• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (4 Viewers)

  • Chương 104: Nhường Dưỡng Tâm đan

Xoát xoát xoát!

Mấy ánh mắt đều cùng lúc nhìn về phía Lâm Nhất, nhìn cứ như hắn là tội đồ của tông môn vậy.

"Thật không giấu diếm, tu vi của ta đã đến võ đạo tầng 8 đỉnh phong, nếu như trong trận đấu lần này có cơ hội đột phá thì Liễu Vân Phi có mạnh thế nào cũng không phải là đối thủ của ta!"

Đúng vào lúc này, Hồ Tử Phong vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra nói.

"Hồ sư đệ, không ngờ đệ lại ẩn giấu sâu như vậy!"

"Ha ha ha ha, Hồ sư đệ, lời nói này của đệ đúng là như cho chúng ta uống một viên thuốc an thần vậy".

"Nếu không sợ Liễu Vân Phi đó nữa thì lần này Thanh Vân Môn chúng ta ắt có thể đạt được vị trí đứng đầu!"

Mấy tuyển thủ dự bị mắt sáng lên, vô cùng vui mừng nói.

Ngay đến Bạch Vũ Phàm ánh mắt cũng lóe lên tia bất ngờ, cười nói: "Hồ sư đệ, chúc mừng đệ".

"Thiếu môn chủ quá lời rồi, không có Dưỡng Tâm đan và năm viên linh thạch trung phẩm của tông môn ban thưởng thì ta cũng không chắc đột phá nhanh như vậy được".

Ánh mắt Hồ Tử Phong vô cùng tự tin, trầm ngâm nói: "Nếu như cho ta thêm một viên Dưỡng Tâm đan nữa, nói không chừng bây giờ có thể đột phá ngay".

Bạch Vũ Phàm nhẹ giọng thở dài: "Đáng tiếc, luyện chế viên Dưỡng Tâm đan này quá đỗi phức tạp, phải mất hai tháng mới có thể điều chế được một viên".

"Đúng rồi, Lâm Nhất sư đệ, viên Dưỡng Tâm đan mà tông môn ban thưởng cho ngươi, ngươi đã dùng chưa".

Một người đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Lâm Nhất hỏi.

Nói như vậy là đang muốn nhắc nhở mọi người, Lâm Nhất cũng được ban thưởng một viên Dưỡng Tâm đan.

"Lâm sư đệ, nếu như ngươi chưa dùng thì tặng cho Hồ sư đệ đi".

"Là tuyển thủ chính, Hồ Tử Phong phải khơi trào đòn bẩy của tông môn chúng ta, đừng giấu làm của riêng nữa".

Trong lòng Lâm Nhất hơi thấy kinh ngạc, căn cốt của Hồ Tử Phong này quả thực có chút kinh người.

Trước đây Hồng lão đã từng nói căn cốt của hắn không ổn, con đường võ đạo này không thể đi lâu dài được, bây giờ coi như đã hơi hiểu ra rồi.

Chỉ bằng một viên Dưỡng Tâm đan và năm miếng linh thạch trung phẩm mà Hồ Tử Phong suýt chút nữa đã đột phá được võ đạo tầng chín.

Nhưng cho dù như vậy, muốn hắn nhường viên Dưỡng Tâm đan thì cũng có chút hơi quá mức ép buộc rồi.

Đảo mắt nhìn qua, thấy sắc mặt có vẻ khó xử của thiếu môn chủ.

Lâm Nhất nghĩ đến gì đó bèn lấy ra viên Dưỡng Tâm đan ném tới.

Sưu!

Viên đan dược bay thành một đường cong rồi bị Hồ Tử Phong chụp lấy.

Hồ Tử Phong nhướn mày, nhìn về phía Lâm Nhất thản nhiên nói: "Viên đan dược này tác dụng với ngươi không lớn, ngươi có thể biết lấy đại cục làm trọng mà đưa ra, vậy cũng có chút khí khách, ta không nhận thì bất kính rồi".

"Hồ sư huynh, mau nuốt đi!"

"Quan tâm hắn làm gì, nếu không phải do hắn thì Tô sư tỷ sao có thể bỏ đi được?"

"Mau nuốt vào đi, nếu như có thể đột phá võ đạo tầng chín trước khi tới thành Bạch Thủy thì Thanh Vân Môn chúng ta sẽ có thêm đòn sát thủ rồi!"

"Hồ sư huynh, cố lên!"

Dưới sự cổ vũ của mọi người, Hồ Tử Phong nhắm mắt nuốt xuống, bắt đầu chuẩn bị đột phá.

Tất cả cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về xung quanh bốn phía Hồ Tử Phong, ánh mắt vô cùng mong đợi.

Chỉ có Bạch Vũ Phàm là nhìn thấy Lâm Nhất đứng ở phía cuối cùng trên lưng chim, để mặc cho cuồng phong thổi tung trường bào và mái tóc dài.

Ôm Táng Hoa kiếm trong lòng, nhìn xuống sông núi phía dưới, thần sắc ung dung thản nhiên.

Trên người hắn có một sự khác biệt không thuộc về người có tu vi võ đạo tầng bảy.

Với tốc độ của Ưng Tựu Thú, thì chỉ mất hai ngày là có thể tới thành Bạch Thủy.

Có thể đưa đám người Thanh Vân Môn tới trước ngày Tứ tông tranh tài một ngày.

Nhưng vì để chiếu cố cho Hồ Tử Phong luyện hóa Dưỡng Tâm đan, Bạch Vũ Phàm đã giảm tốc độ lại.

Ưng Tựu Thú không ngừng nghỉ bay trên bầu trời suốt ba ngày mới đến thành Bạch Thủy.

Đám người trên lưng chim thần tình vô cùng căng thẳng.

Hồ Tử Phong có thể đột phá nút cổ chai võ đạo tầng tám hay không là điều cực kỳ quan trọng với Thanh Vân Môn.

Một khi đột phá, với cảnh giới võ đạo tầng chín của Hồ Tử Phong, phối hợp với võ kỹ Tiên Thiên của hắn ta thì có thể nói là vô địch trong thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy.

Hưu!

Đúng lúc sắp hạ xuống, Hồ Tử Phong khổ cực tu luyện ba ngày đột nhiên mở trừng hai mắt.

Tinh quang trong mắt lóe ra, khí thế trên người tăng vọt một đường như cuồng phong bão táp.

Sắc mặt đám người Trương Nhạc hết sức vui mừng, nhưng nụ cười lại nhanh chóng từ từ ảm đạm xuống.

Mọi người đều cảm nhận được tu vi của Hồ Tử Phong thăng tiến không ít, nhưng vẫn bị kẹt lại ở nút cổ chai võ đạo tầng tám.

Vẫn còn cách võ đạo tầng chín một chút nữa.

Nhưng khoảng cách một chút này chính là sự khác nhau một trời một vực, kém võ đạo tầng chín chân chính rất lớn.

"Hồ sư đệ, không cần nản lòng. Bây giờ đệ còn cách võ đạo tầng chín rất gần, có cơ hội rất lớn, có thể đột phá trực tiếp trong trận đấu!"

Bạch Vũ Phàm sợ Hồ Tử Phong có gánh nặng trong lòng nên lên tiếng an ủi.

"Hồ sư đệ hãy tin tưởng chính mình, nhớ lại ban đầu ngay đến Lâm Nhất cũng có thể đột phá trong trận đấu, đệ cũng có thể".

"Đúng đúng đúng, Hồ sư đệ nhất định có thể!"

Hồ Tử Phong gật đầu nói: "Cảm ơn mọi người, ta cũng vô cùng tự tin, tuyệt đối có thể đột phá trong trận đấu!"

"Thiếu môn chủ, nơi đó chính là địa điểm so đấu của chúng ta sao?"

Lâm Nhất vẫn luôn trầm mặc chỉ xuống phía dưới lên tiếng hỏi.

Chỉ thấy trung tâm quảng trường của thành Bạch Thuỷ người đông như kiến, võ giả tứ phương của nước Thiên Thủy đều đã hội tụ về đây.

Âm thanh ồn ào, xuyên qua tận mây xanh, đám người Lâm Nhất trong không trung cũng có thể nghe thấy.

Trung tâm quảng trường chính là một đài đấu võ khổng lồ cao hơn 30 mét, diện tích rộng lớn, có thể so với cả Diễn Võ trường của Thanh Vân Môn.

Vẫn chưa chính thức bắt đầu đã đủ thấy được sự náo nhiệt.

Bạch Vũ Phàm gật đầu nói: "Đúng vậy, xem ra sắp bắt đầu rồi, Tông bá, chúng ta xuống thôi".

"Được!"

Ưng Tựu Thú phát ra một tiếng kêu chói tai, khép lại hai cánh, giống như mũi tên lao xuống đất.

Đến lúc hạ xuống thì đậu trên nóc một công quán cách quảng trường không xa.

Trong công quán có một đám người đi ra, người đi đầu chính là Bạch Thiên Minh và những trưởng lão trong tông môn khác, đi theo sau là những đệ tử nội môn còn lại.

Bạch Thiên Minh khẽ nhíu mày nói: "Sao bây giờ mới đến".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom