-
Chương 161-165
Chương 161 Mọi người kinh hãi
Từng tiếng kêu trong trẻo vang lên sau đó khối đá này xuất hiện rất nhiều vết nứt.
“Răng rắc!” “Răng rắc!”
Theo sự tấn công không ngừng của Diệp Tinh, vết nứt trên khối đá này ngày càng nhiều, sau đó rất nhiều đá không ngừng được đưa ra ngoài, một cái động từ nhỏ tới lớn không ngừng được hình thành.
Trong mắt mọi người, tay của Diệp Tinh chính là bảo kiếm chém sắt như chém bùn, dễ dàng chặt đứt đất đá.
“Đây...đây là người ư?”
Mấy người Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng lúc này đang nhìn, mắt dại ra, kinh hãi nhìn cái hang càng ngày càng to.
Núi đá này vừa nhìn là biết vô cùng cứng, nhưng Diệp Tinh lại dễ dàng đánh vỡ, hơn nữa dùng tay để đào!
Bọn họ cảm thấy thế giới mà mình đang sống thay đổi rồi, từ một thế giới bình thường bỗng nhiên biến thành thế giới võ hiệp, thế giới huyền huyễn.
Mà Diệp Tinh chính là cao thủ trong thế giới võ hiệp, thế giới huyền huyễn.
“Tiểu... tiểu Ngư, cậu nhéo tôi một phát, trước mắt là ảo giác gì vậy?” Trương Mộng ngây ngốc nhìn Diệp Tinh, nói chuyện có chút lắp bắp.
Cho dù cô ta biết Diệp Tinh sức lực rất lớn, nhưng dù có mạnh thể nào cũng không thể xảy ra cảnh tượng trước mặt.
Lúc này Lâm Tiểu Ngư cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô cũng không cảm thấy gì.
Từ khi bắt đầu lên đại học, trên người Diệp Tinh xảy ra rất nhiều kỳ tích, cô có thể nhạy cảm phát hiện ra trên người Diệp Tinh có gì thay đổi, có điều, cô cũng có thể biết Diệp Tinh vẫn là Diệp Tinh mà cô thích đó, điều này một chút cũng không thay đổi.
“Chẳng trách chị nói Diệp Tinh một quyền đánh vỡ đá.” Chu Lãnh Huyên nhìn Diệp Tinh, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Trong lòng cô vẫn luôn bình tĩnh dường như lại nổi lên một gợn sóng.
Mãi tới mười mấy phút sau, một cái hang động nhỏ thành hình, ánh đèn chiếu vào, bên trong liền sáng như ban ngày.
“Vào đi, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi.” Diệp Tinh nhìn mọi người, hắn kéo tay Lâm Tiểu Ngư đi vào trước.
Tình hình hiện tại chỉ có thể đi vào trong động, như vậy mới đủ an toàn.
“Anh....anh Diệp, đây là công phu hả? Thiết Trảo Công?” Lý Minh Hằng nhìn Diệp Tinh, có chút lắp bắp nói, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
“Là công phu.” Diệp Tinh gật đầu, không hề phủ nhận.
Hiện tại quả thực có luyện võ, luyện tới một cảnh giới nhất định giống như Bát Cực Quyền của Trần Hải, bình thường một người đối phó với mấy người dễ như trở bàn tay.
Nghe vậy, trên mặt Lý Minh Hằng lập tức lộ ra vẻ khao khát, nói: “Vậy tôi có thể theo anh học không?”
Anh ta vốn cho rằng võ công trên phim truyền hình chỉ là hư cấu mà thôi, không ngờ vậy mà lại có thật, hơn nữa anh ta lại còn tận mắt nhìn thấy.
Không chỉ anh ta, trong mắt Thạch Lỗi bên cạnh cũng lộ ra vẻ mong chờ.
Thật ra trong lòng mỗi người con trai đều ôm một giấc mộng võ hiệp.
Nếu có thể học được, dù phải trả giá thế nào bọn họ cũng đồng ý.
“Tôi không nhận đồ đệ.” Diệp Tinh lắc đầu nói.
Hắn không có thời gian đi dạy dỗ người khác.
Nghe Diệp Tinh nói vậy, trên mặt Lý Minh Hằng và Thạch Lỗi đều lộ ra một tia thất vọng.
Nhưng Lý Minh Hằng nghĩ một lát lại nhìn Diệp Tinh hỏi: “Anh Diệp, còn có người luyện võ lợi hại khác không?”
Diệp Tinh biết võ công, nói không chừng những người khác cũng biết một chút.
Thấy Diệp Tinh còn trẻ như vậy mà đã lợi hại như vậy, người khác cóc thể sẽ còn mạnh hơn.
“Có.” Diệp Tinh gật đầu.
“Vậy bọn họ ở đâu?” Lý Minh Hằng truy hỏi.
Diệp Tinh bình tĩnh nói: “Giống võ thuật truyền thống Trung Hoa, ví dụ như Bát Cực Quyền vân vân đều có người luyện tới một cảnh giới nhất định, muốn tìm bọn họ, phải xem bản thân anh.”
“Tốt quá.” Nghe thấy Diệp Tinh trả lời khẳng định, trong mắt Lý Minh Hằng và Thạch Lỗi lộ ra vẻ vui mừng.
Diệp Tinh không nhận đồ đệ, nhưng nói không chừng người khác sẽ nhận.
Lý Minh Hằng đã quyết tâm, cho dù những người đó rất hiếm thấy, anh ta cũng phải tìm thấy bọn họ.
“Alo, ba.” Mấy nam sinh đang thảo luận, về phần nữ sinh thì việc đầu tiên là liên hệ với người nhà.
Đường xuống núi đã bị lấp, bọn họ phải đợi người khác tới cứu viện.
...
Lúc này Chu Kinh Thiên nhận được điện thoại của Chu Lãnh Huyên, hoàn toàn luống cuống.
“Ba, ba nói Chu Lãnh Huyên bị nhốt trong núi Hỗn Nguyên?” Chu Vũ Huyên nhìn ba mình.
“Ừm, phía núi Hỗn Nguyên đang mưa to, không biết vì nguyên nhân gì mà xảy ra sạt lỏ, thậm chí có các loại dã thú như lợn rừng và sói xuất hiện, bây giờ Lãnh Huyên và những người khác đang bị nhốt trên núi.” Chu Kinh Thiên vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, trên mặt ông lộ ra vẻ lo lắng.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Vũ Huyên cũng lập tức thay đổi, Chu Lãnh Huyên chỉ là một nữ sinh bình thường, sao có thể ứng phó với nguy hiểm như vậy?
“Ba, vậy tình huống của Lãnh Huyên hiện giờ thế nào?” Chu Vũ Huyên lại nhanh chóng hỏi.
“Alo, tôi là Chu Kinh Thiên, núi Hỗn Nguyên...” Chu Kinh Thiên không trả lời câu hỏi của con gái, không biết gọi điện thoại cho ai, nhanh chóng kể lại tình huống một lần.
Cúp điện thoại xong, Chu Kinh Thiên lại nhìn con gái mình, nói: “Bây giờ Lãnh Huyên đang ở trong hang động, Diệp tiên sinh cũng ở đó, mà lợn rừng và sói cũng bị Diệp tiên sinh giải quyết rồi, tạm thời không cần lo lắng.”
Chương 162 Không gì không biết làm
“Diệp Tinh?” Chu Vũ Huyên nghĩ tới chàng trai một quyền đập nát đá đó, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Thực lực của Diệp Tinh rất mạnh, có hắn ở đó, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.
“Con gọi điện nói cho mẹ con một tiếng, ba phải lập tức tới núi Hỗn Nguyên!” Chu Kinh Thiên trầm giọng nói.
“Vâng.” Chu Vũ Huyên lập tức gật đầu.
...
Trong động, mọi người liên hệ với người nhà, trong lòng tạm thời ổn định lại.
“Tôi ra ngoài kiếm ít đồ đốt lửa về.” Diệp Tinh nhìn mọi người nói.
“Anh Diệp, anh đi đâu?” Lý Minh Hằng vội vàng đứng dậy.
Thấy những người khác đều đang nhìn anh ta, Lý Minh Hằng có chút ngượng nói: “Tôi chuẩn bị giúp anh Diệp.”
“Không cần, tôi tới ngay bên cạnh thôi.” Diệp Tinh lắc đầu.
Cách đó không xa có mấy cái cây, Diệp Tinh đi tới đó, đấm một phát, vậy mà cái cây trực tiếp bị đánh gãy, sau đó đánh thêm mấy quyền nữa, cả một cái câu trở nên tan nát.
Trước đó mọi người đã được thấy thủ đoạn của Diệp Tinh, hiện giờ thấy tình huống như vậy, trong lòng cũng không còn gì kinh ngạc nữa.
“Mọi người lau khô nước trên khúc gỗ này, sau đó dựng thành một đống đốt lửa, tôi xử lý lợn rừng một chút.” Hắn phân phó mọi người.
“Được, Diệp Tinh, trước đây tôi từng làm việc này rồi.” Thạch Lỗi lập tức nói.
“Chỗ tôi có bật lửa.”
...
Tám người không giúp được gì, liền tập trung tinh thần lau khô nước trên khúc gỗ, thử đốt lửa.
“Lý Minh Hằng, đưa con dao ngắn đó cho tôi.”
Lý Minh Hằng nghe vậy, lập tức mở túi của mình ra, rút ra một con dao ngắn.
Diệp Tinh mặc áo mưa vào, đem theo con dao nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn suy nghĩ một lát, rồi đào một cái hố trên mặt đất, mưa rào rất nhanh đã trút đầy nước xuống cái hố này.
Diệp Tinh nhanh chóng dùng dao cắt thịt lợn rừng xuống, bỏ vào trong hố nước rửa sạch sẽ.
Những phần thịt ngon nhất trên con lợn rừng đều được cắt xuống, những phần còn lại Diệp Tinh không lấy, hắn trực tiếp đi tới một nơi, đây là đoạn vách núi cao bên sườn núi, hắn đem thịt heo còn thừa vứt hết xuống dưới.
Xác lợn để đó cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn thu hút những động vật khác tới, vứt đi là tốt nhất.
Đợi sau khi xử lí xong, đống lửa trong động đã được nhóm lên.
Dựng hay cành cây ở hai bên, biến thành một chiếc giá, sau đó Diệp Tinh dùng một đoạn cây xiên mấy miếng thịt lại, bắt đầu quay tròn nướng.
Có điều chỉ có Diệp Tinh biết nướng, những người khác chỉ có thể ngồi xem.
“Thạch Lỗi, anh biết nướng thịt không?” dường như Hạ Lâm có hơi ngại, cô ta nhỏ giọng hỏi bạn trai mình.
Thạch Lỗi xấu hổ cười hai tiếng: “Trước đây từng dùng bếp chuyên nướng thịt để nướng, đống lửa to như vậy anh không nướng nổi.”
Bếp nướng nhiệt độ đều được cố định, có thể tự mình điều chỉnh, lúc nướng chỉ cần chú ý quay thịt đều tay là được, đơn giản hơn nhiều.
Trước đây Thạch Lỗi cũng từng thử nướng trên đống lửa, nhưng căn bản không thể ăn được, hiện giờ tất nhiên anh ta không dám tự bêu xấu.
Mọi người nhìn Diệp Tinh, nhìn hắn thuần thục quay thịt lợn rừng.
“Diệp Tinh, anh học được những thứ này từ bao giờ vậy?” Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi, cô không hề biết Diệp Tinh biết những thứ này.
“Anh thức những loại kiểu dã ngoại sinh tồn, thử vài lần là biết.” Diệp Tinh cười nói.
Thực tế, ngày tận thế đen tối giáng xuống, không có ánh mặt trời, một lượng lớn thực vật đã chết, cây lương thực cũng vậy, rất nhiều người không có đồ ăn, bởi vì đói khát thậm chí bùng phát những trận chiến sinh tử.
Rất nhiều người đi săn bắt động vật.
Những động vật biến dị không thể ăn, nhưng cũng có một số loại có thẻ dùng làm thức ăn bình thường.
Ở những ngày tận thế đấu tranh sinh tồn lâu như vậy, cơ bản là cái gì Diệp Tinh cũng biết.
“Lợi hại quá, Diệp Tinh, tôi cảm thấy bản lĩnh của anh, nếu như đi vào những nơi rừng rậm thần bí đó, thảo nguyên Châu Phi vân vân,... thám hiểm, tay nghề tuyệt đối điêu luyện.” Lý Minh Hằng cảm thán nói.
Trong lòng anh ta lại rất ngưỡng mộ Diệp Tinh, nếu anh có có những năng lực như vậy, vậy thì tốt bao nhiêu.
Diệp Tinh cười, không nói gì, chuyên tâm nướng thịt lợn rừng.
Dần dần, thịt lợn trở nên vàng óng, dầu mỡ bên trên bắt đầu chảy xuống, một mùi thơm kỳ lạ bắt đầu lan ra.
“Đói quá.” Ngửi thấy mùi thơm, Trương Mộng xoa bụng, không nhịn được nói.
Trước đó bữa tối còn chưa kịp ăn đã xuất hiện nguy hiểm, bọn họ trải qua những nguy hiểm to lớn đó bây giờ mới được yên ổn, bụng đã sớm kêu vang vì đói.
Rất nhanh đã nướng xong thịt, Diệp Tinh đưa miếng đầu tiên cho Lâm Tiểu Ngư.
“Không có gia vị, có lẽ không ngon lắm.” Diệp Tinh cười nói.
Lâm Tiểu Ngư nếm một miếng, mặt ngập tràn vui vẻ nói: “Ngon lắm, thơm ngon hơn tất cả những loại thịt lợn em từng ăn.”
Mặc dù không có vị gì, nhưng cả con lợn rừng lại có một mùi thơm kỳ lạ.
Nói xong, cô đưa miếng thịt lợn trong tay qua, để Diệp Tinh cắn một miếng.
“Ừm, khá ngon đó.” Diệp Tinh cười.
Động vật hoang dã vốn ngon hơn động vật nuôi trong nhà rất nhiều.
“Ăn từ từ, cẩn thận nóng.” Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư dặn dò, sau đó đem mấy miếng thịt đã nướng xong cho mấy người Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên.
“Cảm ơn.” Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên vội vàng nói cảm ơn.
Nhận lấy thịt lợn, bọn họ đều bắt đầu ăn.
“Tiểu Ngư nói không sai, thịt lợn rừng này thơm quá.”
Chương 163 Không gì không biết làm 2
“Hiện giờ thịt lợn bên ngoài đều nuôi bằng thức ăn cho gia súc, hương vị kém hơn thịt lợn rừng này rất nhiều.”
“Ngon.”
...
Mấy cô gái nếm một chút, đều không nhịn được nói.
Trên mặt bọn họ vô cùng hài lòng.
Trong ngày mưa rào xối xả này, lúc vô cùng đói khát lại được ăn thịt lợn thơm phức, còn gì có thể khiến cho người ta thỏa mãn hơn điều này?”
Sau mấy cô gái, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng cũng bắt đầu ăn.
Mọi người đều cắn miếng lớn ăn, hiện giờ ăn no là quan trọng nhất.
Ăn một chút, mấy người lại uống chút nước, nhưng chỉ có tổng cộng bốn chai nước, uống một chút mọi người đều không nỡ.
Nghĩ một chút, Diệp Tinh lại dùng dao ngắn khoét một hòn đá ra, sau đó tạo thành một cái bát, rửa sạch sẽ.
Hắn hứng chút nước mưa, sau đó từ từ đun.
“Diệp Tinh, nước như vậy có thể đun sôi hả?” Trương Mộng tò mò hỏi.
“Có thể, một vài nơi người dân dùng đá làm nồi để sử dụng, chiên thịt, đun nước, những điều này rất bình thường.” Diệp Tinh giải thích một chút.
Dần dần, nước trong bát đá dần dần nổi lên bọt khí, sau đó sôi ùng ục.
“Được rồi, nước đun sôi rồi, để nguội một chút rồi uống, các cậu cũng không cần tiết kiệm nước nữa.” Diệp Tinh cười khẽ nói.
Uống nước xong, lại đổ đầy nước vào bình, sau đó Diệp Tinh lại cắt thịt lợn còn thừa ra bỏ vào nấu, đợi nấu tới khi thịt khô lại sau đó cất đi, thịt khô này có thể ăn trực tiếp.
Làm xong tất cả, thời gian đã gần mười hai giờ đêm.
“Tiểu ngư, mọi người dựng lều lên nghỉ ngơi đi, mấy nam sinh chúng tôi ở bên ngoài canh gác.” Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, khẽ cười nói.
“Ừm.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu, thật thà nói: “Nếu như buồn ngủ thì gọi bọn em dậy.”
Diện tích của hang động được Diệp Tinh mở rộng rất nhiều, một cái lều được dựng lên, mặc dù sáu người ngủ hơn chật chội, nhưng trong hoàn cảnh này đã là tốt lắm rồi.
Mà Diệp Tinh, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng ở bên ngoài gác đêm.
...
Trong lều, sáu nữ sinh cùng nhau ngủ, nhẹ nhàng nói chuyện.
“Tiểu Ngư, Diệp Tinh nhà cậu lợi hải quá.”
“Phải đó, năng lực kiếm tiền mạnh, sức lực lại lớn như vậy, dễ dàng đánh chết lợn rừng với sói, còn biết nướng thịt, quả thực là không gì không biết làm.
...
Mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm nhỏ giọng nói chuyện.
Bọn họ thật sự hâm mộ, hầu như ở phương diện nào Diệp Tinh cũng có thể làm tớ mức tốt nhất.
Nhất là hai người Hạ Lâm, Chu San.
So sánh một chút, bạn trai bọn họ vốn chẳng có chỗ nào hơn người.
Trong bóng đêm, trong mát Chu Lãnh Huyên cũng lộ ra một tia hâm mộ hiếm thấy.
...
Bên cạnh lều, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân, hấp thụ linh khí trong không khí xung quanh.
Vào kỳ nghỉ đông hắn đã đạt tới cảnh giới Thức Tỉnh, nhưng hiện giờ đã qua mấy tháng, lại chẳng tiến bộ bao nhiêu.
Luyện Thể, Thức Tỉnh, Vương Cảnh, Hoàng Cảnh, thực ra đều là quá trình hấp thụ linh lực, nhưng linh lực cần thiết ngày càng nhiều.
Tu luyện một lúc, Diệp Tinh nhìn hai người Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng ở bên cạnh đang không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
“Nếu hai người buồn ngủ thì ngủ trước đi.” Diệp Tinh trực tiếp nói.
“Vậy được, Diệp Tinh, ngủ một lát cậu gọi chúng tôi dậy nhé.” Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng nhìn nhau, vốn muốn từ chối, nhưng vẫn ra.
Thực ra bọn họ đã buồn ngủ không chịu nổi rồi.
Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại Diệp Tinh đang im lặng nhìn hang động.
Hiện giờ hắn đạt tới cảnh giới Thức Tỉnh, cho dù vài ngày không ngủ cũng không ảnh hưởng gì.
“Rốt cuộc tiểu Hắc đi đâu rồi? Lâu như vậy mà không có động tĩnh.” Lúc này trong lòng Diệp Tinh xuất hiện một tia lo lắng.
Trùng tầm bảo tiểu Hắc đi từ ban ngày tới giờ vẫn chưa có phản ứng, Diệp Tinh cũng không biết rốt cuộc là nó đã đi đâu.
Đối với Diệp Tinh mà nói, trùng tầm bảo có tác dụng rất lớn, đương nhiên hắn không muốn tiểu hắc xảy ra điều bất trắc.
“Hửm? Tạnh mưa rồi?” Vào lúc đang suy nghĩ, tiếng mưa bên ngoài nhỏ đi rất nhiều.
...
Rất nhanh đã trôi qua một đêm, một đêm này cũng không xuất hiện thêm nguy hiểm gì, dường như lợn rừng và sói đều rời khỏi nơi rừng rậm sâu thẳm vào cùng một khoảng thời gian.
Trên mặt đất có dấu vết của cơn mưa, có điều mặt trời đã lộ ra rồi, ánh mặt trời lại xuất hiện lần nữa.
“Trời sáng rồi!” Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng tỉnh lại, nhìn mặt trời mọc lên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Mấy cô gái cũng bước ra từ trong lều bạt.
“Woa! Cầu vồng!”
Bỗng nhiên, Trương Mộng chỉ về một phía.
Mọi người cùng nhìn qua, phía Đông của núi Hỗn Nguyên, một dải càu vồng xuất hiện trong không trung, phát ra ánh sáng bảy màu.
Bóng tối biến mất, ánh sáng lại chiếu xuống nhân gian lần nữa.
“Tiểu Ngư, đói không?” Diệp Tinh cách đó không xa đi tới, trong tay cầm một ít hoa quả.
Đây là một ít quả dại có thể ăn.
Lâm Tiểu Ngư thử một quả, trên mặt ngập tràn sự vui vẻ, nói: “Ngon lắm.”
Cách đó không xa, Chu Lãnh Huyên đi tới, nhìn mọi người nói: “Tôi vừa liên hệ với bên ngoài, hiện tại bên ngoài núi Hỗn Nguyên đã có máy móc tới đào đất đá, theo tiếp độ, tới chiều là chúng ra có thể rời khỏi đây.”
“Tốt quá!”
Nghe vậy, trên mặt mấy người Trương Mộng lộ ra vẻ vui mừng.
Rời khỏi nơi này, trở về kí túc, là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ lúc này.
Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, sau đó lấy nước đã đun và thịt khô hôm qua ra ăn.
“Phía đó có người.” Đang ăn, bỗng Thạch Lỗi chỉ về phía xa.
Ở phía đó, có một cái bóng đang không ngừng đi về phía họ.
Chương 164 Lạc Hoàng
Diệp Tinh cũng nhìn, vào lúc chiếc bóng đó xuất hiện hắn liền phát hiện ra.
“Thư Lạc Y?” đợi tới khi cái bóng đó hoàn toàn đi tới, mắt Diệp Tinh bỗng nhiên sáng lên.
Đó là một chàng trai trông mơi hai mươi tuổi, tóc ngắn, vóc dáng rất cao.
Khiến người ta khó hiểu là, trên lưng còn cõng một bé gái.
Cô bé trông có vẻ mới khoảng bảy tám tuổi, chỉ có điều ánh mắt hơi dại ra, bò trên vai chàng trai, khóe miệng còn không ngừng chảy nước miếng.
“Chào mọi người, tôi và em gái đã một đêm không ăn gì rồi, có thể cho chúng tôi xin chút gì ăn không?” chàng trai Thư Lạc Y nhìn mấy người Diệp Tinh, khẩn cầu nói.
Bản thân anh ta không ăn cũng được, nhưng em gái mình thì không chịu được.
Hôm qua anh ta chuẩn bị đưa em gái xuống núi, lại bỗng nhiên gặp phải đất đá đang rơi xuống, nếu không phải phản ứng kịp thời, có thể hiện tại bọn họ đã bị đè bẹp dưới đống đất đá rồi.
“Được, những thứ này cho anh.” Diệp Tinh không hề do dự, đưa mấy miếng thịt lợn qua.
Lúc này trong lòng Diệp Tinh vô cùng phấn khởi.
Thư Lạc Y, là cường giả Hoàng Cảnh xếp trong mười vị trí đầu của Hoa Hạ, danh hiệu Lạc Hoàng!
Anh ta là bộ đội xuất ngũ, có một cô em gái, có điều đầu của em gái từng bị thương, IQ rất thấp, đến tận thời kỳ tận thế đem tới mới có người trị khỏi, sau đó Thư Lạc Y đi theo người đó, coi như báo đáp.
Diệp Tinh biết tương lai có rất nhiều cường giả, nhưng cụ thể ở đâu thì hắn không rõ, không ngờ hiện tại có thể gặp được Lạc Hoàng.
“Cảm ơn.” Thư Lạc Y nhìn Diệp Tinh, nhận lấy thịt, vô cùng cảm kích.
Anh ta đặt em gái mình xuống, vô cùng cẩn thận nói: “Tiểu Linh, ăn đồ ăn đi.”
Cô bé rõ ràng rất sợ hãi xung quanh, không ngừng rụt vào trong lòng anh trai mình, sau khi nhận lấy đồ ăn, miệng nhỏ bắt đầu ăn.
“Em gái anh hình như có chút” Diệp Tinh nhìn bé gái này, nghĩ một lát, cẩn thật hỏi.
“Cậu cũng nhìn ra hả?” Ánh mắt Thư Lạc Y cso chút ảm đạm, lắc đầu nói: “Đầu của em gái tôi bị thương, sự phát triển của não bộ rõ ràng kém hơn những người cùng tuổi.”
“Vậy anh có đưa em gái đến bệnh viện khám chưa?” mấy người Lâm Tiểu Ngư cũng đi tới, kiến nghị.
Thư Lạc Y lắc đầu, nói: “Tôi đã đến rất nhiều bệnh viện rồi, vô dụng.”
Anh ta có thể kiếm được chút tiền, nhưng bệnh của em gái anh ta không phải có tiền là có thể trị được.
“Tôi quen biết mấy người có sở trường về điều trị não, tôi có thể đưa phương thức liện lạc của họ cho anh, anh có thể đi tìm bọn họ, thử điều trị xem.” Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên bỗng nhiên nói.
Cô ta nhanh chóng soạn tin nhắn, gửi cho Thư Lạc Y.
“Cảm ơn, tôi nhất định sẽ đi thử xem sao.” Thư Lạc Y nhìn tin nhắn trong điện thoại, nghiêm túc cảm ơn.
Diệp Tinh nhìn bé gái, nghĩ một chút nói: “Hay là để tôi thử một chút?”
Thư Lạc Y ngây ra, không hiểu nhìn Diệp Tinh.
“Tôi là một bác sĩ.” Diệp Tinh cười nói.
Bây giờ là cơ hội tốt để kết giao với Thư Lạc Y, cơ hội như vậy tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Ngày tận thế đen tối không phải chỉ là trò chơi của một người, đoàn đội quan trọng hơn một người nhiều.
“Được.” Thư Lạc Y gật đầu, hỏi: “Tôi phải làm thế nào?”
“Không cần làm gì cả, tôi chỉ bắt mạch một chút thôi.” Diệp Tinh cười nói.
Thư Lạc Y nghe vậy, kéo tay của em gái mình ra.
Cô bé rõ ràng có chút kháng cự, dáng vẻ trông rất sợ hãi.
Tay phải đặt trên mạch đập của cô bé, Diệp Tinh khống chế một chút linh lực nhanh chóng dẫn nhập vào cơ thể Tiểu Linh.
Bên cạnh, mấy người Hạ Lâm, Chu San tò mò nhìn.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Tinh còn biết y thuật, lẽ nào Diệp Tinh không gì là không biết thật ư?
Trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Tinh đã đem tới cho bọn họ quá nhiều kỳ tích.
“Phần não có chỗ sưng lên, đè lên một số dây thần kinh.” Diệp Tinh xem xét một chút, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Muốn tiêu trừ những nốt sưng này, với hắn mà nói có chút khó, phỏng chừng phải đạt tới Vương Cảnh mới có thể dễ dàng điều trị.
Dù sao đây cũng là não, không cẩn thận một chút thôi, thậm chí có thể khiến cho cô bé tử vong.
“Sao vậy?” Thư Lạc Y không nhịn được hỏi.
“Việc này hơi khó, nói thật, hiện giờ tôi không trị được.” Diệp Tinh lắc đầu nói.
Trong mắt Thư Lạc Y không có bất kỳ gợn sóng nào, lắc đầu nói: “Không sao.”
Anh ta đã chạy tới rất nhiều nơi, cầu xin rất nhiều người, nhưng chẳng có hiệu qả gì.
Trong lòng anh ta cũng không cho rằng Diệp Tinh có thể trị được.
“Vậy đi, chúng ta lưu số điện thoại, có thể trình độ y thuật của tôi cáo hơn một chút là có thể trị được, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với anh.” Diệp Tinh cười nói.
“Vậy được.” Thư Lạc Y gật đầu.
Cho dù hiện giờ lời Diệp Tinh nói có chút không đáng tin, nhưng anh ta có thể cảm nhận được lòng tốt của Diệp Tinh.
“Bên dưới đang xử lý đất đá rồi, chúng ta ở đây chờ một lát.” Diệp Tinh đề nghị.
“Răng rắc!”
Lời hắn vừa nói xong, bỗng nhiên lại có một tiếng nứt truyền tới, sau đó nham thạch phía trên lại xuất hiện vết vứt.
“Sao vậy? Những khối đá này lại xuống sạt xuống hả?”
“Thềm đá phía dưới không phải sẽ lại bị chặn mất chứ?”
Sắc mặt mọi người thay đổi, vô thức tụ lại chỗ Diệp Tinh.
Chương 165 Khe nứt không gian 1
“Không cần lo lắng, núi sẽ không sập đâu.” Diệp Tinh nhanh chóng kiểm tra.
Trên đỉnh ngọn núi chỉ xuất hiện vài vết nứt mà thôi, không xuất hiện thứ gì khác.
“Răng rắc!”
Lúc này ở nơi khác, đỉnh núi cũng xuất hiện từng vết nứt.
“Núi Hỗn Nguyên này rốt cuộc làm sao vậy? Trước đây chưa từng xảy ra việc như vậy.” Lý Minh Hằng nhìn những vết nứt đó, trên mặt lộ ra một tia lo sợ.
Nếu như đỉnh núi này đều sụp xuống, bọn họ chắc chắn sẽ bị chôn sống ở đây.
“Đi, chúng ta rời khỏi nơi này.”
Diệp Tinh trầm giọng nói, hắn đưa mọi người đi về một hướng khác.
“Hú hú!”
Lúc đi tới một nơi khác, bỗng nhiên một tiếng sói hú vang lên, lập tức, những tiếng sói hú khác cũng liên tục truyền tới.
“Bầy sói!” Sắc mặt Thạch Lỗi lập tức lộ ra vẻ căng thẳng.
Mấy nữ sinh thậm chí bị dọa tới mức hét lên.
Phần lớn sói đều sống theo bầy đàn, cho dù Diệp Tinh lợi hại, đều rất khó bảo vệ bọn họ.
“Diệp Tinh, làm sao bây giờ?” mọi người đều nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Tùy cơ ứng biến, bây giờ chúng ta đứng im bất động, cho dù bầy sói tới, tuyệt đối đừng tách ra.” nghe thấy tiếng bầy sói, Diệp Tinh nhanh chóng nói.
Mọi người ngoan ngoãn nghe theo, có điều đợi một lát, bầy sói không hề tiến tới, không biết chạy đi đâu mất rồi.
“Có rắn!!”
Không đợi được sói tới, nhưng lại có một con rắn dài hai mét đang bò tới, chiếc lưỡi khè khè phun ra nuốt vào.
Diệp Tinh mặt không đổi sắc, tay phải trực tiếp nhặt một hòn đá lên, sau đó ném ra nhanh như chớp.
“Khè khè!”
Hòn đá trung ngay vào mắt con rắn, lập tức có máu bắn ra, con rắn này kêu lên thê thảm, dần dần không còn nhúc nhích nữa.
“Chết rồi?” Mấy người Lâm Tiểu Ngư, Chu Lãnh Huyên yên tâm hơn một chút.
“Thủ pháp chuẩn quá.” Thư Lạc Y nhìn con rắn dễ dàng bị đánh chết như vậy, trong lòng kinh ngạc.
Không nghĩ tới Diệp Tinh lợi hại như vậy.
Tiếp sau đó lại có mấy con dã thú xuất hiện, nhưng đều bị Diệp Tinh dễ dàng đánh chết.
Tổng cộng mười một người, đang không ngừng chú ý tới nguy hiểm xung quanh.
Có điều mười mấy phút trôi qua, không có thêm nguy hiểm gì xảy ra nữa. Thẳng tới hai tiếng sau, bốn bề vẫn an toàn.
“Tiểu Ngư, mệt rồi hả?” Diệp Tinh đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, nhìn mồ hôi trên trán cô, giơ tay ra lau.
Không chỉ Lâm Tiểu Ngư, trên người những người khác cũng ướt mồ hôi.
“Không mệt.” Lâm Tiểu Ngư hưởng thụ sự cưng chiều của Diệp Tinh, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
“Khụ khụ, hai người chú ý tới ảnh hưởng một chút.” Bên cạnh, Trương Mộng ho khan nói: “Mong hãy nghĩ tới cảm nhận của một người độc thân như tôi.”
Rõ ràng lúc nói chuyện cô ta có một loại cảm giác uể oải.
Thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, cảnh tưởng hôm qua vẫn chưa biến mất, hiện giờ cô ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Lúc trước có lẽ là do đỉnh núi bị nứt khiến cho dã thú bị kinh sợ, chạy từ trong rừng sâu ra ngoài, giờ chắc an toàn rồi.” Diệp Tinh cười.
Hắn nhìn cây đại thụ bên cạnh, nhanh chóng trèo lên.
Sau đó hắn hái chút trái cây không ngừng ném xuống.
“Diệp Tinh, đây là quả gì, có thể ăn không?” mấy người Lâm Tiểu Ngư thấy vậy, không ngừng nhặt lên, tò hỏi.
“Đương nhiên có thể ăn.” Rất nhanh, Diệp Tinh lại trèo từ trên cây xuống, hắn cầm lấy một quả nói: “Em xem bên trên có một vài vết sâu ăn, nếu sâu đã ăn, vậy thì có nghĩa là quả này không có độc.”
Gật đầu, Lâm Tiểu Ngư nếm thử một chút trước: “Hơi chua, hơi chát, nhưng lại rất giòn.”
“Tôi khát lâu lắm rồi, vừa hay ăn quả này giải khát.”
“Mùi vị tốt hơn tôi nghĩ một chút.”
Mấy người đều bắt đầu ăn.
...
Thời gian trôi chảy nhanh chóng, rất nhanh đã tớ ba giờ chiều.
Bỗng nhiên Chu Lãnh Huyên đứng dậy, trên mặt hiếm thấy lộ ra tia vui mừng, nói: “Đường xuống núi Hỗn Nguyên được dọn sạch rồi, chúng ta có thể xuống núi rồi.”
Nghe Chu Lãnh Huyên nói vậy, mấy người Trương Mộng lập tức hoan hô.
“Tốt quá!”
“Cuối cùng cũng có thể về trường rồi!”
...
Nhớ lại khoảng thời gian một ngày ngắn ngủi, trong lòng bọn họ bỗng nhiên có cảm giác vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
‘tôi thề, sau này sẽ không tới vùng núi dã ngoại nữa.” Chu San vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hôm qua thật sự bị dọa quá mức.
Lúc này Diệp Tinh cũng thở phào một hơi.
Thực tế trong lòng hắn vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, đề phòng xuất hiện nguy hiểm mình không thể ngăn chặn được.
Vù!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng động từ phía xa truyền tới.
“Tiểu Hắc?’
Diệp Tinh nhìn về một phía, trong ý niệm của tiểu Hắc dường như có chút cảm giác vội vàng.
“Tiểu Hắc phát hiện cái gì rồi?” Trong lòng Diệp Tinh thầm suy nghĩ, nhưng lại không lập tức rời đi.
Mọi người bắt đầu đi về phía thềm đá, vừa đi tới thềm đá liền nhìn thấy mấy người Chu Kinh Thiên đang lo lắng đứng đợi.
Không chỉ có ba mẹ Chu Lãnh Huyên tới, ba mẹ mấy người Hạ Lâm cũng đi suốt đêm tới đây.
“Lãnh Huyên, em không sao chứ?” Chu Vũ Huyên nhìn thấy em gái mình, vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Trong lòng cô ta thở phào một hơi, trông trạng thái tinh thần của Chu Lãnh Huyên vẫn tốt.
“Không sao.” Chu Lãnh Huyên lắc đầu.
Cô ta quay người nhìn Diệp Tinh, nghiêm túc nói: “Diệp Tinh, lần này cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Hôm qua cô cách cái chết chỉ có một bước. Nếu không phải Diệp Tinh, hiện giờ cô ta đã là một cỗ thi thể rồi.
“Đúng, nếu không có Diệp Tinh, không biết tối qua chúng tôi phải làm sao.”
“Diệp Tinh, cảm ơn cậu.”
...
Từng tiếng kêu trong trẻo vang lên sau đó khối đá này xuất hiện rất nhiều vết nứt.
“Răng rắc!” “Răng rắc!”
Theo sự tấn công không ngừng của Diệp Tinh, vết nứt trên khối đá này ngày càng nhiều, sau đó rất nhiều đá không ngừng được đưa ra ngoài, một cái động từ nhỏ tới lớn không ngừng được hình thành.
Trong mắt mọi người, tay của Diệp Tinh chính là bảo kiếm chém sắt như chém bùn, dễ dàng chặt đứt đất đá.
“Đây...đây là người ư?”
Mấy người Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng lúc này đang nhìn, mắt dại ra, kinh hãi nhìn cái hang càng ngày càng to.
Núi đá này vừa nhìn là biết vô cùng cứng, nhưng Diệp Tinh lại dễ dàng đánh vỡ, hơn nữa dùng tay để đào!
Bọn họ cảm thấy thế giới mà mình đang sống thay đổi rồi, từ một thế giới bình thường bỗng nhiên biến thành thế giới võ hiệp, thế giới huyền huyễn.
Mà Diệp Tinh chính là cao thủ trong thế giới võ hiệp, thế giới huyền huyễn.
“Tiểu... tiểu Ngư, cậu nhéo tôi một phát, trước mắt là ảo giác gì vậy?” Trương Mộng ngây ngốc nhìn Diệp Tinh, nói chuyện có chút lắp bắp.
Cho dù cô ta biết Diệp Tinh sức lực rất lớn, nhưng dù có mạnh thể nào cũng không thể xảy ra cảnh tượng trước mặt.
Lúc này Lâm Tiểu Ngư cũng có chút kinh ngạc, nhưng cô cũng không cảm thấy gì.
Từ khi bắt đầu lên đại học, trên người Diệp Tinh xảy ra rất nhiều kỳ tích, cô có thể nhạy cảm phát hiện ra trên người Diệp Tinh có gì thay đổi, có điều, cô cũng có thể biết Diệp Tinh vẫn là Diệp Tinh mà cô thích đó, điều này một chút cũng không thay đổi.
“Chẳng trách chị nói Diệp Tinh một quyền đánh vỡ đá.” Chu Lãnh Huyên nhìn Diệp Tinh, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Trong lòng cô vẫn luôn bình tĩnh dường như lại nổi lên một gợn sóng.
Mãi tới mười mấy phút sau, một cái hang động nhỏ thành hình, ánh đèn chiếu vào, bên trong liền sáng như ban ngày.
“Vào đi, đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi.” Diệp Tinh nhìn mọi người, hắn kéo tay Lâm Tiểu Ngư đi vào trước.
Tình hình hiện tại chỉ có thể đi vào trong động, như vậy mới đủ an toàn.
“Anh....anh Diệp, đây là công phu hả? Thiết Trảo Công?” Lý Minh Hằng nhìn Diệp Tinh, có chút lắp bắp nói, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
“Là công phu.” Diệp Tinh gật đầu, không hề phủ nhận.
Hiện tại quả thực có luyện võ, luyện tới một cảnh giới nhất định giống như Bát Cực Quyền của Trần Hải, bình thường một người đối phó với mấy người dễ như trở bàn tay.
Nghe vậy, trên mặt Lý Minh Hằng lập tức lộ ra vẻ khao khát, nói: “Vậy tôi có thể theo anh học không?”
Anh ta vốn cho rằng võ công trên phim truyền hình chỉ là hư cấu mà thôi, không ngờ vậy mà lại có thật, hơn nữa anh ta lại còn tận mắt nhìn thấy.
Không chỉ anh ta, trong mắt Thạch Lỗi bên cạnh cũng lộ ra vẻ mong chờ.
Thật ra trong lòng mỗi người con trai đều ôm một giấc mộng võ hiệp.
Nếu có thể học được, dù phải trả giá thế nào bọn họ cũng đồng ý.
“Tôi không nhận đồ đệ.” Diệp Tinh lắc đầu nói.
Hắn không có thời gian đi dạy dỗ người khác.
Nghe Diệp Tinh nói vậy, trên mặt Lý Minh Hằng và Thạch Lỗi đều lộ ra một tia thất vọng.
Nhưng Lý Minh Hằng nghĩ một lát lại nhìn Diệp Tinh hỏi: “Anh Diệp, còn có người luyện võ lợi hại khác không?”
Diệp Tinh biết võ công, nói không chừng những người khác cũng biết một chút.
Thấy Diệp Tinh còn trẻ như vậy mà đã lợi hại như vậy, người khác cóc thể sẽ còn mạnh hơn.
“Có.” Diệp Tinh gật đầu.
“Vậy bọn họ ở đâu?” Lý Minh Hằng truy hỏi.
Diệp Tinh bình tĩnh nói: “Giống võ thuật truyền thống Trung Hoa, ví dụ như Bát Cực Quyền vân vân đều có người luyện tới một cảnh giới nhất định, muốn tìm bọn họ, phải xem bản thân anh.”
“Tốt quá.” Nghe thấy Diệp Tinh trả lời khẳng định, trong mắt Lý Minh Hằng và Thạch Lỗi lộ ra vẻ vui mừng.
Diệp Tinh không nhận đồ đệ, nhưng nói không chừng người khác sẽ nhận.
Lý Minh Hằng đã quyết tâm, cho dù những người đó rất hiếm thấy, anh ta cũng phải tìm thấy bọn họ.
“Alo, ba.” Mấy nam sinh đang thảo luận, về phần nữ sinh thì việc đầu tiên là liên hệ với người nhà.
Đường xuống núi đã bị lấp, bọn họ phải đợi người khác tới cứu viện.
...
Lúc này Chu Kinh Thiên nhận được điện thoại của Chu Lãnh Huyên, hoàn toàn luống cuống.
“Ba, ba nói Chu Lãnh Huyên bị nhốt trong núi Hỗn Nguyên?” Chu Vũ Huyên nhìn ba mình.
“Ừm, phía núi Hỗn Nguyên đang mưa to, không biết vì nguyên nhân gì mà xảy ra sạt lỏ, thậm chí có các loại dã thú như lợn rừng và sói xuất hiện, bây giờ Lãnh Huyên và những người khác đang bị nhốt trên núi.” Chu Kinh Thiên vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, trên mặt ông lộ ra vẻ lo lắng.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Vũ Huyên cũng lập tức thay đổi, Chu Lãnh Huyên chỉ là một nữ sinh bình thường, sao có thể ứng phó với nguy hiểm như vậy?
“Ba, vậy tình huống của Lãnh Huyên hiện giờ thế nào?” Chu Vũ Huyên lại nhanh chóng hỏi.
“Alo, tôi là Chu Kinh Thiên, núi Hỗn Nguyên...” Chu Kinh Thiên không trả lời câu hỏi của con gái, không biết gọi điện thoại cho ai, nhanh chóng kể lại tình huống một lần.
Cúp điện thoại xong, Chu Kinh Thiên lại nhìn con gái mình, nói: “Bây giờ Lãnh Huyên đang ở trong hang động, Diệp tiên sinh cũng ở đó, mà lợn rừng và sói cũng bị Diệp tiên sinh giải quyết rồi, tạm thời không cần lo lắng.”
Chương 162 Không gì không biết làm
“Diệp Tinh?” Chu Vũ Huyên nghĩ tới chàng trai một quyền đập nát đá đó, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Thực lực của Diệp Tinh rất mạnh, có hắn ở đó, có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.
“Con gọi điện nói cho mẹ con một tiếng, ba phải lập tức tới núi Hỗn Nguyên!” Chu Kinh Thiên trầm giọng nói.
“Vâng.” Chu Vũ Huyên lập tức gật đầu.
...
Trong động, mọi người liên hệ với người nhà, trong lòng tạm thời ổn định lại.
“Tôi ra ngoài kiếm ít đồ đốt lửa về.” Diệp Tinh nhìn mọi người nói.
“Anh Diệp, anh đi đâu?” Lý Minh Hằng vội vàng đứng dậy.
Thấy những người khác đều đang nhìn anh ta, Lý Minh Hằng có chút ngượng nói: “Tôi chuẩn bị giúp anh Diệp.”
“Không cần, tôi tới ngay bên cạnh thôi.” Diệp Tinh lắc đầu.
Cách đó không xa có mấy cái cây, Diệp Tinh đi tới đó, đấm một phát, vậy mà cái cây trực tiếp bị đánh gãy, sau đó đánh thêm mấy quyền nữa, cả một cái câu trở nên tan nát.
Trước đó mọi người đã được thấy thủ đoạn của Diệp Tinh, hiện giờ thấy tình huống như vậy, trong lòng cũng không còn gì kinh ngạc nữa.
“Mọi người lau khô nước trên khúc gỗ này, sau đó dựng thành một đống đốt lửa, tôi xử lý lợn rừng một chút.” Hắn phân phó mọi người.
“Được, Diệp Tinh, trước đây tôi từng làm việc này rồi.” Thạch Lỗi lập tức nói.
“Chỗ tôi có bật lửa.”
...
Tám người không giúp được gì, liền tập trung tinh thần lau khô nước trên khúc gỗ, thử đốt lửa.
“Lý Minh Hằng, đưa con dao ngắn đó cho tôi.”
Lý Minh Hằng nghe vậy, lập tức mở túi của mình ra, rút ra một con dao ngắn.
Diệp Tinh mặc áo mưa vào, đem theo con dao nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn suy nghĩ một lát, rồi đào một cái hố trên mặt đất, mưa rào rất nhanh đã trút đầy nước xuống cái hố này.
Diệp Tinh nhanh chóng dùng dao cắt thịt lợn rừng xuống, bỏ vào trong hố nước rửa sạch sẽ.
Những phần thịt ngon nhất trên con lợn rừng đều được cắt xuống, những phần còn lại Diệp Tinh không lấy, hắn trực tiếp đi tới một nơi, đây là đoạn vách núi cao bên sườn núi, hắn đem thịt heo còn thừa vứt hết xuống dưới.
Xác lợn để đó cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn thu hút những động vật khác tới, vứt đi là tốt nhất.
Đợi sau khi xử lí xong, đống lửa trong động đã được nhóm lên.
Dựng hay cành cây ở hai bên, biến thành một chiếc giá, sau đó Diệp Tinh dùng một đoạn cây xiên mấy miếng thịt lại, bắt đầu quay tròn nướng.
Có điều chỉ có Diệp Tinh biết nướng, những người khác chỉ có thể ngồi xem.
“Thạch Lỗi, anh biết nướng thịt không?” dường như Hạ Lâm có hơi ngại, cô ta nhỏ giọng hỏi bạn trai mình.
Thạch Lỗi xấu hổ cười hai tiếng: “Trước đây từng dùng bếp chuyên nướng thịt để nướng, đống lửa to như vậy anh không nướng nổi.”
Bếp nướng nhiệt độ đều được cố định, có thể tự mình điều chỉnh, lúc nướng chỉ cần chú ý quay thịt đều tay là được, đơn giản hơn nhiều.
Trước đây Thạch Lỗi cũng từng thử nướng trên đống lửa, nhưng căn bản không thể ăn được, hiện giờ tất nhiên anh ta không dám tự bêu xấu.
Mọi người nhìn Diệp Tinh, nhìn hắn thuần thục quay thịt lợn rừng.
“Diệp Tinh, anh học được những thứ này từ bao giờ vậy?” Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi, cô không hề biết Diệp Tinh biết những thứ này.
“Anh thức những loại kiểu dã ngoại sinh tồn, thử vài lần là biết.” Diệp Tinh cười nói.
Thực tế, ngày tận thế đen tối giáng xuống, không có ánh mặt trời, một lượng lớn thực vật đã chết, cây lương thực cũng vậy, rất nhiều người không có đồ ăn, bởi vì đói khát thậm chí bùng phát những trận chiến sinh tử.
Rất nhiều người đi săn bắt động vật.
Những động vật biến dị không thể ăn, nhưng cũng có một số loại có thẻ dùng làm thức ăn bình thường.
Ở những ngày tận thế đấu tranh sinh tồn lâu như vậy, cơ bản là cái gì Diệp Tinh cũng biết.
“Lợi hại quá, Diệp Tinh, tôi cảm thấy bản lĩnh của anh, nếu như đi vào những nơi rừng rậm thần bí đó, thảo nguyên Châu Phi vân vân,... thám hiểm, tay nghề tuyệt đối điêu luyện.” Lý Minh Hằng cảm thán nói.
Trong lòng anh ta lại rất ngưỡng mộ Diệp Tinh, nếu anh có có những năng lực như vậy, vậy thì tốt bao nhiêu.
Diệp Tinh cười, không nói gì, chuyên tâm nướng thịt lợn rừng.
Dần dần, thịt lợn trở nên vàng óng, dầu mỡ bên trên bắt đầu chảy xuống, một mùi thơm kỳ lạ bắt đầu lan ra.
“Đói quá.” Ngửi thấy mùi thơm, Trương Mộng xoa bụng, không nhịn được nói.
Trước đó bữa tối còn chưa kịp ăn đã xuất hiện nguy hiểm, bọn họ trải qua những nguy hiểm to lớn đó bây giờ mới được yên ổn, bụng đã sớm kêu vang vì đói.
Rất nhanh đã nướng xong thịt, Diệp Tinh đưa miếng đầu tiên cho Lâm Tiểu Ngư.
“Không có gia vị, có lẽ không ngon lắm.” Diệp Tinh cười nói.
Lâm Tiểu Ngư nếm một miếng, mặt ngập tràn vui vẻ nói: “Ngon lắm, thơm ngon hơn tất cả những loại thịt lợn em từng ăn.”
Mặc dù không có vị gì, nhưng cả con lợn rừng lại có một mùi thơm kỳ lạ.
Nói xong, cô đưa miếng thịt lợn trong tay qua, để Diệp Tinh cắn một miếng.
“Ừm, khá ngon đó.” Diệp Tinh cười.
Động vật hoang dã vốn ngon hơn động vật nuôi trong nhà rất nhiều.
“Ăn từ từ, cẩn thận nóng.” Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư dặn dò, sau đó đem mấy miếng thịt đã nướng xong cho mấy người Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên.
“Cảm ơn.” Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên vội vàng nói cảm ơn.
Nhận lấy thịt lợn, bọn họ đều bắt đầu ăn.
“Tiểu Ngư nói không sai, thịt lợn rừng này thơm quá.”
Chương 163 Không gì không biết làm 2
“Hiện giờ thịt lợn bên ngoài đều nuôi bằng thức ăn cho gia súc, hương vị kém hơn thịt lợn rừng này rất nhiều.”
“Ngon.”
...
Mấy cô gái nếm một chút, đều không nhịn được nói.
Trên mặt bọn họ vô cùng hài lòng.
Trong ngày mưa rào xối xả này, lúc vô cùng đói khát lại được ăn thịt lợn thơm phức, còn gì có thể khiến cho người ta thỏa mãn hơn điều này?”
Sau mấy cô gái, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng cũng bắt đầu ăn.
Mọi người đều cắn miếng lớn ăn, hiện giờ ăn no là quan trọng nhất.
Ăn một chút, mấy người lại uống chút nước, nhưng chỉ có tổng cộng bốn chai nước, uống một chút mọi người đều không nỡ.
Nghĩ một chút, Diệp Tinh lại dùng dao ngắn khoét một hòn đá ra, sau đó tạo thành một cái bát, rửa sạch sẽ.
Hắn hứng chút nước mưa, sau đó từ từ đun.
“Diệp Tinh, nước như vậy có thể đun sôi hả?” Trương Mộng tò mò hỏi.
“Có thể, một vài nơi người dân dùng đá làm nồi để sử dụng, chiên thịt, đun nước, những điều này rất bình thường.” Diệp Tinh giải thích một chút.
Dần dần, nước trong bát đá dần dần nổi lên bọt khí, sau đó sôi ùng ục.
“Được rồi, nước đun sôi rồi, để nguội một chút rồi uống, các cậu cũng không cần tiết kiệm nước nữa.” Diệp Tinh cười khẽ nói.
Uống nước xong, lại đổ đầy nước vào bình, sau đó Diệp Tinh lại cắt thịt lợn còn thừa ra bỏ vào nấu, đợi nấu tới khi thịt khô lại sau đó cất đi, thịt khô này có thể ăn trực tiếp.
Làm xong tất cả, thời gian đã gần mười hai giờ đêm.
“Tiểu ngư, mọi người dựng lều lên nghỉ ngơi đi, mấy nam sinh chúng tôi ở bên ngoài canh gác.” Diệp Tinh nhìn Lâm Tiểu Ngư, khẽ cười nói.
“Ừm.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu, thật thà nói: “Nếu như buồn ngủ thì gọi bọn em dậy.”
Diện tích của hang động được Diệp Tinh mở rộng rất nhiều, một cái lều được dựng lên, mặc dù sáu người ngủ hơn chật chội, nhưng trong hoàn cảnh này đã là tốt lắm rồi.
Mà Diệp Tinh, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng ở bên ngoài gác đêm.
...
Trong lều, sáu nữ sinh cùng nhau ngủ, nhẹ nhàng nói chuyện.
“Tiểu Ngư, Diệp Tinh nhà cậu lợi hải quá.”
“Phải đó, năng lực kiếm tiền mạnh, sức lực lại lớn như vậy, dễ dàng đánh chết lợn rừng với sói, còn biết nướng thịt, quả thực là không gì không biết làm.
...
Mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm nhỏ giọng nói chuyện.
Bọn họ thật sự hâm mộ, hầu như ở phương diện nào Diệp Tinh cũng có thể làm tớ mức tốt nhất.
Nhất là hai người Hạ Lâm, Chu San.
So sánh một chút, bạn trai bọn họ vốn chẳng có chỗ nào hơn người.
Trong bóng đêm, trong mát Chu Lãnh Huyên cũng lộ ra một tia hâm mộ hiếm thấy.
...
Bên cạnh lều, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân, hấp thụ linh khí trong không khí xung quanh.
Vào kỳ nghỉ đông hắn đã đạt tới cảnh giới Thức Tỉnh, nhưng hiện giờ đã qua mấy tháng, lại chẳng tiến bộ bao nhiêu.
Luyện Thể, Thức Tỉnh, Vương Cảnh, Hoàng Cảnh, thực ra đều là quá trình hấp thụ linh lực, nhưng linh lực cần thiết ngày càng nhiều.
Tu luyện một lúc, Diệp Tinh nhìn hai người Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng ở bên cạnh đang không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
“Nếu hai người buồn ngủ thì ngủ trước đi.” Diệp Tinh trực tiếp nói.
“Vậy được, Diệp Tinh, ngủ một lát cậu gọi chúng tôi dậy nhé.” Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng nhìn nhau, vốn muốn từ chối, nhưng vẫn ra.
Thực ra bọn họ đã buồn ngủ không chịu nổi rồi.
Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại Diệp Tinh đang im lặng nhìn hang động.
Hiện giờ hắn đạt tới cảnh giới Thức Tỉnh, cho dù vài ngày không ngủ cũng không ảnh hưởng gì.
“Rốt cuộc tiểu Hắc đi đâu rồi? Lâu như vậy mà không có động tĩnh.” Lúc này trong lòng Diệp Tinh xuất hiện một tia lo lắng.
Trùng tầm bảo tiểu Hắc đi từ ban ngày tới giờ vẫn chưa có phản ứng, Diệp Tinh cũng không biết rốt cuộc là nó đã đi đâu.
Đối với Diệp Tinh mà nói, trùng tầm bảo có tác dụng rất lớn, đương nhiên hắn không muốn tiểu hắc xảy ra điều bất trắc.
“Hửm? Tạnh mưa rồi?” Vào lúc đang suy nghĩ, tiếng mưa bên ngoài nhỏ đi rất nhiều.
...
Rất nhanh đã trôi qua một đêm, một đêm này cũng không xuất hiện thêm nguy hiểm gì, dường như lợn rừng và sói đều rời khỏi nơi rừng rậm sâu thẳm vào cùng một khoảng thời gian.
Trên mặt đất có dấu vết của cơn mưa, có điều mặt trời đã lộ ra rồi, ánh mặt trời lại xuất hiện lần nữa.
“Trời sáng rồi!” Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng tỉnh lại, nhìn mặt trời mọc lên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Mấy cô gái cũng bước ra từ trong lều bạt.
“Woa! Cầu vồng!”
Bỗng nhiên, Trương Mộng chỉ về một phía.
Mọi người cùng nhìn qua, phía Đông của núi Hỗn Nguyên, một dải càu vồng xuất hiện trong không trung, phát ra ánh sáng bảy màu.
Bóng tối biến mất, ánh sáng lại chiếu xuống nhân gian lần nữa.
“Tiểu Ngư, đói không?” Diệp Tinh cách đó không xa đi tới, trong tay cầm một ít hoa quả.
Đây là một ít quả dại có thể ăn.
Lâm Tiểu Ngư thử một quả, trên mặt ngập tràn sự vui vẻ, nói: “Ngon lắm.”
Cách đó không xa, Chu Lãnh Huyên đi tới, nhìn mọi người nói: “Tôi vừa liên hệ với bên ngoài, hiện tại bên ngoài núi Hỗn Nguyên đã có máy móc tới đào đất đá, theo tiếp độ, tới chiều là chúng ra có thể rời khỏi đây.”
“Tốt quá!”
Nghe vậy, trên mặt mấy người Trương Mộng lộ ra vẻ vui mừng.
Rời khỏi nơi này, trở về kí túc, là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ lúc này.
Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, sau đó lấy nước đã đun và thịt khô hôm qua ra ăn.
“Phía đó có người.” Đang ăn, bỗng Thạch Lỗi chỉ về phía xa.
Ở phía đó, có một cái bóng đang không ngừng đi về phía họ.
Chương 164 Lạc Hoàng
Diệp Tinh cũng nhìn, vào lúc chiếc bóng đó xuất hiện hắn liền phát hiện ra.
“Thư Lạc Y?” đợi tới khi cái bóng đó hoàn toàn đi tới, mắt Diệp Tinh bỗng nhiên sáng lên.
Đó là một chàng trai trông mơi hai mươi tuổi, tóc ngắn, vóc dáng rất cao.
Khiến người ta khó hiểu là, trên lưng còn cõng một bé gái.
Cô bé trông có vẻ mới khoảng bảy tám tuổi, chỉ có điều ánh mắt hơi dại ra, bò trên vai chàng trai, khóe miệng còn không ngừng chảy nước miếng.
“Chào mọi người, tôi và em gái đã một đêm không ăn gì rồi, có thể cho chúng tôi xin chút gì ăn không?” chàng trai Thư Lạc Y nhìn mấy người Diệp Tinh, khẩn cầu nói.
Bản thân anh ta không ăn cũng được, nhưng em gái mình thì không chịu được.
Hôm qua anh ta chuẩn bị đưa em gái xuống núi, lại bỗng nhiên gặp phải đất đá đang rơi xuống, nếu không phải phản ứng kịp thời, có thể hiện tại bọn họ đã bị đè bẹp dưới đống đất đá rồi.
“Được, những thứ này cho anh.” Diệp Tinh không hề do dự, đưa mấy miếng thịt lợn qua.
Lúc này trong lòng Diệp Tinh vô cùng phấn khởi.
Thư Lạc Y, là cường giả Hoàng Cảnh xếp trong mười vị trí đầu của Hoa Hạ, danh hiệu Lạc Hoàng!
Anh ta là bộ đội xuất ngũ, có một cô em gái, có điều đầu của em gái từng bị thương, IQ rất thấp, đến tận thời kỳ tận thế đem tới mới có người trị khỏi, sau đó Thư Lạc Y đi theo người đó, coi như báo đáp.
Diệp Tinh biết tương lai có rất nhiều cường giả, nhưng cụ thể ở đâu thì hắn không rõ, không ngờ hiện tại có thể gặp được Lạc Hoàng.
“Cảm ơn.” Thư Lạc Y nhìn Diệp Tinh, nhận lấy thịt, vô cùng cảm kích.
Anh ta đặt em gái mình xuống, vô cùng cẩn thận nói: “Tiểu Linh, ăn đồ ăn đi.”
Cô bé rõ ràng rất sợ hãi xung quanh, không ngừng rụt vào trong lòng anh trai mình, sau khi nhận lấy đồ ăn, miệng nhỏ bắt đầu ăn.
“Em gái anh hình như có chút” Diệp Tinh nhìn bé gái này, nghĩ một lát, cẩn thật hỏi.
“Cậu cũng nhìn ra hả?” Ánh mắt Thư Lạc Y cso chút ảm đạm, lắc đầu nói: “Đầu của em gái tôi bị thương, sự phát triển của não bộ rõ ràng kém hơn những người cùng tuổi.”
“Vậy anh có đưa em gái đến bệnh viện khám chưa?” mấy người Lâm Tiểu Ngư cũng đi tới, kiến nghị.
Thư Lạc Y lắc đầu, nói: “Tôi đã đến rất nhiều bệnh viện rồi, vô dụng.”
Anh ta có thể kiếm được chút tiền, nhưng bệnh của em gái anh ta không phải có tiền là có thể trị được.
“Tôi quen biết mấy người có sở trường về điều trị não, tôi có thể đưa phương thức liện lạc của họ cho anh, anh có thể đi tìm bọn họ, thử điều trị xem.” Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên bỗng nhiên nói.
Cô ta nhanh chóng soạn tin nhắn, gửi cho Thư Lạc Y.
“Cảm ơn, tôi nhất định sẽ đi thử xem sao.” Thư Lạc Y nhìn tin nhắn trong điện thoại, nghiêm túc cảm ơn.
Diệp Tinh nhìn bé gái, nghĩ một chút nói: “Hay là để tôi thử một chút?”
Thư Lạc Y ngây ra, không hiểu nhìn Diệp Tinh.
“Tôi là một bác sĩ.” Diệp Tinh cười nói.
Bây giờ là cơ hội tốt để kết giao với Thư Lạc Y, cơ hội như vậy tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Ngày tận thế đen tối không phải chỉ là trò chơi của một người, đoàn đội quan trọng hơn một người nhiều.
“Được.” Thư Lạc Y gật đầu, hỏi: “Tôi phải làm thế nào?”
“Không cần làm gì cả, tôi chỉ bắt mạch một chút thôi.” Diệp Tinh cười nói.
Thư Lạc Y nghe vậy, kéo tay của em gái mình ra.
Cô bé rõ ràng có chút kháng cự, dáng vẻ trông rất sợ hãi.
Tay phải đặt trên mạch đập của cô bé, Diệp Tinh khống chế một chút linh lực nhanh chóng dẫn nhập vào cơ thể Tiểu Linh.
Bên cạnh, mấy người Hạ Lâm, Chu San tò mò nhìn.
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Tinh còn biết y thuật, lẽ nào Diệp Tinh không gì là không biết thật ư?
Trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Tinh đã đem tới cho bọn họ quá nhiều kỳ tích.
“Phần não có chỗ sưng lên, đè lên một số dây thần kinh.” Diệp Tinh xem xét một chút, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Muốn tiêu trừ những nốt sưng này, với hắn mà nói có chút khó, phỏng chừng phải đạt tới Vương Cảnh mới có thể dễ dàng điều trị.
Dù sao đây cũng là não, không cẩn thận một chút thôi, thậm chí có thể khiến cho cô bé tử vong.
“Sao vậy?” Thư Lạc Y không nhịn được hỏi.
“Việc này hơi khó, nói thật, hiện giờ tôi không trị được.” Diệp Tinh lắc đầu nói.
Trong mắt Thư Lạc Y không có bất kỳ gợn sóng nào, lắc đầu nói: “Không sao.”
Anh ta đã chạy tới rất nhiều nơi, cầu xin rất nhiều người, nhưng chẳng có hiệu qả gì.
Trong lòng anh ta cũng không cho rằng Diệp Tinh có thể trị được.
“Vậy đi, chúng ta lưu số điện thoại, có thể trình độ y thuật của tôi cáo hơn một chút là có thể trị được, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với anh.” Diệp Tinh cười nói.
“Vậy được.” Thư Lạc Y gật đầu.
Cho dù hiện giờ lời Diệp Tinh nói có chút không đáng tin, nhưng anh ta có thể cảm nhận được lòng tốt của Diệp Tinh.
“Bên dưới đang xử lý đất đá rồi, chúng ta ở đây chờ một lát.” Diệp Tinh đề nghị.
“Răng rắc!”
Lời hắn vừa nói xong, bỗng nhiên lại có một tiếng nứt truyền tới, sau đó nham thạch phía trên lại xuất hiện vết vứt.
“Sao vậy? Những khối đá này lại xuống sạt xuống hả?”
“Thềm đá phía dưới không phải sẽ lại bị chặn mất chứ?”
Sắc mặt mọi người thay đổi, vô thức tụ lại chỗ Diệp Tinh.
Chương 165 Khe nứt không gian 1
“Không cần lo lắng, núi sẽ không sập đâu.” Diệp Tinh nhanh chóng kiểm tra.
Trên đỉnh ngọn núi chỉ xuất hiện vài vết nứt mà thôi, không xuất hiện thứ gì khác.
“Răng rắc!”
Lúc này ở nơi khác, đỉnh núi cũng xuất hiện từng vết nứt.
“Núi Hỗn Nguyên này rốt cuộc làm sao vậy? Trước đây chưa từng xảy ra việc như vậy.” Lý Minh Hằng nhìn những vết nứt đó, trên mặt lộ ra một tia lo sợ.
Nếu như đỉnh núi này đều sụp xuống, bọn họ chắc chắn sẽ bị chôn sống ở đây.
“Đi, chúng ta rời khỏi nơi này.”
Diệp Tinh trầm giọng nói, hắn đưa mọi người đi về một hướng khác.
“Hú hú!”
Lúc đi tới một nơi khác, bỗng nhiên một tiếng sói hú vang lên, lập tức, những tiếng sói hú khác cũng liên tục truyền tới.
“Bầy sói!” Sắc mặt Thạch Lỗi lập tức lộ ra vẻ căng thẳng.
Mấy nữ sinh thậm chí bị dọa tới mức hét lên.
Phần lớn sói đều sống theo bầy đàn, cho dù Diệp Tinh lợi hại, đều rất khó bảo vệ bọn họ.
“Diệp Tinh, làm sao bây giờ?” mọi người đều nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Tùy cơ ứng biến, bây giờ chúng ta đứng im bất động, cho dù bầy sói tới, tuyệt đối đừng tách ra.” nghe thấy tiếng bầy sói, Diệp Tinh nhanh chóng nói.
Mọi người ngoan ngoãn nghe theo, có điều đợi một lát, bầy sói không hề tiến tới, không biết chạy đi đâu mất rồi.
“Có rắn!!”
Không đợi được sói tới, nhưng lại có một con rắn dài hai mét đang bò tới, chiếc lưỡi khè khè phun ra nuốt vào.
Diệp Tinh mặt không đổi sắc, tay phải trực tiếp nhặt một hòn đá lên, sau đó ném ra nhanh như chớp.
“Khè khè!”
Hòn đá trung ngay vào mắt con rắn, lập tức có máu bắn ra, con rắn này kêu lên thê thảm, dần dần không còn nhúc nhích nữa.
“Chết rồi?” Mấy người Lâm Tiểu Ngư, Chu Lãnh Huyên yên tâm hơn một chút.
“Thủ pháp chuẩn quá.” Thư Lạc Y nhìn con rắn dễ dàng bị đánh chết như vậy, trong lòng kinh ngạc.
Không nghĩ tới Diệp Tinh lợi hại như vậy.
Tiếp sau đó lại có mấy con dã thú xuất hiện, nhưng đều bị Diệp Tinh dễ dàng đánh chết.
Tổng cộng mười một người, đang không ngừng chú ý tới nguy hiểm xung quanh.
Có điều mười mấy phút trôi qua, không có thêm nguy hiểm gì xảy ra nữa. Thẳng tới hai tiếng sau, bốn bề vẫn an toàn.
“Tiểu Ngư, mệt rồi hả?” Diệp Tinh đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, nhìn mồ hôi trên trán cô, giơ tay ra lau.
Không chỉ Lâm Tiểu Ngư, trên người những người khác cũng ướt mồ hôi.
“Không mệt.” Lâm Tiểu Ngư hưởng thụ sự cưng chiều của Diệp Tinh, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
“Khụ khụ, hai người chú ý tới ảnh hưởng một chút.” Bên cạnh, Trương Mộng ho khan nói: “Mong hãy nghĩ tới cảm nhận của một người độc thân như tôi.”
Rõ ràng lúc nói chuyện cô ta có một loại cảm giác uể oải.
Thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, cảnh tưởng hôm qua vẫn chưa biến mất, hiện giờ cô ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Lúc trước có lẽ là do đỉnh núi bị nứt khiến cho dã thú bị kinh sợ, chạy từ trong rừng sâu ra ngoài, giờ chắc an toàn rồi.” Diệp Tinh cười.
Hắn nhìn cây đại thụ bên cạnh, nhanh chóng trèo lên.
Sau đó hắn hái chút trái cây không ngừng ném xuống.
“Diệp Tinh, đây là quả gì, có thể ăn không?” mấy người Lâm Tiểu Ngư thấy vậy, không ngừng nhặt lên, tò hỏi.
“Đương nhiên có thể ăn.” Rất nhanh, Diệp Tinh lại trèo từ trên cây xuống, hắn cầm lấy một quả nói: “Em xem bên trên có một vài vết sâu ăn, nếu sâu đã ăn, vậy thì có nghĩa là quả này không có độc.”
Gật đầu, Lâm Tiểu Ngư nếm thử một chút trước: “Hơi chua, hơi chát, nhưng lại rất giòn.”
“Tôi khát lâu lắm rồi, vừa hay ăn quả này giải khát.”
“Mùi vị tốt hơn tôi nghĩ một chút.”
Mấy người đều bắt đầu ăn.
...
Thời gian trôi chảy nhanh chóng, rất nhanh đã tớ ba giờ chiều.
Bỗng nhiên Chu Lãnh Huyên đứng dậy, trên mặt hiếm thấy lộ ra tia vui mừng, nói: “Đường xuống núi Hỗn Nguyên được dọn sạch rồi, chúng ta có thể xuống núi rồi.”
Nghe Chu Lãnh Huyên nói vậy, mấy người Trương Mộng lập tức hoan hô.
“Tốt quá!”
“Cuối cùng cũng có thể về trường rồi!”
...
Nhớ lại khoảng thời gian một ngày ngắn ngủi, trong lòng bọn họ bỗng nhiên có cảm giác vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
‘tôi thề, sau này sẽ không tới vùng núi dã ngoại nữa.” Chu San vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hôm qua thật sự bị dọa quá mức.
Lúc này Diệp Tinh cũng thở phào một hơi.
Thực tế trong lòng hắn vẫn luôn trong trạng thái cảnh giác, đề phòng xuất hiện nguy hiểm mình không thể ngăn chặn được.
Vù!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng động từ phía xa truyền tới.
“Tiểu Hắc?’
Diệp Tinh nhìn về một phía, trong ý niệm của tiểu Hắc dường như có chút cảm giác vội vàng.
“Tiểu Hắc phát hiện cái gì rồi?” Trong lòng Diệp Tinh thầm suy nghĩ, nhưng lại không lập tức rời đi.
Mọi người bắt đầu đi về phía thềm đá, vừa đi tới thềm đá liền nhìn thấy mấy người Chu Kinh Thiên đang lo lắng đứng đợi.
Không chỉ có ba mẹ Chu Lãnh Huyên tới, ba mẹ mấy người Hạ Lâm cũng đi suốt đêm tới đây.
“Lãnh Huyên, em không sao chứ?” Chu Vũ Huyên nhìn thấy em gái mình, vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Trong lòng cô ta thở phào một hơi, trông trạng thái tinh thần của Chu Lãnh Huyên vẫn tốt.
“Không sao.” Chu Lãnh Huyên lắc đầu.
Cô ta quay người nhìn Diệp Tinh, nghiêm túc nói: “Diệp Tinh, lần này cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Hôm qua cô cách cái chết chỉ có một bước. Nếu không phải Diệp Tinh, hiện giờ cô ta đã là một cỗ thi thể rồi.
“Đúng, nếu không có Diệp Tinh, không biết tối qua chúng tôi phải làm sao.”
“Diệp Tinh, cảm ơn cậu.”
...
Bình luận facebook