• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (81 Viewers)

  • Chap-1285

Chương 1285 : Chương 1285NHẬP GIA TÙY TỤC







Sau khi máy bay trực thăng thả đám người Triệu Ngọc xuống, liền nhanh chóng bay về. Chắc là đi đón Jacob, người bị Miêu Khôn đạp xuống máy bay.



Lúc này, mọi người đứng trên bãi đất hoang đảo đã có thể nhìn thấy phía bên phải trước mặt xuất hiện một hòn đảo lớn.



Do khoảng cách rất gần còn có thể nhìn thấy rừng cây nhân tạo, cùng với một số kiến trúc cổ xưa.



“Đúng vậy!” Miêu Khôn đoán được tâm tư của Triệu Ngọc, lập tức giới thiệu: “Nơi đó chính là đảo Kỳ Tích! Hình dáng của nó giống như trái tim khác thường, cho nên người dân địa phương còn gọi là đảo Trái Tim. Đừng thấy từ chỗ này nhìn hòn đảo không lớn mấy, nhưng đảo Kỳ Tích ít nhất cũng được hai kilomet vuông! Cho nên đảo lớn như vậy, nếu Grimm thật sự có ý định bán, ta cũng phải cân nhắc mới được!”



“Ồ?” Triệu Ngọc nhướn mày: “Nói như vậy, cha nhất định rất rành trong mấy việc mua đảo rồi? Vậy có thể tiết lộ một chút cho con, cha đã mua bao nhiêu đảo rồi không?”



“Biến biến biến...” Miêu Khôn nhíu mày: “Suốt ngày chỉ quan tâm đến tiền của ta, ta nói cho con hay, nếu con dám làm chuyện có lỗi với Miêu Miêu, ta không cho con gì hết dù chỉ một đồng!”



“Cái gì chứ!” Triệu Ngọc giả vờ vô tội: “Con chỉ là đang suy nghĩ, sau này con với Miêu Miêu có thời gian, đến đảo nào của cha để nghỉ ngơi thôi!”



“Đừng nghĩ nữa, cho dù có cũng không thể nói...”



Trong lúc hai người đang nói chuyện, đã có thể nhìn thấy hai chiếc ca nô lao tới từ đảo đối diện.



Có điều do khoảng cách giữa hai đảo khá xa, nhắm chừng cũng cần ít nhất mười phút, ca nô mới có thể đến nơi.



“Cái gì vậy trời? Ông già Grimm này...” Lúc này, Triệu Ngọc nghe thấy vị sư tỷ Dagger nhỏ giọng nói: “Nếu biết chúng ta đến, vì sao không cho ca nô ở đây đợi chúng ta? Có phải ông ta lại muốn giở trò hay không?”



“Hừm...” Triệu Ngọc vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, vừa nói với Miêu Khôn: “Cha vợ à, nói cả ngày trời, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể tham dự cuộc họp salon thám tử này vậy?”



“Con số cụ thể thì ta không rõ lắm...” Miêu Khôn ngẫm nghĩ nói: “Ta đoán người mà Grimm mời có lẽ là nhóm bạn cũ tham gia lần trước, nếu là lần trước ít nhất cũng mười ba người!”



“Có điều... quá sức rồi!”



“Ồ, giống như Lee Hyeon Seong người Hàn Quốc kia? Đã ‘vào’ rồi?” Triệu Ngọc hỏi.



“Là Lee Bon Seong.” Miêu Khôn chỉnh lại, sau đó cảm thán nói: “Đi vào còn đỡ, còn có một số người đã không còn trên đời nữa rồi! Dù sao cuộc gặp mặt lần trước đã qua mười năm rồi, cảnh còn người mất, ài!”



“Ồ...” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Lần gặp mặt trước, mọi người làm gì?” Có phải là có ‘hoạt động’ thú vị gì không?”



“Hừ, nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng của con, sao ta lại cảm thấy không yên tâm vậy!” Miêu Khôn lầm bầm: “Con nhất định phải nhớ lấy, con là con rể của Miêu Khôn ta, nếu như con lăng nhăng bừa bãi ở bên ngoài, có thói trăng hoa ong bướm sẽ phá hoại danh tiếng của ta.”



“Gì chứ...” Tuy Miêu Khôn nói trúng tim đen mình, nhưng Triệu Ngọc nào thừa nhận, lập tức sửng cồ nói: “Con chỉ là muốn hỏi cha, cuộc họp mặt salon sẽ tổ chức những hoạt động gì? Để con chuẩn bị tâm lý! Sao cha có thể nghĩ xấu như vậy chứ?”



“Ừm...” Miêu Khôn ngẫm nghĩ rồi nói: “Thực ra... cũng không có gì đặc biệt! Chỉ là tụ lại một chỗ, trò chuyện về tình hình của mỗi người, nói về những vụ án kỳ lạ mà mỗi người gặp phải, v.v…! Đương nhiên vì để tăng bầu không khí, Grimm quả thực đã tổ chức một số hoạt động, có điều không phải là những hoạt động dơ bẩn mà con nghĩ, mà là những hoạt động có liên quan đến suy luận trinh thám! Ví dụ như... những việc thông qua suy luận trinh thám sẽ càng thú vị hơn.” Miêu Khôn hồi tưởng: “Đưa ra hai mươi đề giống y như nhau cho mỗi người, ai trả lời được thì có thể nhận được phần thưởng là hai trăm nghìn bảng Anh! Nhưng mà chỉ cần sai một câu, thì thua!”



“Ngoài ra, còn có một số trò chơi suy luận nhỏ, đều là những trò chơi của đám Scotland Yard... Thực ra, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Mục đích tổ chức cuộc họp mặt salon thám tử của Grimm, chẳng phải vì ông ta đam mê công việc, có hứng thú thật sự với những vụ án kỳ lạ trên thế giới. Mục đích thật sự của ông ta, chẳng qua là muốn dò la tin tức từ chúng ta, thông qua cuộc gặp mặt để có được thông tin có lợi với ông ta.”



“Con biết không?” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Đối với những người cấp cao mà nói, thứ mà bọn họ thích nhất chính là tin tức! Có những lúc cái giá của một tin tức khó mà ước tính được!”



“Đương nhiên, Grimm như vậy, những khách VIP tham gia tiệc cũng vậy! Đều đến vì có được nhiều tin tức hơn! Hiểu chưa?”



“Ồ... hiểu rồi!” Sau khi Triệu Ngọc gật đầu, lại hỏi tiếp: “Nếu như đã có ích với mọi người, vậy tại sao không tổ chức mỗi năm một lần?”



“Con hỏi ta, ta hỏi ai?” Miêu Khôn thì thầm bên tai Triệu Ngọc: “Có điều người tham gia tiệc năm đó đều có bối cảnh, không có kẻ nào tầm thường. Có lẽ là do mọi người quá bận, không có thời gian tụ tập chăng?”



“Hừm... Có điều nghe qua đúng là rất thú vị!” Triệu Ngọc quay sang nhìn chiếc ca nô vùn vụt lao tới, hơi kích động.



Lúc này, Juliet kéo Miêu Khôn qua một bên, hai người trò chuyện với nhau bằng tiếng Pháp.



Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể nghe được, Juliet cũng đang lo lắng Jacob có thể gây bất lợi cho Miêu Khôn, đang bày mưu tính kế cho Miêu Khôn.



Hừ...



Ánh mắt Triệu Ngọc nhìn về phía Miêu Khôn tỏ vẻ khinh thường, bởi vì hắn có thể nhìn ra, ánh mắt mập mờ của ông khi nói chuyện với Juliet, động tác thân mật, rõ ràng đã từng tiếp xúc thân mật.



Lão già này mở miệng với mình thì đầy nhân nghĩa đạo đức, cái này không yên tâm cái kia không đồng ý, ngược lại ông ấy thì trăng hoa ong bướm bên ngoài, phong lưu, thật là giả dối...



Cùng lúc đó, nhà văn Nhật Bản gầy như que củi kia lại ngồi xổm bên bờ biển, đang nghiêm túc ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ.



Triệu Ngọc đoán có lẽ tên này đang tìm kiếm linh cảm sáng tác chăng?



Không bao lâu sau, ca nô cuối cùng cũng đến nơi.



Tổng cộng có hai chiếc ca nô đến đón bọn họ, người điều khiển ca nô giống như vị quản lý trước đó đều nói tiếng Anh tiêu chuẩn, vừa xin lỗi vì sự chậm trễ của bọn họ, vừa mời bọn họ lên thuyền.



Nhưng mà một chuyện khiến Triệu Ngọc bất ngờ đã xảy ra. Khi lên thuyền, người điều khiển đột nhiên yêu cầu Triệu Ngọc ngồi chiếc ca nô khác, không để hắn ngồi chung với ba người Miêu Khôn.



Why?



Triệu Ngọc không hiểu, Miêu Khôn cũng tỏ vẻ khó hiểu.



Người điều khiển lại giải thích, nói đây là yêu cầu của ông chủ, tất cả những người mới tham gia cuộc họp salon thám tử lần này đều phải tách riêng với người cũ, đi tuyến đường khác.



“No, no, no...” Miêu Khôn lập tức phản đối, chỉ vào Triệu Ngọc nói: “Cậu ta không hiểu tiếng Anh, nếu như không đi theo tôi, cậu ta không thể nào trao đổi với những người khác!”



“No, no, no...” Nhưng mà thái độ của người điều khiển rất kiên quyết, nói bọn họ đều là nghe theo lệnh của ông chủ mà làm việc, không cách nào thay đổi. Hơn nữa, anh ta nhiều lần nhấn mạnh an toàn, sẽ bảo đảm Triệu Ngọc không gặp phải nguy hiểm.



Thái độ Miêu Khôn lại kiên quyết giải thích với bọn họ, một mặt yêu cầu gọi điện cho Grimm, một mặt bắt đầu uy hiếp đối phương, nếu như không để Triệu Ngọc đi với mình, vậy ông sẽ rút lui.



Nhưng mà đối phương không hề muốn thay đổi ý định, nhất quyết không đồng ý.



“Được rồi, được rồi!” Thấy sự việc rơi vào cục diện bế tắc, cuối cùng Triệu Ngọc đứng ra nói với Miêu Khôn: “Không sao, không sao! Nếu như người ta đã yêu cầu như thế, vậy thì đành phải nhập gia tùy tục thôi!”



“Yên tâm đi cha vợ, dù gì con cũng là thám tử Trung Quốc, sẽ không có chuyện gì đâu!” Triệu Ngọc cười xấu xa bên tai Miêu Khôn: “Con sẽ để cho tên Grimm gì đó, hối hận khi tách con với cha ra! Ha ha ha...”



“...” Lần này, rốt cuộc cũng đến lượt Miêu Khôn cạn lời, bởi vì từ giọng cười xấu xa của Triệu Ngọc, ông cảm nhận được có gì đó không ổn...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom