• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (83 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31: Từ Trên Đùi Của Tôi Nhảy Xuống

Bốn mắt đối diện nhau, ánh mắt Lục Hàn Đình có chút
lạnh lùng yên tĩnh không di chuyển khiến người khác

hoảng sợ.

Hạ Tịch Quán né tránh ánh mắt của anh: “Tối nay cảm

ơn anh”

Nhìn thấy cô đang né tránh, Lục Hàn Đình cong môi,
trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý cười, nhưng nụ cười
không chạm tới đáy mắt: “Ngoại trừ cảm ơn không

còn gì để nói với tôi sao?”

Hạ Tịch Quán căn nhẹ môi.

Lúc này Lục Hàn Đình giơ tay lên, ngón tay mảnh dài

của anh đột nhiên rơi xuống cúc áo cô.

Đồng tử Hạ Tịch Quán co rụt lại, nhanh chóng nắm lấy

bàn tay của anh, cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì?”

Lục Hàn Đình nhìn cô có chút châm chọc, sau đó cài

ại hai cúc áo bị tuột cho cô: “Cô nói xem tôi muốn làm

gì, làm một trận trên xe?”

Hạ Tịch Quán lần nào cũng không nói lại anh, có thể
nhìn ra được tâm trạng anh đang không tốt, cả người
trở nên hung hãn, không phải anh không biết làm nhục

người khác.

Hạ Tịch Quán buộc phải lui về phía sau, có chút xấu
hổ, vành tai trắng đỏ ửng: “Tôi muốn đến bệnh viện
gặp thím Lâm.”

“Ừ, một lát sau là đến.”

Hạ Tịch Quán muốn đứng dậy rời khỏi lòng anh.
Nhưng cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô
mạnh như vấu sắt, không để cô rời đi, cô cử động hai
cái khiến người đàn ông khó chịu cau mày, lòng bàn

tay của anh ta đặt trên eo lõm của cô kéo vào lòng.

Hạ Tịch Quán nhíu mày đau đón không dám cử động

nữa.

Lúc này, chiếc xe thương mại hạng sang đang trên

đường cao tốc, ánh đèn neon sáng chói bên ngoài

chiếu vào qua cửa sổ xe sáng trưng khiến khuôn mặt

tuấn tú của Lục Hàn Đình trông vô cùng sáng lạn.

Anh cảm tháy buồn bực không thở được, đưa tay kéo
cà vạt trên cổ: “Còn nhớ những gì tôi đã nói với cô
không?”

Cái gì?

Anh nói nếu có vấn đề gì không giải quyết được thì gọi

anh?

Hạ Tịch Quán giật mạnh vạt áo khiến áo thành nếp
gấp, có chuyện bắt buộc phải nói rõ ràng, cô không
muốn trong quan hệ mập mờ: “Lục tiên sinh, tôi vẫn
nhớ lời anh nói. Tôi thừa nhận tối nay tôi hơi liều lĩnh,
những chuyện xảy ra là ngoài dự định, nhưng tôi
không muốn chuyện gì cũng phiền tới anh vì dù sao
quan hệ của chúng ta cũng chỉ là quan hệ thỏa thuận
hòa bình.”

Chỉ là quan hệ thỏa thuận hòa bình…

Lục Hàn Đình ánh mắt trầm xuống: “Cô thật sự nghĩ

như vậy sao?”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Ừ!”

Lục Hàn Đình thu cánh tay lại: “Đồ không có lương

tâm, giờ xuống khỏi đùi tôi!”

Hạ Tịch Quán chưa từng thấy anh nổi giận như vậy,
bình thường anh đã rất đáng sợ, Hạ Tịch Quán bò
xuống và ngồi bên cạnh, không xâm phạm vị trí của

nhau.
Lục Hàn Đình tức giận bật cười khi thấy cô ngoan

ngoãn như vậy, anh bảo cô xuống cô liền xuống ngay

lập tức, từ khi nào mà cô lại nghe lời như vậy?

Hai người đều im lặng không nói gì, nửa tiếng sau đến

bệnh viện.

Thím Lâm được đưa vào phòng VỊP, đã truyền nước,

thêm máy theo dõi nhịp tim và có y tá chăm sóc riêng.

Hạ Tịch Quán biết những điều này đều là Lục Hàn
Đình làm vì cô, anh là người suy nghĩ chu toàn, chín
chắn khiến người khác vô cùng an tâm và chỉ muốn

dựa dẫm vào anh.

Thím Lâm vẫn hôn mê chưa tỉnh, tình hình không

được tốt lắm.

Hạ Tịch Quán ngồi ở mép giường nắm bàn tay già

nua và lạnh lẽo của thím Lâm, cảm tháy rất buôn.

Lúc này, một giọng nói trầm ấm từ trên đỉnh đầu vang

lên: “Ăn gì trước đi!”

Chương 32: Tôi Thấy Cô Cần Phải Được “Chỉnh Đốn” Lại



Hạ Tịch Quán ngắng lên thì nhìn thấy Lục Hàn Đình,

anh vẫn chưa ra về.

Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch cũng đã đến, hai người

đứng ở bên cửa.

Hoắc Tây Trạch mỉm cười chào hỏi: “Xin chào chị

dâu!”

Hạ Tịch Quán bị gọi là chị dâu chỉ đành miễn cưỡng

nở nụ cười.

Bác Phúc quản gia đến và mang theo bình giữ nhiệt:
“Thiếu phu nhân, khi nãy thiếu gia có dặn dò nấu cho
cô một ít cháo và ít đồ thanh đạm, nhân lúc còn nóng
cô mau ăn đi. Chăm sóc người bệnh trước tiên phải

chăm mình đã.”

Hạ Tịch Quán thật sự chưa ăn gì vào buổi tối, không
ngờ anh lại chu đáo tỉ mỉ như vậy, lại còn dặn dò

người khác nấu chút cháo.

Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đình, người đàn ông với

đôi chân dài đang đứng bên cửa sổ, anh đã cởi áo

khoác đen bên ngoài.

Mấy năm gần đây, ngoài Diệp Linh ra thì anh là người
đầu tiên khiến cô cảm thấy ấm áp như vậy nhưng cô

không muốn trái tim mình bị đổ gục lần nữa.

Nhưng anh thật sự nguy hiểm, từng bước dụ dỗ cô

khiến cô chìm đắm.

Cô sợ bản thân sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại

được.

Hạ Tịch Quán bước đến đứng sau Lục Hàn Đình: “Lục
tiên sinh, tối nay tôi sẽ ở lại chăm sóc thím Lâm, anh

về trước nghỉ ngơi đi.”

Lục Hàn Đình hơi nghiêng người nhìn Hạ Tịch Quán:

“Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”

Hạ Tịch Quán vội vàng đáp: “Tôi không nghe thấy.”

“Vậy wechat thì sao, hay cô định nói là không nhìn

thấy?”

Hạ Tịch Quán im lặng, Hoắc Tây Trạch đứng ngoài
cửa: “Ôi trời, Nhị ca, thì ra anh cũng có wechat, thế
mà trước đây bọn em bảo anh dùng wechat thì anh lại
coi như không nghe thấy, đưa em xem có phải wechat
của anh chỉ có một mình chị dâu không? Nhị ca, anh

thật là trọng sắc khinh bạn quá rồi.”

Lục Hàn Đình nhìn Hoắc Tây Trạch với ánh mắt đầy

sắc bén: “Lượn!”

Bác Phúc cảm thấy bầu không khí không ổn lắm liền

vội vàng đi ra và đóng của lại.

Trong phòng bệnh, Hạ Tịch Quán vẫn đang trầm tư
trong lời nói của Hoắc Tây Trạch, wechat của anh thật

sự chỉ có mình cô sao?

Lúc này ngón tay Lục Hàn Đình đưa tới, trực tiếp lấy

điện thoại trong túi cô ra.

“Sao anh lại lấy điện thoại của tôi, mau trả lại cho tôi.”

Hạ Tịch Quán kiễng chân giật lại điện thoại của mình.

Lục Hàn Đình mở wechat của cô ra xem, quả nhiên
những tin nhắn wechat của anh gửi cho cô, cô đều đã

đọc nhưng không trả lời.

“Mau cho tôi một lời giải thích.” Lục Hàn Đình nói.

Hạ Tịch Quán muốn giật lại điện thoại của mình: “Anh
muốn giải thích thế nào, không có lý do, chính là như
những gì anh thấy, tôi xem rồi nhưng không trả lời

anh.”

Lông mày tuấn tú của Lục Hàn Đình phủ một tầng
sương mù, anh vội vàng về trong đêm chỉ để nghe

những lời này?

Lúc này thân hình mảnh mai của cô đã gần như kè sát

anh, mùi cơ thể ngọt ngào của cô xộc vào mũi anh

đầy lưu luyến.

Mùi vị nhớ nhung nhanh chóng khiến anh cử động yết
hầu, chỉ hận không thể nhắc bổng cô lên rồi đè cô

xuống giường.

“Hạ Tịch Quán, cô lại cọ vào người tôi sao?” Anh cố

nén một giọng nói khàn khàn và kéo dài từ cổ họng.

Đồng tử Hạ Tịch Quan co rụt lại, lập tức cảm nhận
được nhiệt độ cơ thể đang dần thiêu đốt của anh, cô

nhanh chóng lui về phía sau, cố gắng tránh xa anh.

Nhưng Lục Hàn Đình đã giữ vai cô và đẩy cô vào
tường, không cho cô trốn thoát: “Một bức ảnh mà
khiến tôi trở thành như vậy, tôi vội vàng trở về mà cô
lại lạnh nhạt với tôi? Rõ ràng là cô đã làm chuyện
nguy hiểm sai trái vậy mà còn dám làm vẻ mặt đó cho
tôi xem? Tôi nghĩ đúng là cô đang cần phải được

chỉnh đốn lại.”



Chương 33: Giữ Khoảng Cách An Toàn Với Tất Cả Những Người Đàn Ông Khác

Hạ Tịch Quan sợ hãi trốn trong góc tường khi anh hét
lên như thế, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt đen
ngắn nước.
Lục Hàn Đình hít vào một hơi, chống đỡ con thịnh nộ
trong lồng ngực: “ Đừng có lấy ánh mắt cô biết cô làm
sai, rồi tôi hung dữ với cô là tôi không đúng để nhìn
tôi, tôi sẽ không thương hại cô đâu.”
Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Hạ Tịch Quán
bấu vào vách tường: “Xin lỗi Lục tiên sinh, tôi thừa
nhận tôi cố ý không nghe điện thoại của anh, tôi cũng
thừa nhận tôi cố ý không trả lời tin nhắn của anh, xin
anh sau này đừng… đừng đối tốt với tôi như vậy nữa,
tôi sợ tôi không trả được, tôi không muốn mắc nợ
anh.”
Lục Hàn Đình cong môi: “Cô phân rạch ròi với tôi như
vậy sao?”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Tôi là tôi, anh là anh, sau này
anh đi trên con đường đầy nắng của anh còn tôi đi
trên cây cầu mộc đơn côi của tôi.”
Lục Hàn Đình chưa từng có cảm giác như vậy, sự kiêu
ngạo, tính kỷ luật của anh đã bị phá vỡ trước mặt cô.
Một bức ảnh bị hạn chế bởi tay cô đã khiến anh không
kể ngày đêm vội vàng trở về, sự thờ ơ và xa lánh đột
ngột của cô khiến anh cảm thấy bực bội, cáu kỉnh và
gần như mắt kiểm soát.
Từ khi nào mà tâm tư của anh lại bị ảnh hưởng bởi
cô?
Lục Hàn Đình phát ra tiếng cười bị bóp nghẹt từ cổ
họng, châm chọc cô: “ Đồ rùa nhỏ.”
Hạ Tịch Quán nắm chặt vách tường, đúng vậy, cô là
một con rùa nhỏ, cô không dám đem trái tim của mình
cho anh.
Lục Hàn Đình xoay người, nhướn mày kiếm: “Được
rồi, nếu cô đã phân rạch ròi như vậy, vậy hôm nay tôi
cứu cô, chẳng phải cô nên bày tỏ thành ý cảm ơn của
mình sao?”
Hạ Tịch Quán chớp chớp mắt: “Chẳng phải tôi đã cảm
ơn anh rồi sao?”
“Cô còn giả vờ bối rối với tôi nữa sao? Cô thực sự
không hiểu cách phụ nữ bày tỏ lòng biết ơn với đàn
ông sao? Cô không có tài sản của cải gì, thứ duy nhất
của em khiến tôi nhìn vừa mắt đó là…”
Hạ Tịch Quán vội vàng đưa tay che miệng anh, không
cho anh nói linh tỉnh.
Bốn mắt nhìn nhau, có thể tự nhìn thấy bóng của mình
trong mắt của đối phương.
Lục Hàn Đình hôn lên lòng bàn tay mềm mại của cô.
Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy lòng bàn tay như bị lửa
đốt, cô nhanh chóng thu tay lại.
Lúc này, tầm mắt của anh tối sầm lại, rũ mắt xuống và
hôn cô.
Nụ hôn choáng ngợp xuyên qua tắm màn che mặt của cô.

Hạ Tịch Quán có chút choáng váng, mùi nam tính
sạch sẽ trên người anh khiến người ta không khỏi mê
đắm.
Cô luôn có tắm màn che nhưng lần trước ném trải vị
ngọt, anh đã đi vào và hôn một cách ngang tàn như
Vậy.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng bị áp vào lồng ngực của
anh và định đẩy anh ra, nhưng anh bất động như
tường đồng vách sắt.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô cuộn lại, đầu
ngón tay kéo mạnh bộ vest đen trên người anh, loại
vải tốt nhất có kết cấu quyến rũ của một doanh nhân
thành đạt.
Rất nhanh, cô kéo mảnh vải thành các nép gấp.
Lục Hàn Đình buông cô ra, đặt khuôn mặt tuần tú lên
mái tóc dài của cô, ngửi thật sâu mùi thơm trên tóc cô.
Đôi chân của Hạ Tịch Quán mềm nhữn ra, làn da
trắng như sữa được tô điểm bởi những bông hoa anh
đào.
Lục Hàn Đình nhắm đôi mắt tuấn tú lại, che dấu đôi
mắt đỏ tươi: “Tô Hi là chồng sắp cưới trước đây của
cô sao?”
Đèn trong phường mờ mịt, anh chặn cô trong góc, Hạ
Tịch Quán cố gắng dựa vào tường, không đứng sát
anh: “Ừ!
“Cô cần phải biết rõ thân phận hiện tại của mình. Cho
dù là thế nào, cô bây giờ đã là Lục phu nhân của tôi.
Hãy giữ khoảng cách an toàn với tắt cả những người
đàn ông khác. Cô dám quyến rũ ai thì tôi sẽ giết hắn
trước sau đó xử lý cô sau, cô hiểu không?” Có một sự
đe dọa trong lời nói của Lục Hàn Đình.

Chương 34: Em Dám Cắn Tôi Thử Xem

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Đây là điều dĩ nhiên.”

Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô, anh đưa tay lên muốn vén tắm màn che trên

mặt cô.

Hạ Tịch Quán cựa đầu trồn tránh.

Ngón tay Lục Hàn Đình cứng lại, anh không định ép
buộc cô: “Tô Hi đã từng nhìn thấy khuôn mặt em

chưa?”

“Chưa!” Hạ Tịch Quán lắc đầu, tắm vải che từ bé đến

lớn chưa từng rời khỏi cô.

Lục Hàn Đình mới miễn cưỡng thỏa mãn, cô có đôi
mắt đẹp vô cùng hút hồn người, đeo tắm màn che mặt
càng khiến cô trở nên tinh tế và bí ần hơn khiến người

ta hận không thể kéo tắm màn che mặt của cô xuống.

Anh cúi đầu định hôn tiếp cô.


Hạ Tịch Quán không ngờ anh vẫn còn muốn tiếp tục,

vốn dĩ định phân rạch ròi với anh nhưng giờ đã hôn

rồi, thật sự đã vượt qua tầm kiểm soát của cô.

“Lục tiên sinh, tôi đã cảm ơn anh rồi, anh mà còn tiếp

tục như thế tôi sẽ cắn anh đó.”

Trong mắt Lục Hàn Đình hiện lên hai ngọn lửa đỏ rực,
cả người xẹt qua, khêu gợi điên cuồng: “Lục thái thái,
đừng trách tôi không báo trước, cô dám cắn tôi thử

xem.

Anh tiếp tục hôn.

Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, Hoắc Tây
Trạch đứng ở ngoài cửa nói: “Nhị ca, có phải anh cãi
nhau với chị dâu không… Ôi trời!”

Lục Hàn Đình đưa tay kéo Hạ Tịch Quan vào trong
lòng gần như ngay lập tức, ngăn không cho người
khác nhìn thấy, chuyện tốt bị quấy rày, anh nhanh

chóng liếc nhìn Hoắc Tây Trạch đứng bên cửa.

Hoắc Tây Trạch lấy tay bịt mắt: “Em không nhìn thấy

gì cả, em sẽ không nói với người khác là nhị ca của

em đã hôn rồi đâu, hai người cứ tiếp tục đi.”

Sợ bị đánh, Hoắc Tây Trạch vội vàng chạy đi như làn
khói.

Hạ Tịch Quán khuôn mặt đỏ bừng nhanh chóng đẩy

Lục Hàn Đình ra, xua tan sự quyền rũ của căn phòng.

Lục Hàn Đình cau mày, một tay đút túi quần: “Ăn chút

gì đó đi rồi nghỉ ngơi sớm.”

Anh rời khỏi.

Lục Hàn Đình đứng ở lối vào khu vực hút thuốc, châm
thuốc, người đàn ông cao ráo đẹp trai, hai chân dài
trong chiếc quần tây có thể so sánh với người mẫu
quốc tế, bóng dáng của anh ta khiến người ta phải

siêu lòng.

Cửa sổ mở toang và gió lạnh phả vào mặt, Lục Hàn

Đình tiếp tục hút vài điều thuốc mới kìm nén được cơn

nóng trong lòng.

Anh quay người trở lại.

Hạ Tịch Quán đã ngủ, trong phòng bệnh VỊP còn có

một giường phụ, cô cuộn chặt vào tắm chăn.

Có lẽ hôm nay mệt nên cô đã ngủ rồi.

Lục Hàn Đình nhìn thấy một tờ giấy được dán trên
bàn, trên đó là dòng chữ cháo được hâm nóng lại rồi,

Lục tiên sinh có muốn ăn chút không?

Đồ rùa nhỏ này vẫn còn chút lương tâm, vẫn biết quan

tâm đến dạ dạy của anh.

Lục Hàn Đình nhếch lông mày lên với vẻ u ám và

cong môi.

Sau khi tắm rửa qua loa, Lục Hàn Đình không trở về

nhà mà nằm xuống bên cạnh Hạ Tịch Quán.

Chiếc giường phụ không lớn lắm, hơi chật chội với

người đàn ông cao một mét tám mươi sáu. Hạ Tịch
Quán trong giấc ngủ rất ngoan, cô quấn chăn bông và

chỉ chiếm một khoảng không gian nhỏ.

Lục Hàn Đình nằm xuống, duỗi cánh tay ra ôm cô vào

lòng.

Lúc đi công tác rất muốn ôm cô ngủ.

Trong giấc ngủ, Hạ Tịch Quán nhíu mày, có lẽ cô đã
cảm nhận được người đàn ông bên cạnh mình là Lục
Hàn Đình, cô nhanh chóng vươn tay ôm lấy vòng eo
thanh tú của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn áp

vào lồng ngực của anh, giống như một con mèo nhỏ.

Sự ỷ lại dựa dẫm vào anh của cô, không còn nghi ngờ

gì nữa.

Lục Hàn Đình ôm chặt cô, hôn lên trán cô rồi nhắm

mắt lại.

Chương 35: Tặng Cô Ấy Một Con Mèo Nhỏ

Sáng sớm hôm sau.

Hạ Tịch Quán mở đôi mắt còn ngái ngủ, đêm qua cô
đã ngủ rất ngon, cô không kiềm chế được mà vùi vào

chăn bông ấm áp, dụi dụi nửa khuôn mặt nhỏ của cô.

Nhưng bên cạnh đã không thấy người.

Lục Hàn Đình dậy rồi.

Tối qua lúc ngủ cô không thức giấc nhưng cô mơ

màng cảm nhận được có người nằm ngủ bên cạnh cô.

Ngoại trừ Lục Hàn Đình ra thì còn có thể là ai được?

Là cảm giác của cô sai sao?

Hạ Tịch Quán vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gồi,
nhanh chóng ngửi được mùi cơ thể sạch sẽ nhẹ
nhàng của anh, ngay cả chăn bông cũng còn vương

lại nhiệt độ cơ thể.

Tối qua anh thật sự đã ngủ cùng cô, hai người ôm

nhau ngủ.

Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng nhắm mắt, rõ ràng đã nói rõ
là muốn phân rạch ròi với anh thế mà lại hôn, lại ngủ

cùng, rốt cuộc là phải làm sao?

Khi Hạ Tịch Quán tỉnh dậy, thím Lâm vẫn còn hôn mê.
Cô đến gặp bác sĩ phụ trách để thảo luận về tình trạng

của thím Lâm, sau đó quay trở về U Lan Uyễn.

Tại U Lan Uyễn.

Lục lão phu nhân kéo bàn tay nhỏ của Hạ Tịch Quán:
“Quán Quán à, thím Lâm đã khỏe lên chút nào chưa?
Bà thấy con cứ chạy đi chạy lại vào viện như vậy rất
cực khổ, quằng mắt sắp thâm hét cả rồi, hay là chúng
ta đón thím Lâm đến U Lan Uyễn rồi mời bác sỹ đến

đây chăm sóc, như vậy vẹn cả đôi đường.”

Trong lòng Hạ Tịch Quán thật sự rất cảm động, lão

phu nhân đối với cô rất tốt, rất nuông chiều cô, nhưng

cô không hi vọng sẽ gây thêm phiền phức nên đã từ
chối: “Bà nội à, bác sỹ nói thím Lâm phải ở lại viện
theo dõi mấy hôm, đợi thím tỉnh lại rồi mới xác định
được tình hình nên bây giờ chưa thể chuyền viện ạ.

Con cảm ơn bà nội!”

Lục lão phu nhân xoa xoa đầu Hạ Tịch Quán: “Quán
Quán, con khách sáo với bà làm gì, chúng ta là một

gia đình.”

“Con biết rồi, bà nội.”

Meo… Meo…

Lúc này bên tai truyền đến vài tiếng mèo con kêu, Hạ
Tịch Quán cảm giác được có thứ gì đó cọ cọ vào chân
mình, đưa mắt xuống thì thấy bên cạnh chân mình có

một con nhỏ.

Con mèo nhỏ màu trắng như tuyết, hình như là một
giống cao cấp, mới sinh ra không bao lâu, đôi mắt to

đen láy khiến người ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đôi mắt Hạ Tịch Quán lập tức sáng lên, cô cúi xuống

ôm con mèo nhỏ trong tay, kinh ngạc nói: “Bà ơi, con

mèo này từ đâu ra vậy ạ?”

“Quán Quán, con thích con mèo này à? Đây là quà đi
công tác của Hàn Đình mua cho con đấy.” Lão phu

nhân cười nói.

Lục Hàn Đình mua cho cô?

Anh đi công tác còn mua quà cho cô?

Hạ Tịch Quán chạm vào bộ lông mềm mại trên cơ thể

con mèo nhỏ, trên môi cô hiện lên một vòng cung.

Lúc này, Lục lão phu nhân ôm một con búp bê tỉnh xảo
trên tay và khoe: “Quán Quán, đây là quà của Hàn

Đình mua cho ta, con thấy thế nào, đẹp chứ?”

Lục lão phu nhân rất thích búp bê, trên giường ngủ
của bà có rất nhiều loại búp bê với nhiều hình dáng
màu sắc khác nhau. Một lão phu nhân lại đi thích búp

bê của trẻ con, thật ngộ nghĩnh.



Lục phu nhân nói: “Đừng cảm thấy bà thích búp bê là

kỳ quái. Quán Quán, cháu là một cô bé nhỏ, bà là cô
bé lớn, đều là phụ nữ ai không muốn mình là công

chúa chứ?”

Hạ Tịch Quán cười, cô đã quên rất nhiều chuyện hồi
còn nhỏ rồi, ký ức của đứa trẻ chín tuổi vốn rất ít.
Trong ký ức của cô, mẹ cô rất dịu dàng, rất yêu
thương cô, mùi hương cơ thể nhẹ nhàng, nhưng tính
cách của mẹ lạnh lùng, rất ít giao thiệp với bên ngoài

nên số lượng người từng gặp mẹ vô cùng ít.

Trong ký ức, bố cô cũng rất yêu thương mẹ cô, bố lúc
nào cũng mỉm cười khi nói chuyện với mẹ, đôi mắt

sáng ngời và luôn tôn trọng nhau.

Nhưng cô cảm thấy gia đình cô như thiếu thứ gì đó,

tất cả đều chỉ biểu hiện bên ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom