-
Chương 216-220
Chương 216 Nhận chủ thành công! 1
Toàn bộ tiền mặt trên người anh ta có là 38.8 tỷ!
Tập đoàn Thiên Việt tuy rằng vô cùng khổng lồ, lấy ra mấy tỷ thì dễ dàng, nhưng mà lấy ra hơn 30 tỷ vẫn rất khó khăn.
Giá trị của Kiếm Sinh Mệnh rất cao, nhưng mà cũng không phải nhất định phải có được, toàn bộ tập đoàn Thiên Việt cũng không thể nào bất chấp tất cả.
Dù sao Kiếm Sinh Mệnh cũng chỉ có ảnh hưởng đến một người, đối với chỉnh thể công ty ảnh hưởng không lớn.
"Phòng 83 ra giá 39 tỷ, còn có ai tăng giá hay không?" Chử Huyền quét mắt nhìn các phòng, mỉm cười nói.
Hiện tại giá cả dường như có hi vọng đột phá đến 40 tỷ.
Bên trong căn phòng, Diệp Tinh căng thẳng nhìn con số trước mặt.
Trên người hắn tổng cộng có 50 tỷ! Mà giá cả đã đạt đến 39 tỷ! Đang không ngừng tiếp cận đến điểm mấu chốt của hắn.
Nhưng mà qua 10 giây sau, con số không có thay đổi nữa.
"10 giây đã hết, chúc mừng vị khách phòng 83 đã dùng giá 39 tỷ đấu giá thành công Kiếm Sinh Mệnh!" Chử Huyền mỉm cười nói.
Oanh!
Nghe thấy giọng nói này, một sự vui sướng khó có thể nói thành lời nhất thời xông lên trong lòng Diệp Tinh.
Trên mặt Diệp Tinh tràn đầy tươi cười.
Thanh Kiếm Sinh Mệnh khiến vô số người sợ hãi ở Thời kỳ tận thế đen tối đã bị hắn chiếm được!
Kiếm Sinh Mệnh, cuối cùng bị Diệp Tinh dùng 39 tỷ đấu giá thành công!
Cái giá này so với kiếp trước còn nhiều hơn 9.2 tỷ!
Có điều đối với Diệp Tinh mà nói cũng không tính là gì, hắn căn bản là không thèm để ý đến tiền.
Ngay sau đó, có hai người đi vào phòng của hắn, mà thứ mà bọn họ nâng đúng là Kiếm Sinh Mệnh.
"Diệp tiên sinh, Kiếm Sinh Mệnh ở trong này, hiện tại quyền sở hữu thuộc về ngài." Một người trong đó nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.
Khuôn mặt Diệp Tinh bình tĩnh, nhưng trái tim lại kìm không được đập thình thịch.
"Tôi chuyển khoản!"
Hắn trực tiếp thanh toán 39 tỷ, sau đó hai người rời đi, chỉ để lại Kiếm Sinh Mệnh.
"39 tỷ, bán đấu giá món bảo vật thứ nhất Kiếm Sinh Mệnh chấm dứt, chúc mừng vị khách phòng 83."
Ông lão Chử Huyền mặc trường bào mỉm cười, nói: "Kế tiếp bắt đầu bán đấu giá món bảo vật thứ hai."
Món bảo vật thứ hai này là một viên Dạ Minh Châu màu tím, đường kính thậm chí đạt tới vài mét, ngoại giới không thể gặp được, tuyệt đối là một báu bật.
Có điều lúc này Diệp Tinh không để ý, lực chú ý của hắn đều tập trung ở trên thân Kiếm Sinh Mệnh.
"Rốt cuộc lấy được!"
Vẻ mặt Diệp Tinh tươi cười, hắn nắm Kiếm Sinh Mệnh, nhất thời cảm giác được một luồng năng lượng kỳ dị từ trong thiên địa dũng mãnh tiến vào thân thể của hắn, luồng năng lượng này rất kỳ lạ, dường như không giống với linh lực, mà là một loại năng lượng khác trong thiên địa, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện.
"Dòng năng lượng này chính là nguyên nhân khiến Kiếm Sinh Mệnh kỳ lạ sao?" Trong lòng Diệp Tinh thất kinh.
Nếu là người thường có được Kiếm Sinh Mệnh sẽ không phát hiện ra được cái gì, nhưng mà hiện tại hắn đã đạt tới Vương Cảnh, nên có thể nhạy bén cảm giác được.
Nắm Kiếm Sinh Mệnh một phút đồng hồ.
Ngay lập tức, Diệp Tinh cảm giác giữa mình và Kiếm Sinh Mệnh này thành lập một tia liên hệ kỳ dị, dòng năng lượng kỳ dị ngưng tụ ở một chỗ trong cơ thể hắn.
"Nghe nói có được Kiếm Sinh Mệnh, trên người có bệnh tật gì cũng sẽ được chữa khỏi, hơn nữa miệng vết thương cũng sẽ khép lại rất nhanh."
Trong lòng Diệp Tinh vừa động, cắt qua ngón tay của mình.
Ông. . .
Ngay lập tức, luồng năng lượng kia nhanh chóng đánh úp lại, dũng mãnh tiến vào miệng vết thương nơi ngón tay của hắn, ngay sau đó miệng vết thương của hắn thế mà lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ hồi phục.
"Khả năng hồi phục thật nhanh!" Trong lòng Diệp Tinh chấn động.
Cho dù hắn đã đạt tới Vương Cảnh, năng lực hồi phục tự thân cũng không thể đạt tới mức này.
Sau khi chữa trị xong, trong hư không dường như lại có năng lượng tiến vào trong cơ thể Diệp Tinh.
"Đây là chỗ kỳ dị của Kiếm Sinh Mệnh sao?" Diệp Tinh cảm thụ.
Thanh Kiếm Sinh Mệnh này dường như có chứa nhiều chỗ ảo diệu.
Có điều Diệp Tinh chỉ là nghiên cứu một chút, không có tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Ở đây rất nhiều người, Diệp Tinh không muốn nghiên cứu ở trong này.
Hắn trực tiếp thu Kiếm Sinh Mệnh vào trong nhẫn không gian.
Tuy rằng để vào trong nhẫn không gian, nhưng mà Diệp Tinh vẫn cảm giác được mối liên hệ giữa mình và Kiếm Sinh Mệnh, cho dù dòng năng lượng kỳ dị kia ở trong cơ thể hao hết, hắn vẫn có thể nhanh chóng khôi phục.
Kiếm Sinh Mệnh nhận chủ thành công, lại để vào bên trong nhẫn không gian, rốt cuộc Diệp Tinh cũng hoàn toàn yên lòng, hắn lại chuyển mắt nhìn về phía phòng đấu giá.
"60 triệu, món bảo vật thứ hai bán đấu giá xong, chúc mừng vị khách phòng 39." Chử Huyền cười nói.
Viên Dạ Minh Châu màu tím có đường kính đạt đến mấy mét được bán đấu giá với cái giá trên trời 60 triệu !
Có điều bảo vật như vậy tuy rằng hiếm thấy, nhưng mà ngoại trừ để ngắm thì không có tác dụng gì, cho nên giá trị có hạn.
Chử Huyền quét mắt liếc bốn phía một cái, mỉm cười nói: "Hiện tại bắt đầu bán đấu giá món bảo vật thứ ba."
"Ầm ầm ầm!"
Chương 217 Nhận chủ thành công! 2
Một tiếng động thật lớn truyền đến, sau đó là có mười mấy người hợp lực đẩy một chiếc xe đặc chủng tiến vào phòng đấu giá, trên xe được bao phủ bởi một tấm vải đỏ.
"Đây là cái gì?"
"Bảo vật này cũng quá lớn đi?"
. . . . . .
Có tiếng nghị luận truyền đến từ các phòng.
Vén tấm vải đỏ lên, một ngọn núi nhỏ có chiều dài chừng 10 mét, độ cao ước chừng 3 mét xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Làm người ta khó hiểu chính là, trên ngọn núi này lại phủ đầy các loại hoa cỏ xanh um tươi tốt, rất là kỳ dị.
"Đưa đến một ngọn núi?" Trong mắt mọi người đều có vẻ tò mò.
"Các vị, đây là Hoa Thảo sơn, phía trên không có đất, nhưng những hoa cỏ này lại sinh trưởng bình thường ở phía trên, vô cùng hiếm thấy, nói không chừng bên trong tảng đá kia có bí mật gì đó." Chử Huyền mỉm cười giới thiệu.
"Được rồi, hiện tại bắt đầu bán đấu giá món bảo vật thứ ba Hoa Thảo sơn, giá khởi điểm 1 triệu."
Giọng nói của ông ta không ngừng vang vọng khắp các phòng.
"Chi chi!"
Diệp Tinh đang nhìn ngọn núi nhỏ kỳ dị kia, bỗng nhiên tiếng kêu của Tiểu Hắc truyền đến.
"Tiểu Hắc, trong tảng đá kia có bảo vật?" Diệp Tinh trong lòng vừa động, hỏi.
Tiểu Hắc kêu to hai tiếng, rõ ràng muốn Diệp Tinh đấu giá món này.
"Không ngờ ngoại trừ Kiếm Sinh Mệnh còn có bảo vật khác!" Khóe miệng Diệp Tinh lộ ra nụ cười.
Hiện tại trên người hắn vẫn còn 11 tỷ tệ, với hắn mà nói, Kiếm Sinh Mệnh đã vào tay, cho dù tiêu hết toàn bộ 11 tỷ tệ này, hắn cũng không có gì đau lòng.
3 triệu. . . 5 triệu. . . 7 triệu. . .
Giá cả của Hoa Thảo sơn bắt đầu nhanh chóng tăng lên, rõ ràng cũng có nhiều người cảm thấy hứng thú với món này.
Chẳng mấy chốc giá cả đã đạt đến 20 triệu, có điều đến cái giá này rồi, người cạnh tranh rõ ràng ít đi rất nhiều, giá cả tăng trưởng một cách thong thả.
Diệp Tinh thấy thế, trực tiếp đưa vào 30 triệu.
Ngay lập tức, một giọng nói máy móc vang lên.
"Phòng 83, 30 triệu!"
Giọng nói này vừa dứt, tức khắc khiến cho một vài phòng bắt đầu nghị luận.
"Phòng 83 lại ra tay."
"Mới vừa xài hết 39 tỷ tệ, vậy mà bây giờ còn có tiền dư!"
"Chẳng lẽ Hoa Thảo sơn này là một món bảo vật?"
. . . . . .
Mọi người đều nhìn vào tảng đá, lúc trước Diệp Tinh bày ra tài lực hoàn toàn khiến cho bọn họ rung động, với ánh mắt của Diệp Tinh, bảo vật này hẳn là sẽ không bình thường.
Nhất thời, số lượng người tranh đoạt lại tăng lên.
Diệp Tinh câm nín nhìn giá cả thay đổi, có điều hắn cũng không lo lắng, tiếp tục đưa giá.
Trong phòng 51, hai anh em Khương Hằng và Khương Lâm nhìn giá cả thay đổi ở trước mặt.
"Anh, phòng 83 lại ra giá." Khương Lâm nhịn không được nói.
Khương Hằng nhìn ngọn Hoa Thảo sơn kia, mỉm cười nói: "Chúng ta cũng theo."
Anh ta cũng đưa giá vào.
40 triệu tệ. . . 50 triệu tệ. . . 60 triệu tệ. . .
Giá cả nhanh chóng tăng lên, theo giá cả tăng lên, số người tham gia cạnh tranh không ngừng giảm bớt.
Dù sao cũng không phải là không có hoa cỏ mọc trên tảng đá, trên mạng cũng có một ít tin tức, hiếm thấy chính là trên Hoa Thảo sơn này hoa cỏ mọc rất là rậm rạp.
Cho dù như thế, mọi người cũng không muốn bỏ giá cao để mua một tảng đá rất có thể không có bất cứ tác dụng gì trở về.
Dần dần, lại chỉ còn lại có phòng 51 và phòng 83 tiếp tục tranh đoạt.
"Tình huống này thật là quen thuộc."
"Món bảo vật thứ nhất Kiếm Sinh Mệnh hai người này cũng là như thế, không biết là người của hai đại gia tộc nào."
"Phòng 83 có tài lực hùng hậu, nhưng mà tài lực của phòng 51 cũng đạt tới hơn 30 tỷ, cũng chỉ có người của tập đoàn lớn mới lấy ra được."
. . . . . .
Mọi người nhìn hai người tranh đoạt.
"Khương Hằng này cũng muốn tranh đoạt?" Diệp Tinh nhìn con số trên màn ảnh, khẽ nhíu mày, nhập vào giá 90 triệu.
"Anh, đấu tiếp không?" Khương Lâm ở bên cạnh Khương Hằng hỏi.
Khương Lâm ở bên cạnh Khương Hằng nhịn không được hỏi. Hiện tại giá của Hoa Thảo sơn đã đạt gần 100 triệu.
90 triệu, đã là con số vô cùng khổng lồ, cho dù là nhân sâm mấy trăm năm quý báu, đại khái cũng là tầm giá này.
Giá của Kiếm Sinh Mệnh cao là vậy, nhưng mà những thứ khác bọn họ cũng không nguyện dùng nhiều tiền.
Nếu gia tộc biết hai người bọn họ ném 100 triệu mua một tảng đá về để ngắm, đoán chừng sẽ bị ăn mắng một trận.
Vẻ mặt Khương Hằng không thay đổi, trực tiếp nhập vào 95 triệu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào con số, 5 giây sau, 95 triệu trực tiếp biến thành 100 triệu.
Tức khắc, khóe miệng Khương Hằng lộ ra vẻ tươi cười.
"Anh." Khương Lâm khó hiểu nhìn anh mình.
"Nếu không có sự tham gia của anh, tảng đá kia ước chừng chỉ có thể bán được 30 triệu tệ thôi." Khương Hằng mỉm cười nói.
Anh ta cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với tảng đá kia, chỉ là muốn khiến cho Diệp Tinh khó chịu một chút mà thôi.
"Cho nên anh cố ý à? Làm cho phòng 83 tốn thêm 70 triệu." Hai mắt Khương Lâm sáng lên, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười: "Tốn hết 100 triệu tệ mua một tảng đá về, không biết người ở phòng 83 là thông minh hay là nhiều tiền nữa."
Thật ra anh ta hoàn toàn không có hứng thú với tảng đá kia.
Chương 218 Bảo vật bên trong tảng đá
Vào lúc hai anh em bọn họ đang vui vẻ, lúc này trong phòng 83, khóe miệng Diệp Tinh cũng lộ ra vẻ tươi cười.
"Tới tay!"
Dùng 100 triệu tệ, đấu giá thành công ngọn núi nhỏ kỳ lạ này, Diệp Tinh cảm thấy hoàn toàn đáng giá.
"100 triệu tệ, món bảo vật thứ ba đã bán đấu giá xong, chúc mừng vị khách phòng 83, bởi vì thể tích của Hoa Thảo sơn quá lớn, sau khi hội đấu giá kết thúc sẽ đưa Hoa Thảo sơn đến đại sảnh, đến lúc đó có thể tùy ý xử lý."
Chử Huyền mỉm cười nói: "Kế tiếp bắt đầu món bảo vật thứ tư."
Lúc sau, từng món bảo vật được bán đấu giá, tuy rằng cũng là một ít bảo vật kỳ lạ, có điều Diệp Tinh lại không có hứng thú đối với những thứ này, rất nhanh, toàn bộ 10 món bảo vật được bán đấu giá xong.
"Chúng ta đi!"
Ngay khi đấu giá chấm dứt, Khương Hằng, Khương Lâm bước ra khỏi phòng 51, nhanh chóng đi tới đại sảnh, ánh mắt nhìn về phía phòng 83.
"Em thật muốn nhìn xem người ở phòng 83 là ai?" Khương Lâm nhìn chằm chằm kia phòng.
Dưới tầm mắt của bọn họ, Diệp Tinh trực tiếp đi ra.
"Diệp Tinh?" Khương Lâm sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Sao lại là Diệp Tinh? Lúc trước cậu ta bán đi hai công ty cũng mới kiếm được hơn 40 tỷ tệ, vậy mà lại chấp nhận tiêu 39 tỷ để mua Kiếm Sinh Mệnh?"
Khương Lâm tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Lúc trước anh ta còn cho rằng là một tập đoàn lớn nào đó ngang hàng với gia tộc Khương thị đang cạnh tranh với bọn họ.
Giống như một gia tộc lấy ra không đến một nửa tiền liền nhất định sẽ thương cân động cốt, lấy ví dụ như Diệp Tinh, tương đương với gia tộc này lập tức lấy ra hơn phân nửa tài sản, như vậy tính lên, toàn bộ công ty sẽ nhanh chóng lâm vào tê liệt.
Cho dù tập đoàn Khương thị của bọn họ vô cùng khổng lồ, nhưng mà lấy ra tài chính mấy chục tỷ đã muốn hết sức, nếu tiếp tục ra thêm tài chính, toàn bộ hoạt động kinh doanh của công ty sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Tiền mặt và tài sản cố định là khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Không chỉ có là Khương Lâm, mà Khương Hằng cũng nhìn Diệp Tinh, trong mắt có vẻ suy tư.
Nếu anh ta là Diệp Tinh, tuyệt đối sẽ không lựa chọn làm như vậy.
Bên trong các căn phòng không ngừng có người đi ra, ngoài các đại gia tộc khác, còn có đám người Tần Nhược Hi.
Phía xa, mười mấy người hỗ trợ vận chuyển một tòa núi nhỏ đến.
"Là Hoa Thảo sơn!"
Mọi người ở đây lập tức liền nhận ra.
"Diệp tiên sinh." Một người cầm đầu trong số mười mấy người nhìn Diệp Tinh, cười nói: "Diệp tiên sinh, ngọn Hoa Thảo sơn này ngài dự tính xử lý như thế nào?"
Lời của ông ta vừa dứt, lập tức mọi người xung quanh đều khiếp sợ nhìn Diệp Tinh.
"Hoa Thảo sơn này là Diệp Tinh đấu giá."
"Cậu ấy chính là chủ nhân của phòng 83."
"Rất quyết đoán! Tôi còn tưởng rằng lấy ra 39 tỷ tệ là tập đoàn đỉnh cấp Khương thị."
. . . . . .
Những người xung quanh vô cùng khiếp sợ, ngay cả Tần Nhược Hi cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Tinh một cái.
Hai công ty lớn dưới tay Diệp Tinh đều bán, thậm chí còn bán cho cha của cô ta một cái, bán ra với giá trên trời 25 tỷ tệ.
Kết quả tiền mà Diệp Tinh bán hai công ty lớn lại dùng để tới nơi này mua Kiếm Sinh Mệnh.
"Tìm một chỗ nào đó ở nơi này để phá ra đi!"
Không để ý đến những người khác, Diệp Tinh nhìn Hoa Thảo sơn ở trước mặt, nói.
Hoa Thảo sơn này lớn như vậy, muốn vận chuyển ra ngoài cũng là một vấn đề rất lớn, cho dù hắn có nhẫn không gian, nhưng mà hắn không có khả năng để lộ ra ở trong này.
Hiện tại Diệp Tinh nóng lòng muốn trở về nghiên cứu Kiếm Sinh Mệnh, hắn lười ở đây lãng phí thời gian với ngọn núi Hoa Thảo sơn này.
"Được, Diệp tiên sinh." Người đàn ông cầm đầu gật gật đầu.
Ông ta dẫn những người khác vận chuyển tảng đá khổng lồ đến một nơi có không gian rộng mở cực lớn trong hội đấu giá.
"Đi, xem một chút! Nhìn xem tảng đá có giá trị 100 triệu tệ rốt cuộc là cái dạng gì." Khương Lâm nhìn tảng đá khổng lồ, trên mặt lộ ra vẻ hơi hứng thú.
Những người khác cũng cảm thấy rất hứng thú, cũng đi theo.
"Diệp tiên sinh, cắt hay là làm như thế nào?" Người đàn ông trung niên hỏi.
Diệp Tinh xem xét một chút, nói: "Không cần cắt, trực tiếp dùng đồ đập vỡ Hoa Thảo sơn này ra là được."
Thứ mà hắn khát vọng cũng không phải là Phỉ Thúy hay là thứ gì khác bên trong tảng đá, cho nên đập nát cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Người đàn ông trung niên vẫn là lần đầu tiên nghe được yêu cầu kỳ lạ như vậy, có điều dĩ nhiên ông ta không có khả năng phản đối.
"Răng rắc!"
Tảng đá khổng lồ bắt đầu không ngừng bị phá vỡ, biến thành từng khối khối mảnh nhỏ, hơn nữa thể tích cũng bắt đầu không ngừng giảm nhỏ.
"Diệp Tinh, không nghĩ tới cậu lại có quyết đoán lớn như vậy, nếu tôi là cậu, tôi sẽ không có khả năng làm như vậy." Khương Hằng nhìn Diệp Tinh cảm thán nói.
Diệp Tinh đương nhiên biết anh ta đang nói đến chuyện gì, cười cười cũng không có nói thêm cái gì.
Ở bên cạnh Khương Hằng, Khương Lâm mỉm cười nói: "Diệp Tinh, tôi rất có hứng thú với thanh Kiếm Sinh Mệnh 39 tỷ kia, muốn thử một lần xem Kiếm Sinh Mệnh này có thật sự có hiệu quả kỳ dị như vậy hay không? Không biết có thể cho tôi xem một chút hay không?"
Chương 219 Từ chối sáu đại tập đoàn 1
"Không thể." Diệp Tinh liếc mắt nhìn Khương Lâm một cái, không chút do dự lắc đầu cự tuyệt.
Kiếm Sinh Mệnh ở bên trong nhẫn không gian, dĩ nhiên hắn không thể nào lấy ra được.
Khuôn mặt Khương Lâm cứng lại, tiếp đó vừa cười vừa nói: "Diệp Tinh, cậu đừng có keo kiệt như vậy chứ, hiện tại Kiếm Sinh Mệnh đã bị cậu nhận chủ rồi, chúng tôi cầm thì cũng không có tác dụng gì, có cướp thì cũng vô dụng, chỉ là nhìn một cái thôi."
Diệp Tinh liếc nhìn Khương Lâm một cái với ánh mắt kỳ quái, nói: "Tôi và anh rất quen thân sao? Đồ của tôi tại sao phải cho anh xem?"
Hắn không cho Khương Lâm một chút mặt mũi nào.
"Cậu. . ." Nghe vậy, sắc mặt Khương Lâm có chút khó coi.
Những người khác lại nhìn hai người Diệp Tinh và Khương Lâm với vẻ hứng thú, một người là kỳ tài kinh doanh, một người là công tử của tập đoàn đỉnh cấp, đều rất có mặt mũi.
"Có cái gì xuất hiện . . ." Đang lúc Khương Lâm muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên có âm thanh ngạc nhiên vang lên.
Lúc này, khi đánh vào một chỗ của Hoa Thảo sơn, nó liền ầm ầm sụp đổ xuống, tiếp đó bên trong vậy mà xuất hiện ba quả màu đỏ rực, lớn bằng trứng chim, có hình dạng giống trái cây, kỳ lạ chính là, quả trái cây màu đỏ này giống như là quả được kết quả từ trên cây vậy, vô cùng tươi sáng, không bị khô quắt một chút nào.
"Đây là. . . Hồng Linh quả?" Nhìn thấy quả này, Diệp Tinh sửng sốt, trong mắt lập tức lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi lẫn vui mừng.
Hắn nhanh chóng tiến lên từng bước, sau đó chộp lấy ba quả này vào trong tay.
Bên trong Hồng Linh quả ẩn chứa lượng linh lực khổng lồ, ba quả này cộng lại tuyệt đối không kém gì Địa tâm thôi nhũ tinh thạch mà lúc trước hắn lấy được.
"Chẳng trách trên tảng đá lại mọc nhiều hoa cỏ như vậy." Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.
Cho dù là một ít linh lực mỏng manh phát ra từ Hồng Linh quả, cũng có thể xúc tiến thực vật sinh trưởng um tùm.
Diệp Tinh hưng phấn, lúc này Khương Hằng, Khương Lâm, còn có người của những gia tộc đỉnh cấp khác, thậm chí là Tần Nhược Hi khi nhìn thấy quả trái cây màu đỏ lớn bằng trứng chim này xuất hiện, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm, trong mắt chợt lộ ra vẻ khát vọng.
"Hồng quả! Là Hồng quả! Chính là thứ lúc trước Tần Nhược Hi vô tình ăn một quả!"
"Trong tảng đá kia vậy mà lại có ba quả Hồng quả xuất hiện!"
"Nếu tôi có thể ăn một quả. . ."
. . . . . .
Trong mắt mấy người ở đây đều tràn đầy khát vọng.
Trong mắt những người có mặt ở đây đều tràn đầy khát vọng.
Hoàng Viêm thực lực rất mạnh, tuyệt đối là sự tồn tại của binh vương*, đây là kết quả nỗ lực không ngừng của ông ta, nhưng Tần Nhược Hi tuổi còn trẻ, thực lực so với Hoàng Viêm lại vẻn vẹn thấp hơn một chút.
_*Binh vương: vua của toàn bộ binh lính_
_*Binh vương: vua của toàn bộ binh lính_
Chỉ với việc luyện võ bình thường căn bản không có khả năng đạt tới, trên thực tế đây là do Tần Nhược Hi gặp phải cơ duyên.
Lúc trước Tần Nhược Hi chính là trong lúc vô tình ăn một quả màu đỏ, sau đó thực lực nhanh chóng được tăng cường!
Nói cách khác, bọn họ chỉ cần ăn một quả là có thể nhanh chóng có được thực lực của binh vương, một quyền đánh ra đá vỡ vụn, một cước dẫm ra dẫm nát mặt đất, trở thành sự tồn tại siêu đẳng.
Tất cả chỉ cần một quả nho nhỏ trước mắt là có thể làm được, có thể thấy được hấp dẫn của nó rất lớn.
"Quả nhiên là quả màu đỏ đó! Nếu như mình ăn một quả, thân thủ thậm chí sẽ không thua Nhược Hi, nói như vậy Nhược Hi cũng sẽ không cự tuyệt mình nữa.” Khương Lâm vẻ mặt vui sướng nói.
Anh ta vẫn luôn thích Tần Nhược Hi, nhưng người Tần Nhược Hi muốn tìm chính là một người thực lực cường đại, hiện tại hy vọng đang ở trước mắt anh ta.
Trong lòng ước mơ, Khương Lâm dĩ nhiên nhịn không được, trực tiếp hướng trái cây trong tay Diệp Tinh mà bắt.
Thế nhưng, tay phải anh ta vừa có động tác, Khương Hằng bên cạnh lại bắt được anh ta trước tiên.
"Anh?" Khương Lâm nghi hoặc nhìn Khương Hằng, không biết anh ta có ý gì.
Khương Hằng ngăn em trai mình lại, tiến lên một bước, nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói: "Bên trong tảng đá thế nhưng còn có thể mọc ra quả, thật sự là kỳ tích, Diệp Tinh, quả này của cậu có thể bán cho tôi hay không, giá cả bao nhiêu cũng không phải là vấn đề."
Lúc này trong lòng Khương Hằng đương nhiên cũng rất khát vọng, nhưng anh ta không thể biểu hiện quá mức rõ ràng.
"Thật sự là quả màu đỏ kia."
Lúc này trong mắt đôi lạnh lùng của Tần Nhược Hi cũng lộ ra một tia khát vọng.
Cô ta lúc trước ăn được một quả màu đỏ kì lạ kia, hoàn toàn cảm nhận được chỗ tốt của trái cây này, nếu như lại ăn được một quả nữa, thực lực của cô ta khẳng định còn có thể tăng lên.
Không nghĩ tới một khối đá mà Diệp Tinh mua lại xuất hiện ba quả!
Nghĩ tới đây, cho dù là lấy tâm tính lạnh lùng như Tần Nhược Hi cũng nhịn không được đi tới trước mặt Diệp Tinh, cô ta nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp Tinh, trái cây này tôi cũng rất hứng thú, có thể bán tôi một quả hay không? Hoa Thảo Sơn cậu mua lúc trước ở buổi bán đấu giá là một trăm triệu, tôi nguyện ý ra giá một trăm triệu mua lại. "
“ Diệp Tinh, tôi cũng muốn mua một quả, quả mọc trong tảng đá như vậy tôi vẫn là lần đầu tiên thấy."
Lại có một người thanh niên tiến lên cười nói.
Nhất thời, mấy người đều tiến lên. Khương Hằng trong lòng hơi trầm xuống, nhiều người tiến lên như vậy, hiển nhiên đang nói rõ quả này chính là bảo vật.
Thế nhưng quả chỉ có ba quả, nếu Diệp Tinh thật sự bán cho người khác, vậy thì hỏng bét rồi.
Chương 220 Từ chối sáu đại tập đoàn 2
Khương Hằng anh ta muốn có được, những người khác cũng như vậy.
Khương gia bọn họ cũng không phải mạnh nhất, mấy tập đoàn gia tộc khác đều không thua kém Khương gia bọn họ.
Diệp Tinh nhìn mấy người trước mắt, lắc đầu, nói: "Xin lỗi các vị, tôi cũng không có ý định bán."
"Diệp Tinh, cậu có thể ra giá." Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy vẻ chân thành nói: "Chúng tôi rất có thành ý muốn mua."
Lúc này khương Lâm trong lòng không biết có tư vị gì, lúc trước anh ta còn cười nhạo Diệp Tinh bỏ một trăm triệu mua một ngọn núi nhỏ, nếu sớm biết bên trong có quả màu đỏ, vô luận tiêu bao nhiêu tiền anh ta cũng phải mua.
"Tôi thật sự không bán."
Diệp Tinh lắc đầu cự tuyệt: "Quả này đối với tôi cũng hữu dụng." Bộ dáng của hắn rõ ràng là một quả cũng không bán.
"Diệp Tinh." Khương Hằng nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: "Quả này quả thật kỳ dị, như vậy đi, Khương gia chúng ta, Tần gia, Trịnh gia, Tiền gia, Dương gia, Trần gia liên hợp mua hai viên, giá cả liền ra một tỷ, chúng ta thật sự cảm thấy hứng thú với nó."
Đám người Tần Nhược Hi không nói gì, hiển nhiên đồng ý với lời nói của Khương Hằng.
Trái cây chỉ có ba quả, căn bản không đủ chia ra cho bọn họ, không bằng liên hợp mua như vậy, sau đó lại chậm rãi thương nghị xử lý như thế nào.
"Khương Hằng này lại nguyện ý bỏ ra một tỷ mua hai quả màu đỏ? Diệp Tinh đem Hoa Thảo Sơn bán lại liền kiếm được chín trăm triệu, tiền này cũng quá dễ kiếm đi?"
“Khương gia, Tần gia, Trịnh gia, Tiền gia, Dương gia, Trần gia sáu đại gia tộc đều là gia tộc cao cấp nhất, tập đoàn trải rộng khắp các ngành nghề, bọn họ thế mà lại liên hợp lại với nhau!”
"Quả màu đỏ này nhất định là một loại bảo vật mà chúng ta không biết."
"Không biết Diệp Tinh có bán hay không?"
Trong mắt mọi người đều lộ ra một tia khiếp sợ. Bất kỳ một gia tộc nào trong sáu đại gia tộc đều là doanh nghiệp khổng lồ, cho dù là doanh nghiệp chục tỷ ở trước mặt bọn họ cũng đều hoàn toàn bị nghiền ép. Hiện tại nhìn bộ dáng bọn họ, rõ ràng đều đang tranh đoạt, đáng tiếc bọn họ đều không biết quả này.
Đương nhiên, cho dù bọn họ có biết, cũng không dám tham dự vào việc tranh đoạt của đám người Khương Hằng.
Diệp Tinh cau mày nhìn Khương Hằng. "Chẳng lẽ đám người Khương Hằng cũng biết tác dụng của quả màu đỏ này?"
Nhìn tình cảnh trước mắt, Diệp Tinh dễ dàng cảm giác được Khương Hằng và những người khác đều rất muốn quả này, thậm chí Tần Nhược Hi luôn lạnh lùng cũng vậy.
Nhưng mà, Diệp Tinh hiển nhiên cũng sẽ không bị đả động.
"Thật ngại quá, tôi thật sự không có ý định bán."
Đùa sao! Ba quả này mỗi một quả đều ẩn chứa đại lượng linh lực, cộng lại thậm chí không thua kém địa tâm thôi nhũ tinh thạch mà Diệp Tinh lấy được lúc trước, quả này đủ để cho thực lực Diệp Tinh hắn tiến bộ một đoạn nữa.
Cách thời gian tám cây cột khổng lồ kia đến trái đất chỉ còn lại có nửa năm, tuy rằng Diệp Tinh không có bao nhiêu hy vọng đạt tới hoàng cảnh, nhưng nếu thực lực của hắn càng mạnh, vậy thì sau khi tám cây cột đen kia đến, bảo vật hắn có thể cướp đoạt được cũng sẽ càng nhiều!
Hiện tại một quả màu đỏ này thậm chí có thể tương đương với lượng lớn bảo vật nửa năm sau xuất hiện, Diệp Tinh làm sao có thể bán? Tiền? Tiền có ích lợi gì trong tận thế sao?
Hắn tùy tiện lấy một gốc cây linh thảo cấp thấp ném ra ngoài cũng đều có thể bán được lượng lớn tiền tài rồi.
Nghe vậy, Khương Lâm nhìn chằm chằm Diệp Tinh, khuôn mặt hơi âm trầm, nói: "Diệp Tinh, sáu đại gia tộc chúng ta liên hợp lại, ra giá một tỷ, chỉ cần cậu bán hai quả, chính cậu còn có thể giữ lại một quả, điểm mặt mũi này mà cậu cũng không cho sao?” Anh ta đây là chuẩn bị dùng sáu đại gia tộc gây áp lực cho Diệp Tinh.
“ Diệp Tinh, bán cho chúng ta quả này thì ảnh hưởng đối với cậu cũng không lớn, tôi nói thật, quả này có thể gia tăng thực lực cá nhân, chúng ta rất muốn có được nó.”
“Thực lực của cậu cũng đã rất mạnh, tác dụng của quả này đối với cậu phỏng chừng sẽ rất nhỏ.” Trịnh Gia Trịnh Cực Nguyên nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói.
Tin tức của bọn họ rất linh thông, biết thực lực của Diệp Tinh mạnh, thậm chí so với Hoàng Viêm còn mạnh hơn.
"Diệp Tinh, không biết có thể lấy loại quả chả có tác dụng gì với cậu đổi lấy tình hữu nghị của sáu đại gia tộc chúng ta hay không?"
Một cô gái Tiền gia cũng đứng ra nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
Diệp Tinh nhìn thoáng qua mấy người trước mắt, sáu đại gia tộc, bất kỳ một gia tộc nào phỏng chừng đều có thể nghiền ép doanh nghiệp trước kia của hắn.
"Xin lỗi." Ở dưới tầm mắt mọi người, Diệp Tinh vẫn lắc đầu như trước.
"Chuẩn bị cho tôi một căn phòng!" Diệp Tinh nói xong trực tiếp mang theo ba quả đi tới một chỗ, không hề để ý đám người Khương Hằng, cũng không thèm để ý sắc mặt âm trầm của bọn họ.
Để tránh một phần phiền toái không cần thiết, hắn quyết định liền trực tiếp ở chỗ này luyện hóa một quả.
Sáu đại gia tộc, hiện tại có thể rất mạnh, sản nghiệp trải rộng khắp nơi, nhưng sau khi tận thế đen tối giáng xuống, giá trị của tiền giảm xuống trên phạm vi lớn, năng lực của những gia tộc này tự nhiên cũng giảm bớt rất nhiều.
Toàn bộ tiền mặt trên người anh ta có là 38.8 tỷ!
Tập đoàn Thiên Việt tuy rằng vô cùng khổng lồ, lấy ra mấy tỷ thì dễ dàng, nhưng mà lấy ra hơn 30 tỷ vẫn rất khó khăn.
Giá trị của Kiếm Sinh Mệnh rất cao, nhưng mà cũng không phải nhất định phải có được, toàn bộ tập đoàn Thiên Việt cũng không thể nào bất chấp tất cả.
Dù sao Kiếm Sinh Mệnh cũng chỉ có ảnh hưởng đến một người, đối với chỉnh thể công ty ảnh hưởng không lớn.
"Phòng 83 ra giá 39 tỷ, còn có ai tăng giá hay không?" Chử Huyền quét mắt nhìn các phòng, mỉm cười nói.
Hiện tại giá cả dường như có hi vọng đột phá đến 40 tỷ.
Bên trong căn phòng, Diệp Tinh căng thẳng nhìn con số trước mặt.
Trên người hắn tổng cộng có 50 tỷ! Mà giá cả đã đạt đến 39 tỷ! Đang không ngừng tiếp cận đến điểm mấu chốt của hắn.
Nhưng mà qua 10 giây sau, con số không có thay đổi nữa.
"10 giây đã hết, chúc mừng vị khách phòng 83 đã dùng giá 39 tỷ đấu giá thành công Kiếm Sinh Mệnh!" Chử Huyền mỉm cười nói.
Oanh!
Nghe thấy giọng nói này, một sự vui sướng khó có thể nói thành lời nhất thời xông lên trong lòng Diệp Tinh.
Trên mặt Diệp Tinh tràn đầy tươi cười.
Thanh Kiếm Sinh Mệnh khiến vô số người sợ hãi ở Thời kỳ tận thế đen tối đã bị hắn chiếm được!
Kiếm Sinh Mệnh, cuối cùng bị Diệp Tinh dùng 39 tỷ đấu giá thành công!
Cái giá này so với kiếp trước còn nhiều hơn 9.2 tỷ!
Có điều đối với Diệp Tinh mà nói cũng không tính là gì, hắn căn bản là không thèm để ý đến tiền.
Ngay sau đó, có hai người đi vào phòng của hắn, mà thứ mà bọn họ nâng đúng là Kiếm Sinh Mệnh.
"Diệp tiên sinh, Kiếm Sinh Mệnh ở trong này, hiện tại quyền sở hữu thuộc về ngài." Một người trong đó nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.
Khuôn mặt Diệp Tinh bình tĩnh, nhưng trái tim lại kìm không được đập thình thịch.
"Tôi chuyển khoản!"
Hắn trực tiếp thanh toán 39 tỷ, sau đó hai người rời đi, chỉ để lại Kiếm Sinh Mệnh.
"39 tỷ, bán đấu giá món bảo vật thứ nhất Kiếm Sinh Mệnh chấm dứt, chúc mừng vị khách phòng 83."
Ông lão Chử Huyền mặc trường bào mỉm cười, nói: "Kế tiếp bắt đầu bán đấu giá món bảo vật thứ hai."
Món bảo vật thứ hai này là một viên Dạ Minh Châu màu tím, đường kính thậm chí đạt tới vài mét, ngoại giới không thể gặp được, tuyệt đối là một báu bật.
Có điều lúc này Diệp Tinh không để ý, lực chú ý của hắn đều tập trung ở trên thân Kiếm Sinh Mệnh.
"Rốt cuộc lấy được!"
Vẻ mặt Diệp Tinh tươi cười, hắn nắm Kiếm Sinh Mệnh, nhất thời cảm giác được một luồng năng lượng kỳ dị từ trong thiên địa dũng mãnh tiến vào thân thể của hắn, luồng năng lượng này rất kỳ lạ, dường như không giống với linh lực, mà là một loại năng lượng khác trong thiên địa, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện.
"Dòng năng lượng này chính là nguyên nhân khiến Kiếm Sinh Mệnh kỳ lạ sao?" Trong lòng Diệp Tinh thất kinh.
Nếu là người thường có được Kiếm Sinh Mệnh sẽ không phát hiện ra được cái gì, nhưng mà hiện tại hắn đã đạt tới Vương Cảnh, nên có thể nhạy bén cảm giác được.
Nắm Kiếm Sinh Mệnh một phút đồng hồ.
Ngay lập tức, Diệp Tinh cảm giác giữa mình và Kiếm Sinh Mệnh này thành lập một tia liên hệ kỳ dị, dòng năng lượng kỳ dị ngưng tụ ở một chỗ trong cơ thể hắn.
"Nghe nói có được Kiếm Sinh Mệnh, trên người có bệnh tật gì cũng sẽ được chữa khỏi, hơn nữa miệng vết thương cũng sẽ khép lại rất nhanh."
Trong lòng Diệp Tinh vừa động, cắt qua ngón tay của mình.
Ông. . .
Ngay lập tức, luồng năng lượng kia nhanh chóng đánh úp lại, dũng mãnh tiến vào miệng vết thương nơi ngón tay của hắn, ngay sau đó miệng vết thương của hắn thế mà lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ hồi phục.
"Khả năng hồi phục thật nhanh!" Trong lòng Diệp Tinh chấn động.
Cho dù hắn đã đạt tới Vương Cảnh, năng lực hồi phục tự thân cũng không thể đạt tới mức này.
Sau khi chữa trị xong, trong hư không dường như lại có năng lượng tiến vào trong cơ thể Diệp Tinh.
"Đây là chỗ kỳ dị của Kiếm Sinh Mệnh sao?" Diệp Tinh cảm thụ.
Thanh Kiếm Sinh Mệnh này dường như có chứa nhiều chỗ ảo diệu.
Có điều Diệp Tinh chỉ là nghiên cứu một chút, không có tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Ở đây rất nhiều người, Diệp Tinh không muốn nghiên cứu ở trong này.
Hắn trực tiếp thu Kiếm Sinh Mệnh vào trong nhẫn không gian.
Tuy rằng để vào trong nhẫn không gian, nhưng mà Diệp Tinh vẫn cảm giác được mối liên hệ giữa mình và Kiếm Sinh Mệnh, cho dù dòng năng lượng kỳ dị kia ở trong cơ thể hao hết, hắn vẫn có thể nhanh chóng khôi phục.
Kiếm Sinh Mệnh nhận chủ thành công, lại để vào bên trong nhẫn không gian, rốt cuộc Diệp Tinh cũng hoàn toàn yên lòng, hắn lại chuyển mắt nhìn về phía phòng đấu giá.
"60 triệu, món bảo vật thứ hai bán đấu giá xong, chúc mừng vị khách phòng 39." Chử Huyền cười nói.
Viên Dạ Minh Châu màu tím có đường kính đạt đến mấy mét được bán đấu giá với cái giá trên trời 60 triệu !
Có điều bảo vật như vậy tuy rằng hiếm thấy, nhưng mà ngoại trừ để ngắm thì không có tác dụng gì, cho nên giá trị có hạn.
Chử Huyền quét mắt liếc bốn phía một cái, mỉm cười nói: "Hiện tại bắt đầu bán đấu giá món bảo vật thứ ba."
"Ầm ầm ầm!"
Chương 217 Nhận chủ thành công! 2
Một tiếng động thật lớn truyền đến, sau đó là có mười mấy người hợp lực đẩy một chiếc xe đặc chủng tiến vào phòng đấu giá, trên xe được bao phủ bởi một tấm vải đỏ.
"Đây là cái gì?"
"Bảo vật này cũng quá lớn đi?"
. . . . . .
Có tiếng nghị luận truyền đến từ các phòng.
Vén tấm vải đỏ lên, một ngọn núi nhỏ có chiều dài chừng 10 mét, độ cao ước chừng 3 mét xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Làm người ta khó hiểu chính là, trên ngọn núi này lại phủ đầy các loại hoa cỏ xanh um tươi tốt, rất là kỳ dị.
"Đưa đến một ngọn núi?" Trong mắt mọi người đều có vẻ tò mò.
"Các vị, đây là Hoa Thảo sơn, phía trên không có đất, nhưng những hoa cỏ này lại sinh trưởng bình thường ở phía trên, vô cùng hiếm thấy, nói không chừng bên trong tảng đá kia có bí mật gì đó." Chử Huyền mỉm cười giới thiệu.
"Được rồi, hiện tại bắt đầu bán đấu giá món bảo vật thứ ba Hoa Thảo sơn, giá khởi điểm 1 triệu."
Giọng nói của ông ta không ngừng vang vọng khắp các phòng.
"Chi chi!"
Diệp Tinh đang nhìn ngọn núi nhỏ kỳ dị kia, bỗng nhiên tiếng kêu của Tiểu Hắc truyền đến.
"Tiểu Hắc, trong tảng đá kia có bảo vật?" Diệp Tinh trong lòng vừa động, hỏi.
Tiểu Hắc kêu to hai tiếng, rõ ràng muốn Diệp Tinh đấu giá món này.
"Không ngờ ngoại trừ Kiếm Sinh Mệnh còn có bảo vật khác!" Khóe miệng Diệp Tinh lộ ra nụ cười.
Hiện tại trên người hắn vẫn còn 11 tỷ tệ, với hắn mà nói, Kiếm Sinh Mệnh đã vào tay, cho dù tiêu hết toàn bộ 11 tỷ tệ này, hắn cũng không có gì đau lòng.
3 triệu. . . 5 triệu. . . 7 triệu. . .
Giá cả của Hoa Thảo sơn bắt đầu nhanh chóng tăng lên, rõ ràng cũng có nhiều người cảm thấy hứng thú với món này.
Chẳng mấy chốc giá cả đã đạt đến 20 triệu, có điều đến cái giá này rồi, người cạnh tranh rõ ràng ít đi rất nhiều, giá cả tăng trưởng một cách thong thả.
Diệp Tinh thấy thế, trực tiếp đưa vào 30 triệu.
Ngay lập tức, một giọng nói máy móc vang lên.
"Phòng 83, 30 triệu!"
Giọng nói này vừa dứt, tức khắc khiến cho một vài phòng bắt đầu nghị luận.
"Phòng 83 lại ra tay."
"Mới vừa xài hết 39 tỷ tệ, vậy mà bây giờ còn có tiền dư!"
"Chẳng lẽ Hoa Thảo sơn này là một món bảo vật?"
. . . . . .
Mọi người đều nhìn vào tảng đá, lúc trước Diệp Tinh bày ra tài lực hoàn toàn khiến cho bọn họ rung động, với ánh mắt của Diệp Tinh, bảo vật này hẳn là sẽ không bình thường.
Nhất thời, số lượng người tranh đoạt lại tăng lên.
Diệp Tinh câm nín nhìn giá cả thay đổi, có điều hắn cũng không lo lắng, tiếp tục đưa giá.
Trong phòng 51, hai anh em Khương Hằng và Khương Lâm nhìn giá cả thay đổi ở trước mặt.
"Anh, phòng 83 lại ra giá." Khương Lâm nhịn không được nói.
Khương Hằng nhìn ngọn Hoa Thảo sơn kia, mỉm cười nói: "Chúng ta cũng theo."
Anh ta cũng đưa giá vào.
40 triệu tệ. . . 50 triệu tệ. . . 60 triệu tệ. . .
Giá cả nhanh chóng tăng lên, theo giá cả tăng lên, số người tham gia cạnh tranh không ngừng giảm bớt.
Dù sao cũng không phải là không có hoa cỏ mọc trên tảng đá, trên mạng cũng có một ít tin tức, hiếm thấy chính là trên Hoa Thảo sơn này hoa cỏ mọc rất là rậm rạp.
Cho dù như thế, mọi người cũng không muốn bỏ giá cao để mua một tảng đá rất có thể không có bất cứ tác dụng gì trở về.
Dần dần, lại chỉ còn lại có phòng 51 và phòng 83 tiếp tục tranh đoạt.
"Tình huống này thật là quen thuộc."
"Món bảo vật thứ nhất Kiếm Sinh Mệnh hai người này cũng là như thế, không biết là người của hai đại gia tộc nào."
"Phòng 83 có tài lực hùng hậu, nhưng mà tài lực của phòng 51 cũng đạt tới hơn 30 tỷ, cũng chỉ có người của tập đoàn lớn mới lấy ra được."
. . . . . .
Mọi người nhìn hai người tranh đoạt.
"Khương Hằng này cũng muốn tranh đoạt?" Diệp Tinh nhìn con số trên màn ảnh, khẽ nhíu mày, nhập vào giá 90 triệu.
"Anh, đấu tiếp không?" Khương Lâm ở bên cạnh Khương Hằng hỏi.
Khương Lâm ở bên cạnh Khương Hằng nhịn không được hỏi. Hiện tại giá của Hoa Thảo sơn đã đạt gần 100 triệu.
90 triệu, đã là con số vô cùng khổng lồ, cho dù là nhân sâm mấy trăm năm quý báu, đại khái cũng là tầm giá này.
Giá của Kiếm Sinh Mệnh cao là vậy, nhưng mà những thứ khác bọn họ cũng không nguyện dùng nhiều tiền.
Nếu gia tộc biết hai người bọn họ ném 100 triệu mua một tảng đá về để ngắm, đoán chừng sẽ bị ăn mắng một trận.
Vẻ mặt Khương Hằng không thay đổi, trực tiếp nhập vào 95 triệu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào con số, 5 giây sau, 95 triệu trực tiếp biến thành 100 triệu.
Tức khắc, khóe miệng Khương Hằng lộ ra vẻ tươi cười.
"Anh." Khương Lâm khó hiểu nhìn anh mình.
"Nếu không có sự tham gia của anh, tảng đá kia ước chừng chỉ có thể bán được 30 triệu tệ thôi." Khương Hằng mỉm cười nói.
Anh ta cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với tảng đá kia, chỉ là muốn khiến cho Diệp Tinh khó chịu một chút mà thôi.
"Cho nên anh cố ý à? Làm cho phòng 83 tốn thêm 70 triệu." Hai mắt Khương Lâm sáng lên, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười: "Tốn hết 100 triệu tệ mua một tảng đá về, không biết người ở phòng 83 là thông minh hay là nhiều tiền nữa."
Thật ra anh ta hoàn toàn không có hứng thú với tảng đá kia.
Chương 218 Bảo vật bên trong tảng đá
Vào lúc hai anh em bọn họ đang vui vẻ, lúc này trong phòng 83, khóe miệng Diệp Tinh cũng lộ ra vẻ tươi cười.
"Tới tay!"
Dùng 100 triệu tệ, đấu giá thành công ngọn núi nhỏ kỳ lạ này, Diệp Tinh cảm thấy hoàn toàn đáng giá.
"100 triệu tệ, món bảo vật thứ ba đã bán đấu giá xong, chúc mừng vị khách phòng 83, bởi vì thể tích của Hoa Thảo sơn quá lớn, sau khi hội đấu giá kết thúc sẽ đưa Hoa Thảo sơn đến đại sảnh, đến lúc đó có thể tùy ý xử lý."
Chử Huyền mỉm cười nói: "Kế tiếp bắt đầu món bảo vật thứ tư."
Lúc sau, từng món bảo vật được bán đấu giá, tuy rằng cũng là một ít bảo vật kỳ lạ, có điều Diệp Tinh lại không có hứng thú đối với những thứ này, rất nhanh, toàn bộ 10 món bảo vật được bán đấu giá xong.
"Chúng ta đi!"
Ngay khi đấu giá chấm dứt, Khương Hằng, Khương Lâm bước ra khỏi phòng 51, nhanh chóng đi tới đại sảnh, ánh mắt nhìn về phía phòng 83.
"Em thật muốn nhìn xem người ở phòng 83 là ai?" Khương Lâm nhìn chằm chằm kia phòng.
Dưới tầm mắt của bọn họ, Diệp Tinh trực tiếp đi ra.
"Diệp Tinh?" Khương Lâm sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Sao lại là Diệp Tinh? Lúc trước cậu ta bán đi hai công ty cũng mới kiếm được hơn 40 tỷ tệ, vậy mà lại chấp nhận tiêu 39 tỷ để mua Kiếm Sinh Mệnh?"
Khương Lâm tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Lúc trước anh ta còn cho rằng là một tập đoàn lớn nào đó ngang hàng với gia tộc Khương thị đang cạnh tranh với bọn họ.
Giống như một gia tộc lấy ra không đến một nửa tiền liền nhất định sẽ thương cân động cốt, lấy ví dụ như Diệp Tinh, tương đương với gia tộc này lập tức lấy ra hơn phân nửa tài sản, như vậy tính lên, toàn bộ công ty sẽ nhanh chóng lâm vào tê liệt.
Cho dù tập đoàn Khương thị của bọn họ vô cùng khổng lồ, nhưng mà lấy ra tài chính mấy chục tỷ đã muốn hết sức, nếu tiếp tục ra thêm tài chính, toàn bộ hoạt động kinh doanh của công ty sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Tiền mặt và tài sản cố định là khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Không chỉ có là Khương Lâm, mà Khương Hằng cũng nhìn Diệp Tinh, trong mắt có vẻ suy tư.
Nếu anh ta là Diệp Tinh, tuyệt đối sẽ không lựa chọn làm như vậy.
Bên trong các căn phòng không ngừng có người đi ra, ngoài các đại gia tộc khác, còn có đám người Tần Nhược Hi.
Phía xa, mười mấy người hỗ trợ vận chuyển một tòa núi nhỏ đến.
"Là Hoa Thảo sơn!"
Mọi người ở đây lập tức liền nhận ra.
"Diệp tiên sinh." Một người cầm đầu trong số mười mấy người nhìn Diệp Tinh, cười nói: "Diệp tiên sinh, ngọn Hoa Thảo sơn này ngài dự tính xử lý như thế nào?"
Lời của ông ta vừa dứt, lập tức mọi người xung quanh đều khiếp sợ nhìn Diệp Tinh.
"Hoa Thảo sơn này là Diệp Tinh đấu giá."
"Cậu ấy chính là chủ nhân của phòng 83."
"Rất quyết đoán! Tôi còn tưởng rằng lấy ra 39 tỷ tệ là tập đoàn đỉnh cấp Khương thị."
. . . . . .
Những người xung quanh vô cùng khiếp sợ, ngay cả Tần Nhược Hi cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Tinh một cái.
Hai công ty lớn dưới tay Diệp Tinh đều bán, thậm chí còn bán cho cha của cô ta một cái, bán ra với giá trên trời 25 tỷ tệ.
Kết quả tiền mà Diệp Tinh bán hai công ty lớn lại dùng để tới nơi này mua Kiếm Sinh Mệnh.
"Tìm một chỗ nào đó ở nơi này để phá ra đi!"
Không để ý đến những người khác, Diệp Tinh nhìn Hoa Thảo sơn ở trước mặt, nói.
Hoa Thảo sơn này lớn như vậy, muốn vận chuyển ra ngoài cũng là một vấn đề rất lớn, cho dù hắn có nhẫn không gian, nhưng mà hắn không có khả năng để lộ ra ở trong này.
Hiện tại Diệp Tinh nóng lòng muốn trở về nghiên cứu Kiếm Sinh Mệnh, hắn lười ở đây lãng phí thời gian với ngọn núi Hoa Thảo sơn này.
"Được, Diệp tiên sinh." Người đàn ông cầm đầu gật gật đầu.
Ông ta dẫn những người khác vận chuyển tảng đá khổng lồ đến một nơi có không gian rộng mở cực lớn trong hội đấu giá.
"Đi, xem một chút! Nhìn xem tảng đá có giá trị 100 triệu tệ rốt cuộc là cái dạng gì." Khương Lâm nhìn tảng đá khổng lồ, trên mặt lộ ra vẻ hơi hứng thú.
Những người khác cũng cảm thấy rất hứng thú, cũng đi theo.
"Diệp tiên sinh, cắt hay là làm như thế nào?" Người đàn ông trung niên hỏi.
Diệp Tinh xem xét một chút, nói: "Không cần cắt, trực tiếp dùng đồ đập vỡ Hoa Thảo sơn này ra là được."
Thứ mà hắn khát vọng cũng không phải là Phỉ Thúy hay là thứ gì khác bên trong tảng đá, cho nên đập nát cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Người đàn ông trung niên vẫn là lần đầu tiên nghe được yêu cầu kỳ lạ như vậy, có điều dĩ nhiên ông ta không có khả năng phản đối.
"Răng rắc!"
Tảng đá khổng lồ bắt đầu không ngừng bị phá vỡ, biến thành từng khối khối mảnh nhỏ, hơn nữa thể tích cũng bắt đầu không ngừng giảm nhỏ.
"Diệp Tinh, không nghĩ tới cậu lại có quyết đoán lớn như vậy, nếu tôi là cậu, tôi sẽ không có khả năng làm như vậy." Khương Hằng nhìn Diệp Tinh cảm thán nói.
Diệp Tinh đương nhiên biết anh ta đang nói đến chuyện gì, cười cười cũng không có nói thêm cái gì.
Ở bên cạnh Khương Hằng, Khương Lâm mỉm cười nói: "Diệp Tinh, tôi rất có hứng thú với thanh Kiếm Sinh Mệnh 39 tỷ kia, muốn thử một lần xem Kiếm Sinh Mệnh này có thật sự có hiệu quả kỳ dị như vậy hay không? Không biết có thể cho tôi xem một chút hay không?"
Chương 219 Từ chối sáu đại tập đoàn 1
"Không thể." Diệp Tinh liếc mắt nhìn Khương Lâm một cái, không chút do dự lắc đầu cự tuyệt.
Kiếm Sinh Mệnh ở bên trong nhẫn không gian, dĩ nhiên hắn không thể nào lấy ra được.
Khuôn mặt Khương Lâm cứng lại, tiếp đó vừa cười vừa nói: "Diệp Tinh, cậu đừng có keo kiệt như vậy chứ, hiện tại Kiếm Sinh Mệnh đã bị cậu nhận chủ rồi, chúng tôi cầm thì cũng không có tác dụng gì, có cướp thì cũng vô dụng, chỉ là nhìn một cái thôi."
Diệp Tinh liếc nhìn Khương Lâm một cái với ánh mắt kỳ quái, nói: "Tôi và anh rất quen thân sao? Đồ của tôi tại sao phải cho anh xem?"
Hắn không cho Khương Lâm một chút mặt mũi nào.
"Cậu. . ." Nghe vậy, sắc mặt Khương Lâm có chút khó coi.
Những người khác lại nhìn hai người Diệp Tinh và Khương Lâm với vẻ hứng thú, một người là kỳ tài kinh doanh, một người là công tử của tập đoàn đỉnh cấp, đều rất có mặt mũi.
"Có cái gì xuất hiện . . ." Đang lúc Khương Lâm muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên có âm thanh ngạc nhiên vang lên.
Lúc này, khi đánh vào một chỗ của Hoa Thảo sơn, nó liền ầm ầm sụp đổ xuống, tiếp đó bên trong vậy mà xuất hiện ba quả màu đỏ rực, lớn bằng trứng chim, có hình dạng giống trái cây, kỳ lạ chính là, quả trái cây màu đỏ này giống như là quả được kết quả từ trên cây vậy, vô cùng tươi sáng, không bị khô quắt một chút nào.
"Đây là. . . Hồng Linh quả?" Nhìn thấy quả này, Diệp Tinh sửng sốt, trong mắt lập tức lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi lẫn vui mừng.
Hắn nhanh chóng tiến lên từng bước, sau đó chộp lấy ba quả này vào trong tay.
Bên trong Hồng Linh quả ẩn chứa lượng linh lực khổng lồ, ba quả này cộng lại tuyệt đối không kém gì Địa tâm thôi nhũ tinh thạch mà lúc trước hắn lấy được.
"Chẳng trách trên tảng đá lại mọc nhiều hoa cỏ như vậy." Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.
Cho dù là một ít linh lực mỏng manh phát ra từ Hồng Linh quả, cũng có thể xúc tiến thực vật sinh trưởng um tùm.
Diệp Tinh hưng phấn, lúc này Khương Hằng, Khương Lâm, còn có người của những gia tộc đỉnh cấp khác, thậm chí là Tần Nhược Hi khi nhìn thấy quả trái cây màu đỏ lớn bằng trứng chim này xuất hiện, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm, trong mắt chợt lộ ra vẻ khát vọng.
"Hồng quả! Là Hồng quả! Chính là thứ lúc trước Tần Nhược Hi vô tình ăn một quả!"
"Trong tảng đá kia vậy mà lại có ba quả Hồng quả xuất hiện!"
"Nếu tôi có thể ăn một quả. . ."
. . . . . .
Trong mắt mấy người ở đây đều tràn đầy khát vọng.
Trong mắt những người có mặt ở đây đều tràn đầy khát vọng.
Hoàng Viêm thực lực rất mạnh, tuyệt đối là sự tồn tại của binh vương*, đây là kết quả nỗ lực không ngừng của ông ta, nhưng Tần Nhược Hi tuổi còn trẻ, thực lực so với Hoàng Viêm lại vẻn vẹn thấp hơn một chút.
_*Binh vương: vua của toàn bộ binh lính_
_*Binh vương: vua của toàn bộ binh lính_
Chỉ với việc luyện võ bình thường căn bản không có khả năng đạt tới, trên thực tế đây là do Tần Nhược Hi gặp phải cơ duyên.
Lúc trước Tần Nhược Hi chính là trong lúc vô tình ăn một quả màu đỏ, sau đó thực lực nhanh chóng được tăng cường!
Nói cách khác, bọn họ chỉ cần ăn một quả là có thể nhanh chóng có được thực lực của binh vương, một quyền đánh ra đá vỡ vụn, một cước dẫm ra dẫm nát mặt đất, trở thành sự tồn tại siêu đẳng.
Tất cả chỉ cần một quả nho nhỏ trước mắt là có thể làm được, có thể thấy được hấp dẫn của nó rất lớn.
"Quả nhiên là quả màu đỏ đó! Nếu như mình ăn một quả, thân thủ thậm chí sẽ không thua Nhược Hi, nói như vậy Nhược Hi cũng sẽ không cự tuyệt mình nữa.” Khương Lâm vẻ mặt vui sướng nói.
Anh ta vẫn luôn thích Tần Nhược Hi, nhưng người Tần Nhược Hi muốn tìm chính là một người thực lực cường đại, hiện tại hy vọng đang ở trước mắt anh ta.
Trong lòng ước mơ, Khương Lâm dĩ nhiên nhịn không được, trực tiếp hướng trái cây trong tay Diệp Tinh mà bắt.
Thế nhưng, tay phải anh ta vừa có động tác, Khương Hằng bên cạnh lại bắt được anh ta trước tiên.
"Anh?" Khương Lâm nghi hoặc nhìn Khương Hằng, không biết anh ta có ý gì.
Khương Hằng ngăn em trai mình lại, tiến lên một bước, nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói: "Bên trong tảng đá thế nhưng còn có thể mọc ra quả, thật sự là kỳ tích, Diệp Tinh, quả này của cậu có thể bán cho tôi hay không, giá cả bao nhiêu cũng không phải là vấn đề."
Lúc này trong lòng Khương Hằng đương nhiên cũng rất khát vọng, nhưng anh ta không thể biểu hiện quá mức rõ ràng.
"Thật sự là quả màu đỏ kia."
Lúc này trong mắt đôi lạnh lùng của Tần Nhược Hi cũng lộ ra một tia khát vọng.
Cô ta lúc trước ăn được một quả màu đỏ kì lạ kia, hoàn toàn cảm nhận được chỗ tốt của trái cây này, nếu như lại ăn được một quả nữa, thực lực của cô ta khẳng định còn có thể tăng lên.
Không nghĩ tới một khối đá mà Diệp Tinh mua lại xuất hiện ba quả!
Nghĩ tới đây, cho dù là lấy tâm tính lạnh lùng như Tần Nhược Hi cũng nhịn không được đi tới trước mặt Diệp Tinh, cô ta nhìn Diệp Tinh nói: "Diệp Tinh, trái cây này tôi cũng rất hứng thú, có thể bán tôi một quả hay không? Hoa Thảo Sơn cậu mua lúc trước ở buổi bán đấu giá là một trăm triệu, tôi nguyện ý ra giá một trăm triệu mua lại. "
“ Diệp Tinh, tôi cũng muốn mua một quả, quả mọc trong tảng đá như vậy tôi vẫn là lần đầu tiên thấy."
Lại có một người thanh niên tiến lên cười nói.
Nhất thời, mấy người đều tiến lên. Khương Hằng trong lòng hơi trầm xuống, nhiều người tiến lên như vậy, hiển nhiên đang nói rõ quả này chính là bảo vật.
Thế nhưng quả chỉ có ba quả, nếu Diệp Tinh thật sự bán cho người khác, vậy thì hỏng bét rồi.
Chương 220 Từ chối sáu đại tập đoàn 2
Khương Hằng anh ta muốn có được, những người khác cũng như vậy.
Khương gia bọn họ cũng không phải mạnh nhất, mấy tập đoàn gia tộc khác đều không thua kém Khương gia bọn họ.
Diệp Tinh nhìn mấy người trước mắt, lắc đầu, nói: "Xin lỗi các vị, tôi cũng không có ý định bán."
"Diệp Tinh, cậu có thể ra giá." Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy vẻ chân thành nói: "Chúng tôi rất có thành ý muốn mua."
Lúc này khương Lâm trong lòng không biết có tư vị gì, lúc trước anh ta còn cười nhạo Diệp Tinh bỏ một trăm triệu mua một ngọn núi nhỏ, nếu sớm biết bên trong có quả màu đỏ, vô luận tiêu bao nhiêu tiền anh ta cũng phải mua.
"Tôi thật sự không bán."
Diệp Tinh lắc đầu cự tuyệt: "Quả này đối với tôi cũng hữu dụng." Bộ dáng của hắn rõ ràng là một quả cũng không bán.
"Diệp Tinh." Khương Hằng nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: "Quả này quả thật kỳ dị, như vậy đi, Khương gia chúng ta, Tần gia, Trịnh gia, Tiền gia, Dương gia, Trần gia liên hợp mua hai viên, giá cả liền ra một tỷ, chúng ta thật sự cảm thấy hứng thú với nó."
Đám người Tần Nhược Hi không nói gì, hiển nhiên đồng ý với lời nói của Khương Hằng.
Trái cây chỉ có ba quả, căn bản không đủ chia ra cho bọn họ, không bằng liên hợp mua như vậy, sau đó lại chậm rãi thương nghị xử lý như thế nào.
"Khương Hằng này lại nguyện ý bỏ ra một tỷ mua hai quả màu đỏ? Diệp Tinh đem Hoa Thảo Sơn bán lại liền kiếm được chín trăm triệu, tiền này cũng quá dễ kiếm đi?"
“Khương gia, Tần gia, Trịnh gia, Tiền gia, Dương gia, Trần gia sáu đại gia tộc đều là gia tộc cao cấp nhất, tập đoàn trải rộng khắp các ngành nghề, bọn họ thế mà lại liên hợp lại với nhau!”
"Quả màu đỏ này nhất định là một loại bảo vật mà chúng ta không biết."
"Không biết Diệp Tinh có bán hay không?"
Trong mắt mọi người đều lộ ra một tia khiếp sợ. Bất kỳ một gia tộc nào trong sáu đại gia tộc đều là doanh nghiệp khổng lồ, cho dù là doanh nghiệp chục tỷ ở trước mặt bọn họ cũng đều hoàn toàn bị nghiền ép. Hiện tại nhìn bộ dáng bọn họ, rõ ràng đều đang tranh đoạt, đáng tiếc bọn họ đều không biết quả này.
Đương nhiên, cho dù bọn họ có biết, cũng không dám tham dự vào việc tranh đoạt của đám người Khương Hằng.
Diệp Tinh cau mày nhìn Khương Hằng. "Chẳng lẽ đám người Khương Hằng cũng biết tác dụng của quả màu đỏ này?"
Nhìn tình cảnh trước mắt, Diệp Tinh dễ dàng cảm giác được Khương Hằng và những người khác đều rất muốn quả này, thậm chí Tần Nhược Hi luôn lạnh lùng cũng vậy.
Nhưng mà, Diệp Tinh hiển nhiên cũng sẽ không bị đả động.
"Thật ngại quá, tôi thật sự không có ý định bán."
Đùa sao! Ba quả này mỗi một quả đều ẩn chứa đại lượng linh lực, cộng lại thậm chí không thua kém địa tâm thôi nhũ tinh thạch mà Diệp Tinh lấy được lúc trước, quả này đủ để cho thực lực Diệp Tinh hắn tiến bộ một đoạn nữa.
Cách thời gian tám cây cột khổng lồ kia đến trái đất chỉ còn lại có nửa năm, tuy rằng Diệp Tinh không có bao nhiêu hy vọng đạt tới hoàng cảnh, nhưng nếu thực lực của hắn càng mạnh, vậy thì sau khi tám cây cột đen kia đến, bảo vật hắn có thể cướp đoạt được cũng sẽ càng nhiều!
Hiện tại một quả màu đỏ này thậm chí có thể tương đương với lượng lớn bảo vật nửa năm sau xuất hiện, Diệp Tinh làm sao có thể bán? Tiền? Tiền có ích lợi gì trong tận thế sao?
Hắn tùy tiện lấy một gốc cây linh thảo cấp thấp ném ra ngoài cũng đều có thể bán được lượng lớn tiền tài rồi.
Nghe vậy, Khương Lâm nhìn chằm chằm Diệp Tinh, khuôn mặt hơi âm trầm, nói: "Diệp Tinh, sáu đại gia tộc chúng ta liên hợp lại, ra giá một tỷ, chỉ cần cậu bán hai quả, chính cậu còn có thể giữ lại một quả, điểm mặt mũi này mà cậu cũng không cho sao?” Anh ta đây là chuẩn bị dùng sáu đại gia tộc gây áp lực cho Diệp Tinh.
“ Diệp Tinh, bán cho chúng ta quả này thì ảnh hưởng đối với cậu cũng không lớn, tôi nói thật, quả này có thể gia tăng thực lực cá nhân, chúng ta rất muốn có được nó.”
“Thực lực của cậu cũng đã rất mạnh, tác dụng của quả này đối với cậu phỏng chừng sẽ rất nhỏ.” Trịnh Gia Trịnh Cực Nguyên nhìn Diệp Tinh trầm giọng nói.
Tin tức của bọn họ rất linh thông, biết thực lực của Diệp Tinh mạnh, thậm chí so với Hoàng Viêm còn mạnh hơn.
"Diệp Tinh, không biết có thể lấy loại quả chả có tác dụng gì với cậu đổi lấy tình hữu nghị của sáu đại gia tộc chúng ta hay không?"
Một cô gái Tiền gia cũng đứng ra nhìn chằm chằm Diệp Tinh.
Diệp Tinh nhìn thoáng qua mấy người trước mắt, sáu đại gia tộc, bất kỳ một gia tộc nào phỏng chừng đều có thể nghiền ép doanh nghiệp trước kia của hắn.
"Xin lỗi." Ở dưới tầm mắt mọi người, Diệp Tinh vẫn lắc đầu như trước.
"Chuẩn bị cho tôi một căn phòng!" Diệp Tinh nói xong trực tiếp mang theo ba quả đi tới một chỗ, không hề để ý đám người Khương Hằng, cũng không thèm để ý sắc mặt âm trầm của bọn họ.
Để tránh một phần phiền toái không cần thiết, hắn quyết định liền trực tiếp ở chỗ này luyện hóa một quả.
Sáu đại gia tộc, hiện tại có thể rất mạnh, sản nghiệp trải rộng khắp nơi, nhưng sau khi tận thế đen tối giáng xuống, giá trị của tiền giảm xuống trên phạm vi lớn, năng lực của những gia tộc này tự nhiên cũng giảm bớt rất nhiều.
Bình luận facebook