Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-991
Chương 991 : Chương 991
NỔ TUNG HANG Ổ CƯỚP BIỂN (5)
Phó lão đại nghe xong ngây ra.
Cả một kho đạn được đều bị nổ, vậy nhà giam phía Tây cách đó không xa thì sao?
Chắc cũng bị lan đến chứ!
Hoắc Hoành còn đang ở trong đó đấy!
Hắn càng siết chặt cổ áo của tên cướp biển kia hơn, sắc mặt còn nghiêm túc và nóng nảy hơn cả khi nghe tin kho đạn bị nổ tan tành.
“Người kia đâu? Nhà giam phía Tây có bị ảnh hưởng không?”
Tên cướp biển kia lắp bắp, “Tây… Tây… Nhà giam phía Tây cũng bị nổ!”
Phó lão đại như sét đánh bên tai. Nhà giam phía Tây có Hoắc Hoành đang ở trong đó, nếu nhà giam đã sập, vậy cậu ta… cậu ta chẳng phải là…
Phó lão đại còn chưa kịp trở lại thăm dò thì bỗng nghe được tin từ một tên đàn em mới từ tiền tuyến chạy về báo, “Lão đại, lão đại, đám lính kia đột nhiên bao vây, chúng ta sắp không chống cự được nữa rồi!”
Lần này thì Phó lão đại thật sự không chống đỡ được.
Hai cú sốc lớn khiến đầu óc hắn trì độn, hắn cảm thấy trong đầu như có gì đó chèn ép khiến hắn không thể thở nổi.
“Lão đại, chúng ta nên làm gì?” Tên kia hốt hoảng không biết phải làm sao nên liên tục hỏi.
Phó lão đại che lồng ngực của mình rồi nói: “Nhanh, gọi thêm một nhóm anh em lên đi, nhất định phải trụ vững!”
“Lão đại, đã hết người rồi, trong căn cứ có rất nhiều anh em bị thương do vụ nổ.”
“Toàn quân bị diệt rồi?”
“Lúc đó bên phía nhà giam bị cháy, tất cả anh em trong căn cứ đều đi dập lửa, sau đó… tất cả đều bị ảnh hưởng… Hơn nữa toàn bộ đạn dược của chúng ta đã bị nổ tan tành. Kể cả các anh em ra đây hết mà không có súng cũng chẳng đánh được.”
Phó lão đại cảm thấy trước mắt tối đen, hắn sắp ngừng thở đến nơi rồi.
Tại sao mọi chuyện cứ dồn dập đến cùng một lúc, chẳng nhẽ trời muốn diệt hắn hay sao?
Phó lão đại cố nén cơn uất hận trong lòng, nhìn đám lính đang dần áp sát phía trước mặt, hắn nhẫn nhịn nói: “Tất cả rút về căn cứ!”
“Rõ!”
Nghe được mệnh lệnh này của Phó lão đại, tất cả vừa đánh vừa lùi vào trong căn cứ.
Khi cổng chính của căn cứ vừa đóng lại, Phó lão đại lại ra lệnh: “Tất cả đi tới tháp canh cổng chính đánh cho tao, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản!”
Tiếp đó, hắn đi nhanh vào bên trong, hắn nhất định phải xem tình hình thương vong và thiệt hại.
Hắn vội vàng đi về phía nhà giam phía Tây, trên đường lại gặp một tên đàn em lao đến khóc lóc.
“Lão đại, không xong, không xong rồi, kho đạn mất hết rồi! Giờ phải làm thế nào đây?”
Nhưng lúc này Phó lão đại không còn tâm trạng chú ý đến kho đạn, hắn hỏi: “Nhà giam phía Tây sao rồi?”
“Đều bị nổ sập ạ! Còn đè chết khá nhiều anh em!”
Sắc mặt Phó lão đại trắng bệch, hắn nói rất nghiêm túc: “Nhanh, nhanh dẫn tao đi xem!”
Không được, Hoắc Hoành không thể chết, cậu ta tuyệt đối không thể chết!
Hoắc Hoành này là dân xã hội đen, toàn bộ thành phố A đều nằm trong tay cậu ta, hơn nữa nghe nói những chỗ khác cũng có thế lực của cậu ta. Nếu Hoắc Hoành xảy ra chuyện gì, chắc chắn hắn sẽ phải chết!
Phía trước có binh sĩ vây quét, phía sau có xã hội đen truy sát, Phó lão đại vừa nghĩ đến đây thôi mà đã thấy sống lưng mình lạnh buốt, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.
Tên cướp biển đi theo phía sau tranh thủ lúc Phó lão đại không chú ý, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh, ngay cả khóe miệng cũng hiện lên một đường cong nho nhỏ.
NỔ TUNG HANG Ổ CƯỚP BIỂN (5)
Phó lão đại nghe xong ngây ra.
Cả một kho đạn được đều bị nổ, vậy nhà giam phía Tây cách đó không xa thì sao?
Chắc cũng bị lan đến chứ!
Hoắc Hoành còn đang ở trong đó đấy!
Hắn càng siết chặt cổ áo của tên cướp biển kia hơn, sắc mặt còn nghiêm túc và nóng nảy hơn cả khi nghe tin kho đạn bị nổ tan tành.
“Người kia đâu? Nhà giam phía Tây có bị ảnh hưởng không?”
Tên cướp biển kia lắp bắp, “Tây… Tây… Nhà giam phía Tây cũng bị nổ!”
Phó lão đại như sét đánh bên tai. Nhà giam phía Tây có Hoắc Hoành đang ở trong đó, nếu nhà giam đã sập, vậy cậu ta… cậu ta chẳng phải là…
Phó lão đại còn chưa kịp trở lại thăm dò thì bỗng nghe được tin từ một tên đàn em mới từ tiền tuyến chạy về báo, “Lão đại, lão đại, đám lính kia đột nhiên bao vây, chúng ta sắp không chống cự được nữa rồi!”
Lần này thì Phó lão đại thật sự không chống đỡ được.
Hai cú sốc lớn khiến đầu óc hắn trì độn, hắn cảm thấy trong đầu như có gì đó chèn ép khiến hắn không thể thở nổi.
“Lão đại, chúng ta nên làm gì?” Tên kia hốt hoảng không biết phải làm sao nên liên tục hỏi.
Phó lão đại che lồng ngực của mình rồi nói: “Nhanh, gọi thêm một nhóm anh em lên đi, nhất định phải trụ vững!”
“Lão đại, đã hết người rồi, trong căn cứ có rất nhiều anh em bị thương do vụ nổ.”
“Toàn quân bị diệt rồi?”
“Lúc đó bên phía nhà giam bị cháy, tất cả anh em trong căn cứ đều đi dập lửa, sau đó… tất cả đều bị ảnh hưởng… Hơn nữa toàn bộ đạn dược của chúng ta đã bị nổ tan tành. Kể cả các anh em ra đây hết mà không có súng cũng chẳng đánh được.”
Phó lão đại cảm thấy trước mắt tối đen, hắn sắp ngừng thở đến nơi rồi.
Tại sao mọi chuyện cứ dồn dập đến cùng một lúc, chẳng nhẽ trời muốn diệt hắn hay sao?
Phó lão đại cố nén cơn uất hận trong lòng, nhìn đám lính đang dần áp sát phía trước mặt, hắn nhẫn nhịn nói: “Tất cả rút về căn cứ!”
“Rõ!”
Nghe được mệnh lệnh này của Phó lão đại, tất cả vừa đánh vừa lùi vào trong căn cứ.
Khi cổng chính của căn cứ vừa đóng lại, Phó lão đại lại ra lệnh: “Tất cả đi tới tháp canh cổng chính đánh cho tao, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản!”
Tiếp đó, hắn đi nhanh vào bên trong, hắn nhất định phải xem tình hình thương vong và thiệt hại.
Hắn vội vàng đi về phía nhà giam phía Tây, trên đường lại gặp một tên đàn em lao đến khóc lóc.
“Lão đại, không xong, không xong rồi, kho đạn mất hết rồi! Giờ phải làm thế nào đây?”
Nhưng lúc này Phó lão đại không còn tâm trạng chú ý đến kho đạn, hắn hỏi: “Nhà giam phía Tây sao rồi?”
“Đều bị nổ sập ạ! Còn đè chết khá nhiều anh em!”
Sắc mặt Phó lão đại trắng bệch, hắn nói rất nghiêm túc: “Nhanh, nhanh dẫn tao đi xem!”
Không được, Hoắc Hoành không thể chết, cậu ta tuyệt đối không thể chết!
Hoắc Hoành này là dân xã hội đen, toàn bộ thành phố A đều nằm trong tay cậu ta, hơn nữa nghe nói những chỗ khác cũng có thế lực của cậu ta. Nếu Hoắc Hoành xảy ra chuyện gì, chắc chắn hắn sẽ phải chết!
Phía trước có binh sĩ vây quét, phía sau có xã hội đen truy sát, Phó lão đại vừa nghĩ đến đây thôi mà đã thấy sống lưng mình lạnh buốt, bước chân cũng trở nên nhanh hơn.
Tên cướp biển đi theo phía sau tranh thủ lúc Phó lão đại không chú ý, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng lạnh, ngay cả khóe miệng cũng hiện lên một đường cong nho nhỏ.
Bình luận facebook