-
Chương 36-40
Chương 36 Bình Phục
Lưu Mai nghiêm túc gật đầu.
Bên cạnh, Diệp Kiến An cũng nghiêm mặt, nhân sâm trăm năm chỉ có thể gặp mà không thể cầu, càng không cần phải nói nhân sâm trên người Diệp Tinh đã hơn 500 năm.
Bọn họ biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Sau đó, Diệp Tinh lấy một miếng nhân sâm đã hái mỏng ra.
Có điều miếng nhân sâm này thái rất mỏng.
Kiếp trước Diệp Tinh cũng chỉ biết loại phương pháp này, cũng chưa từng chân chính sử dụng, không biết chính xác hàm lượng của nhân sâm.
Nhưng trong quá trình chữa trị, Lưu Mai có thể tiếp tục uống nhân sâm, không cần lo lắng không khống chế được liều lượng.
Bảo Lưu Mai nuốt một miếng nhân sâm, sau đó Diệp Tinh bắt đầu đem ba cây kim hai tấc đã chuẩn bị xong chậm rãi đâm vào cánh tay phải của bà.
Thực tế, chữa bệnh ung thư cùng bộ phận thi triển châm cứu không liên quan, đâm vào nơi nào cũng được, việc cần làm là dùng linh lực chậm rãi truyền vào bên trong cơ thể người bệnh.
Nét mặt Diệp Tinh cẩn thận, nắm châm, linh lực xung quanh trong không khí dưới sự khống chế của hắn bắt đầu từ từ tiến vào trong cơ thể Lưu Mai, hơn nữa rất nhanh đi tới vị trí có tế bào ung thư tồn tại.
Hắn cẩn thận khống chế, rất nhiều tế bào ung thư bắt đầu không ngừng bị giết chết, nhưng vào lúc tế bào ung thư bị giết chết thì đồng thời các tế bào bình thường khác cũng không ngừng bị tiêu diệt.
Điều này thì tương đương với hoá học trị liệu vậy.
Nhưng dưới nguồn năng lượng của nhân sâm tám trăm năm, những tế bào này lại đang không ngừng khôi phục.
Quá trình này rất phức tạp, cho dù lấy thực lực hiện tại của Diệp Tinh để khống chế vẫn rất phí sức, không tới 1 phút, trán hắn liền xuất hiện hàng loạt mồ hôi hột.
Có điều, Diệp Tinh lúc nào cũng có thể dừng lại, không cần lo lắng xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Chữa trị đang tiếp tục, 3 phút trôi qua, miếng nhân sâm nhỏ kia căn bản đã tiêu hao hết, Diệp Tinh thấy vậy nhanh chóng ngừng lại, rút ba cái châm dài ra.
Hắn dừng lại liền cảm thấy đầu choáng váng một hồi, đành phải nhắm mắt lại, thân thể không nhúc nhích mấy giây, mới lại chậm rãi mở mắt.
"Tiểu Tinh." Bên cạnh, Diệp Kiến An thấy trạng thái con trai mình có chút không đúng, lo lắng nói.
"Ba, con không sao." Diệp Tinh lắc đầu nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Lưu Mai, nhanh chóng hỏi: "Mẹ, giờ mẹ thấy sao rồi?"
"Cơ thể mẹ dường như cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều." Lưu Mai ngạc nhiên nói.
Vừa rồi bà cảm thấy có từng dòng nước ấm chạy vào cơ thể, sau đó thân thể càng ngày càng nhẹ nhàng.
Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "Quá trình chữa trị này thuận lợi hơn con tưởng tượng rất nhiều, ngày mai đi kiểm tra một chút, nếu như tế bào ung thư biến mất nhiều, vậy chúng ta về nhà tự chữa."
"Được." Lưu Mai lập tức gật đầu.
Lúc này trong lòng bà có chút không đợi được muốn kiểm tra trạng thái của cơ thể mình.
"Phương thuốc cổ truyền này quả nhiên rất hữu dụng, xem ra người xưa để lại rất nhiều đồ tốt nhưng chưa được phát hiện." Diệp Kiến An cười lớn.
Nhìn ba mẹ đang vui mừng, trong lòng Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm.
"Hiệu quả của nhân sâm này mạnh hơn mình tưởng rất nhiều."
Hắn chỉ cắt một phần nhân sâm cực nhỏ mà tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai đã bị giết chết một phần ba!
Nếu không phải thực lực chưa đủ, hắn có thể để Lưu Mai ăn ba lát nhân sâm, một lần giải quyết hết đám tế bào ung thư đó!
. . .
Rất nhanh đã tớ ngày thứ hai, sau khi Lưu Mai kiểm tra một lượt, kết quả kiểm tra cho thấy tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai phần lớn đã biến .
Sau đó, Diệp Tinh giúp mẹ mình làm thủ tục xuất viện, trở về nhà.
Nhưng phòng thuê quá nhỏ, sau đó cả nhà lại đổi một gian phòng lớn hơn.
Ngày thứ ba, Diệp Tinh lại chữa trị cho mẹ mình một lần nữa.
Ngày thứ năm, trị liệu lần thứ ba.
Trong phòng trọ, Diệp Tinh rút châm dài ra, lau mồ hôi hột trên trán, trong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, tế bào ung thư đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
"Tiểu Tinh, mẹ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, giống như người bình thường vậy." Lưu Mai vui vẻ nói.
Hơn nữa bà cảm thấy một ít bệnh vặt trước đây cũng đã được giải quyết.
Diệp Tinh cười nói: "Mẹ, chúc mừng mẹ, không ngoài dự đoán, chắc giờ mẹ đã khôi phục hoàn toàn."
Đưa mẹ mình đến bệnh viện kiểm tra một chút, lần này kết quả cho thấy tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai đã bị giết chết toàn bộ, thân thể đã hoàn toàn bình thường.
“Tốt quá rồi, tiểu Tinh.” Lúc này, mặt Lưu Mai tràn ngập vẻ kích động.
“Ấy, bà Lưu?” đang lúc phấn khởi, đột nhiên một tiếng nói vang lên, phía xa có một người đàn ông tóc hơi bạc đi tới.
Thấy người đàn ông, sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.
Đây là Lưu Minh Đạt, bác sĩ chữa trị chính cho Lưu Mai lúc trước, hắn đổi bệnh viện kiểm tra cũng chỉ để đề phòng bị người khác phát hiện tình hình bệnh tình của Lưu Mai, không ngờ rằng lại gặp lại ở đây.
Lưu Minh Đạt đi tới, hỏi nhỏ người bên cạnh vài câu, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ kích động.
"Kỳ tích, đây chắc chắn là kỳ tích! Ung thư gan giai đoạn cuối đó, tất cả tế bào ung thư đều biến mất?" Lưu Đạt Hoa kích động nhìn Lưu Mai, nói: "Bà Lưu Mai, không biết có thể để bệnh viện làm kiểm tra tổng thể chặt chẽ cho bà không một lần, nói không chừng có thể phát hiện ra nguyên nhân tế bào ung thư biến mất."
"Một khi phát hiện, hơn nữa nghiên cứu ra được, khả năng ung thư gan có thể được phá giải, đây tuyệt đối là việc lớn tạo phúc cho loài người, đủ để ghi vào sử sách."
Lưu Đạt Hoa kích động đến mức nói năng không theo trình tự.
" Xin lỗi, mặc dù không biết bình phục thế nào, nhưng tôi cũng không nguyện ý bị ông nghiên cứu." Lưu Mai lắc đầu từ chối.
"Bác sĩ Lưu, tôi thấy bệnh ung thư cũng không đáng sợ, mấu chốt là giữ tâm trạng lạc quan, không phải có người vì nhận thức sai lầm về bệnh tình, vốn là ung thư, sau đó cũng khỏi hoàn toàn, tôi cảm thấy ông có thể nghiên cứu từ phương diện này thử xem." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Trên thực tế, Lưu Mai kiểm tra thân thể không thể tránh khỏi sẽ để cho bác sĩ biết, nhưng nếu không kiểm tra, Lưu Mai cùng Diệp Kiến An cũng không chân chính yên lòng.
"Diệp tiên sinh, hy vọng cậu suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi. . ." Bác sĩ Lưu còn muốn nói gì đó, nhưng thấy một nhà ba người Diệp Tinh đã nhanh chóng rời đi, ông đành phải dừng bước, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
" Bác sĩ Lưu, sao vậy,?" Cách đó không xa, một chàng trai khaonrg hai mươi mấy tuổi đi tới trước mặt ông ta.
"Hoàng tiên sinh." Bác sĩ Lưu thấy chàng trai này, lắc đầu nói: "Gần đây bệnh viện chúng tôi có một bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, tế bào ưng thư trong cơ thể bà ấy đột nhiên hoàn toàn biến mất. Tôi làm kiểm tra thật kỹ càng để tìm ra nguyên nhân, nhưng bị bọn họ từ chối."
Nhưng nghĩ tới mấy người Diệp Tinh đổi bệnh viện để kiểm tra, đoán chừng cũng không muốn bị nghiên cứu.
" Tế bào ung thư gan giai đoạn cuối hoàn toàn biến mất?" trong mắt chàng trai nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, ánh mắt anh ta chuyển động một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó.
. . .
Trong phòng trọ, một nhà ba người Diệp Tinh cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt, lúc này trên mặt Diệp Kiến An, Lưu Mai tràn ngập vui vẻ.
Nhất là Lưu Mai, biết kết quả kiểm tra của bệnh viện, tảng đá lớn trong lòng bà đã hoàn toàn buông xuống, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng.
Mà vẻ tiều tuỵ của Diệp Kiến An cũng khôi phục rất nhiều, thậm chí tóc dường như cũng giảm bớt một chút.
"Mẹ, giờ mẹ đã bình phục, hay là giúp conquản lý tiệm thú cưng?" Diệp Tinh đề nghị.
Hắn biết tính mẹ mình, căn bản không thích rảnh rỗi.
"Tiểu Tinh, mẹ không biết mấy chữ, tiệm thú cưng nhiều thú như vậy, ta muốn gọi tên cũng không gọi được, đừng nói bán cho người khác." Lưu Mai cười nói.
Chương 37 Phát Lương
"Vậy mẹ và ba có thể làm một vài việc nhẹ nhàng, việc trước kia không cần làm nữa. Con trai của hai người bây giờ có thể kiếm tiền." Diệp Tinh lại nói.
Trước giờ mấy việc Diệp Kiến An làm đều là công việc chân tay, mà Lưu Mai giúp một vài việc ở khách sạn, quán ăn như rửa chén các loại.
"Được." Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn nhau, gật đầu.
Ngay sau đó Diệp Kiến An nói: "Ba và mẹ con nghĩ một chút, xem xem có việc gì thích hợp hay không."
Hiện tại tiệm thú cưng của Diệp Tinh một ngày ít nhất thu vào tài khoản mấy chục nghìn, hơn nữa nếu bán nhân sâm trong tay đi vậy tuyệt đối có thể bán được giá trên trời.
"Tiểu Tinh, nếu chúng ta đã không sao, vậy con sẽ quay lại đại học Thượng Hải chứ?" Lưu Mai bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, liền vội vàng hỏi nói .
"Mẹ, con biết rồi, con sẽ đi làm thủ tục." Diệp Tinh gật đầu.
"Còn có Tiểu Ngư là đứa nhỏ tốt, khoảng thời gian này thường xuyên đến thăm mẹ, connhất định không được bắt nạt người ta." Lưu Mai dặn dò: "Mẹ chỉ nhận cô bé là con dâu thôi đó."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi." Diệp Tinh cười nói.
Nhớ tới Lâm Tiểu Ngư, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một giác nhớ nhung.
Chuyện của ba mẹ đã giải quyết xong.
Ung thư giai đoạn cuối của mẹ đã hoàn toàn bình phục, mà chân ba cũng đang dần dần lành lại.
Ba bị ngã gãy xương, chỉ cần chuyên tâm điều dưỡng, là có thể khôi phục.
Ở nhà một lát, sau đó Diệp Tinh đi đến tiệm thú cưng.
Thời gian đã qua hơn một tháng, hiện tại tiệm thú cưng đã có chút danh tiếng trong phạm vi nhất định, nhưng theo thời gian đưa đẩy, mức tiêu thụ cũng đần dần hạ xuống, không bùng nổ giống như lúc đầu.
Cso điều cho dù hạ xuống nữa, mức tiêu thụ một ngày ít nhất cũng vượt qua 100 nghìn.
"Ông chủ." Thấy Diệp Tinh bước vào tiệm thú cưng, Lý Thiến, Triệu Phương Phương, Lý Hân nhanh chóng đi tới nói.
Lúc này tiệm thú cưng chỉ có ba người các cô ở đây, không có Triệu Nhã.
Những cái lồng trong tiệm hầu như đều trong trạng thái đầy ắp, sau khi Diệp Tinh rời đi bảo Lý Thiến sau khi bán thú cưng đi có thể lên tầng hai lấy thú cưng để bổ sung.
Luận về kinh nghiệm, Lý Thiến có kinh nghiệm nhất trong mấy người, vậy nên sau khi làm việc một thời gian, hắn liền nâng cô lên làm quản lý tiệm thú cưng.
Kiểm tra tình trạng thú cưng một chút, Diệp Tinh hỏi: "Triệu Nhã đâu?"
"Ông chủ, hôm nay Triệu Nhã nghỉ." Lý Thiến trả lời.
Đi làm ở đây, một tháng có thể nghỉ 4 ngày.
Gật đầu một cái, Diệp Tinh nói: "Tiệm thú cưng đã khai trương hơn một tháng, hôm nay tôi phát tiền lương cho mọi người.”
Nghe vậy, trên mặt mấy người nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
Nói ra thì, hiện tại mới qua một tháng hơn một chút, các cô còn nghĩ là phải qua mấy ngày nữa mới phát tiền lương.
Tiền lương rất dễ tính toán, bởi vì máy móc trong tiệm đều là quẹt thẻ, phía trên có ghi chép cặn kẽ, mà bốn người Lý Thiến mua bán thú cưng cũng đều có thiết bị liệt kê rõ ràng.
Tính một chút, sau đó Diệp Tinh trực tiếp gửi tiền lương tới tài khoản ngân hàng của mấy người Lý Thiến.
"Oa! Có lương rồi!"
"Lý Hân, cô được bao nhiêi?"
"xem của tôi cũng vô dụng, chị Thiến chắc chắn nhiều nhất."
Mặt mấy người đầy vẻ mừng rỡ, nhìn tiền lương của mình.
Thực tế đúng là tiền lương của Lý Thiến nhiều nhất, tiền lương cô nhận được thậm chí gần 40 nghìn!
Phải biết, đây là tiền lương sau thuế, cho dù ở Thượng Hải, tiền lương này chắc chắn được coi là con số cao.
Có điều, các cô kiếm được nhiều, Diệp Tinh kiếm được còn nhiều hơn.
. . .
Cùng lúc đó, trong ký túc xá đại học Thượng Hải năm thứ tư, một nữ sinh khuôn mặt xinh đẹo không có hình tượng chút nào nằm ở trên giường, đang chơi điện thoại.
Cho dù là nằm, quần áo cô cũng không che dấu được đường cong kinh người.
"Aaaa! ! !"
Bỗng nhiên, trong kí túc truyền đến một tiếng kêu vô cùng chói tai.
"Triệu Nhã! Đang dưng cậu hét cái gì! ! !"
Trong ký túc còn có hai người, một người là một nữ sinh đeo kính, tóc rối bù, một người khác thì đang ngủ, lúc này tóc cô rối tung, trong mắt mang theo chút sát ý nhìn chằm chằm Triệu Nhã.
"Tôi được phát tiền lương." Triệu Nhã đứng lên khỏi giường, vô cùng kích động nói .
"Thảo nào kích động như thế."
"Nói mau, phát bao nhiêu?"
. . .
Hai người liền vội vàng hỏi nói . Các cô cũng biết biết tiệm thú cưng hot thế nào.
"25 nghìn." Triệu Nhã vui mừng nói.
"Woa! Cường hào!"
"Mời khách, Tiểu Nhã, phải mời khách!"
Hai người kinh hô thành tiếng, sau đó đánh cướp tiểu phú bà.
"Không thành vấn đề." Triệu Nhã vỗ ngực, hào phóng nói .
Mặt Trương Duyệt đầy vẻ hâm mộ: "Tiểu Nhã, cho dù làm việc ở Thượng Hải, tiền lương 10 nghìn cũng rất khó đạt tới, cậu thực tập tháng đầu tiên tiền lương lại cao như vậy? Thật hối hận trước kia không tới tiệm thú cưng thực tập, nếu không tôi cũng có thể vào tiệm sủng vật này."
Hiện giờ cô đang thi nghiên cứu sinh, phần lớn tiền tiêu xài vẫn dựa vào gia đình.
"Tiểu Nhã, lúc trước cậu nói tiệm thú cưng này là do ông chủ cậu tay trắng lập nghiệp đúng không?" Một nữ sinh khác tò mò hỏi.
" Đúng." Triệu Nhã gật đầu một cái.
Nghĩ đến Diệp Tinh, trong mắt Triệu Nhã không khỏi nổi lên rung động.
"Tiểu Nhã, tôi phải nói tiền lương là thứ yếu, cậu nên chủ động ra tay, tóm ông chủ của cậu lại. Đây mới là con đường làm phú nhị đại chân chính, hơn nữa ông chủ cậu đẹp trai, lại là người bình dị dễ gần, quả là hoàn mỹ, nếu như có cơ hội tôi cũng sẽ theo đuổi.
Trương Duyệt thở dài nói: "So sánh một chút, những học sinh trong trường lúc nào cũng tỏ ra là mình quan trọng kia không đáng xách dép."
Mặc dù cô không biết tình hình kiếm tiền của tiệm thú cưng, nhưng thông qua tiền lương của Triệu Nhã có thể tính ra đại khái, lợi nhuận ít nhất cũng phải đạt tới mấy trăm vạn.
Lợi nhuận một tháng mấy triệu, sau một năm phải thu được lợi nhuận bao nhiêu?
"Tôi. . ." mặt Triệu Nhã có chút đỏ.
"Tiểu Nhã, cậu phải tin tưởng mị lực của mình, dựa vào vóc đáng của cậu, cậu xem có bao nhiêu nam sinh theo đuổi cậu?" Trương Duyệt động viên nói .
"Đúng vậy, hôm nay dưới lầu còn có một soái cả tỏ tình với tiểu Nhã đó." Một người khác nghe vậy cười hì hì nói.
"Khụ khụ, tôi hỏi một chút xem tiền lương của Hân Hân là bao nhiêu?" Triệu hơi ngại quá, vội vàng nói sang chuyện khác.
. . .
Trong tiệm thú cưng, sau khi Diệp Tinh phát tiền lương, lại tới chợ chim thú chở một đám chim về, nhưng lần này tất cả đều là các loại vẹt.
Trở về tiệm thú cưng, nhanh chóng sử dụng Linh Khởi Thuật mở linh trí của chúng, sau đó Diệp Tinh triệu tập ba người trong tiệm thú cưng, nói: "Họp một chút, tiệm thú cưng thay đổi chiến lược, sau khi bán bán hết số chim phổ thông trong tiệm, sau này tiệm chỉ bán vẹt."
Ba người Lý Thiến nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu xác nhận.
Thực tế, phần lớn lợi nhuận trong tiệm đều từ việc bán vẹt, hơn trăm con chim loài phổ thông bán đi cũng chỉ tương đương với mấy con vẹt thôi.
Phổ biến kế hoạch một hồi, Diệp Tinh liền rời đi.
Trước đây hắn chủ yếu là kiếm tiền, phải nhanh tích lũy tài sản sau đó chữa trị cho ba mẹ. Hiện tại Lưu Mai đã bình phục, Diệp Kiến An cũng đang khôi phục, hiện tại hắn không hề thiếu tiền.
Hơn nữa trước đó hắn đang trong giai đoạn lôi kéo khách hàng, vì muốn tuyên truyền tốt hơn, nhưng tiêu thụ của cửa hành giện taij đã ổn định, hắn quyết định chỉ đi con đường cao cấp.
Như vậy hắn cũng không cần tốn thời gian sửa đổi loài chim phổ thông không mấy lời lãi, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
"Việc của tiệm thú cưng đã giải quyết, hiện tại nên trở về trường học rồi."
Làm xong những chuyện này, khóe miệng Diệp Tinh nở một nụ cười, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
Chương 38 Bạn Học Lâm, Xin Chào
Trở lại trường học, Diệp Tinh làm thủ tục nhập học tương ứng, khôi phục tư cách đi học.
Dùng điện thoại lên website của trường, kiểm tra giờ học một chút, hắn cười gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Ngư.
Trong điện thoại di động, một âm thanh trong trẻo kèm theo vui vẻ vang lên: "Diệp Tinh, anh trở về từ núi trường Bạch chưa ?"
"Về rồi." Diệp Tinh cười nói: "Anh đang ở đại học Thượng Hải, lát nữa chúng ta gặp nhau trong phòng học."
"Gặp ở phòng học?" Lúc này trong ký túc xá nữ, trong mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ nghi hoặc: "Anh muốn tới lớp à?"
"Đúng!" Diệp Tinh nói đôi câu, liền kết thúc cuộc nói chuyện.
"Thần thần bí bí." Lâm Tiểu Ngư lẩm bẩm hai tiếng.
"Tiểu Ngư, là bạn trai Diệp Tinh của cậu gọi tới?" Trương Mộng khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương cười hỏi.
" Ừ, anh ấy nói với tôi lát nữa gặp trong lớp.” Lâm Tiểu Ngư có chút mơ hồ, không biết Diệp Tinh rốt cuộc là có dự tính gì.
"Diệp Tinh đang nghỉ học, giờ lại muốn gặp Tiểu Ngư trên lớp, nhất định là muốn mọi người biết anh ấy là bạn trai của Tiểu Ngư, đề phòng Tiểu Ngư bị cướp mất." Bên cạnh, Hạ Lâm dửng dưng phân tích nói.
Trong đáy mắt cô ta có một chút khinh thường.
Sau khi qua sự việc lần trước, cô bảo Thạch Lỗi tra xét một chút nguyên nhân Diệp Tinh nghỉ học, sau đó biết đươc Diệp Tinh nghỉ học vì mẹ bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Trong suy nghĩ của cô, rõ ràng gia cảnh Diệp Tinh kém như vậy còn muốn làm cao, lần trước cô và Thạch Lỗi giới thiệu công việc cho Diệp Tinh lại bị hắn trực từ chối.
Thạch Lỗi bị đánh, Diệp Tinh cuối cùng mới ra tay, điều này khiến cho nàng không có chút hảo cảm nào với Diệp Tinh.
Cô cảm thấy Diệp Tinh không xứng với Lâm Tiểu Ngư.
Nhưng cô cũng không phải người ngu, những lời này đều đặt ở đáy lòng, không nói thẳng ra.
"Hình như có chút đạo lí." Trương Mộng cười hì hì nói: "Tiểu Ngư, Diệp Tinh rất để ý cậu đó.”
"Mộng Mộng, Tiểu Ngư thường xuyên liên hệ với Diệp Tinh, hình như mấy ngyaf nay cậu không liên hệ với Chu Cường?" Bên cạnh, Chu San tò mò hỏi.
Phòng ngủ các nàng tổng cộng có ba người có bạn trai.
"Chia tay rồi." Trương Mộng nhún vai một cái nói.
"Chia tay?"
"Bao giờ vậy, tại sao trước đó không nghe cậu nhắc tới?"
. . .
Nhất thời, sự chú ý của mấy người trong phòng ngủ đều tập trung ở trên người Trương Mộng.
"Ba ngày trước." Trương Mộng như không có gì nói.
"Vậy sao lại chia tay?" Chu San một mặt bát quái dò hỏi: "Có phải Chu Cường làm chuyện có lỗi với cậu không? Nếu đúng là vậy, chúng tôi trút giận giúp cậu."
Trương Mộng bất đắc dĩ, đành phải nói: "Khoảng thời gian trước Chu Cường luôn muốn đư tôi đi thuê phòng khách sạn, còn nói muốn thuê một phòng bên ngoài, trải qua thế giới của hai người. Tôi không muốn, Chu Cường liền nói tôi không thích anh ta, sau khi ồn ào như vậy mấy lần, tôi với anh ta liền chia tay."
Mấy người trong phòng ngủ nghe chuyện này xong trợn mắt hốc mồm.
Trên mặt Trương Mộng có một chút khinh thường: "Mới quen mấy ngày đã muốn đi khách sạn, người đàn ông như vậy tôi không dám nhận."
"Được rồi, Mộng Mộng, đừng nóng giận. Lần sau gặp Chu Cường đó, chúng tôi mắng anh ta giúp cậu!" Phòng ngủ mấy người nhìn nhau một cái, tiến lên an ủi.
"Mau đi học, chúng ta cùng lên lớp đi."
Sau đó, mấy vị nữ sinh cũng ôm một quyển 《 Kinh tế học nguyên lý 》 đi về dãy phòng học.
. . .
Dãy phòng học 3 tầng, trong phòng học 301 trống rỗng, một nam sinh yên tĩnh ngồi ở phía sau cùng.
Lúc này bên trong phòng học bắt đầu có sinh viên đi vào.
"Ấy? Nam sinh kia là ai ? Không phải lớp chúng ta chứ ?"
"Thật đẹp trai."
. . .
Sinh viên bước vào lớp nhìn thấy thanh niên phía sau cùng, tò mò nhìn lại.
Bọn họ đều là một lớp, sau hơn một tháng đi học đều đã biết mặt nhau, nhưng lại không nhận ra Diệp Tinh.
Sau đó, trong phòng học lại có mấy người tiến vào, nhưng lần này là mấy nữ sinh.
Thấy một người trong đó, chàng trai trực tiếp đứng dậy.
"Diệp Tinh?" Lâm Tiểu Ngư thấy chàng trai đứng lên liền vô thức quay ra nhìn, vừa nhìn thấy liền vui sướng hô lên, lập tức chạy tới.
"Xin chào, Bạn học Lâm." Diệp Tinh vẫy vẫy quyển sách giáo khoá trong tay, mặt nở nụ cười ấm áp.
"Anh. . . Anh đi học lại?" Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh cầm sách giáo khoa, đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó giống như nghĩ tới điều gì đó kích động nói.
" Đúng." Diệp Tinh cười gật đầu.
"Tốt quá." trên mặt Lâm Tiểu Ngư tràn ngập vui vẻ.
"Diệp Tinh? Là bạn học nghỉ học đó."
Mấy bạn học xung quanh nghe thấy tên Diệp Tinh, cũng biết là tình huống gì.
"Diệp Tinh, sao chỉ quan tâm Tiểu Ngư, không để ý tới bọn tôi?" Trương Mộng tiến lên có chút bất mãn nói .
"Chào mọi người." Diệp Tinh nhìn về phía mấy người, cười chào hỏi.
Mấy người Trương Mộng thấy vậy cũng mỉm cười, cho dù Chu Lãnh cũng hơi gật đầu chào Diệp Tinh một cái, chỉ có Hạ Lâm nhìn về phía Diệp Tinh, sâu trong đáy mắt còn có chút khinh thường.
"Mẹ đã nằm viện rồi, còn không mau đi kiếm tiền, còn có tâm tình về trường học nói yêu đương."
Trong nhận thức của Hạ Lâm, Diệp Tinh chính là người nghèo, người nhà bị bệnh cần dùng tiền gấp còn muốn làm cao, không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của người khác.
Hiện tại lại càng không quan tâm ba mẹ.
Theo Hạ Lâm thấy, Diệp Tinh ngoại trừ dáng dấp đẹp trai một chút, không có bất kỳ ưu điểm gì khác.
Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư ngồi ở hàng cuối cùng, Trương Mộng, Chu Vũ Huyên, Hạ Lâm cùng ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Ngư.
Mấy người đang nói chuyện, bỗng nhiên một nữ sinh tóc rối bù, trang điểm phong cách đáng yêu đi tới, cô nhìn Diệp Tinh một cái thật sâu, liếc mắt nhìn đồ hắn mặc, nói: "Cậu chính là bạn trai Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh, nhìn qua cũng không có chỗ nào đặc biệt."
Diệp Tinh: "? ? ?"
Trong mắt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: "Cậu là ai ?"
Chu Ngọc Đình lắc đầu một cái, cũng không nói gì, ngay sau đó xoay người rời đi.
"Ha ha, Diệp Tinh, đây là Chu Ngọc Đình, có chút không hợp nhau với Tiểu Ngư nhà cậu." Trương Mộng cười nói.
Mấy người kể sơ qua sự việc một chút, Diệp Tinh mới biết nguyên nhân.
Ban đầu Lâm Tiểu Ngư đi vào trường học, có một đàn anh năm ba tên Trương Viễn bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô, nhưng bị từ chối, mãi nửa tháng sau mới chịu từ bỏ, sau đó lại đi theo đuổi Chu Ngọc Đình.
Vậy nên Chu Ngọc Đình bởi vì bạn trai nên mới có địch ý lớn với Lâm Tiểu Ngư.
"Diệp Tinh,Trương Viễn này là một nhân vật quan trọng trong trường, không chỉ có khuôn mặt đẹp trai, bóng rổ chơi cũng rất giỏi, thậm chí đại diện trường học tham gia giải thể thao bóng rổ giữa các trường đại học, thu được rất nhiều lần thắng lợi, trong trường học có rất nhiều em gái là fans của anh ta đó." Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói.
"Hơn nữa thành tích học tập của hắn cũng tốt, mỗi một năm đều nhận được học bổng. nhưng tình cảm của Tiểu Ngư với cậu khá sâu, vậy mà chẳng động lòng chút nào."
Diệp Tinh nhìn Hạ Lâm một chút, lại thu hồi ánh mắt, không có tiếp lời.
"Thủ đoạn theo đuổi của Trương Viễn có chút không tốt lắm, chị Tiểu Ngư còn lâu mới thích anh ta." Bỗng nhiên,Tiền Giai Giai bình thường vẫn hay trầm mặc lại nhỏ giọng nói.
"Thủ đoạn gì?" Nghe vậy, nụ cười Diệp Tinh trên mặt nhất thời biến mất.
Tiền Giai Giai nhỏ giọng nói: "Trước đây tôi và chị Tiểu Ngư đi trên đường, Trương Viễn đó vậy mà lại trực tiếp ném bóng rổ tới, định thu hút sự chú ý của chị Tiểu Ngư. Nếu không phải chị Tiểu Ngư tránh kịp, quả bóng đó liền đập lên người cô ấy.”
"Là như vậy sao?" Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư hỏi, giọng hắn có chút trầm thấp.
"Em không sao." Lâm Tiểu Ngư dường như cảm thấy Diệp Tinh tức giận, lắc đầu nói.
Chương 39 Khiêu Khích
Gật đầu một cái, Diệp Tinh không hỏi tiếp, nhưng đã đem cái tên Trương Viễn khắc sâu trong lòng.
Giờ học bắt đầu, thầy giáo giảng bài, nhưng sinh viên phía dưới mạnh ai nấy chơi, hơn một nửa đều đang cúi đầu chơi điện thoại.
Đây cũng là hiện tượng phổ biến ở đại học.
Hai tiết kết thúc, thời gian hiện tại khoảng hơn bốn giờ, nhưng bọn họ không có tiết, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư liền đi dạo trong sân trường.
"Diệp Tinh, bệnh tình bác gái bây giờ thế nào?" Lâm Tiểu Ngư quan tâm hỏi.
Trước mặt tất cả bạn học, cô cũng không hỏi trực tiếp.
"Đã khoẻ rồi." Diệp Tinh cười nói.
"Khoẻ rồi?" trong mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ kinh ngạc. Ung thư gan giai đoạn cuối cũng có thể chữa dễ dàng như vậy?
"Lần này anh tới núi Trường Bạch là đi tìm nhân sâm. . ." Diệp Tinh đem chuyện lúc trước nói cho ba mẹ nói lại cho Lâm Tiểu Ngư nghe một lần.
Nghe Diệp Tinh nói xong, Lâm Tiểu Ngư mặc dù có chút ngạc nhiên về phương pháp chữa trị của Diệp Tinh, nhưng trong mắt càng nhiều hơn chính là sự vui mừng, nói: "Tốt quá."
Trên mặt Diệp Tinh mang theo nụ cười, những thứ này hắn sẽ không giấu giếm Lâm Tiểu Ngư.
Còn về chuyện tiệm thú cưng, hắn có ý nghĩ riêng của rmình.
"Còn mười mấy ngày nữa là sinh nhật của Tiểu Ngư, nhưng vẫn chưa phát hiện thú chiến." trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Hắn giấu diếm tiệm thú cưng, chính là vì tìm thú chiến có lực công kích, sau đó tặng Lâm Tiểu Ngư làm quà sinh nhật. Nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.
Tất nhiên, Diệp Tinh đã chuẩn bị sẵn món quà khác, nếu như không tìm được thú chiến, nhất định phải đưa cái lễ vật khác chứ.
Món quà đầu tiên sau khi sống lại, hắn khẳng định muốn tặng cô một món quà tốt nhất.
Bất tri bất giác hai người đã đến gần sân vận động của trường học.
Lúc này bên kia có 5 chàng trai ôm bóng rổ đi tới.
Những chàng trai này đều mặc áo ba lỗ vận động, cánh tay để trần, bắp thịt phồng lên hấp dẫn một vài nữ sinh.
"Ấy, Trương Viễn, đó không phải là đàn em năm nhất mà lúc trước cậu theo đuổi sao?" Bỗng nhiên, một người nói với chàng trai đẹp trai ở giữa.
"Đàn em đó tên Lâm Tiểu Ngư đúng không nhỉ?"
"Nam sinh bên cạnh là bạn trai cô ấy à? Cho dù không phải, đoán chừng quan hệ cũng rất thân mật."
"Thảo nào Trương Viễn cậu lại thất bại, hóa ra là hoa đã có chủ."
. . .
Nhất thời, mấy người trêu ghẹo nói.
"Lâm Tiểu Ngư?" Trương Viễn nhìn về phía nữ sinh xa xa kia.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư liền động lòng, sau đó lập tức điên cuồng theo đuổi, nhưng Lâm Tiểu Ngư căn bản không để ý đến anh ta.
Cho dù là hiện tại, anh ta vẫn còn chút ý tứ với Lâm Tiểu Ngư.
"Trương Viễn, muốn đi qua đó một chút hay không?"
"Đúng vậy, người sợ bị so sánh, nói không chừng cậu so sánh với bạn trai Lâm Tiểu Ngư một chút, Lâm Tiểu Ngư sẽ thích cậu cũng nên?"
"Tôi cảm thấy hay là thi đấu với bạn trai Lâm Tiểu Ngư một trận bóng rổ đi, dựa vào kỹ năng của Trương Viễn cậu hoàn toàn có thể ngược cậu ta một chút. cậu ứng chiến sẽ bị ngược, không ứng chiến sẽ chứng tỏ mình nhát gan."
. . .
Mấy người động viên, ngược lại ôm tâm tình muốn xem trò hay.
"Được!" Trương Viễn rõ ràng bị thuyết phục, ôm bóng rổ đi tới trước mặt Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư.
"Lâm Tiểu Ngư." trên mặt anh ta mang vẻ tươi cười nói: "Không ngờ lại gặp cô ở nơi này.”
"Trương Viễn, anh tới đây làm gì?" Nụ cười trên mặt Lâm Tiểu Ngư biến mất, bình tĩnh hỏi.
"Ở phía xa nhìn thấy cô, tới đây chào hỏi." Trương Viễn tùy ý nói, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Tinh, nghi ngờ hỏi: "Vị này là?"
"Tôi là bạn trai Tiểu Ngư." Diệp Tinh nhìn thanh niên trước mặt, sắc mặt lãnh đạm, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Trương Viễn vỗ đầu, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Chẳng trách trước đó Tiểu Ngư vẫn luôn từ chối tôi, hóa ra là có bạn trai rồi."
Anh ta quan sát Diệp Tinh một chút, sau đó cười nói: "Trông khá đẹp trai, nhưng gầy quá.”
Vóc người Diệp Tinh cũng thuộc tầm trung, nhưng so với đám người ngyaf ngày chơi bóng rổ bọn họ, quả thực là hơi gầy.
"Anh có việc gì?" Diệp Tinh nhìn Trương Viễn, bình tĩnh hỏi.
Trương Viễn cười một tiếng, nói: "Người anh em, tôi tới đây là muốn mời cậu chơi một trận bóng rổ, có hứng thú so tài một chút không? Nam sinh hẳn là biết chơi bóng rổ chứ ?"
"Không có hứng thú." Nghe vậy, Diệp Tinh trực tiếp lắc đầu một cái.
"Cậu không dám sao?" khóe miệng Trương Viễn lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Vậy đi, chỉ cần cậu cảm được ba quả bóng của tôi, tôi liền thừa nhận cậu có tư cách trở thành bạn trai của Lâm Tiểu Ngư."
Lâm Tiểu Ngư không nói gì, còn Diệp Tinh lại nghi ngờ hỏi: "Anh có vai vế gì? Việc của bọn tôi liên quan gì đến anh?"
"Cậu! ! !" Nụ cười trên mặt Trương Viễn nhất thời biến mất.
"Diệp Tinh, chúng ta đi thôi." Lâm Tiểu Ngư kéo Diệp Tinh, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Trương Viễn một cái.
Bọn họ xoay người rời đi, còn nụ cười trên mặt Trương Viễn thì hoàn toàn đông cứng lại
Coi thường, lại bị coi thường!
Lúc trước khi theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, Lâm Tiểu Ngư rất lạnh nhạt, căn bản không để ý tới anh ta, coi anh ta như không tồn tại, hiện tại Diệp Tinh cũng vậy, anh ta nghĩ tới chuyện trước kia, tức giận trong lòng lập tức dâng lên tận não.
Anh ta là nhân vật quan trọng trong trường, tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu được bị người khác coi thường?
"Nhóc con, Trương Viễn tôi khiêu chiến cậu, chỉ hai người chúng ta." Trương Viễn trầm giọng nói.
Có điều, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư căn bản không quay đầu.
"Hừ!"
Trong lòng tức giận dưới, bóng rổ trong tay Trương Viễn không nhịn được trực tiếp ném về phía Diệp Tinh.
"Rầm!"
Nhưng mà, khi quả bóng đến gần Diệp Tinh, Diệp Tinh bỗng nhiên xoay người, chân phải đá một cái, cú đá này làm bóng rổ bay ngược về với tốc độ cực nhanh, đập lên chân anh ta trước khi anh ta kịp phản ứng.
"A! ! !"
Trương Viễn nhất thời che chân kêu thảm thiết.
"Nhóc con, tìm chết à."
"Dám đánh anh em chúng tôi?"
. . .
Bốn người khác thấy vậy, trên mặt nhất thời lộ ra tức giận, nhanh chóng chạy tới huy động quả đấm, rõ ràng chuẩn bị liên hiệp đánh Diệp Tinh.
Một chàng trai trong lúc đang chạy dùng sức ném bóng rổ tới.
Nhưng mà, quả bóng rổ trực tiếp bị tay phải Diệp Tinh bắt được.
"Bùm!"
Ánh mắt Diệp Tinh lạnh nhạt liếc nhìn bốn người, sau đó tay phải dùng sức, quả bóng rổ vang lên một tiếng nổ cực lớn, biến thành mảnh vỡ.
" Mẹ kiếp, bóng rổ bị bóp vỡ."
"Người anh em kia sức lực thật lớn!"
. . .
Một số người xung quanh nghe thấy âm thanh, ánh mắt nhìn tới, thấy mảnh vụn bóng rổ, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.
Một vài nữ sinh nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt hiện lên hào quang, nam sinh kia nhìn thì gầy yếu nhưng không ngờ sức lực lại mạnh như vậy, thật hấp dẫn.
"Cái tên Trương Viễn này bình thường phách lối ngang ngược, không có việc gì lại thích dùng bóng rổ ngược người khác, giờ cuối cùng cũng đụng phải hòn đá cứng."
Rõ ràng một số người không ưa Trương Viễn, nhìn có chút hả hê nói.
"Sức. . . sức lực này sao lại lớn vậy?"
Không chỉ người bên cạnh, bốn người đang vọt tới Diệp Tinh cũng giật mình đứng sững lại.
"Các anh mới nói tôi tìm chết đúng không?" Diệp Tinh lạnh lùng nói.
"Bụp!"
Chân phải giơ lên, cả bốn người bị đá trúng, kêu thảm một tiếng, tất cả đều bay ra ngoài, sau đó đập mạnh xuống đất.
Nhìn Trương Viễn đang gào thảm phía xa, trong mắt Diệp Tinh hiện lên ánh sáng lạnh.
Lâm Tiểu Ngư ở đây, hắn vốn không muốn lập tức tìm Trương Viễn gây phiền toái, nhưng Trương Viễn lại chủ động khiêu khích, vậy hắn tự nhiên sẽ giải quyết trước thời hạn.
Chương 40 50 triệu
Diệp Tinh đi tới trước mặt Trương Viễn, nhặt lên bóng rổ, ngồi xổm xuống nói: "Anh muốn đơn đấu cùng tôi?"
"Không. . . Không có." Lúc này Trương Viễn hoàn toàn bị dọa.
"Đây là ai? Sao sức mạnh lại lớn như vậy?"
Vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy Diệp Tinh bóp vỡ quả bóng rổ.
"Nếu không đấu, vậy chúng ta nói chuyện trước kia một chút." Diệp Tinh lãnh đạm nói, hắn tay phải nắm cổ Trương Viễn trực tiếp xách anh ta lên.
"Nghe nói trước kia anh ném bóng vào Tiểu Ngư?"
Thân thể treo trên không trung, trong lòng Trương Viễn tràn đầy cảm giác vô lực, phía cổ truyền tới một cỗ nghẹt thở, mà anh ta nhìn về ánh mắt Diệp Tinh, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Anh ta cảm thấy trong mắt Diệp Tinh có chút sát ý, đây là cảm nhận trực quan nhất của anh ta.
Diệp Tinh trước mắt này dường như thật sự có thể giết anh ta. Dựa vào sức mạnh của Diệp Tinh, chỉ cần hơi dùng sức, cổ của anh ta có thể trực tiếp bị bóp nát.
"Diệp Tinh." Xa xa, Lâm Tiểu Ngư cũng bị Diệp Tinh khiến cho kinh sợ, thấy vậy lập tức chạy đến trước mặt hắn, kéo cánh tay.
Cô không muốn cầu xin cho Trương Viễn, mà lo Diệp Tinh đánh Trương Viễn sẽ phải chịu trường phạt.
"Rầm!" Tay phải ném một cái, Trương Viễn trực tiếp bị hắn ném xuống đất, lúc này Trương Viễn nào còn nửa điểm phách lối như trước, mặt hắn lộ vẻ sợ hãi, thậm chí nước mắt nước mũi cũng chảy ra.
Không ai biết vừa rồi rốt cuộc anh ta có bao nhiêu sợ hãi.
Nếu cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta tuyệt đối không dám tới trêu chọc tên sát thần Diệp Tinh này.
"Đi thôi." Diệp Tinh không để ý tới Trương Viễn, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, lúc này xung quanh ngày càng nhiều người tụ tập lại phía này.
Hắn kéo Lâm Tiểu Ngư, trực tiếp rời đi.
Mới rồi thực tế hắn đã khống chế linh lực truyền một ít sát ý tới Trương Viễn, sát ý này quả thực tồn tại ở kiếp trước.
Có sát ý, lực công kích thậm chí có thể được nâng cao.
Hiện tại Trương Viễn tuyệt đối không dám sinh ra ý niệm đối phó hắn và Lâm Tiểu Ngư, vừa nghĩ tới bọn họ, trong lòng chỉ sẽ là sợ hãi.
Hơn nữa hắn vẫn còn lưu lại một ít linh lực ở chân Trương Viễn, trong mấy năm tiếp theo, chân hắn sẽ thường xuyên xuất hiện hiện tượng mất sức, tham gia thi đấu bóng rổ gần như là chuyện không thể.
Đây là trừng phạt của hắn đối với Trương Viễn.
. . .
"Diệp Tinh, sao sức lực của anh lại lướn như vậy?" Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, tò mò hỏi.
Một tay bóp vỡ bóng rổ, trên mạng cũng không có mấy người làm được điều này, mà những người đó đều là vận động viên bắp thịt nổi cuồn cuộn.
"Anh thần lực trời sinh đó." Diệp Tinh cười nói.
"Nói bậy." Lâm Tiểu Ngư liếc Diệp Tinh một cái, nhưng cũng không hỏi tiếp.
Đối với những chuyện này, Diệp Tinh tạm thời cũng không nói thật.
Không có công pháp tu luyện hệ băng, Lâm Tiểu Ngư căn bản không tu luyện nổi, Diệp Tinh cũng không biết tuyến đường vận hành của công pháp kia, cho nên Lâm Tiểu Ngư biết chuyện tu luyện, chỉ khiến cho cô thêm lo láng, căn bản không có tác dụng gì.
"Diệp Tinh, anh đánh mấy người này, bọn họ có tới tìm anh gây phiền toái không?" Lâm Tiểu Ngư có chút lo âu.
"Không cần lo lắng, là bọn họ chủ động khiêu khích, không phải là lỗi của chúng ta." Diệp Tinh cười an ủi.
Thực tế, trong lòng Trương Viễn sợ hãi, tuyệt đối không dám tìm người thay anh ta ra mặt, bốn người kia muốn tìm Diệp Tinh phiền toái, khẳng định cũng sẽ bị anh ta dùng hết sức ngăn cản.
. . .
Đi dao trong trường học một lát, đưa Lâm Tiểu Ngư trở về ký túc, sau đó Diệp Tinh rời đi.
"Reng. . ."
Đi trên đường, điện thoại hắn reo lên. Nhưng trên điện thoại hiện lên một số điện thoại xa lạ.
"Alo!" Diệp Tinh nhìn một chút, sau đó bắt máy.
"Xin chào, xin hỏi là Diệp tiên sinh sao?" Một giọng nói nghe rất trẻ.
"Anh là?" Diệp Tinh nghi ngờ hỏi.
"Tôi tên Hoàng Thiên Vũ, trước đây ở bệnh viện biết được Diệp tiên sinh đã chữa khỏi ung thư gan giai đoạn cuối cho mẹ mình, vậy nên muốn mời Diệp tiên sinh ra tay, giúp ông nội tôi điều trị." Hoàng Thiên Vũ lập tức nói tới mục đích mà mình gọi tới.
Diệp Tinh khẽ nhíu mày, Hoàng Thiên Vũ đó nói thẳng là hắn chữa khỏi bệnh cho mẹ mình?
"Diệp tiên sinh, chỉ cần cậu chữa khỏi cho ông nội tôi, tiền không thành vấn đề." Hoàng Thiên Vũ lại tiếp tục nói.
Diệp Tinh vốn muốn từ chối, bỗng nhiên trong lòng động một cái, dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn nói thẳng: "Bây giờ tôi đang ở đường Kim Dương, có chuyện gì gặp mặt nói tiếp."
"Được, Diệp tiên sinh, tôi lập tức tới ngay." rõ ràng Hoàng Thiên Vũ đang vui mừng.
Hai người hẹn địa điểm, sau đó cúp máy.
Diệp Tinh đợi trong một phòng bao, không tới 20 phút, một chàng mặc âu phục, giầy da, trông khoảng hai bảy, hai tám tuổi sải bước đi tới, sau lưng còn có hai người đàn ông mặc đồ đen đi theo.
"Xin chào, Diệp tiên sinh." Chàng trai thấy Diệp Tinh trên mặt tràn đầy nụ cười nói: "Tôi là Hoàng Thiên Vũ vừa mới gọi điện cho cậu."
Hoàng Thiên Vũ nhìn Diệp Tinh, trong lòng có chút kích động.
Trước đây anh ta nghe thấy lời bác sĩ Lưu nói, đặc biệt điều tra một chút tình hình trước đó của Lưu Mai.
Trước đó Lưu Mai không có bất kỳ điểm đặc biệt nào, bệnh tình còn chậm rãi chuyển nặng, mà Diệp Kiến An cũng một mực ở bệnh viện, không có gì kỳ lạ.
Mãi tới khi Diệp Tinh trở lại, tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai liền bị nhanh chóng bị tiêu diệt, trong thời gian ngắn đã khôi phục.
Vậy nên, Hoàng Thiên Vũ nhận định mấu chốt Lưu Mai bình phục ở trên người Diệp Tinh, anh không lựa chọn gọi điện thoại cho Diệp Kiến An, Lưu Mai, sợ làm cho Diệp Tinh phản cảm. Anh ta tốn một chút công phu lấy được số điện thoại của Diệp Tinh, vậy nên liền gọi tới.
"Trước đó trong điện thoại anh có ý gì?" Diệp Tinh trầm giọng nói.
Hoàng Thiên Vũ ngồi xuống, giải thích: "Diệp tiên sinh, đầu tiên tôi nói một câu xin lỗi cậu. Ông nội tôi cũng bị ung thư gan giai đoạn cuối, đã điều trị một thời gian nhưng không có chuyển biến, trước đây tôi nghe nói mẹ cậu cũng mắc bệnh này nhưng đã được chữa khỏi, tâm tình sự kích động nên mới đi điều tra một chút thông tin của cậu."
Thấy Diệp Tinh mặt không cảm xúc, anh ta nói tiếp: “Mục đích tôi tới đây Diệp tiên sinh cũng biết, chính là vì mời Diệp tiên sinh giúp đỡ điều trị cho ông nội tôi."
Anh ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt mang vẻ mong đợi, nhưng thực tế anh ta cũng không xác định Diệp Tinh có chữa trị được hay không.
"Ung thư gan giai đoạn cuối cũng không dễ trị như vậy." Diệp Tinh bình tĩnh nói: "Vậy tiền chữa bệnh cũng sẽ không thấp."
Nghe vậy, trên mặt Hoàng Thiên Vũ lại lộ ra vẻ vui mừng, Diệp Tinh nói như vậy, rõ ràng cho thấy có thể trị.
"Diệp tiên sinh, cậu có thể ra giá, tôi ôm thành ý rất lớn tới đây đó!" Hoàng Thiên Vũ nghiêm túc nói: "Đây là danh thiếp của tôi."
Diệp Tinh nhận lấy, nhìn một chút, trên danh thiếp ghi Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nguyên.
Tập đoàn Thiên Nguyên, là tập đoàn chuyên về quàn áo rất nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, trị giá ít nhất mười mấy triệu.
"Khó trách mạnh miệng vậy." trong lòng Diệp Tinh thầm nói, hắn nhìn Hoàng Thiên Vũ, trực tiếp ra giá nói: "50 triệu!"
"50 triệu?" Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Thiên Vũ khẽ biến.
Diệp Tinh này đúng là công phu sư tử ngoạm.
Nhưng muốn cầu cạnh Diệp Tinh, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần bị hố.
Anh ta chỉ là do dự mấy giây, ngay sau đó cắn răng, nói: "Chỉ cần Diệp tiên sinh chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, 50 triệu này tôi hai tay dâng lên!"
"Xem ra cái tập đoàn Thiên Nguyên này có tiền hơn so với bề ngoài còn nhiều." Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Lưu Mai nghiêm túc gật đầu.
Bên cạnh, Diệp Kiến An cũng nghiêm mặt, nhân sâm trăm năm chỉ có thể gặp mà không thể cầu, càng không cần phải nói nhân sâm trên người Diệp Tinh đã hơn 500 năm.
Bọn họ biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Sau đó, Diệp Tinh lấy một miếng nhân sâm đã hái mỏng ra.
Có điều miếng nhân sâm này thái rất mỏng.
Kiếp trước Diệp Tinh cũng chỉ biết loại phương pháp này, cũng chưa từng chân chính sử dụng, không biết chính xác hàm lượng của nhân sâm.
Nhưng trong quá trình chữa trị, Lưu Mai có thể tiếp tục uống nhân sâm, không cần lo lắng không khống chế được liều lượng.
Bảo Lưu Mai nuốt một miếng nhân sâm, sau đó Diệp Tinh bắt đầu đem ba cây kim hai tấc đã chuẩn bị xong chậm rãi đâm vào cánh tay phải của bà.
Thực tế, chữa bệnh ung thư cùng bộ phận thi triển châm cứu không liên quan, đâm vào nơi nào cũng được, việc cần làm là dùng linh lực chậm rãi truyền vào bên trong cơ thể người bệnh.
Nét mặt Diệp Tinh cẩn thận, nắm châm, linh lực xung quanh trong không khí dưới sự khống chế của hắn bắt đầu từ từ tiến vào trong cơ thể Lưu Mai, hơn nữa rất nhanh đi tới vị trí có tế bào ung thư tồn tại.
Hắn cẩn thận khống chế, rất nhiều tế bào ung thư bắt đầu không ngừng bị giết chết, nhưng vào lúc tế bào ung thư bị giết chết thì đồng thời các tế bào bình thường khác cũng không ngừng bị tiêu diệt.
Điều này thì tương đương với hoá học trị liệu vậy.
Nhưng dưới nguồn năng lượng của nhân sâm tám trăm năm, những tế bào này lại đang không ngừng khôi phục.
Quá trình này rất phức tạp, cho dù lấy thực lực hiện tại của Diệp Tinh để khống chế vẫn rất phí sức, không tới 1 phút, trán hắn liền xuất hiện hàng loạt mồ hôi hột.
Có điều, Diệp Tinh lúc nào cũng có thể dừng lại, không cần lo lắng xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Chữa trị đang tiếp tục, 3 phút trôi qua, miếng nhân sâm nhỏ kia căn bản đã tiêu hao hết, Diệp Tinh thấy vậy nhanh chóng ngừng lại, rút ba cái châm dài ra.
Hắn dừng lại liền cảm thấy đầu choáng váng một hồi, đành phải nhắm mắt lại, thân thể không nhúc nhích mấy giây, mới lại chậm rãi mở mắt.
"Tiểu Tinh." Bên cạnh, Diệp Kiến An thấy trạng thái con trai mình có chút không đúng, lo lắng nói.
"Ba, con không sao." Diệp Tinh lắc đầu nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Lưu Mai, nhanh chóng hỏi: "Mẹ, giờ mẹ thấy sao rồi?"
"Cơ thể mẹ dường như cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều." Lưu Mai ngạc nhiên nói.
Vừa rồi bà cảm thấy có từng dòng nước ấm chạy vào cơ thể, sau đó thân thể càng ngày càng nhẹ nhàng.
Diệp Tinh cười một tiếng, nói: "Quá trình chữa trị này thuận lợi hơn con tưởng tượng rất nhiều, ngày mai đi kiểm tra một chút, nếu như tế bào ung thư biến mất nhiều, vậy chúng ta về nhà tự chữa."
"Được." Lưu Mai lập tức gật đầu.
Lúc này trong lòng bà có chút không đợi được muốn kiểm tra trạng thái của cơ thể mình.
"Phương thuốc cổ truyền này quả nhiên rất hữu dụng, xem ra người xưa để lại rất nhiều đồ tốt nhưng chưa được phát hiện." Diệp Kiến An cười lớn.
Nhìn ba mẹ đang vui mừng, trong lòng Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm.
"Hiệu quả của nhân sâm này mạnh hơn mình tưởng rất nhiều."
Hắn chỉ cắt một phần nhân sâm cực nhỏ mà tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai đã bị giết chết một phần ba!
Nếu không phải thực lực chưa đủ, hắn có thể để Lưu Mai ăn ba lát nhân sâm, một lần giải quyết hết đám tế bào ung thư đó!
. . .
Rất nhanh đã tớ ngày thứ hai, sau khi Lưu Mai kiểm tra một lượt, kết quả kiểm tra cho thấy tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai phần lớn đã biến .
Sau đó, Diệp Tinh giúp mẹ mình làm thủ tục xuất viện, trở về nhà.
Nhưng phòng thuê quá nhỏ, sau đó cả nhà lại đổi một gian phòng lớn hơn.
Ngày thứ ba, Diệp Tinh lại chữa trị cho mẹ mình một lần nữa.
Ngày thứ năm, trị liệu lần thứ ba.
Trong phòng trọ, Diệp Tinh rút châm dài ra, lau mồ hôi hột trên trán, trong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, tế bào ung thư đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
"Tiểu Tinh, mẹ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, giống như người bình thường vậy." Lưu Mai vui vẻ nói.
Hơn nữa bà cảm thấy một ít bệnh vặt trước đây cũng đã được giải quyết.
Diệp Tinh cười nói: "Mẹ, chúc mừng mẹ, không ngoài dự đoán, chắc giờ mẹ đã khôi phục hoàn toàn."
Đưa mẹ mình đến bệnh viện kiểm tra một chút, lần này kết quả cho thấy tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai đã bị giết chết toàn bộ, thân thể đã hoàn toàn bình thường.
“Tốt quá rồi, tiểu Tinh.” Lúc này, mặt Lưu Mai tràn ngập vẻ kích động.
“Ấy, bà Lưu?” đang lúc phấn khởi, đột nhiên một tiếng nói vang lên, phía xa có một người đàn ông tóc hơi bạc đi tới.
Thấy người đàn ông, sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.
Đây là Lưu Minh Đạt, bác sĩ chữa trị chính cho Lưu Mai lúc trước, hắn đổi bệnh viện kiểm tra cũng chỉ để đề phòng bị người khác phát hiện tình hình bệnh tình của Lưu Mai, không ngờ rằng lại gặp lại ở đây.
Lưu Minh Đạt đi tới, hỏi nhỏ người bên cạnh vài câu, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ kích động.
"Kỳ tích, đây chắc chắn là kỳ tích! Ung thư gan giai đoạn cuối đó, tất cả tế bào ung thư đều biến mất?" Lưu Đạt Hoa kích động nhìn Lưu Mai, nói: "Bà Lưu Mai, không biết có thể để bệnh viện làm kiểm tra tổng thể chặt chẽ cho bà không một lần, nói không chừng có thể phát hiện ra nguyên nhân tế bào ung thư biến mất."
"Một khi phát hiện, hơn nữa nghiên cứu ra được, khả năng ung thư gan có thể được phá giải, đây tuyệt đối là việc lớn tạo phúc cho loài người, đủ để ghi vào sử sách."
Lưu Đạt Hoa kích động đến mức nói năng không theo trình tự.
" Xin lỗi, mặc dù không biết bình phục thế nào, nhưng tôi cũng không nguyện ý bị ông nghiên cứu." Lưu Mai lắc đầu từ chối.
"Bác sĩ Lưu, tôi thấy bệnh ung thư cũng không đáng sợ, mấu chốt là giữ tâm trạng lạc quan, không phải có người vì nhận thức sai lầm về bệnh tình, vốn là ung thư, sau đó cũng khỏi hoàn toàn, tôi cảm thấy ông có thể nghiên cứu từ phương diện này thử xem." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Trên thực tế, Lưu Mai kiểm tra thân thể không thể tránh khỏi sẽ để cho bác sĩ biết, nhưng nếu không kiểm tra, Lưu Mai cùng Diệp Kiến An cũng không chân chính yên lòng.
"Diệp tiên sinh, hy vọng cậu suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi. . ." Bác sĩ Lưu còn muốn nói gì đó, nhưng thấy một nhà ba người Diệp Tinh đã nhanh chóng rời đi, ông đành phải dừng bước, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
" Bác sĩ Lưu, sao vậy,?" Cách đó không xa, một chàng trai khaonrg hai mươi mấy tuổi đi tới trước mặt ông ta.
"Hoàng tiên sinh." Bác sĩ Lưu thấy chàng trai này, lắc đầu nói: "Gần đây bệnh viện chúng tôi có một bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, tế bào ưng thư trong cơ thể bà ấy đột nhiên hoàn toàn biến mất. Tôi làm kiểm tra thật kỹ càng để tìm ra nguyên nhân, nhưng bị bọn họ từ chối."
Nhưng nghĩ tới mấy người Diệp Tinh đổi bệnh viện để kiểm tra, đoán chừng cũng không muốn bị nghiên cứu.
" Tế bào ung thư gan giai đoạn cuối hoàn toàn biến mất?" trong mắt chàng trai nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, ánh mắt anh ta chuyển động một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó.
. . .
Trong phòng trọ, một nhà ba người Diệp Tinh cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt, lúc này trên mặt Diệp Kiến An, Lưu Mai tràn ngập vui vẻ.
Nhất là Lưu Mai, biết kết quả kiểm tra của bệnh viện, tảng đá lớn trong lòng bà đã hoàn toàn buông xuống, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng.
Mà vẻ tiều tuỵ của Diệp Kiến An cũng khôi phục rất nhiều, thậm chí tóc dường như cũng giảm bớt một chút.
"Mẹ, giờ mẹ đã bình phục, hay là giúp conquản lý tiệm thú cưng?" Diệp Tinh đề nghị.
Hắn biết tính mẹ mình, căn bản không thích rảnh rỗi.
"Tiểu Tinh, mẹ không biết mấy chữ, tiệm thú cưng nhiều thú như vậy, ta muốn gọi tên cũng không gọi được, đừng nói bán cho người khác." Lưu Mai cười nói.
Chương 37 Phát Lương
"Vậy mẹ và ba có thể làm một vài việc nhẹ nhàng, việc trước kia không cần làm nữa. Con trai của hai người bây giờ có thể kiếm tiền." Diệp Tinh lại nói.
Trước giờ mấy việc Diệp Kiến An làm đều là công việc chân tay, mà Lưu Mai giúp một vài việc ở khách sạn, quán ăn như rửa chén các loại.
"Được." Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn nhau, gật đầu.
Ngay sau đó Diệp Kiến An nói: "Ba và mẹ con nghĩ một chút, xem xem có việc gì thích hợp hay không."
Hiện tại tiệm thú cưng của Diệp Tinh một ngày ít nhất thu vào tài khoản mấy chục nghìn, hơn nữa nếu bán nhân sâm trong tay đi vậy tuyệt đối có thể bán được giá trên trời.
"Tiểu Tinh, nếu chúng ta đã không sao, vậy con sẽ quay lại đại học Thượng Hải chứ?" Lưu Mai bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, liền vội vàng hỏi nói .
"Mẹ, con biết rồi, con sẽ đi làm thủ tục." Diệp Tinh gật đầu.
"Còn có Tiểu Ngư là đứa nhỏ tốt, khoảng thời gian này thường xuyên đến thăm mẹ, connhất định không được bắt nạt người ta." Lưu Mai dặn dò: "Mẹ chỉ nhận cô bé là con dâu thôi đó."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi." Diệp Tinh cười nói.
Nhớ tới Lâm Tiểu Ngư, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một giác nhớ nhung.
Chuyện của ba mẹ đã giải quyết xong.
Ung thư giai đoạn cuối của mẹ đã hoàn toàn bình phục, mà chân ba cũng đang dần dần lành lại.
Ba bị ngã gãy xương, chỉ cần chuyên tâm điều dưỡng, là có thể khôi phục.
Ở nhà một lát, sau đó Diệp Tinh đi đến tiệm thú cưng.
Thời gian đã qua hơn một tháng, hiện tại tiệm thú cưng đã có chút danh tiếng trong phạm vi nhất định, nhưng theo thời gian đưa đẩy, mức tiêu thụ cũng đần dần hạ xuống, không bùng nổ giống như lúc đầu.
Cso điều cho dù hạ xuống nữa, mức tiêu thụ một ngày ít nhất cũng vượt qua 100 nghìn.
"Ông chủ." Thấy Diệp Tinh bước vào tiệm thú cưng, Lý Thiến, Triệu Phương Phương, Lý Hân nhanh chóng đi tới nói.
Lúc này tiệm thú cưng chỉ có ba người các cô ở đây, không có Triệu Nhã.
Những cái lồng trong tiệm hầu như đều trong trạng thái đầy ắp, sau khi Diệp Tinh rời đi bảo Lý Thiến sau khi bán thú cưng đi có thể lên tầng hai lấy thú cưng để bổ sung.
Luận về kinh nghiệm, Lý Thiến có kinh nghiệm nhất trong mấy người, vậy nên sau khi làm việc một thời gian, hắn liền nâng cô lên làm quản lý tiệm thú cưng.
Kiểm tra tình trạng thú cưng một chút, Diệp Tinh hỏi: "Triệu Nhã đâu?"
"Ông chủ, hôm nay Triệu Nhã nghỉ." Lý Thiến trả lời.
Đi làm ở đây, một tháng có thể nghỉ 4 ngày.
Gật đầu một cái, Diệp Tinh nói: "Tiệm thú cưng đã khai trương hơn một tháng, hôm nay tôi phát tiền lương cho mọi người.”
Nghe vậy, trên mặt mấy người nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
Nói ra thì, hiện tại mới qua một tháng hơn một chút, các cô còn nghĩ là phải qua mấy ngày nữa mới phát tiền lương.
Tiền lương rất dễ tính toán, bởi vì máy móc trong tiệm đều là quẹt thẻ, phía trên có ghi chép cặn kẽ, mà bốn người Lý Thiến mua bán thú cưng cũng đều có thiết bị liệt kê rõ ràng.
Tính một chút, sau đó Diệp Tinh trực tiếp gửi tiền lương tới tài khoản ngân hàng của mấy người Lý Thiến.
"Oa! Có lương rồi!"
"Lý Hân, cô được bao nhiêi?"
"xem của tôi cũng vô dụng, chị Thiến chắc chắn nhiều nhất."
Mặt mấy người đầy vẻ mừng rỡ, nhìn tiền lương của mình.
Thực tế đúng là tiền lương của Lý Thiến nhiều nhất, tiền lương cô nhận được thậm chí gần 40 nghìn!
Phải biết, đây là tiền lương sau thuế, cho dù ở Thượng Hải, tiền lương này chắc chắn được coi là con số cao.
Có điều, các cô kiếm được nhiều, Diệp Tinh kiếm được còn nhiều hơn.
. . .
Cùng lúc đó, trong ký túc xá đại học Thượng Hải năm thứ tư, một nữ sinh khuôn mặt xinh đẹo không có hình tượng chút nào nằm ở trên giường, đang chơi điện thoại.
Cho dù là nằm, quần áo cô cũng không che dấu được đường cong kinh người.
"Aaaa! ! !"
Bỗng nhiên, trong kí túc truyền đến một tiếng kêu vô cùng chói tai.
"Triệu Nhã! Đang dưng cậu hét cái gì! ! !"
Trong ký túc còn có hai người, một người là một nữ sinh đeo kính, tóc rối bù, một người khác thì đang ngủ, lúc này tóc cô rối tung, trong mắt mang theo chút sát ý nhìn chằm chằm Triệu Nhã.
"Tôi được phát tiền lương." Triệu Nhã đứng lên khỏi giường, vô cùng kích động nói .
"Thảo nào kích động như thế."
"Nói mau, phát bao nhiêu?"
. . .
Hai người liền vội vàng hỏi nói . Các cô cũng biết biết tiệm thú cưng hot thế nào.
"25 nghìn." Triệu Nhã vui mừng nói.
"Woa! Cường hào!"
"Mời khách, Tiểu Nhã, phải mời khách!"
Hai người kinh hô thành tiếng, sau đó đánh cướp tiểu phú bà.
"Không thành vấn đề." Triệu Nhã vỗ ngực, hào phóng nói .
Mặt Trương Duyệt đầy vẻ hâm mộ: "Tiểu Nhã, cho dù làm việc ở Thượng Hải, tiền lương 10 nghìn cũng rất khó đạt tới, cậu thực tập tháng đầu tiên tiền lương lại cao như vậy? Thật hối hận trước kia không tới tiệm thú cưng thực tập, nếu không tôi cũng có thể vào tiệm sủng vật này."
Hiện giờ cô đang thi nghiên cứu sinh, phần lớn tiền tiêu xài vẫn dựa vào gia đình.
"Tiểu Nhã, lúc trước cậu nói tiệm thú cưng này là do ông chủ cậu tay trắng lập nghiệp đúng không?" Một nữ sinh khác tò mò hỏi.
" Đúng." Triệu Nhã gật đầu một cái.
Nghĩ đến Diệp Tinh, trong mắt Triệu Nhã không khỏi nổi lên rung động.
"Tiểu Nhã, tôi phải nói tiền lương là thứ yếu, cậu nên chủ động ra tay, tóm ông chủ của cậu lại. Đây mới là con đường làm phú nhị đại chân chính, hơn nữa ông chủ cậu đẹp trai, lại là người bình dị dễ gần, quả là hoàn mỹ, nếu như có cơ hội tôi cũng sẽ theo đuổi.
Trương Duyệt thở dài nói: "So sánh một chút, những học sinh trong trường lúc nào cũng tỏ ra là mình quan trọng kia không đáng xách dép."
Mặc dù cô không biết tình hình kiếm tiền của tiệm thú cưng, nhưng thông qua tiền lương của Triệu Nhã có thể tính ra đại khái, lợi nhuận ít nhất cũng phải đạt tới mấy trăm vạn.
Lợi nhuận một tháng mấy triệu, sau một năm phải thu được lợi nhuận bao nhiêu?
"Tôi. . ." mặt Triệu Nhã có chút đỏ.
"Tiểu Nhã, cậu phải tin tưởng mị lực của mình, dựa vào vóc đáng của cậu, cậu xem có bao nhiêu nam sinh theo đuổi cậu?" Trương Duyệt động viên nói .
"Đúng vậy, hôm nay dưới lầu còn có một soái cả tỏ tình với tiểu Nhã đó." Một người khác nghe vậy cười hì hì nói.
"Khụ khụ, tôi hỏi một chút xem tiền lương của Hân Hân là bao nhiêu?" Triệu hơi ngại quá, vội vàng nói sang chuyện khác.
. . .
Trong tiệm thú cưng, sau khi Diệp Tinh phát tiền lương, lại tới chợ chim thú chở một đám chim về, nhưng lần này tất cả đều là các loại vẹt.
Trở về tiệm thú cưng, nhanh chóng sử dụng Linh Khởi Thuật mở linh trí của chúng, sau đó Diệp Tinh triệu tập ba người trong tiệm thú cưng, nói: "Họp một chút, tiệm thú cưng thay đổi chiến lược, sau khi bán bán hết số chim phổ thông trong tiệm, sau này tiệm chỉ bán vẹt."
Ba người Lý Thiến nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu xác nhận.
Thực tế, phần lớn lợi nhuận trong tiệm đều từ việc bán vẹt, hơn trăm con chim loài phổ thông bán đi cũng chỉ tương đương với mấy con vẹt thôi.
Phổ biến kế hoạch một hồi, Diệp Tinh liền rời đi.
Trước đây hắn chủ yếu là kiếm tiền, phải nhanh tích lũy tài sản sau đó chữa trị cho ba mẹ. Hiện tại Lưu Mai đã bình phục, Diệp Kiến An cũng đang khôi phục, hiện tại hắn không hề thiếu tiền.
Hơn nữa trước đó hắn đang trong giai đoạn lôi kéo khách hàng, vì muốn tuyên truyền tốt hơn, nhưng tiêu thụ của cửa hành giện taij đã ổn định, hắn quyết định chỉ đi con đường cao cấp.
Như vậy hắn cũng không cần tốn thời gian sửa đổi loài chim phổ thông không mấy lời lãi, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
"Việc của tiệm thú cưng đã giải quyết, hiện tại nên trở về trường học rồi."
Làm xong những chuyện này, khóe miệng Diệp Tinh nở một nụ cười, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
Chương 38 Bạn Học Lâm, Xin Chào
Trở lại trường học, Diệp Tinh làm thủ tục nhập học tương ứng, khôi phục tư cách đi học.
Dùng điện thoại lên website của trường, kiểm tra giờ học một chút, hắn cười gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Ngư.
Trong điện thoại di động, một âm thanh trong trẻo kèm theo vui vẻ vang lên: "Diệp Tinh, anh trở về từ núi trường Bạch chưa ?"
"Về rồi." Diệp Tinh cười nói: "Anh đang ở đại học Thượng Hải, lát nữa chúng ta gặp nhau trong phòng học."
"Gặp ở phòng học?" Lúc này trong ký túc xá nữ, trong mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ nghi hoặc: "Anh muốn tới lớp à?"
"Đúng!" Diệp Tinh nói đôi câu, liền kết thúc cuộc nói chuyện.
"Thần thần bí bí." Lâm Tiểu Ngư lẩm bẩm hai tiếng.
"Tiểu Ngư, là bạn trai Diệp Tinh của cậu gọi tới?" Trương Mộng khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương cười hỏi.
" Ừ, anh ấy nói với tôi lát nữa gặp trong lớp.” Lâm Tiểu Ngư có chút mơ hồ, không biết Diệp Tinh rốt cuộc là có dự tính gì.
"Diệp Tinh đang nghỉ học, giờ lại muốn gặp Tiểu Ngư trên lớp, nhất định là muốn mọi người biết anh ấy là bạn trai của Tiểu Ngư, đề phòng Tiểu Ngư bị cướp mất." Bên cạnh, Hạ Lâm dửng dưng phân tích nói.
Trong đáy mắt cô ta có một chút khinh thường.
Sau khi qua sự việc lần trước, cô bảo Thạch Lỗi tra xét một chút nguyên nhân Diệp Tinh nghỉ học, sau đó biết đươc Diệp Tinh nghỉ học vì mẹ bị ung thư gan giai đoạn cuối.
Trong suy nghĩ của cô, rõ ràng gia cảnh Diệp Tinh kém như vậy còn muốn làm cao, lần trước cô và Thạch Lỗi giới thiệu công việc cho Diệp Tinh lại bị hắn trực từ chối.
Thạch Lỗi bị đánh, Diệp Tinh cuối cùng mới ra tay, điều này khiến cho nàng không có chút hảo cảm nào với Diệp Tinh.
Cô cảm thấy Diệp Tinh không xứng với Lâm Tiểu Ngư.
Nhưng cô cũng không phải người ngu, những lời này đều đặt ở đáy lòng, không nói thẳng ra.
"Hình như có chút đạo lí." Trương Mộng cười hì hì nói: "Tiểu Ngư, Diệp Tinh rất để ý cậu đó.”
"Mộng Mộng, Tiểu Ngư thường xuyên liên hệ với Diệp Tinh, hình như mấy ngyaf nay cậu không liên hệ với Chu Cường?" Bên cạnh, Chu San tò mò hỏi.
Phòng ngủ các nàng tổng cộng có ba người có bạn trai.
"Chia tay rồi." Trương Mộng nhún vai một cái nói.
"Chia tay?"
"Bao giờ vậy, tại sao trước đó không nghe cậu nhắc tới?"
. . .
Nhất thời, sự chú ý của mấy người trong phòng ngủ đều tập trung ở trên người Trương Mộng.
"Ba ngày trước." Trương Mộng như không có gì nói.
"Vậy sao lại chia tay?" Chu San một mặt bát quái dò hỏi: "Có phải Chu Cường làm chuyện có lỗi với cậu không? Nếu đúng là vậy, chúng tôi trút giận giúp cậu."
Trương Mộng bất đắc dĩ, đành phải nói: "Khoảng thời gian trước Chu Cường luôn muốn đư tôi đi thuê phòng khách sạn, còn nói muốn thuê một phòng bên ngoài, trải qua thế giới của hai người. Tôi không muốn, Chu Cường liền nói tôi không thích anh ta, sau khi ồn ào như vậy mấy lần, tôi với anh ta liền chia tay."
Mấy người trong phòng ngủ nghe chuyện này xong trợn mắt hốc mồm.
Trên mặt Trương Mộng có một chút khinh thường: "Mới quen mấy ngày đã muốn đi khách sạn, người đàn ông như vậy tôi không dám nhận."
"Được rồi, Mộng Mộng, đừng nóng giận. Lần sau gặp Chu Cường đó, chúng tôi mắng anh ta giúp cậu!" Phòng ngủ mấy người nhìn nhau một cái, tiến lên an ủi.
"Mau đi học, chúng ta cùng lên lớp đi."
Sau đó, mấy vị nữ sinh cũng ôm một quyển 《 Kinh tế học nguyên lý 》 đi về dãy phòng học.
. . .
Dãy phòng học 3 tầng, trong phòng học 301 trống rỗng, một nam sinh yên tĩnh ngồi ở phía sau cùng.
Lúc này bên trong phòng học bắt đầu có sinh viên đi vào.
"Ấy? Nam sinh kia là ai ? Không phải lớp chúng ta chứ ?"
"Thật đẹp trai."
. . .
Sinh viên bước vào lớp nhìn thấy thanh niên phía sau cùng, tò mò nhìn lại.
Bọn họ đều là một lớp, sau hơn một tháng đi học đều đã biết mặt nhau, nhưng lại không nhận ra Diệp Tinh.
Sau đó, trong phòng học lại có mấy người tiến vào, nhưng lần này là mấy nữ sinh.
Thấy một người trong đó, chàng trai trực tiếp đứng dậy.
"Diệp Tinh?" Lâm Tiểu Ngư thấy chàng trai đứng lên liền vô thức quay ra nhìn, vừa nhìn thấy liền vui sướng hô lên, lập tức chạy tới.
"Xin chào, Bạn học Lâm." Diệp Tinh vẫy vẫy quyển sách giáo khoá trong tay, mặt nở nụ cười ấm áp.
"Anh. . . Anh đi học lại?" Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh cầm sách giáo khoa, đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó giống như nghĩ tới điều gì đó kích động nói.
" Đúng." Diệp Tinh cười gật đầu.
"Tốt quá." trên mặt Lâm Tiểu Ngư tràn ngập vui vẻ.
"Diệp Tinh? Là bạn học nghỉ học đó."
Mấy bạn học xung quanh nghe thấy tên Diệp Tinh, cũng biết là tình huống gì.
"Diệp Tinh, sao chỉ quan tâm Tiểu Ngư, không để ý tới bọn tôi?" Trương Mộng tiến lên có chút bất mãn nói .
"Chào mọi người." Diệp Tinh nhìn về phía mấy người, cười chào hỏi.
Mấy người Trương Mộng thấy vậy cũng mỉm cười, cho dù Chu Lãnh cũng hơi gật đầu chào Diệp Tinh một cái, chỉ có Hạ Lâm nhìn về phía Diệp Tinh, sâu trong đáy mắt còn có chút khinh thường.
"Mẹ đã nằm viện rồi, còn không mau đi kiếm tiền, còn có tâm tình về trường học nói yêu đương."
Trong nhận thức của Hạ Lâm, Diệp Tinh chính là người nghèo, người nhà bị bệnh cần dùng tiền gấp còn muốn làm cao, không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của người khác.
Hiện tại lại càng không quan tâm ba mẹ.
Theo Hạ Lâm thấy, Diệp Tinh ngoại trừ dáng dấp đẹp trai một chút, không có bất kỳ ưu điểm gì khác.
Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư ngồi ở hàng cuối cùng, Trương Mộng, Chu Vũ Huyên, Hạ Lâm cùng ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Ngư.
Mấy người đang nói chuyện, bỗng nhiên một nữ sinh tóc rối bù, trang điểm phong cách đáng yêu đi tới, cô nhìn Diệp Tinh một cái thật sâu, liếc mắt nhìn đồ hắn mặc, nói: "Cậu chính là bạn trai Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh, nhìn qua cũng không có chỗ nào đặc biệt."
Diệp Tinh: "? ? ?"
Trong mắt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: "Cậu là ai ?"
Chu Ngọc Đình lắc đầu một cái, cũng không nói gì, ngay sau đó xoay người rời đi.
"Ha ha, Diệp Tinh, đây là Chu Ngọc Đình, có chút không hợp nhau với Tiểu Ngư nhà cậu." Trương Mộng cười nói.
Mấy người kể sơ qua sự việc một chút, Diệp Tinh mới biết nguyên nhân.
Ban đầu Lâm Tiểu Ngư đi vào trường học, có một đàn anh năm ba tên Trương Viễn bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô, nhưng bị từ chối, mãi nửa tháng sau mới chịu từ bỏ, sau đó lại đi theo đuổi Chu Ngọc Đình.
Vậy nên Chu Ngọc Đình bởi vì bạn trai nên mới có địch ý lớn với Lâm Tiểu Ngư.
"Diệp Tinh,Trương Viễn này là một nhân vật quan trọng trong trường, không chỉ có khuôn mặt đẹp trai, bóng rổ chơi cũng rất giỏi, thậm chí đại diện trường học tham gia giải thể thao bóng rổ giữa các trường đại học, thu được rất nhiều lần thắng lợi, trong trường học có rất nhiều em gái là fans của anh ta đó." Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói.
"Hơn nữa thành tích học tập của hắn cũng tốt, mỗi một năm đều nhận được học bổng. nhưng tình cảm của Tiểu Ngư với cậu khá sâu, vậy mà chẳng động lòng chút nào."
Diệp Tinh nhìn Hạ Lâm một chút, lại thu hồi ánh mắt, không có tiếp lời.
"Thủ đoạn theo đuổi của Trương Viễn có chút không tốt lắm, chị Tiểu Ngư còn lâu mới thích anh ta." Bỗng nhiên,Tiền Giai Giai bình thường vẫn hay trầm mặc lại nhỏ giọng nói.
"Thủ đoạn gì?" Nghe vậy, nụ cười Diệp Tinh trên mặt nhất thời biến mất.
Tiền Giai Giai nhỏ giọng nói: "Trước đây tôi và chị Tiểu Ngư đi trên đường, Trương Viễn đó vậy mà lại trực tiếp ném bóng rổ tới, định thu hút sự chú ý của chị Tiểu Ngư. Nếu không phải chị Tiểu Ngư tránh kịp, quả bóng đó liền đập lên người cô ấy.”
"Là như vậy sao?" Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư hỏi, giọng hắn có chút trầm thấp.
"Em không sao." Lâm Tiểu Ngư dường như cảm thấy Diệp Tinh tức giận, lắc đầu nói.
Chương 39 Khiêu Khích
Gật đầu một cái, Diệp Tinh không hỏi tiếp, nhưng đã đem cái tên Trương Viễn khắc sâu trong lòng.
Giờ học bắt đầu, thầy giáo giảng bài, nhưng sinh viên phía dưới mạnh ai nấy chơi, hơn một nửa đều đang cúi đầu chơi điện thoại.
Đây cũng là hiện tượng phổ biến ở đại học.
Hai tiết kết thúc, thời gian hiện tại khoảng hơn bốn giờ, nhưng bọn họ không có tiết, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư liền đi dạo trong sân trường.
"Diệp Tinh, bệnh tình bác gái bây giờ thế nào?" Lâm Tiểu Ngư quan tâm hỏi.
Trước mặt tất cả bạn học, cô cũng không hỏi trực tiếp.
"Đã khoẻ rồi." Diệp Tinh cười nói.
"Khoẻ rồi?" trong mắt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ kinh ngạc. Ung thư gan giai đoạn cuối cũng có thể chữa dễ dàng như vậy?
"Lần này anh tới núi Trường Bạch là đi tìm nhân sâm. . ." Diệp Tinh đem chuyện lúc trước nói cho ba mẹ nói lại cho Lâm Tiểu Ngư nghe một lần.
Nghe Diệp Tinh nói xong, Lâm Tiểu Ngư mặc dù có chút ngạc nhiên về phương pháp chữa trị của Diệp Tinh, nhưng trong mắt càng nhiều hơn chính là sự vui mừng, nói: "Tốt quá."
Trên mặt Diệp Tinh mang theo nụ cười, những thứ này hắn sẽ không giấu giếm Lâm Tiểu Ngư.
Còn về chuyện tiệm thú cưng, hắn có ý nghĩ riêng của rmình.
"Còn mười mấy ngày nữa là sinh nhật của Tiểu Ngư, nhưng vẫn chưa phát hiện thú chiến." trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Hắn giấu diếm tiệm thú cưng, chính là vì tìm thú chiến có lực công kích, sau đó tặng Lâm Tiểu Ngư làm quà sinh nhật. Nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.
Tất nhiên, Diệp Tinh đã chuẩn bị sẵn món quà khác, nếu như không tìm được thú chiến, nhất định phải đưa cái lễ vật khác chứ.
Món quà đầu tiên sau khi sống lại, hắn khẳng định muốn tặng cô một món quà tốt nhất.
Bất tri bất giác hai người đã đến gần sân vận động của trường học.
Lúc này bên kia có 5 chàng trai ôm bóng rổ đi tới.
Những chàng trai này đều mặc áo ba lỗ vận động, cánh tay để trần, bắp thịt phồng lên hấp dẫn một vài nữ sinh.
"Ấy, Trương Viễn, đó không phải là đàn em năm nhất mà lúc trước cậu theo đuổi sao?" Bỗng nhiên, một người nói với chàng trai đẹp trai ở giữa.
"Đàn em đó tên Lâm Tiểu Ngư đúng không nhỉ?"
"Nam sinh bên cạnh là bạn trai cô ấy à? Cho dù không phải, đoán chừng quan hệ cũng rất thân mật."
"Thảo nào Trương Viễn cậu lại thất bại, hóa ra là hoa đã có chủ."
. . .
Nhất thời, mấy người trêu ghẹo nói.
"Lâm Tiểu Ngư?" Trương Viễn nhìn về phía nữ sinh xa xa kia.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư liền động lòng, sau đó lập tức điên cuồng theo đuổi, nhưng Lâm Tiểu Ngư căn bản không để ý đến anh ta.
Cho dù là hiện tại, anh ta vẫn còn chút ý tứ với Lâm Tiểu Ngư.
"Trương Viễn, muốn đi qua đó một chút hay không?"
"Đúng vậy, người sợ bị so sánh, nói không chừng cậu so sánh với bạn trai Lâm Tiểu Ngư một chút, Lâm Tiểu Ngư sẽ thích cậu cũng nên?"
"Tôi cảm thấy hay là thi đấu với bạn trai Lâm Tiểu Ngư một trận bóng rổ đi, dựa vào kỹ năng của Trương Viễn cậu hoàn toàn có thể ngược cậu ta một chút. cậu ứng chiến sẽ bị ngược, không ứng chiến sẽ chứng tỏ mình nhát gan."
. . .
Mấy người động viên, ngược lại ôm tâm tình muốn xem trò hay.
"Được!" Trương Viễn rõ ràng bị thuyết phục, ôm bóng rổ đi tới trước mặt Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư.
"Lâm Tiểu Ngư." trên mặt anh ta mang vẻ tươi cười nói: "Không ngờ lại gặp cô ở nơi này.”
"Trương Viễn, anh tới đây làm gì?" Nụ cười trên mặt Lâm Tiểu Ngư biến mất, bình tĩnh hỏi.
"Ở phía xa nhìn thấy cô, tới đây chào hỏi." Trương Viễn tùy ý nói, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Tinh, nghi ngờ hỏi: "Vị này là?"
"Tôi là bạn trai Tiểu Ngư." Diệp Tinh nhìn thanh niên trước mặt, sắc mặt lãnh đạm, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Trương Viễn vỗ đầu, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Chẳng trách trước đó Tiểu Ngư vẫn luôn từ chối tôi, hóa ra là có bạn trai rồi."
Anh ta quan sát Diệp Tinh một chút, sau đó cười nói: "Trông khá đẹp trai, nhưng gầy quá.”
Vóc người Diệp Tinh cũng thuộc tầm trung, nhưng so với đám người ngyaf ngày chơi bóng rổ bọn họ, quả thực là hơi gầy.
"Anh có việc gì?" Diệp Tinh nhìn Trương Viễn, bình tĩnh hỏi.
Trương Viễn cười một tiếng, nói: "Người anh em, tôi tới đây là muốn mời cậu chơi một trận bóng rổ, có hứng thú so tài một chút không? Nam sinh hẳn là biết chơi bóng rổ chứ ?"
"Không có hứng thú." Nghe vậy, Diệp Tinh trực tiếp lắc đầu một cái.
"Cậu không dám sao?" khóe miệng Trương Viễn lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Vậy đi, chỉ cần cậu cảm được ba quả bóng của tôi, tôi liền thừa nhận cậu có tư cách trở thành bạn trai của Lâm Tiểu Ngư."
Lâm Tiểu Ngư không nói gì, còn Diệp Tinh lại nghi ngờ hỏi: "Anh có vai vế gì? Việc của bọn tôi liên quan gì đến anh?"
"Cậu! ! !" Nụ cười trên mặt Trương Viễn nhất thời biến mất.
"Diệp Tinh, chúng ta đi thôi." Lâm Tiểu Ngư kéo Diệp Tinh, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Trương Viễn một cái.
Bọn họ xoay người rời đi, còn nụ cười trên mặt Trương Viễn thì hoàn toàn đông cứng lại
Coi thường, lại bị coi thường!
Lúc trước khi theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, Lâm Tiểu Ngư rất lạnh nhạt, căn bản không để ý tới anh ta, coi anh ta như không tồn tại, hiện tại Diệp Tinh cũng vậy, anh ta nghĩ tới chuyện trước kia, tức giận trong lòng lập tức dâng lên tận não.
Anh ta là nhân vật quan trọng trong trường, tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu được bị người khác coi thường?
"Nhóc con, Trương Viễn tôi khiêu chiến cậu, chỉ hai người chúng ta." Trương Viễn trầm giọng nói.
Có điều, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư căn bản không quay đầu.
"Hừ!"
Trong lòng tức giận dưới, bóng rổ trong tay Trương Viễn không nhịn được trực tiếp ném về phía Diệp Tinh.
"Rầm!"
Nhưng mà, khi quả bóng đến gần Diệp Tinh, Diệp Tinh bỗng nhiên xoay người, chân phải đá một cái, cú đá này làm bóng rổ bay ngược về với tốc độ cực nhanh, đập lên chân anh ta trước khi anh ta kịp phản ứng.
"A! ! !"
Trương Viễn nhất thời che chân kêu thảm thiết.
"Nhóc con, tìm chết à."
"Dám đánh anh em chúng tôi?"
. . .
Bốn người khác thấy vậy, trên mặt nhất thời lộ ra tức giận, nhanh chóng chạy tới huy động quả đấm, rõ ràng chuẩn bị liên hiệp đánh Diệp Tinh.
Một chàng trai trong lúc đang chạy dùng sức ném bóng rổ tới.
Nhưng mà, quả bóng rổ trực tiếp bị tay phải Diệp Tinh bắt được.
"Bùm!"
Ánh mắt Diệp Tinh lạnh nhạt liếc nhìn bốn người, sau đó tay phải dùng sức, quả bóng rổ vang lên một tiếng nổ cực lớn, biến thành mảnh vỡ.
" Mẹ kiếp, bóng rổ bị bóp vỡ."
"Người anh em kia sức lực thật lớn!"
. . .
Một số người xung quanh nghe thấy âm thanh, ánh mắt nhìn tới, thấy mảnh vụn bóng rổ, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ.
Một vài nữ sinh nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt hiện lên hào quang, nam sinh kia nhìn thì gầy yếu nhưng không ngờ sức lực lại mạnh như vậy, thật hấp dẫn.
"Cái tên Trương Viễn này bình thường phách lối ngang ngược, không có việc gì lại thích dùng bóng rổ ngược người khác, giờ cuối cùng cũng đụng phải hòn đá cứng."
Rõ ràng một số người không ưa Trương Viễn, nhìn có chút hả hê nói.
"Sức. . . sức lực này sao lại lớn vậy?"
Không chỉ người bên cạnh, bốn người đang vọt tới Diệp Tinh cũng giật mình đứng sững lại.
"Các anh mới nói tôi tìm chết đúng không?" Diệp Tinh lạnh lùng nói.
"Bụp!"
Chân phải giơ lên, cả bốn người bị đá trúng, kêu thảm một tiếng, tất cả đều bay ra ngoài, sau đó đập mạnh xuống đất.
Nhìn Trương Viễn đang gào thảm phía xa, trong mắt Diệp Tinh hiện lên ánh sáng lạnh.
Lâm Tiểu Ngư ở đây, hắn vốn không muốn lập tức tìm Trương Viễn gây phiền toái, nhưng Trương Viễn lại chủ động khiêu khích, vậy hắn tự nhiên sẽ giải quyết trước thời hạn.
Chương 40 50 triệu
Diệp Tinh đi tới trước mặt Trương Viễn, nhặt lên bóng rổ, ngồi xổm xuống nói: "Anh muốn đơn đấu cùng tôi?"
"Không. . . Không có." Lúc này Trương Viễn hoàn toàn bị dọa.
"Đây là ai? Sao sức mạnh lại lớn như vậy?"
Vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy Diệp Tinh bóp vỡ quả bóng rổ.
"Nếu không đấu, vậy chúng ta nói chuyện trước kia một chút." Diệp Tinh lãnh đạm nói, hắn tay phải nắm cổ Trương Viễn trực tiếp xách anh ta lên.
"Nghe nói trước kia anh ném bóng vào Tiểu Ngư?"
Thân thể treo trên không trung, trong lòng Trương Viễn tràn đầy cảm giác vô lực, phía cổ truyền tới một cỗ nghẹt thở, mà anh ta nhìn về ánh mắt Diệp Tinh, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Anh ta cảm thấy trong mắt Diệp Tinh có chút sát ý, đây là cảm nhận trực quan nhất của anh ta.
Diệp Tinh trước mắt này dường như thật sự có thể giết anh ta. Dựa vào sức mạnh của Diệp Tinh, chỉ cần hơi dùng sức, cổ của anh ta có thể trực tiếp bị bóp nát.
"Diệp Tinh." Xa xa, Lâm Tiểu Ngư cũng bị Diệp Tinh khiến cho kinh sợ, thấy vậy lập tức chạy đến trước mặt hắn, kéo cánh tay.
Cô không muốn cầu xin cho Trương Viễn, mà lo Diệp Tinh đánh Trương Viễn sẽ phải chịu trường phạt.
"Rầm!" Tay phải ném một cái, Trương Viễn trực tiếp bị hắn ném xuống đất, lúc này Trương Viễn nào còn nửa điểm phách lối như trước, mặt hắn lộ vẻ sợ hãi, thậm chí nước mắt nước mũi cũng chảy ra.
Không ai biết vừa rồi rốt cuộc anh ta có bao nhiêu sợ hãi.
Nếu cho anh ta một cơ hội nữa, anh ta tuyệt đối không dám tới trêu chọc tên sát thần Diệp Tinh này.
"Đi thôi." Diệp Tinh không để ý tới Trương Viễn, hắn liếc mắt nhìn xung quanh, lúc này xung quanh ngày càng nhiều người tụ tập lại phía này.
Hắn kéo Lâm Tiểu Ngư, trực tiếp rời đi.
Mới rồi thực tế hắn đã khống chế linh lực truyền một ít sát ý tới Trương Viễn, sát ý này quả thực tồn tại ở kiếp trước.
Có sát ý, lực công kích thậm chí có thể được nâng cao.
Hiện tại Trương Viễn tuyệt đối không dám sinh ra ý niệm đối phó hắn và Lâm Tiểu Ngư, vừa nghĩ tới bọn họ, trong lòng chỉ sẽ là sợ hãi.
Hơn nữa hắn vẫn còn lưu lại một ít linh lực ở chân Trương Viễn, trong mấy năm tiếp theo, chân hắn sẽ thường xuyên xuất hiện hiện tượng mất sức, tham gia thi đấu bóng rổ gần như là chuyện không thể.
Đây là trừng phạt của hắn đối với Trương Viễn.
. . .
"Diệp Tinh, sao sức lực của anh lại lướn như vậy?" Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, tò mò hỏi.
Một tay bóp vỡ bóng rổ, trên mạng cũng không có mấy người làm được điều này, mà những người đó đều là vận động viên bắp thịt nổi cuồn cuộn.
"Anh thần lực trời sinh đó." Diệp Tinh cười nói.
"Nói bậy." Lâm Tiểu Ngư liếc Diệp Tinh một cái, nhưng cũng không hỏi tiếp.
Đối với những chuyện này, Diệp Tinh tạm thời cũng không nói thật.
Không có công pháp tu luyện hệ băng, Lâm Tiểu Ngư căn bản không tu luyện nổi, Diệp Tinh cũng không biết tuyến đường vận hành của công pháp kia, cho nên Lâm Tiểu Ngư biết chuyện tu luyện, chỉ khiến cho cô thêm lo láng, căn bản không có tác dụng gì.
"Diệp Tinh, anh đánh mấy người này, bọn họ có tới tìm anh gây phiền toái không?" Lâm Tiểu Ngư có chút lo âu.
"Không cần lo lắng, là bọn họ chủ động khiêu khích, không phải là lỗi của chúng ta." Diệp Tinh cười an ủi.
Thực tế, trong lòng Trương Viễn sợ hãi, tuyệt đối không dám tìm người thay anh ta ra mặt, bốn người kia muốn tìm Diệp Tinh phiền toái, khẳng định cũng sẽ bị anh ta dùng hết sức ngăn cản.
. . .
Đi dao trong trường học một lát, đưa Lâm Tiểu Ngư trở về ký túc, sau đó Diệp Tinh rời đi.
"Reng. . ."
Đi trên đường, điện thoại hắn reo lên. Nhưng trên điện thoại hiện lên một số điện thoại xa lạ.
"Alo!" Diệp Tinh nhìn một chút, sau đó bắt máy.
"Xin chào, xin hỏi là Diệp tiên sinh sao?" Một giọng nói nghe rất trẻ.
"Anh là?" Diệp Tinh nghi ngờ hỏi.
"Tôi tên Hoàng Thiên Vũ, trước đây ở bệnh viện biết được Diệp tiên sinh đã chữa khỏi ung thư gan giai đoạn cuối cho mẹ mình, vậy nên muốn mời Diệp tiên sinh ra tay, giúp ông nội tôi điều trị." Hoàng Thiên Vũ lập tức nói tới mục đích mà mình gọi tới.
Diệp Tinh khẽ nhíu mày, Hoàng Thiên Vũ đó nói thẳng là hắn chữa khỏi bệnh cho mẹ mình?
"Diệp tiên sinh, chỉ cần cậu chữa khỏi cho ông nội tôi, tiền không thành vấn đề." Hoàng Thiên Vũ lại tiếp tục nói.
Diệp Tinh vốn muốn từ chối, bỗng nhiên trong lòng động một cái, dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn nói thẳng: "Bây giờ tôi đang ở đường Kim Dương, có chuyện gì gặp mặt nói tiếp."
"Được, Diệp tiên sinh, tôi lập tức tới ngay." rõ ràng Hoàng Thiên Vũ đang vui mừng.
Hai người hẹn địa điểm, sau đó cúp máy.
Diệp Tinh đợi trong một phòng bao, không tới 20 phút, một chàng mặc âu phục, giầy da, trông khoảng hai bảy, hai tám tuổi sải bước đi tới, sau lưng còn có hai người đàn ông mặc đồ đen đi theo.
"Xin chào, Diệp tiên sinh." Chàng trai thấy Diệp Tinh trên mặt tràn đầy nụ cười nói: "Tôi là Hoàng Thiên Vũ vừa mới gọi điện cho cậu."
Hoàng Thiên Vũ nhìn Diệp Tinh, trong lòng có chút kích động.
Trước đây anh ta nghe thấy lời bác sĩ Lưu nói, đặc biệt điều tra một chút tình hình trước đó của Lưu Mai.
Trước đó Lưu Mai không có bất kỳ điểm đặc biệt nào, bệnh tình còn chậm rãi chuyển nặng, mà Diệp Kiến An cũng một mực ở bệnh viện, không có gì kỳ lạ.
Mãi tới khi Diệp Tinh trở lại, tế bào ung thư trong cơ thể Lưu Mai liền bị nhanh chóng bị tiêu diệt, trong thời gian ngắn đã khôi phục.
Vậy nên, Hoàng Thiên Vũ nhận định mấu chốt Lưu Mai bình phục ở trên người Diệp Tinh, anh không lựa chọn gọi điện thoại cho Diệp Kiến An, Lưu Mai, sợ làm cho Diệp Tinh phản cảm. Anh ta tốn một chút công phu lấy được số điện thoại của Diệp Tinh, vậy nên liền gọi tới.
"Trước đó trong điện thoại anh có ý gì?" Diệp Tinh trầm giọng nói.
Hoàng Thiên Vũ ngồi xuống, giải thích: "Diệp tiên sinh, đầu tiên tôi nói một câu xin lỗi cậu. Ông nội tôi cũng bị ung thư gan giai đoạn cuối, đã điều trị một thời gian nhưng không có chuyển biến, trước đây tôi nghe nói mẹ cậu cũng mắc bệnh này nhưng đã được chữa khỏi, tâm tình sự kích động nên mới đi điều tra một chút thông tin của cậu."
Thấy Diệp Tinh mặt không cảm xúc, anh ta nói tiếp: “Mục đích tôi tới đây Diệp tiên sinh cũng biết, chính là vì mời Diệp tiên sinh giúp đỡ điều trị cho ông nội tôi."
Anh ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt mang vẻ mong đợi, nhưng thực tế anh ta cũng không xác định Diệp Tinh có chữa trị được hay không.
"Ung thư gan giai đoạn cuối cũng không dễ trị như vậy." Diệp Tinh bình tĩnh nói: "Vậy tiền chữa bệnh cũng sẽ không thấp."
Nghe vậy, trên mặt Hoàng Thiên Vũ lại lộ ra vẻ vui mừng, Diệp Tinh nói như vậy, rõ ràng cho thấy có thể trị.
"Diệp tiên sinh, cậu có thể ra giá, tôi ôm thành ý rất lớn tới đây đó!" Hoàng Thiên Vũ nghiêm túc nói: "Đây là danh thiếp của tôi."
Diệp Tinh nhận lấy, nhìn một chút, trên danh thiếp ghi Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nguyên.
Tập đoàn Thiên Nguyên, là tập đoàn chuyên về quàn áo rất nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, trị giá ít nhất mười mấy triệu.
"Khó trách mạnh miệng vậy." trong lòng Diệp Tinh thầm nói, hắn nhìn Hoàng Thiên Vũ, trực tiếp ra giá nói: "50 triệu!"
"50 triệu?" Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Thiên Vũ khẽ biến.
Diệp Tinh này đúng là công phu sư tử ngoạm.
Nhưng muốn cầu cạnh Diệp Tinh, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần bị hố.
Anh ta chỉ là do dự mấy giây, ngay sau đó cắn răng, nói: "Chỉ cần Diệp tiên sinh chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, 50 triệu này tôi hai tay dâng lên!"
"Xem ra cái tập đoàn Thiên Nguyên này có tiền hơn so với bề ngoài còn nhiều." Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Bình luận facebook