-
Chương 171-175
Chương 171 Nhảy lầu 1
"Tiểu Ngư, đây là...?" Cô nhịn không được nhìn Lâm Tiểu Ngư hỏi.
Giá của chiếc xe này cô ta biết một ít, giá ít nhất là hơn năm mươi vạn! Cho dù giá trị mấy trăm vạn cô ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
"Chị, đây là xe Diệp Tinh mua." Lâm Tiểu Ngư cười giải thích.
Trịnh Đình Đình nghe vậy, nhịn không được hỏi: "Diệp Tinh sao có thể mua được một chiếc xe đắt tiền như vậy? Là mượn tiền mua sao? Hay là...?"
Cô ta biết nhà Diệp Tinh cũng là nông dân, trong nhà cũng không giàu có gì.
Chỉ riêng việc nuôi chiếc xe này cũng không nhất định có thể nuôi* được.
_*Nuôi: đổ xăng_
_*Nuôi: đổ xăng_
"Diệp Tinh mở công ty, kiếm được chút tiền nên mua được cái xe này." Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Diệp Tinh đến bây giờ đều kiếm được mấy tỷ, nếu nói cho Trịnh Đình Đình nghe, không biết Trịnh Đình Đình sẽ có biểu tình gì, cho nên cô chỉ nói một chút.
"Mở công ty? Mua được xe BMW 7 Series?" Cho dù không biết tình huống cụ thể của Diệp Tinh, trong lòng Trịnh Đình Đình cũng bị chấn động.
Đứa trẻ lúc trước ở nhà Lâm Tiểu Ngư bị cô ta đuổi qua hai lần hiện tại lại đạt được thành tựu như vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trịnh Đình Đình càng thêm hâm mộ.
Trên đường phố Thượng Hải xe cộ liên tục qua lại, cuối cùng, chiếc xe đã đến một nơi.
"Chị, nơi này chính là nơi em tìm cho chị." Lâm Tiểu Ngư dẫn Trịnh Đình Đình vào một căn phòng.
Đây là một phòng đơn giản, hai mươi hai mét vuông, vị trí địa lý tốt, giá thuê cũng rất rẻ.
"Phiền em rồi Tiểu Ngư." Trịnh Đình Đình cười nói.
Nhìn phòng một chút, hỏi thăm tình hình tiền thuê nhà một chút, Trịnh Đình Đình trong lòng rất hài lòng.
Bây giờ cô ta sẽ làm việc chăm chỉ ở Thượng Hải.
"Chị em chúng ta nói mấy câu khách khí làm gì, chị, chúng ta đi mua chút đồ dùng sinh hoạt cần thiết đi, sau đó em mời chị đi ăn cơm." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.Mẹ cô chỉ có một chị ruột, quan hệ giữa hai nhà đặc biệt tốt, từ nhỏ cô cũng rất thích đi theo chị họ mình, bài tập về nhà cũng do Trịnh Đình Đình dạy kèm.
Hai người đi vào trong cửa hàng bắt đầu mua sắm, toàn bộ hành trình Diệp Tinh giống như một vệ sĩ đi cùng.
Chờ mua sắm xong, ba người đi tới một quán rau quê*.
_*Rau quê: Rau sạch được trồng ở các trang trại nông thôn, không sử dụng các chất hóa học._
_*Rau quê: Rau sạch được trồng ở các trang trại nông thôn, không sử dụng các chất hóa học._
"Tiểu Ngư, Diệp Tinh?" Lúc này ở trong quán rau quê bên kia cũng có ba người, ba người kia Diệp Tinh còn rất quen thuộc.
Chị em Chu Vũ Huyên, Chu Lãnh Huyên, một người khác vậy là lại là Đổng Nguyệt.
"Lãnh Huyên, chị Vũ Huyên." Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy Chu Lãnh Huyên, Chu Vũ Huyên, cười chào hỏi.
Ba người Chu Lãnh Huyên đi tới, Chu Lãnh Huyên nhìn Diệp Tinh, lại nhìn Lâm Tiểu Ngư, trên mặt hiếm thấy lộ ra một tia tươi cười, nói: "Tiểu Ngư, các cậu cũng ở chỗ này a?"
"Ừm, bọn tôi chuẩn bị ở chỗ này ăn cơm." Lâm Tiểu Ngư cười gật đầu.
"Tiểu Ngư, ba người này là ai vậy?" Trịnh Đình Đình nhìn ba người, không hiểu sao cảm thấy một tia lo lắng thay Lâm Tiểu Ngư.
Ba người trước mắt đều rất xinh đẹp, giống như là đại minh tinh trong phim vậy.
Nam sinh có thể kiếm tiền như Diệp Tinh, lớn lên lại không tồi khẳng định rất được hoan nghênh, Trịnh Đình Đình quyết định tự mình dặn dò Lâm Tiểu Ngư vài câu.
"Chị, đây là bạn học của em, còn đây là chị gái của bạn học của em." Lâm Tiểu Ngư cười giới thiệu.
Nhưng mà khi nhìn thấy Đổng Nguyệt, cô liền không biết giới thiệu như thế nào.
"Tôi là bạn tốt của Vũ Huyên, Đổng Nguyệt." Đổng Nguyệt tự mình giới thiệu mình.
Cô ta nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra một tia cảm thấy hứng thú, nói: "Diệp Tinh, nghe nói cậu ở núi Hỗn Nguyên cứu được Lãnh Huyên, thân thủ rất lợi hại nha?"
Cô ta nghe Chu Lãnh Huyên nói Diệp Tinh thế nhưng có thể dùng tay không đào một cái sơn động đi ra.
"Chị Đổng Nguyệt." Chu Lãnh Huyên nhất thời kéo Đổng Nguyệt một chút.
"Cùng nhau vượt qua nguy hiểm mà thôi, không thể nói là ai cứu ai." Diệp Tinh bình tĩnh nói.
"Vậy cậu..." Ánh mắt Đổng Nguyệt chuyển động một chút, còn muốn nói cái gì đó.
"Tiểu Nguyệt, cậu im lặng một chút." Chu Vũ Huyên lôi kéo Đổng Nguyệt, ngăn cản lời nói của cô ta.
Lần trước Chu Lãnh Huyên nói chuyện nguy hiểm ở núi Hỗn Nguyên, Đổng Nguyệt tựa hồ đối với Diệp Tinh có chút hứng thú.
Nhưng mà lấy tính tình của Diệp Tinh, tuyệt đối sẽ không để ý Đổng Nguyệt.
Ngay khi cô ngăn đổng Nguyệt lại, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh ồn ào náo loạn.
\- Không hay rồi, có người nhảy lầu!
"Nhảy lầu?" Lâm Tiểu Ngư, Trịnh Đình Đình, Chu Vũ Huyên sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng đi tới.
Đi theo đám đông, bọn họ nhanh chóng đi xuống một tòa nhà tồi tàn.
Tòa nhà này cao mười ba tầng, lúc này một cô gái đang đứng ở mái hiên tầng thứ mười ba, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, sẽ trực tiếp rơi xuống.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
“Tại sao cô gái này lại nhảy lầu?"
Mau báo cảnh sát!"
“Đây không phải là cô bé nhà Quế Bình nhận nuôi sao? Sao bỗng nhiên nghĩ không thông vậy?"
"Mẹ Trương, bà và nhà Quế Bình rất thân thiết sao? Có biết nguyên nhân hay không?"
......
Chương 172 Nhảy lầu 2
Dưới lầu mọi người bàn tán sôi nổi, một số người nhìn một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, người phụ nữ này lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết, nhưng mà nghe nói Quế Bình sinh bệnh nặng, cần rất nhiều tiền, lúc này đang nằm trong bệnh viện. Lúc trước Giai Di đem tất cả những thứ đáng giá trong nhà đều bán đi, tích góp tiền chữa bệnh cho Quế Bình, không biết tình huống hiện tại thế nào.”
\- Giai Di?
Nhìn thấy cô gái đứng trên mái hiên, lúc này sắc mặt Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh đều khẽ biến.
Lúc trước Tôn Giai Di còn đi bệnh viện, nhưng hiện tại sao lại ở đây?
\- Diệp Tinh, chúng ta lên xem một chút đi! Lâm Tiểu Ngư vô cùng lo lắng nói.
"Được." Diệp Tinh cũng lập tức gật đầu, hai người nhanh chóng tiến vào trong lầu.
Thấy Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư tiến vào, Trịnh Đình Đình, Chu Vũ Huyên, Chu Lãnh Huyên dừng một chút, sau đó cũng nhanh chóng đi theo vào.
"Đi vào làm gì?" Đổng Nguyệt lẩm bẩm, nhưng mà cô ta cũng rất nhanh đi theo phía sau.
Rất nhanh bọn họ đi lên tầng mười ba, lúc này nơi này đã có vài người đang khuyên nhủ Tôn Giai Di.
"Giai Di, em đang làm gì vậy? Quay lại ngay.” Lâm Tiểu Ngư nhìn Tôn Giai Di, vội vàng hô to.
Tôn Giai Di xoay người, nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư, sắc mặt cô rất bình tĩnh, đứng ở rìa tầng lầu này, bình tĩnh lại làm cho người ta sợ hãi.
"Em mau vào đây a, lúc trước không phải em còn đi nộp phí trị liệu cho mẹ mình sao? Mẹ em sẽ rất buồn khi em làm vậy, mau vào đây ngay.” Lâm Tiểu Ngư khuyên nhủ.
"Không, phí trị liệu bị trộm rồi, mẹ em chưa kịp trị liệu đã chết rồi." Tôn Giai Di nhìn Lâm Tiểu Ngư, sắc mặt bình tĩnh nói.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tiểu Ngư nhất thời đột nhiên biến đổi.
"Chị Tiểu Ngư, lúc trước cảm ơn tiền của chị, Lúc đó em thiếu hai tờ năm mươi, nhưng chị trực tiếp đưa cho một tờ một trăm, em biết đây là tiền của chị, đáng lẽ em không thể lấy, nhưng mẹ em thực sự rất cần, nợ chị một trăm kia, em không trả được rồi.” - Tôn Giai Di từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, nhưng trong mắt cô ấy lại lộ ra một tia tuyệt vọng, đó là một loại tuyệt vọng sâu sắc đối với thế giới.
"Thế giới này đầy ác ý với em. Kể từ khi em được sinh ra, thế giới của em lúc nào cũng là ảm đạm, chỉ có mẹ em đã cho em vài hy vọng, nhưng bây giờ hy vọng của em đã biến mất rồi.” - Nước mắt trong mắt Tôn Giai Di bỗng nhiên lăn xuống, vốn có thể cứu mẹ cô, nhưng tiền đã bị đánh cắp, mẹ cô chết rồi, cô không biết sau này một mình mình làm sao có dũng khí đối mặt với cuộc sống đây.
"Sống mới có hy vọng, mẹ em khẳng định muốn em sống thật tốt." Lâm Tiểu Ngư vội vàng nói.
Cô nhìn Diệp Tinh bên cạnh một cái.
Diệp Tinh biết trong lòng cô nghĩ, bất động thanh sắc đi vài bước.
Thế nhưng, lúc hắn vừa mới động gì, đột nhiên một thanh niên trong đám người cách Tôn Giai Di gần nhất động, lấy tốc độ kinh người, trực tiếp hướng Tôn Giai Di bắt tới. Xem ra là muốn nhanh chóng cứu Tôn Giai Di xuống.
"Không ổn." Diệp Tinh lúc này sắc mặt khẽ biến, dựa theo động tác của người đàn ông kia, khả năng thành công cực nhỏ, hắn không kịp do dự, cũng nhanh chóng tiến lên, hướng Tôn Giai Di mà bắt.
"Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư thấy Diệp Tinh như thế, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, cũng tiến lên một đoạn.
"Không cần cứu em." Tôn Giai Di nhìn vị thanh niên kia một cái, thân thể không chút do dự đi về phía trước một bước.
\- Không ổn! Vị thanh niên kia sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng thay đổi động tác, nhưng sau khi xoay người lại vừa vặn tiếp xúc với Lâm Tiểu Ngư.
"Diệp Tinh." Một đạo thanh âm kinh hoảng vang lên, sau đó thân thể Lâm Tiểu Ngư bị đụng một cái, trực tiếp bay ra khỏi nóc nhà.
Gần như tụt lại phía sau chưa đầy một giây, Tôn Giai Di cũng từ trên lầu rơi xuống.
Ầm ầm!
Diệp Tinh nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư, nhìn bóng dáng cô rơi xuống, ánh mắt trong nháy mắt đỏ lên.
Trước mắt trong nháy mắt trở nên mơ hồ, những cảnh sắc sáng ngời kia tựa như đang biến hóa, thời gian tựa như đang tiến lên, nhưng lại tựa như đang lui về phía sau.
Người chung quanh biến mất không thấy, ánh sáng không ngừng yên lặng, ánh sáng đang biến mất, những màn hình khổng lồ đang không ngừng phát sóng quảng cáo giống như mất đi năng lượng chống đỡ, rốt cục không còn chiếu cái gì nữa, mà những tòa nhà cao tầng kia bắt đầu trở nên mục nát, không ngừng sụp đổ.
Trên đường phố, từng vết nứt lan rộng, nhiều nơi chất đầy đá vụn.
Hết thảy đều đang nhanh chóng biến hóa, dần dần, Diệp Tinh cảm giác được một đạo khí tức rét lạnh đánh úp lại, cảnh tượng mơ hồ trước mắt hắn lại dần dần trở nên rõ ràng.
Diệp Tinh phát hiện quần áo của mình đã biến mất không thấy, biến thành một kiện giáp kỳ dị, hắn phát hiện mình đứng ở trên một mảnh phế tích thật lớn.
Đây là một thành phố, hơn một nửa khu vực trong thành phố hóa thành đống tường đổ nát, chỉ có một số ít nơi vẫn có ánh sáng nhấp nháy.
Mà ở bên ngoài thành thị, hoàn toàn là một mảnh hắc ám.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xa, nơi đó, tám cây cột lớn màu đen cắm thẳng vào chân trời.
Đây là thời kỳ tận thế đen tối!
\- Gào! Xa xa, một đạo tiếng gầm giận dữ vang trời truyền đến, một con dị thú thân dài tới hơn mười thước, giống như gấu đứng trên bầu trời, trên người quấn quanh từng đạo lôi điện, không ngừng phóng điện về bốn phía.
Mà ở vị trí phía dưới, từng con dị thú nhỏ yếu đang điên cuồng công kích con người.
Chương 173 Cơn ác mộng 1
"Diệp Tinh, bốn phía hoàn toàn bị vây quanh, có một con dị thú cấp hoàng cảnh, vương cảnh cũng có mười con, chúng ta trốn không thoát."
Trên đống đổ nát, lúc này còn có ba người đứng thẳng.
Một người đàn ông trung niên trên người mặc lớp giáp kỳ dị, trong tay cầm một thanh chiến đao thật lớn.
Một người thanh niên khác vô cùng cường tráng, cánh tay để trần, trong tay cầm một thanh cự chùy.
Người thứ ba là một thanh niên cắt đầu tấc, trong tay cầm một thanh nhuyễn kiếm uốn lượn giống như độc xà.
"Lân Pha, Băng Hoàng ở đâu?" Diệp Tinh tựa hồ trong nháy mắt thích ứng thân phận của mình, hắn nhìn thanh niên cường tráng kia hỏi.
"Băng Hoàng trước khi dị thú chưa tới đã rời đi, đi tới các thành phố khác cứu viện rồi, không biết tình huống nơi này." Lân Pha nhanh chóng nói.
Nghe vậy, Diệp Tinh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nắm trường kiếm trong tay, trầm giọng nói: "Lân Pha, Lam Thành, Tam Đại, kế tiếp do chúng ta chiến đấu phá vòng vây, về phần sống hay chết thì tùy vận khí của mình đi!"
\- Được! Trên mặt ba người tất cả đều không có vẻ sợ hãi, nhanh chóng xông về phía dị thú.
Trong ngày tận thế này, họ đã sẵn sàng cho cái chết.
......
Bên kia, một người con gái mặc áo giáp màu lam, lưng đeo một thanh trường thương, khuôn mặt lạnh như băng đang tiến về phía một thành phố.
"Ừm?" Đột nhiên, người con gái dừng lại, nhìn về phía xa, cô dường như nghe thấy tiếng gầm.
"Tô Châu xuất hiện tình huống gì vậy?" Người con gái trầm giọng hỏi.
Nhất thời có một người con gái khác tiến lên, cung kính nói: "Băng Hoàng, Tô Châu có dị thú cấp hoàng cảnh bỗng nhiên phát động công kích, hiện tại đã hoàn toàn bao vây Tô Châu."
"Tại sao không nói sớm?" Băng Hoàng nhất thời vẻ mặt âm trầm nhìn cô ta.
Ầm ầm!
Thân ảnh của cô bạo động, nhanh chóng bay về phía tô thị.
"Băng Hoàng, Tô Châu đã không ngăn cản được nữa rồi, trở về cũng vô dụng." người con gái kia hô to, nhưng lúc này thân ảnh Băng Hoàng đã biến mất.
......
\- Phanh! Phanh!
Trên phế tích, đông đảo tu luyện cường giả cùng những yêu thú kia điên cuồng chiến đấu cùng một chỗ.
\- Roẹt! Một dị thú giống như con mãng xà đánh úp lại, xẹt qua cổ họng Diệp Tinh, nhưng bị Diệp Tinh mạo hiểm tránh thoát.
Trường kiếm của hắn trong nháy mắt đâm ra, đem thân thể một con mãng xà này trực tiếp chém thành hai nửa.
\- Gào!
Một chỗ khác, một con dị thú giống như báo hoa mai, trên người tản ra huyết khí cường đại nhìn chằm chằm Diệp Tinh, tiếng gầm gừ nhanh chóng đánh tới.
"Không tốt, bị chú ý rồi." Sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.
Hắn một mực cẩn thận chiến đấu, không gây ra nhiều động tĩnh, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội đột phá vòng vây.
Loại yêu thú khủng bố như báo hoa mai đánh tới, tốc độ nhanh đến cực hạn, móng vuốt xẹt lên cánh tay Diệp Tinh, thậm chí vẽ ra một đạo vết thương, mà công kích của Diệp Tinh rõ ràng bị nó ngăn cản.
Thực lực của con dị thú giống báo này vượt qua Diệp Tinh!
-Diệp Tinh! Mấy người khác thấy thế, muốn tới trợ giúp, nhưng bị dị thú khác dây dưa, căn bản không cách nào đến.
Sau vài lần công kích, trên người Diệp Tinh đã có rất nhiều vết thương.
-Muốn chết ở chỗ này sao? Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.
"Kết quả như vậy cũng không tệ đi." Hắn lắc đầu, trong lòng cũng không có gì sợ hãi.
Lần lượt công kích, vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, thậm chí hầu họng cũng xuất hiện một ít vết thương.
\- Gầm gừ! Dị thú giống báo gầm nhẹ, lại bay về phía Diệp Tinh, huyết khí trên người vờn quanh, mục tiêu công kích của hai móng vuốt chính là điểm yếu của Diệp Tinh.
Diệp Tinh vội vàng ngăn cản, thế nhưng ngăn cản được móng vuốt thứ nhất, thì móng vuốt thứ hai lập tức đánh tới, Diệp Tinh thậm chí cảm giác được sự đau đớn ở cổ họng mà móng vuốt đánh tới.
"Roẹt!"
Thế nhưng, bỗng nhiên một đạo khí tức rét lạnh bao phủ mà đến, toàn bộ thân thể dị thú báo hoa mai kia trong nháy mắt kết thành một tầng băng sương, sau đó toàn bộ thân thể vậy mà chia làm hai nửa.
Vốn tưởng rằng mình sắp chết, nhưng bỗng nhiên con báo này bị đánh chết trước.
Đây hẳn là chuyện rất cao hứng, nhưng sắc mặt Diệp Tinh lại đột nhiên biến hóa, hắn nhìn cô gái lạnh như băng xuất hiện mang áo giáp màu lam xa xa, vội vàng nói: "Tiểu Ngư, cô tới làm cái gì vậy? Ra khỏi đây ngay.”
Thân ảnh Lâm Tiểu Ngư xẹt qua, trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh Diệp Tinh, cô nắm lấy bả vai Diệp Tinh, trầm giọng nói: "Tôi mang cậu rời đi."
Cô nắm lấy Diệp Tinh, nhanh chóng bay về phía xa.
\- Gào!
Trên không trung, con gấu khổng lồ lớn hơn mười thước, cả người chớp động lôi điện rõ ràng cảm ứng được sự tồn tại của Lâm Tiểu Ngư, rống giận một tiếng, nhanh chóng bay tới.
Nhất thời, vô số đạo lôi điện lan tràn hướng nơi này.
Ở đây, chỉ có một mình Lâm Tiểu Ngư có thể đe dọa nó.
Mang theo Diệp Tinh, tốc độ của Lâm Tiểu Ngư giảm đi rất nhiều.
\- Lâm Tiểu Ngư, mặc kệ tôi, cô mau đi a!
Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, giận dữ nói.
\- Cậu cho rằng thực lực hoàng cảnh mình có thể sống sót ở chỗ này sao? Lâm Tiểu Ngư nhìn lôi điện của con gấu khổng lồ xa xa, trầm giọng nói.
Cô huy động trường thương trong tay, từng đạo băng tinh trên không trung nhanh chóng ngưng tụ mà thành, công kích lôi điện của con gấu khổng lồ kia.
\- Cho dù tôi không sống được, cô cũng rời khỏi nơi này cho tôi! Diệp Tinh rống giận, sắc mặt đều trở nên có chút vặn vẹo.
Chương 174 Cơn ác mộng 2
Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, trong mắt mang theo một tia khinh thường: "Diệp Tinh,cậu bây giờ có tư cách gì ra mệnh lệnh cho tôi?"
Nhìn con gấu lôi điện khổng lồ kia càng ngày càng đến gần, cô đem Diệp Tinh đặt trên mặt đất, nhanh chóng trở về, bắt đầu phản kích.
\- Gào! Gấu khổng lồ gầm thét, từng đạo lôi điện chớp động, nhưng tất cả đều bị băng sương ngăn cản.
Sau khi công kích không có kết quả, bỗng nhiên con gấu lôi điện khổng lồ bạo phát ánh mắt nhìn về phía Diệp Tinh. Dị thú có trí tuệ, hơn nữa còn không thua kém gì con người, nó có thể nhìn ra Diệp Tinh trước mắt là cường giả cấp hoàng cảnh.
Sau tiếng gầm gừ qua đi, từng con dị thú cấp vương cảnh không ngừng tụ tập về phía Diệp Tinh, mà con gấu lôi điện khổng lồ cũng như thế.
\- Diệp Tinh! Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư khẽ biến, xoay người đánh chết từng con cự thú kia.
\- Ầm ầm!
Một đạo lôi điện chớp động, hoàn toàn đánh vào trên người Lâm Tiểu Ngư.
"Lâm Tiểu Ngư, cô có nghe thấy không, tôi bảo cô rời đi a." Diệp Tinh hô to, sắc mặt tràn đầy vẻ vặn vẹo.
Con gấu lôi điện khổng lồ này thực lực cũng không thua gì Lâm Tiểu Ngư, nhưng mà dựa vào thực lực của Lâm Tiểu Ngư, một mình rời đi cũng không có vấn đề gì.
"Đáng chết." Lâm Tiểu Ngư nhìn con gấu lôi điện khổng lồ kia đi về phía Diệp Tinh, còn có từng con dị thú khác nữa, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Cô liếc nhìn Diệp Tinh một cái, sau đó hai tay mở ra.
Ầm ầm!
Từng đạo băng tinh màu lam điên cuồng tuôn ra, không ngừng hướng bốn phía khuếch tán, tất cả thân thể dị thú tiếp xúc với băng tinh này toàn bộ bị đóng băng lại, ngay cả con gấu lôi điện khổng lồ cũng là như thế.
\- Đây là bí thuật băng tinh? Diệp Tinh nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Lâm Tiểu Ngư, cô đang làm cái gì vậy? Cô dừng lại cho tôi ngay!"
Hắn điên cuồng hô, muốn tiếp cận Lâm Tiểu Ngư, ngăn cản cô, nhưng dưới khí thế khủng bố, hắn căn bản khó có thể tiến lên.
Sắc mặt Diệp Tinh trở nên vặn vẹo, khóe mắt thậm chí xuất hiện một tia khe nứt, có máu lệ chảy ra.
Oanh !!!
Bỗng nhiên, một đạo lam sắc quang mang chói mắt tản mát ra, ở trên chân trời hắc ám này có vẻ đặc biệt chói mắt, không biết lan tràn đến bao xa.
Trong mắt đông đảo dị thú cảm ứng được lam sắc quang mang này tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi, điên cuồng chạy về phía xa xa.
Mà lúc này Diệp Tinh thân thể đang run rẩy nhìn nguồn gốc của hào quang trên không trung.
Rốt cục, hào quang tiêu tán, con gấu khổng lồ và dị thú tất cả đều hóa thành mảnh băng tinh nhỏ, một đạo thân ảnh một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Sau khi xuất hiện, đạo thân ảnh này từ trên không trung trực tiếp rơi xuống.
\- Tiểu Ngư! Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, đem đạo thân ảnh này tiếp được.
Nhẹ nhàng, phảng phất như không có bất kỳ trọng lượng nào, đây là hơn bảy năm sau hắn mới lại đụng vào thân thể Lâm Tiểu Ngư.
Lúc này khôi giáp màu xanh trên người Lâm Tiểu Ngư bị nghiền nát rất nhiều, từng tia máu tươi không ngừng tràn ra, Diệp Tinh run rẩy hai tay, cẩn thận nâng cô lên, linh lực trong cơ thể điên cuồng đưa vào trong cơ thể cô.
"Tiểu Ngư, cô tỉnh lại, cô mau tỉnh lại cho tôi." Thân thể Diệp Tinh run rẩy, tay run rẩy, toàn bộ trái tim cũng đang không ngừng run rẩy.
Sinh mệnh của con người trước mắt giống như ngọn đèn đung đưa trong bóng tối, tùy thời có thể tắt.
Vài giây sau, Lâm Tiểu Ngư chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt cô có chút tan rã, nhìn thanh niên trước mắt đang ôm cô.
"Tiểu Ngư, cô tỉnh rồi sao? Đừng lo cô sẽ ổn thôi, cô sẽ ổn thôi. Cô mau hấp thu linh lực của tôi nhanh." Diệp Tinh điên cuồng đưa linh lực vào, âm thanh rất nhẹ nhàng, tựa như lo lắng dọa sợ cô gái trong ngực.
"Diệp Tinh, tôi..." Lâm Tiểu Ngư cố gắng nhìn Diệp Tinh, đôi môi tái nhợt nhẹ giọng nói, cô tựa hồ muốn nói cái gì đó, tay phải của cô cố gắng lấy ra một thứ, sau đó giơ lên, tựa như muốn giao cho Diệp Tinh.
Thế nhưng, cánh tay vừa mới nâng lên, liền vô lực rũ xuống, mà ánh mắt của cô lập tức nhắm lại.
Thân thể Diệp Tinh run rẩy lập tức dừng lại, hắn há miệng không nói nên lời, nhẹ nhàng ôm cô gái trước mắt.
Một cơn gió lạnh thổi tới, lạnh thấu xương.
Nhịp tim của cô gái trong ngực hoàn toàn ngừng đập, không còn cảm giác được một tia nhiệt độ cơ thể nữa, khuôn mặt quen thuộc kia, lại không còn bất kỳ sinh lực nào nữa.
-Lạch cạch!"
Bỗng nhiên, một viên tinh thạch màu xanh từ trong tay Lâm Tiểu Ngư rủ xuống lăn xuống.
"Tiểu Ngư, đây là quà sinh nhật anh tặng em." Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới những lời này.
Viên tinh thạch màu xanh này là món quà sinh nhật hắn tặng cô năm lớp 12.
Hắn cam đoan với Lâm Tiểu Ngư mỗi năm đều tặng quà sinh nhật cho cô, nhưng sau khi học lớp 12, lời hứa này của hắn lại không bao giờ làm được nữa.
"Diệp Tinh." Lân Pha, Giang Lam Thành, Vương Tam Đại đi tới trước mặt Diệp Tinh, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Bọn họ cho dù không biết chuyện xưa giữa Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư, nhưng cũng có thể nhận ra một ít.
Trong mắt Diệp Tinh không có nước mắt, hắn tựa hồ quên mất nên khóc như thế nào, cứ như vậy nhẹ nhàng nói, giống như là đang lẩm bẩm, lại giống như nói với cô gái trong ngực.
Chương 175 Tổn thương 1
Trên bầu trời, một cơn gió lạnh thổi qua, đột nhiên có một tia bông tuyết rơi xuống, sau đó biến thành tuyết rơi dày, rắc trên tóc, trên vai của Diệp Tinh.
Cảm giác lạnh lẽo đâm vào toàn bộ cơ thể hắn.
Diệp Tinh nhặt lên viên tinh thạch màu xanh, nhẹ nhàng ôm Lâm Tiểu Ngư lên.
"Tiểu Ngư, anh dẫn em về nhà."
Diệp Tinh lẩm bẩm nói, nhẹ nhàng ôm Lâm Tiểu Ngư, chậm rãi đi về phía một chỗ...
Chân trời tối tăm, bông tuyết không ngừng bay, dần dần đem bóng dáng cô đơn ôm cô gái kia dần dần bao phủ, cắn nuốt...
Hình ảnh trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, câu chuyện năm đó tựa hồ cũng trở nên vô cùng xa xôi, bốn phía bóng tối không ngừng tiêu tán, ánh sáng khiến cho hết thảy đều trở nên rõ ràng.
Màn hình khổng lồ kia tiếp tục phát sóng từng bài quảng cáo, mà những công trình mục nát, đã sụp đổ kia lại đang khôi phục bình thường, vết nứt trên mặt đất cũng tất cả đều biến mất không thấy.
Diệp Tinh nhìn trước mắt, thân thể Lâm Tiểu Ngư từ trên lầu rơi xuống.
A a a!
Không có bất kỳ do dự nào, Diệp Tinh cũng nhảy xuống theo.
Trong nháy mắt, lâm Tiểu Ngư, Tôn Giai Di, Diệp Tinh ba người đều từ trên lầu rơi xuống.
"Không hay rồi, cô gái kia nhảy lầu rồi."
"Không phải chỉ có một người sao? Tại sao bỗng nhiên xuất hiện ba người rồi?"
“Cảnh sát, xe cứu thương vẫn chưa đến à? Làm sao bây giờ?"
......
Mọi người phía dưới kinh hãi, hiện tại cảnh sát và các nhân viên cứu hộ liên quan còn chưa tới, rơi xuống từ tòa nhà cao tầng như vậy, hậu quả có thể tưởng tượng được.
\- Diệp Tinh!
Nhìn thấy Diệp Tinh nhảy xuống, Chu Vũ Huyên nhất thời vẻ mặt bối rối, nhanh chóng tiến lên.
Trong mắt Chu Lãnh Huyên cũng có lo lắng, nhưng mà lúc này cô vội vàng giữ chặt chị gái của mình, không cho cô ấy tiến lên.
-Chị! Chu Lãnh Huyên nhìn chị gái mình, trong mắt lộ ra một tia không thể tưởng tượng nổi: "Chị đối với Diệp Tinh..."
"Chị..." Chu Vũ Huyên muốn phản bác, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Trên không trung, Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư rơi xuống, ánh mắt hắn đỏ bừng, trong lòng lo lắng, từ trên lầu rơi xuống mặt đất phỏng chừng chỉ cần thời gian rất ngắn.
Nếu Lâm Tiểu Ngư rơi xuống, vậy kết quả hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận được!
"Tăng tốc! Tăng tốc cho ta!"
Diệp Tinh gầm nhẹ, linh lực trên người hoàn toàn thúc dục hết.
Cuối cùng hắn cũng với tới Tôn Giai Di.
Hắn nắm lấy Tôn Giai Di, tay phải dùng sức, sau đó nhanh chóng nâng lên.
Toàn bộ thân thể Tôn Giai Di bắt đầu bay lên, một lần nữa bị ném lên lầu.
\- Trời ạ, khí lực này thật lớn!
"Thế mà lại có thể ở trên không trung đem một người ném lên? Đây là đang quay phim võ hiệp sao?" Làm kiểu gì vi diệu vậy?"
......
Trong mắt mọi người phía dưới tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Tốc độ rơi xuống của con người nhanh như thế nào chứ? Muốn đem một người ném lên lần nữa thì khí lực kia cũng không phải là khí lực khi bình thường đem người nâng lên đơn giản như vậy.
Tôn Giai Di bị ném trở lại lầu, lập tức bị mọi người bắt được, cô nhìn phía dưới, trong mắt nhất thời có nước mắt chảy xuống: " Chị Tiểu Ngư, anh Diệp Tinh."
Bởi vì cô, Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư tất cả đều từ trên lầu rơi xuống.
Mặc dù cô tràn đầy tuyệt vọng trong cuộc sống, nhưng tại cô mà làm cho những người khác chết, đây không phải là những gì cô muốn thấy.
Trên không trung, nhờ Tôn Giai Di, tốc độ rơi xuống của Diệp Tinh đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều, hắn rốt cục cũng có thể bắt được Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh không chút do dự, nhanh chóng ôm Lâm Tiểu Ngư vào trong ngực, hơn nữa mạnh mẽ thay đổi thân thể, biến thành hắn ở phía dưới, Lâm Tiểu Ngư ở phía trên.
-Phanh!
Vừa mới điều chỉnh xong, nhất thời Diệp Tinh cảm thấy lưng mình đụng phải thứ gì đó, mặt đất truyền đến một tiếng động thật lớn, một cỗ cảm giác đau đớn truyền đến. Cho dù thân thể Diệp Tinh khỏe mạnh cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Thực tế những khoảng cách này đối với Diệp Tinh căn bản không có ảnh hưởng gì nếu bình thường từ trên lầu nhảy xuống, nhưng vì cứu Lâm Tiểu Ngư, hắn căn bản không kịp làm biện pháp phòng ngự gì, toàn bộ thân thể đều dùng để bảo hộ Lâm Tiểu Ngư.
\- Diệp Tinh! Lâm Tiểu Ngư vốn đã cho rằng mình không sống được, nhưng cuối cùng lại bị Diệp Tinh dùng thân thể làm đệm, bản thân mình lại không có bất cứ chuyện gì. Trên mặt cô lại lộ ra vẻ vô cùng kinh hoảng, trong mắt nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Diệp Tinh, anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ. Lâm Tiểu Ngư kinh hoảng nói.
Cô nhìn mọi người xung quanh nói: "Mọi người giúp tôi gọi 120 được không?"
Cô cầu xin mọi người xung quanh.
Nếu Diệp Tinh xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Tiểu Ngư, anh không sao." Đang khóc, bỗng nhiên một đạo âm thanh vang lên.
Lâm Tiểu Ngư nhất thời kinh hỉ nhìn lại, lúc này Diệp Tinh đang mỉm cười nhìn cô.
"Diệp Tinh, anh dọa chết em rồi, em còn tưởng anh gặp chuyện không may nữa." Trong mắt Lâm Tiểu Ngư tràn đầy vẻ vui sướng, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không để cho mình có việc gì, em đừng lo." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Nếu tình cảnh tựa như ác mộng kia, vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh Lâm Tiểu Ngư vì cứu hắn mà chết, cái loại cảm giác vô lực thật sâu này, giống như con kiến đang không ngừng gặm nhấm trái tim hắn, hắn tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.
***
"Tiểu Ngư, đây là...?" Cô nhịn không được nhìn Lâm Tiểu Ngư hỏi.
Giá của chiếc xe này cô ta biết một ít, giá ít nhất là hơn năm mươi vạn! Cho dù giá trị mấy trăm vạn cô ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
"Chị, đây là xe Diệp Tinh mua." Lâm Tiểu Ngư cười giải thích.
Trịnh Đình Đình nghe vậy, nhịn không được hỏi: "Diệp Tinh sao có thể mua được một chiếc xe đắt tiền như vậy? Là mượn tiền mua sao? Hay là...?"
Cô ta biết nhà Diệp Tinh cũng là nông dân, trong nhà cũng không giàu có gì.
Chỉ riêng việc nuôi chiếc xe này cũng không nhất định có thể nuôi* được.
_*Nuôi: đổ xăng_
_*Nuôi: đổ xăng_
"Diệp Tinh mở công ty, kiếm được chút tiền nên mua được cái xe này." Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Diệp Tinh đến bây giờ đều kiếm được mấy tỷ, nếu nói cho Trịnh Đình Đình nghe, không biết Trịnh Đình Đình sẽ có biểu tình gì, cho nên cô chỉ nói một chút.
"Mở công ty? Mua được xe BMW 7 Series?" Cho dù không biết tình huống cụ thể của Diệp Tinh, trong lòng Trịnh Đình Đình cũng bị chấn động.
Đứa trẻ lúc trước ở nhà Lâm Tiểu Ngư bị cô ta đuổi qua hai lần hiện tại lại đạt được thành tựu như vậy.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trịnh Đình Đình càng thêm hâm mộ.
Trên đường phố Thượng Hải xe cộ liên tục qua lại, cuối cùng, chiếc xe đã đến một nơi.
"Chị, nơi này chính là nơi em tìm cho chị." Lâm Tiểu Ngư dẫn Trịnh Đình Đình vào một căn phòng.
Đây là một phòng đơn giản, hai mươi hai mét vuông, vị trí địa lý tốt, giá thuê cũng rất rẻ.
"Phiền em rồi Tiểu Ngư." Trịnh Đình Đình cười nói.
Nhìn phòng một chút, hỏi thăm tình hình tiền thuê nhà một chút, Trịnh Đình Đình trong lòng rất hài lòng.
Bây giờ cô ta sẽ làm việc chăm chỉ ở Thượng Hải.
"Chị em chúng ta nói mấy câu khách khí làm gì, chị, chúng ta đi mua chút đồ dùng sinh hoạt cần thiết đi, sau đó em mời chị đi ăn cơm." Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói.Mẹ cô chỉ có một chị ruột, quan hệ giữa hai nhà đặc biệt tốt, từ nhỏ cô cũng rất thích đi theo chị họ mình, bài tập về nhà cũng do Trịnh Đình Đình dạy kèm.
Hai người đi vào trong cửa hàng bắt đầu mua sắm, toàn bộ hành trình Diệp Tinh giống như một vệ sĩ đi cùng.
Chờ mua sắm xong, ba người đi tới một quán rau quê*.
_*Rau quê: Rau sạch được trồng ở các trang trại nông thôn, không sử dụng các chất hóa học._
_*Rau quê: Rau sạch được trồng ở các trang trại nông thôn, không sử dụng các chất hóa học._
"Tiểu Ngư, Diệp Tinh?" Lúc này ở trong quán rau quê bên kia cũng có ba người, ba người kia Diệp Tinh còn rất quen thuộc.
Chị em Chu Vũ Huyên, Chu Lãnh Huyên, một người khác vậy là lại là Đổng Nguyệt.
"Lãnh Huyên, chị Vũ Huyên." Lâm Tiểu Ngư nhìn thấy Chu Lãnh Huyên, Chu Vũ Huyên, cười chào hỏi.
Ba người Chu Lãnh Huyên đi tới, Chu Lãnh Huyên nhìn Diệp Tinh, lại nhìn Lâm Tiểu Ngư, trên mặt hiếm thấy lộ ra một tia tươi cười, nói: "Tiểu Ngư, các cậu cũng ở chỗ này a?"
"Ừm, bọn tôi chuẩn bị ở chỗ này ăn cơm." Lâm Tiểu Ngư cười gật đầu.
"Tiểu Ngư, ba người này là ai vậy?" Trịnh Đình Đình nhìn ba người, không hiểu sao cảm thấy một tia lo lắng thay Lâm Tiểu Ngư.
Ba người trước mắt đều rất xinh đẹp, giống như là đại minh tinh trong phim vậy.
Nam sinh có thể kiếm tiền như Diệp Tinh, lớn lên lại không tồi khẳng định rất được hoan nghênh, Trịnh Đình Đình quyết định tự mình dặn dò Lâm Tiểu Ngư vài câu.
"Chị, đây là bạn học của em, còn đây là chị gái của bạn học của em." Lâm Tiểu Ngư cười giới thiệu.
Nhưng mà khi nhìn thấy Đổng Nguyệt, cô liền không biết giới thiệu như thế nào.
"Tôi là bạn tốt của Vũ Huyên, Đổng Nguyệt." Đổng Nguyệt tự mình giới thiệu mình.
Cô ta nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra một tia cảm thấy hứng thú, nói: "Diệp Tinh, nghe nói cậu ở núi Hỗn Nguyên cứu được Lãnh Huyên, thân thủ rất lợi hại nha?"
Cô ta nghe Chu Lãnh Huyên nói Diệp Tinh thế nhưng có thể dùng tay không đào một cái sơn động đi ra.
"Chị Đổng Nguyệt." Chu Lãnh Huyên nhất thời kéo Đổng Nguyệt một chút.
"Cùng nhau vượt qua nguy hiểm mà thôi, không thể nói là ai cứu ai." Diệp Tinh bình tĩnh nói.
"Vậy cậu..." Ánh mắt Đổng Nguyệt chuyển động một chút, còn muốn nói cái gì đó.
"Tiểu Nguyệt, cậu im lặng một chút." Chu Vũ Huyên lôi kéo Đổng Nguyệt, ngăn cản lời nói của cô ta.
Lần trước Chu Lãnh Huyên nói chuyện nguy hiểm ở núi Hỗn Nguyên, Đổng Nguyệt tựa hồ đối với Diệp Tinh có chút hứng thú.
Nhưng mà lấy tính tình của Diệp Tinh, tuyệt đối sẽ không để ý Đổng Nguyệt.
Ngay khi cô ngăn đổng Nguyệt lại, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh ồn ào náo loạn.
\- Không hay rồi, có người nhảy lầu!
"Nhảy lầu?" Lâm Tiểu Ngư, Trịnh Đình Đình, Chu Vũ Huyên sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng đi tới.
Đi theo đám đông, bọn họ nhanh chóng đi xuống một tòa nhà tồi tàn.
Tòa nhà này cao mười ba tầng, lúc này một cô gái đang đứng ở mái hiên tầng thứ mười ba, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, sẽ trực tiếp rơi xuống.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
“Tại sao cô gái này lại nhảy lầu?"
Mau báo cảnh sát!"
“Đây không phải là cô bé nhà Quế Bình nhận nuôi sao? Sao bỗng nhiên nghĩ không thông vậy?"
"Mẹ Trương, bà và nhà Quế Bình rất thân thiết sao? Có biết nguyên nhân hay không?"
......
Chương 172 Nhảy lầu 2
Dưới lầu mọi người bàn tán sôi nổi, một số người nhìn một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, người phụ nữ này lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết, nhưng mà nghe nói Quế Bình sinh bệnh nặng, cần rất nhiều tiền, lúc này đang nằm trong bệnh viện. Lúc trước Giai Di đem tất cả những thứ đáng giá trong nhà đều bán đi, tích góp tiền chữa bệnh cho Quế Bình, không biết tình huống hiện tại thế nào.”
\- Giai Di?
Nhìn thấy cô gái đứng trên mái hiên, lúc này sắc mặt Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh đều khẽ biến.
Lúc trước Tôn Giai Di còn đi bệnh viện, nhưng hiện tại sao lại ở đây?
\- Diệp Tinh, chúng ta lên xem một chút đi! Lâm Tiểu Ngư vô cùng lo lắng nói.
"Được." Diệp Tinh cũng lập tức gật đầu, hai người nhanh chóng tiến vào trong lầu.
Thấy Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư tiến vào, Trịnh Đình Đình, Chu Vũ Huyên, Chu Lãnh Huyên dừng một chút, sau đó cũng nhanh chóng đi theo vào.
"Đi vào làm gì?" Đổng Nguyệt lẩm bẩm, nhưng mà cô ta cũng rất nhanh đi theo phía sau.
Rất nhanh bọn họ đi lên tầng mười ba, lúc này nơi này đã có vài người đang khuyên nhủ Tôn Giai Di.
"Giai Di, em đang làm gì vậy? Quay lại ngay.” Lâm Tiểu Ngư nhìn Tôn Giai Di, vội vàng hô to.
Tôn Giai Di xoay người, nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư, sắc mặt cô rất bình tĩnh, đứng ở rìa tầng lầu này, bình tĩnh lại làm cho người ta sợ hãi.
"Em mau vào đây a, lúc trước không phải em còn đi nộp phí trị liệu cho mẹ mình sao? Mẹ em sẽ rất buồn khi em làm vậy, mau vào đây ngay.” Lâm Tiểu Ngư khuyên nhủ.
"Không, phí trị liệu bị trộm rồi, mẹ em chưa kịp trị liệu đã chết rồi." Tôn Giai Di nhìn Lâm Tiểu Ngư, sắc mặt bình tĩnh nói.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tiểu Ngư nhất thời đột nhiên biến đổi.
"Chị Tiểu Ngư, lúc trước cảm ơn tiền của chị, Lúc đó em thiếu hai tờ năm mươi, nhưng chị trực tiếp đưa cho một tờ một trăm, em biết đây là tiền của chị, đáng lẽ em không thể lấy, nhưng mẹ em thực sự rất cần, nợ chị một trăm kia, em không trả được rồi.” - Tôn Giai Di từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, nhưng trong mắt cô ấy lại lộ ra một tia tuyệt vọng, đó là một loại tuyệt vọng sâu sắc đối với thế giới.
"Thế giới này đầy ác ý với em. Kể từ khi em được sinh ra, thế giới của em lúc nào cũng là ảm đạm, chỉ có mẹ em đã cho em vài hy vọng, nhưng bây giờ hy vọng của em đã biến mất rồi.” - Nước mắt trong mắt Tôn Giai Di bỗng nhiên lăn xuống, vốn có thể cứu mẹ cô, nhưng tiền đã bị đánh cắp, mẹ cô chết rồi, cô không biết sau này một mình mình làm sao có dũng khí đối mặt với cuộc sống đây.
"Sống mới có hy vọng, mẹ em khẳng định muốn em sống thật tốt." Lâm Tiểu Ngư vội vàng nói.
Cô nhìn Diệp Tinh bên cạnh một cái.
Diệp Tinh biết trong lòng cô nghĩ, bất động thanh sắc đi vài bước.
Thế nhưng, lúc hắn vừa mới động gì, đột nhiên một thanh niên trong đám người cách Tôn Giai Di gần nhất động, lấy tốc độ kinh người, trực tiếp hướng Tôn Giai Di bắt tới. Xem ra là muốn nhanh chóng cứu Tôn Giai Di xuống.
"Không ổn." Diệp Tinh lúc này sắc mặt khẽ biến, dựa theo động tác của người đàn ông kia, khả năng thành công cực nhỏ, hắn không kịp do dự, cũng nhanh chóng tiến lên, hướng Tôn Giai Di mà bắt.
"Diệp Tinh." Lâm Tiểu Ngư thấy Diệp Tinh như thế, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, cũng tiến lên một đoạn.
"Không cần cứu em." Tôn Giai Di nhìn vị thanh niên kia một cái, thân thể không chút do dự đi về phía trước một bước.
\- Không ổn! Vị thanh niên kia sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng thay đổi động tác, nhưng sau khi xoay người lại vừa vặn tiếp xúc với Lâm Tiểu Ngư.
"Diệp Tinh." Một đạo thanh âm kinh hoảng vang lên, sau đó thân thể Lâm Tiểu Ngư bị đụng một cái, trực tiếp bay ra khỏi nóc nhà.
Gần như tụt lại phía sau chưa đầy một giây, Tôn Giai Di cũng từ trên lầu rơi xuống.
Ầm ầm!
Diệp Tinh nhìn thấy Lâm Tiểu Ngư, nhìn bóng dáng cô rơi xuống, ánh mắt trong nháy mắt đỏ lên.
Trước mắt trong nháy mắt trở nên mơ hồ, những cảnh sắc sáng ngời kia tựa như đang biến hóa, thời gian tựa như đang tiến lên, nhưng lại tựa như đang lui về phía sau.
Người chung quanh biến mất không thấy, ánh sáng không ngừng yên lặng, ánh sáng đang biến mất, những màn hình khổng lồ đang không ngừng phát sóng quảng cáo giống như mất đi năng lượng chống đỡ, rốt cục không còn chiếu cái gì nữa, mà những tòa nhà cao tầng kia bắt đầu trở nên mục nát, không ngừng sụp đổ.
Trên đường phố, từng vết nứt lan rộng, nhiều nơi chất đầy đá vụn.
Hết thảy đều đang nhanh chóng biến hóa, dần dần, Diệp Tinh cảm giác được một đạo khí tức rét lạnh đánh úp lại, cảnh tượng mơ hồ trước mắt hắn lại dần dần trở nên rõ ràng.
Diệp Tinh phát hiện quần áo của mình đã biến mất không thấy, biến thành một kiện giáp kỳ dị, hắn phát hiện mình đứng ở trên một mảnh phế tích thật lớn.
Đây là một thành phố, hơn một nửa khu vực trong thành phố hóa thành đống tường đổ nát, chỉ có một số ít nơi vẫn có ánh sáng nhấp nháy.
Mà ở bên ngoài thành thị, hoàn toàn là một mảnh hắc ám.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía xa xa, nơi đó, tám cây cột lớn màu đen cắm thẳng vào chân trời.
Đây là thời kỳ tận thế đen tối!
\- Gào! Xa xa, một đạo tiếng gầm giận dữ vang trời truyền đến, một con dị thú thân dài tới hơn mười thước, giống như gấu đứng trên bầu trời, trên người quấn quanh từng đạo lôi điện, không ngừng phóng điện về bốn phía.
Mà ở vị trí phía dưới, từng con dị thú nhỏ yếu đang điên cuồng công kích con người.
Chương 173 Cơn ác mộng 1
"Diệp Tinh, bốn phía hoàn toàn bị vây quanh, có một con dị thú cấp hoàng cảnh, vương cảnh cũng có mười con, chúng ta trốn không thoát."
Trên đống đổ nát, lúc này còn có ba người đứng thẳng.
Một người đàn ông trung niên trên người mặc lớp giáp kỳ dị, trong tay cầm một thanh chiến đao thật lớn.
Một người thanh niên khác vô cùng cường tráng, cánh tay để trần, trong tay cầm một thanh cự chùy.
Người thứ ba là một thanh niên cắt đầu tấc, trong tay cầm một thanh nhuyễn kiếm uốn lượn giống như độc xà.
"Lân Pha, Băng Hoàng ở đâu?" Diệp Tinh tựa hồ trong nháy mắt thích ứng thân phận của mình, hắn nhìn thanh niên cường tráng kia hỏi.
"Băng Hoàng trước khi dị thú chưa tới đã rời đi, đi tới các thành phố khác cứu viện rồi, không biết tình huống nơi này." Lân Pha nhanh chóng nói.
Nghe vậy, Diệp Tinh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nắm trường kiếm trong tay, trầm giọng nói: "Lân Pha, Lam Thành, Tam Đại, kế tiếp do chúng ta chiến đấu phá vòng vây, về phần sống hay chết thì tùy vận khí của mình đi!"
\- Được! Trên mặt ba người tất cả đều không có vẻ sợ hãi, nhanh chóng xông về phía dị thú.
Trong ngày tận thế này, họ đã sẵn sàng cho cái chết.
......
Bên kia, một người con gái mặc áo giáp màu lam, lưng đeo một thanh trường thương, khuôn mặt lạnh như băng đang tiến về phía một thành phố.
"Ừm?" Đột nhiên, người con gái dừng lại, nhìn về phía xa, cô dường như nghe thấy tiếng gầm.
"Tô Châu xuất hiện tình huống gì vậy?" Người con gái trầm giọng hỏi.
Nhất thời có một người con gái khác tiến lên, cung kính nói: "Băng Hoàng, Tô Châu có dị thú cấp hoàng cảnh bỗng nhiên phát động công kích, hiện tại đã hoàn toàn bao vây Tô Châu."
"Tại sao không nói sớm?" Băng Hoàng nhất thời vẻ mặt âm trầm nhìn cô ta.
Ầm ầm!
Thân ảnh của cô bạo động, nhanh chóng bay về phía tô thị.
"Băng Hoàng, Tô Châu đã không ngăn cản được nữa rồi, trở về cũng vô dụng." người con gái kia hô to, nhưng lúc này thân ảnh Băng Hoàng đã biến mất.
......
\- Phanh! Phanh!
Trên phế tích, đông đảo tu luyện cường giả cùng những yêu thú kia điên cuồng chiến đấu cùng một chỗ.
\- Roẹt! Một dị thú giống như con mãng xà đánh úp lại, xẹt qua cổ họng Diệp Tinh, nhưng bị Diệp Tinh mạo hiểm tránh thoát.
Trường kiếm của hắn trong nháy mắt đâm ra, đem thân thể một con mãng xà này trực tiếp chém thành hai nửa.
\- Gào!
Một chỗ khác, một con dị thú giống như báo hoa mai, trên người tản ra huyết khí cường đại nhìn chằm chằm Diệp Tinh, tiếng gầm gừ nhanh chóng đánh tới.
"Không tốt, bị chú ý rồi." Sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.
Hắn một mực cẩn thận chiến đấu, không gây ra nhiều động tĩnh, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội đột phá vòng vây.
Loại yêu thú khủng bố như báo hoa mai đánh tới, tốc độ nhanh đến cực hạn, móng vuốt xẹt lên cánh tay Diệp Tinh, thậm chí vẽ ra một đạo vết thương, mà công kích của Diệp Tinh rõ ràng bị nó ngăn cản.
Thực lực của con dị thú giống báo này vượt qua Diệp Tinh!
-Diệp Tinh! Mấy người khác thấy thế, muốn tới trợ giúp, nhưng bị dị thú khác dây dưa, căn bản không cách nào đến.
Sau vài lần công kích, trên người Diệp Tinh đã có rất nhiều vết thương.
-Muốn chết ở chỗ này sao? Diệp Tinh trong lòng yên lặng nói.
"Kết quả như vậy cũng không tệ đi." Hắn lắc đầu, trong lòng cũng không có gì sợ hãi.
Lần lượt công kích, vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, thậm chí hầu họng cũng xuất hiện một ít vết thương.
\- Gầm gừ! Dị thú giống báo gầm nhẹ, lại bay về phía Diệp Tinh, huyết khí trên người vờn quanh, mục tiêu công kích của hai móng vuốt chính là điểm yếu của Diệp Tinh.
Diệp Tinh vội vàng ngăn cản, thế nhưng ngăn cản được móng vuốt thứ nhất, thì móng vuốt thứ hai lập tức đánh tới, Diệp Tinh thậm chí cảm giác được sự đau đớn ở cổ họng mà móng vuốt đánh tới.
"Roẹt!"
Thế nhưng, bỗng nhiên một đạo khí tức rét lạnh bao phủ mà đến, toàn bộ thân thể dị thú báo hoa mai kia trong nháy mắt kết thành một tầng băng sương, sau đó toàn bộ thân thể vậy mà chia làm hai nửa.
Vốn tưởng rằng mình sắp chết, nhưng bỗng nhiên con báo này bị đánh chết trước.
Đây hẳn là chuyện rất cao hứng, nhưng sắc mặt Diệp Tinh lại đột nhiên biến hóa, hắn nhìn cô gái lạnh như băng xuất hiện mang áo giáp màu lam xa xa, vội vàng nói: "Tiểu Ngư, cô tới làm cái gì vậy? Ra khỏi đây ngay.”
Thân ảnh Lâm Tiểu Ngư xẹt qua, trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh Diệp Tinh, cô nắm lấy bả vai Diệp Tinh, trầm giọng nói: "Tôi mang cậu rời đi."
Cô nắm lấy Diệp Tinh, nhanh chóng bay về phía xa.
\- Gào!
Trên không trung, con gấu khổng lồ lớn hơn mười thước, cả người chớp động lôi điện rõ ràng cảm ứng được sự tồn tại của Lâm Tiểu Ngư, rống giận một tiếng, nhanh chóng bay tới.
Nhất thời, vô số đạo lôi điện lan tràn hướng nơi này.
Ở đây, chỉ có một mình Lâm Tiểu Ngư có thể đe dọa nó.
Mang theo Diệp Tinh, tốc độ của Lâm Tiểu Ngư giảm đi rất nhiều.
\- Lâm Tiểu Ngư, mặc kệ tôi, cô mau đi a!
Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, giận dữ nói.
\- Cậu cho rằng thực lực hoàng cảnh mình có thể sống sót ở chỗ này sao? Lâm Tiểu Ngư nhìn lôi điện của con gấu khổng lồ xa xa, trầm giọng nói.
Cô huy động trường thương trong tay, từng đạo băng tinh trên không trung nhanh chóng ngưng tụ mà thành, công kích lôi điện của con gấu khổng lồ kia.
\- Cho dù tôi không sống được, cô cũng rời khỏi nơi này cho tôi! Diệp Tinh rống giận, sắc mặt đều trở nên có chút vặn vẹo.
Chương 174 Cơn ác mộng 2
Lâm Tiểu Ngư nhìn Diệp Tinh, trong mắt mang theo một tia khinh thường: "Diệp Tinh,cậu bây giờ có tư cách gì ra mệnh lệnh cho tôi?"
Nhìn con gấu lôi điện khổng lồ kia càng ngày càng đến gần, cô đem Diệp Tinh đặt trên mặt đất, nhanh chóng trở về, bắt đầu phản kích.
\- Gào! Gấu khổng lồ gầm thét, từng đạo lôi điện chớp động, nhưng tất cả đều bị băng sương ngăn cản.
Sau khi công kích không có kết quả, bỗng nhiên con gấu lôi điện khổng lồ bạo phát ánh mắt nhìn về phía Diệp Tinh. Dị thú có trí tuệ, hơn nữa còn không thua kém gì con người, nó có thể nhìn ra Diệp Tinh trước mắt là cường giả cấp hoàng cảnh.
Sau tiếng gầm gừ qua đi, từng con dị thú cấp vương cảnh không ngừng tụ tập về phía Diệp Tinh, mà con gấu lôi điện khổng lồ cũng như thế.
\- Diệp Tinh! Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư khẽ biến, xoay người đánh chết từng con cự thú kia.
\- Ầm ầm!
Một đạo lôi điện chớp động, hoàn toàn đánh vào trên người Lâm Tiểu Ngư.
"Lâm Tiểu Ngư, cô có nghe thấy không, tôi bảo cô rời đi a." Diệp Tinh hô to, sắc mặt tràn đầy vẻ vặn vẹo.
Con gấu lôi điện khổng lồ này thực lực cũng không thua gì Lâm Tiểu Ngư, nhưng mà dựa vào thực lực của Lâm Tiểu Ngư, một mình rời đi cũng không có vấn đề gì.
"Đáng chết." Lâm Tiểu Ngư nhìn con gấu lôi điện khổng lồ kia đi về phía Diệp Tinh, còn có từng con dị thú khác nữa, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Cô liếc nhìn Diệp Tinh một cái, sau đó hai tay mở ra.
Ầm ầm!
Từng đạo băng tinh màu lam điên cuồng tuôn ra, không ngừng hướng bốn phía khuếch tán, tất cả thân thể dị thú tiếp xúc với băng tinh này toàn bộ bị đóng băng lại, ngay cả con gấu lôi điện khổng lồ cũng là như thế.
\- Đây là bí thuật băng tinh? Diệp Tinh nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Lâm Tiểu Ngư, cô đang làm cái gì vậy? Cô dừng lại cho tôi ngay!"
Hắn điên cuồng hô, muốn tiếp cận Lâm Tiểu Ngư, ngăn cản cô, nhưng dưới khí thế khủng bố, hắn căn bản khó có thể tiến lên.
Sắc mặt Diệp Tinh trở nên vặn vẹo, khóe mắt thậm chí xuất hiện một tia khe nứt, có máu lệ chảy ra.
Oanh !!!
Bỗng nhiên, một đạo lam sắc quang mang chói mắt tản mát ra, ở trên chân trời hắc ám này có vẻ đặc biệt chói mắt, không biết lan tràn đến bao xa.
Trong mắt đông đảo dị thú cảm ứng được lam sắc quang mang này tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi, điên cuồng chạy về phía xa xa.
Mà lúc này Diệp Tinh thân thể đang run rẩy nhìn nguồn gốc của hào quang trên không trung.
Rốt cục, hào quang tiêu tán, con gấu khổng lồ và dị thú tất cả đều hóa thành mảnh băng tinh nhỏ, một đạo thân ảnh một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Sau khi xuất hiện, đạo thân ảnh này từ trên không trung trực tiếp rơi xuống.
\- Tiểu Ngư! Diệp Tinh nhanh chóng tiến lên, đem đạo thân ảnh này tiếp được.
Nhẹ nhàng, phảng phất như không có bất kỳ trọng lượng nào, đây là hơn bảy năm sau hắn mới lại đụng vào thân thể Lâm Tiểu Ngư.
Lúc này khôi giáp màu xanh trên người Lâm Tiểu Ngư bị nghiền nát rất nhiều, từng tia máu tươi không ngừng tràn ra, Diệp Tinh run rẩy hai tay, cẩn thận nâng cô lên, linh lực trong cơ thể điên cuồng đưa vào trong cơ thể cô.
"Tiểu Ngư, cô tỉnh lại, cô mau tỉnh lại cho tôi." Thân thể Diệp Tinh run rẩy, tay run rẩy, toàn bộ trái tim cũng đang không ngừng run rẩy.
Sinh mệnh của con người trước mắt giống như ngọn đèn đung đưa trong bóng tối, tùy thời có thể tắt.
Vài giây sau, Lâm Tiểu Ngư chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt cô có chút tan rã, nhìn thanh niên trước mắt đang ôm cô.
"Tiểu Ngư, cô tỉnh rồi sao? Đừng lo cô sẽ ổn thôi, cô sẽ ổn thôi. Cô mau hấp thu linh lực của tôi nhanh." Diệp Tinh điên cuồng đưa linh lực vào, âm thanh rất nhẹ nhàng, tựa như lo lắng dọa sợ cô gái trong ngực.
"Diệp Tinh, tôi..." Lâm Tiểu Ngư cố gắng nhìn Diệp Tinh, đôi môi tái nhợt nhẹ giọng nói, cô tựa hồ muốn nói cái gì đó, tay phải của cô cố gắng lấy ra một thứ, sau đó giơ lên, tựa như muốn giao cho Diệp Tinh.
Thế nhưng, cánh tay vừa mới nâng lên, liền vô lực rũ xuống, mà ánh mắt của cô lập tức nhắm lại.
Thân thể Diệp Tinh run rẩy lập tức dừng lại, hắn há miệng không nói nên lời, nhẹ nhàng ôm cô gái trước mắt.
Một cơn gió lạnh thổi tới, lạnh thấu xương.
Nhịp tim của cô gái trong ngực hoàn toàn ngừng đập, không còn cảm giác được một tia nhiệt độ cơ thể nữa, khuôn mặt quen thuộc kia, lại không còn bất kỳ sinh lực nào nữa.
-Lạch cạch!"
Bỗng nhiên, một viên tinh thạch màu xanh từ trong tay Lâm Tiểu Ngư rủ xuống lăn xuống.
"Tiểu Ngư, đây là quà sinh nhật anh tặng em." Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới những lời này.
Viên tinh thạch màu xanh này là món quà sinh nhật hắn tặng cô năm lớp 12.
Hắn cam đoan với Lâm Tiểu Ngư mỗi năm đều tặng quà sinh nhật cho cô, nhưng sau khi học lớp 12, lời hứa này của hắn lại không bao giờ làm được nữa.
"Diệp Tinh." Lân Pha, Giang Lam Thành, Vương Tam Đại đi tới trước mặt Diệp Tinh, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Bọn họ cho dù không biết chuyện xưa giữa Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư, nhưng cũng có thể nhận ra một ít.
Trong mắt Diệp Tinh không có nước mắt, hắn tựa hồ quên mất nên khóc như thế nào, cứ như vậy nhẹ nhàng nói, giống như là đang lẩm bẩm, lại giống như nói với cô gái trong ngực.
Chương 175 Tổn thương 1
Trên bầu trời, một cơn gió lạnh thổi qua, đột nhiên có một tia bông tuyết rơi xuống, sau đó biến thành tuyết rơi dày, rắc trên tóc, trên vai của Diệp Tinh.
Cảm giác lạnh lẽo đâm vào toàn bộ cơ thể hắn.
Diệp Tinh nhặt lên viên tinh thạch màu xanh, nhẹ nhàng ôm Lâm Tiểu Ngư lên.
"Tiểu Ngư, anh dẫn em về nhà."
Diệp Tinh lẩm bẩm nói, nhẹ nhàng ôm Lâm Tiểu Ngư, chậm rãi đi về phía một chỗ...
Chân trời tối tăm, bông tuyết không ngừng bay, dần dần đem bóng dáng cô đơn ôm cô gái kia dần dần bao phủ, cắn nuốt...
Hình ảnh trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, câu chuyện năm đó tựa hồ cũng trở nên vô cùng xa xôi, bốn phía bóng tối không ngừng tiêu tán, ánh sáng khiến cho hết thảy đều trở nên rõ ràng.
Màn hình khổng lồ kia tiếp tục phát sóng từng bài quảng cáo, mà những công trình mục nát, đã sụp đổ kia lại đang khôi phục bình thường, vết nứt trên mặt đất cũng tất cả đều biến mất không thấy.
Diệp Tinh nhìn trước mắt, thân thể Lâm Tiểu Ngư từ trên lầu rơi xuống.
A a a!
Không có bất kỳ do dự nào, Diệp Tinh cũng nhảy xuống theo.
Trong nháy mắt, lâm Tiểu Ngư, Tôn Giai Di, Diệp Tinh ba người đều từ trên lầu rơi xuống.
"Không hay rồi, cô gái kia nhảy lầu rồi."
"Không phải chỉ có một người sao? Tại sao bỗng nhiên xuất hiện ba người rồi?"
“Cảnh sát, xe cứu thương vẫn chưa đến à? Làm sao bây giờ?"
......
Mọi người phía dưới kinh hãi, hiện tại cảnh sát và các nhân viên cứu hộ liên quan còn chưa tới, rơi xuống từ tòa nhà cao tầng như vậy, hậu quả có thể tưởng tượng được.
\- Diệp Tinh!
Nhìn thấy Diệp Tinh nhảy xuống, Chu Vũ Huyên nhất thời vẻ mặt bối rối, nhanh chóng tiến lên.
Trong mắt Chu Lãnh Huyên cũng có lo lắng, nhưng mà lúc này cô vội vàng giữ chặt chị gái của mình, không cho cô ấy tiến lên.
-Chị! Chu Lãnh Huyên nhìn chị gái mình, trong mắt lộ ra một tia không thể tưởng tượng nổi: "Chị đối với Diệp Tinh..."
"Chị..." Chu Vũ Huyên muốn phản bác, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Trên không trung, Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư rơi xuống, ánh mắt hắn đỏ bừng, trong lòng lo lắng, từ trên lầu rơi xuống mặt đất phỏng chừng chỉ cần thời gian rất ngắn.
Nếu Lâm Tiểu Ngư rơi xuống, vậy kết quả hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận được!
"Tăng tốc! Tăng tốc cho ta!"
Diệp Tinh gầm nhẹ, linh lực trên người hoàn toàn thúc dục hết.
Cuối cùng hắn cũng với tới Tôn Giai Di.
Hắn nắm lấy Tôn Giai Di, tay phải dùng sức, sau đó nhanh chóng nâng lên.
Toàn bộ thân thể Tôn Giai Di bắt đầu bay lên, một lần nữa bị ném lên lầu.
\- Trời ạ, khí lực này thật lớn!
"Thế mà lại có thể ở trên không trung đem một người ném lên? Đây là đang quay phim võ hiệp sao?" Làm kiểu gì vi diệu vậy?"
......
Trong mắt mọi người phía dưới tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Tốc độ rơi xuống của con người nhanh như thế nào chứ? Muốn đem một người ném lên lần nữa thì khí lực kia cũng không phải là khí lực khi bình thường đem người nâng lên đơn giản như vậy.
Tôn Giai Di bị ném trở lại lầu, lập tức bị mọi người bắt được, cô nhìn phía dưới, trong mắt nhất thời có nước mắt chảy xuống: " Chị Tiểu Ngư, anh Diệp Tinh."
Bởi vì cô, Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư tất cả đều từ trên lầu rơi xuống.
Mặc dù cô tràn đầy tuyệt vọng trong cuộc sống, nhưng tại cô mà làm cho những người khác chết, đây không phải là những gì cô muốn thấy.
Trên không trung, nhờ Tôn Giai Di, tốc độ rơi xuống của Diệp Tinh đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều, hắn rốt cục cũng có thể bắt được Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh không chút do dự, nhanh chóng ôm Lâm Tiểu Ngư vào trong ngực, hơn nữa mạnh mẽ thay đổi thân thể, biến thành hắn ở phía dưới, Lâm Tiểu Ngư ở phía trên.
-Phanh!
Vừa mới điều chỉnh xong, nhất thời Diệp Tinh cảm thấy lưng mình đụng phải thứ gì đó, mặt đất truyền đến một tiếng động thật lớn, một cỗ cảm giác đau đớn truyền đến. Cho dù thân thể Diệp Tinh khỏe mạnh cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Thực tế những khoảng cách này đối với Diệp Tinh căn bản không có ảnh hưởng gì nếu bình thường từ trên lầu nhảy xuống, nhưng vì cứu Lâm Tiểu Ngư, hắn căn bản không kịp làm biện pháp phòng ngự gì, toàn bộ thân thể đều dùng để bảo hộ Lâm Tiểu Ngư.
\- Diệp Tinh! Lâm Tiểu Ngư vốn đã cho rằng mình không sống được, nhưng cuối cùng lại bị Diệp Tinh dùng thân thể làm đệm, bản thân mình lại không có bất cứ chuyện gì. Trên mặt cô lại lộ ra vẻ vô cùng kinh hoảng, trong mắt nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Diệp Tinh, anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ. Lâm Tiểu Ngư kinh hoảng nói.
Cô nhìn mọi người xung quanh nói: "Mọi người giúp tôi gọi 120 được không?"
Cô cầu xin mọi người xung quanh.
Nếu Diệp Tinh xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Tiểu Ngư, anh không sao." Đang khóc, bỗng nhiên một đạo âm thanh vang lên.
Lâm Tiểu Ngư nhất thời kinh hỉ nhìn lại, lúc này Diệp Tinh đang mỉm cười nhìn cô.
"Diệp Tinh, anh dọa chết em rồi, em còn tưởng anh gặp chuyện không may nữa." Trong mắt Lâm Tiểu Ngư tràn đầy vẻ vui sướng, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không để cho mình có việc gì, em đừng lo." Diệp Tinh mỉm cười nói.
Nếu tình cảnh tựa như ác mộng kia, vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh Lâm Tiểu Ngư vì cứu hắn mà chết, cái loại cảm giác vô lực thật sâu này, giống như con kiến đang không ngừng gặm nhấm trái tim hắn, hắn tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.
***