• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (1 Viewer)

  • Chương 176-180

Chương 176 Thù lao 1

Diệp Tinh chậm rãi đứng dậy, nhất thời một cỗ cảm giác đau đớn truyền đến.

"Thân thể vẫn yếu đi một chút." Diệp Tinh thầm than, nếu thực lực đạt tới đỉnh phong vương cảnh, thì dù có từ lâu lầu rơi xuống như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không tạo thành bất kì thương tổn gì đối với thân thể hắn.

"Thật lợi hại! Rơi từ chỗ cao như vậy xuống mà không có việc gì!"

“Người anh em, cậu là cao thủ võ lâm sao?"

"Mau đến bệnh viện kiểm tra một chút, hiện tại có thể không có thương tổn, nhưng có thể bên trong thân thể đã bị thương, lúc trước có một tin tức trên tivi có một người bị xe đụng, lúc đó chả xảy ra chuyện gì, nhưng tối hôm đó đã chết."

“Đúng vậy không nên chủ quan .”

......

Người chung quanh nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, còn có rất nhiều người đề nghị cho Diệp Tinh đi bệnh viện.

"Tiểu Ngư, Diệp Tinh." Bên trong tòa nhà chạy ra, đám người Chu Lãnh Huyên nhanh chóng chạy tới.

"Các người không sao chứ?" Chu Lãnh Huyên vội vàng quan tâm hỏi.

Cô nhìn thoáng qua Diệp Tinh, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng từ trên cao rơi xuống, thế nhưng trên người Diệp Tinh cũng không có vết thương rõ ràng. Với y thuật mạnh mẽ như Diệp Tinh, phỏng chừng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

"Tôi không sao."

Lâm Tiểu Ngư lắc đầu: "Diệp Tinh khẳng định bị thương, tôi lập tức muốn đưa Diệp Tinh đến bệnh viện kiểm tra một chút."

"Tiểu Ngư, không sao đâu, không cần kiểm tra." Diệp Tinh cười lắc đầu.

"Không được, không kiểm tra em không yên tâm." Lâm Tiểu Ngư kiên trì nói.

Diệp Tinh bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu.

Nhìn hai người trước mắt, trong mắt Chu Vũ Huyên có một tia ảm đạm, có thể không chút do dự nhảy xuống lầu cứu Lâm Tiểu Ngư, có thể thấy được Diệp Tinh đối với Lâm Tiểu Ngư có bao nhiêu quan tâm.

Tình yêu như vậy không ai có thể ngăn cản nổi hai người bọn họ.

Bên cạnh, Đổng Nguyệt vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Tinh.

"Đây... Đây có phải là con người không? Trong quá trình rơi lầu, cô gái kia được ném lên, sau khi nhảy xuống lầu còn không có việc gì, đây là thân thể gì, hoàn toàn không nằm trong phạm vi y học?" Trong lòng Đổng Nguyệt hoàn toàn bị chấn động.

Cô học y, biết trong quá trình cơ thể rơi xuống sẽ tạo ra lực xung kích lớn bao nhiêu, càng hiểu rõ, liền càng đối với Diệp Tinh cảm thấy khiếp sợ.

Coi như là một khối nham thạch từ trên cao rơi xuống cũng đều sẽ vỡ vụn thành vài khối, mà thân thể người kém xa nham thạch bao nhiêu chứ.

Nhưng mà nhìn Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, trong lòng Đổng Nguyệt cũng lần đầu tiên sinh ra hâm mộ.

"Diệp Tinh này cảm giác không được tốt lắm, nhưng lại đối với Lâm Tiểu Ngư lại quan tâm như vậy, không thèm để ý đến tính mạng của mình mà nhảy xuống cứu bạn gái."

Lúc trước kỳ thật cô vẫn luôn chú ý Diệp Tinh, sau khi Lâm Tiểu Ngư rơi xuống, Diệp Tinh không chút do dự, cơ hồ là theo bản năng từ trên lầu nhảy xuống.

"Nếu có một nam sinh có thể làm được việc này cho mình, vậy thì tốt biết bao." Đổng Nguyệt trong lòng yên lặng nghĩ.

"Chị Tiểu Ngư,anh Diệp Tinh, thực xin lỗi, đều là bởi vì em mới dẫn đến các anh chị từ trên lầu rơi xuống." Tôn Giai Di mặt đầy nước mắt, trong mắt tràn đầy áy náy.

"Em có lỗi với các anh chị, em quỳ xuống nhận lỗi với các anh chị." Tôn Giai Di nói xong quỳ xuống, cô cũng không có thứ gì có thể bồi thường.

"Giai Di, mau đứng lên, nếu như em thật sự cảm thấy có lỗi thì sống thật tốt." Lâm Tiểu Ngư nhìn Tôn Giai Di vội vàng nói.

"Em..." Trong mắt Tôn Giai Di có một tia giãy dụa.

"Giai Di, mẹ cháu ở đây cũng không muốn cháu như vậy."

"Đúng vậy, Giai Di, mẹ cháu không có ở đây, nhưng chúng ta vẫn còn, cháu có chuyện còn có thể tìm các cô chú a."

......

Những người khác biết Tôn Giai Di cũng nhao nhao khuyên nhủ.

Tôn Giai Di cắn răng, nói: "Cháu biết rồi, em biết rồi, thật xin lỗi mọi người, xin lỗi chị Tiểu Ngư, xin lỗi anh Diệp Tinh."

......

Xe cứu thương đến, Diệp Tinh dưới yêu cầu mãnh liệt của Lâm Tiểu Ngư được nâng lên, cuối cùng đến bệnh viện kiểm tra kết quả, cơ lưng Diệp Tinh có rất nhiều chỗ bị thương, nhưng mà không có tổn thương đến xương cốt, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là được.

"Tiểu Ngư, anh nói không sai chứ." Diệp Tinh cười nói.

"Không có việc gì là tốt nhất." Lâm Tiểu Ngư nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm nói: "Diệp Tinh, vừa rồi em đều bị dọa chết, không chỉ sợ mình chết, mà còn sợ không nhìn thấy anh, cũng sợ anh xảy ra chuyện gì, em vừa nghĩ đến bản thân chỉ còn có một mình mình, trong lòng càng sợ hãi."

"Yên tâm,anh sẽ không để chuyện như vậy phát sinh lần nữa đâu." Diệp Tinh ôm Lâm Tiểu Ngư, nhẹ giọng nói.

Cô gái trong ngực có nhiệt độ cơ thể thực sự, không phải là cơ thể lạnh lẽo trên đống đổ nát kia.

Ai cũng không biết kiếp trước ba năm cuối cùng hắn sống sót như thế nào.

Hắn cũng tuyệt đối không muốn trải qua một lần nữa.

......

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời tiết cũng dần trở nên nóng lên, mùa xuân trôi qua, mùa hè nóng nực đang đến.

Trong phòng, Diệp Tinh yên lặng hấp thu linh lực trong không khí, gia tăng thực lực của mình.

Sau một lúc lâu, hắn dừng lại.

"Giai đoạn thức tỉnh lại tiến bộ một chút, nhưng cách vương cảnh còn có một khoảng cách, không biết sau kỳ nghỉ hè năm nay có thể đạt tới hay không?" Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.
Chương 177 Thù lao 2

Dựa theo phỏng đoán của hắn, bình thường tu luyện đạt tới vương cảnh ít nhất còn cần thời gian mấy tháng, càng về sau, cũng cần càng nhiều linh lực.

"Kỳ nghỉ hè sắp đến rồi, kỳ nghỉ hè năm nay mình sẽ đi nhiều nơi khác thám hiểm, hy vọng có thu hoạch."

Trong lòng đang nghĩ, bỗng nhiên điện thoại di động của Diệp Tinh vang lên, lại là tin nhắn wechat của Đàm Nguyên Nguyên gửi tới.

Xem nội dung tin nhắn một chút, Diệp Tinh trực tiếp lái xe ra ngoài, rất nhanh hắn đi tới một chỗ, lúc này Đàm Nguyên Nguyên đã ở chỗ này chờ, ngoại trừ cô ra, còn có một cậu bé đại khái mười ba, mười bốn tuổi, chẳng qua sắc mặt cậu bé có chút tái nhợt, nhìn qua có vẻ mệt nhọc.

"Anh Diệp Tinh." Đàm Nguyên Nguyên nhìn thấy Diệp Tinh đến, lập tức chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vẻ mừng rỡ.

"Thế nào rồi? Em trai anh khôi phục tý nào chưa?" Diệp Tinh cười hỏi.

Em trai Đàm Nguyên Nguyên bị suy thận, tổng cộng thay thận hai lần mới chữa khỏi.

Đàm Nguyên Nguyên gật gật đầu, nói: "Tiểu Quân đã khôi phục không sai biệt lắm rồi."

Trong lòng cô tràn đầy cảm kích, không có Diệp Tinh, em trai cô hiện tại xảy ra tình huống gì, ai cũng không cách nào tưởng tượng được.

Cậu bé Đàm Quân có chút khẩn trương nhìn thoáng qua Diệp Tinh, câu nệ hô: "Anh Diệp Tinh."

Trước đó Diệp Tinh đi thăm cậu một lần.

" Anh Diệp Tinh, lúc trước anh cho em mượn ba mươi vạn..." Đàm Nguyên Nguyên nhìn Diệp Tinh, nghiêm túc nói: "Sau này em nhất định sẽ trả lại cho anh."

"Không cần trả." Diệp Tinh cười cười.

"Đúng rồi, lúc trước vẫn có chuyện đã quên."

Hắn gọi điện thoại đi ra ngoài, trong chốc lát điện thoại di động Đàm Nguyên Nguyên bỗng nhiên vang lên.

Đàm Nguyên Nguyên nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, cô giật mình nhìn Diệp Tinh: "Anh Diệp Tinh, cái này..."

Điện thoại di động của cô nhận được tin nhắn từ ngân hàng, số dư trên thẻ ngân hàng tăng lên một trăm vạn nữa.

Cô vốn nợ tiền của Diệp Tinh, nhưng Diệp Tinh lại đưa tiền cho cô.

"Nguyên Nguyên, hạt giống màu đen em bán cho anh lúc trước mang đến cho anh lợi ích thật lớn, lần trước ba vạn tròn kia anh trả quá ít."

Diệp Tinh cười nói: "Hơn một trăm vạn này mới là thù lao của em. Mấy chục vạn lần trước cho em, lần này một trăm vạn lại cho em, em cầm mà cải thiện điều kiện trong nhà, hảo hảo mua chút thuốc bổ cho Tiểu Quân. ”

Ba hạt giống màu đen, ba gốc Lam Linh Chi, Diệp Tinh bán hai gốc cây, chiếm được năm tỷ, hắn cho Đàm Nguyên Nguyên quả thật là quá ít.

Nhưng bây giờ cho quá nhiều cũng vô dụng, sau khi kết thúc thời kì đen tối lại đến, đến lúc đó giá trị của tiền sẽ mất giá rất nhiều.

"Đây là một chút nhân sâm, mỗi ngày em cắt một chút nấu một chút, rất có lợi đối với tình trạng khôi phục của em trai em."

Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh lại lấy ra hai khối nhân sâm, đưa cho Đàm Nguyên Nguyên.

Thấy Đàm Nguyên Nguyên muốn cự tuyệt, Diệp Tinh cười nói: "Không cần nhiều lời, Nguyên Nguyên, anh cho em đều là vì em xứng đáng, lợi ích chỗ anh đạt được nhiều hơn so với lợi ích em đạt được.”

Lại nói tiếp, Linh Huyền Thảo, Không Tinh Thạch, Lam Linh Chi, tất cả đều có chỗ tốt rất lớn đối với Diệp Tinh

Diệp Tinh cách vương cảnh càng ngày càng gần, chỉ cần đạt tới liền có thể dùng Không Tinh Thạch luyện chế nhẫn không gian.

Trước ngày tận thế đen tối mà có một cái nhẫn không gian thuộc về mình, đối với Diệp Tinh mà nói ý nghĩa quá lớn.

Nghe Diệp Tinh nói như vậy, Đàm Nguyên Nguyên đành phải gật đầu, cô tiếp nhận khối nhân sâm, vẻ mặt cảm kích nói: "Anh Diệp Tinh, cám ơn anh."

"Không có gì, nếu lại phát hiện ở bờ ruộng có đồ gì lại liên hệ với anh nhé." Diệp Tinh vẻ mặt mỉm cười nói.

"Vâng em chắc chắn sẽ gọi cho anh!" Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu.

Nói vài câu, Diệp Tinh liền rời khỏi nơi này.

"Chị, một trăm vạn a, cái này cũng nhiều lắm chứ? Sao anh Diệp Tinh đối với chị lại tốt như vậy a. "Tròng mắt Đàm Quân ùng ục chuyển động một chút tò mò nói.

Cậu ta vừa nghe cuộc trò chuyện giữa hai người liền cảm thấy tò mò vô cùng.

"Tiểu Quân, chuyện một trăm vạn này cậu không được nói với người khác, chị sẽ giao cho mẹ để tiết kiệm." Đàm Nguyên Nguyên nhìn em trai của mình, nghiêm túc dặn dò.

Cô nhìn bóng dáng Diệp Tinh rời đi, trong lòng không biết là cảm giác gì.

......

Thời gian trôi qua, kỳ nghỉ hè cuối cùng đã đến.

Diệp Tinh trực tiếp lái xe đưa Lâm Tiểu Ngư trở về quê, mà sau đó hắn liền bắt đầu con đường khám phá của mình, điểm dừng chân đầu tiên của hắn đến Hồ Nam.

"Thăm dò một vài ngọn núi cũng không có thu hoạch gì, xem ra không phải tất cả vùng núi đều có bảo vật." Diệp Tinh đi trên đường, trong lòng yên lặng nói.

Hắn ở núi Trường Bạch, núi Hỗn Nguyên phát hiện ra một vài thứ, trên thực tế cũng có vài thành phần trùng hợp.

Ngay cả chỗ hắn đang thăm dò hiện tại cũng không có bất kỳ bảo vật nào tồn tại.

"Làm gì vậy? Đi không có mắt sao?" Xa xa, bỗng nhiên một tiếng nổi giận vang lên, một người đàn ông diện mạo cường tráng nhìn về phía một người thanh niên khác giận dữ nói.

-Không phải anh nhất định đi tới sao? Người thanh niên kia hơi cau mày.

"Mẹ nó, lão tử đi tới thì cậu không chủ động mà tránh đi à?" Người đàn ông cường tráng hùng hùng hổ hổ nói: "Đụng phải tôi thì cậu phải bồi thường tiền cho tôi."

Anh ta đưa tay ra về phía thanh niên.
Chương 178 Sự kiện võ thuật

\- Hừ!

Nhất thời người thanh niên kia lạnh giọng một tiếng, một bước tiến lên, một cước hung hăng đá vào người đàn ông cường tráng này.

Người đàn ông cường tráng này kêu thảm một tiếng, thế mà lại bị đá lui vài bước.

\- Luyện võ sao? Xa xa, Diệp Tinh nhìn động tác của người đàn ông này trong lòng thầm nghĩ.

Đây là một loại võ thuật thoái pháp*.

_*Võ thuật thoái pháp: võ thuật sử dụng chân_

_*Võ thuật thoái pháp: võ thuật sử dụng chân_

Trong lòng nghĩ, Diệp Tinh cũng không có xen vào việc của người khác, hắn rời khỏi nơi này, đi về phía một nơi khác.

\- Oa, cái này cũng quá lợi hại!

"Cao thủ võ lâm a! Nắm đấm kia, động tác kia, so với Taekwondo tựa hồ lợi hại hơn rất nhiều. ” ......

Vừa mới đi ra không có bao nhiêu khoảng cách, phía trước bỗng nhiên có thanh âm truyền đến.

Diệp Tinh tiến lên nhìn một chút, hai người thanh niên lúc này chiến đấu cùng một chỗ. Xem chiêu thức biểu hiện ra rõ ràng là hai người luyện võ.

\- Sao lập tức xuất hiện nhiều người luyện võ như vậy? Diệp Tinh trong lòng thầm nghĩ.

Người luyện võ thật ra rất hiếm thấy, lúc trước hắn cũng chỉ mới gặp qua Trần Hải, Đổng Đại Chí cùng một số người luyện võ khác bên cạnh phú hào đỉnh cấp, bình thường trên đường gặp phải khả năng cực nhỏ, ở chỗ này lại liên tiếp gặp phải hai lần.

\- Diệp Tinh! Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một đạo âm thanh hùng hồn vang lên.

Diệp Tinh ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt nhất thời lộ ra một tia tươi cười.

Cách đó không xa, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc đang nhìn nơi này, chính là chiến hoàng Hoàng Viêm mà hắn gặp ở núi Trường Bạch.

"Ha ha, Diệp Tinh, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này." Hoàng Viêm cười to đi tới.

Lúc này ở bên cạnh Hoàng Viêm còn có hai người, một nam một nữ, nam ba mươi mấy tuổi, diện mạo bình thường, nữ hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn phi thường xinh đẹp.

Cô ta một thân quần áo bình thường, thân cao một thước bảy, tóc tùy ý buộc sau đầu, lộ ra trán, dáng người tốt, cổ thon dài, cả người ngoại trừ xinh đẹp ra, còn có thêm một chút anh tuấn.

Nhưng mà cả người thoạt nhìn rất lạnh lùng, tựa hồ đối với chung quanh không có gì hứng thú.

"Rất trùng hợp." Diệp Tinh mỉm cười gật đầu.

Hoàng Viêm ở trong thời đại tận thế đen tối nhanh chóng quật khởi, ngoại trừ Kiếm Hoàng ra, trên đời không có bất kỳ người nào có thể áp chế được ông ta.

"Đúng rồi, giới thiệu cho cậu một chút, đây là Tần Nhược Hi, đây là Lý Thương, đều là... huấn luyện viên trong quân đội.” Hoàng Viêm chỉ vào hai người bên cạnh giới thiệu.

Diệp Tinh gật gật đầu với hai người, nói: "Xin chào hai người."

Trong mắt hắn có một tia kinh ngạc, Lý Thương còn đỡ, Tần Nhược Hi này tuổi không lớn, vậy mà lại là huấn luyện viên.

"Xin chào." Người đàn ông Lý Thương cười đáp lại, về phần người phụ nữ thì khẽ gật đầu.

"Người này là Diệp Tinh, trước kia ở núi Trường Bạch tôi gặp qua một lần." Hoàng Viêm cười nói.

Ông ta nhìn cô gái bên cạnh, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, cười nói: "Diệp Tinh rất lợi hại, thân thủ không thua gì tôi."

"Đội trưởng, anh là nói là thật?" Lý Thương ngạc nhiên nói.

Cô ta biết thực lực của Hoàng Viêm như thế nào.

Cô gái Tần Nhược Hi cũng nhìn Diệp Tinh một cái, trong mắt tựa hồ có một chút không tin.

"Đương nhiên là thật, hiện tại thực lực của Diệp Tinh có thể đã vượt qua tôi rồi." Hoàng Viêm cười nói.

Ông ta nhìn Diệp Tinh hỏi: "Diệp Tinh, lần này cậu tới nơi này cũng là vì tham gia sự kiện võ thuật sắp tới sao?"

-Sự kiện võ thuật? Nghe vậy, Diệp Tinh sửng sốt: "Đó là cái gì?"

Hắn chưa bao giờ nghe tý gì về tin tức này.

"Không phải sao?" Hoàng Viêm cũng sửng sốt, lập tức cười nói: "Cái gọi là sự kiện võ thuật chính là người tập võ tụ tập cùng một chỗ đơn giản trao đổi kinh nghiệm võ học một chút, đồng thời giao dịch một vài thứ vân vân. Một ít bảo vật hiếm thấy bên ngoài ví dụ như độc quả, tại sự kiện võ thuật này có thể sẽ xuất hiện.

\- Giao dịch bảo vật? Nghe vậy, ánh mắt Diệp Tinh vừa động, trong lòng nhất thời sinh ra hứng thú với nó.

Nói không chừng ở trong đó có thể lấy được một phần bảo vật.

\- Sự kiện võ thuật này được cử hành ở đâu? Diệp Tinh nhìn Hoàng Viêm truy hỏi.

Hoàng Viêm suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta cũng phải đến đó, nếu không đi cùng nhau đi! Sự kiện võ thuật bắt đầu vào ngày mai, nơi đó cần thiệp mời tương ứng mới có thể đi vào, nếu một mình đi thì không vào được.

\- Nếu Diệp Tinh cậu cũng không biết sự kiện võ thuật này, phỏng chừng cũng không có thiệp mời gì.

"Vậy thì phiền ông rồi." Diệp Tinh không chút do dự, gật đầu cảm ơn nói.

Hắn thực sự muốn vào trong xem một chút.

"Ha ha, không có việc gì." Hoàng Viêm cười nói: "Chúng ta trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, ngày mai cùng nhau xuất phát."

Bốn người tìm một khách sạn, tạm thời ở lại.

Cơm chiều ăn xong, Diệp Tinh nói một tiếng liền trở về phòng mình, mà ba người Hoàng Viêm tiếp tục ở trong đại sảnh.

Trong chốc lát Lý Thương rời đi.

"Đội trưởng, nếu không có việc gì tôi cũng sẽ về phòng đây." Tần Nhược Hi lạnh nhạt nói.

"Nhược Hi, chờ một chút." Hoàng Viêm vội vàng nói.

"Đội trưởng có chuyện gì không?" Trên mặt Tần Nhược Hi có chút nghi hoặc.
Chương 179 Cô gái kỳ lạ 1

Hoàng Viêm cười cười, đưa điện thoại di động qua, nói: "Cô xem một chút tin tức này đi."

Tần Nhược Hi tiếp nhận, phần lớn điện thoại di động đều là chữ viết, chỉ có một bức ảnh , nhưng lại là dáng vẻ của Diệp Tinh trên ảnh.

Những chữ này giới thiệu về Diệp Tinh.

"Nhược Hi, năng lực của Diệp Tinh rất mạnh, bắt đầu từ một cửa hàng vẹt, sau đó trị ung thư thu được phí điều trị giá trên trời, sáng lập ra Đầu tư Tinh Nguyên, dựa vào mấy bộ phim trực tiếp kiếm được mấy tỷ, lại còn thu mua hai công ty Internet, hiện tại hai công ty lớn này phát triển app hỗ trợ học tập và app trị liệu sức khỏe đều phát triển rất lớn, năng lực này cũng không hề yếu hơn mấy thanh niên Tần gia và đại gia tộc khác." Hoàng Viêm cười nói.

Trong một thời gian ngắn, ông ta đã điều tra tất cả các tài liệu về Diệp Tinh.

"Những thứ này có liên quan gì đến tôi?" Tần Nhược Hi bình tĩnh nói.

"Lúc trước tôi nói, thân thủ của Diệp Tinh cũng không tồi, tương đương với tôi, người lý tưởng trong lòng cô không phải là một người có thể đánh bại cô sao? Diệp Tinh có năng lực lại có thực lực, tôi cảm thấy phù hợp với yêu cầu của cô.” Hoàng Viêm cười nói.

Bây giờ ông ta đang làm môi giới cho Nhược Hi, tuy ông ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng đó là nhiệm vụ của ông ta.

"Tôi không muốn kết hôn!" Nghe được điều này, Tần Nhược Hi nhất thời nhíu mày nói.

Cô có một mâu thuẫn lớn về hôn nhân.

Hoàng Viêm bất đắc dĩ nói: "Nhược Hi, cô là con gái Tần gia, những chuyện này là không thể tránh khỏi."

Hoàng Viêm cảm thấy rất đau đầu, Tần Nhược Hi trước mắt là một nhân vật độc ác, ánh mắt đặc biệt cao, lúc trước có mấy thanh niên đại gia tộc theo đuổi cô ta, nhưng đều bị cô ta đánh vào bệnh viện.

Dựa theo lời Tần Nhược Hi, muốn cưới cô nhất định phải đánh bại cô. Tần Nhược Hi cô ta muốn gả cho người mạnh hơn cô ta!

Những thanh niên đại gia tộc kia cho dù có thiên phú thương nghiệp tốt, nhưng cũng bận rộn buôn bán, làm sao có thời gian luyện võ chứ?

Điều này dẫn đến không ai dám theo đuổi Tần Nhược Hi.

Tần lão gia tử, cũng là một vị ân nhân lúc trước của Hoàng Viêm nhờ Hoàng Viêm một chuyện, lần này dẫn Tần Nhược Hi ra ngoài việc để cô ta kiến thức một chút sự kiện võ thuật, đồng thời cũng là kiến thức một chút những thanh niên thân thủ tốt kia, nếu điều kiện không tệ, có thể để cho Tần Nhược Hi xem trước.

Hoàng Viêm hiện tại cảm thấy Diệp Tinh rất phù hợp với yêu cầu của cô ta.

"Nhược Hi, sớm muộn gì cô cũng phải kết hôn, hiện tại cô còn nhỏ, còn có thể dựa theo suy nghĩ của cô mà lựa chọn một người thích hợp, chờ tuổi tác lớn lên, cô lúc đó cũng sẽ hiểu tình huống của Tần gia, đến lúc đó làm cái gì cũng không tùy tiện đâu." Hoàng Viêm nói.

Tần Nhược Hi khẽ cau mày, nhớ tới chuyện mình bị gia tộc thúc giục kết hôn, nhất thời cảm thấy phiền não, đợi vài giây rồi nói: "Được, nhưng mà ngày mai hắn nhất định phải đánh bại tôi mới được. Tần Nhược Hi tôi chỉ phục những ai lợi hại hơn tôi. ”

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tinh đi tới đại sảnh khách sạn, lúc này ba người Hoàng Viêm đã ở chỗ này.

"Chào buổi sáng, Diệp Tinh." Hoàng Viêm cười nói.

"Chào buổi sáng." Diệp Tinh cũng cười chào hỏi.

"Ừm?" Hắn nghi hoặc nhìn thoáng qua Tần Nhược Hi, hắn cảm giác lúc này Tần Nhược Hi đang nhìn chằm chằm hắn.

"Có chuyện gì không?" Diệp Tinh nghi hoặc hỏi.

Tần Nhược Hi nhìn Diệp Tinh, bỗng nhiên huy động nắm đấm của mình, trực tiếp đánh về phía Diệp Tinh.

Diệp Tinh sắc mặt khẽ biến, cũng là huy động một quyền.

-Phanh! Nắm đấm của hai người trực tiếp va chạm trên không trung, cả không trung thậm chí phát ra một tiếng nổ tung.

Sau khi va chạm, sắc mặt Tần Nhược Hi đột nhiên biến đổi, vội vàng thu hồi nắm đấm, bóng người lắc lư, lại một cước rút ra.

Thân hình chắc khỏe, chân phải thon dài, giống như một đạo trường tiên, thậm chí xen lẫn tiếng gió sắc bén.

Nhưng mà đối mặt với công kích này, Diệp Tinh vung tay phải lên, trực tiếp đánh vào người Tần Nhược Hi, nhất thời thân thể Tần Nhược Hi không tự chủ được lui về phía sau vài bước.

\- Thực lực của Diệp Tinh lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi? Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh, sắc mặt khẽ động.

Tần Nhược Hi khi còn rất nhỏ cơ duyên xảo hợp ăn phải một trái cây kỳ dị, thực lực liền trở nên kinh người, cho dù là ông ta cũng phải hao phí một phen công phu mới đánh bại được, không nghĩ tới Tần Nhược Hi ở trong tay Diệp Tinh lại dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Tần Nhược Hi dừng lại, nhìn Diệp Tinh, âm thanh trong trẻo lạnh lùng nói: "Thực lực của cậu rất mạnh, tôi có thể thử ở chung với cậu một chút."

"Cái gì cơ, ở chung?" Diệp Tinh cau mày.

"Diệp Tinh, tình huống là như này." Hoàng Viêm đi lên giải thích một chút.

Diệp Tinh nghe vậy, lắc đầu nói: "Thật ngại quá, tôi có bạn gái rồi."

Tần Nhược Hi nhìn chằm chằm Diệp Tinh, nói: "Gia tộc của tôi là tập đoàn Thanh Diệp, Diệp Tinh, tôi biết cậu mở công ty, vốn hóa thị trường đạt tới gần mười tỷ, nhưng những thứ này không tính là gì, tôi có thể mang đến cho cậu trợ giúp ngoài sức tưởng tượng."

Trong quan niệm của Tần Nhược Hi, lợi ích mới là quan trọng nhất.

"Tập đoàn Thanh Diệp?" Diệp Tinh trong lòng hơi kinh hãi.

Tập đoàn Thanh Diệp bao gồm các ngành công nghiệp lớn như bất động sản, siêu thị, quần áo, điện tử, mỗi ngành công nghiệp hầu như lúc nào cũng đứng đầu ở Hoa Hạ.
Chương 180 Cô gái kỳ lạ 2

Đây là doanh nghiệp khổng lồ chân chính của Hoa Hạ, Chu gia, Đổng gia chỉ là thuộc về gia tộc đỉnh cấp ở Thượng Hải mà thôi, không là gì được so với toàn bộ Hoa Hạ.

So sánh với tập đoàn Thanh Diệp, Chu gia, Đổng gia không đáng nhắc tới.

Nếu thật sự kết nối quan hệ với tập đoàn Thanh Diệp, phát triển tuyệt đối là thông suốt không bị cản trở.

Tần Nhược Hi rất phiền, dù sao cô ta cũng đến tuổi kết hôn, rất nhiều người đến gia tộc cô ta muốn cầu hôn, nhưng những người đó chỉ dựa vào quan hệ gia tộc làm ra một ít thành tựu trong thương nghiệp mà thôi, hơn nữa tố chất thân thể rất kém cỏi, cô ta căn bản chướng mắt.

Hiện tại Diệp Tinh từ hai bàn tay trắng khởi nghiệp làm được một bước này, hơn nữa thực lực bản thân rất mạnh, điểm này hoàn toàn phù hợp với nửa kia lý tưởng của cô ta.

Hiện tại cô ta còn có một ít lựa chọn, nhưng chờ cô ta lớn tuổi hơn một chút, gia tộc cũng sẽ không tùy ý để cô ta làm bậy, nhất định sẽ lựa chọn một người thích hợp tiến hành kết thông gia.

Cô nhìn Diệp Tinh, chờ đợi câu trả lời của Diệp Tinh.

"Thật ngại quá, tôi muốn cái gì thì có thể tự mình làm, tôi cũng chỉ thích một người con gái duy nhất mà thôi." Diệp Tinh lắc đầu nói.

"Cự tuyệt?" Bên cạnh, Lý Thương vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Tần Nhược Hi ở Bắc Kinh danh tiếng rất lớn, bộ dáng xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, nhất là ba mẹ Tần Nhược Hi, ở Tần gia đều thuộc loại nắm giữ thực quyền, muốn cùng Tần Nhược Hi kết thông gia không biết có bao nhiêu người!

Miễn là thành công cái khác ai thèm quan tâm, chứ, điều này sẽ làm giảm bao nhiêu năm phấn đấu trong sự nghiệp đây?

Đáng tiếc Tần Nhược Hi chướng mắt những người đó, hiện tại hiếm thấy đồng ý ở chung với Diệp Tinh một chút, thế nhưng lại bị trực tiếp cự tuyệt.

"Được." Tần Nhược Hi nhìn Diệp Tinh một cái, gật đầu.

"Chuyện hôm nay coi như tôi chưa nói, sau này nếu có ý nghĩ kia, cũng không nên mượn chuyện này quấn lấy tôi."

Diệp Tinh ở trong mắt cô ta chỉ là nửa kia thích hợp mà thôi, cô ta không có bất kỳ tình cảm gì, nếu cự tuyệt, vậy cô ta cũng sẽ không nói gì nữa.

Diệp Tinh nở nụ cười, gật đầu nói: "Yên tâm, tôi sẽ không quấn lấy cô đâu."

Lúc này trong lòng Diệp Tinh có chút không biết nói gì, mạch não của Tần Nhược Hi này và người bình thường tựa hồ có chút không giống nhau.

Nhưng mà, là người trong gia tộc tai to mặt lớn như tập đoàn Thanh Diệp, những người khác có đuổi theo thế nào cũng không thể vượt qua, quả thật có vốn liếng để kiêu ngạo.

Đáng tiếc, Diệp Tinh đối với việc này căn bản không có bất kì cái gì đáng để để ý.

Về phương diện tình cảm hắn có một Lâm Tiểu Ngư là đủ rồi, về phần chuyện tiền bạc, chờ sau khi tận thế đen tối giáng xuống, tác dụng của tiền sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn, những gia tộc này có doanh nghiệp lớn hơn nữa thì có thể làm được gì?

Khi đó, thực lực mới là quan trọng nhất!

"Khụ khụ." Hoàng Viêm nghe được hai người nói, ho khan một tiếng nói: "Nhược Hi, chuyện này liền đến chỗ này đi, Diệp Tinh, thật ngại quá, cậu coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi. Ăn sáng xong, tôi liền dẫn cậu đi sự kiện võ thuật.

\- Hoàng Viêm bất đắc dĩ, trước kia về chuyện của Tần Nhược Hi, phía nhà trai không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở chỗ Tần Nhược Hi.

Nhưng hiện tại lần đầu tiên thuyết phục được Tần Nhược Hi, không ngờ Diệp Tinh căn bản không có ý nghĩ này.

Nhưng mà nếu Diệp Tinh không đồng ý, ông ta cũng sẽ không nói thêm cái gì, chỉ là lại muốn tìm một người lại có năng lực, lại có thực lực khác thì vô cùng khó khăn.

Nghĩ đến Tần lão gia tử ngàn dặm vạn dặm phân phó, Hoàng Viêm không khỏi cảm thấy đau đầu.

"Được." Nghe vậy, Diệp Tinh gật đầu.

Bốn người bọn họ ăn xong bữa sáng, liền cùng nhau xuất phát, ước chừng qua hai mươi phút thì đi tới một nơi giống như quan viên, trước cửa quan viên còn có hai người trông coi. Hoàng Viêm xuất phát đầu tiên đi lên, đưa thiệp mời qua, sau đó bốn người không có bất kỳ ngăn cản nào đi vào.

Trong đại quan viên, từng đạo thân ảnh đi tới đi lui, trong đó có một số người mặc quần áo rất cổ quái.

"Diệp Tinh, cậu đi dạo với chúng tôi hay là một mình đi?" Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh hỏi.

"Tôi tự mình đi dạo một chút đi." Diệp Tinh cười cười nói.

"Được rồi, vậy chúng ta ở chỗ này tách ra, có chuyện gì liên lạc qua điện thoại di động." Hoàng Viêm mỉm cười nói hai câu, sau đó liền đi về một chỗ.

"Không biết nơi giao dịch ở đâu vậy?"

Trong sân, chỉ còn lại có Diệp Tinh một người, hắn đi một hồi, thế nhưng toàn bộ đại quan viên khắp nơi đều là thông đạo, hắn cũng không biết mình rốt cuộc ở chỗ nào.

\- Hỏi đường một chút vậy!

Suy nghĩ một chút, Diệp Tinh nhìn về phía một cô gái đứng bên cạnh, lễ phép hỏi: "Xin chào, xin hỏi nơi giao dịch của sự kiện võ thuật này ở đâu nào?"

Người con gái nghe vậy, cau mày nhìn Diệp Tinh một cái, nói: "Thật ngại quá, tôi không biết. Ngoài ra, tôi không thích nói chuyện với đàn ông, xin vui lòng không nói chuyện với tôi. "

Diệp Tinh: “...”

Diệp Tinh nhất thời cảm thấy không biết nói gì, thử qua mấy suy nghĩ kỳ lạ của Tần Nhược Hi, hắn lại gặp được một người phụ nữ cổ quái.

"Ha ha, đàn bà Nga Sơn quả nhiên đều chán ghét đàn ông, nói chuyện vẫn xông như vậy." Bên cạnh, một thanh niên hai mươi mấy tuổi cười to.

Người con gái lạnh lùng liếc anh ta một cái, không nói gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom