• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (78 Viewers)

  • cuong-tham-409.txt

Chương 409: Ám chiêu của đạo trưởng




“Ha ha ha....” Giọng nói rét lạnh kia lại truyền ra từ trong bộ đàm lần nữa: “Nữ cảnh sát lợi hại như vậy, đúng là lần đầu tiên tao được2gặp! Chẳng những lợi hại mà lại còn rất xinh đẹp!”



Nghe những lời này, Triệu Ngọc và Miêu Anh không bỗng thấy cực kỳ căng thẳng. Bởi vì trong khoảng thời8gian đối đầu ngắn ngủi trước đó, cho dù đối phương nhìn ra được Miêu Anh là phụ nữ nhưng cũng không thể thấy rõ dung mạo của cô, chưa kể6lại còn biết cô là một nữ cảnh sát!



Vì thế chắc chắn là đối phương đã nhặt được di động bị mất của Miêu Anh, bây giờ đang dùng nó để3nói chuyện với bọn họ!



Phải biết rằng, tất cả di động chuyên dụng của các cảnh sát điều tra đều có mật mã bảo vệ. Hiện tại mới chỉ qua một5quãng thời gian ngắn mà bọn chúng đã có thể phá khóa bảo vệ, bấy nhiêu đã đủ để thấy bọn chúng lợi hại cỡ nào!



“Đạo trưởng! Lá gan mày cũng không nhỏ, đã biết tao là cảnh sát mà còn dám liên lạc lại!” Miêu Anh nhấn nút nói của bộ đàm: “Nói cho mày biết, bọn mày không chạy thoát được đâu! Bọn mày đã bị bao vây!”



“Ối trời? Nhanh như vậy sao?” Đạo trưởng cười nham hiểm: “Xem ra bọn tao phải nhanh chóng chạy trốn thôi! Chỉ có điều, nữ cảnh sát xinh đẹp, phát súng mày bắn tao thì nên tính như thế nào? Không thể cứ bỏ mặc không giải quyết chứ?



“Mày giết hại nhiều cảnh sát như vậy, tao còn chưa tính sổ với mày đâu!” Miêu Anh mạnh mẽ đáp trả: “Để tao chống mắt lên xem bọn trộm mộ đầy rẫy tội ác như bọn mày còn chạy đi đâu được nữa?”



“Được!” Đạo trưởng cười nói: “Vậy nhanh đến bắt tao đi, nếu không đến, bọn tao đành bye bye thôi! Nhưng tao nói cho mày biết, hôm nay chúng ta đã kết thù với nhau rồi! Một ngày nào đó, tao sẽ trả lại cho mày phát đạn kia!”



Không đúng!



Nghe những lời đạo trưởng nói, trong giây lát Triệu Ngọc bỗng sực nhớ ra điều gì. Hắn vội vàng giật lấy di động của Miêu Anh, ngắt kết nối.



“Đội trưởng Miêu, còn nhớ hướng dẫn sử dụng không?” Triệu Ngọc lo lắng quan sát xung quanh, nói: “Bộ đàm chỉ là tính năng phụ, bình thường chỉ hoạt động được trong phạm vi một trăm mét!”



“Ôi trời!” Miêu Anh lập tức hiểu ra, vội vàng giơ súng săn trong tay lên.



“Bọn chúng đang kéo dài thời gian! Ngoài miệng thì nói muốn chạy trốn nhưng thực tế là muốn giữ chân chúng ta ở đây! Khốn kiếp! Phải rời khỏi đây ngay!” Nói xong, Triệu Ngọc chạy vội về hướng lều trại.



Miêu Anh quan sát xung quanh một lúc. Cho đến khi bảo đảm không có kẻ địch, cô mới mở di động lên để gọi về cho tổng bộ. Nhưng đáng buồn là di động vẫn không có tín hiệu, không thể nào liên lạc được.



Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải chạy về phía lều trại theo Triệu Ngọc. Bởi vì vị trí của lều trại gần đỉnh núi, có lẽ ở đó sẽ có tín hiệu.



Triệu Ngọc chạy thẳng vào bên trong lều tìm túi cấp cứu. Bên trong đó không chỉ có các vật dụng sơ cứu như thuốc men các loại, mà còn có cả sạc điện thoại di động.



Thế nhưng, tay hắn còn chưa kịp quơ túi cấp cứu thì máy dò xét trong đầu hắn bỗng nhiên phát ra tiếng cảnh báo.



Mặc dù máy dò này không tốt bằng máy dò thông thường, nhưng nó vẫn có thể phát hiện không ít thiết bị. Lúc này, Triệu Ngọc bỗng phát hiện ra máy dò xét đang hiển thị báo động về chất nổ!



Gì cơ!?



Thuốc nổ!?



Triệu Ngọc giật mình kinh hãi. Sau khi phát hiện ra chất nổ được đặt ở đỉnh núi, cuối cùng hắn cũng hiểu được âm mưu quỷ kế của tên đạo trưởng kia!



Hóa ra gã cố ý dùng bộ đàm để giữ chân Miêu Anh lại, đồng thời chôn sẵn thuốc nổ ở đỉnh núi!



Con mẹ nó!



Đúng là tên nham hiểm thâm độc!



Lều trại ở ngay gần đỉnh núi, một khi thuốc nổ phát nổ, bọn họ sẽ chết mất xác!



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không kịp đi kiếm túi cấp cứu gì nữa mà phóng như bay ra khỏi lều, hớt ha hớt hải chạy xuống chân núi.



Ngay khi ấy, Miêu Anh mới vừa chạy tới lều. Cô trông thấy Triệu Ngọc hoảng hốt chạy ngược lại nên không giấu được vẻ hoài nghi.



“Sao vậy?”



“Mau! Chạy mau!” Triệu Ngọc hét lên: “Thuốc nổ!!!”



“Hả!?”



Miêu Anh và hai vị chuyên gia sợ hãi tột độ. Bốn người ba chân bốn cẳng phóng như bay xuống chân núi. Nhưng bọn họ mới chạy được vài bước, trên đỉnh núi đã vang lên tiếng nổ rung trời!!



Bùm….



Uy lực của loại thuốc nổ này vô cùng lớn. Đất đá trên đỉnh núi bị thổi tung lên cao, cơn địa chấn chẳng những đốn ngã những cây cổ thụ gần đó mà còn khiến mấy người Triệu Ngọc đang vội vàng chạy xuống núi ngã sấp xuống.



Cùng lúc đó, đất đá sau khi bị thuốc nổ thổi tung văng ra khắp nơi. Những viên nhỏ thì bay rải rác đầy trời, những tảng to thì lăn ầm ầm xuống dưới dọc theo triền núi!



“Mau…. Chạy mau!!”



Triệu Ngọc hét lên nhưng sóng xung kích do vụ nổ gây ra khiến tai hắn ong ong, thậm chí còn không thể nghe được tiếng của mình.



Bốn người khó nhọc lồm cồm bò dậy, nhưng những viên đá vụn bay đầy trời kia đã bắt đầu rơi ào ào xuống như mưa, đập bồm bộp lên người bọn họ.



“A...”



Mọi người nhanh chóng dùng tay bảo vệ đầu, sau đó tiếp tục chạy như điên xuống chân núi, mặc kệ những đau đớn trên người.



Lúc này, một tảng đá lớn đang lăn từ đỉnh núi xuống, bám sát ngay phía sau bọn họ!



Sức nặng của tảng đá dưới sự gia tốc của trọng lực được tăng lên rất nhiều. Một khi lăn qua người, bọn họ chắc chắn sẽ bị đè chết!



“Vào rừng!”



Triệu Ngọc lại hét lên. Bốn người lập tức thay đổi tuyến đường, chạy thẳng vào rừng cây bên cạnh. Bởi vì có nhiều cây cối rậm rạp nên có thể ngăn cản được không ít đất đá!



Tuy nhiên, trong số đó có một hòn đá vô cùng lớn lại vẫn lăn đều về hướng họ, làm đổ rất nhiều cây cối, bẻ gãy nghiền nát mọi chướng ngại vật trên đường đi!



Nhìn thấy hòn đá sắp lăn tới chỗ bọn họ, Triệu Ngọc bèn dồn sức vào hai tay, đẩy hai vị chuyên gia sang một nơi tương đối an toàn. Vừa mới đẩy được hai người xong, hòn đá đã lăn tới chỗ hắn, trên đường lăn còn làm đổ mấy cây đại thụ. Mấy cái cây này ngã xuống rào rạt ngay trước mặt Triệu Ngọc và Miêu Anh, chặn luôn đường tránh của hai người bọn họ!



Không còn cách nào khác, hai người đành phải tiếp tục chạy dọc xuống dưới theo triền núi!



Rầm rầm...



Dưới sức nặng của tảng đá, những thân cây to lớn lần lượt ngã xuống, nhiều cành cây rơi trúng cơ thể của Triệu Ngọc và Miêu Anh. Nhưng hai người họ không còn hơi sức mà quan tâm đến những thứ này, chỉ cắm đầu cắm cổ chạy trối chết!



Tuy nhiên, sườn núi dốc đứng, lại có vô số đất đá rơi xuống từ trên trời, chưa kể cây cối hai bên đổ nghiêng đổ ngả. Ở giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, Miêu Anh không cẩn thận bị vấp vào một cành cây lớn, ngã sóng xoài trên mặt đất!



Lúc này, tảng đá khổng lồ kia đã lăn đến ngay trước mặt, chẳng mấy chốc sẽ nghiền qua người Miêu Anh. Thấy vậy, Triệu Ngọc vội nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại gần mình.



Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc dừng chân chớp nhoáng ấy, khoảng cách giữa hai người và tảng đá đã gần hơn. Trong tình huống đầy nguy hiểm ấy, Triệu Ngọc bỗng nhìn thấy một cây cổ thụ khá lớn ở bên cạnh, bèn vội vàng kéo Miêu Anh trốn sau gốc cây.



Ầm!



Tảng đá đập ầm ầm vào thân cây, cách một cái cây ấy mà đánh văng cả Triệu Ngọc và Miêu Anh, khiến hai người lăn lông lốc xuống sườn núi.



Thế nhưng, do lực lăn quá lớn, cây đại thụ kia vẫn không thể nào ngăn được tảng đá. Rắc… Ầm... Cái cây bật hết cả rễ, đổ nhào xuống dưới núi!



Ào….



Cây đại thụ đổ thẳng về phía Triệu Ngọc và Miêu Anh. Triệu Ngọc hét to một tiếng rồi ôm Miêu Anh tiếp tục lăn xuống chân núi. Thật may, ở phía dưới này có một phiến đá lớn nhô lên trên mặt đất.



Hai người lăn được đến đây, vội vàng nép người xuống dưới phiến đá.



Ầm...



Cây đại thụ đổ xuống, phút chốc trùm lên cả hai người!



May mà còn có phiến đá nhô lên kia. Khi thân cây đổ xuống, hai người vừa vặn núp ở đằng trước phiến đá nên không bị đè vào người.



Tuy nhiên, họ tránh được cảnh bị thân cây đè vào người nhưng lại không thể tránh được các cành cây, hai người cũng phải chịu đau không hề nhẹ.



Rắc... rắc…



Ai ngờ, cây đại thụ vừa mới đổ xuống, hòn đá lớn kia lại tiếp tục lăn xuống dưới, lăn dọc theo thân cây.



“Ra… Ra ra ra… ra ngoài nhanh…”



Xuyên qua khẽ lá, Triệu Ngọc thấy hòn đá kia đang lăn lại đây, bèn vội vàng cùng Miêu Anh gạt nhánh cây, chui ra ngoài. Ngay khi hai người gạt được khoảng trống nhảy vọt ra ngoài để tránh, thì tảng đá khổng lồ lăn ầm ầm qua bên trên phiến đá ban nãy, tiếp tục lăn xuống dưới!



Rầm…. rầm...



Mặc dù tảng đá bị vỡ ra một chút nhưng lực lăn vẫn không giảm, cứ thế hướng thẳng xuống chân núi….



“Phù…. phù….”



Triệu Ngọc và Miêu Anh thở hổn hển. Nhớ lại thời khắc kinh hoàng vừa rồi, họ không nhịn được mà rùng mình sợ hãi. Nếu khi nãy chỉ chậm một chút thôi thì hai người họ đã bị nghiền thành bánh thịt rồi.



“Phù…. phù….”



Triệu Ngọc phủi phủi những nhánh cây vương trên người Miêu Anh. Hắn cẩn thận kiểm tra, đồng thời lo lắng hỏi: “Đội trưởng Miêu, thế nào? Không sao chứ?”



Sắc mặt Miêu Anh trắng xanh, cô lắc lắc đầu, cũng quay sang xem Triệu Ngọc thế nào. Khi thấy cả hai người bọn họ không có vấn đề gì nghiêm trọng ngoại trừ một vài vết bầm tím, Miêu Anh mới đứng dậy, nhìn về phía đỉnh núi.



“Triệu Ngọc!” Miêu Anh siết chặt nắm tay, cắn răng nói với hắn: “Đi báo thù thôi!”



“Được!” Triệu Ngọc phủi phủi bụi đất trên người, hùng hổ nói; “Con mẹ nó, dám chơi xỏ ông à! Để xem ông đây có lột da rút xương bọn mày không!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom