Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 574: Phải linh hoạt trong mọi tình huống
Mộ Dung Anh Nguyên cũng không nhịn được khen một câu.
Kirock nhếch miệng: “Một trăm người thì thế nào? Mười ngàn người thì thế nào? Đến đây cũng chỉ có chết!” Giữa đoàn xe, năm người Vũ Hoàng Minh ngồi ở chiếc xe thứ nhất.
Khi thấy đối phương đã chuẩn bị tốt từ trước, đôi mắt anh hơi nheo lại. “Xem ra, bọn chúng đã chuẩn bị tốt từ trước rồi!” “Hỏng rồi!” Liễu Quân cảm thấy trong lòng có chút không ổn.
Nhưng chuyện đến nước này, bọn họ cũng hết cách.
Đối phương chuẩn bị sẵn ở đây, tất nhiên là đã chuẩn bị cái gì đó.
“Không sao đâu, phải linh hoạt trong mọi tình huống. Nếu bọn chúng dám giở trò, chúng ta sẽ chơi với chúng đến cùng!”
Vũ Hoàng Minh châm điếu thuốc, rít một hơi.
Biểu cảm trên mặt rất tùy ý. Họ đã chuẩn bị tốt.
Nếu bọn chúng dám giở trò, vậy thì cùng chết thôi.
"Cái này cũng đúng”
Nghe vậy, Liễu Quân mỉm cười cũng không nói lại nữa.
Khi xe tăng dừng lại, cuối cùng đám người Vũ Hoàng Minh cũng nhảy xuống xe.
Một trăm người không nhiều không ít.
Nhìn mấy người cầm đầu của đối phương, ánh mắt anh hơi nheo lại.
Sáu ảm kình? Không ngờ, đối phương lại có đến sáu cao thủ ám kình.
Nếu so với họ, trừ năm người Vũ Hoàng Minh thì không có cao thủ ám kình.
“Xin hỏi, người nào là quân vương Bắc Sơn? Mời ra đây” Người đàn ông cầm đầu bên đối phương cười nhẹ, đi từng bước về phía trước.
Sắc mặt Liễu Quân trầm xuống, cũng đã từng bước về phía trước.
“Quân vương Bắc Sơn, Liễu Quân!”
“Ngài là?”
Kirock cười ha hả: "Tôi là Giáo chủ Kirock của Tuyết Châu và Thương Châu. Đương nhiên, anh cũng có thể cho rằng tôi là vua của Tuyết Châu và Thương Châu”.
Lời này vừa nói ra, đột nhiên mấy người Liễu Quần thay đổi sắc mặt!
Bọn họ không ngờ, vua của Tuyết Châu và Thương Châu vậy mà lại là một người. Ánh mắt Vũ Hoàng Minh lạnh xuống dần, đi từng bước về phía trước, đứng ở bên cạnh Liễu Quân. Nhìn chằm chằm Kirock với ánh mắt lạnh lùng: “Ông là người của Thần Tích?
Kirock nhìn Vũ Hoàng Minh, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
"Phải không?”. "Nếu tôi nói không thì sao!”. Vũ Hoàng Minh đã nhịn không được, thậm chí mặt đất dưới chân đã muốn vỡ ra. "Cậu chủ, đừng nóng nảy!”.
Phía sau lưng anh, Vũ Cuồng nói một câu, những lời này đã thêm vào một chút tinh thần tấn công.
Đột nhiên Vũ Hoàng Minh tỉnh táo lại, sát khí vừa này được thu lại.
Kirock nhìn về phía Vũ Cuồng có chút kinh ngạc, trên mặt xuất hiện ý cười nhạt. "Kirock, chúng tôi đã đến, vậy chuẩn bị bắt đầu thôi!”
Liễu Quân hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói. Kirock không nói chuyện, chỉ vỗ vỗ tay. Một người đàn ông tóc vàng mặc bộ vest đi lên, trong tay cầm hai bản tài liệu,
“Quân vương Bắc Sơn, đừng nóng nảy”. "Bây giờ chúng ta mời người của Văn phòng Quốc tế, đến chứng kiến công ước của chúng ta!” “Mong là đừng ai vi phạm nội dung của bản công ước này!”
Kirock nhếch miệng: “Một trăm người thì thế nào? Mười ngàn người thì thế nào? Đến đây cũng chỉ có chết!” Giữa đoàn xe, năm người Vũ Hoàng Minh ngồi ở chiếc xe thứ nhất.
Khi thấy đối phương đã chuẩn bị tốt từ trước, đôi mắt anh hơi nheo lại. “Xem ra, bọn chúng đã chuẩn bị tốt từ trước rồi!” “Hỏng rồi!” Liễu Quân cảm thấy trong lòng có chút không ổn.
Nhưng chuyện đến nước này, bọn họ cũng hết cách.
Đối phương chuẩn bị sẵn ở đây, tất nhiên là đã chuẩn bị cái gì đó.
“Không sao đâu, phải linh hoạt trong mọi tình huống. Nếu bọn chúng dám giở trò, chúng ta sẽ chơi với chúng đến cùng!”
Vũ Hoàng Minh châm điếu thuốc, rít một hơi.
Biểu cảm trên mặt rất tùy ý. Họ đã chuẩn bị tốt.
Nếu bọn chúng dám giở trò, vậy thì cùng chết thôi.
"Cái này cũng đúng”
Nghe vậy, Liễu Quân mỉm cười cũng không nói lại nữa.
Khi xe tăng dừng lại, cuối cùng đám người Vũ Hoàng Minh cũng nhảy xuống xe.
Một trăm người không nhiều không ít.
Nhìn mấy người cầm đầu của đối phương, ánh mắt anh hơi nheo lại.
Sáu ảm kình? Không ngờ, đối phương lại có đến sáu cao thủ ám kình.
Nếu so với họ, trừ năm người Vũ Hoàng Minh thì không có cao thủ ám kình.
“Xin hỏi, người nào là quân vương Bắc Sơn? Mời ra đây” Người đàn ông cầm đầu bên đối phương cười nhẹ, đi từng bước về phía trước.
Sắc mặt Liễu Quân trầm xuống, cũng đã từng bước về phía trước.
“Quân vương Bắc Sơn, Liễu Quân!”
“Ngài là?”
Kirock cười ha hả: "Tôi là Giáo chủ Kirock của Tuyết Châu và Thương Châu. Đương nhiên, anh cũng có thể cho rằng tôi là vua của Tuyết Châu và Thương Châu”.
Lời này vừa nói ra, đột nhiên mấy người Liễu Quần thay đổi sắc mặt!
Bọn họ không ngờ, vua của Tuyết Châu và Thương Châu vậy mà lại là một người. Ánh mắt Vũ Hoàng Minh lạnh xuống dần, đi từng bước về phía trước, đứng ở bên cạnh Liễu Quân. Nhìn chằm chằm Kirock với ánh mắt lạnh lùng: “Ông là người của Thần Tích?
Kirock nhìn Vũ Hoàng Minh, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
"Phải không?”. "Nếu tôi nói không thì sao!”. Vũ Hoàng Minh đã nhịn không được, thậm chí mặt đất dưới chân đã muốn vỡ ra. "Cậu chủ, đừng nóng nảy!”.
Phía sau lưng anh, Vũ Cuồng nói một câu, những lời này đã thêm vào một chút tinh thần tấn công.
Đột nhiên Vũ Hoàng Minh tỉnh táo lại, sát khí vừa này được thu lại.
Kirock nhìn về phía Vũ Cuồng có chút kinh ngạc, trên mặt xuất hiện ý cười nhạt. "Kirock, chúng tôi đã đến, vậy chuẩn bị bắt đầu thôi!”
Liễu Quân hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói. Kirock không nói chuyện, chỉ vỗ vỗ tay. Một người đàn ông tóc vàng mặc bộ vest đi lên, trong tay cầm hai bản tài liệu,
“Quân vương Bắc Sơn, đừng nóng nảy”. "Bây giờ chúng ta mời người của Văn phòng Quốc tế, đến chứng kiến công ước của chúng ta!” “Mong là đừng ai vi phạm nội dung của bản công ước này!”
Bình luận facebook