-
Chương 41-45
Chương 41 Chữa Bệnh
Tập đoàn mấy trăm triệu, muốn lấy ra 50 triệu thật sự rất khó, bởi vì phần lớn tài sản đều là tài sản cố định, còn có tiền lương của nhân viên cùng tiền vốn lưu động tuyệt đối không thể động vào, chân chính có thể sử dụng cũng sẽ không nhiều.
"Mối giao dịch này tôi đồng ý." Diệp Tinh gật đầu một cái nói.
Trên mặt Hoàng Thiên Vũ nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Diệp tiên sinh, lúc nào chúng ta lên đường?"
"Bây giờ đi!" Diệp Tinh cũng lười kéo dài thời gian, nói thẳng.
"Vậy Diệp tiên sinh ngồi xe tôi đi." Hoàng Thiên Vũ cười nói.
Diệp Tinh sảng khoái như thế, trong lòng hắn cũng có một chút tự tin.
Xe nhanh chóng đi tới một nơi, trong thời gian này Hoàng Thiên Vũ cũng gọi mấy cuộc điện thoại.
40 phút sau, xe đi tới một toà biệt thự lớn, ngoài cửa còn có một vài người canh gác.
Thấy Hoàng Thiên Vũ mang Diệp Tinh đi vào, bọn họ cũng không có ngăn trở, cứ vậy để cho bọn họ tiến vào trong biệt thự.
"Thiên Vũ." Trong biệt thự, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu trắng đi tới.
"Chú Kim, ông nội sao rồi?" Hoàng Thiên Vũ lập tức tiến lên hỏi.
Người đàn ông trung niên này là một trung y nổi tiếng, là bạn tốt nhiều năm với cha anh ta, hiện tại được mời tới chuyên môn phụ trách công tác trị bệnh của ông nội anh.
"Không lạc quan lắm, tế bào ung thư ngày càng nhiều, trước đó hoá trị liệu mấy lần, tạo thành thương tổn lớn cho thân thể ông lão." Kim Nguyên lắc đầu nói tiếp: "Nếu muốn bình phục, trừ khi xuất hiện kỳ tích."
"Chú Kim, lần này tôi đưa một bác sĩ về, xem xem có thể chữa trị hay không." Hoàng Thiên Vũ nói thẳng.
"Là chàng trai này?" Kim Nguyên nhìn Diệp Tinh.
Ở đây, trừ Diệp Tinh ra, cũng không còn người nào khác.
Ông nhìn Diệp Tinh, sau đó khẽ nhíu mày nói: "Thiên Vũ, ông lão hiện tại không chịu nổi dày vò đâu."
Diệp Tinh trông quá trẻ, dường như vẫn chưa tới hai mươi tuổi, có khi còn chưa tốt nghiệp? Có thể hiểu bao nhiêu về y thuật chứ?
"Ta trước đã cùng gia gia nói qua, gia gia cũng nguyện ý thử một chút." Hoàng Thiên Vũ nói.
Sau khi anh ta điều tra một chút tin tức của Diệp Tinh, sau đó gọi điện cho ông nội mình, nếu không dựa vào thân phận, chức vị của hắn, cũng không có khả năng một hơi đáp ứng giá tiền chữa bệnh kếch xù của Diệp Tinh.
Gật đầu một cái, Kim Nguyên nhìn về phía Diệp Tinh, đem theo một chút chất vấn nói: "Không biết cậu chuẩn bị phương pháp gì chữa trị ông lão?"
Trong mắt ông ta đầy vẻ hoài nghi, căn bản không tin Diệp Tinh.
"Phương pháp tất nhiên là của riêng tôi.” Diệp Tinh dĩ nhiên biết ý nghĩ của Kim Nguyên, hắn nhàn nhạt trả lời.
"Vậy lát nữa tôi quan sát một chút, thân thể ông lão tuyệt đối không thể chịu bất kỳ sự dày vò nào." Kim Nguyên lại lập tức nói.
" Xin lỗi, lúc tôi chữa bệnh không hy vọng có người ngoài." Diệp Tinh lắc đầu nói.
Giao dịch với hắn chỉ có Hoàng Thiên Vũ và ông nội anh ta, có liên quan gì tới những người khác
"Cậu. . ." sắc mặt Kim Nguyên nhất thời trầm xuống, nhưng ông cũng không thể làm gì Diệp Tinh, đành phải trầm giọng nói: "Vậy tôi sẽ chờ kết quà chữa trị của cậu."
Ông ta phụ trách bệnh tình của ông nội Hoàng Thiên Vũ, biết tình huống rất nghiêm trọng, căn bản không tin Diệp Tinh có thể trị liệu thành công.
Hoàng Thiên Vũ cũng không biết nói gì, Kim Nguyên là bạn tốt của cha anh ta, Diệp Tinh lại là người anh ta mời tới. Anh ta chỉ có thể đợi hai người không nói nữa, mới lập tức đưa Diệp Tinh tới một nơi khác.
"Diệp Tinh, không biết cậu chuẩn bị phương pháp gì chữa trị ông nội tôi?" Hoàng Thiên Vũ vừa đi vừa hỏi.
Nếu như phương pháp có chút nguy hiểm, khẳng định anh ta sẽ không dễ dàng thử nghiệm.
"Châm cứu, nhân sâm." Thấy Hoàng Thiên Vũ hỏi, Diệp Tinh ngược lại là không giấu giếm.
"Châm cứu? Nhân sâm?" trong lòng Hoàng Thiên Vũ động một cái.
Cái này khác hẳn những phương pháp anh ta nghĩ tới.
Rất nhanh bọn họ đi tới một nơi, nơi này còn có một ông già tóc trắng đang đứng.
"Chú Khôn, người mà lúc trước tôi nói với ông nội đã mời tới." Hoàng Thiên Vũ nói.
Ông già gật đầu, ông nhìn Diệp Tinh một cái, ánh mắt rất sắc bén, hai tay gầy đét như móc câu vậy nhưng lại phủ đầy vết chai.
"Xem ra đây là một người luyện võ." trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Hắn có thể cảm giác được trên người ông cụ này toả ra một ít khí tức kỳ dị, giống với Trần Hải.
"Thiên Vũ." Bên trong, một giọng già nua vang lên.
Cửa phòng mở ra, tình cảnh trong phòng lập tức xuất hiện ở trước mắt Diệp Tinh.
Toàn bộ gian phòng chỉ có một cái giường bệnh, một ông già đầu trọc lóc lúc này đang tựa vào trên giường bệnh, trong tay còn cầm một tờ báo.
Lúc này cơ thể ông lão rõ ràng có chút sưng phù.
"Ông nội." Hoàng Thiên Vũ nhanh chóng đi vào, Diệp Tinh đi theo sau lưng hắn.
"Đây chính là người tên Diệp Tinh mà cháu nói? Có biện pháp chữa trị ung thư giai đoạn cuối?" Hoàng Thành Đống hứng thú nhìn Diệp Tinh.
Ông có thể cảm giác được tính mạng mình không còn lại bao nhiêu, có thể không chịu được mấy tháng nữa, vậy nên Hoàng Thiên Vũ nói về chuyện của Diệp Tinh ông liền lập tức đồng ý.
Dẫu sao hiện tại ông cũng không tìm được bất kỳ phương pháp trị liệu hiệu quả nào.
Có sự thật là Lưu Mai đã hoàn toàn bình phục, trong lòng ông cũng ôm vẻ mong đợi.
"Bệnh tình của ông còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của tôi.” Diệp Tinh nhìn Hoàng Thành Đống, bỗng nhiên lên tiếng nói.
Như mẹ Lưu Mai của hắn tế bào ung thư chưa tạo thành thương tổn lớn lắm đối với cơ thể, nhưng trong cơ thể Hoàng Thành Đống rất nhiều nơi đã bị tế bào ung thư di căn khẳng định tạo thành tổn hại to lớn
"Vậy cậu có thể trị liệu không?" Hoàng Thành Đống hỏi.
Dưới ánh mắt ông, Diệp Tinh gật đầu một cái, nói: "Có thể."
"Được, chỉ cần chữa trị thành công, tôi lập tức đưa 50 triệu lên!" trong mắt Hoàng Thành Đống lộ rõ vẻ vui sướng.
50 triệu mặc dù nhiều , nhưng sao có thể so sánh với tính mạng ông chứ.
“ Lúc tôi trị liệu không thích bị vây xem, người càng ít càng tốt." Diệp Tinh nhìn một vòng quanh gian phòng nói.
Lúc này trong phòng còn có mấy hộ sĩ và người hầu.
"Mọi người ra ngoài đi." Ông lão Lâm Khôn trực tiếp phân phó nói, cuối cùng bên trong căn phòng chỉ còn lại Hoàng Thành Đống, Hoàng Thiên Vũ, Lâm Khôn cùng với Diệp Tinh.
"Diệp tiên sinh, không biết hiện tại có thể trị liệu chưa?" Hoàng Thành Đống hỏi, ông không khinh thường người trẻ tuổi, gọi Diệp Tinh thành Diệp tiên sinh.
Ông cũng không có gì phải lo lắng, nếu Diệp Tinh dám có động tác gì, ông tự tin Diệp Tinh tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này.
Hơn nữa quan trọng nhất là có Lâm Khôn ở đây, ông rất có lòng tin vào thực lực của Lâm Khôn.
"Có thể." Diệp Tinh gật đầu, hắn lấy ra một mảnh nhỏ rễ chùm nhân sâm, nói: "Ông nuốt rễ nhân sâm naỳ trước."
Nhân sâm toàn thân là bảo, cho dù là rễ chùm cũng sẽ ẩn chứa sức sống mạnh mẽ, có thể thành dược vật phụ trợ chữa trị bệnh ung thư.
"Diệp tiên sinh, rễ chùm nhân sâm này không biết tôi có thể nếm một chút hay không?" Bên cạnh, Lâm Khôn bỗng nhiên nói.
Diệp Tinh gật đầu, đưa một chút rễ chùm nhỏ qua.
"Rễ chùm này tuổi thọ ít nhất phải năm trăm năm trở lên!" Lâm Khôn nếm thử một miếng, trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ông gật đầu với Hoàng Thành Đống một cái.
Hoàng Thành Đống nuốt nhân sâm xuống, sau đó Diệp Tinh lấy ba cây kim hai tấc ra.
"Bây giờ tôi muốn dùng phương pháp châm cứu phối hợp với nhân sâm, giết chết tế bào ung thư trong cơ thể ông." Diệp Tinh trầm giọng nói.
Chương 42 Vui Sướng
Diệp Tinh đem ba cây kim hai tấc cắm xuống toàn bộ.
Lâm Khôn và Hoàng Thiên Vũ cũng đang nhìn chằm chằm.
Nắm kim, Diệp Tinh khống chế linh lực trong không khí rót vào cơ thể Hoàng Thành Đống, bắt đầu tiêu diệt những tế bào ung thư kia.
Bởi vì thân thể Hoàng Thành Đống bị phá hủy rất nghiêm trọng, lần này hắn chữa trị càng dè dặt hơn.
Trị liệu 1 phút, hắn lại lấy ra một đoạn rễ chùm nhân sâm để Hoàng Thành Đống nuốt xuống.
Lần này Hoàng Thành Đống không do dự mà nuốt vào, theo việc chữa trị, ông cảm thấy trong cơ thể dường như có một dòng nước ấm đang chảy qua, hơn nữa toàn bộ đau đớn trên người dường như đang chậm rãi biến mất.
Trị liệu bao lâu nay, tế bào ung thư không ngừng tạo thành tổn thương đối với thể thân, hầu như mỗi thời mỗi khắc ông đều đang chịu đựng đau đớn.
Mãi tới ba phút sau, Diệp Tinh mớ ngừng lại, rút kim trên cánh tay Hoàng Thành Đống ra.
"Diệp tiên sinh, thế nào?" Hoàng Thiên Vũ lập tức tiến lên hỏi.
"Anh hỏi ông Hoàng một chút thì biết." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Hiện tại hắn không choáng váng giống như lúc trị liệu cho Lưu Mai, ở nhà hắn có thể dùng hết sức lực chữa trị cho mẹ mình, nhưng ở bên ngoài hắn sẽ không dùng hết toàn lực như vậy.
"Thiên Vũ, ta khỏe hơn rồi." Hoàng Thành Đống lúc này mặt đầy ngạc nhiên nói.
Vẻn vẹn mấy phút thời gian, ông lại cảm giác trên người đau đớn yếu đi rất nhiều, hơn nữa cảm giác ung dung bay bổng đã lâu lại một lần nữa xuất hiện.
"Diệp tiên sinh, nguyên lí trị liệu của cậu là gì?" Lâm Khôn nhìn Diệp Tinh, đột nhiên hỏi nói .
"Lấy châm cứu phối hợp nhân sâm giết chết tế bào ung thư." Diệp Tinh không chút do dự trả lời.
Nghe vậy, Lâm Khôn lại truy hỏi nói: "Giết thế nào?"
Diệp Tinh lắc đầu một cái, nói: " Xin lỗi, cái này không tiện nói ra."
Thấy Diệp Tinh trả lời như vậy, Lâm Khôn đành phải buông tha truy hỏi.
"Ha ha, Lâm Khôn, phương pháp trị liệu này nhất định là bí mật bất truyền, ông cũng không nên tò mò hỏi thêm." Hoàng Thành Đống tâm tình rất tốt, sau đó nói: "Thiên Vũ, lập tức an bài Kim Nguyên kiểm tra cơ thể ta một chút."
" Vâng, ông nội." Hoàng Thiên Vũ lập tức gật đầu.
Sau khi nói xong, Hoàng Thành Đống lại nhìn Diệp Tinh, nói: "Xin Diệp tiên sinh chờ một chút."
Diệp Tinh gật đầu một cái, hắn biết Hoàng Thành Đống nhất định phải kiểm tra tình trạng thân thể một chút mới có thể an lòng.
Càng là người có tiền, làm việc cũng càng cẩn thận.
Mấy người bận bịu kiểm tra, mà Diệp Tinh liền ở bên trong đại sảnh uống nước trà từ từ chờ đợi, hắn cũng không vội, trong đầu lặng yên suy nghĩ tới chuyện lúc trước.
"Đại thiếu gia." Một lát sau, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, sau đó còn có một hồi tiếng huyên náo, mấy giây sau có một nam tử chừng 30 tuổi đi vào.
Chàng trai thân hình gầy gò, mặt mũi trắng bệch, mặc trên người tất cả đều là hàng hiệu cao cấp. Sau lưng còn có một người đàn ông to lớn đi theo.
Vừa tiến vào, Chàng trai liền thấy Diệp Tinh đang ngồi ở đại sảnh, không khỏi nhíu mày hỏi: "Cậu ta là ai ?"
"Đại thiếu gia, đây là bác sĩ Diệp Tinh được nhị thiếu gia mời về." Bên cạnh, có người lập tức trả lời nói .
"Diệp Tinh? Cậu chính là cái tên bác sĩ vừa mở miệng đã đòi 50 triệu, Diệp Tinh?" Người đàn ông nhất thời nhìn chằm chằm Diệp Tinh, trầm giọng nói: “ Hoàng Thiên Vũ đầu óc bị chó ăn à? Trẻ như vậy sao có thể có năng lực chữa bệnh ung thư?"
Chàng trai này là Hoàng Thiên Long, anh trai Hoàng Thiên Vũ.
"Nhóc con , Hoàng Thiên Vũ đưa tiền cho cậu chưa ? Nếu đã đưa rồi thì lập tức nôn ra cho tôi, nếu chưa thì lập tức cút ra khỏi nơi này." Hoàng Thiên Long nhìn Diệp Tinh, không khách khí chút nào nói: "Hoàng Thiên Vũ là người ngu, tôi thì không phải."
Mỗi tháng anh ta chi tiêu rất lớn, kết quả nhận được thông báo, công ty chuẩn bị 50 triệu cho một thần y, mà chi tiêu của anh ta cũng vì vậy mà bị cắt giảm hơn nửa.
Đây là chuyện khiến anh ta không chịu nổi.
"Anh là ai ?" Diệp Tinh cau mày.
"Hả ? Dám không nghe lời tôi?" Hoàng Thiên Long thấy Diệp Tinh bất động, lại còn hỏi ngược lại anh ta, nhất thời giận lên tới não.
"Quan Nhai, ném tên nhóc này ra ngoài cho tôi.” Hoàng Thiên Long trầm giọng nói.
Sau lưng hắn, người đàn ông to lớn lập tức tiến lên, tay phải chộp tới phía Diệp Tinh.
"Đúng là tự tìm chết!" sắc mặt Diệp Tinh âm trầm, đá ra một cước.
"Rầm!"
Nam tử to lớn hoàn toàn không phản ứng kịp, lập tức bị đá bay xa mấy mét.
"Sao. . . Sao có thể?" Thấy vậy, trên mặt Hoàng Thiên Long nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta là người biết rõ thực lực của Quan Nhai nhất, không ngờ rằng lại không chịu nổi một kích.
" Người đâu, tên Diệp Tinh này dám quát tháo trong biệt thự, mau bắt cậu ta lại." Ánh mắt chuyển động một chút, la lớn.
Nhất thời, một vài người nhanh chóng vây lại.
"Dừng tay!"
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một ân thanh uy nghiêm vang lên, mặc dù âm thanh không tính lớn, nhưng tất cả mọi người đều lập tức ngừng lại.
Cách đó không xa, Hoàng Thành Đống được Hoàng Thiên Vũ cùng Kim Nguyên dìu đỡ, đang từng bước từng bước đi tới.
"Ông nội, ông có thể xuống giường đi bộ? Khôi phục rồi sao?" Hoàng Thiên Long thấy vậy, trên mặt nhất thời chất đầy nụ cười, nhanh chóng chạy tới bên người Hoàng Thành Đống.
"Vừa rồi cậu làm cái gì?" sắc mặt Hoàng Thành Đống vô cùng lạnh lẽo hỏi.
"Ông nội, không biết Thiên Vũ mời từ đâu về một kẻ lừa dào, con đang chuẩn bị dạy bảo cậu ta." Hoàng Thiên Long cười nói.
"Bốp!"
Nhưng mà, chờ đợi anh ta lại là một cái bạt tai.
"Ông nội. . ." Hoàng Thiên Long khó tin nhìn Hoàng Thành Đống.
"Cậu có thấy tôi có thể xuống giường đi bộ không, tôi nói cho ngươi biết, điều này chính là công lao của Diệp Tinh tiên sinh đó." mặt Hoàng Thành Đống thất vọng nhìn mình cháu trai.
Ông có hai đứa cháu trai, Thiên Long là anh cả nhưng từ bé được mình cưng chiều, cuối cùng hoàn toàn biến thành một công tử nhà giàu ăn chơi, một chút đầu óc cũng không có, chỉ biết ngày ngày ăn uống vui đùa.
"Diệp Tinh? Sao có thể?Cậu ta nhìn như thế nào thì cũng chưa tới hai mươi tuổi?" mặt Hoàng Thiên Long đầy vẻ khó tin nói .
Cho dù thế nào, tuổi tác Diệp Tinh bày ở nơi đó, ai tuổi nhỏ như vậy mà lại có y thuật cao siêu?
"Hừ! Khoảng thời gian này ở trong biệt thựu của mình đi, không được đi đâu hết, ở nhà suy nghĩ ba tháng cho ta!" Hoàng Thành Đống lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hoàng Thiên Long khẽ biến, nhưng hiển nhiên không dám cãi lại mệnh lệnh của Hoàng Thành Đống. Anh ta có chút kiêng kỵ, sợ hãi liếc Diệp Tinh, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Diệp tiên sinh." Thấy Hoàng Thiên Long rời đi, Hoàng Thành Đống lập tức tiến lên, nói: "Ngại quá Diệp tiên sinh, tôi thay cháu ngoại tôi xin lỗi cậu."
Lúc này thái độ của ông đối với Diệp Tinh vô cùng thận trọng.
Không thể không thận trọng, vừa rồi kiểm tra một chút, tế bào ung thư trong cơ thể ông đã biến mất một phần năm! Hơn nữa các bộ phận của thân thể cũng có chút cải thiện!
Mới mấy phút chứ? Vậy mà lại có hiệu quả thần kỳ như vậy, đây quả thực là kỳ tích.
"Tôi không hy vọng có lần sau." Diệp Tinh bình tĩnh nói.
Trong lòng hắn có kế hoạch, kế hoạch này khiến hắn không thể xảy ra xích mích với Hoàng Thành Đống.
Hoàng Thành Đống liền vội vàng gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ông chỉ sợ Diệp Tinh tức giận trực tiếp rời đi, vậy ông muốn trị liệu cũng không tìm được người.
"Ông Hoàng đi kiểm tra, kết quả kiểm tra thế nào rồi?" Không nói nhảm, Diệp Tinh trực tiếp hỏi nói .
"Ha ha, Diệp tiên sinh không hổ là thần y, tế bào ung thư trong cơ thể tôi giảm bớt một phần năm." Hoàng Thành Đống cười nói.
"Hai ngày sau ta sẽ tới đây tiếp tục châm cứu, hai ngày một lần, sau bốn lần châm cứu thì tế bào ung thư bên trong cơ thể ông sẽ được loại bỏ triệt để." Diệp Tinh nhàn nhạt nói .
Chương 43 Đệ Nhất Cường Giả Ngày Tận Thế
"Chỉ cần bốn lần?" Nghe vậy, trên mặt Hoàng Thành Đống nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
Ung thư gan giai đoạn cuối không thể nghi ngờ mang đến cho ông đả kích cực lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến lòng người trong tập đoàn họ, ông đào tạo người nối nghiệp là Hoàng Thiên Vũ nhưng hiện tại còn quá trẻ tuổi, không thể lấy được sự tin tưởng của các cổ đông trong công ty.
Mấu chốt là năng lực của Hoàng Thiên Vũ hiện tại cách mục tiêu mà ông mong đợi còn rất xa.
Cho dù thật sự tiếp quản công ty, cũng rất khó khiến cho tập đoàn tiếp tục phát triển lớn mạnh.
Hiện tại, chỉ cần bốn lần chữa trị nữa, cũng chính là tám ngày ông có thể hết bệnh. Sau khi khỏi hẳn ông sẽ có đủ thời gian để rèn luyện, đào tạo cho Hoàng Thiên Vũ.
Có kết quả của lần đầu tiên trị liệu, ông cũng không còn hoài nghi gì Diệp Tinh.
"Thiên Vũ, hiện tại chuyển 10 triệu đến tài khoản của Diệp tiên sinh." Hoàng Thành Đống phân phó nói.
"Sau này mỗi một lần chữa trị, liền chuyển 10 triệu qua."
"Vâng, ông nội." Hoàng Thiên Vũ gật đầu, anh ta còn cười với Diệp Tinh một cái.
Thực tế, lúc trước nói là sau khi chữa khỏi bệnh trả 50 triệu, giờ đưa trước mọt phần cũng được.
Rất nhanh, thẻ ngân hàng của Diệp Tinh có thêm 10 triệu.
"Nếu chữa trị kết thúc, vậy tôi đi trước." Diệp Tinh không có ý ở lại kết giao, nói thẳng.
Hoàng Thành Đống gật đầu cười, nói: "Chắc hẳn bây giờ Diệp tiên sinh cũng mệt mỏi, Thiên Vũ, con lái xe tiễn Diệp tiên sinh về đi."
"Vâng." Hoàng Thiên Vũ gật đầu.
Hai người rời đi, trong nhà chỉ còn Hoàng Thành Đống và Lâm Khôn đang đứng, lúc này trong nhà còn có một ít dấu vết tranh đấu lúc trước.
"Lâm Khôn, ông cảm thấy thực lực Diệp Tinh thế nào?" Trầm mặc một chút, Hoàng Thành Đống đột nhiên hỏi.
Vừa rồi Diệp Tinh ra tay bọn họ cũng nhìn thấy, nhưng vừa rồi Diệp Tinh làm như không xảy ra chuyện gì trước mặt họ.
"Cho dù kém hơn tôi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu." Lâm Khôn trầm giọng nói.
Ông luyện võ thuật nhiều năm, nhưng ông thấy một cước vừa rồi đá tên to xác Quan Nhai bay xa mấy mét, mặc dù ông cũng có thể làm được, nhưng vẫn cần phải dốc hết toàn lực.
"Y thuật mạnh như thế, lại là người tập võ, xem ra chàng trai Diệp Tinh này lai lịch không đơn giản." Hoàng Thành Đống thở dài nói.
Nhưng trong mắt ông lại có chút vui mừng, cho dù Diệp Tinh không có lai lịch gì chỉ cần thủ đoạn tùy tiện chữa ung thư giai đoạn cuối này cũng đủ để cho bất kỳ gia tộc lớn nào điên cuồng kết giao.
Bọn họ tiếp xúc với Diệp Tinh, việc cần phải làm chính là qua lại với hắn, không thể là địch.
"Lần này Thiên Long mạo phạm Diệp Tinh, khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để cho nó gây chuyện tiếp, nhất định phải trông coi nó nghiêm ngặt." Hoàng Thành Đống lại nghĩ tới cháu trai lớn của mình, gọi điện nhanh chóng sắp xếp.
. . .
"Diệp tiên sinh, đã đến địa điểm anh yêu cầu rồi, không biết hai ngày sau tôi liên lạc với anh thế nào?" Hoàng Thiên Vũ cười nói.
"Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho anh." Diệp Tinh nói.
"Được." Lấy được câu trả lời, Hoàng Thiên Vũ mặt tươi cười, lái xe rời đi.
Thành phố Thượng Hải về đêm, từng tòa nhà cao cao toả ra ánh sáng năm màu chớp động, xe cộ qua lại không dứt, hiện lên cảnh tượng một toà đô thị phồn hoa.
Bên lề đường, Diệp Tinh nhìn cảnh sắc, nhưng trong lòng lại đang yên lặng nghĩ ngợi.
"Nửa năm trước khi ngày tận thế đen tối giáng xuống, trong buổi đấu giá của Hoa Hạ xuất hiện một bảo vậy có giá trên trời, bảo vật này tên Vô Danh, là một thanh kiếm chém sắt như chém bùn, niên đại tồn tại cụ thể thì không rõ, không cách nào kiểm tra ra, mà thanh kiếm này cuối cùng bán đấu giá 598 triệu, một cái giá trên trời!"
Trong lòng Diệp Tinh suy nghĩ: "Mà đấu giá được thanh kiếm này chính là Kiếm Hoàng, đệ nhất cường giả của thời kỳ tận thế đen tối!"
Ngày tận thế đen tối giáng xuống, từng vị cường giả nổi dậy, trưởng thành đến Vương Cảnh, trưởng thành đến Hoàng Cảnh, nhưng nổi bật nhất không thể nghi ngờ là những người đứng ở đỉnh cao.
Chiến Hoàng là một trong số đó, ông ta là đệ nhị cường giả của Hoa Hạ, xếp trước vị trí thứ năm trên toàn thế giới.
Mà đệ nhất cường giả Hoa Hạ là Kiếm Hoàng, ông ta tuyệt đối là đệ nhất cường giả của Trái Đất! Có tin đồn thậm chí ông ta đã vượt qua Hoàng Cảnh, đánh chết cường giả Hoàng Cảnh đơn giản như giết chết một con kiến.
Trong mắt Diệp Tinh lóe lên một chút ánh sáng: "Mà Kiếm Hoàng kia sử dụng binh khí chính là thanh trường kiếm Vô Danh mua được ở phòng đấu giá ngày đó!"
Thời kỳ tận thế đen tối, rất nhiều cường giả căn cứ vào tất cả những sự việc đã diễn ra mà suy đoán, Kiếm Hoàng có thể trở thành đệ nhất cường giả tuyệt đối như vậy, hơn 9 phần khả năng là bởi vì thanh trường kiếm kia.
Nhưng cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ lần đấu giá đó, bọn họ liền mất đi cơ hội đạt được trường kiếm Vô Danh!
Nhưng hiện tại Diệp Tinh sống lại một lần, mà khoảng cách thời gian từ giờ cho đến lúc trường kiếm đấu giá còn có một năm lẻ ba tháng.
"Chỉ trong một năm này tài sản của mình đạt sáu trăm triệu trở lên, mình sẽ có cơ hội đấu giá được thanh trường kiếm này!"
Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một chút ánh sáng khiếp người.
Trừ hắn, không ai biết thanh trường kiếm kia, cho dù Kiếm Hoàng sau này cũng không biết.
Thực tế, trước đây Diệp Tinh đã nghĩ qua về việc đoạt thanh trường kiếm, nhưng đây là hội đấu giá cao cấp nhất của Hoa Hạ, tiến vào bên trong không ai không phải nhà giàu cao cấp, muốn lấy ra 598 triệu, Diệp Tinh cho rằng tuyệt đối không thể nào.
Đoán chừng Hoa Hạ cũng không có nhiều nhà giàu tổng tàisản vượt qua 598 triệu.
Nhưng trước đó Hoàng Thiên Vũ gọi điện tới khiến hắn nghĩ ra một cách, trên người hắn có nhân sâm dược hiệu tám trăm năm, phối hợp linh lực có thể tùy ý chữa bệnh ung thư.
Chỉ cần hắn chữa khỏi cho Hoàng Thành Đống, sau đó dựa vào Hoàng Thành Đống tiến vào vòng tròn của đám nhà giàu cao, những gia tộc lớn kia khẳng định cũng có người mắc bệnh ung thư, vậy hắn có thể tiếp tục kiếm tiền.
Sau mấy lần chữa trị, hắn có thể tích lũy được tài sản mấy trăm triệu, sau đó hoàn toàn có thể áp dụng.
Sự tình xảy ra ở kiếp trước từng chuyện từng chuyên được hắn nhớ lại, trong lòng có một kế hoạch đang không ngừng hoàn thiện, nếu quả thật triển khai kế hoạch một cách hoàn mỹ, vậy hơn một năm sau chưa chắc không có được cơ hội đấu giá được thanh trường kiếm kia!
Chính vì vậy, hiện tại hắn mới đáp ứng Hoàng Thiên Vũ chữa trị cho ông nội anh ta, hơn nữa khiêu khích của Hoàng Thiên Long hắn cũng tạm thời nhịn xuống.
So với việc đạt được trường kiếm, những việc nhỏ nhặt này không đáng kể.
"Phù!"
Hít sâu một hơi, Diệp Tinh đem suy nghĩ trong lòng hoàn toàn thu liễm.
"Bây giờ nghĩ những cái kia còn quá sớm, ta hiện tại muốn làm chính là cố gắng nâng cao thực lực của mình, hơn nữa chữa khỏi cho Hoàng Thành Đống."
Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh nhanh chóng rời đi nơi này.
. . .
Rất nhanh đã tới ngày thứ hai, Diệp Tinh tới trường, giống như một sinh viên bình thường thành thật lên lớp.
"Này, các cậu nghe nói chưa, ngày hôm qua trong sân trường xuất hiện một người rất trâu bò, một tay bóp vỡ bóng rổ."
"Tôi biết, hơn nữa mấy người Trương Viễn còn bị đánh cho một trận đó."
"Diễn đàn trường hiện tại đã tràn ngập bình luận rồi, đáng tiếc lúc ấy xung quanh cũng không có bao nhiêu người, hơn nữa bọn họ đều bị kinh sợ, quên mất quay video."
"Cho dù nhớ tới quay video, ai dám tùy ý quay chứ? Không sợ ngưu nhân kia trực tiếp bóp vỡ điện thoại à?"
. . .
Rất nhiều bạn học đang bàn tán.
Diệp Tinh nghe mọi người bàn tán, nhưng trong lòng rất bình tĩnh.
"Này, Tiểu Ngư, cậu nghe nói gì chưa? Hôm qua Trương Viễn bị đánh." Trương Mộng tiến sát đến Lâm Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói.
Lâm Tiểu Ngư gật đầu một cái, tất nhiên cô biết chuyện này.
"Bọn họ bị đánh xong, có động tĩnh gì không?" Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút hỏi.
"Không, nghe nói Trương Viễn bị doạ sợ hoàn toàn, hiện tại còn không dám đến sân bóng rổ, thành thật ngồi trong phòng học." Trương Mộng cười hì hì nói.
Chương 44 Thú chiến
"Trước đó thấy Trương Viễn ở sân bóng rổ dáng vẻ ta đây vênh váo, đã sớm khó chịu, thật sự hy vọng người khác sẽ ra tay đánh anh ta một trận." Trương Mộng nắm quả đấm, dáng vẻ như một cô gái bạo lực.
Diệp Tinh im lặng nghe mấy người nói chuyện, ánh mắt nhìn vào sách giáo khoa, không có nói gì.
Trương Mộng lại không nghĩ rằng người trâu bò đánh Trương Viễn, bóp vỡ bóng rỗ đang ở trước mắt.
. . .
Cuộc sống học đường yên bình, mà buổi tối ngày thứ hai Diệp Tinh tiếp tục trị liệu Hoàng Thành Đống một lần.
Thời gian nháy mắt đã qua 8 ngày.
Hoàng Thành Đống đang nằm trên giường bệnh, Diệp Tinh ngồi bên cạnh, thông qua ngân châm hai tấc rót linh lực vào trong cơ thể Hoàng Thành Đống.
Qua một phút sau, Diệp Tinh rút châm dài ra.
"Được rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, tế bào ung thư bên trong cơ thể ông hẳn đã bị tiêu diệt toàn bộ." Kết thúc chữa trị, Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Làm phiền Diệp tiên sinh." Cho dù lấy sự khôn ngoan của Hoàng Thành Đống, lúc này mặt mày cũng không khỏi kích động.
Sau một phen kiểm tra, tất cả tế bào ung thư trong cơ thể Hoàng Thành Đống quả thật như lời Diệp Tinh nói, đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Nhưng vết thương trong cơ thể tiếp theo chỉ cần điều dưỡng là có thể từ từ khôi phục.
"Nếu không phải đích thân trải qua, tôi thật không tin ung thư giai đoạn có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy, Diệp tiên sinh thật sự là một kỳ nhân." Hoàng Thành Đống thở dài nói.
Ông ta và Diệp Tinh đang uống trà, trước mắt là bộ đồ pha trà cổ xưa, có một loại cảm giác thanh nhã.
Nói một lát, điện thoại Diệp Tinh reo lên.
10 triệu còn lại đã chuyển đến tài khoản của hắn. Đến đây, 50 triệu tiền chữa bệnh Diệp Tinh đã nhận được toàn bộ.
"Lần giao dịch này vui vẻ." Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Giao dịch vui vẻ." Hoàng Thành Đống cũng cười nói, ánh mắt ông ta chuyển động một chút: "Diệp tiên sinh, trừ ung thư gan, cậu có thể trị liệu bệnh ung thư khác hay không?"
"Có thể." Diệp Tinh ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói.
Đạt được câu trả lời như chém đinh chặt sắt, sâu trong đáy mắt Hoàng Thành Đống rõ ràng thêm vẻ kích động, nói: "Như vậy không biết Diệp tiên sinh có thể chữa trị người khác không?”
Ánh mắt liếc Hoàng Thành Đống một cái, sự chú ý của Diệp Tinh lại chuyển về ly trà trong tay, thưởng thức một chút, nói: "Có thể trị, nhưng tiền chữa bệnh cũng không thấp. Nhân sâm trong tay tôi thế gian này hầu như đã không còn, muốn lại lấy thêm một gốc là chuyện không thể nào, nói cách khác dùng một lần thiếu một lần. Vậy nên, tiếp theo nếu muốn tôi ra tay, tiền chữa bệnh ít nhất 100 triệu! Nếu như bệnh tình nghiêm trọng, tiền chữa bệnh sẽ hơn 100 triệu."
"Đó là đương nhiên." Hoàng Thành Đống liền vội vàng gật đầu.
Nhân sâm trong tay Diệp Tinh đã năm trăm năm trở lên, nhân sâm như vậy có thể trên đời đều chẳng còn lại mấy cây.
Lúc này trong lòng ông tràn đầy vui sướng, nếu Diệp Tinh đồng ý, như vậy Hoàng gia bọn họ hoàn toàn có thể liên lạc với mấy cái gia tộc lớn khác có người thân mắc bệnh ung thư, đến lúc đó sẽ liên lạc lại Diệp Tinh.
Đây chính là một cơ hội tốt để kết giao với những nhà kia, đối với sự phát triển của Hoàng gia trăm lợi mà không một hại!
Dựa vào tiếp xúc của Hoàng Thiên Vũ vớ Diệp Tinh trước đây mà nói, Diệp Tinh rõ ràng không thích bại lộ mình, nói cách khác, bây giờ biết Diệp Tinh là thần y chỉ có Hoàng gia bọn họ!
"Được rồi, tôi còn có chút việc, cũng nên đi rồi. Nếu chữa trị đã hoàn toàn kết thúc, không có chuyện gì thì tôi cũng sẽ không tới nơi này nữa." Diệp Tinh đứng lên nói.
Hoàng Thành Đống gật đầu, cũng đứng lên nói: "Thiên Vũ, đưa tiễn Diệp tiên sinh."
. . .
Sau khi xuống xe, Diệp Tinh một thân một mình đi ở trên đường.
"Hoàng Thành Đống muốn lợi dụng mình kết giao những gia tộc lớn, tại sao mình lại không lợi dụng ông ta." Lúc này trong lòng hắn lặng yên suy nghĩ.
Trong tay hắn là một bụi nhân sâm nguyên chỉnh, chí ít có thể trị hơn mười người ung thư giai đoạn cuối.
Cho dù Hoàng Thành Đống không nói, hắn cũng sẽ chủ động nói ra.
Nhưng Hoàng Thành Đống có thể đưa một tập đoàn phát triển như vậy, không thể nào không nghĩ tới cơ duyên lớn có thể kết giao những gia tộc lớn kia, rất lớn có khả năng sẽ chủ động nói ra. Cứ vậy, Diệp Tinh liền chiếm một chút địa vị chủ động, như vậy đối với hắn cũng có chỗ tốt.
Đi trên đường, Diệp Tinh tới chợ chim thú, chở một ít vẹt về tiệm thú cưng.
Hắn sử dụng Linh Khởi Thuật, bắt đầu nhanh chóng mở linh trí của chúng. Một con vẹt đang ồn ào lập tức an tĩnh lại. Cuối cùng chỉ còn lại một con vẹt yến phụng màu trắng.
Tay phải hắn nắm lấy, một ít linh lực chậm rãi tiến vào trong cơ thể nhỏ bé của nó.
Vù. . .
Đến khi Linh Khởi Thuật thi triển xong, con vẹt yến phụng nhỏ này thân thể bỗng nhiên xuất hiện một ít biến hóa, Diệp Tinh rõ ràng cảm thấy linh lực từ không khí xung quanh bắt đầu không ngừng tiến vào trong cơ thể nhỏ bé của vẹt yến phụng này.
"Đây là?" Diệp Tinh giật mình, trong mắt bỗng nhiên hiện lên ánh cười vô cùng vui vẻ.
"Thú chiến, con vẹt yến phụng này vậy mà lại là thú chiến."
Hắn vẫn luôn muốn tìm được một con thú chiến, sau đó đưa cho Lâm Tiểu Ngư làm quà.
Vẹt yến phụng màu trắng dừng ở đầu vai Diệp Tinh, rất nhiều linh lực không ngừng tiến vào trong cơ thể nó, mãi tới hơn nửa tiếng sau mới dừng lại.
"Xem thực lực của con thú chiến này một chút!"
Tâm niệm Diệp Tinh vừa động, vẹt yến phụng dưới sự phân phó của hắn trực tiếp lao về phía hắn.
"Rầm!"
Mặc dù thân thể nhỏ, nhưng lại giống như một quả cầu sắt mật độ kinh người đánh tới, cho dù là lấy thực lực hiện tại của Diệp Tinh cũng có chút không chịu nổi, lui lại mấy bước.
"Mỗi một con thú chiến sau khi thức tỉnh thân thể cũng sẽ có được cường hóa, phần lớn tương đương với cường giả bán Luyện Thể, sức mạnh của con vẹt yến phụng màu trắng này hiện tại thậm chí không thấp hơn mình!" Diệp Tinh vui vẻ nói.
Hiện tại hắn Luyện Thể bước thứ ba còn chưa đạt tới một nửa.
Nếu lực lượng kinh khủng như này đụng vào một người bình thường, người nọ tuyệt đối không đỡ được.
"Sinh nhật Tiểu Ngư còn một tuần lễ, khoảng thời gian này phải huấn luyện con vẹt này thật tốt mới được.”
Cuối cùng cũng phát hiện một con thú chiến, trong lòng Diệp Tinh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Sau này có vẹt thú chiến đi theo Lâm Tiểu Ngư, hắn căn bản cũng không cần lo lắng sự an toàn của cô.
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Tinh đi tới trường học, hắn mua một ít đồ ăn sáng, dừng dưới ký túc của Lâm Tiểu Ngư.
"Người anh em, đến đưa bữa ăn sáng cho bạn gái à." Bên cạnh, một chàng trai hơi mập đeo kính cười hỏi.
Gật đầu một cái, Diệp Tinh hỏi: "Cậu cũng vậy sao?"
Chàng trai mập mạp đeo kính lại lắc đầu nói: "Không phải, tôi đang theo đuổi một nữ sinh, bây giờ là ngày thứ 50 đưa bữa ăn sáng, tôi tin tưởng qua một đoạn thời gian nữa, nữ sinh đó nhất định sẽ cảm động, sau đó tiếp nhận tôi."
Có vẻ như chàng trai nghĩ tới sau này, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
"Vậy chúc cậu thành công!" Diệp Tinh cười một tiếng, không có nói gì nhiều.
. . .
Bên trong ký túc xá nữ, Lâm Tiểu Ngư đang gọi điện với Diệp Tinh.
"Diệp Tinh, anh chờ em một chút, em mới dậy." Lâm Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng nói.
Cúp điện thoại, Lâm Tiểu Ngư bắt đầu đánh răng, rửa mặt.
"Tiểu Ngư, hôm nay thứ bảy, bạn trai Thạch Lỗi của tôi ngày hôm qua nói hôm nay hẹn mấy anh bạn, tôi đưa cậu đi làm quen một chút nhé? Mọi người cùng nhau đi chơi?" Hạ Lâm nhìn Lâm Tiểu Ngư, mỉm cười nói.
Tiếng của cô ta vừa dứt, phòng ngủ nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Lâm Tiểu Ngư nhìn Hạ Lâm, nhíu mày nói: "Chị Lâm, tôi có bạn trai."
Hạ Lâm đang trang điểm, cô ta không để tâm nói: "Có gì đâu? Quen biết thêm mấy anh bạn, mở rộng vòng giao thiệp của mình thôi, Diệp Tinh sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, chuyện này cũng quản sao?"
"Cậu đi đi, tôi không có hứng thú." Lâm Tiểu Ngư trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
Chương 45 Lo chuyện bao đồng
Hạ Lâm lại không buông tha, khuyên nhủ: "Tiểu Ngư, chúng ta là con gái không nên treo cổ trên một cái cây, hiện tại tình hình của Diệp Tinh thế nào cậu cũng biết, vốn dĩ cậu ta nghỉ học vì mẹ ung thư gan giai đoạn cuối, cậu cũng biết đây là bệnh nan y. Gia cảnh cậu ta vốn đã kém, cộng thêm mẹ như vậy, mà cậu ta còn không biết cố gắng, bọn tôi giới thiệu việc cho cậu ta mà cậu ta lại khinh thường, bạn trai như không đảm đương được gì đâu.”
Diệp Tinh đi học lại, liên quan tới nguyên nhân hắn nghỉ học không biết bị ai truyền ra, hiện tại rất nhiều người đều biết.
Thậm chí rất nhiều người bàn tán sau lưng hắn.
Nghe vậy, động tác trong tay Lâm Tiểu Ngư dừng lại, cô nhìn Hạ Lâm, bình tĩnh nói: "Vậy cậu hy vọng chúng tôi như thế nào? Theo ý cậu chính là chúng tôi nên chia?"
"Tôi. . ." mặc dù trong lòng Hạ Lâm nghĩ như vậy, nhưng không thể nói ra được, trong chốc lát có chút á khẩu không biết trả lời thế nào.
"Hạ Lâm, cậu không phải tôi, cậu không hiểu chuyện của tôi và Diệp Tinh, vậy mà vẫn đứng ở phía đạo đức muốn nhúng tay vào chuyện của tôi và Diệp Tinh sao."
Lâm Tiểu Ngư bình tĩnh nói: “ Chuyện như vậy tôi không muốn nghe đến nữa, là bạn cùng phòng, tôi cũng không muốn quan hệ của mọi người chuyển biến xấu đi."
Nói xong, Lâm Tiểu Ngư đi ra khỏi phòng.
Lúc nói những lời này, Hạ Lâm lại bị Lâm Tiểu Ngư chấn trụ đến mức không nói nên lời.
Bình thường Lâm Tiểu Ngư là một cô gái rất cởi mở, hoạt bát, trong mắt Hạ Lâm, cô chính là tiểu bạch thỏ ngây thơ, một chút tâm cơ cũng không có, ngu ngốc bị Diệp Tinh lừa gạt, không nghĩ tới dáng vẻ lạnh như băng vừa rồi khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Trong phòng ngủ im lặng mấy giây, bỗng nhiên Trương Mộng nói: "Hạ Lâm, cậu không nên nhúng tay vào chuyện của Tiểu Ngư và Diệp Tinh. Nói thế nào đi nữa, quan hệ của cậu ấy với Diệp Tinh cũng là chuyện riêng tư, không liên quan tới cậu
"Đúng, chúng ta không có quyền can dự vào chuyện riêng của Tiểu Ngư." Chu Lãnh Huyên cũng nói.
"Tôi làm tất cả cũng chỉ vì Tiểu Ngư thôi." Nghe vậy, Hạ Lâm phản bác: "Tình hình Diệp Tinh thế nào các cậu cũng biết, nhà nghèo, mẹ bệnh nặng, tương lai nếu không ngoài dự liệu chính là gánh rất nhiều nợ, các cậu cảm thấy Tiểu Ngư và cậu ta ở chung một chỗ sẽ hạnh phúc? Sau này hai người cùng nhau gánh nợ trên lưng rồi cùng nhua trả?”
Cô nói khiến Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên á khẩu không trả lời được, tình cảm, nói thế nào đi nữa cũng phải liên hệ với thực tế.
Muốn tình yêu hay là muốn tài phú, vấn đề này làm khó rất nhiều người.
"Các cậu xem, Giai Giai hiện tại đã rời giường được một tiếng, mỗi ngày cậu ấy dậy sớm đi làm thêm, thời gian nghỉ ngơi cũng chưa bao giờ lãng phí, mặc dù điều kiện sống của cậu ấy không tốt, nhưng cũng vì cuộc sống mà không ngừng phấn đấu, mà Diệp Tinh các cậu có thấy cậu ta phấn đấu không?"
"Tình hình trong nhà như vậy, còn có tâm tình đi học? Nếu là các cậu, các cậu sẽ chọn cậu ta?"
Hạ Lâm nhìn mấy người trong phòng, khóe miệng hơi nhếch lên, tự tin nói: "Hiện tại có thể Tiểu Ngư sẽ bực tức, nhưng sau này nhất định sẽ hiểu rõ bây giờ tôi làm vậy đều là vì tốt cho cô ấy, nhất định sẽ cảm kích tôi."
Cô ta cho rằng mình hoàn toàn nhìn thấu Diệp Tinh, theo cô ta thấy, cô ta có nghĩa vụ mang Lâm Tiểu Ngư rời khỏi cái hố lửa Diệp Tinh này.
Phòng ký túc hơiim lặng, mấy người cũng không nói lời nào, bầu không khí có chút lúng túng.
"Lâm Lâm, mấy người mà cậu nói, giới thiệu cho tôi làm quen một chút đi." Bỗng nhiên, Chu San cười hì hì nói: "Đên giờ tôi còn chưa có bạn trai đây."
"Mọi người chơi đi, tôi và Lãnh Huyên muốn đi dạo một vòng!" Trương Mộng lập tức nói, sau đó kéo Chu Lãnh Huyên đi ra phòng ngủ.
. . .
Dưới ký túc xá, Diệp Tinh đang chờ, Lâm Tiểu Ngư từ trên lầu đi xuống.
"Diệp Tinh." Cô thấy Diệp Tinh, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mặ tươi cười, bước nhỏ chạy tới.
"Hôm nay là thứ bảy đi đâu chơi nào?" Diệp Tinh đưa bữa ăn sáng trong tay tới cười nói.
"Chúng ta tới vườn bách thú Thượng Hải xem đi, em đã sớm muốn tới đó rồi." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, miệng há to cắn cái bánh bao trong tay.
Hai người chầm chậm đi trong vườn bách thú.
Lúc này cách đó không xa, có một cô gái đang xách bình nước nhìn bọn họ, xem mặt mũi lại là Chu Ngọc Đình.
"Lâm Tiểu Ngư, mặc dù cô tài giỏi hơn tôi, nhưng ánh mắt cũng không ra gì."
Chu Ngọc Đình nhìn bóng lưng hai người, trong lòng thầm nói.
Về chuyện Diệp Tinh nghỉ học không biết bị ai truyền ra, cô cũng biết.
Bạn trai cô Trương Viễn trước đây theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, thực tế cô vẫn luôn ghen tị, căm thù với Lâm Tiểu Ngư.
Nhưng hiện tại Lâm Tiểu Ngư lựa chọn Diệp Tinh, nhưng so với Trương Viễn bạn trai cô, kém hơn nhiều.
Cô ta lại không biết việc lúc trước Trương Viễn bị Diệp Tinh đánh, Trương Viễn cũng không có khả năng nói chuyện này với cô.
. . .
Một ngày thứ bảy, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đi chơi thật vui vẻ, sau đó Lâm Tiểu Ngư còn đi thăm ba mẹ Diệp Tinh.
Lúc này Diệp Kiến An, Lưu Mai đã quyết định rời khỏi Thượng Hải trở về quê nhà.
Bọn họ không quen biết người nơi này, muốn về quê nhà làm buôn bán nhỏ.
Lần này Diệp Tinh tự nhiên cũng không phản đối.
Mà ba mẹ dự định mở một tiệm bán quần áo nhỏ, bọn họ rất có hứng thú với việc bán quần áo.
Sau đó, Lâm Tiểu Ngư trở về trường học, mà Diệp Tinh đến tiệm thú cưng.
"Ông chủ." Bốn người đều ở trong tiệm thú cưng, thấy Diệp Tinh lập tức đi tới chào hỏi.
"Mọi người bạn đi." Diệp Tinh cười nói.
Kiểm tra một chút tình hình buôn bán trong tiệm, lúc này trong tiệm thú cưng hầu như chỉ còn vẹt.
Nhưng trong tiệm vẫn có một ít khách hàng, tổng mức tiêu thụ cũng không giảm đi bao nhiêu.
"Ông chủ." Đứng một lát, đến khi Diệp Tinh chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Triệu Nhã đi tiến lên.
"Sao vậy? Triệu Nhã?" Diệp Tinh nghi ngờ nói.
Triệu Nhã hai tay hơi khẩn trương đan chéo vào nhau, ngay sau đó sắc mặt ửng đỏ nói: "Ông chủ, một lát nữa là tan việc rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được tiền lương cao như vậy, vậy nên muốn mời anh ăn cơm."
Diệp Tinh sững sốt một chút, cười nói: " Xin lỗi, tôi còn có chút chuyện."
Hắn nói xong, Triệu Nhã sắc mặt lại càng đỏ bừng, dáng vẻ rất lúng túng, tạm thời không biết nói cái gì cho phải.
"Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Thấy vậy, Lý Thiến bỗng nhiên đi ra cười nói.
Nghe vậy, Triệu Nhã nhất thời như được đại xá, cảm kích liếc nhìn Lý Thiến.
Vừa rồi cô cũng không biết phải nói gì.
"Ông chủ thật là đầu gỗ, Tiểu Nhã cũng đã chủ động như vậy, ông chủ còn từ chối." Lý Hân đi tới trước mặt Triệu Nhã, nhỏ giọng nói.
"Có thể ông chủ thật sự có việc.” Triệu Nhã lắc đầu nói.
Bị Diệp Tinh từ chối, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mác.
Trước cửa tiệm, Diệp Tinh nghe Lý Thiến báo cáo một chút tình hình gần đây của tiệm, sau đó trực tiếp rời đi.
Mà lúc này Diệp Tinh không nhìn thấy, ở bên kia đường của tiệm sủng vật, lại có một nữ sinh khiếp sợ nhìn nơi này.
Xem mặt mũi chính là Chu Ngọc Đình.
Hôm nay là thứ bảy, Chu Ngọc Đình vốn muốn cùng Trương Viễn hẹn hò, nhưng Trương Viễn nói bản thân có việc, cô chỉ có thể một mình đi lang thang xung quanh, trong lúc vô tình liền đến nơi này.
Đang muốn rời đi, nhưng bỗng nhiên nàng ở phía xa trong tiệm thú cưng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Diệp Tinh? Sao cậu ta lại ở bên trong tiệm thú cưng?" mặt Chu Ngọc Đình đầy vẻ nghi hoặc.
Tập đoàn mấy trăm triệu, muốn lấy ra 50 triệu thật sự rất khó, bởi vì phần lớn tài sản đều là tài sản cố định, còn có tiền lương của nhân viên cùng tiền vốn lưu động tuyệt đối không thể động vào, chân chính có thể sử dụng cũng sẽ không nhiều.
"Mối giao dịch này tôi đồng ý." Diệp Tinh gật đầu một cái nói.
Trên mặt Hoàng Thiên Vũ nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Diệp tiên sinh, lúc nào chúng ta lên đường?"
"Bây giờ đi!" Diệp Tinh cũng lười kéo dài thời gian, nói thẳng.
"Vậy Diệp tiên sinh ngồi xe tôi đi." Hoàng Thiên Vũ cười nói.
Diệp Tinh sảng khoái như thế, trong lòng hắn cũng có một chút tự tin.
Xe nhanh chóng đi tới một nơi, trong thời gian này Hoàng Thiên Vũ cũng gọi mấy cuộc điện thoại.
40 phút sau, xe đi tới một toà biệt thự lớn, ngoài cửa còn có một vài người canh gác.
Thấy Hoàng Thiên Vũ mang Diệp Tinh đi vào, bọn họ cũng không có ngăn trở, cứ vậy để cho bọn họ tiến vào trong biệt thự.
"Thiên Vũ." Trong biệt thự, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu trắng đi tới.
"Chú Kim, ông nội sao rồi?" Hoàng Thiên Vũ lập tức tiến lên hỏi.
Người đàn ông trung niên này là một trung y nổi tiếng, là bạn tốt nhiều năm với cha anh ta, hiện tại được mời tới chuyên môn phụ trách công tác trị bệnh của ông nội anh.
"Không lạc quan lắm, tế bào ung thư ngày càng nhiều, trước đó hoá trị liệu mấy lần, tạo thành thương tổn lớn cho thân thể ông lão." Kim Nguyên lắc đầu nói tiếp: "Nếu muốn bình phục, trừ khi xuất hiện kỳ tích."
"Chú Kim, lần này tôi đưa một bác sĩ về, xem xem có thể chữa trị hay không." Hoàng Thiên Vũ nói thẳng.
"Là chàng trai này?" Kim Nguyên nhìn Diệp Tinh.
Ở đây, trừ Diệp Tinh ra, cũng không còn người nào khác.
Ông nhìn Diệp Tinh, sau đó khẽ nhíu mày nói: "Thiên Vũ, ông lão hiện tại không chịu nổi dày vò đâu."
Diệp Tinh trông quá trẻ, dường như vẫn chưa tới hai mươi tuổi, có khi còn chưa tốt nghiệp? Có thể hiểu bao nhiêu về y thuật chứ?
"Ta trước đã cùng gia gia nói qua, gia gia cũng nguyện ý thử một chút." Hoàng Thiên Vũ nói.
Sau khi anh ta điều tra một chút tin tức của Diệp Tinh, sau đó gọi điện cho ông nội mình, nếu không dựa vào thân phận, chức vị của hắn, cũng không có khả năng một hơi đáp ứng giá tiền chữa bệnh kếch xù của Diệp Tinh.
Gật đầu một cái, Kim Nguyên nhìn về phía Diệp Tinh, đem theo một chút chất vấn nói: "Không biết cậu chuẩn bị phương pháp gì chữa trị ông lão?"
Trong mắt ông ta đầy vẻ hoài nghi, căn bản không tin Diệp Tinh.
"Phương pháp tất nhiên là của riêng tôi.” Diệp Tinh dĩ nhiên biết ý nghĩ của Kim Nguyên, hắn nhàn nhạt trả lời.
"Vậy lát nữa tôi quan sát một chút, thân thể ông lão tuyệt đối không thể chịu bất kỳ sự dày vò nào." Kim Nguyên lại lập tức nói.
" Xin lỗi, lúc tôi chữa bệnh không hy vọng có người ngoài." Diệp Tinh lắc đầu nói.
Giao dịch với hắn chỉ có Hoàng Thiên Vũ và ông nội anh ta, có liên quan gì tới những người khác
"Cậu. . ." sắc mặt Kim Nguyên nhất thời trầm xuống, nhưng ông cũng không thể làm gì Diệp Tinh, đành phải trầm giọng nói: "Vậy tôi sẽ chờ kết quà chữa trị của cậu."
Ông ta phụ trách bệnh tình của ông nội Hoàng Thiên Vũ, biết tình huống rất nghiêm trọng, căn bản không tin Diệp Tinh có thể trị liệu thành công.
Hoàng Thiên Vũ cũng không biết nói gì, Kim Nguyên là bạn tốt của cha anh ta, Diệp Tinh lại là người anh ta mời tới. Anh ta chỉ có thể đợi hai người không nói nữa, mới lập tức đưa Diệp Tinh tới một nơi khác.
"Diệp Tinh, không biết cậu chuẩn bị phương pháp gì chữa trị ông nội tôi?" Hoàng Thiên Vũ vừa đi vừa hỏi.
Nếu như phương pháp có chút nguy hiểm, khẳng định anh ta sẽ không dễ dàng thử nghiệm.
"Châm cứu, nhân sâm." Thấy Hoàng Thiên Vũ hỏi, Diệp Tinh ngược lại là không giấu giếm.
"Châm cứu? Nhân sâm?" trong lòng Hoàng Thiên Vũ động một cái.
Cái này khác hẳn những phương pháp anh ta nghĩ tới.
Rất nhanh bọn họ đi tới một nơi, nơi này còn có một ông già tóc trắng đang đứng.
"Chú Khôn, người mà lúc trước tôi nói với ông nội đã mời tới." Hoàng Thiên Vũ nói.
Ông già gật đầu, ông nhìn Diệp Tinh một cái, ánh mắt rất sắc bén, hai tay gầy đét như móc câu vậy nhưng lại phủ đầy vết chai.
"Xem ra đây là một người luyện võ." trong lòng Diệp Tinh thầm nói.
Hắn có thể cảm giác được trên người ông cụ này toả ra một ít khí tức kỳ dị, giống với Trần Hải.
"Thiên Vũ." Bên trong, một giọng già nua vang lên.
Cửa phòng mở ra, tình cảnh trong phòng lập tức xuất hiện ở trước mắt Diệp Tinh.
Toàn bộ gian phòng chỉ có một cái giường bệnh, một ông già đầu trọc lóc lúc này đang tựa vào trên giường bệnh, trong tay còn cầm một tờ báo.
Lúc này cơ thể ông lão rõ ràng có chút sưng phù.
"Ông nội." Hoàng Thiên Vũ nhanh chóng đi vào, Diệp Tinh đi theo sau lưng hắn.
"Đây chính là người tên Diệp Tinh mà cháu nói? Có biện pháp chữa trị ung thư giai đoạn cuối?" Hoàng Thành Đống hứng thú nhìn Diệp Tinh.
Ông có thể cảm giác được tính mạng mình không còn lại bao nhiêu, có thể không chịu được mấy tháng nữa, vậy nên Hoàng Thiên Vũ nói về chuyện của Diệp Tinh ông liền lập tức đồng ý.
Dẫu sao hiện tại ông cũng không tìm được bất kỳ phương pháp trị liệu hiệu quả nào.
Có sự thật là Lưu Mai đã hoàn toàn bình phục, trong lòng ông cũng ôm vẻ mong đợi.
"Bệnh tình của ông còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của tôi.” Diệp Tinh nhìn Hoàng Thành Đống, bỗng nhiên lên tiếng nói.
Như mẹ Lưu Mai của hắn tế bào ung thư chưa tạo thành thương tổn lớn lắm đối với cơ thể, nhưng trong cơ thể Hoàng Thành Đống rất nhiều nơi đã bị tế bào ung thư di căn khẳng định tạo thành tổn hại to lớn
"Vậy cậu có thể trị liệu không?" Hoàng Thành Đống hỏi.
Dưới ánh mắt ông, Diệp Tinh gật đầu một cái, nói: "Có thể."
"Được, chỉ cần chữa trị thành công, tôi lập tức đưa 50 triệu lên!" trong mắt Hoàng Thành Đống lộ rõ vẻ vui sướng.
50 triệu mặc dù nhiều , nhưng sao có thể so sánh với tính mạng ông chứ.
“ Lúc tôi trị liệu không thích bị vây xem, người càng ít càng tốt." Diệp Tinh nhìn một vòng quanh gian phòng nói.
Lúc này trong phòng còn có mấy hộ sĩ và người hầu.
"Mọi người ra ngoài đi." Ông lão Lâm Khôn trực tiếp phân phó nói, cuối cùng bên trong căn phòng chỉ còn lại Hoàng Thành Đống, Hoàng Thiên Vũ, Lâm Khôn cùng với Diệp Tinh.
"Diệp tiên sinh, không biết hiện tại có thể trị liệu chưa?" Hoàng Thành Đống hỏi, ông không khinh thường người trẻ tuổi, gọi Diệp Tinh thành Diệp tiên sinh.
Ông cũng không có gì phải lo lắng, nếu Diệp Tinh dám có động tác gì, ông tự tin Diệp Tinh tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này.
Hơn nữa quan trọng nhất là có Lâm Khôn ở đây, ông rất có lòng tin vào thực lực của Lâm Khôn.
"Có thể." Diệp Tinh gật đầu, hắn lấy ra một mảnh nhỏ rễ chùm nhân sâm, nói: "Ông nuốt rễ nhân sâm naỳ trước."
Nhân sâm toàn thân là bảo, cho dù là rễ chùm cũng sẽ ẩn chứa sức sống mạnh mẽ, có thể thành dược vật phụ trợ chữa trị bệnh ung thư.
"Diệp tiên sinh, rễ chùm nhân sâm này không biết tôi có thể nếm một chút hay không?" Bên cạnh, Lâm Khôn bỗng nhiên nói.
Diệp Tinh gật đầu, đưa một chút rễ chùm nhỏ qua.
"Rễ chùm này tuổi thọ ít nhất phải năm trăm năm trở lên!" Lâm Khôn nếm thử một miếng, trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ông gật đầu với Hoàng Thành Đống một cái.
Hoàng Thành Đống nuốt nhân sâm xuống, sau đó Diệp Tinh lấy ba cây kim hai tấc ra.
"Bây giờ tôi muốn dùng phương pháp châm cứu phối hợp với nhân sâm, giết chết tế bào ung thư trong cơ thể ông." Diệp Tinh trầm giọng nói.
Chương 42 Vui Sướng
Diệp Tinh đem ba cây kim hai tấc cắm xuống toàn bộ.
Lâm Khôn và Hoàng Thiên Vũ cũng đang nhìn chằm chằm.
Nắm kim, Diệp Tinh khống chế linh lực trong không khí rót vào cơ thể Hoàng Thành Đống, bắt đầu tiêu diệt những tế bào ung thư kia.
Bởi vì thân thể Hoàng Thành Đống bị phá hủy rất nghiêm trọng, lần này hắn chữa trị càng dè dặt hơn.
Trị liệu 1 phút, hắn lại lấy ra một đoạn rễ chùm nhân sâm để Hoàng Thành Đống nuốt xuống.
Lần này Hoàng Thành Đống không do dự mà nuốt vào, theo việc chữa trị, ông cảm thấy trong cơ thể dường như có một dòng nước ấm đang chảy qua, hơn nữa toàn bộ đau đớn trên người dường như đang chậm rãi biến mất.
Trị liệu bao lâu nay, tế bào ung thư không ngừng tạo thành tổn thương đối với thể thân, hầu như mỗi thời mỗi khắc ông đều đang chịu đựng đau đớn.
Mãi tới ba phút sau, Diệp Tinh mớ ngừng lại, rút kim trên cánh tay Hoàng Thành Đống ra.
"Diệp tiên sinh, thế nào?" Hoàng Thiên Vũ lập tức tiến lên hỏi.
"Anh hỏi ông Hoàng một chút thì biết." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Hiện tại hắn không choáng váng giống như lúc trị liệu cho Lưu Mai, ở nhà hắn có thể dùng hết sức lực chữa trị cho mẹ mình, nhưng ở bên ngoài hắn sẽ không dùng hết toàn lực như vậy.
"Thiên Vũ, ta khỏe hơn rồi." Hoàng Thành Đống lúc này mặt đầy ngạc nhiên nói.
Vẻn vẹn mấy phút thời gian, ông lại cảm giác trên người đau đớn yếu đi rất nhiều, hơn nữa cảm giác ung dung bay bổng đã lâu lại một lần nữa xuất hiện.
"Diệp tiên sinh, nguyên lí trị liệu của cậu là gì?" Lâm Khôn nhìn Diệp Tinh, đột nhiên hỏi nói .
"Lấy châm cứu phối hợp nhân sâm giết chết tế bào ung thư." Diệp Tinh không chút do dự trả lời.
Nghe vậy, Lâm Khôn lại truy hỏi nói: "Giết thế nào?"
Diệp Tinh lắc đầu một cái, nói: " Xin lỗi, cái này không tiện nói ra."
Thấy Diệp Tinh trả lời như vậy, Lâm Khôn đành phải buông tha truy hỏi.
"Ha ha, Lâm Khôn, phương pháp trị liệu này nhất định là bí mật bất truyền, ông cũng không nên tò mò hỏi thêm." Hoàng Thành Đống tâm tình rất tốt, sau đó nói: "Thiên Vũ, lập tức an bài Kim Nguyên kiểm tra cơ thể ta một chút."
" Vâng, ông nội." Hoàng Thiên Vũ lập tức gật đầu.
Sau khi nói xong, Hoàng Thành Đống lại nhìn Diệp Tinh, nói: "Xin Diệp tiên sinh chờ một chút."
Diệp Tinh gật đầu một cái, hắn biết Hoàng Thành Đống nhất định phải kiểm tra tình trạng thân thể một chút mới có thể an lòng.
Càng là người có tiền, làm việc cũng càng cẩn thận.
Mấy người bận bịu kiểm tra, mà Diệp Tinh liền ở bên trong đại sảnh uống nước trà từ từ chờ đợi, hắn cũng không vội, trong đầu lặng yên suy nghĩ tới chuyện lúc trước.
"Đại thiếu gia." Một lát sau, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, sau đó còn có một hồi tiếng huyên náo, mấy giây sau có một nam tử chừng 30 tuổi đi vào.
Chàng trai thân hình gầy gò, mặt mũi trắng bệch, mặc trên người tất cả đều là hàng hiệu cao cấp. Sau lưng còn có một người đàn ông to lớn đi theo.
Vừa tiến vào, Chàng trai liền thấy Diệp Tinh đang ngồi ở đại sảnh, không khỏi nhíu mày hỏi: "Cậu ta là ai ?"
"Đại thiếu gia, đây là bác sĩ Diệp Tinh được nhị thiếu gia mời về." Bên cạnh, có người lập tức trả lời nói .
"Diệp Tinh? Cậu chính là cái tên bác sĩ vừa mở miệng đã đòi 50 triệu, Diệp Tinh?" Người đàn ông nhất thời nhìn chằm chằm Diệp Tinh, trầm giọng nói: “ Hoàng Thiên Vũ đầu óc bị chó ăn à? Trẻ như vậy sao có thể có năng lực chữa bệnh ung thư?"
Chàng trai này là Hoàng Thiên Long, anh trai Hoàng Thiên Vũ.
"Nhóc con , Hoàng Thiên Vũ đưa tiền cho cậu chưa ? Nếu đã đưa rồi thì lập tức nôn ra cho tôi, nếu chưa thì lập tức cút ra khỏi nơi này." Hoàng Thiên Long nhìn Diệp Tinh, không khách khí chút nào nói: "Hoàng Thiên Vũ là người ngu, tôi thì không phải."
Mỗi tháng anh ta chi tiêu rất lớn, kết quả nhận được thông báo, công ty chuẩn bị 50 triệu cho một thần y, mà chi tiêu của anh ta cũng vì vậy mà bị cắt giảm hơn nửa.
Đây là chuyện khiến anh ta không chịu nổi.
"Anh là ai ?" Diệp Tinh cau mày.
"Hả ? Dám không nghe lời tôi?" Hoàng Thiên Long thấy Diệp Tinh bất động, lại còn hỏi ngược lại anh ta, nhất thời giận lên tới não.
"Quan Nhai, ném tên nhóc này ra ngoài cho tôi.” Hoàng Thiên Long trầm giọng nói.
Sau lưng hắn, người đàn ông to lớn lập tức tiến lên, tay phải chộp tới phía Diệp Tinh.
"Đúng là tự tìm chết!" sắc mặt Diệp Tinh âm trầm, đá ra một cước.
"Rầm!"
Nam tử to lớn hoàn toàn không phản ứng kịp, lập tức bị đá bay xa mấy mét.
"Sao. . . Sao có thể?" Thấy vậy, trên mặt Hoàng Thiên Long nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta là người biết rõ thực lực của Quan Nhai nhất, không ngờ rằng lại không chịu nổi một kích.
" Người đâu, tên Diệp Tinh này dám quát tháo trong biệt thự, mau bắt cậu ta lại." Ánh mắt chuyển động một chút, la lớn.
Nhất thời, một vài người nhanh chóng vây lại.
"Dừng tay!"
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một ân thanh uy nghiêm vang lên, mặc dù âm thanh không tính lớn, nhưng tất cả mọi người đều lập tức ngừng lại.
Cách đó không xa, Hoàng Thành Đống được Hoàng Thiên Vũ cùng Kim Nguyên dìu đỡ, đang từng bước từng bước đi tới.
"Ông nội, ông có thể xuống giường đi bộ? Khôi phục rồi sao?" Hoàng Thiên Long thấy vậy, trên mặt nhất thời chất đầy nụ cười, nhanh chóng chạy tới bên người Hoàng Thành Đống.
"Vừa rồi cậu làm cái gì?" sắc mặt Hoàng Thành Đống vô cùng lạnh lẽo hỏi.
"Ông nội, không biết Thiên Vũ mời từ đâu về một kẻ lừa dào, con đang chuẩn bị dạy bảo cậu ta." Hoàng Thiên Long cười nói.
"Bốp!"
Nhưng mà, chờ đợi anh ta lại là một cái bạt tai.
"Ông nội. . ." Hoàng Thiên Long khó tin nhìn Hoàng Thành Đống.
"Cậu có thấy tôi có thể xuống giường đi bộ không, tôi nói cho ngươi biết, điều này chính là công lao của Diệp Tinh tiên sinh đó." mặt Hoàng Thành Đống thất vọng nhìn mình cháu trai.
Ông có hai đứa cháu trai, Thiên Long là anh cả nhưng từ bé được mình cưng chiều, cuối cùng hoàn toàn biến thành một công tử nhà giàu ăn chơi, một chút đầu óc cũng không có, chỉ biết ngày ngày ăn uống vui đùa.
"Diệp Tinh? Sao có thể?Cậu ta nhìn như thế nào thì cũng chưa tới hai mươi tuổi?" mặt Hoàng Thiên Long đầy vẻ khó tin nói .
Cho dù thế nào, tuổi tác Diệp Tinh bày ở nơi đó, ai tuổi nhỏ như vậy mà lại có y thuật cao siêu?
"Hừ! Khoảng thời gian này ở trong biệt thựu của mình đi, không được đi đâu hết, ở nhà suy nghĩ ba tháng cho ta!" Hoàng Thành Đống lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hoàng Thiên Long khẽ biến, nhưng hiển nhiên không dám cãi lại mệnh lệnh của Hoàng Thành Đống. Anh ta có chút kiêng kỵ, sợ hãi liếc Diệp Tinh, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Diệp tiên sinh." Thấy Hoàng Thiên Long rời đi, Hoàng Thành Đống lập tức tiến lên, nói: "Ngại quá Diệp tiên sinh, tôi thay cháu ngoại tôi xin lỗi cậu."
Lúc này thái độ của ông đối với Diệp Tinh vô cùng thận trọng.
Không thể không thận trọng, vừa rồi kiểm tra một chút, tế bào ung thư trong cơ thể ông đã biến mất một phần năm! Hơn nữa các bộ phận của thân thể cũng có chút cải thiện!
Mới mấy phút chứ? Vậy mà lại có hiệu quả thần kỳ như vậy, đây quả thực là kỳ tích.
"Tôi không hy vọng có lần sau." Diệp Tinh bình tĩnh nói.
Trong lòng hắn có kế hoạch, kế hoạch này khiến hắn không thể xảy ra xích mích với Hoàng Thành Đống.
Hoàng Thành Đống liền vội vàng gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ông chỉ sợ Diệp Tinh tức giận trực tiếp rời đi, vậy ông muốn trị liệu cũng không tìm được người.
"Ông Hoàng đi kiểm tra, kết quả kiểm tra thế nào rồi?" Không nói nhảm, Diệp Tinh trực tiếp hỏi nói .
"Ha ha, Diệp tiên sinh không hổ là thần y, tế bào ung thư trong cơ thể tôi giảm bớt một phần năm." Hoàng Thành Đống cười nói.
"Hai ngày sau ta sẽ tới đây tiếp tục châm cứu, hai ngày một lần, sau bốn lần châm cứu thì tế bào ung thư bên trong cơ thể ông sẽ được loại bỏ triệt để." Diệp Tinh nhàn nhạt nói .
Chương 43 Đệ Nhất Cường Giả Ngày Tận Thế
"Chỉ cần bốn lần?" Nghe vậy, trên mặt Hoàng Thành Đống nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
Ung thư gan giai đoạn cuối không thể nghi ngờ mang đến cho ông đả kích cực lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến lòng người trong tập đoàn họ, ông đào tạo người nối nghiệp là Hoàng Thiên Vũ nhưng hiện tại còn quá trẻ tuổi, không thể lấy được sự tin tưởng của các cổ đông trong công ty.
Mấu chốt là năng lực của Hoàng Thiên Vũ hiện tại cách mục tiêu mà ông mong đợi còn rất xa.
Cho dù thật sự tiếp quản công ty, cũng rất khó khiến cho tập đoàn tiếp tục phát triển lớn mạnh.
Hiện tại, chỉ cần bốn lần chữa trị nữa, cũng chính là tám ngày ông có thể hết bệnh. Sau khi khỏi hẳn ông sẽ có đủ thời gian để rèn luyện, đào tạo cho Hoàng Thiên Vũ.
Có kết quả của lần đầu tiên trị liệu, ông cũng không còn hoài nghi gì Diệp Tinh.
"Thiên Vũ, hiện tại chuyển 10 triệu đến tài khoản của Diệp tiên sinh." Hoàng Thành Đống phân phó nói.
"Sau này mỗi một lần chữa trị, liền chuyển 10 triệu qua."
"Vâng, ông nội." Hoàng Thiên Vũ gật đầu, anh ta còn cười với Diệp Tinh một cái.
Thực tế, lúc trước nói là sau khi chữa khỏi bệnh trả 50 triệu, giờ đưa trước mọt phần cũng được.
Rất nhanh, thẻ ngân hàng của Diệp Tinh có thêm 10 triệu.
"Nếu chữa trị kết thúc, vậy tôi đi trước." Diệp Tinh không có ý ở lại kết giao, nói thẳng.
Hoàng Thành Đống gật đầu cười, nói: "Chắc hẳn bây giờ Diệp tiên sinh cũng mệt mỏi, Thiên Vũ, con lái xe tiễn Diệp tiên sinh về đi."
"Vâng." Hoàng Thiên Vũ gật đầu.
Hai người rời đi, trong nhà chỉ còn Hoàng Thành Đống và Lâm Khôn đang đứng, lúc này trong nhà còn có một ít dấu vết tranh đấu lúc trước.
"Lâm Khôn, ông cảm thấy thực lực Diệp Tinh thế nào?" Trầm mặc một chút, Hoàng Thành Đống đột nhiên hỏi.
Vừa rồi Diệp Tinh ra tay bọn họ cũng nhìn thấy, nhưng vừa rồi Diệp Tinh làm như không xảy ra chuyện gì trước mặt họ.
"Cho dù kém hơn tôi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu." Lâm Khôn trầm giọng nói.
Ông luyện võ thuật nhiều năm, nhưng ông thấy một cước vừa rồi đá tên to xác Quan Nhai bay xa mấy mét, mặc dù ông cũng có thể làm được, nhưng vẫn cần phải dốc hết toàn lực.
"Y thuật mạnh như thế, lại là người tập võ, xem ra chàng trai Diệp Tinh này lai lịch không đơn giản." Hoàng Thành Đống thở dài nói.
Nhưng trong mắt ông lại có chút vui mừng, cho dù Diệp Tinh không có lai lịch gì chỉ cần thủ đoạn tùy tiện chữa ung thư giai đoạn cuối này cũng đủ để cho bất kỳ gia tộc lớn nào điên cuồng kết giao.
Bọn họ tiếp xúc với Diệp Tinh, việc cần phải làm chính là qua lại với hắn, không thể là địch.
"Lần này Thiên Long mạo phạm Diệp Tinh, khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để cho nó gây chuyện tiếp, nhất định phải trông coi nó nghiêm ngặt." Hoàng Thành Đống lại nghĩ tới cháu trai lớn của mình, gọi điện nhanh chóng sắp xếp.
. . .
"Diệp tiên sinh, đã đến địa điểm anh yêu cầu rồi, không biết hai ngày sau tôi liên lạc với anh thế nào?" Hoàng Thiên Vũ cười nói.
"Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho anh." Diệp Tinh nói.
"Được." Lấy được câu trả lời, Hoàng Thiên Vũ mặt tươi cười, lái xe rời đi.
Thành phố Thượng Hải về đêm, từng tòa nhà cao cao toả ra ánh sáng năm màu chớp động, xe cộ qua lại không dứt, hiện lên cảnh tượng một toà đô thị phồn hoa.
Bên lề đường, Diệp Tinh nhìn cảnh sắc, nhưng trong lòng lại đang yên lặng nghĩ ngợi.
"Nửa năm trước khi ngày tận thế đen tối giáng xuống, trong buổi đấu giá của Hoa Hạ xuất hiện một bảo vậy có giá trên trời, bảo vật này tên Vô Danh, là một thanh kiếm chém sắt như chém bùn, niên đại tồn tại cụ thể thì không rõ, không cách nào kiểm tra ra, mà thanh kiếm này cuối cùng bán đấu giá 598 triệu, một cái giá trên trời!"
Trong lòng Diệp Tinh suy nghĩ: "Mà đấu giá được thanh kiếm này chính là Kiếm Hoàng, đệ nhất cường giả của thời kỳ tận thế đen tối!"
Ngày tận thế đen tối giáng xuống, từng vị cường giả nổi dậy, trưởng thành đến Vương Cảnh, trưởng thành đến Hoàng Cảnh, nhưng nổi bật nhất không thể nghi ngờ là những người đứng ở đỉnh cao.
Chiến Hoàng là một trong số đó, ông ta là đệ nhị cường giả của Hoa Hạ, xếp trước vị trí thứ năm trên toàn thế giới.
Mà đệ nhất cường giả Hoa Hạ là Kiếm Hoàng, ông ta tuyệt đối là đệ nhất cường giả của Trái Đất! Có tin đồn thậm chí ông ta đã vượt qua Hoàng Cảnh, đánh chết cường giả Hoàng Cảnh đơn giản như giết chết một con kiến.
Trong mắt Diệp Tinh lóe lên một chút ánh sáng: "Mà Kiếm Hoàng kia sử dụng binh khí chính là thanh trường kiếm Vô Danh mua được ở phòng đấu giá ngày đó!"
Thời kỳ tận thế đen tối, rất nhiều cường giả căn cứ vào tất cả những sự việc đã diễn ra mà suy đoán, Kiếm Hoàng có thể trở thành đệ nhất cường giả tuyệt đối như vậy, hơn 9 phần khả năng là bởi vì thanh trường kiếm kia.
Nhưng cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ lần đấu giá đó, bọn họ liền mất đi cơ hội đạt được trường kiếm Vô Danh!
Nhưng hiện tại Diệp Tinh sống lại một lần, mà khoảng cách thời gian từ giờ cho đến lúc trường kiếm đấu giá còn có một năm lẻ ba tháng.
"Chỉ trong một năm này tài sản của mình đạt sáu trăm triệu trở lên, mình sẽ có cơ hội đấu giá được thanh trường kiếm này!"
Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một chút ánh sáng khiếp người.
Trừ hắn, không ai biết thanh trường kiếm kia, cho dù Kiếm Hoàng sau này cũng không biết.
Thực tế, trước đây Diệp Tinh đã nghĩ qua về việc đoạt thanh trường kiếm, nhưng đây là hội đấu giá cao cấp nhất của Hoa Hạ, tiến vào bên trong không ai không phải nhà giàu cao cấp, muốn lấy ra 598 triệu, Diệp Tinh cho rằng tuyệt đối không thể nào.
Đoán chừng Hoa Hạ cũng không có nhiều nhà giàu tổng tàisản vượt qua 598 triệu.
Nhưng trước đó Hoàng Thiên Vũ gọi điện tới khiến hắn nghĩ ra một cách, trên người hắn có nhân sâm dược hiệu tám trăm năm, phối hợp linh lực có thể tùy ý chữa bệnh ung thư.
Chỉ cần hắn chữa khỏi cho Hoàng Thành Đống, sau đó dựa vào Hoàng Thành Đống tiến vào vòng tròn của đám nhà giàu cao, những gia tộc lớn kia khẳng định cũng có người mắc bệnh ung thư, vậy hắn có thể tiếp tục kiếm tiền.
Sau mấy lần chữa trị, hắn có thể tích lũy được tài sản mấy trăm triệu, sau đó hoàn toàn có thể áp dụng.
Sự tình xảy ra ở kiếp trước từng chuyện từng chuyên được hắn nhớ lại, trong lòng có một kế hoạch đang không ngừng hoàn thiện, nếu quả thật triển khai kế hoạch một cách hoàn mỹ, vậy hơn một năm sau chưa chắc không có được cơ hội đấu giá được thanh trường kiếm kia!
Chính vì vậy, hiện tại hắn mới đáp ứng Hoàng Thiên Vũ chữa trị cho ông nội anh ta, hơn nữa khiêu khích của Hoàng Thiên Long hắn cũng tạm thời nhịn xuống.
So với việc đạt được trường kiếm, những việc nhỏ nhặt này không đáng kể.
"Phù!"
Hít sâu một hơi, Diệp Tinh đem suy nghĩ trong lòng hoàn toàn thu liễm.
"Bây giờ nghĩ những cái kia còn quá sớm, ta hiện tại muốn làm chính là cố gắng nâng cao thực lực của mình, hơn nữa chữa khỏi cho Hoàng Thành Đống."
Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh nhanh chóng rời đi nơi này.
. . .
Rất nhanh đã tới ngày thứ hai, Diệp Tinh tới trường, giống như một sinh viên bình thường thành thật lên lớp.
"Này, các cậu nghe nói chưa, ngày hôm qua trong sân trường xuất hiện một người rất trâu bò, một tay bóp vỡ bóng rổ."
"Tôi biết, hơn nữa mấy người Trương Viễn còn bị đánh cho một trận đó."
"Diễn đàn trường hiện tại đã tràn ngập bình luận rồi, đáng tiếc lúc ấy xung quanh cũng không có bao nhiêu người, hơn nữa bọn họ đều bị kinh sợ, quên mất quay video."
"Cho dù nhớ tới quay video, ai dám tùy ý quay chứ? Không sợ ngưu nhân kia trực tiếp bóp vỡ điện thoại à?"
. . .
Rất nhiều bạn học đang bàn tán.
Diệp Tinh nghe mọi người bàn tán, nhưng trong lòng rất bình tĩnh.
"Này, Tiểu Ngư, cậu nghe nói gì chưa? Hôm qua Trương Viễn bị đánh." Trương Mộng tiến sát đến Lâm Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói.
Lâm Tiểu Ngư gật đầu một cái, tất nhiên cô biết chuyện này.
"Bọn họ bị đánh xong, có động tĩnh gì không?" Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút hỏi.
"Không, nghe nói Trương Viễn bị doạ sợ hoàn toàn, hiện tại còn không dám đến sân bóng rổ, thành thật ngồi trong phòng học." Trương Mộng cười hì hì nói.
Chương 44 Thú chiến
"Trước đó thấy Trương Viễn ở sân bóng rổ dáng vẻ ta đây vênh váo, đã sớm khó chịu, thật sự hy vọng người khác sẽ ra tay đánh anh ta một trận." Trương Mộng nắm quả đấm, dáng vẻ như một cô gái bạo lực.
Diệp Tinh im lặng nghe mấy người nói chuyện, ánh mắt nhìn vào sách giáo khoa, không có nói gì.
Trương Mộng lại không nghĩ rằng người trâu bò đánh Trương Viễn, bóp vỡ bóng rỗ đang ở trước mắt.
. . .
Cuộc sống học đường yên bình, mà buổi tối ngày thứ hai Diệp Tinh tiếp tục trị liệu Hoàng Thành Đống một lần.
Thời gian nháy mắt đã qua 8 ngày.
Hoàng Thành Đống đang nằm trên giường bệnh, Diệp Tinh ngồi bên cạnh, thông qua ngân châm hai tấc rót linh lực vào trong cơ thể Hoàng Thành Đống.
Qua một phút sau, Diệp Tinh rút châm dài ra.
"Được rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, tế bào ung thư bên trong cơ thể ông hẳn đã bị tiêu diệt toàn bộ." Kết thúc chữa trị, Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Làm phiền Diệp tiên sinh." Cho dù lấy sự khôn ngoan của Hoàng Thành Đống, lúc này mặt mày cũng không khỏi kích động.
Sau một phen kiểm tra, tất cả tế bào ung thư trong cơ thể Hoàng Thành Đống quả thật như lời Diệp Tinh nói, đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Nhưng vết thương trong cơ thể tiếp theo chỉ cần điều dưỡng là có thể từ từ khôi phục.
"Nếu không phải đích thân trải qua, tôi thật không tin ung thư giai đoạn có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy, Diệp tiên sinh thật sự là một kỳ nhân." Hoàng Thành Đống thở dài nói.
Ông ta và Diệp Tinh đang uống trà, trước mắt là bộ đồ pha trà cổ xưa, có một loại cảm giác thanh nhã.
Nói một lát, điện thoại Diệp Tinh reo lên.
10 triệu còn lại đã chuyển đến tài khoản của hắn. Đến đây, 50 triệu tiền chữa bệnh Diệp Tinh đã nhận được toàn bộ.
"Lần giao dịch này vui vẻ." Diệp Tinh mỉm cười nói.
"Giao dịch vui vẻ." Hoàng Thành Đống cũng cười nói, ánh mắt ông ta chuyển động một chút: "Diệp tiên sinh, trừ ung thư gan, cậu có thể trị liệu bệnh ung thư khác hay không?"
"Có thể." Diệp Tinh ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói.
Đạt được câu trả lời như chém đinh chặt sắt, sâu trong đáy mắt Hoàng Thành Đống rõ ràng thêm vẻ kích động, nói: "Như vậy không biết Diệp tiên sinh có thể chữa trị người khác không?”
Ánh mắt liếc Hoàng Thành Đống một cái, sự chú ý của Diệp Tinh lại chuyển về ly trà trong tay, thưởng thức một chút, nói: "Có thể trị, nhưng tiền chữa bệnh cũng không thấp. Nhân sâm trong tay tôi thế gian này hầu như đã không còn, muốn lại lấy thêm một gốc là chuyện không thể nào, nói cách khác dùng một lần thiếu một lần. Vậy nên, tiếp theo nếu muốn tôi ra tay, tiền chữa bệnh ít nhất 100 triệu! Nếu như bệnh tình nghiêm trọng, tiền chữa bệnh sẽ hơn 100 triệu."
"Đó là đương nhiên." Hoàng Thành Đống liền vội vàng gật đầu.
Nhân sâm trong tay Diệp Tinh đã năm trăm năm trở lên, nhân sâm như vậy có thể trên đời đều chẳng còn lại mấy cây.
Lúc này trong lòng ông tràn đầy vui sướng, nếu Diệp Tinh đồng ý, như vậy Hoàng gia bọn họ hoàn toàn có thể liên lạc với mấy cái gia tộc lớn khác có người thân mắc bệnh ung thư, đến lúc đó sẽ liên lạc lại Diệp Tinh.
Đây chính là một cơ hội tốt để kết giao với những nhà kia, đối với sự phát triển của Hoàng gia trăm lợi mà không một hại!
Dựa vào tiếp xúc của Hoàng Thiên Vũ vớ Diệp Tinh trước đây mà nói, Diệp Tinh rõ ràng không thích bại lộ mình, nói cách khác, bây giờ biết Diệp Tinh là thần y chỉ có Hoàng gia bọn họ!
"Được rồi, tôi còn có chút việc, cũng nên đi rồi. Nếu chữa trị đã hoàn toàn kết thúc, không có chuyện gì thì tôi cũng sẽ không tới nơi này nữa." Diệp Tinh đứng lên nói.
Hoàng Thành Đống gật đầu, cũng đứng lên nói: "Thiên Vũ, đưa tiễn Diệp tiên sinh."
. . .
Sau khi xuống xe, Diệp Tinh một thân một mình đi ở trên đường.
"Hoàng Thành Đống muốn lợi dụng mình kết giao những gia tộc lớn, tại sao mình lại không lợi dụng ông ta." Lúc này trong lòng hắn lặng yên suy nghĩ.
Trong tay hắn là một bụi nhân sâm nguyên chỉnh, chí ít có thể trị hơn mười người ung thư giai đoạn cuối.
Cho dù Hoàng Thành Đống không nói, hắn cũng sẽ chủ động nói ra.
Nhưng Hoàng Thành Đống có thể đưa một tập đoàn phát triển như vậy, không thể nào không nghĩ tới cơ duyên lớn có thể kết giao những gia tộc lớn kia, rất lớn có khả năng sẽ chủ động nói ra. Cứ vậy, Diệp Tinh liền chiếm một chút địa vị chủ động, như vậy đối với hắn cũng có chỗ tốt.
Đi trên đường, Diệp Tinh tới chợ chim thú, chở một ít vẹt về tiệm thú cưng.
Hắn sử dụng Linh Khởi Thuật, bắt đầu nhanh chóng mở linh trí của chúng. Một con vẹt đang ồn ào lập tức an tĩnh lại. Cuối cùng chỉ còn lại một con vẹt yến phụng màu trắng.
Tay phải hắn nắm lấy, một ít linh lực chậm rãi tiến vào trong cơ thể nhỏ bé của nó.
Vù. . .
Đến khi Linh Khởi Thuật thi triển xong, con vẹt yến phụng nhỏ này thân thể bỗng nhiên xuất hiện một ít biến hóa, Diệp Tinh rõ ràng cảm thấy linh lực từ không khí xung quanh bắt đầu không ngừng tiến vào trong cơ thể nhỏ bé của vẹt yến phụng này.
"Đây là?" Diệp Tinh giật mình, trong mắt bỗng nhiên hiện lên ánh cười vô cùng vui vẻ.
"Thú chiến, con vẹt yến phụng này vậy mà lại là thú chiến."
Hắn vẫn luôn muốn tìm được một con thú chiến, sau đó đưa cho Lâm Tiểu Ngư làm quà.
Vẹt yến phụng màu trắng dừng ở đầu vai Diệp Tinh, rất nhiều linh lực không ngừng tiến vào trong cơ thể nó, mãi tới hơn nửa tiếng sau mới dừng lại.
"Xem thực lực của con thú chiến này một chút!"
Tâm niệm Diệp Tinh vừa động, vẹt yến phụng dưới sự phân phó của hắn trực tiếp lao về phía hắn.
"Rầm!"
Mặc dù thân thể nhỏ, nhưng lại giống như một quả cầu sắt mật độ kinh người đánh tới, cho dù là lấy thực lực hiện tại của Diệp Tinh cũng có chút không chịu nổi, lui lại mấy bước.
"Mỗi một con thú chiến sau khi thức tỉnh thân thể cũng sẽ có được cường hóa, phần lớn tương đương với cường giả bán Luyện Thể, sức mạnh của con vẹt yến phụng màu trắng này hiện tại thậm chí không thấp hơn mình!" Diệp Tinh vui vẻ nói.
Hiện tại hắn Luyện Thể bước thứ ba còn chưa đạt tới một nửa.
Nếu lực lượng kinh khủng như này đụng vào một người bình thường, người nọ tuyệt đối không đỡ được.
"Sinh nhật Tiểu Ngư còn một tuần lễ, khoảng thời gian này phải huấn luyện con vẹt này thật tốt mới được.”
Cuối cùng cũng phát hiện một con thú chiến, trong lòng Diệp Tinh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Sau này có vẹt thú chiến đi theo Lâm Tiểu Ngư, hắn căn bản cũng không cần lo lắng sự an toàn của cô.
. . .
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Tinh đi tới trường học, hắn mua một ít đồ ăn sáng, dừng dưới ký túc của Lâm Tiểu Ngư.
"Người anh em, đến đưa bữa ăn sáng cho bạn gái à." Bên cạnh, một chàng trai hơi mập đeo kính cười hỏi.
Gật đầu một cái, Diệp Tinh hỏi: "Cậu cũng vậy sao?"
Chàng trai mập mạp đeo kính lại lắc đầu nói: "Không phải, tôi đang theo đuổi một nữ sinh, bây giờ là ngày thứ 50 đưa bữa ăn sáng, tôi tin tưởng qua một đoạn thời gian nữa, nữ sinh đó nhất định sẽ cảm động, sau đó tiếp nhận tôi."
Có vẻ như chàng trai nghĩ tới sau này, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
"Vậy chúc cậu thành công!" Diệp Tinh cười một tiếng, không có nói gì nhiều.
. . .
Bên trong ký túc xá nữ, Lâm Tiểu Ngư đang gọi điện với Diệp Tinh.
"Diệp Tinh, anh chờ em một chút, em mới dậy." Lâm Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng nói.
Cúp điện thoại, Lâm Tiểu Ngư bắt đầu đánh răng, rửa mặt.
"Tiểu Ngư, hôm nay thứ bảy, bạn trai Thạch Lỗi của tôi ngày hôm qua nói hôm nay hẹn mấy anh bạn, tôi đưa cậu đi làm quen một chút nhé? Mọi người cùng nhau đi chơi?" Hạ Lâm nhìn Lâm Tiểu Ngư, mỉm cười nói.
Tiếng của cô ta vừa dứt, phòng ngủ nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Lâm Tiểu Ngư nhìn Hạ Lâm, nhíu mày nói: "Chị Lâm, tôi có bạn trai."
Hạ Lâm đang trang điểm, cô ta không để tâm nói: "Có gì đâu? Quen biết thêm mấy anh bạn, mở rộng vòng giao thiệp của mình thôi, Diệp Tinh sẽ không hẹp hòi như vậy chứ, chuyện này cũng quản sao?"
"Cậu đi đi, tôi không có hứng thú." Lâm Tiểu Ngư trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.
Chương 45 Lo chuyện bao đồng
Hạ Lâm lại không buông tha, khuyên nhủ: "Tiểu Ngư, chúng ta là con gái không nên treo cổ trên một cái cây, hiện tại tình hình của Diệp Tinh thế nào cậu cũng biết, vốn dĩ cậu ta nghỉ học vì mẹ ung thư gan giai đoạn cuối, cậu cũng biết đây là bệnh nan y. Gia cảnh cậu ta vốn đã kém, cộng thêm mẹ như vậy, mà cậu ta còn không biết cố gắng, bọn tôi giới thiệu việc cho cậu ta mà cậu ta lại khinh thường, bạn trai như không đảm đương được gì đâu.”
Diệp Tinh đi học lại, liên quan tới nguyên nhân hắn nghỉ học không biết bị ai truyền ra, hiện tại rất nhiều người đều biết.
Thậm chí rất nhiều người bàn tán sau lưng hắn.
Nghe vậy, động tác trong tay Lâm Tiểu Ngư dừng lại, cô nhìn Hạ Lâm, bình tĩnh nói: "Vậy cậu hy vọng chúng tôi như thế nào? Theo ý cậu chính là chúng tôi nên chia?"
"Tôi. . ." mặc dù trong lòng Hạ Lâm nghĩ như vậy, nhưng không thể nói ra được, trong chốc lát có chút á khẩu không biết trả lời thế nào.
"Hạ Lâm, cậu không phải tôi, cậu không hiểu chuyện của tôi và Diệp Tinh, vậy mà vẫn đứng ở phía đạo đức muốn nhúng tay vào chuyện của tôi và Diệp Tinh sao."
Lâm Tiểu Ngư bình tĩnh nói: “ Chuyện như vậy tôi không muốn nghe đến nữa, là bạn cùng phòng, tôi cũng không muốn quan hệ của mọi người chuyển biến xấu đi."
Nói xong, Lâm Tiểu Ngư đi ra khỏi phòng.
Lúc nói những lời này, Hạ Lâm lại bị Lâm Tiểu Ngư chấn trụ đến mức không nói nên lời.
Bình thường Lâm Tiểu Ngư là một cô gái rất cởi mở, hoạt bát, trong mắt Hạ Lâm, cô chính là tiểu bạch thỏ ngây thơ, một chút tâm cơ cũng không có, ngu ngốc bị Diệp Tinh lừa gạt, không nghĩ tới dáng vẻ lạnh như băng vừa rồi khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Trong phòng ngủ im lặng mấy giây, bỗng nhiên Trương Mộng nói: "Hạ Lâm, cậu không nên nhúng tay vào chuyện của Tiểu Ngư và Diệp Tinh. Nói thế nào đi nữa, quan hệ của cậu ấy với Diệp Tinh cũng là chuyện riêng tư, không liên quan tới cậu
"Đúng, chúng ta không có quyền can dự vào chuyện riêng của Tiểu Ngư." Chu Lãnh Huyên cũng nói.
"Tôi làm tất cả cũng chỉ vì Tiểu Ngư thôi." Nghe vậy, Hạ Lâm phản bác: "Tình hình Diệp Tinh thế nào các cậu cũng biết, nhà nghèo, mẹ bệnh nặng, tương lai nếu không ngoài dự liệu chính là gánh rất nhiều nợ, các cậu cảm thấy Tiểu Ngư và cậu ta ở chung một chỗ sẽ hạnh phúc? Sau này hai người cùng nhau gánh nợ trên lưng rồi cùng nhua trả?”
Cô nói khiến Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên á khẩu không trả lời được, tình cảm, nói thế nào đi nữa cũng phải liên hệ với thực tế.
Muốn tình yêu hay là muốn tài phú, vấn đề này làm khó rất nhiều người.
"Các cậu xem, Giai Giai hiện tại đã rời giường được một tiếng, mỗi ngày cậu ấy dậy sớm đi làm thêm, thời gian nghỉ ngơi cũng chưa bao giờ lãng phí, mặc dù điều kiện sống của cậu ấy không tốt, nhưng cũng vì cuộc sống mà không ngừng phấn đấu, mà Diệp Tinh các cậu có thấy cậu ta phấn đấu không?"
"Tình hình trong nhà như vậy, còn có tâm tình đi học? Nếu là các cậu, các cậu sẽ chọn cậu ta?"
Hạ Lâm nhìn mấy người trong phòng, khóe miệng hơi nhếch lên, tự tin nói: "Hiện tại có thể Tiểu Ngư sẽ bực tức, nhưng sau này nhất định sẽ hiểu rõ bây giờ tôi làm vậy đều là vì tốt cho cô ấy, nhất định sẽ cảm kích tôi."
Cô ta cho rằng mình hoàn toàn nhìn thấu Diệp Tinh, theo cô ta thấy, cô ta có nghĩa vụ mang Lâm Tiểu Ngư rời khỏi cái hố lửa Diệp Tinh này.
Phòng ký túc hơiim lặng, mấy người cũng không nói lời nào, bầu không khí có chút lúng túng.
"Lâm Lâm, mấy người mà cậu nói, giới thiệu cho tôi làm quen một chút đi." Bỗng nhiên, Chu San cười hì hì nói: "Đên giờ tôi còn chưa có bạn trai đây."
"Mọi người chơi đi, tôi và Lãnh Huyên muốn đi dạo một vòng!" Trương Mộng lập tức nói, sau đó kéo Chu Lãnh Huyên đi ra phòng ngủ.
. . .
Dưới ký túc xá, Diệp Tinh đang chờ, Lâm Tiểu Ngư từ trên lầu đi xuống.
"Diệp Tinh." Cô thấy Diệp Tinh, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mặ tươi cười, bước nhỏ chạy tới.
"Hôm nay là thứ bảy đi đâu chơi nào?" Diệp Tinh đưa bữa ăn sáng trong tay tới cười nói.
"Chúng ta tới vườn bách thú Thượng Hải xem đi, em đã sớm muốn tới đó rồi." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, miệng há to cắn cái bánh bao trong tay.
Hai người chầm chậm đi trong vườn bách thú.
Lúc này cách đó không xa, có một cô gái đang xách bình nước nhìn bọn họ, xem mặt mũi lại là Chu Ngọc Đình.
"Lâm Tiểu Ngư, mặc dù cô tài giỏi hơn tôi, nhưng ánh mắt cũng không ra gì."
Chu Ngọc Đình nhìn bóng lưng hai người, trong lòng thầm nói.
Về chuyện Diệp Tinh nghỉ học không biết bị ai truyền ra, cô cũng biết.
Bạn trai cô Trương Viễn trước đây theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, thực tế cô vẫn luôn ghen tị, căm thù với Lâm Tiểu Ngư.
Nhưng hiện tại Lâm Tiểu Ngư lựa chọn Diệp Tinh, nhưng so với Trương Viễn bạn trai cô, kém hơn nhiều.
Cô ta lại không biết việc lúc trước Trương Viễn bị Diệp Tinh đánh, Trương Viễn cũng không có khả năng nói chuyện này với cô.
. . .
Một ngày thứ bảy, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đi chơi thật vui vẻ, sau đó Lâm Tiểu Ngư còn đi thăm ba mẹ Diệp Tinh.
Lúc này Diệp Kiến An, Lưu Mai đã quyết định rời khỏi Thượng Hải trở về quê nhà.
Bọn họ không quen biết người nơi này, muốn về quê nhà làm buôn bán nhỏ.
Lần này Diệp Tinh tự nhiên cũng không phản đối.
Mà ba mẹ dự định mở một tiệm bán quần áo nhỏ, bọn họ rất có hứng thú với việc bán quần áo.
Sau đó, Lâm Tiểu Ngư trở về trường học, mà Diệp Tinh đến tiệm thú cưng.
"Ông chủ." Bốn người đều ở trong tiệm thú cưng, thấy Diệp Tinh lập tức đi tới chào hỏi.
"Mọi người bạn đi." Diệp Tinh cười nói.
Kiểm tra một chút tình hình buôn bán trong tiệm, lúc này trong tiệm thú cưng hầu như chỉ còn vẹt.
Nhưng trong tiệm vẫn có một ít khách hàng, tổng mức tiêu thụ cũng không giảm đi bao nhiêu.
"Ông chủ." Đứng một lát, đến khi Diệp Tinh chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Triệu Nhã đi tiến lên.
"Sao vậy? Triệu Nhã?" Diệp Tinh nghi ngờ nói.
Triệu Nhã hai tay hơi khẩn trương đan chéo vào nhau, ngay sau đó sắc mặt ửng đỏ nói: "Ông chủ, một lát nữa là tan việc rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được tiền lương cao như vậy, vậy nên muốn mời anh ăn cơm."
Diệp Tinh sững sốt một chút, cười nói: " Xin lỗi, tôi còn có chút chuyện."
Hắn nói xong, Triệu Nhã sắc mặt lại càng đỏ bừng, dáng vẻ rất lúng túng, tạm thời không biết nói cái gì cho phải.
"Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Thấy vậy, Lý Thiến bỗng nhiên đi ra cười nói.
Nghe vậy, Triệu Nhã nhất thời như được đại xá, cảm kích liếc nhìn Lý Thiến.
Vừa rồi cô cũng không biết phải nói gì.
"Ông chủ thật là đầu gỗ, Tiểu Nhã cũng đã chủ động như vậy, ông chủ còn từ chối." Lý Hân đi tới trước mặt Triệu Nhã, nhỏ giọng nói.
"Có thể ông chủ thật sự có việc.” Triệu Nhã lắc đầu nói.
Bị Diệp Tinh từ chối, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mác.
Trước cửa tiệm, Diệp Tinh nghe Lý Thiến báo cáo một chút tình hình gần đây của tiệm, sau đó trực tiếp rời đi.
Mà lúc này Diệp Tinh không nhìn thấy, ở bên kia đường của tiệm sủng vật, lại có một nữ sinh khiếp sợ nhìn nơi này.
Xem mặt mũi chính là Chu Ngọc Đình.
Hôm nay là thứ bảy, Chu Ngọc Đình vốn muốn cùng Trương Viễn hẹn hò, nhưng Trương Viễn nói bản thân có việc, cô chỉ có thể một mình đi lang thang xung quanh, trong lúc vô tình liền đến nơi này.
Đang muốn rời đi, nhưng bỗng nhiên nàng ở phía xa trong tiệm thú cưng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Diệp Tinh? Sao cậu ta lại ở bên trong tiệm thú cưng?" mặt Chu Ngọc Đình đầy vẻ nghi hoặc.
Bình luận facebook