Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-30
Chương 26: Người Đàn Ông Cô Cứu
“Tiểu tiểu thư, có thật là cô không? Khụ khụ khụ
khụ…” Thím Lâm ở đầu dây bên kia bắt đầu ho dữ dội.
Hạ Tịch Quán vừa nghe là biết mấy năm nay sức
khỏe của thím Lâm đã suy kiệt rất nhiều, dường như
sắp không xong rồi.
Cô lo lắng giữ chặt điện thoại nói: ””Thím Lâm, thím…”
Tô Hi trực tiếp cầm lấy điện thoại cúp máy: “Khẳng
định được chưa, anh không nói dối em.”
Nói xong, Tô Hi nhắc chân tiến lại gần Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán lùi lại một bước: “Anh đừng qua đây,
chúng ta giao ước là, anh dẫn thím Lâm ra cho tôi, tôi
sẽ ngủ với anh.”
Tô Hi cau mày, sắc mặt tối sầm lại: “Hạ Tịch Quán, cô
còn chưa hình dung ra sự tình sao, bây giờ là cô đang
cầu xin tôi giao thím Lâm cho côi”
“Tô Hi, người chưa rõ sự tình là anh, bây giờ là anh
đang cầu xin tôi ngủ với anh!”
“Hạ Tịch Quán, cô lầy đâu ra sự tự tin đó vậy?”
Hạ Tịch Quán cười lạnh: “Tối hôm qua anh ngủ với Hạ
Tiểu Điệp, nhưng giữa đêm hôm anh lại gọi điện thoại
cho tôi, bảo tôi tối nay đến cùng anh. Vẻ mặt dục vọng
chưa được thỏa mãn của anh chính là sự tự tin lớn
nhất của tôi.”
Tô Hi nhanh chóng mím môi mỏng thành một đường
cong lạnh lùng.
Hạ Tịch Quán cầm lấy chiếc túi rời đi: “Hôm nay như
vậy đi. Chúng ta sẽ giao dịch lại khi anh đưa thím Lâm
qua.”
“Hạ Tịch Quán, đừng ép anhl” Tô Hi kéo cô.
Nhưng Hạ Tịch Quán sớm đã có sự đề phòng, cô đập
cái túi trên tay vào khuôn mặt điển trai của Tô Hi: “Tô
Hi, rốt cuộc thì là ai đang ép ai? Mười năm trước anh
Chương 26: Người Đàn Ông Cô Cứu
đã tố cáo tôi, để tôi bị hàng nghìn người chỉ trỏ. Mười
năm sau, anh lại dùng thím Lâm ép tôi ngủ cùng anh.
Anh như vậy có xứng với mẹ tôi không? Xứng đáng
với tình cảm của bà dành cho anh không, xứng để tôi
gọi anh một tiếng anh Tô Hi không?”
Tô Hi lập tức sững sờ tại chỗ.
Hạ Tịch Quán nhìn chằm chằm anh ta bằng đôi mắt
đỏ hoe, giống như một con thú nhỏ tức giận.
Thật lâu sau, Tô Hi bước tới, vươn tay giữ lấy vai Hạ
Tịch Quán: “Nói cho cùng em vẫn không muốn ngủ
với anh phải không, anh không hiểu tại sao, tại sao
những người đàn ông khác thì có thể, mà anh thì lại
không thể?”
Nhìn thấy thần sắc hoang tưởng của anh ta, Hạ Tịch
Quán cũng không phản bác, cô chỉ ung dung thản
nhiên hỏi: “Anh biết tôi ở cùng với người đàn ông khác
từ khi nào?”
Tô Hi không muốn nhắc tới chủ đề này, dùng sức bóp
mạnh vai Hạ Tịch Quán đến mức gân xanh nỗi đầy hai
tay: “Ha, em cho rằng không có ai biết em đang làm gì
sao? Mùa đông năm đó anh đã về quê tìm em. Em đi
cả đêm không về. Anh tìm em cả một đêm đến phát
điên cả người, cuối cùng Hạ Tiểu Diệp nói cho anh
biết em triền miên cả đêm với một tên đàn ông hoang
dã ở trong sơn động, lúc anh vội vàng chạy tới vẫn
còn thấy hai người đang ngủ cùng nhau.”
Hạ Tịch Quán cuối cùng cũng biết nguyên nhân, tại
sao anh ta cứ nhất định cho rằng cô là loại phụ nữ
lăng loàn trăng hoa, mùa đông năm đó cô từng cứu
một người đàn ông trong băng tuyết ngập trời.
Người đàn ông đó hôn mê, đường thì bị tuyết dày cản
trở, cô không về nhà được nên đã đưa người đàn ông
hôn mê vào hang động qua đêm.
Hóa ra là như vậy, Hạ Tiểu Diệp nói cô đã ở bên
người đàn ông đó triền miên cả đêm mà anh ta cũng
tin điều đó.
“Ha, ha ha ha…” Hạ Tịch Quán đột nhiên bật cười, cô
cười đến mức sắp cười ra nước mắt.
“Em cười cái gì vậy?” Tô Hi hỏi.
Hạ Tịch Quán dùng sức đầy anh ta ra, sau đó cầm túi
trên thảm lên: “Không có chuyện gì, tôi vẫn nói câu đó.
Anh dẫn thím Lâm ra cho tôi thì tôi mới có thể cùng
anh giao dịch. Anh nghĩ kỹ đi.”
Hạ Tịch Quán rời đi.
Trở lại U Lan Uyễn, Diệp Linh: Lúc đó cậu mới bao
nhiêu tuổi chứ, tại sao những người này lại bỉ ổi như
vậy, nhưng Quán Quán, cậu có nhớ người đàn ông
mà cậu đã cứu không?
Chương 27: Xây Một Bức Tường Cao
Người đàn ông mà cô đã cứu năm đó là ai?
Hạ Tịch Quán nhớ lại rằng năm đó cô mười hai tuổi,
cô cứu một người đàn ông bị bắt tỉnh trong trời tuyết
lớn, cô dám khẳng định rằng nếu mình đi muộn hơn
một chút, người đàn ông đó sẽ chết trong tuyết.
Lúc đó, đường bị tuyết phủ dày đặc, trời lại gần tối, cả
người run lên vì nhiệt độ không khí rất lạnh, cô vất vả
đưa người đàn ông vào một hang động gần đó, đốt
cành cây để giữ ám, nhưng trời vẫn rất lạnh, chân tay
người đàn ông đã sắp đông cứng rồi.
Hạ Tịch Quán đành cởi quần áo, ôm chặt lấy người
đàn ông đó, dùng thân nhiệt của nhau để giữ ấm.
Chỉ như vậy, người đàn ông đã sống sót.
Bây giờ Hạ Tịch Quán nghĩ lại, lúc đó cô mới 12 tuổi,
cô chỉ muốn cứu người, nhưng trong mắt người khác
lại biến thành một bức tranh vô cùng ướt át. Dưới sự
xúi giục của Hạ Tiểu Diệp, Tô Hi luôn nghĩ mình là một
cô gái bẩn thỉu.
Diệp Linh mắng rất đúng, những người này thực sự
rất bỉ ồi.
Về người đàn ông đó…
Hạ Tịch Quán trả lời: Đã tám năm trôi qua kể từ lúc
đó, tớ không thể nhớ rõ người đàn ông đó. Ngay cả
khi anh ta đứng trước mặt, tớ cũng có thể sẽ không
nhận ra anh ta, nhưng anh ta đã từng tặng tó một
miếng mặt dây chuyền ngọc bích sau khi anh ta tỉnh
lại, anh ta nói rằng anh ta sẽ quay lại tìm tớ.
Diệp Linh: Mặt dây chuyền ngọc bích đâu?
Hạ Tịch Quán: Mắt rồi, không tìm thấy nữa.
Diệp Linh gửi thẳng một biểu tượng cảm xúc ngất xỉu
bằng một viên đá nhỏ: Cậu đã từng xem phim lãng
mạn chưa? Theo logic thông thường, người đàn ông
mà cậu cứu nhất định phải là một công tử giàu có.
Cậu cứu anh ta, anh ta sẽ lấy thân báo đáp.
Chương 27: Xây Một Bức Tường Cao
Hạ Tịch Quán…
Cô thật sự không biết mặt dây chuyền ngọc bích đó ở
đâu, cô nhớ rõ mình cất mặt dây chuyền ngọc bích
trong ngăn kéo của căn phòng rồi khóa lại, nhưng khi
mở ra lần nữa, mặt dây chuyền ngọc bích đã biến
mát.
Bây giờ nghĩ đến chuyện cứu người trong màn tuyết
rơi dày đặc năm đó không chỉ có cô và người đàn ông
đó ở hiện trường, mà còn có cả Tô Hi và Hạ Tiểu
Diệp.
Nhiều người như thế đều đến.
Lúc này, tin nhắn của Diệp Linh được gửi đến Quán
Quán: Đây là tớ theo dõi điện thoại di động của Tô Hi
tìm được, cuộc gọi mà anh ta gọi là ở một ngôi nhà
dân ở ngoại ô Hải Thành, thím Lâm chắc là ở đó.
Hạ Tịch Quán nhìn địa chỉ do Diệp Linh gửi, thực ra cô
đến phòng 8206 hẹn gặp là đã có kế hoạch, chính là
dùng bản thân làm mồi nhử để khiến Tô Hi gọi điện,
Diệp Linh sẽ định vị và theo dõi vị trí của thím Lâm.
Tô Hi đã giấu thím Lâm trong một ngôi nhà ở ngoại ô.
Quá tốt rồi, cô đã tìm thấy rồi!
Hạ Tịch Quán gửi một cái hôn thật to qua rồi kết thúc
cuộc trò chuyện, bây giờ đã là buổi tối rồi, rất thuận
tiện để hành động, cô muốn tìm thím Lâm ngay lập
tức.
Về chuyện Hạ Tiểu Diệp bôi nhọ cô, cô đương nhiên
sẽ tìm thời điểm thích hợp để tặng Hạ Tiểu Diệp một
món quà lón.
Nhiệm vụ cấp bách nhát là giải cứu thím Lâm.
Lúc Hạ Tịch Quán chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên điện
thoại di động của cô vang lên, có cuộc gọi đến.
Cô nhìn xuống và thấy ba chữ “Lục Tiên Sinh” đang
nhảy lên trên màn hình điện thoại.
Đó là cuộc gọi từ Lục Hàn Đình.
Chương 27: Xây Một Bức Tường Cao
Lông mi mảnh khảnh run lên vài cái, Hạ Tịch Quán
không trả lời mà để điện thoại reo liên tục.
Ngay sau đó có một tiếng “ting”, có tin nhắn Wechat
gửi đến.
Hạ Tịch Quán bám xem, là Lục Hàn Đình gửi cho cô
tin nhắn: “Ngủ rồi?”
Hạ Tịch Quán nhìn hai chữ này, là văn phong luôn
ngắn gọn mà mạnh mẽ của anh, sau đó kéo lên xem,
trò chuyện của hai người vẫn chỉ dừng lại ở câu: “Còn
dám mắng tôi? Quay về xem tôi thu thập cô.”
Mình lúc đó rất ngọt ngào, như một cô gái trẻ lần đầu
yêu đương bị anh trêu ghẹo mà cứ kêu đừng đừng,
bây giờ cô đã khôi phục lại bình tĩnh.
Cô sẽ xây một bức tường cao trong lòng để ngăn anh
ở bên ngoài, không còn bị anh dụ dỗ, cũng như không
cho anh cơ hội làm tổn thương chính mình nữa.
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
Chỉ bằng cách đóng cửa trái tim mình thì cô mới có
thể khiến bản thân trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn.
Hạ Tịch Quán không trả lời Wechat, cất điện thoại di
động vào túi xách, cô đi ra ngoài, đi thẳng đến ngôi
nhà dân ở ngoại ô.
Lục Hàn Đình đã trở về Hải Thành, vừa xuống máy
bay, Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch đã đến đón anh,
cùng nhau lên chiếc xe thương vụ hạng sang rất dài.
Lục Hàn Đình nhìn điện thoại di động trong tay, câu
hỏi “ngủ rồi?” này đợi hồi lâu vẫn chưa có tin trả lời,
anh đã nhíu mày.
Hoắc Tây Trạch ngồi ở ghế phụ phía trước cười nói:
“Nhị ca, sao anh về sớm hơn dự định hai ngày vậy,
còn là bay chuyến bay xuyên đêm về, trong điện thoại
còn giấu người đẹp nào đó, em thấy anh vừa xuống
máy bay đã luôn nhìn xem.”
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
Lục Hàn Đình mím môi mỏng không nói gì.
Đôi mắt đen lạnh lùng của Cố Dạ Cẩn ẩn sau cặp kính
gọng vàng tràn đầy ý cười: “Nhị ca của cậu không
phải là nhìn người đẹp, anh nghĩ có khi là bắt kẻ gian
dâm cũng nên.”
Lục Hàn Đình nhấc đôi chân dài đến mức đến cả xe
thương vụ cũng không đủ chỗ để lên đá văng Có Dạ
Cần bên cạnh: “Có biết nói chuyện không vậy?”
Nói xong, Lục Hàn Đình gọi điện thoại đến U Lam
Uyễn.
Bác Phúc quản gia nghe điện thoại, Lục Hàn Đình
nhếch môi hỏi: “Mợ chủ có phải là ngủ rồi không?”
Có Dạ Cần cười giễu cợt, chậm rãi lau dấu chân bị đá
trên quần mình: “Còn không thừa nhận rằng mình
đang bắt kẻ gian dâm sao?”
Bác Phúc đã cung kính đáp: “Cậu chủ, mợ chủ vừa đi
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
ra ngoài.”
“Tôi biết rồi.” Lục Hàn Đình cúp điện thoại.
Hoắc Tây Trạch bùng nỏ, khuôn mặt bừng bừng hóng
chuyện: “Chết tiệt, là tình huống gì vậy Nhị ca, bây giờ
đã là tám giờ tối, anh vừa đi công tác về, đều nói là
tiểu biệt thăng tân hôn mà. Chị dâu gả thay này vậy
mà còn không ngâm mình trong sữa tắm rải đầy hoa
hồng, sau đó mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm và ở
trên giường đợi anh về lâm hạnh sao. Chị ấy còn chạy
ra ngoài chơi một mình, Nhị ca, anh có phải là bị cắm
sừng rồi không? ”
Lục Hàn Đình nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Tây Trạch, ý
là cậu câm miệng lại ngay, sau đó nhìn thư ký riêng
Nghiêm Nghị đang ngồi trên ghế lái: “Kiểm tra xem
Lục thái thái đang ở đâu.”
Nghiêm Nghị cung kính gật đầu: “Vâng, Tổng giám
đôc.
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
ra ngoài.”
“Tôi biết rồi.” Lục Hàn Đình cúp điện thoại.
Hoắc Tây Trạch bùng nỏ, khuôn mặt bừng bừng hóng
chuyện: “Chết tiệt, là tình huống gì vậy Nhị ca, bây giờ
đã là tám giờ tối, anh vừa đi công tác về, đều nói là
tiểu biệt thăng tân hôn mà. Chị dâu gả thay này vậy
mà còn không ngâm mình trong sữa tắm rải đầy hoa
hồng, sau đó mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm và ở
trên giường đợi anh về lâm hạnh sao. Chị ấy còn chạy
ra ngoài chơi một mình, Nhị ca, anh có phải là bị cắm
sừng rồi không? ”
Lục Hàn Đình nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Tây Trạch, ý
là cậu câm miệng lại ngay, sau đó nhìn thư ký riêng
Nghiêm Nghị đang ngồi trên ghế lái: “Kiểm tra xem
Lục thái thái đang ở đâu.”
Nghiêm Nghị cung kính gật đầu: “Vâng, Tổng giám
đôc.”
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
Hạ Tịch Quán đi đến vùng ngoại ô, tìm thấy nhà dân
đó.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, nhanh chóng ngửi thấy mùi
thuốc tây nồng nặc, sức khỏe của thím Lâm không tốt,
có vẻ như Tô Hi đã điều trị cho thím Lâm.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhìn thấy thím Lâm, thím
Lâm đang nằm trên giường. Mười năm qua rồi, thím
Lâm đã già đi nhiều, sắc mặt tái nhợt.
“Thím Lâm.” Hạ Tịch Quán bước nhanh tới, nhẹ
nhàng lay thím Lâm tỉnh: “Thím Lâm, thím mở mắt ra
xem, là con đây.”
Thím Lâm yếu ớt mở mắt ra, lúc nhìn thấy rõ Hạ Tịch
Quán, đôi mắt nhớ nhung thành bệnh của bà ấy lập
tức rạng rỡ: “Tiểu tiểu thư, thật sự là cô sao tiểu tiểu
thư, xem ra Tô thiếu không nói dối tôi. Cậu ấy nói sẽ
đưa tôi đi gặp tiểu tiểu thư.”
Thím Lâm nhìn Hạ Tịch Quán từ trên xuống dưới,
nước mắt vui mừng từ từ chảy ra: “Tiểu tiểu thư, cô đã
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
trưởng thành rồi.”
Thím Lâm quá kích động, ngay sau đó ho dữ dội và
còn nôn ra một ngụm máu.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng bắt mạch đập của thím
Lâm, cơ thể thím Lâm hoàn toàn trống rỗng, nếu
không phải vì niềm tin có thể đến gặp cô thì bà ấy đã
sớm ngã xuống.
“Thím Lâm, bây giờ thím đừng nói gì. Thím cần đến
bệnh viện điều trị. Con sẽ đưa thím ra khỏi đây ngay.”
Hạ Tịch Quán dìu thím Lâm, cả hai cùng nhau rời khỏi
nhà dân đó.
Đèn ngoài nhà bật sáng rõ ràng, Tô Hi tới rồi.
Chương 29: Bỏ Bàn Tay Bẩn Thỉu Của Anh Ra Để Cô Ấy Đi
Tô Hi tới rồi, còn mang theo một nhóm vệ sĩ mặc đồ
đen, anh ta nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, em
muốn đưa thím Lâm đi đâu?”
Hạ Tịch Quán dừng chân: “Tô Hi, anh biết là tôi sẽ
đến phải không?”
“Quán Quán, anh thực sự không biết làm thế nào mà
em tìm thấy thím Lâm ở đây, nhưng chúng ta đã lớn
lên cùng nhau, ít nhiều gì anh cũng hiểu em. Em quá
thông minh khiến người ta phải đề phòng. Vì vậy buổi
tối anh đưa người đến đây đợi em, em thật sự không
làm anh thất vọng. ”
Hạ Tịch Quán nhìn Tô Hi: “Vừa rồi thím Lâm nôn ra
máu. Dù tôi đã dùng châm nhưng vẫn cần đưa thím
Lâm đến bệnh viện. Có chuyện gì chúng ta có thể nói
chuyện sau được không?”
Tô Hi nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của Hạ Tịch
Quán tỏa sáng rực rỡ và đẹp đẽ chói mắt, anh ta lắc
đầu: “Quán Quán, anh không biết trong cái đầu cáo
giá của em đang dự tính gì. Đêm dài lắm mộng. Anh
có thể đưa thím Lâm đến bệnh viện, nhưng em phải ở
lại hoàn thành giao dịch mà chúng ta vẫn còn chưa
hoàn thành.”
Hạ Tịch Quán nhíu mày, hiển nhiên lúc này cô không
có quyền nói không.
Hai người đàn ông mặc đồ đen bước tới đưa thím
Lâm vào trong xe, Tô Hi tóm lấy cánh tay mảnh khảnh
của Hạ Tịch Quán kéo cô vào nhà.
Sau khi đóng cửa lại, Tô Hi đẩy thẳng Hạ Tịch Quán
lên giường.
Hạ Tịch Quán muốn đứng dậy, nhưng Tô Hi lại đè hai
cổ tay đang làm loạn của cô lên trên đầu, rồi vươn tay
cởi từng cúc áo của cô.
Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nhịn không
phát ra tiếng động cũng không cự tuyệt: “Tô Hi, tôi
trốn không thoát được, anh buông tôi ra trước đi, anh
làm tôi đau.”
Chương 29: Bỏ Bàn Tay Bẩn Thỉu Của Anh Ra Để Cô Ấy Đi
Cô gái cố ý yếu đuối cầu xin, giọng nói trong trẻo xinh
đẹp trở nên mềm mại, Tô Hi buông cô ra, tự động tay
cởi áo khoác ngoài trên người mình: “Quán Quán,
đừng giở trò với anh, anh thực sự không muốn làm
em bị thương.”
Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ bé của mình lên chủ
động giúp anh ta cởi quần áo.
Khóe mắt Tô Hi hơi đỏ lên, trong nhận thức của anh
ta, cô gái này vốn là cô dâu của anh ta, thuộc về anh
ta.
Trong vài năm qua, anh ta đã đi lại với nhiều bạn gái,
trong đó có Hạ Tiểu Diệp, nhưng tất cả những gì anh
ta nghĩ đến trong lúc tình mê ý loạn là cô.
Tô Hi đưa tay vén tắm màn che trên mặt cô.
Lúc bàn tay anh sắp chạm vào mạng che mặt, ánh
mắt Hạ Tịch Quán trở nên lạnh lẽo, ngân châm trong
tay cô xuyên qua gáy Tô Hi.
Nhưng Tô Hi nắm lấy tay cô nói: “Quán Quán, anh
quá hiểu em, hành động nhỏ của em có thể giấu được
anh sao?”
Hạ Tịch Quán cười lạnh: “Ò, vậy sao?”
Giây tiếp theo, cô lên gối hung hăng húc vào đũng
quần Tô Hi.
Xuyt.
Tô Hi đau đớn hét lên, đổ mồ hôi lạnh trên đầu.
Hạ Tịch Quán đẩy mạnh anh ta ra co chân bỏ chạy.
Khuôn mặt điển trai của Tô Hi trở nên hung dữ và
hiểm độc. Anh ta ghét nhát cô lừa dối và phản bội anh
ta. Anh ta sải bước xuống, kéo Hạ Tịch Quán đang
chạy trốn vào lòng mình, cúi đầu hôn lên mặt cô:
“Quán Quán, em không nên chọc tức anh! Anh đã nói
em là của anh, trái tim và cơ thể em đều thuộc về
anh!”
Chương 29: Bỏ Bàn Tay Bẩn Thỉu Của Anh Ra Để Cô Ấy Đi
Hạ Tịch Quán dùng sức vùng vẫy xô đầy, tránh không
cho anh ta hôn. Người đàn ông này không còn là anh
Tô Hi của cô nữa. Vừa bước xuống giường của Hạ
Tiểu Diệp lại muốn bò đến chỗ cô, điều này khiến cô
cảm thấy vô cùng kinh tởm.
“Tô Hi, cút ra, đừng chạm vào tôi!”
Bên ngoài đột nhiên có âm thanh lạ, rồi “rầm” một
tiếng, cánh cửa nhà dân bị đạp tung.
Âm thanh to lớn ly kỳ một cách kinh tâm động phách
truyền tới, gió lạnh từ bên ngoài lập tức xâm nhập,
bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp tràn đầy từ
tính: “Bỏ bàn tay bản thỉu của anh ra, buông cô ấy ra.”
Chương 30: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt lên, cô nhìn
thấy một bóng dáng cao lớn anh hùng ở cửa, Lục Hàn
Đình tới rồi.
Lục Hàn Đình vừa trở về, toàn thân chỉnh tề với áo sơ
mi trắng và cà vạt, anh mặc một bộ vest đen vừa vặn,
bên ngoài khoác áo khoác ngoài màu đen.Từng cử chỉ
của anh đầy ưu nhã quý phái, còn có khí chất của kẻ
đứng trên cao đầy mạnh mẽ.
Tô Hi cũng nhìn thấy Lục Hàn Đình, anh ta chưa từng
gặp Lục Hàn Đình, đương nhiên là không quen biết.
Nhưng đôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình lại rơi vào
bàn tay to lớn vẫn đang ôm chặt eo Hạ Tịch Quán của
Tô Hi khiến anh ta cảm thấy da đầu tê dại, vô thức
buông tay ra.
Lúc này, Hoặc Tây Trạch vỗ tay chạy tới: “Nhị ca, em
đã giải quyết xong những người đó.”
Lần này có người thân quen đi tới, Tô Hi kinh ngạc khi
Chương 30: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
nhìn thấy Hoắc Tây Trạch, Hoắc Tây Trạch chính là
tiểu bá vương của Hải Thành, ai mà không biết chứ?
Lúc này Cố Dạ Cần lịch sự bước tới, rõ ràng là vừa rồi
anh không ra tay, đợi đến khi Hoắc Tây Trạch giải
quyết xong đám người đó mới đi vào. Đôi mắt đen
lạnh lùng của anh mang theo chút nghiền ngẫm nhìn
Tô Hi: “Tô thiếu, đêm nay chúng tôi đều tới cướp
người, anh nên thả người đi. ”
Tô Hi là kinh ngạc khi nhìn thấy Hoắc Tây Trạch, còn
khi nhìn thấy vị thiếu chủ của thế gia trâm anh Có gia
là Có Dạ Cần này thì trong lòng anh ta nổi lên một cơn
sóng lớn.
Hôm nay anh ta đã nhìn thấy cả hai nhà Cố Hoắc ở
Hải Thành, vậy… người đàn ông này là ai? Tô Hi nhìn
Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình không nhìn Tô Hi nữa, anh nhấc đôi
chân dài của mình đi đến trước mặt Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán không biết tại sao anh lại về sớm như
Vậy, vừa rồi lúc anh đá cửa xông vào cô vẫn bị Tô Hi
Chương 30: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
ôm, bây giờ quần áo xộc xệch khiến cô cảm thấy rất
xấu hỗ.
Hạ Tịch Quán đưa tay lên che cổ.
Lục Hàn Đình nhìn cô gái đang cúi gằm mặt xuống,
giọng nói thâm trầm lạnh lẽo: “Cô không nói cho anh
ta biết cô là người phụ nữ của ai sao?”
Hạ Tịch Quán cuộn tròn ngón tay, có chút giống như
một đứa trẻ bị thầy cô răn dạy.
Lục Hàn Đình đưa tay ra ôm ngang người cô rồi đi ra
ngoài cửa.
Từ trước đến nay Tô Hi chưa bao giờ nhìn thấy một
người nhân vật cỡ lớn như vậy ở Hải Thành. Người
đàn ông này nếu đã đi cùng với thiếu chủ Cố gia và
thái tử Hoắc gia thì thân phận của anh ta phải vô cùng
cao quý, hơn nữa còn có khí chất sát phát lạnh lùng
mà một kẻ bè trên nên có, tương đối nguy hiểm.
Tô Hi không nhịn được hướng tới bóng lưng của Lục
Hàn Đình hỏi: “Anh là ai2”
Chương 30: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
Lục Hàn Đình không dừng chân lại, chỉ là khóe môi
khẽ cong lên giêu cọt: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi,
nếu chuyện hôm nay lại xảy ra lần thứ hai, đến lúc đó
anh tự nhiên sẽ biết tôi là ai.”
Lời nói vừa dứt, bóng dáng của Lục Hàn Đình và Hạ
Tịch Quán biến mắt khỏi tầm mắt.
Tô Hi lập tức siết chặt nắm tay, giọng điệu thật ngông
cuồng, nhưng…
Tô Hi nhanh chóng nghĩ ra một khả năng, người đàn
ông này liệu có phải chính là… ông lớn chín tuổi đã
bắt đầu chơi đùa xoay chuyển cả giới kinh doanh
trong truyền thuyết… Lục Hàn Đình?
Sao có thể như thế được?
Làm thế nào mà Hạ Tịch Quán lại dính dáng đến một
nhân vật cỡ lớn như Lục Hàn Đình?
Tuy nhiên, Cố Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch thì phải giải
Chương 30: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
thích thế nào, chiếc Rolls-Royce do khách sạn Đề Hào
gửi đến phải giải thích như thế nào, mà đêm nay
những người đàn ông ưu tú nhất ở Hải Thành đã từ
trên trời rơi xuống đây để cướp cô ấy đi lại phải giải
thích thế nào?
Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Hạ Tịch Quán được Lục Hàn Đình ôm vào chiếc xe
thương vụ dài, Lục Hàn Đình ngồi ở ghế sau mà cô thì
vẫn ngồi trong lòng anh.
Hạ Tịch Quán đột nhiên nghĩ đến thím Lâm, vội nói:
“Thím Lâm…”
“Đưa đến bệnh viện rồi.”
Hạ Tịch Quán ngước mắt lên nhìn người đàn ông, mà
Lục Hàn Đình cũng đang nhìn cô.
“Tiểu tiểu thư, có thật là cô không? Khụ khụ khụ
khụ…” Thím Lâm ở đầu dây bên kia bắt đầu ho dữ dội.
Hạ Tịch Quán vừa nghe là biết mấy năm nay sức
khỏe của thím Lâm đã suy kiệt rất nhiều, dường như
sắp không xong rồi.
Cô lo lắng giữ chặt điện thoại nói: ””Thím Lâm, thím…”
Tô Hi trực tiếp cầm lấy điện thoại cúp máy: “Khẳng
định được chưa, anh không nói dối em.”
Nói xong, Tô Hi nhắc chân tiến lại gần Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán lùi lại một bước: “Anh đừng qua đây,
chúng ta giao ước là, anh dẫn thím Lâm ra cho tôi, tôi
sẽ ngủ với anh.”
Tô Hi cau mày, sắc mặt tối sầm lại: “Hạ Tịch Quán, cô
còn chưa hình dung ra sự tình sao, bây giờ là cô đang
cầu xin tôi giao thím Lâm cho côi”
“Tô Hi, người chưa rõ sự tình là anh, bây giờ là anh
đang cầu xin tôi ngủ với anh!”
“Hạ Tịch Quán, cô lầy đâu ra sự tự tin đó vậy?”
Hạ Tịch Quán cười lạnh: “Tối hôm qua anh ngủ với Hạ
Tiểu Điệp, nhưng giữa đêm hôm anh lại gọi điện thoại
cho tôi, bảo tôi tối nay đến cùng anh. Vẻ mặt dục vọng
chưa được thỏa mãn của anh chính là sự tự tin lớn
nhất của tôi.”
Tô Hi nhanh chóng mím môi mỏng thành một đường
cong lạnh lùng.
Hạ Tịch Quán cầm lấy chiếc túi rời đi: “Hôm nay như
vậy đi. Chúng ta sẽ giao dịch lại khi anh đưa thím Lâm
qua.”
“Hạ Tịch Quán, đừng ép anhl” Tô Hi kéo cô.
Nhưng Hạ Tịch Quán sớm đã có sự đề phòng, cô đập
cái túi trên tay vào khuôn mặt điển trai của Tô Hi: “Tô
Hi, rốt cuộc thì là ai đang ép ai? Mười năm trước anh
Chương 26: Người Đàn Ông Cô Cứu
đã tố cáo tôi, để tôi bị hàng nghìn người chỉ trỏ. Mười
năm sau, anh lại dùng thím Lâm ép tôi ngủ cùng anh.
Anh như vậy có xứng với mẹ tôi không? Xứng đáng
với tình cảm của bà dành cho anh không, xứng để tôi
gọi anh một tiếng anh Tô Hi không?”
Tô Hi lập tức sững sờ tại chỗ.
Hạ Tịch Quán nhìn chằm chằm anh ta bằng đôi mắt
đỏ hoe, giống như một con thú nhỏ tức giận.
Thật lâu sau, Tô Hi bước tới, vươn tay giữ lấy vai Hạ
Tịch Quán: “Nói cho cùng em vẫn không muốn ngủ
với anh phải không, anh không hiểu tại sao, tại sao
những người đàn ông khác thì có thể, mà anh thì lại
không thể?”
Nhìn thấy thần sắc hoang tưởng của anh ta, Hạ Tịch
Quán cũng không phản bác, cô chỉ ung dung thản
nhiên hỏi: “Anh biết tôi ở cùng với người đàn ông khác
từ khi nào?”
Tô Hi không muốn nhắc tới chủ đề này, dùng sức bóp
mạnh vai Hạ Tịch Quán đến mức gân xanh nỗi đầy hai
tay: “Ha, em cho rằng không có ai biết em đang làm gì
sao? Mùa đông năm đó anh đã về quê tìm em. Em đi
cả đêm không về. Anh tìm em cả một đêm đến phát
điên cả người, cuối cùng Hạ Tiểu Diệp nói cho anh
biết em triền miên cả đêm với một tên đàn ông hoang
dã ở trong sơn động, lúc anh vội vàng chạy tới vẫn
còn thấy hai người đang ngủ cùng nhau.”
Hạ Tịch Quán cuối cùng cũng biết nguyên nhân, tại
sao anh ta cứ nhất định cho rằng cô là loại phụ nữ
lăng loàn trăng hoa, mùa đông năm đó cô từng cứu
một người đàn ông trong băng tuyết ngập trời.
Người đàn ông đó hôn mê, đường thì bị tuyết dày cản
trở, cô không về nhà được nên đã đưa người đàn ông
hôn mê vào hang động qua đêm.
Hóa ra là như vậy, Hạ Tiểu Diệp nói cô đã ở bên
người đàn ông đó triền miên cả đêm mà anh ta cũng
tin điều đó.
“Ha, ha ha ha…” Hạ Tịch Quán đột nhiên bật cười, cô
cười đến mức sắp cười ra nước mắt.
“Em cười cái gì vậy?” Tô Hi hỏi.
Hạ Tịch Quán dùng sức đầy anh ta ra, sau đó cầm túi
trên thảm lên: “Không có chuyện gì, tôi vẫn nói câu đó.
Anh dẫn thím Lâm ra cho tôi thì tôi mới có thể cùng
anh giao dịch. Anh nghĩ kỹ đi.”
Hạ Tịch Quán rời đi.
Trở lại U Lan Uyễn, Diệp Linh: Lúc đó cậu mới bao
nhiêu tuổi chứ, tại sao những người này lại bỉ ổi như
vậy, nhưng Quán Quán, cậu có nhớ người đàn ông
mà cậu đã cứu không?
Chương 27: Xây Một Bức Tường Cao
Người đàn ông mà cô đã cứu năm đó là ai?
Hạ Tịch Quán nhớ lại rằng năm đó cô mười hai tuổi,
cô cứu một người đàn ông bị bắt tỉnh trong trời tuyết
lớn, cô dám khẳng định rằng nếu mình đi muộn hơn
một chút, người đàn ông đó sẽ chết trong tuyết.
Lúc đó, đường bị tuyết phủ dày đặc, trời lại gần tối, cả
người run lên vì nhiệt độ không khí rất lạnh, cô vất vả
đưa người đàn ông vào một hang động gần đó, đốt
cành cây để giữ ám, nhưng trời vẫn rất lạnh, chân tay
người đàn ông đã sắp đông cứng rồi.
Hạ Tịch Quán đành cởi quần áo, ôm chặt lấy người
đàn ông đó, dùng thân nhiệt của nhau để giữ ấm.
Chỉ như vậy, người đàn ông đã sống sót.
Bây giờ Hạ Tịch Quán nghĩ lại, lúc đó cô mới 12 tuổi,
cô chỉ muốn cứu người, nhưng trong mắt người khác
lại biến thành một bức tranh vô cùng ướt át. Dưới sự
xúi giục của Hạ Tiểu Diệp, Tô Hi luôn nghĩ mình là một
cô gái bẩn thỉu.
Diệp Linh mắng rất đúng, những người này thực sự
rất bỉ ồi.
Về người đàn ông đó…
Hạ Tịch Quán trả lời: Đã tám năm trôi qua kể từ lúc
đó, tớ không thể nhớ rõ người đàn ông đó. Ngay cả
khi anh ta đứng trước mặt, tớ cũng có thể sẽ không
nhận ra anh ta, nhưng anh ta đã từng tặng tó một
miếng mặt dây chuyền ngọc bích sau khi anh ta tỉnh
lại, anh ta nói rằng anh ta sẽ quay lại tìm tớ.
Diệp Linh: Mặt dây chuyền ngọc bích đâu?
Hạ Tịch Quán: Mắt rồi, không tìm thấy nữa.
Diệp Linh gửi thẳng một biểu tượng cảm xúc ngất xỉu
bằng một viên đá nhỏ: Cậu đã từng xem phim lãng
mạn chưa? Theo logic thông thường, người đàn ông
mà cậu cứu nhất định phải là một công tử giàu có.
Cậu cứu anh ta, anh ta sẽ lấy thân báo đáp.
Chương 27: Xây Một Bức Tường Cao
Hạ Tịch Quán…
Cô thật sự không biết mặt dây chuyền ngọc bích đó ở
đâu, cô nhớ rõ mình cất mặt dây chuyền ngọc bích
trong ngăn kéo của căn phòng rồi khóa lại, nhưng khi
mở ra lần nữa, mặt dây chuyền ngọc bích đã biến
mát.
Bây giờ nghĩ đến chuyện cứu người trong màn tuyết
rơi dày đặc năm đó không chỉ có cô và người đàn ông
đó ở hiện trường, mà còn có cả Tô Hi và Hạ Tiểu
Diệp.
Nhiều người như thế đều đến.
Lúc này, tin nhắn của Diệp Linh được gửi đến Quán
Quán: Đây là tớ theo dõi điện thoại di động của Tô Hi
tìm được, cuộc gọi mà anh ta gọi là ở một ngôi nhà
dân ở ngoại ô Hải Thành, thím Lâm chắc là ở đó.
Hạ Tịch Quán nhìn địa chỉ do Diệp Linh gửi, thực ra cô
đến phòng 8206 hẹn gặp là đã có kế hoạch, chính là
dùng bản thân làm mồi nhử để khiến Tô Hi gọi điện,
Diệp Linh sẽ định vị và theo dõi vị trí của thím Lâm.
Tô Hi đã giấu thím Lâm trong một ngôi nhà ở ngoại ô.
Quá tốt rồi, cô đã tìm thấy rồi!
Hạ Tịch Quán gửi một cái hôn thật to qua rồi kết thúc
cuộc trò chuyện, bây giờ đã là buổi tối rồi, rất thuận
tiện để hành động, cô muốn tìm thím Lâm ngay lập
tức.
Về chuyện Hạ Tiểu Diệp bôi nhọ cô, cô đương nhiên
sẽ tìm thời điểm thích hợp để tặng Hạ Tiểu Diệp một
món quà lón.
Nhiệm vụ cấp bách nhát là giải cứu thím Lâm.
Lúc Hạ Tịch Quán chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên điện
thoại di động của cô vang lên, có cuộc gọi đến.
Cô nhìn xuống và thấy ba chữ “Lục Tiên Sinh” đang
nhảy lên trên màn hình điện thoại.
Đó là cuộc gọi từ Lục Hàn Đình.
Chương 27: Xây Một Bức Tường Cao
Lông mi mảnh khảnh run lên vài cái, Hạ Tịch Quán
không trả lời mà để điện thoại reo liên tục.
Ngay sau đó có một tiếng “ting”, có tin nhắn Wechat
gửi đến.
Hạ Tịch Quán bám xem, là Lục Hàn Đình gửi cho cô
tin nhắn: “Ngủ rồi?”
Hạ Tịch Quán nhìn hai chữ này, là văn phong luôn
ngắn gọn mà mạnh mẽ của anh, sau đó kéo lên xem,
trò chuyện của hai người vẫn chỉ dừng lại ở câu: “Còn
dám mắng tôi? Quay về xem tôi thu thập cô.”
Mình lúc đó rất ngọt ngào, như một cô gái trẻ lần đầu
yêu đương bị anh trêu ghẹo mà cứ kêu đừng đừng,
bây giờ cô đã khôi phục lại bình tĩnh.
Cô sẽ xây một bức tường cao trong lòng để ngăn anh
ở bên ngoài, không còn bị anh dụ dỗ, cũng như không
cho anh cơ hội làm tổn thương chính mình nữa.
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
Chỉ bằng cách đóng cửa trái tim mình thì cô mới có
thể khiến bản thân trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn.
Hạ Tịch Quán không trả lời Wechat, cất điện thoại di
động vào túi xách, cô đi ra ngoài, đi thẳng đến ngôi
nhà dân ở ngoại ô.
Lục Hàn Đình đã trở về Hải Thành, vừa xuống máy
bay, Có Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch đã đến đón anh,
cùng nhau lên chiếc xe thương vụ hạng sang rất dài.
Lục Hàn Đình nhìn điện thoại di động trong tay, câu
hỏi “ngủ rồi?” này đợi hồi lâu vẫn chưa có tin trả lời,
anh đã nhíu mày.
Hoắc Tây Trạch ngồi ở ghế phụ phía trước cười nói:
“Nhị ca, sao anh về sớm hơn dự định hai ngày vậy,
còn là bay chuyến bay xuyên đêm về, trong điện thoại
còn giấu người đẹp nào đó, em thấy anh vừa xuống
máy bay đã luôn nhìn xem.”
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
Lục Hàn Đình mím môi mỏng không nói gì.
Đôi mắt đen lạnh lùng của Cố Dạ Cẩn ẩn sau cặp kính
gọng vàng tràn đầy ý cười: “Nhị ca của cậu không
phải là nhìn người đẹp, anh nghĩ có khi là bắt kẻ gian
dâm cũng nên.”
Lục Hàn Đình nhấc đôi chân dài đến mức đến cả xe
thương vụ cũng không đủ chỗ để lên đá văng Có Dạ
Cần bên cạnh: “Có biết nói chuyện không vậy?”
Nói xong, Lục Hàn Đình gọi điện thoại đến U Lam
Uyễn.
Bác Phúc quản gia nghe điện thoại, Lục Hàn Đình
nhếch môi hỏi: “Mợ chủ có phải là ngủ rồi không?”
Có Dạ Cần cười giễu cợt, chậm rãi lau dấu chân bị đá
trên quần mình: “Còn không thừa nhận rằng mình
đang bắt kẻ gian dâm sao?”
Bác Phúc đã cung kính đáp: “Cậu chủ, mợ chủ vừa đi
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
ra ngoài.”
“Tôi biết rồi.” Lục Hàn Đình cúp điện thoại.
Hoắc Tây Trạch bùng nỏ, khuôn mặt bừng bừng hóng
chuyện: “Chết tiệt, là tình huống gì vậy Nhị ca, bây giờ
đã là tám giờ tối, anh vừa đi công tác về, đều nói là
tiểu biệt thăng tân hôn mà. Chị dâu gả thay này vậy
mà còn không ngâm mình trong sữa tắm rải đầy hoa
hồng, sau đó mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm và ở
trên giường đợi anh về lâm hạnh sao. Chị ấy còn chạy
ra ngoài chơi một mình, Nhị ca, anh có phải là bị cắm
sừng rồi không? ”
Lục Hàn Đình nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Tây Trạch, ý
là cậu câm miệng lại ngay, sau đó nhìn thư ký riêng
Nghiêm Nghị đang ngồi trên ghế lái: “Kiểm tra xem
Lục thái thái đang ở đâu.”
Nghiêm Nghị cung kính gật đầu: “Vâng, Tổng giám
đôc.
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
ra ngoài.”
“Tôi biết rồi.” Lục Hàn Đình cúp điện thoại.
Hoắc Tây Trạch bùng nỏ, khuôn mặt bừng bừng hóng
chuyện: “Chết tiệt, là tình huống gì vậy Nhị ca, bây giờ
đã là tám giờ tối, anh vừa đi công tác về, đều nói là
tiểu biệt thăng tân hôn mà. Chị dâu gả thay này vậy
mà còn không ngâm mình trong sữa tắm rải đầy hoa
hồng, sau đó mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm và ở
trên giường đợi anh về lâm hạnh sao. Chị ấy còn chạy
ra ngoài chơi một mình, Nhị ca, anh có phải là bị cắm
sừng rồi không? ”
Lục Hàn Đình nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Tây Trạch, ý
là cậu câm miệng lại ngay, sau đó nhìn thư ký riêng
Nghiêm Nghị đang ngồi trên ghế lái: “Kiểm tra xem
Lục thái thái đang ở đâu.”
Nghiêm Nghị cung kính gật đầu: “Vâng, Tổng giám
đôc.”
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
Hạ Tịch Quán đi đến vùng ngoại ô, tìm thấy nhà dân
đó.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, nhanh chóng ngửi thấy mùi
thuốc tây nồng nặc, sức khỏe của thím Lâm không tốt,
có vẻ như Tô Hi đã điều trị cho thím Lâm.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhìn thấy thím Lâm, thím
Lâm đang nằm trên giường. Mười năm qua rồi, thím
Lâm đã già đi nhiều, sắc mặt tái nhợt.
“Thím Lâm.” Hạ Tịch Quán bước nhanh tới, nhẹ
nhàng lay thím Lâm tỉnh: “Thím Lâm, thím mở mắt ra
xem, là con đây.”
Thím Lâm yếu ớt mở mắt ra, lúc nhìn thấy rõ Hạ Tịch
Quán, đôi mắt nhớ nhung thành bệnh của bà ấy lập
tức rạng rỡ: “Tiểu tiểu thư, thật sự là cô sao tiểu tiểu
thư, xem ra Tô thiếu không nói dối tôi. Cậu ấy nói sẽ
đưa tôi đi gặp tiểu tiểu thư.”
Thím Lâm nhìn Hạ Tịch Quán từ trên xuống dưới,
nước mắt vui mừng từ từ chảy ra: “Tiểu tiểu thư, cô đã
Chương 28: Bắt Kẻ Gian Dâm
trưởng thành rồi.”
Thím Lâm quá kích động, ngay sau đó ho dữ dội và
còn nôn ra một ngụm máu.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng bắt mạch đập của thím
Lâm, cơ thể thím Lâm hoàn toàn trống rỗng, nếu
không phải vì niềm tin có thể đến gặp cô thì bà ấy đã
sớm ngã xuống.
“Thím Lâm, bây giờ thím đừng nói gì. Thím cần đến
bệnh viện điều trị. Con sẽ đưa thím ra khỏi đây ngay.”
Hạ Tịch Quán dìu thím Lâm, cả hai cùng nhau rời khỏi
nhà dân đó.
Đèn ngoài nhà bật sáng rõ ràng, Tô Hi tới rồi.
Chương 29: Bỏ Bàn Tay Bẩn Thỉu Của Anh Ra Để Cô Ấy Đi
Tô Hi tới rồi, còn mang theo một nhóm vệ sĩ mặc đồ
đen, anh ta nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, em
muốn đưa thím Lâm đi đâu?”
Hạ Tịch Quán dừng chân: “Tô Hi, anh biết là tôi sẽ
đến phải không?”
“Quán Quán, anh thực sự không biết làm thế nào mà
em tìm thấy thím Lâm ở đây, nhưng chúng ta đã lớn
lên cùng nhau, ít nhiều gì anh cũng hiểu em. Em quá
thông minh khiến người ta phải đề phòng. Vì vậy buổi
tối anh đưa người đến đây đợi em, em thật sự không
làm anh thất vọng. ”
Hạ Tịch Quán nhìn Tô Hi: “Vừa rồi thím Lâm nôn ra
máu. Dù tôi đã dùng châm nhưng vẫn cần đưa thím
Lâm đến bệnh viện. Có chuyện gì chúng ta có thể nói
chuyện sau được không?”
Tô Hi nhìn đôi mắt trong veo sáng ngời của Hạ Tịch
Quán tỏa sáng rực rỡ và đẹp đẽ chói mắt, anh ta lắc
đầu: “Quán Quán, anh không biết trong cái đầu cáo
giá của em đang dự tính gì. Đêm dài lắm mộng. Anh
có thể đưa thím Lâm đến bệnh viện, nhưng em phải ở
lại hoàn thành giao dịch mà chúng ta vẫn còn chưa
hoàn thành.”
Hạ Tịch Quán nhíu mày, hiển nhiên lúc này cô không
có quyền nói không.
Hai người đàn ông mặc đồ đen bước tới đưa thím
Lâm vào trong xe, Tô Hi tóm lấy cánh tay mảnh khảnh
của Hạ Tịch Quán kéo cô vào nhà.
Sau khi đóng cửa lại, Tô Hi đẩy thẳng Hạ Tịch Quán
lên giường.
Hạ Tịch Quán muốn đứng dậy, nhưng Tô Hi lại đè hai
cổ tay đang làm loạn của cô lên trên đầu, rồi vươn tay
cởi từng cúc áo của cô.
Hạ Tịch Quán nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nhịn không
phát ra tiếng động cũng không cự tuyệt: “Tô Hi, tôi
trốn không thoát được, anh buông tôi ra trước đi, anh
làm tôi đau.”
Chương 29: Bỏ Bàn Tay Bẩn Thỉu Của Anh Ra Để Cô Ấy Đi
Cô gái cố ý yếu đuối cầu xin, giọng nói trong trẻo xinh
đẹp trở nên mềm mại, Tô Hi buông cô ra, tự động tay
cởi áo khoác ngoài trên người mình: “Quán Quán,
đừng giở trò với anh, anh thực sự không muốn làm
em bị thương.”
Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ bé của mình lên chủ
động giúp anh ta cởi quần áo.
Khóe mắt Tô Hi hơi đỏ lên, trong nhận thức của anh
ta, cô gái này vốn là cô dâu của anh ta, thuộc về anh
ta.
Trong vài năm qua, anh ta đã đi lại với nhiều bạn gái,
trong đó có Hạ Tiểu Diệp, nhưng tất cả những gì anh
ta nghĩ đến trong lúc tình mê ý loạn là cô.
Tô Hi đưa tay vén tắm màn che trên mặt cô.
Lúc bàn tay anh sắp chạm vào mạng che mặt, ánh
mắt Hạ Tịch Quán trở nên lạnh lẽo, ngân châm trong
tay cô xuyên qua gáy Tô Hi.
Nhưng Tô Hi nắm lấy tay cô nói: “Quán Quán, anh
quá hiểu em, hành động nhỏ của em có thể giấu được
anh sao?”
Hạ Tịch Quán cười lạnh: “Ò, vậy sao?”
Giây tiếp theo, cô lên gối hung hăng húc vào đũng
quần Tô Hi.
Xuyt.
Tô Hi đau đớn hét lên, đổ mồ hôi lạnh trên đầu.
Hạ Tịch Quán đẩy mạnh anh ta ra co chân bỏ chạy.
Khuôn mặt điển trai của Tô Hi trở nên hung dữ và
hiểm độc. Anh ta ghét nhát cô lừa dối và phản bội anh
ta. Anh ta sải bước xuống, kéo Hạ Tịch Quán đang
chạy trốn vào lòng mình, cúi đầu hôn lên mặt cô:
“Quán Quán, em không nên chọc tức anh! Anh đã nói
em là của anh, trái tim và cơ thể em đều thuộc về
anh!”
Chương 29: Bỏ Bàn Tay Bẩn Thỉu Của Anh Ra Để Cô Ấy Đi
Hạ Tịch Quán dùng sức vùng vẫy xô đầy, tránh không
cho anh ta hôn. Người đàn ông này không còn là anh
Tô Hi của cô nữa. Vừa bước xuống giường của Hạ
Tiểu Diệp lại muốn bò đến chỗ cô, điều này khiến cô
cảm thấy vô cùng kinh tởm.
“Tô Hi, cút ra, đừng chạm vào tôi!”
Bên ngoài đột nhiên có âm thanh lạ, rồi “rầm” một
tiếng, cánh cửa nhà dân bị đạp tung.
Âm thanh to lớn ly kỳ một cách kinh tâm động phách
truyền tới, gió lạnh từ bên ngoài lập tức xâm nhập,
bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp tràn đầy từ
tính: “Bỏ bàn tay bản thỉu của anh ra, buông cô ấy ra.”
Chương 30: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngước mắt lên, cô nhìn
thấy một bóng dáng cao lớn anh hùng ở cửa, Lục Hàn
Đình tới rồi.
Lục Hàn Đình vừa trở về, toàn thân chỉnh tề với áo sơ
mi trắng và cà vạt, anh mặc một bộ vest đen vừa vặn,
bên ngoài khoác áo khoác ngoài màu đen.Từng cử chỉ
của anh đầy ưu nhã quý phái, còn có khí chất của kẻ
đứng trên cao đầy mạnh mẽ.
Tô Hi cũng nhìn thấy Lục Hàn Đình, anh ta chưa từng
gặp Lục Hàn Đình, đương nhiên là không quen biết.
Nhưng đôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình lại rơi vào
bàn tay to lớn vẫn đang ôm chặt eo Hạ Tịch Quán của
Tô Hi khiến anh ta cảm thấy da đầu tê dại, vô thức
buông tay ra.
Lúc này, Hoặc Tây Trạch vỗ tay chạy tới: “Nhị ca, em
đã giải quyết xong những người đó.”
Lần này có người thân quen đi tới, Tô Hi kinh ngạc khi
Chương 30: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
nhìn thấy Hoắc Tây Trạch, Hoắc Tây Trạch chính là
tiểu bá vương của Hải Thành, ai mà không biết chứ?
Lúc này Cố Dạ Cần lịch sự bước tới, rõ ràng là vừa rồi
anh không ra tay, đợi đến khi Hoắc Tây Trạch giải
quyết xong đám người đó mới đi vào. Đôi mắt đen
lạnh lùng của anh mang theo chút nghiền ngẫm nhìn
Tô Hi: “Tô thiếu, đêm nay chúng tôi đều tới cướp
người, anh nên thả người đi. ”
Tô Hi là kinh ngạc khi nhìn thấy Hoắc Tây Trạch, còn
khi nhìn thấy vị thiếu chủ của thế gia trâm anh Có gia
là Có Dạ Cần này thì trong lòng anh ta nổi lên một cơn
sóng lớn.
Hôm nay anh ta đã nhìn thấy cả hai nhà Cố Hoắc ở
Hải Thành, vậy… người đàn ông này là ai? Tô Hi nhìn
Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình không nhìn Tô Hi nữa, anh nhấc đôi
chân dài của mình đi đến trước mặt Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán không biết tại sao anh lại về sớm như
Vậy, vừa rồi lúc anh đá cửa xông vào cô vẫn bị Tô Hi
Chương 30: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
ôm, bây giờ quần áo xộc xệch khiến cô cảm thấy rất
xấu hỗ.
Hạ Tịch Quán đưa tay lên che cổ.
Lục Hàn Đình nhìn cô gái đang cúi gằm mặt xuống,
giọng nói thâm trầm lạnh lẽo: “Cô không nói cho anh
ta biết cô là người phụ nữ của ai sao?”
Hạ Tịch Quán cuộn tròn ngón tay, có chút giống như
một đứa trẻ bị thầy cô răn dạy.
Lục Hàn Đình đưa tay ra ôm ngang người cô rồi đi ra
ngoài cửa.
Từ trước đến nay Tô Hi chưa bao giờ nhìn thấy một
người nhân vật cỡ lớn như vậy ở Hải Thành. Người
đàn ông này nếu đã đi cùng với thiếu chủ Cố gia và
thái tử Hoắc gia thì thân phận của anh ta phải vô cùng
cao quý, hơn nữa còn có khí chất sát phát lạnh lùng
mà một kẻ bè trên nên có, tương đối nguy hiểm.
Tô Hi không nhịn được hướng tới bóng lưng của Lục
Hàn Đình hỏi: “Anh là ai2”
Chương 30: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
Lục Hàn Đình không dừng chân lại, chỉ là khóe môi
khẽ cong lên giêu cọt: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi,
nếu chuyện hôm nay lại xảy ra lần thứ hai, đến lúc đó
anh tự nhiên sẽ biết tôi là ai.”
Lời nói vừa dứt, bóng dáng của Lục Hàn Đình và Hạ
Tịch Quán biến mắt khỏi tầm mắt.
Tô Hi lập tức siết chặt nắm tay, giọng điệu thật ngông
cuồng, nhưng…
Tô Hi nhanh chóng nghĩ ra một khả năng, người đàn
ông này liệu có phải chính là… ông lớn chín tuổi đã
bắt đầu chơi đùa xoay chuyển cả giới kinh doanh
trong truyền thuyết… Lục Hàn Đình?
Sao có thể như thế được?
Làm thế nào mà Hạ Tịch Quán lại dính dáng đến một
nhân vật cỡ lớn như Lục Hàn Đình?
Tuy nhiên, Cố Dạ Cần và Hoắc Tây Trạch thì phải giải
Chương 30: Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
thích thế nào, chiếc Rolls-Royce do khách sạn Đề Hào
gửi đến phải giải thích như thế nào, mà đêm nay
những người đàn ông ưu tú nhất ở Hải Thành đã từ
trên trời rơi xuống đây để cướp cô ấy đi lại phải giải
thích thế nào?
Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Hạ Tịch Quán được Lục Hàn Đình ôm vào chiếc xe
thương vụ dài, Lục Hàn Đình ngồi ở ghế sau mà cô thì
vẫn ngồi trong lòng anh.
Hạ Tịch Quán đột nhiên nghĩ đến thím Lâm, vội nói:
“Thím Lâm…”
“Đưa đến bệnh viện rồi.”
Hạ Tịch Quán ngước mắt lên nhìn người đàn ông, mà
Lục Hàn Đình cũng đang nhìn cô.
Bình luận facebook