-
Phần 4
12.
Tôi cầm điện thoại lên xem giờ, bỗng nhiên thở dài một cái.
Nhìn đống tài liệu học tập trước mặt, tôi không khỏi trầm tư, làm lại thêm lần nữa thật sự mang một cảm giác rất khác.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu thu dọn sách vở, đã hơn 11 giờ đêm rồi, đã đến giờ đi ngủ.
Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mới có tinh thần tốt để đi thi.
————
Ăn sáng với Khương Nghệ xong, chúng tôi cùng nhau đến trường.
“Khương Nghệ, lần này bọn mình thi cùng phòng đấy.” Tôi cười, nhìn Khương Nghệ đang đứng cách tôi vài người
Dường như anh đã biết điều đó từ lâu, anh cười nhẹ rồi gật đầu.
"Này, bạn học. Tiếng Anh của cậu ổn không?" Một bạn nam trước mặt đột nhiên quay đầu lại hỏi.
Tôi thấy Khương Nghệ có vẻ sững sờ, sau đó khẽ nhíu mày nhìn thẳng vào tôi. Đôi mắt như muốn nói “Cậu nhanh chóng giải quyết chuyện này cho mình.”
Vì vậy, tôi dứt khoát nở một nụ cười lịch sự và nói với bạn nam đó: "Tiếng Anh của mình không tốt lắm."
“Ồ.” Nghe vậy, cậu ta gãi đầu tiếc nuối, “Tiếc thật đấy, mình tưởng rằng mình có thể xem bài tiếng Anh của cậu một chút.”
"..." Ủa alo bạn gì ơi, có phép tắc không vậy?
Tôi, Kỷ Lật, giáo viên tiếng Anh cấp ba. Rất tốt, tôi chịu thua.
……
Dường như đã xem kịch đủ rồi, Khương Nghệ đưa tay lấy hộp sữa dâu trên bàn, đi tới đặt trước mặt tôi, chậm rãi nói: "Thi tốt nhé."
"Ừm."
Sau một ngày thi vất vả, vừa bước ra khỏi phòng thi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Vì chỉ là một kỳ thi bình thường nên chỉ cần một ngày rưỡi là thi xong rồi.
Nhìn tòa nhà dạy học đối diện, tôi tự nhiên cảm thấy có chút mất mát.
“Lát nữa đi ăn cơm đi.” Mãi cho đến khi bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc của Khương Nghệ, tôi mới bình thường trở lại.
Tôi mỉm cười, gật đầu.
“Nghe nói cậu tìm được công việc mới rồi?” Tôi quay đầu nhìn Khương Nghệ.
Anh hơi ngạc nhiên, nhướng mày, cũng không phủ nhận, nói: "Đúng vậy, cuối tuần đi gia sư."
Tôi rũ mi xuống, "Cậu còn phải làm việc ở cửa hàng tiện lợi nữa, đừng mệt quá."
Nghe đến đây, anh mỉm cười, rồi đưa tay lên vỗ vai tôi an ủi: “Mình không đến mức mong manh dễ vỡ như vậy đâu.”
“Ừ.” Tôi xua tay, cố làm ra vẻ thoải mái: “Được rồi, đi ăn cơm thôi. Thi cử cả một ngày rồi.”
……
Chúng tôi đến một tiệm mì, lần lượt gọi đồ, sau đó ngồi xuống đợi mì tới.
Trong khoảng thời gian này, tôi để ý thấy không ít những chàng trai, cô gái mặc đồng phục học sinh đi ngang qua cửa hàng.
"Ông chủ, vẫn như mọi ngày!"
Diệp Thâm bận rộn cả ngày, khi bụng đã cồn cào, bèn vào cửa hàng gọi đồ ăn, ông chủ có vẻ quen anh ta, nghe tiếng liền đi ra vỗ vai Diệp Thâm, cười nói: "Cậu nhóc, lại đi đâu đấy?"
"Ha" Diệp Thâm xua tay, cười, khuôn mặt tuấn tú sáng ngời, làm ra vẻ thần bí, "Còn có thể là chuyện gì được."
Anh ta không giải thích, trả lời mập mờ, ông chủ cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ bảo một câu có việc, rồi đi làm đồ ăn.
Diệp Thâm tùy ý tìm tạm một chỗ ngồi, do tiệm nhỏ không lớn, chỉ cần nhìn thoáng qua, Diệp Thâm tự nhiên cũng nhìn thấy Khương Nghệ
Chỉ là anh ta không đến chào hỏi, giống như một người xa lạ.
Anh ta nhìn về phía này, đột nhiên cong môi cười, một lúc sau, anh ta đưa tay vào trong túi, lấy ra một bao thuốc lá, sau đó đưa tay vào túi còn lại lấy bật lửa.
Nhưng vừa định làm một điếu, mắt anh đã chuyển sang tờ giấy dán trên bức tường bên cạnh.
Trên đó viết dòng chữ "No Smoking".
Diệp Thâm thở dài, cất điếu thuốc lại vào trong túi, ngoan ngoãn ngồi đợi.
Nhìn thấy chuỗi hành vi này, ấn tượng xấu trước đây của tôi về Diệp Thâm lập tức bị phá vỡ.
Kiếp trước, tôi không có cơ hội tiếp xúc nhiều với anh ta, song tiếng xấu của anh ta thì bị truyền khắp cả khu.
Tất cả những người sống trong khu này không ai là không biết đến Diệp Thâm, nhưng họ chỉ biết rằng anh ta là một tên côn đồ từ nhỏ không được học hành tử tế.
Tôi nhớ cuối cùng Diệp Thâm hình như đã có một cuộc sống tốt, nghe nói anh ta tự mình thành lập và phát triển một công ty.
Song trong những năm đó, tôi chỉ chú tâm đến việc chăm sóc Khương Nghệ đang trong tình trạng nguy kịch, không có thời gian để ý quá nhiều đến thế giới bên ngoài.
Chuyện bệnh tình của Khương Nghệ, anh không cho tôi nói với bất cứ ai, cho dù lúc đó anh sớm đã cắt đứt liên hệ với mẹ ruột của mình.
Mặc dù vậy, bệnh tình của Khương Nghệ ngày một xấu đi, số tiền tiết kiệm lại chẳng còn lại bao nhiêu.
Cho đến khi không còn cách nào khác, tôi đã nghĩ đến chuyện đi vay tiền, đêm hôm ấy, thẻ của tôi đột ngột tăng thêm 80 vạn (khoảng hơn 2 tỷ 7 VNĐ)
Kèm theo đó, tôi nhận được một tin nhắn nặc danh: “Chăm sóc tốt cho Khương Nghệ."
Sau đó không có gì thêm nữa.
Cho nên từ trước tới giờ, tôi không quá hiểu về Diệp Thâm, thậm chí sau khi Khương Nghệ qua đời, tôi cũng chưa từng gặp lại anh ta.
Nhưng đến bây giờ, kỳ lạ là, tôi nghi ngờ rằng 80 vạn tôi nhận được từ kiếp trước chính là do Diệp Thâm gửi đến.
13.
Khương Nghệ nhìn Diệp Thâm một cái rồi chuyển tầm mắt đi chỗ khác, anh không nói gì.
Đôi khi tôi thực sự không hiểu hai người họ, rõ ràng là quan hệ của họ khá tốt, lại luôn giả vờ như không quen biết nhau giữa chốn đông người.
Ờm, khá là trẻ con.
Ăn mì xong, tôi và Khương Nghệ đứng dậy đi thanh toán, tôi thấy anh do dự một hồi, sau đó liền nói nhỏ với ông chủ: "Ông chủ, tính thêm cả tiền của chàng trai ngồi cạnh cửa sổ giúp tôi."
Người anh nhắc đến là Diệp Thâm.
Ông chủ quán mì ngước nhìn anh cười nói: "Được."
…
"Tới nhà mình rồi."
Nghe vậy, Khương Nghệ chậm rãi nói: "Ừm, vào nhà đi."
Tôi gật đầu cười với anh: "Còn nửa ngày mai là xong rồi, cậu về nhà nhớ ngủ sớm, ngày mai mới có sức thi thật tốt ."
"Được."
Đến khi trở về phòng, qua ô cửa sổ, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng anh dưới ánh đèn đường, anh đứng ở nơi đó rất lâu, cuối cùng mới ngước mắt nhìn về phía này rồi mới nhấc chân rời đi.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên
“Mở cửa, là mẹ.” Giọng nói quen thuộc truyền tới
Tôi khẽ cau mày, ra mở cửa, liền nhìn thấy mẹ.
Bà nói: "Ngày mai bố sẽ đến thăm con."
Tôi rũ mi xuống, ồ một tiếng.
Thấy tôi không nói gì thêm, bà thở dài một tiếng rồi quay người bỏ đi.
“Mẹ.” Tôi gọi bà
Bà sững người, một lúc lâu sau mới đáp: "Sao thế?"
"Ngày mai con muốn đón em đi gặp bố."
Dứt lời, cả không gian im ắng đến lạ.
Không biết qua bao lâu, ngay khi tôi nghĩ rằng mẹ sẽ không đồng ý, tôi nghe thấy tiếng bà: "Được rồi, đến lúc đó nhớ chăm sóc tiểu Trì thật tốt."
Một lúc sau, bà lại nói thêm một câu, "Đừng để tiểu Trì và bố ở một mình với nhau quá lâu."
Câu nói này của bà làm tôi cảm thấy bối rối.
Bà không nói gì thêm nữa rồi rời đi.
Mẹ ly hôn với bố ngay sau khi tiểu Trì được sinh ra, tôi và em trai đều sống với mẹ, không một ai biết nguyên nhân hai người ly hôn là gì.
Chỉ là qua một thời gian, bố tôi có gia đình mới, còn mẹ thì vẫn luôn ở một mình. Có lần, tôi hỏi bà tại sao, bà chỉ cười: “Có hai con là đủ rồi”.
————
“Trời lạnh đấy, mặc ấm vào!” Mẹ nói, trước khi tôi ra ngoài.
"Vâng."
“Chị ơi, có thật là bố sẽ đến gặp em không?” tiểu Trì tròn mắt hỏi.
"Ừm, tiểu Trì có vui không?"
"Vui lắm ạ!"
Nói xong, tiểu Trì dường như đã nhớ ra điều gì, em dừng lại bên đường, tay ôm cặp sách nói nhỏ: "Trong đó có quà cho bố."
“Thật không.” Tôi nhướng mày ngạc nhiên, sau đó mỉm cười gật đầu.
“Vâng", tiểu Trì rũ mi xuống, giấu đi cảm xúc của mình: “Em biết bố không thích em. Nếu em tặng quà cho bố, bố sẽ thích em hơn một chút, phải không?"
Phút chốc, tôi giật mình.
Có lẽ những đứa trẻ luôn nhạy cảm trước sự đối đãi của người lớn, mà tiểu Trì tự nhiên cảm nhận được sự xa lánh của bố đối với mình.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không sao hiểu được tại sao bố lại làm như vậy.
Một lúc sau, tiểu Trì nắm lấy tay tôi, cười nói: "Đi nào chị ơi, về nhà thôi!"
"Ừ, về nhà thôi."
……
Vừa đẩy cửa ra, tôi liền nhìn thấy bố, người mà tôi đã lâu không gặp.
Ông ngồi trên ghế sofa, bên cạnh ông là một chàng trai nhìn khoảng 16, 17 tuổi. Cậu ta trông rất đẹp trai, trên môi luôn nở nụ cười.
“Bố.” Tôi gọi.
Bố mỉm cười, bước đến vỗ vai tôi: “Đã lớn thế này rồi!”.
Tôi gật gật đầu, đẩy tiểu Trì về phía trước, nói: "Tiểu Trì, chào bố."
“Bố.” Tiểu Trì thì thầm.
Nghe xong, bố tôi thu lại ý cười, nói "ừm" một tiếng.
14.
Thấy vậy, tiểu Trì có chút sợ hãi, thằng nhỏ đi tới sau lưng tôi, bàn tay nhỏ siết chặt góc áo, không nói gì nữa.
Tôi vô thức nhíu mày, lại nhìn thấy bố đi về phía chàng trai đang ngồi trên ghế sofa, tiếp sau đó, ông nở nụ cười: "Giới thiệu một chút, đây là Mục Dương, Lý Mục Dương, con trai dì Lưu, đương nhiên, con có thể gọi là em trai."
"……" Không có tiếng đáp lại
Lúc này, cảm nhận được ánh nhìn như có như không, tôi chuyển tầm mắt sang, vừa hay thấy Lý Mục Dương đang nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười.
Dì Lưu, cũng chính là vợ hiện tại của bố tôi.
“Chào chị Kỷ Lật ạ.” Cậu ta mỉm cười chào tôi, mắt cong lên hình lưỡi liềm, một lúc sau cậu nói tiếp, “Em thường nghe bố nhắc đến chị.”
“Bố” có vẻ là một từ nhạy cảm, chốc lát, tôi nheo mắt, gượng cười: "Vinh dự quá."
Lý Mục Dương gật đầu rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang tiểu Trì, trên mặt cậu vẫn là nụ cười đó, song tôi vẫn không thể nào có ấn tượng tốt về cậu.
Kiếp trước, tôi chỉ nghe nói đến tên cậu, chưa từng tận mắt nhìn thấy cậu, lúc ấy đã nghĩ cậu là một người giả tạo.
Giờ đây nhìn cậu đứng cùng tiểu Trì, đây rõ ràng là một cảnh tượng vô cùng ấm áp.
Tôi vô thức nhíu mày, quên đi, có lẽ vấn đề nằm ở chỗ tôi.
—-----
Cuộc gặp gỡ với bố không khiến điều gì thay đổi.
Từng ngày lại từng ngày trôi qua, thời tiết ngày càng trở lạnh, khiến cho người ta chả muốn ra ngoài.
Hết cách, dù sao tôi vẫn đang là học sinh!
Thế là tôi chỉ đành sửa soạn đến trường, trong con hẻm gần nhà, tôi bắt gặp hình bóng quen thuộc.
Nhìn thấy tôi đi tới, ánh mắt Khương Nghệ dần trở nên dịu dàng, anh vươn tay lấy cặp sách trong tay tôi, sau đó đưa cho tôi một bình sữa nóng mà anh đang ủ ấm từ trước.
Một cảm giác ấm áp chạy qua tim tôi.
Khương Nghệ kéo khóa áo lên tận cổ, quay sang nhìn tôi, đưa tay giúp tôi chỉnh lại khăn quàng cổ: "Đi thôi."
“Được.” Nói xong, tôi cùng Khương Nghệ sánh bước tới trường.
Lẽ ra hôm nay cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác, có điều sau khi kết thúc mấy vòng chạy trong tiết thể dục, tôi vừa ngồi xuống nghỉ ngơi lấy lại sức, đột nhiên cảm nhận được một luồng ấm nóng kèm theo đó là cơn đau như kim châm.
Tôi: "……"
Đến rồi, những ngày đau chế.t đi sống lại.
Bởi vì thể chất, mỗi lần bà dì đến, tôi đều đau đến độ toát cả mồ hôi lạnh.
Tôi nhớ, có lần nó nghiêm trọng đến mức tôi uống thuốc giảm đau đều không có tác dụng, liên tục nôn mửa. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Khương Nghệ hoảng sợ.
Làm thế nào đây…
Cách đây hai ngày bị đau bụng, tôi cứ nghĩ chỉ là đau bụng bình thường thôi, vốn không nghĩ đến cái này.
Aaaaa, tôi chế.t mấtt!
Tôi mím môi, chợt nhớ tới chiếc băng vệ sinh vừa mới bỏ vào cặp sách cách đây không lâu, thế là liền cầm lấy nó rồi vội vàng chạy vào toilet.
Cơn đau ập đến, tôi bước về lớp với gương mặt tái mét.
Đi ngang qua lớp của Khương Nghệ, tôi vô thức nhìn vào cửa sổ, thấy Khương Nghệ đang nằm trên bàn ngủ.
Không làm phiền cậu, tôi vội vàng trở lại lớp.
Bên kia, Khương Nghệ đang nằm trên bàn bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhíu mày một cái, không đầu không đuôi hỏi một câu: "Hôm nay là ngày mấy?"
“À?” Bạn cùng bàn sửng sốt, “Ngày 5”.
Nghe vậy, Khương Nghệ mím môi, không nói không rằng bước ra khỏi lớp.
Khi đang nằm trên bàn, tôi cảm nhận được có người đang đứng trước mặt, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của Khương Nghệ.
15.
Anh tự nhiên đưa cho tôi một cốc nước đường đỏ vẫn còn ấm, sau đó lại đưa thêm hai miếng dán giữ nhiệt, chậm rãi nói: "Mình biết cậu không khỏe, uống chút nước đường đỏ đi, sau đó dùng miếng dán giữ nhiệt nhé."
"..."
Khoảnh khắc này khiến tôi nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Khương Nghệ ở kiếp trước.
Lần đầu tiên gặp nhau là khi nửa đêm, tôi bị cơn đau làm tỉnh giấc, lại phát hiện trong nhà hết mất băng vệ sinh, chỉ còn loại hàng ngày, cũng không có thuốc giảm đau hay nước đường đỏ.
Tôi: "..." Trùng hợp ghê ha!
Tôi bất lực, lại sợ mẹ bị đánh thức, tôi chỉ đành mặc quần áo cẩn thận rồi đi ra ngoài, chịu đựng cơn đau dữ dội, chạy đến cửa hàng tiện lợi 24h gần nhất.
Tôi run run rẩy rẩy bước đi trong đêm, cắn đôi môi từ lâu đã tái nhợt. Vào cửa hàng, tôi nhanh chóng chọn đại ra vài loại, cảm thấy sức tàn lực kiệt.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, tôi đau đến mức toàn thân không nhấc nổi, thậm chí còn có cảm giác buồn nôn. Đột nhiên, tôi thấy hối hận vì lựa chọn chạy đến cửa hàng tiện lợi giữa đêm hôm thế này.
Đây là ông trời trừng phạt tôi hả.
Ngồi xổm nghỉ một lúc, tôi nén cơn đau đi lấy một hộp trà gừng đường đỏ.
Không thể mất mặt ở bên ngoài, ở nhà thế nào cũng được, nhưng ra ngoài không được!
Thế là, tôi đàng hoàng đi đến quầy thu ngân, nhìn bắt gặp một chàng trai đang cau mày nhìn tôi.
Tôi liếm môi, có chút chột dạ, gượng cười và nói, "... Bao nhiêu?"
Anh mím môi, bắt đầu tính tiền, một lúc sau đột nhiên nói: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ ra kia ngồi nghỉ một chút."
Nghe xong, tôi giật mình, đáp một tiếng cảm ơn.
Ngồi được khoảng 10 phút, trên bàn bỗng xuất hiện một cốc nước đường đỏ, qua làn khói, tôi nhìn thấy gương mặt của anh.
Mũi tôi tự nhiên cay cay, một cảm giác ủy khuất tràn đến bất chợt.
Cơn đau bụng quằn quại khiến hốc mắt tôi đỏ ửng.
Cũng không biết là vì cơn đau hay vì sự dịu dàng bất ngờ của đối phương phá vỡ đi sự bướng bỉnh vốn có.
Ha, nực cười làm sao, tôi đỏ mắt, vì chút dịu dàng từ một người xa lạ.
Lần ngẫu nhiên đó khiến tôi in sâu hình bóng anh trong tâm trí, đến mãi sau này, tôi mới biết anh tên Khương Nghệ.
Nhưng Khương Nghệ trước mắt tôi bây giờ, lại đem đến cho tôi cảm giác khác hẳn.
“Cảm ơn.” Khóe miệng tôi hơi giật giật.
Nghe xong, Khương Nghệ có chút mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, lúng túng nói: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân, sau này có thể làm được gì?"
Sau này anh sẽ không phải lo lắng cho em nữa. Tôi thầm nhủ.
16.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, các kỳ thi lớn nhỏ nối tiếp nhau, mãi đến khi giáo viên thông báo kỳ nghỉ lễ sắp đến, đám học sinh vốn đang mệt mỏi ủ rũ bỗng mừng vui như chim sổ lồng.
Trong suốt kỳ nghỉ đông, tôi không được thoải mái cho lắm, thật ra không có lý do đặc biệt gì, chẳng qua là Khương Nghệ tham gia trại huấn luyện toán học, cùng các học sinh ưu tú đến từ nhiều trường khác nhau nỗ lực học tập.
Còn tôi, ngồi một mình trong phòng, nhận những cuộc điện thoại từ bố.
Nhìn điện thoại di động trên bàn, tôi thấy có chút phiền phức, không còn vui vẻ háo hức như trước đây.
“Lật Tử à, bố chỉ muốn tốt cho con, nếu ở với mẹ, con sẽ không có một tương lai tốt.” Tiếng thở dài của bố truyền đến từ đầu bên kia.
Kể từ ngày nghỉ lễ, bố gọi điện không biết bao nhiêu cuộc, đều chỉ vì một mục đích: muốn tôi về sống cùng ông.
"Bố, con đã nói rất rõ ràng rằng con sẽ không đi. Bố từ bỏ ý nghĩ này đi."
Đầu máy bên kia im lặng vài giây, sau đó là tiếng thở dài não nề: "Lật Tử, nghe lời bố, con phải nghĩ đến tương lai của mình!"
Tôi vẫn chưa kịp đáp lại thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mẹ tôi bước vào, vô cùng tức giận, bà đi đến và hét vào điện thoại: "Kỷ Bảo Quốc, ông có ý gì? Ngay cả con gái ruột cũng nỡ xuống tay?! Trong đầu ông nghĩ gì tôi đây còn không biết hay sao?! Chỉ cần ngày nào tôi còn ở đây, Lật Tử sẽ không đáp ứng với ông bất cứ thứ gì hết! "
"Tôi có ý gì?! Tôi đang nghĩ cho tương lai của con bé."
"Ông sờ lại lương tâm của ông xem, Kỷ Bảo Quốc!!" Mẹ tôi châm biếm: “Vì con trai của người khác mà làm đến mức này, ông quả là yêu Lưu Mai sâu đậm quá."
Nghe đến đây, tôi choáng váng, không thể tin nổi nhìn mẹ, tôi thấy bà rưng rưng nước mắt, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Bố tôi như gầm lên ở đầu bên kia: "Tôi yêu Lưu Mai sâu đậm không phải là vì sự phản bội của bà hay sao!"
Bà mẹ tức giận: "Haha, ông có biết ông nực cười thế nào không? Tiểu Trì có phải con trai ông hay không, giấy trắng mực đen đã xác nhận rõ ràng rồi. Kỷ Bảo Quốc, trong người thằng bé chảy dòng máu của ông đấy!”
"Còn ông thì sao? Con trai của người khác như nâng trứng, còn chính con trai ruột của mình thì để sống với người khác, ông để tiểu Trì rời xa tôi thì không sao, bây giờ lại muốn mang Lật Tử rời khỏi đây! Dìm người này để nâng người khác quả thật vẫn là phong cách của ông.”
"Thay vì nói là lợi ích của con gái, không bằng thừa nhận cái ham muốn ích kỷ của bản thân. Giành lại quyền nuôi con gái, sau đó gả con bé đi để đổi lấy quyền lợi cho cái công ty rách nát của ông? Đây chẳng phải là mở đường trải hoa cho Lý Mục Dương hay sao? Ông bớt lúc nào cũng tự cho mình là đúng đi!”
"Ông mở miệng ra là nói sẽ đối xử tốt với chúng tôi, nhưng cuối cùng chẳng phải ông cũng vì lợi ích của bản thân mà không nhận con trai ruột sao? Ông nói tôi phản bội ông. Lẽ nào không phải ông đã lén lút sau lưng tôi với Lưu Mai từ trước, sau đó lên kế hoạch hãm hại tôi. Ha, diễn kịch cho ai xem thế.”
"Bây giờ ông còn buồn nôn như vậy"
Mẹ nói một tràng không ngừng nghỉ, xung quanh im lặng, đầu óc tôi trống rỗng một mảng.
"Mẹ của con thực sự có những nỗi khổ tâm mà bà không thể nói ra. Xin con hãy thông cảm cho bà ấy."
Những gì dì Dương nói bấy lâu nay đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi.
Đây có là nỗi khổ của bà ư.
17.
“Cô gái, cũng đã muộn rồi, vẫn chưa về nhà sao?” Ông lão bán khoai lang ở đầu ngõ không nhịn được hỏi.
Nghe vậy, tôi ngước lên nhìn, nhận ra trời đã tối.
Cuộc nói chuyện điện thoại giữa bố và mẹ hồi nãy bỗng khiến tôi trở tay không kịp.
Như thế nào, mọi chuyện sao lại thành ra thế này? !
Nếu đúng như vậy thì kiếp trước tôi đã để ý đến điều gì? Kiếp trước xa lánh mẹ vì lí do gì?
Tôi lắc đầu cười nhẹ: "Cháu về ngay đây ạ."
Nghe vậy, ông lão bưng một củ khoai lang nóng hổi, thơm phức, đưa cho tôi rồi chậm rãi nói: "Con ăn đi, trời lạnh lắm. Con cũng về sớm đi, cô gái nhỏ ở ngoài một mình không an toàn đâu."
Thấy vậy, ta liền từ chối, "Không cần đâu ông ạ."
"Cứ cầm lấy."
Ông lão nhiệt tình quá, tôi không còn cách nào khác, đành nhận lấy rồi đưa tiền cho ông: "Ông ơi, ông cũng về nhà sớm nhé."
……
Căn nhà vẫn mang sự im lặng quen thuộc, chỉ là lần này, tôi thấy mẹ tôi đang ngồi trên ghế sofa.
"Mẹ."
“Lật Tử.” Mẹ bất an nắm chặt vào ghế.
Nhìn thấy vậy, tôi chợt cảm thấy thứ áp lực đè nặng lên mình suốt hai kiếp đã biến mất trong giây lát.
Tôi mỉm cười đưa củ khoai cho mẹ, nói: “Mẹ ăn khoai đi, vẫn còn nóng.”
Hốc mắt mẹ đỏ lên, bà chậm rãi gọi tên tôi, "Lật Tử... Là mẹ có lỗi với con, khiến con phải đi đến bước này. Mẹ con sẽ không ép con theo bố con."
Nghe đến đây, tôi đưa tay ra ôm chầm lấy bà: "Con không trách mẹ đâu, đây cũng không phải lỗi ở mẹ. Con hiểu nỗi khổ của mẹ. Trước đây là do con không hiểu chuyện, đã khiến mẹ buồn phiền nhiều lần. Con xin lỗi."
"Con nhỏ này, con xin lỗi mẹ cái gì chứ.”
……
Dường như bức tường ngăn cách tôi với mẹ lúc này đã thành tro bụi. Về phía bố, tôi vẫn không hề mềm lòng, mỗi lần ông gọi điện đến đều bị tôi thẳng thừng từ chối
Mà tiểu Trì vẫn sống rất tốt, tôi không có cách nào khiến mọi thứ trở lại như cũ, tôi chỉ biết là gia đình dì Dương đối xử với em ấy rất tốt, điều này khiến mẹ giảm bớt nỗi đau không ở cạnh con phần nào. Tần suất mẹ đến thăm tiểu Trì ngày càng nhiều. Lần nào quay trở về, mẹ cũng kể cho tôi nghe những chuyện về em ấy.
Bà ấy hiểu, những gì bà ấy đã làm không thể thu hồi lại được nữa.
Về phần Khương Nghệ, sau kỳ nghỉ đông kết thúc, anh cuối cùng cũng ra khỏi trại huấn luyện.
Đại khái là quãng đời cấp 3 còn lại sẽ “chìm” trong những cuộc thi toán học.
Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy, học kỳ hai cấp ba, học kỳ hai lớp mười một, lớp mười hai, học kỳ hai lớp mười hai, kỳ thi đại học …
Tất cả dường như chỉ trôi qua trong tích tắc.
Mối quan hệ giữa tôi và Khương Nghệ dừng lại ở mức trên tình bạn dưới tình yêu.