• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trùng sinh, tôi tự quyết định vận mệnh bản thân (3 Viewers)

  • Phần 3

5.

Đời người như chơi một ván cờ.

Cuộc sống của một người giống như chiến lược trong trò chơi. Buộc ta phải chiến đấu với đám đông và những người có quyền thế trên con đường bạn chọn, những thứ bạn muốn chỉ có thể đạt được sau khi vượt qua những thử thách khó khăn.

Vào ngày thứ hai đến Thanh Đằng, tôi gặp thử thách đầu tiên.

Vị học tỷ đứng trước mặt tôi nói rằng cô ấy là chủ tịch câu lạc bộ fan hâm mộ của Hạ Đình Phong. Hôm qua có người nhìn thấy Hạ Đình Phong đi bên cạnh tôi, vì vậy cô ấy đến đây để hỏi về mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi nhớ tới lời cảnh báo của Hạ Đình Phong với tôi rằng phải che giấu mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi cười mỉm và yêu cầu học tỷ đó tự đi hỏi Hạ Đình Phong.

Tất nhiên họ sẽ không làm như vậy, Hạ Đình Phong tuy là một thanh niên rất nổi loạn, điểm số ở trường không tốt, nhưng anh ấy chưa bao giờ trốn học.

Anh ấy cũng chưa bao giờ để ý đến sự ngưỡng mộ của các cô gái, thậm chí còn nghe nói rằng anh ấy khá hung dữ khi những cô gái ấy đến gần.

Nhưng tôi thực sự không mong đợi rằng những tin đồn sẽ lan rộng.

Trong trường học bắt đầu lan truyền tin đồn về mối quan hệ của tôi với Hạ Đình Phong và tôi đã nói với mẹ về điều đó như một trò đùa vào buổi tối.

Mẹ tôi ôm bụng cười và nói với tôi rằng Hạ Đình Phong đã bị bà đối xử như con gái khi anh ấy còn nhỏ.

Và đã có một cậu bé tỏ tình với anh.

Tôi mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Đình Phong dần đen lại.

Tôi luôn nghĩ rằng ở trường công lập sẽ ít việc bất công hơn giống khi ở trường tư.

Khi vở bài tập của tôi bị mất lần thứ ba, cô giáo Tiểu Dương coi đó như một lỗi lầm điển hình và đứng sau lưng các giáo viên. Tôi hoàn toàn bác bỏ những thứ đó.

Lừa thầy dối bạn, không trung thực, không làm bài về nhà, tính tình hư hỏng. Những cái mác này bỗng dưng được đính vào cho tôi.

Sau khi ba tôi biết chuyện, sau giờ học ông bảo tôi đến văn phòng của ông để tìm hiểu tình hình, bởi vì ông đã tận mắt chứng kiến tôi làm bài tập mỗi tối.

Nhưng nó luôn biến mất vào ngày hôm sau. Ông biết con gái mình không như vậy

Tôi bảo ông ấy cứ yên tâm, rồi tôi bước ra khỏi cửa văn phòng.

Lại thêm một tin đồn nữa - dụ dỗ giáo viên.

Người ta nói rằng: tôi kiêu ngạo bởi vì đang ngoại tình với giáo viên, tôi không làm bài tập về nhà và tôi thậm chí còn dụ dỗ đàn anh Hạ Đình Phong.

Nói rằng lý do tôi chuyển đến trường này vì tôi không thể hòa nhập với ngôi trường cũ của mình.

Câu chuyện đầy chi tiết dắt mũi người nghe, thậm chí chi tiết tôi quyến rũ giáo viên như thế nào cũng được miêu tả rõ ràng.

Tôi cuối cùng cũng biết ai đã lan truyền nó. Lớp phó học tập của lớp chúng tôi là một cô gái ít nói, mắt một mí, trông cô ấy giống như một học sinh ngoan và giỏi. Cô ấy là mẫu học sinh yêu thích của giáo viên.

Tôi đã tận mắt chứng kiến khi cô ấy nộp bài tập về nhà, cô ấy đã lấy vở bài tập của tôi ra và cất vào ngăn kéo.

Nhưng cô ấy không thông minh lắm vì đã không hủy quyển vở bài tập về nhà.

Sau khi đến văn phòng để nói chuyện với ba một lần nữa, tôi quyết định không thể chịu
đựng được nữa.

Điều ghê tởm nhất bạn từng nghe trên thế giới là gì?

Trước khi bước vào lớp, tôi đã nghe những người bên trong nói những lời bẩn thỉu nhất với vẻ mặt ngây thơ nhất.

Nghe loáng thoáng những từ rẻ tiền, bẩn thỉu, ghê tởm.

Tôi quay người đi đến văn phòng của cô giáo Tiểu Dương để yêu cầu cô ấy quay lại lớp học với tôi. Tôi thấy rõ cô giáo Tiểu Dương dừng lại ở cửa, sau đó cau mày.

Tôi bước vào lớp và đi thẳng đến chỗ lớp phó học tập, khi cô ấy đang hoảng hốt ngăn tôi lại, tôi liền đẩy tay cô ấy ra và lấy ba cuốn vở bài tập ở dưới bàn, trên mỗi cuốn đều có viết tên tôi.

Lớp học liền trở nên im phăng phắc,không có lấy một âm thanh

Chỉ có lớp phó học tập, một cô gái dịu dàng ít nói trông đang sợ hãi, lo lắng nhìn cô giáo Tiểu Dương, nhưng cô không biết phải nói gì. Nước mắt tuôn rơi trên gò má cô ấy. Có phải kẹo chỉ dành cho những đứa trẻ hay khóc?

"Cậu có quyền gì mà rơi nước mắt? Tôi là người bị hiểu lầm vì không làm bài tập, tôi là người bị hiểu lầm vì nói dối và tôi là người bị gọi là đáng khinh. Nếu tôi mà không thể chịu đựng được những tin đồn thất thiệt này, lựa chọn tự sát, các người đều là đồng lõa. !"

Tôi ngước lên và nhìn quanh lớp, và ánh mắt tôi rơi vào từng đứa bạn cùng lớp nói xấu tôi.

"Các cậu nói tôi dụ dỗ giáo viên, có hỏi qua quan hệ của chúng tôi chưa? Đó là cha tôi, cha ruột của tôi."

"Các cậu nói tôi dụ dỗ đàn anh khóa trên, anh hai của tôi, còn cần phải dụ dỗ sao?"

"Các cậu muốn biết vì sao tôi chuyển trường, tại sao các cậu không hỏi tôi? Nghe những lời đàm tiếu kia thú vị lắm nhỉ?”

"Tôi luôn nghĩ rằng học sinh nên tập trung vào việc học. Những lời này toàn là trò đùa nên tôi không quan tâm đến. Nhưng tôi thấy các cậu đang dùng chính cái miệng mà mình từng dùng để học nói để nói ra những từ ngữ bẩn thỉu nhất, làm những việc đáng xấu hổ một cách vô lý, trường học như ngôi nhà thứ hai và mấy người đang bôi bẩn ngôi nhà này đấy.”

Tôi nghe thấy tiếng một cô gái đang thổn thức khe khẽ.

Một số người đang thì thầm xin lỗi.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ để thấy rằng cha tôi đã đứng ở cửa sổ vào một thời điểm nào đó và giơ ngón tay cái lên cho tôi.


6.

Có rất nhiều điều không hài lòng trên thế giới này, giống như nhiều điều hối tiếc của tôi trong kiếp trước vậy.

May mắn thay, kiếp này gia đình tôi đã ở bên cạnh tôi đến hết cuộc đời.

Vụ việc này đã gây ra rất nhiều rắc rối, lãnh đạo nhà trường đã can thiệp vào cuộc điều tra, và hội học sinh đã giải thích toàn bộ câu chuyện.

Thì ra trong trường thường xuyên có người nhìn thấy tôi cùng Hạ Đình Phong cùng nhau ra vào trường học.

Trước kia Hạ Đình Phong thường đi một mình, khi Hạ Minh Châu còn ở trường này, chỉ có Hạ Minh Châu mới có thể tiếp cận Hạ Đình Phong, bây giờ bên cạnh Hạ Đình Phong lại là một người khác. Những người thích Hạ ĐÌnh Phong bắt đầu suy đoán về mối quan hệ của chúng tôi.

Khi tôi thắc mắc tại sao không hỏi trực tiếp, phía hội học sinh bỗng trở nên ngần ngại.

"Tôi có hỏi Minh Châu rằng cậu có phải người thân của đàn anh Hạ không, Minh Châu nói không phải, còn nói cậu tính tình không tốt."

Đột nhiên, tôi đã hiểu lý do của toàn bộ sự việc.

Những tưởng sự việc này sẽ sớm kết thúc, không ngờ đoạn video này lại được quay và tung lên mạng, được nhiều người quan tâm.

[Bài phát biểu gây sốc của nữ sinh trung học xinh đẹp về chống bạo lực học đường]

Tôi chết lặng nhìn tiêu đề.

Phía dưới tràn ngập bình luận của cư dân mạng, lúc đầu đều là bình luận nghiêm túc nhưng một lúc sau lại quanh co.

"Nói rất hay, mọi nạn nhân bị bắt nạt trong khuôn viên trường nên có can đảm để chống lại!"

"Có thể nói một câu, bạn học này thật xinh đẹp."

"Cô gái, cô có bạn trai chưa? Cô cho rằng tôi có thể làm bạn trai được không? Tôi nguyện ý đợi cô lớn lên."

"+1"



Về đến nhà, tôi thấy mẹ tôi ngồi trên ghế sofa với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng khi nhìn thấy tôi.

Hóa ra bà ấy đã xem video này từ Internet, vừa cảm thấy đau khổ vừa tự hào.

Hạ Đình Hải cũng vì sự việc này mà vội vã từ trường về, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng an ủi.

Tôi chợt nghĩ ra một chuyện.

"Bạn học hôm nay dẫn cả lớp cô lập con nói."

Tôi dừng lại, rồi tiếp tục nói với Hạ Đình Hải đang ngồi trên ghế sô pha.

"Họ hỏi Hạ Minh Châu về mối quan hệ của tôi với anh thứ hai, nhưng Hạ Minh Châu đã phủ nhận thậm chí còn nói rằng tôi rất nóng tính."

"Minh Châu làm sao có thể nói như vậy! Mẹ hiện tại đi gọi điện thoại cho nó!"

Mẹ ở một bên đầu tiên là lo lắng, nhấc điện thoại bấm số.

Ánh mắt của Hạ Đình Hải lập tức dán chặt vào tôi, ánh mắt hơi lạnh lùng, giống như đang chất vấn tôi.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy thái độ không hài lòng rõ ràng của anh của đối với tôi.

"Chuyện không có bằng chứng đừng nói nhảm, Minh Châu sức khỏe không tốt, từ trước đến nay đều ngoan."

Đôi mắt anh dịu lại khi nhắc đến Hạ Minh Châu.

"Minh Châu của anh lợi hại như vậy, sao không trở về thăm anh? Cô ta có gọi điện thoại cho anh sao?"

Thấy Hạ Đình Hải mím môi, tôi ậm ừ trong lòng.

"Ai lại bận rộn đến mức không có thời gian gọi điện thoại? Nếu anh nói vậy thì anh có quan tâm đến mối quan hệ anh chị em với người đã khuất không?"

Câu nói này như đánh trúng chỗ đau của Hạ Đình Hải.

"Em là người có học sao? Đây là cách người lớn dạy em nói xấu sau lưng người khác à?"
Nhìn khuôn mặt có chút hung dữ của Hạ Đình Hải, trông thấy anh giận em gái mình vì một người không có quan hệ huyết thống.

Hốc mắt tôi đột nhiên ươn ướt không báo trước.

"Khi bảo bối của anh trước mặt anh và anh hai của tôi nói xấu về tôi, anh có nhắc nhở cô ta phải có giáo dục không?"

"Khi em gái của anh nói xấu tôi với bạn học của cô ta, anh có bao giờ nghĩ về sự giáo dục của cô ta không?"

"Anh nghĩ rằng một đứa con gái như cô ta nên sống một cuộc sống xa hoa, bởi vì cô ta lớn lên trong một gia đình bình thường vì bị ôm nhầm. Anh cảm thấy tiếc cho cô ta nên anh mới đối xử tốt với cô ta."

"Còn tôi thì sao? Tôi ở nhà họ Hạ, từ khi biết đi đã học khiêu vũ. Mỗi ngày đều có lớp học, đàn, cắm hoa, thư pháp, khiêu vũ, thậm chí còn nấu ăn để nhận sự yêu mến của mọi người."

"Anh cho rằng đấy là những gì tôi muốn sao?"

Những cảm xúc bị kìm nén mấy ngày qua giờ phút này lại bùng phát.

Tôi gần như hét lên những lời đó.

"Đừng nói rằng anh - Hạ Đình Hải, không muốn nhận tôi là em gái. Tôi thực sự không muốn nhận một người anh trai mù quáng như anh. So với sự ghen ghét ra mặt của Hạ Đình Phong thì anh giấu nó ở trong tim và không thể hiện ra ngoài rằng anh ghét người ta, anh càng ngày càng làm tôi trở nên ghét anh hơn mà thôi."

Tôi không thèm nhìn mặt Hạ Đình Hải, nói xong liền đi thẳng vào phòng khóa cửa lại.

Nước mắt không thể ngừng chảy xuống.

Có lẽ đó chính là tiếng lòng của tôi khi nói ra những tâm sự nhiều ngày qua của tôi. Nên tôi mới cảm thấy buồn đến vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom