nhớ lại mới cô gái tự nhiên phóng khoảng dáng vẻ thanh tao điềm đạm vừa rồi, anh ta không nhịn được mà cau mày: “Với tài nghệ thế này, cậu không nghĩ cô ấy cần đi ăn cắp bản quyền của người khác làm gì. Trên thương trường cậu đã gặp qua quá nhiều người, cách nhìn người cậu rất chính xác. Cô ấy là một người rất có thiên phú. Nhân phẩm cậu cũng không cho là có vấn đề. Nói ngược lại thì, Thanh Minh, cậu nghĩ là cháu có thành kiến với cô ấy thôi.” “Cậu thật sự không biết cô ta…”
Lương Duy Phong hỏi ngược lại: “Cháu không cảm thấy rất kì quái à? Lúc trước cháu gọi điện thoại cho cậu, đều nói cô ấy rất tốt. Thế mà bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ thành không ưa chút nào thế này. Cô ấy đã làm chuyện gì có lỗi với cháu à? Hình như là cháu ruồng bỏ người ta trước mà?”
Lục Thanh Minh ngẩn ra, bị anh ta chặn á khẩu không trả lời được, trong lòng cũng có chút hoang mang. “Theo lời cháu, Khương Kiều Nhân tốt gấp trăm ngàn lần, nhưng cậu không cảm nhận được năng lực và nhân phẩm của cô ta. Nếu như không phải cô ta là người thừa kế của tập đoàn Khương thị thì người phụ nữ như vậy cậu căn bản kho67ng6 hề xem trọng”
Lương Duy Phongrút lại bản vẽ từ trong tay Lục Thanh Minh, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Chờ khi Lục Thanh Minh phục hồi tinh thần lại, Lương Duy Phong đã đi rồi.
Khương Tuyết Nhu nghĩ đến buổi lễ đính hôn của Lục Thanh Minh, cả ngày phiền lòng không sao yên được.
Thật vất vả chịu đựng đến khi tan làm, cô chạy về nhà, chờ mãi đến khi sắc trời tối thui đen thùi rồi, Hoắc Anh Tuấn mới trở về. “Hình như hôm nay tôi gặp anh ở khu dân cư Thủy Sinh.” “Hôm nay cô đến đó à?” Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc, chân mày nhướn lên. “Đúng vậy. Anh qua đó… Để làm gì?” Khương Tuyết Nhu cười nói, “Chẳng lẽ anh mua nhà ở bên đó?” “Không có.”
Hoắc Anh Tuấn cầm đôi đũa trên bàn lên.
Hôm nay anh bị Hạ Văn Trì giật dây qua bên kia xem nhà. Dù sao cũng còn phải ở lại thành phố Thanh Đồng một thời gian.
Bunny thì sắp sinh, đến lúc đó sinh ba ra thì căn nhà này chắc chắn là quá nhỏ.
Chỉ có điều sau khi đến bên khu dân cư Thủy Sinh kia thì phát hiện biệt thự bên đó quá lớn. Bây giờ trong lòng Khương Tuyết Nhu có bóng mờ, nhất định sẽ sợ, cho nên anh cũng không suy xét.
Anh không để ý rằng khi Khương Tuyết Nhu nghe được lời sau của anh, nụ cười trên mặt dần đọng lại.
Nếu như không phải là Lục Thanh Minh chính miệng nói rõ cậu của anh ta mua biệt thự ở khu Thủy Sinh, có khi cô sẽ tin thật mất.
Cô không hiểu anh có cái gì mà phải giấu diếm. Là vì e ngại cô dòm ngó gia tài hay là vì muốn đưa nhà cho Khương Kiều Nhân thiết kế sửa sang nên mới giấu?
Nếu như là cái trước thì thôi, nếu là cái sau, cô thật không có cách nào tiếp nhận.
Anh biết rất rõ ràng nhà họ Khương thiếu chút nữa thì muốn mạng của cô rồi. Ân oán giữa cô và Khương Kiều Nhân không chết không thôi. “Cho dù có cũng không sao. Tôi cũng không muốn anh đưa nhà cho tôi sửa sang.” Cô dùng giọng nửa thật nửa đùa mà nói. “Tôi nói không có thì chính là không có!” Hoắc Anh Tuấn trả lời rất dứt khoát.
Khương Tuyết Nhu cầm đũa, đổi một đề tài khác: “Vậy gần đây… Có buổi tiệc nào anh cần tham dự không? Có thiếu bạn gái hay không… “Không thiếu.” Người có danh thế lớn ởthành phố Thanh Đồng này quá ít, vốn không đáng để anh hạ mình đến tham dự.
Khương Tuyết Nhu: “… Được, anh không thiếu, nhưng tôi thiếu.”
Hoắc Anh Tuấn để đũa xuống, chân mày nhướn lên, nhìn cô: “Rốt cuộc cô muốn cái gì?” “Cuối tháng này là sinh nhật tám mươi tuổi của bà nội tôi. Tiệc sinh nhật ngày hôm đó sẽ đồng thời được cử hành với buổi lễ đính hôn của Lục Thanh Minh và Khương Kiều Nhân. Tôi không thể không trở về. Từ khi tôi còn bé, bà nội tôi rất tốt với tôi. Anh có đồng ý đi cùng tôi không?”
Khương Tuyết Nhu vứt thể diện lên bàn cược, ngửa đầu nhìn anh đầy hy vọng.
Trong đầu Hoắc Anh Tuấn đảo một vòng liền biết mục đích của nhà họ Khương. “Tôi nhớ lúc trước khi đăng kí kết hôn đã có nói với cô sẽ không gặp mặt người nhà cô rồi còn gì.” “Nhưng dù sao anh cũng phải tham gia buổi lễ đính hôn mà?” Cô bật thốt lên. “Tại sao tôi phải tham gia?” Hoắc Anh Tuấn thật là không giải thích được, anh căn bản cũng không biết bọn họ.
Khương Tuyết Nhu há mồm, thiếu chút nữa nói ra câu “Anh không phải là cậu của Lục Thanh Minh hay sao?”
Có điều, nếu như nói ra câu này, Hoắc Anh Tuấn có thể sẽ đoán ra được cô ôm mục đích riêng mà tiếp cận anh: “Bởi vì… Ngày đó hôm đó cũng sẽ có rất nhiều nhân vật quyền quý của thành phố Thanh Đồng cũng sẽ tham gia, tôi cho là anh cũng sẽ…” “Xin lỗi, đẳng cấp thấp như vậy tôi không tham dự.”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Đẳng cấp thấp?
Cũng bởi vì đẳng cấp thấp mà tiệc đính hôn của cháu ruột nhà mình cũng không tham gia.
Rốt cuộc đẳng cấp của ngài đây cao đến mức nào? Chẳng lẽ bây giờ người nào ở nước ngoài về cũng trâu thế à?
Khương Tuyết Nhu mặt đầy vẻ mờ mịt. “Còn nữa, tôi cũng khuyên cô tốt nhất đừng đi, có lại xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không xen vào nữa đâu.” Hoắc Anh Tuấn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, cảnh cáo. “Anh ta hơi có chút rung động với mình.” – điểm bấu víu cuối cùng này của Khương Tuyết Nhu trong nháy mắt hóa thành bọt biển
Đây đúng là tảng đá cuối đường mà! Cô không cách nào dịch chuyển được, cũng chẳng thể lấy mặt nóng đi áp mông lạnh được!
Ngay cả khẩu vị ăn cơm cũng mất, cô cầm điện thoại di động qua một bên nhắn tin cùng Lâm Minh Kiều.
Khương Tuyết Nhu: “Đây chính là cái “anh ta hình như có hơi chút thích cậu” mà cậu nói với tớ đấy à? Xin lỗi, tớ hoàn toàn không cảm giác được, thiếu chút nữa tớ tức đến hộc máu rồi.”
Lâm Minh Kiều: “Thôi nào, cố chịu, muốn ra ngoài ăn gì đó không? Lâu lắm không đi ăn đêm với cậu rồi.”
Khương Tuyết Nhu: “E là không được. Chút nữa tớ mà đi ra ngoài anh ta nhất định sẽ nói tớ.”
Lâm Minh Kiều: “Đủ rồi, cậu cũng có phải là bảo mẫu của anh ta đâu? Anh ta cũng không trả lương cho cậu. Cậu đang nuông chiều anh ta quá mức.
Khương Tuyết Nhu im lặng không lên tiếng nhìn người đàn ông cơm nước ăn xong cũng không thèm dọn chén đũa ở bên cạnh một cái. Trong lòng buồn rầu khó mà nói được.
Mệt quá rồi đấy! Cô chỉ muốn làm mợ thôi, chứ không phải là bảo mẫu toàn năng đâu nha!
Bất đắc dĩ đứng dậy thu dọn chén đũa, rửa dọn xong mới đi ra nói: “Chốc nữa tôi muốn ra ngoài một chút…”
“Đi làm gì?” Người đàn ông quét tầm mắt tới, vẻ không vui: “Lại muốn đi uống rượu hay là trở về nhà họ Khương? Hay là đi hẹn hò với đàn anh trường cũ? Còn nữa, cô đừng quên nhiệm vụ dẫn Bunny đi tản bộ tiêu cơm.”
Khương Tuyết Nhu bị đánh phủ đầu lộ vẻ tức giận, nhưng không dám nói thật. “Tôi đi dạo phố cùng Minh Kiều, gần đây trời lạnh, không có đồ mặc, tôi muốn đi mua quần áo.”
Hoắc Anh Tuấn quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lần, có ý ám chỉ nói: “Quả thật nên mua, mua dầy một chút, đừng có ăn mặc mát mẻ thế này đứng trước mặt tôi.”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Anh đang ghen ư “Đi làm gì?” Người đàn ông quét tầm mắt tới, vẻ không vui: “Lại muốn đi uống rượu hay là trở về nhà họ Khương? Hay là đi hẹn hò với đàn anh trường cũ? Còn nữa, cô đừng quên nhiệm vụ dẫn Bunny đi tản bộ tiêu cơm.”
Khương Tuyết Nhu bị đánh phủ đầu lộ vẻ tức giận, nhưng không dám nói thật. “Tôi đi dạo phố cùng Minh Kiều, gần đây trời lạnh, không có đồ mặc, tôi muốn đi mua quần áo.”
Hoắc Anh Tuấn quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lần, có ý ám chỉ nói: “Quả thật nên mua, mua dầy một chút, đừng có ăn mặc mát mẻ thế này đứng trước mặt tôi.”
Khương Tuyết Nhu: “…”
Thật là đủ rồi nha, nếu không phải vì muốn quyến rũ anh, cô sẽ mặc đồ mỏng manh như thế này vào cái tiết trời đầu đông thế này sao? Lại nói, người được nhìn cho đã con mắt không phải anh thì còn ai vào đây? “Vừa hay, tôi cũng thiếu quần áo, giúp tôi mua mấy món, dùng thẻ lần trước tôi đưa cô để thanh toán là được.” Anh lười biếng bổ sung thêm.
Khương Tuyết Nhu muốn ói máu, cô thật ra là muốn cùng Lâm Minh Kiều đi ra ngoài ăn khuya kia mà.
Kể từ sau khi lấy giấy đăng kí kết hôn với anh, cô chưa từng được ăn bữa thịt nướng ngon lành, hơn nữa, thời tiết bây giờ cũng là lúc thích hợp để ăn món cua rang nóng hổi! “Vậy anh có thể tự mình đi mua mà? Tôi cũng không phải là vợ anh thật.” Giọng nói của cô có chút oán trách.
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, cười mà như không cười, nói: “Làm sao, lại đang ám chỉ gì tôi?”
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn thua dưới tay anh. Ý trong câu nói khi nãy của cô rất đơn giản, có được không hả? “Được được được, tôi cũng có thể đi xem cho anh một chút, anh mặc size gì?” “Den ngay cả việc tôi mặc size gì mà cô cũng không biết? Thái độ như thế mà cũng đòi được lên chức?” Hoắc Anh Tuấn lộ vẻ không vui, đây chính là cái gọi là “yêu” mà cô ba hoa miệng lưỡi nói với anh hay sao? “Tôi sai rồi, tôi không đủ tư cách.” Khương Tuyết Nhu cúi đầu kiểm điểm.
Hoắc Anh Tuấn hừ một tiếng, nói size của mình cho cô nghe. “Vậy anh muốn mua mắc hay rẻ?” “Tùy.” Dù sao anh cũng không rõ giá cả quần áo lắm. Trước tới giờ đều là nhà thiết kế hàng đầu thế giới đo may cho anh cả.
Mười phút sau, xe của Lâm Minh Kiều xuất hiện ở dưới lầu.
Cô nản chí ủ rủ ngồi lên xe: “Đi trung tâm thương mại đi, Hoắc Anh Tuấn nói tôi mua quần áo cho anh ta.” “Thống nhất rồi mà? Tớ còn chưa ăn cơm tối đầu” Lâm Minh Kiều mặt đầy dấu chấm hỏi.
Khương Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại sau đó kể hết mọi chuyện cho Lâm Minh Kiều nghe. Lâm Minh Kiều khinh bỉ thật sâu: “Khương Tuyết Nhu, khí chất ngời ngời của cậu đâu? Chẳng phải trước đây cậu đều cảm thấy mình đều là độc nhất vô nhị sao?” “Cậu không hiểu đâu, anh ấy mỗi lần nhìn thấy Bunny quấn quýt tớ đều mượn cớ xấu” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa anh ấy cứu tớ hai lần rồi, tớ cũng muốn bảo đáp anh ấy một chút” “Từ lúc nào cậu trở thành bà vú của anh ta vậy?” Lâm Minh Kiều châm chọc. “Được rồi được rồi, tớ là bà vú.” Khương Tuyết Nhu ngồi ở vị trí kế lái xe, gương mặt vô cám. “Xong rồi. Cậu nói xem lúc nào thì tớ mới lấy được thân phận mợ của Lục Thanh Minh đứng trước mặt mọi người? Bọn họ sắp tổ chức tiệc đính hôn rồi.”
Lâm Minh Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chứt, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có thể trong mắt Hoắc Anh Tuấn cậu chỉ là một bà vú nấu ăn ngon. Cậu phải thay đổi suy nghĩ của anh ta. Tốt nhất là biến gạo nấu thành cơm”
Khương Tuyết Nhu: “…” “Làm người phụ nữ chân chính của anh ta” Lâm Minh Kiều mập mờ nhìn cô: “Cậu hiểu không?”
Khương Tuyết Nhu sợ ngây người, tưởng tượng cảnh kia, gò má cô nóng lên một cách khó hiểu.
“Nhưng chỉ sợ tớ sẽ bị anh ta đạp một cước xuống giường mất” “Cậu có thể chuốc say anh ta mà. Đàn ông sau khi bị chuốc say sẽ bị mất đi năng lực tự khống chế. Đến lúc đó cậu có bầu rồi thì càng tốt. Cậu không cần phải cố gắng cũng có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu. Đúng rồi, nhất định phải chọn ngày bà dì vừa đi đó, mấy ngày đó dễ dàng mang thai nhất”
Khương Tuyết Nhu đầu óc hỗn loạn, cô bây giờ ngay cả yêu cũng không thể làm theo ý mình, chỉ có thể dùng đến đứa nhỏ của chính cô. “Nhưng anh ta không hề yêu tớ, gia đình như vậy đối với đứa nhỏ… “Cậu không cần để ý những điểm này, trước hết kéo anh ta lên giường trước đã Lâm Minh Kiều cắt đứt lời cô: “Hơn nữa cậu không phải nói muốn báo thù sao? Chỉ cần cậu có thể chui vào nhà họ Lục, lợi dụng Hoắc Anh Tuấn. Với thân phận mợ chủ của cậu thì có chắc chắn có thể làm cho bọn họ gà chó không yên, lúc đó có gì sảng khoái hơn? Hơn nữa bọn họ cũng không thể chửi mắng cậu, vì cậu là trưởng bối mà” “Cũng có lý… Khương Tuyết Nhu nhất thời bị cảm xúc mạnh mẽ xông lên tận óc: “Có điều, cậu làm sao biết nhiều đến vậy? Chẳng lẽ cậu đã cùng Giang Quý Dương… “Phi phi phi, tớ với anh ta chỉ mới dừng lại ở hôn môi thôi, chưa có tiến thêm bước nào nữa” “Thật hâm mộ.” Cô và Hoắc Anh Tuấn ngay cả hôn cũng chưa từng có, quả thật thất bại.
Nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở một trung tâm mua sắm đắt tiền ở thành phố Thanh Đồng.
Khương Tuyết Nhu sau khi đi vào thì vẫn một mực oán trách. “Quần áo nơi này rất đắt tiền, tại sao cậu lại dẫn tớ vào nơi này. Hoắc Anh Tuấn là một người rất tiết kiệm tiền, xe cũng là xe Lexus, bình thường mặc quần áo giản dị, chất lượng tuy rất tốt nhưng nhãn hiệu tớ cũng chưa nghe qua bao giờ “Là một Tổng giám đốc thì cũng không thể nào mặc quá kém được. Cậu nhìn xem cửa tiệm kia quần áo thế nào?” Lâm Minh Kiều lôi cô bước vào một shop thời trang nam mắc tiền, chỉ quần áo trên người ma nơ canh hỏi.
Khương Tuyết Nhu nhìn một cái: “Quần áo rất đẹp mắt, nhưng con ma nơ canh này vốc người không giống Hoắc Anh Tuấn lắm”
Lâm Minh Kiều trêu ghẹo: “Biết chồng của cậu có một vóc dáng cực chuẩn như người mẫu rồi”
Người mẫu?
Khương Tuyết Nhu cho là Hoắc Anh Tuấn không gánh nổi danh hiệu này. Cô đã gặp qua những người bạn nam của anh ấy, anh ấy là người có vóc dáng chuẩn nhất, thậm chí ngay cả cởi quần áo xuống thì dáng vẻ… “Cậu đang suy nghĩ gì bậy bạ hay sao mà mặt đỏ dữ vậy?” Lâm Minh Kiều cười khì khì nhìn Khương Tuyết Nhu. “Khụ khụ… chúng ta hay là đi thôi, nơi này mắc quá” Khương Tuyết Nhu quẫn bách kéo cô ấy đang muốn đi vào trong.
Nhân viên phục vụ chào đón họ: “Bộ quần áo này của chúng tôi là bộ mới nhất và là mẫu giới hạn. Toàn quốc chỉ có tổng cộng hai bộ mà thôi” “A, cô đừng giới thiệu làm gì cho tổn công, những cô gái đó nhìn là thấy nghèo rồi, căn bản không mua nổi đâu” Tiếng chế giễu bỗng nhiên truyền tới,
Ngay sau đó Tần Gia Như cùng Thang Nhược Lan xuất hiện trước mặt cô. “Cô Tần, cô Thang,… Nhân viên phục vụ sáng mắt lên, vội vàng nghênh đón.
Tân Gia Như liếc Khương Tuyết Nhu một cái: “Sao? Mới đó đã tìm được đàn ông khác rồi sao? Có điều, người đàn ông mới của cô sao cô không cho xuất hiện đi? Không dám à? Chỉ là một luật sư nhỏ bé thôi, còn chẳng phải là công việc mà đại gia tộc hay làm”
Lâm Minh Kiều giận nói: “Mày có bệnh không? Mày có biết bạn trai của cậu ấy là…
Khương Tuyết Nhu kéo kéo tay cô ấy, nhìn cô ấy lắc đầu.
Cô và Hoắc Anh Tuấn là bí mật kết hôn, chẳng qua không biết Tân Gia Như hiểu nhầm bạn trai cô là ai.
Thang Nhược Lan nhìn thấy vậy trong lòng đắc ý suy nghĩ một chút. Trước kia gia cảnh của hai người họ rất tốt, mỗi lần cô ta cũng chỉ có thể đứng phía sau lưng. “Tuyết Nhu, cậu đổi chỗ đi, theo tớ biết hiện tại trong thẻ của cậu chắc không có mấy đồng đâu nhỉ” “Thang Nhược Lan, cậu đừng có quá đáng” Lâm Minh Kiều tức chết, lần trước lúc hai người chưa tuyệt giao, chính cô ta đã nói chuyện của Khương Tuyết Nhu cho cô ấy biết, không nghĩ vừa quay đầu liền bán đứng bạn bè.
Quả nhiên, phục vụ vừa nghe được các cô không có tiền lập tức nhịn không được nói: “Nếu như các cô không có tiền mua nổi thì đi đi, chúng tôi nơi này nhân viên phục vụ rất ít, không tiếp đãi nổi” “Ai nói chúng tôi không có tiền?” Lâm Minh Kiều móc ra chiếc thẻ.
Tần Gia Như chặc lưỡi nói: “Thang Nhược Lan, thật may mắn cậu không chơi chung với các cô ta, nếu không loại bạn này sớm muộn cũng kéo chân cậu” “Cũng thật là, rõ ràng không mua nổi lại còn tìm bạn mượn tiền
Khương Tuyết Nhu từ nãy giờ nhẫn nhịn, giờ phút này cũng bị những người bạn cũ khiến cô ấm ức quát lên. “Ai nói tôi không có tiền? Gói bộ giới hạn lại cho tôi”
Cô trực tiếp móc chiếc thẻ Hoắc Anh Tuấn đưa cho nhân viên phục vụ: “Cô không phải nói bộ quần áo kia chỉ có 2 bản giới hạn sao? Tôi mua hết. Tôi không cho phép trên thế giới này có người mặc đồ giống người đàn ông của tôi”
Nhân viên phục vụ sững sốt một chút, có tiền mà không kiếm rõ ràng là người ngu. Cô vội vàng nói: “Có thể. Hai bộ tổng cộng ba tỷ rưỡi”
Khương Tuyết Nhu chân mềm nhũn, cô thật sự muốn hung hăng vả miệng mình hai cái. Cô đã quá tùy tiện rồi.
Ô ô nếu như trong thẻ không có nhiều tiền đến vậy thì phải làm sao?
Mắt thấy Tần Gia Như và Thang Nhược Lan không tin tưởng cô nhìn chằm chằm. Cô liền ngoan ngoãn đưa tấm thẻ cho nhân viên phục vụ, trong lòng thầm cầu nguyện: “Nhất định phải đủ, nhất định phải đủ” “Đúng rồi, tôi phải nhắc nhở cô một chút, bởi vì đây là bản giới hạn do đó không thể đổi trả” Nhân viên phục vụ đột nhiên nói.
Khương Tuyết Nhu đầu óc rối loạn.
Trời đất chứng giảm cô vốn định đợi một lát thì trả hàng lại.
Thang Nhược Lan che miệng giật mình: “Tuyết Nhu, chẳng lẽ cậu định một lát nữa tới trả hàng sao?” “Làm sao có thể?” Khương Tuyết Nhu đáp một tiếng, giống như đang cười nhạo: “Tôi sẽ không làm ra những trò thấp kém không có nhân phẩm như vậy. Cũng đừng gọi tôi là Tuyết Nhu, bồn tiểu thư tôi vô cùng chán ghét!”
Cô nói xong thì nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Còn không nhanh tay gói lại cho tôi sao? Tôi một phút cũng không muốn nhìn thấy hai con chó bên cạnh sủa liên tục làm bản thân phiền não đầu”
Thang Nhược Lan tức giận mặt đỏ lên.
Tần Gia Như kéo tay cô ta: “Được rồi, cứ để cô ta cà thẻ đi. Lát nữa chúng ta đi qua tiệm Burberry xem một tí. Nói thật chỗ này tôi vẫn còn cảm thấy quá rẻ, anh tôi sẽ coi thường” “Cũng đúng” Thang Nhược Lan trong nháy mắt liền hiểu ý cô ta, nghĩ đến đợi một lát Khương Tuyết Nhu cà thẻ nhưng lại không có đủ tiền mất mặt thì cô ta liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Khương Tuyết Nhu liếc mắt một cái, bày ra dáng vẻ một tiểu thư cao cao tại thượng.
Thẻ thuận lợi cà xong, nhân viên phục vụ đem hai bộ đồ cho vào hai chiếc túi đem đến: “Đây là biên lai thanh toán và quần áo đã mua
A… cô ngàn vạn lần không nghĩ đến thẻ mà Hoắc Anh Tuấn cho cô lại có hơn ba tỷ rưỡi trong thẻ. Cô liền cảm động. “Nhược Lan, đi thôi!”
Không thấy Khương Tuyết Nhu mất thể diện, Tần Gia Như liền kéo Thang Nhược Tuyết khó chịu bỏ đi.
Lâm Minh Kiều kéo tay Khương Tuyết Nhu: “Được nha, không nghĩ đến Hoắc tổng đối với cậu thật rộng rãi nha”
Khương Tuyết Nhu thật sự không có chút vui vẻ nào, hiện tại trong lòng cô như có một ngọn núi lớn đè ép. Xách túi quần áo trị giá ba tỷ rưỡi đi ra khỏi tiệm, chân cô mềm nhũn. “Xong rồi, anh ta nhất định sẽ nghĩ tôi phô trương lãng phí, tôi có cảm giác khoảng cách của bản thân đến vị trí mợ chủ ngày càng xa mãnh liệt” “Không phải khoa trương, Hoắc Anh Tuấn trị giá mất tỉ tỉ, chút tiền này đối với anh ta chắc chắn là chuyện nhỏ” “Cậu không hiểu đâu, anh ta rất tiết kiệm. Nhà cũng không tới một trăm mét vuông, xe thì vài triệu, đi đổ xăng thì luôn cố gắng dùng các tờ giấy khuyến mãi miễn phí.” “Vậy anh ta thật là…người đàn ông đích thật a” Lâm Minh Kiều cũng rất ít khi nhìn thấy quý tộc như vậy. “Nếu vậy tớ cho cậu mượn trước ba tỷ rưỡi nhé?” “Cũng được, tớ về thăm dò một chút. Nếu không được thì trả lại anh ta ba tỷ rưỡi này, rồi chậm chậm trả cậu
Tiếp theo, Khương Tuyết Nhu cũng không còn tâm tình để đi dạo, cô cũng không muốn đụng phải hai tiện nhân Tần Gia Như và Thang Nhược Lan lần nữa
Bình luận facebook