• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (2 Viewers)

  • Chương 231-235

Chương 231 Lân Pha 1

Nói xong Diệp Tinh liền rời khỏi nơi này, về phần Giang Lam Thành thì là trở về nhà, cả người ông ta đều có một loại cảm giác không chân thật.

"Có chuyện gì vậy, lão Giang? Nhanh như vậy đã trở lại?" Tiếu Hà nhìn chồng mình, nghi hoặc hỏi.

Giang Lam Thành nhìn vợ mình, bỗng nhiên nói: "Bà à, tôi đã gặp ông chủ công ty chúng tôi."

"Ông chủ? Đó có phải là người ông biết không?" Tiếu Hà nghi hoặc nói. Chồng bà ta bỗng nhiên được công ty bảo vệ bổ nhiệm làm phó giám đốc, trong lòng bà ta cũng lo lắng có phải ông chủ kia nhầm lẫn hay không.

"Tôi không biết hắn, nhưng hắn biết tôi." Giang Lam Thành đem chuyện vừa rồi nói một lần.

Nghe vậy, trên mặt Tiếu Hà nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Lão Giang, bây giờ ông là giám đốc công ty bảo vệ rồi?"

Chuyện của Giang Lam Thành và Diệp Tinh, thật ra bà ta cũng không quan tâm lắm, nhưng Giang Lam Thành từ phó giám đốc trực tiếp biến thành giám đốc, đây tuyệt đối là một chuyện vui lớn.

"Đúng vậy, ông chủ đối với tôi rất coi trọng." Giang Lam Thành cười ha hả nói.

"Ba, giám đốc gì vậy?" Giang Tiểu Lan từ trong phòng thò ra một cái đầu nhỏ. Sự tình lại nói một chút, Giang Tiểu Lan cũng trở nên hưng phấn.

"Lão Giang, ông nhất định phải làm thật tốt, ông chủ coi trọng ông, nhất định không thể làm cho hắn thất vọng." Tiếu Hà dặn dò.

"Tôi biết rồi." Giang Lam Thành trịnh trọng gật đầu.

Gặp được Giang Lam Thành, Diệp Tinh liền rời khỏi công ty bảo vệ, sau đó lại nhanh chóng đi tới một trường đại học trong Tây An.

Lân Pha bây giờ là một sinh viên năm nhất, đang học tại một trường thể thao.

Rất nhanh, Diệp Tinh đi tới nơi, hắn đi dạo trong khuôn viên trường. Bây giờ trời tối, nhưng trong trường học tất cả đều là học sinh.

"Lân Pha thích chơi bóng rổ, đến sân bóng rổ xem có thể tìm thấy anh ta hay không."

Diệp Tinh đi về phía sân bóng rổ. Vừa tới nơi này hắn đã phát hiện một thanh niên vô cùng cường tráng trên sân bóng rổ.

\- Tìm được rồi! Diệp Tinh đứng ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười.

Hắn không đi lên, nhưng đứng bên cạnh chờ đợi.

Vèo!

Xa xa, bỗng nhiên bóng rổ bay tới, vừa lúc rơi vào chỗ Diệp Tinh bên này, hắn đưa tay bắt một cái, liền đem bóng rổ nắm trong tay.

"Anh bạn, phiền cậu ném bóng rổ lại đây một chút, cám ơn." Có người hét lên trên sân bóng rổ.

Diệp Tinh cầm bóng rổ, sau đó ném ra. Toàn bộ quá trình quả bóng rổ bay một vòng cung hoàn hảo, sau đó rơi xuống giữa giỏ.

"Wow, anh bạn kia trâu bò vãi! Xa vậy mà vẫn có thể ném vào giỏ!"

"Là may mắn đúng không? Hay là thực lực vậy?"

"Đều cách xa như vậy, khí lực quá lớn đi!"

Xa xa, những người ở đó kinh hô. Lân Pha cũng như thế, lúc này trong lòng anh ta lại có chút hưng phấn.

"Ở chỗ xa như vậy lại có thể ném vào giỏ, cái này cần bao nhiêu khí lực đây, nói không chừng là cao thủ võ lâm đang che dấu thân phận."

Lân Pha trước đây đã lấy bóng rổ để đặc biệt để kiểm tra khoảng cách ném vào rổ của mình.

Anh ta chính là thiếu niên trung nhị trong mắt người khác, nhưng trong lòng vẫn có một giấc mộng võ hiệp, khát vọng trở thành cao thủ võ lâm, nhưng vẫn không có cơ hội.

"Các huynh đệ, các cậu đánh tiếp đi, tôi có việc đi qua kia một chút a." Lân Pha nói một tiếng, liền trực tiếp chạy về phía Diệp Tinh.

\- Quả nhiên tới rồi! Diệp Tinh khóe miệng có một tia tươi cười. Hắn biết tính cách Lân Pha, vừa rồi tùy tiện biểu hiện một chút liền có thể hấp dẫn Lân Pha tới.

"Này, anh bạn, vừa rồi cậu ném bóng rổ như thế nào vậy?" Lân Pha đi tới trước mặt Diệp Tinh, tò mò hỏi.

Diệp Tinh nhìn Lân Pha, cười cười nói: "Bởi vì tôi biết võ công."

"Võ công? Thật hay giả?" Lân Pha trong lòng vui vẻ, trên mặt lại mang theo một tia không tin.

Trên thế giới này, anh ta cũng đang tìm kiếm cao thủ võ lâm, kỳ thật trong lòng cũng không tin thật sự có cao thủ võ lâm tồn tại.Nếu thật sự có người xuất hiện, anh ta cũng sẽ cảm thấy là gạt người.

"Đi, mang cậu đi biểu diễn một chút." Diệp Tinh cười nói. Hắn sải bước đi về phía xa, Lân Pha suy nghĩ một chút, nhanh chóng đi theo.

Chẳng bao lâu họ đến một nơi hẻo lánh, không có ai khác ở xung quanh.

"Anh bạn, cậu muốn biểu diễn như thế nào?" Lân Pha tò mò hỏi.

"Tên cậu là Lân Pha, phải không?" Diệp Tinh cười nói.

"Cậu thậm chí còn biết tên tôi? Có phải cậu đã điều tra tôi không? Sau đó bây giờ nói với tôi rằng tôi là kỳ tài luyện võ ngàn năm khó gặp đúng không?" Lân Pha nhìn Diệp Tinh, ánh mắt chuyển động một chút nói.

"Cậu quả thật có thiên phú." Diệp Tinh lại không có phản bác, gật gật đầu. Hắn nắm tay phải.

"Bùng!"

Một ngọn lửa xuất hiện trong tay hắn.

Lân Pha bị ngọn lửa đột nhiên xuất hiện này làm cho giật nảy mình, chỉ là anh ta vẫn đi tới, tò mò nói: "Đây là ảo thuật sao?"

Một số ảo thuật trên TV có tình cảnh tương tự. Diệp Tinh mỉm cười, tay phải vung lên, nhất thời ngọn lửa trong tay đi tới trước người Lân Pha, hơn nữa còn vờn quanh thân thể anh ta. Sau đó, toàn bộ thân thể Lân Pha lại lơ lửng lên không trung.
Chương 232 Lân Pha 2

"Tôi... Hai chân tôi rời khỏi mặt đất?" Thấy thế, trong mắt Lân Pha nhất thời lộ ra một tia hoảng sợ, thân thể của anh ta không có bất cứ thứ gì chống đỡ mà lại có thể lơ lửng!

Anh ta cảm thấy một lực lượng kỳ lạ trên cơ thể của mình.

"Cậu vẫn còn nghĩ đây là ảo thuật chứ?" Diệp Tinh nhìn Lâm Pha mỉm cười nói.

Tay phải hắn vung lên, ngọn lửa quấn quanh Lân Pha lại biến mất, sau đó thân thể Lân Pha lại trở về mặt đất.

Lúc này Lân Pha đều cảm thấy chân mình có chút nhũn ra, trong lòng anh ta lúc này lại trở nên vô cùng kích động, nhìn Diệp Tinh, hai đầu gối trực tiếp tiến về phía trước, muốn quỳ xuống nói: "Anh, anh là anh trai thất lạc nhiều năm của em a, không đúng, là tiền bối, khẩn cầu tiền bối thu con làm đồ đệ, con nhất định cố gắng thật tốt, chấn hưng sư môn..."

Lân Pha nói chuyện có chút lộn xộn. Ước mơ lớn nhất của anh ta chính là tìm được một vị cao thủ sau đó bái sư học nghệ, hiện tại thật sự gặp được rồi, kích động trong lòng khó có thể nói thành lời. Nhưng mà anh ta bỗng nhiên phát hiện mình không quỳ xuống được.

"Không cần quỳ xuống." Diệp Tinh cười nói.

Thân thể Lân Pha Có chút run rẩy đứng ở trước mặt Diệp Tinh, đây là kích động, lúc này Diệp Tinh ở trong lòng anh ta nghiễm nhiên trở thành tồn tại của cao nhân thế ngoại.

"Tiền bối, phải làm thế nào thì người mới có thể thu con làm đệ tử? Có thử thách gì không? Nhân tiện, hay là thử thách quyết tâm, kiên nhẫn của con cũng được! Tiền bối, con đều đã chuẩn bị xong, người tùy thời có thể khảo nghiệm!" Lân Pha vội vàng nói.

"Tôi không thu cậu làm đệ tử." Diệp Tinh lắc đầu, hắn nhìn Lân Pha, cười nói: "Tôi vừa rồi nói cậu có thiên phú."

Câu trước nghe xong Lân Pha trên mặt nhất thời có chút thất vọng, nhưng nghe được một câu sau trên mặt anh ta lại lộ ra vẻ chờ mong.

" Nếu cậu muốn tu luyện thì năm tháng sau hãy đến Thượng Hải tìm tôi, đây là số điện thoại của tôi." Diệp Tinh đem số điện thoại di động báo một chút.

\- Tốt, tiền bối, con nhất định đi tìm người! Lân Pha vội vàng gật đầu kích động nói. Chỉ trong năm tháng, anh ta đã có thể chờ đợi.

\- Đúng rồi, tiền bối, người tên là gì? Lưu số điện thoại, Lân Pha nhìn Diệp Tinh ngượng ngùng hỏi, anh ta hiện tại còn không biết tên Diệp Tinh.

"Tôi là Diệp Tinh, cậu cũng không cần gọi tôi là tiền bối đâu." Diệp Tinh mỉm cười nói.

Nghe vậy, Lân Pha lập tức nói: "Vậy tôi gọi người là anh Diệp."

"Tùy cậu." Diệp Tinh cười cười, nói: "Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây."

Giang Lam Thành ở lại Tây An, mà Lân Pha hắn hiển nhiên phải bồi dưỡng một chút.

Tận thế đen tối, hắn không phải chỉ dựa vào một mình hắn là có thể làm bao nhiêu việc. Thực lực cá nhân có mạnh đến đâu cũng không phát huy được nhiều tác dụng.

Nói xong Diệp Tinh liền rời đi, để lại Lân Pha đứng ở chỗ này.

"Thật tuyệt vời! Không nghĩ tới trên thế giới thật đúng là có tồn tại này! Khống chế lửa, đây là siêu năng lực a!" Lân Pha trong lòng tràn đầy kinh hỉ, chờ mong.

"Còn có năm tháng nữa, đến lúc đó mình cũng có thể trở thành cao thủ." Hắn bắt đầu mong đợi thời gian trôi qua nhanh hơn.

......

"Giang Lam thành, Lân Pha đã giải quyết xong, chuyến đi Tây An lần này kết thúc!

Diệp Tinh trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hắn tới nơi này chính là vì tìm hai người Giang Lam Thành, Lân Pha.

"Ừm?"

Đang đi trên đường, khi đi tới một chỗ Diệp Tinh bỗng nhiên ngừng lại. Hắn nhìn về phía xa xa, nơi đó có một đôi tình nhân hai mươi mấy tuổi đang đi dạo phố, khuôn mặt đôi tình nhân này đều rất bình thường, không có bất kỳ chỗ kỳ dị nào.

"Đây là... hai người Tần Phong, Dương Thu?" Diệp Tinh nhìn hai người, trong mắt chợt lộ ra một tia kinh hỉ.

Tần Phong, Dương Thu, hiện tại rất bình thường, nhưng danh tiếng của hai người bọn họ kiếp trước lại rất lớn, hai người bọn họ là vợ chồng, hơn nữa tất cả đều là cường giả hoàng cảnh, danh hiệu là Thu Phong Lệ Ảnh.

Thực lực cá nhân mặc dù không nằm trong xếp hạng top 10 ở Hoa Hạ, nhưng hai người đều là liên hợp chiến đấu, thực lực cộng lại đủ để địch lại top 10 cường giả Hoa Hạ!

-Đây là vận may gì đây, ở chỗ này lại gặp được đôi vợ chồng này! Diệp Tinh trong lòng kinh hỉ.

Trên thực tế ở Tận thế đen tối hắn biết rất nhiều cường giả hoàng cảnh, nhưng hiểu biết đối với của bọn họ có hạn, trên cơ bản chỉ biết khuôn mặt, tên mà thôi, trong tận thế đen tối, ai sẽ quan tâm những cường giả kia đến từ đâu chứ? Hắn cũng chỉ biết tình huống cụ thể của Giang Lam Thành, Lân Pha thôi, không nghĩ tới hiện tại tới tìm hai người này còn có thêm thu hoạch.

Trong lòng vui sướng, Diệp Tinh trực tiếp đi tới.

......

"Năm tháng sau các người có thể đi Hải Thượng liên lạc với tôi." Diệp Tinh nhìn hai người kích động trước mắt cười nói.

Vừa rồi hắn cũng biểu hiện năng lực với Tần Phong, Dương Thu. Không thể nghi ngờ, Tần Phong, Dương Thu hoàn toàn bị Diệp Tinh thu phục.

Nhìn Diệp Tinh rời đi, Tần Phong kích động nói: "Tiểu Thu, chúng ta đây là gặp được cao nhân sao?"

Dương Thu dùng sức gật đầu, cười nói: "Tiểu Phong, năm tháng sau chúng ta đi Thượng Hải không?"

\- Đi, đương nhiên đi! Tần Phong lập tức cười nói: "Siêu năng lực a, nếu như chúng ta nắm giữ được siêu năng lực, vậy khẳng định rất lợi hại, không có bất kỳ người nào có thể khi dễ chúng ta."

......
Chương 233 40 ngày cuối cùng

\- Giang Lam Thành, Lân Pha , Tần Phong, Dương Thu!

Trên máy bay, Diệp Tinh trong lòng yên lặng nghĩ. Đây chính là bốn vị cường giả hoàng cảnh thời đại đen tối.

Thời gian mỗi một cường giả hoàng cảnh quật khởi khác nhau, thế nhưng đều đại biểu mình có thiên phú cường đại, chỉ là có công pháp, tài nguyên thời gian sớm hơn một chút, cho nên thực lực càng mạnh.

Nếu là sớm đã đạt được công pháp, tài nguyên, top 10 cao thủ hoàng cảnh rốt cuộc sắp xếp như thế nào đây? Không ai có thể chắc chắn. Lúc này đây Diệp Tinh tuyệt đối là thu hoạch thật lớn!

\- Kế tiếp liền toàn tâm toàn ý tu luyện, chờ đợi tận thế đến! Diệp Tinh hít sâu một hơi.

......

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian kế tiếp Diệp Tinh mỗi ngày sử dụng kiếm sinh mệnh không ngừng tu luyện, thực lực của hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ.

Tin tức về Diệp Tinh trên mạng dần dần yên lặng, những người khác khi tra cứu Công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan Thượng Hải và Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu cũng sẽ phát hiện người đại diện pháp lý của nó đã đổi chủ.

Công ty TNHH đầu tư Tinh Nguyên cũng bị hủy bỏ. Thiên tài thương mại chấn động mạng lúc trước tựa hồ lập tức từ thiên đường ngã xuống địa ngục.

"Đáng tiếc, năng lực như Diệp Tinh vốn có thể làm rất nhiều, thành tựu tương lai chắc chắn không thể hạn chế, cuối cùng lại bị đám người Khương Lâm chèn ép."

"Quá kiêu ngạo! Tập đoàn Khương thị đều là tập đoàn khổng lồ của Hoa Hạ, là doanh nghiệp trăm tỷ, chỉ cần là lấy năng lực thương nghiệp của Diệp Tinh cố gắng đến cuối cùng, cũng nhiều nhất là có thể tương đương với tập đoàn như vậy, thế mà hắn lại lập tức trêu chọc năm tập đoàn như vậy, phỏng chừng là không có thu liễm ngạo khí của mình, đắc tội đám người Khương Lâm kia.

"Nhưng mà trên tay Diệp Tinh còn có tiền, tuy rằng không cách nào phát triển, nhưng hắn cả đời cũng có thể không lo cơm áo gạo tiền."

"Vẫn là cảm giác đáng tiếc, tôi còn muốn xem Diệp Tinh sau này có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích gì."

......

Rất nhiều người biết nội tình đều thầm than thở đáng tiếc. Lúc trước trên mạng phô thiên cái địa đều là tuyên truyền về Diệp Tinh, thậm chí có người đem Diệp Tinh trở thành thiên tài thương nghiệp kiệt xuất nhất thời đại mới, nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tin tức về Diệp Tinh trên mạng càng ngày càng ít.

Đây không chỉ là liên quan đến nhiệt độ của Diệp Tinh biến mất, mà còn có quan hệ với đám người Khương Lâm. Có thể qua vài năm nữa, cái tên Diệp Tinh này cũng sẽ không có bao nhiêu người nhắc tới.

......

Trong quán rượu của một tập đoàn Khương thị, Khương Lâm lẳng lặng nghe người phía dưới báo cáo.

"Nhị công tử, từ sau khi Đầu tư Tinh Nguyên cùng cửa hàng thú cưng biết nói đóng cửa, Diệp Tinh liền không có động tác gì."

Một người đàn ông trung niên đưa tư liệu cho Khương Lâm. Khóe miệng Khương Lâm mang theo một tia tươi cười, lật xem tư liệu.

Bỗng nhiên anh ta nhìn về phía một chỗ hỏi: "Ba mẹ Diệp Tinh mở một cửa hàng quần áo, hơn nữa còn do Hoàng gia cung cấp, Hoàng gia này lá gan lớn như vậy? Hiện tại vẫn còn cung cấp?"

Người đàn ông trung niên sửng sốt, lập tức nói: "Nhị công tử, cửa hàng quần áo của ba mẹ Diệp Tinh rất nhỏ, hơn nữa không thuộc sở hữu của Diệp Tinh."

"Chỉ cần doanh nghiệp liên quan đến Diệp Tinh tôi đều không cho phép xuất hiện." Khương Lâm cau mày nói.

"Được, tôi hiện tại đi làm." Người đàn ông trung niên không dám phản bác, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Diệp Tinh." Khóe miệng Khương Lâm lộ ra một tia khinh thường: "Còn tưởng rằng cậu có thể phản kháng một chút, kết quả trực tiếp buông tha, xem ra tôi cũng đánh giá cậu quá cao rồi. Thật không thú vị. ”

......

Tô Châu, Diệp Tinh ở trong phòng mình yên lặng ngồi xếp bằng, ý thức của hắn câu thông với không gian giới tử bên trong kiếm sinh mệnh, vận chuyển tinh hỏa quyết, thi triển bí thuật Nguyên Thôn.

Ầm ầm!

Dưới sự thi triển của bí thuật này, linh lực trong không gian giới tử bị dẫn dắt, một bộ phận tràn ra, linh lực nồng đậm không ngừng tiến vào trong cơ thể Diệp Tinh.

Một phút... Hai phút... Mãi qua ba phút Diệp Tinh mới ngừng lại. Lúc này trên trán hắn tràn đầy mồ hôi.

Mặc dù vậy, lúc này trên mặt Diệp Tinh lại tràn đầy tươi cười. Hắn nắm tay phải.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, một ngọn lửa chói mắt xuất hiện, khí tức cực nóng hướng bốn phía tràn ngập, nhiệt độ chung quanh lập tức tăng lên.

"Vương cảnh đỉnh phong lại tiếp cận được một chút, dựa theo tốc độ như vậy, qua hơn một tháng nữa, mình lại có thể đạt tới hoàng cảnh!" Diệp Tinh trên mặt tràn đầy vui mừng.

Mười ngày trước thực lực của hắn đã đạt tới hậu kỳ vương cảnh! Mà bây giờ còn bốn mươi ngày nữa là đến ngày tận thế đen tối!

Thu liễm vẻ kích động trên mặt, Diệp Tinh lại nhìn về phía kiếm sinh mệnh.

"Bí thuật Nguyên Thôn này quá khó nắm giữ, thời gian bốn tháng mà mình chỉ tiến bộ một chút." Diệp Tinh lắc đầu.

Hắn ban đầu thi triển bí thuật Nguyên Thôn có thể kiên trì một phút , hiện tại có thể kiên trì ba phút, đó là bởi vì thực lực của hắn được tăng lên. Nhưng mà ba phút hấp thu linh lực, đủ để gấp mấy lần bốn tháng trước!

Diệp Tinh trong lòng vẫn là rất hưng phấn! Đạt tới hoàng cảnh là đạt được tất cả bảo vật bên trong một cây cột khổng lồ, đó là cơ duyên to lớn cỡ nào cơ chứ!

"Brừ..."
Chương 234 Người nhà sắp xếp

Đình chỉ tu luyện, Diệp Tinh đứng lên, bỗng nhiên điện thoại di động của hắn vang lên, hắn nhìn một chút, trực tiếp kết nối: "Ba."

Vừa nói hai câu, Diệp Tinh sắc mặt đại biến.

"Ba, ba nên trả lại tiền thì trả lại tiền, không cần xung đột với người khác, con lập tức trở về." Diệp Tinh trầm giọng nói.

Cúp điện thoại, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy vẻ âm trầm. Cửa hàng ba mẹ hắn mở giống như cửa hàng thú cưng biết nói trước đây, có rất nhiều người bắt đầu đến trả lại.

"Brừ..." Diệp Tinh rời khỏi phòng, nhưng không đi được mấy bước, lại có điện thoại gọi tới, là Hoàng Thiên Vũ gọi tới.

"Cậu Diệp, ngàn lần xin lỗi, Hoàng gia chúng tôi muốn hủy hợp tác với cửa hàng quần áo của ba mẹ cậu." Hoàng Thiên Vũ âm thanh mang theo áy náy nói.

“Là Khương Lâm dặn dò?” Diệp Tinh trầm giọng hỏi.

Hoàng Thiên Vũ im lặng một lúc, nói: “Diệp tiên sinh, tập đoàn Hoàng thị chúng tôi trước mặt tập đoàn Khương thị không có chút lực ngăn cản, chúng tôi chỉ có thể lựa chọn khuất phục.”

Tổng tài sản của tập đoàn Hoàng thị chỉ có mấy chục triệu, ngay cả tập đoàn Chu thị các loại cũng không so được, tất nhiên không dám đắc tôi với tập đoàn Khương thị.

“Tôi biết rồi.” Diệp Tinh gật đầu.

Cúp điện thoại, sắc mặt Diệp Tinh âm trầm: “Khương Lâm!”

Khương Lâm chèn ép hắn, thực ra hắn không để trong lòng, hắn vốn không định làm ăn buôn bán nữa, hắn cũng lười để ý tới Khương Lâm, không ngờ rằng hiện giờ Khương Lâm bắt đầu chèn ép của hàng của ba mẹ hắn.

Sống lại, ba mẹ, Tiểu Ngư là ba người quan trọng nhất đối với hắn, hắn tuyệt đối không để bọn họ phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Rời khỏi nhà, Diệp Tinh nhanh chóng trở về cửa hàng ở quê, lúc này cửa hàng đã không còn ai, mà trong tiệm lại là một đống lộn xộn.

“Ba, mẹ.” Diệp Tinh sải bước đi vào.

Lúc này Diệp Kiến An, Lưu Mai đang ngồi, sắc mặt rất khó coi, mà trên mặt Lưu Mai còn dán một miếng băng.

“Tiểu Tinh.” Nghe thấy tiếng Diệp Tinh, bọn họ nhanh chóng đứng dậy, thần sắc trên mặt cũng dịu đi rất nhiều.

“Mẹ, miếng băng này là chuyện gì?” Diệp Tinh nhìn mẹ mình, sắc mặt khẽ biến nói.

Sắc mặt Diệp Kiến An khó coi nói: “Lúc trước trả hàng có một người cảm xúc rất kích động, thậm chí còn ra tay, khiến mặt mẹ con xước một vết nhỏ, may mà người bên cạnh ngăn lại, bọn ta đã báo cảnh sát rồi.”

“Ra tay?”

Diệp Tinh nắm chặt nắm đấm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận.

“Tiểu Tinh, mẹ không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.” Lưu Mai lắc đầu, bà nhìn cửa tiệm vô cùng lộn xộn nói: “Giờ cửa tiệm phải làm sao?”

Hiện giờ cửa tiệm biến thành như vậy, mà chuyện này chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, đoán chừng nếu tiếp tục mở cửa chuyện làm ăn sẽ rất kém.

Diệp Tinh thu lại sự tức giận trong lòng, an ủi nói: “Mẹ, không sao, cửa hàng này cùng lắm là không mở nữa. Chúng ta về nhà trước đã.”

Bên cạnh, Diệp Kiến An vội vàng nói: “Phải đó, Diệp Tinh nhiều tiền như vậy, cửa hàng quần áo không mở cũng không sao.”

Ông đã nghĩ thông, nhưng Lưu Mai luôn lo lắng tiền Diệp Tinh kiếm được sẽ tiêu hết, bà muốn tự mình kiếm thêm chút tiền, đến lúc đó con trai hết tiền rồi cũng không cần lo lắng.

Ba người về nhà.

Diệp Tinh nhìn ba mẹ mình, trên mặt mang theo một vẻ nghiêm túc, nói: “Ba, mẹ, bây giờ con muốn nói với hai người một việc, cho dù việc con nói có kỳ quái đến mức nào, hai người cũng không cần nghi ngờ.

“Tiểu Tinh, con nói đi.” Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn con trai mình, đây là lần đầu tiên con trai họ nói những lời như vậy.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Tinh trầm giọng nói: “Con có được tin tức, bốn mươi lăm ngày sau, cả trái đất sẽ xảy ra biến hóa cực lớn, mặt trời sẽ biến mất, trái đất nháy mắt sẽ chìm vào bóng tối.”

Sống lại gần hai năm, cuối cùng hắn cũng nói chuyện này với ba mẹ mình.

“Mặt trời biến mất? Cả thế giới chìm vào bóng tối?” Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn con trai mình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Bọn họ nghi ngờ con trai mình có phải là có vấn đề gì đó không.

Giống như một hai năm đầu tận thế dẫn tới một nỗi sợ hãi rất lớn, nhưng kết quả là sợ bóng sợ gió một phen.

“Ba, mẹ, con biết hai người rất khó để tin, thực tế con cũng rất khó tin, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho dù xác suất xảy ra là một phần mười nghìn, chúng ta cũng phải chuẩn bị trước thật tốt, đề phòng xảy ra điều ngoài ý muốn.” Diệp Tinh trầm giọng nói.

“Căn cứ vào tin tức mà con có được, sau khi trái đất rơi vào bóng tối, Tô Châu không an toàn nữa, nơi an toàn là Tây An, con đó mua một tiểu khu ở Tây An, còn có một công ty bảo vệ chuyên bảo vệ an toàn của khu đó nữa, con sẽ đưa mọi người tới đó, không chỉ hải người, còn cả cậu út với chú út, cả nhà đều qua đó...”

Hắn nhanh chóng nói một lượt.

Thực tế cho dù cửa tiệm không xảy ra chuyện, Diệp Tinh cũng sẽ bảo ba mẹ đóng cửa.

Có điều hắn định để trước một tháng, nhưng giờ thời gian lại đẩy thêm trước mười lắm ngày nữa.

Diệp Kiến An và Lưu Mai nghe Diệp Tinh nói hoàn toàn ngây ra, có điều bọn họ không tin lời Diệp Tinh lắm, Diệp Kiến An không nhịn được hói: “Tiểu Tinh, con biết được tin tức này từ đâu?”

Cho dù là ai, dù là người thân thiết nhất nói ngày tận thế của thế giới sắp đến, ai sẽ tin tưởng một trăm phần trăm chứ?
Chương 235 Sự đe dọa của Khương Lâm 1

“Ba, ba không cần quan tâm điều này, cách ngày đó còn bốn mươi lăm ngày nữa, hai người cứ coi như là tới Tây An bốn mươi lăm ngày, tới lúc đó nếu như không có chuyện gì xay ra chúng ta lại trở về. Nếu thật sự có chuyện xảy ra, mọi người ở Tây An cũng được an toàn.” Diệp Tinh nhìn ba mình, nói.

“Trên thế giới này có một vài chuyện không thể tượng tượng được, ví dụ như điều mà con đang làm đây.”

Uỳnh!

Nói xong, tâm niệm Diệp Tinh động một cái, cơ thể hắn nháy mắt xuất hiện một ngọn lửa, không ngừng xoay tròn xung quanh hắn.

“Tiểu Tinh!”

Thấy Diệp Tinh bỗng nhiên bị lửa đốt, Diệp Kiến An và Lưu Mai bị dọa suýt chút nữa hô lên.

“Kiến An, nước, mau đi lấy nước.” Lưu Mai vô cùng hoảng hốt nói.

“Ba, mẹ, hai người không cần lo lắng, ngọn lửa này không tạo cho con bất kỳ thương tổn nào, con có thể tùy ý khống chế.” Lòng Diệp Tinh động một cái, sau đó ngọn lửa trên thân tụ thành một đám, sau đó lại bay tới tủ lạnh cách đó không xa.

Dưới ngọn lửa này, vậy mà chiếc tủ lạnh lại bay lên.

Nhìn mắt ba mẹ mình đầy vẻ khiếp sợ, Diệp Tinh nghiêm túc nói: “Ba, mẹ, hai người đã nhìn thấy năng lực của con rồi, bốn mươi lăm ngày say bóng tối sẽ giáng xuống, tới lúc đó sẽ xuất hiện rất nhiều công pháp, rất nhiều người có thể luyện tơi trình độ của con.”

Lúc này Diệp Kiến An và Lưu Mai thật sự kinh sợ.

Con trai mình có thể tùy ý khống chế lửa, hơn nữa còn có thể nhấc tủ lạnh ở phía xa lên, đây quả thực là cảnh tượng trong truyền thuyết.

Có điều sau khi thấy năng lực của Diệp Tinh, trong lòng Diệp Kiến An và Lưu Mai cũng không khỏi tin tưởng vài phần. Nếu thật sự như lời hắn nói, vậy chắc chắn thế giới sẽ xảy ra sự biến hóa khổng lồ.

Trong lòng bọn họ cũng ý thức được sự việc nghiêm trọng tới mức nào.

Nếu mặt trời thật sự biến mất như lời Diệp Tinh nói, cả địa cầu chìm vào bóng tối, đoán rằng thế giới sẽ nhanh chóng rơi vào khủng hoảng, tình huống lúc đó thế nào, không ai biết được!

“Tiểu Tinh, chúng ta lập tức liên lạc với mấy người chú út, cậu út.” Diệp Kiến An, Lưu Mai nhanh chóng nói.

“Vâng, ba mẹ, những việc này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, một khi lộ ra, không chừng chúng ta sẽ bị xem như người lan truyền tin đồn vô căn cứ, như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Diệp Tinh dặn dò.

“Chúng ta biết rồi! Mấy người cậu út, chút út con không cần nói nữa, mẹ và ba con sẽ có cách để bọn họ đều tới Tây An.” Lưu Mai nhìn con trai mình, nói.

Rất nhanh, cả nhà chú út và cả nhà cậu út, cùng với ông bà nội, ông bà ngoại đều tụ tập lại một chỗ.

Hiện giờ đang là kỳ nghỉ hè, con trai Diệp Phong của nhà chú út Diệp Tinh, còn có chị họ Diệp Tinh – Diệp Thiến Thiến, em họ Diệp Tinh – Lưu Tiểu An đều đang ở nhà.

Mọi người tập hợp lại, cả nhà lập tức ngồi máy bay tới Tây An, bọn họ nhanh chóng tới tiểu khu Thư Hương.

“Ông chủ.” Giang Lam Thành nhìn thấy Diệp Tinh, bước tới.

Diệp Tinh gật đầu với ông ta, sau đó sắp xếp tốt cho mấy người ba mẹ.

“Ba, mẹ, mọi người cứ ở đây đi, thức ăn, nước, thuốc vân vân,... con đã mua một lượng lớn, cố ý chất trong mấy gian phòng, đây là chìa khóa, những phòng khác đều là thức ăn thường dùng.” Diệp Tinh nói.

Ngày tận thế đen tối, thức ăn là quan trọng nhất.

“Tiểu Tinh, chúng ta biết rồi!” Diệp Kiến An gật đầu, nói: “Con yên tâm đi làm việc của mình đi.”

Sau khi sắp xếp cho ba mẹ xong, Diệp Tinh lại ra ngoài, nhìn thấy Giang Lam Thành.

“Ông chủ.” Giang Lam Thành hô lên.

Nhìn Giang Lam Thành, Diệp Tinh trực tiếp hỏi: “Lam Thành, hiện giờ công nhân của công ty tới từ những nơi nào?”

Giang Lam Thành ngây ra, không hiểu sao Diệp Tinh lại hỏi vấn đề này, ông ta nghĩ một chút, nói: “Hơn nửa số người trong công ty là người Tây An, chỉ có một phần nhỏ là người tỉnh khác.”

Gật đầu, Diệp Tinh trực tiếp phân phó: “Tòa số 5, số 6 tiểu khu Thư Hương là nhà kí túc chuyên dùng cho nhân viên bảo vệ của công ty, ông bố trí một chút, mỗi một người của công ty ở lại đều có thể sắp xếp cho người nhà tới ở. Rời khỏi công ty trực tiếp thu lại phòng.”

Nghe Diệp Tinh nói vậy, trên mặt Giang Lam Thành lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Điều kiện của tiểu khu Thư Hương rất tốt, hiện giờ giá nhà ở đang ngày càng cao, rất nhiều người một tháng phải bỏ ra một số tiền lớn để thuê phòng.

Ngya cả nơi ở của ông ta hiện giờ đều mua từ mấy chục năm trước, rất cũ nát, nhưng nhà mới thì không mua nổi, chỉ có thể một nhà ba người tiếp tục ở trong ngôi nhà cũ nát đó.

Mà nơi này cách trường con gái ông cũng gần, hơn nữa bước hai bước là về tới nhà, rất tiện,

“Ông chủ, tôi lập tức đi sắp xếp!” Giang Lam Thành vui vẻ nói.

Nhìn Giang Lam Thành rời đi, trong lòng Diệp Tinh im lặng suy nghĩ tính toán của bản thân.

Mong đợi những bảo vệ này bảo vệ tiểu khu an toàn, cách tốt nhất là sắp xếp luôn người nhà của họ ở trong tiểu khu này.

Ngày tận thế đen tối bùng phát, thế giới khủng hoảng, ai sẽ làm việc cho người khác? Tới lúc đó người của công ty bảo vệ gần như sẽ lựa chọn quay về nhà mình.

Bây giờ, sắp xếp hết người nhà của họ ở đây, cho dù bọn họ không phải bảo vệ, cũng sẽ liều mạng để bảo vệ nơi này.

...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom