• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TRỞ LẠI GẶP ANH (1 Viewer)

  • Phần 2

“Kỷ Lật!” Vừa mở cửa ra, đập vào tai tôi tiếng quát mang theo sự phẫn nộ không thể che giấu của mẹ.

“Dạ…” Tôi nhỏ giọng đáp lại

Mẹ thấy vậy liền bước đến, túm lấy cổ tay tôi, “Ai đưa con về nhà?”

Tôi nhẹ giọng: “Bạn bè.”

Không, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không phải.

“Bạn bè?”, Mẹ nhăn mày, lớn tiếng: “Ai tin? Kỷ Lật, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại của con chính là học tập, đừng có nghĩ đến mấy chuyện không đâu.”

“Dạ…” Tôi đáp cho qua, “Con về phòng đây.”

Nói xong, tôi liền về phòng.

“Chốc nữa ra ăn cơm.”, Tiếng mẹ vang lên phía sau lưng.

————

Sau khi về phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường, nhìn chằm chằm ánh đèn trên trần nhà, rơi vào trầm tư.

Thật lòng mà nói, tình cảm tôi dành cho mẹ rất phức tạp.

Tôi là con gái bà, điều này không có gì để bàn cãi, nhưng bà đã phạm một sai lầm khiến tôi vô cùng hậ.n bà.

Bà là người sinh ra tôi, nuôi tôi lớn, tôi không thể đoạn tuyệt quan hệ với bà, vậy nên ở kiếp trước, mỗi tháng tôi đều gửi tiền sinh hoạt phí cho bà, chỉ là, tôi không đến thăm bà.

Tôi thở dài, thấy trái tim mình thêm nặng trĩu.
————

“Mẹ, mẹ nên đi đón em về rồi.” Tôi nhỏ giọng nhắc nhở

Tôi thấy tay mẹ khựng lại, sau đó liền nói: “Con không cần lo.”

Tôi bĩu bĩu môi, nói tiếp: “Em trai cần người nhà ở bên cạnh, nếu mẹ cố ý không muốn gặp nó, nó sẽ không chịu đâu.”

“Cạch!”, lời nói vừa dứt, tôi nghe thấy tiếng mẹ đặt mạnh đôi đũa xuống bàn

Bà tức giận, giống như vừa nghe thấy một câu mà đáng ra tôi không nên nói: “Con có biết là con đang nói gì không?”

“Đương nhiên là con biết.” Tôi nói, “Mẹ đã gửi em một năm rồi, cả năm nay, mẹ chưa từng đi thăm em một lần.”

“Con nhỏ này nói linh tinh cái gì thế, mẹ chưa từng đi thăm nó bao giờ?” Mẹ tôi hét lên

“Lẽ nào mẹ không ư? Mẹ cứ nói thật đi, một năm nay, từ khi mẹ gửi em đi, tuần nào con cũng đến thăm em. Mỗi lần nhìn thấy con, mắt em đều đỏ lên, hỏi con, chị ơi, bao giờ mẹ mới đến thăm em, em nhớ mẹ lắm.”

“Mẹ có biết lúc ấy con nói thế nào không? Con nói, do mẹ bận nhiều việc quá, cho nên chị thay mẹ đến thăm em, mẹ bảo chị chuyển lời gửi đến em, bảo em phải sống thật tốt, mỗi ngày đều phải vui vẻ.”

“Em ấy đã thay đổi rất nhiều. Mẹ biết, những việc mẹ làm khiến người ta chán ghét đến mức nào không?”

“Bốp!” Mặt tôi đỏ bừng, tôi cảm vừa đau vừa rát.

Tôi ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn bà.

Tôi nhìn thấy tay bà nắm chặt, tức đến nỗi toàn thân đều đang run rẩy: “Cút! Mày cút ngay!”

Lâu sau, tôi châm biếm cười một tiếng, “Mẹ, mẹ làm mẹ thất bại thật đấy…”

Nói xong, tôi thấy bà giận dữ nhìn tôi, mắt bà trợn tròn, dường như không thể tin vào tai mình.

Tôi không quan tâm. Cầm chiếc áo khoác trên sofa, tôi bước ra khỏi nhà.

6.
Trời đã tối đen như mực, tôi đi qua con hẻm, tới một công viên không có một bóng người, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Tôi thở dài, tìm một cái ghế ngồi tạm xuống.

Tôi không phải con một, sau tôi còn có một em trai, chỉ là từ khi nó năm tuổi, mẹ tôi liền gửi nó cho người khác.

Nói ra thật khó tin, bây giờ đã là thời đại nào rồi, vậy mà có thể làm ra chuyện này,

Kiếp trước, trước khi gửi em trai đi, mẹ nói với tôi, nói rằng em trai chỉ tạm thời ở đó một thời gian. Tôi cảm thấy nghi hoặc, song cũng cố tin bà, dù sao, đó cũng là đứa nhỏ mà bà mang nặng đẻ đau, là đứa con ruột thịt máu mủ.

Chỉ là tôi không ngờ, bà lại tàn nhẫn như vậy, khi tôi hiểu ra mọi chuyện, em trai sớm đã rời khỏi nơi này. Thật nực cười biết bao.

Tôi chất vấn bà, nhưng bà chưa bao giờ trả lời.

———

Tôi ra khỏi nhà nửa tiếng, lúc trở về căn nhà vẫn sáng đèn.

Bước vào cổng, tôi nhìn thấy mẹ đang đi đi lại lại trước cửa. Nhìn thấy tôi, bà ngây người một lúc, không biết nên nói gì.

Tôi nhìn bà, chỉ lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Con về phòng đây.”, sau đó lướt qua.

Tôi bước nhanh, tránh nhìn vào hốc mắt đã đỏ ửng của bà.

————

Ngày hôm sau tỉnh lại, ngoài trời đã hửng sáng

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lặng thinh ngồi ăn sáng, sau đó lấy cặp sách đi đến trường.

Trên đường tới trường, hầu hết tôi gặp các bạn học sinh cũng đang bận rộn tới trường giống mình.

Kiếp trước tôi đang là một giáo viên cấp ba, kiếp này phải quay trở lại với danh nghĩa là học sinh, một lần nữa cắp sách tới trường, tôi tránh không khỏi cảm giác mới lạ.

Cách trường học không xa, có một con đường bán đồ ăn vặt, mỗi buổi sáng, nơi này đông vô kể.

Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đến một tiệm bánh bao, mua vài cái.

Từ lâu, Khương Nghệ đã có thói quen bỏ bữa sáng. Ông trời đã cho tôi cơ hội đến kiếp này, tôi quyết không để Khương Nghệ giẫm vào vết xe đổ.

Trước khi kết hôn với tôi, Khương Nghệ đã bị bệnh dạ dày. Bởi vì vấn đề kinh tế, mỗi buổi tối, anh đều đến cửa hàng tiện lợi khiêng vác gì đó, sau đó lại trông cửa hàng đến sớm hôm sau mới có người đến thay. Anh căn bản không có cả thời gian để ăn sáng

Sau này cứ thế thành quen, anh mắc bệnh dạ dày, đến cuối cùng, bệnh chuyển thành ung thư, đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.

Bao nhiêu tiền, cũng không thể chuộc lại mạng sống của anh nữa.

……

“Ei, Kỷ Lật, bài tập hôm qua cậu làm xong chưa?” Tôi vừa ngồi xuống, bạn bàn trên đã quay xuống hỏi

Tôi cười nhẹ nhàng, “Làm rồi.”

“Vậy thì tốt rồi. Có thể cho mình mượn chép một tí không?”

Tôi nhướng mày, đặt bút chấm vài chấm lên tờ giấy trắng tinh của cậu bạn bàn trên, lễ độ nói: “Mình có thể dạy cậu.”

“Sao cơ?” Bạn bàn trên bày ra vẻ không thể tin nổi: “Mọi người đều quen biết lâu như vậy rồi, cậu đừng nhìn mình bằng ánh mắt mà giáo viên nhìn mình hàng ngày được không hả?”

Thật ra, cũng đâu đến mức đó nhỉ…

……

Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép của bàn trên, bài làm của tôi bị cướp đi.

Rất tốt, một người giáo viên như tôi vậy mà bị “đánh gục”….

7.

Tiếng đọc bài buổi sớm khe khẽ truyền đến, nghe giọng thấy có vẻ hào hứng thì ít mà mệt mỏi thì nhiều. Tôi nghĩ, nếu không phải giáo viên cứ đi qua đi lại, các bạn học sinh sớm đã nằm gục xuống bàn, buông xuôi mọi thứ rồi.

Quả nhiên, cảm nhận không giống với 17 tuổi của kiếp trước.

“Nghe tin gì chưa, Khương Nghệ lớp năm hôm qua trốn học, bị phê bình trước toàn trường đó.”

“Hóng được rồi, hóng được rồi!”

“Có điều Khương Nghệ này cũng đỉnh vã.i, đi muộn, trốn học đủ cả, vậy mà vẫn xếp thứ nhất?”

“Nghĩ gì thế, người ta sinh ra đã thông minh hơn chúng ta rồi.”

Giờ tự đọc buổi sáng kết thúc, các bạn trong lớp bắt đầu bàn tán xôn xao.

Những lời nói ấy cứ thế đập vào tai tôi.

Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy khó chịu. Dù sao, Khương Nghệ cũng là chồng tôi, một người vợ như tôi nghe được những lời không hay về chồng mình, thấy thoải mái mới là chuyện lạ.

“Thôi thôi, không ồn ào nữa.” Tôi lấy tư cách là lớp trưởng lên tiếng

Chốc lát, cả lớp im re, nhìn tôi bằng ánh mắt “không thể tin nổi.”

Thật ra, thời cấp ba, tính cách của tôi rất dịu dàng mềm mỏng, cho dù có giữ chức lớp trưởng, cũng rất ít khi lên tiếng thế này. Vậy mà hôm nay tôi trực tiếp ra mặt như vậy, hẳn là nhiều người sẽ cảm thấy ngạc nhiên.

Xin lỗi ha, nói xấu chồng tôi, tôi nhịn không được.

……
Tôi chầm chầm bước qua cửa của lớp 5, nhìn Khương Nghệ qua ô cửa sổ.

Nói ra thì hổ thẹn, người đàn ông kia rõ ràng là của mình vậy mà sờ không được, chạm không tới, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn… Khó chịu ghê!

Vả lại cái bánh bao tôi bỏ vào trong ngăn bàn anh kia, cũng không thấy anh cúi đầu nhìn xuống một lần.

Tôi: ….

“Bạn gì ơi!” Cuối cùng tôi không thể kìm nén được nữa, gọi một bạn nam vừa đi vào lớp, “Ờm, bạn có thể gọi Khương Nghệ ra đây giúp mình được không?”

Bạn nam kia hơi đơ ra, sau vẫn gật gật đầu, vui vẻ đồng ý: “Được! Cậu đợi chút, mình đi gọi giúp cậu.”

……

Khương Nghệ bước về phía tôi, nhìn thấy tôi, anh đơ ra vài giây.

“Có chuyện gì không?” Anh hỏi, ngữ điệu hơi lạnh lùng

Não tôi bắt đầu hoạt động hết công suất, kiếm đại một cái cớ nghe có vẻ hợp lý: “Khương Nghệ, cậu có thể kèm mình học được không?”

Thậm chí, tôi có thể thông qua cái cớ này, thuận lợi cùng Khương Nghệ ăn cơm.

Còn về thời gian khác, tôi quyết định sẽ đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi anh đang làm, tiện thế nhắc nhở anh việc ăn sáng!

8.

Khương Nghệ nhướng mày, có lẽ là cảm thấy hơi bất ngờ về lời đề nghị của tôi.

“Mình….”, tôi có chút khó nói, “Môn Vật Lí của mình không tốt lắm.”

Anh lạnh lùng nhìn tôi, “Lớp cậu chắc cũng không thiếu người giỏi Vật Lí đâu ha.”

Ý từ chối rất rõ ràng.

“....” Cái này, đúng là cũng có thật

Nhìn thấy tôi im lặng, Khương Nghệ để lộ nụ cười như có như không, rồi quay lưng vào lớp.

————

Tôi thành công xin được việc làm thêm của cửa hàng tiện lợi mà anh đang làm.

Thấy tôi, Khương Nghệ có chút ngạc nhiên.

Tôi căng thẳng, bàn tay đổ cả mồ hôi, nói: “Bạn học Khương, trùng hợp vậy sao, không ngờ là chúng mình lại làm thêm cũng một chỗ đấy.”

Nghe xong, Khương Nghệ hơi nhướng mày, ngữ khí bình thản, như nhìn thấu mọi chuyện: “Cũng trùng hợp.”

Tôi tự nhiên chột dạ ghê
1f642.png


Bởi vì nơi này không nhận trẻ vị thành niên, cho nên tôi chỉ có thể dựa vào quan hệ bạn bè mới xin được. Thật không dễ dàng gì mới tới được đây, cho nên, khi nhìn thấy Khương Nghệ, nói không căng thẳng là nói dối.

Giờ đây cậu còn dùng ánh mắt này để nhìn tôi, tôi càng căng thẳng gấp bội.

Tôi vội lấy bữa tối từ trong cặp sách ra, nhẹ giọng hỏi: “Bạn học Khương, cậu đã ăn tối chưa?”

Khương Nghệ vẫn đang không ngừng làm việc, cậu không cả ngẩng đầu lên: “Ừm.”

Nghe xong, tôi nhăn mày, đây đúng là kiểu nói dối nên không dám nhìn vào mắt người nghe đây mà.

Nhìn bóng dáng gầy của chàng thiếu niên, tôi cúi đầu, cũng không nói gì nữa, lặng lẽ ăn bữa tối.

Tới khi ăn xong rồi, chúng tôi cũng không hề nói với nhau một câu.

Khương Nghệ, người yêu tương lai của tôi, hiện tại đang đứng ngay trước mắt tôi, mà tôi, không cách nào có thể đến gần anh.

Chàng trai này quả thật rất khó gần.

……

Làm việc liên tiếp mấy tiếng đồng hồ, đến khi trời mới hửng sáng, tôi ngáp ngủ một cái, nhìn đồng hồ, đã gần 6h.

Nói thật lòng, nếu là một học sinh cấp ba bình thường, công việc này quá vất vả đi thôi.

Nghĩ vậy, tôi chuyển tầm mắt qua Khương Nghệ bên cạnh, anh đang ngồi trên ghế, tay chống cằm, nhìn tôi không chớp mắt.

Thấy thế, tôi giật mình đơ ra.

Dường như tôi nhìn thấy anh cười, song lại cảm thấy có vẻ đó chỉ là ảo giác.

Lâu sau, tôi nhẹ giọng nói: “Bạn học Khương, cậu đói không?”

Khương Nghệ dựa đầu vào tường, dường như rơi vào trầm tư.

Ngay khi tôi cho rằng anh sẽ không trả lời, Khương Nghệ liền lên tiếng: “Mệt không?”

Tôi nhất thời chưa hiểu chuyện gì: “A?”

“Công việc mệt không?”, anh hỏi lại lần nữa, lại sợ tôi không hiểu, anh bổ sung thêm: “Chỗ này.”

“À.” Tôi lắc đầu, “Không mệt.”

“Thật không.” Anh nhướng mày: “Con gái ở bên ngoài phải học cách chăm sóc bản thân thật tốt.”

Cái gì?

Thấy tôi ù ù cạc cạc, Khương Nghệ cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục chìm vào những suy nghĩ của riêng mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần trở lại
Long Vương trở lại
Long Vương trở lại
Long Vương trở lại

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom