Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Liễu Bình Xuyên biết nàng đang châm chọc mình đạo thơ nàng viết, nhưng cười không thèm để ý, chỉ là ý cười không chân thành lắm, không biết hổ thẹn nói: “Có tỷ tỷ châu ngọc phía trước, muội muội làm sao dám thả lỏng, lát nữa tỷ mà nhìn chắc chắn sẽ kinh ngạc!”
Quỳnh Nương nhìn vẻ mặt nàng quen thuộc —— kiếp trước lúc ả ta và Thượng Vân Thiên bị bắt gian trên giường, ả ta cũng mỉm cười ác độc vô liêm sỉ như vậy.
Mà khi đó, Quỳnh Nương đối mặt với Liễu Bình Xuyên vô liêm sỉ chỉ có thể phẫn hận không biết làm sao.
Lúc này đây, nghe rõ ý trong lời ả ta, ngược lại Quỳnh Nương thấy yên lòng.
Rất tốt, chỉ sợ vị muội muội tốt này không chịu noi theo châu ngọc thôi! Bây giờ Quỳnh Nương đã vô cùng khẳng định, vị Liễu tiểu thư này nhất định sẽ giở mánh cũ, diễn lại kiếp trước huy hoàng của nàng.
Liễu Bình Xuyên nói xong lời này, lười nhiều lời với một hạ nhân vương phủ, cất bước quay vào đại điện.
Thấy Liễu Bình Xuyên tiến vào, Nghiêu thị bất mãn nhẹ giọng nói: “Vừa rồi chạy đi đâu mà lâu như vậy, bỏ lỡ tài nghệ của Ung Dương công chúa rồi.”
Liễu Bình Xuyên ngoài miệng thấp giọng nhận lỗi với mẫu thân nhưng không để bụng. Đừng thấy bây giờ Ung Dương công chúa được thánh thượng sủng ái, chẳng mấy năm nữa đã thất sủng bị vắng vẻ. Một công chúa sắp hết thời thì có gì mà tâng bốc nịnh nọt?
Nhìn nhóm quý nữ múa bút vẩy mực vẽ hàn mai trên sân khấu, trong lòng Liễu Bình Xuyên càng có thêm sức mạnh. Đến lúc ả ta đi lên, váy dài lay động, dáng người nhu mỹ bước tới sảnh đại điện.
Cung nhân mang giấy Tuyên Thành tới trải phẳng ra, đợi Liễu Bình Xuyên múa bút vẩy mực.
Liễu Bình Xuyên duỗi tay vẽ vài chi tiết cứng cáp lên giấy. Có thế gia công tử quen biết Liễu Mộng Đường mở miệng tán thưởng: “Đặt bút vài cái đã thấy được căn cơ vững chắc, chi tiết se lạnh, khí phách nhã sĩ.”
Liễu Bình Xuyên đắc ý, điểm xuyết vài nụ hàn mai trên nhành mai, không thể không có hoa. Sau đó nhận ly nước thị nữ đưa tới, ngậm một ngụm nước trong, đột nhiên phun lên tranh, bọt nước ngấm dần, theo nụ hoa mà loang ra thành nhiều đóa hàn mai đua nở, rất chân thực!
Lúc Liễu Bình Xuyên phun xong ngụm nước kia, đại điện nhất thời vô cùng an tĩnh. Liễu Bình Xuyên vừa dùng khăn lau miệng vừa dùng khóe mắt quét bốn phía, phát hiện nhóm hậu duệ quý tộc quyền thần đều mở to hai mắt nhìn ả ta chằm chằm, dáng vẻ cực kì kinh ngạc.
Liễu Bình Xuyên biết để bọn họ phản ứng một lúc, thu hồi ánh mắt, tự nhiên thoải mái thi lễ với vị hoàng đế vừa vào trong điện xem tranh, sau đó đứng dậy về chỗ ngồi.
Có điều lúc ngồi xuống mới phát hiện vẻ mặt mẫu thân hình như không đúng, da mặt căng như vắt ra nước.
Liễu Bình Xuyên liếc mắt ra sau, có vài nữ tử trẻ tuổi phía sau thấp giọng cười.
“Tài nữ Liễu gia cái gì chứ? Ngay cả mắt nhìn cũng không có, cười chết người ta rồi!”
“Còn không phải sao, dù thật sự đụng phải tài nghệ thì cũng nên tránh đi chứ, đây không phải là bắt chước bừa sao?”
“Nghe nói mới đổi về Liễu gia, trước đó hẳn là được người nghèo nuôi dưỡng, chung quy vẫn thiếu khí chất thế gia vọng tộc!”
Liễu Bình Xuyên mới bắt đầu nghe mà chẳng hiểu ra làm sao, lúc nghe tiếp thì sắc mặt khẽ biến —— Sao lại thế này? Mọi người không nên có phản ứng này mới phải chứ?
Năm đó Liễu Tương Quỳnh đã cho ả ta xem tranh phun nước này, ngay cả những hoạ pháp đó cũng là Quỳnh Nương thân truyền.
Chẳng lẽ lời đồn cả sảnh reo hò năm đó sai sao?
Đúng lúc này, thánh thượng ngồi trên cao mở miệng nói: “Tiểu thư Liễu gia nghĩ giống nữ nhi trẫm, tuy cùng cách vẽ nhưng mỗi người mỗi vẻ, nhà Liễu đại nhân có tiếng học giỏi, xứng đáng được thưởng.”
Lúc vật thánh thượng ban thưởng trình đến trước mặt Liễu Bình Xuyên, Liễu Bình Xuyên phát hiện lần này không phải thư phòng tứ bảo Khổ Hàn đại sư ban thưởng cho Quỳnh Nương ở kiếp trước, mà là kim nguyên bảo đặc chế trong cung vẫn thường thưởng. Dĩ nhiên kim nguyên bảo đặc chế trong cung là vật quý, nhưng phàm là những nhà có công lao thì vẫn có ba năm đĩnh, không thể so với thư phòng tứ bảo của Khổ Hàn đại sư.
Trong lòng Liễu Bình Xuyên lộp bộp, cẩn thận nghĩ lại xem sai ở đâu mới dẫn đến kết quả khác kiếp trước như vậy.
Lúc này tranh của Ung Dương công chúa được chọn đứng đầu bảng để triển lãm, Liễu Bình Xuyên ngưng mi nhìn kỹ, phát hiện Ung Dương công chúa cũng dùng họa pháp phun nước, nhưng hoa mai của Ung Dương công chúa đậm nhạt thưa dày khác nhau, nhìn qua giống như là vẽ loạn, hơn nữa vẽ nhiều, quá dày. Nhưng sau khi vẩy bọt nước, hoa mai từ dày thành thưa, cách nhành cây càng xa thì hoa mai càng nhạt, giống như bị tuyết rơi quét xuống rồi lại không cam lòng mà rời đi. Một cảm giác nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý mà nồng đậm vẻ thương xuân bi thu đến. Người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra hoạ pháp và ý cảnh cao không biết bao nhiêu lần so với ả ta.
Giờ khắc này Liễu Bình Xuyên bừng tỉnh đại ngộ, mặt vừa đỏ lên song liền biến thành màu trắng xanh.
Ung Dương công chúa triển lãm tranh phun nước trước, ả ta lại chơi trò cũ, bắt chước bừa như người ta nói. Chẳng trách vừa nãy tuy thánh thượng cười khen giải vây cho ả ta nhưng mẫu thân của Ung Dương công chúa - Hi Quý Phi lại có vẻ mặt khinh thường… Quả thực lúc này ả ta trong mắt mọi người là thứ ngu xuẩn không có mắt! Ngay cả nhóm quý công tử vừa khen ngợi cũng im bặt.
Liễu Bình Xuyên vô cùng xấu hổ giận dữ, không nghĩ tới sao lại có chuyện nhầm lẫn này? Vì sao Ung Dương công chúa cũng biết tuyệt kỹ vẽ tranh phun nước?
Trong đại điện là một hồi gió nổi mây tuôn, Quỳnh Nương vẫn đang ngồi trên ghế dài dưới điện ăn kẹo mạch nha uống trà táo đỏ. Ăn hết một gói kẹo thì thấy Nghiêu thị dẫn nữ nhi đứng dậy cáo từ sớm, hình như thân mình không đủ lanh lẹ, mắc bệnh đau đầu năm xưa.
Theo kinh nghiệm kiếp trước của Quỳnh Nương, về đến Liễu phủ, chắc chắn tài nữ Liễu Bình Xuyên sẽ bị mắng đến đau đầu. Nghiêu thị luôn giữ thể diện tốt, vậy mà lần này lại ném thể diện ở chỗ vạn tuế gia, sau khi trở về làm sao chịu để yên?
Chẳng qua người không dễ chịu như vậy còn có Lang Vương, hắn uống vài chén rượu rồi không kiên nhẫn với sự ồn ào của yến hội, diện kiến vạn tuế gia xong, nhân lúc vài vị hảo hữu đi hàn huyên với gia quyến của những thế gia thiên kim đó, hắn đi ra khỏi đại điện.
“Đi!”
Sau khi ném cho Quỳnh Nương một chữ, hắn lập tức rời đi.
Quỳnh Nương vội vàng phủi vụn kẹo trên tay, đi sau Lang Vương bước ra khỏi cửa điện.
Vốn tưởng hắn muốn đưa nàng đi gặp vị lão ngự trù sắp ẩn lui kia, không ngờ hắn lại dẫn nàng ra ngoài theo một cửa nhỏ trong cung, hình như lão cung nhân dẫn đường cũng biết hắn muốn đi đâu, còn thân thiết đưa cho hắn một rổ hoa cúc đỏ nhạt mới ngắt.
Ngoài tường phía đông hoàng cung Đại Nguyên triều là một nơi ở riêng, đình viện vừa sâu vừa tối, đường nhỏ cong cong, nền gác mái trong đình viện cao cao.
Lang Vương dẫn nàng đến khe suối nhỏ: “Nơi này giống sông lớn trong thành, hôm nay là Tết Khất Xảo, ngươi cũng cập kê rồi, thả hoa đăng cầu phúc ở đây đi.”
Nói rồi sai thị vệ phía sau nhấc một hộp gỗ đến, mở ra thấy một đèn sen hoa lụa tinh xảo.
Đã là ý tốt, đương nhiên Quỳnh Nương không từ chối được, nàng duỗi tay nhận hoa đăng, nhấc bút viết câu thơ cầu phúc lên cánh hoa. Nàng cũng lười viết vài câu thơ ai oán ra vẻ, quy củ viết bốn chữ to “Tuổi tuổi bình an”, rồi thả ra ngoài theo dòng suối.
Theo Lang Vương lên gác mái, Quỳnh Nương đi sau hắn mới phát hiện nơi này giống Quan Nguyệt Các trong cung. Cũng không biết có phải cố ý làm vậy không.
Lang Vương đứng trên gác cao một lúc, rải rổ cúc hoa kia xuống bốn phía. Hắn không nói lời nào, Quỳnh Nương cũng chỉ có thể im lặng đứng sau hắn, nhưng vừa nãy xem diễn đã ghiền, ăn nhiều kẹo mạch nha, cổ họng hơi ngứa, không nhịn được nhẹ ho khan vài tiếng.
Sở Tà quay đầu nhìn Quỳnh Nương chằm chằm, duỗi tay sờ trán nàng xem có nóng không. Làm gì có chuyện Quỳnh Nương để hắn chạm vào, tất nhiên là nàng vội vàng né tránh.
Nhưng Lang Vương lại duỗi tay niết chặt cần cổ trơn bóng của nàng.
Quỳnh Nương giương mày lạnh lùng nói: “Ngươi buông tay!”
Nàng liều mạng vặn trốn nhưng bị thân hình cao lớn của hắn đè lên, bị bắt dựa lên vách tường gác mái. Lang Vương cúi đầu, ngửi mùi kẹo mạch nha trên môi anh đào của tiểu nương, không ngăn được chút thất thường, liễm mi cong, môi mỏng áp sát môi anh đào mang hương kia.
Vừa nãy tuy hắn ở trên điện nhưng khóe mắt lại liếc thân ảnh xanh lá cây vài lần. Nàng trái lại vui mừng đắc ý, ngồi cùng với một đám hạ nhân cũng không thấy mất tự nhiên.
Nhưng nhìn thật lâu Lang Vương lại không dễ chịu. Người mảnh mai như vậy, vốn dĩ nên được nâng niu, hắn vì tức giận nhất thời mà đưa nàng vào đống hạ nhân. Sáng nay nghe quản gia nói nàng tranh chấp với nha hoàn, phản ứng đầu tiên của Sở Tà chính là —— vốn nhiễm bản tính phố phường, lại phát ngốc thật lâu trong phòng hạ nhân, chẳng phải sẽ càng học nhiều điều học xấu sao?
Quỳnh Nương nào nghĩ đến ngày nắng hóa trời trong, nàng nổi ý xấu thấp giọng nói: “Khó có được thịnh hội Khất Xảo hôm nay, giai lệ đầy điện, chẳng lẽ Vương gia không muốn tìm lương thê à? Chạy tới đây trêu đùa ta làm gì?”
Lang Vương nhìn ráng mây đỏ ửng của nàng, nhướng mày rậm nói: “Theo lý mà nói, nếu không có chuyện ôm sai phức tạp thì ngươi cũng ở trên đại điện, phu phụ Liễu gia tìm rể hiền cho, thế nào? Nãy có vừa ý người nào không?”
Quỳnh Nương sợ bị hắn hôn, chỉ có thể dựa sát vách tường nói: “Nô gia chỉ là nữ nhi thương hộ, sau này cha nương sẽ chọn cho ta một người yên phận thành thật rồi gả đi, lương tuấn đầy sảnh đó đâu có liên quan gì tới ta?”
Lang Vương nghe được lạnh mặt, trào phúng nói: “Tiểu nương chưa gả mà đã tính toán chuyện cưới xin sau này của bản thân, đúng là hận muốn gả đến sốt cả ruột… Hay là, ta cho ngươi danh phận trắc phi, ngươi vào nhà ta ở được không?”
Quỳnh Nương đâu đoán được hắn vừa mở miệng là lừa cô nương vào nhà mình làm thiếp. Đúng là cùng hạng người với Trương Vượng!
Nhớ đến kết cục đáng buồn khi mà kiếp trước Thôi Bình Nhi theo hắn, lúc này lại bị hắn bức bách trong góc, nàng mở miệng mỉa mai: “Tốt cái gì chứ? Không sinh được con, phải uống thuốc tuyệt tử, bị ngu mới vào phủ Vương gia!”
Lang Vương chỉ nghĩ rằng nàng nghe được quy củ vào phủ của thị thiếp trong phòng hạ nhân, thấy dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của nàng giống như rất sợ sẽ không sinh con được, gương mặt luôn lạnh lùng không khỏi dịu dàng lên, hắn dán vào vành tai nàng thấp giọng nói: “Vậy… Ta để nàng sinh một đứa đủ không?”
Quỳnh Nương nhìn vẻ mặt nàng quen thuộc —— kiếp trước lúc ả ta và Thượng Vân Thiên bị bắt gian trên giường, ả ta cũng mỉm cười ác độc vô liêm sỉ như vậy.
Mà khi đó, Quỳnh Nương đối mặt với Liễu Bình Xuyên vô liêm sỉ chỉ có thể phẫn hận không biết làm sao.
Lúc này đây, nghe rõ ý trong lời ả ta, ngược lại Quỳnh Nương thấy yên lòng.
Rất tốt, chỉ sợ vị muội muội tốt này không chịu noi theo châu ngọc thôi! Bây giờ Quỳnh Nương đã vô cùng khẳng định, vị Liễu tiểu thư này nhất định sẽ giở mánh cũ, diễn lại kiếp trước huy hoàng của nàng.
Liễu Bình Xuyên nói xong lời này, lười nhiều lời với một hạ nhân vương phủ, cất bước quay vào đại điện.
Thấy Liễu Bình Xuyên tiến vào, Nghiêu thị bất mãn nhẹ giọng nói: “Vừa rồi chạy đi đâu mà lâu như vậy, bỏ lỡ tài nghệ của Ung Dương công chúa rồi.”
Liễu Bình Xuyên ngoài miệng thấp giọng nhận lỗi với mẫu thân nhưng không để bụng. Đừng thấy bây giờ Ung Dương công chúa được thánh thượng sủng ái, chẳng mấy năm nữa đã thất sủng bị vắng vẻ. Một công chúa sắp hết thời thì có gì mà tâng bốc nịnh nọt?
Nhìn nhóm quý nữ múa bút vẩy mực vẽ hàn mai trên sân khấu, trong lòng Liễu Bình Xuyên càng có thêm sức mạnh. Đến lúc ả ta đi lên, váy dài lay động, dáng người nhu mỹ bước tới sảnh đại điện.
Cung nhân mang giấy Tuyên Thành tới trải phẳng ra, đợi Liễu Bình Xuyên múa bút vẩy mực.
Liễu Bình Xuyên duỗi tay vẽ vài chi tiết cứng cáp lên giấy. Có thế gia công tử quen biết Liễu Mộng Đường mở miệng tán thưởng: “Đặt bút vài cái đã thấy được căn cơ vững chắc, chi tiết se lạnh, khí phách nhã sĩ.”
Liễu Bình Xuyên đắc ý, điểm xuyết vài nụ hàn mai trên nhành mai, không thể không có hoa. Sau đó nhận ly nước thị nữ đưa tới, ngậm một ngụm nước trong, đột nhiên phun lên tranh, bọt nước ngấm dần, theo nụ hoa mà loang ra thành nhiều đóa hàn mai đua nở, rất chân thực!
Lúc Liễu Bình Xuyên phun xong ngụm nước kia, đại điện nhất thời vô cùng an tĩnh. Liễu Bình Xuyên vừa dùng khăn lau miệng vừa dùng khóe mắt quét bốn phía, phát hiện nhóm hậu duệ quý tộc quyền thần đều mở to hai mắt nhìn ả ta chằm chằm, dáng vẻ cực kì kinh ngạc.
Liễu Bình Xuyên biết để bọn họ phản ứng một lúc, thu hồi ánh mắt, tự nhiên thoải mái thi lễ với vị hoàng đế vừa vào trong điện xem tranh, sau đó đứng dậy về chỗ ngồi.
Có điều lúc ngồi xuống mới phát hiện vẻ mặt mẫu thân hình như không đúng, da mặt căng như vắt ra nước.
Liễu Bình Xuyên liếc mắt ra sau, có vài nữ tử trẻ tuổi phía sau thấp giọng cười.
“Tài nữ Liễu gia cái gì chứ? Ngay cả mắt nhìn cũng không có, cười chết người ta rồi!”
“Còn không phải sao, dù thật sự đụng phải tài nghệ thì cũng nên tránh đi chứ, đây không phải là bắt chước bừa sao?”
“Nghe nói mới đổi về Liễu gia, trước đó hẳn là được người nghèo nuôi dưỡng, chung quy vẫn thiếu khí chất thế gia vọng tộc!”
Liễu Bình Xuyên mới bắt đầu nghe mà chẳng hiểu ra làm sao, lúc nghe tiếp thì sắc mặt khẽ biến —— Sao lại thế này? Mọi người không nên có phản ứng này mới phải chứ?
Năm đó Liễu Tương Quỳnh đã cho ả ta xem tranh phun nước này, ngay cả những hoạ pháp đó cũng là Quỳnh Nương thân truyền.
Chẳng lẽ lời đồn cả sảnh reo hò năm đó sai sao?
Đúng lúc này, thánh thượng ngồi trên cao mở miệng nói: “Tiểu thư Liễu gia nghĩ giống nữ nhi trẫm, tuy cùng cách vẽ nhưng mỗi người mỗi vẻ, nhà Liễu đại nhân có tiếng học giỏi, xứng đáng được thưởng.”
Lúc vật thánh thượng ban thưởng trình đến trước mặt Liễu Bình Xuyên, Liễu Bình Xuyên phát hiện lần này không phải thư phòng tứ bảo Khổ Hàn đại sư ban thưởng cho Quỳnh Nương ở kiếp trước, mà là kim nguyên bảo đặc chế trong cung vẫn thường thưởng. Dĩ nhiên kim nguyên bảo đặc chế trong cung là vật quý, nhưng phàm là những nhà có công lao thì vẫn có ba năm đĩnh, không thể so với thư phòng tứ bảo của Khổ Hàn đại sư.
Trong lòng Liễu Bình Xuyên lộp bộp, cẩn thận nghĩ lại xem sai ở đâu mới dẫn đến kết quả khác kiếp trước như vậy.
Lúc này tranh của Ung Dương công chúa được chọn đứng đầu bảng để triển lãm, Liễu Bình Xuyên ngưng mi nhìn kỹ, phát hiện Ung Dương công chúa cũng dùng họa pháp phun nước, nhưng hoa mai của Ung Dương công chúa đậm nhạt thưa dày khác nhau, nhìn qua giống như là vẽ loạn, hơn nữa vẽ nhiều, quá dày. Nhưng sau khi vẩy bọt nước, hoa mai từ dày thành thưa, cách nhành cây càng xa thì hoa mai càng nhạt, giống như bị tuyết rơi quét xuống rồi lại không cam lòng mà rời đi. Một cảm giác nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý mà nồng đậm vẻ thương xuân bi thu đến. Người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra hoạ pháp và ý cảnh cao không biết bao nhiêu lần so với ả ta.
Giờ khắc này Liễu Bình Xuyên bừng tỉnh đại ngộ, mặt vừa đỏ lên song liền biến thành màu trắng xanh.
Ung Dương công chúa triển lãm tranh phun nước trước, ả ta lại chơi trò cũ, bắt chước bừa như người ta nói. Chẳng trách vừa nãy tuy thánh thượng cười khen giải vây cho ả ta nhưng mẫu thân của Ung Dương công chúa - Hi Quý Phi lại có vẻ mặt khinh thường… Quả thực lúc này ả ta trong mắt mọi người là thứ ngu xuẩn không có mắt! Ngay cả nhóm quý công tử vừa khen ngợi cũng im bặt.
Liễu Bình Xuyên vô cùng xấu hổ giận dữ, không nghĩ tới sao lại có chuyện nhầm lẫn này? Vì sao Ung Dương công chúa cũng biết tuyệt kỹ vẽ tranh phun nước?
Trong đại điện là một hồi gió nổi mây tuôn, Quỳnh Nương vẫn đang ngồi trên ghế dài dưới điện ăn kẹo mạch nha uống trà táo đỏ. Ăn hết một gói kẹo thì thấy Nghiêu thị dẫn nữ nhi đứng dậy cáo từ sớm, hình như thân mình không đủ lanh lẹ, mắc bệnh đau đầu năm xưa.
Theo kinh nghiệm kiếp trước của Quỳnh Nương, về đến Liễu phủ, chắc chắn tài nữ Liễu Bình Xuyên sẽ bị mắng đến đau đầu. Nghiêu thị luôn giữ thể diện tốt, vậy mà lần này lại ném thể diện ở chỗ vạn tuế gia, sau khi trở về làm sao chịu để yên?
Chẳng qua người không dễ chịu như vậy còn có Lang Vương, hắn uống vài chén rượu rồi không kiên nhẫn với sự ồn ào của yến hội, diện kiến vạn tuế gia xong, nhân lúc vài vị hảo hữu đi hàn huyên với gia quyến của những thế gia thiên kim đó, hắn đi ra khỏi đại điện.
“Đi!”
Sau khi ném cho Quỳnh Nương một chữ, hắn lập tức rời đi.
Quỳnh Nương vội vàng phủi vụn kẹo trên tay, đi sau Lang Vương bước ra khỏi cửa điện.
Vốn tưởng hắn muốn đưa nàng đi gặp vị lão ngự trù sắp ẩn lui kia, không ngờ hắn lại dẫn nàng ra ngoài theo một cửa nhỏ trong cung, hình như lão cung nhân dẫn đường cũng biết hắn muốn đi đâu, còn thân thiết đưa cho hắn một rổ hoa cúc đỏ nhạt mới ngắt.
Ngoài tường phía đông hoàng cung Đại Nguyên triều là một nơi ở riêng, đình viện vừa sâu vừa tối, đường nhỏ cong cong, nền gác mái trong đình viện cao cao.
Lang Vương dẫn nàng đến khe suối nhỏ: “Nơi này giống sông lớn trong thành, hôm nay là Tết Khất Xảo, ngươi cũng cập kê rồi, thả hoa đăng cầu phúc ở đây đi.”
Nói rồi sai thị vệ phía sau nhấc một hộp gỗ đến, mở ra thấy một đèn sen hoa lụa tinh xảo.
Đã là ý tốt, đương nhiên Quỳnh Nương không từ chối được, nàng duỗi tay nhận hoa đăng, nhấc bút viết câu thơ cầu phúc lên cánh hoa. Nàng cũng lười viết vài câu thơ ai oán ra vẻ, quy củ viết bốn chữ to “Tuổi tuổi bình an”, rồi thả ra ngoài theo dòng suối.
Theo Lang Vương lên gác mái, Quỳnh Nương đi sau hắn mới phát hiện nơi này giống Quan Nguyệt Các trong cung. Cũng không biết có phải cố ý làm vậy không.
Lang Vương đứng trên gác cao một lúc, rải rổ cúc hoa kia xuống bốn phía. Hắn không nói lời nào, Quỳnh Nương cũng chỉ có thể im lặng đứng sau hắn, nhưng vừa nãy xem diễn đã ghiền, ăn nhiều kẹo mạch nha, cổ họng hơi ngứa, không nhịn được nhẹ ho khan vài tiếng.
Sở Tà quay đầu nhìn Quỳnh Nương chằm chằm, duỗi tay sờ trán nàng xem có nóng không. Làm gì có chuyện Quỳnh Nương để hắn chạm vào, tất nhiên là nàng vội vàng né tránh.
Nhưng Lang Vương lại duỗi tay niết chặt cần cổ trơn bóng của nàng.
Quỳnh Nương giương mày lạnh lùng nói: “Ngươi buông tay!”
Nàng liều mạng vặn trốn nhưng bị thân hình cao lớn của hắn đè lên, bị bắt dựa lên vách tường gác mái. Lang Vương cúi đầu, ngửi mùi kẹo mạch nha trên môi anh đào của tiểu nương, không ngăn được chút thất thường, liễm mi cong, môi mỏng áp sát môi anh đào mang hương kia.
Vừa nãy tuy hắn ở trên điện nhưng khóe mắt lại liếc thân ảnh xanh lá cây vài lần. Nàng trái lại vui mừng đắc ý, ngồi cùng với một đám hạ nhân cũng không thấy mất tự nhiên.
Nhưng nhìn thật lâu Lang Vương lại không dễ chịu. Người mảnh mai như vậy, vốn dĩ nên được nâng niu, hắn vì tức giận nhất thời mà đưa nàng vào đống hạ nhân. Sáng nay nghe quản gia nói nàng tranh chấp với nha hoàn, phản ứng đầu tiên của Sở Tà chính là —— vốn nhiễm bản tính phố phường, lại phát ngốc thật lâu trong phòng hạ nhân, chẳng phải sẽ càng học nhiều điều học xấu sao?
Quỳnh Nương nào nghĩ đến ngày nắng hóa trời trong, nàng nổi ý xấu thấp giọng nói: “Khó có được thịnh hội Khất Xảo hôm nay, giai lệ đầy điện, chẳng lẽ Vương gia không muốn tìm lương thê à? Chạy tới đây trêu đùa ta làm gì?”
Lang Vương nhìn ráng mây đỏ ửng của nàng, nhướng mày rậm nói: “Theo lý mà nói, nếu không có chuyện ôm sai phức tạp thì ngươi cũng ở trên đại điện, phu phụ Liễu gia tìm rể hiền cho, thế nào? Nãy có vừa ý người nào không?”
Quỳnh Nương sợ bị hắn hôn, chỉ có thể dựa sát vách tường nói: “Nô gia chỉ là nữ nhi thương hộ, sau này cha nương sẽ chọn cho ta một người yên phận thành thật rồi gả đi, lương tuấn đầy sảnh đó đâu có liên quan gì tới ta?”
Lang Vương nghe được lạnh mặt, trào phúng nói: “Tiểu nương chưa gả mà đã tính toán chuyện cưới xin sau này của bản thân, đúng là hận muốn gả đến sốt cả ruột… Hay là, ta cho ngươi danh phận trắc phi, ngươi vào nhà ta ở được không?”
Quỳnh Nương đâu đoán được hắn vừa mở miệng là lừa cô nương vào nhà mình làm thiếp. Đúng là cùng hạng người với Trương Vượng!
Nhớ đến kết cục đáng buồn khi mà kiếp trước Thôi Bình Nhi theo hắn, lúc này lại bị hắn bức bách trong góc, nàng mở miệng mỉa mai: “Tốt cái gì chứ? Không sinh được con, phải uống thuốc tuyệt tử, bị ngu mới vào phủ Vương gia!”
Lang Vương chỉ nghĩ rằng nàng nghe được quy củ vào phủ của thị thiếp trong phòng hạ nhân, thấy dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của nàng giống như rất sợ sẽ không sinh con được, gương mặt luôn lạnh lùng không khỏi dịu dàng lên, hắn dán vào vành tai nàng thấp giọng nói: “Vậy… Ta để nàng sinh một đứa đủ không?”
Bình luận facebook