-
Chương 86-90
Chương 86 Thiếu tiền 1
Chương Hà, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành kinh tế và quản lý, nhưng dù sao cô ta cũng chưa có kinh nghiệm làm việc, tìm kiếm ở Thượng Hải mấy tháng mà vẫn chưa tìm được việc làm.
Các công ty tuyển dụng bây giờ thật kỳ lạ, khi tuyển dụng liền hỏi bạn đã có kinh nghiệm làm việc trong một công ty lớn chưa, nhưng mới ra trường, liệu rằng có bao nhiêu kinh nghiệm?
Không cần kinh nghiệm, không cần các công ty lớn, nhưng những người được các công ty lớn tuyển dụng phải có kinh nghiệm làm việc trong các công ty lớn, điều này tạo thành một vòng tuần hoàn vô tận.
Xã hội ngày nay, sinh viên mới ra trường tìm được việc làm ngày càng khó chứ chưa nói đến việc tìm được một công việc phù hợp với mình.
Chương Hà biết được thông tin tuyển dụng của Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên trên mạng nên đã chạy đến thử phỏng vấn nhưng không ngờ lại trúng tuyển.
Nhưng công ty nhất định sẽ không để cô ta làm lãnh đạo, hiện tại cô ta chỉ là một nhân viên lễ tân nhỏ, thường xuyên trả lời điện thoại, tiếp đón khách hàng, in ấn, sao chép này nọ, v.v.
Tuy rằng vị trí nhỏ, nhưng cũng có thể đào tạo nhân lực, Chương Hà ở lại thử việc trước.
“Chị Lâm, hồ sơ của chị.” Sau khi in xong hồ sơ, Chương Hà hét lớn về phía khu vực hành lang văn phòng ở phía xa.
Sau khi đưa hồ sơ cho chị Lâm, Chương Hà sững sờ nhìn phía trước, có lúc công việc của cô ta có chút bận rộn, nhưng phần lớn thời gian đều rất nhàn nhã.
Công ty mới thành lập, không có nhiều việc phải làm vào lúc này.
“Vâng?”
Đột nhiên Chương Hà nhìn về phía cửa, có một người trẻ tuổi bước vào.
“Một anh chàng đẹp trai đến rồi?” Chương Hà nhìn Diệp Tinh, trong lòng lẩm bẩm.
Diệp Tinh được đào tạo từ trước đến giờ, trên người có một khí chất đặc biệt, cộng thêm ngoại hình, vẫn rất hấp dẫn người khác.
Nhưng Chương Hà rất xinh đẹp, lúc đi học cũng có mấy anh chàng đẹp trai vây quanh nên vẫn rất miễn nhiễm với những anh chàng đẹp trai.
Nhìn thấy Diệp Tinh đi tới, liếc nhìn cô một cái, sau đó trực tiếp đi về phía văn phòng.
“Chào anh, đó là khu vực văn phòng của chúng tôi dành cho ông Trần.” Chương Hà nhanh chóng ngăn Diệp Tinh lại: “Anh có hẹn trước không? Nếu có, tôi sẽ gọi cho ông Trần của chúng tôi.”
Chương Hà vội vàng kêu lên, trong lòng cô ta có chút tức giận, anh chàng đẹp trai này quá lỗ mãng, vừa đi vào đã vội vàng chạy tới phòng làm việc, nếu thật sự tiến vào chọc giận Trần tổng, vậy cô ta sẽ gặp họa mất.
“Hẹn trước?” Diệp Tinh dừng bước lại, nhìn Chương Hà đang mặc trang phục chuyên nghiệp, tóc được búi cao.
Đây rõ ràng là mới được tuyển nên không biết hắn.
“Diệp Đổng.” Tuy nhiên, ngay sau khi Diệp Tinh dừng lại, một người nào đó đã chạy ra khỏi sảnh văn phòng và kính cẩn hét lên.
Đây là một người đàn ông trung niên đeo kính, đã cùng Diệp Tinh và Trần Quân Nam ký hợp đồng với đoàn làm phim "Giới nguyên châu".
“Diệp Đổng, mời vào, Trần tổng đang ở văn phòng.” Người đàn ông vội vàng nói.
Gật đầu, Diệp Tinh trực tiếp bước vào đó.
“Diệp Đổng?” Chương Hà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Tinh sau khi nghe tên người đàn ông này.
“Chương Hà, đây là chủ tịch của chúng ta, bình thường Diệp Đổng tới mà không có ai ngăn cản.” Người đàn ông đeo kính nhìn Chương Hà có chút nghiêm nghị nói.
“Ồ… vâng.” Chương Hà phản ứng ngay, vội vàng gật đầu nói.
Cô ta nhìn Diệp Tinh, trong lòng lại thầm nói: “Ông chủ công ty chúng ta còn trẻ như vậy sao? Đây là con của gia đình giàu có nào đây?”
Tất nhiên trong lòng cô ta nghĩ vậy, khi một người còn trẻ như vậy đã điều hành một công ty lớn thế này.
Với tư cách là một lễ tân, cô ta biết rằng công ty đã đầu tư hàng trăm triệu cho đoàn làm phim "Giới nguyên châu".
“Đó là Diệp Đổng sao?”
“Chà, trẻ quá. Trông rất đẹp trai.”
“Cô gái nhỏ lại nghĩ tới chuyện yêu đương rồi?”
……
Trong sảnh văn phòng, hầu hết những người khác lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tinh đều không khỏi bàn tán, ánh mắt của những cô gái trẻ thậm chí còn sáng rực lên.
Giàu có lại đẹp trai, kiếm đâu ra một người bạn trai như vậy?
……
Ngồi trong văn phòng, Diệp Tinh nghe báo cáo của Trần Quân Nam.
Sau khi báo cáo công việc, Trần Quân Nam đưa một số tài liệu và nói: “Diệp Đổng, chúng tôi đã điều tra toàn diện tình hình thị trường điện ảnh những ngày qua, phân loại giá trị tiềm năng của một số kịch bản và chấm điểm riêng, mời ông chủ vui lòng kiểm tra.”
Trong những năm gần đây, thị trường điện ảnh Hoa Hạ đang bùng nổ, hầu như tháng nào cũng có một số lượng lớn kịch bản xuất hiện, một số đoàn đã bắt đầu quay, thỉnh thoảng một số chú hắc mã (*chỉ tác phẩm xuất sắc) sẽ xuất hiện trong những bộ phim này và đạt doanh thu phòng vé tốt.
“"Như mối tình đầu"? Bộ phim này sẽ bùng nổ với một chút năng lượng sau kỳ nghỉ đông năm sau, doanh thu phòng vé đã đạt hơn một tỷ NDT, tuy không thể so sánh với "Giới nguyên châu", nhưng cũng có thể được coi là một con hắc mã mạnh.”
Chương 87 Thiếu tiền 2
Diệp Tinh cầm tập tài liệu và xem qua một số tên phim mà mình có ấn tượng.
"Như mối tình đầu" kể về câu chuyện của một chàng trai và cô gái thuở nhỏ yêu nhau, họ chia tay nhau từ khi còn nhỏ và gặp lại nhau sau hơn mười năm, mối tình trong sáng và cái kết có hậu đã thu hút rất nhiều nam thanh nữ tú theo dõi.
Tuy nhiên, vốn đầu tư của "Như mối tình đầu" cần gần 30 triệu NDT, hiện tại hắn đã là một người nghèo, trên người không có đủ số tiền như vậy.
“Ong ong …”
Vừa định nói gì đó, đột nhiên điện thoại của Diệp Tinh vang lên, lại là cuộc gọi của Hoàng Thiên Vũ.
“A lô!” Diệp Tinh trực tiếp nhấc máy.
Trần Quân Nam thấy Diệp Tinh nghe điện thoại liền đứng sang một bên cầm tài liệu.
“Cậu Diệp.” Hoàng Thiên Vũ không nói lời thừa thãi, trực tiếp giải thích ý định của mình: “Có một bệnh nhân tên Chu Vĩ Thiên mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, hiện tại đang cần gấp nhân sâm để điều trị, không biết cậu có cứu được không?”
“Ồ? Chu Vĩ Thiên? Gia cảnh của ông ấy như thế nào?” Diệp Tinh đảo mắt hỏi.
Hoàng Thiên Vũ không dám giấu giếm, nói: “Còn tốt hơn nhà họ Hoàng của chúng tôi, cũng gần giống nhà họ Đổng.”
Diệp Tinh hiểu ra, gật đầu nói: “Anh trực tiếp lái xe đưa tôi tới đó, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể chữa trị được, nhưng phải đi xem tình hình cụ thể mới biết được.”
“Được, cậu Diệp, tôi đến đón cậu ngay.” Hoàng Thiên Vũ hưng phấn nói.
Đây là cơ hội để Diệp Tinh gặp gia đình họ Chu.
Nói về vị trí của mình xong, sau đó Diệp Tinh cúp điện thoại.
Nhìn tập tài liệu trên tay, Diệp Tinh cầm bút gạch bỏ mấy bộ phim, trong đó có "Như mối tình đầu".
“Quản lý Trần, nói về những bộ phim này trước, xem tình hình như thế nào? Sau đó báo cáo cho tôi.” Diệp Tinh phân công việc nói.
“Vâng, Diệp Đổng.” Trần Quân Nam lập tức gật đầu.
Anh ta nhìn Diệp Tinh và đột nhiên nói: “Diệp Đổng, có lẽ đã nhìn thấy Chương Hà, cô gái ngồi ở quầy lễ tân, cô ta học lực rất tốt, có thành tích xuất sắc ở trường học, tôi chuẩn bị đào tạo để trở thành thư ký của ông chủ.”
“Thư ký?” Diệp Tinh cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi phần lớn thời gian đều không ở công ty, cho tôi thư ký cũng vô dụng. Nếu thể hiện tốt thì thăng chức đi.”
“Vâng.” Trần Quân Nam gật đầu.
Ở đây chờ nửa giờ, sau đó Hoàng Thiên Vũ gọi lại.
Diệp Tinh rời khỏi văn phòng.
Nhìn thấy Diệp Tinh đi ra, Chương Hà lập tức đứng lên, cung kính nói: “Diệp Đổng.”
Cô ta hiển nhiên có chút thận trọng và xấu hổ, sắc mặt có chút đỏ ửng, vừa rồi còn muốn ngăn cản ông chủ của công ty mình ở bên ngoài.
Liếc nhìn Chương Hà, Diệp Tinh khẽ gật đầu, sau đó hắn giao phó cho Trần Quân Nam một việc gì đó, rồi rời đi.
……
“Cậu Diệp, lần này tình trạng của bệnh nhân có chút đặc biệt, tế bào ung thư lây lan rất nhanh, nếu không có nhân sâm thì có lẽ đã chết từ một tháng trước rồi, dù vậy, bây giờ Chu Vĩ Thiên như người thực vật, lúc nào cũng ngủ say.” Lên xe, Hoàng Thiên Vũ nói với Diệp Tinh một số thông tin cụ thể.
Diệp Tinh im lặng lắng nghe, không lên tiếng nói chuyện.
Mất gần bốn mươi phút, xe chạy vào một biệt thự, lúc này trước cửa biệt thự còn có mấy người đang đợi.
“Chu Vũ Huyên? Trần Dương?” Diệp Tinh sửng sốt khi nhìn những người đó qua cửa sổ xe.
Hắn không ngờ Chu Vĩ Thiên này và Chu Vũ Huyên lại là người một nhà.
“Đúng rồi, Chu Vũ Huyên đến núi Trường Bạch tìm nhân sâm.” Diệp Tinh trong lòng thầm nói.
Cánh cửa xe mở ra, Diệp Tinh và Hoàng Thiên Vũ bước ra ngoài.
“Diệp Tinh? Sao cậu lại ở đây?” Sau khi đi ra, Chu Vũ Huyên rõ ràng đã nhìn thấy Diệp Tinh và lập tức bị sốc.
Lúc trước cô ta muốn mua nhân sâm của Diệp Tinh nhưng bị từ chối, thật ra trong lòng rất bất mãn với Diệp Tinh.
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Diệp Tinh liếc nhìn cô ta.
“Vũ Huyên, im đi.” Chu Kinh Thiên ngăn con gái lại, ông ta bước nhanh về phía trước nói: “Xin hỏi thần y Diệp là ai?”
Lời nói của ông ta vừa buông xuống, vẻ mặt Chu Vũ Huyên kinh ngạc nhìn Diệp Tinh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ khó tin.
Hoàng Thiên Vũ nhìn cảnh tượng trước mặt, bước nhanh về phía trước, nói: “Chu Đổng, đây là thần y Diệp Tinh, đã chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi một cách dễ dàng.”
“Thật sao.” Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh với vẻ mặt nghi ngờ: “Diệp Tinh này bao nhiêu tuổi rồi? Làm sao có thể dễ dàng điều trị ung thư được?”
Trước đây cô ta đã từng nghe đến thần y Diệp trong truyền thuyết, nhưng trong suy nghĩ của cô, thần y Diệp hẳn là một người lớn tuổi, lại không ngờ rằng thần y thực sự chỉ chưa đầy hai mươi tuổi.
“Diệp thần y?” Chu Kinh Thiên nhìn Diệp Tinh với vẻ mặt ngạc nhiên, dường như cũng không ngờ Diệp Tinh lại còn nhỏ tuổi như vậy.
Nhưng dù sao ông ta cũng hiểu nhiều biết rộng, điều chỉnh thái độ gần như ngay lập tức, cười nói: “Hoan nghênh Diệp thần y đã tới, em hai của tôi bị bệnh, không biết bây giờ có thể đi xem được không?”
Diệp Tinh gật đầu, nói: “Mời dẫn đường.”
Hắn liếc nhìn Chu Vũ Huyên, sau đó thu ánh mắt lại.
Mọi người cùng nhau bước vào trong phòng.
Nhìn thấy cách cư xử lịch thiệp của cha mình, trong mắt Chu Vũ Huyên lộ ra vẻ khó hiểu, người thanh niên tình cờ gặp ở núi Trường Bạch có khả năng tuyệt vời đến nỗi ngay cả cha cô ta cũng phải nể trọng.
Chương 88 Một trăm năm mươi triệu tệ phí điều trị
Ngay sau đó, mấy người đến một phòng.
Lúc này, một bệnh nhân với thân thể sưng tấy đang nằm trên giường trong phòng, mắt nhắm chặt, nếu không có máy điện tâm đồ bên cạnh thì càng khiến người ta nghi ngờ rằng bệnh nhân đã qua đời.
Một ông già bên cạnh bệnh nhân đang chuẩn bị một lát nhân sâm, thấy đám đông kéo đến, ông ta không hề có ý định dừng lại.
“Bác sĩ Kim.” Chu Kinh Thiên bước tới, nhẹ giọng gọi.
Kim Hậu là một bậc thầy về Trung y, với trình độ y thuật cao, tất cả là nhờ ông ta đã cứu sống Chu Vĩ Thiên trong giai đoạn này.
“Diệp thần y đã được mời tới?” Kim Hậu liếc nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía Diệp Tinh đang đứng mồn một ở phía trước, kinh ngạc nói: “Cậu là Diệp thần y?”
Ông ta cũng nghe nói rằng trước đây Diệp Tinh đã điều trị rất tốt cho Hoàng Thành Đống và Đổng Đại Chí.
Diệp Tinh gật đầu nói: “Vâng.”
“Vậy thì tôi rất tò mò về cách cậu điều trị ra sao.” Kim Hậu cẩn thận cất củ sâm trong tay, rồi bước sang một bên.
Với y thuật thì chuyên gia là người đi đầu, vì vậy ông ta sẽ không chế nhạo Diệp Tinh chỉ vì coi thường hắn trẻ tuổi hơn mình.
Vì Diệp Tinh đã từng chữa khỏi bệnh cho Hoàng Thành Đống và Đổng Đại Chí trước đó, nên rõ ràng Diệp Tinh thực sự có năng lực.
“Cậu Diệp.” Chu Kinh Thiên nhìn Diệp Tinh, đưa vài tờ giấy lên, nói: “Đây là kết quả khám sức khỏe của em hai.”
“Để tôi xem một chút.” Diệp Tinh gật đầu, kiểm tra các mảnh giấy, sau đó kiểm tra mạch và mắt của Chu Vĩ Thiên.
Trên thực tế, khi hắn chạm vào cơ thể của Chu Vĩ Thiên, một luồng linh lực của hắn đã nhập vào cơ thể của Chu Vĩ Thiên.
“Sự lây lan của tế bào ung thư nghiêm trọng hơn tôi tưởng, không chỉ vậy, trong cơ thể Chu Vĩ Thiên dường như còn có thứ khác, chắc là ...độc?” Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.
Linh lực của hắn ta có thể dễ dàng phát hiện ra tình hình cơ thể của Chu Vĩ Thiên.
Cả phòng yên lặng, không ai dám lên tiếng, lúc này Chu Kinh Thiên, Chu Uyển Như, Chu Vũ Huyên đều đang căng thẳng nhìn.
Mặc dù Chu Vũ Huyên không có cảm tình với Diệp Tinh, nhưng vẫn hy vọng rằng Diệp Tinh có thể cứu chú hai của mình.
Sau ba phút, Diệp Tinh cuối cùng cũng dừng lại, sau đó đứng dậy.
“Cậu Diệp, thế nào rồi?” Chu Kinh Thiên vội vàng hỏi.
Trong mắt ông ta đầy căng thẳng, Diệp Tinh là hy vọng lớn nhất, nếu Diệp Tinh không chữa được, thì ông ta thật sự không còn cách nào khác.
“Có thể chữa khỏi.” Diệp Tinh gật đầu.
“Quá tốt rồi.” Chu Kinh Thiên nghe xong trên mặt đột nhiên nở nụ cười, trong mắt Chu Uyển Như thậm chí còn có vài giọt nước mắt vì phấn khích.
Nhưng sau khi nói xong Diệp Tinh cũng không có hành động gì, Chu Kinh Thiên dường như phản ứng lại, nhanh chóng nói: “Còn về chi phí chữa trị của cậu Diệp cho em hai của tôi thì sao?”
Họ dò hỏi trước đó, chuyện Diệp Tinh đã chữa trị cho Đổng Đại Chí 100 triệu, số tiền này họ cắn răng vẫn có thể xoay sở được.
“Tổng chi phí điều trị là 150 triệu nhân dân tệ.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.
“Cái gì? Một trăm năm mươi triệu? Nhiều quá phải không?” Chu Vũ Huyên không nhịn được nói trước khi Chu Kinh Thiên nói.
Cô ta không hài lòng với Diệp Tinh, mặc dù biết mình không nên nói ra nhưng không thể nhịn được.
“Vũ Huyên, không được nhiều lời.” Chu Kinh Thiên vội vàng quát con gái.
Ông ta nhìn Diệp Tinh.
Có chút ngượng ngùng: “Cậu Diệp, đợt điều trị này có thể giảm chi phí được không? 100 triệu chúng tôi vừa đủ, nhưng 50 triệu còn lại thì rất khó.”
Công ty có tiền không có nghĩa là họ có tiền, hầu hết tiền của công ty là bất động sản, thật sự rất khó để rút tiền ra.
“Tôi không tính phí một cách ngẫu nhiên.” Diệp Tinh nói nhỏ: “Một trăm triệu này là để điều trị tế bào ung thư trong cơ thể bệnh nhân, 50 triệu còn lại là để loại bỏ chất độc trong cơ thể bệnh nhân.”
Vì đã định phí từ trước nên Diệp Tinh sẽ không tùy tiện thay đổi, cho dù là nhà họ Chu thì số tiền đó cũng không thể ước tính được.
“Độc?” Vẻ mặt của Chu Kinh Thiên và những người khác hơi thay đổi khi nghe điều này.
Kim Hậu cũng tiến lên, không nhịn được hỏi: “Cậu Diệp, cậu nói Vĩ Thiên trúng độc?”
“Vâng.” Diệp Tinh gật đầu, nói: “Độc tố này có lẽ không quá nhiều, ẩn giấu trong máu của bệnh nhân, rất khó để dùng dụng cụ để kiểm tra ra.”
“Tôi nhớ ra.” Đột nhiên, Chu Uyển Như nói gấp: “Trước đây Vĩ Thiên đã đi thám hiểm trong rừng và bị một con côn trùng độc cắn, sau khi trở về, đã được đưa đến bệnh viện để điều trị và nhanh chóng lành lặn, tuy nhiên, một năm sau đó, bất ngờ Vĩ Thiên phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối.”
“Vậy bệnh lý tế bào của Vĩ Thiên chẳng lẽ là do dấu vết độc tố còn sót lại?” Sắc mặt Chu Kinh Thiên hơi thay đổi, hiển nhiên là nghĩ đến khả năng này.
Họ thỉnh thoảng đều đi kiểm tra cơ thể, kết quả là Chu Vĩ Thiên đột nhiên mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, họ nghĩ rằng đã có sai sót trong lần kiểm tra của bệnh viện lúc trước đó.
Với những chất độc này, dù có đào thải hết tế bào ung thư cũng vô ích nên trước hết phải giải độc.
Nghĩ đến đây, Chu Kinh Thiên nhìn Diệp Tinh, trịnh trọng nói: “Tôi đồng ý chi phí điều trị của cậu Diệp.”
“Được, theo tính toán, bệnh nhân cần khoảng mười một lần mới được điều trị thành công. Sau lần điều trị đầu tiên là 50 triệu, 10 triệu mỗi lần cho mười lần tiếp theo.” Diệp Tinh gật đầu.
Chương 89 Bộ phim thứ hai 1
“Này! Cậu là bác sĩ à? Có thể không mở miệng là tiền không?” Chu Vũ Huyên không nhịn được.
Liếc nhìn Chu Vũ Huyên, Diệp Tinh không để ý tới cô ta.
Hắn đến chữa bệnh cho Chu Vĩ Thiên ban đầu chỉ vì tiền.
Càng ngày càng gần đến phiên đấu giá thanh trường kiếm bí ẩn đó sau hơn một năm, mức giá ngất trời 29,8 tỷ đã khiến Diệp Tinh dừng bước.
Cho dù hắn tham gia đấu giá, có vị Kiếm Hoàng của thanh trường kiếm vẫn chưa có được đó, giá của trường kiếm lúc đấu giá nhất định sẽ vượt quá 29,8 tỷ, không ngạc nhiên khi giá ít nhất cũng phải 30 tỷ trở lên.
Việc Diệp Tinh phải làm bây giờ là kiếm được số tiền này sau hơn một năm!
Một thanh trường kiếm đã trở thành kiếm hoàng mạnh nhất thế giới trong thười kỳ tận thế đen tối,hắn phải nắm bắt cơ hội tuyệt vời như vậy!
“Vu Huyên, phí điều trị rõ ràng là hợp lý.” Chu Kinh Thiên cau mày nhìn con gái.
Con gái ông ta bình thường khá điềm đạm, sao khi gặp Diệp Tinh thì luôn tỏ thái độ mất bình tĩnh.
Bị Diệp Tinh coi thường và bị Chu Kinh Thiên khiển trách, Chu Vũ Huyên chỉ cảm thấy trong lòng mình rất uất ức.
Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nhịn được.
“Chắc là Diệp Tinh này trả thù cho hành động sai trái của con khi lấy trộm điện thoại của hắn, nên hắn mới tính phí điều trị cao như vậy.” Trong lòng Chu Vũ Huyên căm giận nghĩ.
Tức giận nhưng đồng thời trong lòng Chu Vũ Huyên cũng có một chút hối hận, nếu không có việc trước đây, có lẽ tình huống bây giờ đã khác.
“Diệp tiên sinh, cậu trị đi, sau khi trị khỏi năm nghìn vạn sẽ lập tức chuyển tới tài khoản của cậu.” Chu Kinh Thiên nói.
Gật đầu, Diệp Tinh cũng không nói thêm gì nhiều, hắn lập tức lấy ra một quả màu đen đường kính chỉ có một centimet.
“Đây là.... Độc Quả?” Bên cạnh, Kim Hậu nhìn thấy quả này không nhịn được hỏi.
“Bác sĩ Kim, Độc Quả là gì?” Chu Kinh Thiên hỏi.
“Độc Quả là một loại quả cực độc, bình thường cực kỳ hiếm thấy, tồn tại ở những nơi rất hẻo lánh, đặc biệt, người chỉ cần nuốt một chút thịt quả, sẽ chết trong vòng một tiếng.” Kim Hậu trầm giọng nói, ánh mắt gắt gao nhìn động tác của Diệp Tinh.
Ông ta không tin Diệp Tinh dám độc chết Chu Vĩ Thiên ở nơi này.
Nghe thấy lời của Kim Hậu, Diệp Tinh bình tĩnh nói: ”Cái gọi là vật cực tất phản, vạn vật đều không có gì là tuyệt đối. Quả cực độc cũng có thể dùng để cứu người.”
Quả này tất nhiên là quả Độc Nguyên mà hắn lấy được ở núi Trường Bạch.
Hắn dùng dao nhỏ cắt một phần hai mươi của quả Độc Nguyên trong tay, sau khi bị cắt ra, những nơi mà thịt quả tiếp xúc với không khí vậy mà lại khép lại, sinh ra thêm một lớp vỏ.
Cẩn thận cất hơn chín phần quả Độc Nguyên còn lại đi, Diệp Tinh cắt phần quả Độc Nguyên đó ra đắp lên cánh tay Chu Vĩ Thiên. Đồng thời lấy ra một cây châm dài nhẹ nhàng đâm lên miệng vết thương.
Dưới ánh mắt của mọi người, chất lỏng của quả Độc Nguyên nhanh chóng theo cây châm dung hòa vào cơ thế Chu Vĩ Thiên, mà màu sắc của quả Độc Nguyên này cũng biến thành màu trắng.
Diệp Tinh khống chế dòng chất lỏng đó bắt đầu chảy trong cơ thể Chu Vĩ Thiên, dòng chất lỏng đó giống như nam châm sắt, những độc tố ẩn giấu trong cơ thể Chu Vĩ Thiên nhanh chóng bị hút lấy.
Một phút... hai phút...
Dần dần, thậm chí trên trán Diệp Tinh còn toát mồ hôi hột.
Quá trình của việc điều trị này đối với hắn cũng có chút gánh nặng.
Trọng phòng im ắng, không ai dám nói chuyện, sợ làm phiền tới Diệp Tinh.
Mãi mười phút sau, Diệp Tinh mới rút châm ra, theo động tác rút, miệng vết thương của Chu Vĩ Thiên cũng có một dòng máu đen chảy ra.
Dùng khăn lông ướt lau đi, máu đen được lau sạch sẽ, sau đó Diệp Tinh lại cắm ba cây châm dài vào, rút lấy thứ gì đó rồi dùng tay bóp nát, trực tiếp đặt vào miệng Chu Vĩ Thiên.
“Đó là rễ nhân sâm?” Chu Vũ Huyên nhìn vật này nháy mắt nhớ tới gì đó, trước đây Diệp Tinh còn muốn bán rễ chùm cho cô ta.
Lại qua mấy phút, Chu Vĩ Thiên trên giường bệnh đột nhiên nháy mắt, sau đó mở mắt.
“Vĩ Thiên” thấy người đàn ông tỉnh lại, trên mặt Chu Uyển Như lập tức lộ ra vẻ kích động, không nhịn được hô lên.
Trên mặt mấy người Chu Kinh Thiên ngập vẻ vui mừng, bọn họ đã dùng rất nhiều cách, nhưng Chu Vĩ Thiên vẫn ngủ say, nhưng giờ đây đột nhiên tỉnh lại.
Điều này khiến cho bọn họ không ngừng khâm phục y thuật của Diệp Tinh.
“Đây là phương pháp trị liệu gì?” Còn Kim Hậu lại kinh ngạc, ông ta biết tình trạng của Chu Vĩ Thiên, biết khiến ông ta tỉnh lại khó khăn thế nào.
Ánh mắt bình tĩnh thu châm lại, Diệp Tinh lau mồ hôi trên trán, cũng thở phào một hơi.
Bước đầu tiên này đối với hắn mà nói là khó nhất, tiếp theo đơn giản hơn rồi.
“Được rồi, hiện tại độc tố trên người bệnh đã được loại trừ, tế bào ung thư tạm thời sẽ không lan rộng, hai ngày sau tôi sẽ tới đây điều trị.
“Làm phiền Diệp tiên sinh rồi.” Chu Kinh Thiên vội vàng nói.
Có thể khiến Chu Vĩ Thiên tỉnh lại, bọn họ cũng tin tưởng vào y thuật của Diệp Tinh hơn nhiều.
Không hề do dự, Chu Kinh Thiên lập tức gọi điện thoại, một lát sau, thẻ của Diệp Tinh đã nhận được năm nghìn vạn.
Tiền tới tay, Diệp Tinh tất nhiên cũng không ở lại lâu, đi ra khỏi phòng.
“Ấy? Nhà có khách à?” là một chàng trai trông chưa tới hai mươi bước vào, tò mò nhìn Diệp Tinh và Hoàng Thiên Vũ.
Đợi sau khi tiễn Diệp Tinh và Hoàng Thiên Vũ đi, Chu Kinh Thiên hỏi con gái mình: “Vũ Huyên, con biết Diệp Tinh?”
Chương 90 Bộ phim thứ hai 2
Ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã nhìn ra con gái mình không bình thường, nhưng lúc đó có mặt Diệp Tinh nên vẫn luôn nhịn không hỏi.
“Ba, không phải trước đây con đã kể với ba có một chàng trai đào được nhân sâm trăm năm trên nuos Trường Bạch à? Đó chính là Diệp Tinh...” Chu Vũ Huyên không do dự, kể lại.
“Nói vậy, trước đây con đổ oan cho cậu ta trộm điện thoại...” Chu Kinh Thiên muốn nói gì đó.
“Ba, đó là hiểu lầm thôi.” Chu Vũ Huyên nhất thời bất mãn nói: “Trước đó con đã xin lỗi trên điện thoại rồi.”
Giờ cô ta nhớ lại chuyện điện thoại lúc trước có chút phiền phức.
“Được, hiểu lầm thì hiểu lầm, nhưng bây giờ đang là giai đoạn điều trị cho chú hai con, tuyệt đối không được khiến Diệp Tinh phản cảm biết chưa?” Chu Kinh Thiên dặ dò.
Sau khi nói xong ông ta liền đi xem Chu Vĩ Thiên, để lại Chu Vũ Huyên buồn bực.
“Chị hai, từ khi nào mà chị cũng bị nam sinh có ác cảm vậy?” Chàng trai không đến hai mươi tuổi cười nói.
“Tên nhóc im miệng.” Chu Vũ Huyên bất mãn lườm em trai mình một cái.
Chu Khôn Tường hơi giận, ánh mắt cậu ta chuyển động, nói: “Chị hai, chị nói Diệp Tinh này đánh nhau rất giỏi, thậm chí đạp một cái có thể đạp vỡ mặt đất?”
“Phải, sao vậy?” Chu Vũ Huyên gật đầu hỏi.
“Vậy chắc chắn mọi người bị Diệp Tinh lừa rồi, giống như Lâm Triều Anh trong Thần Điêu Hiệp Lữ vậy, sử dụng kỹ xảo dùng tay khác chữ, nhìn có vẻ rất lợi hại, thật ra cũng thường thôi.”
Chu Khôn Tường cười nhạt nói: “Thế giới này quả thật có võ thuật, nhưng luyện tới bước mạnh nhất cũng chỉ đạt tới trình độ như chú Hải thôi, nhiều lắm là mạnh hơn một chút, em không tin có người có thể đạp vỡ đất nham thạch, lẽ nào cơ thể anh ta làm từ sắt thép?”
Cậu ta rất có kiến thức về luyện võ, trước đây cũng từng khát khao trở thành cao thủ võ hiệp, nhưng sau khi theo chú Hải thấy nhiều nhiều người luyện võ như vậy, suy nghĩ trong lòng cũng hoàn toàn lạnh xuống, thậm chí biến mất toàn bộ.
Theo cậu ta thấy, đội trời đạp đất như những bộ phim võ hiệp, mấy loại một chưởng đập nát đó dường như không thể xảy ra.
“Chú Hải của em cũng thua rồi, chú ấy cũng thừa nhận thực lực của Diệp Tinh. Lẽ nào kiến thức của chú Hải không bằng em?” Chu Vũ Huyên nhíu mày nói: “Em không tin, vậy sao trước đây bọn chị phải như vậy? Nhưng sự thật bày ra ở đó.”
“Vậy chỉ có thể nói rõ mánh khóe lừa bịp của Diệp Tinh rất tinh vi mà thôi, không tận mắt thấy, em tuyệt đối không tin có người mạnh như vậy.” Chu Khôn Tường tự tin nói.
“Vừa nãy ba cũng dặn dò không được chọc tới Diệp Tinh rồi.” Chu Vũ Huyên nhìn em trai mình: “Em đừng gây chuyện đó.”
“Yên tâm, em sẽ tự dùng cách của mình để thăm dò.” Chu Khôn Tường cười nói.
...
Sau khi rời Chu gia, Hoàng Thiên Vũ đưa Diệp Tinh tới cao ốc Kim Vũ.
Vừa tới đây, Trần Quân Nam liền gọi tới.
“Diệp đổng.” Trần Quân Nam nhanh chóng nói: “Trước đây chúng tôi đã liên hệ với đoàn làm phim 《Như Mối Tình Đầu》, đúng là hiện tại bọn họ đang kéo đầu tư, có điều có mấy nhà đều coi trọng bọn họ, nhưng vốn vẫn còn đang thương lượng, nếu như chúng ta muốn lấy được, chắc chắn phải bỏ vốn sớm hơn bọn họ.
“Được, anh đồng ý với yêu cầu của họ, chuẩn bị tốt hợp đồng, tôi tới ngay.” Diệp Tinh nói.
Trong lòng hắn hại vui mừng.
Hắn rất hiểu 《Giới Nguyên Châu》, nhưng 《Như Mối Tình Đầu》không hiểu lắm, không có lòng tin sẽ lấy được, không ngờ lại tới tay dễ dàng như vậy.
Đây là bộ phim có mười mấy triệu phòng vé đó!
Trong hai năm tới, trừ 《Giới Nguyên Châu》ra, thì số lượng vé bán ra của 《Như Mối Tình Đầu》là cao nhất.
Gọi một chiếc taxi, Diệp Tinh nhanh chóng tớ một nơi, sau khi xuống xe hắn nhìn xung quanh, xem vị trí trên điện thoại.
“Xin chào.” Đúng lúc đang xem vị trí, đột nhiên bên cạnh có một tiếng nói vang lên.
Diệp Tinh quay người nhìn, một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi, trang điểm khéo léo xuất hiện trước mặt hắn.
Người phụ nữ tóc ngắn, xách một chiếc túi nhỏ, ăn mặc đoan trang, đeo giày cao gót, có chút cảm giác của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Lúc này, người phụ nữ nhìn Diệp Tinh cười, nói: “Xin chào, tôi là tổng giám đốc của nhà sản xuất Khôn Kiệt – Lan Nhược Lâm, đây là danh thiếp của tôi.”
Cô ta đưa một tấm danh thiếp qua: “Tôi cảm thấy hình tượng, khí chất của anh rất tốt, có muốn làm minh tinh không?”
“Tinh thám*?” Nhìn người phụ nữ trước mặt.
_*Tinh thám: đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ._
_*Tinh thám: đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ._
Diệp Tinh cũng đã từng thấy một vài minh tinh trước đây chỉ là người bình thường trên mạng, sau này được tinh thám phát hiện mới thành danh.
“Xin lỗi, tôi không có dự định này.” Diệp Tinh lắc đầu.
Người phụ nữ cười nói: “Cậu đừng từ chối vội, cậu có thể tìm kiếm công ty chúng tôi trên mạng trước, nếu cậu có thể đồng ý, tôi đảm bảo sẽ cho cậu một số tài nguyên nhất định để phát triển, dựa vào điều kiện của cậu, trở nên nổi tiếng không khó.”
“Tôi thật sự không có dự định này.” Diệp Tinh lắc đầu: “Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Hắn cũng không để ý đến người phụ nữ, sải bước đi về phía xa.
“Đáng tiếc, lãng phí một tài nguyên tốt như vậy.” Lan Nhược Lâm nhìn theo Diệp Tinh, lắc đầu nuối tiếc.
Chương Hà, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành kinh tế và quản lý, nhưng dù sao cô ta cũng chưa có kinh nghiệm làm việc, tìm kiếm ở Thượng Hải mấy tháng mà vẫn chưa tìm được việc làm.
Các công ty tuyển dụng bây giờ thật kỳ lạ, khi tuyển dụng liền hỏi bạn đã có kinh nghiệm làm việc trong một công ty lớn chưa, nhưng mới ra trường, liệu rằng có bao nhiêu kinh nghiệm?
Không cần kinh nghiệm, không cần các công ty lớn, nhưng những người được các công ty lớn tuyển dụng phải có kinh nghiệm làm việc trong các công ty lớn, điều này tạo thành một vòng tuần hoàn vô tận.
Xã hội ngày nay, sinh viên mới ra trường tìm được việc làm ngày càng khó chứ chưa nói đến việc tìm được một công việc phù hợp với mình.
Chương Hà biết được thông tin tuyển dụng của Công ty TNHH Đầu tư Tinh Nguyên trên mạng nên đã chạy đến thử phỏng vấn nhưng không ngờ lại trúng tuyển.
Nhưng công ty nhất định sẽ không để cô ta làm lãnh đạo, hiện tại cô ta chỉ là một nhân viên lễ tân nhỏ, thường xuyên trả lời điện thoại, tiếp đón khách hàng, in ấn, sao chép này nọ, v.v.
Tuy rằng vị trí nhỏ, nhưng cũng có thể đào tạo nhân lực, Chương Hà ở lại thử việc trước.
“Chị Lâm, hồ sơ của chị.” Sau khi in xong hồ sơ, Chương Hà hét lớn về phía khu vực hành lang văn phòng ở phía xa.
Sau khi đưa hồ sơ cho chị Lâm, Chương Hà sững sờ nhìn phía trước, có lúc công việc của cô ta có chút bận rộn, nhưng phần lớn thời gian đều rất nhàn nhã.
Công ty mới thành lập, không có nhiều việc phải làm vào lúc này.
“Vâng?”
Đột nhiên Chương Hà nhìn về phía cửa, có một người trẻ tuổi bước vào.
“Một anh chàng đẹp trai đến rồi?” Chương Hà nhìn Diệp Tinh, trong lòng lẩm bẩm.
Diệp Tinh được đào tạo từ trước đến giờ, trên người có một khí chất đặc biệt, cộng thêm ngoại hình, vẫn rất hấp dẫn người khác.
Nhưng Chương Hà rất xinh đẹp, lúc đi học cũng có mấy anh chàng đẹp trai vây quanh nên vẫn rất miễn nhiễm với những anh chàng đẹp trai.
Nhìn thấy Diệp Tinh đi tới, liếc nhìn cô một cái, sau đó trực tiếp đi về phía văn phòng.
“Chào anh, đó là khu vực văn phòng của chúng tôi dành cho ông Trần.” Chương Hà nhanh chóng ngăn Diệp Tinh lại: “Anh có hẹn trước không? Nếu có, tôi sẽ gọi cho ông Trần của chúng tôi.”
Chương Hà vội vàng kêu lên, trong lòng cô ta có chút tức giận, anh chàng đẹp trai này quá lỗ mãng, vừa đi vào đã vội vàng chạy tới phòng làm việc, nếu thật sự tiến vào chọc giận Trần tổng, vậy cô ta sẽ gặp họa mất.
“Hẹn trước?” Diệp Tinh dừng bước lại, nhìn Chương Hà đang mặc trang phục chuyên nghiệp, tóc được búi cao.
Đây rõ ràng là mới được tuyển nên không biết hắn.
“Diệp Đổng.” Tuy nhiên, ngay sau khi Diệp Tinh dừng lại, một người nào đó đã chạy ra khỏi sảnh văn phòng và kính cẩn hét lên.
Đây là một người đàn ông trung niên đeo kính, đã cùng Diệp Tinh và Trần Quân Nam ký hợp đồng với đoàn làm phim "Giới nguyên châu".
“Diệp Đổng, mời vào, Trần tổng đang ở văn phòng.” Người đàn ông vội vàng nói.
Gật đầu, Diệp Tinh trực tiếp bước vào đó.
“Diệp Đổng?” Chương Hà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Tinh sau khi nghe tên người đàn ông này.
“Chương Hà, đây là chủ tịch của chúng ta, bình thường Diệp Đổng tới mà không có ai ngăn cản.” Người đàn ông đeo kính nhìn Chương Hà có chút nghiêm nghị nói.
“Ồ… vâng.” Chương Hà phản ứng ngay, vội vàng gật đầu nói.
Cô ta nhìn Diệp Tinh, trong lòng lại thầm nói: “Ông chủ công ty chúng ta còn trẻ như vậy sao? Đây là con của gia đình giàu có nào đây?”
Tất nhiên trong lòng cô ta nghĩ vậy, khi một người còn trẻ như vậy đã điều hành một công ty lớn thế này.
Với tư cách là một lễ tân, cô ta biết rằng công ty đã đầu tư hàng trăm triệu cho đoàn làm phim "Giới nguyên châu".
“Đó là Diệp Đổng sao?”
“Chà, trẻ quá. Trông rất đẹp trai.”
“Cô gái nhỏ lại nghĩ tới chuyện yêu đương rồi?”
……
Trong sảnh văn phòng, hầu hết những người khác lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tinh đều không khỏi bàn tán, ánh mắt của những cô gái trẻ thậm chí còn sáng rực lên.
Giàu có lại đẹp trai, kiếm đâu ra một người bạn trai như vậy?
……
Ngồi trong văn phòng, Diệp Tinh nghe báo cáo của Trần Quân Nam.
Sau khi báo cáo công việc, Trần Quân Nam đưa một số tài liệu và nói: “Diệp Đổng, chúng tôi đã điều tra toàn diện tình hình thị trường điện ảnh những ngày qua, phân loại giá trị tiềm năng của một số kịch bản và chấm điểm riêng, mời ông chủ vui lòng kiểm tra.”
Trong những năm gần đây, thị trường điện ảnh Hoa Hạ đang bùng nổ, hầu như tháng nào cũng có một số lượng lớn kịch bản xuất hiện, một số đoàn đã bắt đầu quay, thỉnh thoảng một số chú hắc mã (*chỉ tác phẩm xuất sắc) sẽ xuất hiện trong những bộ phim này và đạt doanh thu phòng vé tốt.
“"Như mối tình đầu"? Bộ phim này sẽ bùng nổ với một chút năng lượng sau kỳ nghỉ đông năm sau, doanh thu phòng vé đã đạt hơn một tỷ NDT, tuy không thể so sánh với "Giới nguyên châu", nhưng cũng có thể được coi là một con hắc mã mạnh.”
Chương 87 Thiếu tiền 2
Diệp Tinh cầm tập tài liệu và xem qua một số tên phim mà mình có ấn tượng.
"Như mối tình đầu" kể về câu chuyện của một chàng trai và cô gái thuở nhỏ yêu nhau, họ chia tay nhau từ khi còn nhỏ và gặp lại nhau sau hơn mười năm, mối tình trong sáng và cái kết có hậu đã thu hút rất nhiều nam thanh nữ tú theo dõi.
Tuy nhiên, vốn đầu tư của "Như mối tình đầu" cần gần 30 triệu NDT, hiện tại hắn đã là một người nghèo, trên người không có đủ số tiền như vậy.
“Ong ong …”
Vừa định nói gì đó, đột nhiên điện thoại của Diệp Tinh vang lên, lại là cuộc gọi của Hoàng Thiên Vũ.
“A lô!” Diệp Tinh trực tiếp nhấc máy.
Trần Quân Nam thấy Diệp Tinh nghe điện thoại liền đứng sang một bên cầm tài liệu.
“Cậu Diệp.” Hoàng Thiên Vũ không nói lời thừa thãi, trực tiếp giải thích ý định của mình: “Có một bệnh nhân tên Chu Vĩ Thiên mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, hiện tại đang cần gấp nhân sâm để điều trị, không biết cậu có cứu được không?”
“Ồ? Chu Vĩ Thiên? Gia cảnh của ông ấy như thế nào?” Diệp Tinh đảo mắt hỏi.
Hoàng Thiên Vũ không dám giấu giếm, nói: “Còn tốt hơn nhà họ Hoàng của chúng tôi, cũng gần giống nhà họ Đổng.”
Diệp Tinh hiểu ra, gật đầu nói: “Anh trực tiếp lái xe đưa tôi tới đó, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể chữa trị được, nhưng phải đi xem tình hình cụ thể mới biết được.”
“Được, cậu Diệp, tôi đến đón cậu ngay.” Hoàng Thiên Vũ hưng phấn nói.
Đây là cơ hội để Diệp Tinh gặp gia đình họ Chu.
Nói về vị trí của mình xong, sau đó Diệp Tinh cúp điện thoại.
Nhìn tập tài liệu trên tay, Diệp Tinh cầm bút gạch bỏ mấy bộ phim, trong đó có "Như mối tình đầu".
“Quản lý Trần, nói về những bộ phim này trước, xem tình hình như thế nào? Sau đó báo cáo cho tôi.” Diệp Tinh phân công việc nói.
“Vâng, Diệp Đổng.” Trần Quân Nam lập tức gật đầu.
Anh ta nhìn Diệp Tinh và đột nhiên nói: “Diệp Đổng, có lẽ đã nhìn thấy Chương Hà, cô gái ngồi ở quầy lễ tân, cô ta học lực rất tốt, có thành tích xuất sắc ở trường học, tôi chuẩn bị đào tạo để trở thành thư ký của ông chủ.”
“Thư ký?” Diệp Tinh cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi phần lớn thời gian đều không ở công ty, cho tôi thư ký cũng vô dụng. Nếu thể hiện tốt thì thăng chức đi.”
“Vâng.” Trần Quân Nam gật đầu.
Ở đây chờ nửa giờ, sau đó Hoàng Thiên Vũ gọi lại.
Diệp Tinh rời khỏi văn phòng.
Nhìn thấy Diệp Tinh đi ra, Chương Hà lập tức đứng lên, cung kính nói: “Diệp Đổng.”
Cô ta hiển nhiên có chút thận trọng và xấu hổ, sắc mặt có chút đỏ ửng, vừa rồi còn muốn ngăn cản ông chủ của công ty mình ở bên ngoài.
Liếc nhìn Chương Hà, Diệp Tinh khẽ gật đầu, sau đó hắn giao phó cho Trần Quân Nam một việc gì đó, rồi rời đi.
……
“Cậu Diệp, lần này tình trạng của bệnh nhân có chút đặc biệt, tế bào ung thư lây lan rất nhanh, nếu không có nhân sâm thì có lẽ đã chết từ một tháng trước rồi, dù vậy, bây giờ Chu Vĩ Thiên như người thực vật, lúc nào cũng ngủ say.” Lên xe, Hoàng Thiên Vũ nói với Diệp Tinh một số thông tin cụ thể.
Diệp Tinh im lặng lắng nghe, không lên tiếng nói chuyện.
Mất gần bốn mươi phút, xe chạy vào một biệt thự, lúc này trước cửa biệt thự còn có mấy người đang đợi.
“Chu Vũ Huyên? Trần Dương?” Diệp Tinh sửng sốt khi nhìn những người đó qua cửa sổ xe.
Hắn không ngờ Chu Vĩ Thiên này và Chu Vũ Huyên lại là người một nhà.
“Đúng rồi, Chu Vũ Huyên đến núi Trường Bạch tìm nhân sâm.” Diệp Tinh trong lòng thầm nói.
Cánh cửa xe mở ra, Diệp Tinh và Hoàng Thiên Vũ bước ra ngoài.
“Diệp Tinh? Sao cậu lại ở đây?” Sau khi đi ra, Chu Vũ Huyên rõ ràng đã nhìn thấy Diệp Tinh và lập tức bị sốc.
Lúc trước cô ta muốn mua nhân sâm của Diệp Tinh nhưng bị từ chối, thật ra trong lòng rất bất mãn với Diệp Tinh.
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Diệp Tinh liếc nhìn cô ta.
“Vũ Huyên, im đi.” Chu Kinh Thiên ngăn con gái lại, ông ta bước nhanh về phía trước nói: “Xin hỏi thần y Diệp là ai?”
Lời nói của ông ta vừa buông xuống, vẻ mặt Chu Vũ Huyên kinh ngạc nhìn Diệp Tinh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ khó tin.
Hoàng Thiên Vũ nhìn cảnh tượng trước mặt, bước nhanh về phía trước, nói: “Chu Đổng, đây là thần y Diệp Tinh, đã chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi một cách dễ dàng.”
“Thật sao.” Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh với vẻ mặt nghi ngờ: “Diệp Tinh này bao nhiêu tuổi rồi? Làm sao có thể dễ dàng điều trị ung thư được?”
Trước đây cô ta đã từng nghe đến thần y Diệp trong truyền thuyết, nhưng trong suy nghĩ của cô, thần y Diệp hẳn là một người lớn tuổi, lại không ngờ rằng thần y thực sự chỉ chưa đầy hai mươi tuổi.
“Diệp thần y?” Chu Kinh Thiên nhìn Diệp Tinh với vẻ mặt ngạc nhiên, dường như cũng không ngờ Diệp Tinh lại còn nhỏ tuổi như vậy.
Nhưng dù sao ông ta cũng hiểu nhiều biết rộng, điều chỉnh thái độ gần như ngay lập tức, cười nói: “Hoan nghênh Diệp thần y đã tới, em hai của tôi bị bệnh, không biết bây giờ có thể đi xem được không?”
Diệp Tinh gật đầu, nói: “Mời dẫn đường.”
Hắn liếc nhìn Chu Vũ Huyên, sau đó thu ánh mắt lại.
Mọi người cùng nhau bước vào trong phòng.
Nhìn thấy cách cư xử lịch thiệp của cha mình, trong mắt Chu Vũ Huyên lộ ra vẻ khó hiểu, người thanh niên tình cờ gặp ở núi Trường Bạch có khả năng tuyệt vời đến nỗi ngay cả cha cô ta cũng phải nể trọng.
Chương 88 Một trăm năm mươi triệu tệ phí điều trị
Ngay sau đó, mấy người đến một phòng.
Lúc này, một bệnh nhân với thân thể sưng tấy đang nằm trên giường trong phòng, mắt nhắm chặt, nếu không có máy điện tâm đồ bên cạnh thì càng khiến người ta nghi ngờ rằng bệnh nhân đã qua đời.
Một ông già bên cạnh bệnh nhân đang chuẩn bị một lát nhân sâm, thấy đám đông kéo đến, ông ta không hề có ý định dừng lại.
“Bác sĩ Kim.” Chu Kinh Thiên bước tới, nhẹ giọng gọi.
Kim Hậu là một bậc thầy về Trung y, với trình độ y thuật cao, tất cả là nhờ ông ta đã cứu sống Chu Vĩ Thiên trong giai đoạn này.
“Diệp thần y đã được mời tới?” Kim Hậu liếc nhìn mọi người, sau đó nhìn về phía Diệp Tinh đang đứng mồn một ở phía trước, kinh ngạc nói: “Cậu là Diệp thần y?”
Ông ta cũng nghe nói rằng trước đây Diệp Tinh đã điều trị rất tốt cho Hoàng Thành Đống và Đổng Đại Chí.
Diệp Tinh gật đầu nói: “Vâng.”
“Vậy thì tôi rất tò mò về cách cậu điều trị ra sao.” Kim Hậu cẩn thận cất củ sâm trong tay, rồi bước sang một bên.
Với y thuật thì chuyên gia là người đi đầu, vì vậy ông ta sẽ không chế nhạo Diệp Tinh chỉ vì coi thường hắn trẻ tuổi hơn mình.
Vì Diệp Tinh đã từng chữa khỏi bệnh cho Hoàng Thành Đống và Đổng Đại Chí trước đó, nên rõ ràng Diệp Tinh thực sự có năng lực.
“Cậu Diệp.” Chu Kinh Thiên nhìn Diệp Tinh, đưa vài tờ giấy lên, nói: “Đây là kết quả khám sức khỏe của em hai.”
“Để tôi xem một chút.” Diệp Tinh gật đầu, kiểm tra các mảnh giấy, sau đó kiểm tra mạch và mắt của Chu Vĩ Thiên.
Trên thực tế, khi hắn chạm vào cơ thể của Chu Vĩ Thiên, một luồng linh lực của hắn đã nhập vào cơ thể của Chu Vĩ Thiên.
“Sự lây lan của tế bào ung thư nghiêm trọng hơn tôi tưởng, không chỉ vậy, trong cơ thể Chu Vĩ Thiên dường như còn có thứ khác, chắc là ...độc?” Diệp Tinh thầm nghĩ trong lòng.
Linh lực của hắn ta có thể dễ dàng phát hiện ra tình hình cơ thể của Chu Vĩ Thiên.
Cả phòng yên lặng, không ai dám lên tiếng, lúc này Chu Kinh Thiên, Chu Uyển Như, Chu Vũ Huyên đều đang căng thẳng nhìn.
Mặc dù Chu Vũ Huyên không có cảm tình với Diệp Tinh, nhưng vẫn hy vọng rằng Diệp Tinh có thể cứu chú hai của mình.
Sau ba phút, Diệp Tinh cuối cùng cũng dừng lại, sau đó đứng dậy.
“Cậu Diệp, thế nào rồi?” Chu Kinh Thiên vội vàng hỏi.
Trong mắt ông ta đầy căng thẳng, Diệp Tinh là hy vọng lớn nhất, nếu Diệp Tinh không chữa được, thì ông ta thật sự không còn cách nào khác.
“Có thể chữa khỏi.” Diệp Tinh gật đầu.
“Quá tốt rồi.” Chu Kinh Thiên nghe xong trên mặt đột nhiên nở nụ cười, trong mắt Chu Uyển Như thậm chí còn có vài giọt nước mắt vì phấn khích.
Nhưng sau khi nói xong Diệp Tinh cũng không có hành động gì, Chu Kinh Thiên dường như phản ứng lại, nhanh chóng nói: “Còn về chi phí chữa trị của cậu Diệp cho em hai của tôi thì sao?”
Họ dò hỏi trước đó, chuyện Diệp Tinh đã chữa trị cho Đổng Đại Chí 100 triệu, số tiền này họ cắn răng vẫn có thể xoay sở được.
“Tổng chi phí điều trị là 150 triệu nhân dân tệ.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.
“Cái gì? Một trăm năm mươi triệu? Nhiều quá phải không?” Chu Vũ Huyên không nhịn được nói trước khi Chu Kinh Thiên nói.
Cô ta không hài lòng với Diệp Tinh, mặc dù biết mình không nên nói ra nhưng không thể nhịn được.
“Vũ Huyên, không được nhiều lời.” Chu Kinh Thiên vội vàng quát con gái.
Ông ta nhìn Diệp Tinh.
Có chút ngượng ngùng: “Cậu Diệp, đợt điều trị này có thể giảm chi phí được không? 100 triệu chúng tôi vừa đủ, nhưng 50 triệu còn lại thì rất khó.”
Công ty có tiền không có nghĩa là họ có tiền, hầu hết tiền của công ty là bất động sản, thật sự rất khó để rút tiền ra.
“Tôi không tính phí một cách ngẫu nhiên.” Diệp Tinh nói nhỏ: “Một trăm triệu này là để điều trị tế bào ung thư trong cơ thể bệnh nhân, 50 triệu còn lại là để loại bỏ chất độc trong cơ thể bệnh nhân.”
Vì đã định phí từ trước nên Diệp Tinh sẽ không tùy tiện thay đổi, cho dù là nhà họ Chu thì số tiền đó cũng không thể ước tính được.
“Độc?” Vẻ mặt của Chu Kinh Thiên và những người khác hơi thay đổi khi nghe điều này.
Kim Hậu cũng tiến lên, không nhịn được hỏi: “Cậu Diệp, cậu nói Vĩ Thiên trúng độc?”
“Vâng.” Diệp Tinh gật đầu, nói: “Độc tố này có lẽ không quá nhiều, ẩn giấu trong máu của bệnh nhân, rất khó để dùng dụng cụ để kiểm tra ra.”
“Tôi nhớ ra.” Đột nhiên, Chu Uyển Như nói gấp: “Trước đây Vĩ Thiên đã đi thám hiểm trong rừng và bị một con côn trùng độc cắn, sau khi trở về, đã được đưa đến bệnh viện để điều trị và nhanh chóng lành lặn, tuy nhiên, một năm sau đó, bất ngờ Vĩ Thiên phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối.”
“Vậy bệnh lý tế bào của Vĩ Thiên chẳng lẽ là do dấu vết độc tố còn sót lại?” Sắc mặt Chu Kinh Thiên hơi thay đổi, hiển nhiên là nghĩ đến khả năng này.
Họ thỉnh thoảng đều đi kiểm tra cơ thể, kết quả là Chu Vĩ Thiên đột nhiên mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, họ nghĩ rằng đã có sai sót trong lần kiểm tra của bệnh viện lúc trước đó.
Với những chất độc này, dù có đào thải hết tế bào ung thư cũng vô ích nên trước hết phải giải độc.
Nghĩ đến đây, Chu Kinh Thiên nhìn Diệp Tinh, trịnh trọng nói: “Tôi đồng ý chi phí điều trị của cậu Diệp.”
“Được, theo tính toán, bệnh nhân cần khoảng mười một lần mới được điều trị thành công. Sau lần điều trị đầu tiên là 50 triệu, 10 triệu mỗi lần cho mười lần tiếp theo.” Diệp Tinh gật đầu.
Chương 89 Bộ phim thứ hai 1
“Này! Cậu là bác sĩ à? Có thể không mở miệng là tiền không?” Chu Vũ Huyên không nhịn được.
Liếc nhìn Chu Vũ Huyên, Diệp Tinh không để ý tới cô ta.
Hắn đến chữa bệnh cho Chu Vĩ Thiên ban đầu chỉ vì tiền.
Càng ngày càng gần đến phiên đấu giá thanh trường kiếm bí ẩn đó sau hơn một năm, mức giá ngất trời 29,8 tỷ đã khiến Diệp Tinh dừng bước.
Cho dù hắn tham gia đấu giá, có vị Kiếm Hoàng của thanh trường kiếm vẫn chưa có được đó, giá của trường kiếm lúc đấu giá nhất định sẽ vượt quá 29,8 tỷ, không ngạc nhiên khi giá ít nhất cũng phải 30 tỷ trở lên.
Việc Diệp Tinh phải làm bây giờ là kiếm được số tiền này sau hơn một năm!
Một thanh trường kiếm đã trở thành kiếm hoàng mạnh nhất thế giới trong thười kỳ tận thế đen tối,hắn phải nắm bắt cơ hội tuyệt vời như vậy!
“Vu Huyên, phí điều trị rõ ràng là hợp lý.” Chu Kinh Thiên cau mày nhìn con gái.
Con gái ông ta bình thường khá điềm đạm, sao khi gặp Diệp Tinh thì luôn tỏ thái độ mất bình tĩnh.
Bị Diệp Tinh coi thường và bị Chu Kinh Thiên khiển trách, Chu Vũ Huyên chỉ cảm thấy trong lòng mình rất uất ức.
Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nhịn được.
“Chắc là Diệp Tinh này trả thù cho hành động sai trái của con khi lấy trộm điện thoại của hắn, nên hắn mới tính phí điều trị cao như vậy.” Trong lòng Chu Vũ Huyên căm giận nghĩ.
Tức giận nhưng đồng thời trong lòng Chu Vũ Huyên cũng có một chút hối hận, nếu không có việc trước đây, có lẽ tình huống bây giờ đã khác.
“Diệp tiên sinh, cậu trị đi, sau khi trị khỏi năm nghìn vạn sẽ lập tức chuyển tới tài khoản của cậu.” Chu Kinh Thiên nói.
Gật đầu, Diệp Tinh cũng không nói thêm gì nhiều, hắn lập tức lấy ra một quả màu đen đường kính chỉ có một centimet.
“Đây là.... Độc Quả?” Bên cạnh, Kim Hậu nhìn thấy quả này không nhịn được hỏi.
“Bác sĩ Kim, Độc Quả là gì?” Chu Kinh Thiên hỏi.
“Độc Quả là một loại quả cực độc, bình thường cực kỳ hiếm thấy, tồn tại ở những nơi rất hẻo lánh, đặc biệt, người chỉ cần nuốt một chút thịt quả, sẽ chết trong vòng một tiếng.” Kim Hậu trầm giọng nói, ánh mắt gắt gao nhìn động tác của Diệp Tinh.
Ông ta không tin Diệp Tinh dám độc chết Chu Vĩ Thiên ở nơi này.
Nghe thấy lời của Kim Hậu, Diệp Tinh bình tĩnh nói: ”Cái gọi là vật cực tất phản, vạn vật đều không có gì là tuyệt đối. Quả cực độc cũng có thể dùng để cứu người.”
Quả này tất nhiên là quả Độc Nguyên mà hắn lấy được ở núi Trường Bạch.
Hắn dùng dao nhỏ cắt một phần hai mươi của quả Độc Nguyên trong tay, sau khi bị cắt ra, những nơi mà thịt quả tiếp xúc với không khí vậy mà lại khép lại, sinh ra thêm một lớp vỏ.
Cẩn thận cất hơn chín phần quả Độc Nguyên còn lại đi, Diệp Tinh cắt phần quả Độc Nguyên đó ra đắp lên cánh tay Chu Vĩ Thiên. Đồng thời lấy ra một cây châm dài nhẹ nhàng đâm lên miệng vết thương.
Dưới ánh mắt của mọi người, chất lỏng của quả Độc Nguyên nhanh chóng theo cây châm dung hòa vào cơ thế Chu Vĩ Thiên, mà màu sắc của quả Độc Nguyên này cũng biến thành màu trắng.
Diệp Tinh khống chế dòng chất lỏng đó bắt đầu chảy trong cơ thể Chu Vĩ Thiên, dòng chất lỏng đó giống như nam châm sắt, những độc tố ẩn giấu trong cơ thể Chu Vĩ Thiên nhanh chóng bị hút lấy.
Một phút... hai phút...
Dần dần, thậm chí trên trán Diệp Tinh còn toát mồ hôi hột.
Quá trình của việc điều trị này đối với hắn cũng có chút gánh nặng.
Trọng phòng im ắng, không ai dám nói chuyện, sợ làm phiền tới Diệp Tinh.
Mãi mười phút sau, Diệp Tinh mới rút châm ra, theo động tác rút, miệng vết thương của Chu Vĩ Thiên cũng có một dòng máu đen chảy ra.
Dùng khăn lông ướt lau đi, máu đen được lau sạch sẽ, sau đó Diệp Tinh lại cắm ba cây châm dài vào, rút lấy thứ gì đó rồi dùng tay bóp nát, trực tiếp đặt vào miệng Chu Vĩ Thiên.
“Đó là rễ nhân sâm?” Chu Vũ Huyên nhìn vật này nháy mắt nhớ tới gì đó, trước đây Diệp Tinh còn muốn bán rễ chùm cho cô ta.
Lại qua mấy phút, Chu Vĩ Thiên trên giường bệnh đột nhiên nháy mắt, sau đó mở mắt.
“Vĩ Thiên” thấy người đàn ông tỉnh lại, trên mặt Chu Uyển Như lập tức lộ ra vẻ kích động, không nhịn được hô lên.
Trên mặt mấy người Chu Kinh Thiên ngập vẻ vui mừng, bọn họ đã dùng rất nhiều cách, nhưng Chu Vĩ Thiên vẫn ngủ say, nhưng giờ đây đột nhiên tỉnh lại.
Điều này khiến cho bọn họ không ngừng khâm phục y thuật của Diệp Tinh.
“Đây là phương pháp trị liệu gì?” Còn Kim Hậu lại kinh ngạc, ông ta biết tình trạng của Chu Vĩ Thiên, biết khiến ông ta tỉnh lại khó khăn thế nào.
Ánh mắt bình tĩnh thu châm lại, Diệp Tinh lau mồ hôi trên trán, cũng thở phào một hơi.
Bước đầu tiên này đối với hắn mà nói là khó nhất, tiếp theo đơn giản hơn rồi.
“Được rồi, hiện tại độc tố trên người bệnh đã được loại trừ, tế bào ung thư tạm thời sẽ không lan rộng, hai ngày sau tôi sẽ tới đây điều trị.
“Làm phiền Diệp tiên sinh rồi.” Chu Kinh Thiên vội vàng nói.
Có thể khiến Chu Vĩ Thiên tỉnh lại, bọn họ cũng tin tưởng vào y thuật của Diệp Tinh hơn nhiều.
Không hề do dự, Chu Kinh Thiên lập tức gọi điện thoại, một lát sau, thẻ của Diệp Tinh đã nhận được năm nghìn vạn.
Tiền tới tay, Diệp Tinh tất nhiên cũng không ở lại lâu, đi ra khỏi phòng.
“Ấy? Nhà có khách à?” là một chàng trai trông chưa tới hai mươi bước vào, tò mò nhìn Diệp Tinh và Hoàng Thiên Vũ.
Đợi sau khi tiễn Diệp Tinh và Hoàng Thiên Vũ đi, Chu Kinh Thiên hỏi con gái mình: “Vũ Huyên, con biết Diệp Tinh?”
Chương 90 Bộ phim thứ hai 2
Ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã nhìn ra con gái mình không bình thường, nhưng lúc đó có mặt Diệp Tinh nên vẫn luôn nhịn không hỏi.
“Ba, không phải trước đây con đã kể với ba có một chàng trai đào được nhân sâm trăm năm trên nuos Trường Bạch à? Đó chính là Diệp Tinh...” Chu Vũ Huyên không do dự, kể lại.
“Nói vậy, trước đây con đổ oan cho cậu ta trộm điện thoại...” Chu Kinh Thiên muốn nói gì đó.
“Ba, đó là hiểu lầm thôi.” Chu Vũ Huyên nhất thời bất mãn nói: “Trước đó con đã xin lỗi trên điện thoại rồi.”
Giờ cô ta nhớ lại chuyện điện thoại lúc trước có chút phiền phức.
“Được, hiểu lầm thì hiểu lầm, nhưng bây giờ đang là giai đoạn điều trị cho chú hai con, tuyệt đối không được khiến Diệp Tinh phản cảm biết chưa?” Chu Kinh Thiên dặ dò.
Sau khi nói xong ông ta liền đi xem Chu Vĩ Thiên, để lại Chu Vũ Huyên buồn bực.
“Chị hai, từ khi nào mà chị cũng bị nam sinh có ác cảm vậy?” Chàng trai không đến hai mươi tuổi cười nói.
“Tên nhóc im miệng.” Chu Vũ Huyên bất mãn lườm em trai mình một cái.
Chu Khôn Tường hơi giận, ánh mắt cậu ta chuyển động, nói: “Chị hai, chị nói Diệp Tinh này đánh nhau rất giỏi, thậm chí đạp một cái có thể đạp vỡ mặt đất?”
“Phải, sao vậy?” Chu Vũ Huyên gật đầu hỏi.
“Vậy chắc chắn mọi người bị Diệp Tinh lừa rồi, giống như Lâm Triều Anh trong Thần Điêu Hiệp Lữ vậy, sử dụng kỹ xảo dùng tay khác chữ, nhìn có vẻ rất lợi hại, thật ra cũng thường thôi.”
Chu Khôn Tường cười nhạt nói: “Thế giới này quả thật có võ thuật, nhưng luyện tới bước mạnh nhất cũng chỉ đạt tới trình độ như chú Hải thôi, nhiều lắm là mạnh hơn một chút, em không tin có người có thể đạp vỡ đất nham thạch, lẽ nào cơ thể anh ta làm từ sắt thép?”
Cậu ta rất có kiến thức về luyện võ, trước đây cũng từng khát khao trở thành cao thủ võ hiệp, nhưng sau khi theo chú Hải thấy nhiều nhiều người luyện võ như vậy, suy nghĩ trong lòng cũng hoàn toàn lạnh xuống, thậm chí biến mất toàn bộ.
Theo cậu ta thấy, đội trời đạp đất như những bộ phim võ hiệp, mấy loại một chưởng đập nát đó dường như không thể xảy ra.
“Chú Hải của em cũng thua rồi, chú ấy cũng thừa nhận thực lực của Diệp Tinh. Lẽ nào kiến thức của chú Hải không bằng em?” Chu Vũ Huyên nhíu mày nói: “Em không tin, vậy sao trước đây bọn chị phải như vậy? Nhưng sự thật bày ra ở đó.”
“Vậy chỉ có thể nói rõ mánh khóe lừa bịp của Diệp Tinh rất tinh vi mà thôi, không tận mắt thấy, em tuyệt đối không tin có người mạnh như vậy.” Chu Khôn Tường tự tin nói.
“Vừa nãy ba cũng dặn dò không được chọc tới Diệp Tinh rồi.” Chu Vũ Huyên nhìn em trai mình: “Em đừng gây chuyện đó.”
“Yên tâm, em sẽ tự dùng cách của mình để thăm dò.” Chu Khôn Tường cười nói.
...
Sau khi rời Chu gia, Hoàng Thiên Vũ đưa Diệp Tinh tới cao ốc Kim Vũ.
Vừa tới đây, Trần Quân Nam liền gọi tới.
“Diệp đổng.” Trần Quân Nam nhanh chóng nói: “Trước đây chúng tôi đã liên hệ với đoàn làm phim 《Như Mối Tình Đầu》, đúng là hiện tại bọn họ đang kéo đầu tư, có điều có mấy nhà đều coi trọng bọn họ, nhưng vốn vẫn còn đang thương lượng, nếu như chúng ta muốn lấy được, chắc chắn phải bỏ vốn sớm hơn bọn họ.
“Được, anh đồng ý với yêu cầu của họ, chuẩn bị tốt hợp đồng, tôi tới ngay.” Diệp Tinh nói.
Trong lòng hắn hại vui mừng.
Hắn rất hiểu 《Giới Nguyên Châu》, nhưng 《Như Mối Tình Đầu》không hiểu lắm, không có lòng tin sẽ lấy được, không ngờ lại tới tay dễ dàng như vậy.
Đây là bộ phim có mười mấy triệu phòng vé đó!
Trong hai năm tới, trừ 《Giới Nguyên Châu》ra, thì số lượng vé bán ra của 《Như Mối Tình Đầu》là cao nhất.
Gọi một chiếc taxi, Diệp Tinh nhanh chóng tớ một nơi, sau khi xuống xe hắn nhìn xung quanh, xem vị trí trên điện thoại.
“Xin chào.” Đúng lúc đang xem vị trí, đột nhiên bên cạnh có một tiếng nói vang lên.
Diệp Tinh quay người nhìn, một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi, trang điểm khéo léo xuất hiện trước mặt hắn.
Người phụ nữ tóc ngắn, xách một chiếc túi nhỏ, ăn mặc đoan trang, đeo giày cao gót, có chút cảm giác của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Lúc này, người phụ nữ nhìn Diệp Tinh cười, nói: “Xin chào, tôi là tổng giám đốc của nhà sản xuất Khôn Kiệt – Lan Nhược Lâm, đây là danh thiếp của tôi.”
Cô ta đưa một tấm danh thiếp qua: “Tôi cảm thấy hình tượng, khí chất của anh rất tốt, có muốn làm minh tinh không?”
“Tinh thám*?” Nhìn người phụ nữ trước mặt.
_*Tinh thám: đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ._
_*Tinh thám: đây là công việc tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ._
Diệp Tinh cũng đã từng thấy một vài minh tinh trước đây chỉ là người bình thường trên mạng, sau này được tinh thám phát hiện mới thành danh.
“Xin lỗi, tôi không có dự định này.” Diệp Tinh lắc đầu.
Người phụ nữ cười nói: “Cậu đừng từ chối vội, cậu có thể tìm kiếm công ty chúng tôi trên mạng trước, nếu cậu có thể đồng ý, tôi đảm bảo sẽ cho cậu một số tài nguyên nhất định để phát triển, dựa vào điều kiện của cậu, trở nên nổi tiếng không khó.”
“Tôi thật sự không có dự định này.” Diệp Tinh lắc đầu: “Tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Hắn cũng không để ý đến người phụ nữ, sải bước đi về phía xa.
“Đáng tiếc, lãng phí một tài nguyên tốt như vậy.” Lan Nhược Lâm nhìn theo Diệp Tinh, lắc đầu nuối tiếc.
Bình luận facebook