Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1302
Chương 1302 : Chương 1302
TRÒ CHƠI GIẢI CÂU ĐỐ
Ba giờ chiều, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, mọi người lần lượt rời khỏi phòng của mình, bắt đầu cái gọi là cuộc hành trình tìm kiếm kim cương.
Tuy nhiên, mọi người không phải là tìm kiếm một cách không có mục đích, mà là tụ tập lại trong phòng khách trước đó, bắt đầu trao đổi, lập kế hoạch mang tính tượng trưng.
Dù sao thì diện tích của đảo Kỳ Tích rất lớn, nếu như không có đầu mối, chỉ mù quáng tìm kiếm thì chẳng khác nào là mò kim đáy bể cả, mà cũng chẳng có ai sẽ ngu ngốc đến độ đi loanh quanh khắp mọi nơi.
Huống chi, đúng như Triệu Ngọc và Miêu Khôn đã đoán, nhất định là trong những người này đã có người nhận ra được chuyện đầu mối chữ cái nằm trên thẻ mở cửa phòng rồi.
Cho nên, bầu không khí bàn bạc trao đổi lần này trở nên rất là kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều làm ra vẻ nghiêm túc nghiên cứu đầu mối mà Grimm đã để lại, nhưng dưới mặt bàn lại là dòng nước ngầm trào dâng mãnh liệt, đều đang cẩn thận nghiên cứu suy đoán của riêng mình.
Đúng vậy, câu đố mà Grimm để lại cho mọi người thật sự có ý nghĩa sâu xa.
Mỗi một người đều có ham muốn riêng, đều muốn biết chữ cái của người khác, nhưng lại không muốn nói chữ cái của mình ra cho người khác biết. Người nào có thể hiểu rõ được đầu mối trước nhất thì người đó sẽ có khả năng tìm được kim cương nhất.
“Các vị...” Cuối cùng, Molly và thuộc hạ của cô ta đã xuất hiện, Molly chỉ vào mấy cái hộp giấy mà nói: “Những thứ đồ này đều là do cha tôi để lại trong phòng chứa đồ, chúng tôi đã sửa sang lại tài liệu có liên quan đến bữa tiệc trinh thám lần trước rồi, mời các vị hãy xem qua thử đi, xem có thể nhớ được đầu mối quan trọng gì hay không?”
Nói xong, có người mang rất nhiều hộp giấy vào, rồi đặt cái hộp lên trên bàn.
Sau khi đồ vật được đặt lên bàn, mọi người nhìn nhau rồi từng người mới mở cái hộp ra, bắt đầu kiểm tra từng cái.
Ban đầu, mọi người đều còn khá là kiềm chế và dè dặt, nhưng khi các vật phẩm trong hộp càng lật càng nhiều thì mục đích của mọi người lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhất là lão Yusuf người Trung Đông đó, ông ta chẳng có chút hứng thú nào với các vật phẩm cả, nhưng vẫn luôn gắng sức lục lọi trong hộp, lật một hộp xong lại đi lật một cái hộp khác.
Rõ ràng là ông ta muốn nhìn thử xem rốt cuộc là bên trong hộp có chìa khóa gắn thẻ phòng trước đây hay không?
Yusuf làm việc lộ liễu như vậy, rõ ràng đã khiến cho những người khác rất không hài lòng. Người da đen Cisse vội vàng tiến lên, giả vờ lục soát đồ, nhưng lại âm thầm đè cánh tay của Yusuf lại.
“Ừm...” Lúc này, Yusuf mới phản ứng được, vội vàng giảm bớt tốc độ. Ông ta thở hổn hển phì phò, tựa như mới vừa rồi đã tẩu hỏa nhập ma vậy.
Triệu Ngọc lén nhìn Molly, cũng may Molly đang trò chuyện với thuộc hạ của cô ta cho nên cũng không nhận ra sự khác thường của Yusuf, chứ nếu không, với khả năng quan sát của Molly thì rất có thể sẽ phát hiện ra được vấn đề.
Phù...
Mọi người cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Yusuf cũng mồ hôi lạnh nhễ nhại, vừa nhớ lại mà cảm thấy sợ hãi. Thật ra thì dưới tình huống như vậy, nếu như chìa khóa thẻ phòng năm đó có ở bên trong hộp thật thì cũng không ai có thể nuốt một mình được.
Chứ huống chi... Nếu như đó thật sự là đầu mối Grimm để lại thì chắc chắn không thể nào nó sẽ được đặt trong hộp được.
“Thật sự xin lỗi, phòng chứa đồ bị nước vào rất nghiêm trọng cho nên có rất nhiều thứ đã bị mốc rồi!” Molly dặn dò thuộc hạ xong mới nói với mọi người: “Nếu như mọi người cho rằng cần phải tự mình đến phòng chứa đồ một chuyến thì cứ bảo cấp dưới của tôi dẫn đường là được! Có một điểm, tôi muốn nhắc lại một lần nữa, ở trên đảo, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm tự do lớn nhất cho mọi người, nhưng mong mọi người thông cảm cho tôi về việc liên quan đến nhiễu tín hiệu điện thoại và chuyện ra khỏi đảo. Trước lúc chưa tìm thấy được kim cương thì tin tức này nhất định không được tiết lộ ra bên ngoài. Tôi nghĩ, mọi người cũng có thể hiểu cho tôi nhỉ!”
“Hiểu, hiểu, đương nhiên là hiểu mà...” Yusuf cười nịnh nói: “Nếu như có thể kiếm tiền thù lao thì chắc chắn là mọi người đều sẽ cố gắng, đúng không? Ha ha ha...”
“Hừ, quỷ nịnh hót!” Miêu Khôn xem thường lườm Yusuf một cái, sau đó lại càng nịnh hót hơn mà nói với Molly: “Ha ha ha, cháu gái à, cháu cứ yên tâm đi, có Miêu Khôn tôi ở đây thì nhất định có thể tìm được kim cương! Bọn tôi đều sẽ cố gắng hết sức, ha ha ha...”
Bó tay...
Mọi người lập tức lung lay, lũ lượt trượt ngã xuống đất.
“Tiểu thư Molly...” Vào đúng lúc này thì Juliet bỗng nhiên lên tiếng, cô ta rất nghiêm túc hỏi: “Có hai chuyện mong là cô có thể nói đúng sự thật cho nhau biết. Thứ nhất, rốt cuộc thì Grimm đã chết như thế nào? Là bất ngờ, hay là bị bệnh, hoặc là một nguyên nhân gì khác? Thứ hai, cô có thể công bố di chúc liên quan tới kim cương của Grimm hay không? Có lẽ chúng tôi có thể tìm được đầu mối giấu bên trong di chúc đó...”
“Đúng vậy, đúng vậy, rất có lý!” Jacob ở phía xa xa phụ họa theo: “Trước đây, chúng tôi đã bị Grimm đùa giỡn không ít lần rồi, cho nên lần này đừng chơi cái trò giả chết gì đó với chúng tôi! Nếu quả thực là gạt chúng tôi thì tôi nhất định sẽ dùng một cú đấm để hỏi thăm ông ta đó!”
“Cha tôi... Không phải chết bất ngờ, cũng không phải là chết do bệnh tật.” Molly thản nhiên nói: “Là một cái chết tự nhiên vô cùng bình thường, ông ấy ra đi vô cùng thanh thản!”
“Không phải chứ?” Jacob bĩu môi: “Sức khỏe của ông lão đó tốt lắm mà! Sao có thể ra đi đột ngột như thế được, tôi... Nửa năm trước, tôi còn từng gặp ông ấy ở London mà, khi đó, tôi chẳng thấy ông ấy già đi một chút nào cả!”
“Được rồi...” Molly nói: “Tối nay, tôi sẽ đưa một ít hình ảnh của cha tôi trước khi lâm chung cùng với giấy chứng nhận chẩn đoán bệnh của bác sĩ, còn có di chúc của ông ấy cho mọi người xem! Sinh lão bệnh tử, đời người vô thường, ai có thể đoán trước được chứ?”
“Tại sao lại là buổi tối? Bây giờ luôn không được à?” Juliet nghi ngờ hỏi một câu.
“Đúng, điều tôi cần phải làm là cắt nối sửa sang lại!” Molly thản nhiên nói: “Mọi người hiểu rồi đấy, cha tôi biết rất nhiều bí mật, mà mọi người đều là cao thủ, tôi không thể tùy tiện công bố tất cả tin tức ra ngoài được. Nhưng mà, xin các vị hãy tin tưởng đây không hề là kiểm tra hay trò đùa dai gì đó đâu. Di chúc, kim cương, còn có đầu mối đều là thật! Trừ tiền thù lao ra, tôi tin tưởng các vị đều là người có trách nhiệm, hẳn là mọi người đã biết, nếu như không tìm được kim cương thì sẽ có hậu quả gì đúng không?” Molly trịnh trọng nói: “Hai mươi năm trước, cha tôi phạm phải sai lầm lớn, tạo ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng, mọi người không đích thân trải qua cho nên cũng không biết đâu đúng không? Cho nên tôi mong là vào hôm nay, sau hai mươi hai năm, tôi sẽ không giẫm vào vết xe đổ của cha mình. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng giải quyết chuyện kim cương một cách trọn vẹn, đừng lại để có người vô tội bỏ mạng vì nó nữa có được không?”
“Ừm...”
Sau khi mọi người nghe xong, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhưng đa số người đều gật đầu phụ họa theo.
“Xin nhờ các vị, nếu như có khó khăn gì thì cứ việc nói với tôi.” Molly chân thành gật đầu: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giải quyết giúp các vị!”
“Ừm, được rồi, được rồi!” Yusuf dẫn đầu nói: “Nếu đã vậy thì tất cả mọi người đều cố gắng hết sức đi!”
Vừa nói, ông ta đã vươn tay lục lọi một ít đồ vật trong hộp, rất tùy ý mà lấy một tờ bản thảo từ trong đó ra.
“Úi? Mấy người nhìn xem này, đây chẳng phải là đề thi trắc nghiệm trí tuệ mà Grimm đã đưa ra cho chúng ta à?” Vừa nói, ông ta đã mở bức tranh đó ra trước mặt mọi người.
“Đúng, có ấn tượng rất sâu đó, tôi đã làm sai cái đề này!” Tani Ichiro nói: “Giặc cướp thật sự đã uy hiếp máy bay là tiếp viên hàng không, chứ không phải là người tàn tật chống gậy đó!”
“Đúng vậy.” Sevan Barker phụ họa theo nói: “Giám sát hàng không rất nghiêm khắc, thiết bị của người tàn tật đều phải được kiểm tra theo thường lệ, cho nên súng ống mà giặc cướp sử dụng không thể nào là cây gậy của người tàn tật được!”
“Cái đề này hại tôi mất hai trăm nghìn bảng Anh đó!” Tani Ichiro ảo não nhớ lại.
“Ồ... tới xem cái đề này đi, bức tranh này chắc là đề cuối cùng đúng không?” Vừa nói, Yusuf lại lấy một bức tranh khác ra, chỉ lên chữ viết giới thiệu của bức tranh và nói: “Ảo thuật gia bị chết chìm! Như trong tranh kể lại thì lúc ảo thuật gia làm ma thuật chạy thoát thân khỏi bồn nước thì đã bị chết chìm, sau chuyện này thì cảnh sát đã chứng minh đạo cụ biểu diễn ma thuật của ảo thuật gia đã bị người khác động tay vào, chiếc chìa khóa được giấu dưới lưỡi của ảo thuật gia vốn không mở ra được!
“Ngoài ra, khi còn sống thì ảo thuật gia còn mua bảo hiểm tai nạn với giá cả rất đắt đỏ, người được lợi chính là vợ của anh ta. Hãy dựa vào bức tranh này để trả lời ai mới là hung thủ đã hại chết ảo thuật gia?”
“Cái đề này... Hình như lúc trước không có ai có thể kiên trì đến cuối cùng thì phải...” Lee Bon Seong người Hàn bỗng nhiên nhìn vào bức tranh rồi nói: “Nếu đã vậy thì không bằng chúng ta tới đoán thử xem, có lẽ sau lưng chuyện này có cất giấu đầu mối bí mật của Grimm đấy?”
TRÒ CHƠI GIẢI CÂU ĐỐ
Ba giờ chiều, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, mọi người lần lượt rời khỏi phòng của mình, bắt đầu cái gọi là cuộc hành trình tìm kiếm kim cương.
Tuy nhiên, mọi người không phải là tìm kiếm một cách không có mục đích, mà là tụ tập lại trong phòng khách trước đó, bắt đầu trao đổi, lập kế hoạch mang tính tượng trưng.
Dù sao thì diện tích của đảo Kỳ Tích rất lớn, nếu như không có đầu mối, chỉ mù quáng tìm kiếm thì chẳng khác nào là mò kim đáy bể cả, mà cũng chẳng có ai sẽ ngu ngốc đến độ đi loanh quanh khắp mọi nơi.
Huống chi, đúng như Triệu Ngọc và Miêu Khôn đã đoán, nhất định là trong những người này đã có người nhận ra được chuyện đầu mối chữ cái nằm trên thẻ mở cửa phòng rồi.
Cho nên, bầu không khí bàn bạc trao đổi lần này trở nên rất là kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều làm ra vẻ nghiêm túc nghiên cứu đầu mối mà Grimm đã để lại, nhưng dưới mặt bàn lại là dòng nước ngầm trào dâng mãnh liệt, đều đang cẩn thận nghiên cứu suy đoán của riêng mình.
Đúng vậy, câu đố mà Grimm để lại cho mọi người thật sự có ý nghĩa sâu xa.
Mỗi một người đều có ham muốn riêng, đều muốn biết chữ cái của người khác, nhưng lại không muốn nói chữ cái của mình ra cho người khác biết. Người nào có thể hiểu rõ được đầu mối trước nhất thì người đó sẽ có khả năng tìm được kim cương nhất.
“Các vị...” Cuối cùng, Molly và thuộc hạ của cô ta đã xuất hiện, Molly chỉ vào mấy cái hộp giấy mà nói: “Những thứ đồ này đều là do cha tôi để lại trong phòng chứa đồ, chúng tôi đã sửa sang lại tài liệu có liên quan đến bữa tiệc trinh thám lần trước rồi, mời các vị hãy xem qua thử đi, xem có thể nhớ được đầu mối quan trọng gì hay không?”
Nói xong, có người mang rất nhiều hộp giấy vào, rồi đặt cái hộp lên trên bàn.
Sau khi đồ vật được đặt lên bàn, mọi người nhìn nhau rồi từng người mới mở cái hộp ra, bắt đầu kiểm tra từng cái.
Ban đầu, mọi người đều còn khá là kiềm chế và dè dặt, nhưng khi các vật phẩm trong hộp càng lật càng nhiều thì mục đích của mọi người lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhất là lão Yusuf người Trung Đông đó, ông ta chẳng có chút hứng thú nào với các vật phẩm cả, nhưng vẫn luôn gắng sức lục lọi trong hộp, lật một hộp xong lại đi lật một cái hộp khác.
Rõ ràng là ông ta muốn nhìn thử xem rốt cuộc là bên trong hộp có chìa khóa gắn thẻ phòng trước đây hay không?
Yusuf làm việc lộ liễu như vậy, rõ ràng đã khiến cho những người khác rất không hài lòng. Người da đen Cisse vội vàng tiến lên, giả vờ lục soát đồ, nhưng lại âm thầm đè cánh tay của Yusuf lại.
“Ừm...” Lúc này, Yusuf mới phản ứng được, vội vàng giảm bớt tốc độ. Ông ta thở hổn hển phì phò, tựa như mới vừa rồi đã tẩu hỏa nhập ma vậy.
Triệu Ngọc lén nhìn Molly, cũng may Molly đang trò chuyện với thuộc hạ của cô ta cho nên cũng không nhận ra sự khác thường của Yusuf, chứ nếu không, với khả năng quan sát của Molly thì rất có thể sẽ phát hiện ra được vấn đề.
Phù...
Mọi người cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Yusuf cũng mồ hôi lạnh nhễ nhại, vừa nhớ lại mà cảm thấy sợ hãi. Thật ra thì dưới tình huống như vậy, nếu như chìa khóa thẻ phòng năm đó có ở bên trong hộp thật thì cũng không ai có thể nuốt một mình được.
Chứ huống chi... Nếu như đó thật sự là đầu mối Grimm để lại thì chắc chắn không thể nào nó sẽ được đặt trong hộp được.
“Thật sự xin lỗi, phòng chứa đồ bị nước vào rất nghiêm trọng cho nên có rất nhiều thứ đã bị mốc rồi!” Molly dặn dò thuộc hạ xong mới nói với mọi người: “Nếu như mọi người cho rằng cần phải tự mình đến phòng chứa đồ một chuyến thì cứ bảo cấp dưới của tôi dẫn đường là được! Có một điểm, tôi muốn nhắc lại một lần nữa, ở trên đảo, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm tự do lớn nhất cho mọi người, nhưng mong mọi người thông cảm cho tôi về việc liên quan đến nhiễu tín hiệu điện thoại và chuyện ra khỏi đảo. Trước lúc chưa tìm thấy được kim cương thì tin tức này nhất định không được tiết lộ ra bên ngoài. Tôi nghĩ, mọi người cũng có thể hiểu cho tôi nhỉ!”
“Hiểu, hiểu, đương nhiên là hiểu mà...” Yusuf cười nịnh nói: “Nếu như có thể kiếm tiền thù lao thì chắc chắn là mọi người đều sẽ cố gắng, đúng không? Ha ha ha...”
“Hừ, quỷ nịnh hót!” Miêu Khôn xem thường lườm Yusuf một cái, sau đó lại càng nịnh hót hơn mà nói với Molly: “Ha ha ha, cháu gái à, cháu cứ yên tâm đi, có Miêu Khôn tôi ở đây thì nhất định có thể tìm được kim cương! Bọn tôi đều sẽ cố gắng hết sức, ha ha ha...”
Bó tay...
Mọi người lập tức lung lay, lũ lượt trượt ngã xuống đất.
“Tiểu thư Molly...” Vào đúng lúc này thì Juliet bỗng nhiên lên tiếng, cô ta rất nghiêm túc hỏi: “Có hai chuyện mong là cô có thể nói đúng sự thật cho nhau biết. Thứ nhất, rốt cuộc thì Grimm đã chết như thế nào? Là bất ngờ, hay là bị bệnh, hoặc là một nguyên nhân gì khác? Thứ hai, cô có thể công bố di chúc liên quan tới kim cương của Grimm hay không? Có lẽ chúng tôi có thể tìm được đầu mối giấu bên trong di chúc đó...”
“Đúng vậy, đúng vậy, rất có lý!” Jacob ở phía xa xa phụ họa theo: “Trước đây, chúng tôi đã bị Grimm đùa giỡn không ít lần rồi, cho nên lần này đừng chơi cái trò giả chết gì đó với chúng tôi! Nếu quả thực là gạt chúng tôi thì tôi nhất định sẽ dùng một cú đấm để hỏi thăm ông ta đó!”
“Cha tôi... Không phải chết bất ngờ, cũng không phải là chết do bệnh tật.” Molly thản nhiên nói: “Là một cái chết tự nhiên vô cùng bình thường, ông ấy ra đi vô cùng thanh thản!”
“Không phải chứ?” Jacob bĩu môi: “Sức khỏe của ông lão đó tốt lắm mà! Sao có thể ra đi đột ngột như thế được, tôi... Nửa năm trước, tôi còn từng gặp ông ấy ở London mà, khi đó, tôi chẳng thấy ông ấy già đi một chút nào cả!”
“Được rồi...” Molly nói: “Tối nay, tôi sẽ đưa một ít hình ảnh của cha tôi trước khi lâm chung cùng với giấy chứng nhận chẩn đoán bệnh của bác sĩ, còn có di chúc của ông ấy cho mọi người xem! Sinh lão bệnh tử, đời người vô thường, ai có thể đoán trước được chứ?”
“Tại sao lại là buổi tối? Bây giờ luôn không được à?” Juliet nghi ngờ hỏi một câu.
“Đúng, điều tôi cần phải làm là cắt nối sửa sang lại!” Molly thản nhiên nói: “Mọi người hiểu rồi đấy, cha tôi biết rất nhiều bí mật, mà mọi người đều là cao thủ, tôi không thể tùy tiện công bố tất cả tin tức ra ngoài được. Nhưng mà, xin các vị hãy tin tưởng đây không hề là kiểm tra hay trò đùa dai gì đó đâu. Di chúc, kim cương, còn có đầu mối đều là thật! Trừ tiền thù lao ra, tôi tin tưởng các vị đều là người có trách nhiệm, hẳn là mọi người đã biết, nếu như không tìm được kim cương thì sẽ có hậu quả gì đúng không?” Molly trịnh trọng nói: “Hai mươi năm trước, cha tôi phạm phải sai lầm lớn, tạo ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng, mọi người không đích thân trải qua cho nên cũng không biết đâu đúng không? Cho nên tôi mong là vào hôm nay, sau hai mươi hai năm, tôi sẽ không giẫm vào vết xe đổ của cha mình. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng giải quyết chuyện kim cương một cách trọn vẹn, đừng lại để có người vô tội bỏ mạng vì nó nữa có được không?”
“Ừm...”
Sau khi mọi người nghe xong, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhưng đa số người đều gật đầu phụ họa theo.
“Xin nhờ các vị, nếu như có khó khăn gì thì cứ việc nói với tôi.” Molly chân thành gật đầu: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giải quyết giúp các vị!”
“Ừm, được rồi, được rồi!” Yusuf dẫn đầu nói: “Nếu đã vậy thì tất cả mọi người đều cố gắng hết sức đi!”
Vừa nói, ông ta đã vươn tay lục lọi một ít đồ vật trong hộp, rất tùy ý mà lấy một tờ bản thảo từ trong đó ra.
“Úi? Mấy người nhìn xem này, đây chẳng phải là đề thi trắc nghiệm trí tuệ mà Grimm đã đưa ra cho chúng ta à?” Vừa nói, ông ta đã mở bức tranh đó ra trước mặt mọi người.
“Đúng, có ấn tượng rất sâu đó, tôi đã làm sai cái đề này!” Tani Ichiro nói: “Giặc cướp thật sự đã uy hiếp máy bay là tiếp viên hàng không, chứ không phải là người tàn tật chống gậy đó!”
“Đúng vậy.” Sevan Barker phụ họa theo nói: “Giám sát hàng không rất nghiêm khắc, thiết bị của người tàn tật đều phải được kiểm tra theo thường lệ, cho nên súng ống mà giặc cướp sử dụng không thể nào là cây gậy của người tàn tật được!”
“Cái đề này hại tôi mất hai trăm nghìn bảng Anh đó!” Tani Ichiro ảo não nhớ lại.
“Ồ... tới xem cái đề này đi, bức tranh này chắc là đề cuối cùng đúng không?” Vừa nói, Yusuf lại lấy một bức tranh khác ra, chỉ lên chữ viết giới thiệu của bức tranh và nói: “Ảo thuật gia bị chết chìm! Như trong tranh kể lại thì lúc ảo thuật gia làm ma thuật chạy thoát thân khỏi bồn nước thì đã bị chết chìm, sau chuyện này thì cảnh sát đã chứng minh đạo cụ biểu diễn ma thuật của ảo thuật gia đã bị người khác động tay vào, chiếc chìa khóa được giấu dưới lưỡi của ảo thuật gia vốn không mở ra được!
“Ngoài ra, khi còn sống thì ảo thuật gia còn mua bảo hiểm tai nạn với giá cả rất đắt đỏ, người được lợi chính là vợ của anh ta. Hãy dựa vào bức tranh này để trả lời ai mới là hung thủ đã hại chết ảo thuật gia?”
“Cái đề này... Hình như lúc trước không có ai có thể kiên trì đến cuối cùng thì phải...” Lee Bon Seong người Hàn bỗng nhiên nhìn vào bức tranh rồi nói: “Nếu đã vậy thì không bằng chúng ta tới đoán thử xem, có lẽ sau lưng chuyện này có cất giấu đầu mối bí mật của Grimm đấy?”
Bình luận facebook