-
Chương 211-215
Chương 211 50 tỷ! 2
“Cuối cùng cũng tới tài khoản!”
Trong văn phòng đầu tư Tinh Nguyên, Diệp Tinh nhìn 25 tỷ mới được chuyển vào tài khoản, mặt đầy vẻ vui mừng.
“Công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan bán 19 tỷ, công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu bán 25 tỷ, cộng lại là 44 tỷ!”
Trước đây Diệp Tinh dùng 19 tỷ thu mua hai công ty này, chưa tới một năm ngắn ngủi, giá trị đã tăng lên mấy lần!
“Ngoài ra mình bán lam linh chi, được 3 tỷ, cộng thêm sau khi đầu tư phim điện ảnh kiếm được khoảng 3 tỷ, còn có lợi nhuận từ tiệm thú cưng!”
Diệp Tinh tính toán tổng tài sản của mình.
Lợi nhuận của 《Giới Nguyên Châu》 và 《Như Mối Tình Đầu》được hắn dùng để thu mua hai công ty khoa học công nghệ Thiên Lan, sau đó phim điện ảnh lại tiếp tục tạo ra lợi nhuận khổng lồ cho hắn.
“Những thứ này cộng lại chính là 50 tỷ!”
Trong mắt Diệp Tinh lóe lên một tia sáng.
Sống lại, hắn cố gắng lâu như vậy, tích lũy một lượng tài sản kếch xù!
“Không biết số tiền này có đủ để đấu giá kiếm Sinh Mệnh không?”
Diệp Tinh thở dài một hơi.
Kiếp trước kiếm Sinh Mệnh đấu giá với cái giá trên trời 29.8 tỷ, kiếp này Diệp Tinh muốn cạnh tranh với Kiếm Hoàng, không biết rốt cuộc Kiếm Hoàng đã chuẩn bị bao nhiêu tiền.
Có điều, 50 tỷ, cho dù gia tộc đứng trên đỉnh của Hoa Hạ như Tần thị, muốn lấy ra cũng rất khó.
“Reng...”
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên điện thoại vang lên, là Chu Kinh Thiên gọi tới.
Diệp Tinh nhận điện thoại.
“Diệp tiên sinh, chỗ tôi có một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, cậu có muốn trị không?” Tiếng Chu Kinh Thiên vang lên.
Diệp Tinh không hề do dự, trực tiếp nói: “Chu tổng, hiện tại tôi cũng không có cách nào trị, bụi nhân sâm đó đã dùng hết, sau này tôi sẽ không trị cho bất kì bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối nào nữa.”
Chẳng còn mấy ngày nữa là tới hội đấu giá, Diệp Tinh không định điều trị ung thư nữa.
Hắn giúp người khác trị bệnh là muốn tích lũy tiền, đấu giá kiếm Sinh Mệnh.
Cúp điện thoại, Diệp Tinh nhìn về phía xa xăm, đó chính là hướng của Bắc Kinh.
Bước ra khỏi phòng làm việc, lúc này trông công ty có vẻ nhàn hạ hơn rất nhiều, hiện giờ ba công ty, Diệp Tinh chỉ giữ lại đầu tư Tinh Nguyên.
Đầu tư Tinh Nguyên chỉ là một công ty đầu tư, không liên quan tới bất kỳ ngành nghề nào khác, vậy nên không đáng tiền.
Có điều tạm thời hắn không muốn hủy bỏ, không nói những cái khác, Thư Lạc Y lúc này đang làm việc trong đầu tư Tinh Nguyên.
Ở lại thành phố Thượng Hải mấy ngày, Diệp Tinh ngồi máy bay bay thẳng tới Bắc Kinh.
...
Nhà bán đấu giá Kỳ Vật, nhà đấu giá lớn nhất Bắc Kinh.
Khắp cả Hoa Hạ, nếu muốn nói ở đâu xuất hiện nhiều bảo vật nhất, mọi người sẽ nghĩ ngay tới nơi này.
Hội đấu giá không có thời gian cố định, nhưng mỗi lần Kỳ Vật mở bán đấu giá, sẽ có rất nhiều người tới đây.
Nghe đồn nhà đấu giá Kỳ vật quan hệ phức tạp rắc rối, do rất nhiều gia tộc liên kết nắm giữ, không ai dám làm càn ở đây, nếu muốn lấy được bảo vật, vậy phải xem tài lực của bản thân, vậy nên tiến vào trong đó không ai không phải phú hào.
Mấy ngày gần đây, nhà đấu giá Kỳ Vật truyền tin tức, có được một thanh kiếm Sinh Mệnh vô cùng kì dị! Cho dù cơ thể có bệnh gì, chỉ cần để bảo vật bên người, vậy thì cơ thể sẽ hồi phục như người bình thường.
Tác dụng thần kỳ như vậy thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ở một mức độ nhất định cũng đã nói rõ bối cảnh của nhà đấu giá Kỳ Vật thâm sâu tới mức nào.
...
Nhà đấu giá khổng lồ đứng sừng sững tại một góc thành phố, trước cửa còn có mấy người đang canh giữ.
“Chính là nơi này!”
Diệp Tinh từ xa đi tới, nhìn kiến trúc khổng lồ trước mặt mình, trong mắt lộ ra một tia mong đợi.
“Đã chuẩn bị một thời gian dài như vậy, kiếm Sinh Mệnh, hi vọng mày đừng làm tao thất vọng!” Hít sâu một hơi, Diệp Tinh trực tiếp đi vào trong.
Trước cửa có hai người rõ ràng biết tới người nổi tiếng là Diệp Tinh, cũng không ngăn cản, trực tiếp để hắn tiến vào.
“Trương tổng, đã lâu không gặp, hôm nay sao lại có thời gian tới nơi này?”
“Haha, Lâm tổng, mỗi lần nhà đấu giá Kỳ Vật tổ chức đấu giá đều thấy ông ở đây.”
...
Mọi người ở khắp nơi đều đang bàn tán.
Người ở đây, tùy ý bước ra một người đều là phú hào hàng chục tỷ.
“Thật sự là cậu ta, cậu ta tới Bắc Kinh?”
“Gần đây động tác của Diệp Tinh khá lớn, công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan và công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân trong tay đều bán cả rồi, thậm chí bán với một cái giá trên trời!”
...
Một vài người nhìn thấy Diệp Tinh tới, nháy mắt đã nhận ra.
Hiện giờ Diệp Tinh rất nổi tiếng, người ngoài đều biết Diệp Tinh là phú hào chục tỷ, nhưng trong giới nhà giàu, rất nhiều người đã biết Diệp Tinh bán công ty trong tay đi, thậm chí bán với cái giá chục tỷ trên trời.
“Diệp tổng, không ngờ cậu cũng sẽ tới đây.”
“Haha, sớm đã nghe danh Diệp tổng...”
...
Một vài người xung quanh vây lại, mặt đầy ý cười.
Luận về tài lực, Diệp Tinh đủ đề nghiền ép bọn họ, bọn họ chắc chắn muốn kết gia một phen, tối thiểu là quen mặt một phen.
Chương 212 Kiếm hoàng Khương Hằng!
Ngoài ra, vài người trong số bọn họ biết được rằng Diệp Tinh có thể trị bệnh ung thư.
Có điều không lâu trước đó, Diệp Tinh lại tuyên bố sẽ không trị bệnh nữa, lý do là thiếu nhân sâm có tuổi thọ tương ứng.
“Đáng tiếc.” Trong lòng những người này thầm thở dài.
Nếu Diệp Tinh có thể tùy ý trị bệnh ung thư, đoán chừng tất cả mọi người đều sẽ tới kết giao với hắn.
“Chào mọi người.” Diệp Tinh nhìn mọi người, tùy ý ứng phó.
...
Lúc này ở một nơi khác, có tám thanh niên nam nữ đang đứng một chỗ, quần áo trên người bọn họ rõ ràng đều là những thương hiệu cao cấp, những người bên cạnh thấy họ đều không dám tiến lên.
“Haha, anh Khương Hằng, mới ba tháng không gặp anh, nghe nói một xí nghiệp sắp phá sản lại nhanh chóng phát triển trong tay anh, thu hút được rất nhiều vốn đầu tư?” một người đứng giữa đám thanh niên, cười nhẹ nói.
Chàng trai đó cao một mét tám, cả người trông hơi có chút gầy yếu, nhưng khuôn mặt lại rất khôi ngô.
Nơi đó có ba nữ sinh, có hai người ánh mắt thỉnh thoảng nhìn anh ta, trong mắt mang theo tia sáng kì dị.
“Anh Khương Hằng ra tay tất nhiên không có bất cứ vấn đề gì! Ai mà không biết anh Khương Hằng có năng lực buôn bán? Cho dù xí nghiệp đó tình hình có gay go tới đâu, dưới sự dẫn dắt của anh Khương Hằng đều nhanh chóng nảy sinh sức sống!” Một người khác cười nói.
“Chê cười rồi, xí nghiệp đó chỉ do cơ duyên trùng hợp mới vực dậy thôi, thực ra lúc đầu tôi cũng không nắm chắc có thể khiến nó cải tử hoàn sinh.” Khương Hằng cười nói.
“Anh, anh đừng khiêm tốn nữa. Ai mà không biết năng lực của anh chứ? Những năm gần đây đã tạo cho gia tộc lợi nhuận lên tới chục tỷ!” Bên cạnh Khương Hằng, một chàng trai tóc dựng thẳng, trên mặt không kìm được vẻ phóng đãng trợn mắt nói.
Anh ta là em trai của Khương Hằng – Khương Lâm.
Nói xong, Khương Hằng nhìn về phía một cô gái, ánh mắt chuyển động, nói: “Nhược Hi, đã một khoảng thời gian không gặp, nghe nói trước đó cô thân cận với Diệp Tinh rất nổi tiếng đó?”
Cô gái đó cao một mét bảy, tóc tùy ý buộc phía sau, lộ trán và một chiếc cổ thon dài, toàn thân trừ xinh đẹp ra, còn có thêm một chút anh khí.
Trông mặt đúng là Tần Nhược Hi.
Tần Nhược Hi nghe vậy, hơi nhíu mày níu: “Là Lý Thương đó nói?”
Chẳng mấy người biết việc của cô ta và Diệp Tinh.
“Hì hì.” Khương Lâm cười hì hì nhìn hai tiếng, nhìn Tần Nhược Hi nói: “Nhược Hi, cậu cũng biết quan hệ của tôi với Lý Thương, hơn nữa cậu cũng biết tâm ý của tôi dành cho cậu, chỉ cần cô nguyện ý gả, tôi sẽ nguyện ý cưới cô.”
Anh ta không che dấu suy nghĩ trong lòng chút nào.
“Sự ngang ngược của Khương Lâm lộ ra ngoài rồi.”
“Khương nhị thiếu gia của chúng ta đúng là một kẻ si tình.”
...
Mấy người bên cạnh lập tức trêu đùa.
Tần Nhược Hi nghe vậy, trên mặt lại không có gợn sóng nào, cô ta nhìn Khương Lâm lắc đầu, nói: “Khương Lâm, tôi chỉ coi cậu là bạn, cậu không cần lãng phí thời gian trên người tôi nữa.”
Nói ra thì, Tần Nhược Hi và mấy người Khương Hằng, Khương Lâm cùng nhau trưởng thành, có điều cô ta không có chút cảm giác nào với Khương Lâm.
Luận về năng lực, Khương Lâm vĩnh viễn không bằng Khương Hằng, nhưng cho dù là Khương Hằng, cô ta cũng không có cảm giác.
Luận về thân thủ, Khương Lâm cũng không chịu được cái khổ của luyện võ, lực chiến đấu cơ bản bằng không.
Thực ra Tần gia có ý để cô và Khương Lâm ở bên nhau, nhưng cô vẫn luôn kháng cự.
Cô ta chỉ muốn tìm một người mà lòng mình mong đợi.
“Không sao, tôi nguyện ý chờ.” Khương Lâm thản nhiên cười, nói: ”Tôi tin rằng rồi mình sẽ có cơ hội.”
Mấy người đang tùy ý nói chuyện với nhau, bỗng nhiên một trận ồn ào truyền tới.
“Bên đó khá náo nhiệt?”
Một chàng trai tò mò đi về phía đó xem, sau đó sắc mặt kì quái trở về.
Anh ta nhìn Khương Lâm, cười nói: “Khương Lâm, tình địch của cậu tới rồi.”
“Tình địch gì?” Khương Lâm lập tức trừng mắt nói: “Ai có tư cách làm tình địch của tôi?”
“Đó chính là Diệp Tinh.” Chàng trai chỉ về phía xa.
“Diệp Tinh?” Khương Lâm còn chưa phản ứng, Khương Hằng lại nhỏ giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Thời gian hơn một năm, Diệp Tinh tay trắng lập nghiệp đạt tới bước hiện tại, năng lực như vậy anh ta tự nhận không bằng.
“Hửm? Diệp Tinh? Đi, đi xem một chút! Khoảng thời gian này tôi thường xuyên nghe nhắc tới cái tên Diệp Tinh.” Trên mặt Khương Lâm lập tức lộ ra một nụ cười, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Anh ta trực tiếp đi về phía trước.
Trên mặt Tần Nhược Hi cũng khẽ biến, nhưng cũng đi theo phía sau Khương Lâm.
“Là mấy người của mấy gia tộc lớn Khương gia, Tần gia, Trịnh gia?”
Thấy mấy người Khương Lâm đi tới, người xung quanh tự động tránh ra nhường đường.
Khương gia, Tần gia, Trịnh gia, đây đều là các tập đoàn đỉnh cấp của Hoa Hạ, so sánh với xí nghiệp của bọn họ, gần như không thể so, hoàn toàn bị nghiền ép.
“Hửm?”
Dường như Diệp Tinh cảm nhận được sự yên tĩnh tới từ một phía, nhìn về phía đó.
Mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại co rút.
“Kiếm Hoàng!”
Tầm mắt hắn nháy mắt nhìn về phía chàng trai có khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Kiếm Hoàng Khương Hằng, cường giả mạnh nhất thời gì tận thế đen tối, thậm chí có tin tức nói anh ta giết cường giả Hoàng Cảnh chỉ tính bằng giây, thực lực mạnh tới một mức khó tin!
Chương 213 Bán đấu giá Kiếm Sinh Mệnh 1
Kiếp trước Diệp Tinh chưa từng chân chính tiếp xúc với Kiếm Hoàng, nhưng hắn đã đọc báo trên điện thoại.
Hắn nhìn Tần Nhược Hi bên cạnh Kiếm Hoàng một cái, không có gì kinh ngạc.
Tần gia là một tập đoàn thương nghiệp to lớn, đặt Khương Hằng của Khương gia bên cạnh Tần gia cũng không thua kém chút nào. Người của những gia tộc lớn này quen biết cũng là điều bình thường.
“Cậu chính là Diệp Tinh?” Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, bước lên trước cười nói: “Tôi là Khương Lâm, thanh mai trúc mã của Nhược Hi, hơn nữa đang theo đuổi Nhược Hi.”
Nghe vậy, Diệp Tinh có chút cạn lời, xem dáng vẻ trước mặt có vẻ như Khương Lâm coi hắn là tình địch.
Thực ra cũng không thể trách Khương Lâm nghĩ như vậy, anh ta nghe Lý Thương nói Tần Nhược Hi không kháng cự Diệp Tinh, thậm chí có thể nói là thân thiết trong lời nói với nhau.
Trước giờ Tần Nhược Hi chưa từng nói chuyện với ai như vậy.
Hơn nữa trước đây có tin tức từ trong Tần gia truyền ra, có ý để Tần Nhược Hi và Diệp Tinh tiếp xúc với nhau, dù sao Diệp Tinh cũng là nam sinh đầu tiên Tần Nhược Hi không kháng cự, hơn nữa năng lực của bản thân cũng rất kiệt xuất.
Nếu như hai người đồng ý, thật sự có khả năng ở bên nhau.
Vậy nên, trong lòng Khương Lâm có một mối nguy!
Anh ta thích Tần Nhược Hi lâu như vậy, tuyệt đối không thể để Tần Nhược Hi bị người khác nhúng chàm.
Tần Nhược Hi không kháng cự Diệp Tinh, nếu như Diệp Tinh cũng có ý, vậy thì gay to rồi!.
“Xin chào.” Diệp Tinh gật đầu.
“Diệp Tinh, đã sớm nghe tới tên của cậu, giờ đây cuối cùng cũng gặp được, trăm nghe không bằng một thấy, cậu còn trẻ hơn tôi tưởng tượng nhiều.” Khương Hằng tiến lên, cười nói.
“Cái tên Khương Hằng của tập đoàn Thiên Việt cũng như sấm đánh bên tai tôi.” Diệp Tinh nhìn Khương Hằng, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Tập đoàn Thiên Việt chính là doanh nghiệp của nhà họ Khương.
Nhìn Khương Hằng ở trước mặt, trong lòng Diệp Tinh có một loại cảm xúc kỳ dị.
Lúc này Kiếm Hoàng vẫn còn là một người bình thường, không có thực lực gì.
Bên cạnh, Tần Nhược Hi nhìn thoáng qua Diệp Tinh, sắc mặt lạnh nhạt.
Diệp Tinh có thực lực, cô ta cũng cho rằng Diệp Tinh là hình mẫu lý tưởng của mình. Có điều nếu Diệp Tinh không có hứng thú, vậy cô ta cũng sẽ không chủ động dán lên.
"Diệp Tinh, lần này cậu đến nơi này chuẩn bị bao nhiêu tài chính? Tôi nghe nói cậu đã bán hai công ty lớn của mình, hiện tại trên người chắc là có rất nhiều tiền nhỉ!" Khương Lâm nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.
“Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu đã được cha của Nhược Hi thu mua."
Tin tức Tần Tông Lâm bỏ 25 tỷ thu mua Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu nhất định là không lừa được các gia tộc khác.
"Ở trước mặt Khương thị so nhiều tiền, tôi cũng không dám so sánh." Diệp Tinh lắc đầu nói.
Đối với sự khổng lồ của doanh nghiệp Khương thị, doanh nghiệp Tần thị mà nói, bọn họ đều là doanh nghiệp cao cấp nhất của Hoa Hạ, mấy mươi tỷ đối với bọn họ mà nói cũng không phải chuyện gì, bằng không Tần Tông Lâm cũng sẽ không lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy để thu mua Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu.
Cho dù là doanh nghiệp trăm tỉ ở trước mặt bọn họ cũng coi như không là gì cả.
"Cũng đúng." Khương Lâm nghe vậy, sâu sắc gật đầu một cái.
"Khương Lâm." Khương Hằng ở bên cạnh nhíu mày.
Em trai của anh ta bởi vì Tần Nhược Hi mà dường như muốn khiêu khích Diệp Tinh.
Khương Lâm khẽ cười một cái, sau đó liền không nói thêm gì nữa.
"Diệp Tinh." Thấy em trai mình yên lặng lại, Khương Hằng nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: "Chúng tôi đi vào trước đợi cuộc đấu giá, có thời gian sẽ tìm Diệp Tinh cậu trao đổi một chút kinh nghiệm buôn bán."
Nói xong, anh ta liền dẫn đám người Khương Lâm đi.
Có điều Tần Nhược Hi ở trong đám người lại bỗng nhiên đi tới trước mặt Diệp Tinh.
Thấy thế, sắc mặt Khương Lâm hơi thay đổi.
"Có việc gì thế?" Diệp Tinh nhìn cô gái lãnh đạm, cao ngạo ở trước mặt, bình tĩnh hỏi.
"Diệp Tinh." Tần Nhược Hi nhìn Diệp Tinh, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Tôi biết anh rất quen với cha tôi, có điều nếu chúng ta không có khả năng, thì đừng nên nhắc đến chuyện của tôi ở trước mặt cha tôi, như vậy khiến cho người ta rất phản cảm."
Sắc mặt Diệp Tinh không thay đổi, còn nghiêm túc nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không nhắc gì về chuyện của cô."
Xem ra chắc là Tần Tông Lâm nói gì đó ở trước mặt Tần Nhược Hi, nên Tần Nhược Hi muốn chất vấn hắn.
Có điều Diệp Tinh đối với đại tiểu thư cao ngạo này cũng không có ý gì.
"Tốt nhất là vậy." Tần Nhược Hi nhìn thoáng qua Diệp Tinh, gật gật đầu, xoay người rời đi.
"Người của mấy đại gia tộc thật đúng là kì lạ." Diệp Tinh lắc lắc đầu.
Không hề nghĩ nhiều, hắn nhìn những căn phòng ở đằng xa, trong mắt chợt lộ ra một chút chờ mong.
"Hi vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"
Nhận một tấm thẻ, Diệp Tinh đi vào căn phòng ứng với tấm thẻ.
Cả căn phòng không lớn, ngoại trừ một cái bàn, trên bàn có bánh ngọt, trà cụ, ở trên tường còn có TV LCD, bên cạnh TV LCD còn có một cái điều khiển gì đó, chẳng qua phía trên chỉ có một vài con số.
Trừ những thứ đó ra thì bên trong căn phòng không có đồ vật gì khác nữa.
Ngồi ở bên trong căn phòng, người ở bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng mà Diệp Tinh lại có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Chương 214 Bán đấu giá Kiếm Sinh Mệnh 2
Nhiều phòng bao quanh hoàn toàn khu vực hình vuông ở giữa.
"Số 83, đây là số của mình sao?"
Diệp Tinh ngồi xuống chậm rãi thưởng thức trà, chờ đợi hội đấu giá bắt đầu.
. . . . . .
Thời gian trôi qua cực nhanh, rất nhanh đã trôi qua hai giờ đồng hồ.
"Đông!"
Một tiếng oanh minh kỳ dị vang lên, nghe âm thanh này, dù là tâm cảnh như Diệp Tinh cũng không khỏi trở nên dao động.
Hội đấu giá bắt đầu rồi!
Trên quảng trường được vây quanh bởi các căn phòng, có vài người đi ra, cầm đầu chính là một ông lão thoạt nhìn năm mươi mấy tuổi, tóc bạc trắng, nhưng tinh thần ngời ngời.
Ông lão mặc trường bào, thậm chí tóc cũng dài giống thời cổ đại, rất có cảm giác cổ kính.
"Các vị!"
Giọng nói của ông lão vang lên, âm thanh của ông ta nghe già nua, có điều cũng rất to, vừa nhìn liền biết là người luyện võ.
"Tôi là Chử Huyền, đã tới nơi này thì hẳn là biết tôi." Chử Huyền nhìn mọi người mỉm cười nói: "Hoan nghênh mọi người đến với Nhà đấu giá Kỳ Vật, lần này người tham gia đấu giá tổng cộng có 399 vị, này so với lúc trước nhiều hơn không ít."
"Nhiều như vậy?" Trong lòng Diệp Tinh nói thầm.
Có thể đi vào nơi này tối thiểu cũng phải có tài sản hàng tỉ tệ, vậy mà đã có gần 400 người tề tụ ở trong này.
Bởi vậy có thể thấy Nhà đấu giá Kỳ Vật này được hoan nghênh bao nhiêu.
"Tốt lắm, không nói nhiều nữa, lần gần nhất Nhà đấu giá bán đấu giá là vào bảy tháng trước, trong bảy tháng qua, Nhà đấu giá Kỳ Vật lại chiếm được 10 món bảo vật, tin rằng sẽ không để cho mọi người thất vọng."
Chử Huyền mỉm cười nói, vỗ vỗ tay về phía bên phải, lập tức có hai người nâng một đồ vật gì đó đến.
Thứ này dùng vải đỏ che lại.
Đặt bảo vật lên bàn, sau đó Chử Huyền mở ra.
Lập tức một thanh kiếm màu trắng chỉ dài 10cm xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Không chỉ ở trên quảng trường, mà lúc này trên màn hình TV LCD bên trong căn phòng cũng xuất hiện hình ảnh, triển lãm rõ nét thanh kiếm ngắn này.
"Kiếm Sinh Mệnh!"
Nhìn thấy thanh kiếm ngắn màu trắng này, trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra hào quang, lập tức đứng lên.
Không nghĩ tới món đầu tiên mà Nhà đấu giá Kỳ Vật bán đấu giá lại chính là Kiếm Sinh Mệnh!
"Tôi biết lần này rất nhiều người đến đều là vì thanh Kiếm Sinh Mệnh này, vì Kiếm Sinh Mệnh mà chuẩn bị tài chính sung túc, thanh Kiếm Sinh Mệnh này vốn là làm áp trục bán đấu giá, có điều nếu Kiếm Sinh Mệnh không xuất hiện, thì đoán chừng mọi người cũng sẽ không dám tùy ý ra giá cho các bảo vật ở phía trước, để phòng ngừa việc không đủ tiền cạnh tranh Kiếm Sinh Mệnh."
Trên mặt Chử Huyền tràn đầy tươi cười, nói: "Kiếm Sinh Mệnh, bất kể thân thể có bệnh gì, hoặc là thân thể dị dạng, hoặc là ung thư giai đoạn cuối, thậm chí là trúng độc, chỉ cần có Kiếm Sinh Mệnh này ở trên người, bất kỳ bệnh gì cũng đều có thể nhanh chóng tốt hơn, khôi phục giống người bình thường. Sau khi nhận chủ thành công, Kiếm Sinh Mệnh sẽ chỉ thuộc về mình! Tác dụng này có thể duy trì bốn mươi chín năm! Sau bốn mươi chín năm, có thể tiếp tục nhận chủ hoặc là truyền thừa xuống cho một người khác trong gia tộc, làm bảo vật truyền thừa! Tuy rằng Nhà đấu giá chúng tôi chưa thể trải nghiệm được thời gian bốn mươi chín năm, nhưng mà căn cứ vào một loạt chứng cứ mà gia tộc Đặc Nguyên cung cấp, tình huống này là thật."
"Thần kiếm Sinh Mệnh, cũng chính là món bảo vật thứ nhất của buổi Bán đấu giá kỳ vật hôm nay, giá khởi điểm 1 tỷ tệ! Mọi người có thể dùng thiết bị điều khiển trong phòng để viết ra giá cả của mình."
Giọng nói của Chử Huyền vang lên khắp các căn phòng, mà ở trước mặt Chử Huyền xuất hiện một màn hình trong suốt, phía trên thể hiện con số 1 tỷ tệ.
Giọng nói của ông ta vừa dứt, bên trong rất nhiều căn phòng đều có tiếng nói truyền đến.
"Đây là Kiếm Sinh Mệnh!"
"Quá nhỏ. Nếu không phải biết tình huống của gia tộc Đặc Nguyên và danh dự của Nhà đấu giá Kỳ Vật, tôi tuyệt đối không tin một thanh kiếm nho nhỏ này lại có tác dụng kỳ dị như vậy."
"Người ta đồn rằng Kiếm Sinh Mệnh là Thần khí mấy ngàn năm trước lưu truyền tới nay."
. . . . . .
Từng ánh mắt cực nóng nhìn thanh kiếm nhỏ màu trắng.
Ai cũng đều có phiền não sinh lão bệnh tử, tuy rằng Kiếm Sinh Mệnh không thể ngăn cản sự lão hóa, tử vong, nhưng mà lại có thể làm cho thân thể vô bệnh vô tai, dưới tình huống như vậy sống hơn một trăm tuổi căn bản là không có bất cứ vấn đề gì!
Hơn nữa Kiếm Sinh Mệnh còn có thể truyền thừa xuống, giá trị này quá lớn!
"Phòng 19 ra giá, 1.3 tỷ tệ!" Lời nói của Chử Huyền vừa dứt không quá vài giây, trên màn ảnh thật lớn trước mặt ông ta liền có ánh sáng màu đỏ chớp lên, tiếp đó là một giọng nói máy móc vang lên, một hàng tin tức mới xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Phòng 19 ra giá 1.3 tỷ tệ, có ai muốn tăng giá không?" Chử Huyền mỉm cười nói.
Diệp Tinh không có động tĩnh, kiếp trước giá của Kiếm Sinh Mệnh đạt tới 29.8 tỷ tệ, hiện tại hắn ra giá cũng vô dụng.
Quả nhiên, kế tiếp giá cả không ngừng biến hóa .
1.5 tỷ. . . 2 tỷ. . . 4 tỷ. . . 8 tỷ. . . 10 tỷ. . .
Trong khoảng thời gian ngắn, giá cả đã đạt tới 10 tỷ!
Phải biết rằng, toàn bộ giá trị thị trường của tập đoàn Chu thị của Chu Vũ Huyên, tập đoàn Đổng thị của Đổng Nguyệt cũng mới chỉ có như vậy mà thôi.
Giá trị thị trường của tập đoàn Hoàng thị của Hoàng Thiên Vũ, Tập đoàn chuỗi khách sạn của Triệu Sơn Nham cũng chỉ có giá trị vài tỷ.
Chương 215 Đạt được Kiếm Sinh Mệnh!
"Phòng 31 ra giá 10 tỷ, có ai tăng giá hay không?" Chử Huyền mỉm cười nói.
Trong mắt của ông ta cũng lộ ra một tia vui vẻ, bảo vật mà Nhà đấu giá Kỳ Vật bọn họ đấu giá hôm nay có thể sẽ xuất hiện một cái giá trước nay chưa từng có.
"Phòng 51, 11 tỷ!"
Bỗng nhiên, giọng nói máy móc lại vang lên.
Tiếp sau đó, 13 tỷ. . . 15 tỷ. . . 18 tỷ. . . 20 tỷ. . .
Đợi đến thời điểm đạt 20 tỷ, tốc độ tranh đoạt rõ ràng chậm hơn rất nhiều, tranh đoạt Kiếm Sinh Mệnh cũng chỉ còn mấy phòng.
"Điên rồi! Thật sự điên rồi! Vì Kiếm Sinh Mệnh vậy mà ra giá tới 20 tỷ rồi!"
"Bình thường thôi, đối với kẻ có tiền mà nói, kiếm nhiều tiền hơn nữa thì cũng chỉ là một chuỗi con số, dùng để mua Thần khí Kiếm Sinh Mệnh này, rất đáng giá!"
"Không biết đến cuối cùng Kiếm Sinh Mệnh có thể đạt được cái giá bao nhiêu nhỉ!"
. . . . . .
Phần lớn mọi người đều kinh sợ, giá trị con người của bọn họ thậm chí còn không đến 1 tỷ, kết quả là giá của một thanh kiếm lại được bán đấu giá gấp hơn hai mươi lần tổng tài sản của bọn họ!
Bên trong phòng 51 có hai người, đúng là hai anh em Khương Hằng, Khương Lâm.
"Anh, giá cả đã đạt tới 20 tỷ rồi, anh còn muốn tăng giá không?" Khương Lâm nhìn anh trai mình.
Giá cả tăng lên theo hàng tỷ, cho dù là anh ta cũng có chút hãi hùng khiếp vía.
"Kiếm Sinh Mệnh rất quan trọng, gia tộc ra lệnh cho anh, cho dù phải trả giá đắt, cũng phải lấy được nó!" Khương Hằng trầm giọng nói.
"Những gia tộc khác đoán chừng cũng là như thế, nếu không phải có rất nhiều gia tộc cạnh tranh, thì thanh Kiếm Sinh Mệnh này cũng sẽ không xuất hiện ở trong hội đấu giá. Hiện tại so đấu chính là các đại gia tộc chuẩn bị bao nhiêu tài lực!"
Vì phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu chiếm được Kiếm Sinh Mệnh, mệnh lệnh của gia tộc chính là bảo anh ta lập tức nhận chủ, mà anh ta cũng sẽ là người cầm quyền duy nhất được tập đoàn Khương thị bồi dưỡng!
"21.5 tỷ!"
Khương Hằng nhìn tin tức, lại tăng giá cả lên một ít.
22 tỷ. . . 23 tỷ. . . 25 tỷ. . .
Giá cả của Kiếm Sinh Mệnh vẫn còn đang tăng lên, tất cả mọi người trong phòng đều nín thở, lúc này tham gia cạnh tranh chỉ còn lại có ba phòng.
Phòng 18, phòng 51, và phòng 66.
Dần dần, giá cả đã lên đến 28 tỷ, phòng 18 lúc này cũng rời khỏi cuộc cạnh tranh, chỉ còn lại phòng 51 và phòng 66.
29 tỷ, 29.5 tỷ, 29.8 tỷ. . .
Lúc này giá cả đã đạt tới giá cả kiếp trước.
"Phòng 51 ra giá 29.8 tỷ, không biết còn có ai tăng giá hay không?" Chử Huyền mỉm cười nói.
Mà sau khi cái giá này đưa ra, phòng 66 cũng không có động tĩnh.
"Trời ạ, 29.8 tỷ! Còn thiếu 200 triệu nữa là đạt đến 30 tỷ!"
"Toàn bộ Hoa Hạ công ty có giá trị thị trường 30 tỷ cũng không có nhiều đúng không!"
"Quá điên cuồng! Mấy tập đoàn đỉnh cấp kia hoàn toàn không xem tiền là tiền!"
. . . . . .
Trong lòng mọi người khiếp sợ.
Vào lúc cái giá 20.8 tỷ xuất hiện, lại qua thời gian 5 giây, trên màn ảnh vẫn không có động tĩnh.
"Ha ha, anh, Kiếm Sinh Mệnh này bị chúng ta chụp được rồi." Khương Lâm hưng phấn nói.
Nếu trong 10 giây con số không thay đổi, thì giao dịch sẽ chấm dứt, thông thường nếu ai đó muốn ra giá, thì sẽ ra giá trong vòng 3 giây đầu tiên.
Trên mặt Khương Hằng cũng lộ ra vẻ tươi cười, có điều nụ cười còn chưa giữ được một giây, khuôn mặt của anh ta liền cứng lại.
"Phòng 83, 30 tỷ!" Bỗng nhiên, một âm thanh máy móc vang lên.
"Thật sự ra giá đến 30 tỷ!"
Trong lòng mọi người khiếp sợ.
"Phòng 83?" Khương Hằng nhíu mày nhìn về phía một chỗ, nhưng mà anh ta căn bản không thể thấy rõ bên trong là ai.
"Phòng 83 ra giá 30 tỷ, còn có ai ra giá hay không?" Chử Huyền mỉm cười nói, trong lòng kích động.
30 tỷ, trong lòng Chử Huyền cảm thấy đây tuyệt đối là một kỷ lục khó có thể đánh vỡ.
"30.3 tỷ!" Khương Hằng nhíu mày, nhập một vài số vào.
Chỉ là một giây sau, phòng 83 lại ra giá 31 tỷ!
Lúc này Diệp Tinh nhìn màn hình trước mặt, cũng có một chút khẩn trương.
Hắn không xác định rốt cuộc Khương Hằng chuẩn bị bao nhiêu tiền, nếu nhiều hơn so với hắn, vậy thì hắn cũng không có cách nào.
Nếu tập đoàn Thiên Việt thật sự không màng tất cả cũng muốn có được thanh Kiếm Sinh Mệnh này, hắn nhất định đấu không lại.
"31.2 tỷ!"
Nhìn con số trên màn ảnh thay đổi, Diệp Tinh trực tiếp đưa vào 32 tỷ!
Tiếp đó con số lại liên tục biến hóa, 33 tỷ. . . 34 tỷ. . . 35 tỷ. . . 37 tỷ. . .
Rất nhanh sau đó, con số này thậm chí đạt tới 38 tỷ!
"Tiền này thật là không phải tiền."
"Hai phòng này chính là hai tập đoàn đỉnh cấp à?"
. . . . . .
Tất cả mọi người đều cảm nhận rõ ràng bầu không khí trở nên căng thẳng.
Lúc này sắc mặt Khương Hằng cũng có chút âm trầm, tiền mặt mà anh ta chuẩn bị đã gần đến cực hạn!
"Anh." Khương Lâm nhìn anh trai mình, anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh mình.
"Một lần cuối cùng!" Khương Hằng hít sâu một hơi, đưa vào 38.8 tỷ!
Chỉ là, chỉ một giây sau, con số lại biến thành 39 tỷ.
Tức khắc, trên mặt Khương Hằng lộ ra vẻ cười khổ.
"Tôi thua."
“Cuối cùng cũng tới tài khoản!”
Trong văn phòng đầu tư Tinh Nguyên, Diệp Tinh nhìn 25 tỷ mới được chuyển vào tài khoản, mặt đầy vẻ vui mừng.
“Công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan bán 19 tỷ, công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu bán 25 tỷ, cộng lại là 44 tỷ!”
Trước đây Diệp Tinh dùng 19 tỷ thu mua hai công ty này, chưa tới một năm ngắn ngủi, giá trị đã tăng lên mấy lần!
“Ngoài ra mình bán lam linh chi, được 3 tỷ, cộng thêm sau khi đầu tư phim điện ảnh kiếm được khoảng 3 tỷ, còn có lợi nhuận từ tiệm thú cưng!”
Diệp Tinh tính toán tổng tài sản của mình.
Lợi nhuận của 《Giới Nguyên Châu》 và 《Như Mối Tình Đầu》được hắn dùng để thu mua hai công ty khoa học công nghệ Thiên Lan, sau đó phim điện ảnh lại tiếp tục tạo ra lợi nhuận khổng lồ cho hắn.
“Những thứ này cộng lại chính là 50 tỷ!”
Trong mắt Diệp Tinh lóe lên một tia sáng.
Sống lại, hắn cố gắng lâu như vậy, tích lũy một lượng tài sản kếch xù!
“Không biết số tiền này có đủ để đấu giá kiếm Sinh Mệnh không?”
Diệp Tinh thở dài một hơi.
Kiếp trước kiếm Sinh Mệnh đấu giá với cái giá trên trời 29.8 tỷ, kiếp này Diệp Tinh muốn cạnh tranh với Kiếm Hoàng, không biết rốt cuộc Kiếm Hoàng đã chuẩn bị bao nhiêu tiền.
Có điều, 50 tỷ, cho dù gia tộc đứng trên đỉnh của Hoa Hạ như Tần thị, muốn lấy ra cũng rất khó.
“Reng...”
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên điện thoại vang lên, là Chu Kinh Thiên gọi tới.
Diệp Tinh nhận điện thoại.
“Diệp tiên sinh, chỗ tôi có một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, cậu có muốn trị không?” Tiếng Chu Kinh Thiên vang lên.
Diệp Tinh không hề do dự, trực tiếp nói: “Chu tổng, hiện tại tôi cũng không có cách nào trị, bụi nhân sâm đó đã dùng hết, sau này tôi sẽ không trị cho bất kì bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối nào nữa.”
Chẳng còn mấy ngày nữa là tới hội đấu giá, Diệp Tinh không định điều trị ung thư nữa.
Hắn giúp người khác trị bệnh là muốn tích lũy tiền, đấu giá kiếm Sinh Mệnh.
Cúp điện thoại, Diệp Tinh nhìn về phía xa xăm, đó chính là hướng của Bắc Kinh.
Bước ra khỏi phòng làm việc, lúc này trông công ty có vẻ nhàn hạ hơn rất nhiều, hiện giờ ba công ty, Diệp Tinh chỉ giữ lại đầu tư Tinh Nguyên.
Đầu tư Tinh Nguyên chỉ là một công ty đầu tư, không liên quan tới bất kỳ ngành nghề nào khác, vậy nên không đáng tiền.
Có điều tạm thời hắn không muốn hủy bỏ, không nói những cái khác, Thư Lạc Y lúc này đang làm việc trong đầu tư Tinh Nguyên.
Ở lại thành phố Thượng Hải mấy ngày, Diệp Tinh ngồi máy bay bay thẳng tới Bắc Kinh.
...
Nhà bán đấu giá Kỳ Vật, nhà đấu giá lớn nhất Bắc Kinh.
Khắp cả Hoa Hạ, nếu muốn nói ở đâu xuất hiện nhiều bảo vật nhất, mọi người sẽ nghĩ ngay tới nơi này.
Hội đấu giá không có thời gian cố định, nhưng mỗi lần Kỳ Vật mở bán đấu giá, sẽ có rất nhiều người tới đây.
Nghe đồn nhà đấu giá Kỳ vật quan hệ phức tạp rắc rối, do rất nhiều gia tộc liên kết nắm giữ, không ai dám làm càn ở đây, nếu muốn lấy được bảo vật, vậy phải xem tài lực của bản thân, vậy nên tiến vào trong đó không ai không phải phú hào.
Mấy ngày gần đây, nhà đấu giá Kỳ Vật truyền tin tức, có được một thanh kiếm Sinh Mệnh vô cùng kì dị! Cho dù cơ thể có bệnh gì, chỉ cần để bảo vật bên người, vậy thì cơ thể sẽ hồi phục như người bình thường.
Tác dụng thần kỳ như vậy thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Ở một mức độ nhất định cũng đã nói rõ bối cảnh của nhà đấu giá Kỳ Vật thâm sâu tới mức nào.
...
Nhà đấu giá khổng lồ đứng sừng sững tại một góc thành phố, trước cửa còn có mấy người đang canh giữ.
“Chính là nơi này!”
Diệp Tinh từ xa đi tới, nhìn kiến trúc khổng lồ trước mặt mình, trong mắt lộ ra một tia mong đợi.
“Đã chuẩn bị một thời gian dài như vậy, kiếm Sinh Mệnh, hi vọng mày đừng làm tao thất vọng!” Hít sâu một hơi, Diệp Tinh trực tiếp đi vào trong.
Trước cửa có hai người rõ ràng biết tới người nổi tiếng là Diệp Tinh, cũng không ngăn cản, trực tiếp để hắn tiến vào.
“Trương tổng, đã lâu không gặp, hôm nay sao lại có thời gian tới nơi này?”
“Haha, Lâm tổng, mỗi lần nhà đấu giá Kỳ Vật tổ chức đấu giá đều thấy ông ở đây.”
...
Mọi người ở khắp nơi đều đang bàn tán.
Người ở đây, tùy ý bước ra một người đều là phú hào hàng chục tỷ.
“Thật sự là cậu ta, cậu ta tới Bắc Kinh?”
“Gần đây động tác của Diệp Tinh khá lớn, công ty TNHH khoa học công nghệ Thiên Lan và công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân trong tay đều bán cả rồi, thậm chí bán với một cái giá trên trời!”
...
Một vài người nhìn thấy Diệp Tinh tới, nháy mắt đã nhận ra.
Hiện giờ Diệp Tinh rất nổi tiếng, người ngoài đều biết Diệp Tinh là phú hào chục tỷ, nhưng trong giới nhà giàu, rất nhiều người đã biết Diệp Tinh bán công ty trong tay đi, thậm chí bán với cái giá chục tỷ trên trời.
“Diệp tổng, không ngờ cậu cũng sẽ tới đây.”
“Haha, sớm đã nghe danh Diệp tổng...”
...
Một vài người xung quanh vây lại, mặt đầy ý cười.
Luận về tài lực, Diệp Tinh đủ đề nghiền ép bọn họ, bọn họ chắc chắn muốn kết gia một phen, tối thiểu là quen mặt một phen.
Chương 212 Kiếm hoàng Khương Hằng!
Ngoài ra, vài người trong số bọn họ biết được rằng Diệp Tinh có thể trị bệnh ung thư.
Có điều không lâu trước đó, Diệp Tinh lại tuyên bố sẽ không trị bệnh nữa, lý do là thiếu nhân sâm có tuổi thọ tương ứng.
“Đáng tiếc.” Trong lòng những người này thầm thở dài.
Nếu Diệp Tinh có thể tùy ý trị bệnh ung thư, đoán chừng tất cả mọi người đều sẽ tới kết giao với hắn.
“Chào mọi người.” Diệp Tinh nhìn mọi người, tùy ý ứng phó.
...
Lúc này ở một nơi khác, có tám thanh niên nam nữ đang đứng một chỗ, quần áo trên người bọn họ rõ ràng đều là những thương hiệu cao cấp, những người bên cạnh thấy họ đều không dám tiến lên.
“Haha, anh Khương Hằng, mới ba tháng không gặp anh, nghe nói một xí nghiệp sắp phá sản lại nhanh chóng phát triển trong tay anh, thu hút được rất nhiều vốn đầu tư?” một người đứng giữa đám thanh niên, cười nhẹ nói.
Chàng trai đó cao một mét tám, cả người trông hơi có chút gầy yếu, nhưng khuôn mặt lại rất khôi ngô.
Nơi đó có ba nữ sinh, có hai người ánh mắt thỉnh thoảng nhìn anh ta, trong mắt mang theo tia sáng kì dị.
“Anh Khương Hằng ra tay tất nhiên không có bất cứ vấn đề gì! Ai mà không biết anh Khương Hằng có năng lực buôn bán? Cho dù xí nghiệp đó tình hình có gay go tới đâu, dưới sự dẫn dắt của anh Khương Hằng đều nhanh chóng nảy sinh sức sống!” Một người khác cười nói.
“Chê cười rồi, xí nghiệp đó chỉ do cơ duyên trùng hợp mới vực dậy thôi, thực ra lúc đầu tôi cũng không nắm chắc có thể khiến nó cải tử hoàn sinh.” Khương Hằng cười nói.
“Anh, anh đừng khiêm tốn nữa. Ai mà không biết năng lực của anh chứ? Những năm gần đây đã tạo cho gia tộc lợi nhuận lên tới chục tỷ!” Bên cạnh Khương Hằng, một chàng trai tóc dựng thẳng, trên mặt không kìm được vẻ phóng đãng trợn mắt nói.
Anh ta là em trai của Khương Hằng – Khương Lâm.
Nói xong, Khương Hằng nhìn về phía một cô gái, ánh mắt chuyển động, nói: “Nhược Hi, đã một khoảng thời gian không gặp, nghe nói trước đó cô thân cận với Diệp Tinh rất nổi tiếng đó?”
Cô gái đó cao một mét bảy, tóc tùy ý buộc phía sau, lộ trán và một chiếc cổ thon dài, toàn thân trừ xinh đẹp ra, còn có thêm một chút anh khí.
Trông mặt đúng là Tần Nhược Hi.
Tần Nhược Hi nghe vậy, hơi nhíu mày níu: “Là Lý Thương đó nói?”
Chẳng mấy người biết việc của cô ta và Diệp Tinh.
“Hì hì.” Khương Lâm cười hì hì nhìn hai tiếng, nhìn Tần Nhược Hi nói: “Nhược Hi, cậu cũng biết quan hệ của tôi với Lý Thương, hơn nữa cậu cũng biết tâm ý của tôi dành cho cậu, chỉ cần cô nguyện ý gả, tôi sẽ nguyện ý cưới cô.”
Anh ta không che dấu suy nghĩ trong lòng chút nào.
“Sự ngang ngược của Khương Lâm lộ ra ngoài rồi.”
“Khương nhị thiếu gia của chúng ta đúng là một kẻ si tình.”
...
Mấy người bên cạnh lập tức trêu đùa.
Tần Nhược Hi nghe vậy, trên mặt lại không có gợn sóng nào, cô ta nhìn Khương Lâm lắc đầu, nói: “Khương Lâm, tôi chỉ coi cậu là bạn, cậu không cần lãng phí thời gian trên người tôi nữa.”
Nói ra thì, Tần Nhược Hi và mấy người Khương Hằng, Khương Lâm cùng nhau trưởng thành, có điều cô ta không có chút cảm giác nào với Khương Lâm.
Luận về năng lực, Khương Lâm vĩnh viễn không bằng Khương Hằng, nhưng cho dù là Khương Hằng, cô ta cũng không có cảm giác.
Luận về thân thủ, Khương Lâm cũng không chịu được cái khổ của luyện võ, lực chiến đấu cơ bản bằng không.
Thực ra Tần gia có ý để cô và Khương Lâm ở bên nhau, nhưng cô vẫn luôn kháng cự.
Cô ta chỉ muốn tìm một người mà lòng mình mong đợi.
“Không sao, tôi nguyện ý chờ.” Khương Lâm thản nhiên cười, nói: ”Tôi tin rằng rồi mình sẽ có cơ hội.”
Mấy người đang tùy ý nói chuyện với nhau, bỗng nhiên một trận ồn ào truyền tới.
“Bên đó khá náo nhiệt?”
Một chàng trai tò mò đi về phía đó xem, sau đó sắc mặt kì quái trở về.
Anh ta nhìn Khương Lâm, cười nói: “Khương Lâm, tình địch của cậu tới rồi.”
“Tình địch gì?” Khương Lâm lập tức trừng mắt nói: “Ai có tư cách làm tình địch của tôi?”
“Đó chính là Diệp Tinh.” Chàng trai chỉ về phía xa.
“Diệp Tinh?” Khương Lâm còn chưa phản ứng, Khương Hằng lại nhỏ giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Thời gian hơn một năm, Diệp Tinh tay trắng lập nghiệp đạt tới bước hiện tại, năng lực như vậy anh ta tự nhận không bằng.
“Hửm? Diệp Tinh? Đi, đi xem một chút! Khoảng thời gian này tôi thường xuyên nghe nhắc tới cái tên Diệp Tinh.” Trên mặt Khương Lâm lập tức lộ ra một nụ cười, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Anh ta trực tiếp đi về phía trước.
Trên mặt Tần Nhược Hi cũng khẽ biến, nhưng cũng đi theo phía sau Khương Lâm.
“Là mấy người của mấy gia tộc lớn Khương gia, Tần gia, Trịnh gia?”
Thấy mấy người Khương Lâm đi tới, người xung quanh tự động tránh ra nhường đường.
Khương gia, Tần gia, Trịnh gia, đây đều là các tập đoàn đỉnh cấp của Hoa Hạ, so sánh với xí nghiệp của bọn họ, gần như không thể so, hoàn toàn bị nghiền ép.
“Hửm?”
Dường như Diệp Tinh cảm nhận được sự yên tĩnh tới từ một phía, nhìn về phía đó.
Mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại co rút.
“Kiếm Hoàng!”
Tầm mắt hắn nháy mắt nhìn về phía chàng trai có khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Kiếm Hoàng Khương Hằng, cường giả mạnh nhất thời gì tận thế đen tối, thậm chí có tin tức nói anh ta giết cường giả Hoàng Cảnh chỉ tính bằng giây, thực lực mạnh tới một mức khó tin!
Chương 213 Bán đấu giá Kiếm Sinh Mệnh 1
Kiếp trước Diệp Tinh chưa từng chân chính tiếp xúc với Kiếm Hoàng, nhưng hắn đã đọc báo trên điện thoại.
Hắn nhìn Tần Nhược Hi bên cạnh Kiếm Hoàng một cái, không có gì kinh ngạc.
Tần gia là một tập đoàn thương nghiệp to lớn, đặt Khương Hằng của Khương gia bên cạnh Tần gia cũng không thua kém chút nào. Người của những gia tộc lớn này quen biết cũng là điều bình thường.
“Cậu chính là Diệp Tinh?” Khương Lâm nhìn Diệp Tinh, bước lên trước cười nói: “Tôi là Khương Lâm, thanh mai trúc mã của Nhược Hi, hơn nữa đang theo đuổi Nhược Hi.”
Nghe vậy, Diệp Tinh có chút cạn lời, xem dáng vẻ trước mặt có vẻ như Khương Lâm coi hắn là tình địch.
Thực ra cũng không thể trách Khương Lâm nghĩ như vậy, anh ta nghe Lý Thương nói Tần Nhược Hi không kháng cự Diệp Tinh, thậm chí có thể nói là thân thiết trong lời nói với nhau.
Trước giờ Tần Nhược Hi chưa từng nói chuyện với ai như vậy.
Hơn nữa trước đây có tin tức từ trong Tần gia truyền ra, có ý để Tần Nhược Hi và Diệp Tinh tiếp xúc với nhau, dù sao Diệp Tinh cũng là nam sinh đầu tiên Tần Nhược Hi không kháng cự, hơn nữa năng lực của bản thân cũng rất kiệt xuất.
Nếu như hai người đồng ý, thật sự có khả năng ở bên nhau.
Vậy nên, trong lòng Khương Lâm có một mối nguy!
Anh ta thích Tần Nhược Hi lâu như vậy, tuyệt đối không thể để Tần Nhược Hi bị người khác nhúng chàm.
Tần Nhược Hi không kháng cự Diệp Tinh, nếu như Diệp Tinh cũng có ý, vậy thì gay to rồi!.
“Xin chào.” Diệp Tinh gật đầu.
“Diệp Tinh, đã sớm nghe tới tên của cậu, giờ đây cuối cùng cũng gặp được, trăm nghe không bằng một thấy, cậu còn trẻ hơn tôi tưởng tượng nhiều.” Khương Hằng tiến lên, cười nói.
“Cái tên Khương Hằng của tập đoàn Thiên Việt cũng như sấm đánh bên tai tôi.” Diệp Tinh nhìn Khương Hằng, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Tập đoàn Thiên Việt chính là doanh nghiệp của nhà họ Khương.
Nhìn Khương Hằng ở trước mặt, trong lòng Diệp Tinh có một loại cảm xúc kỳ dị.
Lúc này Kiếm Hoàng vẫn còn là một người bình thường, không có thực lực gì.
Bên cạnh, Tần Nhược Hi nhìn thoáng qua Diệp Tinh, sắc mặt lạnh nhạt.
Diệp Tinh có thực lực, cô ta cũng cho rằng Diệp Tinh là hình mẫu lý tưởng của mình. Có điều nếu Diệp Tinh không có hứng thú, vậy cô ta cũng sẽ không chủ động dán lên.
"Diệp Tinh, lần này cậu đến nơi này chuẩn bị bao nhiêu tài chính? Tôi nghe nói cậu đã bán hai công ty lớn của mình, hiện tại trên người chắc là có rất nhiều tiền nhỉ!" Khương Lâm nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.
“Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu đã được cha của Nhược Hi thu mua."
Tin tức Tần Tông Lâm bỏ 25 tỷ thu mua Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu nhất định là không lừa được các gia tộc khác.
"Ở trước mặt Khương thị so nhiều tiền, tôi cũng không dám so sánh." Diệp Tinh lắc đầu nói.
Đối với sự khổng lồ của doanh nghiệp Khương thị, doanh nghiệp Tần thị mà nói, bọn họ đều là doanh nghiệp cao cấp nhất của Hoa Hạ, mấy mươi tỷ đối với bọn họ mà nói cũng không phải chuyện gì, bằng không Tần Tông Lâm cũng sẽ không lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy để thu mua Công ty TNHH hệ thống máy tính Mạc Vân Hàng Châu.
Cho dù là doanh nghiệp trăm tỉ ở trước mặt bọn họ cũng coi như không là gì cả.
"Cũng đúng." Khương Lâm nghe vậy, sâu sắc gật đầu một cái.
"Khương Lâm." Khương Hằng ở bên cạnh nhíu mày.
Em trai của anh ta bởi vì Tần Nhược Hi mà dường như muốn khiêu khích Diệp Tinh.
Khương Lâm khẽ cười một cái, sau đó liền không nói thêm gì nữa.
"Diệp Tinh." Thấy em trai mình yên lặng lại, Khương Hằng nhìn Diệp Tinh, mỉm cười nói: "Chúng tôi đi vào trước đợi cuộc đấu giá, có thời gian sẽ tìm Diệp Tinh cậu trao đổi một chút kinh nghiệm buôn bán."
Nói xong, anh ta liền dẫn đám người Khương Lâm đi.
Có điều Tần Nhược Hi ở trong đám người lại bỗng nhiên đi tới trước mặt Diệp Tinh.
Thấy thế, sắc mặt Khương Lâm hơi thay đổi.
"Có việc gì thế?" Diệp Tinh nhìn cô gái lãnh đạm, cao ngạo ở trước mặt, bình tĩnh hỏi.
"Diệp Tinh." Tần Nhược Hi nhìn Diệp Tinh, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Tôi biết anh rất quen với cha tôi, có điều nếu chúng ta không có khả năng, thì đừng nên nhắc đến chuyện của tôi ở trước mặt cha tôi, như vậy khiến cho người ta rất phản cảm."
Sắc mặt Diệp Tinh không thay đổi, còn nghiêm túc nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không nhắc gì về chuyện của cô."
Xem ra chắc là Tần Tông Lâm nói gì đó ở trước mặt Tần Nhược Hi, nên Tần Nhược Hi muốn chất vấn hắn.
Có điều Diệp Tinh đối với đại tiểu thư cao ngạo này cũng không có ý gì.
"Tốt nhất là vậy." Tần Nhược Hi nhìn thoáng qua Diệp Tinh, gật gật đầu, xoay người rời đi.
"Người của mấy đại gia tộc thật đúng là kì lạ." Diệp Tinh lắc lắc đầu.
Không hề nghĩ nhiều, hắn nhìn những căn phòng ở đằng xa, trong mắt chợt lộ ra một chút chờ mong.
"Hi vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!"
Nhận một tấm thẻ, Diệp Tinh đi vào căn phòng ứng với tấm thẻ.
Cả căn phòng không lớn, ngoại trừ một cái bàn, trên bàn có bánh ngọt, trà cụ, ở trên tường còn có TV LCD, bên cạnh TV LCD còn có một cái điều khiển gì đó, chẳng qua phía trên chỉ có một vài con số.
Trừ những thứ đó ra thì bên trong căn phòng không có đồ vật gì khác nữa.
Ngồi ở bên trong căn phòng, người ở bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng mà Diệp Tinh lại có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Chương 214 Bán đấu giá Kiếm Sinh Mệnh 2
Nhiều phòng bao quanh hoàn toàn khu vực hình vuông ở giữa.
"Số 83, đây là số của mình sao?"
Diệp Tinh ngồi xuống chậm rãi thưởng thức trà, chờ đợi hội đấu giá bắt đầu.
. . . . . .
Thời gian trôi qua cực nhanh, rất nhanh đã trôi qua hai giờ đồng hồ.
"Đông!"
Một tiếng oanh minh kỳ dị vang lên, nghe âm thanh này, dù là tâm cảnh như Diệp Tinh cũng không khỏi trở nên dao động.
Hội đấu giá bắt đầu rồi!
Trên quảng trường được vây quanh bởi các căn phòng, có vài người đi ra, cầm đầu chính là một ông lão thoạt nhìn năm mươi mấy tuổi, tóc bạc trắng, nhưng tinh thần ngời ngời.
Ông lão mặc trường bào, thậm chí tóc cũng dài giống thời cổ đại, rất có cảm giác cổ kính.
"Các vị!"
Giọng nói của ông lão vang lên, âm thanh của ông ta nghe già nua, có điều cũng rất to, vừa nhìn liền biết là người luyện võ.
"Tôi là Chử Huyền, đã tới nơi này thì hẳn là biết tôi." Chử Huyền nhìn mọi người mỉm cười nói: "Hoan nghênh mọi người đến với Nhà đấu giá Kỳ Vật, lần này người tham gia đấu giá tổng cộng có 399 vị, này so với lúc trước nhiều hơn không ít."
"Nhiều như vậy?" Trong lòng Diệp Tinh nói thầm.
Có thể đi vào nơi này tối thiểu cũng phải có tài sản hàng tỉ tệ, vậy mà đã có gần 400 người tề tụ ở trong này.
Bởi vậy có thể thấy Nhà đấu giá Kỳ Vật này được hoan nghênh bao nhiêu.
"Tốt lắm, không nói nhiều nữa, lần gần nhất Nhà đấu giá bán đấu giá là vào bảy tháng trước, trong bảy tháng qua, Nhà đấu giá Kỳ Vật lại chiếm được 10 món bảo vật, tin rằng sẽ không để cho mọi người thất vọng."
Chử Huyền mỉm cười nói, vỗ vỗ tay về phía bên phải, lập tức có hai người nâng một đồ vật gì đó đến.
Thứ này dùng vải đỏ che lại.
Đặt bảo vật lên bàn, sau đó Chử Huyền mở ra.
Lập tức một thanh kiếm màu trắng chỉ dài 10cm xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Không chỉ ở trên quảng trường, mà lúc này trên màn hình TV LCD bên trong căn phòng cũng xuất hiện hình ảnh, triển lãm rõ nét thanh kiếm ngắn này.
"Kiếm Sinh Mệnh!"
Nhìn thấy thanh kiếm ngắn màu trắng này, trong mắt Diệp Tinh nhất thời lộ ra hào quang, lập tức đứng lên.
Không nghĩ tới món đầu tiên mà Nhà đấu giá Kỳ Vật bán đấu giá lại chính là Kiếm Sinh Mệnh!
"Tôi biết lần này rất nhiều người đến đều là vì thanh Kiếm Sinh Mệnh này, vì Kiếm Sinh Mệnh mà chuẩn bị tài chính sung túc, thanh Kiếm Sinh Mệnh này vốn là làm áp trục bán đấu giá, có điều nếu Kiếm Sinh Mệnh không xuất hiện, thì đoán chừng mọi người cũng sẽ không dám tùy ý ra giá cho các bảo vật ở phía trước, để phòng ngừa việc không đủ tiền cạnh tranh Kiếm Sinh Mệnh."
Trên mặt Chử Huyền tràn đầy tươi cười, nói: "Kiếm Sinh Mệnh, bất kể thân thể có bệnh gì, hoặc là thân thể dị dạng, hoặc là ung thư giai đoạn cuối, thậm chí là trúng độc, chỉ cần có Kiếm Sinh Mệnh này ở trên người, bất kỳ bệnh gì cũng đều có thể nhanh chóng tốt hơn, khôi phục giống người bình thường. Sau khi nhận chủ thành công, Kiếm Sinh Mệnh sẽ chỉ thuộc về mình! Tác dụng này có thể duy trì bốn mươi chín năm! Sau bốn mươi chín năm, có thể tiếp tục nhận chủ hoặc là truyền thừa xuống cho một người khác trong gia tộc, làm bảo vật truyền thừa! Tuy rằng Nhà đấu giá chúng tôi chưa thể trải nghiệm được thời gian bốn mươi chín năm, nhưng mà căn cứ vào một loạt chứng cứ mà gia tộc Đặc Nguyên cung cấp, tình huống này là thật."
"Thần kiếm Sinh Mệnh, cũng chính là món bảo vật thứ nhất của buổi Bán đấu giá kỳ vật hôm nay, giá khởi điểm 1 tỷ tệ! Mọi người có thể dùng thiết bị điều khiển trong phòng để viết ra giá cả của mình."
Giọng nói của Chử Huyền vang lên khắp các căn phòng, mà ở trước mặt Chử Huyền xuất hiện một màn hình trong suốt, phía trên thể hiện con số 1 tỷ tệ.
Giọng nói của ông ta vừa dứt, bên trong rất nhiều căn phòng đều có tiếng nói truyền đến.
"Đây là Kiếm Sinh Mệnh!"
"Quá nhỏ. Nếu không phải biết tình huống của gia tộc Đặc Nguyên và danh dự của Nhà đấu giá Kỳ Vật, tôi tuyệt đối không tin một thanh kiếm nho nhỏ này lại có tác dụng kỳ dị như vậy."
"Người ta đồn rằng Kiếm Sinh Mệnh là Thần khí mấy ngàn năm trước lưu truyền tới nay."
. . . . . .
Từng ánh mắt cực nóng nhìn thanh kiếm nhỏ màu trắng.
Ai cũng đều có phiền não sinh lão bệnh tử, tuy rằng Kiếm Sinh Mệnh không thể ngăn cản sự lão hóa, tử vong, nhưng mà lại có thể làm cho thân thể vô bệnh vô tai, dưới tình huống như vậy sống hơn một trăm tuổi căn bản là không có bất cứ vấn đề gì!
Hơn nữa Kiếm Sinh Mệnh còn có thể truyền thừa xuống, giá trị này quá lớn!
"Phòng 19 ra giá, 1.3 tỷ tệ!" Lời nói của Chử Huyền vừa dứt không quá vài giây, trên màn ảnh thật lớn trước mặt ông ta liền có ánh sáng màu đỏ chớp lên, tiếp đó là một giọng nói máy móc vang lên, một hàng tin tức mới xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Phòng 19 ra giá 1.3 tỷ tệ, có ai muốn tăng giá không?" Chử Huyền mỉm cười nói.
Diệp Tinh không có động tĩnh, kiếp trước giá của Kiếm Sinh Mệnh đạt tới 29.8 tỷ tệ, hiện tại hắn ra giá cũng vô dụng.
Quả nhiên, kế tiếp giá cả không ngừng biến hóa .
1.5 tỷ. . . 2 tỷ. . . 4 tỷ. . . 8 tỷ. . . 10 tỷ. . .
Trong khoảng thời gian ngắn, giá cả đã đạt tới 10 tỷ!
Phải biết rằng, toàn bộ giá trị thị trường của tập đoàn Chu thị của Chu Vũ Huyên, tập đoàn Đổng thị của Đổng Nguyệt cũng mới chỉ có như vậy mà thôi.
Giá trị thị trường của tập đoàn Hoàng thị của Hoàng Thiên Vũ, Tập đoàn chuỗi khách sạn của Triệu Sơn Nham cũng chỉ có giá trị vài tỷ.
Chương 215 Đạt được Kiếm Sinh Mệnh!
"Phòng 31 ra giá 10 tỷ, có ai tăng giá hay không?" Chử Huyền mỉm cười nói.
Trong mắt của ông ta cũng lộ ra một tia vui vẻ, bảo vật mà Nhà đấu giá Kỳ Vật bọn họ đấu giá hôm nay có thể sẽ xuất hiện một cái giá trước nay chưa từng có.
"Phòng 51, 11 tỷ!"
Bỗng nhiên, giọng nói máy móc lại vang lên.
Tiếp sau đó, 13 tỷ. . . 15 tỷ. . . 18 tỷ. . . 20 tỷ. . .
Đợi đến thời điểm đạt 20 tỷ, tốc độ tranh đoạt rõ ràng chậm hơn rất nhiều, tranh đoạt Kiếm Sinh Mệnh cũng chỉ còn mấy phòng.
"Điên rồi! Thật sự điên rồi! Vì Kiếm Sinh Mệnh vậy mà ra giá tới 20 tỷ rồi!"
"Bình thường thôi, đối với kẻ có tiền mà nói, kiếm nhiều tiền hơn nữa thì cũng chỉ là một chuỗi con số, dùng để mua Thần khí Kiếm Sinh Mệnh này, rất đáng giá!"
"Không biết đến cuối cùng Kiếm Sinh Mệnh có thể đạt được cái giá bao nhiêu nhỉ!"
. . . . . .
Phần lớn mọi người đều kinh sợ, giá trị con người của bọn họ thậm chí còn không đến 1 tỷ, kết quả là giá của một thanh kiếm lại được bán đấu giá gấp hơn hai mươi lần tổng tài sản của bọn họ!
Bên trong phòng 51 có hai người, đúng là hai anh em Khương Hằng, Khương Lâm.
"Anh, giá cả đã đạt tới 20 tỷ rồi, anh còn muốn tăng giá không?" Khương Lâm nhìn anh trai mình.
Giá cả tăng lên theo hàng tỷ, cho dù là anh ta cũng có chút hãi hùng khiếp vía.
"Kiếm Sinh Mệnh rất quan trọng, gia tộc ra lệnh cho anh, cho dù phải trả giá đắt, cũng phải lấy được nó!" Khương Hằng trầm giọng nói.
"Những gia tộc khác đoán chừng cũng là như thế, nếu không phải có rất nhiều gia tộc cạnh tranh, thì thanh Kiếm Sinh Mệnh này cũng sẽ không xuất hiện ở trong hội đấu giá. Hiện tại so đấu chính là các đại gia tộc chuẩn bị bao nhiêu tài lực!"
Vì phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu chiếm được Kiếm Sinh Mệnh, mệnh lệnh của gia tộc chính là bảo anh ta lập tức nhận chủ, mà anh ta cũng sẽ là người cầm quyền duy nhất được tập đoàn Khương thị bồi dưỡng!
"21.5 tỷ!"
Khương Hằng nhìn tin tức, lại tăng giá cả lên một ít.
22 tỷ. . . 23 tỷ. . . 25 tỷ. . .
Giá cả của Kiếm Sinh Mệnh vẫn còn đang tăng lên, tất cả mọi người trong phòng đều nín thở, lúc này tham gia cạnh tranh chỉ còn lại có ba phòng.
Phòng 18, phòng 51, và phòng 66.
Dần dần, giá cả đã lên đến 28 tỷ, phòng 18 lúc này cũng rời khỏi cuộc cạnh tranh, chỉ còn lại phòng 51 và phòng 66.
29 tỷ, 29.5 tỷ, 29.8 tỷ. . .
Lúc này giá cả đã đạt tới giá cả kiếp trước.
"Phòng 51 ra giá 29.8 tỷ, không biết còn có ai tăng giá hay không?" Chử Huyền mỉm cười nói.
Mà sau khi cái giá này đưa ra, phòng 66 cũng không có động tĩnh.
"Trời ạ, 29.8 tỷ! Còn thiếu 200 triệu nữa là đạt đến 30 tỷ!"
"Toàn bộ Hoa Hạ công ty có giá trị thị trường 30 tỷ cũng không có nhiều đúng không!"
"Quá điên cuồng! Mấy tập đoàn đỉnh cấp kia hoàn toàn không xem tiền là tiền!"
. . . . . .
Trong lòng mọi người khiếp sợ.
Vào lúc cái giá 20.8 tỷ xuất hiện, lại qua thời gian 5 giây, trên màn ảnh vẫn không có động tĩnh.
"Ha ha, anh, Kiếm Sinh Mệnh này bị chúng ta chụp được rồi." Khương Lâm hưng phấn nói.
Nếu trong 10 giây con số không thay đổi, thì giao dịch sẽ chấm dứt, thông thường nếu ai đó muốn ra giá, thì sẽ ra giá trong vòng 3 giây đầu tiên.
Trên mặt Khương Hằng cũng lộ ra vẻ tươi cười, có điều nụ cười còn chưa giữ được một giây, khuôn mặt của anh ta liền cứng lại.
"Phòng 83, 30 tỷ!" Bỗng nhiên, một âm thanh máy móc vang lên.
"Thật sự ra giá đến 30 tỷ!"
Trong lòng mọi người khiếp sợ.
"Phòng 83?" Khương Hằng nhíu mày nhìn về phía một chỗ, nhưng mà anh ta căn bản không thể thấy rõ bên trong là ai.
"Phòng 83 ra giá 30 tỷ, còn có ai ra giá hay không?" Chử Huyền mỉm cười nói, trong lòng kích động.
30 tỷ, trong lòng Chử Huyền cảm thấy đây tuyệt đối là một kỷ lục khó có thể đánh vỡ.
"30.3 tỷ!" Khương Hằng nhíu mày, nhập một vài số vào.
Chỉ là một giây sau, phòng 83 lại ra giá 31 tỷ!
Lúc này Diệp Tinh nhìn màn hình trước mặt, cũng có một chút khẩn trương.
Hắn không xác định rốt cuộc Khương Hằng chuẩn bị bao nhiêu tiền, nếu nhiều hơn so với hắn, vậy thì hắn cũng không có cách nào.
Nếu tập đoàn Thiên Việt thật sự không màng tất cả cũng muốn có được thanh Kiếm Sinh Mệnh này, hắn nhất định đấu không lại.
"31.2 tỷ!"
Nhìn con số trên màn ảnh thay đổi, Diệp Tinh trực tiếp đưa vào 32 tỷ!
Tiếp đó con số lại liên tục biến hóa, 33 tỷ. . . 34 tỷ. . . 35 tỷ. . . 37 tỷ. . .
Rất nhanh sau đó, con số này thậm chí đạt tới 38 tỷ!
"Tiền này thật là không phải tiền."
"Hai phòng này chính là hai tập đoàn đỉnh cấp à?"
. . . . . .
Tất cả mọi người đều cảm nhận rõ ràng bầu không khí trở nên căng thẳng.
Lúc này sắc mặt Khương Hằng cũng có chút âm trầm, tiền mặt mà anh ta chuẩn bị đã gần đến cực hạn!
"Anh." Khương Lâm nhìn anh trai mình, anh ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh mình.
"Một lần cuối cùng!" Khương Hằng hít sâu một hơi, đưa vào 38.8 tỷ!
Chỉ là, chỉ một giây sau, con số lại biến thành 39 tỷ.
Tức khắc, trên mặt Khương Hằng lộ ra vẻ cười khổ.
"Tôi thua."
Bình luận facebook