-
Chương 51-55
Chương 51 Dạo tiệm thú cưng 1
Tu luyện kết thúc, Diệp Tinh đi tắm rửa, hắn trong gương, mặc dù thân thể không được coi là vạm vỡ, nhưng tràn đầy cơ bắp cân xứng và rắn chắc, phần bụng có tám khối cơ, trông rất giống một tác phẩm nghệ thuật, cực có mỹ cảm.
Cảnh giới Luyện Thể là giai đoạn cơ thể biến hóa lớn nhất, vẻn vẹn hai tháng, Diệp Tinh hơi béo ngày trước dường như đã thay đổi.
Tóc hắn đen bóng, dày đặc, đôi mắt càng thêm sáng ngời có thần, trạng thái tinh thần của cơ thể trông có vẻ rất tốt.
Tay phải nắm lại, cơ bắp toàn thân nổi lên, thoạt nhìn cực kỳ mạnh mẽ.
Hiện tại, nếu đấu với Hoàng Viêm một trận, Diệp Tinh tuyệt đối sẽ không rơi vào thế yếu!
“Brư...”
Tắm xong, điện thoại của Diệp Tinh đột nhiên reo lên, là ba mẹ hắn gọi tới.
“Alo, ba mẹ.”
Diệp Tinh nhanh chóng bắt máy, sau khi nói vài câu sắc mặt hắn khẽ biến, mau chóng rời khỏi phòng.
Phòng thuê ở đây Diệp Tinh chưa trả, dù sao hắn tu luyện cũng liên quan tới một số đồ, giờ vẫn chưa muốn để ba mẹ biết.
Chẳng hạn như Linh Huyền Thảo của hắn vẫn luôn trồng ở đây.
Rất nhanh, Diệp Tinh đã tới căn phòng thuê to hơn đó.
“Ba, mẹ, hai người phải đi rồi à? Sao không ở lại thêm một thời gian nữa?” Diệp Tinh vội vàng nói: “Chân ba bị thương vẫn còn đang trong quá trình hồi phục.”
Vừa nãy ba mẹ gọi điện đến là nói chuẩn bị về quê.
“Thôi.” Diệp Kiến An cười nói: “Bác sĩ nói chân ba chỉ cần từ từ điều dưỡng là được, chỉ cần không để chân bị thương, dù ở đâu cũng giống nhau.”
“Phải đó, tiểu Tinh, bọn ta không quen cuộc sống ở đây, chẳng quen biết ai, cũng không gia nhập vào được vòng tròn của những người đó, vẫn là quê nhà tốt hơn, đều là hàng xóm láng giềng, mọi người đã sống cùng nhau mấy chục năm rồi.” Lưu Mai cười nói.
Trước đây tràn ngập tuyệt vọng với cuộc sống, giờ đây bệnh của bà đã được trị khỏi, Diệp Kiến An cũng chỉ cần từ từ khôi phục là được.
Giờ đây phần lớn thời gian mặt Lưu Mai đều tràn ngập nụ cười.
Chỉ có trải qua rồi mới biết điều gì là quý giá.
Khuyên vài câu không có tác dụng, Diệp Tinh cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Ba, mẹ, nếu hai người khăng khăng muốn về quê, vậy con cũng không ngăn cản nữa, nhưng hai người ở nhà phải tĩnh dưỡng tử tế, không cần làm gì cả, cho dù muốn mở tiệm bán quần áo cũng phải đợi chân ba khỏe rồi lại bàn tiếp.”
“Được.” Diệp Kiến An, Lưu Mai cười gật đầu.
Hiện tai con trai họ mở tiệm thú cưng một ngày ít nhất có thể kiếm mười mấy vạn, trước đây bọn họ liều mạng kiếm tiền cũng là vì để cuộc sống của con trai sau này có thể tốt hơn, nhưng giờ rõ ràng bọn họ không cần lo lắng nữa, vậy nên ý nghĩ liều mạng kiếm tiền cũng phai nhạt dần.
“Ba, mẹ, lát nữa con chuyển 100 vạn cho hai người, hai người ở nhà phải ăn uống đàng hoàng nhé.” Diệp Tinh lại nói.
“Tiểu Tinh, tiền của con con cứ giữ lại đi, giờ mẹ và ba con vẫn còn mấy chục vạn, không thiếu tiền.” Lưu Mai vội vàng nói.
Triền trước đây Diệp Tinh chuyển vào tài khoản của Diệp Kiến An chỉ dùng một phần nhỏ.
“Phải đó, tiểu Tinh, không cần lo lắng cho ba và mẹ con.” Diệp Kiến An cũng cười nói.
Nghĩ một chút, Diệp Tinh cũng không kiên trì nữa, nói: “Vậy có chuyện gì thì gọi điện cho con.”
Cuối cùng, hắn gọi một chiếc taxi, bảo tài xế đưa Diệp Kiến An và Lưu Mai về tận nhà.
...
Vào lúc Diệp Tinh đang tiễn ba mẹ về nhà đã là năm giờ chiều, tiệm thú cưng tan làm rồi.
“Giai Giai, tiệm thú cưng tám giờ mở cửa, ngày mai tới sớm cũng vô dụng, khoảng 7:50 tới chuẩn bị là được.” Lý Thiến dặn dò.
“Biết rồi, chị Thiến.” Tiền Giai Giai dùng sức gật đầu.
Lúc này, trong lòng Tiền Giai Giai rất kích động, hôm nay cô may mắn bán được ba con thú cưng.
Một con một vạn, một con hai vạ, một con năm vạn, tính theo phần trăm lương của cô, hôm nay cô được trích tới 400 tệ.”
Đối với cô mà nói đây là một khoản tiền lớn không thể nghi ngờ.
Trước đây cô đi làm thêm thu nhập một tháng mới hơn 1000 thôi, hơn nữa những công việc đó còn không ổn định.
Lòng mang theo tâm tình kích động, Tiền Giai Giai quay về kí túc xá.
Lúc này Lâm Tiểu Ngư, Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng, Hạ Lâm, Chu San đều ở trong kí túc xá.
“Ấy, Giai Giai, về rồi à?” Trương Mộng thấy Tiền Giai Giai, cười nói.
Tiền Giai Giai cười gật đầu.
“Giai Giai, tìm được việc chưa?” Hạ Lâm đang sắp xếp quần áo của mình, cô ta nhìn Tiền Giai Giai hỏi: “Lúc trước tôi đi qua một xưởng điện tử, ở đó có dán giấy tuyển người, cậu có thể đi xem xem, thời gian làm việc đại khái là từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, tổng cộng 50 tệ.”
Nghe vậy, Tiền Giai Giai lắc đầu: “Chị Lâm, không cần nữa, tôi tìm được việc rồi, tôi làm việc ở một tiệm thú cưng.”
“Ồ? Tiệm thú cưng? Chó con, mèo con hả?” Hạ Lâm tò mò hỏi.
“Không phải, tiệm thú cưng này chỉ bán vẹt.” Tiền Giai Giai không giấu diếm.
“Chỉ bán vẹt? Vậy có người mua không?” Hạ Lâm suy nghĩ, có chút nghi ngờ nói: “Giai Giai, tiệm thú cưng này trả lương cho cậu thế nào?”
“Lương cơ bản 1000, bán một con vẹt được trích 0,5%” Tiền Giai Giai thật thà nói.
“Lương cơ bản 1000 cũng ổn, nhưng trích phần trăm thấp quá.” Chu San nghe vậy, lắc đầu, cô thuận miệng nói: “Giai Giai, hôm nay cậu được trích bao nhiêu?”
“400.” Tiền Giai Giai nghĩ một chút, sau đó vẫn nói ra.
Chương 52 Tiền Giai Giai Kinh ngạc 1
“Bao nhiêu?” Tiếng của cô vừa dứt, mấy người trong kí túc đều dừng lại mọi động tác, nhìn về phía cô.
Hạ Lâm còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, hỏi: “Giai Giai, cậu vừa nói là 400 hả? Tiệm thú cưng đó trích phần trăm cao như vậy?”
Một ngày 400, vậy tiền lương một tháng phải hơn một vạn, thành phố Thượng Hải tuy phát triển, nhưng phần lớn người dân lương vẫn dưới một vạn, cho dù sau khi cô ta tốt nghiệp bước lên cương vị làm việc, lương chưa chắc đã tới một vạn.
Làm thêm phần lớn lương một ngày đều không vượt quá 100.
“Ừ, vẹt của tiệm thú cưng đó giá rất cao, thấp nhất cũng là 1 vạn tệ...” Tiền Giai Giai nói một lượt về tình hình tiệm thú cưng.
“Vẹt biết đọc thơ, còn biết kể chuyện?” Mấy người Hạ Lâm đều bị những con vẹt giá trên trời này làm cho chấn động.
Hơn nữa cô ta nghe thấy con vẹt đắt nhất của cửa hàng lên tới hai mươi vạn, càng thêm khiếp sợ.
Một tháng lương một vạn, vậy hai mươi vnj cũng phải kiếm hai năm.
Ngay cả Chu Lãnh Huyên cũng nảy sinh hứng thú với những con vẹt này.
“Ngày mai chúng ta không có việc gì, hay là tới tiệm vẹt xem một chút?” Trương Mộng suy nghĩ một chút, cười hì hì đề nghị.
“Được.”
“Ý kiến này không tệ, tôi muốn đi xem những con vẹt thần kỳ đó.”
Lời của cô ta lập tức được cả phòng tán thành.
...
Rất nhanh đã tới ngày thứ hai, vừa mới sáng sớm, sáu người liền xuất phát, kéo nhau tới tiệm thú cưng.
Vừa bước vào, liền có rất nhiều tiếng “Xin chào quý khách” của vẹt vang lên.
“Woa! Đáng yêu quá.” Mắt Trương Mộng lập tức sáng lên, nhanh chóng bước vào.
“Chị Thiến, những người này đều là bạn đại học của em.” Tiền Giai Giai giải thích với Lý Thiến.
“Vậy em tiếp đón bạn mình thật tốt nhé.” Lý Thiến cười nói.
Cô gật đầu cười với mấy người Chu Lãnh Huyên.
Thực tế Lý Thiến chỉ mong Tiền Giai Giai đưa nhiều bạn học tới đây hơn.
Mặc dù trích phần trăm là của Tiền Giai Giai, nhưng đối với Diệp Tinh mà nói, nửa năm sau sẽ căn cứ vào thành tích mà phát tiền thưởng cho cô.
Làm ăn càng tốt, tiền thưởng của các cô sẽ càng cao.
Không quan tâm những thứ khác, vừa bước vào trong, mấy nữ sinh rõ ràng đã bị đám vẹt hấp dẫn.
Lúc này, Chu Lãnh Huyên đứng trước một con vẹt, đây là một con vẹt ngực đỏ.
“Mày biết đọc thơ không?” Chu Lãnh Huyên hỏi.
Đối diện với những con vẹt này, sự lạnh lùng trên mặt cô cũng biến mất không thấy, mà thay vào đó là đầy ắp vẻ yêu thích.
“Tôi biết.” Vẹt nhỏ gật cái đầu nhỏ của mình.
“Woa! Thông minh quá, Lãnh Huyên, nó có thể nghe hiểu lời cậu nói.” Chu San kích động nói.
Những con vẹt như vậy bọn họ cũng chỉ mới thấy trên mạng.
“Vậy tao kiểm tra mày một chút, mày biết đọc 《Vịnh Liễu》 không?” Hạ Lâm cười hì hì hỏi.
“Như tàng ngọc biếc, cội liễu cao”
“Muôn cành rủ xuống, sắc xanh phô”
“Chẳng rõ lá non từ đâu mọc”
“Tháng hai gió lạnh bén như dao”
Con vẹt ngực đỏ này nhìn mấy người trước mặt, âm thanh non nớt vang lên.
Sau đó, vẹt nhỏ lại biểu diễn một vài năng lực, càng làm cho người ta thích thú.
Không chỉ con vẹt này, bọn họ còn trêu đùa những con vẹt khác nữa.
Nữ sinh dường như không có sức chống đỡ với những con vẹt biết nói chuyện lại đáng yêu như vậy.
“Con vẹt này tôi mua.” Phía xa, một tiếng nói truyền tới, một người đàn ông trung niên chỉ vào con vẹt xám Châu Phi nói.
Thấy người đàn ông nhanh chóng thanh toán, mấy người Hạ Lâm hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, con vẹt Châu Phi đó bọn họ xem rồi, giá lên tới mười vạn tệ.
“Việc buôn bán ở đây tốt quá? Mười vạn tệ, phải làm bao lâu mới kiếm được?” Hạ Lâm cảm thán nói.
Cửa tiệm tuy to, nhưng mỗi hàng hầu như đều có người, đều đang nhìn vẹt một cách đầy thích thú.
Xem một hồi nói không chừng sẽ mua về.
“Vẹt thông minh như vậy bán không hề đắt.” Chu San cười nói: “Nếu tôi có tiền, chắc chắn tôi cũng sẽ mua một con.”
Những con vẹt này giá cả đắt đỏ, người định buôn bán phải có một năng lực nhất định.
“Ông chủ cửa tiệm này thật sự là kiếm được nhiều quá, không mua nổi.” Hạ Lâm lắc đầu.
Cô là người theo chủ nghĩa tiền tài, dễ dàng nhìn ra năng lực kiếm tiền của tiệm vẹt này.
Dạo gần một tiếng, Chu Lãnh Huyên ra tay.
Cô nhìn trúng một con vẹt Macaw, con vẹt Macaw này giá hai vạn tệ.
“Woa, Lãnh Huyên, cậu mua thật à?”
“Đây là hai vạn tệ đó.”
“Xem ra Lãnh Huyên của chúng ta là một phú bà nhỏ.”
...
Năm người nhất thời trêu chọc nói.
Bình thường Chu Lãnh Huyên cũng không biểu hiện ra mình giàu có bao nhiêu.
Thực tế, mấy người đều có năng lực mua vẹt, tối thiểu có thể mua vẹt giá một vạn.
Nhưng đó là tiền sinh hoạt của họ, họ mua rồi, tiền trên người cũng hết.
Mặc dù vẹt rất thông minh, đáng yêu, nhưng trừ để thưởng thức ra, không có tác dụng gì khác, vậy nên sau khi so sánh được và mất, bọn họ lựa chọn không mua.
Thanh toán xong, Chu Lãnh Huyên cũng nhấc một chiếc lồng lên, cười trêu đùa con vẹt.
Bên cạnh, mấy người đều tò mò nhìn.
Chương 53 Tiền Giai Giai Kinh ngạc 2
Lâm Tiểu Ngư đứng một bên, nhìn con vẹt này, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Lúc trước khi còn học cấp ba, Diệp Tinh và cô vào một tiệm thú cưng, muốn mua một con vẹt biết nói chuyện, nhưng những con vẹt đó quá đắt, bọn họ không mua nổi.
Dạo ở đây một lát, sau đó năm người rời đi, mà Tiền Giai Giai ở lại tiếp tục làm việc.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến buổi chiều.
Mà trong giờ trưa, Diệp Tinh đến tiệm thú cưng.
“Ông chủ.” Thấy Diệp Tinh tới, mấy người Lý Thiến lập tức đi qua.
“Diệp Tinh?”
Tiền Giai Giai cũng nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô biết Diệp Tinh, vừa nãy cô nghe thấy rõ ràng mấy người Lý Thiến gọi Diệp Tinh là ông chủ? Cũng chính là nói, tiệm thú cưng này là của Diệp Tinh.
“Tiền Giai Giai?” Diệp Tinh nhìn cô gái sắc mặt hơi ngây ra đó, cũng sững sờ một chút.
Lúc trước Lý Thiến gọi điện nói với hắn tìm một nhân viên làm thêm, là sinh viên đại học Thượng Hải, Diệp Tinh cũng không hỏi nhiều, vậy nên cũng không rõ lắm.
“Ông chủ, đây là Tiền Giai Giai, nhân viên làm thêm mới của cửa hàng, Giai Giai, đây là ông chủ của chúng ta – Diệp Tinh.” Lý Thiến cười giới thiệu.
Nhưng trông dáng vẻ hai người, cô tò mò hỏi: “Ông chủ, cậu và Tiền Giai Giai quen nhau à?”
“Ừ, quen.” Diệp Tinh cười.
Tiền Giai Giai cũng phản ứng lại, vội vàng nói: “Ông chủ.”
Lúc này, trong lòng Tiền Giai Giai có một sự khiếp sợ cực lớn.
Cô làm việc ở đây hơn một ngày, biết được rất nhiều tin tức.
Tất cả vẹt trong tiệm bây giờ cộng lại cũng đã hơn trăm vạn, hơn nữa những con vẹt này có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ được bán hết.
Tùy tiện bán một con vẹt, đều vượt xa lương của rất nhiều người.
Mà tất cả vẹt đều thuộc về Diệp Tinh, lúc mới khai trương thậm chí mấy ngày liền mức doanh thu vượt qua trăm vạn!
“Chị Lâm nói sai rồi, Diệp Tinh vốn không nghèo, hơn nữa vô cùng có tiền.” Tiền Giai Giai thầm nói trong lòng.
Cô nhìn Diệp Tinh, rõ ràng trở nên có chút câu nệ, không biết nói gì, có những lúc ông chủ là người quen, khiến người ta rất khó xử.
Diệp Tinh nhìn ra được, cười nói: “Tiền Giai Giai, cậu không cần để ý thân phận của tôi, người tuyển cậu và đây là Lý Thiến, cậu cũng dựa vào bản lĩnh của mình mà vào, không liên quan gì tới tôi.”
Nói xong, Diệp Tinh cũng không nói nhiều thêm nữa.
Mặc dù hắn quen biết Tiền Giai Giai, nhưng trước đây hai người cũng chẳng nói chuyện được mấy câu, chỉ xem như quen biết mà thôi.
Tiền Giai Giai quá im lặng, ở bên cạnh đám người Lâm Tiểu Ngư, Hạ Lâm giống như một người trong suốt vậy.
Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Diệp Tinh nghĩ tới điều gì đó, quay người nhìn Tiền Giai Giai nói: “Phải rồi, Tiền Giai Giai, chuyện ở đây tạm thời đừng nói cho Lâm Tiểu Ngư biết.”
“Được.” Mặc dù cô nghi hoặc, nhưng vẫn vội vàng gật đầu.
“Tiểu Ngư? Đó là ai?” Cách đó không xa, Triệu Nhã nghe thấy cái tên này, trong lòng vô thức xuất hiện một suy nghĩ, sắc mặt khẽ biến.
...
“Còn một ngày nữa là tới sinh nhật Tiểu Ngư, đến lúc đó sẽ đem thú chiến tặng cho cô ấy.” Đi trên đường, trong lòng Diệp Tinh âm thầm mong đợi.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn huấn luyện vẹt chiến, hắn muốn tặng Lâm Tiểu Ngư thứ tốt nhất!
...
Trở về phòng trọ của mình, Diệp Tinh bắt đầu sắp xếp khung cảnh tiệc sinh nhật, đợi sắp xếp xong, hắn lại đi về phía đại học Thượng Hải.
Lúc này ở cửa đại học Thượng Hải, Lâm Tiểu Ngư đang đứng đây đợi người.
“Tiểu Ngư.” Phía xa, đột nhiên có một giọng nói vang lên, là Hạ Lâm gọi.
Nhìn Hạ Lâm, Lâm Tiểu Ngư cười chào hỏi.
Mặc dù lần trước xảy ra mâu thuẫn, nhưng việc đã qua, trên mặt hai người vẫn thể hiện hòa thuận không có việc gì.
Hai người ở cùng một phòng kí túc, nếu sự việc còn dây dưa tiếp sẽ chẳng có ý nghĩa gì, vậy nên hai người nên nói gì thì vẫn nói.
Ít nhất rốt cuộc trong lòng nghĩ gì, đều không ai biết.
Hạ Lâm đi tới, bên cạnh cô ta còn có mấy người, một người là bạn trai Thạch Lỗi của cô ta, ngoài ra còn có ba người hai nam một nữ.
Trong ba người đó rõ ràng có hai người là quan hệ yêu đương, người còn lại là một chàng trai cao một mét bảy lăm, mặc vest nhàn nhã, dày da, những thứ này rõ ràng đều là hàng hiệu, khuôn mặt anh ta trông cũng rất đẹp trai, nhưng lại pha lẫn một chút nữ tính.
Mấy người đi tới trước mặt Lâm Tiểu Ngư, chàng trai mặc vest đó nhìn Lâm Tiểu Ngư, ánh mắt rõ ràng sáng lên.
“Tiểu Ngư, giới thiệu một chút, đây là Triệu Cường, Vương Di Tâm, còn người này là Trịnh Hằng.” Hạ Lâm cười nói.
Lâm Tiểu Ngư cười nhẹ gật đầu với ba người.
“Xin chào, Lâm Tiểu Ngư, trước đây tôi từng nghe thấy tên cậu, tôi là Trịnh Hằng, làm quen một chút?” Trịnh Hằng nhìn Lâm Tiểu Ngư, giơ tay phải của mình ra.
Nhưng đối mặt với bàn tay giơ ra của anh ta, Lâm Tiểu Ngư lại không có chút phản ứng nào.
Điều này khiến cho Trịnh Hằng khó xử.
“Trịnh Hằng, tính Tiểu Ngư rụt rè, cậu trực tiếp giơ tay ra như vậy dọa cô ấy rồi.” Hạ Lâm thất vậy lập tức cười nói.
“Là lỗi của tôi.” Trịnh Hằng cười, thuận thế thu tay lại.
Nhưng, Lâm Tiểu Ngư rụt rè dưới ánh mắt của bọn họ nhìn về một phía, mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
Phía đó, Diệp Tinh đang đi nhanh tới.
“Anh tới rồi?” Lâm Tiểu Ngư chạy bước nhỏ qua, không ngừng vui vẻ nói.
Chương 54 Không nể mặt
“Không phải nói anh sẽ tới thẳng dưới kí túc xá của em sao?” Diệp Tinh cười nói.
Lâm Tiểu Ngư cười hì hì: “Ở trong kí túc cũng không có việc gì làm, liền đi ra đây.”
Phía xa, mấy người Hạ Lâm đi tới.
“Diệp Tinh.” Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh, trong đáy mắt vô thức xuất hiện một tia chán ghét.
Diệp Tinh hơi cười gật đầu với cô ta, sau đó xoay người muốn rời đi.”
“Vị này là?” Nhưng, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Trịnh Hằng nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ hỏi.
“Đây là Diệp Tinh.” Hạ Lâm giới thiệu.
“Hóa ra cậu là Diệp Tinh à.” Trịnh Hằng bỗng nhiên bừng tỉnh, giống như sớm đã biết tới cái tên Diệp Tinh này: “Tôi nghe nói sức khỏe mẹ cậu không tốt, bởi vì nguyên nhân gia đình, trước đây cậu từng nghỉ học một thời gian.”
Diệp Tinh liếc Trịnh Hằng một cái, có thể cảm nhận sâu sắc rằng, Trịnh Hằng cố tình nói vậy.
“Nghe nói gia cảnh của bạn học Diệp Tinh không tốt lắm, nhà tôi làm về mảng may mặc, hay là Diệp Tinh cậu tới nhà tôi làm việc?” Trịnh Hằng cười nói.
“Trịnh Hằng, bây giờ Diệp Tinh đã đi học lại rồi.” Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, cười nhẹ nói.
“Không sao, có thể dùng ngày nghỉ thứ bảy, chủ nhật đi làm, tuy có hơi cực, nhưng tiền lương mỗi tháng tôi có thể trả cậu 40000.” Trịnh Hằng cười nói.
Anh ta nhìn Diệp Tinh, đáy mắt có một tia âm u.
Thực tế, không lâu trước đây anh ta đã chú ý tới Lâm Tiểu Ngư, khắp người Lâm Tiểu Ngư tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, mà càng nhìn càng thấy đẹp, nhưng theo tin tức mà anh ta nghe ngóng được, Lâm Tiểu Ngư đã có bạn trai, tình cảm vô cùng tốt.
Trước đó anh ta nhờ Hạ Lâm mời Lâm Tiểu Ngư ra ngoài, nhưng Lâm Tiểu Ngư lại từ chối.
Hiện tại anh ta nhìn thấy Diệp Tinh, vậy nên liền bắt đầu công kích không chút do dự.
Anh ta biết gia cảnh của Diệp Tinh không tốt, dùng tiền, liền có thể dễ dàng so sánh vối Diệp Tinh, như vậy Lâm Tiểu Ngư có thể nhìn ra được ai tốt hơn.
Chuyện như vậy trước đây anh ta đã từng làm mấy lầm, rất thuần thục.
Con gái mà, theo anh ta thấy tiêu chút tiền mua đồ là có thể nắm được trong tay.
Nghe vậy, Diệp Tinh lắc đầu, từ chối: “Không cần.”
“Diệp Tinh, đây là 4000 tệ đó, một tuần đi làm hai ngày, có nghĩa là một tháng chỉ làm tám ngày, công việc tốt như vậy mà cậu còn từ chối?” Hạ Lâm khuyên.
“Thật sự không cần.” Diệp Tinh lắc đầu, không muốn nói nhiều.
“Diệp Tinh, cậu từ chối công việc tốt như vậy không phải vì thể diện chứ?” Hạ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Tinh nói, rõ ràng không muốn để Diệp Tinh dễ dàng từ chối, nói: “Cơ hội phải nắm chặt, không cần nại vấn đề thể diện, thể diện đáng giá mấy đồng?”
“Tôi đã nói là không cần, cậu không nghe thấy à?” Diệp Tinh hơi nhíu mày.
Hắn đã từ chối rồi, Hạ Lâm này còn lải nhải không ngừng, nếu không phải nể mặt Lâm Tiểu Ngư, hắn còn lâu mới để ý tới Hạ Lâm.
“Cậu...” Hạ Lâm bị Diệp Tinh nói, lời đến miệng đành nuốt lại.
Dù cô ta không được coi là tuyệt mỹ, nhưng biết trang điểm, cộng thêm vóc dáng đẹp, cũng coi như là một đại mỹ nữ, có nam sinh nào nói chuyện với cô như vậy?
“Diệp Tinh, Hạ Lâm cũng chỉ muốn cậu có một công việc tốt thôi, cậu không cần thiết phải nói chuyện như vậy?” Thạch Lỗi thấy vậy lập tức đứng ra, đứng trước mặt Hạ Lâm nói.
Liếc anh ta một cái, Diệp Tinh lười nói nhiều.
Bên cạnh, mặt Trịnh Hằng vẫn tươi cười nói: “Lẽ nào Diệp Tinh cậu chê tôi trả lương thấp?”
“Không phải, tôi có việc của mình phải làm.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.
“Việc của cậu?” Hạ Lâm bước ra, mang theo một chút khinh thường nói: “Diệp Tinh, mọi người đều biết tình huống của cậu, lần trước Thạch Lỗi nhà tôi giới thiệu việc cho cậu cậu không cần, lần này Trịnh Hằng giới thiệu cậu lại từ chối, cậu nói cậu đang bận việc gì?
Nghe vậy, Diệp Tinh nhìn Hạ Lâm bằng ánh mắt kì lạ, nói: “Cậu là gì của tôi, tôi làm gì còn phải báo cáo với cậu?”
Hạ Lâm thật sự coi mình là trung tâm vũ trụ, ai cũng phải vây quanh cô ta, chuyện gì cũng phải nhúng tay.
“Cậu không cần báo cáo với tôi, nhưng Tiểu Ngư là bạn tốt của tôi, tôi nhất định phải quan tâm cô ấy.” Hạ Lâm bị Diệp Tinh nói như vậy, trong lòng lập tức nổi giận.
“Cậu biết không? Lúc trước Chu Lãnh Huyên mua một con vẹt ở một tiệm thú cưng, cậu biết giá bao nhiêu không? Hai vạn! Cậu cứ như vậy, con vẹt này cả đời cậu cũng không mua nổi!” Khóe miệng Hạ Lâm nhếch lên vẻ châm chọc.
Nhưng nói xong cô ta lại hối hận, mọi người đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy cúi đầu còn gặp, những lời như vậy vốn chỉ nên để trong lòng thôi.
Nhưng vừa nãy cô quả thực bị thái độ của Diệp Tinh kích thích, vậy nên nháy mắt đã nói ra.
“Chu Lãnh Huyên mua vẹt trong tiệm của mình?” Nghe vậy, Diệp Tinh thầm nói trong lòng.
Nhưng hiện tại Tiền Giai Giai là nhân viên làm thêm trong tiệm vẹt của mình, như vậy mấy người Chu Lãnh Huyên vào đó cũng không khó hiểu.
Hắn còn chưa nói gì, Lâm Tiểu Ngư đột nhiên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Hạ Lâm trầm giọng nói: “Hạ Lâm, tôi nói chuyện của tôi và Diệp Tinh không liên quan tới cậu, tại sao cậu nhất định phải dây dưa?”
“Tiểu Ngư, cậu đơn thuần quá, tôi...” Hạ Lâm muốn nói gì đó.
“Tôi đơn thuần là việc của tôi, không có bất cứ liên quan gì tới cậu.” Lâm Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Diệp Tinh, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Diệp Tinh lười nhìn mấy người đó, trực tiếp rời đi với Lâm Tiểu Ngư.
Chương 55 Sinh nhật của Lâm Tiểu Ngư
Sau khi hai người rời đi, không khí nơi này nháy mắt trở nên yên lặng.
“Sao tôi cảm thấy Diệp Tinh này còn kiêu ngạo hơn tôi nhỉ?” Mấy giây sau, Trịnh Hằng đột nhiên cười nói.
“Một tên nhóc không biết trời cao đất dày thôi.” Triệu Cường cười khẽ.
“Cũng phải, một tên nghèo, hắn ta vĩnh viễn không biết rằng bản thân vừa từ chối điều gì.” Trịnh Hằng cảm thán nói, làm như bản thân cao cao tại thượng, có thể dễ dàng đạp bất kỳ ai xuống dưới chân.
“Hừ! Không phải để ý thể diện thôi sao? Bốn năm này, tôi sẽ xem cậu có thể giữ mặt mũi trước mặt Tiểu Ngư bao lâu?” Hạ Lâm nhìn theo bóng Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, trong lòng hừ lạnh nói.
Theo cô thấy, xã hội này luôn có vài người vì thể diện của mình mà đầu rơi máu chảy, đợi tới khi bọn họ thật sự hai bàn tay trắng, mới phát hiện ra sự kiên trì của mình không đáng một xu.
“Diệp Tinh, em xin lỗi về chuyện của Hạ Lâm.” Đi trên đường, Lâm Tiểu Ngư xin lỗi nói: “Em không biết cô ta sẽ nói như vậy.”
“Chuyện của chúng ta không liên quan đến người khác, sao em có thể thay người khác xin lỗi anh được?” Diệp Tinh cười.
“Cũng đúng ạ.” Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ, sau đó cũng nở nụ cười.
“Em có kế hoạch gì ngày mai không?” Diệp Tinh hỏi.
“Không có.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói: “Chuyện sinh nhật em cũng không có nói cho ai biết.”
Trong nhà chung, những người khác cũng không quan tâm đến ngày sinh nhật của bạn là ngày nào.
“Vậy thì cả ngày mai của em sẽ là của anh.” Diệp Tinh mỉm cười.
Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức bất mãn: "Tại sao?"
“Ngày mai đưa em đi chơi.” Diệp Tinh nhìn cô gái trước mặt: “Do em quyết định đi chơi ở đâu.”
“Được, được rồi, em chưa đi nhiều nơi của thành phố Thượng Hải!” Lâm Tiểu Ngư rất vui.
……
Thời gian trôi nhanh, ngày hôm sau đã đến rồi, Diệp Tinh đưa Lâm Tiểu Ngư đi chơi loanh quanh khắp nơi.
Họ đến các điểm tham quan nổi tiếng, đi tàu lượn siêu tốc,...
Sau cả ngày vui chơi hết mình, cuối cùng cả hai trở về căn phòng cho thuê mà sau này Diệp Tinh đã thuê.
“Diệp Tinh, bác trai và bác gái đã về chưa?” Lâm Tiểu Ngư hỏi.
“Ừm, họ nói ở đây không có người quen, quá nhàm chán nên đã quay về rồi.” Diệp Tinh cười nói.
Cửa mở, Lâm Tiểu Ngư bước vào. Cô đã đến đây vài lần trước đây.
“Chà!” Lâm Tiểu Ngư thốt lên một tiếng ngay khi bước vào nhà.
Có một loạt bóng bay trên trần nhà của căn phòng, trên cả hai bức tường có nhiều dải ruy băng mà các con gái thích và có một chiếc bánh kem lớn trên bàn.
“Tiểu Ngư, sinh nhật vui vẻ.” Diệp Tinh cười nói.
“Thì ra anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, thảo nào không nói trước.” Lâm Tiểu Ngư khịt mũi, sau đó trên mặt lại nở nụ cười, đi tới trước bánh ngọt.
Mười chín ngọn nến được thắp lên, sau đó Lâm Tiểu Ngư nhắm mắt lại, ba giây sau, cô thổi tắt nến.
“Ước gì đó?” Diệp Tinh tò mò hỏi.
“Không nói cho anh biết.” Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.
Cô nhìn Diệp Tinh nói: “Diệp Tinh, không phải lúc trước anh nói tặng quà cho em sao? Bây giờ em có thể lấy ra được không?"
“Trước tiên em đừng nói gì, món quà này tự động sẽ xuất hiện trước mặt em.” Diệp Tinh giả bộ thần bí.
Lâm Tiểu Ngư ngừng nói, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
“Chúc mừng sinh nhật,”
“Chúc mừng sinh nhật,”
“Chúc mừng sinh nhật,”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Đột nhiên, một âm thanh non nớt vang lên trong phòng.
“A, ai đang hát bài hát mừng sinh nhật vậy?” Lâm Tiểu Ngư tò mò nhìn xung quanh.
Sau đó, cô nhìn thấy một con vẹt nhỏ, toàn thân màu trắng từ đâu bay ra và bay trực tiếp đến trước mặt cô.
“Chủ nhân, sinh nhật vui vẻ.” Chim nhỏ nhìn Lâm Tiểu Ngư kêu một tiếng non nớt.
“Là một con vẹt!” Lâm Tiểu Ngư nhìn con chim trắng trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.
“Đây có phải là món quà anh tặng em không?”
“Ừ.” Diệp Tinh mỉm cười và gật đầu.
Lâm Tiểu Ngư thử vươn tay ra, con vẹt liền đáp ở bên tay phải của cô.
“Lãnh Huyên trước đây đã mua một con vẹt ở cửa hàng thú cưng, em rất ghen tị chết đi được.” Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.
“Con vẹt mà anh tặng cho em chắc chắn thông minh và lợi hại hơn những con khác.” Diệp Tinh nói với vẻ mặt đầy tự tin.
“Thật sao? Anh đừng có nói dối em.” Lâm Tiểu Ngư không tin.
“Nếu không tin anh, có thể thử nghiệm một chút, con vẹt này có thể hiểu được những gì em nói.” Diệp Tinh vỗ ngực nói.
“Vậy 11 cộng 13 bằng bao nhiêu?” Lâm Tiểu Ngư đảo mắt cười hỏi.
Diệp Tinh còn chưa nói gì, nhưng một âm thanh non nớt lại vang lên: “Bằng hai mươi tư, chủ nhân, câu hỏi của cô quá đơn giản rồi.”
“Oa! Điều này cũng có thể biết, thật thông minh.” Lâm Tiểu Ngư kinh ngạc nói.
Chú vẹt nhỏ không những trả lời được mà còn ghét bỏ câu hỏi quá đơn giản của cô.
Sau đó, Lâm Tiểu Ngư hỏi thêm một số câu hỏi, nhưng tất cả đều được con vẹt này trả lời một cách dễ dàng, thậm chí những phép tính phức tạp hơn cũng có thể được con vẹt này hoàn thành một cách dễ dàng.
Mà chú vẹt nhỏ có thể nói trôi chảy các bài thơ và câu chuyện.
Hỏi một hồi, Lâm Tiểu Ngư đột nhiên hỏi: “Tiểu Bạch, mày thuộc lòng cả “Ly tao”* của Khuất Nguyên sao?”
_*Ly tao là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc._
_*Ly tao là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc._
Tu luyện kết thúc, Diệp Tinh đi tắm rửa, hắn trong gương, mặc dù thân thể không được coi là vạm vỡ, nhưng tràn đầy cơ bắp cân xứng và rắn chắc, phần bụng có tám khối cơ, trông rất giống một tác phẩm nghệ thuật, cực có mỹ cảm.
Cảnh giới Luyện Thể là giai đoạn cơ thể biến hóa lớn nhất, vẻn vẹn hai tháng, Diệp Tinh hơi béo ngày trước dường như đã thay đổi.
Tóc hắn đen bóng, dày đặc, đôi mắt càng thêm sáng ngời có thần, trạng thái tinh thần của cơ thể trông có vẻ rất tốt.
Tay phải nắm lại, cơ bắp toàn thân nổi lên, thoạt nhìn cực kỳ mạnh mẽ.
Hiện tại, nếu đấu với Hoàng Viêm một trận, Diệp Tinh tuyệt đối sẽ không rơi vào thế yếu!
“Brư...”
Tắm xong, điện thoại của Diệp Tinh đột nhiên reo lên, là ba mẹ hắn gọi tới.
“Alo, ba mẹ.”
Diệp Tinh nhanh chóng bắt máy, sau khi nói vài câu sắc mặt hắn khẽ biến, mau chóng rời khỏi phòng.
Phòng thuê ở đây Diệp Tinh chưa trả, dù sao hắn tu luyện cũng liên quan tới một số đồ, giờ vẫn chưa muốn để ba mẹ biết.
Chẳng hạn như Linh Huyền Thảo của hắn vẫn luôn trồng ở đây.
Rất nhanh, Diệp Tinh đã tới căn phòng thuê to hơn đó.
“Ba, mẹ, hai người phải đi rồi à? Sao không ở lại thêm một thời gian nữa?” Diệp Tinh vội vàng nói: “Chân ba bị thương vẫn còn đang trong quá trình hồi phục.”
Vừa nãy ba mẹ gọi điện đến là nói chuẩn bị về quê.
“Thôi.” Diệp Kiến An cười nói: “Bác sĩ nói chân ba chỉ cần từ từ điều dưỡng là được, chỉ cần không để chân bị thương, dù ở đâu cũng giống nhau.”
“Phải đó, tiểu Tinh, bọn ta không quen cuộc sống ở đây, chẳng quen biết ai, cũng không gia nhập vào được vòng tròn của những người đó, vẫn là quê nhà tốt hơn, đều là hàng xóm láng giềng, mọi người đã sống cùng nhau mấy chục năm rồi.” Lưu Mai cười nói.
Trước đây tràn ngập tuyệt vọng với cuộc sống, giờ đây bệnh của bà đã được trị khỏi, Diệp Kiến An cũng chỉ cần từ từ khôi phục là được.
Giờ đây phần lớn thời gian mặt Lưu Mai đều tràn ngập nụ cười.
Chỉ có trải qua rồi mới biết điều gì là quý giá.
Khuyên vài câu không có tác dụng, Diệp Tinh cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Ba, mẹ, nếu hai người khăng khăng muốn về quê, vậy con cũng không ngăn cản nữa, nhưng hai người ở nhà phải tĩnh dưỡng tử tế, không cần làm gì cả, cho dù muốn mở tiệm bán quần áo cũng phải đợi chân ba khỏe rồi lại bàn tiếp.”
“Được.” Diệp Kiến An, Lưu Mai cười gật đầu.
Hiện tai con trai họ mở tiệm thú cưng một ngày ít nhất có thể kiếm mười mấy vạn, trước đây bọn họ liều mạng kiếm tiền cũng là vì để cuộc sống của con trai sau này có thể tốt hơn, nhưng giờ rõ ràng bọn họ không cần lo lắng nữa, vậy nên ý nghĩ liều mạng kiếm tiền cũng phai nhạt dần.
“Ba, mẹ, lát nữa con chuyển 100 vạn cho hai người, hai người ở nhà phải ăn uống đàng hoàng nhé.” Diệp Tinh lại nói.
“Tiểu Tinh, tiền của con con cứ giữ lại đi, giờ mẹ và ba con vẫn còn mấy chục vạn, không thiếu tiền.” Lưu Mai vội vàng nói.
Triền trước đây Diệp Tinh chuyển vào tài khoản của Diệp Kiến An chỉ dùng một phần nhỏ.
“Phải đó, tiểu Tinh, không cần lo lắng cho ba và mẹ con.” Diệp Kiến An cũng cười nói.
Nghĩ một chút, Diệp Tinh cũng không kiên trì nữa, nói: “Vậy có chuyện gì thì gọi điện cho con.”
Cuối cùng, hắn gọi một chiếc taxi, bảo tài xế đưa Diệp Kiến An và Lưu Mai về tận nhà.
...
Vào lúc Diệp Tinh đang tiễn ba mẹ về nhà đã là năm giờ chiều, tiệm thú cưng tan làm rồi.
“Giai Giai, tiệm thú cưng tám giờ mở cửa, ngày mai tới sớm cũng vô dụng, khoảng 7:50 tới chuẩn bị là được.” Lý Thiến dặn dò.
“Biết rồi, chị Thiến.” Tiền Giai Giai dùng sức gật đầu.
Lúc này, trong lòng Tiền Giai Giai rất kích động, hôm nay cô may mắn bán được ba con thú cưng.
Một con một vạn, một con hai vạ, một con năm vạn, tính theo phần trăm lương của cô, hôm nay cô được trích tới 400 tệ.”
Đối với cô mà nói đây là một khoản tiền lớn không thể nghi ngờ.
Trước đây cô đi làm thêm thu nhập một tháng mới hơn 1000 thôi, hơn nữa những công việc đó còn không ổn định.
Lòng mang theo tâm tình kích động, Tiền Giai Giai quay về kí túc xá.
Lúc này Lâm Tiểu Ngư, Chu Lãnh Huyên, Trương Mộng, Hạ Lâm, Chu San đều ở trong kí túc xá.
“Ấy, Giai Giai, về rồi à?” Trương Mộng thấy Tiền Giai Giai, cười nói.
Tiền Giai Giai cười gật đầu.
“Giai Giai, tìm được việc chưa?” Hạ Lâm đang sắp xếp quần áo của mình, cô ta nhìn Tiền Giai Giai hỏi: “Lúc trước tôi đi qua một xưởng điện tử, ở đó có dán giấy tuyển người, cậu có thể đi xem xem, thời gian làm việc đại khái là từ tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, tổng cộng 50 tệ.”
Nghe vậy, Tiền Giai Giai lắc đầu: “Chị Lâm, không cần nữa, tôi tìm được việc rồi, tôi làm việc ở một tiệm thú cưng.”
“Ồ? Tiệm thú cưng? Chó con, mèo con hả?” Hạ Lâm tò mò hỏi.
“Không phải, tiệm thú cưng này chỉ bán vẹt.” Tiền Giai Giai không giấu diếm.
“Chỉ bán vẹt? Vậy có người mua không?” Hạ Lâm suy nghĩ, có chút nghi ngờ nói: “Giai Giai, tiệm thú cưng này trả lương cho cậu thế nào?”
“Lương cơ bản 1000, bán một con vẹt được trích 0,5%” Tiền Giai Giai thật thà nói.
“Lương cơ bản 1000 cũng ổn, nhưng trích phần trăm thấp quá.” Chu San nghe vậy, lắc đầu, cô thuận miệng nói: “Giai Giai, hôm nay cậu được trích bao nhiêu?”
“400.” Tiền Giai Giai nghĩ một chút, sau đó vẫn nói ra.
Chương 52 Tiền Giai Giai Kinh ngạc 1
“Bao nhiêu?” Tiếng của cô vừa dứt, mấy người trong kí túc đều dừng lại mọi động tác, nhìn về phía cô.
Hạ Lâm còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, hỏi: “Giai Giai, cậu vừa nói là 400 hả? Tiệm thú cưng đó trích phần trăm cao như vậy?”
Một ngày 400, vậy tiền lương một tháng phải hơn một vạn, thành phố Thượng Hải tuy phát triển, nhưng phần lớn người dân lương vẫn dưới một vạn, cho dù sau khi cô ta tốt nghiệp bước lên cương vị làm việc, lương chưa chắc đã tới một vạn.
Làm thêm phần lớn lương một ngày đều không vượt quá 100.
“Ừ, vẹt của tiệm thú cưng đó giá rất cao, thấp nhất cũng là 1 vạn tệ...” Tiền Giai Giai nói một lượt về tình hình tiệm thú cưng.
“Vẹt biết đọc thơ, còn biết kể chuyện?” Mấy người Hạ Lâm đều bị những con vẹt giá trên trời này làm cho chấn động.
Hơn nữa cô ta nghe thấy con vẹt đắt nhất của cửa hàng lên tới hai mươi vạn, càng thêm khiếp sợ.
Một tháng lương một vạn, vậy hai mươi vnj cũng phải kiếm hai năm.
Ngay cả Chu Lãnh Huyên cũng nảy sinh hứng thú với những con vẹt này.
“Ngày mai chúng ta không có việc gì, hay là tới tiệm vẹt xem một chút?” Trương Mộng suy nghĩ một chút, cười hì hì đề nghị.
“Được.”
“Ý kiến này không tệ, tôi muốn đi xem những con vẹt thần kỳ đó.”
Lời của cô ta lập tức được cả phòng tán thành.
...
Rất nhanh đã tới ngày thứ hai, vừa mới sáng sớm, sáu người liền xuất phát, kéo nhau tới tiệm thú cưng.
Vừa bước vào, liền có rất nhiều tiếng “Xin chào quý khách” của vẹt vang lên.
“Woa! Đáng yêu quá.” Mắt Trương Mộng lập tức sáng lên, nhanh chóng bước vào.
“Chị Thiến, những người này đều là bạn đại học của em.” Tiền Giai Giai giải thích với Lý Thiến.
“Vậy em tiếp đón bạn mình thật tốt nhé.” Lý Thiến cười nói.
Cô gật đầu cười với mấy người Chu Lãnh Huyên.
Thực tế Lý Thiến chỉ mong Tiền Giai Giai đưa nhiều bạn học tới đây hơn.
Mặc dù trích phần trăm là của Tiền Giai Giai, nhưng đối với Diệp Tinh mà nói, nửa năm sau sẽ căn cứ vào thành tích mà phát tiền thưởng cho cô.
Làm ăn càng tốt, tiền thưởng của các cô sẽ càng cao.
Không quan tâm những thứ khác, vừa bước vào trong, mấy nữ sinh rõ ràng đã bị đám vẹt hấp dẫn.
Lúc này, Chu Lãnh Huyên đứng trước một con vẹt, đây là một con vẹt ngực đỏ.
“Mày biết đọc thơ không?” Chu Lãnh Huyên hỏi.
Đối diện với những con vẹt này, sự lạnh lùng trên mặt cô cũng biến mất không thấy, mà thay vào đó là đầy ắp vẻ yêu thích.
“Tôi biết.” Vẹt nhỏ gật cái đầu nhỏ của mình.
“Woa! Thông minh quá, Lãnh Huyên, nó có thể nghe hiểu lời cậu nói.” Chu San kích động nói.
Những con vẹt như vậy bọn họ cũng chỉ mới thấy trên mạng.
“Vậy tao kiểm tra mày một chút, mày biết đọc 《Vịnh Liễu》 không?” Hạ Lâm cười hì hì hỏi.
“Như tàng ngọc biếc, cội liễu cao”
“Muôn cành rủ xuống, sắc xanh phô”
“Chẳng rõ lá non từ đâu mọc”
“Tháng hai gió lạnh bén như dao”
Con vẹt ngực đỏ này nhìn mấy người trước mặt, âm thanh non nớt vang lên.
Sau đó, vẹt nhỏ lại biểu diễn một vài năng lực, càng làm cho người ta thích thú.
Không chỉ con vẹt này, bọn họ còn trêu đùa những con vẹt khác nữa.
Nữ sinh dường như không có sức chống đỡ với những con vẹt biết nói chuyện lại đáng yêu như vậy.
“Con vẹt này tôi mua.” Phía xa, một tiếng nói truyền tới, một người đàn ông trung niên chỉ vào con vẹt xám Châu Phi nói.
Thấy người đàn ông nhanh chóng thanh toán, mấy người Hạ Lâm hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, con vẹt Châu Phi đó bọn họ xem rồi, giá lên tới mười vạn tệ.
“Việc buôn bán ở đây tốt quá? Mười vạn tệ, phải làm bao lâu mới kiếm được?” Hạ Lâm cảm thán nói.
Cửa tiệm tuy to, nhưng mỗi hàng hầu như đều có người, đều đang nhìn vẹt một cách đầy thích thú.
Xem một hồi nói không chừng sẽ mua về.
“Vẹt thông minh như vậy bán không hề đắt.” Chu San cười nói: “Nếu tôi có tiền, chắc chắn tôi cũng sẽ mua một con.”
Những con vẹt này giá cả đắt đỏ, người định buôn bán phải có một năng lực nhất định.
“Ông chủ cửa tiệm này thật sự là kiếm được nhiều quá, không mua nổi.” Hạ Lâm lắc đầu.
Cô là người theo chủ nghĩa tiền tài, dễ dàng nhìn ra năng lực kiếm tiền của tiệm vẹt này.
Dạo gần một tiếng, Chu Lãnh Huyên ra tay.
Cô nhìn trúng một con vẹt Macaw, con vẹt Macaw này giá hai vạn tệ.
“Woa, Lãnh Huyên, cậu mua thật à?”
“Đây là hai vạn tệ đó.”
“Xem ra Lãnh Huyên của chúng ta là một phú bà nhỏ.”
...
Năm người nhất thời trêu chọc nói.
Bình thường Chu Lãnh Huyên cũng không biểu hiện ra mình giàu có bao nhiêu.
Thực tế, mấy người đều có năng lực mua vẹt, tối thiểu có thể mua vẹt giá một vạn.
Nhưng đó là tiền sinh hoạt của họ, họ mua rồi, tiền trên người cũng hết.
Mặc dù vẹt rất thông minh, đáng yêu, nhưng trừ để thưởng thức ra, không có tác dụng gì khác, vậy nên sau khi so sánh được và mất, bọn họ lựa chọn không mua.
Thanh toán xong, Chu Lãnh Huyên cũng nhấc một chiếc lồng lên, cười trêu đùa con vẹt.
Bên cạnh, mấy người đều tò mò nhìn.
Chương 53 Tiền Giai Giai Kinh ngạc 2
Lâm Tiểu Ngư đứng một bên, nhìn con vẹt này, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Lúc trước khi còn học cấp ba, Diệp Tinh và cô vào một tiệm thú cưng, muốn mua một con vẹt biết nói chuyện, nhưng những con vẹt đó quá đắt, bọn họ không mua nổi.
Dạo ở đây một lát, sau đó năm người rời đi, mà Tiền Giai Giai ở lại tiếp tục làm việc.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến buổi chiều.
Mà trong giờ trưa, Diệp Tinh đến tiệm thú cưng.
“Ông chủ.” Thấy Diệp Tinh tới, mấy người Lý Thiến lập tức đi qua.
“Diệp Tinh?”
Tiền Giai Giai cũng nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô biết Diệp Tinh, vừa nãy cô nghe thấy rõ ràng mấy người Lý Thiến gọi Diệp Tinh là ông chủ? Cũng chính là nói, tiệm thú cưng này là của Diệp Tinh.
“Tiền Giai Giai?” Diệp Tinh nhìn cô gái sắc mặt hơi ngây ra đó, cũng sững sờ một chút.
Lúc trước Lý Thiến gọi điện nói với hắn tìm một nhân viên làm thêm, là sinh viên đại học Thượng Hải, Diệp Tinh cũng không hỏi nhiều, vậy nên cũng không rõ lắm.
“Ông chủ, đây là Tiền Giai Giai, nhân viên làm thêm mới của cửa hàng, Giai Giai, đây là ông chủ của chúng ta – Diệp Tinh.” Lý Thiến cười giới thiệu.
Nhưng trông dáng vẻ hai người, cô tò mò hỏi: “Ông chủ, cậu và Tiền Giai Giai quen nhau à?”
“Ừ, quen.” Diệp Tinh cười.
Tiền Giai Giai cũng phản ứng lại, vội vàng nói: “Ông chủ.”
Lúc này, trong lòng Tiền Giai Giai có một sự khiếp sợ cực lớn.
Cô làm việc ở đây hơn một ngày, biết được rất nhiều tin tức.
Tất cả vẹt trong tiệm bây giờ cộng lại cũng đã hơn trăm vạn, hơn nữa những con vẹt này có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ được bán hết.
Tùy tiện bán một con vẹt, đều vượt xa lương của rất nhiều người.
Mà tất cả vẹt đều thuộc về Diệp Tinh, lúc mới khai trương thậm chí mấy ngày liền mức doanh thu vượt qua trăm vạn!
“Chị Lâm nói sai rồi, Diệp Tinh vốn không nghèo, hơn nữa vô cùng có tiền.” Tiền Giai Giai thầm nói trong lòng.
Cô nhìn Diệp Tinh, rõ ràng trở nên có chút câu nệ, không biết nói gì, có những lúc ông chủ là người quen, khiến người ta rất khó xử.
Diệp Tinh nhìn ra được, cười nói: “Tiền Giai Giai, cậu không cần để ý thân phận của tôi, người tuyển cậu và đây là Lý Thiến, cậu cũng dựa vào bản lĩnh của mình mà vào, không liên quan gì tới tôi.”
Nói xong, Diệp Tinh cũng không nói nhiều thêm nữa.
Mặc dù hắn quen biết Tiền Giai Giai, nhưng trước đây hai người cũng chẳng nói chuyện được mấy câu, chỉ xem như quen biết mà thôi.
Tiền Giai Giai quá im lặng, ở bên cạnh đám người Lâm Tiểu Ngư, Hạ Lâm giống như một người trong suốt vậy.
Đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Diệp Tinh nghĩ tới điều gì đó, quay người nhìn Tiền Giai Giai nói: “Phải rồi, Tiền Giai Giai, chuyện ở đây tạm thời đừng nói cho Lâm Tiểu Ngư biết.”
“Được.” Mặc dù cô nghi hoặc, nhưng vẫn vội vàng gật đầu.
“Tiểu Ngư? Đó là ai?” Cách đó không xa, Triệu Nhã nghe thấy cái tên này, trong lòng vô thức xuất hiện một suy nghĩ, sắc mặt khẽ biến.
...
“Còn một ngày nữa là tới sinh nhật Tiểu Ngư, đến lúc đó sẽ đem thú chiến tặng cho cô ấy.” Đi trên đường, trong lòng Diệp Tinh âm thầm mong đợi.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn huấn luyện vẹt chiến, hắn muốn tặng Lâm Tiểu Ngư thứ tốt nhất!
...
Trở về phòng trọ của mình, Diệp Tinh bắt đầu sắp xếp khung cảnh tiệc sinh nhật, đợi sắp xếp xong, hắn lại đi về phía đại học Thượng Hải.
Lúc này ở cửa đại học Thượng Hải, Lâm Tiểu Ngư đang đứng đây đợi người.
“Tiểu Ngư.” Phía xa, đột nhiên có một giọng nói vang lên, là Hạ Lâm gọi.
Nhìn Hạ Lâm, Lâm Tiểu Ngư cười chào hỏi.
Mặc dù lần trước xảy ra mâu thuẫn, nhưng việc đã qua, trên mặt hai người vẫn thể hiện hòa thuận không có việc gì.
Hai người ở cùng một phòng kí túc, nếu sự việc còn dây dưa tiếp sẽ chẳng có ý nghĩa gì, vậy nên hai người nên nói gì thì vẫn nói.
Ít nhất rốt cuộc trong lòng nghĩ gì, đều không ai biết.
Hạ Lâm đi tới, bên cạnh cô ta còn có mấy người, một người là bạn trai Thạch Lỗi của cô ta, ngoài ra còn có ba người hai nam một nữ.
Trong ba người đó rõ ràng có hai người là quan hệ yêu đương, người còn lại là một chàng trai cao một mét bảy lăm, mặc vest nhàn nhã, dày da, những thứ này rõ ràng đều là hàng hiệu, khuôn mặt anh ta trông cũng rất đẹp trai, nhưng lại pha lẫn một chút nữ tính.
Mấy người đi tới trước mặt Lâm Tiểu Ngư, chàng trai mặc vest đó nhìn Lâm Tiểu Ngư, ánh mắt rõ ràng sáng lên.
“Tiểu Ngư, giới thiệu một chút, đây là Triệu Cường, Vương Di Tâm, còn người này là Trịnh Hằng.” Hạ Lâm cười nói.
Lâm Tiểu Ngư cười nhẹ gật đầu với ba người.
“Xin chào, Lâm Tiểu Ngư, trước đây tôi từng nghe thấy tên cậu, tôi là Trịnh Hằng, làm quen một chút?” Trịnh Hằng nhìn Lâm Tiểu Ngư, giơ tay phải của mình ra.
Nhưng đối mặt với bàn tay giơ ra của anh ta, Lâm Tiểu Ngư lại không có chút phản ứng nào.
Điều này khiến cho Trịnh Hằng khó xử.
“Trịnh Hằng, tính Tiểu Ngư rụt rè, cậu trực tiếp giơ tay ra như vậy dọa cô ấy rồi.” Hạ Lâm thất vậy lập tức cười nói.
“Là lỗi của tôi.” Trịnh Hằng cười, thuận thế thu tay lại.
Nhưng, Lâm Tiểu Ngư rụt rè dưới ánh mắt của bọn họ nhìn về một phía, mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
Phía đó, Diệp Tinh đang đi nhanh tới.
“Anh tới rồi?” Lâm Tiểu Ngư chạy bước nhỏ qua, không ngừng vui vẻ nói.
Chương 54 Không nể mặt
“Không phải nói anh sẽ tới thẳng dưới kí túc xá của em sao?” Diệp Tinh cười nói.
Lâm Tiểu Ngư cười hì hì: “Ở trong kí túc cũng không có việc gì làm, liền đi ra đây.”
Phía xa, mấy người Hạ Lâm đi tới.
“Diệp Tinh.” Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh, trong đáy mắt vô thức xuất hiện một tia chán ghét.
Diệp Tinh hơi cười gật đầu với cô ta, sau đó xoay người muốn rời đi.”
“Vị này là?” Nhưng, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
Trịnh Hằng nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ hỏi.
“Đây là Diệp Tinh.” Hạ Lâm giới thiệu.
“Hóa ra cậu là Diệp Tinh à.” Trịnh Hằng bỗng nhiên bừng tỉnh, giống như sớm đã biết tới cái tên Diệp Tinh này: “Tôi nghe nói sức khỏe mẹ cậu không tốt, bởi vì nguyên nhân gia đình, trước đây cậu từng nghỉ học một thời gian.”
Diệp Tinh liếc Trịnh Hằng một cái, có thể cảm nhận sâu sắc rằng, Trịnh Hằng cố tình nói vậy.
“Nghe nói gia cảnh của bạn học Diệp Tinh không tốt lắm, nhà tôi làm về mảng may mặc, hay là Diệp Tinh cậu tới nhà tôi làm việc?” Trịnh Hằng cười nói.
“Trịnh Hằng, bây giờ Diệp Tinh đã đi học lại rồi.” Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, cười nhẹ nói.
“Không sao, có thể dùng ngày nghỉ thứ bảy, chủ nhật đi làm, tuy có hơi cực, nhưng tiền lương mỗi tháng tôi có thể trả cậu 40000.” Trịnh Hằng cười nói.
Anh ta nhìn Diệp Tinh, đáy mắt có một tia âm u.
Thực tế, không lâu trước đây anh ta đã chú ý tới Lâm Tiểu Ngư, khắp người Lâm Tiểu Ngư tỏa ra một loại khí chất đặc biệt, mà càng nhìn càng thấy đẹp, nhưng theo tin tức mà anh ta nghe ngóng được, Lâm Tiểu Ngư đã có bạn trai, tình cảm vô cùng tốt.
Trước đó anh ta nhờ Hạ Lâm mời Lâm Tiểu Ngư ra ngoài, nhưng Lâm Tiểu Ngư lại từ chối.
Hiện tại anh ta nhìn thấy Diệp Tinh, vậy nên liền bắt đầu công kích không chút do dự.
Anh ta biết gia cảnh của Diệp Tinh không tốt, dùng tiền, liền có thể dễ dàng so sánh vối Diệp Tinh, như vậy Lâm Tiểu Ngư có thể nhìn ra được ai tốt hơn.
Chuyện như vậy trước đây anh ta đã từng làm mấy lầm, rất thuần thục.
Con gái mà, theo anh ta thấy tiêu chút tiền mua đồ là có thể nắm được trong tay.
Nghe vậy, Diệp Tinh lắc đầu, từ chối: “Không cần.”
“Diệp Tinh, đây là 4000 tệ đó, một tuần đi làm hai ngày, có nghĩa là một tháng chỉ làm tám ngày, công việc tốt như vậy mà cậu còn từ chối?” Hạ Lâm khuyên.
“Thật sự không cần.” Diệp Tinh lắc đầu, không muốn nói nhiều.
“Diệp Tinh, cậu từ chối công việc tốt như vậy không phải vì thể diện chứ?” Hạ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Tinh nói, rõ ràng không muốn để Diệp Tinh dễ dàng từ chối, nói: “Cơ hội phải nắm chặt, không cần nại vấn đề thể diện, thể diện đáng giá mấy đồng?”
“Tôi đã nói là không cần, cậu không nghe thấy à?” Diệp Tinh hơi nhíu mày.
Hắn đã từ chối rồi, Hạ Lâm này còn lải nhải không ngừng, nếu không phải nể mặt Lâm Tiểu Ngư, hắn còn lâu mới để ý tới Hạ Lâm.
“Cậu...” Hạ Lâm bị Diệp Tinh nói, lời đến miệng đành nuốt lại.
Dù cô ta không được coi là tuyệt mỹ, nhưng biết trang điểm, cộng thêm vóc dáng đẹp, cũng coi như là một đại mỹ nữ, có nam sinh nào nói chuyện với cô như vậy?
“Diệp Tinh, Hạ Lâm cũng chỉ muốn cậu có một công việc tốt thôi, cậu không cần thiết phải nói chuyện như vậy?” Thạch Lỗi thấy vậy lập tức đứng ra, đứng trước mặt Hạ Lâm nói.
Liếc anh ta một cái, Diệp Tinh lười nói nhiều.
Bên cạnh, mặt Trịnh Hằng vẫn tươi cười nói: “Lẽ nào Diệp Tinh cậu chê tôi trả lương thấp?”
“Không phải, tôi có việc của mình phải làm.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.
“Việc của cậu?” Hạ Lâm bước ra, mang theo một chút khinh thường nói: “Diệp Tinh, mọi người đều biết tình huống của cậu, lần trước Thạch Lỗi nhà tôi giới thiệu việc cho cậu cậu không cần, lần này Trịnh Hằng giới thiệu cậu lại từ chối, cậu nói cậu đang bận việc gì?
Nghe vậy, Diệp Tinh nhìn Hạ Lâm bằng ánh mắt kì lạ, nói: “Cậu là gì của tôi, tôi làm gì còn phải báo cáo với cậu?”
Hạ Lâm thật sự coi mình là trung tâm vũ trụ, ai cũng phải vây quanh cô ta, chuyện gì cũng phải nhúng tay.
“Cậu không cần báo cáo với tôi, nhưng Tiểu Ngư là bạn tốt của tôi, tôi nhất định phải quan tâm cô ấy.” Hạ Lâm bị Diệp Tinh nói như vậy, trong lòng lập tức nổi giận.
“Cậu biết không? Lúc trước Chu Lãnh Huyên mua một con vẹt ở một tiệm thú cưng, cậu biết giá bao nhiêu không? Hai vạn! Cậu cứ như vậy, con vẹt này cả đời cậu cũng không mua nổi!” Khóe miệng Hạ Lâm nhếch lên vẻ châm chọc.
Nhưng nói xong cô ta lại hối hận, mọi người đều là bạn học, ngẩng đầu không thấy cúi đầu còn gặp, những lời như vậy vốn chỉ nên để trong lòng thôi.
Nhưng vừa nãy cô quả thực bị thái độ của Diệp Tinh kích thích, vậy nên nháy mắt đã nói ra.
“Chu Lãnh Huyên mua vẹt trong tiệm của mình?” Nghe vậy, Diệp Tinh thầm nói trong lòng.
Nhưng hiện tại Tiền Giai Giai là nhân viên làm thêm trong tiệm vẹt của mình, như vậy mấy người Chu Lãnh Huyên vào đó cũng không khó hiểu.
Hắn còn chưa nói gì, Lâm Tiểu Ngư đột nhiên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Hạ Lâm trầm giọng nói: “Hạ Lâm, tôi nói chuyện của tôi và Diệp Tinh không liên quan tới cậu, tại sao cậu nhất định phải dây dưa?”
“Tiểu Ngư, cậu đơn thuần quá, tôi...” Hạ Lâm muốn nói gì đó.
“Tôi đơn thuần là việc của tôi, không có bất cứ liên quan gì tới cậu.” Lâm Tiểu Ngư lắc đầu nói: “Diệp Tinh, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Diệp Tinh lười nhìn mấy người đó, trực tiếp rời đi với Lâm Tiểu Ngư.
Chương 55 Sinh nhật của Lâm Tiểu Ngư
Sau khi hai người rời đi, không khí nơi này nháy mắt trở nên yên lặng.
“Sao tôi cảm thấy Diệp Tinh này còn kiêu ngạo hơn tôi nhỉ?” Mấy giây sau, Trịnh Hằng đột nhiên cười nói.
“Một tên nhóc không biết trời cao đất dày thôi.” Triệu Cường cười khẽ.
“Cũng phải, một tên nghèo, hắn ta vĩnh viễn không biết rằng bản thân vừa từ chối điều gì.” Trịnh Hằng cảm thán nói, làm như bản thân cao cao tại thượng, có thể dễ dàng đạp bất kỳ ai xuống dưới chân.
“Hừ! Không phải để ý thể diện thôi sao? Bốn năm này, tôi sẽ xem cậu có thể giữ mặt mũi trước mặt Tiểu Ngư bao lâu?” Hạ Lâm nhìn theo bóng Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư, trong lòng hừ lạnh nói.
Theo cô thấy, xã hội này luôn có vài người vì thể diện của mình mà đầu rơi máu chảy, đợi tới khi bọn họ thật sự hai bàn tay trắng, mới phát hiện ra sự kiên trì của mình không đáng một xu.
“Diệp Tinh, em xin lỗi về chuyện của Hạ Lâm.” Đi trên đường, Lâm Tiểu Ngư xin lỗi nói: “Em không biết cô ta sẽ nói như vậy.”
“Chuyện của chúng ta không liên quan đến người khác, sao em có thể thay người khác xin lỗi anh được?” Diệp Tinh cười.
“Cũng đúng ạ.” Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ, sau đó cũng nở nụ cười.
“Em có kế hoạch gì ngày mai không?” Diệp Tinh hỏi.
“Không có.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói: “Chuyện sinh nhật em cũng không có nói cho ai biết.”
Trong nhà chung, những người khác cũng không quan tâm đến ngày sinh nhật của bạn là ngày nào.
“Vậy thì cả ngày mai của em sẽ là của anh.” Diệp Tinh mỉm cười.
Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức bất mãn: "Tại sao?"
“Ngày mai đưa em đi chơi.” Diệp Tinh nhìn cô gái trước mặt: “Do em quyết định đi chơi ở đâu.”
“Được, được rồi, em chưa đi nhiều nơi của thành phố Thượng Hải!” Lâm Tiểu Ngư rất vui.
……
Thời gian trôi nhanh, ngày hôm sau đã đến rồi, Diệp Tinh đưa Lâm Tiểu Ngư đi chơi loanh quanh khắp nơi.
Họ đến các điểm tham quan nổi tiếng, đi tàu lượn siêu tốc,...
Sau cả ngày vui chơi hết mình, cuối cùng cả hai trở về căn phòng cho thuê mà sau này Diệp Tinh đã thuê.
“Diệp Tinh, bác trai và bác gái đã về chưa?” Lâm Tiểu Ngư hỏi.
“Ừm, họ nói ở đây không có người quen, quá nhàm chán nên đã quay về rồi.” Diệp Tinh cười nói.
Cửa mở, Lâm Tiểu Ngư bước vào. Cô đã đến đây vài lần trước đây.
“Chà!” Lâm Tiểu Ngư thốt lên một tiếng ngay khi bước vào nhà.
Có một loạt bóng bay trên trần nhà của căn phòng, trên cả hai bức tường có nhiều dải ruy băng mà các con gái thích và có một chiếc bánh kem lớn trên bàn.
“Tiểu Ngư, sinh nhật vui vẻ.” Diệp Tinh cười nói.
“Thì ra anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, thảo nào không nói trước.” Lâm Tiểu Ngư khịt mũi, sau đó trên mặt lại nở nụ cười, đi tới trước bánh ngọt.
Mười chín ngọn nến được thắp lên, sau đó Lâm Tiểu Ngư nhắm mắt lại, ba giây sau, cô thổi tắt nến.
“Ước gì đó?” Diệp Tinh tò mò hỏi.
“Không nói cho anh biết.” Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.
Cô nhìn Diệp Tinh nói: “Diệp Tinh, không phải lúc trước anh nói tặng quà cho em sao? Bây giờ em có thể lấy ra được không?"
“Trước tiên em đừng nói gì, món quà này tự động sẽ xuất hiện trước mặt em.” Diệp Tinh giả bộ thần bí.
Lâm Tiểu Ngư ngừng nói, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
“Chúc mừng sinh nhật,”
“Chúc mừng sinh nhật,”
“Chúc mừng sinh nhật,”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Đột nhiên, một âm thanh non nớt vang lên trong phòng.
“A, ai đang hát bài hát mừng sinh nhật vậy?” Lâm Tiểu Ngư tò mò nhìn xung quanh.
Sau đó, cô nhìn thấy một con vẹt nhỏ, toàn thân màu trắng từ đâu bay ra và bay trực tiếp đến trước mặt cô.
“Chủ nhân, sinh nhật vui vẻ.” Chim nhỏ nhìn Lâm Tiểu Ngư kêu một tiếng non nớt.
“Là một con vẹt!” Lâm Tiểu Ngư nhìn con chim trắng trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.
“Đây có phải là món quà anh tặng em không?”
“Ừ.” Diệp Tinh mỉm cười và gật đầu.
Lâm Tiểu Ngư thử vươn tay ra, con vẹt liền đáp ở bên tay phải của cô.
“Lãnh Huyên trước đây đã mua một con vẹt ở cửa hàng thú cưng, em rất ghen tị chết đi được.” Lâm Tiểu Ngư mỉm cười.
“Con vẹt mà anh tặng cho em chắc chắn thông minh và lợi hại hơn những con khác.” Diệp Tinh nói với vẻ mặt đầy tự tin.
“Thật sao? Anh đừng có nói dối em.” Lâm Tiểu Ngư không tin.
“Nếu không tin anh, có thể thử nghiệm một chút, con vẹt này có thể hiểu được những gì em nói.” Diệp Tinh vỗ ngực nói.
“Vậy 11 cộng 13 bằng bao nhiêu?” Lâm Tiểu Ngư đảo mắt cười hỏi.
Diệp Tinh còn chưa nói gì, nhưng một âm thanh non nớt lại vang lên: “Bằng hai mươi tư, chủ nhân, câu hỏi của cô quá đơn giản rồi.”
“Oa! Điều này cũng có thể biết, thật thông minh.” Lâm Tiểu Ngư kinh ngạc nói.
Chú vẹt nhỏ không những trả lời được mà còn ghét bỏ câu hỏi quá đơn giản của cô.
Sau đó, Lâm Tiểu Ngư hỏi thêm một số câu hỏi, nhưng tất cả đều được con vẹt này trả lời một cách dễ dàng, thậm chí những phép tính phức tạp hơn cũng có thể được con vẹt này hoàn thành một cách dễ dàng.
Mà chú vẹt nhỏ có thể nói trôi chảy các bài thơ và câu chuyện.
Hỏi một hồi, Lâm Tiểu Ngư đột nhiên hỏi: “Tiểu Bạch, mày thuộc lòng cả “Ly tao”* của Khuất Nguyên sao?”
_*Ly tao là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc._
_*Ly tao là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc._