• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (119 Viewers)

  • Chương 225-230

Chương 225: Công Chúa Nhỏ, Em Có Thích Không?

Hạ Tịch Quán bị đội hình này làm sửng sốt, cô nhanh chóng nhìn nghiêng về phía Lục Hàn Đình bên cạnh, nói nhỏ: “Mau để bọn họ xuống đi…” Lục Hàn Đình nhéch môi mỏng: “Lục phu nhân, ngắng cao đầu ưỡn cao ngực, em là người phụ nữ của lão đại bọn họ!” “…” Hạ Tịch Quán rất muốn đá anh một cước.

Lúc này Lục Hàn Đình duỗi tay ra, trực tiếp ôm ngang cô lên.

Hạ Tịch Quán chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ ôm mình dưới con mắt của bàn dân thiên hạ, hai bàn tay nhỏ bé của cô nhanh chóng quàng qua cổ anh, cô thấp giọng kêu lên một tiếng, sau đó liền nghe thấy các nhân viên cười đến che miệng. Vành tai trắng như tuyết của cô nhanh chóng ửng đỏ.

“Lục tiên sinh, anh làm gì vậy?” Cô chỉ nặng 45kg, Lục Hàn Đình dễ dàn dùng hay tay cường tráng ung dung ôm cô kiểu công chúa vào lòng.

Anh vừa ôm cô vừa đi từng bước vững vàng trên thảm đỏ, thấp giọng cười nói: “Em không thích ngắng đầu ưỡn ngực cũng không sao, nếu Lục phu nhân ngại thì có thể núp vào ngực anh.” Đôi con ngươi sáng ngời của Hạ Tịch Quán bập bềnh sóng xuân, cô thật sự rất xấu hổ, dứt khoát úp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên vòm ngực rắn chắc của anh, mặc cho anh ôm đi một đường.

Đúng lúc này cửa thang máy VIP tổng tài mở ra, hai người liền biến mất tăm tích.

Hạ Nghiên Nghiên đứng sang một bên nhìn cảnh này, trong lòng như có dao nhọn, con dao sắc bén tiếp tục cứa vào tim khiến cô ta vừa ghen vừa hận.

Lục Hàn Đình lại cưng chiều Hạ Tịch Quán đến thé! Người mà Lục Hàn Đình ôm trong lòng đáng lẽ vốn dĩ là cô tal Hạ Nghiên Nghiên chạy nhanh về phía trước, cố gắng đuổi theo Lục Hàn Đình.

Nhưng rất nhanh đã có người ngăn cô ta lại: “Vị tiểu thư này, mời cô dừng lại, giám đốc nhà tôi đưa phu nhân lên tầng cao nhất tổ chức sinh nhật cho cô ấy, cô không được vào.” “Vị tiểu thư này yêu cầu cô lập tức rời đi, nếu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài!” Lúc này Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan chạy ra, họ kéo Hạ Nghiên Nghiên lại, không ngừng cười lấy lòng xin lỗi: “Xin lỗi, đừng đuồi chúng tôi, chúng tôi đi ngay bây giò, Nghiên Nghiên, mau đi thôi!” Hai người kéo Hạ Nghiên Nghiên đi.

Lục Hàn Đình đưa Hạ Tịch Quán lên tầng cao nhất, anh lên tiếng: “Tự mở cửa.” Hạ Tịch Quán vươn bàn tay nhỏ bé đầy cửa ra.

Cạch một tiếng, quả bóng bay bên trong nổ tung, vô số ruy băng vàng và bóng bay rơi xuống, rơi vào người Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán bàng hoàng nhìn vào bên trong, tầng lầu cao nhất trong truyền thuyết bốn bề đều được bao bọc bởi lớp kính sáng bóng, vừa ngước lên đã thấy bầu trời xanh chói lọi và hàng tỷ vì sao. Nơi đây còn được bố trí thành bữa tiệc sinh nhật công phu với màu sắc lãng mạn là màu hồng và màu vàng, là kiểu trang trí vừa nhìn đã biết kiểu bánh bèo.

Hạ Tịch Quán cởi bỏ khăn che mặt, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn xung quanh, vừa mới lạ vừa ngạc nhiên thích thú: “Wow, đẹp quá.” Lục Hàn Đình lười biếng dựa vào cửa đút tay vào túi quần. Cô gái trong tầm mắt đang mặc chiếc váy vải lụa mỏng màu hồng, mái tóc dài thanh thuần được tết hai bên, bây giờ cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp lên nhìn, để lộ chiếc cổ thiên nga, hàng vạn ngôi sao lấp lánh cũng không tỏa sáng rực rỡ bằng nét đẹp ấy.

Lục Hàn Đình bước tới, đặt lên đầu cô một vòng hoa: . “Công chúa nhỏ của anh, em có thích nơi này không?” Hạ Tịch Quán quay đầu lại nhìn anh, mạnh mẽ gật đầu, sau đó chủ động nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh: “Thích, cảm ơn Lục tiên sinh.” Lục Hàn Đình ôm vòng eo yêu kiều của cô: “Tốt lắm, cứ thế này thì anh sẽ lấy lòng em nhiều hơn chút, em phải thưởng cho anh nhiều hơn chút đấy.”
Chương 226: Lục Tiên Sinh Tặng Nhẫn Kim Cương

Gì vậy, Hạ Tịch Quán liền nhớ lại những gì Diệp Linh đã nói với cô trước đây, tất cả ân cần của đàn ông đều vì “chuyện chính buổi tối”. Mặt hàng bán chạy nhất vào ngày lễ tình nhân và ngày thất tịch là quà ư? No, là khách sạn, là bao cao sul Lúc đó Hạ Tịch Quán nghe đã đỏ mặt, đến giờ phút này cô mới thực sự khâm phục Diệp Linh phán chuẩn như thần.

Hạ Tịch Quán đẩy anh: “Lục tiên sinh, nghiêm túc chút đi, sinh nhật em mài!” Cô không thể không nhắc nhở anh.

Lục Hàn Đình ôm eo đẩy cô đến bánh kem trước mặt, sau đó dùng bật lửa đốt nén lên: “Công chúa nhỏ, sinh nhật có muốn ước gì không, em mau ước đi!” Hạ Tịch Quán ngồi trên thảm lông dê, chắp tay nhắm mắt lại.

Điều ước trong sinh nhật lần thứ 20 của cô là ngày này năm sau, là vẫn yêu và được yêu, nguyện nhiều năm sau này, Lục tiên sinh vẫn ở bên cô.

“Ước xong rồi ạ, em thổi nên đây.” Hạ Tịch Quán vừa mở mắt đã thổi tắt hết nến, chúc mình sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc! Lúc này Lục Hàn Đình phủ lên đôi tai trắng như tuyết của cô, nhỏ giọng hỏi: “Lục phu nhân, em ước gì V ậy?” “Không nói cho anh, điều ước sinh nhật nói ra rồi thì không linh nghiệm nữa.” “Lục phu nhân, em đã lớn hơn một tuổi rồi, nên học cách sống thực tế. Chỉ khi em cầu nguyện với anh thì điều ước của em mới thành hiện thực.” Người đàn ông… kiêu ngạo này! Hạ Tịch Quán liếc hắn một cái: “Em sẽ không nói cho anhIl” Lục Hàn Đình nhìn đôi mắt nai đen láy cùng đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó anh đưa dao cắt bánh cho cô: “Công chúa nhỏ, chúng ta cùng cắt bánh nào.” Hạ Tịch Quán nhận dao và cắt chiếc bánh ra, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra thứ gì đó được giấu trong chiếc bánh, bị cô cắt trúng.

Cô gỡ chiếc bánh ra và thấy đó là… một chiếc nhẫn kim cương.

Một chiếc nhẫn kim cương với thiết kế trang nhã uyên chuyền, những viên kim cương đính phía trên đó lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ.

Qủa là một chiếc nhãn kim cương tuyệt đẹp.

Hạ Tịch Quán quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hàng mi cánh bướm khẽ nháy nháy: “Lục tiên sinh, đây là quà anh tặng em sao?” Lục Hàn Đình nhìn cô: “Em thích không?” Hạ Tịch Quán không ngờ Lục tiên sinh lại lãng mạn như thé, lại còn giấu nhẫn kim cương vào trong bánh, nếu không trêu chọc anh chút thì sao anh có thể biết sự nham hiểm của thế giới này? Hạ Tịch Quán nâng cằm nhỏ lên, ngạo mạn nói: “Lục tiên sinh, anh có thể tỏ tình với em, nói thử xem anh thích em bao nhiêu không hửm?” “Gan to rồi đúng không? Anh thấy em đúng là chán sống!” Lục Hàn Đình đoạt lấy chiếc nhẫn kim cương, đeo vào ngón áp út của tay phải cô, bàn tay to của anh giữ lấy gáy cô cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mỏng của cô.

Hạ Tịch Quán bị anh hôn đến choáng váng, nụ hôn này của anh vô cùng cuồng nhiệt, chẳng những lấy đi hơi thở của cô, mà thật giống như muốn nuốt chửng cô vậy.

Hạ Tịch Quán quay đầu tránh đi, ngón tay mảnh khảnh quét một miếng bánh, trực tiếp xoa lên gò má điển trai của anh: “Lục tiên sinh, anh hư quá, anh lại bắt nạt em!” Nụ hôn bị gián đoạn,Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô bị mình hôn xong, làn da mỏng manh nhuộm hồng như đóa anh đào, còn hấp dẫn hơn cả bánh ngọt.

Lục Hàn Đình lại giữ lấy ót cô, áp cô chạm lên gò má anh tuần của mình: “Liếm cho anh, nếu không… anh ở đây muốn eml” Anh… nói cái gì thế? Trái tim Hạ Tịch Quán nhanh chóng đập rộn ràng, anh là loại đàn ông nói được làm được, cô sợ tới mức nhanh chóng vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm bánh ngọt trên mặt anh.

Yết hầu Lục Hàn Đình lăn lên lăn xuống.

Lúc này Hạ Tịch Quán đá anh một cái, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Lục tiên sinh, vừa mới tốt đó mà đã biến dạng rồi, rốt cuộc hôm nay là sinh nhật của anh hay của em hả?”
Chương 227: Hy Vọng Em Có Thể Lớn Lên Ở Cạnh Anh

Cả hai người lúc này đang ngồi trên tắm thảm lông cừu mềm mại, đôi tay nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán chống trên mặt đất, thân hình mảnh mai hơi ngả về phía sau, đôi chân nhỏ bé đá anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ng còn cong lên đôi mắt nước đen. Có lẽ chính cô cũng không biết được giờ khắc này cô có bao nhiêu yếu ớt của người thiếu nữ.

Lục Hàn Đình tạm thời bỏ qua cho cô, anh thả cô ra.

Hạ Tịch Quán liền lồm cồm bò dậy, cô nằm trên khung cửa số sát đất, ngước mắt lên nhìn những vì sao trên trời, người ta nói ở đây chỉ cần đưa tay ra là có thể hái được sao, quả thật không phải là giả.

Hạ Tịch Quán nhìn chiếc nhẫn kim cương mà cô đang đeo trên tay phải, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên ngọt ngào, sau đó cô chậm rãi vươn bàn tay nhỏ hái những vÌ sao.

Đúng lúc này, xa xa có một trận mưa sao băng rơi xuống, hết sao này đến sao khác đổ xuống, rơi thẳng vào tay Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán sợ hết hồn, vừa thu bàn tay nhỏ bé lại cô vừa lùi lại phía sau, từ sau vòng ra một cánh tay mạnh mẽ khóa chặt lại vòng eo yêu kiều của cô, ôm chặt cô vào lòng từ phía sau.

“Sợ cái gì?” Lục Hựu hôn lên tóc cô, thấp giọng cười nói.

Chỉ thấy lúc này sao băng nổ một tiếng “bóp”, lập tức biến thành pháo hoa nhiều màu sắc, nhanh chóng rơi xuống đất, giống như mưa sao băng.

Bốp bốp bốp, hàng trăm bông hoa đua nhau bung nở trên bầu trời bên ngoài, vô số pháo hoa thắp sáng cả trời đêm Hải Thành.


Hạ Tịch Quán sững sờ, cô hệt như cô bé chưa từng ngắm nhìn thế giới: “Wow, đẹp quá.” Lục Hàn Đình chân tay dài giam chặt dáng người mảnh khảnh của cô vào lòng, môi mỏng ghé vào vành tai trắng như tuyết của cô hôn hôn, sau đó lấy điện thoại di động ra, soạn Weibo đăng bài: “Lục phu nhân, mong em có thể ở bên anh từ từ lớn lên, trưởng thành một chút rồi lại trưởng thành một chút, sinh nhật vui vẻ „ nhé…

Hạ Nghiên Nghiên ở cổng ra của khách sạn Đề Hào, đứng bên ngoài khách sạn, lúc này toàn bộ Hải Thành đang sôi sục, tất cả xe cộ và người đi bộ đều dừng lại, giờ phút này mọi người đều si ngốc nhìn bầu trời.

Bầu trời của Hải Thành được vô số pháo hoa đốt sáng, những pháo hoa đó rơi từ đỉnh đầu xuống, khiến cho toàn bộ Hải Thành hệt như đón một trận mưa sao băng.

“Trời ơi, tôi thấy gì thế này, đây là có ai gặp may mắn hàng loạt hả?” “Ai mà mạnh tay như vậy, giàu thật đó.” “Chẳng lẽ mấy người chưa biết sao, hôm nay là sinh nhật của Lục phu nhân, Lục tổng tổ chức sinh nhật cho Lục phu nhân đấy!” “Lên Weibo ngay đi.” “Weibo sập luôn rồi.” Hạ Nghiên Nghiên nhìn bầu trời đêm chói lọi, cô ta biết Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán đang ở đó, rạng sáng anh dùng hoa đăng thắp sáng Hải Thành, ban đêm rải mưa sao băng, anh thiếu điều đội Hạ Tịch Quán Lục phu nhân kia lên đầu luôn rồi.

Nhưng mà, nhưng mà tất cả những điều này rõ ràng là thuộc về cô ta! Hạ Nghiên nghiên thầm hâm mộ ghen tị, sự mắt mát và tiếc nuối quá lớn khiến cô ta cắm móng sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô ta lại không cảm thấy đau đớn gì.

Cô lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào Weibo, Weibo đã bị sập do quá nhiều người truy cập, nhân viên đang cấp tốc sửa chữa.

Hạ Nghiên Nghiên không ngừng load, sau vài phút Weibo trở lại bình thường, sau 3 hotsearch đầu tiên có một từ khóa hot, đây thực sự là tin nóng chưa từng có và lượng truy cập cao nhất trong lịch sử.

Hot search đầu tiên là Lục Hàn Đình đã đăng Weibo chúc mừng sinh nhật.

Hot search thứ hai là Hạ Tịch Quán, Lục phu nhân! Hot search thứ ba về mưa sao băng ở Hải Thành.

Hạ Nghiên Nghiên click vào Weibo của Lục Hàn Đình, anh được coi như nhân vật quyền quý hiển hách nhất Hải Thành, một ông lớn ngành thương nghiệp Lục Hàn Đình vẫn luôn tỏ ra bí ẩn và kín tiếng, nên anh không bao giờ công khai Weibo cá nhân của mình.

Nhưng vừa rồi, anh đã công Weibo cá nhân của mình, tài khoản của anh chỉ theo dõi một người, đó là Hạ Tịch Quán.
Chương 228: Tại Sao Lại Thành Thế Này?

Hạ Nghiên Nghiên thấy anh đăng Weibo: “Lục phu nhân, mong em có thể ở bên anh từ từ lớn lên, trưởng thành một chút rồi lại trưởng thành một chút, sinh nhật vui vẻ nhé…” Hạ Nghiên Nghiên đọc đi đọc lại câu này máy lần, cô ta cảm thấy mắt mình bị đâm đau nhói, cô ta cố gắng trợn to đôi mắt, đến khi đôi mắt đỏ bừng.

Cô ta đã từng thấu qua rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy như của anh, anh nói rằng anh hy vọng Hạ Tịch Quán sẽ từ từ lớn lên ở bên cạnh anh, và anh mong rằng Hạ Tịch Quán có thể trưởng thành một chút, lớn hơn một chút nữa.

Một người đàn ông như anh có địa vị, có quyền thế tài sản, có thể thỏa mãn mọi tưởng tượng của phụ nữ về đàn ông. Nếu như anh nguyện ý, bờ vai rộng của anh quả thật có thể chắn gió che mưa cho tất cả phụ nữ trên thế giới này.

Hôm nayHạ Tịch Quán sinh nhật lần thứ 20, quả thực vẫn còn rất trẻ, cô vẫn còn đang lớn.

Cô là Lục phu nhân của anh, cũng là cô gái của anh.

Hạ Nghiên Nghên mở top comments.


“Thần thánh ơi, Hạ Tịch Quán hóa ra là Lục phu nhân!” “Hóa ra là Hạ Tịch Quán gả thay là gả cho Lục Hàn Đình!” “Buổi sáng đốt hải đăng sáng khắp Hà Thành, buổi tối rải mưa sao băng, fan Hạ Tịch Quán quả nhiên không sai, cô ấy có thể xuất bản một cuốn sách, tựa đề là cô dâu gả thay, được chồng cưng chiều lên tận trời!” “Sự thật rồi, tôi đã chứng kiến màn tát mặt ngoạn mục nhất trong lịch sử, mấy bạn nói Lục phu nhân nhận hôi hoa đăng thả trời ơi, xin hỏi mặt có đau không?” “Sớm nay thì fan của Hạ Nghiên Nghiên hí ha hí hửng cho lắm vào, bây giờ đích thân Lục Hàn Đình đã đến tát vào mặt cô ta, cả cộng đồng mạng đều cười nhạo.

Lượt theo dõi trên Weibo của Hạ Nghiên Nghiên từ 18 triệu đã giảm xuống còn 8 triệu, trong khi người hâm mộ của Hạ Tịch Quán có hơn 20 triệu, trực tiếp tăng vọt lên 30 triệu.” Hạ Nghiên Nghiên lướt một chút, rồi lại lướt đến bình luận của fan Hà Tịch Quán tên là “bà nội mới 18” hỏi: “Có người chúc mừng sinh nhật cô không, là cái loại chúc cô từ từ lớn lên ở cạnh anh ta ấy?” Hóc mắt Hạ Nghiên Nghiên nóng bừng, dù đã có hết sức kìm lại nhưng vẫn có từng giọt nước mắt lớn rơi xuống.

Tại sao? Tại sao lại thành như vậy? Cô ta mới là Lục phu nhân! Lục Hàn Đình đưa Hạ Tịch Quán ra khỏi khách sạn Đề Hào, hai người lên chiếc Rolls-Royce Phantom chuẩn bị về nhà.

Lục Hàn Đình đang lái xe, đôi tay hiện rõ khớp xương knắm chặt vô lăng, cổ tay cứng cáp đeo một chiếc đồng hồ bằng thép quý, lộ ra một đoản nhỏ ống tay áo Sơ mi trắng, cài cúc bạc sáng bóng, sạch sẽ, quyền rũ.

Anh ngắng đầu lên, đôi mắt hẹp sâu thẳm khẽ liếc qua kính chiếu hậu, phía sau có một chiếc xe đang theo sát anh, là Hạ Nghiên Nghiên.

Hạ Nghiên Nghiên lái xe qua đây.

Hạ Tịch Quán ngồi ở ghế phụ, trong tay cầm một cái bánh mứt dâu, cô dùng thìa nhỏ xúc một miếng, không để ý Hạ Nghiên Nghiên phía sau, con ngươi sáng ngời nhìn sang: “Lục tiên sinh, anh có muốn ăn không?” Lục Hàn Đình liếc nhìn lớp kem trên đôi môi đỏ mọng của cô: “Đút anh.” Hôm nay tâm trạng Hạ Tịch Quán rất tốt, cô tự nhiên can tâm tình nguyện phục vụ anh, dáng người mỏng manh nghiêng qua, cô đưa kem từ thìa nhỏ đến môi anh: “A, há miệng ra.” Lục Hàn Đình há miệng ăn, đồng thời bình tính đánh tay lái nhẹ nhàng, trực tiếp chuyển làn, chiếc Rolls- Royce Phantom chèn vào dòng xe cộ rồi tăng tốc, nhanh chóng rẽ phía trước rồi biến mắt.
Chương 229: Tặng Cho Bà Đứa Chắt Nội

Hạ Nghiên Nghiên một mực lái xe đi theo Lục Hàn Đình, cô ta cũng không biết mình muốn làm gì, cô ta chỉ biết sẽ không buông tay, Lục Hàn Đình là của cô tai Nhưng ngay sau đó, chiếc Rolls-Royce Phantom phía trước chuyển làn, anh chạy quá nhanh khiến cô ta không kịp phản ứng, muốn bám đuôi sát sao chuyển làn theo, nhưng vang lên còi xe chói tai, có người tức giận hét lên: “Này, muốn chét phải không?” Hạ Nghiên Nghiên toát mò hôi lạnh, kỹ năng lái xe của cô ta không tốt bằng Lục Hàn Đình, vừa rồi muốn chuyển làn còn không kịp xi nhan, suýt chút nữa đã xe phía sau đâm vào xe cô ta.

Khi Hạ Nghiên Nghiên nhìn lên lần nữa, chiếc Rolls- Royce Phantom phía trước đã biến mắt.

Hạ Nghiên Nghiên vì dừng đèn đỏ mà nổi điên, Lục Hàn Đình quá cảnh giác, dễ dàng bỏ cô ta lại.

Cô ta không cam lòng! Sao mà cô ta cam lòng được chứ? Hạ Nghiên Nghiên lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lục Hàn Đình…

Trong chiếc Rolls-Royce Phantom, Lục Hàn Đình đột ngột đổi hướng, Hạ Tịch Quán theo quán tính trực tiếp ngã vào cánh tay anh.

Lục Hàn Đình giơ tay ôm lấy bờ vai bóng mịn của cô để ổn định cô, cất giọng trầm thấp từ tính cười nói: “Lục phu nhân, em đây là “lao vào lòng đoạt tim(°)” sao?” (*) ý chỉ việc lao vào lòng ai đó giành láy tình cảm.


Hạ Tịch Quán ổn định bản thân, nhanh chóng ngồi về chỗ ngồi mình: “Lục tiên sinh, sao anh đột nhiên bẻ lái thế, còn lái nhanh như vậy? Sao vậy, phía sau có yêu tinh nào đang đuôi theo anh?” Lục Hàn Đình nhướng hàng mày kiếm anh tuần: “Phía sau có yêu tinh hay không anh không biết, nhưng ở cạnh anh có một cô đây này.” “…” Hạ Tịch Quán hừ một tiếng, lúc này cô mới chợt nhận ra con đường này không phải là đường trở lại U Lan Uyển: “Lục tiên sinh, có phải anh đi sai rồi không?” “Không sai, em gọi cho bà nội nói tối nay chúng ta không về.” Hàng mi cánh bướm của Hạ Tịch Quán khẽ run, đôi mắt đen láy rơi vào trên người anh: “Lục tiên sinh, chẳng lẽ… chẳng lẽ anh đưa em đến… khách sạn mướn phòng hả?” “Em mong lắm à?” “Em không có!” “Không phải đến khách sạn thuê phòng, mà là đến biệt thự dưới tên anh, đôi khi anh sẽ ở đó.” Một người đàn ông như anh có rất nhiều bất động sản đứng tên, mặc dù anh dành phần lớn thời gian ở U Lan Uyễn với bà nội, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ đến biệt thự của mình, tối nay anh muốn đưa cô đến ở biệt thự đấy.

“Không đi được không?” “Em trưng ra cái dáng vẻ xoắn xít như thể tối nay sắp xảy ra chuyện gì thế này, tối nay anh nhất định không nương tay với em.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho bà nội.

Tiếng chuông du dương vang lên một lần liền nối được máy, giọng nói ân cần hiền hòa của bà nội truyền đến: “Alo, Quán Quán, sinh nhật vui vẻ nhé cháu, Quán Quán của bà thêm một tuổi rồi, hôm nay chơi có vui không?” Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dạ cảm ơn bà, hôm nay đã chơi rất vui, nhưng mà… tối nay muộn quá, cháu sợ làm phiền bà nội nghỉ ngơi nên… nên cháu và Lục tiên sinh sẽ… không về…” Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô gái, vành tai trắng như tuyết nhỏ đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh, giống như một học sinh ngoan lần đầu tiên nói dối.

Lúc này điện thoại anh rung lên, anh ngắng đầu nhìn thì thấy Hạ Nghiên Nghiên đang gọi.

Khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình không chút gợn sóng, ánh đèn Neon ban đêm xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt phản chiếu lên ngũ quan tinh xảo của anh, mùi vị nam tính trưởng thành mơ hồ hiện lên.

Môi mỏng mím lại tỏa ra chút hơi lạnh, anh vươn tay trực tiếp tắt máy.

Bà nội trả lời: “Được rồi Quán Quán, bà đã bảo đừng có lo cho bà nữa mà, cùng Hàn Đình trải qua thế giới hai người thật tốt một chút đi cháu, thuận tiện tặng cho bà đứa chắt nội nha.”
Chương 230: Lục Phu Nhân, Em Nhìn Đi Đâu Thế?

Quả nhiên bà nội vẫn là bà nội đó, luôn có thể dùng câu “cháu chắt” để kết thúc một cách hoàn hảo.

Hạ Tịch Quán nói úp mở rồi đỏ bừng mặt cúp điện thoại.

Chẳng máy chốc, chiếc Rolls-Royce Phantom dừng lại trên bãi cỏ, Lục Hàn Đình dẫn Hạ Tịch Quán vào một căn biệt thự.

Phong cách biệt thự theo hướng Âu Mỹ, bên trong trang trí đơn giản mà sang trọng, là gu từ trước đến giờ của anh.

Hai người lên lầu, vào phòng ngủ chính, Lục Hàn Đình liếc mắt chỉ: “Bạn em có gửi quà sinh nhật đó, anh bảo người mang qua rồi, lấy mở ra xem thử.” Hạ Tịch Quán chạy đến, mở hộp ra trước, bên trong chiếc hộp là một chậu cây cảnh.

Đôi mắt của Hạ Tịch Quán co rút lại, đây là hoa… Mạn Đà La mà trong truyền thuyết mà lúc trước cô từng nói với Song Song.

Tương truyền hoa Mạn Đà La(*) này sinh trưởng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, rễ có màu đen, hoa màu đỏ, đỏ đến ma mi.

* Mạn Đà La: Hay còn gọi chung là hoa Bỉ Ngạn.

Hạ Tịch Quán đã từng nhìn thấy hoa Mạn Đà La trong các cuốn sách y khoa, nhưng khác xa với sự kinh ngạc mà cô đã thấy tận mắt bây giờ, khiến cô kinh ngạc hơn là, Song Song thật sự lấy được hoa Mạn Đà La.

Ước chừng trên toàn thế giới này không có đến hai gốc hoa Mạn Đà La, lần trước Song Song vỗ ngực nói bảo đảm sẽ lấy cho cô, lúc đó cô còn nghỉ ngờ, không ngờ Song Song không nói đùa.

Trong hộp có một tờ giấy, là Song Song viết: “Quán Quán, sinh nhật vui vẻ nhé, p/s: Rốt cuộc cũng trồng được hoa Mạn Đà La vào ngày sinh nhật côrồi, cẩn thận nha, Mạn Đà La rất độc, tôi vô tình trúng một chút độc rồi, nhưng đừng lo, tôi đã trồng một cây Thiên Sơn Tuyết Liên(*) ăn giải độc rồi, dùng cẩn thận nhé.” (*) Cây Thiên Sơn Tuyết Liên: Một loại thảo dược cực cực quý hiếm.

Hạ Tịch Quán nhìn chữ “trồng” rồi nhìn đến cây Thiên Sơn Tuyết Liên để giải độc, đầu nhỏ của cô gần như nổ tung, trời ạ, rốt cuộc Song Song là ai thế, cô ấy có thể trồng được Mạn Đà La, còn có thể tùy tiện trồng thêm một cây Thiên Sơn Tuyết Liên.

Hạ Tịch Quán đột nhiên nghĩ đến Mặc Sênh thích nhất trồng hoa cỏ, cô ấy có nhiều chậu lon, chẳng lẽ trong máy chậu cây ấy đều chứa đất có dược liệu hiếm sao? Hạ Tịch Quán muốn tìm Song Song hỏi ngay, cô cẩn thận cất chậu Mạn Đà La vào, bệnh tình của Lục tiên sinh một khắc cũng không thể chậm trễ, bây giờ có Mạn Đà La, ngày mai cô sẽ thử độc chế thuốc.

Hạ Tịch Quán mở một chiếc hộp khác ra, là của Diệp Linh tặng.

Linh Linh sẽ tặng quà gì nhỉ? Cô mở hộp ra, bên trong là một rương… bao cao su.

Diệp Linh cũng để lại lời nhắn: “Quán Quán, chúc mừng sinh nhật, ps: Không biết Lục tiên sinh dùng cỡ nào, nhưng nhìn trực quan thì Lục tiên sinh giàu có “hàng” to, số lớn nhất luôn đúng.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng đóng hộp lại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô phủ đầy những vét ửng đỏ đáng ngờ, cô cũng quay lại nhìn Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình vừa cởi bỏ bộ vest đen, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người cao lớn đứng lặng người trước cửa số sát đất, mí mắt anh tuấn rủ xuống, lịch lãm cởi chiếc khóa bạc trên tay áo, thắt lửng da màu đen buộc chặt vòng eo hẹp của anh, phía dưới là đôi chân thon dài, đúng là… cực phẩm nam sắc mà.

Hạ Tịch Quán không biết do chột dạ, hay là do quà Diệp Linh dọa chạy, đôi mắt nai đen lặng lẽ né tránh phần dưới thắt lưng anh.

Đúng lúc này, giọng nói trầm ấm từ tính của người đàn ông vang lên bên tai: “Lục phu nhân, mắt em nhìn đi đâu thế?” Hạ Tịch Quán giật mình, nhanh chóng ngắng đầu lên, cô chạm phải đôi mắt thâm thúy sâu thẳm của Lục Hàn Đình, chẳng biết anh đã nhìn qua từ lúc nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom