• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (35 Viewers)

  • Chương 219-222

Chương 219 Lục Hàn Đình Đến Rồi!

Ban đầu tất cả mọi người đều không quá để ý tới bác Phúc, dù sao U Lan Uyễển tuy thần bí nhưng cũng không phải là một gia đình giàu có, quý tộc thượng lưu ở đây rất khinh thường và cảm thấy U Lan Uyễn không cùng đẳng cấp với mình.

Nhưng cái nhìn lạnh thấu xương kia của bác Phúc vừa rồi tuyệt đối là là khí phách cùng sự quyết đoán thám nhuần mấy chục năm mà các nhà tài phiệt mới có, da đầu ai nấy đều tê rằn, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên, một lão đầu quỷ phu của U Lan Uyển lại có sự quyết đoán như vậy.

219.jpg


Lý Ngọc Lan vội nói: “Hạ Tịch Quán, lão già này gọi con là gì? Bố con và mẹ đi qua U Lan Uyễn, rõ ràng thấy lão già này ở bên trong, ông ta chính là chồng con, có phải con thông đồng với lão già này lừa gạt bọn ta?” Sắc mặt Hạ Nghiên Nghiên thay đổi, cô ta cũng lên tiếng: “Quán Quán, chuyện em gả cho một ông bác đã là sự thật rồi, bây giờ em thật sự không cần phải lừa gạt người khác.” Hạ Tịch Quán cong đôi môi đỏ mọng, cô bước lên phía trước, con ngươi sáng ngời lướt nhẹ qua đám người, cuối cùng nhìn Hạ Nghiên Nghiên cười cười: “Sao vậy, người xuất hiện ở U Lan Uyễn nhất thiết phải là chồng tôi sao? Chẳng lẽ không thẻ là. quản gia?” Bác Phúc kính cẩn đứng sau lưng Hạ Tịch Quán: “Thiếu phu nhân nhà tôi nói không sai, tôi là quản gia của U Lan Uyễn.” Quản gia? Trời ạt Hạ Nghiên Nghiên không ngờ chuyện này lại xoay chuyền ngược lại đến kinh ngạc như thế, lão già này không phải chồng của Hạ Tịch Quán, mà là quản gia! Náo loạn nửa ngày, đổi lại một tràng quạ đen.

“Mẹ, chuyện gì vậy, không phải mẹ nói ông ấy là chồng của Hạ Tịch Quán sao?” Hạ Nghiên Nghiên thầm liếc Lý Ngọc Lan một cái.

Lý Ngọc Lan lùi lại hai bước, bà ta cũng hoảng hồn nói: “Cái này… cái này…” Hạ Tịch Quán nhìn Lý Ngọc Lan: “Rất xin lỗi, chuyện này đã khiến các người thất vọng rồi, nhưng không phải là chồng thì chính là không phải chồng. Chẳng lẽ mấy người còn ép ông ấy làm chồng tôi?” Mọi người xì xào bàn tán: “Chuyện quái gì vậy? Máy ngày nay Weibo nổ tung cả hotsearch, té ra ông già này chỉ là quản gia, vậy chồng của Hạ Tịch Quán rốt cuộc là ai?” Lý Ngọc Lan nhanh chóng ý thức được bà ta có thể đã bị lừa, Hạ Tịch Quán này cố tình lừa bà ta, chết tiệt “Hạ Tịch Quán, ông già này chỉ là quản gia của cô thôi, vậy chồng cô là ai mà sao không tới chúc mừng sinh nhật cô?” Lý Ngọc Lan vội đổi khách thành chủ hỏi ngược lại.

Hôm nay Hạ Tịch Quán mặc một chiếc váy vải lụa mỏng màu hồng, làn da cô vốn đã mịn màng nõn nà, giờ còn khoác lên lớp váy hồng càng tôn lên làn da trắng sáng như ngọc trai. Tầng tầng lớp vải rũ xuống trên thảm đỏ, khí chất tuyệt đẹp không vướng chút bụi trần.

Đối diện với nhiều người như vậy, nét mặt cô ung dung, đôi mày thanh tú như mực vẽ, trong mắt luôn ánh lên nụ cười rạng rỡ: “Xem ra bà rất quan tâm đến chồng tôi, đừng lo lắng, anh ấy sẽ đến sớm thôi.” Người chồng thực sự của Hạ Tịch Quán sẽ sớm đến đây.

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh và thông minh của Hạ Tịch Quán, trong lòng Hạ Nghiên Nghiên đột nhiên có một loại dự cảm đáng sợ, mặc dù hiện tại cô ta không thể biết được đây là điềm báo gì.

Nói tóm lại, kế hoạch hôm nay có chút mát kiểm soát, Hạ Tịch Quán không gả cho một ông lão, vậy người chồng chân chính của cô ta là ai2

Chương 220: Mắt Thể Diện

Ngay lúc này bác Phúc nói: “Các người thật buồn cười, chồng của thiếu phu nhân dĩ nhiên là thiếu gia nhà tôi, sao có thể có người hỏi câu ngu như vậy!” Lý Ngọc Lan bị ông mắng ngu, đầu ngón tay run lên: “Ông…” “Tôi không thích nói chuyện với người ngu.” Bác Phúc nói rồi không nhìn Lý Ngọc Lan nữa mà cung kính nói:. “Thiếu phu nhân, đừng để những người này ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Hôm nay là sinh nhật của cô, thiếu gia đã tổ chức tiệc cho cô tại tầng cao nhất của khách sạn Đé Hào rồi, bây giờ chúng ta đi lên đó đi.” Lý Ngọc Lan hoàn toàn bị bác Phúc coi thường, suýt chút nữa tức đến xỉu, nhưng bà ta rất nhanh giật mình, tầng cao nhất của khách sạn Đề Hào? Ai cũng biết khách sạn Đề Hào là khách sạn cao nhất và sang trọng nhất ở Hải Thành, không có khách sạn nào sánh được, tầng cao nhất của khách sạn Đề Hào chưa từng được mở cửa cho dân thường, có người đồn đại ở tầng đó có thể dùng tay hái cả sao, vẻ đẹp tựa như chốn thần tiên trên trần gian.

Mọi người cũng chỉ từng nghe đồn, chưa từng có cơ hội đặt chân lên đó.

220.jpg


“Ông nói thiếu gia nhà ông đã tổ chức sinh nhật cho Hạ Tịch Quán trên tầng cao nhất của khách sạn Đế Hào, ông nghĩ thiếu gia của ông là ai2” “Quản gia này, không phải câu tiếp theo của ông là thiếu gia nhà ông chính là Lục Hàn Đình chứ, ha ha ha, Lục Hàn Đình là chồng của Hạ Tịch Quán à ha ha ha.” “Đây chắc chắn là trò đùa lớn nhất mà tôi được nghe trong năm nay.” Mọi người trong hội trường đều bật cười.

Hạ Chấn Quốc có chút không vui, ông ta còn tưởng rằng lão đầu này là con rẻ của mình, cuối cùng lại làm người, ông ta không thích nhất chính là mấy kẻ gây rối, bây giờ nghe bác Phúc nói máy lời khoác lác, ông ta nhanh chóng không nhịn được nói: “Quán Quán, dù cho chồng con có là ai, các con cũng không nên ở đây quậy, mắt thể diện lắm.” Lý Ngọc Lan vừa rồi ở về dưới, lúc này bà ta lại lộ ra vẻ tự hào, năm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Nghiên Nghiên: “Quán Quán, tầng cao nhất của khách sạn Đề Hào chắc chắn con lên không nồi đâu. Nghiên Nghiên nhà mẹ còn đỡ, Nghiên Nghiên, Lục tổng cũng sắp đến dự sinh nhật con rồi, đến lúc đó con nói với Lục tổng một chút, để Lục tổng dẫn con lên đó hái sao.” Tim Hạ Nghiên Nghiên đập thình thịch, sau khi mọi người nói xong, lòng cô ta vô cùng lung lay, nửa đêm hôm nay Lục Hàn Đình đã dùng đèn hoa đăng thắp sáng toàn bộ Hải Thành cho cô ta, nếu như buổi tối Lục Hàn Đình đưa cô ta lên tầng cao nhất để hái sao, thì sẽ trở thành một giai thoại rồi.

Trái tim của Hạ Nghiên Nghiên cuối cùng cũng lắng xuống, mặc dù từ góc độ đối thoại và phong thái của Bác Phúc, chồng của Hạ Tịch Quán cũng có thể là một nhân vật có máu mặt, nhưng dù thế nào đi nữa, đó sẽ không phải là Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình mới là ông lớn hiển hách trong giới thương trường ở Hải Thành, anh là người đứng trên vạn người.

Hạ Nghiên Nghiên nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, nếu tôi có thể đi lên đó, nhất định tôi sẽ kể cho cô nghe, kẻo cô lại ở đây… nằm mơ giữa ban ngày.” Hạ Tịch Quán nhướng hàng mày lá liễu, cười khanh khách không có chút tức giận nào.

Đúng lúc này, cửa đại sảnh đột nhiên bị đẩy ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào, sóng cùng là thân ảnh cao lớn thẳng tắp Lục Hàn Đình đi tới.

Hôm nay Lục Hàn Đình mặc một bộ đồ đen được làm thủ công, dáng người anh tuấn, tóc mái trên trán đều được vuốt lên, lộ ra gương mặt tinh xảo tuần tú.

Đôi chân dài miên man vững vàng bước vào,giơ tay nhắc chân đều mang khí chất người bề trên, hệt như một vị đế vương từ trên trời giáng xuống, khiến người không khỏi muốn bái phục anh.

Lục Hàn Đình đến rồi! Hạ Nghiên Nghiên giống như bướm thấy hoa, vội ra nghênh đón: “Lục tổng, anh đến rồi à? Em đã đợi anh lâu.

Chương 221: Tôi Đã Từng Gặp Bác Gái Một Lần

Lục Hàn Đình đi tới, mọi người xông tới như gà đỗ máu, chúng tinh củng nguyệt vây lấy Lục Hàn Đình.

“Tôi nghe nói Lục tổng sẽ tham dự tiệc sinh nhật của tiểu thư Nghiên Nghiên, nhưng không ngờ lại tới thật, Lục tổng, thật may mắn khi gặp anh.”“ Lục tổng máy năm qua rất kín tiếng thần bí, anh chưa bao giờ công khai tham dự bắt kỳ dịp nào, đây là lần đầu tiên, điều đó đủ thấy tình yêu của Lục tổng dành cho tiểu thư Nghiên Nghiên.” Tiểu thư Nghiên Nghiên không chỉ là đệ nhất quý cô ở Hải Thành, mà còn là một cô gái thiên tài y thuật, hoàn toàn xứng đôi với Lục tổng, quả là xứng đôi vừa lứa.

Giữa tất cả những lời chúc tụng và khen ngợi, Hạ Nghiên Nghiên ngước mắt lên liếc nhìn Lục Hàn Đình bên cạnh, anh thân cao chân dài đứng ở giữa ánh đèn chói lọi, ánh đèn như phủ lên ngũ quan của anh một tầng ánh sáng vàng lóa mắt, lộng lẫy mê người đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào anh.

Hạ Nghiên Nghiên luôn mơ ước một ngày nào đó cô có thể quang minh chính đại đứng cạnh anh, tận hưởng sự ghen ghét và đố ky của mọi người, còn có vinh quang tối cao.

Giấc mơ này cuối cùng đã trở thành sự thật.

Mặt Hạ Chấn Quốc tràn đầy gió xuân, ông ta chưa từng mơ mình trở thành quốc trượng quyền quý, cậu ấy lại đem lòng yêu con gái mình.

Hạ Chấn Quốc cười nịnh nọt: “Lục tổng, cảm ơn cậu đã đến dự tiệc sinh nhật của Nghiên Nghiên. Tôi tự giới thiệu, tôi là bố của Nghiên Nghiên, tôi tên là Hạ Chắn Quốc, đây là mẹ của Nghiên Nghiên…” Hạ Chân Quốc đi đến kéo Lý Ngọc Lan sang bên cạnh mình, nhưng ông ta không kéo được, ông ta quay đầu nhìn lại, gương mặt vốn đắc ý của Lý Ngọc Lan đã hóa trắng bệch.

Lý Ngọc Lan khiếp sợ nhìn Lục Hàn Đình, con ngươi không ngừng co rút lại phóng đại, lộ ra vẻ khó tin: Lý Ngọc Lan bị thương nặng một thời gian trước, phải mắt hai tháng để hồi phục, nhưng trí nhớ bà ta rất tốt, bà ta đã nhanh chóng nhận ra Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình đã từng đi qua Hạ gia, còn cứu Hạ Tịch Quán.

Lúc đó bà ta còn tưởng rằng Lục Hàn Đình là người Hạ Tịch Quán bao nuôi, ngày đó khí chất của anh lạnh lùng hung bạo, anh dễ dàng khiến những vệ sĩ đắt tiền mà bà thuê dọa sợ đến bỏ chạy, anh nhất định là kiểu bạch kiểm phách lối nhất mà bà ta từng thấy.

221.jpg


Hạ Nghiên Nghiên nhìn Lục Hàn Đình rồi nhẹ giọng giải thích: “Lục tổng, mẹ em có thể do gặp anh vui quá đấy, mong anh bỏ qua.” Lục Hàn Đình từ khi bước vào vẫn chưa nói chuyện, đôi mắt sâu thẳm của anh ta mờ mịt rơi vào trên người Lý Ngọc Lan, sau đó đôi môi mỏng anh vẽ lên độ cong tựa như cười lại như không cười: “Tôi đã từng gặp bác gái một lần.” Cái gì? Hạ Chấn Quốc gần như nhảy dựng lên, ông ta thấp giọng hỏi: “Lý Ngọc Lan, em gặp Lục tổng khi nào, sao không nói cho anh biết?” Lý Ngọc Lan toát mồ hôi lạnh cả người, bà ta lắp bắp HỘI: Em): Em Hạ Nghiên Nghiên cảm thấy Lý Ngọc Lan có chút mắt mặt, trước mặt Lục Hàn Đình vứt đi sĩ diện của cô ta, cô ta bèn vội chuyển chủ đề, chuyên gia nhỏ hay phàn nàn Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng online: “Lục tổng, em kể cho anh một câu chuyện cười nhé, vị này hóa ra không phải chồng của Quán Quán, mà là quản gia của Quán Quán, nhưng người quản gia này nói chồng của Quán Quán muốn tổ chức sinh nhật cho cô ấy ở tầng cao nhất khách sạn Đề Hào, chuyện này rất buồn cười phải không?”

Chương 222: Lục Phu Nhân, Công Chúa Nhỏ Của Anh

Mọi người nhanh chóng phụ họa nói.

“Lục tổng, anh mau đến phân định thật giả đi, chúng tôi không thể nhịn được nữa.” Hạ Nghiên Nghiên và mọi người đều chờ Lục Hàn Đình “tát” vào mặt Hạ Tịch Quán, dám dùng danh nghĩa Lục tổng đi rêu rao lừa gạt, chỉ đơn giản là “lên trăng chạm sứ(*)”, phải dạy dỗ cô ta một chút mới được! (*) Từ mạng ý chỉ khoảng cách giữa hai bên rất xa, mang ý chế giễu.

Lúc này Lục Hàn Đình mới ngắng đầu lên, ánh mắt rơi vào Hạ Tịch Quán, cô cũng đang nhìn anh với đôi mắt nai đen láy.

Bốn mắt chạm nhau, Lục Hàn Đình chậm rãi nhếch lên đôi môi mỏng, ý cười dịu dàng đong đầy trên mi mục tuần tú. “Sao em không nói cho họ biết chồng em là ai?” Hạ Tịch Quán khẽ run hàng mi, có chút vô tội: “Cho dù em nói, bọn họ cũng sẽ không tin, còn cười nhạo em.” “Anh ở đây, không ai dám cười nhạo em, nói cho bọn họ biết tên chồng của em, hù chết bọn họ.” Giọng nói từ tính trầm thấp của Lục Hàn Đình chứa đầy dung túng.

Hạ Nghiên Nghiên, Hạ Chấn Quốc, Lý Ngọc Lan và tất cả những người trong hội trường đều rất bối rồi, họ bị hành động không phân biệt rõ của Lục Hàn Đình dọa sợ đến không thốt nên lời.

Ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng trong đại sảnh.

222.jpg


Lúc này, bác Phúc mới kính cẩn gọi:. “Thiếu gia.” Lục Hàn Đình chân dài bước qua, tất cả mọi người đều nhường đường cho anh, anh hệt như chú báo ưu nhã từ chốn rừng rậm xuyên đến Hạ Tịch Quán.

Bàn tay to lớn của anh nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Tịch Quán, anh hôn nhẹ lên trán Hạ Tịch Quán trong ánh đèn rực rỡ: “Lục phu nhân, công chúa nhỏ của anh, sinh nhật vui vẻ.” Toàn bộ hội trường bùng nỗ.

“Hóa ra chủ nhân của U Lan Uyễn là… Lục Hàn Đình!”

“Ban đầu lúc Hạ Tịch Quán gả vào U Lan Uyễn, Lục Hàn Đình là chồng của cô taI”

“Hạ Tịch Quán mới chính là Lục phu nhân, gả vào gia đình giàu có bậc nhất ở Hải Thành, làm phu nhân Lục gia, hèn gì… đừng nói đến khách sạn Đế Hào, đến tập đoàn Lục thị cũng do cô ta là nữ chủ nhân!” Vậy Hạ Nghiên Nghiên…

Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan cả kinh đến mức con người họ như muốn nhảy ra ngoài, họ nằm mơ cũng không bao giờ ngờ được chủ nhân của U Lan Uyễn là Lục Hàn Đình, còn Hạ Tịch Quán đã sớm là Lục phu nhân! Đồng tử Hạ Nghiên Nghiên đột nhiên co rút lại, trái tim cô ta cứ như rơi xuống vực sâu, máy năm nay cô ta vẫn luôn mơ được gả cho Lục Hàn Đình, cô ta đang ngắng đầu ngóng trông nỗ lực cố gắng, nhưng Hạ Tịch Quán lại nhanh chân giành trước vị trí Lục phu nhân!

Không, đây không phải là sự thật! Hạ Nghiên Nghiên nhanh chóng bước tới, hai mắt đỏ hoe nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tổng, anh đang nói đùa thôi đúng không? Hôm nay lúc 0 giờ anh còn đốt đèn hoa đăng cho em mà…” Lục Hàn Đình buông Hạ Tịch Quán ra, dùng đôi tay to lớn của mình ôm lấy vòng eo mềm mại của Hạ Tịch Quán, anh ôm cô vào lòng. Đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ rơi trên khuôn mặt Hạ Nghiên Nghiên, đôi môi mỏng nhéch lên vẻ vô tình: “Đèn hoa đăng là tôi thắp cho Lục phu nhân. Có khi nghĩ nhiều, quá đa tình cũng là một loại bệnh đấy, cần phải trị!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom