Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1342
Chương 1342 : Chương 1342CUỘC CHẠY TRỐN KHỐC LIỆT (1)
Sư tỷ Dagger của nước Pháp quả nhiên danh bất hư truyền, ngay lúc đám binh sĩ vọt vào cửa thì cô ta nhanh chóng cướp đoạt công sự che chắn cho mình, bắt đầu bắn đối phương!
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng...
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng...
Thuật bắn súng của Juliet hết sức chính xác, súng trường phát ra tiếng vang thanh thúy lưu loát mà rất có tiết tấu, trong những binh sĩ xông vào, nhanh chóng có người trúng đạn!
Có người bị bắn trúng cánh tay, có người bị bắn trúng phần chân, còn có người thậm chí bị bắn trúng bàn chân, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, trong nháy mắt đã đè ép khí thế của đối phương.
“Đi!” Juliet vừa nổ súng, vừa dùng bàn chân móc lên một cây súng trường khác ở cửa, sau đó hô lên với Triệu Ngọc: “Chúng ta xông ra đi cứu Female Miêu!”
Cho dù Juliet nói tiếng Anh nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể nghe hiểu.
“Được!”
Đương nhiên Triệu Ngọc cầu còn không được, nhìn thấy thuật bắn súng như thần và ánh mắt thị huyết của Juliet thì Triệu Ngọc cũng hưng phấn theo, vào lúc đó, hắn giống như đã nhìn thấy chiến thắng đang vẫy tay với mình vậy.
Vì thế, Triệu Ngọc cũng nhanh chóng nhắm họng súng về phía cửa chính, bắn vào kẻ địch.
Có điều, Triệu Ngọc trước giờ chưa từng bắn loại súng cao cấp như vậy, chỉ có thể hù dọa kẻ địch mà thôi.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng...
Người mới vừa vọt vào cửa lập tức bị Juliet và Triệu Ngọc bắn lùi ra ngoài, đạn xạ kích trên vách tường bằng đá cẩm thạch, nháy mắt tuôn ra vài luồng bụi phấn...
“Ầm!” Được Triệu Ngọc che giấu, Juliet ung dung phóng ra ngoài cửa, hơn nữa còn thể hiện kỹ thuật bắn tỉa thần sầu, bắn trúng một kẻ địch giấu mình sau bình hoa.
Rầm rầm...
A...
Bình hoa vỡ vụn, kẻ địch phát ra tiếng kêu thảm thiết ngã quỵ xuống, khiến hai kẻ địch khác bên cạnh sợ tới mức nhanh chóng lắc mình trốn vào nhà ăn...
Ôi chao!
Triệu Ngọc nhìn thấy tình hình khả quan thì vội vàng ôm súng lao ra khỏi cột đá, muốn đi theo sư tỷ Dagger cùng giết ra khỏi vòng vây.
Nhưng mà hắn mới vừa đi ra ngoài thì bỗng dưng nhìn thấy Juliet nhanh chóng lui về! Chẳng những lui về, hơn nữa còn là vô cùng sợ hãi lui về! Chẳng những vô cùng sợ hãi lui về, mà trên mặt còn lộ ra vẻ sợ hãi tuyệt vọng!
“Mau tránh đi!” Dưới tình thế cấp bách, Juliet thậm chí hô bằng tiếng Pháp.
Mượn khe hở sau bả vai cô ta, lúc này Triệu Ngọc mới giật mình nhìn thấy bên kia cửa bỗng nhiên toát ra một kẻ địch, kẻ địch kia quỳ một gối trên mặt đất, trên vai còn khiêng một cái - ống phóng rốc két!
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc sợ tới mức lông tơ dựng đứng, hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được nổi đối phương vậy mà còn có vũ khí ngầu như vậy!
A...
Juliet rống to một tiếng, vội vàng nhào tới khiến Triệu Ngọc ngã xuống đất. Cùng lúc đó, theo một tiếng xé gió sắc nhọn, đạn hỏa tiễn của kẻ địch đã phóng ra bay tới chỗ họ!
Đùng...
Hai người nặng nề té ngã trên đất, vốn là Juliet ghé trên người Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc nghĩ đến việc mình còn mặc áo chống đạn trên người nên mang Juliet lăn một vòng, chẳng những lăn ra sau cột đá lại còn ép Juliet xuống bên dưới...
Ngay lúc hắn vừa mới trở mình thì đạn lửa đã bắn vào cột đá, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng nổ ầm ầm, tất cả mọi thứ nổ tung!
Ầm ầm...
Bụi mù bay lên, hòn đá sụp đổ, Triệu Ngọc đè Juliet bên dưới, cố gắng bảo vệ đầu của mình... Một giây sau, vô số hòn đá nện lên người hắn, bụi mù tràn ngập khắp nơi, gần như không nhìn thấy gì nữa!
May mà Triệu Ngọc và Juliet có mang mặt nạ phòng độc tàng hình, trong bụi mù như vậy, bọn họ vẫn có thể tự do hít thở, không bị sặc hay không thở nổi.
Có điều, sóng xung kích khổng lồ vẫn chấn động khiến Triệu Ngọc thấy trời đất đảo lộn, đầu choáng váng hoa mắt chóng mặt, có trong nháy mắt, hắn gần như mất đi ý thức, cái gì cũng không biết...
Khụ khụ...
Khụ khụ khụ...
Mãi đến lúc Triệu Ngọc nghe thấy chỗ nhà ăn vang lên tiếng ho khan của kẻ địch, suy nghĩ và tư tưởng của hắn mới từ từ khôi phục.
Ai ôi...
Sau khi cơn ù tai qua đi, từng trận đau đớn truyền đến, khiến Triệu Ngọc đau không chịu nổi. Cho dù áo chống đạn đã chặn đa số các mảnh đạn nhưng không cách nào ngăn cản được sóng xung kích mạnh mẽ và đá vụn rơi xuống. Trên người có rất nhiều chỗ đã truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát.
Tích tích tích... Tích tích tích...
Lúc này, hệ thống trong đầu cũng phát ra một mảnh báo động màu đỏ, hệ thống nhắc nhở hắn áo chống đạn lại bị tổn hại đến mức không có hiệu quả nữa.
A...
Triệu Ngọc cắn răng, cố gắng khiến mình tỉnh táo một chút rồi mới mở thêm một chiếc áo chống đạn khác và mặc vào. Bây giờ, cuối cùng hắn không tiếc điểm kỳ ngộ nữa mà tiêu hai nghìn năm trăm điểm để cường hóa áo chống đạn.
Thế là năng lực chống cự súng trường lại tăng lên không ít, không đến mức khẽ đụng là hỏng như lúc trước!
A...
Cùng lúc đó, Juliet bên dưới cũng đau đớn rên rỉ.
Triệu Ngọc nhanh chóng quét vụn đá trên người mình xuống, kéo đầu Juliet lộ ra ngoài. May mà Triệu Ngọc giúp cô ta chặn đại bộ phận xung kích nên Juliet không có chướng ngại gì lớn, chỉ chịu một chút chấn động mà thôi.
Sau khi hơi thanh tỉnh một chút, cô ta lập tức bò lên khỏi mặt đất. Lúc nhìn thấy Triệu Ngọc cũng không sao, cô ta nhanh chóng kéo Triệu Ngọc lên, túm Triệu Ngọc ra khỏi đống hoang tàn đó.
Giờ phút này, trong đại sảnh vốn đã không có ánh sáng gì, lại thêm một vụ nổ mạnh như vậy, gần như đã không nhìn thấy gì cả. Chỉ có thể thông qua tiếng ho khan của kẻ địch để miễn cưỡng đoán được phương hướng đại khái.
“Đi... Bên này...” Juliet điều chỉnh súng trường, sau đó ra hiệu cho Triệu Ngọc đi tới chỗ cầu thang, ý là bọn họ không có cách nào xông ra bằng cửa chính, chỉ có thể hội hợp với những người khác trước rồi nói sau.
Đương nhiên Triệu Ngọc đồng ý, hai người lảo đảo đi ngang qua đại sảnh, đi đến cầu thang.
Kết quả, bọn họ mới vừa đến chân cầu thang thì rõ ràng nghe thấy tầng trên cũng vang lên tiếng súng và tiếng quát tháo. Rất rõ ràng, đám người Lee Bon Seong đã chiến đấu với kẻ địch trên tầng rồi.
Bởi vì lo tay của đám người Lee Bon Seong còn bị trói nên Triệu Ngọc gấp gáp chạy lên trên tầng.
Nhưng mà hắn vừa mới chạy được một nửa thì trên tầng lại có người lăn xuống. Triệu Ngọc tay mắt lanh lẹ nhanh nhẹn bắt người nọ lại, nhìn kĩ thì là người da đen Cisse!
Bởi vì Triệu Ngọc còn có thuốc bổ sung năng lượng trong người nên chỉ dùng một tay đã vững vàng đón được Cisse.
“Ai ôi... Đau chết mất!” Cisse lớn tiếng mắng về hướng trên tầng: “Tên khốn Jacob này, đẩy tôi làm gì vậy? Dây thừng còn chưa được cởi đâu!”
“Ngại... Ngại quá!” Trên tầng vang lên tiếng Jacob trả lời: “Tôi không đẩy ông thì mất mạng ngay!”
Ầm... Ầm...
Vừa dứt lời, tiếng súng trên tầng lại vang lên, hiển nhiên đang chiến đấu vô cùng kịch liệt.
“Ai cha, hóa ra là thần thám Trung Quốc hả, làm tôi sợ muốn chết!” Cisse nhìn thấy người ngăn mình lại là Triệu Ngọc thì kinh dị hỏi han: “Cậu... Mạng của cậu cũng lớn quá nhỉ! Bom mà cũng chưa nổ chết cậu à? Còn có... Ừm...”
Ông ta nhìn xuống dưới tầng, mới thấy Juliet. .
“Đúng là đáng chết!” Lúc này, Juliet ghìm súng đi lên bậc thang, vừa đè lỗ tai mình lại vừa tức giận bất bình quát: “Quá đáng, thật là quá đáng! Tịch Vĩ không tiếc vốn gốc, ống phóng rốc két sáu mươi milimet của nước Đức mà cũng dùng tới rồi! Có phải là sợ chúng ta có xe tăng hay không?”
Nói xong, cô ta buông tay khỏi lỗ tai mình, Triệu Ngọc giờ mới phát hiện lỗ tai Juliet đã chảy ra máu màu đỏ sậm...
Sư tỷ Dagger của nước Pháp quả nhiên danh bất hư truyền, ngay lúc đám binh sĩ vọt vào cửa thì cô ta nhanh chóng cướp đoạt công sự che chắn cho mình, bắt đầu bắn đối phương!
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng...
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng...
Thuật bắn súng của Juliet hết sức chính xác, súng trường phát ra tiếng vang thanh thúy lưu loát mà rất có tiết tấu, trong những binh sĩ xông vào, nhanh chóng có người trúng đạn!
Có người bị bắn trúng cánh tay, có người bị bắn trúng phần chân, còn có người thậm chí bị bắn trúng bàn chân, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, trong nháy mắt đã đè ép khí thế của đối phương.
“Đi!” Juliet vừa nổ súng, vừa dùng bàn chân móc lên một cây súng trường khác ở cửa, sau đó hô lên với Triệu Ngọc: “Chúng ta xông ra đi cứu Female Miêu!”
Cho dù Juliet nói tiếng Anh nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể nghe hiểu.
“Được!”
Đương nhiên Triệu Ngọc cầu còn không được, nhìn thấy thuật bắn súng như thần và ánh mắt thị huyết của Juliet thì Triệu Ngọc cũng hưng phấn theo, vào lúc đó, hắn giống như đã nhìn thấy chiến thắng đang vẫy tay với mình vậy.
Vì thế, Triệu Ngọc cũng nhanh chóng nhắm họng súng về phía cửa chính, bắn vào kẻ địch.
Có điều, Triệu Ngọc trước giờ chưa từng bắn loại súng cao cấp như vậy, chỉ có thể hù dọa kẻ địch mà thôi.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng...
Người mới vừa vọt vào cửa lập tức bị Juliet và Triệu Ngọc bắn lùi ra ngoài, đạn xạ kích trên vách tường bằng đá cẩm thạch, nháy mắt tuôn ra vài luồng bụi phấn...
“Ầm!” Được Triệu Ngọc che giấu, Juliet ung dung phóng ra ngoài cửa, hơn nữa còn thể hiện kỹ thuật bắn tỉa thần sầu, bắn trúng một kẻ địch giấu mình sau bình hoa.
Rầm rầm...
A...
Bình hoa vỡ vụn, kẻ địch phát ra tiếng kêu thảm thiết ngã quỵ xuống, khiến hai kẻ địch khác bên cạnh sợ tới mức nhanh chóng lắc mình trốn vào nhà ăn...
Ôi chao!
Triệu Ngọc nhìn thấy tình hình khả quan thì vội vàng ôm súng lao ra khỏi cột đá, muốn đi theo sư tỷ Dagger cùng giết ra khỏi vòng vây.
Nhưng mà hắn mới vừa đi ra ngoài thì bỗng dưng nhìn thấy Juliet nhanh chóng lui về! Chẳng những lui về, hơn nữa còn là vô cùng sợ hãi lui về! Chẳng những vô cùng sợ hãi lui về, mà trên mặt còn lộ ra vẻ sợ hãi tuyệt vọng!
“Mau tránh đi!” Dưới tình thế cấp bách, Juliet thậm chí hô bằng tiếng Pháp.
Mượn khe hở sau bả vai cô ta, lúc này Triệu Ngọc mới giật mình nhìn thấy bên kia cửa bỗng nhiên toát ra một kẻ địch, kẻ địch kia quỳ một gối trên mặt đất, trên vai còn khiêng một cái - ống phóng rốc két!
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc sợ tới mức lông tơ dựng đứng, hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được nổi đối phương vậy mà còn có vũ khí ngầu như vậy!
A...
Juliet rống to một tiếng, vội vàng nhào tới khiến Triệu Ngọc ngã xuống đất. Cùng lúc đó, theo một tiếng xé gió sắc nhọn, đạn hỏa tiễn của kẻ địch đã phóng ra bay tới chỗ họ!
Đùng...
Hai người nặng nề té ngã trên đất, vốn là Juliet ghé trên người Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc nghĩ đến việc mình còn mặc áo chống đạn trên người nên mang Juliet lăn một vòng, chẳng những lăn ra sau cột đá lại còn ép Juliet xuống bên dưới...
Ngay lúc hắn vừa mới trở mình thì đạn lửa đã bắn vào cột đá, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng nổ ầm ầm, tất cả mọi thứ nổ tung!
Ầm ầm...
Bụi mù bay lên, hòn đá sụp đổ, Triệu Ngọc đè Juliet bên dưới, cố gắng bảo vệ đầu của mình... Một giây sau, vô số hòn đá nện lên người hắn, bụi mù tràn ngập khắp nơi, gần như không nhìn thấy gì nữa!
May mà Triệu Ngọc và Juliet có mang mặt nạ phòng độc tàng hình, trong bụi mù như vậy, bọn họ vẫn có thể tự do hít thở, không bị sặc hay không thở nổi.
Có điều, sóng xung kích khổng lồ vẫn chấn động khiến Triệu Ngọc thấy trời đất đảo lộn, đầu choáng váng hoa mắt chóng mặt, có trong nháy mắt, hắn gần như mất đi ý thức, cái gì cũng không biết...
Khụ khụ...
Khụ khụ khụ...
Mãi đến lúc Triệu Ngọc nghe thấy chỗ nhà ăn vang lên tiếng ho khan của kẻ địch, suy nghĩ và tư tưởng của hắn mới từ từ khôi phục.
Ai ôi...
Sau khi cơn ù tai qua đi, từng trận đau đớn truyền đến, khiến Triệu Ngọc đau không chịu nổi. Cho dù áo chống đạn đã chặn đa số các mảnh đạn nhưng không cách nào ngăn cản được sóng xung kích mạnh mẽ và đá vụn rơi xuống. Trên người có rất nhiều chỗ đã truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát.
Tích tích tích... Tích tích tích...
Lúc này, hệ thống trong đầu cũng phát ra một mảnh báo động màu đỏ, hệ thống nhắc nhở hắn áo chống đạn lại bị tổn hại đến mức không có hiệu quả nữa.
A...
Triệu Ngọc cắn răng, cố gắng khiến mình tỉnh táo một chút rồi mới mở thêm một chiếc áo chống đạn khác và mặc vào. Bây giờ, cuối cùng hắn không tiếc điểm kỳ ngộ nữa mà tiêu hai nghìn năm trăm điểm để cường hóa áo chống đạn.
Thế là năng lực chống cự súng trường lại tăng lên không ít, không đến mức khẽ đụng là hỏng như lúc trước!
A...
Cùng lúc đó, Juliet bên dưới cũng đau đớn rên rỉ.
Triệu Ngọc nhanh chóng quét vụn đá trên người mình xuống, kéo đầu Juliet lộ ra ngoài. May mà Triệu Ngọc giúp cô ta chặn đại bộ phận xung kích nên Juliet không có chướng ngại gì lớn, chỉ chịu một chút chấn động mà thôi.
Sau khi hơi thanh tỉnh một chút, cô ta lập tức bò lên khỏi mặt đất. Lúc nhìn thấy Triệu Ngọc cũng không sao, cô ta nhanh chóng kéo Triệu Ngọc lên, túm Triệu Ngọc ra khỏi đống hoang tàn đó.
Giờ phút này, trong đại sảnh vốn đã không có ánh sáng gì, lại thêm một vụ nổ mạnh như vậy, gần như đã không nhìn thấy gì cả. Chỉ có thể thông qua tiếng ho khan của kẻ địch để miễn cưỡng đoán được phương hướng đại khái.
“Đi... Bên này...” Juliet điều chỉnh súng trường, sau đó ra hiệu cho Triệu Ngọc đi tới chỗ cầu thang, ý là bọn họ không có cách nào xông ra bằng cửa chính, chỉ có thể hội hợp với những người khác trước rồi nói sau.
Đương nhiên Triệu Ngọc đồng ý, hai người lảo đảo đi ngang qua đại sảnh, đi đến cầu thang.
Kết quả, bọn họ mới vừa đến chân cầu thang thì rõ ràng nghe thấy tầng trên cũng vang lên tiếng súng và tiếng quát tháo. Rất rõ ràng, đám người Lee Bon Seong đã chiến đấu với kẻ địch trên tầng rồi.
Bởi vì lo tay của đám người Lee Bon Seong còn bị trói nên Triệu Ngọc gấp gáp chạy lên trên tầng.
Nhưng mà hắn vừa mới chạy được một nửa thì trên tầng lại có người lăn xuống. Triệu Ngọc tay mắt lanh lẹ nhanh nhẹn bắt người nọ lại, nhìn kĩ thì là người da đen Cisse!
Bởi vì Triệu Ngọc còn có thuốc bổ sung năng lượng trong người nên chỉ dùng một tay đã vững vàng đón được Cisse.
“Ai ôi... Đau chết mất!” Cisse lớn tiếng mắng về hướng trên tầng: “Tên khốn Jacob này, đẩy tôi làm gì vậy? Dây thừng còn chưa được cởi đâu!”
“Ngại... Ngại quá!” Trên tầng vang lên tiếng Jacob trả lời: “Tôi không đẩy ông thì mất mạng ngay!”
Ầm... Ầm...
Vừa dứt lời, tiếng súng trên tầng lại vang lên, hiển nhiên đang chiến đấu vô cùng kịch liệt.
“Ai cha, hóa ra là thần thám Trung Quốc hả, làm tôi sợ muốn chết!” Cisse nhìn thấy người ngăn mình lại là Triệu Ngọc thì kinh dị hỏi han: “Cậu... Mạng của cậu cũng lớn quá nhỉ! Bom mà cũng chưa nổ chết cậu à? Còn có... Ừm...”
Ông ta nhìn xuống dưới tầng, mới thấy Juliet. .
“Đúng là đáng chết!” Lúc này, Juliet ghìm súng đi lên bậc thang, vừa đè lỗ tai mình lại vừa tức giận bất bình quát: “Quá đáng, thật là quá đáng! Tịch Vĩ không tiếc vốn gốc, ống phóng rốc két sáu mươi milimet của nước Đức mà cũng dùng tới rồi! Có phải là sợ chúng ta có xe tăng hay không?”
Nói xong, cô ta buông tay khỏi lỗ tai mình, Triệu Ngọc giờ mới phát hiện lỗ tai Juliet đã chảy ra máu màu đỏ sậm...
Bình luận facebook