• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (4 Viewers)

  • Chương 2359 “Chẳng trách lại như vậy...”

Nhưng bây giờ đã hơn mười chiêu mà ông ta chưa thể đánh bại Lâm Nhất, còn đang tiếp tục trận chiến.





“Dừng tại đây được rồi!”





Đường Ưng hét lên, ông ta cảm thấy bị sỉ nhục, vô cùng nhục nhã, đã hơn mười chiêu mà chưa đánh bại Lâm Nhất thì nói gì đến việc đạp đối phương thành thịt vụn, quả thật quá nhục nhã.





Răng rắc!





Con ngươi ông ta như vỡ vụn, sương máu mù mịt, kiếm quang bay múa quanh người ông ta, dị tượng cực kì đáng sợ.





Ở phía xa, mọi người đều kinh hãi, nhận ra rằng Thiết Huyết Kiếm Môn có thể đứng vững ở núi Viêm Long, có lẽ là có lai lịch gì đó, sau lưng có thể có thế lực lớn làm chỗ dựa. Lúc này thực lực mà Đường Ưng thể hiện đã mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Âm Dương đại thành bình thường.





Huyết kiếm như sương, huyết kiếm như hoa!





Cái này đã có thể coi là bí thuật, chắc chắn có liên quan đến thế lực mà thanh niên áo trắng kia đại diện.





“Dừng tại đây ư? Chưa chắc đâu!”





Lâm Nhất không sợ, vận chuyển Thương Long Cửu Biến, điều động bốn đường long văn, trên người lập tức phát ra tia điện chói mắt, lòng bàn tay không ngừng vang lên tiếng leng keng, kiếm ý viên mãn đỉnh phong phóng thẳng lên trời.





Hắn dung hợp kiếm ý với Thương Long Cửu Biến, phát huy uy áp của bản thân đến mức cao nhất trong tình huống không rút kiếm.





Hắn đã từng nói, nếu như buông bỏ mối thù này thì sẽ không bao giờ rút kiếm.





Ngày nào chưa giết Đường Ưng, ngày đó sẽ không cần đến Táng Hoa.





Ầm!





Cùng với uy áp kinh thiên động địa, hai người va vào nhau, đánh nhau kịch liệt trên không trung mấy trăm mét. Sau khi đáp xuống đất, họ lại bay lên không trung, đánh nhau đỏ cả mắt như hai con yêu thú táo bạo.





“Rốt cuộc thiếu niên này là ai? Kiếm ý mạnh quá, không ngờ hắn lại có thể áp chế kiếm ý của Đường Ưng, trời ạ!”





“Sao ta lại cảm thấy quen thuộc nhỉ? Hắn khá giống với người trong tin đồn, áo xanh, đeo hộp đựng kiếm, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi!”





“Là hắn! Hắn là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa. Cách đây không lâu hắn mới đại náo hội đấu giá tử vong, đánh bại rất nhiều nhân tài kiệt xuất của các thế gia, còn tranh giành thần thạch Tử Diệu với Khuynh Nhược U, yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đánh ba chiêu mà vẫn không làm gì được hắn”.





“Chẳng trách lại như vậy...”





Mọi người chợt hiểu, trong lòng sáng tỏ, nhất thời không kìm được kích động.





Chuyện của Lâm Nhất có thể nói là gây náo động thành Thiên Lăng, hầu như không ai không biết, không người không hay. Nhưng sau khi hắn dùng một quyền gõ chuông Huyền Âm đã mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở núi Viêm Long, đánh nhau với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.





“Tiểu tử này đúng là một kẻ tàn nhẫn!”





Trong lòng mọi người chấn động, trăm nghe không bằng một thấy, giờ họ đã được chân chính chứng kiến cái gì gọi là yêu nghiệt.





Ầm!




Nhưng bây giờ đã hơn mười chiêu mà ông ta chưa thể đánh bại Lâm Nhất, còn đang tiếp tục trận chiến.





“Dừng tại đây được rồi!”





Đường Ưng hét lên, ông ta cảm thấy bị sỉ nhục, vô cùng nhục nhã, đã hơn mười chiêu mà chưa đánh bại Lâm Nhất thì nói gì đến việc đạp đối phương thành thịt vụn, quả thật quá nhục nhã.





Răng rắc!





Con ngươi ông ta như vỡ vụn, sương máu mù mịt, kiếm quang bay múa quanh người ông ta, dị tượng cực kì đáng sợ.





Ở phía xa, mọi người đều kinh hãi, nhận ra rằng Thiết Huyết Kiếm Môn có thể đứng vững ở núi Viêm Long, có lẽ là có lai lịch gì đó, sau lưng có thể có thế lực lớn làm chỗ dựa. Lúc này thực lực mà Đường Ưng thể hiện đã mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Âm Dương đại thành bình thường.





Huyết kiếm như sương, huyết kiếm như hoa!





Cái này đã có thể coi là bí thuật, chắc chắn có liên quan đến thế lực mà thanh niên áo trắng kia đại diện.





“Dừng tại đây ư? Chưa chắc đâu!”





Lâm Nhất không sợ, vận chuyển Thương Long Cửu Biến, điều động bốn đường long văn, trên người lập tức phát ra tia điện chói mắt, lòng bàn tay không ngừng vang lên tiếng leng keng, kiếm ý viên mãn đỉnh phong phóng thẳng lên trời.





Hắn dung hợp kiếm ý với Thương Long Cửu Biến, phát huy uy áp của bản thân đến mức cao nhất trong tình huống không rút kiếm.





Hắn đã từng nói, nếu như buông bỏ mối thù này thì sẽ không bao giờ rút kiếm.





Ngày nào chưa giết Đường Ưng, ngày đó sẽ không cần đến Táng Hoa.





Ầm!





Cùng với uy áp kinh thiên động địa, hai người va vào nhau, đánh nhau kịch liệt trên không trung mấy trăm mét. Sau khi đáp xuống đất, họ lại bay lên không trung, đánh nhau đỏ cả mắt như hai con yêu thú táo bạo.





“Rốt cuộc thiếu niên này là ai? Kiếm ý mạnh quá, không ngờ hắn lại có thể áp chế kiếm ý của Đường Ưng, trời ạ!”





“Sao ta lại cảm thấy quen thuộc nhỉ? Hắn khá giống với người trong tin đồn, áo xanh, đeo hộp đựng kiếm, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi!”





“Là hắn! Hắn là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa. Cách đây không lâu hắn mới đại náo hội đấu giá tử vong, đánh bại rất nhiều nhân tài kiệt xuất của các thế gia, còn tranh giành thần thạch Tử Diệu với Khuynh Nhược U, yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đánh ba chiêu mà vẫn không làm gì được hắn”.





“Chẳng trách lại như vậy...”





Mọi người chợt hiểu, trong lòng sáng tỏ, nhất thời không kìm được kích động.





Chuyện của Lâm Nhất có thể nói là gây náo động thành Thiên Lăng, hầu như không ai không biết, không người không hay. Nhưng sau khi hắn dùng một quyền gõ chuông Huyền Âm đã mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở núi Viêm Long, đánh nhau với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.





“Tiểu tử này đúng là một kẻ tàn nhẫn!”





Trong lòng mọi người chấn động, trăm nghe không bằng một thấy, giờ họ đã được chân chính chứng kiến cái gì gọi là yêu nghiệt.





Ầm!





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Nhưng bây giờ đã hơn mười chiêu mà ông ta chưa thể đánh bại Lâm Nhất, còn đang tiếp tục trận chiến.





“Dừng tại đây được rồi!”





Đường Ưng hét lên, ông ta cảm thấy bị sỉ nhục, vô cùng nhục nhã, đã hơn mười chiêu mà chưa đánh bại Lâm Nhất thì nói gì đến việc đạp đối phương thành thịt vụn, quả thật quá nhục nhã.





Răng rắc!





Con ngươi ông ta như vỡ vụn, sương máu mù mịt, kiếm quang bay múa quanh người ông ta, dị tượng cực kì đáng sợ.





Ở phía xa, mọi người đều kinh hãi, nhận ra rằng Thiết Huyết Kiếm Môn có thể đứng vững ở núi Viêm Long, có lẽ là có lai lịch gì đó, sau lưng có thể có thế lực lớn làm chỗ dựa. Lúc này thực lực mà Đường Ưng thể hiện đã mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Âm Dương đại thành bình thường.





Huyết kiếm như sương, huyết kiếm như hoa!





Cái này đã có thể coi là bí thuật, chắc chắn có liên quan đến thế lực mà thanh niên áo trắng kia đại diện.





“Dừng tại đây ư? Chưa chắc đâu!”





Lâm Nhất không sợ, vận chuyển Thương Long Cửu Biến, điều động bốn đường long văn, trên người lập tức phát ra tia điện chói mắt, lòng bàn tay không ngừng vang lên tiếng leng keng, kiếm ý viên mãn đỉnh phong phóng thẳng lên trời.





Hắn dung hợp kiếm ý với Thương Long Cửu Biến, phát huy uy áp của bản thân đến mức cao nhất trong tình huống không rút kiếm.





Hắn đã từng nói, nếu như buông bỏ mối thù này thì sẽ không bao giờ rút kiếm.





Ngày nào chưa giết Đường Ưng, ngày đó sẽ không cần đến Táng Hoa.





Ầm!





Cùng với uy áp kinh thiên động địa, hai người va vào nhau, đánh nhau kịch liệt trên không trung mấy trăm mét. Sau khi đáp xuống đất, họ lại bay lên không trung, đánh nhau đỏ cả mắt như hai con yêu thú táo bạo.





“Rốt cuộc thiếu niên này là ai? Kiếm ý mạnh quá, không ngờ hắn lại có thể áp chế kiếm ý của Đường Ưng, trời ạ!”





“Sao ta lại cảm thấy quen thuộc nhỉ? Hắn khá giống với người trong tin đồn, áo xanh, đeo hộp đựng kiếm, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi!”





“Là hắn! Hắn là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa. Cách đây không lâu hắn mới đại náo hội đấu giá tử vong, đánh bại rất nhiều nhân tài kiệt xuất của các thế gia, còn tranh giành thần thạch Tử Diệu với Khuynh Nhược U, yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đánh ba chiêu mà vẫn không làm gì được hắn”.





“Chẳng trách lại như vậy...”





Mọi người chợt hiểu, trong lòng sáng tỏ, nhất thời không kìm được kích động.





Chuyện của Lâm Nhất có thể nói là gây náo động thành Thiên Lăng, hầu như không ai không biết, không người không hay. Nhưng sau khi hắn dùng một quyền gõ chuông Huyền Âm đã mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở núi Viêm Long, đánh nhau với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.





“Tiểu tử này đúng là một kẻ tàn nhẫn!”





Trong lòng mọi người chấn động, trăm nghe không bằng một thấy, giờ họ đã được chân chính chứng kiến cái gì gọi là yêu nghiệt.





Ầm!




Nhưng bây giờ đã hơn mười chiêu mà ông ta chưa thể đánh bại Lâm Nhất, còn đang tiếp tục trận chiến.





“Dừng tại đây được rồi!”





Đường Ưng hét lên, ông ta cảm thấy bị sỉ nhục, vô cùng nhục nhã, đã hơn mười chiêu mà chưa đánh bại Lâm Nhất thì nói gì đến việc đạp đối phương thành thịt vụn, quả thật quá nhục nhã.





Răng rắc!





Con ngươi ông ta như vỡ vụn, sương máu mù mịt, kiếm quang bay múa quanh người ông ta, dị tượng cực kì đáng sợ.





Ở phía xa, mọi người đều kinh hãi, nhận ra rằng Thiết Huyết Kiếm Môn có thể đứng vững ở núi Viêm Long, có lẽ là có lai lịch gì đó, sau lưng có thể có thế lực lớn làm chỗ dựa. Lúc này thực lực mà Đường Ưng thể hiện đã mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Âm Dương đại thành bình thường.





Huyết kiếm như sương, huyết kiếm như hoa!





Cái này đã có thể coi là bí thuật, chắc chắn có liên quan đến thế lực mà thanh niên áo trắng kia đại diện.





“Dừng tại đây ư? Chưa chắc đâu!”





Lâm Nhất không sợ, vận chuyển Thương Long Cửu Biến, điều động bốn đường long văn, trên người lập tức phát ra tia điện chói mắt, lòng bàn tay không ngừng vang lên tiếng leng keng, kiếm ý viên mãn đỉnh phong phóng thẳng lên trời.





Hắn dung hợp kiếm ý với Thương Long Cửu Biến, phát huy uy áp của bản thân đến mức cao nhất trong tình huống không rút kiếm.





Hắn đã từng nói, nếu như buông bỏ mối thù này thì sẽ không bao giờ rút kiếm.





Ngày nào chưa giết Đường Ưng, ngày đó sẽ không cần đến Táng Hoa.





Ầm!





Cùng với uy áp kinh thiên động địa, hai người va vào nhau, đánh nhau kịch liệt trên không trung mấy trăm mét. Sau khi đáp xuống đất, họ lại bay lên không trung, đánh nhau đỏ cả mắt như hai con yêu thú táo bạo.





“Rốt cuộc thiếu niên này là ai? Kiếm ý mạnh quá, không ngờ hắn lại có thể áp chế kiếm ý của Đường Ưng, trời ạ!”





“Sao ta lại cảm thấy quen thuộc nhỉ? Hắn khá giống với người trong tin đồn, áo xanh, đeo hộp đựng kiếm, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi!”





“Là hắn! Hắn là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa. Cách đây không lâu hắn mới đại náo hội đấu giá tử vong, đánh bại rất nhiều nhân tài kiệt xuất của các thế gia, còn tranh giành thần thạch Tử Diệu với Khuynh Nhược U, yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đánh ba chiêu mà vẫn không làm gì được hắn”.





“Chẳng trách lại như vậy...”





Mọi người chợt hiểu, trong lòng sáng tỏ, nhất thời không kìm được kích động.





Chuyện của Lâm Nhất có thể nói là gây náo động thành Thiên Lăng, hầu như không ai không biết, không người không hay. Nhưng sau khi hắn dùng một quyền gõ chuông Huyền Âm đã mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở núi Viêm Long, đánh nhau với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.





“Tiểu tử này đúng là một kẻ tàn nhẫn!”





Trong lòng mọi người chấn động, trăm nghe không bằng một thấy, giờ họ đã được chân chính chứng kiến cái gì gọi là yêu nghiệt.





Ầm!





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Nhưng bây giờ đã hơn mười chiêu mà ông ta chưa thể đánh bại Lâm Nhất, còn đang tiếp tục trận chiến.





“Dừng tại đây được rồi!”





Đường Ưng hét lên, ông ta cảm thấy bị sỉ nhục, vô cùng nhục nhã, đã hơn mười chiêu mà chưa đánh bại Lâm Nhất thì nói gì đến việc đạp đối phương thành thịt vụn, quả thật quá nhục nhã.





Răng rắc!





Con ngươi ông ta như vỡ vụn, sương máu mù mịt, kiếm quang bay múa quanh người ông ta, dị tượng cực kì đáng sợ.





Ở phía xa, mọi người đều kinh hãi, nhận ra rằng Thiết Huyết Kiếm Môn có thể đứng vững ở núi Viêm Long, có lẽ là có lai lịch gì đó, sau lưng có thể có thế lực lớn làm chỗ dựa. Lúc này thực lực mà Đường Ưng thể hiện đã mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Âm Dương đại thành bình thường.





Huyết kiếm như sương, huyết kiếm như hoa!





Cái này đã có thể coi là bí thuật, chắc chắn có liên quan đến thế lực mà thanh niên áo trắng kia đại diện.





“Dừng tại đây ư? Chưa chắc đâu!”





Lâm Nhất không sợ, vận chuyển Thương Long Cửu Biến, điều động bốn đường long văn, trên người lập tức phát ra tia điện chói mắt, lòng bàn tay không ngừng vang lên tiếng leng keng, kiếm ý viên mãn đỉnh phong phóng thẳng lên trời.





Hắn dung hợp kiếm ý với Thương Long Cửu Biến, phát huy uy áp của bản thân đến mức cao nhất trong tình huống không rút kiếm.





Hắn đã từng nói, nếu như buông bỏ mối thù này thì sẽ không bao giờ rút kiếm.





Ngày nào chưa giết Đường Ưng, ngày đó sẽ không cần đến Táng Hoa.





Ầm!





Cùng với uy áp kinh thiên động địa, hai người va vào nhau, đánh nhau kịch liệt trên không trung mấy trăm mét. Sau khi đáp xuống đất, họ lại bay lên không trung, đánh nhau đỏ cả mắt như hai con yêu thú táo bạo.





“Rốt cuộc thiếu niên này là ai? Kiếm ý mạnh quá, không ngờ hắn lại có thể áp chế kiếm ý của Đường Ưng, trời ạ!”





“Sao ta lại cảm thấy quen thuộc nhỉ? Hắn khá giống với người trong tin đồn, áo xanh, đeo hộp đựng kiếm, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi!”





“Là hắn! Hắn là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa. Cách đây không lâu hắn mới đại náo hội đấu giá tử vong, đánh bại rất nhiều nhân tài kiệt xuất của các thế gia, còn tranh giành thần thạch Tử Diệu với Khuynh Nhược U, yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đánh ba chiêu mà vẫn không làm gì được hắn”.





“Chẳng trách lại như vậy...”





Mọi người chợt hiểu, trong lòng sáng tỏ, nhất thời không kìm được kích động.





Chuyện của Lâm Nhất có thể nói là gây náo động thành Thiên Lăng, hầu như không ai không biết, không người không hay. Nhưng sau khi hắn dùng một quyền gõ chuông Huyền Âm đã mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở núi Viêm Long, đánh nhau với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.





“Tiểu tử này đúng là một kẻ tàn nhẫn!”





Trong lòng mọi người chấn động, trăm nghe không bằng một thấy, giờ họ đã được chân chính chứng kiến cái gì gọi là yêu nghiệt.





Ầm!




Nhưng bây giờ đã hơn mười chiêu mà ông ta chưa thể đánh bại Lâm Nhất, còn đang tiếp tục trận chiến.





“Dừng tại đây được rồi!”





Đường Ưng hét lên, ông ta cảm thấy bị sỉ nhục, vô cùng nhục nhã, đã hơn mười chiêu mà chưa đánh bại Lâm Nhất thì nói gì đến việc đạp đối phương thành thịt vụn, quả thật quá nhục nhã.





Răng rắc!





Con ngươi ông ta như vỡ vụn, sương máu mù mịt, kiếm quang bay múa quanh người ông ta, dị tượng cực kì đáng sợ.





Ở phía xa, mọi người đều kinh hãi, nhận ra rằng Thiết Huyết Kiếm Môn có thể đứng vững ở núi Viêm Long, có lẽ là có lai lịch gì đó, sau lưng có thể có thế lực lớn làm chỗ dựa. Lúc này thực lực mà Đường Ưng thể hiện đã mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Âm Dương đại thành bình thường.





Huyết kiếm như sương, huyết kiếm như hoa!





Cái này đã có thể coi là bí thuật, chắc chắn có liên quan đến thế lực mà thanh niên áo trắng kia đại diện.





“Dừng tại đây ư? Chưa chắc đâu!”





Lâm Nhất không sợ, vận chuyển Thương Long Cửu Biến, điều động bốn đường long văn, trên người lập tức phát ra tia điện chói mắt, lòng bàn tay không ngừng vang lên tiếng leng keng, kiếm ý viên mãn đỉnh phong phóng thẳng lên trời.





Hắn dung hợp kiếm ý với Thương Long Cửu Biến, phát huy uy áp của bản thân đến mức cao nhất trong tình huống không rút kiếm.





Hắn đã từng nói, nếu như buông bỏ mối thù này thì sẽ không bao giờ rút kiếm.





Ngày nào chưa giết Đường Ưng, ngày đó sẽ không cần đến Táng Hoa.





Ầm!





Cùng với uy áp kinh thiên động địa, hai người va vào nhau, đánh nhau kịch liệt trên không trung mấy trăm mét. Sau khi đáp xuống đất, họ lại bay lên không trung, đánh nhau đỏ cả mắt như hai con yêu thú táo bạo.





“Rốt cuộc thiếu niên này là ai? Kiếm ý mạnh quá, không ngờ hắn lại có thể áp chế kiếm ý của Đường Ưng, trời ạ!”





“Sao ta lại cảm thấy quen thuộc nhỉ? Hắn khá giống với người trong tin đồn, áo xanh, đeo hộp đựng kiếm, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi!”





“Là hắn! Hắn là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa. Cách đây không lâu hắn mới đại náo hội đấu giá tử vong, đánh bại rất nhiều nhân tài kiệt xuất của các thế gia, còn tranh giành thần thạch Tử Diệu với Khuynh Nhược U, yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đánh ba chiêu mà vẫn không làm gì được hắn”.





“Chẳng trách lại như vậy...”





Mọi người chợt hiểu, trong lòng sáng tỏ, nhất thời không kìm được kích động.





Chuyện của Lâm Nhất có thể nói là gây náo động thành Thiên Lăng, hầu như không ai không biết, không người không hay. Nhưng sau khi hắn dùng một quyền gõ chuông Huyền Âm đã mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở núi Viêm Long, đánh nhau với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.





“Tiểu tử này đúng là một kẻ tàn nhẫn!”





Trong lòng mọi người chấn động, trăm nghe không bằng một thấy, giờ họ đã được chân chính chứng kiến cái gì gọi là yêu nghiệt.





Ầm!





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Nhưng bây giờ đã hơn mười chiêu mà ông ta chưa thể đánh bại Lâm Nhất, còn đang tiếp tục trận chiến.





“Dừng tại đây được rồi!”





Đường Ưng hét lên, ông ta cảm thấy bị sỉ nhục, vô cùng nhục nhã, đã hơn mười chiêu mà chưa đánh bại Lâm Nhất thì nói gì đến việc đạp đối phương thành thịt vụn, quả thật quá nhục nhã.





Răng rắc!





Con ngươi ông ta như vỡ vụn, sương máu mù mịt, kiếm quang bay múa quanh người ông ta, dị tượng cực kì đáng sợ.





Ở phía xa, mọi người đều kinh hãi, nhận ra rằng Thiết Huyết Kiếm Môn có thể đứng vững ở núi Viêm Long, có lẽ là có lai lịch gì đó, sau lưng có thể có thế lực lớn làm chỗ dựa. Lúc này thực lực mà Đường Ưng thể hiện đã mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Âm Dương đại thành bình thường.





Huyết kiếm như sương, huyết kiếm như hoa!





Cái này đã có thể coi là bí thuật, chắc chắn có liên quan đến thế lực mà thanh niên áo trắng kia đại diện.





“Dừng tại đây ư? Chưa chắc đâu!”





Lâm Nhất không sợ, vận chuyển Thương Long Cửu Biến, điều động bốn đường long văn, trên người lập tức phát ra tia điện chói mắt, lòng bàn tay không ngừng vang lên tiếng leng keng, kiếm ý viên mãn đỉnh phong phóng thẳng lên trời.





Hắn dung hợp kiếm ý với Thương Long Cửu Biến, phát huy uy áp của bản thân đến mức cao nhất trong tình huống không rút kiếm.





Hắn đã từng nói, nếu như buông bỏ mối thù này thì sẽ không bao giờ rút kiếm.





Ngày nào chưa giết Đường Ưng, ngày đó sẽ không cần đến Táng Hoa.





Ầm!





Cùng với uy áp kinh thiên động địa, hai người va vào nhau, đánh nhau kịch liệt trên không trung mấy trăm mét. Sau khi đáp xuống đất, họ lại bay lên không trung, đánh nhau đỏ cả mắt như hai con yêu thú táo bạo.





“Rốt cuộc thiếu niên này là ai? Kiếm ý mạnh quá, không ngờ hắn lại có thể áp chế kiếm ý của Đường Ưng, trời ạ!”





“Sao ta lại cảm thấy quen thuộc nhỉ? Hắn khá giống với người trong tin đồn, áo xanh, đeo hộp đựng kiếm, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi!”





“Là hắn! Hắn là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa. Cách đây không lâu hắn mới đại náo hội đấu giá tử vong, đánh bại rất nhiều nhân tài kiệt xuất của các thế gia, còn tranh giành thần thạch Tử Diệu với Khuynh Nhược U, yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đánh ba chiêu mà vẫn không làm gì được hắn”.





“Chẳng trách lại như vậy...”





Mọi người chợt hiểu, trong lòng sáng tỏ, nhất thời không kìm được kích động.





Chuyện của Lâm Nhất có thể nói là gây náo động thành Thiên Lăng, hầu như không ai không biết, không người không hay. Nhưng sau khi hắn dùng một quyền gõ chuông Huyền Âm đã mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở núi Viêm Long, đánh nhau với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.





“Tiểu tử này đúng là một kẻ tàn nhẫn!”





Trong lòng mọi người chấn động, trăm nghe không bằng một thấy, giờ họ đã được chân chính chứng kiến cái gì gọi là yêu nghiệt.





Ầm!




Nhưng bây giờ đã hơn mười chiêu mà ông ta chưa thể đánh bại Lâm Nhất, còn đang tiếp tục trận chiến.





“Dừng tại đây được rồi!”





Đường Ưng hét lên, ông ta cảm thấy bị sỉ nhục, vô cùng nhục nhã, đã hơn mười chiêu mà chưa đánh bại Lâm Nhất thì nói gì đến việc đạp đối phương thành thịt vụn, quả thật quá nhục nhã.





Răng rắc!





Con ngươi ông ta như vỡ vụn, sương máu mù mịt, kiếm quang bay múa quanh người ông ta, dị tượng cực kì đáng sợ.





Ở phía xa, mọi người đều kinh hãi, nhận ra rằng Thiết Huyết Kiếm Môn có thể đứng vững ở núi Viêm Long, có lẽ là có lai lịch gì đó, sau lưng có thể có thế lực lớn làm chỗ dựa. Lúc này thực lực mà Đường Ưng thể hiện đã mạnh hơn rất nhiều so với cảnh giới Âm Dương đại thành bình thường.





Huyết kiếm như sương, huyết kiếm như hoa!





Cái này đã có thể coi là bí thuật, chắc chắn có liên quan đến thế lực mà thanh niên áo trắng kia đại diện.





“Dừng tại đây ư? Chưa chắc đâu!”





Lâm Nhất không sợ, vận chuyển Thương Long Cửu Biến, điều động bốn đường long văn, trên người lập tức phát ra tia điện chói mắt, lòng bàn tay không ngừng vang lên tiếng leng keng, kiếm ý viên mãn đỉnh phong phóng thẳng lên trời.





Hắn dung hợp kiếm ý với Thương Long Cửu Biến, phát huy uy áp của bản thân đến mức cao nhất trong tình huống không rút kiếm.





Hắn đã từng nói, nếu như buông bỏ mối thù này thì sẽ không bao giờ rút kiếm.





Ngày nào chưa giết Đường Ưng, ngày đó sẽ không cần đến Táng Hoa.





Ầm!





Cùng với uy áp kinh thiên động địa, hai người va vào nhau, đánh nhau kịch liệt trên không trung mấy trăm mét. Sau khi đáp xuống đất, họ lại bay lên không trung, đánh nhau đỏ cả mắt như hai con yêu thú táo bạo.





“Rốt cuộc thiếu niên này là ai? Kiếm ý mạnh quá, không ngờ hắn lại có thể áp chế kiếm ý của Đường Ưng, trời ạ!”





“Sao ta lại cảm thấy quen thuộc nhỉ? Hắn khá giống với người trong tin đồn, áo xanh, đeo hộp đựng kiếm, khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi!”





“Là hắn! Hắn là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa. Cách đây không lâu hắn mới đại náo hội đấu giá tử vong, đánh bại rất nhiều nhân tài kiệt xuất của các thế gia, còn tranh giành thần thạch Tử Diệu với Khuynh Nhược U, yêu nghiệt bảng trong Hướng Thiên Hà đánh ba chiêu mà vẫn không làm gì được hắn”.





“Chẳng trách lại như vậy...”





Mọi người chợt hiểu, trong lòng sáng tỏ, nhất thời không kìm được kích động.





Chuyện của Lâm Nhất có thể nói là gây náo động thành Thiên Lăng, hầu như không ai không biết, không người không hay. Nhưng sau khi hắn dùng một quyền gõ chuông Huyền Âm đã mất tích, không ngờ lại xuất hiện ở núi Viêm Long, đánh nhau với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.





“Tiểu tử này đúng là một kẻ tàn nhẫn!”





Trong lòng mọi người chấn động, trăm nghe không bằng một thấy, giờ họ đã được chân chính chứng kiến cái gì gọi là yêu nghiệt.





Ầm!





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom