• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ (2 Viewers)

  • Chương 211

Mùa đông khắc nghiệt, bị hoa tươi vây quanh, thật sự như đang nằm mơ. Sau đó mọi người hô to “Chiến thần Lang Vương, quân Sở gia dũng mãnh phi thường!”



Thường Tiến bảo vệ Quỳnh Nương ra cửa thấy càng lúc càng nhiều người đến, sợ Lang Vương phi có sơ xuất bèn hét ra lệnh cho phu xe quay đầu ngựa, vội vàng về phủ.



Về phủ rồi Thúy Ngọc vẫn còn sợ hãi, nói với Quỳnh Nương: “Trời ạ, trong kinh thành có nhiều hoa từ khi nào vậy? Còn ngắt của nhà mình nữa.”



- --Đọc full tại Truyenfull.vn---



Vừa nãy xuống xe ngựa, Quỳnh Nương bị hoa trên xe ngựa rơi đầy người, nàng đang mang thai, mũi rất tinh, lúc này bị sặc hắt xì mấy cái, lập tức lấy khăn che miệng, mũi cũng trở nên hồng hồng.



Thúy Ngọc thấy vậy vội vàng sai người múc nước ấm hầu hạ Vương phi rửa mặt, sau đó thay y phục rồi mới đỡ ngứa.



Mấy ngày nay Quỳnh Nương không ra cửa, không biết người trong kinh thành đã điên cuồng hoan hô thế này rồi.



Có điều không vui mừng giống hạ nhân trong phủ, gương mặt Quỳnh Nương lại hiện ra thần sắc sầu lo.



Thúy Ngọc đã được làm mối gần đây, vốn dĩ sắp gả đi nhưng nàng ấy lùi ngày thành hôn lại, muốn hầu hạ Vương phi sinh xong thai này. Xưa nay nàng ấy biết đoán suy nghĩ của Vương phi, lập tức bóp đùi cho nàng, nhẹ giọng nói: “Vương phi lo lắng Vương gia cây to đón gió, chọc phải… nghi kỵ?”



Quỳnh Nương lắc đầu, nàng không vụng về, tất nhiên nhìn ra vạn tuế sủng nịch nhi tử lưu lạc bên ngoài là hắn đến nỗi gì, nếu Sở Tà thật sự có lòng xưng đế, nói không chừng vạn tuế sẽ vui mừng hớn hở, bắc cầu lót đường cho nhi tử nhận tổ quy tông.



Nàng uống một ngụm trà hoa táo đỏ ngâm mật ong, nhẹ nhàng thở dài: “Ta lo thế nhân tung hô Vương gia quá cao, không ôm lấy được, ngã xuống đất sẽ đau… Phải biết rằng, Thường Châu còn có một Quỷ Môn Hiệp vẫn chưa giành lại được đâu!”



- --Đọc full tại Truyenfull.vn---



Nói đến Quỷ Môn Hiệp kia, đúng là ứng với hai chữ “Quỷ Môn”, đó là một quỷ môn quan có đến mà không có về.



Nhớ năm đó lúc Gia Khang Đế vẫn là trữ quân, tiên đế cũng từng bị võ tướng Trần Thạch Sinh trong triều khuyên can, không màng văn võ đại thần trong triều phản đối, xuất binh giành lại Thường Châu.



Lúc ấy vị tướng quân Trần Thạch Sinh kia cũng là một võ tướng anh dũng, liên tục đắc thắng. Sau đó đại quân bị đẩy đến Quỷ Môn Hiệp, lại bị núi sâu của Quỷ Môn Hiếp vây khốn, thế cho nên toàn quân bị tiêu diệt, gãy cánh mà về.



Việc này có thể nói là suýt chút nữa lay động căn cơ Đại Nguyên, vì để giải hoà với Hung nô, liên tiếp triều cống mấy phần, làm cho quốc khố Đại Nguyên trống rỗng quanh năm.



Sở dĩ bây giờ vạn tuế gia biết sống, keo kiệt với mấy nhi tử ruột cũng là do vậy.



Nếu không vì sao lúc trước biết Lang Vương xuất binh, văn võ cả triều cực lực phản đối chứ! Cũng bởi vì một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.



Quỳnh Nương biết mình đang có mang, không dám sầu tư quá nhiều. Tuy nam nhân nàng gả cho bình thường rất vô lại, nhưng như mọi người nói, đó là một mãnh tướng anh dũng có mưu, những gì nàng phải làm là làm tốt bổn phận của mình, còn tình hình chiến tranh của tiền tuyến, nàng có nóng vội cũng vô dụng.



Chỉ là nếu muốn tấn công Quỷ Môn Hiệp, không có khả năng tốc chiến tốc thắng. Nếu áo bông chăn dày đã đủ, vậy lương thảo có đầy đủ không là mấu chốt chết người.



Nghĩ vậy, Quỳnh Nương sai người lấy sổ sách đến, xem lương thảo Giang Đông tích trữ có đủ không. Mọi việc đều phải chuẩn bị đầy đủ. Nếu triều đình có lúc không tiếp tục được, vậy nàng phải dùng tiền và sức của bản thân, còn nam nhân của mình đang lăn lộn, đã đánh thì phải đánh cho mây tan sương tạnh, khôi phục càn khôn.



Lại nói theo tin chiến thắng đến, còn có đầu người bôi vôi của Ngụy Điền.



Kèm thêm chuyện truyền kì của chất nhi Ngụy Hà, lúc đó, tiên sinh thuyết thư khắp phố nói về lựa chọn thống khổ, mưu trí mạn đồ “Ngụy tiểu tướng quân bỏ nghĩa nhỏ lấy nghĩa lớn”.



Thấy thúc ruột thông đồng với ngoại địch, hãm Lang Vương vào trong nước với lửa, Ngụy Hà quả quyết đại nghĩa diệt thân, rút đao chém thủ cấp này, ra khỏi thành nghênh địch, cũng xin hoàng đế giáng tội.



Gia Khang Đế cau mày, đọc thư xin tội nửa ngày, nhưng lại chậm chạp không hạ thánh chỉ.



Nếu nói văn võ cả triều, người có thể hiểu rõ tâm tư của hoàng đế nhất, đó là Ngụy Thân.



Cả đời Gia Khang Đế cầu gì? Chỉ là hai chữ “hiền danh” trên sách sử. Nhưng nếu gánh được “hiền” thì phải có lòng dung người, tâm của Nghiêu Thuấn.



Nhà lớn nghiệp lớn, nhà ai mà không có vài chuyện dơ bẩn bại hoại chứ?



Nhưng chất nhi người ta đã rút đao chém đầu thúc rồi, thân là hoàng đế lại thu nhà diệt môn thì hơi quá. Huống chi đó là mẫu tộc của Hoàng Hậu, Ngụy gia đang ở thời đại vinh quang?



Ngụy Thân nắm lấy phương thuốc mạch đập của Gia Khang Đế, ông ta đánh cuộc vạn tuế gia thánh nhân, vì mặt trong mặt ngoài, vạn tuế sẽ quả quyết không vì lúc này mà giáng tội toàn tộc.



Cho nên lúc vạn tuế hạ thánh chỉ, tuyên bố không thu gia sản của Ngụy Điền, không sung thê thiếp con cái làm quan nô lưu đày ngàn dặm, Ngụy Thân ngồi trong thư phòng thở lớn một hơi.



Nhưng Đại hoàng tử Lưu Hi lại không thở ra nổi. Nếu theo ý hắn, hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, để Ngụy Điền nhân lúc loạn chém giết Sở Tà rồi nói sau.



Lão Thừa tướng Ngụy Thân nhìn Lưu Hi, hận sắt không thành thép, không tán đồng mà lắc đầu nói: “Lời này của Đại hoàng tử sai rồi, Sở Tà kia chết thế nào cũng được, nhưng không thể chết trong tay người Ngụy gia!”



Lưu Hi cân nhắc một chút, sau đó hiểu ý ngoại tổ phụ. Dựa vào sự cưng chiều của phụ vương với dã chủng kia, không tế trên dưới mấy trăm người Ngụy gia cho tạp chủng kia mới là lạ!



Nhưng bỏ lỡ cơ hội tốt này, chẳng lẽ phải chờ Sở Tà đắc thắng ôm công trở về, quang minh chính đại vào tông hoàng thất sao?



Ngụy Thân nhìn quân đồ Mạc Bắc trước mặt, chỉ vào một địa giới hẹp dài phía tây bắc, cười thâm thuý nói: “Ưu phiền của Đại hoàng tử giao cho Quỷ Môn Hiệp chẳng phải là tốt hơn sao?”



Lưu Hi chớp mắt, lại bội phục ngoại tổ phụ của mình sát đất.



Đúng vậy, Quỷ Môn Hiệp này, dù là Sở Tà, có chạy đằng trời cũng không thoát!



Lại nói về Mạc Bắc, Lang Vương biết tấn công Quỷ Môn Hiệp là một cửa ải khó khăn.



Lại nói tiếp, sở dĩ Quỷ Môn Hiệp trở thành mộ phần quỷ của các tướng quân, nơi anh hùng táng thân, là bởi vì địa thế nơi đây hiểm trở mà phức tạp. Mỗi tướng quân đến đây, chướng ngại lớn nhất là không quen thuộc địa thế.



Nghe người ta nói Quỷ Môn Hiệp quanh co, hàng năm không thấy ánh mặt trời, đi vào xoay mấy vòng là sẽ bị lạc phương hướng, một khi bước vào lạc đường có muốn quay lại đường lớn tuyệt đối không phải chuyện dễ.



Năm đó Trần tướng quân đã đến đây, bây giờ quân lính quen thuộc địa thế đã không còn ở trên đời hơn một trăm năm rồi.



Tìm người Nguyên Triều hỏi, lại nghe nói nơi đó là nơi quân sự quan trọng của người Hung Nô, không cho người dân dị tộc địa phương tiếp cận. Căn bản không có ai biết rõ địa hình.



Lang Vương phái rất nhiều binh lính đến gần đó tìm vài người Hung nô quen thuộc địa hình dẫn đường, có điều quân Hung nô trong Quỷ Môn Hiệp cũng biết ưu thế của mình, thực hành vườn không nhà trống, dời tộc nhân Hung nô ngoài Hiệp(1) vào trong. Đây vốn là nơi hoang vắng, Lang Vương tìm hiểu một phen rồi phát hiện trong phạm vi một trăm dặm không có lương thực, không một bóng người.



(1) chỗ hai quả núi kẹp dòng sông ở giữa.



Lương thảo của đại quân Lang Vương không còn nhiều nữa, rơi vào đường cùng, Lang Vương phái đại tướng Lý Thủ Nhân ổn trọng nhất trong đám thuộc hạ của mình dẫn một bộ phận quân đội vào hẻm sâu thử.



Trước khi đi, Lang Vương dặn dò Lý Thủ Nhân trận chiến này không cần thắng, chỉ cần điều tra địa hình, thăm dò đường trong Quỷ Môn Hiệp.



Lý Thủ Nhân lĩnh mệnh mà đi, mang theo binh mã điều tra đông đảo tiến vào núi sâu.



Sau khi đại quân vào núi sâu, Lang Vương ở trong lều lớn chờ đợi tin tức. Nửa ngày qua đi, không hề có động tĩnh, một ngày qua đi cũng không thấy bóng người. Lang Vương nôn nóng, không ngừng đi lại trong trướng, thuộc hạ khuyên Lang Vương đừng nôn nóng, có người cười nói có khi Lý Thủ Nhân đánh thuận tay, một mạch đánh thẳng vào hang ổ của quân địch, không có thời gian ra bẩm báo cũng nên.



Một ngày một đêm qua đi, ngay cả tướng quân lạc quan nhất cũng mất trấn định. Sau buổi trưa ngày thứ ba mới có năm sáu người tập tễnh đi ra khỏi núi sâu, trên người trúng tên.



Mấy người này thấy Lang Vương, lên tiếng khóc lớn, nói: “Vương gia, nhất định phải báo thù cho Lý tướng quân và các huynh đệ.”



Gương mặt Lang Vương căng chặt, hỏi: “Ta đã nói với Lý tướng quân phải làm đâu chắc đấy, chỉ cần điều tra con đường, không được tham đến liều lĩnh, sao các ngươi lại bị diệt toàn quân, không quay lại được?”



Mấy người kia uống canh thịt nóng, tinh thần quay lại: “Vương gia, chúng ta vào rồi vốn làm như lời Vương gia. Bị binh lính quân địch khiêu khích mấy lần, Lý tướng quân đều mặc kệ. Quân ta cứ như vậy được một đoạn đường, phía trước đột nhiên xuất hiện kỵ binh Hung nô. Lúc ấy Lý tướng quân vẫn còn bình thản, bốn phía cũng không có ai mai phục nên giao chiến. Sau khi chém giết một lát, quân địch bị ta đánh bại. Lý tướng quân muốn bắt mấy người sống mang ra khỏi núi sâu để bọn họ vẽ địa hình bản đồ, nên ta thừa thắng xông lên, đuổi theo quân địch chuyển qua hai cửa núi, bởi vì con đường đơn giản nên Lý tướng quân cũng không để ý, chỉ nói dù quân địch làm quỷ kế dẫn chúng ta lạc đường, chúng ta chỉ cần lui về đường cũ là được. Nào biết…”



Nấy người kia khóc vài tiếng, tiếp tục nói: “Nào biết đuổi địch không kịp, lúc Lý tướng quân dẫn chúng ta lui về phía sau lại phát hiện không phải đường cũ nữa. Chúng ta cứ đi một ngày một đêm như vậy, đường càng đi càng hẹp, người kiệt sức, ngựa hết hơi, trên đường không ngừng bị người Hung Nô đánh lén từ trên cao xuống.



Dù vậy, chúng ta cũng đã giết hết quân địch, chém chết vô số. Nhưng chung quy không tìm được đường ra. Bụng mọi người không có gì, lại không được nghỉ ngơi, cuối cùng không chống đỡ được nữa, liên tiếp chết trận.”



Nói đến đây, mấy người lại kia lên tiếng khóc lớn. Lang Vương nắm chặt tay, cắn chặt răng, sắc mặt âm trầm.



Khóc một lúc, mấy người kia nói: “Lý tướng quân triệu tập những người còn lại, nói hôm nay là tội của bản thân. Hắn không sợ chết trận nơi đây, nhưng sợ Vương gia không biết tinh hình bên trong, trúng quỷ kế y hệt, nhất định phải có người ra khỏi đây báo cho Lang Vương. Lý tướng quân chia chúng ta làm ba đội, mỗi đội mười người. Đến mỗi một giao lộ là phái ra một đội. Đội chúng ta đánh bậy đánh bạ may mắn tìm được đường ra, huynh đệ còn lại đều chết trận trong khe núi rồi.”



Mọi người trong đều lớn đều rưng rưng nước mắt. Còn Lang Vương cau mày, quyết định tạm thời án binh bất động, giằng co ở cửa Hiệp.



Không biết vì sao tin tức Lang Vương đại bại, tổn binh hao tướng ở Quỷ Môn Hiệp truyền đến kinh thành rất nhanh, lập tức khiến cho trên dưới kinh thành gợn sóng.



Mọi người đều nói, Lang Vương này không làm tốt, là một Trần Thạch Sinh khác.



Lúc lâm triều, có ngự sử thượng tấu: “Thánh thượng, Mạc Bắc thổ địa cằn cỗi, toàn là man di. Lần này Lang Vương viễn chinh không ổn. Dù cho đánh hạ ba đất Thường Châu Mạc Bắc, nhưng do vị trí xa xôi, man di ngoan cố, khó về triều ta thống trị. Lần này Lang Vương chịu nhục, đó là trời cao báo trước, muốn kịp thời ngăn tổn hại ạ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom