• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (78 Viewers)

  • cuong-tham-407.txt

Chương 407: Đạo trưởng




Bởi vì phía trước không có rừng cây to lớn nào để ẩn núp, Miêu Anh để mọi người dừng lại quan sát một lát trước. Sau khi phát hiện không có nguy hiểm gì, cô mới bảo mọi người nhanh chóng chạy qua.



“Được rồi, có thể tiếp tục!” Sau khi tiến vào rừng cây rậm rạp, Miêu Anh quay sang nói với hai vị chuyên gia: “Hai người hãy kể lại cho chúng tôi biết về những chuyện tiếp sau đó đi!”



“Này hai cụ!” Triệu Ngọc thúc giục: “Tình huống của chúng ta bây giờ rất khẩn cấp, hai người2có thể nào chỉ nói mấy điểm quan trọng thôi được không? Chúng ta cứ lược bớt mấy chỗ thê lương này đi nhé, OK?”



“Thôi đi!” Miêu Anh lườm Triệu Ngọc, sau đó quay sang nói với hai ông cụ: “Đừng nghe anh ta nói. Hai ông cứ kể ra hết những sự việc có liên quan mà hai người biết!”



“Được, được!” Điền Đông Dân lại tiếp tục câu chuyện: “Từ đó về sau, ba người chúng tôi dành riêng ra một văn phòng bí mật, chuyên dùng để nghiên cứu và tìm kiếm nơi cất giấu kho báu tượng Phật!”



“Chúng8tôi nghĩ rằng, miếng ngọc cổ mà Khâu Thành để lại cho con cháu kia không thể nào tìm ra được nữa! Vì thế, muốn giải được câu đố kho báu thì nhất định phải bắt tay từ miếng ngọc cổ còn lại!”



“Trong di thư đã nói, miếng ngọc còn lại được chôn cùng Khâu Thành, được ông ta mang vào trong mộ!” Vương Thái Minh bổ sung: “Chúng tôi đã tra đủ tư liệu nhưng cũng không tìm ra những tài liệu có liên quan đến việc khai quật mộ Khâu Thành! Vì vậy, mục tiêu hàng đầu của chúng6tôi là tìm mộ Khâu Thành trước. Chỉ cần có thể tìm được khối ngọc cổ có khắc bản đồ kho báu trên người Khâu Thành, việc tìm kiếm tượng Phật sẽ nằm trong tầm tay!”



“Nhưng rõ ràng các ông không tìm được!” Triệu Ngọc buông ra một câu mấu chốt.



“Phải!” Điền Đông Dân thừa nhận: “Ban đầu, chúng tôi vẫn còn chút tự phụ. Bởi vì chúng tôi đã làm trong nghề tìm kiếm mộ cổ với di tích lâu như vậy rồi, mà mộ Khâu Thành lại được an táng ở ngay Tần Sơn, nên chắc cũng không khó3tìm cho lắm!”



“Nhưng sự thật thì lại trái ngược hoàn toàn. Suốt hai mươi năm trời ròng rã, chúng tôi hầu như đã đến từng ngóc ngách của huyện Vân Dương, thế mà vẫn không thu hoạch được gì!”



“Về sau, chúng tôi đoán rằng, hoặc mộ của Khâu Thành đã bị người ta đào trộm từ thời cổ đại, cho nên mới không tìm ra. Hoặc có thể ông ta tự chôn mình tại một nơi rất khó tìm!”



“Nếu là khả năng trước, như vậy đồng nghĩa với việc đời này chúng tôi vô duyên với tượng Phật bằng vàng!”



“Nhưng... nếu5là khả năng thứ hai thì sao?”



“Rõ ràng chính là khả năng thứ hai rồi!” Triệu Ngọc bồi thêm một câu.



“Tôi và anh Vương còn đỡ.” Điền Đông Dân không quan tâm đến Triệu Ngọc, tiếp tục kể: “Nhưng người nôn nóng nhất chính là Đổng Phái Trác! Tuổi của ông ấy lớn hơn hai chúng tôi. Mấy năm gần đây, sức khỏe của ông ấy không được tốt, trải qua mấy lần giải phẫu, đi đứng cũng không còn linh hoạt!”



“Anh Đổng biết, nếu không tìm được manh mối gì thì cũng chẳng thể tìm được tượng Phật và hoàn thành tâm nguyện của trưởng phòng Phàn!”



“Anh Đổng là người rất cố chấp. Bao nhiêu năm rồi, ông ấy vẫn luôn nhớ đến trưởng phòng Phàn, chưa bao giờ quên! Cũng chính nhờ niềm tin tìm được tượng Phật mà ông ấy mới chống đỡ được đến tận bây giờ!”



“Cho nên, vào một ngày của đầu năm nay, anh Đổng đã làm ra một chuyện kinh người!” Điền Đông Dân hơi chán nản: “Ông ấy rời nhà đi xa một chuyến, cuối cùng thông qua rất nhiều mối quan hệ mà tìm được một người. Người này gọi là đạo trưởng!”



Cái gì!?



Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc nhìn nhau. Thì ra, người gọi là đạo trưởng đã xuất hiện như vậy!



“Đúng vậy!” Điền Đông Dân tiếp tục nói: “Lúc đó hai chúng tôi không biết, nhưng anh Đổng thì nhất định biết! Gã đạo trưởng kia thật ra là một tên trộm mộ kỹ thuật siêu cấp! Nhưng anh Đổng lại nói với chúng tôi rằng đạo trưởng này là đại sư phong thủy, có thể trợ giúp chúng tôi tìm được mộ Khâu Thành!”



“Có điều, gã đạo trưởng này quả thật rất lợi hại. Chỉ trong vòng năm tháng, gã cùng với đội của mình đã tìm được ngôi mộ mà chúng tôi mất hai mươi năm vẫn không tìm được!”



“Tuy nhiên, mặc dù chúng tôi đã tìm được khu mộ nhưng vẫn không thể xác định đây có phải là mộ Thái thú Khâu Thành hay không. Vì thế phải đào một đường hầm nối với trung tâm khu mộ trước, tìm vào bên trong mới có thể xác định được!”



“Haiz!” Điền Đông Dân lắc đầu thở dài: “Vốn dĩ, ý của anh Đổng là chỉ cần xác nhận ngôi mộ mà gã đạo trưởng tìm được chính là mộ của Thái thú Khâu Thành, chúng tôi sẽ trả cho bọn chúng một số tiền lớn để bọn chúng rời khỏi nơi này!”



“Sau đó, chúng tôi sẽ đến Cục Văn hóa Khảo cổ báo cáo, dùng phương pháp chính quy để khai quật. Đến khi tìm được miếng ngọc cổ có khắc bản đồ kho báu, chúng tôi có thể nghiên cứu nơi chôn giấu kho báu tượng Phật một cách hợp pháp mà vẫn có thể che giấu tai mắt của người khác!”



“Nhưng sự đời chẳng ai ngờ được, đó chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương của chúng tôi! Gã đạo trưởng kia chính là một con ác quỷ!” Điền Đông Dân phẫn nộ nói: “Không biết gã dùng phương pháp gì mà trước đó đã biết được mục đích chân chính trong chuyện tìm mộ Thái thú của chúng tôi! Thậm chí, những chuyện mà chúng tôi đã làm trong hang động năm đó, gã cũng biết hết!”



“Hỏi thừa!” Triệu Ngọc buột miệng: “Bọn chúng là trộm mộ mà! Chỉ cần bọn chúng có đầu óc một chút là sẽ phát hiện ra các ông đang che giấu gì đó! Các ông ngẫm lại thử xem, ba ông chuyên gia giàu kinh nghiệm của Cục Văn hóa Khảo cổ lại đi tìm một tên trộm mộ trợ giúp, nếu không phải các ông bị điên thì chắc chắn là có vấn đề!”



“Bây giờ ngẫm lại mới thấy đúng, nhưng lúc đó chúng tôi lại chẳng nghĩ gì nhiều!” Điền Đông Dân tiếp tục: “Vào hôm mà đám trộm mộ mở được lối vào hầm mộ, ba người chúng tôi đã nói dối người nhà là ra ngoài khảo sát, nhưng thật ra là đến đó!”



“Vì muốn đích thân xác nhận mà anh Đổng còn bò theo gã đạo trưởng vào trong hầm mộ. Thế nhưng chúng tôi không bao giờ ngờ được rằng, sau khi ông ấy vào trong thì không còn ra ngoài được nữa!”



“Lúc đó, hai người chúng tôi không thấy anh Đổng đi ra nên muốn hỏi thăm tình huống một chút, cuối cùng lại bị đám trộm mộ đó khống chế!”



“Có một kẻ trong nhóm nói với chúng tôi rằng, sau khi anh Đổng xác định đúng ngôi mộ thì đã dựa theo giá cả ban đầu mà trả cho gã đạo trưởng. Nhưng ai ngờ gã ta chẳng những bội ước, mà còn tìm được ngọc cổ có khắc bản đồ kho báu ở trong quan tài của Khâu Thành!”



“Anh Đổng nhận ra mình đã mắc bẫy gã đạo trưởng nên cãi nhau tranh chấp với gã, cuối cùng bị gã ta... giết chết!”



“Phải đến mãi sau này hai chúng tôi mới hiểu được chuyện gì xảy ra! Thì ra, đám người gã đạo trưởng vốn là đám trộm mộ cực kỳ hung ác và bọn chúng đã biết chúng tôi muốn tìm tượng Phật bằng vàng!”



“Khi nghe thấy anh Đổng đã chết, chúng tôi tất nhiên rất sợ hãi. Chúng tôi vốn nghĩ rằng mình cũng chẳng thể nào thoát được kiếp nạn này! Nhưng thật không ngờ bản đồ kho báu trên miếng ngọc cổ ấy khá phức tạp, gã đạo trưởng không giải được nên mới giữ lại tính mạng của hai chúng tôi, để chúng tôi trợ giúp bọn chúng tìm kiếm kho báu tượng Phật!”



“À... ra vậy.” Triệu Ngọc lặng lẽ gật đầu, không ngờ toàn bộ câu chuyện lại là như thế.



“Vậy...” Miêu Anh tò mò hỏi: “Trên khối ngọc cổ đó viết cái gì?”



“Viết kinh Phật!” Điền Đông Dân nói nhiều nên đã mệt, Vương Thái Minh bèn tiếp lời: “Haiz! Chúng tôi cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ đành giúp bọn chúng giải đáp! Bản đồ kho báu trên khối ngọc cổ không phải là địa đồ, mà là rất nhiều câu chữ và số lượng liên quan đến kinh Phật!”



“Về sau, rốt cuộc chúng tôi cũng phân tích ra, trên đó có rất nhiều danh xưng trong kinh Phật. Hơn nữa, dưới mỗi cái tên đều có một chữ số, thể hiện nó nằm trong quyển kinh Phật nào, chữ thứ mấy!”



“Ví dụ như cái thứ nhất ý bảo là chúng tôi phải tìm kiếm trong Già Lăng Thập A Kinh, nhưng rồi chúng tôi phát hiện ba chữ tương ứng hoàn toàn không có ý nghĩa gì.”



“Sau những ngày mày mò nghiên cứu, cuối cùng chúng tôi mới phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu. Thì ra, những chữ viết bên trên kinh Phật của Tần Sơn hơi khác với nhau một chút. Vì thế, chúng tôi cần phải dùng hết khả năng của mình để tìm tư liệu về kinh Phật Tần Sơn mới được!”



“Cho nên nơi đầu tiên mà các ông nghĩ đến chính là thư viện của Cục Văn hóa Khảo cổ.” Triệu Ngọc tiếp lời: “Sau đó, gã đạo trưởng đã trộm hết tư liệu về lịch sử bia đá cổ! Tiếp theo, các người lại bỏ ra hết mọi công sức, tháo sạch nước trong hồ sen cổ của chùa Kim Phật, thậm chí còn động tay vào viện bảo tàng?”



“Ừm...” Vương Thái Minh mở to mắt nhìn Triệu Ngọc, kinh ngạc hỏi: “Thì ra các người cũng biết những chuyện này? Xem ra cô cậu đúng là cảnh sát thật rồi!”



“Thật thừa lời!” Triệu Ngọc thúc giục: “Mau nói nhanh đi, trên bản đồ kho báu viết cái gì?”



“Theo... theo những gì chúng tôi tìm được trên sách cổ thì có một số phương pháp để giải đố, ví dụ như manh mối đầu tiên là quyển Già Lăng Thập A Kinh. Chúng tôi dựa theo những tư liệu sau này và tìm ra được ba chữ Tướng Quân Lĩnh!”



Có lẽ bị Triệu Ngọc dọa sợ nên lời lẽ của Vương Thái Minh hơi lắp bắp: “Kết quả, khi đối chiếu với bản đồ cổ của Tần Sơn, chúng tôi đã tìm thấy vị trí tương ứng ở khu vực miền núi! Mà càng trùng hợp hơn là, nơi chúng tôi phát hiện thi hài lúc trước cũng thuộc Tướng Quân Lĩnh!”



Ồ...



Nghe đến đây, nhịp tim của Triệu Ngọc cũng bất chợt tăng lên. Hắn vội quát hỏi: “Ông mau nói nhanh một chút đi, cái tiếp theo... tiếp theo là gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom