Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2364 “Chiêu kiếm này thật đáng sợ!”
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Mặc dù trong lòng ông ta tràn đầy phẫn nộ và thù hận, nhưng có ai mà không sợ chết chứ?
“Lâm công tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không? Ta cam đoan sau này sẽ không gây sự với ngươi nữa, chuyện này xoá bỏ từ nay nhé?”
Đường Ưng quýnh lên, sau khi hoàn hồn lại thì liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Nhất thầm cười khẩy, trở mặt nhanh thật đấy, vừa rồi còn mạnh miệng lắm, vừa nghe mình phải chết mới chịu cúi đầu.
Nhưng có ích gì không?
Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, cớ sao lúc trước lại làm như vậy?
“Ngươi không được giết ta!”
Thấy Lâm Nhất không dao động, mặt Đường Ưng xám như tro tàn, vội lên tiếng: “Ngươi không được giết ta, lúc nãy ngã xuống đất ta đã bóp nát ngọc giản bảo mệnh, chưởng môn sư huynh sẽ đến nhanh thôi. Nếu ngươi giết ta, huynh ấy sẽ không kiêng dè, giữ ta một mạng có tác dụng rất lớn đối với ngươi”.
Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, thực lực rất kinh khủng.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, ở phía xa có một khí tức rất đáng sợ đang nhanh chóng đến gần, ngoài ra còn có rất nhiều khí tức lộn xộn khác, chắc là đệ tử ưu tú của Thiết Huyết Kiếm Môn cũng đang tới.
Nếu là trước đó, Đường Ưng nhất định sẽ nhân cơ hội uy hiếp Lâm Nhất, nhưng bây giờ ông ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Ông ta biết Lâm Nhất muốn giết mình, đành hết lời van nài: “Xin hãy tha cho ta một mạng. Ngươi tha cho ta một mạng thì có thể uy hiếp sư huynh của ta, như vậy ngươi sẽ có thể rời khỏi núi Viêm Long, không cần bỏ mạng tại đây”.
Khao khát muốn sống của Đường Ưng vô cùng mãnh liệt, thậm chí ông ta còn không ngại nói mạng mình chỉ là một cái mạng hèn.
“Giữ ông lại có lợi ư?”
Lâm Nhất lạnh lùng nói: “Có lợi ích gì? Ta sẽ giết ông!”
Dứt lời, Lâm Nhất đạp một đạp, cứ thế đạp nát đầu ông ta, máu tuôn ra như suối.
Khi đối phương chết, cuối cùng khúc mắc trong lòng Lâm Nhất cũng biến mất, toàn thân trở nên thoải mái.
Hắn không phải người thích giết chóc, nhưng nếu người khác dám uy hiếp, sỉ nhục hắn thì đừng trách hắn ra tay vô tình.
“Xin hãy nương tay!”
Ngay khi Đường Ưng vừa chết đi, một tiếng quát lớn vọng lại từ phía xa, ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một ông lão áo đen già nua xuất hiện trên không trung, uy áp đáng sợ lập tức bao trùm, vạn vật đều như muốn thần phục.
Ông lão áo đen chính là cao thủ siêu cấp Bán Bộ Thiên Phách, môn chủ của Thiết Huyết Kiếm Môn.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Bình luận facebook