Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 510
Chương 510:
“Haiz, mình biến mất hơn nửa năm, hoàn toàn đã khiến rất nhiều người đau lòng, thế nhưng không có cách nào cả, mình không thể trở về được.”
“Hơn nữa, cả đời này người mình có lỗi nhất là chị Lam, đã lâu như vậy rồi, cô ấy vấy tự cho mình là vị hôn thê của mình, nhưng mà mình và cô ấy không thể đến với nhau được!”
Trần Lạc Thần vẫn luôn nhấn mạnh điểm này trong lòng.
Dần dần, đêm đã khuya.
Tiểu Bối đi về nghỉ ngơi.
Mà Tần Lam khóc xong, cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.
Trần Lạc Thần chậm rãi đi vào căn phòng.
Mượn ánh trăng, Trần Lạc Thần nhìn khuôn mặt của chị Lam, vẫn còn sót lại nước mắt.
Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi cho cô.
Lại đắp chăn lên giúp chị Lam.
“Tiểu Minh, từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã chắc chắn là vợ của cậu rồi, cậu đừng trốn tránh nữa, cậu về nhà đi được không?”
Chị Lam nói mê.
“Nhà? Cũng không biết lúc nào mới có thể trở về được nữa?”
Trần Lạc Thần ngồi xuống bên giường, cười khổ nói.
“Chị Lam, tôi biết tình cảm chị dành cho tôi, Trần Lạc Thần tôi cũng thề, vĩnh viễn sẽ không để chị phải chịu bất cứ tổn thương gì!”
Trần Lạc Thần thầm nghĩ trong lòng.
Anh sờ lên trán của chị Lam đang có vẻ mặt mệt mỏi.
Bỗng nhiên lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Là một cô gái đi thẳng vào.
Mà lúc cô gái kia nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên giường chị Lam, không khỏi giật nảy mình, muốn hô to lên.
Lại thấy bóng người kia trực tiếp lóe lên, đi tới trước mặt mình.
Bịt miệng mình lại.
“Tiểu Bối đừng sợ, là anh!”
Trần Lạc Thần nói khẽ vào bên tai Tiểu Bối.
Mà Tiểu Bối nghe được giọng nói này, liền mỡ to hai mắt ra nhìn.
“Đừng lên tiếng, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Trần Lạc Thần lôi cánh tay Tiểu Bối, đi thẳng tới gian phòng của Tiểu Bối.
“Anh!”
Tiểu Bối khóc òa, kinh ngạc, kích động, hưng phấn, đều không đủ để bày tỏ cảm xúc của Tiểu Bối bây giờ.
Trực tiếp nhào vào trong lòng Trần Lạc Thần.
“Anh! Thật sự là anh sao? Không phải em đang nằm mơ chứ?”
Tiểu Bối khóc ròng nói.
Cô ôm Trần Lạc Thần thật chặt, sợ đây là một giấc mơ.
“Không phải là mơ, anh ở chỗ này, anh không saol”
Trần Lạc Thần cười, lau nước mắt cho Tiểu Bối.
“Anh, anh chắc nịch rồi, có vẻ cũng đã đen đi, anh, nửa năm này anh đi đâu, em cảm giác như đang nằm mớ, em lại được gặp lại anh rồi!”
Tiểu Bối khóc nói.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, về sau anh sẽ nói cho em biết, tóm lại, em chỉ cần nhớ kỹ, anh không sao là được rồi!”
Trần Lạc Thần cười nói, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Đúng rồi, bây giờ ba mẹ anh thế nào?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Cô suốt ngày khóc, bây giờ chú đã già đi không ít, cả ngày bọn họ đều lo lắng cho anh!”
“Chị anh thì sao?”
Trần Lạc Thần lại hỏi.
“Bây giờ tính tình của chị trở nên rất tệ, trước kia chị ấy đối xử với cấp dưới rất tốt, bây giờ động một chút lại đánh cấp dưới, cứ như chị ấy nhìn cái gì đều không vừa mắt, mỗi ngày đều bảo cấp dưới của mình đi tìm anh!”
“Haiz, mình biến mất hơn nửa năm, hoàn toàn đã khiến rất nhiều người đau lòng, thế nhưng không có cách nào cả, mình không thể trở về được.”
“Hơn nữa, cả đời này người mình có lỗi nhất là chị Lam, đã lâu như vậy rồi, cô ấy vấy tự cho mình là vị hôn thê của mình, nhưng mà mình và cô ấy không thể đến với nhau được!”
Trần Lạc Thần vẫn luôn nhấn mạnh điểm này trong lòng.
Dần dần, đêm đã khuya.
Tiểu Bối đi về nghỉ ngơi.
Mà Tần Lam khóc xong, cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.
Trần Lạc Thần chậm rãi đi vào căn phòng.
Mượn ánh trăng, Trần Lạc Thần nhìn khuôn mặt của chị Lam, vẫn còn sót lại nước mắt.
Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi cho cô.
Lại đắp chăn lên giúp chị Lam.
“Tiểu Minh, từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã chắc chắn là vợ của cậu rồi, cậu đừng trốn tránh nữa, cậu về nhà đi được không?”
Chị Lam nói mê.
“Nhà? Cũng không biết lúc nào mới có thể trở về được nữa?”
Trần Lạc Thần ngồi xuống bên giường, cười khổ nói.
“Chị Lam, tôi biết tình cảm chị dành cho tôi, Trần Lạc Thần tôi cũng thề, vĩnh viễn sẽ không để chị phải chịu bất cứ tổn thương gì!”
Trần Lạc Thần thầm nghĩ trong lòng.
Anh sờ lên trán của chị Lam đang có vẻ mặt mệt mỏi.
Bỗng nhiên lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Là một cô gái đi thẳng vào.
Mà lúc cô gái kia nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên giường chị Lam, không khỏi giật nảy mình, muốn hô to lên.
Lại thấy bóng người kia trực tiếp lóe lên, đi tới trước mặt mình.
Bịt miệng mình lại.
“Tiểu Bối đừng sợ, là anh!”
Trần Lạc Thần nói khẽ vào bên tai Tiểu Bối.
Mà Tiểu Bối nghe được giọng nói này, liền mỡ to hai mắt ra nhìn.
“Đừng lên tiếng, chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Trần Lạc Thần lôi cánh tay Tiểu Bối, đi thẳng tới gian phòng của Tiểu Bối.
“Anh!”
Tiểu Bối khóc òa, kinh ngạc, kích động, hưng phấn, đều không đủ để bày tỏ cảm xúc của Tiểu Bối bây giờ.
Trực tiếp nhào vào trong lòng Trần Lạc Thần.
“Anh! Thật sự là anh sao? Không phải em đang nằm mơ chứ?”
Tiểu Bối khóc ròng nói.
Cô ôm Trần Lạc Thần thật chặt, sợ đây là một giấc mơ.
“Không phải là mơ, anh ở chỗ này, anh không saol”
Trần Lạc Thần cười, lau nước mắt cho Tiểu Bối.
“Anh, anh chắc nịch rồi, có vẻ cũng đã đen đi, anh, nửa năm này anh đi đâu, em cảm giác như đang nằm mớ, em lại được gặp lại anh rồi!”
Tiểu Bối khóc nói.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, về sau anh sẽ nói cho em biết, tóm lại, em chỉ cần nhớ kỹ, anh không sao là được rồi!”
Trần Lạc Thần cười nói, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Đúng rồi, bây giờ ba mẹ anh thế nào?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Cô suốt ngày khóc, bây giờ chú đã già đi không ít, cả ngày bọn họ đều lo lắng cho anh!”
“Chị anh thì sao?”
Trần Lạc Thần lại hỏi.
“Bây giờ tính tình của chị trở nên rất tệ, trước kia chị ấy đối xử với cấp dưới rất tốt, bây giờ động một chút lại đánh cấp dưới, cứ như chị ấy nhìn cái gì đều không vừa mắt, mỗi ngày đều bảo cấp dưới của mình đi tìm anh!”
Bình luận facebook