Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1284
Chương 1284 : Chương 1284ĐỀU CHUYỆN KỲ LẠ
Mẹ nó, ông ấy dám làm như vậy à?
Trong chốc lát, Triệu Ngọc rối đến loạn lên, hoàn toàn không ngờ rằng cha vợ của mình lại thô bạo ngang ngược, xấu tính đến đỉnh điểm.
“Ừm... ngài Miêu.” Lúc này, nhân viên quản lý bị dọa sợ, vội nói: “Ngài làm như vậy, không tốt lắm? Jacob cũng là khách quý của ông chủ, chúng ta sao có thể...”
Nhưng mà Miêu Không không quan tâm đến lời khuyên của nhân viên quản lý, chỉ tay vào Triệu Ngọc, dùng tiếng Anh nói: “Nhìn xem chuyện tốt của con kia, con đẩy ta làm gì?”
“Tôi...” Triệu Ngọc tựa như bị đốt thành tro, cạn lời.
Từ trước tới nay, hắn cho là bản thân đã đủ vô sỉ rồi, nhưng nay so sánh với cha vợ, hắn cảm thấy mình thật kém cỏi.
“Này, tại sao vẫn chưa đi? À không, còn không cất cánh?” Miêu Khôn thúc giục nói.
“Ngài Miêu, ngài như vậy thật sự không được...” Nhân viên quản lý như phát điên.
Lúc này, Jacob to con đã bò dậy từ dưới đất, vốn anh ta đã tức giận, nay càng tức giận hơn, đến mức nổi trận lôi đình, vừa lớn tiếng gầm rú, vừa vỗ vào máy bay.
“Này.” Miêu Khôn dùng ánh mắt tà dị, biểu cảm lạnh nhạt nói với nhân viên quản lý: “Cậu cũng nhìn thấy rồi đó, nếu như bây giờ để anh chàng ở ngoài kia vào, nơi này rất có thể sẽ trở thành hiện trường giết người, yến tiệc của ông chủ cậu cũng không thể cử hành nữa!”
“Việc này...” Mặt của nhân viên quản lý vặn vẹo.
“Cho nên mau cất cánh đi!” Miêu Khôn lạnh lùng nói: “Máy bay này của chúng ta vốn không rộng lắm, để cậu ta đi chuyến sau đi!”
Nói xong, Miêu Khôn lại trêu ghẹo Triệu Ngọc: “Thằng nhóc, lần này con đừng làm loạn nữa, nếu đẩy ta xuống máy bay thì không xong đâu, ha ha...”
Nhìn thấy tình cảnh này, Tani Ichiro và Juliet đều cảm thấy vô cùng ngại ngùng và khó xử, Juliet lắc đầu cười ngượng, dùng tiếng Pháp nói: “Miêu, anh vẫn tinh nghịch như vậy...”
“Ài!” Nhân viên quản lý than thở, không còn cách nào khác, đành phải ra hiệu cất cánh với phi công...
Vừa nhìn thấy cánh quạt máy bay quay tròn, Jacob to con kia liền đứng ra bên ngoài, chờ đến khi lui đến khu vực an toàn, lúc này mới tức giận đến nỗi nhe nanh múa vuốt, chửi ầm lên lần nữa.
Nhưng mà, cho dù giọng nói của anh ta có lớn thế nào, cũng không áp nổi tiếng động cơ của cánh quạt.
Máy bay trực thăng rất nhanh đã bay lên không trung,
Bỏ lại Jacob đang ầm ĩ...
“Ừm...”
Triệu Ngọc dùng ánh mắt kinh dị nhìn cha vợ của mình, lần đầu cảm giác được uy lực của Miêu Khôn, còn lớn hơn cả trong suy nghĩ của hắn.
“Ừm... cha vợ à.” Triệu Ngọc làm bộ không nghe hiểu tiếng Anh, dùng tiếng Trung cẩn thận nói: “Vừa rồi tên kia nói gì vậy? Có phải cha đã cắm sừng anh ta không? Làm gì mà vừa thấy mặt đã muốn giết người...”
“A? Cái gì?” Ai ngờ, bởi vì tiếng máy bay, Miêu Khôn há to mồm hỏi: “Con nói gì, không nghe rõ...”
“...” Triệu Ngọc nhíu mày, đúng là âm thanh của máy bay rất lớn, nhưng rõ ràng Miêu Khôn đang giả vờ ngây ngốc.
Ài!
Triệu Ngọc tự than thở một tiếng, trong lòng thầm nói ở đây đều là những con người kỳ lạ, những câu chuyện kỳ lạ!
Chuyến hành trình đảo Fiji này, hắn cảm giác như là đang nằm mơ vậy, hắn vốn cho rằng chỉ là theo Miêu Khôn đến cái đảo nhỏ nào đó, tham gia buổi tiệc của đại gia phú hào nào đó mà thôi.
Mặc dù là chủ đề thám tử, nhưng ít ra sẽ không xảy ra chuyện lớn gì chứ?
Nhưng mà màn gặp mặt vừa rồi lại làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy không chắc chắn.
Sư tỷ Dagger nước Pháp, tác giả suy luận biến thái Nhật Bản, lại thêm người đàn ông xăm mình và cha vợ có tính khoa trương, những người này đang phá vỡ sự hiểu biết của Triệu Ngọc. Khiến hắn dường như ngửi được hương vị không ổn.
Thế là Triệu Ngọc nhịn không được mà nhìn về phía giao diện hệ thống của mình.
Trước khi lên đường, vì muốn xem hung cát, hắn đã mở một quẻ, nhưng mà quẻ văn vô cùng bình thường, chính là một quẻ “Ly Chấn”.
Ly đại diện cho bạn bè, Chấn đại diện cho địa vị, hai loại quẻ văn đối với hành trình salon thám tử hết sức bình thường.
Cũng chính vì vậy, Triệu Ngọc mới yên tâm đến thế.
Nhưng mà, mặc dù quẻ văn ổn định, nhưng nhớ lại biểu hiện dị thường vừa rồi của Miêu Khôn, bỗng nhiên hắn cảm thấy tất cả đều đã thay đổi.
Có điều mặc dù Triệu Ngọc đã linh tính sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng nghĩ tới những nhân vật kỳ lạ này, hắn lại nảy sinh ra sự hưng phấn.
Thế là, vì để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, hắn âm thầm mở đạo cụ hệ thống, lựa chọn dùng máy thăm dò tàng hình.
Bên cạnh tiếng động cơ của cánh quạt, máy bay trực thăng tăng tốc độ, chỉ chốc lát đã bay đến biển trời mênh mông.
Cảnh biển ở nơi này cực đẹp, trong lục có lam, tựa như bảo thạch.
Tình cờ Triệu Ngọc còn nhìn thấy mấy chú cá heo lượn lờ trên mặt biển, ríu rít rượt đuổi lẫn nhau.
Bởi vì tạp âm quá lớn, nên trên máy bay không ai nói chuyện, tự mình thưởng thức cảnh đẹp của biển cả, giống như sự việc đạp người vừa rồi của Miêu Khôn chưa từng xảy ra vậy.
Cứ như vậy, máy bay bay vèo vèo, bay trong khoảng thời gian rất dài, cuối cùng mới bay đến một hòn đảo nhỏ.
Không đúng?
Triệu Ngọc là người đầu tiên phát hiện vấn đề, máy bay sắp hạ cánh xuống hòn đảo này, vừa hoang vu lại nhỏ đến đáng thương, trên đó ngay cả một tòa nhà cũng không có, làm sao có thể tổ chức tiệc chứ?
Triệu Ngọc buồn bực, những người khác cũng cảm thấy khó hiểu.
“Xin lỗi các vị.” Lúc này, nhân viên quản lý kia vội giải thích: “Ông chủ của chúng tôi sợ sân bay sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của đảo Kỳ Tích, cho nên đã xây dựng bãi hạ cánh ở nơi này.”
“Chờ chút, chúng tôi sẽ sắp xếp thuyền đưa các vị lên đảo, xin thông cảm...”
Nghe thấy lời giải thích này, mọi người quay lại nhìn nhau, chỉ có Miêu Khôn dùng tiếng Trung âm thầm mắng: “Mm, cởi quần đánh rắm, cái tên Grimm này đúng là xây nhà ở bờ biển - sóng đến nhà.”
Trong lúc máy bay thuận lợi hạ cánh, sau khi mọi người xuống máy bay, cuối cùng Triệu Ngọc cũng tìm được cơ hội, lại hỏi Miêu Khôn về chuyện của Jacob vừa rồi.
Lần này, Miêu Khôn không có cách nào giả điên nữa, đành phải dùng tiếng Trung đáp lại: “Jacob làm việc cho một tổ chức ngầm ở Đông Âu, chuyên phụ trách đòi nợ và điều tra một số vụ án không hợp pháp.”
Mẹ nó, đôi mắt Triệu Ngọc sáng lên, thật không ngờ rằng ở chỗ này lại gặp được đồng minh.
Trước khi xuyên không, Triệu Ngọc làm loại công việc này mà, chỉ có điều là cấp bậc thấp hơn nhiều so với người ta.
“Tính ra tên này đúng là nhân vật đáng gờm.” Miêu Khôn xụ mặt, nghiêm túc nói: “Con cũng biết đấy, vụ án liên quan đến xã hội đen là khó giải quyết nhất, nhưng tên này lại có cách của mình, danh tiếng trong nghề rất lớn, mối quan hệ cũng vô cùng rộng, rất được đàn anh khen ngợi.”
“Không phải chứ...” Triệu Ngọc tặc lưỡi: “Cha chơi anh ta như vậy, không sợ anh ta tìm cha tính sổ à?”
“Khụ!” Miêu Khôn bất đắc dĩ chậc lưỡi: “Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, cậu ta quen rồi thì không sao.”
“Gan lớn thật...” Triệu Ngọc lau mồ hôi: “Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đến đảo Kỳ Tích, đến lúc đó, ài...”
“Ha ha, yên tâm đi con rể.” Miêu Khôn cười nhạt một tiếng: “Jacob dù có ngầu lòi đến mức nào thì cũng phải kiêng kỵ Grimm ba phần. Thật ra có ít nhất sáu mươi phần trăm mối làm ăn đều là do Grimm giới thiệu cho cậu ta. Cho nên nể mặt của Grimm, cậu ta cũng không dám làm gì ta đâu.”
“Hơn nữa...” Miêu Khôn híp mắt lại cười xấu xa: “Không phải còn có con sao, con rể? Mặc dù Jacob xuất thân từ lính đặc chủng, tập luyện qua kỹ thuật của đặc công, còn một mình một ngựa tiêu diệt hang ổ buôn lậu súng đạn, nhưng ta cho rằng... Chắc cậu ta không phải là đối thủ của con!?”
“...” Triệu Ngọc mặt đen như than tro...
Mẹ nó, ông ấy dám làm như vậy à?
Trong chốc lát, Triệu Ngọc rối đến loạn lên, hoàn toàn không ngờ rằng cha vợ của mình lại thô bạo ngang ngược, xấu tính đến đỉnh điểm.
“Ừm... ngài Miêu.” Lúc này, nhân viên quản lý bị dọa sợ, vội nói: “Ngài làm như vậy, không tốt lắm? Jacob cũng là khách quý của ông chủ, chúng ta sao có thể...”
Nhưng mà Miêu Không không quan tâm đến lời khuyên của nhân viên quản lý, chỉ tay vào Triệu Ngọc, dùng tiếng Anh nói: “Nhìn xem chuyện tốt của con kia, con đẩy ta làm gì?”
“Tôi...” Triệu Ngọc tựa như bị đốt thành tro, cạn lời.
Từ trước tới nay, hắn cho là bản thân đã đủ vô sỉ rồi, nhưng nay so sánh với cha vợ, hắn cảm thấy mình thật kém cỏi.
“Này, tại sao vẫn chưa đi? À không, còn không cất cánh?” Miêu Khôn thúc giục nói.
“Ngài Miêu, ngài như vậy thật sự không được...” Nhân viên quản lý như phát điên.
Lúc này, Jacob to con đã bò dậy từ dưới đất, vốn anh ta đã tức giận, nay càng tức giận hơn, đến mức nổi trận lôi đình, vừa lớn tiếng gầm rú, vừa vỗ vào máy bay.
“Này.” Miêu Khôn dùng ánh mắt tà dị, biểu cảm lạnh nhạt nói với nhân viên quản lý: “Cậu cũng nhìn thấy rồi đó, nếu như bây giờ để anh chàng ở ngoài kia vào, nơi này rất có thể sẽ trở thành hiện trường giết người, yến tiệc của ông chủ cậu cũng không thể cử hành nữa!”
“Việc này...” Mặt của nhân viên quản lý vặn vẹo.
“Cho nên mau cất cánh đi!” Miêu Khôn lạnh lùng nói: “Máy bay này của chúng ta vốn không rộng lắm, để cậu ta đi chuyến sau đi!”
Nói xong, Miêu Khôn lại trêu ghẹo Triệu Ngọc: “Thằng nhóc, lần này con đừng làm loạn nữa, nếu đẩy ta xuống máy bay thì không xong đâu, ha ha...”
Nhìn thấy tình cảnh này, Tani Ichiro và Juliet đều cảm thấy vô cùng ngại ngùng và khó xử, Juliet lắc đầu cười ngượng, dùng tiếng Pháp nói: “Miêu, anh vẫn tinh nghịch như vậy...”
“Ài!” Nhân viên quản lý than thở, không còn cách nào khác, đành phải ra hiệu cất cánh với phi công...
Vừa nhìn thấy cánh quạt máy bay quay tròn, Jacob to con kia liền đứng ra bên ngoài, chờ đến khi lui đến khu vực an toàn, lúc này mới tức giận đến nỗi nhe nanh múa vuốt, chửi ầm lên lần nữa.
Nhưng mà, cho dù giọng nói của anh ta có lớn thế nào, cũng không áp nổi tiếng động cơ của cánh quạt.
Máy bay trực thăng rất nhanh đã bay lên không trung,
Bỏ lại Jacob đang ầm ĩ...
“Ừm...”
Triệu Ngọc dùng ánh mắt kinh dị nhìn cha vợ của mình, lần đầu cảm giác được uy lực của Miêu Khôn, còn lớn hơn cả trong suy nghĩ của hắn.
“Ừm... cha vợ à.” Triệu Ngọc làm bộ không nghe hiểu tiếng Anh, dùng tiếng Trung cẩn thận nói: “Vừa rồi tên kia nói gì vậy? Có phải cha đã cắm sừng anh ta không? Làm gì mà vừa thấy mặt đã muốn giết người...”
“A? Cái gì?” Ai ngờ, bởi vì tiếng máy bay, Miêu Khôn há to mồm hỏi: “Con nói gì, không nghe rõ...”
“...” Triệu Ngọc nhíu mày, đúng là âm thanh của máy bay rất lớn, nhưng rõ ràng Miêu Khôn đang giả vờ ngây ngốc.
Ài!
Triệu Ngọc tự than thở một tiếng, trong lòng thầm nói ở đây đều là những con người kỳ lạ, những câu chuyện kỳ lạ!
Chuyến hành trình đảo Fiji này, hắn cảm giác như là đang nằm mơ vậy, hắn vốn cho rằng chỉ là theo Miêu Khôn đến cái đảo nhỏ nào đó, tham gia buổi tiệc của đại gia phú hào nào đó mà thôi.
Mặc dù là chủ đề thám tử, nhưng ít ra sẽ không xảy ra chuyện lớn gì chứ?
Nhưng mà màn gặp mặt vừa rồi lại làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy không chắc chắn.
Sư tỷ Dagger nước Pháp, tác giả suy luận biến thái Nhật Bản, lại thêm người đàn ông xăm mình và cha vợ có tính khoa trương, những người này đang phá vỡ sự hiểu biết của Triệu Ngọc. Khiến hắn dường như ngửi được hương vị không ổn.
Thế là Triệu Ngọc nhịn không được mà nhìn về phía giao diện hệ thống của mình.
Trước khi lên đường, vì muốn xem hung cát, hắn đã mở một quẻ, nhưng mà quẻ văn vô cùng bình thường, chính là một quẻ “Ly Chấn”.
Ly đại diện cho bạn bè, Chấn đại diện cho địa vị, hai loại quẻ văn đối với hành trình salon thám tử hết sức bình thường.
Cũng chính vì vậy, Triệu Ngọc mới yên tâm đến thế.
Nhưng mà, mặc dù quẻ văn ổn định, nhưng nhớ lại biểu hiện dị thường vừa rồi của Miêu Khôn, bỗng nhiên hắn cảm thấy tất cả đều đã thay đổi.
Có điều mặc dù Triệu Ngọc đã linh tính sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng nghĩ tới những nhân vật kỳ lạ này, hắn lại nảy sinh ra sự hưng phấn.
Thế là, vì để phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, hắn âm thầm mở đạo cụ hệ thống, lựa chọn dùng máy thăm dò tàng hình.
Bên cạnh tiếng động cơ của cánh quạt, máy bay trực thăng tăng tốc độ, chỉ chốc lát đã bay đến biển trời mênh mông.
Cảnh biển ở nơi này cực đẹp, trong lục có lam, tựa như bảo thạch.
Tình cờ Triệu Ngọc còn nhìn thấy mấy chú cá heo lượn lờ trên mặt biển, ríu rít rượt đuổi lẫn nhau.
Bởi vì tạp âm quá lớn, nên trên máy bay không ai nói chuyện, tự mình thưởng thức cảnh đẹp của biển cả, giống như sự việc đạp người vừa rồi của Miêu Khôn chưa từng xảy ra vậy.
Cứ như vậy, máy bay bay vèo vèo, bay trong khoảng thời gian rất dài, cuối cùng mới bay đến một hòn đảo nhỏ.
Không đúng?
Triệu Ngọc là người đầu tiên phát hiện vấn đề, máy bay sắp hạ cánh xuống hòn đảo này, vừa hoang vu lại nhỏ đến đáng thương, trên đó ngay cả một tòa nhà cũng không có, làm sao có thể tổ chức tiệc chứ?
Triệu Ngọc buồn bực, những người khác cũng cảm thấy khó hiểu.
“Xin lỗi các vị.” Lúc này, nhân viên quản lý kia vội giải thích: “Ông chủ của chúng tôi sợ sân bay sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của đảo Kỳ Tích, cho nên đã xây dựng bãi hạ cánh ở nơi này.”
“Chờ chút, chúng tôi sẽ sắp xếp thuyền đưa các vị lên đảo, xin thông cảm...”
Nghe thấy lời giải thích này, mọi người quay lại nhìn nhau, chỉ có Miêu Khôn dùng tiếng Trung âm thầm mắng: “Mm, cởi quần đánh rắm, cái tên Grimm này đúng là xây nhà ở bờ biển - sóng đến nhà.”
Trong lúc máy bay thuận lợi hạ cánh, sau khi mọi người xuống máy bay, cuối cùng Triệu Ngọc cũng tìm được cơ hội, lại hỏi Miêu Khôn về chuyện của Jacob vừa rồi.
Lần này, Miêu Khôn không có cách nào giả điên nữa, đành phải dùng tiếng Trung đáp lại: “Jacob làm việc cho một tổ chức ngầm ở Đông Âu, chuyên phụ trách đòi nợ và điều tra một số vụ án không hợp pháp.”
Mẹ nó, đôi mắt Triệu Ngọc sáng lên, thật không ngờ rằng ở chỗ này lại gặp được đồng minh.
Trước khi xuyên không, Triệu Ngọc làm loại công việc này mà, chỉ có điều là cấp bậc thấp hơn nhiều so với người ta.
“Tính ra tên này đúng là nhân vật đáng gờm.” Miêu Khôn xụ mặt, nghiêm túc nói: “Con cũng biết đấy, vụ án liên quan đến xã hội đen là khó giải quyết nhất, nhưng tên này lại có cách của mình, danh tiếng trong nghề rất lớn, mối quan hệ cũng vô cùng rộng, rất được đàn anh khen ngợi.”
“Không phải chứ...” Triệu Ngọc tặc lưỡi: “Cha chơi anh ta như vậy, không sợ anh ta tìm cha tính sổ à?”
“Khụ!” Miêu Khôn bất đắc dĩ chậc lưỡi: “Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, cậu ta quen rồi thì không sao.”
“Gan lớn thật...” Triệu Ngọc lau mồ hôi: “Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ đến đảo Kỳ Tích, đến lúc đó, ài...”
“Ha ha, yên tâm đi con rể.” Miêu Khôn cười nhạt một tiếng: “Jacob dù có ngầu lòi đến mức nào thì cũng phải kiêng kỵ Grimm ba phần. Thật ra có ít nhất sáu mươi phần trăm mối làm ăn đều là do Grimm giới thiệu cho cậu ta. Cho nên nể mặt của Grimm, cậu ta cũng không dám làm gì ta đâu.”
“Hơn nữa...” Miêu Khôn híp mắt lại cười xấu xa: “Không phải còn có con sao, con rể? Mặc dù Jacob xuất thân từ lính đặc chủng, tập luyện qua kỹ thuật của đặc công, còn một mình một ngựa tiêu diệt hang ổ buôn lậu súng đạn, nhưng ta cho rằng... Chắc cậu ta không phải là đối thủ của con!?”
“...” Triệu Ngọc mặt đen như than tro...
Bình luận facebook