• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (2 Viewers)

  • Chương 91-95

Chương 91 Tuyển chọn nữ chính

“Chị Lan, lãng phí tài nguyên gì?” Có một cô gái mặt bánh bao cách đó không xa, mặt mũi thanh thuần chạy tới, cười hì hì nói.

“Vừa nãy mới phát hiện một soái ca, hình tượng, khí chất tuyệt vời, nhìn một cái liền thấy rất rạng rỡ, tuyệt đối không thua kém những thực tập sinh kí kết với vông ty, đáng tiếc cậu ta không có hứng thú với việc làm minh tinh, ngay cả danh thiếp của tôi cũng không cần.” Lan Nhược Lâm lắc đầu tiếc nuối.

“Gần đây công ty đang chuẩn bị một bộ phim, tôi đã xem kịch bản, chàng trai này diễn nam ba cực kỳ hợp, nói không chừng còn có thể thuận thế phát triển.”

“Chị Lan, chị nghĩ quá xa rồi.” Cô gái mặt bánh bao cười nói.

“Con nhóc em tầm nhìn hạn hẹp.” Lan Nhược Lâm tức giận, nói: “Được rồi, chị phải tới đoàn làm phim 《Như Mối Tình Đầu》ngay, diễn viên bọn họ cơ bản đã chọn xong rồi, chỉ còn mỗi nữ chính họ vẫn đang do dự, em đi thử xem.”

“Chị Lan, nữ chính lần này có mấy người giành giật liền, em rất khó để cạnh tranh.” Khương Y có chút không tự tin nói.

“Còn chưa bắt đầu đã sợ rồi?” Lan Nhược Lâm nhíu mày, nói: “Em phải tin tưởng vào năng lực của bản thân, tài nguyên là do em giành lấy, không phải công ty cho em.”

“Em biết rồi.” Khương Y thấy Lan Nhược Lâm chuẩn bị dạy dỗ, lập tức gật đầu.

...

Một bên khác, Diệp Tinh đi tới tòa nhà lớn trước mắt, phía xa có một âm thanh sốt ruột truyền tới, Diệp Tinh bấm thang máy, không cho thang máy đóng lại.

Phía xa có sáu người đi tới, một người trông rất xinh đẹp, thậm chí còn không thua kém Chu Vũ Huyên, tóc tùy ý xõa ra, trên người mặc một chiếc áo len, khiến vóc dáng hoàn toàn lộ ra.

Bên cạnh cô gái có một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, người phụ nữa đeo giày cao gót, trang điểm rất đậm, đang dừng bên người cô gái nói gì đó.

Trong tay bốn người phía sau cầm rất nhiều đồ.

“Hình như đã gặp cô gái này ở đâu rồi?” Diệp Tinh nhìn cô gái xinh đẹp đó, trong lòng thầm nói.

“Cậu ra ngoài một chút.” Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy Diệp Tinh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh, vẫy tay.

Diệp Tinh hơi nghi ngờ, bước ra khỏi thang máy.

Sau đó sáu người đều bước vào thang máy, vừa hay thang máy chật ních.

Thấy vậy, Diệp Tinh hơi nhíu mày, nói: “Các vị, thang máy này là tôi vào trước mà?”

Mấy người này muốn lên trước thì nói một câu, không khách sáo như vậy, làm như nơi này là nhà bọn họ vậy.

Cô gái xinh đẹp nhìn Diệp Tinh một cái không nói gì, người phụ nữ lại cười nói: “Nhóc con, cậu là fan của Tô Tuyết nhà chúng tôi đúng không? Vừa nãy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Tuyết nhà chúng tôi, loại cố ý khiêu khích này đã lỗi thời rồi.”

Nói xong, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

“Tô Tuyết?” Diệp Tinh hơi nhíu mày, cuối cùng cũng nhớ ra.

Nữ chính kiếp trước của bộ phim 《Như Mối Tình Đầu》.

Trước đây Tô Tuyết vẫn luôn không ngừng cố gắng xây dựng hình tượng dùng tất cả thời gian của mình để rèn luyện kĩ thuật diễn xuất, nhưng khi công chiếu phim 《Như Mối Tình Đầu》chưa tớ một tháng, lại lộ ra Tô Tuyết đã có bạn trai, thiết lập hình tượng hoàn toàn sụp đổ, số lượng vé bán ra của 《Như Mối Tình Đầu》cũng giảm nhiều, kiên trì mấy ngày sau đó vội vàng rớt đài.

Nếu không dựa vào sức hút của 《Như Mối Tình Đầu》, lên rạp hai tháng cũng không thành vấn đề.

Diệp Tinh nhìn thang máy đang đi lên nhíu mày.

Nếu đối phương đã vội dùng thang máy, vậy hắn nhường cũng không sao, nhưng chào hỏi như vậy, trong lòng hắn rất không thoải mái.

Sau đó, Diệp Tinh gọi điện thoại cho Trần Quân Nam nói mình tới rồi.

Đợi hai phút, thang máy lại đi xuống, Diệp Tinh bước vào.

Sau khi bước ra, Trần Quân Nam đã đứng đợi trước cửa thang máy, thấy Diệp Tinh, vội vàng nói: “Diệp đổng.”

“Thế nào rồi?” Diệp Tinh hỏi.

“Diệp đổng, chuyện hợp đồng cũng tạm ổn rồi, giờ nữ chính của 《Như Mối Tình Đầu》còn chưa quyết định, quyết định xong lập tức bắt đầu quay.” Trần Quân Nam đi trước dẫn đường.

Rất nhanh hai người đã tới một nơi, nơi này đã có mấy người tới, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy tóc đã cảm thấy là một người rất mạnh mẽ.

“Quản lý Trần, vị này là Diệp đổng phải không?” người đàn ông trung niên Phùng Vũ đứng dậy, cười hỏi.

Trong mắt ông mang theo vẻ ngạc nhiên, Diệp Tinh trông quá trẻ.

Nhưng bọn họ không quan tâm việc khác, bọn họ chỉ quan tâm bên đầu tư, những cái khác không suy nghĩ.

“Diệp đổng, đây là đạo diễn Phùng Vũ.” Trần Quân Nam giới thiệu.

Diệp Tinh chào hỏi vài câu, nghe Trần Quân Nam nói một vài chi tiết trên hợp đồng, sau đó nói: “Đạo diễn Phùng, sau khi kí hợp đồng tiền đầu tư sẽ chuyển cho ông.”

“Diệp đổng hào phóng.” Đạo diễn Phùng Vũ cười to nói.

Rất nhanh đã kí xong hợp đồng, sau đó Diệp Tinh bỗng nhiên hỏi: “Tôi nghe nói nữ chính của 《Như Mối Tình Đầu》vẫn chưa được quyết định?”

Phùng Vũ cười nói: “Hôm nay có thể quyết định rồi, diễn viên chúng tôi chọn là Tô Tuyết.”

“Còn diễn viên khác không?” Diệp Tinh hỏi.

Phùng Vũ nhìn Diệp Tinh một cái, hình như Diệp Tinh có chút ý kiến với nữ chính này, ông ta suy nghĩ, nói: “Ngoài Tô Tuyết còn có ba người Khương Y, Tiền Hiểu Lộ, Kim San.”

“Khương Y?” Trong lòng Diệp Tinh động một cái.

Trước khi ngày tận thế giáng xuống, nói tới mấy nữ minh tinh nổi tiếng, nhất định phải nhắc tới Khương Y, lúc đó mấy bộ phim truyền hình, điện ảnh đều do Khương Y đóng chính, hơn nữa tần suất xem không tệ.
Chương 92 Biểu diễn một chút?

Nhất là khuôn mặt bánh bao đó, rất thanh thuần, giống như em gái nhà bên vậy, hiện giờ vẫn chưa có ai biết tên cô ta, nhưng nửa năm sau có một bộ phim nhanh chóng trở nên nổi tiếng, sau đó tiếp tục hot tới tận ngày tận thế giáng xuống.”

“Tôi cảm thấy Tô Tuyết không phù hợp lắm, 《Như Mối Tình Đầu》kể về một tình yêu thuần khiết, tìm một cô gái quá xinh đẹp không hợp, hình tượng của Khương Y rất phù hợp với thiết lập nhân vật.” Diệp Tinh cố làm ra vẻ trầm tư nói.

Luận về kỹ thuật diễn xuất, quả thật Khương Y tốt hơn Tô Tuyết rát nhiều, hơn nữa nếu Khương Y tham gia, 《Như Mối Tình Đầu》cũng sẽ không nổi lên tiếng xấu, hiện tạo Diệp Tinh hy vọng doanh thu phòng vé của 《Như Mối Tình Đầu》cao một chút.

Hắn muốn cố gắng vì mục tiêu 300 triệu của mình.

“Việc này có thể.” Phùng Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu, không phản đối.

Trước đây ngoài Tô Tuyết ra, người thích hợp nhất trong lòng ông là Khương Y, hai bên phân lượng ngang nhau, nhưng danh tiếng của Tô Tuyết rất lớn, vậy nên ông chọn Tô Tuyết.

“Lẽ nào ông chủ thích kiểu cô gái nhà bên đó?” Bên cạnh, Trần Quân Nam nhìn Diệp Tinh, lẩm bẩm trong lòng.

Trước đây Diệp Tinh vốn không quan tâm loại hình như Chương Hà.

...

Lúc này, trong một căn phòng khác của tòa nhà lớn, mặt mấy người Tô Tuyết lộ ra vẻ hưng phấn.

“Tiểu Tuyết, chị biết ngay lần này sẽ được nhận vai nữ chính, nghe nói tiền đầu tư bộ phim này lên tới nghìn vạn, em nhất định phải biểu hiện cho tốt.” Millie cười nói.

“Chị Lị, em biết.” Tô Tuyết hơi mỉm cười gật đầu.

Nhưng nháy mắt có một chàng trai tóc vàng đi vào, lo lắng nói: “Chị Lị, không ổn rồi.”

“Có chuyện gì, vội vội vàng vàng?” Mễ Lị nhíu mày.

“Chị Lị, đoàn làm phim《Như Mối Tình Đầu》vừa quyết định thay đổi nữ chính, nữ chính bây giờ là Khương Y.” Chàng trai tóc vàng này vội vàng nói.

“Cái gì? Không phải đã chọn Tô Tuyết nhà chúng ta rồi sao?” Sắc Mễ Lị thay đổi nói.

Nhưng đây là một cơ hội rất tốt, có rất nhiều nhà đầu tư xem trọng 《Như Mối Tình Đầu》, cũng chính là xem trọng tiềm lực của kịch bản, chưa biết chừng có thể hot, đến lúc đó giá trị của Tô Tuyết cũng sẽ tăng thêm một chút.

“Nghe nói là ông chủ bên đầu tư trực tiếp quyết định.” Chàng trai tóc vàng nói.

“Quyết định nội bộ?” Sắc mặt Mễ Lị thay đổi: “Đi, tiểu Tuyết, chúng ta đi gặp Phùng tổng một chút, xem xem có cơ hội không.”

Bọn họ phía bên này sắc mặt đại biến, mà một bên khác Lan Nhược Lâm và Khương Y mặt đầy vẻ kích động.

“Tốt quá, tiểu Y, ông chủ đầu tư này thật là có mắt nhìn.” Lan Nhược Lâm cười to nói.

Nhưng Khương Y có chút mơ hồ, nói: “Nhưng chị Lan, em quen biết ông chủ lớn nào, tại sao ông chủ đầu tư lại muốn thay đổi người?”

“Không biết, nhưng ai thèm quan tâm nguyên nhân là gì, cơ hội lần này em nhất định phải nắm chắc.” Lan Nhược Lâm cười nói.

“Em biết rồi.” k cười nói.

“Em biết rồi.” Khương Y nắm chặt tay, trên khuôn mặt bánh bao tràn ngập vẻ kiên định.

...

“Được rồi, việc tới đây thôi, tôi đi trước.” Diệp Tinh nhìn mấy người trước mặt nói.

“Diệp tổng, có muốn cùng ăn bữa cơm không?” Phùng Vũ mời.

“Thôi, tôi còn có việc.” Diệp Tinh lắc đầu.

Hắc không có chút hứng thú nào với việc xã giao, đơn giản là lãng phí thời gian.

Mấy người cùng đi về phía thang máy, mà vừa hay ở hai bên, đoàn người Tô Tuyết và Lan Nhược Lâm, Khương Y cũng vừa hay đi tới.

Nhìn thấy đoàn người đi tới, mấy người Mễ Lị đều dừng bước.

Mễ Lị nhìn Diệp Tinh, nghe nói Phùng Vũ xưng hô với hắn, sắc mặt khẽ thay đổi: “Là chàng trai đó? Cậu ta là nhà đầu tư bộ phim này?”

Trước đó cô ta còn coi Diệp Tinh là một fan hâm mộ của Tô Tuyết, không ngờ rằng lại là một ông chủ lớn.

“Sao lại trùng hợp như vậy?” Lúc này Tô Tuyết cũng nhìn chằm chằm Diệp Tinh, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.

Vậy mà trước đây cô lại đắc tội ông chủ lớn đầu tư bộ phim này, bây giờ nữ chính bị thay đổi, hiển nhiên cô ta cho rằng Diệp Tinh đang báo thù.

Mà bên kia, Lan Nhược Lâm cũng nhìn Diệp Tinh, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ấy, là cậu ấy?”

“Chị Lan, chị quen ông chủ à?” Khương Y tò mò nhìn Diệp Tinh, sau đó nhỏ giọng hỏi.

“Không phải trước đây chị nói với em gặp được một chàng trai hình tượng, khí chất rất tốt, muốn ký hợp đồng với cậu ấy sao? Chính là cậu ấy.” Lan Nhược Lâm nói.

Lúc này, trong lòng Lan Nhược Lâm cười khổ.

Thấy thân phận hiện tại của Diệp Tinh, rõ ràng là không thiếu tiền, cô còn muốn tìm người ta kí hợp đồng?

Thang máy mở ra, lại có một gương mặt quen thuộc xuất hiện, là Trần Diễm Hồng đó.

“Đạo diễn Phùng, ấy, Diệp tổng cũng ở đây à?” Trần Diễm Hồng nhìn mấy người, trên mặt mang theo một tia vui vẻ.

“Đạo diễn Phùng, về chuyện đầu tư 《Như Mối Tình Đầu》...”

“Giám đốc Trần, ngại quá, bộ phim này đã được Diệp tổng đầu tư hoàn toàn.” Phùng Vũ cười nói.

Trần Diễm Hồng hơi ngây ra, sau đó cười nói: “Vậy công ty chúng tôi chờ đợi lần hợp tác tiếp theo với đạo diễn Phùng.”

Cô ta nhìn Diệp Tinh một cái, trong lòng thầm nói: “Xem ra Diệp Tinh này ánh mắt cũng khá tốt, nhưng lá gan quá lớn, ngay cả 《Giới Nguyên Châu》cũng đầu tư không chút do dự.

Diệp Tinh lựa chọn Trần Quân Nam, lại sa thải cô ta, trong lòng Trần Diễm Hồng tất nhiên không thể xem như chưa xảy ra chuyện gì.

“Để tôi xem xem ánh mắt của anh rốt cuộc ra sao?”

...
Chương 93 Phát triển vững vàng

Không biết suy nghĩ của Trần Diễm Hồng, Diệp Tinh rời đi, một mình đi trên đường lớn, trong lòng lại thầm suy nghĩ sự việc.

“Bây giờ đổi nữ chính, cuối cùng doanh thu phòng vé《Như Mối Tình Đầu》sẽ là bao nhiêu?”

Kiếp trước《Giới Nguyên Châu》,《Như Mối Tình Đầu》là hai bộ phim chế tác trong thời gian ngắn, nhưng doanh thu phòng vé lại rất cao, những bộ phim khác, cho dù Diệp Tinh đầu tư, ít nhất phải mất thời gian nửa năm mới có thể ra rạp.

Có điều Diệp Tinh không vội, chỉ cần kiếm được tiền trước hội đấu giá là được.

...

Thời gian trôi qua cực nhanh, hai ngày rất nhanh đã trôi qua, mà Diệp Tinh lại tới Chu gia lần nữa.

“Diệp tiên sinh.” Mấy người Chu Kinh Thiên đứng đợi ở cửa, rất nhiệt tình.

Lần trước điều trị tốt, Chu Vĩ Thiên cũng không chìm vào giấc ngủ sâu nữa.

Rất nhanh lần điều trị này đã kết thúc, trong tài khoản của hắn nhiều thêm một nghìn vạn.

Sau khi tiền vào tài khoản, Diệp Tinh chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị một chàng trai cản lại trong sân.

“Diệp tiên sinh.” Chu Khôn Tường nhìn Diệp Tinh cười khẽ nói.

“Cậu là?” Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.

“Tôi là Chu Khôn Tường, em trai của Chu Vũ Huyên.” Chu Khôn Tường cười nói: “Tôi nghe chị tôi nói cậu rất lợi hại, đạp một phát có thể đạp vỡ đất nham thạch, cho dù người luyện võ cũng không làm được. Tôi vốn không tin cậu có thể làm được tới trình độ đó, vậy nên có thể biểu diễn một chút không?”

Cậu ta đối với Diệp Tinh rất tò mò, cho chị chị cậu ta, còn có Trần Hải nói Diệp Tinh rất lợi hại, nhưng cậu ta vẫn không tin.

“Cậu tin hay không liên quan gì tới tôi?” Diệp Tinh bình tĩnh nói.

Hắn lại chẳng thèm quan tâm tới ánh mắt của người khác.

Mặt Chu Khôn Tường mang theo một nụ cười, sau đó nói: “Diệp tiên sinh, chỉ cần cậu đạp một phát, khiến cho mặt đất xuất hiện vết nứt, tôi sẽ cho cậu mười vạn, điều này đối với Diệp tiên sinh mà nói chắc hẳn dễ như trở bàn tay đúng không?”

Diệp Tinh liếc Châu Khôn Tường một cái, lắc đầu nói: “Ngại quá, không có hứng thú.”

Nói xong hắn sải bước rời đi.

“Khôn Tường, em liều lĩnh quá.” Chu Vũ Huyên đi tới, trầm giọng nói.

“Chị, em đã nói Diệp Tinh không dám mà, đạp xướng một cước là mười vạn, cậu ta chính là sợ bị vạch trần.” Chu Khôn Tường bĩu môi nói.

“Em không biết phí điều trị của chú hai em Diệp Tinh thu một triệu năm nghìn vạn à? Cậu ta còn để ý mười vạn của em?” Chu Vũ Huyên nhìn em trai mình giống như nhìn một tên ngu ngốc.

Đối với yêu cầu của Châu Khôn Tường Diệp Tinh không có hứng thú, sức mạnh của hắn cũng không phải dùng để biểu diễn.

Thời gian tiếp theo, cách hai ngày Diệp Tinh lại tới Chu gia điều trị một lần, theo sự điều trị, thân thể Chu Vĩ Thiên cũng nhanh chóng hồi phục.

Điều này khiến cho Chu Kinh Thiên càng thêm kính trọng Diệp Tinh, để đề phòng con gái mình đắc tội Diệp Tinh, thậm chí nghiêm cấm con gái mình nói chuyện trong lúc Diệp Tinh tới.

Không có Chu Vũ Huyên làm phiền, tất nhiên Diệp Tinh cũng được thanh nhàn.

Trong lúc anh ta điều trị, đoàn làm phim《Giới Nguyên Châu》,《Như Mối Tình Đầu》cũng đang trong quá trình quay.

Thời gian quay của hai bộ phim rất ngắn, thời gian nghỉ đông《Giới Nguyên Châu》đã ra rạp, mà 《Như Mối Tình Đầu》cũng ra rạp ngay khi kết thúc thời gian nghỉ đông quay trở lại trường học.

Về《Giới Nguyên Châu》, Diệp Tinh quan tâm nhất là điều không thể nghi ngờ, ngoại trừ chi phí quay phim một triệu sáu trăm nghìn, hắn lại rút ra một chút tiền, đặc biệt dùng để tuyên truyền 《Giới Nguyên Châu》.

Kiếp trước 《Giới Nguyên Châu》không được tuyên truyền nhiều, sau đó dựa vào danh tiếng tốt mới nhanh chóng hot, kiếp này tất nhiên Diệp Tinh sẽ đảm bảo tài nguyên tuyên truyền tốt nhất cho《Giới Nguyên Châu》.

...

Trong tiệm thú cưng, Diệp Tinh đi vào.

“Ông chủ.” Thấy Diệp Tinh, mấy người Lý Thiến, Triệu Nhã, Lý Hân lập tức hô lên.

Gật đầu cưới với họ, sau đó Diệp Tinh bảo người rất nhiều chuyển vẹt lên tầng hai.

“Không biết ông chủ đang bận gì, đã mười mấy ngày không tới tiệm rồi.” Lý Hân tò mò lẩm bẩm.

Diệp Tinh rất ít khi tới tiệm thú cưng, mà thời gian mỗi lần cách mỗi lần lại dài hơn.

“Làm tốt việc của mình đi, còn muốn được trích phần trăm không?” Triệu Nhã trực tiếp nói.

Lý Hân liếc Triệu Nhã một cái, nói: “Yo yo yo, tiểu pán phụ làm sao vậy? Sao nói chuyện còn mang theo tức giận thế?”

Nghe vậy, Triệu Nhã tức giận nói: “Đừng nói linh tinh, ông chủ có bạn gái rồi.”

Trước đây cô ta có ý với Diệp Tinh, nhưng sau khi biết Diệp Tinh có bạn gái, cô ta đều ép suy nghĩ của mình lại trong lòng.

“Có bạn gái thì sao? Cậu có thể làm tiểu tam mà.” Lý Hân nhỏ giọng nói.

“Yêu nữ tam quan bất chính này.” Triệu Nhã nhất thời trợn trắng mắt, cũng không để ý đến cô ta, quay người đi tới nơi khác.

...

Tầng hai, Diệp Tinh nhanh chóng hoàn thành cải tạo những con vẹt này.

Thực lực đạt tới giai đoạn bốn Luyện Thể, hiện tại hắn sử dụng Linh Khởi Thuật một lần chỉ cần một phút, giờ hắn cũng rất ít quản việc ở tiệm thú cưng, vẹt ở tầng một ít đi, Lý Thiến có thể trực tiếp lên tầng hai, bổ sung xuống.
Chương 94 Phát triển vững vàng 2

Đây là cửa hàng đầu tiên mà hắn lập nên, Diệp Tinh vẫn không nỡ bỏ đi, mà thời gian hơn một năm, cũng có thể tạo thành giá trị nhất định cho hắn.

...

Trong biệt thự Chu gia, Diệp Tinh rút châm trên cánh tay Chu Vĩ Thiên ra.

“Được rồi, còn một lần cuối cùng, bệnh của ông có thể khỏi hắn.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.

“Cảm ơn Diệp tiên sinh.” Chu Vĩ Thiên nhìn Diệp Tinh cười nói, so với hai mươi ngày trước, lúc này trông ông ta như biến thành một người khác vậy.

“Đội tôi hoàn toàn khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ tới của cảm ơn!”

Không nói gì nhiều thêm, Diệp Tinh đi ra khỏi phòng.

Vừa đi ra tới cửa, Châu Khôn Tường lại xuất hiện.

“Diệp tiên sinh, chỗ tôi có một trăm vạn, nếu cậu có thể biểu diễn sức mạnh của mình một chút, tôi sẽ lập tức chuyển tiền cho cậu.” Châu Khôn Tường nhìn thấy Diệp Tinh vội vàng nói.

Lần trước cậu ta muốn Diệp Tinh biểu diễn sức mạnh một chút, bị Chu Kinh Thiên mắt cho một trận, nhưng vẫn không chết tâm, dường như chứng minh Diệp Tinh không lợi hại như vậy đã trở thành một chấp niệm, cậu ta muốn chứng minh là mình đúng.

Phim võ hiệp cũng chỉ là phim võ hiệp, không phải sự thật.

Diệp Tinh liếc cậu ta một cái, Chu Khôn Tường này lần nào cũng rất phiền phức, không biết từ đâu nhảy ra.

Hắn lắc đầu: “Chỉ có một trăm vạn thì không đủ, đối với tôi chẳng có tác dụng gì.”

“Vậy cậu muốn gì?” Chu Khôn Tường truy hỏi: “Chỗ tôi có rất nhiều bảo vật, phỉ thúy, ngọc thạch, đồ cổ vân vân,... chỉ cần anh nói ra, chắc chắn tôi sẽ tìm được.”

“Ồ?” Diệp Tinh nhìn Chu Khôn Tường, bỗng nhiên trong lòng động một cái: “Tôi muốn một vật khá đặc biệt, là đồ vật tốt nhất mà ngay cả cậu cũng không nhận ra.”

Những ngày này hắn cũng biết được một số tin tức của Chu Khôn Tường, Chu Khôn Tường thích vận động, thám hiểm, sưu tầm những vật kỳ lạ, trái đất này thần bí như thế, nói không chừng sẽ có bảo vật.

“Được, đây là cậu nói đó nhé.” Chu Khôn Tường vội vàng gật đầu.

“Chỉ cần cậu lấy ra được đồ vật khiến tôi hứng thú, tự nhiên tôi sẽ không từ chối.” Diệp Tinh nhàn nhạt nói, nói xong hắn cũng lười để ý tới Chu Khôn Tường, nhanh chóng rời khỏi đây.

“Khôn Tường, chú hai chỉ còn lại một lần điều trị cuối cùng, em không thể yên tĩnh một chút à?” Chu Vũ Huyên cách đó không xa đi tới.

Mấy ngày nay thấy sức khỏe của Chu Vĩ Thiên không ngừng tốt lên, mặc dù Chu Vũ Huyên ghét Diệp Tinh, nhưng vẫn rất khâm phục y thuật của hắn.

Dễ dàng điều trị bệnh ung thư giai đoạn cuối, y thuật như vậy trên thế giới tuyệt đối có một không hai.

“Chị, em biết y thuật của Diệp Tinh rất mạnh, nhưng nói cậu ta giống như những cao thủ võ hiệp trên phim, em không tin đâu.” Chu Khôn Tường tự tin nói.

“Được rồi, không nói nhiều với chị nữa, em bận đây, lần này Diệp Tinh muốn một đồ vật không tên, chỗ em có một ít, trong tay A Minh bọn họ cũng có một ít, em muốn tới đó. Nhiều đồ vật như vậy em không tin không có thứ khiến Diệp Tinh hài lòng.” Nói xong, Chu Khôn Tường hùng hùng hổ hổ chạy ra ngoài.

Chu Vũ Huyên bất đắc dĩ nhìn em trai mình, em trai cô quá cố chấp, tính tình này giống hệt như ba cô.

...

Nháy mắt đã tới hai ngày sau, mà lần cuối cùng Diệp Tinh chữa trị cho Chu Vĩ Thiên cũng kết thúc.

Dùng máy móc kiểm tra một chút, tết bào ung thư trong cơ thể Chu Vĩ Thiên đã hoàn toàn được loại trừ, hơn nữa những nơi bị phá hủy trong cơ thể cũng khôi phục rất nhiều, còn lại chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được.

“Haha, Diệp tiên sinh không hổ là thần y, bây giờ điều trị đã kết thúc, không biết Diệp tiên sinh có thời gian để chúng tôi làm chủ một lần?” Chu Kinh Thiên cười mời hắn.

Mặc dù Chu Vĩ Thiên đã được trị khỏi, nhưng bọn họ chắc chắn muốn kết giao với Diệp Tinh.

“Tôi có chút chuyện.” Diệp Tinh lắc đầu.

“Việc này....” Chu Kinh Thiên bị từ chối, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Vậy nếu Diệp tiên sinh có thời gian nhất định phải thông báo cho chúng tôi đấy nhé.”

Diệp Tinh gật đầu, đi ra ngoài.

Nhưng vừa đi tới sân, đã thấy Chu Khôn Tường đợi sẵn ở đây, trước người cậu ta còn có một chiếc bàn, trên bàn có rất nhiều đồ hình thù kì lạ.

Những thứ này đều không lớn, nhưng cũng đều không có tên.

“Diệp tiên sinh, những thứ đó tôi đều đem tới rồi, cậu xem một chút xem có hứng thú không.” Chu Khôn Tường vội vàng nói.

“Khôn Tường, con vẫn còn gây chuyện?” Chu Kinh Thiên nhìn thấy dáng vẻ của con trai mình, nhất thời tức giận nói.

Ông ta biết Chu Khôn Tường vẫn luôn muốn kiểm nghiệm thực lực của Diệp Tinh, thậm chí còn trả thù lao, nhưng Diệp Tinh vẫn luôn từ chối.

Điều này khiến ông ta luôn cảm thấy trước đây Diệp Tinh đã dùng một cách đặc biệt nào đó khiến cho đá nham thạch bị vỡ.

Nhưng y thuật của Diệp Tinh không thể giả được, có y thuật như vậy, thì hoàn toàn đáng giá để Chu gia bọn họ kết giao.

Chu Khôn Tường không nhìn ba mình, ánh mắt thay vào đó lại nhìn chằm chằm Diệp Tinh, trên mặt mang theo một nụ cười.

Lúc này Diệp Tinh nhìn từng món đồ trên bàn, sắc mặt bình tĩnh, chẳng qua trong lòng lại nổi lên một tia gợn sóng.

Hầu hết mấy thứ này hắn đều không quan tâm, nhưng có một thứ màu đen giống như cái kén đặt ngẫu nhiên ở một chỗ, Diệp Tinh quả thực cảm giác được linh lực yếu ớt bên trong!

"Đây là cái gì?"
Chương 95 Kén đen huyền bí

Cho dù lấy kinh nghiệm kiếp trước của Diệp Tinh, cũng không phán đoán được đây rốt cuộc là cái gì.

Ánh mắt Diệp Tinh nhìn Chu Khôn Tường sau đó gật gật đầu, nói: "Mấy thứ này tôi muốn, cậu gói lại đi."

Chu Khôn Tường mỉm cười, đang chờ Diệp Tinh cự tuyệt, nhưng bỗng nhiên nghe được câu trả lời của Diệp Tinh, lập tức ngây ngẩn cả người.

Theo cậu ta thấy, Diệp Tinh căn bản không có bản lĩnh lớn như vậy, phỏng chừng như lại muốn nói nơi này không có thứ hắn muốn.

Như vậy cậu ta càng có thể tự mình xác định Diệp Tinh không phải là cao thủ võ lâm kia cho chị gái nhà mình.

Nhưng bây giờ hắn ta lại đồng ý.

Tuy nhiên Chu Khôn Tường cũng phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Nói như vậy cậu Diệp đây là là chuẩn bị biểu hiện năng lực của mình một chút? Những cái này chỉ có thể được lấy đi nếu cậu thể hiện cho mọi người thấy năng lực của cậu.” - Chu Kinh Thiên không nói gì, lẳng lặng nhìn Diệp Tinh, ông ta cũng biết chuyện giữa Chu Khôn Tường và Diệp Tinh.

"Cậu muốn tôi thể hiện như thế nào?" Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.

Cái kén màu đen kia làm cho hắn cảm giác tuyệt đối là một món bảo vật, hắn không có khả năng bỏ qua.

Vốn chỉ thuận miệng nói, không ngờ Chu Khôn Tường lại thật sự có bảo vật mà hắn muốn.

"Rất đơn giản." Chu Khôn Tường lập tức chỉ vào tảng đá khổng lồ cao hơn hai mét trong sân.

Toàn bộ tảng đá hiện ra hình dạng bất quy tắc, đường kính cũng gần hai thước, giống như một ngọn núi giả nhỏ.

"Cậu Diệp, đây là một tảng đá lớn, nếu như lực lượng của cậu rất lớn, vậy cậu chỉ cần dùng nắm đấm đập nát được nó thì mấy thứ này đều cho cậu." Chu Khôn Tường nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.

Tảng đá này là nhà bọn họ trước đó đã có, tuyệt đối không có khả năng là giả, hơn nữa nham thạch rất cứng rắn, cho dù là đại sư võ thuật chuyên tu quyền pháp như Trần Hải, cũng chỉ có thể làm cho phía trên xuất hiện khe nứt cực nhỏ.

Trong mắt Chu Khôn Tường, đây hẳn là cực hạn mà nhân loại có thể làm được.

"Có thể." Diệp Tinh gật đầu.

Hắn đi thẳng lên.

" Diệp Tinh thật sự muốn đánh nát tảng đá này?” Ánh mắt Chu Vũ Huyên gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Tinh, tảng đá lớn này cô biết, dùng lực lượng của cô mà muốn làm cho tảng đá này dịch chuyển một chút cũng không làm được, chứ đừng nói chi là đem tay ra đánh nát nó.

Dưới ánh mắt mọi người, Diệp Tinh cũng không có lãng phí thời gian, thân thể hắn hơi cong cong, sau đó tay phải nhanh chóng đánh ra, cứ như vậy không hề sử dụng kỹ xảo nào mà trực tiếp đánh vào trên tảng đá khổng lồ kia.

Tảng đá cao hơn hai thước, nhìn qua so với Diệp Tinh đều cao hơn rất nhiều, nắm tay Diệp Tinh so với tảng đá khổng lồ này, tựa như con kiến hôi cùng voi.

"Hừ! Vậy mà lại đồng ý? Ngay cả khi cậu sử dụng phương pháp đặc biệt, nó không có tác dụng gì vào tảng đá đâu. "Khóe miệng Chu Khôn Tường lộ ra một nụ cười.

Khối đá nhà cậu ta so với đá bình thường độ cứng còn cứng hơn rất nhiều, bình thường nắm đấm của cậu ta mà đập lên trên đều sẽ đỏ bừng một mảnh.

Nhưng trong nháy mắt, nụ cười trên khóe miệng cậu ta ngưng đọng.

"Rầm rầm!"

Khi Diệp Tinh nắm tay đánh ra sau đó, bỗng nhiên có tiếng nổ vỡ truyền đến, sau đó mặt ngoài của tảng đá khổng lồ bị Diệp Tinh đánh vào từng chỗ bắt đầu nứt ra lan tràn, nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ bốn phía khối đá.

\- Rầm rầm!

Sau đó, một khối đá khổng lồ này chia làm hơn mười khối, ầm ầm sụp đổ.

"Thật sự đánh nát được sao?" Chu Vũ Huyên sững sờ nhìn tình cảnh rung động trước mắt.

Trước mắt cô, Diệp Tinh bình tĩnh đứng, trên mặt không có bất kỳ một động tĩnh gì, mà ở phía sau hắn, từng khối đá khổng lồ sụp đổ, lăn xuống bốn phía.

Ánh mặt trời chiếu rọi, chiếu trên người Diệp Tinh, tựa như ở trên người Diệp Tinh bao phủ một tầng ánh sáng chói lóa kỳ dị.

Mặt đất phản chiếu thân ảnh của hắn, toàn bộ thân thể lúc này ở trong mắt Chu Vũ Huyên tựa như cùng trời đất liên kết thành một thể.

"Làm sao ... Làm sao có thể?" Nụ cười trên mặt Chu Khôn Tường ngưng đọng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt.

Một quyền đánh vỡ tảng đá khổng lồ này, đây... vốn chỉ là tình cảnh có trong phim võ hiệp, vậy mà cứ như vậy chân thật phát sinh trước mắt.

"Chẳng lẽ tảng đá khổng lồ này cũng là giả? Cứ như vậy rớt vào túi Diệp Tinh?" Chu Khôn Tường sững sờ nghĩ, cậu ta đi lên thử cầm lấy tảng đá, nhưng cho dù là một mảnh nhỏ, cậu ta cũng cảm thấy rất vất vả, chỉ là đem nó rời khỏi mặt đất một chút thôi cũng không cầm nổi.

-Được rồi, tảng đá này tôi cũng đã đánh nát, hiện tại những thứ kia thuộc về tôi đúng chứ? Diệp Tinh bình tĩnh nói.

Chu Khôn Tường theo bản năng gật đầu.

Diệp Tinh tiến lên đem tấm vải bày mấy thứ này trực tiếp thu hồi, sau đó xách ở trong tay.

Hiện tại thực lực của hắn so với lúc khi ở núi Trường Bạch càng thêm khủng bố, luyện thể đạt tới giai đoạn thứ tư, một quyền đánh vỡ tảng đá khổng lồ cũng không phải rất khó.

"Không nghĩ tới ngày hôm nay cuối cùng còn có thu hoạch như vậy." Diệp Tinh trong lòng cũng không khỏi vui sướng, cái kén màu đen kia cuối cùng cũng đến tay.

"Cậu Diệp thật sự là kỳ nhân." Bên cạnh, Chu Kinh Thiên lúc này cũng hoàn toàn bị chấn động, ngơ ngác nhìn hai giây, sau đó cảm thán nói.

Chiếm được thứ mình muốn, Diệp Tinh nhanh chóng rời khỏi nơi này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom