Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-170
Chương 170: Không Phải Con Ruột
**********
Chương 170: Không Phải Con Ruột
Lúc đầu thật xa lạ, nhưng bây giờ lại hóa quen thuộc. Thậm chí cơ thể cô liền như bản năng đã sớm thích nghi với việc hôn anh.
Nhưng hôm nay, trái tim dường như đập mạnh hơn lúc trước, còn có một chút gì đó ngọt ngào.
Trước kia, cô luôn cảm thấy khó chịu vì những câu nói khắc nghiệt của anh, nhưng thực tế anh đã giúp cô rất nhiều.
Nụ hôn kết thúc bằng tiếng bụng réo ùng ục của cô. Cô lao ra khỏi vòng tay anh, vội vàng vào bếp tìm đồ
Hoắc Anh Tuấn nhìn bóng lưng của cô, khẽ mỉm cười.
Sau bữa sáng, Khương Tuyết Nhu liên hệ với giám đốc Phương, thông báo bản thiết kế đã hoàn thành.
Giám đốc Phương nói rằng hôm nay ông phải đi công tác cả ngày, yêu cầu cô tối nay tới câu lạc bộ Mỹ Lệ để nói chuyện. Nhân tiện, lãnh đạo của ông ta cũng ở đó, họ có thể nói chuyện cùng nhau.
Loại quan hệ xã giao này, Khương Tuyết Nhu cũng từng phải tham gia khi làm việc với các khách hàng trước đây. ăn.
Dù rằng không muốn đi nhưng cô đành phải đồng ý. Tám giờ tối, cô gõ cửa phòng rồi đẩy cửa bước vào. Căn phòng được thiết kế theo kiến trúc cổ, sang trọng và rộng rãi.
Chỉ có điều, khiến cô ngạc nhiên chính là người đang ngồi chính giữa ghế sofa trong một chiếc áo lông chồn màu tía chính là Khương Kiều Nhân. Bên cạnh cô ta là giám đốc Phương đang cung kính rót rượu.
Khương Tuyết Nhu ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, quay người đi ra ngoài. Nhưng chắn trước cửa lúc này là hai người đàn ông vạm vỡ, trực tiếp giữ cô thật chặt, khiến những bản vẽ trên tay cô rơi hết xuống đất. “Giám đốc Phương, ngay từ đầu ông đã nói dối tôi.”
Trong nháy mắt, Khương Tuyết Nhu dường như đã hiểu ra mọi chuyện, cô phẫn nộ trừng mắt nói: “Tôi hiểu rồi. Sự việc tại công trường cũng là do các người sắp đặt, phải không?”
Giám đốc Phương sợ hãi nhìn về phía Khương Tuyết Nhu. Chuyện đó, thực ra công cũng chỉ biết sau khi nó đã xảy ra. Dù sao ông cũng chỉ là một kẻ làm công ăn lương, rất vất vả mới leo được tới vị trí này. Ông không muốn đắc tới Khương Kiều Nhân, trực tiếp hủy hoại tiền đồ của chính mình chỉ vì một kiến trúc sư nhỏ bé. “Phản ứng của em cũng rất nhanh đấy, chỉ tiếc là Khương Kiều Nhân cầm chén trà trong tay, khẽ lắc lư, trên mặt không có chút nào dáng vẻ giả vờ tử tế hiền lành, thay vào đó là sự ác độc nham hiểm.
Khương Tuyết Nhu cũng đã hiểu, đây mới chính là gương mặt thật của Khương Kiều Nhân. Chỉ là, hiện tại công ty Khải Phong đã bị bản đi, danh tiếng của nhà họ Khương cũng không tốt, giới thượng lưu của thành phố Thanh Đồng đã sớm không có chỗ cho nhà họ Khương. Vì sao cô ta lại vẫn có thể đắc ý như vậy? “Cô có tò mò vì sao giám đốc Phương lại nghe theo tôi không?” Khương Kiều Nhân cười tủm tỉm, tự xoa xoa cắm: “Cô cho rằng chỉ với vụ kiện đó mà nhà họ Khương sẽ kết thúc tại thành phố Thanh Đồng này sao? Cô sai rồi. Chính vì không còn Khải Phong, tôi mới có thể càng chạm vào vị trí cao hơn cả hiện tại. “Ý chị là sao?” Khương Tuyết Nhu vẫn không lý giải được những gì cô ta đang nói.
Giám đốc Phương kính cẩn nói: “Cô Kiều Nhân bây giờ là tổng giám đốc chi nhánh của Hồng Nhân, quản lý dự án bất động sản mới. Khương Thái Vũ là cổ đông chính của Hồng Nhân, cuối năm rất có khả năng trở thành chủ tịch tiếp theo, trong tương lai vị trí này sẽ thuộc về cô Kiều Nhân.” “Không đời nào”
Cả người Khương Tuyết Nhu đều bị sốc: “Tôi trước nay chưa bao giờ nghe bố mẹ nói qua việc nhà họ Khương chúng ta có cổ phần trong Hồng Nhân. “Bố mẹ vì sao phải nói cho cô? Họ vốn dĩ không hề thích cô, cô chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi.” Khương Kiều Nhân chế giễu: “Chẳng lẽ cô không nghi ngờ tại sao bố mẹ lại không thích cô đến thế, thậm chí còn muốn cô chết đi hay sao?”
Đồng tử Khương Tuyết Nhu lập tức co lại, đưa mắt nhìn cô ta chằm chằm
Khương Kiều Nhân bày ra vẻ mặt thương cảm, chậm rãi nói: “Bởi vì cô căn bản không phải con ruột của bố mẹ. Năm đó tôi bị người ta bắt cóc, tâm lý bố mẹ bị ảnh hưởng rất nhiều, đã tới cô nhi viện nhận cô về nuôi. Cô chính là một đứa bé bị chính bố mẹ của mình bỏ rơi ngay từ khi mới chào đời. “Nếu không có nhà họ Khương, cô sẽ không có được ngày hôm nay. Nhưng cô lại không hài lòng, cô không chỉ muốn trả thù nhà họ Khương, còn khiến anh Hồng Giang phải vào tù. Bố mẹ thường xuyên nói, nếu biết trước có ngày này, trước kia đã không đem cô về nuôi rồi.”
**********
Chương 170: Không Phải Con Ruột
Lúc đầu thật xa lạ, nhưng bây giờ lại hóa quen thuộc. Thậm chí cơ thể cô liền như bản năng đã sớm thích nghi với việc hôn anh.
Nhưng hôm nay, trái tim dường như đập mạnh hơn lúc trước, còn có một chút gì đó ngọt ngào.
Trước kia, cô luôn cảm thấy khó chịu vì những câu nói khắc nghiệt của anh, nhưng thực tế anh đã giúp cô rất nhiều.
Nụ hôn kết thúc bằng tiếng bụng réo ùng ục của cô. Cô lao ra khỏi vòng tay anh, vội vàng vào bếp tìm đồ
Hoắc Anh Tuấn nhìn bóng lưng của cô, khẽ mỉm cười.
Sau bữa sáng, Khương Tuyết Nhu liên hệ với giám đốc Phương, thông báo bản thiết kế đã hoàn thành.
Giám đốc Phương nói rằng hôm nay ông phải đi công tác cả ngày, yêu cầu cô tối nay tới câu lạc bộ Mỹ Lệ để nói chuyện. Nhân tiện, lãnh đạo của ông ta cũng ở đó, họ có thể nói chuyện cùng nhau.
Loại quan hệ xã giao này, Khương Tuyết Nhu cũng từng phải tham gia khi làm việc với các khách hàng trước đây. ăn.
Dù rằng không muốn đi nhưng cô đành phải đồng ý. Tám giờ tối, cô gõ cửa phòng rồi đẩy cửa bước vào. Căn phòng được thiết kế theo kiến trúc cổ, sang trọng và rộng rãi.
Chỉ có điều, khiến cô ngạc nhiên chính là người đang ngồi chính giữa ghế sofa trong một chiếc áo lông chồn màu tía chính là Khương Kiều Nhân. Bên cạnh cô ta là giám đốc Phương đang cung kính rót rượu.
Khương Tuyết Nhu ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, quay người đi ra ngoài. Nhưng chắn trước cửa lúc này là hai người đàn ông vạm vỡ, trực tiếp giữ cô thật chặt, khiến những bản vẽ trên tay cô rơi hết xuống đất. “Giám đốc Phương, ngay từ đầu ông đã nói dối tôi.”
Trong nháy mắt, Khương Tuyết Nhu dường như đã hiểu ra mọi chuyện, cô phẫn nộ trừng mắt nói: “Tôi hiểu rồi. Sự việc tại công trường cũng là do các người sắp đặt, phải không?”
Giám đốc Phương sợ hãi nhìn về phía Khương Tuyết Nhu. Chuyện đó, thực ra công cũng chỉ biết sau khi nó đã xảy ra. Dù sao ông cũng chỉ là một kẻ làm công ăn lương, rất vất vả mới leo được tới vị trí này. Ông không muốn đắc tới Khương Kiều Nhân, trực tiếp hủy hoại tiền đồ của chính mình chỉ vì một kiến trúc sư nhỏ bé. “Phản ứng của em cũng rất nhanh đấy, chỉ tiếc là Khương Kiều Nhân cầm chén trà trong tay, khẽ lắc lư, trên mặt không có chút nào dáng vẻ giả vờ tử tế hiền lành, thay vào đó là sự ác độc nham hiểm.
Khương Tuyết Nhu cũng đã hiểu, đây mới chính là gương mặt thật của Khương Kiều Nhân. Chỉ là, hiện tại công ty Khải Phong đã bị bản đi, danh tiếng của nhà họ Khương cũng không tốt, giới thượng lưu của thành phố Thanh Đồng đã sớm không có chỗ cho nhà họ Khương. Vì sao cô ta lại vẫn có thể đắc ý như vậy? “Cô có tò mò vì sao giám đốc Phương lại nghe theo tôi không?” Khương Kiều Nhân cười tủm tỉm, tự xoa xoa cắm: “Cô cho rằng chỉ với vụ kiện đó mà nhà họ Khương sẽ kết thúc tại thành phố Thanh Đồng này sao? Cô sai rồi. Chính vì không còn Khải Phong, tôi mới có thể càng chạm vào vị trí cao hơn cả hiện tại. “Ý chị là sao?” Khương Tuyết Nhu vẫn không lý giải được những gì cô ta đang nói.
Giám đốc Phương kính cẩn nói: “Cô Kiều Nhân bây giờ là tổng giám đốc chi nhánh của Hồng Nhân, quản lý dự án bất động sản mới. Khương Thái Vũ là cổ đông chính của Hồng Nhân, cuối năm rất có khả năng trở thành chủ tịch tiếp theo, trong tương lai vị trí này sẽ thuộc về cô Kiều Nhân.” “Không đời nào”
Cả người Khương Tuyết Nhu đều bị sốc: “Tôi trước nay chưa bao giờ nghe bố mẹ nói qua việc nhà họ Khương chúng ta có cổ phần trong Hồng Nhân. “Bố mẹ vì sao phải nói cho cô? Họ vốn dĩ không hề thích cô, cô chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi.” Khương Kiều Nhân chế giễu: “Chẳng lẽ cô không nghi ngờ tại sao bố mẹ lại không thích cô đến thế, thậm chí còn muốn cô chết đi hay sao?”
Đồng tử Khương Tuyết Nhu lập tức co lại, đưa mắt nhìn cô ta chằm chằm
Khương Kiều Nhân bày ra vẻ mặt thương cảm, chậm rãi nói: “Bởi vì cô căn bản không phải con ruột của bố mẹ. Năm đó tôi bị người ta bắt cóc, tâm lý bố mẹ bị ảnh hưởng rất nhiều, đã tới cô nhi viện nhận cô về nuôi. Cô chính là một đứa bé bị chính bố mẹ của mình bỏ rơi ngay từ khi mới chào đời. “Nếu không có nhà họ Khương, cô sẽ không có được ngày hôm nay. Nhưng cô lại không hài lòng, cô không chỉ muốn trả thù nhà họ Khương, còn khiến anh Hồng Giang phải vào tù. Bố mẹ thường xuyên nói, nếu biết trước có ngày này, trước kia đã không đem cô về nuôi rồi.”
Bình luận facebook