Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1340
Chương 1340 : Chương 1340KẾ HOẠCH CỦA ANH LÀ GÌ?
“Amir là A, Tịch Vĩ là T, Lee Bon Seong là Y, lại thêm nữa Tani Ichiro là T...” Yusuf nói: “Chẳng lẽ... Còn chưa rõ à?”
“T chắc chắn là mở đầu, Taty, Ttay...” Sevan Barker nói nhanh vài câu, chợt phát hiện ra một vấn đề: “Yusuf, ông lại chơi tôi nữa hả? Không phải mới có bốn chữ cái thôi à? Vừa rồi ông nói phải có năm chữ cơ mà!”
“Đúng! Vấn đề xảy ra ở chỗ này, chúng ta đều bị tên da đen Cisse này lừa rồi!” Yusuf kích động nhìn Cisse nói: “Mật mã của Cisse vốn không phải số một của Ả Rập, mà là chữ “l” trong tiếng Anh!”
“Hả? Tôi... Tôi không biết gì cả mà?” Cisse há hốc mồm, vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không nói dối!”
“Chuyện này đương nhiên không thể trách ông được rồi! Chúng ta từ đầu đến cuối vốn không biết Tịch Vĩ đại diện cho T, lại thêm việc Tani Ichiro nói dối, cũng không biết 1 của Cisse thực ra là L, cho nên, cho dù chúng ta có đoán thêm một trăm lần một ngàn lần, cũng không thể nào đoán ra đáp án đúng!” Yusuf giải thích.
“Được rồi, nếu ông đã biết đáp án thì đừng có nhiều lời nữa!” Jacob thúc giục: “Bây giờ không phải lúc cho ông khoe khoang chỉ số thông minh đâu!”
“Không cần nói nhiều...” Vẻ mặt Juliet phức tạp lắc đầu nói: “Năm chữ cái này hợp lại, chắc chắn là Tytal!”
“Tytal?” Sevan Barker cố gắng suy nghĩ: “Từ này có nghĩa là gì? Trong ấn tượng của tôi không có từ này mà?”
“Không phải từ, đây là tên gọi tắt!” Yusuf nói: “Tidal generator set - máy phát điện thủy triều!”
“Trời ạ!” Sevan Barker hiểu ra: “Chuyện gì đây, nói cách khác, Grimm giấu kim cương trong máy phát điện thủy triều hả? Quái thật đấy... Khó trách cứ mất điện mãi!”
“Trăm phần trăm là vậy!” Yusuf nói: “Lúc tôi học ở Đại học Yale có học về các công trình điện, tua bin hình ống và trục ngang, tất cả những thứ này đều có liên quan tới máy phát điện thủy triều!”
“Còn những con số Ả Rập đó, chắc là số thứ tự của một động cơ nào đấy! Bởi vì máy phát điện thủy triều không phải chỉ cần một máy là có thể phát điện, với quy mô của đảo Kỳ Tích, ít nhất phải có mười máy phát điện trở lên...”
“Chuyện này thú vị quá nhỉ...” Lee Bon Seong cân nhắc: “Sao Grimm lại để lại manh mối như vậy? Nếu ông ta thật sự muốn chúng ta tìm ra kim cương, thì nên thiết kế mật mã là Tidal (thủy triều), không phải vậy dễ hơn nhiều sao?”
“Đúng vậy!” Yusuf nói: “Vấn đề nằm ở đây, ông ta vậy mà lại thiết kế tên gọi tắt của máy phát điện thủy triều thành mật mã, có cảm giác giống như sợ chúng ta không tìm ra vậy!”
“Khó trách Tịch Vĩ lại cho rằng đáp án này vừa đơn giản vừa ngây thơ!”
“Cũng không phải tất cả mọi người đều biết mà?” Cisse cân nhắc nói: “Ít nhất tôi không hiểu Tytal có nghĩa là gì! Mà nếu đổi thành Tidal, rõ ràng dễ đoán hơn nhiều!”
“Mấu chốt là Grimm chưa từng để lại manh mối rõ ràng như vậy!” Juliet nói: “Đối với người như chúng ta mà nói, có vẻ quá đơn giản. Không phù hợp với tính cách của Grimm chút nào!”
“Tôi đoán, có lẽ Tịch Vĩ sợ trong này có cạm bẫy gì đó, cho nên mới dẫn Female Miêu đi.”
“Thôi xong...” Cisse nhếch miệng: “Chắc chắn là muốn bắt Female Miêu đi lội mìn rồi, lão Miêu gặp nguy hiểm rồi!”
“Hừ, các ông hãy chờ xem!” Yusuf nói: “Grimm thiết kế mật mã thành thế này, chắc chắn còn có thâm ý khác! Cho nên... Tịch Vĩ sẽ không tìm thấy kim cương dễ dàng như vậy đâu!”
“Theo tôi thấy, trò chơi lần này, chắc chúng ta vẫn còn cơ hội chơi tiếp!”
“Không được đâu tù trưởng điện hạ, không chơi nổi đâu!” Sevan Barker chán nản nói: “Chúng ta đâu thể lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược được? Lỡ như Grimm không làm như thế thì Tịch Vĩ tìm được kim cương ngay, vậy chúng ta xem như xong đời cả rồi!”
“Đúng vậy!” Cisse nói: “Nhà cách mạng vĩ đại đã dạy cho chúng ta, nhất định phải nắm giữ cơ hội trong tay mình!”
“Nè nè nè...” Anh ta vội vàng chuyển sang hỏi Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc, chúng tôi đã phá giải mật mã rồi, anh có cách nào cứu chúng tôi ra ngoài không?”
“Cách của tôi rất đơn giản.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Các ông cử hai người giả vờ đánh nhau, thu hút sự chú ý của bọn họ! Sau đó, chúng ta bất ngờ tấn công bọn họ!”
“Cậu bị bệnh hả?” Lee Bon Seong nghe xong giận đến lệch mũi, không có tâm trạng phiên dịch, lập tức mắng Triệu Ngọc: “Cậu cố ý đúng không? Cùng một quỷ kế làm sao mà dùng hai lần được?”
“Hơn nữa... Tay của chúng ta còn đang bị trói đây này!”
“Không sao đâu, không sao cả...” Triệu Ngọc an ủi: “Tay của mọi người bị trói, nhưng mà chân có thể động đậy đúng không? Tôi đã kiểm tra rồi...” Triệu Ngọc bĩu môi chỉ vào bàn trà: “Bàn trà này làm từ ngà voi, có thể chắn đạn! Như thế này nhé, tôi nâng cái bàn trà này lên đỡ đạn, các ông sẽ nhân cơ hội tiến lên, giẫm đạp bọn họ!”
“Cậu!” Lee Bon Seong sắp tức điên, chỉ cho là Triệu Ngọc là đang nói mê sảng, nên buồn bực quát: “Bệnh của cậu đúng là không nhẹ!”
“Này!” Người khác đều đang chờ cách của Triệu Ngọc, gấp gáp thúc giục Lee Bon Seong muốn biết đến cùng Triệu Ngọc nói cái gì?
Lee Bon Seong đành phải phẫn nộ dùng tiếng Anh nói một câu: “Đúng là vô lý!”
Ngay lúc Lee Bon Seong tức giận thì binh sĩ đi đến nhà ăn lấy giá cắm nến đã quay lại, đang quẹt diêm lên định thắp nến.
Giờ phút này, trừ người này ra còn có ba binh sĩ khác phụ trách trông coi đám Triệu Ngọc, trong đó có hai người ở chỗ thông với cửa chính, một người thì đứng ở chỗ đi thông với cầu thang.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên một binh sĩ đứng ở chỗ cửa chính bịt mũi của mình lại, trách cứ đồng đội của mình, nói: “Nè! Ai mà không có đạo đức công cộng như vậy? Đánh rắm thế này thối quá rồi đấy?”
“Đúng vậy!” Người kia cũng gấp gáp bịt mũi lại, lớn tiếng oán giận nói: “Đứa nào đánh rắm đấy?”
Binh sĩ đang loay hoay giá cắm nến cười nói: “Tổng cộng chỉ có hai người các anh thôi, thối có chút xíu vậy mà cũng không chịu nhận hả? Ôi trời...” Hắn ta cũng bịt mũi reo lên: “Sao mà thối thế! Cứ như... cứ như...”
“Lee Bon Seong!” Lúc này, Triệu Ngọc nhanh chóng lén lút bàn với Lee Bon Seong: “Lão Lee, không kịp giải thích nữa rồi! Nếu các ông còn muốn sống thì nhất định phải phải giải quyết được tên đứng chỗ cầu thang kia! Những người khác... thì cứ giao cho tôi đi!”
“Không được!” Lee Bon Seong nhìn thấy Triệu Ngọc muốn động thủ, vội vàng quát bảo ngưng lại: “Quá xa, không thể thực hiện được!”
Nhưng mà Triệu Ngọc cũng không đợi hắn ta phân trần đã bay lên đá một cú, hung hăng đá trúng mông của Lee Bon Seong, thẳng chân đá Lee Bon Seong bay về phía cầu thang, ngã lăn quay ra mặt đất!
“Hả?” Binh sĩ đứng chỗ cầu thang kinh hãi, vội vàng ôm súng trường của hắn ta lên.
Mà ngay lúc đó, Triệu Ngọc đã bắt đầu kế hoạch phản kích của hắn, hắn không thèm quan tâm tình huống bên chỗ cầu thang, lập tức vung cánh tay lên, hai tay quơ lấy bàn trà to.
“A!”
Triệu Ngọc điên cuồng ném bàn trà tới chỗ hai tên binh sĩ đứng phía trước, bởi vì trước đó, hắn đã phóng đạn hôi ra cho nên hai tên binh sĩ kia vẫn đang khó chịu với mùi thối.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc giơ bàn trà vọt tới, hai người kia vội vàng quơ lấy súng trường bắn về phía Triệu Ngọc.
Pằng... Pằng...
Vừa mới bắn được viên đạn, bàn trà mà Triệu Ngọc đang giơ lên lập tức ầm ầm ầm – vỡ nát theo tiếng súng!
Đậu xanh rau má!
Hóa ra không phải ngà voi hả?
Ngay lúc Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ thì binh sĩ chỗ cầu thang cũng giơ súng lên bắn về phía Triệu Ngọc!
Có điều hắn ta vừa mới nã có một phát súng thì Lee Bon Seong vừa nãy ngã ở chỗ đó đột nhiên nhảy lên, dùng một động tác va chạm bất quy tắc, “bịch” một tiếng, đánh bay súng trường của binh sĩ kia!
Pằng pằng pằng...
Một làn đạn bắn về phía đèn treo, lập tức bắn vỡ nát đèn treo...
Khụ khụ...
Khụ khụ...
Trong lúc hỗn loạn như vậy, công hiệu của đạn hôi đã hoàn toàn phát huy, hai tên binh sĩ bị sặc phải ho khan kịch liệt.
Có điều, dù sao bọn họ cũng là binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù như vậy, bọn họ vẫn giơ súng trường lên bắn về phía đám người Triệu Ngọc!
“Amir là A, Tịch Vĩ là T, Lee Bon Seong là Y, lại thêm nữa Tani Ichiro là T...” Yusuf nói: “Chẳng lẽ... Còn chưa rõ à?”
“T chắc chắn là mở đầu, Taty, Ttay...” Sevan Barker nói nhanh vài câu, chợt phát hiện ra một vấn đề: “Yusuf, ông lại chơi tôi nữa hả? Không phải mới có bốn chữ cái thôi à? Vừa rồi ông nói phải có năm chữ cơ mà!”
“Đúng! Vấn đề xảy ra ở chỗ này, chúng ta đều bị tên da đen Cisse này lừa rồi!” Yusuf kích động nhìn Cisse nói: “Mật mã của Cisse vốn không phải số một của Ả Rập, mà là chữ “l” trong tiếng Anh!”
“Hả? Tôi... Tôi không biết gì cả mà?” Cisse há hốc mồm, vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không nói dối!”
“Chuyện này đương nhiên không thể trách ông được rồi! Chúng ta từ đầu đến cuối vốn không biết Tịch Vĩ đại diện cho T, lại thêm việc Tani Ichiro nói dối, cũng không biết 1 của Cisse thực ra là L, cho nên, cho dù chúng ta có đoán thêm một trăm lần một ngàn lần, cũng không thể nào đoán ra đáp án đúng!” Yusuf giải thích.
“Được rồi, nếu ông đã biết đáp án thì đừng có nhiều lời nữa!” Jacob thúc giục: “Bây giờ không phải lúc cho ông khoe khoang chỉ số thông minh đâu!”
“Không cần nói nhiều...” Vẻ mặt Juliet phức tạp lắc đầu nói: “Năm chữ cái này hợp lại, chắc chắn là Tytal!”
“Tytal?” Sevan Barker cố gắng suy nghĩ: “Từ này có nghĩa là gì? Trong ấn tượng của tôi không có từ này mà?”
“Không phải từ, đây là tên gọi tắt!” Yusuf nói: “Tidal generator set - máy phát điện thủy triều!”
“Trời ạ!” Sevan Barker hiểu ra: “Chuyện gì đây, nói cách khác, Grimm giấu kim cương trong máy phát điện thủy triều hả? Quái thật đấy... Khó trách cứ mất điện mãi!”
“Trăm phần trăm là vậy!” Yusuf nói: “Lúc tôi học ở Đại học Yale có học về các công trình điện, tua bin hình ống và trục ngang, tất cả những thứ này đều có liên quan tới máy phát điện thủy triều!”
“Còn những con số Ả Rập đó, chắc là số thứ tự của một động cơ nào đấy! Bởi vì máy phát điện thủy triều không phải chỉ cần một máy là có thể phát điện, với quy mô của đảo Kỳ Tích, ít nhất phải có mười máy phát điện trở lên...”
“Chuyện này thú vị quá nhỉ...” Lee Bon Seong cân nhắc: “Sao Grimm lại để lại manh mối như vậy? Nếu ông ta thật sự muốn chúng ta tìm ra kim cương, thì nên thiết kế mật mã là Tidal (thủy triều), không phải vậy dễ hơn nhiều sao?”
“Đúng vậy!” Yusuf nói: “Vấn đề nằm ở đây, ông ta vậy mà lại thiết kế tên gọi tắt của máy phát điện thủy triều thành mật mã, có cảm giác giống như sợ chúng ta không tìm ra vậy!”
“Khó trách Tịch Vĩ lại cho rằng đáp án này vừa đơn giản vừa ngây thơ!”
“Cũng không phải tất cả mọi người đều biết mà?” Cisse cân nhắc nói: “Ít nhất tôi không hiểu Tytal có nghĩa là gì! Mà nếu đổi thành Tidal, rõ ràng dễ đoán hơn nhiều!”
“Mấu chốt là Grimm chưa từng để lại manh mối rõ ràng như vậy!” Juliet nói: “Đối với người như chúng ta mà nói, có vẻ quá đơn giản. Không phù hợp với tính cách của Grimm chút nào!”
“Tôi đoán, có lẽ Tịch Vĩ sợ trong này có cạm bẫy gì đó, cho nên mới dẫn Female Miêu đi.”
“Thôi xong...” Cisse nhếch miệng: “Chắc chắn là muốn bắt Female Miêu đi lội mìn rồi, lão Miêu gặp nguy hiểm rồi!”
“Hừ, các ông hãy chờ xem!” Yusuf nói: “Grimm thiết kế mật mã thành thế này, chắc chắn còn có thâm ý khác! Cho nên... Tịch Vĩ sẽ không tìm thấy kim cương dễ dàng như vậy đâu!”
“Theo tôi thấy, trò chơi lần này, chắc chúng ta vẫn còn cơ hội chơi tiếp!”
“Không được đâu tù trưởng điện hạ, không chơi nổi đâu!” Sevan Barker chán nản nói: “Chúng ta đâu thể lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược được? Lỡ như Grimm không làm như thế thì Tịch Vĩ tìm được kim cương ngay, vậy chúng ta xem như xong đời cả rồi!”
“Đúng vậy!” Cisse nói: “Nhà cách mạng vĩ đại đã dạy cho chúng ta, nhất định phải nắm giữ cơ hội trong tay mình!”
“Nè nè nè...” Anh ta vội vàng chuyển sang hỏi Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc, chúng tôi đã phá giải mật mã rồi, anh có cách nào cứu chúng tôi ra ngoài không?”
“Cách của tôi rất đơn giản.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Các ông cử hai người giả vờ đánh nhau, thu hút sự chú ý của bọn họ! Sau đó, chúng ta bất ngờ tấn công bọn họ!”
“Cậu bị bệnh hả?” Lee Bon Seong nghe xong giận đến lệch mũi, không có tâm trạng phiên dịch, lập tức mắng Triệu Ngọc: “Cậu cố ý đúng không? Cùng một quỷ kế làm sao mà dùng hai lần được?”
“Hơn nữa... Tay của chúng ta còn đang bị trói đây này!”
“Không sao đâu, không sao cả...” Triệu Ngọc an ủi: “Tay của mọi người bị trói, nhưng mà chân có thể động đậy đúng không? Tôi đã kiểm tra rồi...” Triệu Ngọc bĩu môi chỉ vào bàn trà: “Bàn trà này làm từ ngà voi, có thể chắn đạn! Như thế này nhé, tôi nâng cái bàn trà này lên đỡ đạn, các ông sẽ nhân cơ hội tiến lên, giẫm đạp bọn họ!”
“Cậu!” Lee Bon Seong sắp tức điên, chỉ cho là Triệu Ngọc là đang nói mê sảng, nên buồn bực quát: “Bệnh của cậu đúng là không nhẹ!”
“Này!” Người khác đều đang chờ cách của Triệu Ngọc, gấp gáp thúc giục Lee Bon Seong muốn biết đến cùng Triệu Ngọc nói cái gì?
Lee Bon Seong đành phải phẫn nộ dùng tiếng Anh nói một câu: “Đúng là vô lý!”
Ngay lúc Lee Bon Seong tức giận thì binh sĩ đi đến nhà ăn lấy giá cắm nến đã quay lại, đang quẹt diêm lên định thắp nến.
Giờ phút này, trừ người này ra còn có ba binh sĩ khác phụ trách trông coi đám Triệu Ngọc, trong đó có hai người ở chỗ thông với cửa chính, một người thì đứng ở chỗ đi thông với cầu thang.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên một binh sĩ đứng ở chỗ cửa chính bịt mũi của mình lại, trách cứ đồng đội của mình, nói: “Nè! Ai mà không có đạo đức công cộng như vậy? Đánh rắm thế này thối quá rồi đấy?”
“Đúng vậy!” Người kia cũng gấp gáp bịt mũi lại, lớn tiếng oán giận nói: “Đứa nào đánh rắm đấy?”
Binh sĩ đang loay hoay giá cắm nến cười nói: “Tổng cộng chỉ có hai người các anh thôi, thối có chút xíu vậy mà cũng không chịu nhận hả? Ôi trời...” Hắn ta cũng bịt mũi reo lên: “Sao mà thối thế! Cứ như... cứ như...”
“Lee Bon Seong!” Lúc này, Triệu Ngọc nhanh chóng lén lút bàn với Lee Bon Seong: “Lão Lee, không kịp giải thích nữa rồi! Nếu các ông còn muốn sống thì nhất định phải phải giải quyết được tên đứng chỗ cầu thang kia! Những người khác... thì cứ giao cho tôi đi!”
“Không được!” Lee Bon Seong nhìn thấy Triệu Ngọc muốn động thủ, vội vàng quát bảo ngưng lại: “Quá xa, không thể thực hiện được!”
Nhưng mà Triệu Ngọc cũng không đợi hắn ta phân trần đã bay lên đá một cú, hung hăng đá trúng mông của Lee Bon Seong, thẳng chân đá Lee Bon Seong bay về phía cầu thang, ngã lăn quay ra mặt đất!
“Hả?” Binh sĩ đứng chỗ cầu thang kinh hãi, vội vàng ôm súng trường của hắn ta lên.
Mà ngay lúc đó, Triệu Ngọc đã bắt đầu kế hoạch phản kích của hắn, hắn không thèm quan tâm tình huống bên chỗ cầu thang, lập tức vung cánh tay lên, hai tay quơ lấy bàn trà to.
“A!”
Triệu Ngọc điên cuồng ném bàn trà tới chỗ hai tên binh sĩ đứng phía trước, bởi vì trước đó, hắn đã phóng đạn hôi ra cho nên hai tên binh sĩ kia vẫn đang khó chịu với mùi thối.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc giơ bàn trà vọt tới, hai người kia vội vàng quơ lấy súng trường bắn về phía Triệu Ngọc.
Pằng... Pằng...
Vừa mới bắn được viên đạn, bàn trà mà Triệu Ngọc đang giơ lên lập tức ầm ầm ầm – vỡ nát theo tiếng súng!
Đậu xanh rau má!
Hóa ra không phải ngà voi hả?
Ngay lúc Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ thì binh sĩ chỗ cầu thang cũng giơ súng lên bắn về phía Triệu Ngọc!
Có điều hắn ta vừa mới nã có một phát súng thì Lee Bon Seong vừa nãy ngã ở chỗ đó đột nhiên nhảy lên, dùng một động tác va chạm bất quy tắc, “bịch” một tiếng, đánh bay súng trường của binh sĩ kia!
Pằng pằng pằng...
Một làn đạn bắn về phía đèn treo, lập tức bắn vỡ nát đèn treo...
Khụ khụ...
Khụ khụ...
Trong lúc hỗn loạn như vậy, công hiệu của đạn hôi đã hoàn toàn phát huy, hai tên binh sĩ bị sặc phải ho khan kịch liệt.
Có điều, dù sao bọn họ cũng là binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù như vậy, bọn họ vẫn giơ súng trường lên bắn về phía đám người Triệu Ngọc!
Bình luận facebook