• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (1 Viewer)

  • Chương 236-240

Chương 236 Sự đe dọa của Khương Lâm 2

Sau khi sắp xếp xong cho ba mẹ, Diệp Tinh lại trở về Tô Châu, lại nói lại chuyện đó cho Diệp Tinh một lần nữa, đồng thời cũng thể hiện năng lực của bản thân.

Cả quá trình Lâm Tiểu Ngư đều khiếp sợ không thôi.

Vậy mà Diệp Tinh có thể khống chế lửa giống như người siêu năng lực trên TV.

Bỗng nhiên, Lâm Tiểu Ngư nhớ lại một việc, vội vàng nói: “Diệp Tinh, giấc mơ mà anh nói đó chính là nguy hiểm mà hai năm sau sẽ gặp phải.”

“Ừm, mối nguy hiểm này luôn là điều mà anh lo lắng.” Diệp Tinh gật đầu.

Mặt Lâm Tiểu Ngư đầy vẻ cẩn trọng, nói: “Em sẽ bảo ba mẹ và một số thân thích khác tới tiểu khu Thư Hương.”

...

Sau khi người nhà mình và người nhà Lâm Tiểu Ngư đều tới Tây An, trong lòng Diệp Tinh cũng thở phào một hơi.

Kiếp trước chỉ có một số ít thành phố vì các loại nguyên nhân gì đó mới không chịu sự tấn công của dị thú trong thời kỳ tận thế đen tối, còn giữ được nguyên vẹn trật tự, Tây An là một trong những nơi ổn định nhất.

Cả thành phố Tây An cơ bản không có ai bị thương, cho dù có cũng cực kì ít, vậy nên rất nhiều người lựa chọn trốn chạy tới Tây An.

Chính vì như vậy, Diệp Tinh mới yên tâm để người nhà ở đây, càng không cần nói còn có rất nhiều bảo vệ.

Sau khi sắp xếp xong những việc này, Diệp Tinh nhớ tới Khương Lâm ở Bắc Kinh.

Trước đó Diệp Tinh tới cục cảnh sát tự mình thẩm vấn kẻ đã ra tay với mẹ hắn, kết quả người đó nói ra hết sự thật dưới linh lực của Diệp Tinh, có người đã phân phó bà ta làm như vậy.

Người này là Khương Lâm không còn gì phải nghi ngờ.

Chuyện này Diệp Tinh tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.

“Khương Lâm là người của tập đoàn Khương thị, xác suất xuất hiện ở nơi này rất lớn, mình ở đây đợi anh ta năm ngày. Nếu năm ngày sau anh ta không xuất hiện, mình sẽ trực tiếp rời đi.”

Diệp Tinh đợi ở một nơi, trong lòng thầm nghĩ.

Muốn tìm một người không biết thực sự rất khó, hắn cũng không biết rốt cuộc Khương Lâm ở đâu.

Thời kỳ tận thế đen tối đã tới gần, Diệp Tinh chỉ cho mình thời gian năm ngày, năm ngày sau, hắn lập tức rời khỏi Bắc Kinh, bắt đầu chuẩn bị những thứ cuối cùng.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

“Vẫn chưa phát hiện tung tích?” Diệp Tinh nhíu mày, đợi trong một phòng khách sạn, nhìn tòa nhà tập đoàn Khương thị phía xa.

Hiện tại, chỉ còn một tháng nữa là tới ngày tận thế đen tối, tới lúc đó tất cả sẽ xảy ra biến hóa, tập đoàn Khương thị và các xí nghiệp chục tỷ khác cũng sẽ sụp đổ.

“Diệp Tinh, cậu đợi ở đây mấy ngày rồi đúng không? Thế nào, còn muốn đợi mấy tháng, mấy năm?” Đúng lúc Diệp Tinh đang suy nghĩ, bỗng nhiên một tiếng nói vang lên.

“Khương Lâm!” nghe thấy tiếng nói này, mặt Diệp Tinh biến sắc, nhìn về một phía.

Nơi đó, có một chàng trai đi tới, bên cạnh chàng trai còn có mấy người bảo vệ.

Sắc mặt Diệp Tinh có chút khó coi, hắn đợi Khương Lâm xuất hiện, không ngờ Khương Lâm đã phát hiện ra hắn.

“Diệp Tinh, sau khi tạm biệt tại hội đấu giá lần trước, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, nhàn nhạt nói.

Diệp Tinh không ra tay, ai biết được rốt cuộc xung quanh có gì, hắn nhìn lại Khương Lâm, trầm giọng nói: “Khương Lâm, vậy mà cậu lại xuất hiện ở đây?”

“Haha, Diệp Tinh, từ khi cậu ngồi máy bay tới Bắc Kinh, tôi đã phát hiện ra rồi, nhất cử nhất động đều trong sự giám sát của tôi, nơi này là địa bàn của tôi, cậu cho rằng cậu có thể nhấc lên con sóng lớn thế nào ở nơi này?” Trên mặt Khương Lâm mang theo vẻ tự tin.

“Vậy cậu cho rằng những người kia có thể làm gì được tôi?” sắc mặt Diệp Tinh lạnh như băng, nhìn mấy người bên cạnh Khương Lâm.

Khương Lâm nhận thức được rất sâu sắc, gật đầu nói: “Diệp Tinh, cậu đánh nhau rất tốt, sau khi nuốt ba quả Hồng Quả đoán chừng thực lực của cậu đã đạt tới mức kinh người, những người này của tôi tất nhiên không ngăn được cậu. Nhưng, khu vực xung quanh đâu đâu cũng có camera, nếu như tôi chịu một chút thương tổn, cậu biết thứ gì chờ đợi cậu không!”

Nghe vậy, Diệp Tinh nhíu mày.

Đối phó Khương Lâm rất dễ dàng, nhưng nếu thật sự muốn ra tay, dựa vào năng lực của Khương gia, thứ mà họ có là cách đối phó với hắn, phương pháp đơn giản nhất là bắt hắn ném vào đông cảnh sát.

Hiện giờ cách ngày tận thế càng lúc càng gần, Diệp Tinh tuyệt đối không để mình phạm phải sai lầm này.

Diệp Tinh biết, chuyến này mình tới đây là tốn công vô ích.

Hắn bình tĩnh, nhìn Khương Lâm nói: “Khương Lâm, hi vọng cậu có thể luôn không sợ hãi điều gì như vậy.”

“Tất nhiên tôi không có gì phải sợ hãi. Diệp Tinh, cậu vĩnh viễn không tưởng tượng được năng lực của Khương gia chúng tôi, muốn đối phó tôi, hi vọng đừng kéo người nhà cậu vào.” Khương Lâm cười nhẹ nói.

Trong lời nói của anh ta mang theo một tia uy hiếp.

Hắn cũng không phí lời nữa, quay người trực tiếp rời đi.

Ba phút sau khi Diệp Tinh rời đi, một bóng người từ trong căn phòng phía sau Khương Lâm bước ra.

“Anh” Khương Lâm nhìn thấy bóng người đó vội vàng gọi: “Anh nói không sai, vậy mà Diệp Tinh lại tới Bắc Kinh thật, còn muốn đối phó em.”

Trong lòng anh ta có chút sợ hãi.

Trước khi Diệp Tinh dùng Hồng Quả thực lực đã vượt qua Hoàng Viêm, Tần Nhược Hi, giờ lại dùng ba viên Hồng Quả, vậy thì một ngọn núi nhỏ cũng sẽ bị Diệp Tinh một quyền đánh vỡ, thật sự ra tay với anh ta, đoán chừng chỉ một chiêu đã có thế đánh vỡ hết lục phủ ngũ tạng của anh ta.

Thật ra anh ta không để ý tới Diệp Tinh, người phát hiện ra tung tích Diệp Tinh là anh trai anh ta.
Chương 237 Đột phá! Hoàng Cảnh!

“HỪ! Khương Lâm, gan em ngày càng lớn rồi đó, chèn ép Diệp Tinh thì chèn ép Diệp Tinh, còn chèn ép cả người nhà Diệp Tinh, thậm chí còn cho người ra tay, thật sự ép Diệp Tinh nổi giận, em cho rằng Diệp Tinh sẽ không lựa chọn ngọc nát đá tan sao?” Khương Hằng trầm giọng nói.

Khương Lâm không dám nói nhiều, anh ta ở bên ngoài ngang ngược thành tính, nhưng trước mặt anh trai mình lại rất thành thật, thậm chí có một sự sợ hãi từ trời sinh đối với Khương Hằng.

“Được rồi, chuyện này dừng ở đây! Em ngoan ngoãn ở Bắc Kinh đi, đâu cũng không được đi, đề phòng Diệp Tinh lại ra tay.” Khương Hằng trầm giọng nói.

“Mặc dù Bắc Kinh là địa bàn của chúng ta, có thể nhanh chóng phát hiện ra hành tung của Diệp Tinh, nhưng cũng có những nói không thể giám sát được. Có một số người đi săn mà thứ họ không thiếu nhất chính là sự nhẫn nại. Nếu không có chứng cứ, cho dù em xảy ra chuyện, Diệp Tinh cũng sẽ không phải nhận bất kỳ sự trừng phạt nào.”

“Anh, em biết rồi.” Khương Lâm vội vàng gật đầu.

Trên máy bay bay về Thượng Hải, mặt Diệp Tinh hơi trầm xuống.

Nếu đối phó với Khương Lâm, hắn có thể nắm chắc, từ từ chờ đợi sớm muộn cũng sẽ có cơ hội, nhưng một khi Khương Lâm xảy ra chuyện, đối tượng hoài nghi đầu tiên của Khương gia chính là hắn.

Đến lúc đó sẽ có rất nhiều biến cố xảy ra.

Cho dù hắn không sợ đạn bom, nhưng chẳng nhẽ lại đi đối đầu lại những thứ này? Cho dù có thể chống lại, nhưng ba mẹ hắn thì không thể.

“Sau khi về sẽ an tâm ở lại Thượng Hải, toàn tâm toàn ý nâng cao thực lực tới Hoàng Cảnh!” Thu lại cảm xúc trong lòng, Diệp Tinh không nghĩ ngợi nữa.

Thời gian tiếp tục trôi qua, càng lúc càng gần thời gian ngày tận thế đen tối giáng xuống.

Hai mươi lăm ngày, hai mươi hai ngày, mười chín ngày.

Trong phòng, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân, vận chuyển Tinh Hỏa Quyết, thôi động bí thuật Nguyên Thôn.

Linh lực nồng đậm của kiếm Sinh Mệnh không ngừng truyền vào trong cơ thể hắn.

Dao động cực nóng bên trên hạt giống linh lực từ từ tăng lên, đợi đạt tới một trình độ nhất định, dao động bên trên bỗng nhiên không tăng thêm nữa, linh lực mà hạt giống linh lực hấp thụ cũng tàn ra ngoài, không thể hấp thụ.

“Đạt tới đỉnh phong Vương Cảnh rồi!” Cảm nhận biến hóa của hạt giống linh lực, trong mắt Diệp Tinh lộ ra một tia vui vẻ.

Hấp thụ nhiều linh lực như vậy, trong thời gian nửa năm thực lực của hắn từ sơ kì của Vương cảnh đạt tới đỉnh phong của Vương Cảnh!

“Bây giờ bắt đầu đột phá Hoàng Cảnh!”

Diệp Tinh hít sâu một hơi, ý thức tiếp xúc với hạt giống linh lực.

Lúc này hạt giống linh lực gần như đnag bị hỏa diễm bao quanh.

“Tinh Hỏa Quyết!” Diệp Tinh tiếp tục hấp thụ linh lực, chỉ có điều trước đây hấp thụ linh lực đều đi qua hạt giống linh lực, hiện giờ lại trực tiếp kết hợp với Tinh Hỏa Quyết.

“Oành!” “Oành!”

Theo sự hấp thụ, sự dao động của ngọn lửa càng lúc càng lớn, không ngừng xoay quanh hạt giống linh lực.

Nếu trước đây hấp thụ như vậy, chắc chắn sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho cơ thể, nhưng giờ đây không cần lo lắng nữa.

Một phút, hai phút, năm phút.

Hạt giống linh lực dưới linh lực hỏa diễn ngày càng khủng bố, bên trên thậm chí còn xuất hiện một vết nứt.

Trước đây tu luyện, đều tu luyện thông qua hạt giống linh lực, nhưng sau khi từ Vương Cảnh lên Hoàng Cảnh, thì cần phải phá vỡ hạt giống linh lực, phá vỡ sự trói buộc của cơ thể.

“Răng rắc!”

Ngọn lửa không ngừng lớn lên, vết nứt trên hạt giống linh lực ngày càng nhiều, có điều những vết nứt này lại thông qua một màng mỏng kỳ lạ liên kết lại.

Trong màng mỏng đó hạt giống linh lực vỡ nát, sau đó biến thành rất nhiều mảnh nhỏ, rồi từ từ nóng chảy, dường như biến thành một chất lỏng.

Mãi nửa tiếng sau, hạt giống linh lực hoàn toàn biến thành thể lỏng, cuối cùng chỉ còn lại một màng mỏng kỳ lạ đang ngăn chặn.

“Có thể phá vỡ bình cảnh rồi!”

Diệp Tinh hít sâu một hơi.

Nếu không phá vỡ, hạt giống linh lực sẽ nhanh chóng ngưng tụ lại dáng vẻ ban đầu.

Một ngọn lửa không ngừng tấn công, đánh vào đó mười mấy lần, lớp màng mỏng kỳ lạ đó không chịu được, phía trên cũng dần dần xuất hiện vết nứt.

“Oành!”

Nháy mắt, cả lớp màng mỏng đó vỡ ra, một ngọn lửa nhanh chóng bao quanh.

“Xèo xèo xèo!”

Sau đó ngọn lửa giống như biến thành một ngọn lửa chất lỏng, từ phía tim Diệp Tinh, khuếch tán ra xung quanh.

Lúc tiếp xúc với các bộ phận trên cơ thể Diệp Tinh, thân thể Diệp Tinh nhanh chóng xảy ra biến hóa!

Lục phủ ngũ tạng, xương cốt, kinh mạch, huyết dịch, da thịt vân vân,... cả cơ thể đang thay đổi một cách kịch liệt.

Nhất là huyết dịch, lúc này huyết dịch cả người Diệp Tinh đang sôi trào, tế bào hoạt tính không ngừng tăng lên, chảy khắp cơ thể.

Đây là thân thể lột xác!

Hoàng Cảnh, cho tới lúc Diệp Tinh tử vong trong thời kỳ tận thế đen tối, số lượng trên thế giới có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thực lực mạnh hơn cường giả Vương cảnh, hoàn toàn mà khác biệt trên trời dưới đất.

Đây là sự lột xác của bản chất sinh mệnh, có các loại phương pháp rất khó tin!

Cả một quá trình lột xác rất nhanh, khoảng một phút đã dừng lại.

Diệp Tinh đứng dậy, duỗi người.

“Răng rắc!”
Chương 238 Đột phá! Hoàng Cảnh! 2

Lập tức, cơ thể hắn truyền tới một âm thanh trong trẻo.

Tay phải nắm chặt, có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố, sức mạnh này, Diệp Tinh cảm thấy mình có thể nhấc được cả một ngọn núi lên.

Hiện giờ cơ thể hắn đã đạt tới một bước khó tin, thân thể vừa lột xác, càng thêm vô cùng mạnh mẽ.

Cho dù va chạm với một con tàu đang chạy trên đường ray, Diệp Tinh cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào, đạn cũng không thể bắn xuyên qua hắn.

Đứng trong phòng, tâm niệm của Diệp Tinh động một cái. Vậy mà cơ thể hắn có thể nhẹ nhàng bay lên.

Vù!

Nháy mắt, Diệp Tinh bay ra khỏi phòng, một giây sau lại bay trở lại.

Lúc còn ở Vương cảnh, thông qua không chế linh lực có thể khiến cho vật tạm thời bay trên không trung, nhưng rất phí lực.

Nhưng sau khi đạt tới Hoàng Cảnh, có thể dễ dàng bay lên.

Bay trên không trung, đây là bản lĩnh mà Lục Địa Thần Tiên mới có, cũng là dấu hiệu của cường giả Hoàng Cảnh!

“Cuối cùng cũng đột phá Hoàng Cảnh rồi!”

Trên mặt Diệp Tinh tràn ngập vẻ vui mừng.

Từ lúc sống lại tới giờ đã gần hai năm, cuối cùng hắn đã đạt tới được bước này!

Thực tế đột phá tới Hoàng Cảnh rất khó, có điều kiếp trước Diệp Tinh đã đột phá một lần, vậy nên dễ dàng thành công.

“Bảo vật tám cây trụ đen khổng lồ, một trụ trong đó là của mình!” Diệp Tinh nhìn ngoại ô phía Đông thành phố Thượng Hải, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Một phần tám bảo vật trên thế giới rốt cuộc nhiều bao nhiêu, Diệp Tinh căn bản khó mà tưởng tượng ra!

Uỳnh!

Đúng lúc Diệp Tinh đang kích động, lúc này biển khơi trong đầu hắn dường như đang bốc lên cuồn cuộn, sau đó sâu dưới đáy biển xuất hiện một dòng khí màu xám đang không ngừng xoay tròn, trong một thời gian ngắn đã tăng lên rất nhiều, thậm chí hình thành một vòng xoáy màu xám lớn bằng hạt đậu.

“Lại tăng thêm rồi!” Diệp Tinh cảm nhận khí lưu màu xám trong đầu mình.

Lần trước lúc hắn đột phá Vương Cảnh, khí lưu màu xám kỳ dị đã tăng gấp năm lần, giờ đây đại khái tăng lên mười lần!

Sau khi tăng mạnh, thời gian sau đó cũng dần dần tăng lên.

“Rốt cuộc có tác dụng gì?”

Diệp Tinh nhíu mày, cho tới hiện tại, chưa có thứ gì khiến khí lưu màu xám sinh ra dị động.

Nghĩ một chút, Diệp Tinh cũng không nghĩ thêm nữa.

“Thành công đột phá Hoàng Cảnh, xem xem không gian trong nhẫn không gian của mình lớn thế nào?”

Diệp Tinh nhìn nhẫn không gian trên tay.

Trong lòng nghĩ, tâm niềm của Diệp Tinh động một cái, ý thức tiến vào trong nhẫn không gian.

Nháy mắt, một không gian khổng lồ diện tích khoảng ba trăm mét vuông, cao khoảng năm mét xuất hiện trước mặt Diệp Tinh.

Mới đầu lúc Diệp Tinh lấy được tinh thạch không gian này, diện tích không gian chỉ rộng một trăm mét vuông, cao năm mét.

Có điều thực lực của Diệp Tinh trở nên mạnh mẽ, Không gian lại được mở rộng ra.

“Tiếp tục mở rộng!” Diệp Tinh thúc động linh lực hỏa diễm.

Chỉ có đạt tới Hoàng cảnh, mới có thể khiến không gian trong tinh thạch mở rộng tới mức lớn nhất.

Dưới linh lực hỏa diễm, không gian trong tinh thạch nhanh chóng tăng lên, thời gian mười giây ngắn ngủi đã kết thúc mở rộng.

“Đây.” Diệp Tinh nhìn không gian, trong mắt lập tức lộ ra vui mừng.

Diện tích không gian trong nhẫn không gian đã lên tớ một nghìn mét vuông, cao khoảng hai mươi mét, tổng không gian thậm chí đạt tới hai vạn mét khối!

“Vậy mà lại lớn như vậy!” Trên mặt Diệp Tinh lộ ra nụ cười.

Kiếp trước có được một chiếc nhẫn không gian diện tích mơi chỉ năm trăm mét, kém không gian hiện tại bốn mươi lần!

So sánh một chút, nhẫn không gian hiện tại của Diệp Tinh phải bằng mất chục chiếc nhẫn không gian của Diệp Tinh kiếp trước cộng lại.

Trong lòng Diệp Tinh vui mừng, chiếc nhẫn không gian này chắc chắn là vô giá.

Nhìn thời gian trong điện thoại trên tay, Diệp Tinh hít sâu một hơi.

Cho dù đạt tới Hoàng cảnh, trong lòng hắn vẫn có một cảm giác gấp gáp.

Rời khỏi phòng, Diệp Tinh trực tiếp lái xe rời đi, hắn tới ngoại ô phía đông thành phố Thượng Hải.

Điều kiện ở đây không được xem là tốt, xung quanh đều không có phòng, nhưng nơi này lại có bảy nhà xưởng lớn.

Những nhà xưởng này chỉ xây dựng bên ngoài, còn có tường xi măng, chưa kịp quét vôi, cả nhà xưởng đóng chặt cửa lớn, ngoài nhà xưởng chỉ có một chút xi măng, vừa nhìn liền biết nhà xưởng này không được xây chắc chắn.

“Ông chủ!” cửa lớn mở ra, sau đó mấy người bước ra, là mấy người Thư Lạc Y, Vương Tam Đại, Tần Phong, Dương Thu, Lân Pha.

Thư Lạc Y vẫn luôn phụ trách việc xây dựng thi công công xưởng, Vương Tam Đại là người sau này Diệp Tinh tuyển tơi làm việc, mà ba người Tần Phong, Dương Thu, Lân Pha đều là người từ Tây An tới, muốn học một số thứ từ Diệp Tinh mà bọn họ cho là siêu năng lực.

Bước vào công xưởng, theo lí mà nói bên trong chắc hẳn không có đồ gì khác giống như một công xưởng vẫn chưa được xây dựng xong, nhưng căn bản lại không phải.

Trong phòng xếp chồng chất rất nhiều đồ.

Phần lớn trong đó là lương thực, nhiều nhất là các loại thức ăn như gạo và thịt, số thịt đó đều được chế biến thành thịt khô hoặc là đóng hộp, dù sao nếu những thứ này là đồ tươi sống, để thời gian dài chắc chắn sẽ thối rữa.

Trừ lương thực ra, còn có rất nhiều nước đóng chai, trong ngày tận thế đen tối, rất nhiều nguồn nước đều bị ô nhiễm, cho dù có nguồn nước sạch nhưng bên cạnh đó có dị thú chiếm giữ, trong ngày tận thế, nước sạch chắc chắn là một tài nguyên khan hiếm.
Chương 239 Ba ngày cuối cùng

Rất nhiều người bởi vì uống nước bẩn nên khiến cho cơ thể ngày càng yếu.

Ngoài ra còn có thuốc các loại, như là thuốc cảm vân vân,... tới ngày tận thế đen tối, muốn lấy được những thứ này là rất khó.

Ngoài nước và thức ăn ra, thuốc là quan trọng nhất.

Ngoài những thứ này ra, còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày như muối, đường, bật lửa vân vân,... thậm chí còn có cả máy phát điện, dầu, vân vân,... phàm là thứ Diệp Tinh nghĩ tới, đều mua về một lượng lớn.

Không chỉ nơi này, còn có những căn phòng khác cũng được chất đầy đồ.

Những đồ này cộng lại, cho dù Diệp Tinh cộng với người nhà mình sống ở đây cách ly hoàn toàn với cuộc sống bên ngoài, có thể kiên trì được ít nhất mười năm!

“Người nhà mọi người đã sắp xếp ổn thỏa chưa?” Diệp Tinh nhìn mấy người, hỏi.

Năm người Thư Lạc Y, Vương Tam Đại, Tần Phong, Dương Thu, Lân Pha này, nếu không xuất hiện điều gì ngoài ý muốn đều là những cường giả Hoàng cảnh trong ngày tận thế, Diệp Tinh tất nhiên phải lôi kéo.

“Ông chủ, đã sắp xếp xong hết rồi.” Thư Lạc Y gật đầu.

“Tam Đại, anh thì sao?” Diệp Tinh hỏi.

Vương Tam đại lớn lên ở cô nhi viện, để tâm nhất chính là những đứa trẻ ở cô nhi viện đó.

Những người khác sắp xếp đơn giản, nhưng những đứa bé đó di chuyển có chút khó khăn.

“Bọn nhóc Tiểu Nam, Nhất Nhất đã vào tiểu khu Thư Hương tại Tây An cả rồi, hơn nữa có người chăm sóc.” Vương Tam Đại gật đầu.

Còn về ba người Tần Phong, Dương Thu, Lân Pha, người nhà bọn họ vốn ở Tây An, không cần di chuyển.

“Ông chủ, cậu nói mười mấy ngày nữa, thế giới sẽ chìm vào ngày tận thế đen tối, chúng tôi cảm thấy có chút khó tin.” Thư Lạc Y nhìn Diệp Tinh, không nhịn được nói.

Mặt Diệp Tinh bình tĩnh, nói: “Mười mấy ngày rất nhanh sẽ trôi qua, đến lúc đó mọi người sẽ biết.”

Nhân phẩm của năm người trước mặt đều rất tốt, trong ngày tận thế đen tối, một số người có thực lực mạnh mẽ, cảm xúc tiêu cực trong lòng sẽ tăng lên, không ngừng phóng thích ra ngoài, trở nên tham lam, tàn bạo.

Nhưng năm người trước mặt này cho dù là trong ngày tận thế đen tối vẫn nhận được sự tôn kính của mọi người.

Nếu Diệp Tinh thật sự gặp phải cường giả Hoàng Cảnh danh tiếng không tốt của kiếp trước, hắn cũng sẽ không quản những người đó.

“Tin tức này các anh nhất định phải giữ bí mật, nếu truyền ra ngoài, rất có thể chúng ta sẽ bị bắt lại vì lan truyền tin đồn thất thiệt, hậu quả các anh biết đấy.” Diệp Tinh trầm giọng nói.

“Ông chủ, chúng tôi biết rồi.”

Mấy người Thư Lạc Y nghiêm túc gật đầu.

Bọn họ có thể vùng lên trong ngày tận thế đen tối, sẽ không phải kẻ ngốc.

Bọn họ cũng chỉ có thể sắp xếp người nhà mình ở Tây an, không giúp được những người khác.

Cho dù là người nhà bọn họ, bọn họ cũng phải tìm lý do khác để bọn họ tới Tây An một thời gian.

Xem xét dự trữ của các phòng, Diệp Tinh không thu lại.

Cho dù không gian rộng hai vạn mét khối của hắn cũng không cất hết được nhiều đồ như vậy.

“Hiện giờ không gian của mình chỉ có thể để nhiều thêm một chút rau dưa, thịt tươi mà thôi.” Trong lòng Diệp Tinh thầm nghĩ.

Trong ngày tận thế, muốn ăn một miếng rau tươi rất khó, trong nhẫn không gian, thức ăn cũng sẽ không bị biến chất.

...

Thời gian vẫn tiếp tục trôi chảy, ánh mặt trời mùa hạ nóng bức vẫn chiếu xuống, người dưới ánh mặt trời mồ hôi nhễ nhại, nhất là ở những thành phố lớn, đường cái nóng tới mức có thể luộc chín trứng, đi chân không trên đường sẽ bị bỏng.

Điều này khiến mọi người than thở hiệu ứng nhà kính hiện giờ ngày càng nghiêm trọng, mùa hè càng gày càng nóng.

Chính vào khoảng thời gian trôi chảy này, thời gian lặng lẽ tới tháng chín.

...

Đầu tháng chín, đại học Thượng Hải khai giảng, trong kí túc, mấy người Lâm Tiểu Ngư, Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng một lần nữa tụ lại.

“Cái chị em, nhớ chết tôi rồi.” Trương Mộng nhìn mấy người, nhanh chân chạy lên trước ôm.

“Ấy ấy, ôm thì ôm, đừng có mà động tay động chân.” Hạ Lâm cười duyên, dùng tay đẩy móng vuốt của Trương Mộng ra.

Bên cạnh, Chu San cười nói: “Hai tháng nghỉ hè đã qua, tối nay chúng ta đi ăn một bữa đi.”

“Được!”

“Lúc tôi ở nhà vô cùng nhớ nhung mấy quán ăn trước cổng trường, hôm nay phải ăn một bữa ra trò!”

...

Mấy người khác nhanh chóng phụ họa.

Lúc này Lâm Tiểu Ngư lại không có vẻ gì là vui mừng, cô nhìn năm người bạn cùng phòng của mình, nghiêm túc nói: “Lãnh Huyên, Mộng Mộng.... giờ tôi nói với các cậu một việc, các cậu tuyệt đối đừng nói ra ngoài.”

Lúc này chỉ còn cách ngày tận thế đen tối ba ngày cuối cùng!

“Tiểu Ngư, có chuyện gì thế?” Thấy dáng vẻ Lâm Tiểu Ngư nghiêm túc như vậy, Trương Mộng tò mò hỏi.

Hạ Lâm cũng tiến lại, cười nói: ”Tiểu Ngư, có bí mật gì? Chúng tôi chắc chắn sẽ không nói ra.”

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Lâm Tiểu Ngư nghiêm túc như vậy.

Lâm Tiểu Ngư nhìn bạn cùng phòng của mình, nói: “Ba ngày sau, thế giới này sẽ thay đổi, cả địa cầu sẽ chìm vào bóng tối, đến lúc đó Thượng Hải sẽ nguy hiểm, Tây An khá an toàn, các cậu có thể tới đó.”

Mấy người Trương Mộng nhìn nhau, sau đó Chu San nghi ngờ h ỏi: “Tiểu Ngư, có phải cậu xem phim thảm họa gì không, còn chưa bước được ra khỏi thế giới đó?”

“Không có, hiện giờ tôi rất tỉnh táo.” Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư ngưng trọng nói: “Lần này tôi về kí túc không đem theo đồ, chính là chuẩn bị lát nữa sẽ rời đi.”
Chương 240 Cơ hội cho mỗi người.

“Tiểu Ngư, truyện cười này của cậu không buồn cười chút nào.” Hạ Lâm cưới nói: “Một hai năm nay trên mạnh có rất nhiều người nói tới thế giới tận thế, mọi người điên cuồng tích trữ lương thực, cuối cùng không phải là sợ bóng sợ gió một phen à, ngày tận thế mà người Maya tiên tri còn không đến, ai lại có năng lực mạnh như vậy, có thể tiên tri ba ngày sau là ngày tận thế?”

Cô ta cho rằng Lâm Tiểu Ngư đang nói đùa, cho dù không phải nói đùa, cũng là bị ai đó lừa rồi.

Cô ta căn bản không tin có tận thế.

Thực ra điều này rất bình thường, giống như đang yên ổn ở trong kí túc xá, hoặc đang yên ổn trong nhà, bỗng nhiên một người bạn cùng phòng hoặc một người bạn nói ba ngày sau chính là ngày tận thế, mau chóng bỏ mọi chuyện trong tay xuống chạy trốn đi, đoán chừng những người khác sẽ tưởng cô ta là kẻ điên.

Giống như diễn trên phim vậy, cho dù thảm họa xảy ra, cũng sẽ có một số dấu hiệu đặc biệt, nhưng mùa hè này nắng nóng muốn chết, ai mà tin mặt trời tự dưng biến mất chứ?

Lâm Tiểu Ngư nhìn mấy người bạn cùng phòng, nghiêm túc nói: “Tôi nói các cậu có thể cho là thật, có thể cho là một trò đùa, nhưng thời gian chỉ còn lại ba ngày, ba ngày này các cậu tới Tây An, gọi điện thoại bảo mọi người trong nhà đến, nếu ba ngày sau thảm họa không xảy ra các cậu lại trở về cũng chưa muộn.”

Nhìn vẻ mặt khác nhau trên mặt năm người, trong lòng Lâm Tiểu Ngư thở dài một hơi.

Có điều, không cần biết họ có tin hay không, những gì nên nói mình cũng đã nói rồi, còn về phần làm thế nào, cô không quản được.

“Được rồi, tôi đi đây.” Nói xong, Lâm Tiểu Ngư liền rời khỏi nơi này.

Nhìn Lâm Tiểu Ngư rời đi, mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm nhìn nhau.

Trương Mộng nhìn mấy người, cẩn thận nói: “Tôi thấy Tiểu Ngư nói khá nghiêm trọng, hay là chúng ta tới Tây An một chuyến? Đợi ba ngày sau lại quay lại?”

Cô ta biết tính cách của Lâm Tiểu Ngư, Lâm Tiểu Ngư tuyệt đối không phải loại người hay đùa giỡ linh tinh đó.

“Mộng Mộng, vừa khai giảng cậu đã dám trốn tiết? Tôi nghe nói năm ba của chúng ta có một giáo viên rất nghiêm khắc, chỉ cần trốn tiết hai lần, điểm chuyên cần sẽ bị trừ hết. Trừ khi thi được điểm tối đa, nếu không môn đó sẽ không đạt.” Hạ Lâm lắc đầu nói.

“Trên mạng thường truyền ra ngày tận thế gì đó, không phải cuối cùng mặt trời vẫn mọc bình thường đó sao, cuộc sống không phải vẫn trôi qua như thường nhật à.”

Cô ta không tin lời Lâm Tiểu Ngư nói.

“Tôi cũng không tin, chắc chắn Tiểu Ngư bị lừa rồi.” Bên cạnh, Chu San cũng gật đầu.

Điều này rất bình thường, trước đây lúc Diệp Tinh nói với ba mẹ mình về ngày tận thế, cho dù Diệp Kiến An, Lưu Mai rất tin tưởng con trai mình, nhưng khi nghe thấy ngày tận thế vẫn mang theo thái độ nghi ngờ.

Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai không nói chuyện, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

...

Ngoại ô phía đông thành phố Thượng Hải, Diệp Tinh nhìn điện thoại, hắn mua một số điện thoại, sau đó bí mật gửi cho Hoàng Viêm một tin nhắn.

Còn về phần Hoàng Viêm làm thế nào hoặc là người phía sau Hoàng Viêm làm thế nào, hắn cũng không biết.

...

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã qua hơn hai ngày, cách thời gian tám cây cột đen giáng xuống còn lại không tới hai mươi tư tiếng.

Phía xa, ánh chiều buông xuống, khoảng trời phía đông ửng đỏ, ánh chiều tà rọi lên từng kiến trúc, từng con đường của thành phố Thượng Hải, phủ một tấm màn che kì diệu lên thành phố này.

“Diệp Tinh!” Lúc này Lâm Tiểu Ngư đứng bên cạnh Diệp Tinh, im lặng nhìn ráng chiều cùng Diệp Tinh.

“Tiểu Ngư, em lo lắng ư?” Diệp Tinh quay đầu, nhìn Lâm Tiểu Ngư hỏi.

“Có anh ở bên cạnh, em không sợ gì hết.” Lâm Tiểu Ngư cười nói.

Diệp Tinh cũng cười, lúc này trông hắn rất ung dung, nhưng ngày tận thế đen tối lại giáng xuống một lần nữa, trong lòng hắn cũng không thể bình tĩnh.

Thế giới xảy ra thay đổi, quy tắc xảy ra thay đổi, tất cả sẽ không ngừng thay đổi.

Kiếp trước, một thời gian rất dài trước khi ngày tận thế đen tối giáng xuống hắn cũng chỉ đang kéo dài hơi tần mà thôi.

...

Hai mươi tiếng... mười tám tiếng... mười sáu tiếng...

Thời gian tiếp tục trôi chảy, hắn lấy điện thoại ra kiểm tra một chút, trừ ba mẹ hắn và một số ít người khác hắn có thể nghe được, những người khác toàn bộ đều không thể liên hệ.

Những người này đều là những người trước đây có liên hệ với hắn, nhưng đối mặt với sự chèn ép của Khương Lâm, những người này đều mỗi người một ngả với hắn, nhưng trong ngày tận thế tàn khốc sắp xảy ra này, bản thân cũng lười so đo làm gì.

Mỗi người cũng chỉ vì cuộc sống mà thôi.

Hiện tại, hắn đem cơ hội chia cho tất cả mọi người, chỉ xem bọn họ có thể nắm bắt hay không thôi.

...

Trong biệt thự Chu gia, Chu Kinh Thiên xem tin nhắn trong điện thoại, sắc mặt khẽ biến.

Ông ta lập tức gọi điện thoại qua, nhưng không gọi được.

Lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài ngựa xe như nước, các loại ánh sáng trên các kiến trúc không ngừng lóe lên.

“Anh, sao vậy?” Chu Vĩ Thiên bước tới hỏi.

Bệnh của ông ta đã được Diệp Tinh trị khỏi hoàn toàn, trải qua thời gian dài như vậy, cơ bản đã hồi phục rất nhiều, giống hệt như một người bình thường vậy.

“Vĩ Thiên, mau chóng tập hợp mọi người trong nhà, anh có chuyện quan trọng phải nói!” Chu Kinh Thiên trầm giọng nói.

Chu Vĩ Thiên ngây ra, đây là lần đầu tiên ông ta thấy anh trai trong nhà vẫn mang theo bộ mặt như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom