Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1300
Chương 1300 : Chương 1300
KÉO BÈ KÉO CÁNH
“Nhóc con, không phải quan hệ giữa con và con gái của Tịch Vĩ rất tốt à?” Trong phòng khách, Miêu Khôn đưa ý kiến cho Triệu Ngọc, nói: “Hay là thử đi nói chuyện với cô ta một chút, kéo cô ta vào nhóm mình đi! Mặc dù không cùng quốc tịch, nhưng dù sao cũng đều nói tiếng Trung Quốc mà!”
“Chuyện này... Có ích không?” Triệu Ngọc nhíu mày lại.
“Có thêm một người thì có thêm một phần sức mạnh...” Miêu Khôn suy nghĩ nói: “Tịch Vĩ là thám tử tư nổi tiếng nhất nước Mỹ, chắc chắn là ông ta có thể nhớ được chữ cái trên thẻ phòng của mình. Nhưng tiếc là toàn bộ thiết bị truyền tin đều đã bị cắt đứt rồi.” Miêu Khôn lắc đầu: “Bằng không thì có thể bảo người đẹp gọi điện thoại cho cha cô ta rồi!”
Vừa nhắc tới điện thoại, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy rất hài lòng, bởi vì hắn có máy tăng sóng điện thoại trong người, nên vốn không sợ không có cách liên lạc với bên ngoài.
Tuy nhiên, tình huống bây giờ còn chưa rõ ràng, vẫn chưa phải là thời điểm sử dụng đến nó. Vả lại, hắn còn chưa nghĩ ra được câu giải thích hợp lý, một khi sử dụng thì nên giải thích với Miêu Khôn thế nào đây?
“Thế nào, Tịch Vĩ nổi tiếng lắm ạ?” Hắn không thể làm gì khác hơn cho nên đành phải hỏi ngược lại một câu: “Sao con chưa nghe nói tới bao giờ nhỉ?”
“Loại thám tử tư như ông ta thì bình thường rất khiêm tốn.” Miêu Khôn trả lời: “Người bình thường rất khó tiếp xúc được! Nhưng mà, nếu nói trong nghề thì người này chính là một cao thủ số một số hai, còn là người quen của những nhân vật quan trọng ở nước Mỹ nữa! Không phải ta khoa trương đâu, chỉ cần ông ta chịu nhận thì chưa có trường hợp nào mà chưa giải quyết được cả! Nhất là bản lĩnh tìm người, có thể nói là hạng nhất trên thế giới, ngay cả bộ phận tình báo chuyên nghiệp cũng tự than thở không bằng.”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu, không nói thêm gì cả.
“Hừ, thằng nhóc thối, ta biết con nghĩ cái gì rồi!” Bỗng nhiên, Miêu Khôn sa sầm mặt mà quát lên: “Chắc chắn là con đang lấy con gái của Tịch Vĩ ra so sánh với Anh Anh nhà ta! Nói cho con biết, con đừng hòng có suy nghĩ sai lệch, Tịch Vĩ có độc, không đụng vào được đâu!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Vả lại, đừng thấy đều là người Trung Quốc nhưng lập trường hai bên lại không giống nhau đâu. Cho nên con có thể lợi dụng con gái của Tịch Vĩ, nhưng tuyệt đối không được rơi vào đó! Có câu nói là tò mò hại chết con mèo, ham muốn hại chết con chó, con vốn là...”
“Ôi trời ơi, được rồi, cha có phiền hay không vậy? Sao mà cái đề tài nào cũng có thể dẫn tới thuyết giáo vậy chứ?” Triệu Ngọc không thể kìm nén được mà nói: “Nói cho cha biết nhé, chỗ con có một câu châm ngôn, gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, cha cũng phải làm một tấm gương tốt cho con mới phải chứ?”
“Con... Ừm...” Miêu Khôn lập tức cứng họng lại, sắc mặt vô cùng khó chịu.
“Con không hiểu...” Triệu Ngọc giang tay ra nói: “Lúc này mới có bao nhiêu người chứ? Kém hơn số mười ba rất nhiều thì phải? Cho dù có thể gom đủ chữ cái của mỗi người thì cũng chưa đủ mà, thế thì phải phá giải vụ kim cương thế nào đây?”
“Không vấn đề gì, chữ cái tiếng Anh không phong phú như chữ Hán của chúng ta.” Miêu Khôn nói: “Chỉ cần có được một nửa chữ trở lên là đã có thể thực hiện trò chơi giải đố rồi, cứ thay phiên thử nghiệm hai mươi sáu chữ cái thôi! Huống chi, ta còn biết thêm một chữ cái của lão Ấn Độ đó nữa mà! P-a...” Miêu Khôn cố gắng phân biệt rõ: “P của ta là viết in hoa, a của lão Ấn Độ là viết thường, xem ra, đầu mối mà Grimm để lại cũng cần phải phân biệt lớn nhỏ để viết! Ta thật sự rất muốn biết, của người khác là cái gì...”
“Ấy?” Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội hỏi: “Sư tỷ Dagger á? Cha và cô ta quan hệ tốt như vậy thì sao không kéo cô ta vào nhóm luôn?”
“Không được, không được!” Miêu Khôn vội vàng xua tay: “Lập trường không giống nhau, lập trường không giống nhau, quan hệ tốt thì quan hệ tốt thôi, nhưng còn chưa tốt đến mức độ đó...”
“Không phải chứ? Đều đã lên giường rồi mà, còn muốn tốt đến mức độ nào nữa?” Triệu Ngọc khẽ lầm bầm ra một câu.
“Con nói cái gì? Con đừng có mà nói bậy bạ nha! Ta với cô ta... Ừm... Ừm...” Ánh mắt Miêu Khôn chợt chột dạ, yếu ớt cãi lại: “Khẩu vị của ta đâu có nặng như vậy? Ai lại vừa ý một người phụ nữ cường tráng như thế chứ?”
Hừ...
Triệu Ngọc khinh bỉ trong lòng, khẩu có vị có nặng hay không thì trong lòng ông tự hiểu rõ.
“Tuyệt đối không được.” Miêu Khôn hạ thấp giọng xuống nói: “Đừng thấy Juliet ngoài mặt thì nhiệt tình nhưng thật ra cô ta là một động vật chuẩn máu lạnh, kết minh với cô ta thì chúng ta chỉ biết tự mình chuốc lấy cực khổ vào thân thôi!”
“Vậy... Cái người Latinh và người da đen vẫn luôn nói chuyện giúp cha đó.” Triệu Ngọc lại hỏi: “Hai người họ thì thế nào?”
“Không được, không được,” Miêu Khôn không cần suy nghĩ đã phản đối: “Hai người đó đều là miệng nam mô nhưng bụng một bồ dao găm đó, đều là cái thứ nham hiểm, hợp tác với bọn họ thì coi chừng bị bọn họ chơi xấu!”
“Vậy còn người Trung Đông thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Hai người trò chuyện hợp ý đến vậy mà, quan hệ thế nào?”
“Đó là một tên thương nhân lòng dạ đen tối, miệng lưỡi trơn tru.” Miêu Khôn nói: “Con không bao giờ có thể lấy được một lời nói thật từ trong miệng của ông ta. Hợp tác với ông ta còn không bằng đi liên minh với Jacob còn đáng tin hơn đấy!”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc lắc đầu cười khổ.
“Con không cần phải suy nghĩ nữa.” Miêu Khôn nói: “Tên Nhật Bản và Lee Bon Seong thì càng không cần phải nhắc tới, bên trong đám người đó cũng chỉ có con gái của Tịch Vĩ là hơi đáng tin thôi, nhưng tiếc là cô ta lại không biết chữ cái của Tịch Vĩ!”
“Trong đống quan hệ qua lại này của cha, không còn người nào ổn thì phải?” Triệu Ngọc buồn rầu: “Chúng ta bị kẹt ở đảo Kỳ Tích, bị bắt ép đi tìm kim cương thì đã đành, đằng này con còn phải cùng cha đối mặt với hai tên kẻ thù không đội trời chung có thể dồn cha vào chỗ chết bất cứ lúc nào nữa chứ, đây quả thực là...”
“Chế giễu ta cũng không có ích lợi gì! Ta cũng đã quen rồi...” Miêu Khôn duỗi tay cầm một chai rượu vang được trưng bày trên kệ rượu lên, sau đó vừa đi vào phòng bếp tìm đồ khui vừa nói: “Mới vừa nãy, Sevan Barker và Jacob có nói rằng tối nay bọn họ muốn ở trong phòng uống một ly... Theo ta thấy thì chúng ta nên lợi dụng cơ hội tốt này, tối nay đi qua đó nghe lén xem sao...” Miêu Khôn tìm thấy đồ khui, bèn nhanh tay mở cái nắp chai rồi nói: “Quan hệ giữa hai người đó khá tốt, nói không chừng bọn họ sẽ nhắc tới mật mã của bọn họ nữa!”
“Thôi đi, người ở nơi này đều tu thành tinh cả rồi, làm sao mà cha nghe lén được?” Triệu Ngọc hỏi: “Cha có mang thiết bị theo không?”
“Không... Nhưng mà...” Miêu Khôn nhấp một ngụm rượu vang, sau đó móc điện thoại di động của mình ra, nói: “Mặc dù điện thoại di động đã không có tín hiệu, nhưng thu âm một đoạn cũng không thành vấn đề đúng không?”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu.
“Cho nên...” Miêu Khôn vỗ lên bả vai Triệu Ngọc, vừa đưa điện thoại di động tới trong tay Triệu Ngọc: “Nhiệm vụ nặng nề này đành giao lại cho con vậy! Chắc chắn đến chiều thì mọi người đều sẽ đi ra ngoài tìm đầu mối, sau đó con đến phòng của Jacob để lắp máy nghe lén đi!”
“Ừm... Tại sao lại là con?” Triệu Ngọc không phục.
“Đương nhiên là con rồi, nếu như ta bị bọn họ bắt được thì chẳng phải cánh tay già cả đôi chân già cả này của ta sẽ bị bọn họ đánh tàn phế luôn à?” Miêu Khôn nói một cách vô cùng đường hoàng.
“Như vậy đúng là vô lý quá rồi, cha không sợ bọn họ sẽ đánh con tàn phế hả?” Sau khi xem thường và khinh bỉ cha vợ xong, Triệu Ngọc lại không hề khách sáo chút nào, trả điện thoại di động lại rồi nói: “Được rồi, con khuyên cha này, cha vẫn nên bình tĩnh lại chút đi, đừng có nóng vội! Tình hình bây giờ vẫn chưa có gì rõ ràng, mỗi một người đều có tính toán riêng. Suy nghĩ cho kĩ vào, chúng ta càng nên bình tĩnh, yên lặng theo dõi diễn biến mới đúng, không nên tùy tiện ra tay! Một khi bị người khác bắt được nhược điểm thì lại càng không dễ chơi hơn!”
“Ừm...” Miêu Khôn lại uống một ngụm rượu, bỗng nhiên cảm thấy Triệu Ngọc nói có lý, lúc này mới chịu dằn lòng xuống mà ngồi lên ghế salon.
“Vả lại...” Triệu Ngọc nhìn về phía cửa rồi nói: “Con có một loại dự cảm rằng chúng ta không cần phải chủ động ra trận đâu, chẳng mấy chốc sẽ có người tới tìm chúng ta thương lượng thôi!”
Không nghĩ tới, Triệu Ngọc còn chưa nói dứt câu thì cửa phòng đã bị người nào đó gõ cốc cốc cốc rồi.
“Mẹ kiếp... Thần kỳ như vậy à?” Miêu Khôn lập tức duỗi thẳng cổ, trên mặt lộ ra vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
Triệu Ngọc búng ngón tay cái tách về phía ông, ý là bảo ông tạm tránh đi một lúc.
Lúc này, Miêu Khôn mới định thần lại, vội vàng nhẹ nhàng trốn vào trong nhà vệ sinh...
KÉO BÈ KÉO CÁNH
“Nhóc con, không phải quan hệ giữa con và con gái của Tịch Vĩ rất tốt à?” Trong phòng khách, Miêu Khôn đưa ý kiến cho Triệu Ngọc, nói: “Hay là thử đi nói chuyện với cô ta một chút, kéo cô ta vào nhóm mình đi! Mặc dù không cùng quốc tịch, nhưng dù sao cũng đều nói tiếng Trung Quốc mà!”
“Chuyện này... Có ích không?” Triệu Ngọc nhíu mày lại.
“Có thêm một người thì có thêm một phần sức mạnh...” Miêu Khôn suy nghĩ nói: “Tịch Vĩ là thám tử tư nổi tiếng nhất nước Mỹ, chắc chắn là ông ta có thể nhớ được chữ cái trên thẻ phòng của mình. Nhưng tiếc là toàn bộ thiết bị truyền tin đều đã bị cắt đứt rồi.” Miêu Khôn lắc đầu: “Bằng không thì có thể bảo người đẹp gọi điện thoại cho cha cô ta rồi!”
Vừa nhắc tới điện thoại, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy rất hài lòng, bởi vì hắn có máy tăng sóng điện thoại trong người, nên vốn không sợ không có cách liên lạc với bên ngoài.
Tuy nhiên, tình huống bây giờ còn chưa rõ ràng, vẫn chưa phải là thời điểm sử dụng đến nó. Vả lại, hắn còn chưa nghĩ ra được câu giải thích hợp lý, một khi sử dụng thì nên giải thích với Miêu Khôn thế nào đây?
“Thế nào, Tịch Vĩ nổi tiếng lắm ạ?” Hắn không thể làm gì khác hơn cho nên đành phải hỏi ngược lại một câu: “Sao con chưa nghe nói tới bao giờ nhỉ?”
“Loại thám tử tư như ông ta thì bình thường rất khiêm tốn.” Miêu Khôn trả lời: “Người bình thường rất khó tiếp xúc được! Nhưng mà, nếu nói trong nghề thì người này chính là một cao thủ số một số hai, còn là người quen của những nhân vật quan trọng ở nước Mỹ nữa! Không phải ta khoa trương đâu, chỉ cần ông ta chịu nhận thì chưa có trường hợp nào mà chưa giải quyết được cả! Nhất là bản lĩnh tìm người, có thể nói là hạng nhất trên thế giới, ngay cả bộ phận tình báo chuyên nghiệp cũng tự than thở không bằng.”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu, không nói thêm gì cả.
“Hừ, thằng nhóc thối, ta biết con nghĩ cái gì rồi!” Bỗng nhiên, Miêu Khôn sa sầm mặt mà quát lên: “Chắc chắn là con đang lấy con gái của Tịch Vĩ ra so sánh với Anh Anh nhà ta! Nói cho con biết, con đừng hòng có suy nghĩ sai lệch, Tịch Vĩ có độc, không đụng vào được đâu!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Vả lại, đừng thấy đều là người Trung Quốc nhưng lập trường hai bên lại không giống nhau đâu. Cho nên con có thể lợi dụng con gái của Tịch Vĩ, nhưng tuyệt đối không được rơi vào đó! Có câu nói là tò mò hại chết con mèo, ham muốn hại chết con chó, con vốn là...”
“Ôi trời ơi, được rồi, cha có phiền hay không vậy? Sao mà cái đề tài nào cũng có thể dẫn tới thuyết giáo vậy chứ?” Triệu Ngọc không thể kìm nén được mà nói: “Nói cho cha biết nhé, chỗ con có một câu châm ngôn, gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, cha cũng phải làm một tấm gương tốt cho con mới phải chứ?”
“Con... Ừm...” Miêu Khôn lập tức cứng họng lại, sắc mặt vô cùng khó chịu.
“Con không hiểu...” Triệu Ngọc giang tay ra nói: “Lúc này mới có bao nhiêu người chứ? Kém hơn số mười ba rất nhiều thì phải? Cho dù có thể gom đủ chữ cái của mỗi người thì cũng chưa đủ mà, thế thì phải phá giải vụ kim cương thế nào đây?”
“Không vấn đề gì, chữ cái tiếng Anh không phong phú như chữ Hán của chúng ta.” Miêu Khôn nói: “Chỉ cần có được một nửa chữ trở lên là đã có thể thực hiện trò chơi giải đố rồi, cứ thay phiên thử nghiệm hai mươi sáu chữ cái thôi! Huống chi, ta còn biết thêm một chữ cái của lão Ấn Độ đó nữa mà! P-a...” Miêu Khôn cố gắng phân biệt rõ: “P của ta là viết in hoa, a của lão Ấn Độ là viết thường, xem ra, đầu mối mà Grimm để lại cũng cần phải phân biệt lớn nhỏ để viết! Ta thật sự rất muốn biết, của người khác là cái gì...”
“Ấy?” Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội hỏi: “Sư tỷ Dagger á? Cha và cô ta quan hệ tốt như vậy thì sao không kéo cô ta vào nhóm luôn?”
“Không được, không được!” Miêu Khôn vội vàng xua tay: “Lập trường không giống nhau, lập trường không giống nhau, quan hệ tốt thì quan hệ tốt thôi, nhưng còn chưa tốt đến mức độ đó...”
“Không phải chứ? Đều đã lên giường rồi mà, còn muốn tốt đến mức độ nào nữa?” Triệu Ngọc khẽ lầm bầm ra một câu.
“Con nói cái gì? Con đừng có mà nói bậy bạ nha! Ta với cô ta... Ừm... Ừm...” Ánh mắt Miêu Khôn chợt chột dạ, yếu ớt cãi lại: “Khẩu vị của ta đâu có nặng như vậy? Ai lại vừa ý một người phụ nữ cường tráng như thế chứ?”
Hừ...
Triệu Ngọc khinh bỉ trong lòng, khẩu có vị có nặng hay không thì trong lòng ông tự hiểu rõ.
“Tuyệt đối không được.” Miêu Khôn hạ thấp giọng xuống nói: “Đừng thấy Juliet ngoài mặt thì nhiệt tình nhưng thật ra cô ta là một động vật chuẩn máu lạnh, kết minh với cô ta thì chúng ta chỉ biết tự mình chuốc lấy cực khổ vào thân thôi!”
“Vậy... Cái người Latinh và người da đen vẫn luôn nói chuyện giúp cha đó.” Triệu Ngọc lại hỏi: “Hai người họ thì thế nào?”
“Không được, không được,” Miêu Khôn không cần suy nghĩ đã phản đối: “Hai người đó đều là miệng nam mô nhưng bụng một bồ dao găm đó, đều là cái thứ nham hiểm, hợp tác với bọn họ thì coi chừng bị bọn họ chơi xấu!”
“Vậy còn người Trung Đông thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Hai người trò chuyện hợp ý đến vậy mà, quan hệ thế nào?”
“Đó là một tên thương nhân lòng dạ đen tối, miệng lưỡi trơn tru.” Miêu Khôn nói: “Con không bao giờ có thể lấy được một lời nói thật từ trong miệng của ông ta. Hợp tác với ông ta còn không bằng đi liên minh với Jacob còn đáng tin hơn đấy!”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc lắc đầu cười khổ.
“Con không cần phải suy nghĩ nữa.” Miêu Khôn nói: “Tên Nhật Bản và Lee Bon Seong thì càng không cần phải nhắc tới, bên trong đám người đó cũng chỉ có con gái của Tịch Vĩ là hơi đáng tin thôi, nhưng tiếc là cô ta lại không biết chữ cái của Tịch Vĩ!”
“Trong đống quan hệ qua lại này của cha, không còn người nào ổn thì phải?” Triệu Ngọc buồn rầu: “Chúng ta bị kẹt ở đảo Kỳ Tích, bị bắt ép đi tìm kim cương thì đã đành, đằng này con còn phải cùng cha đối mặt với hai tên kẻ thù không đội trời chung có thể dồn cha vào chỗ chết bất cứ lúc nào nữa chứ, đây quả thực là...”
“Chế giễu ta cũng không có ích lợi gì! Ta cũng đã quen rồi...” Miêu Khôn duỗi tay cầm một chai rượu vang được trưng bày trên kệ rượu lên, sau đó vừa đi vào phòng bếp tìm đồ khui vừa nói: “Mới vừa nãy, Sevan Barker và Jacob có nói rằng tối nay bọn họ muốn ở trong phòng uống một ly... Theo ta thấy thì chúng ta nên lợi dụng cơ hội tốt này, tối nay đi qua đó nghe lén xem sao...” Miêu Khôn tìm thấy đồ khui, bèn nhanh tay mở cái nắp chai rồi nói: “Quan hệ giữa hai người đó khá tốt, nói không chừng bọn họ sẽ nhắc tới mật mã của bọn họ nữa!”
“Thôi đi, người ở nơi này đều tu thành tinh cả rồi, làm sao mà cha nghe lén được?” Triệu Ngọc hỏi: “Cha có mang thiết bị theo không?”
“Không... Nhưng mà...” Miêu Khôn nhấp một ngụm rượu vang, sau đó móc điện thoại di động của mình ra, nói: “Mặc dù điện thoại di động đã không có tín hiệu, nhưng thu âm một đoạn cũng không thành vấn đề đúng không?”
“À...” Triệu Ngọc gật đầu.
“Cho nên...” Miêu Khôn vỗ lên bả vai Triệu Ngọc, vừa đưa điện thoại di động tới trong tay Triệu Ngọc: “Nhiệm vụ nặng nề này đành giao lại cho con vậy! Chắc chắn đến chiều thì mọi người đều sẽ đi ra ngoài tìm đầu mối, sau đó con đến phòng của Jacob để lắp máy nghe lén đi!”
“Ừm... Tại sao lại là con?” Triệu Ngọc không phục.
“Đương nhiên là con rồi, nếu như ta bị bọn họ bắt được thì chẳng phải cánh tay già cả đôi chân già cả này của ta sẽ bị bọn họ đánh tàn phế luôn à?” Miêu Khôn nói một cách vô cùng đường hoàng.
“Như vậy đúng là vô lý quá rồi, cha không sợ bọn họ sẽ đánh con tàn phế hả?” Sau khi xem thường và khinh bỉ cha vợ xong, Triệu Ngọc lại không hề khách sáo chút nào, trả điện thoại di động lại rồi nói: “Được rồi, con khuyên cha này, cha vẫn nên bình tĩnh lại chút đi, đừng có nóng vội! Tình hình bây giờ vẫn chưa có gì rõ ràng, mỗi một người đều có tính toán riêng. Suy nghĩ cho kĩ vào, chúng ta càng nên bình tĩnh, yên lặng theo dõi diễn biến mới đúng, không nên tùy tiện ra tay! Một khi bị người khác bắt được nhược điểm thì lại càng không dễ chơi hơn!”
“Ừm...” Miêu Khôn lại uống một ngụm rượu, bỗng nhiên cảm thấy Triệu Ngọc nói có lý, lúc này mới chịu dằn lòng xuống mà ngồi lên ghế salon.
“Vả lại...” Triệu Ngọc nhìn về phía cửa rồi nói: “Con có một loại dự cảm rằng chúng ta không cần phải chủ động ra trận đâu, chẳng mấy chốc sẽ có người tới tìm chúng ta thương lượng thôi!”
Không nghĩ tới, Triệu Ngọc còn chưa nói dứt câu thì cửa phòng đã bị người nào đó gõ cốc cốc cốc rồi.
“Mẹ kiếp... Thần kỳ như vậy à?” Miêu Khôn lập tức duỗi thẳng cổ, trên mặt lộ ra vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
Triệu Ngọc búng ngón tay cái tách về phía ông, ý là bảo ông tạm tránh đi một lúc.
Lúc này, Miêu Khôn mới định thần lại, vội vàng nhẹ nhàng trốn vào trong nhà vệ sinh...
Bình luận facebook