• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trùng sinh, tôi tự quyết định vận mệnh bản thân (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Sau khi tôi lấy lại được ký ức kiếp trước của mình vào buổi sáng, buổi chiều Hạ gia đã tìm được thiên kim thật – Hạ Minh Châu.

Làm việc thật là nhanh gọn lẹ.

Kí ức kiếp trước tràn về như thác lũ, sau khi tìm thấy Hạ Minh Châu. Trong ký ức của tôi do sợ mình bị đuổi đi nên tôi vô thức nịnh nọt, cung phụng mọi người trong nhà họ Hạ.

Và tôi tránh xa baba mẹ ruột của mình chỉ vì sợ rằng Hạ gia sẽ nghĩ tôi là một con bạch nhãn lang.

Nhưng tất cả những điều này cũng không khiến cho ngày tháng sau này của tôi tốt hơn một chút nào. Ngược lại, nó giống như đi trên tấm kính mỏng.

Để lấy lòng ba mẹ Hạ, tôi đã đưa Hạ Minh Châu cùng đến trường, gặp gỡ những người bạn mới và giúp cô ta nhanh chóng hòa nhập vào giới quý tộc của trường trung học tư thục Thịnh Minh.



Vì Hạ Minh Châu không thể theo kịp việc học của cô ấy nên tôi đã tình nguyện giúp đỡ cô ta học tập, thậm chí còn đề nghị Hạ Minh Châu sử dụng tranh của tôi để tham gia Triển lãm Hội họa và Thư pháp Quốc gia.

Tôi nghĩ rằng tất cả những gì tôi làm sẽ khiến Hạ gia công nhận tôi.

Không ngờ cuối cùng nhận lại là một ánh mắt khinh bỉ của nhà họ Hạ.

“Thật sự là hèn hạ, để được ở lại Hạ gia mà cô ta cố lấy lòng mọi người trong gia đình ta, thật sự là không có học vấn, đúng là kẻ ngu ngốc.”

“Tôi vừa khen ngợi cô ta, cô ta đã gửi quà nịnh nọt tôi ngay lập tức.”

“Cô ta vẫn còn có ích đó, lần trước Lưu tiên sinh nói muốn tìm một người kết hôn với con trai ông ta, nuôi nấng cô ta nhiều năm như vậy đến lúc cô ta phải trả lại rồi đó.”

“Con trai của ông Lưu, không phải là tên ngốc bị bại não đó chứ?”



Cuối cùng, tôi kết hôn với một người bị bại não, ông Lưu có rất nhiều tình nhân trong gia đình, vợ ông ta tàn nhẫn ép tôi uống thuốc bổ và hành hạ tôi để khiến tôi sinh thêm 1 đứa con trai cho ông ta, cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa liền tự tử.

Nỗi đau thể xác khi tiếp đất dường như khắc sâu vào linh hồn tôi, khiến mỗi khi nghĩ đến nó không khỏi run sợ.

Kiếp này, tôi sẽ không để bi kịch xảy ra với mình một lần nữa, số phận của tôi phải do chính tôi nắm giữ.

Bây giờ tôi biết điều gì sắp xảy ra, tôi không thể ngồi yên và bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng.

Nhiều năm trôi qua, khi là con gái nhà họ Hạ, mỗi món đồ trang sức tôi nhận được đều rất quý giá. Sau khi nghĩ lại, tôi đã đếm hết số trang sức quý giá rồi, rốt cuộc cũng phải trả lại Hạ gia. Bởi vì tôi biết rõ những món đồ trang sức kia chỉ dành cho con gái của nhà họ Hạ nếu tôi giữ lại có thể gặp rắc rối lớn.

Thời gian rất nhanh đã đến buổi chiều, tôi nhìn thấy ông Hạ dẫn một cô gái nhỏ nhắn vào trong đại sảnh.

Giống như kiếp trước, đi một đôi giày không biết nhãn hiệu, trang phục trên người cô ta mặc dù không đắt tiền nhưng nhất định không rẻ tiền, khuôn mặt với làn da trắng nõn và thanh tú, nhìn như một đóa hoa trắng dịu dàng trầm lặng, trông không giống một đứa con nhà nghèo.

À không, kiếp trước Hạ Minh Châu trở về chỉ nói điều kiện gia đình không tốt, anh cả đang học đại học, anh hai thất nghiệp, ở nhà thường xuyên bị bắt nạt.

Có lẽ là do ánh mắt soi mói của tôi quá thẳng thắn, ông Hạ ho khan một tiếng: “Tiểu Hạ, đây là em gái của con, khi mới sinh ra đã bị ôm nhầm, hiện tại mới tìm lại được con bé. Trước đây ở nhà cha mẹ nuôi sống không tốt, mong con hãy đối xử tốt với nó trong tương lai.”

Bà Hạ bên cạnh không kìm được xúc động, ôm cô ta vào lòng mà rơm rớm nước mắt.

“Ôm nhầm? Ba, nếu đã ôm nhầm người, nhất định có người đúng và người sai, người đúng đã trở lại, vậy có nghĩa là con là người sai sao?”

Rõ ràng là ông Hạ không ngờ tôi lại đột nhiên nghĩ ra chuyện này, nhất thời không biết nên nói gì.

“Chị, chị đừng ép ba, em thật sự rất hâm mộ chị, chị có thể ở trong căn nhà lớn như vậy, ở cùng ba mẹ.”

Thật là một cô gái tốt, đây chính là khởi đầu của Hạ Minh Châu.

“Ba, con chỉ muốn nói, con có thể đi đúng không? Người nhà của ba đã đoàn tụ, con cũng phải nên đi tìm ba mẹ ruột của mình đúng chứ!!!”

Tôi vừa dứt lời thì đã thấy có ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Ông bà Hạ và Hạ Minh Châu.

“Nhưng điều kiện ở nhà bên đó không tốt lắm, không mua được quần áo hàng hiệu, ở nhà không có người hầu chăm sóc, tất cả đều phải tự mình làm.” Hạ Minh Châu có chút bối rối hỏi trước.

“Không có việc gì, tôi cũng không phải không thích ứng được, ở cùng ba mẹ ruột dù khó khăn thế nào cũng sẽ hạnh phúc. Cô có thể ở bên cạnh ba mẹ ruột của mình, lại không muốn để cho tôi nhận ba mẹ ruột?”

“Con có muốn nhận người mẹ này không? Mẹ đã nuôi nấng con nhiều năm như vậy, tuy mẹ không phải mẹ ruột của con, nhưng mẹ rất yêu con.” Bà Hạ rơm rớm nước mắt, giống như đang sinh ly tử biệt.

“Mẹ, con sẽ thường xuyên trở lại gặp mẹ, chỉ cần mẹ không chán ghét con là được.”

“Nếu con rời đi, con sẽ mất đi tất cả mọi thứ của nhà họ Hạ, con có sẵn lòng không?” Ông Hạ, là một thương nhân, dĩ nhiên ông sẽ luôn cân nhắc đến lợi ích của mình trước khi cân nhắc mọi việc.

“Ba, con luôn là niềm tự hào của gia đình từ khi sinh ra, bất luận là thi cử, thi đấu hay mối quan hệ, con đều xứng đáng với những gì gia đình đã làm cho con, nhưng con cũng biết, những thứ này đều thuộc về Hạ Minh Châu. Hiện tại con nên trả lại cho cô ấy”

Ông Hạ muốn nói điều gì đó, nhưng tôi đã ngăn ông ta lại.

“Con thừa nhận thứ con nhận được ở nhà họ Hạ là tốt nhất, bởi vì con là con gái duy nhất của nhà họ Hạ, nhưng bây giờ thì lại khác, ở nhà họ Hạ chỉ có hai kết cục.”

“Một là, Hạ Minh Châu càng ngày càng tốt, còn con thì ngày càng tệ.”

“Hai là, con càng ngày càng tốt, Hạ Minh Châu ngày càng tệ là bởi vì cô ta không thể thích ứng nổi.”

“Hai chúng con không có cách nào cùng tồn tại, bởi vì mọi người đều biết, từ nay về sau con là con gái nuôi mà con gái nuôi vĩnh viễn chỉ là con gái nuôi mà thôi.”

Cuộc tranh chấp kết thúc sau khi ông nội Hạ xuất hiện, tôi không quan tâm đến họ hàng đang nhìn tôi như nhìn một con ngốc, tôi kéo theo vali của mình rời khỏi nhà họ Hạ ngay sau đó.





2.

May mắn thay, ba mẹ ruột của tôi cũng họ Hạ, nếu không tôi sẽ phải đổi họ khiến mọi thứ thêm rắc rối về mặt giấy tờ.

Lần theo địa chỉ, tôi tìm được một khu chung cư lâu đời, khu chung cư này kiếp trước tôi đã thấy trên các tiêu đề giải trí của tờ báo, tiêu đề là “Một siêu sao xuất thân từ gia đình nghèo khó từng bước thành công”.

Đúng vậy, anh cả là người hướng dẫn tôi đến nhà ba mẹ tôi.

Nhà tôi trên tầng ba, tôi nhấn chuông cửa, và một người đàn ông lịch lãm mở cửa cho tôi.

Đó hẳn là ba tôi, ba mẹ của một siêu sao đã được đăng trên một tờ báo ở kiếp trước.

“Xin chào, con là con gái của ba mẹ - Hạ Hạ, xin hãy chiếu cố con trong thời gian tới ạ. Rất vui khi gặp lại mọi người ạ.”

“A Cầm, A Cầm, em mau đến coi nè, nhìn xem ai đã tới!” Nam nhân không ngừng kêu lên.

Một người phụ nữ xinh đẹp đi tới, người mặc váy hoa, tóc búi cao, dáng vẻ dịu dàng phóng khoáng, đặc biệt là hàng lông mày rất giống tôi, vừa nhìn liền biết đó là mẹ ruột của tôi.

Mẹ tôi lau nước mắt trên khóe mắt, ngập ngừng không nói nên lời, tôi đứng ở cửa kéo lê hành lý tạo thành một cảnh tượng ngại ngùng.

“Ba mẹ, để con bé vào nhà trước đi hãy nói tiếp.” Một giọng nói trầm ấm từ phía sau truyền đến.

Họ nhanh chóng kéo hành lý của tôi vào giúp tôi.

Nội thất trong phòng được trang trí bằng màu vàng ấm áp. Khi tôi bước vào cửa, có một chú mèo dễ thương đang cào tấm thảm chùi chân. Mẹ tôi mang cho tôi một đôi dép, trông chúng còn rất mới. Phòng khách có cửa sổ kính thủy tinh giúp ánh nắng chiếu vào nhà một cách dễ dàng, ghế sofa màu trắng nhạt phản chiếu ánh cam. Trên đệm của ghế sofa thêu hình những chú mèo con dễ thương, khiến căn phòng trở nên tràn ngập yêu thương và ấm cúng.

Tôi ngồi trên ghế sofa và nhìn vào ngôi nhà.

Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra: “Nơi em ở lúc trước cũng là biệt thự lớn, hẳn là không muốn trở về nơi này đi!”

Một thanh niên với mái tóc bù xù từ trong nhà đi ra, trong đôi mắt đẹp có chút châm chọc nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của anh ta.

Tôi vô thức lấy điện thoại di động ra và chụp ảnh, sau nhiều năm nữa, đây sẽ là kí ức đen tối, hehehe.

Chàng thanh niên chửi thề và tiến đến giật điện thoại của tôi. Tôi liền đẩy anh ta xuống ghế sofa, quay đầu mỉm cười với bố mẹ đang sững sờ, rồi gật đầu với anh trai cả đang cầm ly nước.

“Xin lỗi, từ nay về sau nơi này là nhà của em, anh nếu lại đuổi em đi, em sẽ khóc cho anh xem!”

Hài lòng nhìn người anh hai đang sững sờ trước hành động và lời nói của tôi. Sau khi sửa sang lại quần áo của mình, tôi ngồi xuống chiếc ghế treo nhỏ ở ngoài ban công, nghiêm túc nói với người trong nhà: “Con mặc kệ Hạ Minh Châu nói gì về con, con cũng không quan tâm. Con không hề chán ghét gia đình này, cũng không hận gia đình này, có thể về với cha mẹ ruột, dĩ nhiên con rất vui, hi vọng cha mẹ và hai anh có thể tiếp nhận con.”

Tôi nói xong lè lưỡi, bổ sung: “Cho dù anh không hoan nghênh em cũng không sao, dù sao trên người chúng ta cũng có chung một dòng máu.”

Sau một sự cố nhỏ như vậy, tôi đã thành công ổn định ở nhà cha mẹ tôi, ngôi nhà này là một ngôi nhà nhỏ có ba phòng ngủ, bố mẹ tôi ở phòng ngủ chính, hai anh trai tôi ở phòng ngủ thứ hai, và tôi ở phòng ngủ thứ ba.

Đó là phòng ban đầu của Hạ Minh Châu.

Bởi vì họ nghĩ rằng tôi sẽ không đến, căn phòng vẫn như cũ giống như khi Hạ Minh Châu ở đó.

Sau khi tôi đến, bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc của Hạ Minh Châu, mang đến nhà họ Hạ, Hạ Minh Châu không mang theo đồ đạc của mình, bố mẹ tôi nói là để sau này sẽ về thường xuyên.

Cô ta nói đùa là muốn không làm nhà họ Hạ thất vọng, dù sao nhà họ Hạ bên kia cũng có tất cả rồi.

Nhưng tôi không nói gì, và đề nghị bố mẹ tôi thu dọn đồ đạc của Hạ Minh Châu và gửi cho Hạ gia.

Họ đồng ý.

Đến bữa tối, bố mẹ sợ tôi ăn không quen nên rủ ra ngoài ăn nhưng tôi từ chối.

Tôi ăn những món mẹ nấu, cá chép kho tộ, ức bò khoai tây, sườn heo chiên giòn, hạnh phúc suýt rơi nước mắt.

Hạ Đình Phong, hay nên gọi là anh thứ hai, trên mặt cười lạnh: “Cô đang giả vờ cái gì, một cô gái giàu có như cô cứ làm như chưa bao giờ ăn ấy.”

Đúng là tôi chưa bao giờ ăn, kiếp trước tôi gả cho tên bại não kia, mỗi ngày đều chăm sóc cho hắn, căn bản không ăn được, cũng không trách Hạ Đình Phong không hiểu.

“Trước đây ở nhà họ Hạ, để giữ thân hình hoàn hảo,
em rất ít khi ăn no, bữa nào cũng là bữa ăn bổ dưỡng do chuyên gia dinh dưỡng của gia đình chuẩn bị.” Ba mẹ đau lòng nhìn tôi, không ngừng bỏ thêm đồ ăn vào bát của tôi.

Hạ Đình Phong quay đầu tránh mặt tôi.

Anh cả Hạ Đình Hải ăn với vẻ mặt vô cảm.

Chắc chắn, các ông lớn trong giới kinh doanh đều là những đối tượng khó bị tấn công nhất, sẽ gây hại nhiều nhất, vì vậy còn cả một chặng đường dài phía trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom